Sơn Hà Chẩm – Chương 162 (2)

Chương 162 (2)

Chuyện xưa của nàng là cả đời hắn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc hắn đi đã là ban đêm, Trưởng công chúa đang ngồi trước gương dán hoa điền. Thấy Triệu Nguyệt tới, Trưởng công chúa sợ hết hồn. Ở nàng một thước tiền địa phương.

Đây là lần đầu tiên sau hai tháng Triệu Nguyệt đến gặp bà. Bà và hắn cách rèm, nhanh chóng suy nghĩ làm sao giải thích bụng mình với Triệu Nguyệt.

Hiện giờ Triệu Nguyệt đã có thể nhìn thấy. Nếu như nói thai nhi bốn tháng còn chưa lộ rõ, thì bây giờ đã gần sáu tháng mà vẫn không thấy nữa thì… Người nọ ngay sau đó kể lại về phía.

Thường ngày còn có thể giấu gối trong bụng, nhưng người đầu ấp tay gối như Triệu Nguyệt thì làm sao giấu được đây? Ánh Sáng thượng quang thực an toàn.

Trong lòng Trưởng công chúa suy nghĩ lời nói, nhưng Triệu Nguyệt lại chỉ ngồi xuống bên ngoài rèm.

Dường như hắn rất suy yếu, còn suy yếu hơn thường ngày. Hắn ngồi yên bên ngoài, không quấy nhiễu bà, kính cẩn giữ lễ giống như lúc hắn vẫn là trai lơ ở phủ Trưởng công chúa. Mỗi đi vào một cái thế giới, duy hộ sư.

Cảm giác như vậy bất giác khiến Trưởng công chúa yên tâm một chút. Bà rũ mắt, dịu dàng hỏi: “Hôm nay đã muộn như thế, Bệ hạ đến đây làm gì?”

“A tỷ.” Giọng Triệu Nguyệt mang theo ý cười: “Ta nhớ tỷ, muốn gặp tỷ.” Ở vừa tới đến trong thời gian, bọn họ.

Trưng công chúa ngn ngưi,đđã nhiu nămri hn khôngơgi bà nhưvy. Bà khôngıđáp, Triu NguytÏcũng không đnhtiến vào, haiïngưi bn h]c cách rèmnhìn bóng dángbên kia rèm.ïNhưng đây liīlà thi khc:Triu Nguyt cmĩthy yên lòngnht sut myìnăm nay.

“A t,thiên h lonri.” Triu Nguytnh nhàng nói:ùNhưng A t,t đng s,ơta đu đãsp xếp xongİtt c miįchuyn. T chcn bo vchính mình, boìv con làļđưc ri.”

Chàngsp xếp cáigì?”

Trưng côngchúa nhanh chóngm ming, nhưngđTriu Nguyt liòkhông đáp, ánhmt hn cóèphn ri rc.

“A(t, gn đâyũta cm thythân th mìnhngày càng suyyếu, s làkhông còn đưcÏmy ngày.”

Chàng…chàng ch nóièby.”

“Ta thưngxuyên nh tilúc còn bé.³Tht ra đãúnhiu năm ri,énhưng không biếtvì sao gnóđây nh li,ta c cmthy quá kh°ging như miíhôm qua, cáchĩta rt rtfgn. A Tïcòn nh lúcônh không, cóîmt ln chúngta ra ngoài,ngưi khác cЇhiếp ta, túlin đánh nhauvi bn chúng.ìMt mình tЇđánh nhiu ngưi,àlúc đó taìnhìn, cm giácòA t thtli hi. CóA t Kh kh TriuNguyt kh ho,Trưng công chúasiết cht lưcİtrong tay. Triu²Nguyt th dc,īhi lâu sau,cui cùng hncũng n đnh¸li, chm rãiïnói: “Có At bên,,ta chng sgì c.”

Trưngɨcông chúa khôngíđáp. Triu Nguytngn ngơ nhìnbóng dáng bà,m ming hi:ľ“Sao A tíkhông nói linào?”

Đu làùchuyn xưa cũâTrưng công chúaÍchm rãi đáp:ùKhông biết nênnói gì.”

Điâvi A Tàmà nói, đóïlà chuyn xưaicũ Triu Nguytơkhàn ging mĩming: “Đi vi(ta mà nóiđó là mtđi…

m áp]duy nht, an)lòng duy nhtc mt đi.

Dùìcho quãng điàcòn li chuđ khut nhclang bc khpênơi, dù choísau khi leolên bo totr thành thiênt, nhưng hic đó vnĩkhc sâu trongľđu, trong xương,ɪtrong máu.

Trưng côngchúa không biếtđnên nói gì,}bà ch imĩlng nhìn mìnhâtrong gương.

Ngưi phn trong gươngIđim tĩnh lngĬly, mang theoɨsc đp diml. Đã tngúcó ngưi nóiùtưng mo cabà n làtưng khc ngưiÍthân, khc bn¸hu. Khi đó,ĭbà đánh thybói đoán mnhra khi HoaĬKinh, nhưng hômnay nhìn tưngmo này, bàóli không khi,bt cưi.

Triu Nguyt,hơi mt, hnchm chm nhmĭmt li: “At, vì saoĮkhông ra gpíta?”

Trưng côngchúa trm mckhông nói, TriuNguyt cưi: “Nếu²A t khôngímun gp, vy¹thì không gp.”

Dt li, hnchng ngưi điìra ngoài.

Trưng côngĬchúa quay đuli, nhìn bóngílưng gy gòíca hn. BàĪdo d chcôlát, cui cùngvn đng dy,ĩvén rèm điÏra, gi mttiếng: “B h!”ì

Triu Nguyt dngèbưc, cht nhìnìthy n t¹chân không chyăv phía hn,ĺnhào vào lònghn.

Hn kh cưi,giúp bà khépli y phuc,ìdu dàng nói:ĩ“Cui cùng tïvn không nb ta.”

Trưngcông chúa ngngđu, im lngnhìn hn.

Ánh mtbn h giaonhau, Triu Nguytfnhn ra sđu tranh trongmt bà, sauĩđó nghe bàm ming: “Chànghôn ta đi?”ũ

Triu Nguyt khôngđáp, mt hnếdng trên môiõbà.

Loi đc nàyíthông qua tiếpíxúc dch th

Li ca NgcãLâm Lang lưtìqua đu hn,hn cưi kh:ì“Sao li đtnhiên làm nũngthế?”

“Ta munĩhôn chàng.” Trưngcông chúa duiĬtay ôm chn, nũng nuĩnói: “Có phichàng không thích[ta na rikhông?”

N cưica Triu Nguytĩcàng tươi, nhưngtrong ánh mtĩli tràn đyɩbi thương. Hnlng lng nhìnľngưi trưc mt,ıkhàn ging nói:ôThích, c đinày, ta đuthích t.”

Trưngôcông chúa cngđ ngưi, sauļđó nghe hnÎhi: “Vy cònt? A t?”]

Trưng công chúaũkhông đáp, TriuÍNguyt du dàng(hi: “A t,ãt nói thíchjta, ta hônt, đưc không?”ĩ

Trưng công chúaïsng s nhìnhn. Hn gingīnhư đang kimchế, ging nhưĩbiết hết ttc. Có mtkhonh khc, gnínhư Trưng côngýchúa cho rng³hn đã biếtÎtoàn b miĩchuyn. Nếu không,sao hn linhìn bà nhưĪthế?

Nhưng nếu biết²tht, da theotính cách ngoanđc không nhn]ngưi thân caýhn, hn đãphi sm tùngxo, ăn tươinut sng bàri.

Đôi mt hnýkhông giu ni)bi ai cùngtuyt vng. Bàbng nhiên cmĩgiác ta nhưïmình đng trongbóng đêm, hngýgió lnh thuâxương.

Ln đu tiênãbà có ý]thoái lui. Điòphương cưi mming: “Nói đi,Inói t thíchta.”

Trưng côngfchúa nhm mtli, th dài:Thôi vy, điıng trưc đi.”

Dt li, bàábuông tay, xoayļngưi b đi.ıNhưng cũng chínhkhonh khc này,èTriu Nguyt gitmnh cánh taybà, kéo bàĬvào lòng, tànònhn hôn xung.

Môiđhn mang theomáu, đu lưiÏcàn quy dâydưa, gng scİtrao đi gìđó vi bà.íN hôn đókhông h cómt chút cmýxúc liên quanđến tình dc,p ti đulà tuyt vngfđau kh. Sauđó, bà nếmɪđưc v máutanh, bà btđu đy hn,ếmáu tươi tuônra t mũiìvà ming hn.ùBà ct tiếngíú , nhưnghn gi rt°cht, cui cùngfbà không nhnđưc na, dnìsc đt ngtđy hn ra.

Hnɪđp mnh vàoca, vang lêntiếng trm đc.Bà gin dhét lên: “TriuĺNguyt!”

“Có đùchưa…

Dưng nhưđhn đang chuíđng s giàyvò gì đó,fm ming lpèli: “Có đáchưa…

Trưng côngôchúa cng đīti ch, trưc¸mt hn btùđu m đi,tay chân cũngíđã bt đu:không th dùngĪsc. Hn ssong trên đt,ítay chân quơquào mun tìm³kiếm bà.

Tht rahn mun nhnni, mun làm{như chng biếtgì. Dù choîbiết, hn cũngkhông mun đľbà biết rnghn đã biết.

Hnmun v nhưchng xy rachuyn gì, thiênÏh thái bình,ũnhưng tri sinhúhn li cếnhy bén nhưįvy, mun ngcĭcũng không ngcĩđưc.

Vì thế hn²chng th kimưchế ni, nưcmt tuôn rơi,qu mp xung°mò mm đếntrưc mt bà,jníu ly vtáo bà, ngngïđu lên, líra mt khuônmt va khócĩva cưi, thpéging hi: “Cóđ chưa?”

Giao thiên hạ cho bà, giao trái tim cho bà, giao sinh mạng cho bà, tất cả những gì bà muốn và không muốn đều giao hết cho bà, có đủ hay chưa?

Hắn không nói ra miệng, nhưng trong một chớp mắt dường như bà đọc hiểu được hắn đang hỏi gì. Bà run rẩy cơ thể, nghe hắn mở miệng gọi: “A tỷ.” Nước mắt hắn rơi như mưa, đời bà chưa bao giờ thấy hắn khóc như vậy. Hắn níu lấy bà giống như níu lấy sinh mạng còn sót lại: “Lần này, tỷ có thích ta không?”

Hắn không nói ra miệng, nhưng trong một chớp mắt dường như bà đọc hiểu được hắn đang hỏi gì. Bà run rẩy cơ thể, nghe hắn mở miệng gọi: “A tỷ.” Nước mắt hắn rơi như mưa, đời bà chưa bao giờ thấy hắn khóc như vậy. Hắn níu lấy bà giống như níu lấy sinh mạng còn sót lại: “Lần này, tỷ có thích ta không?”

***“Bình Vương.” Ông giơ tay lên nói: “Mời vào cung nói chuyện.”

“Có thích khách!”

Khi ấu niên lánh nạn tại Lý gia, tỷ có thích ta không?

Mọi người đỡ Triệu Nguyệt lên giường, Thái y chẩn bệnh kê thuốc cho hắn. Hồi sau, Thái y vội vàng đến báo cáo tình hình với Trưởng công chúa. Trưởng công chúa vừa khóc vừa gật đầu, nhưng lòng lại nhẹ nhõm.

Khi thiếu niên làm Thế tử Tần Vương ở Tần Vương Phủ, rụt rè mang tặng Tiểu Hoa được chọn lựa tỉ mỉ, tỷ có thích ta không?

Có người sợ hãi kêu lên, trong nhất thời, đám người rối loạn. Nhóm thị vệ đều xông tới bảo vệ chủ tử. Vệ Uẩn quét mắt bốn phía, lấy khoảng cách này, chàng muốn bắt cóc Quốc quân Tây Ninh là một chuyện quá khó khăn. Hơn nữa dù cho là vào giờ phút này, Quốc quân Tây Ninh vẫn cực kỳ trấn tĩnh, xem ra cũng không tiện ra tay. Vệ Uẩn lập tức thay đổi kế hoạch, bất ngờ nhắm về phía một nữ tử bên cạnh.

“Bệ hạ cho rằng ta sẽ nói cái gì?”

Khi thanh niên cả nhà sao trảm, làm trai lơ trong phủ, hết lòng hết dạ quan tâm chăm sóc, tỷ có thích ta không?

Giao thiên hạ cho bà, giao trái tim cho bà, giao sinh mạng cho bà, tất cả những gì bà muốn và không muốn đều giao hết cho bà, có đủ hay chưa?Mà ở ngoài ngàn dặm, tại nước Tây Ninh, Vệ Uẩn đã trà trộn vào trong nhóm thị vệ. Quốc quân Tây Ninh đứng cách đó không xa, chúng nhân theo sau đạp lên bậc thang miếu Thần nữ.

“Tây Ninh sẽ không dính vào nội chiến của Đại Sở các ngươi.”

Hôm nay trao mệnh bạc này, thiên hạ này, toàn bộ nửa đời này cho người. Lần này, tỷ có thích ta không?

Nữ tử kia trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Vừa rồi trên đường đi theo, Vệ Uẩn gần như đã xác định được thân phận đối phương, hẳn là Trưởng công chúa Ô Lan của Tây Ninh. Chàng ra tay cực nhanh, Ô Lan ở ngay bên cạnh chàng. Chuyện thích khách lúc nãy đã khiến vị thiếu nữ này loạn trận cước từ lâu, thiếu nữ vừa xoay đầu đã bị Vệ Uẩn túm lấy, bóp cổ.

Hôm nay trao mệnh bạc này, thiên hạ này, toàn bộ nửa đời này cho người. Lần này, tỷ có thích ta không?

Đó là tình yêu cháy bỏng gom góp tích luỹ kéo dài hơn hai mươi năm. Sau khi hỏi xong câu này, hắn cũng không thể gắng gượng nổi nữa, nôn ra một búng máu. Trưởng công chúa vội vàng đỡ lấy hắn, hoảng hốt hét lên: “Người đâu! Người đâu! Gọi Thái y đến đây, Bệ hạ nôn ra máu rồi!”

“Bản lĩnh ngươi rất giỏi.” Vẻ mặt Quốc quân Tây Ninh điềm tĩnh trả lời. Vệ Uẩn mỉm cười: “Bệ hạ, ngài không gặp ta, ta chỉ đành đến gặp ngài như vậy.”

Triệu Nguyệt nắm chặt lấy bà, bên ngoài hoảng loạn nhốn nháo. Đợi lát sau, Thái y vội vã chạy vào, Triệu Nguyệt cũng đã hoàn toàn ngất đi trong lòng Trưởng công chúa.

“Thích.”

Sắc mặt Quốc quân Tây Ninh rất lãnh đạm: “Tây Ninh là nước nhỏ, lấy quốc lực Đại Sở, đây không phải là chuyện chúng ta nên dây vào.”

Mọi người đỡ Triệu Nguyệt lên giường, Thái y chẩn bệnh kê thuốc cho hắn. Hồi sau, Thái y vội vàng đến báo cáo tình hình với Trưởng công chúa. Trưởng công chúa vừa khóc vừa gật đầu, nhưng lòng lại nhẹ nhõm.

“Ngược lại.” Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Tại hạ là đến giúp ngài.”

Tất cả triệu chứng này không khác gì Cố Sở Sinh nói, bất luận Thái y nói thế nào, Triệu Nguyệt cũng sẽ không tỉnh lại nữa.

“Hửm?”

Hiện nay chỉ đợi ngày mai tuyên bố ra ngoài hắn bệnh nặng, để bà tiếp quản triều chính, sau đó liên kết với Cố Sở Sinh ổn định Hoa Kinh, tuyên Vệ Uẩn dẫn binh vào kinh. Đợi bà đủ tháng lâm bồn, tìm một đứa bé đến, không bao lâu sau, Triệu Nguyệt có thể bệnh chết.

Quốc quân Tây Ninh đồng thời lên tiếng, ánh mắt dừng trên người Vệ Uẩn. Lát sau, Quốc quân Tây Ninh chậm rãi hỏi: “Bình Vương Đại Sở?”

Nghĩ đến hai chữ “bệnh chết”, Trưởng công chúa thoáng thẫn thờ. Khuôn mặt đầy nước mắt của Triệu Nguyệt lướt qua đầu bà, bà cảm giác mờ mịt. Đợi hồi lâu sau, mọi người lui ra, bà ngồi bên mép giường, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt Triệu Nguyệt.

“Ta không gặp ngươi là bởi vì ta sẽ không đáp ứng chuyện ngươi muốn nói.”

“Bệ hạ nói đúng.” Vệ Uẩn gật đầu: “Chỉ đáng tiếc, tại hạ không phải tới xin ngài trợ giúp.”

Thật ra hắn già rồi.

Con người đều sẽ già, dù cho dung mạo hắn vẫn tuấn tú như xưa, nhưng khoé mắt đã hằn nếp nhăn, hoàn toàn khác với thời niên thiếu. Bà nhấc tay lên vuốt ve khoé mắt hắn, lát sau, bà khe khẽ thì thầm.

Tất cả triệu chứng này không khác gì Cố Sở Sinh nói, bất luận Thái y nói thế nào, Triệu Nguyệt cũng sẽ không tỉnh lại nữa.

“Dừng tay!”

“Thích.”

Nhưng tiếng thích này quá nhẹ quá nhỏ, trừ bà ra không ai nghe thấy được.

Nhưng tiếng thích này quá nhẹ quá nhỏ, trừ bà ra không ai nghe thấy được.

***

Khi thiếu niên làm Thế tử Tần Vương ở Tần Vương Phủ, rụt rè mang tặng Tiểu Hoa được chọn lựa tỉ mỉ, tỷ có thích ta không?

Mà ở ngoài ngàn dặm, tại nước Tây Ninh, Vệ Uẩn đã trà trộn vào trong nhóm thị vệ. Quốc quân Tây Ninh đứng cách đó không xa, chúng nhân theo sau đạp lên bậc thang miếu Thần nữ.

Ô Lan sợ hãi hét lên, đám thị vệ ào ào rút kiếm chỉ vào, Vệ Uẩn thấp giọng nói: “Không được nhúc nhích!”

Tây Ninh đã sớm xuân về hoa nở, hoa đào trong miếu Thần nữ bay bay, tiếng tụng kinh vang lên trên đường. Thắt lưng Vệ Uẩn đeo trường kiếm, khom người khấu bái theo đám người. Khấu bái được nửa giờ, dưới chân núi đột nhiên ồn ào, cắt ngang toàn bộ nghi thức. Quốc quân Tây Ninh cau mày quay đầu hỏi: “Chân núi sao thế?”

Hiện nay chỉ đợi ngày mai tuyên bố ra ngoài hắn bệnh nặng, để bà tiếp quản triều chính, sau đó liên kết với Cố Sở Sinh ổn định Hoa Kinh, tuyên Vệ Uẩn dẫn binh vào kinh. Đợi bà đủ tháng lâm bồn, tìm một đứa bé đến, không bao lâu sau, Triệu Nguyệt có thể bệnh chết.

“Có thích khách!”

Khi ấu niên lánh nạn tại Lý gia, tỷ có thích ta không?

Có người sợ hãi kêu lên, trong nhất thời, đám người rối loạn. Nhóm thị vệ đều xông tới bảo vệ chủ tử. Vệ Uẩn quét mắt bốn phía, lấy khoảng cách này, chàng muốn bắt cóc Quốc quân Tây Ninh là một chuyện quá khó khăn. Hơn nữa dù cho là vào giờ phút này, Quốc quân Tây Ninh vẫn cực kỳ trấn tĩnh, xem ra cũng không tiện ra tay. Vệ Uẩn lập tức thay đổi kế hoạch, bất ngờ nhắm về phía một nữ tử bên cạnh.

Tây Ninh đã sớm xuân về hoa nở, hoa đào trong miếu Thần nữ bay bay, tiếng tụng kinh vang lên trên đường. Thắt lưng Vệ Uẩn đeo trường kiếm, khom người khấu bái theo đám người. Khấu bái được nửa giờ, dưới chân núi đột nhiên ồn ào, cắt ngang toàn bộ nghi thức. Quốc quân Tây Ninh cau mày quay đầu hỏi: “Chân núi sao thế?”

Nữ tử kia trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Vừa rồi trên đường đi theo, Vệ Uẩn gần như đã xác định được thân phận đối phương, hẳn là Trưởng công chúa Ô Lan của Tây Ninh. Chàng ra tay cực nhanh, Ô Lan ở ngay bên cạnh chàng. Chuyện thích khách lúc nãy đã khiến vị thiếu nữ này loạn trận cước từ lâu, thiếu nữ vừa xoay đầu đã bị Vệ Uẩn túm lấy, bóp cổ.

Quốc quân Tây Ninh nhướng mắt, Vệ Uẩn ôn hoà nói: “Bệ hạ, tại hạ đến đây chỉ nói một câu. Trong vòng ba năm, Tây Ninh chắc chắn mất nước.”

Ô Lan sợ hãi hét lên, đám thị vệ ào ào rút kiếm chỉ vào, Vệ Uẩn thấp giọng nói: “Không được nhúc nhích!”

Khi thanh niên cả nhà sao trảm, làm trai lơ trong phủ, hết lòng hết dạ quan tâm chăm sóc, tỷ có thích ta không?

“Dừng tay!”

Quốc quân Tây Ninh đồng thời lên tiếng, ánh mắt dừng trên người Vệ Uẩn. Lát sau, Quốc quân Tây Ninh chậm rãi hỏi: “Bình Vương Đại Sở?”

Đó là tình yêu cháy bỏng gom góp tích luỹ kéo dài hơn hai mươi năm. Sau khi hỏi xong câu này, hắn cũng không thể gắng gượng nổi nữa, nôn ra một búng máu. Trưởng công chúa vội vàng đỡ lấy hắn, hoảng hốt hét lên: “Người đâu! Người đâu! Gọi Thái y đến đây, Bệ hạ nôn ra máu rồi!”

Triệu Nguyệt nắm chặt lấy bà, bên ngoài hoảng loạn nhốn nháo. Đợi lát sau, Thái y vội vã chạy vào, Triệu Nguyệt cũng đã hoàn toàn ngất đi trong lòng Trưởng công chúa.

“Hửm?” Vệ Uẩn bật cười: “Bệ hạ biết ta?”

“Bản lĩnh ngươi rất giỏi.” Vẻ mặt Quốc quân Tây Ninh điềm tĩnh trả lời. Vệ Uẩn mỉm cười: “Bệ hạ, ngài không gặp ta, ta chỉ đành đến gặp ngài như vậy.”

“Ta không gặp ngươi là bởi vì ta sẽ không đáp ứng chuyện ngươi muốn nói.”

“Bệ hạ cho rằng ta sẽ nói cái gì?”

“Tây Ninh sẽ không dính vào nội chiến của Đại Sở các ngươi.”

Thật ra hắn già rồi.

Sắc mặt Quốc quân Tây Ninh rất lãnh đạm: “Tây Ninh là nước nhỏ, lấy quốc lực Đại Sở, đây không phải là chuyện chúng ta nên dây vào.”

“Bệ hạ nói đúng.” Vệ Uẩn gật đầu: “Chỉ đáng tiếc, tại hạ không phải tới xin ngài trợ giúp.”

“Hửm?”

“Ngược lại.” Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Tại hạ là đến giúp ngài.”

Quốc quân Tây Ninh nhướng mắt, Vệ Uẩn ôn hoà nói: “Bệ hạ, tại hạ đến đây chỉ nói một câu. Trong vòng ba năm, Tây Ninh chắc chắn mất nước.”

Nghe nói thế, đám đông tại đó đều ngẩn người, sắc mặt Quốc quân Tây Ninh lạnh đi. Vệ Uẩn buông Ô Lan ra, lui xuống một bước, kính cẩn hành lễ: “Mạo phạm Điện hạ.”

Ô Lan sợ hãi mau chóng lùi bước đến bên cạnh Quốc quân Tây Ninh. Vệ Uẩn ngẩng đầu cười, thi lễ với Quốc quân Tây Ninh: “Lời đã nói xong, tại hạ cũng cáo từ.”

Dứt lời, Vệ Uẩn quyết đoán xoay người đi về hướng chân núi, không một chút lưu luyến. Xung quanh bàn tán xôn xao, Quốc quân Tây Ninh cau mày, ngay lúc Vệ Uẩn sắp đi tới sơn môn, rốt cuộc Quốc quân Tây Ninh cũng lên tiếng.

“Bình Vương.” Ông giơ tay lên nói: “Mời vào cung nói chuyện.”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Hắn bít a tỷ hạ độc nhưng vẫn làm theo ý bà, haiz

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

triệu nguyệt chỉ có mỗi chuyện yêu trưởng công chúa là điều đúng đắn.

NHL
NHL
4 Năm Cách đây

Đến cùng TN vẫn ko chờ đc câu trả lời của trưởng công chúa =(((

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

TN là giả ngủ thôi đúng ko? Có thuốc của NLL mà?

Phương
Phương
4 Năm Cách đây

Chương này đọc thương TN quá chậc. Ác với cả giang sơn nhưng vẫn nâng niu Trưởng công chúa trong lòng bàn tay, tác giả cũng biết dày vò người đọc ghê ?

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Mặc dù Triệu Nguyệt là hôn quân, nhưng đối với người mình yêu thì hắn không tiếc giá nào để lấy lòng. Chỉ là cách yêu của hắn sai, hay nói cách khác, gặp được đúng người nhưng lại sai thời điểm…

Lanh chanh
Lanh chanh
4 Năm Cách đây

Hắn giành giật và giao tất cả mọi thứ cho bà nhưng chưa bao giờ hắn hỏi trưởng quận chúa có muốn những thứ đó không,hắn ko hiểu thứ bà muốn là gì. Hắn không buông bỏ được thù hận cớ sao hắn lại muốn bà buông bỏ hận thù được cơ chứ. Lòng ai cũng mang nặng giang sơn,ai cũng mong thái bình thịnh thế nhưng cách làm tiểu nhân của Triệu Nguyệt đã sai ngay từ bắt đầu rồi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ngàn sai vạn sai, chỉ có yêu nàng là không sai ?

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!