Chương 162 (2)
Chuyện xưa của nàng là cả đời hắn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc hắn đi đã là ban đêm, Trưởng công chúa đang ngồi trước gương dán hoa điền. Thấy Triệu Nguyệt tới, Trưởng công chúa sợ hết hồn. Ở nàng một thước tiền địa phương.
Đây là lần đầu tiên sau hai tháng Triệu Nguyệt đến gặp bà. Bà và hắn cách rèm, nhanh chóng suy nghĩ làm sao giải thích bụng mình với Triệu Nguyệt.
Hiện giờ Triệu Nguyệt đã có thể nhìn thấy. Nếu như nói thai nhi bốn tháng còn chưa lộ rõ, thì bây giờ đã gần sáu tháng mà vẫn không thấy nữa thì… Người nọ ngay sau đó kể lại về phía.
Thường ngày còn có thể giấu gối trong bụng, nhưng người đầu ấp tay gối như Triệu Nguyệt thì làm sao giấu được đây? Ánh Sáng thượng quang thực an toàn.
Trong lòng Trưởng công chúa suy nghĩ lời nói, nhưng Triệu Nguyệt lại chỉ ngồi xuống bên ngoài rèm.
Dường như hắn rất suy yếu, còn suy yếu hơn thường ngày. Hắn ngồi yên bên ngoài, không quấy nhiễu bà, kính cẩn giữ lễ giống như lúc hắn vẫn là trai lơ ở phủ Trưởng công chúa. Mỗi đi vào một cái thế giới, duy hộ sư.
Cảm giác như vậy bất giác khiến Trưởng công chúa yên tâm một chút. Bà rũ mắt, dịu dàng hỏi: “Hôm nay đã muộn như thế, Bệ hạ đến đây làm gì?”
“A tỷ.” Giọng Triệu Nguyệt mang theo ý cười: “Ta nhớ tỷ, muốn gặp tỷ.” Ở vừa tới đến trong thời gian, bọn họ.
Trưởng công chúa ngẩn người,đđã nhiều nămởrồi hắn khôngơgọi bà nhượvậy. Bà khôngıđáp, Triệu NguyệtÏcũng không địnhịtiến vào, haiïngười bọn họ]cứ cách rèmḻnhìn bóng dángạbên kia rèm.ïNhưng đây lạiīlà thời khắc:Triệu Nguyệt cảmĩthấy yên lòngḽnhất suốt mấyìnăm nay.
“A tỷ,ảthiên hạ loạnỉrồi.” Triệu Nguyệtịnhẹ nhàng nói:ù“Nhưng A tỷ,ềtỷ đừng sợ,ơta đều đãồsắp xếp xongİtất cả mọiįchuyện. Tỷ chỉễcần bảo vệảchính mình, bảoìvệ con làļđược rồi.”
“Chàngổsắp xếp cáiẳgì?”
Trưởng côngẻchúa nhanh chóngỉmở miệng, nhưngđTriệu Nguyệt lạiòkhông đáp, ánhợmắt hắn cóèphần rời rạc.
“A(tỷ, gần đâyũta cảm thấyảthân thể mìnhἰngày càng suyổyếu, sợ làựkhông còn đượcÏmấy ngày.”
“Chàng…ừchàng chớ nóièbậy.”
“Ta thườngắxuyên nhớ tớiịlúc còn bé.³Thật ra đãúnhiều năm rồi,énhưng không biếtừvì sao gầnóđây nhớ lại,ἰta cứ cảmồthấy quá khứ°giống như mớiíhôm qua, cáchĩta rất rấtfgần. A Tỷïcòn nhớ lúcônhỏ không, cóîmột lần chúngịta ra ngoài,ἴngười khác ứcЇhiếp ta, tỷúliền đánh nhauợvới bọn chúng.ìMột mình tỷЇđánh nhiều người,àlúc đó taìnhìn, cảm giácòA tỷ thậtợlợi hại. Có‹A tỷ ở…ởKhụ khụ…” TriệuệNguyệt khẽ ho,ỉTrưởng công chúaẹsiết chặt lượcİtrong tay. Triệu²Nguyệt thở dốc,īhồi lâu sau,ἴcuối cùng hắnỷcũng ổn định¸lại, chậm rãiïnói: “Có Aộtỷ ở bên,,ta chẳng sợ‹gì cả.”
Trưởngɨcông chúa khôngíđáp. Triệu Nguyệtḻngẩn ngơ nhìnờbóng dáng bà,ỡmở miệng hỏi:ľ“Sao A tỷíkhông nói lờiổnào?”
“Đều làùchuyện xưa cũ…”âTrưởng công chúaÍchậm rãi đáp:ù“Không biết nênỹnói gì.”
“Đốiâvới A Tỷàmà nói, đóïlà chuyện xưaicũ…” Triệu Nguyệtơkhàn giọng mởĩmiệng: “Đối với(ta mà nóiἵđó là mộtẩđời…”
Ấm áp]duy nhất, an)lòng duy nhấtẵcả một đời.
Dùìcho quãng đờiàcòn lại chịuẻđủ khuất nhục‹lang bạc khắpênơi, dù choísau khi leoổlên bảo toạằtrở thành thiênỡtử, nhưng hồiớức đó vẫnĩkhắc sâu trongľđầu, trong xương,ɪtrong máu.
Trưởng côngộchúa không biếtđnên nói gì,}bà chỉ imĩlặng nhìn mìnhâtrong gương.
Người phụḹnữ trong gươngIđiềm tĩnh lộngĬlẫy, mang theoɨsắc đẹp diễmờlệ. Đã từngúcó người nóiùtướng mạo củaốbà n làộtướng khắc ngườiÍthân, khắc bạn¸hữu. Khi đó,ĭbà đánh thầyịbói đoán mệnhịra khỏi HoaĬKinh, nhưng hômẵnay nhìn tướngớmạo này, bàólại không khỏi,bật cười.
Triệu Nguyệt,hơi mệt, hắnễchầm chậm nhắmĭmắt lại: “Aẩtỷ, vì saoĮkhông ra gặpíta?”
Trưởng côngỏchúa trầm mặcủkhông nói, TriệuặNguyệt cười: “Nếu²A tỷ khôngímuốn gặp, vậy¹thì không gặp.”ở
Dứt lời, hắnờchống người điìra ngoài.
Trưởng côngĬchúa quay đầuịlại, nhìn bóngílưng gầy gòícủa hắn. BàĪdo dự chốcôlát, cuối cùngỵvẫn đứng dậy,ĩvén rèm điÏra, gọi mộtảtiếng: “Bệ hạ!”ì
Triệu Nguyệt dừngèbước, chợt nhìnìthấy nữ tữ¹chân không chạyăvề phía hắn,ĺnhào vào lòngậhắn.
Hắn khẽ cười,ἷgiúp bà khépắlại y phuc,ìdịu dàng nói:ĩ“Cuối cùng tỷïvẫn không nỡỉbỏ ta.”
Trưởngịcông chúa ngẩngằđầu, im lặngḷnhìn hắn.
Ánh mắtịbọn họ giaoạnhau, Triệu Nguyệtfnhận ra sựểđấu tranh trongạmắt bà, sauĩđó nghe bàἲmở miệng: “Chàngỷhôn ta đi?”ũ
Triệu Nguyệt khôngḹđáp, mắt hắnếdừng trên môiõbà.
“Loại độc nàyíthông qua tiếpíxúc dịch thể…”ứ
Lời của NgọcãLâm Lang lướtìqua đầu hắn,ỉhắn cười khổ:ì“Sao lại độtấnhiên làm nũngḻthế?”
“Ta muốnĩhôn chàng.” Trưởngἴcông chúa duỗiĬtay ôm cổủhắn, nũng nịuĩnói: “Có phảiệchàng không thích[ta nữa rồiḷkhông?”
Nụ cườiờcủa Triệu Nguyệtĩcàng tươi, nhưngẫtrong ánh mắtĩlại tràn đầyɩbi thương. Hắnἳlẳng lặng nhìnľngười trước mặt,ıkhàn giọng nói:ô“Thích, cả đờiễnày, ta đềuữthích tỷ.”
Trưởngôcông chúa cứngầđờ người, sauļđó nghe hắnÎhỏi: “Vậy cònừtỷ? A tỷ?”]
Trưởng công chúaũkhông đáp, TriệuÍNguyệt dịu dàng(hỏi: “A tỷ,ãtỷ nói thíchjta, ta hônổtỷ, được không?”ĩ
Trưởng công chúaïsững sờ nhìnởhắn. Hắn giốngīnhư đang kiềmằchế, giống nhưĩbiết hết tấtừcả. Có mộtỉkhoảnh khắc, gầnínhư Trưởng côngýchúa cho rằng³hắn đã biếtÎtoàn bộ mọiĩchuyện. Nếu không,ỗsao hắn lạiạnhìn bà nhưĪthế?
Nhưng nếu biết²thật, dựa theoỡtính cách ngoan‹độc không nhận]người thân củaýhắn, hắn đãḹphải sớm tùngứxẻo, ăn tươiẵnuốt sống bàắrồi.
Đôi mắt hắnýkhông giấu nổi)bi ai cùngỉtuyệt vọng. Bà‹bỗng nhiên cảmĩgiác tựa nhưïmình đứng trongịbóng đêm, hứngýgió lạnh thấuâxương.
Lần đầu tiênãbà có ý]thoái lui. Đốiòphương cười mởỗmiệng: “Nói đi,Inói tỷ thíchἱta.”
Trưởng côngfchúa nhắm mắtịlại, thở dài:ễ“Thôi vậy, điıngủ trước đi.”ỷ
Dứt lời, bàábuông tay, xoayļngười bỏ đi.ıNhưng cũng chínhịkhoảnh khắc này,èTriệu Nguyệt giậtỉmạnh cánh tayợbà, kéo bàĬvào lòng, tànònhẫn hôn xuống.
Môiđhắn mang theoἵmáu, đầu lưỡiÏcàn quấy dâyảdưa, gắng sứcİtrao đổi gìỉđó với bà.íNụ hôn đó‹không hề cóỉmột chút cảmýxúc liên quanỉđến tình dục,ễập tới đềuỳlà tuyệt vọngfđau khổ. Sauἳđó, bà nếmɪđược vị máuổtanh, bà bắtụđầu đẩy hắn,ếmáu tươi tuônẹra từ mũiìvà miệng hắn.ùBà cất tiếngíú ớ, nhưngủhắn giữ rất°chặt, cuối cùngfbà không nhịnỡđược nữa, dồnìsức đột ngộtộđẩy hắn ra.
Hắnɪđập mạnh vàoờcửa, vang lênừtiếng trầm đục.ắBà giận dữịhét lên: “TriệuĺNguyệt!”
“Có đủùchưa…”
Dường nhưđhắn đang chịuíđựng sự giàyủvò gì đó,fmở miệng lặpèlại: “Có đủáchưa…”
Trưởng côngôchúa cứng đờītại chỗ, trước¸mắt hắn bắtùđầu mờ đi,ἶtay chân cũngíđã bắt đầu:không thể dùngĪsức. Hắn sờộsoạng trên đất,ítay chân quơủquào muốn tìm³kiếm bà.
Thật raḻhắn muốn nhẫnụnại, muốn làm{như chẳng biếtỉgì. Dù choîbiết, hắn cũngỹkhông muốn đểľbà biết rằngỉhắn đã biết.
Hắnẵmuốn vờ nhưỉchẳng xảy raỹchuyện gì, thiênÏhạ thái bình,ũnhưng trời sinhúhắn lại cứếnhạy bén nhưįvậy, muốn ngốcĭcũng không ngốcĩđược.
Vì thế hắn²chẳng thể kiềmưchế nổi, nướcảmắt tuôn rơi,ặquỳ mọp xuống°mò mẫm đếnịtrước mặt bà,jníu lấy vạtứáo bà, ngẩngïđầu lên, lộíra một khuônḻmặt vừa khócĩvừa cười, thấpégiọng hỏi: “Cóốđủ chưa?”
Giao thiên hạ cho bà, giao trái tim cho bà, giao sinh mạng cho bà, tất cả những gì bà muốn và không muốn đều giao hết cho bà, có đủ hay chưa?
Hắn không nói ra miệng, nhưng trong một chớp mắt dường như bà đọc hiểu được hắn đang hỏi gì. Bà run rẩy cơ thể, nghe hắn mở miệng gọi: “A tỷ.” Nước mắt hắn rơi như mưa, đời bà chưa bao giờ thấy hắn khóc như vậy. Hắn níu lấy bà giống như níu lấy sinh mạng còn sót lại: “Lần này, tỷ có thích ta không?”
Hắn không nói ra miệng, nhưng trong một chớp mắt dường như bà đọc hiểu được hắn đang hỏi gì. Bà run rẩy cơ thể, nghe hắn mở miệng gọi: “A tỷ.” Nước mắt hắn rơi như mưa, đời bà chưa bao giờ thấy hắn khóc như vậy. Hắn níu lấy bà giống như níu lấy sinh mạng còn sót lại: “Lần này, tỷ có thích ta không?”
***“Bình Vương.” Ông giơ tay lên nói: “Mời vào cung nói chuyện.”“Có thích khách!”
Khi ấu niên lánh nạn tại Lý gia, tỷ có thích ta không?
Khi thiếu niên làm Thế tử Tần Vương ở Tần Vương Phủ, rụt rè mang tặng Tiểu Hoa được chọn lựa tỉ mỉ, tỷ có thích ta không?
Có người sợ hãi kêu lên, trong nhất thời, đám người rối loạn. Nhóm thị vệ đều xông tới bảo vệ chủ tử. Vệ Uẩn quét mắt bốn phía, lấy khoảng cách này, chàng muốn bắt cóc Quốc quân Tây Ninh là một chuyện quá khó khăn. Hơn nữa dù cho là vào giờ phút này, Quốc quân Tây Ninh vẫn cực kỳ trấn tĩnh, xem ra cũng không tiện ra tay. Vệ Uẩn lập tức thay đổi kế hoạch, bất ngờ nhắm về phía một nữ tử bên cạnh.
“Bệ hạ cho rằng ta sẽ nói cái gì?”
Khi thanh niên cả nhà sao trảm, làm trai lơ trong phủ, hết lòng hết dạ quan tâm chăm sóc, tỷ có thích ta không?
Giao thiên hạ cho bà, giao trái tim cho bà, giao sinh mạng cho bà, tất cả những gì bà muốn và không muốn đều giao hết cho bà, có đủ hay chưa?Mà ở ngoài ngàn dặm, tại nước Tây Ninh, Vệ Uẩn đã trà trộn vào trong nhóm thị vệ. Quốc quân Tây Ninh đứng cách đó không xa, chúng nhân theo sau đạp lên bậc thang miếu Thần nữ.“Tây Ninh sẽ không dính vào nội chiến của Đại Sở các ngươi.”
Hôm nay trao mệnh bạc này, thiên hạ này, toàn bộ nửa đời này cho người. Lần này, tỷ có thích ta không?
Nữ tử kia trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Vừa rồi trên đường đi theo, Vệ Uẩn gần như đã xác định được thân phận đối phương, hẳn là Trưởng công chúa Ô Lan của Tây Ninh. Chàng ra tay cực nhanh, Ô Lan ở ngay bên cạnh chàng. Chuyện thích khách lúc nãy đã khiến vị thiếu nữ này loạn trận cước từ lâu, thiếu nữ vừa xoay đầu đã bị Vệ Uẩn túm lấy, bóp cổ.
Hôm nay trao mệnh bạc này, thiên hạ này, toàn bộ nửa đời này cho người. Lần này, tỷ có thích ta không?
Đó là tình yêu cháy bỏng gom góp tích luỹ kéo dài hơn hai mươi năm. Sau khi hỏi xong câu này, hắn cũng không thể gắng gượng nổi nữa, nôn ra một búng máu. Trưởng công chúa vội vàng đỡ lấy hắn, hoảng hốt hét lên: “Người đâu! Người đâu! Gọi Thái y đến đây, Bệ hạ nôn ra máu rồi!”
“Bản lĩnh ngươi rất giỏi.” Vẻ mặt Quốc quân Tây Ninh điềm tĩnh trả lời. Vệ Uẩn mỉm cười: “Bệ hạ, ngài không gặp ta, ta chỉ đành đến gặp ngài như vậy.”Triệu Nguyệt nắm chặt lấy bà, bên ngoài hoảng loạn nhốn nháo. Đợi lát sau, Thái y vội vã chạy vào, Triệu Nguyệt cũng đã hoàn toàn ngất đi trong lòng Trưởng công chúa.
“Thích.”
Sắc mặt Quốc quân Tây Ninh rất lãnh đạm: “Tây Ninh là nước nhỏ, lấy quốc lực Đại Sở, đây không phải là chuyện chúng ta nên dây vào.”Mọi người đỡ Triệu Nguyệt lên giường, Thái y chẩn bệnh kê thuốc cho hắn. Hồi sau, Thái y vội vàng đến báo cáo tình hình với Trưởng công chúa. Trưởng công chúa vừa khóc vừa gật đầu, nhưng lòng lại nhẹ nhõm.
“Ngược lại.” Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Tại hạ là đến giúp ngài.”
Tất cả triệu chứng này không khác gì Cố Sở Sinh nói, bất luận Thái y nói thế nào, Triệu Nguyệt cũng sẽ không tỉnh lại nữa.
“Hửm?”Hiện nay chỉ đợi ngày mai tuyên bố ra ngoài hắn bệnh nặng, để bà tiếp quản triều chính, sau đó liên kết với Cố Sở Sinh ổn định Hoa Kinh, tuyên Vệ Uẩn dẫn binh vào kinh. Đợi bà đủ tháng lâm bồn, tìm một đứa bé đến, không bao lâu sau, Triệu Nguyệt có thể bệnh chết.
Quốc quân Tây Ninh đồng thời lên tiếng, ánh mắt dừng trên người Vệ Uẩn. Lát sau, Quốc quân Tây Ninh chậm rãi hỏi: “Bình Vương Đại Sở?”Nghĩ đến hai chữ “bệnh chết”, Trưởng công chúa thoáng thẫn thờ. Khuôn mặt đầy nước mắt của Triệu Nguyệt lướt qua đầu bà, bà cảm giác mờ mịt. Đợi hồi lâu sau, mọi người lui ra, bà ngồi bên mép giường, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt Triệu Nguyệt.
“Ta không gặp ngươi là bởi vì ta sẽ không đáp ứng chuyện ngươi muốn nói.”“Bệ hạ nói đúng.” Vệ Uẩn gật đầu: “Chỉ đáng tiếc, tại hạ không phải tới xin ngài trợ giúp.”
Thật ra hắn già rồi.
Con người đều sẽ già, dù cho dung mạo hắn vẫn tuấn tú như xưa, nhưng khoé mắt đã hằn nếp nhăn, hoàn toàn khác với thời niên thiếu. Bà nhấc tay lên vuốt ve khoé mắt hắn, lát sau, bà khe khẽ thì thầm.
Tất cả triệu chứng này không khác gì Cố Sở Sinh nói, bất luận Thái y nói thế nào, Triệu Nguyệt cũng sẽ không tỉnh lại nữa.
“Dừng tay!”“Thích.”
Nhưng tiếng thích này quá nhẹ quá nhỏ, trừ bà ra không ai nghe thấy được.
Nhưng tiếng thích này quá nhẹ quá nhỏ, trừ bà ra không ai nghe thấy được.
***
Khi thiếu niên làm Thế tử Tần Vương ở Tần Vương Phủ, rụt rè mang tặng Tiểu Hoa được chọn lựa tỉ mỉ, tỷ có thích ta không?
Mà ở ngoài ngàn dặm, tại nước Tây Ninh, Vệ Uẩn đã trà trộn vào trong nhóm thị vệ. Quốc quân Tây Ninh đứng cách đó không xa, chúng nhân theo sau đạp lên bậc thang miếu Thần nữ.
Ô Lan sợ hãi hét lên, đám thị vệ ào ào rút kiếm chỉ vào, Vệ Uẩn thấp giọng nói: “Không được nhúc nhích!”Tây Ninh đã sớm xuân về hoa nở, hoa đào trong miếu Thần nữ bay bay, tiếng tụng kinh vang lên trên đường. Thắt lưng Vệ Uẩn đeo trường kiếm, khom người khấu bái theo đám người. Khấu bái được nửa giờ, dưới chân núi đột nhiên ồn ào, cắt ngang toàn bộ nghi thức. Quốc quân Tây Ninh cau mày quay đầu hỏi: “Chân núi sao thế?”
Hiện nay chỉ đợi ngày mai tuyên bố ra ngoài hắn bệnh nặng, để bà tiếp quản triều chính, sau đó liên kết với Cố Sở Sinh ổn định Hoa Kinh, tuyên Vệ Uẩn dẫn binh vào kinh. Đợi bà đủ tháng lâm bồn, tìm một đứa bé đến, không bao lâu sau, Triệu Nguyệt có thể bệnh chết.“Có thích khách!”
Khi ấu niên lánh nạn tại Lý gia, tỷ có thích ta không?Có người sợ hãi kêu lên, trong nhất thời, đám người rối loạn. Nhóm thị vệ đều xông tới bảo vệ chủ tử. Vệ Uẩn quét mắt bốn phía, lấy khoảng cách này, chàng muốn bắt cóc Quốc quân Tây Ninh là một chuyện quá khó khăn. Hơn nữa dù cho là vào giờ phút này, Quốc quân Tây Ninh vẫn cực kỳ trấn tĩnh, xem ra cũng không tiện ra tay. Vệ Uẩn lập tức thay đổi kế hoạch, bất ngờ nhắm về phía một nữ tử bên cạnh.
Tây Ninh đã sớm xuân về hoa nở, hoa đào trong miếu Thần nữ bay bay, tiếng tụng kinh vang lên trên đường. Thắt lưng Vệ Uẩn đeo trường kiếm, khom người khấu bái theo đám người. Khấu bái được nửa giờ, dưới chân núi đột nhiên ồn ào, cắt ngang toàn bộ nghi thức. Quốc quân Tây Ninh cau mày quay đầu hỏi: “Chân núi sao thế?”Nữ tử kia trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Vừa rồi trên đường đi theo, Vệ Uẩn gần như đã xác định được thân phận đối phương, hẳn là Trưởng công chúa Ô Lan của Tây Ninh. Chàng ra tay cực nhanh, Ô Lan ở ngay bên cạnh chàng. Chuyện thích khách lúc nãy đã khiến vị thiếu nữ này loạn trận cước từ lâu, thiếu nữ vừa xoay đầu đã bị Vệ Uẩn túm lấy, bóp cổ.
Quốc quân Tây Ninh nhướng mắt, Vệ Uẩn ôn hoà nói: “Bệ hạ, tại hạ đến đây chỉ nói một câu. Trong vòng ba năm, Tây Ninh chắc chắn mất nước.”Ô Lan sợ hãi hét lên, đám thị vệ ào ào rút kiếm chỉ vào, Vệ Uẩn thấp giọng nói: “Không được nhúc nhích!”
Khi thanh niên cả nhà sao trảm, làm trai lơ trong phủ, hết lòng hết dạ quan tâm chăm sóc, tỷ có thích ta không?“Dừng tay!”
Quốc quân Tây Ninh đồng thời lên tiếng, ánh mắt dừng trên người Vệ Uẩn. Lát sau, Quốc quân Tây Ninh chậm rãi hỏi: “Bình Vương Đại Sở?”
Đó là tình yêu cháy bỏng gom góp tích luỹ kéo dài hơn hai mươi năm. Sau khi hỏi xong câu này, hắn cũng không thể gắng gượng nổi nữa, nôn ra một búng máu. Trưởng công chúa vội vàng đỡ lấy hắn, hoảng hốt hét lên: “Người đâu! Người đâu! Gọi Thái y đến đây, Bệ hạ nôn ra máu rồi!”
Triệu Nguyệt nắm chặt lấy bà, bên ngoài hoảng loạn nhốn nháo. Đợi lát sau, Thái y vội vã chạy vào, Triệu Nguyệt cũng đã hoàn toàn ngất đi trong lòng Trưởng công chúa.
“Hửm?” Vệ Uẩn bật cười: “Bệ hạ biết ta?”
“Bản lĩnh ngươi rất giỏi.” Vẻ mặt Quốc quân Tây Ninh điềm tĩnh trả lời. Vệ Uẩn mỉm cười: “Bệ hạ, ngài không gặp ta, ta chỉ đành đến gặp ngài như vậy.”
“Ta không gặp ngươi là bởi vì ta sẽ không đáp ứng chuyện ngươi muốn nói.”
“Bệ hạ cho rằng ta sẽ nói cái gì?”
“Tây Ninh sẽ không dính vào nội chiến của Đại Sở các ngươi.”
Thật ra hắn già rồi.Sắc mặt Quốc quân Tây Ninh rất lãnh đạm: “Tây Ninh là nước nhỏ, lấy quốc lực Đại Sở, đây không phải là chuyện chúng ta nên dây vào.”
“Bệ hạ nói đúng.” Vệ Uẩn gật đầu: “Chỉ đáng tiếc, tại hạ không phải tới xin ngài trợ giúp.”
“Hửm?”
“Ngược lại.” Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Tại hạ là đến giúp ngài.”
Quốc quân Tây Ninh nhướng mắt, Vệ Uẩn ôn hoà nói: “Bệ hạ, tại hạ đến đây chỉ nói một câu. Trong vòng ba năm, Tây Ninh chắc chắn mất nước.”
Nghe nói thế, đám đông tại đó đều ngẩn người, sắc mặt Quốc quân Tây Ninh lạnh đi. Vệ Uẩn buông Ô Lan ra, lui xuống một bước, kính cẩn hành lễ: “Mạo phạm Điện hạ.”
Ô Lan sợ hãi mau chóng lùi bước đến bên cạnh Quốc quân Tây Ninh. Vệ Uẩn ngẩng đầu cười, thi lễ với Quốc quân Tây Ninh: “Lời đã nói xong, tại hạ cũng cáo từ.”
Dứt lời, Vệ Uẩn quyết đoán xoay người đi về hướng chân núi, không một chút lưu luyến. Xung quanh bàn tán xôn xao, Quốc quân Tây Ninh cau mày, ngay lúc Vệ Uẩn sắp đi tới sơn môn, rốt cuộc Quốc quân Tây Ninh cũng lên tiếng.
“Bình Vương.” Ông giơ tay lên nói: “Mời vào cung nói chuyện.”
Hắn bít a tỷ hạ độc nhưng vẫn làm theo ý bà, haiz
triệu nguyệt chỉ có mỗi chuyện yêu trưởng công chúa là điều đúng đắn.
Đến cùng TN vẫn ko chờ đc câu trả lời của trưởng công chúa =(((
TN là giả ngủ thôi đúng ko? Có thuốc của NLL mà?
Chương này đọc thương TN quá chậc. Ác với cả giang sơn nhưng vẫn nâng niu Trưởng công chúa trong lòng bàn tay, tác giả cũng biết dày vò người đọc ghê ?
Mặc dù Triệu Nguyệt là hôn quân, nhưng đối với người mình yêu thì hắn không tiếc giá nào để lấy lòng. Chỉ là cách yêu của hắn sai, hay nói cách khác, gặp được đúng người nhưng lại sai thời điểm…
Hắn giành giật và giao tất cả mọi thứ cho bà nhưng chưa bao giờ hắn hỏi trưởng quận chúa có muốn những thứ đó không,hắn ko hiểu thứ bà muốn là gì. Hắn không buông bỏ được thù hận cớ sao hắn lại muốn bà buông bỏ hận thù được cơ chứ. Lòng ai cũng mang nặng giang sơn,ai cũng mong thái bình thịnh thế nhưng cách làm tiểu nhân của Triệu Nguyệt đã sai ngay từ bắt đầu rồi
Ngàn sai vạn sai, chỉ có yêu nàng là không sai ?