Sơn Hà Chẩm – Chương 163 (1)

Chương 163 (1)

Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Mặc dù bị Vệ Uẩn quấy nhiễu, nhưng chuyện chiêm bái miếu Thần nữ vẫn phải tiếp tục. Cung nhân dẫn Vệ Uẩn vào cung, lúc Vệ Uẩn xuống núi thì nhìn thấy Vệ Thu và Vệ Hạ vẫn đang giằng co với đám thị vệ. Chàng mỉm cười, nói với người khác: “Đây là người hầu của ta, mong ngài rộng lòng bỏ qua.” Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.

Lễ quan gật đầu, đám người mới thả nhóm Vệ Thu và Vệ Hạ đi, sau đó đoàn người được lệnh trở về dịch quán, chỉ còn Vệ Uẩn đi theo Lễ quan vào cung.

Đợi đến xế chiều, Quốc quân Tây Ninh dẫn theo triều thần trở về cung, tuyên triệu Vệ Uẩn vào đại điện. Sau khi Vệ Uẩn vào, chàng kính cẩn hành lễ với Quốc quân Tây Ninh, xung quanh có rất nhiều đại thần, hẳn đều là người có tiếng nói ở Tây Ninh. Vệ Uẩn lướt mắt, lại hành lễ với những người này. Của nàng đồng tử chợt co rụt lại.

“Vừa rồi Bình Vương nói trong vòng ba năm, Tây Ninh tất vong là có ý gì?” Điểu ăn thịt người, cùng người ăn thịt.

“Bệ hạ cho rằng, quốc lực Tây Ninh so với Trần Quốc thế nào?”

“Tương đương.”

Không đúng.” V Un ququyết nói: “TrnľQuc nm tiếpơgiáp gia TâyĩNinh và ĐiS, giao tranhúvi hai bênđnhiu năm, liìvn có thíđánh ngang tayvi Tây Ninh.íB h daĮvào đâu chorng quc lcìca Trn Quc)và Tây Ninhtương đương?”

“Ngươi³láo xưc!”

Cóthn t quátíln, Quc quânTây Ninh giơtay lên, bìnhЇtĩnh m ming:“Nói tiếp đi.”

Trn Quc cnjci, nhưng dũngimãnh thin chiến.âCòn Tây Ninhĺtrù phú, nhưnghết sc dè)dt, giao tranhĩnhiu năm viĪTrn Quc nhưngìđu ly gingco làm chính.Nếu như khôngphi S gia Lc Châukim hãm TrnQuc, Tây Ninhılàm gì cóÍngày hôm nay?ÍNhưng bây gi,êTriu Nguyt đangxúi gic TrnQuc xut binhkim hãm S]Lâm Dương, thuímua lương thcİTrn Quc viЇgiá cao. Mtkhi Trn Qucthiếu lương, Bļh cho rngưTrn Quc slàm gì?”

TrnQuc mun khaiáchiến?”

Quc quâníTây Ninh caumày, V Unbình tĩnh nói:òTrn Quc thiếuįlương, hoc làìkhai chiến cưpĩlương vi LcýChâu, ly chiếnnuôi chiến, hoclà tn côngùTây Ninh. Nhưngîbt c cáchnào cũng đuliên quan mtthiết đến TâyNinh.”

“Bun cưi.”Có mt vĩđi thn đngra, cưi khynói: “Trn Qucĺđánh Lc Châuĩliên quan gìTây Ninh ta?”

Chư v vnchưa hiu sao?”¸V Un cưi:Trn Quc vnhiếu chiến, nếuïTrn Quc chiếmùđưc Lc Châu,sau khi nghíngơi dưng sc,ɨTây Ninh lygì đi đch!Chng l chưív không hiuïđo lý môih răng lnh?”

Nhng điu Vươnggia nói, tacũng tng nghĩ:ti.” V mtQuc quân TâyĩNinh bình đm,ánh mt mang¸theo s đánhīgiá: “Thế nhưngta đánh cucĐi S skhông chp taynhưng Lc Châu.”í

Cho nên BếH có ý¸đnh đ TrnQuc và ĐiS chó cnchó? Nếu Bìh có ýêđnh này, vyìthì hãy tĪb đi.”

VUn bt cưi:é“Ngài nghĩ tisao Trn Qucíli xut binhđánh Lc Châu?ÏLà bi vìĪkhông có lươngthc sao? Khôngcó lương thcísao không đếncưp ca TâyìNinh, vì saoɪli là LcChâu? Bi vìThiên t ĐiS chúng tađã ha hnìvi Trn Quc!óNếu chiếm đưcLc Châu, LcíChâu s làca Trn Quc!B h, ngàihn là khôngɨbiết rõ Qucquân Đi Sta là ngưiīthế nào. Nămìđó, hn vìīmưu cu Hoàngv, cu kếtìngoi đch hãm}hi thn t,hi by vntưng sĩ chếttrn sa trưng.ơĐi S bBc Đch épīthng đến Qucíđô, mt Hoàngãđế như vy,ngài hi vngIhn s vìótôn nghiêm Qucgia mà sngmái vi TrnôQuc sao?!”

Scêmt Quc quânáTây Ninh daođng. V UnĬgiơ tay lên,v mt kínhícn: “Nếu Bih không làmgì, trong vòngba năm, TâyNinh nguy ri!”

Đám ngưi tiïđó im lng,dưng như đangsuy nghĩ. VUn đng thngóngưi dy, nóiftiếp: “Có điu,tht ra Bh không cn]làm quá nhiuïchuyn, ta đếnđây còn cóvic th hai.”[

Vic gì?”

“Mưn²lương vi Qucquân.” Có tin°đ phía trưc,đám ngưi lpêtc hiu đưcý đ caĩV Un. Chàngĺtiếp tc nói:ɨ“S dĩ quânđi Tây Ninhɪkhông hùng mnh,ch yếu làưvì trong nưcít m. MàBch Châu nơita qun htùli nhiu mthiên v binhįkhí. Ln nàyăta đến mưnflương vi Bh, xin mangĩkhí gii tươngđương ra traođi.”

Trn Qucs không choìphép quá cnhĮ

Đây là chuynth hai.”

VUn cưi: “Lnnày ta mưnlương thc chyếu là vìín đnh thếĬcc Trn Quc.Triu Nguyt thumua lương thcgiá cao nhmIdn ti thiếuălương, ta bènn đnh TrnIQuc, dùng lương[thc đi lyũvt tư ttíyếu ca TrnĩQuc. Dù choĮcui cùng TrnQuc vn munkhai chiến, thìđánh xong trnìnày, ta cóÎth đm bođTrn Quc vôlc xoay chuyn.ıĐến lúc đó,nếu B hcó ý, cóth liên kếtĩvi Lc Châugiáp công TrnúQuc. Mt tcđt ca TrnÏQuc, Đi Sta cũng khôngĩcn .”

Vyngươi mun cáigì?”

Quc quânTây Ninh nhíumày: “Ngươi lưnmt vòng lnínhư vy, chcɨkhông đến mccái gì cũngľkhông cn.”

“Nga.”,

V Un mmécưi nói: “Taļmun mưi vníchiến mã TrnQuc.”

Vy làđ sao?”

“Ta³nói thng viB h, ĐiĩS cũng khôngôphi quc giaĪhiếu chiến, tnìcông Trn Qucīcũng ch vìkim hãm TriuéNguyt, ci bĩvòng vây ĐiЇS. Cho nênĩdù thế nào,ta đu phimưn s lươngthc này. Đâyĩlà cơ hiìnghìn năm mt°thu, mt cơhi này ri,B h munlàm suy yếuùTrn Quc, erng li phiđi có mtquân ch điêncung như TriuNguyt ln na.”ɪ

Li này khiếnâđám ngưi trmľmc, V Unim lng chíđi câu trÏli ca bnh.

Hi lâu sau,Quc quân TâyNinh m mingnói: “Nếu trmúkhông cho ngươiímưn lương, ngươiđnh thế nào?”ă

Không thế nàoc.” V Unbình tĩnh đáp:ɪThế thì cìđánh thôi, sinhlinh đ thán,trăm h lmthan, đánh ti¸cui cùng xemai còn đngvng.”

Nhưng đếnlúc đó, btlun nưc cònìli là TrnQuc hay làľĐi S ta…V Un mmícưi, nhìn chmchm Quc quânTây Ninh: “Đus không bqua cho TâyNinh. B h,íTây Ninh mun]đng ngoài cuc,Ĩnhưng ngài phiùnhìn th xem,thiên h này{đã lon ri,ai có thúđng ngoài cuc?”

Đám ngưi chnkinh nhìn VUn, Quc quânèTây Ninh liícưi: “Ngươi nói)nhng li nhưЇvy không shôm nay taếlp tc giếtngươi sao?”

“GiếtãV Un, vyêB h munưđi Trn QucЇđến dit qucà?”

Sc mtQuc quân TâyЇNinh đim tĩnh.Lát sau, ông lên tiếngnói: “Đưc.”

Dtíli, ông đng lên: “Tas cho ngươimưn lương thc,nhưng ngươi phi(đáp ng ta.Đi S cácĺngươi phi thayta đánh trnɨđu tiên viáTrn Quc. Sauĩtrn đu tiên,ta s dnbinh đt kíchđng sau TrnQuc. Tt cĪchung sc hplc, sau cucếchiến, trm lymưi bn thànhca Trn Quc,òngươi có thly mưi vnchiến mã, haiếvn dê bò,đưc không?”

Đưc.”ĩ

V Un bìnhtĩnh nói: “Vicnày không thíchm tr, taáđi ly lương.”ã

Quc quân TâyNinh gt đu,lp tc lnhíngưi đng đuH b dnV Un luiĬxung. Mi ngưiĪđu biết rõfchuyn này nhtIđnh phi nhanh,(vì thế ngayĺđêm đó đãļly lương thcĭcho V Unļáp ti. V}Un đã bogián đip triísn đưng đi,Їdc đưng tu[tán lương thcévào Trn Quc.ĩ

Trn Quc nưcnh, đi theoįđưng thu chưati mt tun,ếlương thc đãùùn ùn đíđi khp cnưc. By gi,ITriu Nguyt thumua lương thcgiá cao, dânchúng bt đu³thy lương thckhan hiếm. Saukhi lương thciV Un đến,íchàng không dùngtin mà btâbuc phi lytho dưc traoũđi.

Tho dưc, nga,îht ging, nhngth này đucó th traođi lương thcvà vàng bc,nht là chiếnmã li càngcó giá cao.ĩVì thế dânchúng tìvào núi tìmthuc, còn tiuɩquan chăn ngali ly thtìnga đi chiếnÏmã, sau đóĪđi lương thcvà tin bc.

Nhngchuyn này đuļtiến hành tifch đen, ngayït đu đãkhông kinh đngìđến triu đình,ĭthm chí tnglp quan viênbên dưi cũnggia nhp vàoÏthương v này,không h tgiác lên trên.

Na:tháng sau khiìgiao dch nàyph biến rngrãi, rung đngİđã sm khôngĺngưi cày cy,tho dưc trongĩnúi gn nhưhái sch. Mà(khi đó quanviên cp cao[triu đình xungЇrung th sát,ínhìn thy rungãkhông bóng ngưi,cui cùng mihi nguyên do.đBiết đưc chuynnày, quan viêngin tím mt,lp tc báoılên cho triu³đình.

Hin gi, lươngĩthc mà VUn mưn TâyiNinh đã gncn. Chàng dnìngưi đi xÍlý tình hìnhõhin nay, đngÏthi lng nghetin tc cácnơi mà b]câu đưa thưɪtruyn ti.

Đào tiênsinh nói tìnhéhung bây giđã n đnh,{nhưng lòng dân¸ri rc. BchChâu, Qunh Châuúđu cn nghngơi dưng sc.Hin ti, quânIđi và vttư có thĪs dng khôngquá mưi vn.”f

Ch Ngu qun)chúa đang nghiênìcu điu chếthuc mi, mcdù ôn dchđưc kim soátínhưng n theoh tch màxem xét, sngưi t vongìđã gn haimươi vn.”

“Hai nơi Bạch Châu và Côn Châu tiến hành xuân canh đúng vụ, xin Vương gia chớ lo lắng.”

Sở Lâm Dương có chút lo lắng, Vệ Uẩn trầm mặc một lát, ngước mắt nói: “Đệ sẽ bảo Nguỵ Thanh Bình ra sức cứu Tống Thế Lan. Nếu như thật sự không cứu được Tống Thế Lan, đệ cũng sẽ cố gắng thuyết phục Tống tứ xuất binh. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị việc bọn họ không làm gì cả.”

Tất cả cứ điểm ngầm đều di dời ngay hôm đó, bọn họ không dám dừng chân nghỉ lại ở biên giới Trần Quốc, chỉ có thể chạy một mạch, gần như không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng chạy khỏi Trần Quốc trước khi Quốc quân Trần quốc phát lệnh xuống.

“Bắc Địch chỉnh đốn binh mã mà đến, Đồ Tác báo cáo có hai mươi vạn đại quân, dốc hết quốc lực. Tuy nhiên Thẩm Hữu lại báo chỉ có mười vạn quân tiến đến gần Bạch Thành.”

Cứ thế mà giao cơ nghiệp tổ tiên, kinh đô Đại Sở, mặt mũi Đại Sở cho ngoại địch?!

“Trong Hoa Kinh, Triệu Nguyệt bệnh nặng, Tạ thượng thư dẫn binh mạnh mẽ xông vào cung. Cố học sĩ nhận lời mời của Bệ hạ vào cung hộ giá, chém chết Tạ thị ở bên ngoài cửa cung. Hiện giờ thế cục trong triều do Mai phi và Cố đại học sĩ toàn quyền kiểm soát, triều đình đã bắt đầu cứu trợ thiên tai Bạch Châu, Côn Châu và Hoa Châu, đồng thời thu nạp và cải tổ Thanh Châu.

Vệ Uẩn cao giọng, lớn tiếng nói: “Không được để lại thứ gì!”

Nếu như hắn giao Hoa Kinh rồi, vậy Sở Du…

Vệ Uẩn rủ mắt: “Đệ đã bố trí xong xuôi mọi chuyện, thắng thua một cuộc chiến không phải dựa vào một mãnh tướng. Phía Vệ gia có Đào Tuyền trấn giữ, đệ rất yên tâm. Thật ra mối nguy duy nhất hiện nay chính là Hoa Kinh, đệ đến đó đúng lúc có thể ngăn cản trận này.”

“Còn có…” Đối phương khựng lại, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Còn gì nữa?”

Đến lúc đó, Côn Châu và Bạch Châu sẽ bị ba mặt giáp công. Quan trọng nhất là có nơi hiểm yếu như Thiên Thủ Quan, bọn họ muốn tấn công Bắc Địch phải đánh ngược lại Thiên Thủ Quan trước!

“Ừ.” Vệ Uẩn ổn định lại thần sắc, rủ mắt nói: “Không có gì, vừa rồi Thẩm Hữu nói có bao nhiêu binh mã Bắc Địch ở Bạch Thành?”

“Cố đại nhân nói, tư thế thai nhi của Đại phu nhân bất ổn, xin Vương gia mau chóng trở về, sớm ngày nhập kinh, đưa Đại phu nhân đến nơi an toàn.”

Lấy Hoa Kinh làm điểm chuyển tiếp, thành trì mà Triệu Nguyệt giữ lại kết nối Yên Châu và biên cảnh. Nếu Triệu Nguyệt thật sự không cần tổ tiên, không cần Đại Sở, dẫn quân Bắc Địch một mạch chiếm lấy Hoa Kinh, vậy có thể đánh ngược lên Thiên Thủ Quan, hợp lực với Yên Châu tấn công Côn Châu và Bạch Châu.

Nghe thế, Vệ Uẩn sững sờ. Vệ Hạ bên cạnh hơi lo lắng hỏi: “Vương gia?”

“Mỗi người có rất nhiều thân phận, đệ muốn chịu trách nhiệm với mỗi một thân phận.” Vệ Uẩn thở dài: “Cho nên Sở đại ca, đệ phải đến đó.”

“Vậy phải làm sao?”

“Ừ.” Vệ Uẩn ổn định lại thần sắc, rủ mắt nói: “Không có gì, vừa rồi Thẩm Hữu nói có bao nhiêu binh mã Bắc Địch ở Bạch Thành?”

Vệ Uẩn bất giác siết chặt nắm đấm.

“Mười vạn.”

Nghe thế, Vệ Uẩn sững sờ. Vệ Hạ bên cạnh hơi lo lắng hỏi: “Vương gia?”

“Đệ là tướng quân của đất nước này, nhưng đệ cũng là trượng phu của A Du.” Nói đến đây, Vệ Uẩn đột nhiên cười, chàng giơ tay lên, khổ não nói: “Đệ quên mất, đệ còn chưa đưa sính lễ…”

“Còn mười vạn đâu?”

“Hai nơi Bạch Châu và Côn Châu tiến hành xuân canh đúng vụ, xin Vương gia chớ lo lắng.”

Vừa hỏi xong, Vệ Uẩn đột ngột mở to mắt, nói: “Mau, đưa bản đồ cho ta!”

“Không đủ.”“Trách nhiệm đối với thiên hạ này đã tận rồi…” Sở Lâm Dương nở nụ cười khổ: “Cậu đến bên cạnh muội ấy đi.”

Vệ Hạ vội vàng đưa bản đồ cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn mở bản đồ ra, tay chỉ lên thành trì còn lại hiện nay của Triệu Nguyệt.

Sở Lâm Dương nhíu mày: “Phái binh trấn thủ Hoa Kinh?”“Cố đại nhân nói, tư thế thai nhi của Đại phu nhân bất ổn, xin Vương gia mau chóng trở về, sớm ngày nhập kinh, đưa Đại phu nhân đến nơi an toàn.”

Những thành trì này đều do Triệu Nguyệt tử thủ, ngón tay chàng kéo dài một đường: “Nếu Triệu Nguyệt đạt thành giao kèo với Tô Tra, chắc chắn là Triệu Nguyệt giấu mười vạn binh này đi rồi. Hắn muốn dùng làm gì…”

Vừa hỏi xong, Vệ Uẩn đột ngột mở to mắt, nói: “Mau, đưa bản đồ cho ta!”

Hắn làm được.

Dứt lời, ngón tay Vệ Uẩn thuận theo thành trì Triệu Nguyệt mà vạch xuống, lúc đến điểm cuối, chàng trầm mặc.

Chàng gấp rút lên đường liên tục ba ngày, cuối cùng mới đến Hoa Kinh. Mà sáng sớm hôm chàng đến, quân đội Bắc Địch đã đánh đến dưới thành trì.

Triệu Nguyệt sẽ làm vậy sao?

Lấy Hoa Kinh làm điểm chuyển tiếp, thành trì mà Triệu Nguyệt giữ lại kết nối Yên Châu và biên cảnh. Nếu Triệu Nguyệt thật sự không cần tổ tiên, không cần Đại Sở, dẫn quân Bắc Địch một mạch chiếm lấy Hoa Kinh, vậy có thể đánh ngược lên Thiên Thủ Quan, hợp lực với Yên Châu tấn công Côn Châu và Bạch Châu.

“Trong Hoa Kinh, Triệu Nguyệt bệnh nặng, Tạ thượng thư dẫn binh mạnh mẽ xông vào cung. Cố học sĩ nhận lời mời của Bệ hạ vào cung hộ giá, chém chết Tạ thị ở bên ngoài cửa cung. Hiện giờ thế cục trong triều do Mai phi và Cố đại học sĩ toàn quyền kiểm soát, triều đình đã bắt đầu cứu trợ thiên tai Bạch Châu, Côn Châu và Hoa Châu, đồng thời thu nạp và cải tổ Thanh Châu.

Dứt lời, ngón tay Vệ Uẩn thuận theo thành trì Triệu Nguyệt mà vạch xuống, lúc đến điểm cuối, chàng trầm mặc.

Đến lúc đó, Côn Châu và Bạch Châu sẽ bị ba mặt giáp công. Quan trọng nhất là có nơi hiểm yếu như Thiên Thủ Quan, bọn họ muốn tấn công Bắc Địch phải đánh ngược lại Thiên Thủ Quan trước!

“Vâng.”

Triệu Nguyệt sẽ làm vậy sao?

Dứt lời, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, châm một mồi lửa thiêu rụi căn nhà trong đêm rồi bỏ chạy.“Còn có…” Đối phương khựng lại, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Còn gì nữa?”

Cứ thế mà giao cơ nghiệp tổ tiên, kinh đô Đại Sở, mặt mũi Đại Sở cho ngoại địch?!

Vệ Uẩn bất giác siết chặt nắm đấm.

Hắn làm được.

Máu của bảy vạn tướng sĩ, quá nửa giang sơn thất thủ cũng có thể trở thành một bước chân trên con đường Đế vương của hắn, sống chết của ngàn vạn dân chúng ba châu cũng có thể trở thành quân cờ kiềm chế đối thủ của hắn, chỉ giao một cái kinh đô thì có gì lạ?

Nếu như hắn giao Hoa Kinh rồi, vậy Sở Du…

Vừa tới Lạc Châu, Vệ Uẩn lập tức đến phủ Sở Lâm Dương, trình bày một lượt đại khái sự tình với Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương đã sớm nghe nói về việc làm của Vệ Uẩn, hắn gật đầu: “Vậy hiện giờ Trần Quốc sẽ không đánh?”“Vậy cậu định thế nào?”

Nghĩ đến đây, Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu dậy. Chàng vừa định mở miệng, bỗng nghe cửa “Rầm” một tiếng mở ra, Vệ Thu lớn tiếng báo: “Vương gia, trong cung truyền tin tới, có thần tử báo sự tình lên chỗ Quốc quân Trần Quốc rồi!”

Nghĩ đến đây, Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu dậy. Chàng vừa định mở miệng, bỗng nghe cửa “Rầm” một tiếng mở ra, Vệ Thu lớn tiếng báo: “Vương gia, trong cung truyền tin tới, có thần tử báo sự tình lên chỗ Quốc quân Trần Quốc rồi!”

“Thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát!”

Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, Sở Lâm Dương trầm mặc. Lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng: “Với chúng ta mà nói, trước có nước mới có nhà.”Vệ Uẩn quyết đoán mở miệng: “Hiện giờ, Tống tứ công tử tử thủ không xuất binh, Tống Thế Lan chưa biết sống chết, bên huynh cũng không rảnh tay, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng Trần Quốc. Với một mình binh lực của đệ, căn bản không kịp đồng thời chống lại mười vạn binh mã biên cảnh Bắc Địch và bảy vạn binh mã của Triệu Nguyệt ở Yên Châu, lại còn phải phái binh đi cứu Hoa Kinh. Nếu đệ điều binh, hoặc là mất Côn Châu, hoặc là mất Bạch Châu, đối với đệ mà nói, hai châu này là gốc rễ.”

Vệ Uẩn cao giọng, lớn tiếng nói: “Không được để lại thứ gì!”

“Nhưng với Vệ Uẩn mà nói, cần phải có cả nước cả nhà.”

Dứt lời, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, châm một mồi lửa thiêu rụi căn nhà trong đêm rồi bỏ chạy.

Tất cả cứ điểm ngầm đều di dời ngay hôm đó, bọn họ không dám dừng chân nghỉ lại ở biên giới Trần Quốc, chỉ có thể chạy một mạch, gần như không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng chạy khỏi Trần Quốc trước khi Quốc quân Trần quốc phát lệnh xuống.

Vừa tới Lạc Châu, Vệ Uẩn lập tức đến phủ Sở Lâm Dương, trình bày một lượt đại khái sự tình với Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương đã sớm nghe nói về việc làm của Vệ Uẩn, hắn gật đầu: “Vậy hiện giờ Trần Quốc sẽ không đánh?”

“Nếu như đệ là Triệu Nguyệt, chắc chắn sẽ cài người trong triều đình Trần Quốc. Bây giờ, Trần Quốc đánh hay không đánh phải xem nội bộ Trần Quốc.”

“Bắc Địch chỉnh đốn binh mã mà đến, Đồ Tác báo cáo có hai mươi vạn đại quân, dốc hết quốc lực. Tuy nhiên Thẩm Hữu lại báo chỉ có mười vạn quân tiến đến gần Bạch Thành.”

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Có điều giờ đây Trần Quốc đã không đủ đe doạ, nếu chúng muốn đánh thì huynh cứ đánh, điều đệ lo lắng Bây giờ là Hoa Kinh. Nếu thật sự như đệ nghĩ, hẳn Triệu Nguyệt sẽ để thuộc hạ của mình dẫn theo mười vạn quân Bắc Địch tấn công Hoa Kinh.”

Máu của bảy vạn tướng sĩ, quá nửa giang sơn thất thủ cũng có thể trở thành một bước chân trên con đường Đế vương của hắn, sống chết của ngàn vạn dân chúng ba châu cũng có thể trở thành quân cờ kiềm chế đối thủ của hắn, chỉ giao một cái kinh đô thì có gì lạ?

“Vậy cậu định thế nào?”

Sở Lâm Dương nhíu mày: “Phái binh trấn thủ Hoa Kinh?”

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Có điều giờ đây Trần Quốc đã không đủ đe doạ, nếu chúng muốn đánh thì huynh cứ đánh, điều đệ lo lắng Bây giờ là Hoa Kinh. Nếu thật sự như đệ nghĩ, hẳn Triệu Nguyệt sẽ để thuộc hạ của mình dẫn theo mười vạn quân Bắc Địch tấn công Hoa Kinh.”

“Không đủ.”

Sở Lâm Dương sững sờ: “Chi bằng cậu ở tiền tuyến…”

Vệ Uẩn quyết đoán mở miệng: “Hiện giờ, Tống tứ công tử tử thủ không xuất binh, Tống Thế Lan chưa biết sống chết, bên huynh cũng không rảnh tay, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng Trần Quốc. Với một mình binh lực của đệ, căn bản không kịp đồng thời chống lại mười vạn binh mã biên cảnh Bắc Địch và bảy vạn binh mã của Triệu Nguyệt ở Yên Châu, lại còn phải phái binh đi cứu Hoa Kinh. Nếu đệ điều binh, hoặc là mất Côn Châu, hoặc là mất Bạch Châu, đối với đệ mà nói, hai châu này là gốc rễ.”

“Vậy phải làm sao?”

Sở Lâm Dương có chút lo lắng, Vệ Uẩn trầm mặc một lát, ngước mắt nói: “Đệ sẽ bảo Nguỵ Thanh Bình ra sức cứu Tống Thế Lan. Nếu như thật sự không cứu được Tống Thế Lan, đệ cũng sẽ cố gắng thuyết phục Tống tứ xuất binh. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị việc bọn họ không làm gì cả.”

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Sau đó, chàng ngủ hai canh giờ, chạy suốt hai ngày đường, chàng đã không chịu đựng nổi nữa. Đợi đến khi thức dậy, chàng thay giáp mềm, vác hồng anh thương, một người một ngựa chạy ra khỏi thành, đi về hướng Hoa Kinh trong đêm.

“Sau đó, đệ sẽ đến Hoa Kinh, bình ổn Hoa Kinh. Đệ không biết kinh đô có thất thủ không, nhưng đệ sẽ cố hết sức bảo vệ người ở đó. Đến lúc đấy, đệ sẽ bảo Thẩm Hữu và Đồ Tác hợp lực kiềm hãm mười vạn quân Bắc Địch, Tần Thời Nguyệt đối kháng bảy vạn quân Triệu Nguyệt. Huynh ở đây đợi bảy ngày, nếu bảy ngày sau, dân chúng Trần Quốc không chạy trốn, huynh lập tức lui quân trở về cứu Hoa Kinh. Nếu dân chúng Trần Quốc chạy trốn, huynh lập tức tấn công Trần Quốc. Đánh xong một trận, huynh để lại một nửa quân đội thủ thành là được. Khi đó, Tây Ninh sẽ đánh lén từ đằng sau, huynh không cần phải lo lắng gì nhiều. Một nửa quân đội kia chạy tới Hoa Kinh, hợp lực với Tần Thời Nguyệt và Thẩm Hữu, cùng cứu Hoa Kinh.”

Những thành trì này đều do Triệu Nguyệt tử thủ, ngón tay chàng kéo dài một đường: “Nếu Triệu Nguyệt đạt thành giao kèo với Tô Tra, chắc chắn là Triệu Nguyệt giấu mười vạn binh này đi rồi. Hắn muốn dùng làm gì…”

“Vậy cậu đến Hoa Kinh làm gì?”

Sở Lâm Dương sững sờ: “Chi bằng cậu ở tiền tuyến…”

Nhưng lần này Sở Lâm Dương không mắng chàng. Hắn trầm mặc nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn mím môi, trong mắt hiện lên sự hối tiếc: “Là đệ có lỗi với nàng.”

“A Du ở Hoa Kinh.”

Vệ Hạ vội vàng đưa bản đồ cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn mở bản đồ ra, tay chỉ lên thành trì còn lại hiện nay của Triệu Nguyệt.“Nếu như đệ là Triệu Nguyệt, chắc chắn sẽ cài người trong triều đình Trần Quốc. Bây giờ, Trần Quốc đánh hay không đánh phải xem nội bộ Trần Quốc.”

Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, Sở Lâm Dương trầm mặc. Lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng: “Với chúng ta mà nói, trước có nước mới có nhà.”

“Nhưng với Vệ Uẩn mà nói, cần phải có cả nước cả nhà.”

Vệ Uẩn rủ mắt: “Đệ đã bố trí xong xuôi mọi chuyện, thắng thua một cuộc chiến không phải dựa vào một mãnh tướng. Phía Vệ gia có Đào Tuyền trấn giữ, đệ rất yên tâm. Thật ra mối nguy duy nhất hiện nay chính là Hoa Kinh, đệ đến đó đúng lúc có thể ngăn cản trận này.”

“Đệ là tướng quân của đất nước này, nhưng đệ cũng là trượng phu của A Du.” Nói đến đây, Vệ Uẩn đột nhiên cười, chàng giơ tay lên, khổ não nói: “Đệ quên mất, đệ còn chưa đưa sính lễ…”

“Còn mười vạn đâu?”

Nhưng lần này Sở Lâm Dương không mắng chàng. Hắn trầm mặc nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn mím môi, trong mắt hiện lên sự hối tiếc: “Là đệ có lỗi với nàng.”

“Vậy cậu đến Hoa Kinh làm gì?”

“Mỗi người có rất nhiều thân phận, đệ muốn chịu trách nhiệm với mỗi một thân phận.” Vệ Uẩn thở dài: “Cho nên Sở đại ca, đệ phải đến đó.”

“A Du ở Hoa Kinh.”

Sở Lâm Dương không nói. Thật lâu sau, rốt cuộc hắn lên tiếng: “Cậu đi đi.”

“Trách nhiệm đối với thiên hạ này đã tận rồi…” Sở Lâm Dương nở nụ cười khổ: “Cậu đến bên cạnh muội ấy đi.”

“Vâng.”

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Sau đó, chàng ngủ hai canh giờ, chạy suốt hai ngày đường, chàng đã không chịu đựng nổi nữa. Đợi đến khi thức dậy, chàng thay giáp mềm, vác hồng anh thương, một người một ngựa chạy ra khỏi thành, đi về hướng Hoa Kinh trong đêm.

Chàng gấp rút lên đường liên tục ba ngày, cuối cùng mới đến Hoa Kinh. Mà sáng sớm hôm chàng đến, quân đội Bắc Địch đã đánh đến dưới thành trì.

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Haiz triệu nguyệt bất tỉnh để lại cục diện rối ren, ko ai nhớ đến thẩm đại phu sao

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Nhớ những tập trước từng nhắc việc Sở Du có 1 đạo quân riêng của mình trước khi kết hôn. Sao giờ này chưa thấy xuất hiện nữa nhỉ

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Mấy chương cuối kịch tính quá :((( dồn dập bao nhiêu chuyện :((((

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Cuối cùng cuộc chiến cũng xảy ra. Mong rằng cuối cùng không có thương vong gì quá lớn

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hồi hộp quá huhu

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!