Chương 163 (1)
Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mặc dù bị Vệ Uẩn quấy nhiễu, nhưng chuyện chiêm bái miếu Thần nữ vẫn phải tiếp tục. Cung nhân dẫn Vệ Uẩn vào cung, lúc Vệ Uẩn xuống núi thì nhìn thấy Vệ Thu và Vệ Hạ vẫn đang giằng co với đám thị vệ. Chàng mỉm cười, nói với người khác: “Đây là người hầu của ta, mong ngài rộng lòng bỏ qua.” Bọn họ đối phó Kiêu Điểu biện pháp.
Lễ quan gật đầu, đám người mới thả nhóm Vệ Thu và Vệ Hạ đi, sau đó đoàn người được lệnh trở về dịch quán, chỉ còn Vệ Uẩn đi theo Lễ quan vào cung.
Đợi đến xế chiều, Quốc quân Tây Ninh dẫn theo triều thần trở về cung, tuyên triệu Vệ Uẩn vào đại điện. Sau khi Vệ Uẩn vào, chàng kính cẩn hành lễ với Quốc quân Tây Ninh, xung quanh có rất nhiều đại thần, hẳn đều là người có tiếng nói ở Tây Ninh. Vệ Uẩn lướt mắt, lại hành lễ với những người này. Của nàng đồng tử chợt co rụt lại.
“Vừa rồi Bình Vương nói trong vòng ba năm, Tây Ninh tất vong là có ý gì?” Điểu ăn thịt người, cùng người ăn thịt.
“Bệ hạ cho rằng, quốc lực Tây Ninh so với Trần Quốc thế nào?”
“Tương đương.”
“Không đúng.” Vệ Uẩn quảệquyết nói: “TrầnľQuốc nằm tiếpơgiáp giữa TâyĩNinh và ĐạiứSở, giao tranhúvới hai bênđnhiều năm, lạiìvẫn có thểíđánh ngang tayẽvới Tây Ninh.íBệ hạ dựaĮvào đâu choừrằng quốc lựcìcủa Trần Quốc)và Tây Ninhἱtương đương?”
“Ngươi³láo xược!”
Cóằthần tử quátílớn, Quốc quânủTây Ninh giơἱtay lên, bìnhЇtĩnh mở miệng:ổ“Nói tiếp đi.”ẽ
“Trần Quốc cằnjcỗi, nhưng dũngimãnh thiện chiến.âCòn Tây Ninhĺtrù phú, nhưngḽhết sức dè)dặt, giao tranhĩnhiều năm vớiĪTrần Quốc nhưngìđều lấy giằngờco làm chính.ỉNếu như khôngỉphải Sở giaẫở Lạc Châuừkiềm hãm TrầnạQuốc, Tây Ninhılàm gì cóÍngày hôm nay?ÍNhưng bây giờ,êTriệu Nguyệt đangỉxúi giục TrầnỉQuốc xuất binhầkiềm hãm Sở]Lâm Dương, thuímua lương thựcİTrần Quốc vớiЇgiá cao. Mộtỗkhi Trần Quốcẫthiếu lương, Bệļhạ cho rằngưTrần Quốc sẽủlàm gì?”
“TrầnἷQuốc muốn khaiáchiến?”
Quốc quâníTây Ninh cauảmày, Vệ Uẩnọbình tĩnh nói:ò“Trần Quốc thiếuįlương, hoặc làìkhai chiến cướpĩlương với LạcýChâu, lấy chiếnẹnuôi chiến, hoặcịlà tấn côngùTây Ninh. Nhưngîbất cứ cáchỗnào cũng đềuọliên quan mậtẹthiết đến TâyỡNinh.”
“Buồn cười.”ịCó một vịĩđại thần đứngừra, cười khẩyựnói: “Trần Quốcĺđánh Lạc Châuĩliên quan gìỉTây Ninh ta?”ỉ
“Chư vị vẫnἶchưa hiểu sao?”¸Vệ Uẩn cười:ụ“Trần Quốc vốnịhiếu chiến, nếuïTrần Quốc chiếmùđược Lạc Châu,ἳsau khi nghỉíngơi dưỡng sức,ɨTây Ninh lấyựgì đối địch!ựChẳng lẽ chưívị không hiểuïđạo lý môiổhở răng lạnh?”ẳ
“Những điều Vươngỉgia nói, taạcũng từng nghĩ:tới.” Vẻ mặtỉQuốc quân TâyĩNinh bình đạm,ắánh mắt mang¸theo sự đánhīgiá: “Thế nhưngổta đánh cuộcἰĐại Sở sẽựkhông chắp tayỗnhường Lạc Châu.”í
“Cho nên BệếHạ có ý¸định để TrầnẵQuốc và ĐạiỉSở chó cắnịchó? Nếu Bệìhạ có ýêđịnh này, vậyìthì hãy từĪbỏ đi.”
VệấUẩn bật cười:é“Ngài nghĩ tạiốsao Trần Quốcílại xuất binhỵđánh Lạc Châu?ÏLà bởi vìĪkhông có lươngờthực sao? Khôngịcó lương thựcísao không đếnẵcướp của TâyìNinh, vì saoɪlại là LạcẫChâu? Bởi vìἶThiên tử ĐạiồSở chúng taọđã hứa hẹnìvới Trần Quốc!óNếu chiếm đượcờLạc Châu, LạcíChâu sẽ làốcủa Trần Quốc!ἳBệ hạ, ngàiịhẳn là khôngɨbiết rõ Quốcọquân Đại Sởἵta là ngườiīthế nào. Nămìđó, hắn vìīmưu cầu Hoàngỉvị, cấu kếtìngoại địch hãm}hại thần tử,ớhại bảy vạnẻtướng sĩ chếtḽtrận sa trường.ơĐại Sở bịặBắc Địch épīthẳng đến Quốcíđô, một Hoàngãđế như vậy,ẻngài hi vọngIhắn sẽ vìótôn nghiêm Quốcịgia mà sốngởmái với TrầnôQuốc sao?!”
Sắcêmặt Quốc quânáTây Ninh daoựđộng. Vệ UẩnĬgiơ tay lên,ểvẻ mặt kínhícẩn: “Nếu Bệihạ không làmớgì, trong vòngỡba năm, TâyἳNinh nguy rồi!”ἱ
Đám người tạiïđó im lặng,ịdường như đangịsuy nghĩ. VệἰUẩn đứng thẳngóngười dậy, nóiftiếp: “Có điều,ẹthật ra Bệổhạ không cần]làm quá nhiềuïchuyện, ta đếnẩđây còn cóἴviệc thứ hai.”[
“Việc gì?”
“Mượn²lương với Quốcẽquân.” Có tiền°đề phía trước,ỗđám người lậpêtức hiểu đượcẩý đồ củaĩVệ Uẩn. Chàngĺtiếp tục nói:ɨ“Sở dĩ quânỳđội Tây Ninhɪkhông hùng mạnh,ỉchủ yếu làưvì trong nướcἲít mỏ. MàἴBạch Châu nơiọta quản hạtùlại nhiều mỏụthiên về binhįkhí. Lần nàyăta đến mượnflương với Bệỉhạ, xin mangĩkhí giới tươngộđương ra traoụđổi.”
“Trần Quốcạsẽ không choìphép quá cảnh…”Į
“Đây là chuyệnợthứ hai.”
VệḽUẩn cười: “Lầnởnày ta mượnἲlương thực chủẻyếu là vìíổn định thếĬcục Trần Quốc.ἴTriệu Nguyệt thuịmua lương thựcỉgiá cao nhằmIdẫn tới thiếuălương, ta bènồổn định TrầnIQuốc, dùng lương[thực đổi lấyũvật tư tấtíyếu của TrầnĩQuốc. Dù choĮcuối cùng TrầnửQuốc vẫn muốnịkhai chiến, thìἴđánh xong trậnìnày, ta cóÎthể đảm bảođTrần Quốc vôỏlực xoay chuyển.ıĐến lúc đó,ợnếu Bệ hạọcó ý, cóợthể liên kếtĩvới Lạc Châuỵgiáp công TrầnúQuốc. Một tấcịđất của TrầnÏQuốc, Đại Sởấta cũng khôngĩcần .”
“Vậyụngươi muốn cáiộgì?”
Quốc quân‹Tây Ninh nhíuủmày: “Ngươi lượnệmột vòng lớnínhư vậy, chắcɨkhông đến mứcỵcái gì cũngľkhông cần.”
“Ngựa.”,
Vệ Uẩn mỉmécười nói: “Taļmuốn mười vạníchiến mã TrầnởQuốc.”
“Vậy làẹđủ sao?”
“Ta³nói thẳng vớiỳBệ hạ, ĐạiĩSở cũng khôngôphải quốc giaĪhiếu chiến, tấnìcông Trần Quốcīcũng chỉ vìḷkiềm hãm TriệuéNguyệt, cởi bỏĩvòng vây ĐạiЇSở. Cho nênĩdù thế nào,ốta đều phảiốmượn số lươngỉthực này. Đâyĩlà cơ hộiìnghìn năm một°thuở, mất cơắhội này rồi,ộBệ hạ muốnợlàm suy yếuùTrần Quốc, eỷrằng lại phảiảđợi có mộtịquân chủ điênḷcuồng như TriệuảNguyệt lần nữa.”ɪ
Lời này khiếnâđám người trầmľmặc, Vệ Uẩnỉim lặng chờíđợi câu trảÏlời của bọnềhọ.
Hồi lâu sau,ịQuốc quân TâyớNinh mở miệng‹nói: “Nếu trẫmúkhông cho ngươiímượn lương, ngươiịđịnh thế nào?”ă
“Không thế nàoễcả.” Vệ Uẩnἳbình tĩnh đáp:ɪ“Thế thì cứìđánh thôi, sinhỉlinh đồ thán,ẵtrăm họ lầmớthan, đánh tới¸cuối cùng xemụai còn đứngởvững.”
“Nhưng đếnẽlúc đó, bấtỗluận nước cònìlại là TrầnửQuốc hay làľĐại Sở ta…”ổVệ Uẩn mỉmícười, nhìn chằmịchằm Quốc quânầTây Ninh: “Đềuịsẽ không bỏẩqua cho TâyẵNinh. Bệ hạ,íTây Ninh muốn]đứng ngoài cuộc,Ĩnhưng ngài phảiùnhìn thử xem,ἰthiên hạ này{đã loạn rồi,ừai có thểúđứng ngoài cuộc?”ỉ
Đám người chấnḹkinh nhìn VệẻUẩn, Quốc quânèTây Ninh lạiícười: “Ngươi nói)những lời nhưЇvậy không sợỗhôm nay taếlập tức giếtặngươi sao?”
“GiếtãVệ Uẩn, vậyêBệ hạ muốnưđợi Trần QuốcЇđến diệt quốcổà?”
Sắc mặtịQuốc quân TâyЇNinh điềm tĩnh.ἷLát sau, ôngụ lên tiếngựnói: “Được.”
Dứtílời, ông ḹđứng lên: “Taḽsẽ cho ngươiỡmượn lương thực,ἳnhưng ngươi phải(đáp ứng ta.ỉĐại Sở cácĺngươi phải thayệta đánh trậnɨđầu tiên vớiáTrần Quốc. Sauĩtrận đầu tiên,ẻta sễ dẫnịbinh đột kíchụđằng sau TrầnἱQuốc. Tất cảĪchung sức hợpỵlực, sau cuộcếchiến, trẫm lấyềmười bốn thànhộcủa Trần Quốc,òngươi có thểἰlấy mười vạnầchiến mã, haiếvạn dê bò,ọđược không?”
“Được.”ĩ
Vệ Uẩn bìnhểtĩnh nói: “Việcữnày không thểíchậm trễ, taáđi lấy lương.”ã
Quốc quân TâyểNinh gật đầu,ẳlập tức lệnhíngười đứng đầuịHộ bộ dẫnỉVệ Uẩn luiĬxuống. Mọi ngườiĪđều biết rõfchuyện này nhấtIđịnh phải nhanh,(vì thế ngayĺđêm đó đãļlấy lương thựcĭcho Vệ Uẩnļáp tải. Vệ}Uẩn đã bảoẳgián điệp trảiísẵn đường đi,Їdọc đường tẩu[tán lương thựcévào Trần Quốc.ĩ
Trần Quốc nướcỉnhỏ, đi theoįđường thuỷ chưaḷtới một tuần,ếlương thực đãùùn ùn đổíđi khắp cảḷnước. Bấy giờ,ITriệu Nguyệt thuừmua lương thựcỉgiá cao, dânỹchúng bắt đầu³thấy lương thựcốkhan hiếm. Sauểkhi lương thựciVệ Uẩn đến,íchàng không dùngịtiền mà bắtâbuộc phải lấyịthảo dược traoũđổi.
Thảo dược, ngựa,îhạt giống, nhữngẳthứ này đềuộcó thể traoẽđổi lương thựcỵvà vàng bạc,ựnhất là chiếnảmã lại càngịcó giá cao.ĩVì thế dânọchúng ồ ạtìvào núi tìmḹthuốc, còn tiểuɩquan chăn ngựaồlại lấy thịtìngựa đổi chiếnÏmã, sau đóĪđổi lương thựcầvà tiền bạc.
Nhữngἴchuyện này đềuļtiến hành tạifchợ đen, ngayïtừ đầu đãẳkhông kinh độngìđến triều đình,ĭthậm chí tầngỉlớp quan viênἴbên dưới cũngḽgia nhập vàoÏthương vụ này,ỹkhông hề tốẽgiác lên trên.
Nửa:tháng sau khiìgiao dịch nàyỏphố biến rộngỉrãi, ruộng đồngİđã sớm khôngĺngười cày cấy,ắthảo dược trongĩnúi gần như‹hái sạch. Mà(khi đó quanịviên cấp cao[triều đình xuốngЇruộng thị sát,ínhìn thấy ruộngãkhông bóng người,ḻcuối cùng mớiẽhỏi nguyên do.đBiết được chuyệnồnày, quan viênắgiận tím mặt,ḹlập tức báoılên cho triều³đình.
Hiện giờ, lươngĩthực mà VệữUẩn mượn TâyiNinh đã gầnữcạn. Chàng dẫnìngười đi xửÍlý tình hìnhõhiện nay, đồngÏthời lắng ngheỷtin tức cácỳnơi mà bồ]câu đưa thưɪtruyền tới.
“Đào tiênἷsinh nói tìnhéhuống bây giờ‹đã ổn định,{nhưng lòng dân¸rời rạc. BạchẫChâu, Quỳnh Châuúđều cần nghỉởngơi dưỡng sức.ộHiện tại, quânIđội và vậtềtư có thểĪsử dụng khôngậquá mười vạn.”f
“Chỗ Nguỵ quận)chúa đang nghiênìcứu điều chếồthuốc mới, mặcễdù ôn dịchứđược kiểm soátínhưng ấn theoữhộ tịch màữxem xét, sốịngười tử vongìđã gần haiỉmươi vạn.”
“Hai nơi Bạch Châu và Côn Châu tiến hành xuân canh đúng vụ, xin Vương gia chớ lo lắng.”
Sở Lâm Dương có chút lo lắng, Vệ Uẩn trầm mặc một lát, ngước mắt nói: “Đệ sẽ bảo Nguỵ Thanh Bình ra sức cứu Tống Thế Lan. Nếu như thật sự không cứu được Tống Thế Lan, đệ cũng sẽ cố gắng thuyết phục Tống tứ xuất binh. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị việc bọn họ không làm gì cả.”
Tất cả cứ điểm ngầm đều di dời ngay hôm đó, bọn họ không dám dừng chân nghỉ lại ở biên giới Trần Quốc, chỉ có thể chạy một mạch, gần như không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng chạy khỏi Trần Quốc trước khi Quốc quân Trần quốc phát lệnh xuống.
“Bắc Địch chỉnh đốn binh mã mà đến, Đồ Tác báo cáo có hai mươi vạn đại quân, dốc hết quốc lực. Tuy nhiên Thẩm Hữu lại báo chỉ có mười vạn quân tiến đến gần Bạch Thành.”
Cứ thế mà giao cơ nghiệp tổ tiên, kinh đô Đại Sở, mặt mũi Đại Sở cho ngoại địch?!“Trong Hoa Kinh, Triệu Nguyệt bệnh nặng, Tạ thượng thư dẫn binh mạnh mẽ xông vào cung. Cố học sĩ nhận lời mời của Bệ hạ vào cung hộ giá, chém chết Tạ thị ở bên ngoài cửa cung. Hiện giờ thế cục trong triều do Mai phi và Cố đại học sĩ toàn quyền kiểm soát, triều đình đã bắt đầu cứu trợ thiên tai Bạch Châu, Côn Châu và Hoa Châu, đồng thời thu nạp và cải tổ Thanh Châu.
Vệ Uẩn cao giọng, lớn tiếng nói: “Không được để lại thứ gì!”Nếu như hắn giao Hoa Kinh rồi, vậy Sở Du…
Vệ Uẩn rủ mắt: “Đệ đã bố trí xong xuôi mọi chuyện, thắng thua một cuộc chiến không phải dựa vào một mãnh tướng. Phía Vệ gia có Đào Tuyền trấn giữ, đệ rất yên tâm. Thật ra mối nguy duy nhất hiện nay chính là Hoa Kinh, đệ đến đó đúng lúc có thể ngăn cản trận này.”“Còn có…” Đối phương khựng lại, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Còn gì nữa?”
Đến lúc đó, Côn Châu và Bạch Châu sẽ bị ba mặt giáp công. Quan trọng nhất là có nơi hiểm yếu như Thiên Thủ Quan, bọn họ muốn tấn công Bắc Địch phải đánh ngược lại Thiên Thủ Quan trước!“Ừ.” Vệ Uẩn ổn định lại thần sắc, rủ mắt nói: “Không có gì, vừa rồi Thẩm Hữu nói có bao nhiêu binh mã Bắc Địch ở Bạch Thành?”
“Cố đại nhân nói, tư thế thai nhi của Đại phu nhân bất ổn, xin Vương gia mau chóng trở về, sớm ngày nhập kinh, đưa Đại phu nhân đến nơi an toàn.”
Lấy Hoa Kinh làm điểm chuyển tiếp, thành trì mà Triệu Nguyệt giữ lại kết nối Yên Châu và biên cảnh. Nếu Triệu Nguyệt thật sự không cần tổ tiên, không cần Đại Sở, dẫn quân Bắc Địch một mạch chiếm lấy Hoa Kinh, vậy có thể đánh ngược lên Thiên Thủ Quan, hợp lực với Yên Châu tấn công Côn Châu và Bạch Châu.Nghe thế, Vệ Uẩn sững sờ. Vệ Hạ bên cạnh hơi lo lắng hỏi: “Vương gia?”
“Mỗi người có rất nhiều thân phận, đệ muốn chịu trách nhiệm với mỗi một thân phận.” Vệ Uẩn thở dài: “Cho nên Sở đại ca, đệ phải đến đó.”
“Vậy phải làm sao?”“Ừ.” Vệ Uẩn ổn định lại thần sắc, rủ mắt nói: “Không có gì, vừa rồi Thẩm Hữu nói có bao nhiêu binh mã Bắc Địch ở Bạch Thành?”
Vệ Uẩn bất giác siết chặt nắm đấm.“Mười vạn.”
Nghe thế, Vệ Uẩn sững sờ. Vệ Hạ bên cạnh hơi lo lắng hỏi: “Vương gia?”“Đệ là tướng quân của đất nước này, nhưng đệ cũng là trượng phu của A Du.” Nói đến đây, Vệ Uẩn đột nhiên cười, chàng giơ tay lên, khổ não nói: “Đệ quên mất, đệ còn chưa đưa sính lễ…”
“Còn mười vạn đâu?”
“Hai nơi Bạch Châu và Côn Châu tiến hành xuân canh đúng vụ, xin Vương gia chớ lo lắng.”
Vừa hỏi xong, Vệ Uẩn đột ngột mở to mắt, nói: “Mau, đưa bản đồ cho ta!”
“Không đủ.”“Trách nhiệm đối với thiên hạ này đã tận rồi…” Sở Lâm Dương nở nụ cười khổ: “Cậu đến bên cạnh muội ấy đi.”Vệ Hạ vội vàng đưa bản đồ cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn mở bản đồ ra, tay chỉ lên thành trì còn lại hiện nay của Triệu Nguyệt.
Sở Lâm Dương nhíu mày: “Phái binh trấn thủ Hoa Kinh?”“Cố đại nhân nói, tư thế thai nhi của Đại phu nhân bất ổn, xin Vương gia mau chóng trở về, sớm ngày nhập kinh, đưa Đại phu nhân đến nơi an toàn.”Những thành trì này đều do Triệu Nguyệt tử thủ, ngón tay chàng kéo dài một đường: “Nếu Triệu Nguyệt đạt thành giao kèo với Tô Tra, chắc chắn là Triệu Nguyệt giấu mười vạn binh này đi rồi. Hắn muốn dùng làm gì…”
Vừa hỏi xong, Vệ Uẩn đột ngột mở to mắt, nói: “Mau, đưa bản đồ cho ta!”Hắn làm được.
Dứt lời, ngón tay Vệ Uẩn thuận theo thành trì Triệu Nguyệt mà vạch xuống, lúc đến điểm cuối, chàng trầm mặc.
Chàng gấp rút lên đường liên tục ba ngày, cuối cùng mới đến Hoa Kinh. Mà sáng sớm hôm chàng đến, quân đội Bắc Địch đã đánh đến dưới thành trì.Triệu Nguyệt sẽ làm vậy sao?
Lấy Hoa Kinh làm điểm chuyển tiếp, thành trì mà Triệu Nguyệt giữ lại kết nối Yên Châu và biên cảnh. Nếu Triệu Nguyệt thật sự không cần tổ tiên, không cần Đại Sở, dẫn quân Bắc Địch một mạch chiếm lấy Hoa Kinh, vậy có thể đánh ngược lên Thiên Thủ Quan, hợp lực với Yên Châu tấn công Côn Châu và Bạch Châu.
“Trong Hoa Kinh, Triệu Nguyệt bệnh nặng, Tạ thượng thư dẫn binh mạnh mẽ xông vào cung. Cố học sĩ nhận lời mời của Bệ hạ vào cung hộ giá, chém chết Tạ thị ở bên ngoài cửa cung. Hiện giờ thế cục trong triều do Mai phi và Cố đại học sĩ toàn quyền kiểm soát, triều đình đã bắt đầu cứu trợ thiên tai Bạch Châu, Côn Châu và Hoa Châu, đồng thời thu nạp và cải tổ Thanh Châu.Dứt lời, ngón tay Vệ Uẩn thuận theo thành trì Triệu Nguyệt mà vạch xuống, lúc đến điểm cuối, chàng trầm mặc.
Đến lúc đó, Côn Châu và Bạch Châu sẽ bị ba mặt giáp công. Quan trọng nhất là có nơi hiểm yếu như Thiên Thủ Quan, bọn họ muốn tấn công Bắc Địch phải đánh ngược lại Thiên Thủ Quan trước!
“Vâng.”Triệu Nguyệt sẽ làm vậy sao?
Dứt lời, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, châm một mồi lửa thiêu rụi căn nhà trong đêm rồi bỏ chạy.“Còn có…” Đối phương khựng lại, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Còn gì nữa?”Cứ thế mà giao cơ nghiệp tổ tiên, kinh đô Đại Sở, mặt mũi Đại Sở cho ngoại địch?!
Vệ Uẩn bất giác siết chặt nắm đấm.
Hắn làm được.
Máu của bảy vạn tướng sĩ, quá nửa giang sơn thất thủ cũng có thể trở thành một bước chân trên con đường Đế vương của hắn, sống chết của ngàn vạn dân chúng ba châu cũng có thể trở thành quân cờ kiềm chế đối thủ của hắn, chỉ giao một cái kinh đô thì có gì lạ?
Nếu như hắn giao Hoa Kinh rồi, vậy Sở Du…
Vừa tới Lạc Châu, Vệ Uẩn lập tức đến phủ Sở Lâm Dương, trình bày một lượt đại khái sự tình với Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương đã sớm nghe nói về việc làm của Vệ Uẩn, hắn gật đầu: “Vậy hiện giờ Trần Quốc sẽ không đánh?”“Vậy cậu định thế nào?”Nghĩ đến đây, Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu dậy. Chàng vừa định mở miệng, bỗng nghe cửa “Rầm” một tiếng mở ra, Vệ Thu lớn tiếng báo: “Vương gia, trong cung truyền tin tới, có thần tử báo sự tình lên chỗ Quốc quân Trần Quốc rồi!”
Nghĩ đến đây, Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu dậy. Chàng vừa định mở miệng, bỗng nghe cửa “Rầm” một tiếng mở ra, Vệ Thu lớn tiếng báo: “Vương gia, trong cung truyền tin tới, có thần tử báo sự tình lên chỗ Quốc quân Trần Quốc rồi!”
“Thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát!”
Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, Sở Lâm Dương trầm mặc. Lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng: “Với chúng ta mà nói, trước có nước mới có nhà.”Vệ Uẩn quyết đoán mở miệng: “Hiện giờ, Tống tứ công tử tử thủ không xuất binh, Tống Thế Lan chưa biết sống chết, bên huynh cũng không rảnh tay, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng Trần Quốc. Với một mình binh lực của đệ, căn bản không kịp đồng thời chống lại mười vạn binh mã biên cảnh Bắc Địch và bảy vạn binh mã của Triệu Nguyệt ở Yên Châu, lại còn phải phái binh đi cứu Hoa Kinh. Nếu đệ điều binh, hoặc là mất Côn Châu, hoặc là mất Bạch Châu, đối với đệ mà nói, hai châu này là gốc rễ.”Vệ Uẩn cao giọng, lớn tiếng nói: “Không được để lại thứ gì!”
“Nhưng với Vệ Uẩn mà nói, cần phải có cả nước cả nhà.”Dứt lời, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, châm một mồi lửa thiêu rụi căn nhà trong đêm rồi bỏ chạy.
Tất cả cứ điểm ngầm đều di dời ngay hôm đó, bọn họ không dám dừng chân nghỉ lại ở biên giới Trần Quốc, chỉ có thể chạy một mạch, gần như không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng chạy khỏi Trần Quốc trước khi Quốc quân Trần quốc phát lệnh xuống.
Vừa tới Lạc Châu, Vệ Uẩn lập tức đến phủ Sở Lâm Dương, trình bày một lượt đại khái sự tình với Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương đã sớm nghe nói về việc làm của Vệ Uẩn, hắn gật đầu: “Vậy hiện giờ Trần Quốc sẽ không đánh?”
“Nếu như đệ là Triệu Nguyệt, chắc chắn sẽ cài người trong triều đình Trần Quốc. Bây giờ, Trần Quốc đánh hay không đánh phải xem nội bộ Trần Quốc.”
“Bắc Địch chỉnh đốn binh mã mà đến, Đồ Tác báo cáo có hai mươi vạn đại quân, dốc hết quốc lực. Tuy nhiên Thẩm Hữu lại báo chỉ có mười vạn quân tiến đến gần Bạch Thành.”Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Có điều giờ đây Trần Quốc đã không đủ đe doạ, nếu chúng muốn đánh thì huynh cứ đánh, điều đệ lo lắng Bây giờ là Hoa Kinh. Nếu thật sự như đệ nghĩ, hẳn Triệu Nguyệt sẽ để thuộc hạ của mình dẫn theo mười vạn quân Bắc Địch tấn công Hoa Kinh.”
Máu của bảy vạn tướng sĩ, quá nửa giang sơn thất thủ cũng có thể trở thành một bước chân trên con đường Đế vương của hắn, sống chết của ngàn vạn dân chúng ba châu cũng có thể trở thành quân cờ kiềm chế đối thủ của hắn, chỉ giao một cái kinh đô thì có gì lạ?“Vậy cậu định thế nào?”
Sở Lâm Dương nhíu mày: “Phái binh trấn thủ Hoa Kinh?”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Có điều giờ đây Trần Quốc đã không đủ đe doạ, nếu chúng muốn đánh thì huynh cứ đánh, điều đệ lo lắng Bây giờ là Hoa Kinh. Nếu thật sự như đệ nghĩ, hẳn Triệu Nguyệt sẽ để thuộc hạ của mình dẫn theo mười vạn quân Bắc Địch tấn công Hoa Kinh.”
“Không đủ.”
Sở Lâm Dương sững sờ: “Chi bằng cậu ở tiền tuyến…”
Vệ Uẩn quyết đoán mở miệng: “Hiện giờ, Tống tứ công tử tử thủ không xuất binh, Tống Thế Lan chưa biết sống chết, bên huynh cũng không rảnh tay, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng Trần Quốc. Với một mình binh lực của đệ, căn bản không kịp đồng thời chống lại mười vạn binh mã biên cảnh Bắc Địch và bảy vạn binh mã của Triệu Nguyệt ở Yên Châu, lại còn phải phái binh đi cứu Hoa Kinh. Nếu đệ điều binh, hoặc là mất Côn Châu, hoặc là mất Bạch Châu, đối với đệ mà nói, hai châu này là gốc rễ.”
“Vậy phải làm sao?”
Sở Lâm Dương có chút lo lắng, Vệ Uẩn trầm mặc một lát, ngước mắt nói: “Đệ sẽ bảo Nguỵ Thanh Bình ra sức cứu Tống Thế Lan. Nếu như thật sự không cứu được Tống Thế Lan, đệ cũng sẽ cố gắng thuyết phục Tống tứ xuất binh. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị việc bọn họ không làm gì cả.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Sau đó, chàng ngủ hai canh giờ, chạy suốt hai ngày đường, chàng đã không chịu đựng nổi nữa. Đợi đến khi thức dậy, chàng thay giáp mềm, vác hồng anh thương, một người một ngựa chạy ra khỏi thành, đi về hướng Hoa Kinh trong đêm.“Sau đó, đệ sẽ đến Hoa Kinh, bình ổn Hoa Kinh. Đệ không biết kinh đô có thất thủ không, nhưng đệ sẽ cố hết sức bảo vệ người ở đó. Đến lúc đấy, đệ sẽ bảo Thẩm Hữu và Đồ Tác hợp lực kiềm hãm mười vạn quân Bắc Địch, Tần Thời Nguyệt đối kháng bảy vạn quân Triệu Nguyệt. Huynh ở đây đợi bảy ngày, nếu bảy ngày sau, dân chúng Trần Quốc không chạy trốn, huynh lập tức lui quân trở về cứu Hoa Kinh. Nếu dân chúng Trần Quốc chạy trốn, huynh lập tức tấn công Trần Quốc. Đánh xong một trận, huynh để lại một nửa quân đội thủ thành là được. Khi đó, Tây Ninh sẽ đánh lén từ đằng sau, huynh không cần phải lo lắng gì nhiều. Một nửa quân đội kia chạy tới Hoa Kinh, hợp lực với Tần Thời Nguyệt và Thẩm Hữu, cùng cứu Hoa Kinh.”
Những thành trì này đều do Triệu Nguyệt tử thủ, ngón tay chàng kéo dài một đường: “Nếu Triệu Nguyệt đạt thành giao kèo với Tô Tra, chắc chắn là Triệu Nguyệt giấu mười vạn binh này đi rồi. Hắn muốn dùng làm gì…”“Vậy cậu đến Hoa Kinh làm gì?”
Sở Lâm Dương sững sờ: “Chi bằng cậu ở tiền tuyến…”
Nhưng lần này Sở Lâm Dương không mắng chàng. Hắn trầm mặc nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn mím môi, trong mắt hiện lên sự hối tiếc: “Là đệ có lỗi với nàng.”
“A Du ở Hoa Kinh.”
Vệ Hạ vội vàng đưa bản đồ cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn mở bản đồ ra, tay chỉ lên thành trì còn lại hiện nay của Triệu Nguyệt.“Nếu như đệ là Triệu Nguyệt, chắc chắn sẽ cài người trong triều đình Trần Quốc. Bây giờ, Trần Quốc đánh hay không đánh phải xem nội bộ Trần Quốc.”Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, Sở Lâm Dương trầm mặc. Lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng: “Với chúng ta mà nói, trước có nước mới có nhà.”
“Nhưng với Vệ Uẩn mà nói, cần phải có cả nước cả nhà.”
Vệ Uẩn rủ mắt: “Đệ đã bố trí xong xuôi mọi chuyện, thắng thua một cuộc chiến không phải dựa vào một mãnh tướng. Phía Vệ gia có Đào Tuyền trấn giữ, đệ rất yên tâm. Thật ra mối nguy duy nhất hiện nay chính là Hoa Kinh, đệ đến đó đúng lúc có thể ngăn cản trận này.”
“Đệ là tướng quân của đất nước này, nhưng đệ cũng là trượng phu của A Du.” Nói đến đây, Vệ Uẩn đột nhiên cười, chàng giơ tay lên, khổ não nói: “Đệ quên mất, đệ còn chưa đưa sính lễ…”
“Còn mười vạn đâu?”Nhưng lần này Sở Lâm Dương không mắng chàng. Hắn trầm mặc nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn mím môi, trong mắt hiện lên sự hối tiếc: “Là đệ có lỗi với nàng.”
“Vậy cậu đến Hoa Kinh làm gì?”
“Mỗi người có rất nhiều thân phận, đệ muốn chịu trách nhiệm với mỗi một thân phận.” Vệ Uẩn thở dài: “Cho nên Sở đại ca, đệ phải đến đó.”
“A Du ở Hoa Kinh.”
Sở Lâm Dương không nói. Thật lâu sau, rốt cuộc hắn lên tiếng: “Cậu đi đi.”
“Trách nhiệm đối với thiên hạ này đã tận rồi…” Sở Lâm Dương nở nụ cười khổ: “Cậu đến bên cạnh muội ấy đi.”
“Vâng.”
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Sau đó, chàng ngủ hai canh giờ, chạy suốt hai ngày đường, chàng đã không chịu đựng nổi nữa. Đợi đến khi thức dậy, chàng thay giáp mềm, vác hồng anh thương, một người một ngựa chạy ra khỏi thành, đi về hướng Hoa Kinh trong đêm.
Chàng gấp rút lên đường liên tục ba ngày, cuối cùng mới đến Hoa Kinh. Mà sáng sớm hôm chàng đến, quân đội Bắc Địch đã đánh đến dưới thành trì.
Haiz triệu nguyệt bất tỉnh để lại cục diện rối ren, ko ai nhớ đến thẩm đại phu sao
Nhớ những tập trước từng nhắc việc Sở Du có 1 đạo quân riêng của mình trước khi kết hôn. Sao giờ này chưa thấy xuất hiện nữa nhỉ
Mấy chương cuối kịch tính quá :((( dồn dập bao nhiêu chuyện :((((
Cuối cùng cuộc chiến cũng xảy ra. Mong rằng cuối cùng không có thương vong gì quá lớn
Hồi hộp quá huhu