Chương 163 (2)
Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Buổi sáng hôm đó, Sở Du thức dậy rất sớm. Hôm nay cái thai đã bắt đầu lộ rõ, bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân hơi chậm chạp, cứ mệt mỏi, tham ngủ. Mỗi ngày, nàng đều dùng quá nửa thời gian để ngủ. Nhưng hôm nay, nàng lại thức dậy rất sớm, thậm chí có thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài. Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Nàng chống người dậy, Trường Nguyệt đi vào, lấy làm lạ: “Sao hôm nay phu nhân dậy sớm thế?” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
“Ta cũng không biết.”
Sở Du đứng lên, để Trường Nguyệt trang điểm cho mình. Trường Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm nay phu nhân định chải tóc bình thường hay chải đẹp một chút?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
“Bình thường không hỏi vấn đề này, hôm nay sao lại hỏi rồi?”
Sở Du mỉm cười, tay Trường Nguyệt nâng tóc nàng, cười nói: “Bởi vì hôm nay phu nhân dậy sớm, có thời gian hơn.” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.
“Vậy sao nỡ phụ lòng ngươi chứ?”
Sở Du lười nhác nói: “Chải kiểu tóc nào đẹp đi.” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Trường Nguyệt đáp một tiếng, chải cho Sở Du một kiểu lưu vân kế(*) phức tạp, lại dán hoa điền cho Sở Du, thay một bộ đại sam tay rộng màu trắng thêu hồ điệp màu thuỷ lam, rồi mới ra tiền sảnh. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
(*) Lưu vân kế: Một kiểu tóc thời xưa (Link)
Lúc Cố Sở Sinh nhìnỉthấy nàng ởἴtiền sảnh, hắnỉhơi sững người,ἶsau đó bènἳcười: “Hôm nayĬlà ngày gìấvậy?”
“Dậy sớm,²dư thời gian.”³Sở Du nhếchẹmôi, nói tiếp:ì“Hôm nay cóỉtin tức củaýVệ Uẩn không?”ì
Cố Sở Sinh°không đáp, hắnổđã quen với{việc mỗi ngàyéSở Du đặt¹câu hỏi. Banặđầu, hắn cònìhơi tức giận,‹hôm nay lạiỏchẳng cảm thấyįgì nữa, giốngỡnhư đã quenìrồi, hờ hữngíđáp: “Ba ngàyïtrước hắn đếnýLạc Châu, gặpíca ca nàng.”ı
“Còn gì nữa?”ĩ
“Hết rồi.”
Haiịngười nói dongɪnói dài ănỉcơm, mọi ngườiľđều nhìn mãiỷthành quen. Đợiḹcơm nước xongỉxuôi, Cố SởửSinh nói: “Chờõlát nữa đại³phu đến xemởmạch…”
Lời cònứchưa dứt, SởỷDu đã nói:ĩ“Đừng lên tiếng!”í
Cố Sở Sinhìsững người, sauẳđó thấy SởồDu nằm xuống,ịdán tai xuốngἴđất, nói: “Cóíđại quân độtẵkích!”
Cố Sở:Sinh lập tứcùđổi sắc mặt,ựnhưng vẫn bìnhĩtĩnh, nhanh chóngờnói: “Ngươi lậpẵtức dẫn nàngúra khỏi thành,ặta đi xemỏtình hình.”
Dứtìlời, Cố SởıSinh bước nhanhòra ngoài. VãnἰNguyệt chạy vềèthu dọn đồỷđạc, Sở Duìrút kiếm bênẩcạnh, bà vúἵvội vã ômõmột đứa béἱchạy tới, loĨlắng nói: “Phuỗnhân, Đại nhânệnói với nôitì ôm Đạiọcông tử điỉtheo người.”
SởìDu cúi đầuįnhìn đứa bé.ẳĐứa bé kiaốlà đứa trẻĨđược Cố SởíSinh thu nhậnụở Thanh Châu,ỳbây giờ đãựhoàn toàn xem°như con mình{mà nuôi dưỡng.ịHôm nay, nàngộphải đi, đươngīnhiên dẫn đượcệngười nào hayõngười nấy.
Sở(Du giắt kiếm)bên hông, khoácềgiáp mềm, sauıđó ôm đứaộbé, bước nhanhèra ngoài.
Nàng vừaÏra tới ngoàiêcửa đã phátêhiện bên ngoàiỳbinh hoang mãờloạn, rất nhiềuἲdân chúng cuốngἳcuồng hét lớn:ɪ“Bắc Địch đánh]đến rồi! Binhềlính Bắc Địchìđánh đến rồi!”ẫ
“Chạy mau, bọnỹchúng muốn đồįthành(*)!”
(*) Đồéthành: Đồ sátủtoàn thành
Tiếng laồhét và tiếngékhóc đan xen.ỉSở Du ômἷđứa bé lênớxe, Vãn Nguyệtįđiều khiển xeằngựa xông raịngoài.
Bây giờ khôngẻkịp suy nghĩḽđám binh línhἱnày đến đâyIbằng cách nào,ἲnàng vội vàngổôm đứa béừtrong tay, nghĩjvới thân thểăhôm nay củaɩnàng, nhất địnhỉphải nhanh chóngắtìm một nơiùan toàn mớiỹđược.
Nhưng vừaắra khỏi thànhĬkhông bao lâu,ïSở Du đãầnghe thấy tiếngíchiến mã. Nàngfcuốn rèm lên,ừphát hiện lầnἷnày quân BắcíĐịch đều làĩkỵ binh, tốcỉđộ cực nhanh,ảđánh thẳng đếnỉHoa Kinh, cách,xe ngựa bọnùhọ chưa đếnĺtrăm trượng(*)!
(*) 1Ĭtrượng = 3,33m
Sắcimặt Sở Duiđại biến, nàngứnhìn kỵ binhịdàn hàng ngang,Ibày ra tưăthế bao vây,ỷbèn hét lên:ì“Lui trở về!”Î
Vừa mới lênỉtiếng, vũ tiễnéđã rơi nhưụmưa, cắm lênỉthành xe, xuyênữqua cơ thểữdân chúng bênđcạnh. Sở Duậôm đứa trẻ,ãlớn tiếng lặpợlại: “Quay về!íLập tức quayļvề thành!”
“Rõ!”ơ
Trường Nguyệt lớnïtiếng đáp, VãnõNguyệt lái xe,ɨTrường Nguyệt bảoẳvệ thân xe,³quay đầu chạyơvề phía thànhứtrì. Đứa béđtrong lòng sợ°hãi bật tiếngĬkhóc, Sở Duỉôm đứa bé,ếnhẹ nhàng vỗIlưng, mắt toát]ra lạnh lẽo.
Chiếcíxe ngựa phảnìứng quá nhanhẩthu hút sựİchú ý củaἲquân Bắc Địch.àTô Tra nhìnótừ xa, cườiÏnói với ngườiíbên cạnh: “Hìnhỉnhư ta đãẽtừng gặp nữ³tử trong xe{kia.”
“Sao?” Ngườiừđàn ông bênécạnh vuốt chòmírâu: “Nữ tửốmà Bệ hạẫđã gặp chắcįhẳn thân phậnĮrất thú vị.”ị
“Bắt lấy!”
TôảTra lớn tiếng,ra lệnh, mấy(chục khinh kỵibinh lập tứcïxông tới. TrườngõNguyệt nắm chặtákiếm, Vãn Nguyệt,cố gắng đánhưngựa, hô lớn:ɩ“Giá!”
Bọn chúngíđuổi theo sátặsao không buông,ấmột tên trongíđó xông lên,ẫgiương cung nhắmỡvề phía đầuĩngựa mà bắn!ἲVãn Nguyệt ghìmịchặt đầu ngựa,êgắng sức kéoẫlệch đi, miễnọcưỡng tránh đượcảmột mũi tên,ềnhưng ngựa sợÍhãi hí vang,ĩkhông duy trìấđược cân bằng,[lập tứcngã xuốngếđất.
Sở Du cảmígiác thân thểịđột nhiên mất:thăng bằng, mộtỉtay nàng chốngàlên vách xe,ợmột tay ôm¹lấy đứa bé.îNgay khoảnh khắcÍxe ngựa sắpẹngã, một thanh‹trường thương độtểnhiên chèn vào,dưới vách xeổngựa. Hai tayἳđối phương dùngἳsức nảy lên,īxe ngựa lạiữđứng vững lầnĮnữa.
Mọi người đềuôsững sờ, tiếpftheo chỉ ngheựthấy một giọngẹnam trong trẻoítrầm ổn cất(lên: “Quay về!”,
Dứt lời, đốiỉphương cầm hồngÏanh thương nhắmîvề phía truyừbinh. Xe ngựa²lại chạy vềổphía thành trì,iSở Du ngâyỳngốc ôm hàiằtử, hoàn toànákhông phản ứngữkịp. Hồi sau,ἵnàng đột ngộtứnhận ra lờiívừa rồi lààai nói! SởỵDu nhào raľcửa sổ, cuốnệrèm xe lên,âlập tức nhìnịthấy người thanhãniên ấy.
Dườngớnhư chàng gầyỹđi nhiều, áo:vải trắng thuầnỉlấm lem bụiḹđất, tóc dàiảbuộc cao, ngân³thương rực rỡãchói sáng dướiúánh mặt trời.:Chàng vừa đánhưvừa lui, linhảhoạt trên chiếnîtrường, đối phươngỗkhông làm gìЇđược chàng, lạiỹmột đợt mưaọtên bắn xuống.ĩChàng nhanh chóngἴlui ra, mũiļchân nhẹ nhàng¸nhún một cái,ậđáp lên mui]xe ngựa. Anhẵthương trong tayụchàng xoay vòngẽkhông kẽ hở,ẽchỉ nghe thấyftiếng keng keng,ótoàn bộ mũiậtên bị cảnỉlại!
Nhịp tim Sở‹Du đập cựcềnhanh, nàng biếtôngười ấy đangẹở bên trên,ểđang ở cạnhɪnàng, đang bảoĪvệ nàng!
Không biếtÏvì sao, rõíràng là vuiằmừng tột cùngọnhưng nàng lạiịcó xúc độngìmuốn khóc. Nàngἱkiềm chế bảnẽthân, cắn chặtĺmôi dưới, cảmigiác âm thanhĩồn ào bênícạnh xa dần,ịtiếp theo nàngînghe thấy thanhửniên kia caoăgiọng quát: “Đóngịcổng thành! Đóngõcổng thành!”
Cửa,thành từ từ(đóng kín, xeỉngựa dần chậmỉlại. Lát sau,ọxe ngựa dừngỉhẳn, xung quanh[cũng không cònââm thanh nào.
Nàngíôm đứa bé,ìkhông dám nhúcĩnhích, nhìn rèm}xe bị ngườiặkhác vén lên,İlộ ra gươngìmặt tươi cườiἷcủa người thanhửniên.
“Ta cũng đãḻtới rồi, nàngЇcòn không raìgặp ta sao?”ở
Vệ Uẩn mởịmiệng lên tiếng,ẩSở Du ngẩnỹngơ nhìn chàng,ἱbỗng chốc cảm¸thấy sự bìnhỉtĩnh trầm ổnốthường ngày đềuìbay sạch khỏiứcơ thể. Nàngỡkiềm chế bảnáthân, một tayļôm đứa bé,jmột tay đưa¸ra đặt lênữbàn tay vươnểtới của chàng.
SởẽDu nắm tayũVệ Uẩn, nắmùthật chặt. Nàngịbước từng bướcễtừ trên xeọxuống, Vãn Nguyệtầbên cạnh bướcıđến nói: “Phuứnhân, giao Cốɩđại công tửĬcho nô tìἳđi.”
Sở DuIgật đầu, giaoịngười vào tayıVãn Nguyệt, sauıđó đứng bênìcạnh xe ngựa.
VệợUẩn cúi đầuḷnhìn nàng, cườiínói: “Lâu rồi…”ú
Lời còn chưaịdứt, đối phương[đã bất ngờíduỗi tay ômḻchặt lấy chàng.
Nàngɪlao vào lòngĩchàng một cách³bất ngờ khôngĩhề phòng bị,ộđến nỗi chàngἵbị đẩy đếnẵlui về sauòmột bước.
Vệ Uẩnỉsững sờ, sauìmột hồi bậtềcười, chàng cảmốthấy có mộtḹsự dịu dàngẻkỳ diệu dângổlên. Chàng giơỉtay, ôm ngườiồvào lòng, ônĨhoà nói: “Taítới rồi. Lầnḽnày ta sẽḹcanh giữ bênỳcạnh nàng, khôngớđi nữa.”
SởấDu không nóiỉlời nào.
Thật raẽnàng cũng hiểu,ẵvới thân phậnícủa Vệ Uẩn,ịbất quá nói¸những lời nàyícũng chỉ làếan ủi. Thếïnhưng không biếtỡvì sao giờịphút này chàngĨnói gì, nàngĮcũng cảm thấy³đáng tin.
Hai người°bọn họ lẳngįlặng ôm nhauïchốc lát. Mộtĩchiếc xe ngựaẩphi nhanh đến,ữdừng lại bênịcạnh hai người.ÍCố Sở SinhĬvén rèm lên,(tức giận nói:í“Lúc nào rồiḻmà hai ngườiĮcòn ở đâyĩtình chàng ý)thiếp? Đưa Đại¹phu nhân vềĩphủ nghỉ ngơi,ỷbảo đại phuăđến chẩn mạch.ẵVệ Uẩn, ngàiỷcút lên đây,ĭtheo ta đếnễthành lâu!”
VệɪUẩn và SởặDu thoáng ngượngíngùng. Hai ngườiổnhìn nhau, VệâUẩn sờ mũi,ἲkhẽ ho một}tiếng: “Nàng trởẫvề nghỉ ngơiổtrước, ta đếnộthành lâu đã.”ἷ
“Ừm.”
“Ý của Bệ hạ, đương nhiên chúng ta không dám làm trái.”Sở Du đáp lời, cười nói: “Chàng đi đi, đừng lo cho ta.”
“Láo xược!”
Tô Tra hít sâu một hơi, khoát tay áo nói: “Biết rồi, ông đừng lải nhải nữa.”
Vệ Uẩn cũng không chậm trễ, xoay người lên xe ngựa Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh nhìn chàng đi lên, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.
“Ba ngày.”
Dứt lời, Tô Tra ngẩng đầu lên: “Vệ Uẩn, ta cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi giao Mai Phi và Sở đế ra, ta có thể tha chết cho ngươi.”“Ừm.”
Vệ Uẩn cười nói: “Hình như Cố huynh rất bất mãn với ta?”
Bên dưới bị Vệ Uẩn mắng đến nháo nhào cả lên. Tô Tra cười khẩy, mở miệng: “Vệ Uẩn, ngươi đợi đấy, ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống gọi ta ông nội.”
“Gọi Cố đại nhân.” Cố Sở Sinh mở mắt, lạnh giọng nói: “Ai xưng huynh gọi đệ với ngài?”
Vệ Uẩn trầm mặc. Lát sau, Cố Sở Sinh hỏi: “Làm sao ông đảm bảo được Sở Du rời đi an toàn?”
“Thật ra từ thời Thuần Đức Đế đến nay, ta và Cố huynh cũng xem như vào sinh ra tử, đối đãi chân thành…”
“Vệ Uẩn.” Trương Huy cưỡi ngựa lên trước: “Ta biết ngươi không thèm để ý sống chết, ngươi cũng không thèm để ý đến Sở Du sao?”
Vệ Uẩn cũng không chậm trễ, xoay người lên xe ngựa Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh nhìn chàng đi lên, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.“Ngừng, ngừng.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Phiền Vệ vương gia nhận thức cho rõ, từ trước đến nay, giữa ta và Vệ vương gia vẫn luôn là mối thù cướp vợ, hợp tác lợi ích. Ngài muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng nói mấy thứ vô căn cứ này.”
“Thời hạn một ngày.” Trương Huy lạnh lùng điềm tĩnh nói: “Một ngày sau, chúng ta công thành.”“Gọi Cố đại nhân.” Cố Sở Sinh mở mắt, lạnh giọng nói: “Ai xưng huynh gọi đệ với ngài?”Quân Bắc Địch tàn bạo, xưa nay đều là như thế.“Được rồi.” Vệ Uẩn cười khổ: “Chẳng qua ta cảm thấy hôm nay thời điểm đất nước loạn lạc, muốn bắt tay cùng tiến với Cố đại nhân.”
“Thủ được bao lâu?”
Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn nhìn nhau. Lát sau, Vệ Uẩn nói: “Chúng ta bàn bạc đã.”Cố Sở Sinh không nói, hắn nhìn chằm chằm bên ngoài, lạnh giọng nói: “Không cần ngài nói, đó là tất nhiên.”
“Được Sở đế mời đến, tại hạ từ chối thì bất kính.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh dao động, Trương Huy bình tĩnh nói: “Giao Bệ hạ và Mai Phi ra đây, chúng ta có để ngươi đưa Sở Du ra khỏi thành. Ta bảo đảm Sở Du không chết.”Đợi lúc lên trên thành lâu, đối diện với đại quân nghìn nghịt, Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay: “Cho nên ý ngài là quân số tại đây có đến mười vạn?”
Xe ngựa nhanh chóng chạy đến thành lâu. Cố Sở Sinh dẫn theo Vệ Uẩn lên, hai người vừa đi vừa trao đổi tin tức.
Giống như một nữ tử xinh đẹp, hoặc là lấy cái chết bảo toàn sự trung trinh, hoặc là cởi y phục, đổi lấy sự tham sống sợ chết.Đợi lúc lên trên thành lâu, đối diện với đại quân nghìn nghịt, Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay: “Cho nên ý ngài là quân số tại đây có đến mười vạn?”
“Đúng vậy.”
Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài sợ sau khi thành phá bọn chúng không giết ngài hay sao vậy?”Đầu hàng có thể bảo vệ thành trì, nhưng đổi lại là khuất nhục và giày xéo. Liều chết kháng cự thì hoặc là thắng, hoặc là chết.“Chúng ta không có viện quân?”
Tô Tra cười lớn: “Có điều ta tới rồi, các ngươi đóng cổng thành làm gì? Hoàng đế các ngươi cũng mời ta vào ngồi, các ngươi ngăn cản là muốn làm trái ý của Hoàng đế các ngươi sao?!”
“Thật ra từ thời Thuần Đức Đế đến nay, ta và Cố huynh cũng xem như vào sinh ra tử, đối đãi chân thành…”
“Phải.”
Xe ngựa nhanh chóng chạy đến thành lâu. Cố Sở Sinh dẫn theo Vệ Uẩn lên, hai người vừa đi vừa trao đổi tin tức.“Vậy ngài tới đây làm gì?! Cố Sở Sinh rống giận: “Tướng tài như ngài tới chết chung với chúng ta à?!”
“Giết Vệ Uẩn!”Vệ Uẩn không đáp, chàng khép hai tay vào tay áo, bình tĩnh đáp: “Nếu ngài là ta, ngài không tới sao?”
Cố Sở Sinh sững sờ.
“Ngài bớt nói chút đi.”
Hắn ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn.
Nếu như là hắn, thê tử hắn, con hắn đều ở đây, thân là một người đàn ông, dù cho tới chịu chết, hắn cũng phải tới.
Đầu óc Cố Sở Sinh rối loạn, nghe người bên dưới nói: “Vệ Uẩn, ngươi cũng tới à?”
Vệ Uẩn khẽ thở dài, vỗ vai Cố Sở Sinh: “Cố huynh, đừng nghĩ nhiều, nên suy nghĩ xem hiện giờ phải làm gì đi.”
Vệ Uẩn cầm trường thương, cười mà không đáp. Tô Tra không được chàng đáp lại, lửa giận bốc lên, đang định mắng gì đó, Trương Huy bên cạnh liền nói: “Bắc Hoàng, ngài đã hứa với Bệ hạ chúng ta.”“Vậy ngài tới đây làm gì?! Cố Sở Sinh rống giận: “Tướng tài như ngài tới chết chung với chúng ta à?!”
Dứt lời, chàng quay đầu nhìn Tô Tra ở bên ngoài mỉm cười nhìn chàng.
“Có thể thủ thành không?”
“Ngừng, ngừng.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Phiền Vệ vương gia nhận thức cho rõ, từ trước đến nay, giữa ta và Vệ vương gia vẫn luôn là mối thù cướp vợ, hợp tác lợi ích. Ngài muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng nói mấy thứ vô căn cứ này.”Sở Du đáp lời, cười nói: “Chàng đi đi, đừng lo cho ta.”Cố Sở Sinh siết nắm tay, Vệ Uẩn gật đầu: “Có thể.”
Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nhưng Bệ hạ chúng ta làm sao có khả năng mời ngươi tới chứ? Tới Hoa Kinh ta để xin miếng cơm…” Vệ Uẩn đột ngột cao giọng: “Người Bắc Địch đều CMN không biết xấu hổ vậy sao?!”
Nếu như là hắn, thê tử hắn, con hắn đều ở đây, thân là một người đàn ông, dù cho tới chịu chết, hắn cũng phải tới.
“Thủ được bao lâu?”
Cả người Cố Sở Sinh rét lạnh, hắn chấn kinh nhìn Vệ Uẩn. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Biên cảnh vẫn luôn là như thế.”“Ba ngày.”
Vệ Uẩn khẽ thở dài, vỗ vai Cố Sở Sinh: “Cố huynh, đừng nghĩ nhiều, nên suy nghĩ xem hiện giờ phải làm gì đi.”“Ba ngày sau thì sao?”
Vệ Uẩn tươi cười nhìn sang: “Ta mỏi mắt mong chờ.”“Ta cũng có thể sao?” Vệ Uẩn mở miệng trào phúng. Trương Huy gật đầu: “Đương nhiên.”
“Với tính cách của Tô Tra, chắc chắn sẽ đồ thành.”
Nhưng một tướng lĩnh bỏ thành đào thoát, cho dù thoát được thì danh dự cả đời cũng xong rồi.“Phải.”Cả người Cố Sở Sinh rét lạnh, hắn chấn kinh nhìn Vệ Uẩn. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Biên cảnh vẫn luôn là như thế.”
Quân Bắc Địch tàn bạo, xưa nay đều là như thế.
Đầu hàng có thể bảo vệ thành trì, nhưng đổi lại là khuất nhục và giày xéo. Liều chết kháng cự thì hoặc là thắng, hoặc là chết.
Đây là Hoa Kinh, là những con người được bảo vệ bởi trường thành xây nên từ thịt người biên cảnh, vĩnh viễn không bao giờ nếm trải sự tàn nhẫn. Nhưng giờ phút này, Hoa Kinh vẫn luôn là thiên phủ nhân gian trong truyền thuyết ấy, Hoa Kinh vẫn luôn sống mơ mơ màng màng suốt mấy trăm năm, phong lưu suốt mấy trăm năm, nay lại gặp phải khuất nhục như vậy.
Giống như một nữ tử xinh đẹp, hoặc là lấy cái chết bảo toàn sự trung trinh, hoặc là cởi y phục, đổi lấy sự tham sống sợ chết.
Đầu óc Cố Sở Sinh rối loạn, nghe người bên dưới nói: “Vệ Uẩn, ngươi cũng tới à?”
Vệ Uẩn không đáp, chàng khép hai tay vào tay áo, bình tĩnh đáp: “Nếu ngài là ta, ngài không tới sao?”
“Tô Tra.” Vệ Uẩn bật cười: “Không ngờ ngươi lại có thể xuất hiện ở đây.”
“Được Sở đế mời đến, tại hạ từ chối thì bất kính.”
Tô Tra cười lớn: “Có điều ta tới rồi, các ngươi đóng cổng thành làm gì? Hoàng đế các ngươi cũng mời ta vào ngồi, các ngươi ngăn cản là muốn làm trái ý của Hoàng đế các ngươi sao?!”
Vệ Uẩn cười nói: “Hình như Cố huynh rất bất mãn với ta?”“Ý của Bệ hạ, đương nhiên chúng ta không dám làm trái.”
“Có thể thủ thành không?”
Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nhưng Bệ hạ chúng ta làm sao có khả năng mời ngươi tới chứ? Tới Hoa Kinh ta để xin miếng cơm…” Vệ Uẩn đột ngột cao giọng: “Người Bắc Địch đều CMN không biết xấu hổ vậy sao?!”
“Láo xược!”
“Được rồi.” Vệ Uẩn cười khổ: “Chẳng qua ta cảm thấy hôm nay thời điểm đất nước loạn lạc, muốn bắt tay cùng tiến với Cố đại nhân.”
Tô Tra giận dữ quát, không biết ai trong quân Bắc Địch phẫn nộ hét lên bằng tiếng Bắc Địch: “Giết Vệ Uẩn!”
“Giết Vệ Uẩn!”
“Giết Vệ Uẩn!”
Mười vạn quân cầm binh khí, đồng thanh hô hào. Vệ Uẩn đứng bên trên, giẫm một chân lên tường thành, lắng nghe tiếng hô giết vang dậy bên dưới, trên mặt lại không hề có chút sợ hãi. Chàng cười to: “Mười mấy vạn người la hét muốn giết ông, chẳng phải bởi vì ông đây chém đến nổi các ngươi đứng cũng không vững sao! Có phải hôm nay đông người rồi, bày đặt giả vờ gan chó, đứng trước mặt ông kêu lên mấy câu hả?”
“Ngài bớt nói chút đi.”
Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài sợ sau khi thành phá bọn chúng không giết ngài hay sao vậy?”
Vệ Uẩn tươi cười nhìn sang: “Ta mỏi mắt mong chờ.”
Bên dưới bị Vệ Uẩn mắng đến nháo nhào cả lên. Tô Tra cười khẩy, mở miệng: “Vệ Uẩn, ngươi đợi đấy, ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống gọi ta ông nội.”
Vệ Uẩn cầm trường thương, cười mà không đáp. Tô Tra không được chàng đáp lại, lửa giận bốc lên, đang định mắng gì đó, Trương Huy bên cạnh liền nói: “Bắc Hoàng, ngài đã hứa với Bệ hạ chúng ta.”
Tô Tra hít sâu một hơi, khoát tay áo nói: “Biết rồi, ông đừng lải nhải nữa.”
Dứt lời, Tô Tra ngẩng đầu lên: “Vệ Uẩn, ta cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi giao Mai Phi và Sở đế ra, ta có thể tha chết cho ngươi.”
Mười vạn quân cầm binh khí, đồng thanh hô hào. Vệ Uẩn đứng bên trên, giẫm một chân lên tường thành, lắng nghe tiếng hô giết vang dậy bên dưới, trên mặt lại không hề có chút sợ hãi. Chàng cười to: “Mười mấy vạn người la hét muốn giết ông, chẳng phải bởi vì ông đây chém đến nổi các ngươi đứng cũng không vững sao! Có phải hôm nay đông người rồi, bày đặt giả vờ gan chó, đứng trước mặt ông kêu lên mấy câu hả?”
Vệ Uẩn cười khẽ: “Thiên tử Đại Sở ta mà nói giao là giao, ngươi tưởng Vệ Uẩn ta ăn chay hả?”
Tô Tra giận dữ quát, không biết ai trong quân Bắc Địch phẫn nộ hét lên bằng tiếng Bắc Địch: “Giết Vệ Uẩn!”“Vệ Uẩn.” Trương Huy cưỡi ngựa lên trước: “Ta biết ngươi không thèm để ý sống chết, ngươi cũng không thèm để ý đến Sở Du sao?”
Vẻ mặt Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh dao động, Trương Huy bình tĩnh nói: “Giao Bệ hạ và Mai Phi ra đây, chúng ta có để ngươi đưa Sở Du ra khỏi thành. Ta bảo đảm Sở Du không chết.”
“Chiến tranh là chuyện của đàn ông…” Trương Huy ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Ngươi muốn kéo thê nhi mình vào sao?”
Vệ Uẩn trầm mặc. Lát sau, Cố Sở Sinh hỏi: “Làm sao ông đảm bảo được Sở Du rời đi an toàn?”
“Nếu Cố đại nhân không yên tâm, ngài có thể theo Sở Du ra khỏi thành. Chỉ cần giao Bệ hạ và Mai Phi ra, các ngươi đều có thể đi.”
“Ta cũng có thể sao?” Vệ Uẩn mở miệng trào phúng. Trương Huy gật đầu: “Đương nhiên.”
Nhưng một tướng lĩnh bỏ thành đào thoát, cho dù thoát được thì danh dự cả đời cũng xong rồi.
“Nếu Cố đại nhân không yên tâm, ngài có thể theo Sở Du ra khỏi thành. Chỉ cần giao Bệ hạ và Mai Phi ra, các ngươi đều có thể đi.”Dứt lời, chàng quay đầu nhìn Tô Tra ở bên ngoài mỉm cười nhìn chàng.
Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn nhìn nhau. Lát sau, Vệ Uẩn nói: “Chúng ta bàn bạc đã.”
“Với tính cách của Tô Tra, chắc chắn sẽ đồ thành.”“Thời hạn một ngày.” Trương Huy lạnh lùng điềm tĩnh nói: “Một ngày sau, chúng ta công thành.”
Hay VU với CSS ngồi xuống bàn nhau ai làm chính thê, ai làm tiểu thiếp đi ???
Đất nước gì mà hoàng đế đê tiện dã man
Vua bán nước. Ko còn từ gì để nói.
Thoi hai anh bàn bạc đi tình thế rối mù rồi
Thuần đức đế và diêu dũng đã kinh tởm rồi mà tên triệu nguyệt còn ghê tởm gấp trăm lần, tên này mà chết chắc phải chịu trừng phạt mãi chưa hết tội nghiệt
Hai anh chị ôm nhau như không quan tâm kẻ thù đang ở ngoài kia vậy?
Chung chiến tuyến nhưng không quên thù cướp vợ :))))
Đọc đến chương này không hiểu sao lại nhớ đến vua Bảo Đại. Khốn thật mà, trước đến nay t ghét nhất là bán nước. Phải có quốc sau mới có gia không hieur nổi suy nghĩ mấy người luôn