Sơn Hà Chẩm – Chương 163 (2)

Chương 163 (2)

Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Buổi sáng hôm đó, Sở Du thức dậy rất sớm. Hôm nay cái thai đã bắt đầu lộ rõ, bỗng nhiên nàng cảm thấy bản thân hơi chậm chạp, cứ mệt mỏi, tham ngủ. Mỗi ngày, nàng đều dùng quá nửa thời gian để ngủ. Nhưng hôm nay, nàng lại thức dậy rất sớm, thậm chí có thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài. Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Nàng chống người dậy, Trường Nguyệt đi vào, lấy làm lạ: “Sao hôm nay phu nhân dậy sớm thế?” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

“Ta cũng không biết.”

Sở Du đứng lên, để Trường Nguyệt trang điểm cho mình. Trường Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm nay phu nhân định chải tóc bình thường hay chải đẹp một chút?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

“Bình thường không hỏi vấn đề này, hôm nay sao lại hỏi rồi?”

Sở Du mỉm cười, tay Trường Nguyệt nâng tóc nàng, cười nói: “Bởi vì hôm nay phu nhân dậy sớm, có thời gian hơn.” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

“Vậy sao nỡ phụ lòng ngươi chứ?”

Sở Du lười nhác nói: “Chải kiểu tóc nào đẹp đi.” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Trường Nguyệt đáp một tiếng, chải cho Sở Du một kiểu lưu vân kế(*) phức tạp, lại dán hoa điền cho Sở Du, thay một bộ đại sam tay rộng màu trắng thêu hồ điệp màu thuỷ lam, rồi mới ra tiền sảnh. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

(*) Lưu vân kế: Một kiểu tóc thời xưa (Link)

Lúc C S Sinh nhìnthy nàng tin snh, hnhơi sng ngưi,sau đó bèncưi: “Hôm nayĬlà ngày gìvy?”

“Dy sm,²dư thi gian.”³S Du nhếchmôi, nói tiếp:ì“Hôm nay cótin tc caýV Un không?”ì

C S Sinh°không đáp, hnđã quen vi{vic mi ngàyéS Du đt¹câu hi. Banđu, hn cònìhơi tc gin,hôm nay lichng cm thyįgì na, gingnhư đã quenìri, h hngíđáp: “Ba ngàyïtrưc hn đếnýLc Châu, gpíca ca nàng.”ı

“Còn gì na?”ĩ

“Hết ri.”

Haingưi nói dongɪnói dài ăncơm, mi ngưiľđu nhìn mãithành quen. Đicơm nưc xongxuôi, C SSinh nói: “Chõlát na đi³phu đến xemmch

Li cònchưa dt, SDu đã nói:ĩĐng lên tiếng!”í

C S Sinhìsng ngưi, sauđó thy SDu nm xung,dán tai xungđt, nói: “Cóíđi quân đtkích!”

C S:Sinh lp tcùđi sc mt,nhưng vn bìnhĩtĩnh, nhanh chóngnói: “Ngươi lptc dn nàngúra khi thành,ta đi xemtình hình.”

Dtìli, C SıSinh bưc nhanhòra ngoài. VãnNguyt chy vèthu dn đđc, S Duìrút kiếm bêncnh, bà vúvi vã ômõmt đa béchy ti, loĨlng nói: “Phunhân, Đi nhânnói vi nôitì ôm Đicông t đitheo ngưi.”

SìDu cúi đuįnhìn đa bé.Đa bé kialà đa trĨđưc C SíSinh thu nhn Thanh Châu,bây gi đãhoàn toàn xem°như con mình{mà nuôi dưng.Hôm nay, nàngphi đi, đươngīnhiên dn đưcngưi nào hayõngưi ny.

S(Du git kiếm)bên hông, khoácgiáp mm, sauıđó ôm đabé, bưc nhanhèra ngoài.

Nàng vaÏra ti ngoàiêca đã phátêhin bên ngoàibinh hoang mãlon, rt nhiudân chúng cungcung hét ln:ɪ“Bc Đch đánh]đến ri! Binhlính Bc Đchìđánh đến ri!”

Chy mau, bnchúng mun đįthành(*)!”

(*) Đéthành: Đ sáttoàn thành

Tiếng lahét và tiếngékhóc đan xen.S Du ômđa bé lênxe, Vãn Nguytįđiu khin xenga xông rangoài.

Bây gi khôngkp suy nghĩđám binh línhnày đến đâyIbng cách nào,nàng vi vàngôm đa bétrong tay, nghĩjvi thân thăhôm nay caɩnàng, nht đnhphi nhanh chóngtìm mt nơiùan toàn miđưc.

Nhưng vara khi thànhĬkhông bao lâu,ïS Du đãnghe thy tiếngíchiến mã. Nàngfcun rèm lên,phát hin lnnày quân BcíĐch đu làĩk binh, tcđ cc nhanh,đánh thng đếnHoa Kinh, cách,xe nga bnùh chưa đếnĺtrăm trưng(*)!

(*) 1Ĭtrưng = 3,33m

Scimt S Duiđi biến, nàngnhìn k binhdàn hàng ngang,Ibày ra tưăthế bao vây,bèn hét lên:ìLui tr v!”Î

Va mi lêntiếng, vũ tinéđã rơi nhưmưa, cm lênthành xe, xuyênqua cơ thdân chúng bênđcnh. S Duôm đa tr,ãln tiếng lpli: “Quay v!íLp tc quayļv thành!”

“Rõ!”ơ

Trưng Nguyt lnïtiếng đáp, VãnõNguyt lái xe,ɨTrưng Nguyt bov thân xe,³quay đu chyơv phía thànhtrì. Đa béđtrong lòng s°hãi bt tiếngĬkhóc, S Duôm đa bé,ếnh nhàng vIlưng, mt toát]ra lnh lo.

Chiếcíxe nga phnìng quá nhanhthu hút sİchú ý caquân Bc Đch.àTô Tra nhìnót xa, cưiÏnói vi ngưiíbên cnh: “Hìnhnhư ta đãtng gp n³t trong xe{kia.”

“Sao?” Ngưiđàn ông bênécnh vut chòmírâu: “N tmà B hđã gp chcįhn thân phnĮrt thú v.”

“Bt ly!”

TôTra ln tiếng,ra lnh, my(chc khinh kibinh lp tcïxông ti. TrưngõNguyt nm chtákiếm, Vãn Nguyt,c gng đánhưnga, hô ln:ɩ“Giá!”

Bn chúngíđui theo sátsao không buông,mt tên trongíđó xông lên,giương cung nhmv phía đuĩnga mà bn!Vãn Nguyt ghìmcht đu nga,êgng sc kéolch đi, mincưng tránh đưcmt mũi tên,nhưng nga sÍhãi hí vang,ĩkhông duy trìđưc cân bng,[lp tcngã xungếđt.

S Du cmígiác thân thđt nhiên mt:thăng bng, mttay nàng chngàlên vách xe,mt tay ôm¹ly đa bé.îNgay khonh khcÍxe nga spngã, mt thanhtrưng thương đtnhiên chèn vào,dưi vách xenga. Hai tayđi phương dùngsc ny lên,īxe nga liđng vng lnĮna.

Mi ngưi đuôsng s, tiếpftheo ch nghethy mt gingnam trong troítrm n ct(lên: “Quay v!”,

Dt li, điphương cm hngÏanh thương nhmîv phía truybinh. Xe nga²li chy vphía thành trì,iS Du ngâyngc ôm hàit, hoàn toànákhông phn ngkp. Hi sau,nàng đt ngtnhn ra liíva ri lààai nói! SDu nhào raľca s, cunrèm xe lên,âlp tc nhìnthy ngưi thanhãniên y.

Dưngnhư chàng gyđi nhiu, áo:vi trng thunlm lem biđt, tóc dàibuc cao, ngân³thương rc rãchói sáng dưiúánh mt tri.:Chàng va đánhưva lui, linhhot trên chiếnîtrưng, đi phươngkhông làm gìЇđưc chàng, limt đt mưatên bn xung.ĩChàng nhanh chónglui ra, mũiļchân nh nhàng¸nhún mt cái,đáp lên mui]xe nga. Anhthương trong taychàng xoay vòngkhông k h,ch nghe thyftiếng keng keng,ótoàn b mũitên b cnli!

Nhp tim SDu đp ccnhanh, nàng biếtôngưi y đang bên trên,đang cnhɪnàng, đang boĪv nàng!

Không biếtÏvì sao, rõíràng là vuimng tt cùngnhưng nàng licó xúc đngìmun khóc. Nàngkim chế bnthân, cn chtĺmôi dưi, cmigiác âm thanhĩn ào bênícnh xa dn,tiếp theo nàngînghe thy thanhniên kia caoăging quát: “Đóngcng thành! Đóngõcng thành!”

Ca,thành t t(đóng kín, xenga dn chmli. Lát sau,xe nga dnghn, xung quanh[cũng không cònââm thanh nào.

Nàngíôm đa bé,ìkhông dám nhúcĩnhích, nhìn rèm}xe b ngưikhác vén lên,İl ra gươngìmt tươi cưica ngưi thanhniên.

“Ta cũng đãti ri, nàngЇcòn không raìgp ta sao?”

V Un mming lên tiếng,S Du ngnngơ nhìn chàng,bng chc cm¸thy s bìnhtĩnh trm nthưng ngày đuìbay sch khicơ th. Nàngkim chế bnáthân, mt tayļôm đa bé,jmt tay đưa¸ra đt lênbàn tay vươnti ca chàng.

SDu nm tayũV Un, nmùtht cht. Nàngbưc tng bưct trên xexung, Vãn Nguytbên cnh bưcıđến nói: “Phunhân, giao Cɩđi công tĬcho nô tìđi.”

S DuIgt đu, giaongưi vào tayıVãn Nguyt, sauıđó đng bênìcnh xe nga.

VUn cúi đunhìn nàng, cưiínói: “Lâu ri…ú

Li còn chưadt, đi phương[đã bt ngídui tay ômcht ly chàng.

Nàngɪlao vào lòngĩchàng mt cách³bt ng khôngĩh phòng b,đến ni chàngb đy đếnlui v sauòmt bưc.

V Unsng s, sauìmt hi btcưi, chàng cmthy có mts du dàngk diu dânglên. Chàng giơtay, ôm ngưivào lòng, ônĨhoà nói: “Taíti ri. Lnnày ta scanh gi bêncnh nàng, khôngđi na.”

SDu không nóili nào.

Tht ranàng cũng hiu,vi thân phníca V Un,bt quá nói¸nhng li nàyícũng ch làếan i. Thếïnhưng không biếtvì sao giphút này chàngĨnói gì, nàngĮcũng cm thy³đáng tin.

Hai ngưi°bn h lngįlng ôm nhauïchc lát. Mtĩchiếc xe ngaphi nhanh đến,dng li bêncnh hai ngưi.ÍC S SinhĬvén rèm lên,(tc gin nói:íLúc nào rimà hai ngưiĮcòn đâyĩtình chàng ý)thiếp? Đưa Đi¹phu nhân vĩph ngh ngơi,bo đi phuăđến chn mch.V Un, ngàicút lên đây,ĭtheo ta đếnthành lâu!”

VɪUn và SDu thoáng ngưngíngùng. Hai ngưinhìn nhau, VâUn s mũi,kh ho mt}tiếng: “Nàng trv ngh ngơitrưc, ta đếnthành lâu đã.”

“Ừm.”

“Ý của Bệ hạ, đương nhiên chúng ta không dám làm trái.”

Sở Du đáp lời, cười nói: “Chàng đi đi, đừng lo cho ta.”

“Láo xược!”

Tô Tra hít sâu một hơi, khoát tay áo nói: “Biết rồi, ông đừng lải nhải nữa.”

Vệ Uẩn cũng không chậm trễ, xoay người lên xe ngựa Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh nhìn chàng đi lên, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

“Ba ngày.”

Dứt lời, Tô Tra ngẩng đầu lên: “Vệ Uẩn, ta cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi giao Mai Phi và Sở đế ra, ta có thể tha chết cho ngươi.”

“Ừm.”

Vệ Uẩn cười nói: “Hình như Cố huynh rất bất mãn với ta?”

Bên dưới bị Vệ Uẩn mắng đến nháo nhào cả lên. Tô Tra cười khẩy, mở miệng: “Vệ Uẩn, ngươi đợi đấy, ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống gọi ta ông nội.”

“Gọi Cố đại nhân.” Cố Sở Sinh mở mắt, lạnh giọng nói: “Ai xưng huynh gọi đệ với ngài?”

Vệ Uẩn trầm mặc. Lát sau, Cố Sở Sinh hỏi: “Làm sao ông đảm bảo được Sở Du rời đi an toàn?”

“Thật ra từ thời Thuần Đức Đế đến nay, ta và Cố huynh cũng xem như vào sinh ra tử, đối đãi chân thành…”

“Vệ Uẩn.” Trương Huy cưỡi ngựa lên trước: “Ta biết ngươi không thèm để ý sống chết, ngươi cũng không thèm để ý đến Sở Du sao?”

Vệ Uẩn cũng không chậm trễ, xoay người lên xe ngựa Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh nhìn chàng đi lên, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

“Ngừng, ngừng.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Phiền Vệ vương gia nhận thức cho rõ, từ trước đến nay, giữa ta và Vệ vương gia vẫn luôn là mối thù cướp vợ, hợp tác lợi ích. Ngài muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng nói mấy thứ vô căn cứ này.”

“Thời hạn một ngày.” Trương Huy lạnh lùng điềm tĩnh nói: “Một ngày sau, chúng ta công thành.”“Gọi Cố đại nhân.” Cố Sở Sinh mở mắt, lạnh giọng nói: “Ai xưng huynh gọi đệ với ngài?”Quân Bắc Địch tàn bạo, xưa nay đều là như thế.

“Được rồi.” Vệ Uẩn cười khổ: “Chẳng qua ta cảm thấy hôm nay thời điểm đất nước loạn lạc, muốn bắt tay cùng tiến với Cố đại nhân.”

“Thủ được bao lâu?”

Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn nhìn nhau. Lát sau, Vệ Uẩn nói: “Chúng ta bàn bạc đã.”

Cố Sở Sinh không nói, hắn nhìn chằm chằm bên ngoài, lạnh giọng nói: “Không cần ngài nói, đó là tất nhiên.”

“Được Sở đế mời đến, tại hạ từ chối thì bất kính.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh dao động, Trương Huy bình tĩnh nói: “Giao Bệ hạ và Mai Phi ra đây, chúng ta có để ngươi đưa Sở Du ra khỏi thành. Ta bảo đảm Sở Du không chết.”

Đợi lúc lên trên thành lâu, đối diện với đại quân nghìn nghịt, Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay: “Cho nên ý ngài là quân số tại đây có đến mười vạn?”

Xe ngựa nhanh chóng chạy đến thành lâu. Cố Sở Sinh dẫn theo Vệ Uẩn lên, hai người vừa đi vừa trao đổi tin tức.

Giống như một nữ tử xinh đẹp, hoặc là lấy cái chết bảo toàn sự trung trinh, hoặc là cởi y phục, đổi lấy sự tham sống sợ chết.

Đợi lúc lên trên thành lâu, đối diện với đại quân nghìn nghịt, Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay: “Cho nên ý ngài là quân số tại đây có đến mười vạn?”

“Đúng vậy.”

Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài sợ sau khi thành phá bọn chúng không giết ngài hay sao vậy?”Đầu hàng có thể bảo vệ thành trì, nhưng đổi lại là khuất nhục và giày xéo. Liều chết kháng cự thì hoặc là thắng, hoặc là chết.

“Chúng ta không có viện quân?”

Tô Tra cười lớn: “Có điều ta tới rồi, các ngươi đóng cổng thành làm gì? Hoàng đế các ngươi cũng mời ta vào ngồi, các ngươi ngăn cản là muốn làm trái ý của Hoàng đế các ngươi sao?!”

“Thật ra từ thời Thuần Đức Đế đến nay, ta và Cố huynh cũng xem như vào sinh ra tử, đối đãi chân thành…”

“Phải.”

Xe ngựa nhanh chóng chạy đến thành lâu. Cố Sở Sinh dẫn theo Vệ Uẩn lên, hai người vừa đi vừa trao đổi tin tức.

“Vậy ngài tới đây làm gì?! Cố Sở Sinh rống giận: “Tướng tài như ngài tới chết chung với chúng ta à?!”

“Giết Vệ Uẩn!”

Vệ Uẩn không đáp, chàng khép hai tay vào tay áo, bình tĩnh đáp: “Nếu ngài là ta, ngài không tới sao?”

Cố Sở Sinh sững sờ.

“Ngài bớt nói chút đi.”

Hắn ngây ngốc nhìn Vệ Uẩn.

Nếu như là hắn, thê tử hắn, con hắn đều ở đây, thân là một người đàn ông, dù cho tới chịu chết, hắn cũng phải tới.

Đầu óc Cố Sở Sinh rối loạn, nghe người bên dưới nói: “Vệ Uẩn, ngươi cũng tới à?”

Vệ Uẩn khẽ thở dài, vỗ vai Cố Sở Sinh: “Cố huynh, đừng nghĩ nhiều, nên suy nghĩ xem hiện giờ phải làm gì đi.”

Vệ Uẩn cầm trường thương, cười mà không đáp. Tô Tra không được chàng đáp lại, lửa giận bốc lên, đang định mắng gì đó, Trương Huy bên cạnh liền nói: “Bắc Hoàng, ngài đã hứa với Bệ hạ chúng ta.”

“Vậy ngài tới đây làm gì?! Cố Sở Sinh rống giận: “Tướng tài như ngài tới chết chung với chúng ta à?!”

Dứt lời, chàng quay đầu nhìn Tô Tra ở bên ngoài mỉm cười nhìn chàng.

“Có thể thủ thành không?”

“Ngừng, ngừng.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Phiền Vệ vương gia nhận thức cho rõ, từ trước đến nay, giữa ta và Vệ vương gia vẫn luôn là mối thù cướp vợ, hợp tác lợi ích. Ngài muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng nói mấy thứ vô căn cứ này.”Sở Du đáp lời, cười nói: “Chàng đi đi, đừng lo cho ta.”

Cố Sở Sinh siết nắm tay, Vệ Uẩn gật đầu: “Có thể.”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nhưng Bệ hạ chúng ta làm sao có khả năng mời ngươi tới chứ? Tới Hoa Kinh ta để xin miếng cơm…” Vệ Uẩn đột ngột cao giọng: “Người Bắc Địch đều CMN không biết xấu hổ vậy sao?!”

Nếu như là hắn, thê tử hắn, con hắn đều ở đây, thân là một người đàn ông, dù cho tới chịu chết, hắn cũng phải tới.

“Thủ được bao lâu?”

Cả người Cố Sở Sinh rét lạnh, hắn chấn kinh nhìn Vệ Uẩn. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Biên cảnh vẫn luôn là như thế.”

“Ba ngày.”

Vệ Uẩn khẽ thở dài, vỗ vai Cố Sở Sinh: “Cố huynh, đừng nghĩ nhiều, nên suy nghĩ xem hiện giờ phải làm gì đi.”

“Ba ngày sau thì sao?”

Vệ Uẩn tươi cười nhìn sang: “Ta mỏi mắt mong chờ.”

“Ta cũng có thể sao?” Vệ Uẩn mở miệng trào phúng. Trương Huy gật đầu: “Đương nhiên.”

“Với tính cách của Tô Tra, chắc chắn sẽ đồ thành.”

Nhưng một tướng lĩnh bỏ thành đào thoát, cho dù thoát được thì danh dự cả đời cũng xong rồi.“Phải.”

Cả người Cố Sở Sinh rét lạnh, hắn chấn kinh nhìn Vệ Uẩn. Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Biên cảnh vẫn luôn là như thế.”

Quân Bắc Địch tàn bạo, xưa nay đều là như thế.

Đầu hàng có thể bảo vệ thành trì, nhưng đổi lại là khuất nhục và giày xéo. Liều chết kháng cự thì hoặc là thắng, hoặc là chết.

Đây là Hoa Kinh, là những con người được bảo vệ bởi trường thành xây nên từ thịt người biên cảnh, vĩnh viễn không bao giờ nếm trải sự tàn nhẫn. Nhưng giờ phút này, Hoa Kinh vẫn luôn là thiên phủ nhân gian trong truyền thuyết ấy, Hoa Kinh vẫn luôn sống mơ mơ màng màng suốt mấy trăm năm, phong lưu suốt mấy trăm năm, nay lại gặp phải khuất nhục như vậy.

Giống như một nữ tử xinh đẹp, hoặc là lấy cái chết bảo toàn sự trung trinh, hoặc là cởi y phục, đổi lấy sự tham sống sợ chết.

Đầu óc Cố Sở Sinh rối loạn, nghe người bên dưới nói: “Vệ Uẩn, ngươi cũng tới à?”

Vệ Uẩn không đáp, chàng khép hai tay vào tay áo, bình tĩnh đáp: “Nếu ngài là ta, ngài không tới sao?”

“Tô Tra.” Vệ Uẩn bật cười: “Không ngờ ngươi lại có thể xuất hiện ở đây.”

“Được Sở đế mời đến, tại hạ từ chối thì bất kính.”

Tô Tra cười lớn: “Có điều ta tới rồi, các ngươi đóng cổng thành làm gì? Hoàng đế các ngươi cũng mời ta vào ngồi, các ngươi ngăn cản là muốn làm trái ý của Hoàng đế các ngươi sao?!”

Vệ Uẩn cười nói: “Hình như Cố huynh rất bất mãn với ta?”

“Ý của Bệ hạ, đương nhiên chúng ta không dám làm trái.”

“Có thể thủ thành không?”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Thế nhưng Bệ hạ chúng ta làm sao có khả năng mời ngươi tới chứ? Tới Hoa Kinh ta để xin miếng cơm…” Vệ Uẩn đột ngột cao giọng: “Người Bắc Địch đều CMN không biết xấu hổ vậy sao?!”

“Láo xược!”

“Được rồi.” Vệ Uẩn cười khổ: “Chẳng qua ta cảm thấy hôm nay thời điểm đất nước loạn lạc, muốn bắt tay cùng tiến với Cố đại nhân.”

Tô Tra giận dữ quát, không biết ai trong quân Bắc Địch phẫn nộ hét lên bằng tiếng Bắc Địch: “Giết Vệ Uẩn!”

“Giết Vệ Uẩn!”

“Giết Vệ Uẩn!”

Mười vạn quân cầm binh khí, đồng thanh hô hào. Vệ Uẩn đứng bên trên, giẫm một chân lên tường thành, lắng nghe tiếng hô giết vang dậy bên dưới, trên mặt lại không hề có chút sợ hãi. Chàng cười to: “Mười mấy vạn người la hét muốn giết ông, chẳng phải bởi vì ông đây chém đến nổi các ngươi đứng cũng không vững sao! Có phải hôm nay đông người rồi, bày đặt giả vờ gan chó, đứng trước mặt ông kêu lên mấy câu hả?”

“Ngài bớt nói chút đi.”

Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài sợ sau khi thành phá bọn chúng không giết ngài hay sao vậy?”

Vệ Uẩn tươi cười nhìn sang: “Ta mỏi mắt mong chờ.”

Bên dưới bị Vệ Uẩn mắng đến nháo nhào cả lên. Tô Tra cười khẩy, mở miệng: “Vệ Uẩn, ngươi đợi đấy, ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống gọi ta ông nội.”

Vệ Uẩn cầm trường thương, cười mà không đáp. Tô Tra không được chàng đáp lại, lửa giận bốc lên, đang định mắng gì đó, Trương Huy bên cạnh liền nói: “Bắc Hoàng, ngài đã hứa với Bệ hạ chúng ta.”

Tô Tra hít sâu một hơi, khoát tay áo nói: “Biết rồi, ông đừng lải nhải nữa.”

Dứt lời, Tô Tra ngẩng đầu lên: “Vệ Uẩn, ta cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi giao Mai Phi và Sở đế ra, ta có thể tha chết cho ngươi.”

Mười vạn quân cầm binh khí, đồng thanh hô hào. Vệ Uẩn đứng bên trên, giẫm một chân lên tường thành, lắng nghe tiếng hô giết vang dậy bên dưới, trên mặt lại không hề có chút sợ hãi. Chàng cười to: “Mười mấy vạn người la hét muốn giết ông, chẳng phải bởi vì ông đây chém đến nổi các ngươi đứng cũng không vững sao! Có phải hôm nay đông người rồi, bày đặt giả vờ gan chó, đứng trước mặt ông kêu lên mấy câu hả?”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Thiên tử Đại Sở ta mà nói giao là giao, ngươi tưởng Vệ Uẩn ta ăn chay hả?”

Tô Tra giận dữ quát, không biết ai trong quân Bắc Địch phẫn nộ hét lên bằng tiếng Bắc Địch: “Giết Vệ Uẩn!”

“Vệ Uẩn.” Trương Huy cưỡi ngựa lên trước: “Ta biết ngươi không thèm để ý sống chết, ngươi cũng không thèm để ý đến Sở Du sao?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh dao động, Trương Huy bình tĩnh nói: “Giao Bệ hạ và Mai Phi ra đây, chúng ta có để ngươi đưa Sở Du ra khỏi thành. Ta bảo đảm Sở Du không chết.”

“Chiến tranh là chuyện của đàn ông…” Trương Huy ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Ngươi muốn kéo thê nhi mình vào sao?”

Vệ Uẩn trầm mặc. Lát sau, Cố Sở Sinh hỏi: “Làm sao ông đảm bảo được Sở Du rời đi an toàn?”

“Nếu Cố đại nhân không yên tâm, ngài có thể theo Sở Du ra khỏi thành. Chỉ cần giao Bệ hạ và Mai Phi ra, các ngươi đều có thể đi.”

“Ta cũng có thể sao?” Vệ Uẩn mở miệng trào phúng. Trương Huy gật đầu: “Đương nhiên.”

Nhưng một tướng lĩnh bỏ thành đào thoát, cho dù thoát được thì danh dự cả đời cũng xong rồi.

“Nếu Cố đại nhân không yên tâm, ngài có thể theo Sở Du ra khỏi thành. Chỉ cần giao Bệ hạ và Mai Phi ra, các ngươi đều có thể đi.”

Dứt lời, chàng quay đầu nhìn Tô Tra ở bên ngoài mỉm cười nhìn chàng.

Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn nhìn nhau. Lát sau, Vệ Uẩn nói: “Chúng ta bàn bạc đã.”

“Với tính cách của Tô Tra, chắc chắn sẽ đồ thành.”

“Thời hạn một ngày.” Trương Huy lạnh lùng điềm tĩnh nói: “Một ngày sau, chúng ta công thành.”

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Quỳnh Hoa Các
Quỳnh Hoa Các
4 Năm Cách đây

Hay VU với CSS ngồi xuống bàn nhau ai làm chính thê, ai làm tiểu thiếp đi ???

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Đất nước gì mà hoàng đế đê tiện dã man

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Vua bán nước. Ko còn từ gì để nói.

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Thoi hai anh bàn bạc đi tình thế rối mù rồi

Lam
Lam
4 Năm Cách đây

Thuần đức đế và diêu dũng đã kinh tởm rồi mà tên triệu nguyệt còn ghê tởm gấp trăm lần, tên này mà chết chắc phải chịu trừng phạt mãi chưa hết tội nghiệt

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Hai anh chị ôm nhau như không quan tâm kẻ thù đang ở ngoài kia vậy?

Vrkimaru
Vrkimaru
3 Năm Cách đây

Chung chiến tuyến nhưng không quên thù cướp vợ :))))

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đọc đến chương này không hiểu sao lại nhớ đến vua Bảo Đại. Khốn thật mà, trước đến nay t ghét nhất là bán nước. Phải có quốc sau mới có gia không hieur nổi suy nghĩ mấy người luôn

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!