Sơn Hà Chẩm – Chương 163 (3)

Chương 163 (3)

Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn lạnh mặt, đứng dậy, dứt khoát xuống thành.
“Không uống thuốc, một lòng muốn chết? Ân?”
Cố Sở Sinh cũng theo xuống, đi phía sau chàng nói: “Chúng ta tìm Trưởng công chúa bàn bạc một chút…”

“Không cần bàn bạc.”

Vệ Uẩn đi rất nhanh: “Ngày mai chọn lựa tinh binh, ngài bảo vệ bọn họ ra khỏi thành. Trương Huy là tay sai của Triệu Nguyệt, chỉ cần các người khống chế Triệu Nguyệt, nể mặt Triệu Nguyệt và ‘Đứa bé’ trong bụng Mai Phi, ông ta sẽ không dám đụng đến các người. Đến lúc đó, ngài đưa Sở Du đi…”

Nói đến đây, chàng khựng lại. Trong nhất thời, chàng bỗng phát hiện thiên hạ rộng lớn, nhưng chàng lại không biết phải đưa Sở Du đến đâu mới là yên ổn.

Cố Sở Sinh cũng biết nguyên nhân chàng khựng lại, hắn cười mỉa mai: “Ta nên dẫn nàng đi đâu hả?” Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.

“Bạch Châu bị Bắc Địch quấy nhiễu, Côn Châu và Yên Châu giằng co, Quỳnh Châu và Hoa Châu do Tống tứ trấn giữ sớm muộn gì cũng bị người ta thôn tính. Lạc Châu bị Trần Quốc kéo chân, các châu khác chư hầu mọc lên như nấm, chiến hoả loạn lạc, ta muốn nàng tránh thì nên tránh đi đâu đây?”

Vệ Uẩn trầm mặc, chàng nâng mắt nhìn Cố Sở Sinh: “Cố Sở Sinh.”

“Gì?” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

“Vậy thì đến Bạch Châu đi, các người ở Bạch Châu đợi.” Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Ta đã sắp xếp hết mọi việc, rồi thiên hạ này sẽ có một ngày thái bình.” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Chàng và Triu Nguyt đuĬđ li đưngílui cho mimt ngưi thânĭyêu, bt lunóchàng thng hayTriu Nguyt thng,ícui cùng gìthiên h này(cũng s cóɩmt kết cc.

Vycòn ngài?”

C°S Sinh nhìnchàng: “Ngày mai,ngài s điícùng chúng tara khi thành?”

V Un cmtrưng thương, dưngìnhư chàng ngníngưi. Lát sau,chàng cưi: “Khôngđưc.”

Chàng nhnhàng nói: “Taquá hiu TôáTra. Hn hnÏta thu xương,nếu ta điìri, chc chnhn s lyİbách tính HoaKinh ra trútígin. Ta khôngth đi.”

C,S Sinh imįlng chc lát,ăcui cùng nói:ī“Ngài s chết.”í

V mt VĭUn đim tĩnh,chàng ngây ngưi,íkhông biết đangĪnghĩ cái gì.Lát sau, chàngítrm thp đáp:, ta biết.”

Lúc chàng đếnđã chun bsn tinh thn.

Nhưngthế thì sao?”

V Un cưi:“Ta có laéchn sao?”

Đưngđi ca chàngįcó ln nàođưc la chn?

Chàng³xoay ngưi, cưinói: “C huynh,ìđi thôi, chúngta tr víph ăn ungno say mtba trưc đã.”é

C S SinhĨkhông đáp. VUn giơ tayЇđt lên vaièC S Sinh,ging như huynhiđ tt: “Chuynh, sau nàyìphi phin huynhơ

“Buông ra.”

CS Sinh ht¹tay chàng: “Taêkhông xưng huynhgi đ viĩngài.”

“C huynh°

“Cút!”

Đưc ri.”²V Un th{dài: “C đinhân.” Trong linói ca chàngĩmang theo chútkhn cu: “Tacó mt vicmun ngài giúp.”õ

“Sao?”

“Ngày mai,A Du phiýra khi thànhếri.”

.”

“Taínghĩ liu tiìnay có thc hành hyến Càph đưc không?”ì

C S Sinhĩdng bưc, đôimt V Unįánh lên duĩdàng: “Ta vnìluôn nói vi²nàng rng phiĺcưi nàng ,đta s không]kp.”

C SÎSinh ngưc mtnhìn chàng, mtíV Un mangơtheo ý cưi:“Ta nghĩ liucó th báoɩtrưc vi thiênđa mt tiếng.íDù sao đingưi tng làmīqua chuyn gìcũng nên cómt nghi thc,ìmt ngưi làmãchng.”

“Ngài xemÎC ph taılà ch nàoh?”

Ging CS Sinh lnhĩlo, V UnĬkhông nói, chàngch im lngĩnhìn hn.

Trong nháy(mt kia, khôngbiết ti saoúC S Sinhli đt nhiênýnh đến đitrưc. V Unđi trưc dưngnhư hoàn toàn³khác bit viV Un hômnay.

V Un đitrưc thích mcáo đen, VUn hôm nayưthích mc áotrng. V Unđi trưc điîđến đâu cũngÏđu là đaľngc trn gian.V Un hômnay ch cnĩđng đy đãĭnhư xuân vhoa n.

Thế nhưng°bt lun điítrưc hay là]đi này, điuíchưa bao githay đi làľcon ngưi đóīchưa tng vtb Đi S,}vt b báchtính.

Tht ra V[Un có thưđi, đi ri,bt quá chlưu li mtítiếng xu.

Tiếng xuc đi thìđã làm sao?ļKiếp trưc, biếtbao nhiêu ngưimng V Untàn bo, chngphi cũng gingIvy sao?

Thanh danhsao có thãso vi tínhãmng, bách tínhĭmt thành nàycó can hĪgì đến VUn?

Hn mun tráchīmng V Un,ãnhưng khi đidin vi đôimt sáng trongca đi phương,ɪhn chng thtànên li.

Hn cóêphn không chuíni ánh mtca đi phương,phy tay áo,ĩxoay ngưi đi.ìNhưng đi đưcìvài bưc, cuicùng hn dngli, lnh gingơnói: “Ta boÎngưi đi hiòA Du mttiếng.”

Dt li,C S Sinhbưc nhanh vītrưc. V Unsng s, sauđó vui vbt cưi. Chàngbưc lên theo,ĺvui v nói:ô“C huynh, tabiết ngay huynhįlà ngưi tt…ì

C S Sinhtr v nhà,nhưng rt cuc²hn cũng khôngăth t mìnhïhi ra câuìhi kia, bènôbo ngưi điôhi S Du.S Du đang trong phòngnghe ngưi báocáo tình hìnhíbên ngoài, bngơnhìn thy qunígia C SóSinh đi vào,trên mt dkhóc d cưi:úĐi tiu thư,Đi nhân nhàĪta bo tađến hi ngưi,íti nay Đinhân mun t[chc hôn sĩcho ngưi, ngưiéthy đưc không?”ã

S Du ngâyíngưi: “Hôn s?”ì

Phi, V vươngâgia nh Đinhân nhà tađến hi, tiínay C pht chc cíhành hôn lôcho hai v,mc dù sơīsài nhưng cũngcó mi ngưiãlàm chng. Vươngjgia hi ngưicó bng lòngɩkhông?”

S DuIkhông phn ngkp, nàng ngơngác nhìn qunègia. Nàng vnmun hi vìsao phi tchc hôn svào lúc này,ɩnhưng đt nhiênnh ti mưivn thiết kibên ngoài.

V Unɪmun t chcîhôn s lúcnày, e làýcó lòng đngsinh cng tívi Hoa Kinh.ôS Du cũngkhông đ bng,sau khi hiurõ, nàng cúiâđu mm cưiđáp: “Bng lòng.”ɪ

Có li caìS Du, miĬngưi lp tcđi thu xếp.èC S Sinhvn đã chuníb sn giáìy thành hôn,Įtm thi giìngưi đi lyļra.

Lúc V UnĬthay y phc,C S Sinhđng đng sau,chàng. V Unnh ging hi:Ï“C huynh, hìnhĺnhư b yĩphc này hơiócht mt chút…

“Ta nh con.”:

C S Sinhlnh ging mɩming. V Unìsng ngưi, ngngïđu nhìn CS Sinh viĨý v sâuxa.

C S Sinhîcưi giu mttiếng, quay đuİb đi.

Đi saukhi V Unfthay y phcxong, C SïSinh nói: “Mith đu ginĩlưc, bái thiênùđa, ung rưuÎmng là coi{như xong.”

N¸cưi ca VUn không ngngđưc, lên tiếngɩđáp: “Ta khôngcó kinh nghimtrong chuyn này,ũmi vic ngheìtheo C huynh.”

Bưc chân CS Sinh điđng trưc khngĮli. Hn quayàđu, lnh ging¹quát: “Ci h{phc ra chota!”

“Ta saiôri.” V Unĩnhanh nhn cưilàm lành: “Takhông có ýÎgì khác, taãsai ri.”

CâS Sinh mtưlnh quay đuõđi, dn VèUn đi thngĩv trưc. Lúcíđi ti giaĩđình vin, chàngnhìn thy SíDu đã smđi đó.âNàng mc hjphc va ngưi,đi khăn trùmíđu, yên lngɩđng đy, mangtheo sc mnhıkhiến ngưi khácĺcm giác bìnhɪyên.

V Un lnglng nhìn ngưikia, bng dưngɪkhông dám tiếnlên. Vn làC S Sinhìhi: “S à?”,

V Un hoànùhn, cưi nói:Đt nhiên tìnhľđến, bng smà thôi.”

Dtıli, chàng bưcĭti trưc, đếnbên cnh SDu.

S Du nmíla đ trongftay, chàng nmīmt đu khácca la đ.ЇS Du biếtchàng ti, khôngĨkhi run lên.

Tínhíra đây làln th baìnàng xut giá.INhưng mãi đếnįln này, nàngĭmi ln đucm nhn đưcõcm xúc hânîhoan, viên mãn,mang theo smong đi và¸du dàng khôngnói nên li.Ngay khonh khcĪngưi kia cmàla đ, nàngÎbng cm thycuc đi nàyɪphi là ngưiy.

Thi đim lnđu tiên xutìgiá, nàng hãyìcòn tr, lɪmãng thích mtngưi, cũng khôngèbiết đi phươngcó thích mìnhhay không. Vì¸thế lúc thànhhôn, nàng thpïthm bt an,°va b ngva vui v,còn mang theomt chút lolng s hãi.

Thi đim lnth hai xutĨgiá, tâm nàngnhư tro tàn.Vi nàng màɩnói, đám cưikia đa phn:là trách nhimvà cu ri.ếNàng ging như)hoàn thành nhimv, li tÎtrong nhim vkia nhn đưcđôi chút máp và thiný. Ging nhưmt ngưi hoàntoàn tuyt vngìvi thế gii,bi ra đưcĺmt chút màuisc thm thươngtrong đng phếtích.

Còn ln nàyxut giá, rtcuc nàng cũngĨhiu đưc mtÏtình cm, mtcuc tình, mtđon nhân duyênphi nên nhưĪthế nào.

Nàng đi theo bước chân của chàng. Chàng giống như Vệ Quân năm đó, cẩn thận từng li từng tí đi đằng trước nàng, giống như sợ nàng ngã bất cứ lúc nào. Lúc đi qua bậc cửa, chàng còn cố ý dừng bước, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận dưới chân.”

Sở Du nghe thấy lời chàng nói, đáy lòng mềm nhũng. Nàng giơ tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng nói: “Xin lỗi, ta để chàng đợi lâu rồi.”

Sau đó, chàng đỡ nàng, bước vào nhà.

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Cố Sở Sinh chống đầu, cười trầm thấp: “Ta vẫn luôn cho rằng kết cục giữa ta và nàng hoặc là bạc đầu giai lão, hoặc là không chết không thôi.”

Sở Du cúi đầu, bên dưới khăn voan, nàng không nhìn thấy được dáng vẻ Vệ Uẩn, nhưng lại đoán được chắc chắn người này cũng giống như mình, khoé môi chẳng thể nén nổi nụ cười.

Vệ Uẩn nhẩm trong lòng mấy lần quy trình mà chàng đã hỏi người khác. Sau khi lấy lại bình tĩnh, chàng bước tới trước mặt Sở Du, dựa theo những người kia dạy mà bước lên hỏi xem cô dâu có đói bụng không, như thế mới thể hiện sự săn sóc.

Ở đây không có cao đường của hai người cho nên bọn họ chỉ lạy hư không phía trước một cái, sau đó xoay người bái thiên địa. Đợi đến khi phu thê giao bái, Vệ Uẩn lặng lặng nhìn nàng, thật lâu mới trịnh trọng khom lưng. Trán hai người khẽ chạm vào nhau, đôi bên ngây ra, sau đó Vệ Uẩn bật cười. Tiếng cười của chàng truyền đến tai Sở Du, nàng cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Chàng khẽ ho một tiếng, dịu dàng hỏi: “Nàng có đói không?”

Vệ Uẩn không đáp, chàng chỉ im lặng nhìn Sở Du.

Kế tiếp, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt dìu Sở Du vào động phòng, những người khác kéo Vệ Uẩn đến bàn rượu.

Một đám đàn ông thanh niên vừa uống vừa nháo, ngay cả người như Cố Sở Sinh cũng không khỏi uống nhiều thêm mấy chén.

“A Du…” Chàng quỳ một chân xuống, gối đầu lên người nàng, thấp giọng nói: “Cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi…”“Vệ Uẩn.” Cuối cùng Cố Sở Sinh mở miệng: “Ngài nói với ta những lời này, nếu sau này ngài trở về, ngài sẽ hối hận.”

Mọi người hơi say, Vệ Uẩn lại vẫn rất tỉnh táo. Cố Sở Sinh n gồi đối diện chàng, đôi mắt mông lung. Hắn nhìn thấy mọi người ngà say, đột nhiên mở miệng: “Thật ra cả hai đời, ta đều chưa từng nghĩ ta sẽ tham dự hôn lễ của nàng.”

Mắt nàng ngập tràn thu thuỷ dịu dàng, mang theo sự hạnh phúc và rạng rỡ. Chàng ngơ ngác ngắm nhìn nàng, lại nghe nàng hỏi: “Sao chàng không nói chuyện?”

Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Cố Sở Sinh chống đầu, cười trầm thấp: “Ta vẫn luôn cho rằng kết cục giữa ta và nàng hoặc là bạc đầu giai lão, hoặc là không chết không thôi.”

Chàng chạy từ Trần Quốc đến Lạc Châu, lại từ Lạc Châu chạy thẳng đến Hoa Kinh, hầu như từ đầu tới cuối đều không ngủ ngon giấc. Giờ phút này ngủ bên cạnh nàng, rốt cuộc chàng mới cảm thấy bản thân bình yên, vì vậy không khỏi ngủ quên mất.

Cố Sở Sinh im lặng nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đón lấy ánh mắt hắn, ôn hoà nói: “Huynh và nàng chỉ là lỡ nhau, không gặp đối phương ở thời điểm tốt nhất. Khi đó huynh và nàng đều còn trẻ, sau này hãy biết quý trọng lẫn nhau, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Nàng đi theo bước chân của chàng. Chàng giống như Vệ Quân năm đó, cẩn thận từng li từng tí đi đằng trước nàng, giống như sợ nàng ngã bất cứ lúc nào. Lúc đi qua bậc cửa, chàng còn cố ý dừng bước, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận dưới chân.”

Vệ Uẩn không nói tiếng nào. Cố Sở Sinh hơi mơ màng: “Vệ Uẩn, ngài hãy đối tốt với nàng.”

Cho đến khi Vệ Uẩn mệt mỏi không chịu được nữa mà thiếp đi.

“Cố huynh.” Vệ Uẩn cười: “Phải là ta nói những lời này với huynh mới đúng.”

Vệ Uẩn ngẩn ngơ. Sở Du thấy chàng hồi lâu không nói, bèn ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”Một đám đàn ông thanh niên vừa uống vừa nháo, ngay cả người như Cố Sở Sinh cũng không khỏi uống nhiều thêm mấy chén.

Cố Sở Sinh sững sờ, hắn ngước mắt nhìn Vệ Uẩn. Mặt Vệ Uẩn mang theo nụ cười, giơ ly rượu lên: “Cố huynh.” Chàng nghiêm túc nói: “Sau này hãy đối tốt với nàng.”

Cố Sở Sinh im lặng nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đón lấy ánh mắt hắn, ôn hoà nói: “Huynh và nàng chỉ là lỡ nhau, không gặp đối phương ở thời điểm tốt nhất. Khi đó huynh và nàng đều còn trẻ, sau này hãy biết quý trọng lẫn nhau, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Cố Sở Sinh sững sờ, hắn ngước mắt nhìn Vệ Uẩn. Mặt Vệ Uẩn mang theo nụ cười, giơ ly rượu lên: “Cố huynh.” Chàng nghiêm túc nói: “Sau này hãy đối tốt với nàng.”

Sở Du ngồi yên trong phòng, đội khăn voan, dường như nàng cũng hơi khẩn trương, tay bất giác nắm chặt y phục. Nhìn thấy Sở Du căng thẳng, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng thả lỏng hơn nhiều.

Dứt lời, Vệ Uẩn uống một hơi cạn sạch rượu.

Khăn voan vén lên, lộ ra khuôn mặt Sở Du. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, rủ mắt, lông mi dài khẽ run, giống như quét vào lòng người.

“Vệ Uẩn.” Cuối cùng Cố Sở Sinh mở miệng: “Ngài nói với ta những lời này, nếu sau này ngài trở về, ngài sẽ hối hận.”

Vệ Uẩn hơi mất tự nhiên đáp một tiếng. Lát sau, chàng cũng quên mất là phải làm cái gì, đành dứt khoát bước tới, cứng nhắc hỏi: “Vậy… ta vén khăn voan nhé?”

Sở Du không nói, nàng trầm mặc, cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình khắp căn phòng lúc này.

Vệ Uẩn cười, nhìn Cố Sở Sinh: “Ta có gì mà hối hận? Cố huynh, thật ra thích một người…” Chàng ngẫm nghĩ, đôi mắt ánh lên nét cười: “Nàng từng thích ta, vậy đã đủ rồi. Quan trọng nhất là nàng sống tốt. Nếu như ta có thể trở về, nàng thật sự muốn chọn huynh, ta cũng chúc phúc.”

Sở Du lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Vệ Uẩn. Dường như chàng ở trước mặt nàng vẫn luôn giống như thiếu niên, thanh khiết trong veo, không hề phòng bị. Lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán chàng.Với chàng, chuyện thành hôn này là lần đầu tiên, nhưng Sở Du đã kinh nghiệm đầy mình. Chàng vẫn còn nhớ dáng vẻ Sở Du chê cười mình ở lần đầu tiên hôn môi, vì thế hôm nay chàng cũng sợ mất mặt.

Dứt lời, chàng khoát tay áo: “Đêm xuân một khắc, đáng giá nghìn vàng. Ta về phòng trước đây.”

Nghe thế, Sở Du bỗng phì cười.

Cố Sở Sinh không nói. Hắn nhìn Vệ Uẩn lảo đảo rời đi. Lát sau, hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Đợi đến cửa tân phòng, Vệ Uẩn lắc lắc đầu, giơ tay lên ngửi chính mình, rồi lại hà hơi. Đến khi truyền đến tiếng cười của thị nữ bên cạnh, chàng mới cảm thấy xấu hổ, đẩy cửa bước vào.

Dứt lời, chàng khoát tay áo: “Đêm xuân một khắc, đáng giá nghìn vàng. Ta về phòng trước đây.”

Sở Du ngồi yên trong phòng, đội khăn voan, dường như nàng cũng hơi khẩn trương, tay bất giác nắm chặt y phục. Nhìn thấy Sở Du căng thẳng, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng thả lỏng hơn nhiều.

“Ừm.”

Với chàng, chuyện thành hôn này là lần đầu tiên, nhưng Sở Du đã kinh nghiệm đầy mình. Chàng vẫn còn nhớ dáng vẻ Sở Du chê cười mình ở lần đầu tiên hôn môi, vì thế hôm nay chàng cũng sợ mất mặt.

Sở Du cúi đầu, bên dưới khăn voan, nàng không nhìn thấy được dáng vẻ Vệ Uẩn, nhưng lại đoán được chắc chắn người này cũng giống như mình, khoé môi chẳng thể nén nổi nụ cười.

Tựa hồ bọn họ rất ít nói yêu, bởi vì không cần phải nói.

Vệ Uẩn nhẩm trong lòng mấy lần quy trình mà chàng đã hỏi người khác. Sau khi lấy lại bình tĩnh, chàng bước tới trước mặt Sở Du, dựa theo những người kia dạy mà bước lên hỏi xem cô dâu có đói bụng không, như thế mới thể hiện sự săn sóc.

Sau đó, chàng đỡ nàng, bước vào nhà.Bọn họ uống rượu giao bôi rồi nằm trên giường. Sở Du có thai nên chẳng làm gì được, vì vậy bọn họ tựa vào nhau, bình lặng trò chuyện, nói một hồi rồi lại hôn, hôn xong lại tiếp tục nói.

Chàng khẽ ho một tiếng, dịu dàng hỏi: “Nàng có đói không?”

“Cố huynh.” Vệ Uẩn cười: “Phải là ta nói những lời này với huynh mới đúng.”

Nghe thế, Sở Du bỗng phì cười.

“Nếu như đợi không được thì sao?”

Vệ Uẩn đờ người, mất tự nhiên hỏi: “Nàng cười cái gì?”

Sở Du không nói cho chàng biết năm đó câu nói đầu tiên mà Cố Sở Sinh khi bước vào cũng là câu này. Về sau, hắn thừa nhận là do người khác nói với hắn khi bước vào mà nói như vậy mới thể hiện được sự lão luyện. Vì thế nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không, chỉ là ta nhớ đến vài chuyện buồn cười.”

Vệ Uẩn hơi mất tự nhiên đáp một tiếng. Lát sau, chàng cũng quên mất là phải làm cái gì, đành dứt khoát bước tới, cứng nhắc hỏi: “Vậy… ta vén khăn voan nhé?”

“Ừm.”

Sở Du thấp giọng đáp lời.

Kế tiếp, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt dìu Sở Du vào động phòng, những người khác kéo Vệ Uẩn đến bàn rượu.

Vệ Uẩn vươn tay cầm lấy khăn trùm, bỗng nhiên chàng hơi sợ hãi, cũng không biết sợ hãi này bắt nguồn từ đâu. Chàng hít sâu một hơi, chầm chậm vén khăn voan.

Ở đây không có cao đường của hai người cho nên bọn họ chỉ lạy hư không phía trước một cái, sau đó xoay người bái thiên địa. Đợi đến khi phu thê giao bái, Vệ Uẩn lặng lặng nhìn nàng, thật lâu mới trịnh trọng khom lưng. Trán hai người khẽ chạm vào nhau, đôi bên ngây ra, sau đó Vệ Uẩn bật cười. Tiếng cười của chàng truyền đến tai Sở Du, nàng cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Khăn voan vén lên, lộ ra khuôn mặt Sở Du. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, rủ mắt, lông mi dài khẽ run, giống như quét vào lòng người.

Vệ Uẩn ngẩn ngơ. Sở Du thấy chàng hồi lâu không nói, bèn ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Vệ Uẩn không đáp, chàng chỉ im lặng nhìn Sở Du.

Người ấy lúc này mày mắt cong cong, có chút tương tự nữ tử mặc giá y cưỡi ngựa cản nguyên đoàn quân năm đó, lại có chút không giống.

Mắt nàng ngập tràn thu thuỷ dịu dàng, mang theo sự hạnh phúc và rạng rỡ. Chàng ngơ ngác ngắm nhìn nàng, lại nghe nàng hỏi: “Sao chàng không nói chuyện?”

Sở Du khẽ cười, Vệ Uẩn gối lên nàng: “Từ năm ta mười lăm tuổi… thời điểm nghe thấy nàng ở Phượng Lăng Thành, ta nghĩ khi đó … hẳn là ta đã thích nàng rồi.”

“A Du…” Chàng quỳ một chân xuống, gối đầu lên người nàng, thấp giọng nói: “Cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi…”

Sở Du nghe thấy lời chàng nói, đáy lòng mềm nhũng. Nàng giơ tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng nói: “Xin lỗi, ta để chàng đợi lâu rồi.”

“Không lâu.” Chàng lắc đầu, giống như đứa trẻ: “Nàng đến là tốt rồi, bao lâu ta cũng đợi được.”

Sở Du khẽ cười, Vệ Uẩn gối lên nàng: “Từ năm ta mười lăm tuổi… thời điểm nghe thấy nàng ở Phượng Lăng Thành, ta nghĩ khi đó … hẳn là ta đã thích nàng rồi.”

“Ta vẫn luôn đợi, vẫn luôn muốn, năm này qua năm khác.”

“Không lâu.” Chàng lắc đầu, giống như đứa trẻ: “Nàng đến là tốt rồi, bao lâu ta cũng đợi được.”

“May mà…” Chàng nhắm mắt: “Ta đã đợi được nàng.”

Vệ Uẩn không nói tiếng nào. Cố Sở Sinh hơi mơ màng: “Vệ Uẩn, ngài hãy đối tốt với nàng.”

Dứt lời, Vệ Uẩn uống một hơi cạn sạch rượu.

“Nếu như đợi không được thì sao?”

Sở Du không nhịn được mà hỏi, chàng thấp giọng cười: “Đợi không được thì đợi không được thôi.”

“Không phải mỗi một tình cảm đều sẽ được đáp lại.” Giọng Vệ Uẩn mơ hồ: “Ta không còn nhỏ nữa, ta hiểu đạo lý này.”

Sở Du không nói, nàng trầm mặc, cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình khắp căn phòng lúc này.

Mọi người hơi say, Vệ Uẩn lại vẫn rất tỉnh táo. Cố Sở Sinh n gồi đối diện chàng, đôi mắt mông lung. Hắn nhìn thấy mọi người ngà say, đột nhiên mở miệng: “Thật ra cả hai đời, ta đều chưa từng nghĩ ta sẽ tham dự hôn lễ của nàng.”

Bọn họ uống rượu giao bôi rồi nằm trên giường. Sở Du có thai nên chẳng làm gì được, vì vậy bọn họ tựa vào nhau, bình lặng trò chuyện, nói một hồi rồi lại hôn, hôn xong lại tiếp tục nói.

“Ta vẫn luôn đợi, vẫn luôn muốn, năm này qua năm khác.”

“May mà…” Chàng nhắm mắt: “Ta đã đợi được nàng.”

Cho đến khi Vệ Uẩn mệt mỏi không chịu được nữa mà thiếp đi.

Vệ Uẩn cười, nhìn Cố Sở Sinh: “Ta có gì mà hối hận? Cố huynh, thật ra thích một người…” Chàng ngẫm nghĩ, đôi mắt ánh lên nét cười: “Nàng từng thích ta, vậy đã đủ rồi. Quan trọng nhất là nàng sống tốt. Nếu như ta có thể trở về, nàng thật sự muốn chọn huynh, ta cũng chúc phúc.”

Chàng chạy từ Trần Quốc đến Lạc Châu, lại từ Lạc Châu chạy thẳng đến Hoa Kinh, hầu như từ đầu tới cuối đều không ngủ ngon giấc. Giờ phút này ngủ bên cạnh nàng, rốt cuộc chàng mới cảm thấy bản thân bình yên, vì vậy không khỏi ngủ quên mất.

Sở Du lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Vệ Uẩn. Dường như chàng ở trước mặt nàng vẫn luôn giống như thiếu niên, thanh khiết trong veo, không hề phòng bị. Lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán chàng.

Tựa hồ bọn họ rất ít nói yêu, bởi vì không cần phải nói.

4.7 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Sở Hoàng thượng lâm nguy Vệ Hậu và Cố phi cứu giá. Trong một lần mượn tâm y phục Cố phi Vệ hậu cảm thấy Cố phi quá lép.

Quỳnh Hoa Các
Quỳnh Hoa Các
4 Năm Cách đây

Các người sao ko chừa chút tôn nghiêm nào cho Cố đại nhân hết vậy hả :))))))))) hết vợ bảo Cố đại nhân ysl, giờ đến chồng khinh bỉ vóc dáng Cố đại nhân. Nội tâm CSS ta sống lại đau khổ quá mà, đường đường là quyền thần, sống lại thành trò tiêu khiển của vợ chồng các người

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Cứ như đám cưới 3 người

Lam
Lam
4 Năm Cách đây

Móa tội Cố Sở Sinh vl, vợ cũ mình cưới người khác ngay trong phủ mình luôn =)))) đúng đen

Hồng Phượng
Hồng Phượng
4 Năm Cách đây

Đọc chương này vừa xót vừa cảm động

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Chương này ấy, đọc xong chỉ thấy ánh sáng lấp lóe đâu đó, không phải kiểu tối tăm, u ám của kiếp trước. Ai cũng đã khác rất nhiều

Vrkimaru
Vrkimaru
3 Năm Cách đây

Được Vệ Uẩn yêu quả là hạnh phúc

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Không hiêu sao đọc xong mình thấy hạnh phúc, Bởi vì tất cả đều đã có được hạnh phúc của chính mình bước ra khỏi cái bóng của mình tìm được ánh sáng cũng tìm được tình yêu và lẽ sống của đời mình

Monchan
Monchan
1 Năm Cách đây

đoạn này mô tả tình cảm 2vc tinh tế ghê. Phần sau lại ngược r, xem xem n9 thoát chết thế nào…

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!