Chương 163 (3)
Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn lạnh mặt, đứng dậy, dứt khoát xuống thành.
“Không uống thuốc, một lòng muốn chết? Ân?”
Cố Sở Sinh cũng theo xuống, đi phía sau chàng nói: “Chúng ta tìm Trưởng công chúa bàn bạc một chút…”
“Không cần bàn bạc.”
Vệ Uẩn đi rất nhanh: “Ngày mai chọn lựa tinh binh, ngài bảo vệ bọn họ ra khỏi thành. Trương Huy là tay sai của Triệu Nguyệt, chỉ cần các người khống chế Triệu Nguyệt, nể mặt Triệu Nguyệt và ‘Đứa bé’ trong bụng Mai Phi, ông ta sẽ không dám đụng đến các người. Đến lúc đó, ngài đưa Sở Du đi…”
Nói đến đây, chàng khựng lại. Trong nhất thời, chàng bỗng phát hiện thiên hạ rộng lớn, nhưng chàng lại không biết phải đưa Sở Du đến đâu mới là yên ổn.
Cố Sở Sinh cũng biết nguyên nhân chàng khựng lại, hắn cười mỉa mai: “Ta nên dẫn nàng đi đâu hả?” Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.
“Bạch Châu bị Bắc Địch quấy nhiễu, Côn Châu và Yên Châu giằng co, Quỳnh Châu và Hoa Châu do Tống tứ trấn giữ sớm muộn gì cũng bị người ta thôn tính. Lạc Châu bị Trần Quốc kéo chân, các châu khác chư hầu mọc lên như nấm, chiến hoả loạn lạc, ta muốn nàng tránh thì nên tránh đi đâu đây?”
Vệ Uẩn trầm mặc, chàng nâng mắt nhìn Cố Sở Sinh: “Cố Sở Sinh.”
“Gì?” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
“Vậy thì đến Bạch Châu đi, các người ở Bạch Châu đợi.” Vẻ mặt Vệ Uẩn điềm tĩnh: “Ta đã sắp xếp hết mọi việc, rồi thiên hạ này sẽ có một ngày thái bình.” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
Chàng và Triệu Nguyệt đềuĬđể lại đườngílui cho mỗiỉmột người thânĭyêu, bất luậnóchàng thắng hayạTriệu Nguyệt thắng,ícuối cùng gìẽthiên hạ này(cũng sẽ cóɩmột kết cục.
“Vậyửcòn ngài?”
Cố°Sở Sinh nhìnốchàng: “Ngày mai,ἳngài sẽ điícùng chúng taấra khỏi thành?”ầ
Vệ Uẩn cầmẽtrường thương, dườngìnhư chàng ngẩníngười. Lát sau,ỷchàng cười: “Khôngớđược.”
Chàng nhẹἲnhàng nói: “Taảquá hiểu TôáTra. Hắn hậnÏta thấu xương,ờnếu ta điìrồi, chắc chắnỳhắn sẽ lấyİbách tính HoaẫKinh ra trútígiận. Ta khôngịthể đi.”
Cố,Sở Sinh imįlặng chốc lát,ăcuối cùng nói:ī“Ngài sẽ chết.”í
Vẻ mặt VệĭUẩn điềm tĩnh,ẳchàng ngây người,íkhông biết đangĪnghĩ cái gì.ầLát sau, chàngítrầm thấp đáp:ḻ“Ừ, ta biết.”ứ
Lúc chàng đếnịđã chuẩn bịẵsẵn tinh thần.
“Nhưngỳthế thì sao?”ậ
Vệ Uẩn cười:ἱ“Ta có lựaéchọn sao?”
Đườngờđời của chàngįcó lần nàoẵđược lựa chọn?
Chàng³xoay người, cườiềnói: “Cố huynh,ìđi thôi, chúngịta trở vềíphủ ăn uốngồno say mộtẽbữa trước đã.”é
Cố Sở SinhĨkhông đáp. VệẫUẩn giơ tayЇđặt lên vaièCố Sở Sinh,ủgiống như huynhiđệ tốt: “Cốỵhuynh, sau nàyìphải phiền huynh…”ơ
“Buông ra.”
CốỏSở Sinh hất¹tay chàng: “Taêkhông xưng huynhἴgọi đệ vớiĩngài.”
“Cố huynh…”°
“Cút!”
“Được rồi.”²Vệ Uẩn thở{dài: “Cố đạiḽnhân.” Trong lờiấnói của chàngĩmang theo chútợkhẩn cầu: “Taἵcó một việcễmuốn ngài giúp.”õ
“Sao?”
“Ngày mai,ổA Du phảiýra khỏi thànhếrồi.”
“Ừ.”
“Taínghĩ liệu tốiìnay có thểợcử hành hỉỳyến ở Cốàphủ được không?”ì
Cố Sở Sinhĩdừng bước, đôiềmắt Vệ Uẩnįánh lên dịuĩdàng: “Ta vẫnìluôn nói với²nàng rằng phảiĺcưới nàng ,đta sợ không]kịp.”
Cố SởÎSinh ngước mắtḹnhìn chàng, mắtíVệ Uẩn mangơtheo ý cười:‹“Ta nghĩ liệuỉcó thể báoɩtrước với thiênḹđịa một tiếng.íDù sao đờiẩngười từng làmīqua chuyện gìệcũng nên cóắmột nghi thức,ìmột người làmãchứng.”
“Ngài xemÎCố phủ taılà chỗ nàoḻhả?”
Giọng CốẫSở Sinh lạnhĩlẽo, Vệ UẩnĬkhông nói, chàng‹chỉ im lặngĩnhìn hắn.
Trong nháy(mắt kia, khôngẩbiết tại saoúCố Sở Sinhộlại đột nhiênýnhớ đến đờiốtrước. Vệ Uẩnḹđời trước dườngỗnhư hoàn toàn³khác biệt vớiụVệ Uẩn hômẫnay.
Vệ Uẩn đời‹trước thích mặcỏáo đen, VệịUẩn hôm nayưthích mặc áoủtrắng. Vệ Uẩnỉđời trước điîđến đâu cũngÏđều là địaľngục trần gian.ἶVệ Uẩn hômỵnay chỉ cầnĩđứng đấy đãĭnhư xuân vềỉhoa nở.
Thế nhưng°bất luận đờiítrước hay là]đời này, điềuíchưa bao giờờthay đổi làľcon người đóīchưa từng vứtựbỏ Đại Sở,}vứt bỏ báchỉtính.
Thật ra Vệ[Uẩn có thểưđi, đi rồi,‹bất quá chỉằlưu lại mộtítiếng xấu.
Tiếng xấuễcả đời thìẫđã làm sao?ļKiếp trước, biếtỹbao nhiêu ngườiḹmắng Vệ Uẩnỉtàn bạo, chẳngỗphải cũng giốngIvậy sao?
Thanh danhỉsao có thểãso với tínhãmạng, bách tínhĭmột thành nàyẳcó can hệĪgì đến VệἳUẩn?
Hắn muốn tráchīmắng Vệ Uẩn,ãnhưng khi đốiầdiện với đôiỡmắt sáng trongἶcủa đối phương,ɪhắn chẳng thốtànên lời.
Hắn cóêphần không chịuínổi ánh mắtịcủa đối phương,ẵphẩy tay áo,ĩxoay người đi.ìNhưng đi đượcìvài bước, cuốiảcùng hắn dừngἱlại, lạnh giọngơnói: “Ta bảoÎngười đi hỏiòA Du mộtễtiếng.”
Dứt lời,ễCố Sở Sinhịbước nhanh vềītrước. Vệ Uẩnễsững sờ, sauỵđó vui vẻẵbật cười. Chàngḻbước lên theo,ĺvui vẻ nói:ô“Cố huynh, taắbiết ngay huynhįlà người tốt…”ì
Cố Sở Sinhẽtrở về nhà,ảnhưng rốt cuộc²hắn cũng khôngăthể tự mìnhïhỏi ra câuìhỏi kia, bènôbảo người điôhỏi Sở Du.‹Sở Du đangịở trong phòngứnghe người báoặcáo tình hìnhíbên ngoài, bỗngơnhìn thấy quảnígia Cố SởóSinh đi vào,ỹtrên mặt dởẳkhóc dở cười:ú“Đại tiểu thư,ồĐại nhân nhàĪta bảo taảđến hỏi người,ítối nay Đạiỡnhân muốn tổ[chức hôn sựĩcho người, ngườiéthấy được không?”ã
Sở Du ngâyíngười: “Hôn sự?”ì
“Phải, Vệ vươngâgia nhờ Đạiẳnhân nhà taỏđến hỏi, tốiínay Cố phủ‹tổ chức cửíhành hôn lễôcho hai vị,ỷmặc dù sơīsài nhưng cũngồcó mọi ngườiãlàm chứng. Vươngjgia hỏi ngườiịcó bằng lòngɩkhông?”
Sở DuIkhông phản ứngἲkịp, nàng ngơợngác nhìn quảnègia. Nàng vốnẽmuốn hỏi vìẻsao phải tổộchức hôn sựộvào lúc này,ɩnhưng đột nhiênḻnhớ tới mườiỏvạn thiết kỵibên ngoài.
Vệ Uẩnɪmuốn tổ chứcîhôn sự lúcảnày, e làýcó lòng đồngởsinh cộng tửívới Hoa Kinh.ôSở Du cũngờkhông để bụng,ẵsau khi hiểuạrõ, nàng cúiâđầu mỉm cườiịđáp: “Bằng lòng.”ɪ
Có lời củaìSở Du, mọiĬngười lập tứcắđi thu xếp.èCố Sở Sinhỗvốn đã chuẩníbị sẵn giáìy thành hôn,Įtạm thời gọiìngười đi lấyļra.
Lúc Vệ UẩnĬthay y phục,ịCố Sở Sinhἵđứng đằng sau,chàng. Vệ Uẩnἳnhỏ giọng hỏi:Ï“Cố huynh, hìnhĺnhư bộ yĩphục này hơióchật một chút…”ἷ
“Ta nhỏ con.”:
Cố Sở Sinhảlạnh giọng mởɩmiệng. Vệ Uẩnìsững người, ngẩngïđầu nhìn CốḻSở Sinh vớiĨý vị sâuộxa.
Cố Sở Sinhîcười giễu mộtỉtiếng, quay đầuİbỏ đi.
Đợi sauẫkhi Vệ Uẩnfthay y phụcḹxong, Cố SởïSinh nói: “Mọiỵthứ đều giảnĩlược, bái thiênùđịa, uống rượuÎmừng là coi{như xong.”
Nụ¸cười của VệộUẩn không ngừngἶđược, lên tiếngɩđáp: “Ta khôngựcó kinh nghiệmớtrong chuyện này,ũmọi việc ngheìtheo Cố huynh.”ố
Bước chân CốạSở Sinh điữđằng trước khựngĮlại. Hắn quayàđầu, lạnh giọng¹quát: “Cởi hỉ{phục ra choịta!”
“Ta saiôrồi.” Vệ Uẩnĩnhanh nhẹn cườiỡlàm lành: “Taḷkhông có ýÎgì khác, taãsai rồi.”
CốâSở Sinh mặtưlạnh quay đầuõđi, dẫn VệèUẩn đi thẳngĩvề trước. Lúcíđi tới giữaĩđình viện, chàngẹnhìn thấy SởíDu đã sớmἲđợi ở đó.âNàng mặc hỉjphục vừa người,ứđội khăn trùmíđầu, yên lặngɩđứng đấy, mangứtheo sức mạnhıkhiến người khácĺcảm giác bìnhɪyên.
Vệ Uẩn lẳngḽlặng nhìn ngườiḷkia, bỗng dưngɪkhông dám tiếnẵlên. Vẫn làẻCố Sở Sinhìhỏi: “Sợ à?”,
Vệ Uẩn hoànùhồn, cười nói:ἰ“Đột nhiên tìnhľđến, bỗng sợờmà thôi.”
Dứtılời, chàng bướcĭtới trước, đếnẹbên cạnh SởἱDu.
Sở Du nắmílụa đỏ trongftay, chàng nắmīmột đầu khácḻcủa lụa đỏ.ЇSở Du biếtịchàng tới, khôngĨkhỏi run lên.
Tínhíra đây làịlần thứ baìnàng xuất giá.INhưng mãi đếnįlần này, nàngĭmới lần đầuồcảm nhận đượcõcảm xúc hânîhoan, viên mãn,ḹmang theo sựịmong đợi và¸dịu dàng khôngụnói nên lời.ụNgay khoảnh khắcĪngười kia cầmàlụa đỏ, nàngÎbỗng cảm thấyỉcuộc đời nàyɪphải là ngườiịấy.
Thời điểm lầnỹđầu tiên xuấtìgiá, nàng hãyìcòn trẻ, lỗɪmãng thích mộtἳngười, cũng khôngèbiết đối phươngỡcó thích mìnhắhay không. Vì¸thế lúc thànhạhôn, nàng thấpïthỏm bất an,°vừa bỡ ngỡ‹vừa vui vẻ,ắcòn mang theoḻmột chút loịlắng sợ hãi.ờ
Thời điểm lầnạthứ hai xuấtĨgiá, tâm nàngữnhư tro tàn.ẫVới nàng màɩnói, đám cướiẹkia đa phần:là trách nhiệmịvà cứu rỗi.ếNàng giống như)hoàn thành nhiệmằvụ, lại từÎtrong nhiệm vụ‹kia nhận đượcỹđôi chút ấmủáp và thiệnỗý. Giống nhưủmột người hoànḷtoàn tuyệt vọngìvới thế giới,ồbới ra đượcĺmột chút màuisắc thảm thươngậtrong đống phếẽtích.
Còn lần nàyỗxuất giá, rốtẵcuộc nàng cũngĨhiểu được mộtÏtình cảm, mộtỉcuộc tình, mộtấđoạn nhân duyênḹphải nên nhưĪthế nào.
Nàng đi theo bước chân của chàng. Chàng giống như Vệ Quân năm đó, cẩn thận từng li từng tí đi đằng trước nàng, giống như sợ nàng ngã bất cứ lúc nào. Lúc đi qua bậc cửa, chàng còn cố ý dừng bước, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận dưới chân.”
Sở Du nghe thấy lời chàng nói, đáy lòng mềm nhũng. Nàng giơ tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng nói: “Xin lỗi, ta để chàng đợi lâu rồi.”
Sau đó, chàng đỡ nàng, bước vào nhà.
Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Cố Sở Sinh chống đầu, cười trầm thấp: “Ta vẫn luôn cho rằng kết cục giữa ta và nàng hoặc là bạc đầu giai lão, hoặc là không chết không thôi.”Sở Du cúi đầu, bên dưới khăn voan, nàng không nhìn thấy được dáng vẻ Vệ Uẩn, nhưng lại đoán được chắc chắn người này cũng giống như mình, khoé môi chẳng thể nén nổi nụ cười.
Vệ Uẩn nhẩm trong lòng mấy lần quy trình mà chàng đã hỏi người khác. Sau khi lấy lại bình tĩnh, chàng bước tới trước mặt Sở Du, dựa theo những người kia dạy mà bước lên hỏi xem cô dâu có đói bụng không, như thế mới thể hiện sự săn sóc.Ở đây không có cao đường của hai người cho nên bọn họ chỉ lạy hư không phía trước một cái, sau đó xoay người bái thiên địa. Đợi đến khi phu thê giao bái, Vệ Uẩn lặng lặng nhìn nàng, thật lâu mới trịnh trọng khom lưng. Trán hai người khẽ chạm vào nhau, đôi bên ngây ra, sau đó Vệ Uẩn bật cười. Tiếng cười của chàng truyền đến tai Sở Du, nàng cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Chàng khẽ ho một tiếng, dịu dàng hỏi: “Nàng có đói không?”Vệ Uẩn không đáp, chàng chỉ im lặng nhìn Sở Du.
Kế tiếp, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt dìu Sở Du vào động phòng, những người khác kéo Vệ Uẩn đến bàn rượu.
Một đám đàn ông thanh niên vừa uống vừa nháo, ngay cả người như Cố Sở Sinh cũng không khỏi uống nhiều thêm mấy chén.
“A Du…” Chàng quỳ một chân xuống, gối đầu lên người nàng, thấp giọng nói: “Cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi…”“Vệ Uẩn.” Cuối cùng Cố Sở Sinh mở miệng: “Ngài nói với ta những lời này, nếu sau này ngài trở về, ngài sẽ hối hận.”Mọi người hơi say, Vệ Uẩn lại vẫn rất tỉnh táo. Cố Sở Sinh n gồi đối diện chàng, đôi mắt mông lung. Hắn nhìn thấy mọi người ngà say, đột nhiên mở miệng: “Thật ra cả hai đời, ta đều chưa từng nghĩ ta sẽ tham dự hôn lễ của nàng.”
Mắt nàng ngập tràn thu thuỷ dịu dàng, mang theo sự hạnh phúc và rạng rỡ. Chàng ngơ ngác ngắm nhìn nàng, lại nghe nàng hỏi: “Sao chàng không nói chuyện?”Vệ Uẩn ngước mắt nhìn hắn. Cố Sở Sinh chống đầu, cười trầm thấp: “Ta vẫn luôn cho rằng kết cục giữa ta và nàng hoặc là bạc đầu giai lão, hoặc là không chết không thôi.”
Chàng chạy từ Trần Quốc đến Lạc Châu, lại từ Lạc Châu chạy thẳng đến Hoa Kinh, hầu như từ đầu tới cuối đều không ngủ ngon giấc. Giờ phút này ngủ bên cạnh nàng, rốt cuộc chàng mới cảm thấy bản thân bình yên, vì vậy không khỏi ngủ quên mất.
Cố Sở Sinh im lặng nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đón lấy ánh mắt hắn, ôn hoà nói: “Huynh và nàng chỉ là lỡ nhau, không gặp đối phương ở thời điểm tốt nhất. Khi đó huynh và nàng đều còn trẻ, sau này hãy biết quý trọng lẫn nhau, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Nàng đi theo bước chân của chàng. Chàng giống như Vệ Quân năm đó, cẩn thận từng li từng tí đi đằng trước nàng, giống như sợ nàng ngã bất cứ lúc nào. Lúc đi qua bậc cửa, chàng còn cố ý dừng bước, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận dưới chân.”Vệ Uẩn không nói tiếng nào. Cố Sở Sinh hơi mơ màng: “Vệ Uẩn, ngài hãy đối tốt với nàng.”
Cho đến khi Vệ Uẩn mệt mỏi không chịu được nữa mà thiếp đi.“Cố huynh.” Vệ Uẩn cười: “Phải là ta nói những lời này với huynh mới đúng.”
Vệ Uẩn ngẩn ngơ. Sở Du thấy chàng hồi lâu không nói, bèn ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”Một đám đàn ông thanh niên vừa uống vừa nháo, ngay cả người như Cố Sở Sinh cũng không khỏi uống nhiều thêm mấy chén.Cố Sở Sinh sững sờ, hắn ngước mắt nhìn Vệ Uẩn. Mặt Vệ Uẩn mang theo nụ cười, giơ ly rượu lên: “Cố huynh.” Chàng nghiêm túc nói: “Sau này hãy đối tốt với nàng.”
Cố Sở Sinh im lặng nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đón lấy ánh mắt hắn, ôn hoà nói: “Huynh và nàng chỉ là lỡ nhau, không gặp đối phương ở thời điểm tốt nhất. Khi đó huynh và nàng đều còn trẻ, sau này hãy biết quý trọng lẫn nhau, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Cố Sở Sinh sững sờ, hắn ngước mắt nhìn Vệ Uẩn. Mặt Vệ Uẩn mang theo nụ cười, giơ ly rượu lên: “Cố huynh.” Chàng nghiêm túc nói: “Sau này hãy đối tốt với nàng.”
Sở Du ngồi yên trong phòng, đội khăn voan, dường như nàng cũng hơi khẩn trương, tay bất giác nắm chặt y phục. Nhìn thấy Sở Du căng thẳng, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng thả lỏng hơn nhiều.
Dứt lời, Vệ Uẩn uống một hơi cạn sạch rượu.
Khăn voan vén lên, lộ ra khuôn mặt Sở Du. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, rủ mắt, lông mi dài khẽ run, giống như quét vào lòng người.
“Vệ Uẩn.” Cuối cùng Cố Sở Sinh mở miệng: “Ngài nói với ta những lời này, nếu sau này ngài trở về, ngài sẽ hối hận.”
Vệ Uẩn hơi mất tự nhiên đáp một tiếng. Lát sau, chàng cũng quên mất là phải làm cái gì, đành dứt khoát bước tới, cứng nhắc hỏi: “Vậy… ta vén khăn voan nhé?”
Sở Du không nói, nàng trầm mặc, cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình khắp căn phòng lúc này.
Vệ Uẩn cười, nhìn Cố Sở Sinh: “Ta có gì mà hối hận? Cố huynh, thật ra thích một người…” Chàng ngẫm nghĩ, đôi mắt ánh lên nét cười: “Nàng từng thích ta, vậy đã đủ rồi. Quan trọng nhất là nàng sống tốt. Nếu như ta có thể trở về, nàng thật sự muốn chọn huynh, ta cũng chúc phúc.”
Sở Du lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Vệ Uẩn. Dường như chàng ở trước mặt nàng vẫn luôn giống như thiếu niên, thanh khiết trong veo, không hề phòng bị. Lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán chàng.Với chàng, chuyện thành hôn này là lần đầu tiên, nhưng Sở Du đã kinh nghiệm đầy mình. Chàng vẫn còn nhớ dáng vẻ Sở Du chê cười mình ở lần đầu tiên hôn môi, vì thế hôm nay chàng cũng sợ mất mặt.Dứt lời, chàng khoát tay áo: “Đêm xuân một khắc, đáng giá nghìn vàng. Ta về phòng trước đây.”
Nghe thế, Sở Du bỗng phì cười.
Cố Sở Sinh không nói. Hắn nhìn Vệ Uẩn lảo đảo rời đi. Lát sau, hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Đợi đến cửa tân phòng, Vệ Uẩn lắc lắc đầu, giơ tay lên ngửi chính mình, rồi lại hà hơi. Đến khi truyền đến tiếng cười của thị nữ bên cạnh, chàng mới cảm thấy xấu hổ, đẩy cửa bước vào.
Dứt lời, chàng khoát tay áo: “Đêm xuân một khắc, đáng giá nghìn vàng. Ta về phòng trước đây.”Sở Du ngồi yên trong phòng, đội khăn voan, dường như nàng cũng hơi khẩn trương, tay bất giác nắm chặt y phục. Nhìn thấy Sở Du căng thẳng, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Ừm.”Với chàng, chuyện thành hôn này là lần đầu tiên, nhưng Sở Du đã kinh nghiệm đầy mình. Chàng vẫn còn nhớ dáng vẻ Sở Du chê cười mình ở lần đầu tiên hôn môi, vì thế hôm nay chàng cũng sợ mất mặt.
Sở Du cúi đầu, bên dưới khăn voan, nàng không nhìn thấy được dáng vẻ Vệ Uẩn, nhưng lại đoán được chắc chắn người này cũng giống như mình, khoé môi chẳng thể nén nổi nụ cười.
Tựa hồ bọn họ rất ít nói yêu, bởi vì không cần phải nói.Vệ Uẩn nhẩm trong lòng mấy lần quy trình mà chàng đã hỏi người khác. Sau khi lấy lại bình tĩnh, chàng bước tới trước mặt Sở Du, dựa theo những người kia dạy mà bước lên hỏi xem cô dâu có đói bụng không, như thế mới thể hiện sự săn sóc.
Sau đó, chàng đỡ nàng, bước vào nhà.Bọn họ uống rượu giao bôi rồi nằm trên giường. Sở Du có thai nên chẳng làm gì được, vì vậy bọn họ tựa vào nhau, bình lặng trò chuyện, nói một hồi rồi lại hôn, hôn xong lại tiếp tục nói.Chàng khẽ ho một tiếng, dịu dàng hỏi: “Nàng có đói không?”
“Cố huynh.” Vệ Uẩn cười: “Phải là ta nói những lời này với huynh mới đúng.”
Nghe thế, Sở Du bỗng phì cười.
“Nếu như đợi không được thì sao?”Vệ Uẩn đờ người, mất tự nhiên hỏi: “Nàng cười cái gì?”
Sở Du không nói cho chàng biết năm đó câu nói đầu tiên mà Cố Sở Sinh khi bước vào cũng là câu này. Về sau, hắn thừa nhận là do người khác nói với hắn khi bước vào mà nói như vậy mới thể hiện được sự lão luyện. Vì thế nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không, chỉ là ta nhớ đến vài chuyện buồn cười.”
Vệ Uẩn hơi mất tự nhiên đáp một tiếng. Lát sau, chàng cũng quên mất là phải làm cái gì, đành dứt khoát bước tới, cứng nhắc hỏi: “Vậy… ta vén khăn voan nhé?”
“Ừm.”
Sở Du thấp giọng đáp lời.
Kế tiếp, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt dìu Sở Du vào động phòng, những người khác kéo Vệ Uẩn đến bàn rượu.Vệ Uẩn vươn tay cầm lấy khăn trùm, bỗng nhiên chàng hơi sợ hãi, cũng không biết sợ hãi này bắt nguồn từ đâu. Chàng hít sâu một hơi, chầm chậm vén khăn voan.
Ở đây không có cao đường của hai người cho nên bọn họ chỉ lạy hư không phía trước một cái, sau đó xoay người bái thiên địa. Đợi đến khi phu thê giao bái, Vệ Uẩn lặng lặng nhìn nàng, thật lâu mới trịnh trọng khom lưng. Trán hai người khẽ chạm vào nhau, đôi bên ngây ra, sau đó Vệ Uẩn bật cười. Tiếng cười của chàng truyền đến tai Sở Du, nàng cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Khăn voan vén lên, lộ ra khuôn mặt Sở Du. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, rủ mắt, lông mi dài khẽ run, giống như quét vào lòng người.
Vệ Uẩn ngẩn ngơ. Sở Du thấy chàng hồi lâu không nói, bèn ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Vệ Uẩn không đáp, chàng chỉ im lặng nhìn Sở Du.
Người ấy lúc này mày mắt cong cong, có chút tương tự nữ tử mặc giá y cưỡi ngựa cản nguyên đoàn quân năm đó, lại có chút không giống.
Mắt nàng ngập tràn thu thuỷ dịu dàng, mang theo sự hạnh phúc và rạng rỡ. Chàng ngơ ngác ngắm nhìn nàng, lại nghe nàng hỏi: “Sao chàng không nói chuyện?”
Sở Du khẽ cười, Vệ Uẩn gối lên nàng: “Từ năm ta mười lăm tuổi… thời điểm nghe thấy nàng ở Phượng Lăng Thành, ta nghĩ khi đó … hẳn là ta đã thích nàng rồi.”“A Du…” Chàng quỳ một chân xuống, gối đầu lên người nàng, thấp giọng nói: “Cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi…”
Sở Du nghe thấy lời chàng nói, đáy lòng mềm nhũng. Nàng giơ tay áp lên mái tóc chàng, dịu dàng nói: “Xin lỗi, ta để chàng đợi lâu rồi.”
“Không lâu.” Chàng lắc đầu, giống như đứa trẻ: “Nàng đến là tốt rồi, bao lâu ta cũng đợi được.”
Sở Du khẽ cười, Vệ Uẩn gối lên nàng: “Từ năm ta mười lăm tuổi… thời điểm nghe thấy nàng ở Phượng Lăng Thành, ta nghĩ khi đó … hẳn là ta đã thích nàng rồi.”
“Ta vẫn luôn đợi, vẫn luôn muốn, năm này qua năm khác.”
“Không lâu.” Chàng lắc đầu, giống như đứa trẻ: “Nàng đến là tốt rồi, bao lâu ta cũng đợi được.”
“May mà…” Chàng nhắm mắt: “Ta đã đợi được nàng.”
Vệ Uẩn không nói tiếng nào. Cố Sở Sinh hơi mơ màng: “Vệ Uẩn, ngài hãy đối tốt với nàng.”
Dứt lời, Vệ Uẩn uống một hơi cạn sạch rượu.“Nếu như đợi không được thì sao?”
Sở Du không nhịn được mà hỏi, chàng thấp giọng cười: “Đợi không được thì đợi không được thôi.”
“Không phải mỗi một tình cảm đều sẽ được đáp lại.” Giọng Vệ Uẩn mơ hồ: “Ta không còn nhỏ nữa, ta hiểu đạo lý này.”
Sở Du không nói, nàng trầm mặc, cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình khắp căn phòng lúc này.
Mọi người hơi say, Vệ Uẩn lại vẫn rất tỉnh táo. Cố Sở Sinh n gồi đối diện chàng, đôi mắt mông lung. Hắn nhìn thấy mọi người ngà say, đột nhiên mở miệng: “Thật ra cả hai đời, ta đều chưa từng nghĩ ta sẽ tham dự hôn lễ của nàng.”Bọn họ uống rượu giao bôi rồi nằm trên giường. Sở Du có thai nên chẳng làm gì được, vì vậy bọn họ tựa vào nhau, bình lặng trò chuyện, nói một hồi rồi lại hôn, hôn xong lại tiếp tục nói.
“Ta vẫn luôn đợi, vẫn luôn muốn, năm này qua năm khác.”
“May mà…” Chàng nhắm mắt: “Ta đã đợi được nàng.”Cho đến khi Vệ Uẩn mệt mỏi không chịu được nữa mà thiếp đi.
Vệ Uẩn cười, nhìn Cố Sở Sinh: “Ta có gì mà hối hận? Cố huynh, thật ra thích một người…” Chàng ngẫm nghĩ, đôi mắt ánh lên nét cười: “Nàng từng thích ta, vậy đã đủ rồi. Quan trọng nhất là nàng sống tốt. Nếu như ta có thể trở về, nàng thật sự muốn chọn huynh, ta cũng chúc phúc.”
Chàng chạy từ Trần Quốc đến Lạc Châu, lại từ Lạc Châu chạy thẳng đến Hoa Kinh, hầu như từ đầu tới cuối đều không ngủ ngon giấc. Giờ phút này ngủ bên cạnh nàng, rốt cuộc chàng mới cảm thấy bản thân bình yên, vì vậy không khỏi ngủ quên mất.
Sở Du lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Vệ Uẩn. Dường như chàng ở trước mặt nàng vẫn luôn giống như thiếu niên, thanh khiết trong veo, không hề phòng bị. Lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán chàng.
Tựa hồ bọn họ rất ít nói yêu, bởi vì không cần phải nói.
Sở Hoàng thượng lâm nguy Vệ Hậu và Cố phi cứu giá. Trong một lần mượn tâm y phục Cố phi Vệ hậu cảm thấy Cố phi quá lép.
Các người sao ko chừa chút tôn nghiêm nào cho Cố đại nhân hết vậy hả :))))))))) hết vợ bảo Cố đại nhân ysl, giờ đến chồng khinh bỉ vóc dáng Cố đại nhân. Nội tâm CSS ta sống lại đau khổ quá mà, đường đường là quyền thần, sống lại thành trò tiêu khiển của vợ chồng các người
Cứ như đám cưới 3 người
Móa tội Cố Sở Sinh vl, vợ cũ mình cưới người khác ngay trong phủ mình luôn =)))) đúng đen
Đọc chương này vừa xót vừa cảm động
Chương này ấy, đọc xong chỉ thấy ánh sáng lấp lóe đâu đó, không phải kiểu tối tăm, u ám của kiếp trước. Ai cũng đã khác rất nhiều
Được Vệ Uẩn yêu quả là hạnh phúc
Không hiêu sao đọc xong mình thấy hạnh phúc, Bởi vì tất cả đều đã có được hạnh phúc của chính mình bước ra khỏi cái bóng của mình tìm được ánh sáng cũng tìm được tình yêu và lẽ sống của đời mình
đoạn này mô tả tình cảm 2vc tinh tế ghê. Phần sau lại ngược r, xem xem n9 thoát chết thế nào…