Chương 163 (4)
Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sáng hôm sau, Sở Du còn đang ngủ, Vệ Uẩn đã thức. Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy, đi ra ngoài sân, Cố Sở Sinh đã chờ sẵn ở đó. Hắn dẫn Vệ Uẩn lên xe ngựa, bình tĩnh nói: “Ta đã thông báo cho Trưởng công chúa rồi, bà ấy đang ở trong cung, đợi chúng ta qua đó. Chờ bà ấy sắp xếp xong mọi chuyện, ta đưa bà ấy và Sở Du ra ngoài.” Hắn là cái người mù, một cái.
Vệ Uẩn gật đầu, đi theo Cố Sở Sinh vào đại điện. Trên đại điện, Trưởng công chúa ngồi trên ngôi cao, dặn dò từng chuyện một với đại thần xung quanh. Những thần tử kia có người trẻ, có người già, nhưng khuôn mặt đều hết sức kiên định, không hề có vẻ hoảng loạn, tựa như thiết kỵ bên ngoài không hề có sức ảnh hướng đối với bọn họ.
Cố Sở Sinh sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Chư vị Đại nhân…” Nam nhân ôn ôn nhã nhã nói xong.
“Chúng ta đến đây nghe Trưởng công chúa căn dặn.” Lão giả dẫn đầu mở miệng là Thủ phụ Nội các Cao Văn: “Bất luận sống chết, chúng ta đều sẽ phụ tá Hoàng tử và Bệ hạ, cùng tồn vong với Hoa Kinh.”
Cố Sở Sinh không nói lời nào, hắn rất quen thuộc những đồng liêu này. Đời trước, những người này đấu đá với hắn, đời này cũng đấu đá với hắn, đấu tới đấu lui đã đấu hai đời. Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.
Hôm nay có rất nhiều người ở đây là môn sinh của Cao Văn, đồng thời cũng có rất nhiều người của hắn. Hiện giờ trên triều, hắn và Cao Văn đã hình thành xu thế long hổ. Mọi người đều biết nếu tương lai hắn không chết, chắc chắn sẽ tiếp nối vị trí Cao Văn.
Hắn lẳng lặng nhìn ông ta. Trong ấn tượng của hắn, Cao Văn luôn là một lão già khiến người ta chẳng thích nổi. Nhưng thời khắc này, lão giả đứng tại đây lại không hề có chút lùi bước. Từ nhập chức duy hộ sư sau.
Sau một lúc trầm mặc,ụCố Sở Sinhệlên tiếng: “Trương:Huy dẫn theoịngười đứng bênĬngoài, bảo muốn°đón Mai Phiĩvà Bệ hạïra.”
“Tên tặcếtử Trương Huyộnày!”
Cao Vănữtức giận mắng,:Vệ Uẩn châmɩbiếm: “Ai làjtặc tử, ngàiícòn chưa rõểsao?”
Lời nàyểkhiến đám người(tại đó đềujtrầm mặc. Látisau, Cao Vănểlãnh đạm nói:²“Dẫu cho Bệỉhạ vô đức,ôđó cũng làỗBệ hạ, dùỳcho có phếồlập thì cũngặphải bảo vệèhuyết mạch Hoàngởthất.”
“Trương Huyɪsẽ không đụngɪđến ta vàiBệ hạ.”
Trưởngỳcông chúa thảnɨnhiên nói: “Lầnènày hắn tớiỏlà muốn đónỉchúng ta. Chưįvị, giờ đâyợHoa Kinh bịợbao vây, eЇrằng chính làịmột ván cờỵcủa Bệ hạ.ựLấy Hoa Kinhđlàm vật tếộđể Bắc Địchľdẹp loạn chưỉhầu, các vịįđại thần vẫn:chưa rõ sao?”ḻ
Người tại đóịđều tâm tưạkhúc khuỷu, ngheãTrưởng công chúaínói thẳng nhưἲvậy, sao bọníhọ còn khôngẽhiểu? Cao VănÏthở dài, nhắmễmắt, oán than:ỉ“Cơ nghiệp tổằtiên!”
“Cao đạiỉnhân đừng cảm³khái nữa.” CốìSở Sinh nói:ụ“Việc gấp rútètrước mắt làįđưa Mai PhiÎvà Bệ hạĩra ngoài, bảoấvệ huyết mạchĮHoàng thất, sauểnày lại tínhļsau.”
Dứt lời,ĩhắn ngẩng đầuịnhìn nhóm ngườiảxung quanh: “Aiỳmuốn hộ tốngứMai Phi vàỷBệ hạ raạngoài với ta?”í
Mọi người nhìnáCố Sở Sinh,ỹkhông nói lờifnào. Cố SởãSinh nhíu mày:ἳ“Ra ngoài mớiìcó thể sống,ạcác người canhἴgiữ chỗ nàyừcó ý nghĩaĮgì?!”
“Cố đạiἱnhân.” Cao Vănặthở dài: “Ngàiἳdẫn Bệ hạọvà Mai Phiũđi trước đi,ἲchúng ta muốníở lại đây.”ḷ
“Một quốc giaİnên có tônɨnghiêm của quốcêgia. Bắc Địchắcó thể côngăthành, cũng cóặthể giết chúngữta, nhưng chúngẩta không thểũnào không hềứchống cự màđchắp tay dângỹkinh đô choằkẻ khác. Chúngita ở đây,ịtử thủ Hoa)Kinh cùng với]tướng sĩ vàìbách tính.”
CốãSở Sinh sữngềsờ, hắn chưaItừng nghĩ CaoĪVăn sẽ nóiộnhư vậy.
“Cao thủỉphụ…”
“Cố họcậsĩ không cầnĩnói nữa.” Cao{Văn khoát tayờáo: “Võ tướngìlà nhiệt huyếtũquốc gia, vănằthần là tônầnghiêm quốc gia,{bảo vệ Bệịhạ và Hoàngítử là điềuộCố đại nhânặnên làm, đểịkẻ vô dụng¹như chúng taĩở lại đây[cùng với báchítính và HoaẫKinh đi.”
“Nhưngìmà…”
“Cố đạiửnhân.”
Trưởng côngĪchúa lên tiếng,ịcắt ngang lờiúCố Sở SinhÏđang định nói.ÏBà ngước mắtỉlên, lạnh giọngĺhỏi: “Chuẩn bịɪxong hết chưa?”,
“Đã xong rồi.”ỉLời Cố SởãSinh phù phiếmỳvô lực, dườngũnhư hắn còn}muốn nói gìịđó, chợt thấyẩTrưởng công chúaýđứng lên. Bàḷmặc hoa thườngảkim phượng, bướcơtừng bước từòbục cao xuống,Ĩsau đó xoayềngười, trịnh trọngộchắp tay thiỉlễ với nhữngầthần tử kia:Ĭ“Chư vị đạiửnghĩa, thần thiếpìcảm tạ.”
“MaiĪPhi nương nương.”ýTrong mắt CaoỉVăn mang theoỗsự vui mừng:ự“Xin hãy bảoạtrọng.”
“Cao thủậphụ yên tâm.”ớTrưởng công chúaḹlên tiếng đáp:ı“Ta sẽ chămịsóc Bệ hạ(và Hoàng tử.”ụ
Dứt lời, Trưởngổcông chúa xoayìngười: “Đi thôi.”ử
Nói xong câu)này, mọi ngườiḻđều đi theoìsau lưng Trưởng¹công chúa ra{khỏi đại điện.
SởļDu được VãnũNguyệt đánh thức.ịLúc này, Vãn}Nguyệt đã thuòdọn xong đồỡđạc, nàng layÍSở Du dậy,{nhẹ nhàng nói:ị“Phu nhân, Vươngìgia bảo ngàiơthu dọn hànhẩlý, ra trướcĩcửa cung chờịngài ấy.”
SởìDu sững sờ,ỏmơ hồ khôngõrõ: “Vương giaìcó nói gìЇkhông?”
“Không có.”°Vãn Nguyệt rủữmắt, Sở Duícười: “Vậy điưthôi.”
Nàng bảoộVãn Nguyệt chảiĩbúi tóc phụẹnhân cho mình,ẹcài trâm màuЇvàng kim, mặtínở nụ cườiàtrong trẻo giốngẩnhư một tân¹phụ bình thường.
Nàngìngồi trong xeổngựa, lắc lưỗđi tới ngoàiụcửa cung. Chờİở cửa cungýmột lúc, nàngĮnghe thấy cửaἵmở. Sở Duớvui vẻ thòưđầu ra, phátỉhiện người tớiìkhông chỉ mộtũmình Vệ Uẩn.
Mộtἱđám người dàiįdằng dặc đưaữTrưởng công chúaḹvà Triệu Nguyệtỗtrên kiệu liễníđi ra, cònõCố Sở Sinhἴvà Vệ Uẩnỉthì khép haiïtay áo, mộtểtrái một phảiíđi theo sauôlưng bà.
Trưởngăcông chúa đếnỉcửa, mang theoỉTriệu Nguyệt trênỉlong liễn. Mọiľngười quỳ kínĨđất, sau đóúCố Sở Sinhữvà Vệ Uẩnìbước tới.
“Mọi người:làm gì vậy?”ì
Trực giác SởôDu mách bảo[có gì bấtἴthường, nàng ngướcảmắt về phíaữVệ Uẩn.
“Đợi látứnữa, Cố SởổSinh bảo vệInàng và Trưởngỗcông chúa raủngoài.” Vệ Uẩnícười nói: “Nàngĺđừng sợ.”
SởêDu túm lấy,Vệ Uẩn, nhìnìchằm chằm vàoámắt chàng: “Nóiìcho rõ ràng.”Í
Vệ Uẩn rủfmắt, Cố SởựSinh bên cạnhữlãnh đạm nói:Ī“Trương Huy cũngỉở ngoài cổngựthành, ông taẫchỉ đích danhịmuốn đưa TriệuđNguyệt và MaiủPhi ra ngoài.ľĐiều kiện traoìđổi là thảểnàng đi, tiệnểthể dẫn thêmévài người.”
“Chúngĩta phải dẫnjtheo mấy người?”ĭ
“Ta.”
“Còn aijnữa?”
Cố SởíSinh không nói,ịhắn quay đầuĭlại, quét mắtịnhìn những thần(tử đứng sauịlưng Trưởng côngỗchúa, bình tĩnh]hỏi: “Vẫn khôngỷcó ai đi‹theo ta sao?”ĩ
Không có bấtįkỳ người nào}lên tiếng, dùòcho là nôļtì thì giờăphút này cũngïkhông dám bướcúlên.
Mặt Cố Sở‹Sinh không cảmơxúc, xoay người,ảnhìn Sở Duἲnói: “Hết rồi.”ừ
Sở Du ngâyĩngốc ngẩng đầuànhìn \ánh mắtặkiên định củaĭmỗi một người.fLát sau, ánhímắt nàng dừngỉtrên người VệồUẩn, khó tinĩhỏi: “Chàng cũngừkhông đi?”
VệớUẩn trầm mặc,iSở Du độtòngột cao giọng:đ“Các người đềuèkhông đi, tạiḻsao ta phảiïđi?!”
“A Du.”ἷVệ Uẩn vươnἳtay nắm lấyḷtay nàng, dịuịdàng nói: “Hãyínghĩ đến con.”ộ
Sở Du khôngỏđáp, nàng đỏ¸mắt nhìn chàngđđăm đăm: “Hômỳqua, chàng mớiĺnói với taìlần này trở(về, chàng sẽ¹bảo vệ ta,ísẽ không điínữa.”
Tay VệḹUẩn khẽ run,ɨnước mắt SởἶDu rơi xuống.ἵNàng nhìn chàngệchăm chú, khànïgiọng nói: “Hômậqua, chàng mớiīvừa thành thân²với ta, mớiủvừa ở bênἵnhau. Hôm nay,]Kinh đô ĐạiấSở, gốc rễủĐại Sở bịẫbao vây, chàngìmuốn ở lại,ẫta hiểu, nhưngệvì sao chàngĬlại muốn taīđi?”
Dứt lời,ổnàng vùng vẫyÎnhảy xuống xejngựa, tức giậnụnói: “Ta khôngìđi, dựa vàoïđâu…”
Lời cònỉchưa dứt, VệíUẩn đột ngộtíôm chặt lấyἰnàng.
Cái ôm của chàng khiến Sở Du bình tĩnh lại. Chàng ôm ghì lấy nàng, âm thầm truyền đi sức mạnh nào đó.
Sở Du không đáp, nhưng khuôn mặt đầy vệt nước mắt kia đã phơi bày toàn bộ tâm tư của nàng. Hắn giơ tay lên lau nước mắt nàng, dịu dàng nói: “Đời trước, hắn là sống lưng Đại Sở, là tôn nghiêm Đại Sở. Đời này, hắn cũng nên như thế.”
Cơ thể Sở Du cứng nhắc quay trở về xe ngựa. Nàng túm chặt váy mình, cắn môi. Cố Sở Sinh nhìn mọi người bố trí xong xuôi, rồi bước lên xe ngựa. Đi được hai bước, hắn vẫn không nhịn được mà quay đầu, khom lưng, thấp giọng hỏi: “Ngài muốn giải quyết thế nào, nói trước với ta một tiếng đi chứ? Trong thành gần trăm vạn bách tính, các người định giải quyết thế nào?!”
“A Du, ta có thể để mạng mình ở lại nơi này, nhưng nàng còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ta.”
“Hàng…”Hắn từng thích một người tốt như vậy, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.Chàng khàn giọng nói: “Hãy sống, nàng không chỉ có một mình, nàng còn có con. Nàng đừng sợ, ta sẽ tìm cách sống sót.”
“Ai cũng có thể khom lưng, ngài không thể. Ai cũng có thể phản quốc, ngài không thể.”“A Du.” Hắn đột nhiên cười: “Thật ra ta cho rằng có thể dẫn nàng đi. Vệ Uẩn chết rồi, ta sẽ rất vui mừng.”Lúc nói lời này, chàng hơi run rẩy, giống như hạ quyết tâm gì đó. Chàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta sẽ sống sót bằng bất cứ giá nào, nàng yên tâm.”
Sở Du mở mắt ngây dại, nghe Vệ Uẩn nói: “Nàng phải trở về, phụ mẫu nàng cần nàng, huynh trưởng nàng cần nàng, muội muội nàng cần nàng, Vệ phủ cần nàng, mẫu thân ta cần nàng, hài tử cần nàng, nhiều tướng sĩ Vệ gia cần nàng. A Du, nàng hãy sống!”Sở Du mở mắt ngây dại, nghe Vệ Uẩn nói: “Nàng phải trở về, phụ mẫu nàng cần nàng, huynh trưởng nàng cần nàng, muội muội nàng cần nàng, Vệ phủ cần nàng, mẫu thân ta cần nàng, hài tử cần nàng, nhiều tướng sĩ Vệ gia cần nàng. A Du, nàng hãy sống!”
Vệ Uẩn hiểu ý nàng, chàng khẽ cười.Giọng hắn run rẩy, Sở Du ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng thấy Cố Sở Sinh quay đầu sang, im lặng nhìn nàng.
Vậy mà chàng lại đi làm chuyện dễ dàng nhất, bảo nàng đi làm chuyện khó khăn nhất.“Vệ Uẩn…” Giọng nàng run rẩy: “Sao chàng… sao chàng có thể như vậy?”
Vệ Uẩn khẽ bật cười: “Huynh trở về làm gì?”
Chết rất dễ, nhưng sống lại khó hơn rất nhiều.
Vậy mà chàng lại đi làm chuyện dễ dàng nhất, bảo nàng đi làm chuyện khó khăn nhất.
“Vệ Uẩn.” Tiếng nói Cố Sở Sinh mang theo ý cười: “Thiên cổ bêu danh này để ta gánh.”Vệ Uẩn hiểu ý nàng, chàng khẽ cười.
Cái ôm của chàng khiến Sở Du bình tĩnh lại. Chàng ôm ghì lấy nàng, âm thầm truyền đi sức mạnh nào đó.“Ngài không thể làm hàng thần(*).” Hắn bình tĩnh mở miệng: “Vệ Uẩn, nếu ngài cũng đánh mất khí khái, ngài bảo tương lai dân chúng Đại Sở phải trông cậy vào ai?”“A Du, tin tưởng ta.”
“Vệ Uẩn.” Nàng cắn răng mở miệng: “Nếu chàng không về…” Giọng nàng nhỏ lại: “Ta sẽ đào phần mộ chàng, quất roi thi thể chàng, nghiền xương chàng thành tro. Kiếp này, kiếp sau, chúng ta đều không bao giờ gặp lại!”
Nghe vậy, Sở Du nhắm mắt lại.
“Đời người…” Cố Sở Sinh có chút bất đắc dĩ: “Không phải chỉ có tình yêu. Ta đã từng thích nàng…” Gió mang tiếng nói của hắn tản mác vào không trung: “Cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.”Tin chàng.
“Cố… Sở Sinh?” Sở Du ngây ngốc mở miệng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn nàng: “A Du, chắc hẳn nàng rất thích hắn phải không?”
Trừ tin chàng thì còn có cách nào khác chứ?
Nghe vậy, Sở Du nhắm mắt lại.
Cố Sở Sinh chấn kinh nhìn chàng, bên cạnh truyền đến tiếng người khác thúc giục. Cố Sở Sinh thẫn thờ bước vào xe ngựa, ngồi đối diện Sở Du. Xe ngựa chầm chậm đi về phía cổng thành, Sở Du nghe thấy tiếng cổng thành ken két mở ra , cuối cùng không kiềm nổi mà bật khóc thành tiếng.
“Vệ Uẩn.” Nàng cắn răng mở miệng: “Nếu chàng không về…” Giọng nàng nhỏ lại: “Ta sẽ đào phần mộ chàng, quất roi thi thể chàng, nghiền xương chàng thành tro. Kiếp này, kiếp sau, chúng ta đều không bao giờ gặp lại!”
Vệ Uẩn sững sờ. Lát sau, chàng dịu dàng đáp: “Ừ.”
Dứt lời, chàng buông tay, vén tóc nàng ra sau tai, thấp giọng nói: “Đi đi.”
Chết rất dễ, nhưng sống lại khó hơn rất nhiều.
“Ta không thể đi…”
Cơ thể Sở Du cứng nhắc quay trở về xe ngựa. Nàng túm chặt váy mình, cắn môi. Cố Sở Sinh nhìn mọi người bố trí xong xuôi, rồi bước lên xe ngựa. Đi được hai bước, hắn vẫn không nhịn được mà quay đầu, khom lưng, thấp giọng hỏi: “Ngài muốn giải quyết thế nào, nói trước với ta một tiếng đi chứ? Trong thành gần trăm vạn bách tính, các người định giải quyết thế nào?!”
“Vệ Uẩn…” Giọng nàng run rẩy: “Sao chàng… sao chàng có thể như vậy?”
Con ngươi Vệ Uẩn dao động, Cố Sở Sinh thấp giọng quát: “Nói đi!”
Vệ Uẩn sững sờ. Lát sau, chàng dịu dàng đáp: “Ừ.”
Cố Sở Sinh ngây ngốc nhìn nàng, cuốn rèm, ghé đầu ra nhìn. Vệ Uẩn dẫn theo mấy trăm triều thần đứng bên trong cổng thành, tay cầm hốt bản, lẳng lặng dõi mắt trông theo.“Hàng…”
“Cố chấp cả đời ta chính là nàng. Ta cho rằng có cơ hội có được nàng, ta sẽ cảm thấy cuộc sống viên mãn. Thế nhưng A Du, đột nhiên ta phát hiện ta không làm được.”Vệ Uẩn nặn ra một chữ, Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn chậm rãi mở mắt, ổn định tâm trạng: “Cương vực không phải nước, triều đình không phải nước, chỉ có bách tính mới là nước.”
Cố Sở Sinh chấn kinh nhìn chàng, bên cạnh truyền đến tiếng người khác thúc giục. Cố Sở Sinh thẫn thờ bước vào xe ngựa, ngồi đối diện Sở Du. Xe ngựa chầm chậm đi về phía cổng thành, Sở Du nghe thấy tiếng cổng thành ken két mở ra , cuối cùng không kiềm nổi mà bật khóc thành tiếng.
Trừ tin chàng thì còn có cách nào khác chứ?
Cố Sở Sinh ngây ngốc nhìn nàng, cuốn rèm, ghé đầu ra nhìn. Vệ Uẩn dẫn theo mấy trăm triều thần đứng bên trong cổng thành, tay cầm hốt bản, lẳng lặng dõi mắt trông theo.
Cố Sở Sinh không nói nên lời. Trong một chớp mắt, trong đầu hắn loé lên vô số hình ảnh: những chính khách kia từng mắng chửi cắn xé hắn trên triều, thi thể la liệt trong lều y Thanh Châu…
Cuộc đời hắn trải qua chiến tranh, kinh qua tai hoạ, từng thấy sinh linh đồ thán, cũng từng thấy thái bình thịnh thế. Lúc cửa thành từ từ đóng lại, những người kia giống như hình ảnh trong ký ức chậm rãi thoát ra, Cố Sở Sinh giật mình bừng tỉnh.
Cuộc đời hắn trải qua chiến tranh, kinh qua tai hoạ, từng thấy sinh linh đồ thán, cũng từng thấy thái bình thịnh thế. Lúc cửa thành từ từ đóng lại, những người kia giống như hình ảnh trong ký ức chậm rãi thoát ra, Cố Sở Sinh giật mình bừng tỉnh.
“Ta không thể đi…”
Hắn vẫy tay, sau đó quay đầu, chạy vội về phía cổng thành.Giọng hắn run rẩy, Sở Du ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng thấy Cố Sở Sinh quay đầu sang, im lặng nhìn nàng.
“A Du.” Hắn đột nhiên cười: “Thật ra ta cho rằng có thể dẫn nàng đi. Vệ Uẩn chết rồi, ta sẽ rất vui mừng.”
(*) Hàng thần: Thần tử đầu hàng
“Cố chấp cả đời ta chính là nàng. Ta cho rằng có cơ hội có được nàng, ta sẽ cảm thấy cuộc sống viên mãn. Thế nhưng A Du, đột nhiên ta phát hiện ta không làm được.”
“Cố… Sở Sinh?” Sở Du ngây ngốc mở miệng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn nàng: “A Du, chắc hẳn nàng rất thích hắn phải không?”
“A Du, ta có thể để mạng mình ở lại nơi này, nhưng nàng còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ta.”Sở Du không đáp, nhưng khuôn mặt đầy vệt nước mắt kia đã phơi bày toàn bộ tâm tư của nàng. Hắn giơ tay lên lau nước mắt nàng, dịu dàng nói: “Đời trước, hắn là sống lưng Đại Sở, là tôn nghiêm Đại Sở. Đời này, hắn cũng nên như thế.”
Lúc nói lời này, chàng hơi run rẩy, giống như hạ quyết tâm gì đó. Chàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta sẽ sống sót bằng bất cứ giá nào, nàng yên tâm.”“A Du.” Hắn cười: “Ta phải quay lại đây, nàng hãy bảo trọng.”
Dứt lời, hắn giống như thiếu niên, đột ngột cúi đầu xuống hôn nàng, sau đó ra lệnh dừng ngựa, nhảy xuống xe trước khuôn mặt sửng sốt của chúng nhân, chạy về hướng cổng thành.
“A Du.” Hắn cười: “Ta phải quay lại đây, nàng hãy bảo trọng.”“Ta không đi nữa.” Hắn cao giọng nói: “Bệ hạ, nương nương, bảo trọng!”
Hắn vẫy tay, sau đó quay đầu, chạy vội về phía cổng thành.
(*) Hàng thần: Thần tử đầu hàngLúc Cố Sở Sinh vào thành, mọi người đều đã lên thành lâu. Vệ Uẩn đứng trên thành, đưa mắt nhìn long liễn dẫn theo xe ngựa chầm chậm rời đi.
“Huynh cho rằng ta muốn làm gì?” Vẻ mặt Vệ Uẩn cay đắng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn chàng.Gió thổi bạch y phấp phới, chàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập thì trầm tĩnh quay đầu.
Sau đó, chàng nhìn thấy Cố Sở Sinh thở hổn hển, quan bào đỏ rực vô cùng diễm lệ dưới ánh mặt trời, giữa đôi mày tuấn nhã ẩn chứa âu lo.
Vệ Uẩn khẽ bật cười: “Huynh trở về làm gì?”
Vệ Uẩn nặn ra một chữ, Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn chậm rãi mở mắt, ổn định tâm trạng: “Cương vực không phải nước, triều đình không phải nước, chỉ có bách tính mới là nước.”
“Ta biết ngài muốn làm gì.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, lau mồ hôi trán, thở dốc nói: “Nhưng ngài làm chuyện này không ổn, chuyện này chỉ có thể để ta làm.”
“Huynh cho rằng ta muốn làm gì?” Vẻ mặt Vệ Uẩn cay đắng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn chàng.
“Ngài không thể làm hàng thần(*).” Hắn bình tĩnh mở miệng: “Vệ Uẩn, nếu ngài cũng đánh mất khí khái, ngài bảo tương lai dân chúng Đại Sở phải trông cậy vào ai?”
“Ta biết ngài muốn làm gì.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, lau mồ hôi trán, thở dốc nói: “Nhưng ngài làm chuyện này không ổn, chuyện này chỉ có thể để ta làm.”Tin chàng.Trừ tin chàng thì còn có cách nào khác chứ?Cố Sở Sinh ngây ngốc nhìn nàng, cuốn rèm, ghé đầu ra nhìn. Vệ Uẩn dẫn theo mấy trăm triều thần đứng bên trong cổng thành, tay cầm hốt bản, lẳng lặng dõi mắt trông theo.(*) Hàng thần: Thần tử đầu hàng
Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có.
“Ai cũng có thể khom lưng, ngài không thể. Ai cũng có thể phản quốc, ngài không thể.”
Dứt lời, chàng buông tay, vén tóc nàng ra sau tai, thấp giọng nói: “Đi đi.”“Vệ Uẩn.” Tiếng nói Cố Sở Sinh mang theo ý cười: “Thiên cổ bêu danh này để ta gánh.”
Vệ Uẩn không nói, nhẹ nhàng cười: “Không phải huynh luôn muốn đi với nàng sao? Mong ước hai đời cứ thế mà bỏ à?”
Vệ Uẩn không nói, nhẹ nhàng cười: “Không phải huynh luôn muốn đi với nàng sao? Mong ước hai đời cứ thế mà bỏ à?”
“Đời người…” Cố Sở Sinh có chút bất đắc dĩ: “Không phải chỉ có tình yêu. Ta đã từng thích nàng…” Gió mang tiếng nói của hắn tản mác vào không trung: “Cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.”
Hắn từng thích một người tốt như vậy, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.
Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có.
Đau lòng quá, hy vọng thái bình mọi người ai nấy đều vui vẻ và hạnh phúc.
Đến tận những chương gần cuối này mới phát hiện tác giả cho Cố Sở Sinh sống lại kg phải để trả nợ tình mà còn thấu hiểu nhân sinh. Có lẽ những chương trước tui trách lầm Cố Sở Sinh. Chương này anh Cố oách quá đi!!!
Huhu gay cấn ghê
Đứng trước vận mệnh quốc gia, những con người ngược hướng lại tụ chung 1 chỗ. Mỉa mai thay, kẻ đứng đầu 1 nước lại chắp tay dâng cho kẻ thù chỉ vì cái tôi của mình
Đọc mấy chương cuối mà khóc như mưa như gió như mấy chương đầu :(((((
Giờ này có thể nói, Cố Sỏe Sinh đã thoát khỏi nỗi niềm của kiếp và trở thành một tôi khác của kiếp này?
Điệp khúc khóc đứt ruột gan như mấy chương đầu, càng đau lòng lại càng hay
Đời ngời không chỉ có tình yêu huhu CSS cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc rồi, cuối cũng cũng bảo vệ được đại sở huhu