Sơn Hà Chẩm – Chương 163 (4)

Chương 163 (4)

Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sáng hôm sau, Sở Du còn đang ngủ, Vệ Uẩn đã thức. Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy, đi ra ngoài sân, Cố Sở Sinh đã chờ sẵn ở đó. Hắn dẫn Vệ Uẩn lên xe ngựa, bình tĩnh nói: “Ta đã thông báo cho Trưởng công chúa rồi, bà ấy đang ở trong cung, đợi chúng ta qua đó. Chờ bà ấy sắp xếp xong mọi chuyện, ta đưa bà ấy và Sở Du ra ngoài.” Hắn là cái người mù, một cái.

Vệ Uẩn gật đầu, đi theo Cố Sở Sinh vào đại điện. Trên đại điện, Trưởng công chúa ngồi trên ngôi cao, dặn dò từng chuyện một với đại thần xung quanh. Những thần tử kia có người trẻ, có người già, nhưng khuôn mặt đều hết sức kiên định, không hề có vẻ hoảng loạn, tựa như thiết kỵ bên ngoài không hề có sức ảnh hướng đối với bọn họ.

Cố Sở Sinh sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Chư vị Đại nhân…” Nam nhân ôn ôn nhã nhã nói xong.

“Chúng ta đến đây nghe Trưởng công chúa căn dặn.” Lão giả dẫn đầu mở miệng là Thủ phụ Nội các Cao Văn: “Bất luận sống chết, chúng ta đều sẽ phụ tá Hoàng tử và Bệ hạ, cùng tồn vong với Hoa Kinh.”

Cố Sở Sinh không nói lời nào, hắn rất quen thuộc những đồng liêu này. Đời trước, những người này đấu đá với hắn, đời này cũng đấu đá với hắn, đấu tới đấu lui đã đấu hai đời. Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.

Hôm nay có rất nhiều người ở đây là môn sinh của Cao Văn, đồng thời cũng có rất nhiều người của hắn. Hiện giờ trên triều, hắn và Cao Văn đã hình thành xu thế long hổ. Mọi người đều biết nếu tương lai hắn không chết, chắc chắn sẽ tiếp nối vị trí Cao Văn.

Hắn lẳng lặng nhìn ông ta. Trong ấn tượng của hắn, Cao Văn luôn là một lão già khiến người ta chẳng thích nổi. Nhưng thời khắc này, lão giả đứng tại đây lại không hề có chút lùi bước. Từ nhập chức duy hộ sư sau.

Sau mt lúc trm mc,C S Sinhlên tiếng: “Trương:Huy dn theongưi đng bênĬngoài, bo mun°đón Mai Phiĩvà B hïra.”

“Tên tcết Trương Huynày!”

Cao Văntc gin mng,:V Un châmɩbiếm: “Ai làjtc t, ngàiícòn chưa rõsao?”

Li nàykhiến đám ngưi(ti đó đujtrm mc. Látisau, Cao Vănlãnh đm nói:²“Du cho Bh vô đc,ôđó cũng làB h, dùcho có phếlp thì cũngphi bo vèhuyết mch Hoàngtht.”

Trương Huyɪs không đngɪđến ta vàiB h.”

Trưngcông chúa thnɨnhiên nói: “Lnènày hn tilà mun đónchúng ta. Chưįv, gi đâyHoa Kinh bbao vây, eЇrng chính làmt ván cca B h.Ly Hoa Kinhđlàm vt tếđ Bc Đchľdp lon chưhu, các vįđi thn vn:chưa rõ sao?”

Ngưi ti đóđu tâm tưkhúc khuu, ngheãTrưng công chúaínói thng nhưvy, sao bníh còn khônghiu? Cao VănÏth dài, nhmmt, oán than:“Cơ nghip ttiên!”

“Cao đinhân đng cm³khái na.” CìS Sinh nói:Vic gp rútètrưc mt làįđưa Mai PhiÎvà B hĩra ngoài, bov huyết mchĮHoàng tht, saunày li tínhļsau.”

Dt li,ĩhn ngng đunhìn nhóm ngưixung quanh: “Aimun h tngMai Phi vàB h rangoài vi ta?”í

Mi ngưi nhìnáC S Sinh,không nói lifnào. C SãSinh nhíu mày:“Ra ngoài miìcó th sng,các ngưi canhgi ch nàycó ý nghĩaĮgì?!”

“C đinhân.” Cao Vănth dài: “Ngàidn B hvà Mai Phiũđi trưc đi,chúng ta muní li đây.”

“Mt quc giaİnên có tônɨnghiêm ca qucêgia. Bc Đchcó th côngăthành, cũng cóth giết chúngta, nhưng chúngta không thũnào không hchng c màđchp tay dângkinh đô chok khác. Chúngita đây,t th Hoa)Kinh cùng vi]tưng sĩ vàìbách tính.”

CãS Sinh sngs, hn chưaItng nghĩ CaoĪVăn s nóinhư vy.

“Cao thph

“C hcsĩ không cnĩnói na.” Cao{Văn khoát tayáo: “Võ tưngìlà nhit huyếtũquc gia, vănthn là tônnghiêm quc gia,{bo v Bh và Hoàngít là điuC đi nhânnên làm, đk vô dng¹như chúng taĩ li đây[cùng vi báchítính và HoaKinh đi.”

Nhưngìmà

“C đinhân.”

Trưng côngĪchúa lên tiếng,ct ngang liúC S SinhÏđang đnh nói.ÏBà ngưc mtlên, lnh gingĺhi: “Chun bɪxong hết chưa?”,

Đã xong ri.”Li C SãSinh phù phiếmvô lc, dưngũnhư hn còn}mun nói gìđó, cht thyTrưng công chúaýđng lên. Bàmc hoa thưngkim phưng, bưcơtng bưc tòbc cao xung,Ĩsau đó xoayngưi, trnh trngchp tay thil vi nhngthn t kia:ĬChư v đinghĩa, thn thiếpìcm t.”

“MaiĪPhi nương nương.”ýTrong mt CaoVăn mang theos vui mng:“Xin hãy botrng.”

“Cao thph yên tâm.”Trưng công chúalên tiếng đáp:ı“Ta s chămsóc B h(và Hoàng t.”

Dt li, Trưngcông chúa xoayìngưi: “Đi thôi.”

Nói xong câu)này, mi ngưiđu đi theoìsau lưng Trưng¹công chúa ra{khi đi đin.

SļDu đưc VãnũNguyt đánh thc.Lúc này, Vãn}Nguyt đã thuòdn xong đđc, nàng layÍS Du dy,{nh nhàng nói:Phu nhân, Vươngìgia bo ngàiơthu dn hànhlý, ra trưcĩca cung chngài y.”

SìDu sng s,mơ h khôngõrõ: “Vương giaìcó nói gìЇkhông?”

Không có.”°Vãn Nguyt rmt, S Duícưi: “Vy điưthôi.”

Nàng boVãn Nguyt chiĩbúi tóc phnhân cho mình,cài trâm màuЇvàng kim, mtín n cưiàtrong tro gingnhư mt tân¹ph bình thưng.

Nàngìngi trong xenga, lc lưđi ti ngoàica cung. Chİ ca cungýmt lúc, nàngĮnghe thy cam. S Duvui v thòưđu ra, pháthin ngưi tiìkhông ch mtũmình V Un.

Mtđám ngưi dàiįdng dc đưaTrưng công chúavà Triu Nguyttrên kiu liníđi ra, cònõC S Sinhvà V Unthì khép haiïtay áo, mttrái mt phiíđi theo sauôlưng bà.

Trưngăcông chúa đếnca, mang theoTriu Nguyt trênlong lin. Miľngưi qu kínĨđt, sau đóúC S Sinhvà V Unìbưc ti.

“Mi ngưi:làm gì vy?”ì

Trc giác SôDu mách bo[có gì btthưng, nàng ngưcmt v phíaV Un.

Đi látna, C SSinh bo vInàng và Trưngcông chúa rangoài.” V Unícưi nói: “Nàngĺđng s.”

SêDu túm ly,V Un, nhìnìchm chm vàoámt chàng: “Nóiìcho rõ ràng.”Í

V Un rfmt, C SSinh bên cnhlãnh đm nói:ĪTrương Huy cũng ngoài cngthành, ông tach đích danhmun đưa TriuđNguyt và MaiPhi ra ngoài.ľĐiu kin traoìđi là thnàng đi, tinth dn thêmévài ngưi.”

Chúngĩta phi dnjtheo my ngưi?”ĭ

“Ta.”

“Còn aijna?”

C SíSinh không nói,hn quay đuĭli, quét mtnhìn nhng thn(t đng saulưng Trưng côngchúa, bình tĩnh]hi: “Vn khôngcó ai đitheo ta sao?”ĩ

Không có btįk ngưi nào}lên tiếng, dùòcho là nôļtì thì giăphút này cũngïkhông dám bưcúlên.

Mt C SSinh không cmơxúc, xoay ngưi,nhìn S Dunói: “Hết ri.”

S Du ngâyĩngc ngng đuànhìn \ánh mtkiên đnh caĭmi mt ngưi.fLát sau, ánhímt nàng dngtrên ngưi VUn, khó tinĩhi: “Chàng cũngkhông đi?”

VUn trm mc,iS Du đtòngt cao ging:đ“Các ngưi đuèkhông đi, tisao ta phiïđi?!”

“A Du.”V Un vươntay nm lytay nàng, dudàng nói: “Hãyínghĩ đến con.”

S Du khôngđáp, nàng đ¸mt nhìn chàngđđăm đăm: “Hômqua, chàng miĺnói vi taìln này tr(v, chàng s¹bo v ta,ís không điína.”

Tay VUn kh run,ɨnưc mt SDu rơi xung.Nàng nhìn chàngchăm chú, khànïging nói: “Hômqua, chàng miīva thành thân²vi ta, miva bênnhau. Hôm nay,]Kinh đô ĐiS, gc rĐi S bbao vây, chàngìmun li,ta hiu, nhưngvì sao chàngĬli mun taīđi?”

Dt li,nàng vùng vyÎnhy xung xejnga, tc ginnói: “Ta khôngìđi, da vàoïđâu…

Li cònchưa dt, VíUn đt ngtíôm cht lynàng.

Cái ôm của chàng khiến Sở Du bình tĩnh lại. Chàng ôm ghì lấy nàng, âm thầm truyền đi sức mạnh nào đó.

Sở Du không đáp, nhưng khuôn mặt đầy vệt nước mắt kia đã phơi bày toàn bộ tâm tư của nàng. Hắn giơ tay lên lau nước mắt nàng, dịu dàng nói: “Đời trước, hắn là sống lưng Đại Sở, là tôn nghiêm Đại Sở. Đời này, hắn cũng nên như thế.”

Cơ thể Sở Du cứng nhắc quay trở về xe ngựa. Nàng túm chặt váy mình, cắn môi. Cố Sở Sinh nhìn mọi người bố trí xong xuôi, rồi bước lên xe ngựa. Đi được hai bước, hắn vẫn không nhịn được mà quay đầu, khom lưng, thấp giọng hỏi: “Ngài muốn giải quyết thế nào, nói trước với ta một tiếng đi chứ? Trong thành gần trăm vạn bách tính, các người định giải quyết thế nào?!”

“A Du, ta có thể để mạng mình ở lại nơi này, nhưng nàng còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ta.”

“Hàng…”Hắn từng thích một người tốt như vậy, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.

Chàng khàn giọng nói: “Hãy sống, nàng không chỉ có một mình, nàng còn có con. Nàng đừng sợ, ta sẽ tìm cách sống sót.”

“Ai cũng có thể khom lưng, ngài không thể. Ai cũng có thể phản quốc, ngài không thể.”“A Du.” Hắn đột nhiên cười: “Thật ra ta cho rằng có thể dẫn nàng đi. Vệ Uẩn chết rồi, ta sẽ rất vui mừng.”

Lúc nói lời này, chàng hơi run rẩy, giống như hạ quyết tâm gì đó. Chàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta sẽ sống sót bằng bất cứ giá nào, nàng yên tâm.”

Sở Du mở mắt ngây dại, nghe Vệ Uẩn nói: “Nàng phải trở về, phụ mẫu nàng cần nàng, huynh trưởng nàng cần nàng, muội muội nàng cần nàng, Vệ phủ cần nàng, mẫu thân ta cần nàng, hài tử cần nàng, nhiều tướng sĩ Vệ gia cần nàng. A Du, nàng hãy sống!”

Sở Du mở mắt ngây dại, nghe Vệ Uẩn nói: “Nàng phải trở về, phụ mẫu nàng cần nàng, huynh trưởng nàng cần nàng, muội muội nàng cần nàng, Vệ phủ cần nàng, mẫu thân ta cần nàng, hài tử cần nàng, nhiều tướng sĩ Vệ gia cần nàng. A Du, nàng hãy sống!”

Vệ Uẩn hiểu ý nàng, chàng khẽ cười.

Giọng hắn run rẩy, Sở Du ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng thấy Cố Sở Sinh quay đầu sang, im lặng nhìn nàng.

Vậy mà chàng lại đi làm chuyện dễ dàng nhất, bảo nàng đi làm chuyện khó khăn nhất.

“Vệ Uẩn…” Giọng nàng run rẩy: “Sao chàng… sao chàng có thể như vậy?”

Vệ Uẩn khẽ bật cười: “Huynh trở về làm gì?”

Chết rất dễ, nhưng sống lại khó hơn rất nhiều.

Vậy mà chàng lại đi làm chuyện dễ dàng nhất, bảo nàng đi làm chuyện khó khăn nhất.

“Vệ Uẩn.” Tiếng nói Cố Sở Sinh mang theo ý cười: “Thiên cổ bêu danh này để ta gánh.”

Vệ Uẩn hiểu ý nàng, chàng khẽ cười.

Cái ôm của chàng khiến Sở Du bình tĩnh lại. Chàng ôm ghì lấy nàng, âm thầm truyền đi sức mạnh nào đó.“Ngài không thể làm hàng thần(*).” Hắn bình tĩnh mở miệng: “Vệ Uẩn, nếu ngài cũng đánh mất khí khái, ngài bảo tương lai dân chúng Đại Sở phải trông cậy vào ai?”

“A Du, tin tưởng ta.”

“Vệ Uẩn.” Nàng cắn răng mở miệng: “Nếu chàng không về…” Giọng nàng nhỏ lại: “Ta sẽ đào phần mộ chàng, quất roi thi thể chàng, nghiền xương chàng thành tro. Kiếp này, kiếp sau, chúng ta đều không bao giờ gặp lại!”

Nghe vậy, Sở Du nhắm mắt lại.

“Đời người…” Cố Sở Sinh có chút bất đắc dĩ: “Không phải chỉ có tình yêu. Ta đã từng thích nàng…” Gió mang tiếng nói của hắn tản mác vào không trung: “Cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.”

Tin chàng.

“Cố… Sở Sinh?” Sở Du ngây ngốc mở miệng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn nàng: “A Du, chắc hẳn nàng rất thích hắn phải không?”

Trừ tin chàng thì còn có cách nào khác chứ?

Nghe vậy, Sở Du nhắm mắt lại.

Cố Sở Sinh chấn kinh nhìn chàng, bên cạnh truyền đến tiếng người khác thúc giục. Cố Sở Sinh thẫn thờ bước vào xe ngựa, ngồi đối diện Sở Du. Xe ngựa chầm chậm đi về phía cổng thành, Sở Du nghe thấy tiếng cổng thành ken két mở ra , cuối cùng không kiềm nổi mà bật khóc thành tiếng.

“Vệ Uẩn.” Nàng cắn răng mở miệng: “Nếu chàng không về…” Giọng nàng nhỏ lại: “Ta sẽ đào phần mộ chàng, quất roi thi thể chàng, nghiền xương chàng thành tro. Kiếp này, kiếp sau, chúng ta đều không bao giờ gặp lại!”

Vệ Uẩn sững sờ. Lát sau, chàng dịu dàng đáp: “Ừ.”

Dứt lời, chàng buông tay, vén tóc nàng ra sau tai, thấp giọng nói: “Đi đi.”

Chết rất dễ, nhưng sống lại khó hơn rất nhiều.

“Ta không thể đi…”

Cơ thể Sở Du cứng nhắc quay trở về xe ngựa. Nàng túm chặt váy mình, cắn môi. Cố Sở Sinh nhìn mọi người bố trí xong xuôi, rồi bước lên xe ngựa. Đi được hai bước, hắn vẫn không nhịn được mà quay đầu, khom lưng, thấp giọng hỏi: “Ngài muốn giải quyết thế nào, nói trước với ta một tiếng đi chứ? Trong thành gần trăm vạn bách tính, các người định giải quyết thế nào?!”

“Vệ Uẩn…” Giọng nàng run rẩy: “Sao chàng… sao chàng có thể như vậy?”

Con ngươi Vệ Uẩn dao động, Cố Sở Sinh thấp giọng quát: “Nói đi!”

Vệ Uẩn sững sờ. Lát sau, chàng dịu dàng đáp: “Ừ.”

Cố Sở Sinh ngây ngốc nhìn nàng, cuốn rèm, ghé đầu ra nhìn. Vệ Uẩn dẫn theo mấy trăm triều thần đứng bên trong cổng thành, tay cầm hốt bản, lẳng lặng dõi mắt trông theo.

“Hàng…”

“Cố chấp cả đời ta chính là nàng. Ta cho rằng có cơ hội có được nàng, ta sẽ cảm thấy cuộc sống viên mãn. Thế nhưng A Du, đột nhiên ta phát hiện ta không làm được.”

Vệ Uẩn nặn ra một chữ, Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn chậm rãi mở mắt, ổn định tâm trạng: “Cương vực không phải nước, triều đình không phải nước, chỉ có bách tính mới là nước.”

Cố Sở Sinh chấn kinh nhìn chàng, bên cạnh truyền đến tiếng người khác thúc giục. Cố Sở Sinh thẫn thờ bước vào xe ngựa, ngồi đối diện Sở Du. Xe ngựa chầm chậm đi về phía cổng thành, Sở Du nghe thấy tiếng cổng thành ken két mở ra , cuối cùng không kiềm nổi mà bật khóc thành tiếng.

Trừ tin chàng thì còn có cách nào khác chứ?

Cố Sở Sinh ngây ngốc nhìn nàng, cuốn rèm, ghé đầu ra nhìn. Vệ Uẩn dẫn theo mấy trăm triều thần đứng bên trong cổng thành, tay cầm hốt bản, lẳng lặng dõi mắt trông theo.

Cố Sở Sinh không nói nên lời. Trong một chớp mắt, trong đầu hắn loé lên vô số hình ảnh: những chính khách kia từng mắng chửi cắn xé hắn trên triều, thi thể la liệt trong lều y Thanh Châu…

Cuộc đời hắn trải qua chiến tranh, kinh qua tai hoạ, từng thấy sinh linh đồ thán, cũng từng thấy thái bình thịnh thế. Lúc cửa thành từ từ đóng lại, những người kia giống như hình ảnh trong ký ức chậm rãi thoát ra, Cố Sở Sinh giật mình bừng tỉnh.

Cuộc đời hắn trải qua chiến tranh, kinh qua tai hoạ, từng thấy sinh linh đồ thán, cũng từng thấy thái bình thịnh thế. Lúc cửa thành từ từ đóng lại, những người kia giống như hình ảnh trong ký ức chậm rãi thoát ra, Cố Sở Sinh giật mình bừng tỉnh.

“Ta không thể đi…”

Hắn vẫy tay, sau đó quay đầu, chạy vội về phía cổng thành.

Giọng hắn run rẩy, Sở Du ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng thấy Cố Sở Sinh quay đầu sang, im lặng nhìn nàng.

“A Du.” Hắn đột nhiên cười: “Thật ra ta cho rằng có thể dẫn nàng đi. Vệ Uẩn chết rồi, ta sẽ rất vui mừng.”

(*) Hàng thần: Thần tử đầu hàng

“Cố chấp cả đời ta chính là nàng. Ta cho rằng có cơ hội có được nàng, ta sẽ cảm thấy cuộc sống viên mãn. Thế nhưng A Du, đột nhiên ta phát hiện ta không làm được.”

“Cố… Sở Sinh?” Sở Du ngây ngốc mở miệng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn nàng: “A Du, chắc hẳn nàng rất thích hắn phải không?”

“A Du, ta có thể để mạng mình ở lại nơi này, nhưng nàng còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ta.”

Sở Du không đáp, nhưng khuôn mặt đầy vệt nước mắt kia đã phơi bày toàn bộ tâm tư của nàng. Hắn giơ tay lên lau nước mắt nàng, dịu dàng nói: “Đời trước, hắn là sống lưng Đại Sở, là tôn nghiêm Đại Sở. Đời này, hắn cũng nên như thế.”

Lúc nói lời này, chàng hơi run rẩy, giống như hạ quyết tâm gì đó. Chàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta sẽ sống sót bằng bất cứ giá nào, nàng yên tâm.”

“A Du.” Hắn cười: “Ta phải quay lại đây, nàng hãy bảo trọng.”

Dứt lời, hắn giống như thiếu niên, đột ngột cúi đầu xuống hôn nàng, sau đó ra lệnh dừng ngựa, nhảy xuống xe trước khuôn mặt sửng sốt của chúng nhân, chạy về hướng cổng thành.

“A Du.” Hắn cười: “Ta phải quay lại đây, nàng hãy bảo trọng.”

“Ta không đi nữa.” Hắn cao giọng nói: “Bệ hạ, nương nương, bảo trọng!”

Hắn vẫy tay, sau đó quay đầu, chạy vội về phía cổng thành.

(*) Hàng thần: Thần tử đầu hàng

Lúc Cố Sở Sinh vào thành, mọi người đều đã lên thành lâu. Vệ Uẩn đứng trên thành, đưa mắt nhìn long liễn dẫn theo xe ngựa chầm chậm rời đi.

“Huynh cho rằng ta muốn làm gì?” Vẻ mặt Vệ Uẩn cay đắng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn chàng.

Gió thổi bạch y phấp phới, chàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập thì trầm tĩnh quay đầu.

Sau đó, chàng nhìn thấy Cố Sở Sinh thở hổn hển, quan bào đỏ rực vô cùng diễm lệ dưới ánh mặt trời, giữa đôi mày tuấn nhã ẩn chứa âu lo.

Vệ Uẩn khẽ bật cười: “Huynh trở về làm gì?”

Vệ Uẩn nặn ra một chữ, Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn chậm rãi mở mắt, ổn định tâm trạng: “Cương vực không phải nước, triều đình không phải nước, chỉ có bách tính mới là nước.”

“Ta biết ngài muốn làm gì.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, lau mồ hôi trán, thở dốc nói: “Nhưng ngài làm chuyện này không ổn, chuyện này chỉ có thể để ta làm.”

“Huynh cho rằng ta muốn làm gì?” Vẻ mặt Vệ Uẩn cay đắng, Cố Sở Sinh im lặng nhìn chàng.

“Ngài không thể làm hàng thần(*).” Hắn bình tĩnh mở miệng: “Vệ Uẩn, nếu ngài cũng đánh mất khí khái, ngài bảo tương lai dân chúng Đại Sở phải trông cậy vào ai?”

“Ta biết ngài muốn làm gì.” Cố Sở Sinh giơ tay lên, lau mồ hôi trán, thở dốc nói: “Nhưng ngài làm chuyện này không ổn, chuyện này chỉ có thể để ta làm.”

Tin chàng.Trừ tin chàng thì còn có cách nào khác chứ?Cố Sở Sinh ngây ngốc nhìn nàng, cuốn rèm, ghé đầu ra nhìn. Vệ Uẩn dẫn theo mấy trăm triều thần đứng bên trong cổng thành, tay cầm hốt bản, lẳng lặng dõi mắt trông theo.(*) Hàng thần: Thần tử đầu hàng

Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có.

“Ai cũng có thể khom lưng, ngài không thể. Ai cũng có thể phản quốc, ngài không thể.”

Dứt lời, chàng buông tay, vén tóc nàng ra sau tai, thấp giọng nói: “Đi đi.”

“Vệ Uẩn.” Tiếng nói Cố Sở Sinh mang theo ý cười: “Thiên cổ bêu danh này để ta gánh.”

Vệ Uẩn không nói, nhẹ nhàng cười: “Không phải huynh luôn muốn đi với nàng sao? Mong ước hai đời cứ thế mà bỏ à?”

Vệ Uẩn không nói, nhẹ nhàng cười: “Không phải huynh luôn muốn đi với nàng sao? Mong ước hai đời cứ thế mà bỏ à?”

“Đời người…” Cố Sở Sinh có chút bất đắc dĩ: “Không phải chỉ có tình yêu. Ta đã từng thích nàng…” Gió mang tiếng nói của hắn tản mác vào không trung: “Cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.”

Hắn từng thích một người tốt như vậy, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.

Rất nhiều người mà suốt cả đời, ngay cả một lần yêu thật sự cũng không có.

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Đau lòng quá, hy vọng thái bình mọi người ai nấy đều vui vẻ và hạnh phúc.

NoNa
NoNa
4 Năm Cách đây

Đến tận những chương gần cuối này mới phát hiện tác giả cho Cố Sở Sinh sống lại kg phải để trả nợ tình mà còn thấu hiểu nhân sinh. Có lẽ những chương trước tui trách lầm Cố Sở Sinh. Chương này anh Cố oách quá đi!!!

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Huhu gay cấn ghê

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Đứng trước vận mệnh quốc gia, những con người ngược hướng lại tụ chung 1 chỗ. Mỉa mai thay, kẻ đứng đầu 1 nước lại chắp tay dâng cho kẻ thù chỉ vì cái tôi của mình

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Đọc mấy chương cuối mà khóc như mưa như gió như mấy chương đầu :(((((

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Giờ này có thể nói, Cố Sỏe Sinh đã thoát khỏi nỗi niềm của kiếp và trở thành một tôi khác của kiếp này?

Linh Nguyễn
Linh Nguyễn
4 Năm Cách đây

Điệp khúc khóc đứt ruột gan như mấy chương đầu, càng đau lòng lại càng hay

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đời ngời không chỉ có tình yêu huhu CSS cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc rồi, cuối cũng cũng bảo vệ được đại sở huhu

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!