Sơn Hà Chẩm – Chương 164 (2)

Chương 164 (2)

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du đi theo Trưởng công chúa ra khỏi thành. Bọn họ vừa tới trước quân đội, Trương Huy đã dẫn lính tiến lên, kính cẩn trước long liễn: “Bệ hạ, nương nương, chúng ta lui về Vân Thành trước nhé?” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Vân Thành là khu vực gần Hoa Kinh nhất mà Triệu Nguyệt quản hạt. Trưởng công chúa chải tóc cho Triệu Nguyệt, bình tĩnh nói: “Ừ.”

Quân đội nhanh chóng chạy về hướng Vân Thành. Sở Du ngồi trong xe ngựa dần bình tĩnh lại, nàng run run ôm lấy chính mình. Lát sau, nàng hít sâu một hơi, lau nước mắt, cuốn rèm lên nhìn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ngồi ngoài xe, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.

Vãn Nguyệt thấp giọng đáp: “Trương Huy nói đến Vân Thành.”

“Ngươi đi xuống, bảo là ta yêu cầu gặp Mai Phi.”

Sở Du căn dặn xong, Vãn Nguyệt lập tức đáp lời, bước xuống xe ngựa, đi lên  trước thông báo, một lát sau liền có thị nữ đến mời Sở Du vào long liễn. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

Lúc Sở Du lên long liễn, dường như Trưởng công chúa đang suy nghĩ điều gì. Triệu Nguyệt gối lên chân bà, bà đang chải tóc cho hắn.

Sở Du đến trước mặt Trưởng công chúa, thấp giọng nói: “Công chúa, thiếp thân không thể rơi vào tay Trương Huy.” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.

“Ta biết.” Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn nàng, mắt toát lên lạnh lẽo: “Chúng ta phải đi.”

“Công chúa định thế nào?” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

“Thủ hạ của Trương Huy có một người của ta.”

Trưởng công chúa chậm rãi nói: “Vừa rồi, ta đã cho người đi hỏi. Giờ Sửu(*) tối nay, chúng ta hạ trại nghỉ ngơi, hắn trực ban hộ vệ. Đến lúc đó, chúng ta chạy.” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

(*) Giờ Sửu: 1-3 giờ sáng

Vy Triu Nguyt phi xlý thế nào?”

S Du nhìnTriu Nguyt, Trưngúcông chúa mím³môi, quyết đoánnói: “Giết!”

SDu lng lngnhìn Trưng côngõchúa. Dưng nhưábiết S Duíđang nghĩ gì,{bà ngưc mt,lnh lùng đimĩtĩnh nói: “Nếuĩhn đã tínhõdn Bc Đchvào Hoa Kinhđ tháo vòngvây cho mình,e rng bdng hôm nayđca hn cũngľkhông phi làïtht. Trương Huytn công tnùsc cu mtfngưi bi litìnhư hn raīngoài, hn làícó d đnhkhác. Cho dùíta có mungi hn cũngkhông dám gi.”ă

“Công chúa cóth h quyếtítâm… S Duígt đu: “Đương:nhiên không cógì tt hơn.”ì

Hai ngưi bànÍbc chuyn chyítrn mt lát,jTrương Huy bng,xut hin bênĪngoài long lin:“Nương nương, scíkho ngưi trânếquý, có phinên ngh ngơiãri không?”

Đa[t Trương côngícông.” Trưng côngíchúa bình tĩnhïnói: “Vy bncung bo Sđi tiu thư}tr v xeĬnga.”

S Duĩquay v xe.²Đi đến banđêm, quân đidng tri đóngíquân, S Duvà Vãn Nguyt,Trưng Nguyt riêng mt cănlu. Sau khiļthu dn xongđđ đc, cácnàng yên lngĩch gi đigi Su.

Nhưng khôngébao lâu sauòkhi Trưng côngļchúa sp xếpýxong, Trương Huyɪbng nhiên đến.

Trưngĩcông chúa khôngĬdám ri TriuĬNguyt mt bưc,Ïcanh gi bênngưi hn, lnhílùng đim tĩnhhi: “Đêm khuya,ITrương công công³đến đây cóívic gì?”

LongĬth B hıđau yếu, nôitài c ýɪđến đây đưathuc.”

Nghe thyíli ca TrươngïHuy, ánh mtóTrưng công chúadi sang chénİthuc trên tayông ta.

V mtĭbà bình tĩnh.{Ngay bây gi,ôbà đã cóth xác đnhqu nhiên làĩTriu Nguyt đãtính toán trưctt c.

Bà ômiTriu Nguyt, bàyra v mtĮcnh giác: “Thucca ông làai kê? Munlàm gì?”

Thy¸dáng v caTrưng công chúa,Trương Huy trmmc chc lát.áÔng bưng chénthuc, chm rãim ming: “Thtra nô tàikhông thích Đinh.”

Trưng côngchúa sng s,ĺnghe Trương Huyt tn nói:“T lúc BÎh vn cònlà Thế t,ĩnô tài đãĩcm thy đivi B hmà nói, Trưngícông chúa ngàiĺchính là taiho.”

Ông nóiĬvi ta nhng)th này làmgì?”

Trưng côngchúa nhíu mày.íTrương Huy lnglng nhìn bà:Tht ra nôtài biết Bh không phiýlà mt vĩHoàng đế tt,ìthế nhưng nóiľmt cách côngĺbng, B h(là mt ngưitrưng ph tt.B h ph³lòng ngưi trongthiên h, nhưngchưa bao giph lòng ngưi,cho nên Trưngcông chúa… TrươngÍHuy kh thïdài: “Ai cũngcó th phlòng B h,ánhưng ngưi không]th.”

Trưng côngĮchúa không nóigì. Lát sau,ibà cưi kh:Trương công côngìlo tha ri,{B h làtri ca ta,mt sng phiógian nnh nhưéta… Trưng côngchúa giơ taylên, vén tócra sau tai:“B h điri, ta cònЇcó th daếvào ai?”

TrươngHuy trm mc.Lát sau, ôngbưc lên, kínhcn nói: “MiMai Phi đút°thuc cho Bh.”

Trưng côngchúa nhìn chénthuc kia, thtra bà khôngìmun đút. Nhưnggi khc này,bà không thđ Trương Huyĩnhìn ra manhjmi gì. Vìthế, bà bưngÎthuc đút choíTriu Nguyt. Saukhi đút xong,ïTrưng công chúa:nhìn Trương Huy,lãnh đm nói:“Bn cung munhu h B,h ngh ngơi,ông lui xung¸đi.”

Trương Huy)quan sát TriuìNguyt chc látri kính cnįlui xung.

Ch sauókhi hn đi,íTrưng công chúalnh th nótt đèn, sauđó cùng nmìtrên giưng vi{Triu Nguyt, imÎlng tính canhıgi.

Bà nghe thyâm thanh giaoca bên ngoài,bèn ngi dyânói vi thÏn: “Hi Đưng,ngươi ly chèımà ta boìchun b đưaàqua cho Sĩtiu thư đi,¹ung cái đógiúp d ng.”Į

Da theo kếhoch, bà sïly chuyn đưachè làm lý{do. Sau khiĩđưa qua, SïDu s biết)mi chuyn đãĬchun b xong.Đến lúc đó,nàng s đitrm nga, bnh gp mttrưc doanh tri.

Tiếngbưc chân thăn xa dn,īTrưng công chúaɨlp tc nhyt trên giưngïxung, thay by phc nhЇnhàng, ct tócđơn gin, gitkiếm và daoìgăm lên thtlưng, ri limang theo bìnhĩthuc.

Ngay lúc đangchun b, bàbng nghe thyľmt tiếng giĪyếu t: “A)t?”

Trưng côngìchúa quay phtđu li, nhìnthy Triu NguytĮchng ngưi ngit trên giưngdy. Bà lptc nhào ti,jk sát lưidao vào cTriu Nguyt, lnhóging nói: “Khôngĭđưc lên tiếng.”)

V mt TriuNguyt lnh dn,írõ ràng hnIvn còn suyyếu, nhưng trongámt li mangtheo s lnh,lùng đim tĩnh,ĩkhông h nhưngÏbưc: “T munálàm gì?”

Bênýngoài n àolên, Trưng côngĩchúa cm lydây thng đngísau, nhanh chóngɩtrói tay TriuàNguyt, sau đóchy ti bênca. Bà pháthin bên ngoàiïn ào làľdo ngưi caįS Du đãĬkinh đng binhlính.

Suy cho cùng,ĩchuyn S Du,trm nga cũngto đng tĩnhúquá ln, làmngưi khác tnh(gic. Trưng công¸chúa ngm nghĩ,útúm ly TriuİNguyt, k daolên c hn,[kéo hn rangoài.

Triu Nguyt va:mi tnh li,còn chưa hiurõ tình hình°nên cũng khôngăm ming, tronglòng nhanh chóngĩsuy đoán tìnhfhung bây gi.Ch hn bbt trói rangoài, Trưng côngchúa hét lnímt tiếng: “Ttįc dng li!”

Triu Nguyt nhìnthy đám ngưiS Du bngưi khác baovây, lp tcnhn ra kế}hoch đã tiếnhành đến bưcnào.

“Mai Phi.” Gingýhn bình tĩnh:“Ta biết nàngìmun th SfDu ra ngoài,inàng th trm,trm đ côta đi.”

“Bɪh.” Trưng côngúchúa cưi kh:ĩ“Ngươi cho rngta s tinɪngươi sao?”

“TaĨchưa tng gt³nàng đúng không?”ì

“Ngươi gt tacòn ít sao?”

Li này khiếnTriu Nguyt trm)mc. Trưng côngĩchúa bt cócĨhn đi vphía trưc, TrươngâHuy vi vã¸chy ti: “Bh!”

Triu NguytÍgiơ tay lên,ra hiu ngnghành đng caЇTrương Huy, lnhĺlùng nói: “Tmthi nàng đnglàm by, cn]thn đa bé.”

Trưng công chúaĩkhông nói, bàìép Triu Nguytđi ti trưcnga, lnh gingnói: “Lên nga.”

Triu Nguyt khôngnói, hn bTrưng công chúaòch kiếm ngayıtht lưng, ngoan¹ngoãn lên nga.Trưng công chúaưxoay ngưi nhyôlên, hét mtľtiếng vi SíDu: “Đi!”

“Nàngmun làm cáiăgì, nàng cnói vi trm…Triu Nguyt bìnhìtĩnh m ming:i“Nàng làm vyùkhông tt chocon.”

“Ngươi câmđming cho ta!”

Trưng công chúaĺđánh mt btìtai lên mthn, tc ginquát: “Đến lưtngươi nói chuynásao?!”

Triu Nguytìmím môi, Trưngcông chúa ômhn trongĩlòng, ra scđánh nga. TriuįNguyt lp tcb gãy c,tay mình, âmthm rút tayra khi dâyĩthng.

Hn vn luôn)là k ngoanĩđc, cái gìcũng dám làm.ĭHn đi xvi k kháctàn nhn, đi]x vi bnthân mình càngtàn nhn hơn.ếTriu Nguyt đauĩđn d diòlà thế, nhưngngoài mt vnõkhông t vïgì.

Gi phút này,ơhn vn cònsuy yếu, cănùbn không phnkháng đưc nhiu.Vì thế, hnɨsuy nghĩ phiãlàm sao kimòsoát thế cc.

Thybn h chyõxa, Trương Huycm giác khôngăn. Ông tadn truy binhíđui theo, nghiếnìrăng nhìn Trưngĺcông chúa mt]cách hung ác.

“Tưngquân, ta đãbiết ngưi phín kia chngêphi th ttìđp gì mà!”

Mt Phó quan:tc gin quát:Nhìn xem ta]x lý bàìta thế nào!”

Va dt li,Phó quan kiaЇgiương cung kéotên, mũi tênïlp tc bnv phía Trưngícông chúa!

Trương Huytht kinh hétlên: “Dng tay!”ľ

Tt c đãkhông còn kp,mũi tên nhmév phía Trưngcông chúa. Bàchng qua chbiết vài côngÍphu mèo cào,căn bn khôngkp tránh né.S Du ngheáthy tiếng mũitên, quay đuhong ht gi:ôĐin h!”

Nhưngơcũng chính trongĮnháy mt kia,ãTriu Nguyt phíatrưc Trưng côngíchúa đt nhiênôm ly cóbà, đy sangbên cnh.

Mũi tênõcm “Php vàoìda tht Triu°Nguyt. Mt hn¹trng bch, ngưcmt nhìn bà:į“Nàng không saoch?”

Trưng côngÍchúa không lêntiếng, bà kéofTriu Nguyt dy,jcõng sau lưngri leo lênĮnga ln na.

Bây(gi Triu Nguytcòn đâymà bn chúngcũng dám bn,ìmt khi khôngcó lá bùah mnh TriuôNguyt, e làbn h thtás chy khôngthoát.

Triệu Nguyệt vốn đã suy yếu, chịu một tên này, cộng thêm yên ngựa dằn xốc, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn quay cuồng. Triệu Nguyệt căn bản không còn sức lực, chỉ có thể vươn tay, cố gắng ôm chặt lấy Trưởng công chúa, gian nan nói: “Chạy vào rừng rậm, trẫm không xong rồi. Trương Huy sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Hắn cứ lặp đi lặp lại như thế, giọng nói ngày càng yếu dần.

Hắn không kịp hỏi vì sao bà muốn chạy, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy bản thân ôm lấy người này, cảm nhận gió lạnh thấu xương thổi tới, bỗng nhiên có cảm giác lưu lạc chân trời.

Bà cõng hắn, chạy theo Sở Du băng qua rừng rậm. Đợi lúc bình minh, Sở Du mới dừng lại, quay đầu nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

“Triệu Nguyệt.” Trưởng công chúa mở to mắt, bà cảm thấy hốc mắt cay cay: “Ta không phải là kẻ vì tình yêu mà buông bỏ tất cả. Ngươi giết ca ca ta, trượng phu ta, đẩy con gái ta đi viễn xứ. Sau khi huỷ hoại gia quốc ta, ngươi tưởng ta vẫn sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

Triệu Nguyệt nhận ra cơ thể mình bắt đầu lạnh băng, bỗng dưng nảy sinh cảm giác mệnh số đã tận. Hắn muốn ôm chặt bà, nhưng lại sợ tổn thương đến bào thai trong bụng. Tuy nhiên trong khoảnh khắc nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhận ra bất thường.

Bà cười: “Đều là ta gạt ngươi.”

Trưởng công chúa sững sờ, rốt cuộc lần này bà cũng nhận ra Triệu Nguyệt đang nói gì. Bà nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể bị máu tươi thấm đẫm, đột ngột nảy sinh một cảm giác sợ hãi. Bà không dám nhìn hắn, quay đầu đi, có chút bối rối.

Đứa bé hơn sáu tháng… sao bụng Trưởng công chúa lại bằng phẳng như vậy?

“Thôi đi.” Ánh mắt bà trôi về phương xa: “Có thể yên ổn chôn cất đã tốt lắm rồi.”

Trưởng công chúa sững sờ. Có một chớp mắt, trong đầu bà đột nhiên loé lên hình ảnh Triệu Nguyệt khi còn bé. Khi đó, hắn điềm đạm nho nhã, ngây thơ lương thiện đến gần như kỳ lạ.

Hắn đột nhiên ý thức được điều gì, nắm chặt vai bà, hét lên giống như phát điên: “Con đâu?”

Hối hận sao?

“Cái gì?”

“Nàng nghĩ vì sao ta làm Hoàng đế?”

Trưởng công chúa cưỡi ngựa xông vào rừng, Triệu Nguyệt giận dữ hỏi: “Con đâu? Có phải có người hại nàng không? Là ai hại nàng?!”

Hắn không kịp hỏi vì sao bà muốn chạy, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy bản thân ôm lấy người này, cảm nhận gió lạnh thấu xương thổi tới, bỗng nhiên có cảm giác lưu lạc chân trời.

“Là ai hại nàng…”

Triệu Nguyệt nhận ra cơ thể mình bắt đầu lạnh băng, bỗng dưng nảy sinh cảm giác mệnh số đã tận. Hắn muốn ôm chặt bà, nhưng lại sợ tổn thương đến bào thai trong bụng. Tuy nhiên trong khoảnh khắc nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhận ra bất thường.

Trưởng công chúa sững sờ, rốt cuộc lần này bà cũng nhận ra Triệu Nguyệt đang nói gì. Bà nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể bị máu tươi thấm đẫm, đột ngột nảy sinh một cảm giác sợ hãi. Bà không dám nhìn hắn, quay đầu đi, có chút bối rối.

Dứt lời, Trưởng công chúa trở người xuống ngựa, Triệu Nguyệt lập tức đổ gục xuống.

Bà cười: “Triệu Nguyệt, nếu như ngươi có thể kiểm soát dục vọng, ngươi và ta đã không đi tới ngày hôm nay…”

“Là ai hại nàng…”

“Tại sao…” Triệu Nguyệt khô khốc lên tiếng: “Tại sao phải đối xử với ta như vậy…”

Triệu Nguyệt nằm trên lưng bà, hô hấp dồn dập: “Nàng đừng sợ, nàng nói với trẫm, trẫm đi giết hắn. Ai cũng không thể hại nàng…”

Trưởng công chúa dừng bước, bà mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nói ra một câu.

“Kiểm soát dục vọng…” Triệu Nguyệt cảm giác mơ màng, hắn chậm rãi nhắm mắt: “Thì không chiếm được cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, nhìn mình tan cửa nát nhà, hai bàn tay trắng, làm trai lơ của nàng, nhìn nàng ve vãn với người đàn ông khác nhưng lại chẳng làm được gì…”

“Câm miệng! Câm miệng!” Triệu Nguyệt rống giận: “Có con, nàng có!”

Hắn cứ lặp đi lặp lại như thế, giọng nói ngày càng yếu dần.

Hắn trầm mặc khiến Trưởng công chúa hơi sợ hãi, bà ra sức đánh ngựa, bắt đầu nhắc chuyện lúc xưa. Bà nói hắn không tốt, nói hắn có bao nhiêu xấu xa, nhưng người đằng sau lại không hề đáp lại câu nào.

Trưởng công chúa mờ mịt, tựa như dự cảm được điều gì. Bà cõng hắn, nghe hắn la hét, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “A Nguyệt, không có con.”

“Lúc trước, không phải nàng tha thứ cho ta sao?” Triệu Nguyệt khàn giọng nói: “Sau khi ta giết Mai Hàm Tuyết…”Hắn đột nhiên ý thức được điều gì, nắm chặt vai bà, hét lên giống như phát điên: “Con đâu?”

Người sau lưng sững sờ, Trưởng công chúa nói tiếp: “Thật ra…”

Nghe thấy lời Sở Du nói, bà vô cùng bình tĩnh đáp: “Ừ.”

“Câm miệng…” Triệu Nguyệt run rẩy dữ dội. Trưởng công chúa biết thật ra chỉ cần cho một ít manh mối, người thông minh như hắn đã có thể nhìn thấu toàn cục, nhưng bà vẫn muốn nói cho hắn biết.

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục gấp rút lên đường.

Bà không biết làm như vậy là để báo thù hay để làm gì, chỉ là bà rất muốn nói cho hắn biết, nói cho hắn tất cả mọi thứ.

Trưởng công chúa mờ mịt, tựa như dự cảm được điều gì. Bà cõng hắn, nghe hắn la hét, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “A Nguyệt, không có con.”

“Không có con.”

Bà không biết làm như vậy là để báo thù hay để làm gì, chỉ là bà rất muốn nói cho hắn biết, nói cho hắn tất cả mọi thứ.

“Ta muốn báo thù, ta phải có được tất cả những gì ta muốn. Cuộc đời ta sẽ không cần phải nếm trải sự khuất nhục của quá khứ nữa.”

Bà cười: “Đều là ta gạt ngươi.”

“Câm miệng! Câm miệng!” Triệu Nguyệt rống giận: “Có con, nàng có!”

Hắn không nói được đây là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy có vô số cảm xúc tuôn trào.

“Ta không có.” Giọng Trưởng công chúa điềm tĩnh: “Ta chỉ vì ổn định thế cục sau khi đầu độc ngươi. Ngươi chết rồi, ta sẽ tuỳ tiện tìm một đứa bé bảo là con ngươi.”

Triệu Nguyệt nằm trên lưng bà, hô hấp dồn dập: “Nàng đừng sợ, nàng nói với trẫm, trẫm đi giết hắn. Ai cũng không thể hại nàng…”

Triệu Nguyệt sửng sờ. Trưởng công chúa nói tiếp: “Độc là do ta hạ, ván là do ta bày. Kẻ địch lớn nhất của ngươi chưa bao giờ là Cố Sở Sinh, lại càng không phải là Vệ Uẩn, mà là ta.”

“Cái gì?”

“Tại sao…” Triệu Nguyệt khô khốc lên tiếng: “Tại sao phải đối xử với ta như vậy…”

Đứa bé hơn sáu tháng… sao bụng Trưởng công chúa lại bằng phẳng như vậy?Bà không hề quay đầu, cầm roi bước về phía trước.

“Triệu Nguyệt.” Trưởng công chúa mở to mắt, bà cảm thấy hốc mắt cay cay: “Ta không phải là kẻ vì tình yêu mà buông bỏ tất cả. Ngươi giết ca ca ta, trượng phu ta, đẩy con gái ta đi viễn xứ. Sau khi huỷ hoại gia quốc ta, ngươi tưởng ta vẫn sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

Bà đứng yên tại chỗ, vẫn không dám quay đầu. Thật lâu sau, Sở Du mới nghe thấy bà nặn ra tiếng nói, dường như đã đấu tranh hồi lâu.

Lúc này Sở Du mới sững sờ. Trưởng công chúa ngồi trên ngựa, Triệu Nguyệt ở sau lưng, tựa cằm lên hõm vai, tay siết chặt thắt lưng bà.

“Lúc trước, không phải nàng tha thứ cho ta sao?” Triệu Nguyệt khàn giọng nói: “Sau khi ta giết Mai Hàm Tuyết…”

“Khi đó, ta không biết ngươi giết chàng.”

Trưởng công chúa bình tĩnh mở miệng, Triệu Nguyệt trầm mặc.

Bà cười: “Triệu Nguyệt, nếu như ngươi có thể kiểm soát dục vọng, ngươi và ta đã không đi tới ngày hôm nay…”

Nhân lúc Trưởng công chúa và Sở Du nghỉ ngơi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt lấy kiếm đào một cái hố, chôn Triệu Nguyệt xuống. Sau khi chôn xong, Sở Du mang nước đến bên cạnh Trưởng công chúa, do dự hỏi: “Người muốn lập bia không?”

“Kiểm soát dục vọng…” Triệu Nguyệt cảm giác mơ màng, hắn chậm rãi nhắm mắt: “Thì không chiếm được cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, nhìn mình tan cửa nát nhà, hai bàn tay trắng, làm trai lơ của nàng, nhìn nàng ve vãn với người đàn ông khác nhưng lại chẳng làm được gì…”

“Chôn đi.”

“Nàng nghĩ vì sao ta làm Hoàng đế?”

Trưởng công chúa bình tĩnh mở miệng, Triệu Nguyệt trầm mặc.

“Ta muốn báo thù, ta phải có được tất cả những gì ta muốn. Cuộc đời ta sẽ không cần phải nếm trải sự khuất nhục của quá khứ nữa.”

Trưởng công chúa sững sờ. Có một chớp mắt, trong đầu bà đột nhiên loé lên hình ảnh Triệu Nguyệt khi còn bé. Khi đó, hắn điềm đạm nho nhã, ngây thơ lương thiện đến gần như kỳ lạ.

Triệu Nguyệt vốn đã suy yếu, chịu một tên này, cộng thêm yên ngựa dằn xốc, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn quay cuồng. Triệu Nguyệt căn bản không còn sức lực, chỉ có thể vươn tay, cố gắng ôm chặt lấy Trưởng công chúa, gian nan nói: “Chạy vào rừng rậm, trẫm không xong rồi. Trương Huy sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Hắn sẽ đưa từng con kiến về tổ, sẽ ngăn bà, sợ bà giẫm chết một con côn trùng.

“Nhưng ta chưa từng có những trai lơ khác, tất cả đều là bày vẻ mà thôi.”

“Nhưng ta chưa từng có những trai lơ khác, tất cả đều là bày vẻ mà thôi.”

Trưởng công chúa ngây ngốc lên tiếng: “Ta thích ngươi, nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều. Ta sợ ngươi không thích ta, lần nào cũng chỉ giả vờ là mình chăm sóc ngươi như đệ đệ, thật ra ta thích ngươi. Ngươi tới phủ Công chúa, sau khi ta thích ngươi thì chưa từng chạm vào bất kỳ ai khác.”

Triệu Nguyệt sững sờ, hắn muốn đáp lại, nhưng hắn đã không còn sức lực nữa.

Hắn không nói được đây là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy có vô số cảm xúc tuôn trào.

Hối hận sao?

Đau khổ sao?

Hắn không biết, hắn chỉ cảm thấy nếu như lại có một cơ hội… lại có thể có một cơ hội…

Hắn sẽ đưa từng con kiến về tổ, sẽ ngăn bà, sợ bà giẫm chết một con côn trùng.

Hắn trầm mặc khiến Trưởng công chúa hơi sợ hãi, bà ra sức đánh ngựa, bắt đầu nhắc chuyện lúc xưa. Bà nói hắn không tốt, nói hắn có bao nhiêu xấu xa, nhưng người đằng sau lại không hề đáp lại câu nào.

Nói xong câu này, Trưởng công chúa lập tức đi về trước. Bà thẳng sống lưng, đi một cách kiêu ngạo, giống như chẳng thèm để tâm.

Bà cõng hắn, chạy theo Sở Du băng qua rừng rậm. Đợi lúc bình minh, Sở Du mới dừng lại, quay đầu nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

Máu của hắn nhuộm đỏ người Trưởng công chúa. Vẻ mặt bà điềm tĩnh, nhưng khuôn mặt đầy nước mắt.

Lúc này Sở Du mới sững sờ. Trưởng công chúa ngồi trên ngựa, Triệu Nguyệt ở sau lưng, tựa cằm lên hõm vai, tay siết chặt thắt lưng bà.

Máu của hắn nhuộm đỏ người Trưởng công chúa. Vẻ mặt bà điềm tĩnh, nhưng khuôn mặt đầy nước mắt.

Nghe thấy lời Sở Du nói, bà vô cùng bình tĩnh đáp: “Ừ.”

“Câm miệng…” Triệu Nguyệt run rẩy dữ dội. Trưởng công chúa biết thật ra chỉ cần cho một ít manh mối, người thông minh như hắn đã có thể nhìn thấu toàn cục, nhưng bà vẫn muốn nói cho hắn biết.

Dứt lời, Trưởng công chúa trở người xuống ngựa, Triệu Nguyệt lập tức đổ gục xuống.

Triệu Nguyệt sửng sờ. Trưởng công chúa nói tiếp: “Độc là do ta hạ, ván là do ta bày. Kẻ địch lớn nhất của ngươi chưa bao giờ là Cố Sở Sinh, lại càng không phải là Vệ Uẩn, mà là ta.”

Bà không hề quay đầu, cầm roi bước về phía trước.

Triệu Nguyệt sững sờ, hắn muốn đáp lại, nhưng hắn đã không còn sức lực nữa.

Sở Du sững người, do dự hỏi: “Điện hạ, Triệu Nguyệt… phải xử lý thế nào?”

Trưởng công chúa dừng bước, bà mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nói ra một câu.

Bà đứng yên tại chỗ, vẫn không dám quay đầu. Thật lâu sau, Sở Du mới nghe thấy bà nặn ra tiếng nói, dường như đã đấu tranh hồi lâu.

“Chôn đi.”

“Khi đó, ta không biết ngươi giết chàng.”

Nói xong câu này, Trưởng công chúa lập tức đi về trước. Bà thẳng sống lưng, đi một cách kiêu ngạo, giống như chẳng thèm để tâm.

Sở Du thở dài, quay đầu nói với Trường Nguyệt bên cạnh: “Chôn đi.”

“Không có con.”

Nhân lúc Trưởng công chúa và Sở Du nghỉ ngơi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt lấy kiếm đào một cái hố, chôn Triệu Nguyệt xuống. Sau khi chôn xong, Sở Du mang nước đến bên cạnh Trưởng công chúa, do dự hỏi: “Người muốn lập bia không?”

Trưởng công chúa ngây ngốc lên tiếng: “Ta thích ngươi, nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều. Ta sợ ngươi không thích ta, lần nào cũng chỉ giả vờ là mình chăm sóc ngươi như đệ đệ, thật ra ta thích ngươi. Ngươi tới phủ Công chúa, sau khi ta thích ngươi thì chưa từng chạm vào bất kỳ ai khác.”

Trưởng công chúa không đáp. Lát sau, bà cười khổ: “Người như hắn, nếu có mộ bia, e là hài cốt cũng chẳng còn.”

Đau khổ sao?

“Ta không có.” Giọng Trưởng công chúa điềm tĩnh: “Ta chỉ vì ổn định thế cục sau khi đầu độc ngươi. Ngươi chết rồi, ta sẽ tuỳ tiện tìm một đứa bé bảo là con ngươi.”

“Thôi đi.” Ánh mắt bà trôi về phương xa: “Có thể yên ổn chôn cất đã tốt lắm rồi.”

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục gấp rút lên đường.

4.4 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

14 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
An Ha
An Ha
4 Năm Cách đây

Một mối tình thật buồn 🙁

Vrkimaru
Vrkimaru
3 Năm Cách đây

Buồn cho mối tình TN và TCC

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hi vọng nếu có kiếp sau hai người sẽ có kết cục tốt hơn

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Đọc từ đầu truyện tới h mình ghét Triệu Nguyệt lắm luôn, vẫn cảm thấy hắn đáng chết nhưng nếu tgian có thể quay ngược thì mong là Triệu Nguyệt đc cứu rỗi khi còn lương tâm, khi chưa nỡ giết hại 1 con kiến nào

14
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!