Chương 164 (2)
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du đi theo Trưởng công chúa ra khỏi thành. Bọn họ vừa tới trước quân đội, Trương Huy đã dẫn lính tiến lên, kính cẩn trước long liễn: “Bệ hạ, nương nương, chúng ta lui về Vân Thành trước nhé?” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Vân Thành là khu vực gần Hoa Kinh nhất mà Triệu Nguyệt quản hạt. Trưởng công chúa chải tóc cho Triệu Nguyệt, bình tĩnh nói: “Ừ.”
Quân đội nhanh chóng chạy về hướng Vân Thành. Sở Du ngồi trong xe ngựa dần bình tĩnh lại, nàng run run ôm lấy chính mình. Lát sau, nàng hít sâu một hơi, lau nước mắt, cuốn rèm lên nhìn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ngồi ngoài xe, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?” Đường An đem suy nghĩ theo nhà mình lão.
Vãn Nguyệt thấp giọng đáp: “Trương Huy nói đến Vân Thành.”
“Ngươi đi xuống, bảo là ta yêu cầu gặp Mai Phi.”
Sở Du căn dặn xong, Vãn Nguyệt lập tức đáp lời, bước xuống xe ngựa, đi lên trước thông báo, một lát sau liền có thị nữ đến mời Sở Du vào long liễn. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
Lúc Sở Du lên long liễn, dường như Trưởng công chúa đang suy nghĩ điều gì. Triệu Nguyệt gối lên chân bà, bà đang chải tóc cho hắn.
Sở Du đến trước mặt Trưởng công chúa, thấp giọng nói: “Công chúa, thiếp thân không thể rơi vào tay Trương Huy.” Không có gì thở dốc nàng sau lưng nhất đặng.
“Ta biết.” Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn nàng, mắt toát lên lạnh lẽo: “Chúng ta phải đi.”
“Công chúa định thế nào?” Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
“Thủ hạ của Trương Huy có một người của ta.”
Trưởng công chúa chậm rãi nói: “Vừa rồi, ta đã cho người đi hỏi. Giờ Sửu(*) tối nay, chúng ta hạ trại nghỉ ngơi, hắn trực ban hộ vệ. Đến lúc đó, chúng ta chạy.” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
(*) Giờ Sửu: 1-3 giờ sáng
“Vậy Triệu Nguyệt phải xửạlý thế nào?”ỉ
Sở Du nhìnἶTriệu Nguyệt, Trưởngúcông chúa mím³môi, quyết đoánἱnói: “Giết!”
Sở‹Du lẳng lặngễnhìn Trưởng côngõchúa. Dường nhưábiết Sở Duíđang nghĩ gì,{bà ngước mắt,ẫlạnh lùng điềmĩtĩnh nói: “Nếuĩhắn đã tínhõdẫn Bắc Địchịvào Hoa Kinhịđể tháo vòngởvây cho mình,ợe rằng bộợdạng hôm nayđcủa hắn cũngľkhông phải làïthật. Trương Huyằtốn công tốnùsức cứu mộtfngười bại liệtìnhư hắn raīngoài, hẳn làícó dự định‹khác. Cho dùíta có muốnốgiữ hắn cũngḽkhông dám giữ.”ă
“Công chúa cóẵthể hạ quyếtítâm…” Sở Duígật đầu: “Đương:nhiên không cóἷgì tốt hơn.”ì
Hai người bànÍbạc chuyện chạyítrốn một lát,jTrương Huy bỗng,xuất hiện bênĪngoài long liễn:ậ“Nương nương, sứcíkhoẻ người trânếquý, có phảiẵnên nghỉ ngơiãrồi không?”
“Đa[tạ Trương côngícông.” Trưởng côngíchúa bình tĩnhïnói: “Vậy bổnἴcung bảo Sởỏđại tiểu thư}trở về xeĬngựa.”
Sở Duĩquay về xe.²Đợi đến banἶđêm, quân độiầdựng trại đóngíquân, Sở Duẵvà Vãn Nguyệt,ἵTrường Nguyệt ởỵriêng một cănỉlều. Sau khiļthu dọn xongđđồ đạc, cácủnàng yên lặngĩchờ giờ đợiẹgiờ Sửu.
Nhưng khôngébao lâu sauòkhi Trưởng côngļchúa sắp xếpýxong, Trương Huyɪbỗng nhiên đến.
Trưởngĩcông chúa khôngĬdám rời TriệuĬNguyệt một bước,Ïcanh giữ bênỏngười hắn, lạnhílùng điềm tĩnhỵhỏi: “Đêm khuya,ITrương công công³đến đây cóíviệc gì?”
“LongĬthể Bệ hạıđau yếu, nôitài cố ýɪđến đây đưa‹thuốc.”
Nghe thấyílời của TrươngïHuy, ánh mắtóTrưởng công chúaờdời sang chénİthuốc trên tayễông ta.
Vẻ mặtĭbà bình tĩnh.{Ngay bây giờ,ôbà đã cóẵthể xác địnhữquả nhiên làĩTriệu Nguyệt đã‹tính toán trướcỹtất cả.
Bà ômiTriệu Nguyệt, bàyổra vẻ mặtĮcảnh giác: “Thuốc‹của ông làốai kê? Muốnẽlàm gì?”
Thấy¸dáng vẻ củaỉTrưởng công chúa,ắTrương Huy trầmừmặc chốc lát.áÔng bưng chénẳthuốc, chậm rãiọmở miệng: “Thậtḽra nô tàiỏkhông thích Điệnḷhạ.”
Trưởng côngặchúa sững sờ,ĺnghe Trương Huyẹtừ tốn nói:ồ“Từ lúc BệÎhạ vẫn cònẵlà Thế tử,ĩnô tài đãĩcảm thấy đốiịvới Bệ hạỉmà nói, Trưởngícông chúa ngàiĺchính là taiḷhoạ.”
“Ông nóiĬvới ta những)thứ này làmἱgì?”
Trưởng công‹chúa nhíu mày.íTrương Huy lẳngἰlặng nhìn bà:ἷ“Thật ra nôừtài biết Bệẹhạ không phảiýlà một vịĩHoàng đế tốt,ìthế nhưng nóiľmột cách côngĺbằng, Bệ hạ(là một ngườiấtrượng phụ tốt.ịBệ hạ phụ³lòng người trongậthiên hạ, nhưngắchưa bao giờịphụ lòng người,ờcho nên Trưởng‹công chúa…” TrươngÍHuy khẽ thởïdài: “Ai cũngụcó thể phụịlòng Bệ hạ,ánhưng người không]thể.”
Trưởng côngĮchúa không nóiễgì. Lát sau,ibà cười khổ:ẽ“Trương công côngìlo thừa rồi,{Bệ hạ làẵtrời của ta,ẻmột sủng phiógian nịnh nhưéta…” Trưởng côngỳchúa giơ tayỵlên, vén tócẻra sau tai:ẫ“Bệ hạ điẻrồi, ta cònЇcó thể dựaếvào ai?”
TrươngẹHuy trầm mặc.ḹLát sau, ôngằbước lên, kínhửcẩn nói: “MờiἰMai Phi đút°thuốc cho Bệỷhạ.”
Trưởng côngịchúa nhìn chénịthuốc kia, thậtỗra bà khôngìmuốn đút. Nhưngḹgiờ khắc này,ằbà không thểẵđể Trương Huyĩnhìn ra manhjmối gì. Vìịthế, bà bưngÎthuốc đút choíTriệu Nguyệt. Sauẽkhi đút xong,ïTrưởng công chúa:nhìn Trương Huy,ḹlãnh đạm nói:ả“Bổn cung muốnḹhầu hạ Bệ,hạ nghỉ ngơi,ắông lui xuống¸đi.”
Trương Huy)quan sát TriệuìNguyệt chốc látộrồi kính cẩnįlui xuống.
Chờ sauókhi hắn đi,íTrưởng công chúaờlệnh thị nữótắt đèn, sauḷđó cùng nằmìtrên giường với{Triệu Nguyệt, imÎlặng tính canhıgiờ.
Bà nghe thấyặâm thanh giaoẽca bên ngoài,ẽbèn ngồi dậyânói với thịÏnữ: “Hải Đường,ềngươi lấy chèımà ta bảoìchuẩn bị đưaàqua cho Sởĩtiểu thư đi,¹uống cái đóḽgiúp dễ ngủ.”Į
Dựa theo kếởhoạch, bà sẽïlấy chuyện đưaἰchè làm lý{do. Sau khiĩđưa qua, SởïDu sẽ biết)mọi chuyện đãĬchuẩn bị xong.ỡĐến lúc đó,ịnàng sẽ điốtrộm ngựa, bọnỵhọ gặp mặtằtrước doanh trại.
Tiếngỷbước chân thịănữ xa dần,īTrưởng công chúaɨlập tức nhảyễtừ trên giườngïxuống, thay bộỏy phục nhẹЇnhàng, cột tócốđơn giản, giắtỵkiếm và daoìgăm lên thắtḽlưng, rồi lạiựmang theo bìnhĩthuốc.
Ngay lúc đangấchuẩn bị, bàỉbỗng nghe thấyľmột tiếng gọiĪyếu ớt: “A)tỷ?”
Trưởng côngìchúa quay phắtỉđầu lại, nhìnἲthấy Triệu NguyệtĮchống người ngồiữtừ trên giườngẵdậy. Bà lậpἴtức nhào tới,jkề sát lưỡiἰdao vào cổḹTriệu Nguyệt, lạnhógiọng nói: “Khôngĭđược lên tiếng.”)
Vẻ mặt TriệuữNguyệt lạnh dần,írõ ràng hắnIvẫn còn suyọyếu, nhưng trongámắt lại mangốtheo sự lạnh,lùng điềm tĩnh,ĩkhông hề nhườngÏbước: “Tỷ muốnálàm gì?”
Bênýngoài ồn àoἱlên, Trưởng côngĩchúa cầm lấyḽdây thừng đằngísau, nhanh chóngɩtrói tay TriệuàNguyệt, sau đóẳchạy tới bênḹcửa. Bà phátủhiện bên ngoàiïồn ào làľdo người củaįSở Du đãĬkinh động binhủlính.
Suy cho cùng,ĩchuyện Sở Du,trộm ngựa cũngớtạo động tĩnhúquá lớn, làmặngười khác tỉnh(giấc. Trưởng công¸chúa ngẫm nghĩ,útúm lấy TriệuİNguyệt, kề daoỉlên cổ hắn,[kéo hắn raịngoài.
Triệu Nguyệt vừa:mới tỉnh lại,ỏcòn chưa hiểuịrõ tình hình°nên cũng khôngămở miệng, trongởlòng nhanh chóngĩsuy đoán tìnhfhuống bây giờ.ỉChờ hắn bịỳbắt trói raồngoài, Trưởng côngịchúa hét lớnímột tiếng: “Tấtįcả dừng lại!”ỉ
Triệu Nguyệt nhìnặthấy đám ngườiἰSở Du bịụngười khác baoἷvây, lập tứcỉnhận ra kế}hoạch đã tiếnợhành đến bướcỳnào.
“Mai Phi.” Giọngýhắn bình tĩnh:ạ“Ta biết nàngìmuốn thả SởfDu ra ngoài,inàng thả trẫm,ửtrẫm để côẩta đi.”
“Bệɪhạ.” Trưởng côngúchúa cười khẽ:ĩ“Ngươi cho rằngọta sẽ tinɪngươi sao?”
“TaĨchưa từng gạt³nàng đúng không?”ì
“Ngươi gạt taἱcòn ít sao?”ἱ
Lời này khiếnồTriệu Nguyệt trầm)mặc. Trưởng côngĩchúa bắt cócĨhắn đi vềḹphía trước, TrươngâHuy vội vã¸chạy tới: “Bệợhạ!”
Triệu NguyệtÍgiơ tay lên,ἴra hiệu ngừngổhành động củaЇTrương Huy, lạnhĺlùng nói: “Tạmạthời nàng đừngợlàm bậy, cẩn]thẩn đứa bé.”ẳ
Trưởng công chúaĩkhông nói, bàìép Triệu Nguyệtỳđi tới trướcỉngựa, lạnh giọngḷnói: “Lên ngựa.”ἲ
Triệu Nguyệt khôngứnói, hắn bịịTrưởng công chúaòchỉ kiếm ngayıthắt lưng, ngoan¹ngoãn lên ngựa.ểTrưởng công chúaưxoay người nhảyôlên, hét mộtľtiếng với SởíDu: “Đi!”
“Nàngḹmuốn làm cáiăgì, nàng cứἵnói với trẫm…”ỉTriệu Nguyệt bìnhìtĩnh mở miệng:i“Nàng làm vậyùkhông tốt choỉcon.”
“Ngươi câmđmiệng cho ta!”ễ
Trưởng công chúaĺđánh một bạtìtai lên mặtẽhắn, tức giậnằquát: “Đến lượtặngươi nói chuyệnásao?!”
Triệu Nguyệtìmím môi, Trưởngỉcông chúa ômḷhắn ở trongĩlòng, ra sứcỉđánh ngựa. TriệuįNguyệt lập tứcἷbẻ gãy cả,tay mình, âmờthầm rút tayẹra khỏi dâyĩthừng.
Hắn vẫn luôn)là kẻ ngoanĩđộc, cái gìḽcũng dám làm.ĭHắn đối xửặvới kẻ khácḻtàn nhẫn, đối]xử với bảnἶthân mình càngửtàn nhẫn hơn.ếTriệu Nguyệt đauĩđớn dữ dộiòlà thế, nhưngỉngoài mặt vẫnõkhông tỏ vẻïgì.
Giờ phút này,ơhắn vẫn cònịsuy yếu, cănùbản không phảnụkháng được nhiều.ốVì thế, hắnɨsuy nghĩ phảiãlàm sao kiểmòsoát thế cục.
Thấyịbọn họ chạyõxa, Trương Huyἲcảm giác khôngăổn. Ông taẹdẫn truy binhíđuổi theo, nghiếnìrăng nhìn Trưởngĺcông chúa một]cách hung ác.
“Tướngảquân, ta đãổbiết người phụínữ kia chẳngêphải thứ tốtìđẹp gì mà!”ỉ
Một Phó quan:tức giận quát:ḷ“Nhìn xem ta]xử lý bàìta thế nào!”ồ
Vừa dứt lời,ẻPhó quan kiaЇgiương cung kéoḷtên, mũi tênïlập tức bắnẹvề phía Trưởngícông chúa!
Trương Huyầthất kinh hétḹlên: “Dừng tay!”ľ
Tất cả đãịkhông còn kịp,ỉmũi tên nhắmévề phía Trưởngỉcông chúa. Bàỉchẳng qua chỉỗbiết vài côngÍphu mèo cào,ềcăn bản khôngổkịp tránh né.ỉSở Du ngheáthấy tiếng mũiἷtên, quay đầuẫhoảng hốt gọi:ô“Điện hạ!”
Nhưngơcũng chính trongĮnháy mắt kia,ãTriệu Nguyệt phíaắtrước Trưởng côngíchúa đột nhiênἱôm lấy cổóbà, đẩy sangἰbên cạnh.
Mũi tênõcắm “Phập” vàoìda thịt Triệu°Nguyệt. Mặt hắn¹trắng bệch, ngướcỳmắt nhìn bà:į“Nàng không saoộchứ?”
Trưởng côngÍchúa không lênằtiếng, bà kéofTriệu Nguyệt dậy,jcõng sau lưngựrồi leo lênĮngựa lần nữa.
Bây(giờ Triệu Nguyệtỉcòn ở đâyụmà bọn chúngộcũng dám bắn,ìmột khi khôngẽcó lá bùaỵhộ mệnh TriệuôNguyệt, e làẳbọn họ thậtásự chạy khôngἲthoát.
Triệu Nguyệt vốn đã suy yếu, chịu một tên này, cộng thêm yên ngựa dằn xốc, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn quay cuồng. Triệu Nguyệt căn bản không còn sức lực, chỉ có thể vươn tay, cố gắng ôm chặt lấy Trưởng công chúa, gian nan nói: “Chạy vào rừng rậm, trẫm không xong rồi. Trương Huy sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Hắn cứ lặp đi lặp lại như thế, giọng nói ngày càng yếu dần.
Hắn không kịp hỏi vì sao bà muốn chạy, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy bản thân ôm lấy người này, cảm nhận gió lạnh thấu xương thổi tới, bỗng nhiên có cảm giác lưu lạc chân trời.
Bà cõng hắn, chạy theo Sở Du băng qua rừng rậm. Đợi lúc bình minh, Sở Du mới dừng lại, quay đầu nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
“Triệu Nguyệt.” Trưởng công chúa mở to mắt, bà cảm thấy hốc mắt cay cay: “Ta không phải là kẻ vì tình yêu mà buông bỏ tất cả. Ngươi giết ca ca ta, trượng phu ta, đẩy con gái ta đi viễn xứ. Sau khi huỷ hoại gia quốc ta, ngươi tưởng ta vẫn sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
Triệu Nguyệt nhận ra cơ thể mình bắt đầu lạnh băng, bỗng dưng nảy sinh cảm giác mệnh số đã tận. Hắn muốn ôm chặt bà, nhưng lại sợ tổn thương đến bào thai trong bụng. Tuy nhiên trong khoảnh khắc nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhận ra bất thường.
Bà cười: “Đều là ta gạt ngươi.”
Trưởng công chúa sững sờ, rốt cuộc lần này bà cũng nhận ra Triệu Nguyệt đang nói gì. Bà nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể bị máu tươi thấm đẫm, đột ngột nảy sinh một cảm giác sợ hãi. Bà không dám nhìn hắn, quay đầu đi, có chút bối rối.Đứa bé hơn sáu tháng… sao bụng Trưởng công chúa lại bằng phẳng như vậy?
“Thôi đi.” Ánh mắt bà trôi về phương xa: “Có thể yên ổn chôn cất đã tốt lắm rồi.”
Trưởng công chúa sững sờ. Có một chớp mắt, trong đầu bà đột nhiên loé lên hình ảnh Triệu Nguyệt khi còn bé. Khi đó, hắn điềm đạm nho nhã, ngây thơ lương thiện đến gần như kỳ lạ.
Hắn đột nhiên ý thức được điều gì, nắm chặt vai bà, hét lên giống như phát điên: “Con đâu?”
Hối hận sao?“Cái gì?”
“Nàng nghĩ vì sao ta làm Hoàng đế?”
Trưởng công chúa cưỡi ngựa xông vào rừng, Triệu Nguyệt giận dữ hỏi: “Con đâu? Có phải có người hại nàng không? Là ai hại nàng?!”
Hắn không kịp hỏi vì sao bà muốn chạy, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy bản thân ôm lấy người này, cảm nhận gió lạnh thấu xương thổi tới, bỗng nhiên có cảm giác lưu lạc chân trời.
“Là ai hại nàng…”
Triệu Nguyệt nhận ra cơ thể mình bắt đầu lạnh băng, bỗng dưng nảy sinh cảm giác mệnh số đã tận. Hắn muốn ôm chặt bà, nhưng lại sợ tổn thương đến bào thai trong bụng. Tuy nhiên trong khoảnh khắc nhớ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhận ra bất thường.Trưởng công chúa sững sờ, rốt cuộc lần này bà cũng nhận ra Triệu Nguyệt đang nói gì. Bà nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể bị máu tươi thấm đẫm, đột ngột nảy sinh một cảm giác sợ hãi. Bà không dám nhìn hắn, quay đầu đi, có chút bối rối.
Dứt lời, Trưởng công chúa trở người xuống ngựa, Triệu Nguyệt lập tức đổ gục xuống.Bà cười: “Triệu Nguyệt, nếu như ngươi có thể kiểm soát dục vọng, ngươi và ta đã không đi tới ngày hôm nay…”
“Là ai hại nàng…”
“Tại sao…” Triệu Nguyệt khô khốc lên tiếng: “Tại sao phải đối xử với ta như vậy…”
Triệu Nguyệt nằm trên lưng bà, hô hấp dồn dập: “Nàng đừng sợ, nàng nói với trẫm, trẫm đi giết hắn. Ai cũng không thể hại nàng…”
Trưởng công chúa dừng bước, bà mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nói ra một câu.“Kiểm soát dục vọng…” Triệu Nguyệt cảm giác mơ màng, hắn chậm rãi nhắm mắt: “Thì không chiếm được cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, nhìn mình tan cửa nát nhà, hai bàn tay trắng, làm trai lơ của nàng, nhìn nàng ve vãn với người đàn ông khác nhưng lại chẳng làm được gì…”
“Câm miệng! Câm miệng!” Triệu Nguyệt rống giận: “Có con, nàng có!”Hắn cứ lặp đi lặp lại như thế, giọng nói ngày càng yếu dần.
Hắn trầm mặc khiến Trưởng công chúa hơi sợ hãi, bà ra sức đánh ngựa, bắt đầu nhắc chuyện lúc xưa. Bà nói hắn không tốt, nói hắn có bao nhiêu xấu xa, nhưng người đằng sau lại không hề đáp lại câu nào.Trưởng công chúa mờ mịt, tựa như dự cảm được điều gì. Bà cõng hắn, nghe hắn la hét, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “A Nguyệt, không có con.”
“Lúc trước, không phải nàng tha thứ cho ta sao?” Triệu Nguyệt khàn giọng nói: “Sau khi ta giết Mai Hàm Tuyết…”Hắn đột nhiên ý thức được điều gì, nắm chặt vai bà, hét lên giống như phát điên: “Con đâu?”Người sau lưng sững sờ, Trưởng công chúa nói tiếp: “Thật ra…”
Nghe thấy lời Sở Du nói, bà vô cùng bình tĩnh đáp: “Ừ.”“Câm miệng…” Triệu Nguyệt run rẩy dữ dội. Trưởng công chúa biết thật ra chỉ cần cho một ít manh mối, người thông minh như hắn đã có thể nhìn thấu toàn cục, nhưng bà vẫn muốn nói cho hắn biết.
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục gấp rút lên đường.Bà không biết làm như vậy là để báo thù hay để làm gì, chỉ là bà rất muốn nói cho hắn biết, nói cho hắn tất cả mọi thứ.
Trưởng công chúa mờ mịt, tựa như dự cảm được điều gì. Bà cõng hắn, nghe hắn la hét, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “A Nguyệt, không có con.”“Không có con.”
Bà không biết làm như vậy là để báo thù hay để làm gì, chỉ là bà rất muốn nói cho hắn biết, nói cho hắn tất cả mọi thứ.
“Ta muốn báo thù, ta phải có được tất cả những gì ta muốn. Cuộc đời ta sẽ không cần phải nếm trải sự khuất nhục của quá khứ nữa.”
Bà cười: “Đều là ta gạt ngươi.”
“Câm miệng! Câm miệng!” Triệu Nguyệt rống giận: “Có con, nàng có!”
Hắn không nói được đây là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy có vô số cảm xúc tuôn trào.“Ta không có.” Giọng Trưởng công chúa điềm tĩnh: “Ta chỉ vì ổn định thế cục sau khi đầu độc ngươi. Ngươi chết rồi, ta sẽ tuỳ tiện tìm một đứa bé bảo là con ngươi.”
Triệu Nguyệt nằm trên lưng bà, hô hấp dồn dập: “Nàng đừng sợ, nàng nói với trẫm, trẫm đi giết hắn. Ai cũng không thể hại nàng…”
Triệu Nguyệt sửng sờ. Trưởng công chúa nói tiếp: “Độc là do ta hạ, ván là do ta bày. Kẻ địch lớn nhất của ngươi chưa bao giờ là Cố Sở Sinh, lại càng không phải là Vệ Uẩn, mà là ta.”
“Cái gì?”
“Tại sao…” Triệu Nguyệt khô khốc lên tiếng: “Tại sao phải đối xử với ta như vậy…”
Đứa bé hơn sáu tháng… sao bụng Trưởng công chúa lại bằng phẳng như vậy?Bà không hề quay đầu, cầm roi bước về phía trước.“Triệu Nguyệt.” Trưởng công chúa mở to mắt, bà cảm thấy hốc mắt cay cay: “Ta không phải là kẻ vì tình yêu mà buông bỏ tất cả. Ngươi giết ca ca ta, trượng phu ta, đẩy con gái ta đi viễn xứ. Sau khi huỷ hoại gia quốc ta, ngươi tưởng ta vẫn sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
Bà đứng yên tại chỗ, vẫn không dám quay đầu. Thật lâu sau, Sở Du mới nghe thấy bà nặn ra tiếng nói, dường như đã đấu tranh hồi lâu.
Lúc này Sở Du mới sững sờ. Trưởng công chúa ngồi trên ngựa, Triệu Nguyệt ở sau lưng, tựa cằm lên hõm vai, tay siết chặt thắt lưng bà.“Lúc trước, không phải nàng tha thứ cho ta sao?” Triệu Nguyệt khàn giọng nói: “Sau khi ta giết Mai Hàm Tuyết…”
“Khi đó, ta không biết ngươi giết chàng.”
Trưởng công chúa bình tĩnh mở miệng, Triệu Nguyệt trầm mặc.
Bà cười: “Triệu Nguyệt, nếu như ngươi có thể kiểm soát dục vọng, ngươi và ta đã không đi tới ngày hôm nay…”
Nhân lúc Trưởng công chúa và Sở Du nghỉ ngơi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt lấy kiếm đào một cái hố, chôn Triệu Nguyệt xuống. Sau khi chôn xong, Sở Du mang nước đến bên cạnh Trưởng công chúa, do dự hỏi: “Người muốn lập bia không?”“Kiểm soát dục vọng…” Triệu Nguyệt cảm giác mơ màng, hắn chậm rãi nhắm mắt: “Thì không chiếm được cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, nhìn mình tan cửa nát nhà, hai bàn tay trắng, làm trai lơ của nàng, nhìn nàng ve vãn với người đàn ông khác nhưng lại chẳng làm được gì…”
“Chôn đi.”“Nàng nghĩ vì sao ta làm Hoàng đế?”
Trưởng công chúa bình tĩnh mở miệng, Triệu Nguyệt trầm mặc.“Ta muốn báo thù, ta phải có được tất cả những gì ta muốn. Cuộc đời ta sẽ không cần phải nếm trải sự khuất nhục của quá khứ nữa.”
Trưởng công chúa sững sờ. Có một chớp mắt, trong đầu bà đột nhiên loé lên hình ảnh Triệu Nguyệt khi còn bé. Khi đó, hắn điềm đạm nho nhã, ngây thơ lương thiện đến gần như kỳ lạ.
Triệu Nguyệt vốn đã suy yếu, chịu một tên này, cộng thêm yên ngựa dằn xốc, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn quay cuồng. Triệu Nguyệt căn bản không còn sức lực, chỉ có thể vươn tay, cố gắng ôm chặt lấy Trưởng công chúa, gian nan nói: “Chạy vào rừng rậm, trẫm không xong rồi. Trương Huy sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Hắn sẽ đưa từng con kiến về tổ, sẽ ngăn bà, sợ bà giẫm chết một con côn trùng.
“Nhưng ta chưa từng có những trai lơ khác, tất cả đều là bày vẻ mà thôi.”
“Nhưng ta chưa từng có những trai lơ khác, tất cả đều là bày vẻ mà thôi.”Trưởng công chúa ngây ngốc lên tiếng: “Ta thích ngươi, nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều. Ta sợ ngươi không thích ta, lần nào cũng chỉ giả vờ là mình chăm sóc ngươi như đệ đệ, thật ra ta thích ngươi. Ngươi tới phủ Công chúa, sau khi ta thích ngươi thì chưa từng chạm vào bất kỳ ai khác.”
Triệu Nguyệt sững sờ, hắn muốn đáp lại, nhưng hắn đã không còn sức lực nữa.
Hắn không nói được đây là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy có vô số cảm xúc tuôn trào.
Hối hận sao?
Đau khổ sao?
Hắn không biết, hắn chỉ cảm thấy nếu như lại có một cơ hội… lại có thể có một cơ hội…
Hắn sẽ đưa từng con kiến về tổ, sẽ ngăn bà, sợ bà giẫm chết một con côn trùng.
Hắn trầm mặc khiến Trưởng công chúa hơi sợ hãi, bà ra sức đánh ngựa, bắt đầu nhắc chuyện lúc xưa. Bà nói hắn không tốt, nói hắn có bao nhiêu xấu xa, nhưng người đằng sau lại không hề đáp lại câu nào.
Nói xong câu này, Trưởng công chúa lập tức đi về trước. Bà thẳng sống lưng, đi một cách kiêu ngạo, giống như chẳng thèm để tâm.Bà cõng hắn, chạy theo Sở Du băng qua rừng rậm. Đợi lúc bình minh, Sở Du mới dừng lại, quay đầu nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Máu của hắn nhuộm đỏ người Trưởng công chúa. Vẻ mặt bà điềm tĩnh, nhưng khuôn mặt đầy nước mắt.Lúc này Sở Du mới sững sờ. Trưởng công chúa ngồi trên ngựa, Triệu Nguyệt ở sau lưng, tựa cằm lên hõm vai, tay siết chặt thắt lưng bà.
Máu của hắn nhuộm đỏ người Trưởng công chúa. Vẻ mặt bà điềm tĩnh, nhưng khuôn mặt đầy nước mắt.
Nghe thấy lời Sở Du nói, bà vô cùng bình tĩnh đáp: “Ừ.”
“Câm miệng…” Triệu Nguyệt run rẩy dữ dội. Trưởng công chúa biết thật ra chỉ cần cho một ít manh mối, người thông minh như hắn đã có thể nhìn thấu toàn cục, nhưng bà vẫn muốn nói cho hắn biết.
Dứt lời, Trưởng công chúa trở người xuống ngựa, Triệu Nguyệt lập tức đổ gục xuống.
Triệu Nguyệt sửng sờ. Trưởng công chúa nói tiếp: “Độc là do ta hạ, ván là do ta bày. Kẻ địch lớn nhất của ngươi chưa bao giờ là Cố Sở Sinh, lại càng không phải là Vệ Uẩn, mà là ta.”Bà không hề quay đầu, cầm roi bước về phía trước.
Triệu Nguyệt sững sờ, hắn muốn đáp lại, nhưng hắn đã không còn sức lực nữa.Sở Du sững người, do dự hỏi: “Điện hạ, Triệu Nguyệt… phải xử lý thế nào?”
Trưởng công chúa dừng bước, bà mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nói ra một câu.
Bà đứng yên tại chỗ, vẫn không dám quay đầu. Thật lâu sau, Sở Du mới nghe thấy bà nặn ra tiếng nói, dường như đã đấu tranh hồi lâu.
“Chôn đi.”
“Khi đó, ta không biết ngươi giết chàng.”
Nói xong câu này, Trưởng công chúa lập tức đi về trước. Bà thẳng sống lưng, đi một cách kiêu ngạo, giống như chẳng thèm để tâm.
Sở Du thở dài, quay đầu nói với Trường Nguyệt bên cạnh: “Chôn đi.”
“Không có con.”
Nhân lúc Trưởng công chúa và Sở Du nghỉ ngơi, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt lấy kiếm đào một cái hố, chôn Triệu Nguyệt xuống. Sau khi chôn xong, Sở Du mang nước đến bên cạnh Trưởng công chúa, do dự hỏi: “Người muốn lập bia không?”
Trưởng công chúa ngây ngốc lên tiếng: “Ta thích ngươi, nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều. Ta sợ ngươi không thích ta, lần nào cũng chỉ giả vờ là mình chăm sóc ngươi như đệ đệ, thật ra ta thích ngươi. Ngươi tới phủ Công chúa, sau khi ta thích ngươi thì chưa từng chạm vào bất kỳ ai khác.”
Trưởng công chúa không đáp. Lát sau, bà cười khổ: “Người như hắn, nếu có mộ bia, e là hài cốt cũng chẳng còn.”
Đau khổ sao?
“Ta không có.” Giọng Trưởng công chúa điềm tĩnh: “Ta chỉ vì ổn định thế cục sau khi đầu độc ngươi. Ngươi chết rồi, ta sẽ tuỳ tiện tìm một đứa bé bảo là con ngươi.”“Thôi đi.” Ánh mắt bà trôi về phương xa: “Có thể yên ổn chôn cất đã tốt lắm rồi.”
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục gấp rút lên đường.
Một mối tình thật buồn 🙁
Buồn cho mối tình TN và TCC
Hi vọng nếu có kiếp sau hai người sẽ có kết cục tốt hơn
Đọc từ đầu truyện tới h mình ghét Triệu Nguyệt lắm luôn, vẫn cảm thấy hắn đáng chết nhưng nếu tgian có thể quay ngược thì mong là Triệu Nguyệt đc cứu rỗi khi còn lương tâm, khi chưa nỡ giết hại 1 con kiến nào