Chương 164 (3)
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Bảy ngày sau cuối cùng nhóm người cũng chạy tới Bạch Lĩnh. Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.
Bọn họ đã gửi trước tin tức cho Đào Tuyền. Đợi khi nàng đến Bạch Lĩnh, vừa xuống xe ngựa đã thấy Đào Tuyền dẫn theo Thẩm Hữu, Tần Thời Nguyệt, Liễu Tuyết Dương, Vương Lam và sáu vị công tử đứng trước cổng chờ nàng. Sở Du vừa xuất hiện, mọi người lập tức cung kính quỳ xuống, cất tiếng nói: “Cung nghênh Đại phu nhân trở về!”
Sở Du sững người. Lát sau, nàng nở nụ cười, nâng tay nói: “Đứng lên đi.” Từ nhập chức duy hộ sư sau.
Thấy nàng không hề từ chối, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Sở Du đỡ Trưởng công chúa xuống, mọi người bái lạy lần nữa rồi mới bước vào thành.
Lúc vào thành, Sở Du và Liễu Tuyết Dương, Vương Lam ngồi chung một chiếc xe ngựa. Vương Lam cẩn thận kể lại chuyện Tưởng Thuần với Sở Du . Sở Du trầm mặc, cuối cùng nói: “Tức là bây giờ, tỷ ấy đang ở Thái Bình Thành?” Người mù lấy cùng trên tay mình độ mạnh.
“Ừm.” Vương Lam thở dài: “Không biết sống chết thế nào rồi.” Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.
Sở Du không nói, bầu không khí hơi ngượng ngập. Lát sau, Liễu Tuyết Dương mới chậm rãi mở miệng: “A Du…”
Sở Du ngước mắt nhìnựbà, dường nhưựLiễu Tuyết Dương:già đi rấtủnhiều. Bà lẳngịlặng nhìn nàng,Įdo dự nói:ỹ“Trước đây làởta hẹp hòi,ḽcó lỗi với²cô. Ta nhậnìlỗi với cô,ặcô… có thểíbỏ qua chuyện²cũ không?”
SởἳDu không ngờửLiễu Tuyết Dươngễsẽ thẳng thắnɩbày tỏ tháiɩđộ như vậy.ựSau một thoángỷngây người, nàngἵcũng không ngạifngùng, thẳng thắnἳnói: “Hiện giờĭquan trọng nhấtễlà Tiểu Thấtícó thể trởịvề, trải quaắnhiều chuyện nhưİvậy, kỳ thậtínhững chuyện đóịđều đã khôngἳcòn quan trọng.”ẽ
Liễu Tuyết Dươngἵbị lời nóiềnày làm đỏ]mắt, bà gật³gù: “Tiểu Thấtḻlà quan trọngἲnhất.”
Về đếníphủ, Sở Duítạm biệt đámợngười Liễu TuyếtầDương, triệu tậpìnhóm Đào Tuyềnốđến, hỏi thăm)tình hình.
“Hiện tại,ộSở vương giaẽbị Trần Quốcầngăn trở, nhưngìhẳn trong vòngïbảy ngày cóịthể nắm được(trận chiến này.ảNhưng Hoa Kinhļcó mười vạnơđại quân, sợĪchỉ bằng quânệlực của một}mình Sở vươngЇgia thì khôngảđịch nổi.”
“Vậyïbên chúng taờcòn dư quân³lực không?”
“Khôngịcòn.” Thẩm Hữuỉcau mày: “Gầnjmười vạn quânἶBắc Địch ápĩsát biên cảnhẻđã rất vấtấvả, huống chiẵcòn có sáuếvạn quân TriệuỵNguyệt ở YênīChâu đang bámἵlấy Tần tướng¹quân. Phía chúngĩta căn bảnïkhông dư quânữlực đến HoaíKinh tác chiếnânữa. Thậm chíụnếu như tiếpỗtục kéo dài…”ẫ
Thẩm Hữu nhìnīĐào Tuyền: “Cộng{thêm tình trạngụôn dịch, cóắkhả năng chúng[ta sẽ khôngýchống đỡ nổi.”ẵ
“Vậy đã cóỉthuốc trị ônụdịch chưa?”
“ThanhứBình quận chúaĩnói sắp có,ếnhưng thiếu mộtfvị thuốc quanậtrọng chưa tìmára.”
Sở Dujgật đầu, nàngìngẫm nghĩ rồiĩđứng dậy nói:ḽ“Tạm thời taụsuy nghĩ đã,ẽmọi người nghỉõngơi trước đi,ángày mai lạiľbàn.”
Mọi ngườiḽđáp lời. ĐàoêTuyền nhìn bụngỉSở Du, loílắng hỏi: “TiểuĪThế tử… vẫnằổn chứ?”
“Vẫnἳổn.”
Sở Duḷnghe người khácihỏi đứa trẻ,ễbất giác giơĩtay lên sờậbụng, cười nói:á“Cũng không tăngđthêm quá nhiềuíphiền toái choḻta.”
Đào Tuyềnĭthở phào: “Vương}gia vẫn luônĬmong Thế tử¸ra đời, chờỡthời điểm ngàiḹấy ra đời,ĺchắc chắn Vươngïgia rất vuiềmừng.”
Sở Duợnhếch môi, đứngīdậy, để VãnủNguyệt dìu, tròìchuyện với ĐàoἶTuyền một látírồi đi raốcửa.
Nàng tới chỗịbinh khí củaįHàn Tú trước.ÍTrên đường đi,énàng bèn suyἳnghĩ.
Thật ra mấuỷchốt của cụcĩcủa diện lầnínày là ở}Tống Thế Lan,ḷnếu như Tốngègia xuất binhờthì sẽ dễ¹xử lý hơnḹnhiều. Nhưng nếuịmuốn Tống ThếἶLan xuất binh,ἷvậy trước tiên{phải giải quyếtăôn dịch, cứuĩsống Tống ThếįLan.
Nhưng trận ônỳdịch này…
Sở Du³nhíu mày.
Thật rađở kiếp trước,¸sau động đấtềcũng có ônộdịch, hình nhưòkhi ấy cũngỷdo Nguỵ ThanhíBình tìm raôphương thuốc.
Đúng làụtrong phương thuốcḽnày có mộtịvị thuốc rấtļđặc thù. Lúcįấy, bởi vìἲthuốc kia cóằthể trị ôn:dịch nên đềuĩbị bán hếtâsạch. Nàng nhớĩđấy là mộtẳvị thuốc rất[thông dụng, khiêđó nàng cầnùsử dụng vịἴthuốc kia nênɪbèn đến nhàũcứu tế mua°thuốc, thế nhưngữlại được báođđã bán hếtĩrồi. Ngẫm nghĩămột lát, nàngIgọi xe ngựaểlại, ló đầu¹ra nói: “Đếnἳhiệu thuốc.”
Tớiĩhiệu thuốc, Sở:Du bắt đầuḽnhìn lướt quaĬtừng cái tênÎtrên hộp thuốc.j
Khi đó làịlúc nào?
Khi đóíhình như nàngĩđang mang thaiıCố Nhan Thanh,ữmỗi ngày phảiĩuống thuốc dưỡngìthai. Lúc ấy,ừthể chất nàngïthiên về âm,éthuốc sử dụngļcũng rất đặcẵbiệt. Nàng vẫyỉtay gọi đạiịphu hiệu thuốcềđến, thuật lạiêbệnh tình củaễmình năm đóἷmột lượt rồiïbắt đầu bảoỗđại phu kêìđơn.
Đại phu kêềmột đơn thuốc,:Sở Du nhìnúlướt qua từngởcái tên.
Nàng cóịấn tượng.
Nàng chắcếchắn có ấnịtượng.
Nàng gắng sứcìnhớ lại, lướtỉtới lướt luiằvài chục lần,đcuối cùng nàngùcũng thấy mộtũcái tên quen:thuộc.
Cái tên kiaìứng với vịếthuốc còn thiếu¹trong trí nhớɩnàng. Sở Duòđứng bật dậy,ἰvội vã nói:(“Đi, báo choáThanh Bình quậníchúa, nói côÏấy thử thêmỉbạch chỉ vào!”ẹ
Mặc dù thế,giới này thayíđổi rất nhiều,Ïthế nhưng taiếnạn gì, ônễdịch gì cũngầkhông thể bởiĺvì sự xuấtàhiện của bọn}họ mà xảy(ra biến đổi.
SởổDu đã tìm,được vị thuốc.İSau khi nghỉìngơi một đêm,jsáng sớm hômĩsau, nàng chạyễvề hướng xưởng°binh khí củaíHàn Tú.
Nếu nhưἳNguỵ Thanh Bình(có thể tìmựđược phương thuốcởnhư kế hoạch,ửhơn nữa còn]có thể cứuỉsống Tống ThếợLan, vậy Tốngỉgia có thểẵlập tức xuấtóbinh. Binh lựcıTống gia liênịkết với SởựLâm Dương đánhễchiếm Hoa Kinhệchẳng phải làữchuyện khó khăn.
Nhưngưnếu Tống ThếìLan chết, vậyènàng phải nghĩ)cách để Vệígia lấy ít}địch nhiều, cốἱgắng bảo tồníthực lực, rồiẩlại liên kết{với Sở LâmìDương đánh vàoỉHoa Kinh, nhưἶvậy mới cóỏmột nửa phầnîthắng.
Mà bảo tồnởbinh lực nhưồthế nào, quanítrọng ở chỗềhiện giờ HànἵTú sản xuấtùra bao nhiêuĪvũ khí.
Sở Duởđang tính toánɨviệc điều binhĩkế tiếp thìỏđã tới xưởngἶbinh khí.
Hiện nay(là thời chiến,õHàn Tú bận(rộn chạy tớiịchạy lui. SởổDu đến rồi,íông ta mớiívội vàng chạyỏtừ phòng luyệnẩkim ra, hành,lễ: “Đại phuềnhân.”
“Ta tới‹xem binh khíỹcất trong khoêhiện nay.”
SởàDu đi theoíHàn Tú vào.ἶHàn Tú báoícáo các loại:trang bị như²vũ tiễn, nỏ,íkhôi giáp, cuốiẽcùng đẩy cửaộmật thất ra,íđể Sở Dujnhìn thấy sốầlượng thuốc nổ.óÔng ta đứngɩcạnh cửa, hơiḽngại ngùng nói:ì“Tiền chế tạoľthuốc nổ vốnịđắt, thời gianἴlại dài. Lầnếtrước sau khiũngười dùng xong,íhôm nay chỉơkịp chuẩn bịĩbấy nhiêu thôi.ợCó điều chúngĩđều đã quaểcải tiến, uyīlực lớn hơnỡtrước đây rấtἶnhiều.”
“Lớn cỡ°nào?”
“Ta víídụ cho ngài.ỵVới cùng sốĩlượng thuốc nổ…”īHàn Tú khoaớtay múa chân:į“Nếu trước đâyởném vào núiổtuyết thì cóốthể nổ raồmấy cái hố,ỹbây giờ khôngánhững có thểìnổ ra hố,Īmà còn cóĭthể gây raĩtuyết lở.”
SởảDu vốn đangínhìn thuốc nổ,ἴnghe thấy lờiïHàn Tú nói,ếđột ngột cóégì đó lóeễlên trong đầu.fNàng ngẩng đầuìlên, cau mày¸hỏi: “Ông vừaảnói cái gì?”Ï
“Tuyết… tuyết lở?”ỉ
Hàn Tú ngớãra, Sở Duầsững người, sauíđó đột ngộtảbừng tỉnh.
“Đúng rồi!”Î
Nàng vội vàngỳnói: “Ông chắcáchắn cái nàyịcó thể gâyĩra tuyết lở?”í
Hàn Tú cảmềthấy mông lung,ạSở Du nhanhànhẹn kéo ôngịta ra ngoài,ĩdẫn ông taἶđến trước bảnéđồ, đánh dấuõmột vùng đấtẳcho ông ta:ù“Ông biết nơiļnày không?”
HàníTú nghiêm túcìnhìn, sau đóỏthản nhiên nói:ỉ“Tuyết Lĩnh à,ổbiết.”
“Chỗ nàyìcó thể choỉnổ không?”
Hàn,Tú thấy SởằDu hỏi nghiêmữtúc thì cũngÏkhông dám đápįtuỳ tiện, bènẻgiơ tay nói:ợ“Người đợi mộtõlát, ta xemỡxét đã.”
Dứtỉlời, Hàn Túíxoay người, tìmĨmột người khácļtới. Hai ngườiẽtính toán hồiịlâu, sau đóậgật đầu: “Dùngïhết thì cóîthể.”
Sở Duềvỗ tay: “Tốt!”ẵ
Dứt lời, SởểDu liền nói:ầ“Sắp tới cácİngười chuẩn bịỏsẵn sàng, taãcó thể sửôdụng tới chúngàbất kỳ lúcánào.”
Sau khiỉcăn dặn xong,ấSở Du nhanhợchóng trở về[Vệ phủ, gọiĺngười đến, bìnhétĩnh thông báo:ỉ“Ta có mộtăkế.”
Mọi ngườiỡđều chờ đợiïSở Du mởɩmiệng. Nàng tớiựtrước bàn cát,ḹra dấu: “Hiệnıgiờ trong tayɪThẩm Hữu cóĩtám vạn nhânấmã, Thời Nguyệtẽcó năm vạn,ỉchúng ta cònởphải cố gắngἲrút ra nhânılực đến HoaíKinh. Nếu nhưạđánh cầm cựįgiống như hiện)tại thì cănụbản không cóùphần thắng, taủmuốn đi kế,hiểm. Ta muốn¹Thẩm Hữu điềuIđộng sáu vạnịbinh mã trongẩtay đến CônỳChâu, hiệp trợĩThời Nguyệt tiễuftrừ sáu vạnảbinh mã củaĭTriệu Nguyệt. Đếnìlúc đó trongạtay Thời Nguyệtỵcó tổng cộngįmười một vạn,ĩgần gấp đôiãsố quân Triệu]Nguyệt, dù làểsau trận ácâchiến thì ítệnhất phải cònỉdư lại mộtḷnửa. Tiếp đó,âchúng ta tụỉhợp với binhĺmã Đại ca{ta, trực tiếpùgiành lại HoaìKinh.”
“Vậy Bạch¹Châu phải sắpịxếp thế nào?”ù
Thẩm Hữu nhíuļmày, Sở Duâbình tĩnh đáp:ớ“Chúng ta lậpđtức truyền tin,ẵmượn hai vạnìnhân mã củaẽĐồ Tác, vậyἶthì ngươi cóặbốn vạn binhýmã ở BạchìChâu. Ngươi lấyởmột ít nhânἷmã, dụ ngườiỉBắc Địch đếnľTuyết Lĩnh. Taẩsẽ cho chônọsẵn thuốc nổờở đó, sauἵkhi thuốc nổĨphát nổ sẽốgây ra tuyếtélở. Hình dángḽhai đầu TuyếtĬLĩnh dài, ngươiỉbảo người của²Đồ Tác maiỉphục ở lốiẻra Bắc Địch,,số người cònỉlại của ngươiồthì mai phụcểở lối raõĐại Sở. Bọnẽchúng trải quaịtuyết lở, dù[cho chạy thoát:khỏi cái chết{thì lòng quânịcũng đã rối³loạn, tên nàoổchạy ra thìīgiết tên đó,îgiết sạch mớiềthôi.”
Nhóm ngườiúnghe vậy sữngùsờ, Tần ThờiḷNguyệt nói trước:ẻ“Vậy chẳng phảiļngười đi TuyếtồLĩnh đều sẽìchết sao?”
SởíDu không đáp,ἴnàng rủ mắt,ịnói tiếp: “Choĩnên các ngườiồphải cố gắngọgiảm thiểu số)người đi BạchẹLĩnh.”
“Không có¹đủ lượng người,ἰquân Bắc Địchốsẽ không mắcứlừa.”
Tần ThờiêNguyệt cau mày,Ĩhắn im lặngĩnhìn Sở Du:ỵ“Đại phu nhân,ïkhông còn cáchỵnào khác sao?”ỉ
“Nếu như cóícách khác…” SởứDu ngước mắtἵnhìn hắn: “Ta{còn nói biệnıpháp này rađsao?”
Tất cảỏtrầm mặc lầnảnữa, Tần ThờiḷNguyệt cau mày.[Cũng chính lúc²này, một giọngĩnói điềm tĩnhĭvang lên: “Taèđi.”
Sở Duìngẩng đầu, ThẩmľHữu đứng bênẻcạnh, vẻ mặtâbình thản: “BắcẳĐịch hận ‘phảnòđồ’ như taïthấu xương, tajcũng rất hiểuἲbọn chúng. Đếnễlúc đó, taĬcó thể dẫnitheo một độiĺnhân mã nhỏĩnguỵ trang tanựtác, dẫn dụìbọn chúng vàoἳTuyết Lĩnh.”
SởôDu lẳng lặngỉnhìn hắn, Tần{Thời Nguyệt lênἳtiếng: “Thẩm huynh…”ĩ
“Ta chẳng cóừgì cả.” ThẩmịHữu bình tĩnhồnói: “Không cóĺphụ mẫu, khôngècó huynh đệôtỷ muội, cũngἱkhông có thê:nhi, không cóắcái gì vướngîbận. Ta đi,là thích hợp)nhất.”
“Nhưng mà…”[
“Được.”
Sở Duîquyết định, nàngìrủ mắt, bìnhĩtĩnh nói: “ChỉIvới ngươi cònọchưa đủ, trongụquân các ngườiợcó gián điệpĨBắc Địch nàoɪđang theo dõifkhông?”
“Có mộtÍtên vẫn đang)trông chừng.”
ĐàoựTuyền lên tiếng.ĮSở Du gậtЇđầu: “Cố ýïtruyền tin choểbọn chúng, bảoỹrằng đến lúcịđó Thẩm Hữuἰdự định chiaĨquân thành haiĩhướng, chính diệnèsáu vạn quân,Ïphía sau bốnîvạn quân, sẽẻđánh lén bọnìchúng từ MaiàTử Lâm. Khiĩấy, quân BắcừĐịch chắc chắnỉsẽ đến Mai{Tử Lâm trước°để cản đườngếThẩm Hữu. Khoảngộcách Mai TửùLâm cách TuyếtầLĩnh rất gần.ịThẩm Hữu, khiắbọn chúng đếnỉthì ngươi dụểchúng đến TuyếtỉLĩnh, rồi châmụthuốc nổ.”
Thẩm°Hữu gật đầu:ỹ“Rõ.”
“Vậy quyếtổđịnh vào nửaítháng sau.”
SởẳDu điềm tĩnhἰnói: “Ngày mai,įchuyển binh lựcἳđến Côn Châu,ἵđộng tĩnh nhỏ‹một chút, đừngịđể người khácíphát giác. Nửaótháng sau, Thẩm}Hữu lập tứcãhành động, cùngīThời Nguyệt tiễuɪtrừ quân Triệu.ĩChiến tuyến tiếnìhành cùng mộtľlúc, bảo đảmộđến lúc đánh,vào Hoa Kinh,)Tô Tra khôngàkịp phản ứng.”ɩ
“Rõ.”
Mọi ngườiắnghe lệnh. SởįDu cảm thấyἴhơi mệt, nàngḹkhoát tay áo:¹“Đi đi, trước³tiên nghỉ ngơiọđi.”
Dứt lời,ỹSở Du đỡἱbụng đứng dậy.
Đêmệcuối cùng, aiỹchuẩn bị việcĪnấy.
Tần Thời Nguyệtịngồi trong thưèphòng, viết từngitờ giấy phỏngốtheo bút tíchíNguỵ Thanh Bình.
Trước đây, Nguỵ Thanh Bình vẫn luôn chê chữ hắn xấu, không thích hắn lầm lì. Hắn bị chê bai, trong lòng lại không vui. Nhưng hôm nay bắt chước theo chữ của Nguỵ Thanh Bình, bỗng nhiên hắn cảm thấy thật ra ngay cả chuyện nàng mắng người cũng đã là một hạnh phúc. Nếu như nàng trở về, hắn bằng lòng cho nàng mắng cả đời.
Tống Thế Lan đã nhốt mình trong phòng ba ngày.Tống Thế Lan ngồi trong phòng, sững sờ.
Đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng bảo trọng.Nếu như nàng trở về, dù bị Nguỵ Vương đánh chết, hắn cũng phải tới cửa cầu hôn.
“Vậy không hay lắm đâu.” Tưởng Thuần ngồi ngoài cửa, nhếch môi: “Chẳng phải quá phô trương lãng phí rồi sao?”Nguỵ Thanh Bình.
Nghĩ vậy, chữ viết cũng run run. Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Tưởng Thuần mang thuốc và đơn thuốc, đứng bên ngoài đập cửa phòng Tống Thế Lan: “Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình gửi đơn thuốc rồi. Ngài được cứu rồi, ngài mở cửa, mở cửa đi!”
Nguỵ Thanh Bình.
Thật ra sự nồng nhiệt của bọn họ rất ít. Nhiều năm qua, đa phần đều là một người đợi ở ngoài cửa, một người đợi ở trong cửa. Giữa bọn họ có một con sông dài, vĩnh viễn không thể vượt qua.Vương Lam không lên tiếng. Nhiều năm nay, nàng đã quen đứng ở trong cửa im lặng đợi trời sáng cùng hắn.“Làm gì lại…”Trong lòng hắn thầm gọi cái tên ấy, hắn nghĩ bọn họ đều sẽ sống thật tốt.
Nếu như nàng trở về, dù bị Nguỵ Vương đánh chết, hắn cũng phải tới cửa cầu hôn.
Vương Lam ngồi bên trong thêu hoa, nghe Thẩm Hữu gọi, tay nàng run lên một cái. Kim đâm vào ngón trỏ, nàng vội mút lấy ngón tay, sau đó nghe tiếng Thẩm Hữu bên ngoài nói: “Ta phải ra chiến trường rồi.”Mà ngoài trăm dặm, Nguỵ Thanh Bình đang quan sát bệnh nhân vừa sử dụng thuốc mới.
“Nàng có nhớ lúc ấy nàng tặng ta một miếng noãn ngọc không? Ta cảm thấy nàng thật có tiền, cả đời này của ta còn chưa bao giờ thấy cô nương nào vừa tặng đã tặng noãn ngọc.”
Vương Lam rủ mắt.Sáng sớm nhận được truyền thư của Sở Du, nàng bèn thử ngay vị thuốc kia. Cho đến hiện tại, rõ ràng bệnh nhân có chuyển biến tích cực. Nàng đứng dậy, gấp gáp nói: “Mau đưa phương thuốc mới tới Thái Bình Thành!”
Hắn nằm trong một khoảng không gian đặc biệt, tuyết chất phía trên hắn, xung quanh giống như một cái kén, bảo vệ hắn ở giữa. Vương Lam không dám dừng lại, dù cho tay nàng đều là máu, nàng vẫn cố gắng đào đối phương ra.
Trong thư Sở Du đã thuật lại tình hình hiện nay. Tống Thế Lan là mấu chốt của trận chiến này, vì vậy bất luận thế nào, người cần cứu trước nhất chính là Tống Thế Lan.
Thư tín từ khắp trời Nam biển Bắc chất từng chồng bên cạnh tay nàng, tất cả đều là tin tức mới nhất. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi mọi chuyện cứ thế diễn ra.
Vương Lam im lặng nghe hắn nói, cả người đều mệt mỏi. Thẩm Hữu ngồi trên gò đất trước sân viện, giọng nói mang theo ý cười: “Thật ra cuộc đời này, thời điểm ta vui vẻ nhất là lúc chúng ta mới quen nhau. Khi đó, ta cảm thấy cô nương nàng thật sự rất đáng yêu.”
Lúc chim bồ câu vỗ cánh bay về hướng Thái Bình Thành, Thẩm Hữu vẫn còn đang tiếp tục đứng trước cửa phòng Vương Lam.
Nàng nhận ra đó là màu sắc quân phục của Thẩm Hữu. Hắn là tướng quân, quân trang vốn dĩ có màu khác. Vương Lam sững sờ, vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, bắt đầu ra sức đào.Bấy giờ, Tô Tra bị Cố Sở Sinh dỗ dành đâu vào đấy. Cố Sở Sinh liên tục dẫn hắn dạo thanh lâu và sòng bạc Hoa Kinh. Quân vương từ Bắc Địch đến, lần đầu nhìn thấy kinh đô Hoa Kinh phồn hoa phong lưu, căn bản không thể kiềm chế. Toàn bộ quân đội Bắc Địch đều đắm mình hoan lạc thâu đêm tại đây, còn Cố Sở Sinh là người dẫn đường tốt nhất của bọn chúng.Mỗi lần hắn xuất chinh đều sẽ đứng trước cửa phòng Vương Lam, trước đây hắn chỉ đứng một đêm rồi đi, chưa bao giờ nói chuyện, chưa bao giờ lên tiếng. Nhưng tối nay, hắn đứng trước cửa, thấp giọng gọi một tiếng: “Vương Lam.”
Hắn không muốn để Tưởng Thuần nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Mấy ngày qua, hắn nhìn thấy rất nhiều người chết mà mặt mày dữ tợn, đau đớn không chịu nổi. Hắn dự cảm được mình sắp đi đến bước đó, hắn không muốn để Tưởng Thuần thấy. Hắn hi vọng trong trí nhớ của Tưởng Thuần, mình vẫn luôn là công tử anh tuấn tao nhã, luôn luôn cười đùa với nàng kia.
Trôi qua rồi thì tức là trôi qua rồi.
Vương Lam ngồi bên trong thêu hoa, nghe Thẩm Hữu gọi, tay nàng run lên một cái. Kim đâm vào ngón trỏ, nàng vội mút lấy ngón tay, sau đó nghe tiếng Thẩm Hữu bên ngoài nói: “Ta phải ra chiến trường rồi.”
“Vương Lam.” Bình minh ló dạng, Thẩm Hữu buông tiếng thở dài: “Nàng nói xem, nếu như tất cả chuyện trước đây đều chưa từng xảy ra thì hay biết mấy.”
Nghe nói thế, Vương Lam chợt mở to mắt. Lát sau, nàng không hề do dự mà xông ra ngoài, Sở Du chỉ nghe một tiếng “Rầm”, bên ngoài vang lên tiếng gọi lo lắng: “Lục phu nhân…”Vương Lam rủ mắt.
“Thẩm Hữu!”Sau đó thuốc nổ chôn sẵn trên Tuyết Lĩnh đột ngột nổ tung, tuyết trên núi trút xuống. Thẩm Hữu xoay người lăn vào một cái hốc, bịt chặt lấy trái tim. Nơi đó là noãn ngọc năm ấy Vương Lam tặng hắn, cũng là món đồ duy nhất mà đời này Vương Lam từng tặng hắn.“Ta biết nàng không muốn gặp ta, thật ra ta cũng không biết gặp nàng thì phải nói gì.”
“Ta luôn luôn nghĩ, rốt cuộc kiếp này phải làm thế nào mới có thể ở bên cạnh nàng. Nhưng dù nghĩ thế nào, dường như cũng chẳng có cách gì để chuộc lại lỗi lầm. Một người làm sai thì tức là đã sai rồi, sai rồi thì chính là cả đời. Cho dù sai lầm này là vô tình hay cố ý, suốt đời vẫn tẩy không sạch.”Bệnh tình của hắn bắt đầu chuyển xấu, hiện giờ hắn từ chối Tưởng Thuần tiếp cận mình. Mỗi ngày, hắn chỉ ở trong phòng, lấy thuốc và cơm từ cửa sổ nhỏ.“Ta luôn luôn nghĩ, rốt cuộc kiếp này phải làm thế nào mới có thể ở bên cạnh nàng. Nhưng dù nghĩ thế nào, dường như cũng chẳng có cách gì để chuộc lại lỗi lầm. Một người làm sai thì tức là đã sai rồi, sai rồi thì chính là cả đời. Cho dù sai lầm này là vô tình hay cố ý, suốt đời vẫn tẩy không sạch.”
Hôm Sở Du nhận được tin của Cố Sở Sinh, nàng chỉ lẳng lặng ngồi trong đình viện.Lúc chim bồ câu vỗ cánh bay về hướng Thái Bình Thành, Thẩm Hữu vẫn còn đang tiếp tục đứng trước cửa phòng Vương Lam.Vương Lam im lặng nghe hắn nói, cả người đều mệt mỏi. Thẩm Hữu ngồi trên gò đất trước sân viện, giọng nói mang theo ý cười: “Thật ra cuộc đời này, thời điểm ta vui vẻ nhất là lúc chúng ta mới quen nhau. Khi đó, ta cảm thấy cô nương nàng thật sự rất đáng yêu.”
Nhưng nàng cũng không cảm thấy hai từ này có gì đặc biệt, nàng chỉ ngồi ngây ngốc trước bàn đá hồi lâu, cuối cùng mới đứng dậy.Thẩm Hữu cười khẽ, nhắc lại quá khứ của họ.
Mỗi lần hắn xuất chinh đều sẽ đứng trước cửa phòng Vương Lam, trước đây hắn chỉ đứng một đêm rồi đi, chưa bao giờ nói chuyện, chưa bao giờ lên tiếng. Nhưng tối nay, hắn đứng trước cửa, thấp giọng gọi một tiếng: “Vương Lam.”Thật ra sự nồng nhiệt của bọn họ rất ít. Nhiều năm qua, đa phần đều là một người đợi ở ngoài cửa, một người đợi ở trong cửa. Giữa bọn họ có một con sông dài, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Nàng khàn giọng mở miệng: “Huynh mở mắt ra, mở mắt ra đi. Lần này, chúng ta xem như tất cả dĩ vãng không còn tồn tại. Chúng ta hãy sống thật hạnh phúc, chỉ cần huynh sống sót, có được không?”“Nàng có nhớ lúc ấy nàng tặng ta một miếng noãn ngọc không? Ta cảm thấy nàng thật có tiền, cả đời này của ta còn chưa bao giờ thấy cô nương nào vừa tặng đã tặng noãn ngọc.”
Thẩm Hữu không trả lời, Vương Lam cắn răng.“Vương Lam.” Bình minh ló dạng, Thẩm Hữu buông tiếng thở dài: “Nàng nói xem, nếu như tất cả chuyện trước đây đều chưa từng xảy ra thì hay biết mấy.”
Đợi đến cuối cùng, nàng cũng moi được hắn ra, hai tay nàng vẫn đang run rẩy. Vương Lam kéo hắn lên, cõng trên lưng, bước từng bước một.
Hoặc là chưa từng có ân oán vướng mắc, hoặc là chưa từng có yêu hận dây dưa.
Ngày đó, Vương Lam cõng người đàn ông kia bước từng bước về phía trước trong gió tuyết, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy.
Tống Thế Lan giơ kiếm lên đầu Tống Tứ, nhẹ nhàng nói: “Ca ca còn chưa có chết đâu.”
Nghĩ vậy, chữ viết cũng run run. Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Vương Lam không lên tiếng. Nhiều năm nay, nàng đã quen đứng ở trong cửa im lặng đợi trời sáng cùng hắn.
Sáng sớm nhận được truyền thư của Sở Du, nàng bèn thử ngay vị thuốc kia. Cho đến hiện tại, rõ ràng bệnh nhân có chuyển biến tích cực. Nàng đứng dậy, gấp gáp nói: “Mau đưa phương thuốc mới tới Thái Bình Thành!”Thẩm Hữu thở dài, hắn đứng dậy, dịu dàng nói: “Vương Lam, bảo trọng.”
“Thẩm Hữu!”Vương Lam sững sờ.
Nàng ngồi trong đình viện, khắp Đại Sở đều là tiếng hò hét chém giết.
Đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng bảo trọng.
Trước đây, hắn đều luôn nói hẹn gặp lại.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy hai từ này có gì đặc biệt, nàng chỉ ngồi ngây ngốc trước bàn đá hồi lâu, cuối cùng mới đứng dậy.
Tưởng Thuần đi sắc thuốc cho hắn trước, sau đó bưng đến bên cửa sổ.Bạch Lĩnh cách biên cảnh không xa, Thẩm Hữu đi một ngày đã đến Bạch Thành, sau đó bắt đầu chỉnh đốn quân lính.
Thẩm Hữu thở dài, hắn đứng dậy, dịu dàng nói: “Vương Lam, bảo trọng.”
Mà lúc này, Tưởng Thuần ở tại Thái Bình Thành đã nhận được đơn thuốc Nguỵ Thanh Bình viết. Nàng vội vàng bảo người phối thuốc rồi chạy tới trước cửa phòng Tống Thế Lan.
Trong lòng hắn thầm gọi cái tên ấy, hắn nghĩ bọn họ đều sẽ sống thật tốt.Vương Lam sững sờ.
Tống Thế Lan đã nhốt mình trong phòng ba ngày.
Nàng bắt đầu sắc thuốc mỗi ngày cho hắn, hàng ngày đều uống. Thuốc rất nhanh thấy được hiệu quả, gần như ngay ngày đầu tiên, Tống Thế Lan đã cảm giác thể lực chuyển biến, giọng nói cũng trong hơn. Hắn và Tưởng Thuần ngồi cách cửa, thì thầm tính chuyện tương lai.Bệnh tình của hắn bắt đầu chuyển xấu, hiện giờ hắn từ chối Tưởng Thuần tiếp cận mình. Mỗi ngày, hắn chỉ ở trong phòng, lấy thuốc và cơm từ cửa sổ nhỏ.
Tưởng Thuần mang thuốc và đơn thuốc, đứng bên ngoài đập cửa phòng Tống Thế Lan: “Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình gửi đơn thuốc rồi. Ngài được cứu rồi, ngài mở cửa, mở cửa đi!”
Tống Thế Lan ngồi trong phòng, sững sờ.
Giờ phút này hắn rất nhếch nhác, khắp người đều là mụn mủ lở loét.
Nàng vừa gọi vừa khóc. Cả Tuyết Lĩnh yên tĩnh đến quỷ dị, nàng đứng bên trên cố gắng tìm dấu vết. Đi tới chỗ phát nổ, nàng đột nhiên nhìn thấy một vạt áo.Hắn không muốn để Tưởng Thuần nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Mấy ngày qua, hắn nhìn thấy rất nhiều người chết mà mặt mày dữ tợn, đau đớn không chịu nổi. Hắn dự cảm được mình sắp đi đến bước đó, hắn không muốn để Tưởng Thuần thấy. Hắn hi vọng trong trí nhớ của Tưởng Thuần, mình vẫn luôn là công tử anh tuấn tao nhã, luôn luôn cười đùa với nàng kia.
Hôm nay, đột nhiên nghe nàng nói vậy, hắn còn có chút cảm giác không chân thật. Hắn khẽ ho hai tiếng, nói với nàng: “Nàng đặt thuốc lên cửa sổ nhỏ đi.”
Tưởng Thuần biết con người hắn kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không để mình nhìn thấy dáng vẻ của mình hôm nay, dù rằng nàng đã nhìn lén rất nhiều lần.Tưởng Thuần biết con người hắn kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không để mình nhìn thấy dáng vẻ của mình hôm nay, dù rằng nàng đã nhìn lén rất nhiều lần.
Mà lúc này, Tưởng Thuần ở tại Thái Bình Thành đã nhận được đơn thuốc Nguỵ Thanh Bình viết. Nàng vội vàng bảo người phối thuốc rồi chạy tới trước cửa phòng Tống Thế Lan.
Tưởng Thuần đi sắc thuốc cho hắn trước, sau đó bưng đến bên cửa sổ.
Sau khi lén trốn ở một góc, nàng nhìn thấy một bàn tay toàn là mụn mủ lở loét vươn ra cầm chén thuốc vào.
Thẩm Hữu dẫn theo người chạy vào Tuyết Lĩnh, Tần Thời Nguyệt dẫn theo quân đội liều mình chém giết với quân Triệu, Tống Thế Lan và Tưởng Thuần dẫn người xông vào vương phủ Quỳnh Châu, đạp Tống Tứ dưới đất.
Nàng bắt đầu sắc thuốc mỗi ngày cho hắn, hàng ngày đều uống. Thuốc rất nhanh thấy được hiệu quả, gần như ngay ngày đầu tiên, Tống Thế Lan đã cảm giác thể lực chuyển biến, giọng nói cũng trong hơn. Hắn và Tưởng Thuần ngồi cách cửa, thì thầm tính chuyện tương lai.
Hắn nhanh chóng móc nối quan hệ với Bắc Địch, nhận được sự tín nhiệm của Tô Tra. Lúc mọi người đang sống nơm nớp lo sợ, Cố Sở Sinh lại như cá gặp nước. Sở Du nhanh chóng liên lạc với hắn, Cố Sở Sinh tính toán trong lòng, nhanh chóng thuật lại chuyện Hoa Kinh cho Sở Du một lượt, sau đó nói: “Ta sẽ bảo vệ Vệ Uẩn, cứ việc công thành.”
“Đến lúc đó, ta muốn trải thảm đỏ suốt đường đi từ Quỳnh Châu đến Bạch Lĩnh để đón nàng.”
“Thẩm Hữu.” Đời này, nàng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, mỗi một bước đi đều vô cùng khó nhọc. Nhưng nàng vẫn cắn răng, bước từng bước về phía trước: “Lần này, huynh sạch sẽ rồi.”
“Vậy không hay lắm đâu.” Tưởng Thuần ngồi ngoài cửa, nhếch môi: “Chẳng phải quá phô trương lãng phí rồi sao?”
“Làm gì lại…”
Đến ngày thứ tư, Tống Thế Lan dừng phát sốt, ho khan, tiêu chảy, tất cả vết thương bắt đầu kết vảy.
Rốt cuộc hắn cũng bước ra khỏi phòng. Khi ấy, ánh nắng rực rỡ, vạn dăm không mây. Tưởng Thuần đứng ngoài cửa phòng, nụ cười trong veo.
Mà hôm đó chính là ngày Thẩm Hữu khai chiến với Bắc Địch, cũng là ngày Tần Thời Nguyệt khai chiến với quân Triệu.
Bấy giờ, Tô Tra bị Cố Sở Sinh dỗ dành đâu vào đấy. Cố Sở Sinh liên tục dẫn hắn dạo thanh lâu và sòng bạc Hoa Kinh. Quân vương từ Bắc Địch đến, lần đầu nhìn thấy kinh đô Hoa Kinh phồn hoa phong lưu, căn bản không thể kiềm chế. Toàn bộ quân đội Bắc Địch đều đắm mình hoan lạc thâu đêm tại đây, còn Cố Sở Sinh là người dẫn đường tốt nhất của bọn chúng.
Hắn nhanh chóng móc nối quan hệ với Bắc Địch, nhận được sự tín nhiệm của Tô Tra. Lúc mọi người đang sống nơm nớp lo sợ, Cố Sở Sinh lại như cá gặp nước. Sở Du nhanh chóng liên lạc với hắn, Cố Sở Sinh tính toán trong lòng, nhanh chóng thuật lại chuyện Hoa Kinh cho Sở Du một lượt, sau đó nói: “Ta sẽ bảo vệ Vệ Uẩn, cứ việc công thành.”
Bạch Lĩnh cách biên cảnh không xa, Thẩm Hữu đi một ngày đã đến Bạch Thành, sau đó bắt đầu chỉnh đốn quân lính.Hôm Sở Du nhận được tin của Cố Sở Sinh, nàng chỉ lẳng lặng ngồi trong đình viện.
Thư tín từ khắp trời Nam biển Bắc chất từng chồng bên cạnh tay nàng, tất cả đều là tin tức mới nhất. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi mọi chuyện cứ thế diễn ra.
Rốt cuộc hắn cũng bước ra khỏi phòng. Khi ấy, ánh nắng rực rỡ, vạn dăm không mây. Tưởng Thuần đứng ngoài cửa phòng, nụ cười trong veo.
Nàng ngồi trong đình viện, khắp Đại Sở đều là tiếng hò hét chém giết.
Nàng cảm nhận hơi ấm của trái tim hắn, lắng nghe nhịp tim yếu ớt của hắn.Thẩm Hữu dẫn theo người chạy vào Tuyết Lĩnh, Tần Thời Nguyệt dẫn theo quân đội liều mình chém giết với quân Triệu, Tống Thế Lan và Tưởng Thuần dẫn người xông vào vương phủ Quỳnh Châu, đạp Tống Tứ dưới đất.
“Ca ca bảo đệ ngoan ngoãn phối hợp với Vệ vương gia, sao không nghe lời hả?”
“Ta biết nàng không muốn gặp ta, thật ra ta cũng không biết gặp nàng thì phải nói gì.”
Tống Thế Lan giơ kiếm lên đầu Tống Tứ, nhẹ nhàng nói: “Ca ca còn chưa có chết đâu.”
Sau đó thuốc nổ chôn sẵn trên Tuyết Lĩnh đột ngột nổ tung, tuyết trên núi trút xuống. Thẩm Hữu xoay người lăn vào một cái hốc, bịt chặt lấy trái tim. Nơi đó là noãn ngọc năm ấy Vương Lam tặng hắn, cũng là món đồ duy nhất mà đời này Vương Lam từng tặng hắn.
Trong thư Sở Du đã thuật lại tình hình hiện nay. Tống Thế Lan là mấu chốt của trận chiến này, vì vậy bất luận thế nào, người cần cứu trước nhất chính là Tống Thế Lan.Tuyết lở cực lớn khiến Bạch Lĩnh cũng có cảm giác chấn động, nhịp tim Vương Lam bỗng nhiên đập nhanh hơn. Nàng đứng dậy, vội vã lao ra khỏi viện, tìm Sở Du hỏi: “A Du, xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Du uống trà, ngẩn người. Lát sau, nàng chậm rãi nói: “Thẩm Hữu cho nổ thuốc nổ ở Tuyết Lĩnh, hẳn là đã chôn cùng Bắc Địch.”
Nghe nói thế, Vương Lam chợt mở to mắt. Lát sau, nàng không hề do dự mà xông ra ngoài, Sở Du chỉ nghe một tiếng “Rầm”, bên ngoài vang lên tiếng gọi lo lắng: “Lục phu nhân…”
Trước đây, hắn đều luôn nói hẹn gặp lại.
Vương Lam chạy thẳng một mạch lên Tuyết Lĩnh. Ngọn núi đóng tuyết quanh năm, lúc nàng chạy tới thì đã gần một ngày trôi qua. Cuộc chiến đã kết thúc, tuyết lở chôn vùi tất cả, có cánh tay vươn từ dưới lên, trông vô cùng đáng sợ.
Vương Lam giẫm lên tuyết, lớn tiếng gọi tên Thẩm Hữu.Vương Lam giẫm lên tuyết, lớn tiếng gọi tên Thẩm Hữu.
Tuyết lở cực lớn khiến Bạch Lĩnh cũng có cảm giác chấn động, nhịp tim Vương Lam bỗng nhiên đập nhanh hơn. Nàng đứng dậy, vội vã lao ra khỏi viện, tìm Sở Du hỏi: “A Du, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thẩm Hữu!”
“Ca ca bảo đệ ngoan ngoãn phối hợp với Vệ vương gia, sao không nghe lời hả?”“Thẩm Hữu!”
Nàng vừa gọi vừa khóc. Cả Tuyết Lĩnh yên tĩnh đến quỷ dị, nàng đứng bên trên cố gắng tìm dấu vết. Đi tới chỗ phát nổ, nàng đột nhiên nhìn thấy một vạt áo.
Nàng nhận ra đó là màu sắc quân phục của Thẩm Hữu. Hắn là tướng quân, quân trang vốn dĩ có màu khác. Vương Lam sững sờ, vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, bắt đầu ra sức đào.
Giờ phút này hắn rất nhếch nhác, khắp người đều là mụn mủ lở loét.Tuyết đông lạnh khiến tay nàng đỏ ửng, binh khí cắt trúng ngón tay, máu nhuộm xuống tuyết. Sau đó, nàng bắt đầu nhìn thấy tóc, kế là khuôn mặt người kia cũng lộ ra.
“Đến lúc đó, ta muốn trải thảm đỏ suốt đường đi từ Quỳnh Châu đến Bạch Lĩnh để đón nàng.”Hắn nằm trong một khoảng không gian đặc biệt, tuyết chất phía trên hắn, xung quanh giống như một cái kén, bảo vệ hắn ở giữa. Vương Lam không dám dừng lại, dù cho tay nàng đều là máu, nàng vẫn cố gắng đào đối phương ra.
Đợi đến cuối cùng, nàng cũng moi được hắn ra, hai tay nàng vẫn đang run rẩy. Vương Lam kéo hắn lên, cõng trên lưng, bước từng bước một.
Sở Du uống trà, ngẩn người. Lát sau, nàng chậm rãi nói: “Thẩm Hữu cho nổ thuốc nổ ở Tuyết Lĩnh, hẳn là đã chôn cùng Bắc Địch.”Nàng cảm nhận hơi ấm của trái tim hắn, lắng nghe nhịp tim yếu ớt của hắn.
“Thẩm Hữu.” Đời này, nàng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, mỗi một bước đi đều vô cùng khó nhọc. Nhưng nàng vẫn cắn răng, bước từng bước về phía trước: “Lần này, huynh sạch sẽ rồi.”
Nàng khàn giọng mở miệng: “Huynh mở mắt ra, mở mắt ra đi. Lần này, chúng ta xem như tất cả dĩ vãng không còn tồn tại. Chúng ta hãy sống thật hạnh phúc, chỉ cần huynh sống sót, có được không?”
Đời người không có khó khăn nào không thể vượt qua, không có tội lỗi nào không thể chuộc tội.
Thẩm Hữu không trả lời, Vương Lam cắn răng.
Tuyết đông lạnh khiến tay nàng đỏ ửng, binh khí cắt trúng ngón tay, máu nhuộm xuống tuyết. Sau đó, nàng bắt đầu nhìn thấy tóc, kế là khuôn mặt người kia cũng lộ ra.
Ngày đó, Vương Lam cõng người đàn ông kia bước từng bước về phía trước trong gió tuyết, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy.
Đời người không có khó khăn nào không thể vượt qua, không có tội lỗi nào không thể chuộc tội.
Trôi qua rồi thì tức là trôi qua rồi.
Khóc vì Thẩm Hữu, hạnh phúc cùng VL nhé TH 🙂
Đúng là những chương cuối này, khóc cạn cả nước mắt mà…
Huhu thẩm hữu cố lên
Thẩm Hữu cố vượt qua nha. Vương Lam chấp nhận thật sự rồi
Cứ toàn đến giây phút chót lại như vậy :((((( TH nhất định phải sống nhé :((((
Vệ Uẩn nói đúng, Vệ phủ cần Sở Du, tướng sĩ Vệ gia cần nàng. Chương này đã chứng minh bản lĩnh của nàng
Đúng vậy trôi qua tức là trôi qua rồi, chỉ có vậy
Mấy chị nhà này khỏe thật toàn cõng mấy a thui??❤