Sơn Hà Chẩm – Chương 164 (3)

Chương 164 (3)

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Bảy ngày sau cuối cùng nhóm người cũng chạy tới Bạch Lĩnh. Cánh tay hắn có cùng hắn gầy yếu bề.

Bọn họ đã gửi trước tin tức cho Đào Tuyền. Đợi khi nàng đến Bạch Lĩnh, vừa xuống xe ngựa đã thấy Đào Tuyền dẫn theo Thẩm Hữu, Tần Thời Nguyệt, Liễu Tuyết Dương, Vương Lam và sáu vị công tử đứng trước cổng chờ nàng. Sở Du vừa xuất hiện, mọi người lập tức cung kính quỳ xuống, cất tiếng nói: “Cung nghênh Đại phu nhân trở về!”

Sở Du sững người. Lát sau, nàng nở nụ cười, nâng tay nói: “Đứng lên đi.” Từ nhập chức duy hộ sư sau.

Thấy nàng không hề từ chối, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Sở Du đỡ Trưởng công chúa xuống, mọi người bái lạy lần nữa rồi mới bước vào thành.

Lúc vào thành, Sở Du và Liễu Tuyết Dương, Vương Lam ngồi chung một chiếc xe ngựa. Vương Lam cẩn thận kể lại chuyện Tưởng Thuần với Sở Du . Sở Du trầm mặc, cuối cùng nói: “Tức là bây giờ, tỷ ấy đang ở Thái Bình Thành?” Người mù lấy cùng trên tay mình độ mạnh.

“Ừm.” Vương Lam thở dài: “Không biết sống chết thế nào rồi.” Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.

Sở Du không nói, bầu không khí hơi ngượng ngập. Lát sau, Liễu Tuyết Dương mới chậm rãi mở miệng: “A Du…”

S Du ngưc mt nhìnbà, dưng nhưLiu Tuyết Dương:già đi rtnhiu. Bà lnglng nhìn nàng,Įdo d nói:Trưc đây làta hp hòi,có li vi²cô. Ta nhnìli vi cô,cô… có thíb qua chuyn²cũ không?”

SDu không ngLiu Tuyết Dươngs thng thnɩbày t tháiɩđ như vy.Sau mt thoángngây ngưi, nàngcũng không ngifngùng, thng thnnói: “Hin giĭquan trng nhtlà Tiu Thtícó th trv, tri quanhiu chuyn nhưİvy, k thtínhng chuyn đóđu đã khôngcòn quan trng.”

Liu Tuyết Dươngb li nóinày làm đ]mt, bà gt³gù: “Tiu Thtlà quan trngnht.”

V đếníph, S Duítm bit đámngưi Liu TuyếtDương, triu tpìnhóm Đào Tuynđến, hi thăm)tình hình.

“Hin ti,S vương giab Trn Qucngăn tr, nhưngìhn trong vòngïby ngày cóth nm đưc(trn chiến này.Nhưng Hoa Kinhļcó mưi vnơđi quân, sĪch bng quânlc ca mt}mình S vươngЇgia thì khôngđch ni.”

Vyïbên chúng tacòn dư quân³lc không?”

Khôngcòn.” Thm Hucau mày: “Gnjmưi vn quânBc Đch ápĩsát biên cnhđã rt vtv, hung chicòn có sáuếvn quân TriuNguyt YênīChâu đang bámly Tn tưng¹quân. Phía chúngĩta căn bnïkhông dư quânlc đến HoaíKinh tác chiếnâna. Thm chínếu như tiếptc kéo dài…

Thm Hu nhìnīĐào Tuyn: “Cng{thêm tình trngôn dch, cókh năng chúng[ta s khôngýchng đ ni.”

Vy đã cóthuc tr ôndch chưa?”

ThanhBình qun chúaĩnói sp có,ếnhưng thiếu mtfv thuc quantrng chưa tìmára.”

S Dujgt đu, nàngìngm nghĩ riĩđng dy nói:“Tm thi tasuy nghĩ đã,mi ngưi nghõngơi trưc đi,ángày mai liľbàn.”

Mi ngưiđáp li. ĐàoêTuyn nhìn bngS Du, loílng hi: “TiuĪThế tvnn ch?”

Vnn.”

S Dunghe ngưi khácihi đa tr,bt giác giơĩtay lên sbng, cưi nói:á“Cũng không tăngđthêm quá nhiuíphin toái chota.”

Đào Tuynĭth phào: “Vương}gia vn luônĬmong Thế t¸ra đi, chthi đim ngàiy ra đi,ĺchc chn Vươngïgia rt vuimng.”

S Dunhếch môi, đngīdy, đ VãnNguyt dìu, tròìchuyn vi ĐàoTuyn mt látíri đi raca.

Nàng ti chbinh khí caįHàn Tú trưc.ÍTrên đưng đi,énàng bèn suynghĩ.

Tht ra mucht ca ccĩca din lnínày là }Tng Thế Lan,nếu như Tngègia xut binhthì s d¹x lý hơnnhiu. Nhưng nếumun Tng ThếLan xut binh,vy trưc tiên{phi gii quyếtăôn dch, cuĩsng Tng ThếįLan.

Nhưng trn ôndch này…

S Du³nhíu mày.

Tht rađ kiếp trưc,¸sau đng đtcũng có ôndch, hình nhưòkhi y cũngdo Ngu ThanhíBình tìm raôphương thuc.

Đúng làtrong phương thucnày có mtv thuc rtļđc thù. Lúcįy, bi vìthuc kia cóth tr ôn:dch nên đuĩb bán hếtâsch. Nàng nhĩđy là mtv thuc rt[thông dng, khiêđó nàng cnùs dng vthuc kia nênɪbèn đến nhàũcu tế mua°thuc, thế nhưngli đưc báođđã bán hếtĩri. Ngm nghĩămt lát, nàngIgi xe ngali, ló đu¹ra nói: “Đếnhiu thuc.”

Tiĩhiu thuc, S:Du bt đunhìn lưt quaĬtng cái tênÎtrên hp thuc.j

Khi đó làlúc nào?

Khi đóíhình như nàngĩđang mang thaiıC Nhan Thanh,mi ngày phiĩung thuc dưngìthai. Lúc y,th cht nàngïthiên v âm,éthuc s dngļcũng rt đcbit. Nàng vytay gi điphu hiu thucđến, thut liêbnh tình camình năm đómt lưt riïbt đu bođi phu kêìđơn.

Đi phu kêmt đơn thuc,:S Du nhìnúlưt qua tngcái tên.

Nàng cón tưng.

Nàng chcếchn có ntưng.

Nàng gng scình li, lưtti lưt luivài chc ln,đcui cùng nàngùcũng thy mtũcái tên quen:thuc.

Cái tên kiaìng vi vếthuc còn thiếu¹trong trí nhɩnàng. S Duòđng bt dy,vi vã nói:(Đi, báo choáThanh Bình quníchúa, nói côÏy th thêmbch ch vào!”

Mc dù thế,gii này thayíđi rt nhiu,Ïthế nhưng taiếnn gì, ôndch gì cũngkhông th biĺvì s xutàhin ca bn}h mà xy(ra biến đi.

SDu đã tìm,đưc v thuc.İSau khi nghìngơi mt đêm,jsáng sm hômĩsau, nàng chyv hưng xưng°binh khí caíHàn Tú.

Nếu nhưNgu Thanh Bình(có th tìmđưc phương thucnhư kế hoch,hơn na còn]có th cusng Tng ThếLan, vy Tnggia có thlp tc xutóbinh. Binh lcıTng gia liênkết vi SLâm Dương đánhchiếm Hoa Kinhchng phi làchuyn khó khăn.

Nhưngưnếu Tng ThếìLan chết, vyènàng phi nghĩ)cách đ Vígia ly ít}đch nhiu, cgng bo tníthc lc, rili liên kết{vi S LâmìDương đánh vàoHoa Kinh, nhưvy mi cómt na phnîthng.

Mà bo tnbinh lc nhưthế nào, quanítrng chhin gi HànTú sn xutùra bao nhiêuĪvũ khí.

S Duđang tính toánɨvic điu binhĩkế tiếp thìđã ti xưngbinh khí.

Hin nay(là thi chiến,õHàn Tú bn(rn chy tichy lui. SDu đến ri,íông ta miívi vàng chyt phòng luynkim ra, hành,l: “Đi phunhân.”

“Ta tixem binh khíct trong khoêhin nay.”

SàDu đi theoíHàn Tú vào.Hàn Tú báoícáo các loi:trang b như²vũ tin, n,íkhôi giáp, cuicùng đy camt tht ra,íđ S Dujnhìn thy slưng thuc n.óÔng ta đngɩcnh ca, hơingi ngùng nói:ì“Tin chế toľthuc n vnđt, thi gianli dài. Lnếtrưc sau khiũngưi dùng xong,íhôm nay chơkp chun bĩby nhiêu thôi.Có điu chúngĩđu đã quaci tiến, uyīlc ln hơntrưc đây rtnhiu.”

Ln c°nào?”

“Ta vííd cho ngài.Vi cùng sĩlưng thuc nīHàn Tú khoatay múa chân:į“Nếu trưc đâyném vào núituyết thì cóth n ramy cái h,bây gi khôngánhng có thìn ra h,Īmà còn cóĭth gây raĩtuyết l.”

SDu vn đangínhìn thuc n,nghe thy liïHàn Tú nói,ếđt ngt cóégì đó lóelên trong đu.fNàng ngng đuìlên, cau mày¸hi: “Ông vanói cái gì?”Ï

“Tuyết… tuyết l?”

Hàn Tú ngãra, S Dusng ngưi, sauíđó đt ngtbng tnh.

Đúng ri!”Î

Nàng vi vàngnói: “Ông chcáchn cái nàycó th gâyĩra tuyết l?”í

Hàn Tú cmthy mông lung,S Du nhanhànhn kéo ôngta ra ngoài,ĩdn ông tađến trưc bnéđ, đánh duõmt vùng đtcho ông ta:ùÔng biết nơiļnày không?”

HàníTú nghiêm túcìnhìn, sau đóthn nhiên nói:“Tuyết Lĩnh à,biết.”

Ch nàyìcó th chon không?”

Hàn,Tú thy SDu hi nghiêmtúc thì cũngÏkhông dám đápįtu tin, bèngiơ tay nói:“Ngưi đi mtõlát, ta xemxét đã.”

Dtli, Hàn Túíxoay ngưi, tìmĨmt ngưi khácļti. Hai ngưitính toán hilâu, sau đógt đu: “Dùngïhết thì cóîth.”

S Duv tay: “Tt!”

Dt li, SDu lin nói:“Sp ti cácİngưi chun bsn sàng, taãcó th sôdng ti chúngàbt k lúcánào.”

Sau khicăn dn xong,S Du nhanhchóng tr v[V ph, giĺngưi đến, bìnhétĩnh thông báo:“Ta có mtăkế.”

Mi ngưiđu ch điïS Du mɩming. Nàng titrưc bàn cát,ra du: “Hinıgi trong tayɪThm Hu cóĩtám vn nhânmã, Thi Nguytcó năm vn,chúng ta cònphi c gngrút ra nhânılc đến HoaíKinh. Nếu nhưđánh cm cįging như hin)ti thì cănbn không cóùphn thng, tamun đi kế,him. Ta mun¹Thm Hu điuIđng sáu vnbinh mã trongtay đến CônChâu, hip trĩThi Nguyt tiuftr sáu vnbinh mã caĭTriu Nguyt. Đếnìlúc đó trongtay Thi Nguytcó tng cngįmưi mt vn,ĩgn gp đôiãs quân Triu]Nguyt, dù làsau trn ácâchiến thì ítnht phi còndư li mtna. Tiếp đó,âchúng ta thp vi binhĺmã Đi ca{ta, trc tiếpùgiành li HoaìKinh.”

Vy Bch¹Châu phi spxếp thế nào?”ù

Thm Hu nhíuļmày, S Duâbình tĩnh đáp:Chúng ta lpđtc truyn tin,mưn hai vnìnhân mã caĐ Tác, vythì ngươi cóbn vn binhýmã BchìChâu. Ngươi lymt ít nhânmã, d ngưiBc Đch đếnľTuyết Lĩnh. Tas cho chônsn thuc n đó, saukhi thuc nĨphát n sgây ra tuyếtél. Hình dánghai đu TuyếtĬLĩnh dài, ngươibo ngưi ca²Đ Tác maiphc lira Bc Đch,,s ngưi cònli ca ngươithì mai phc li raõĐi S. Bnchúng tri quatuyết l, dù[cho chy thoát:khi cái chết{thì lòng quâncũng đã ri³lon, tên nàochy ra thìīgiết tên đó,îgiết sch mithôi.”

Nhóm ngưiúnghe vy sngùs, Tn ThiNguyt nói trưc:Vy chng phiļngưi đi TuyếtLĩnh đu sìchết sao?”

SíDu không đáp,nàng r mt,nói tiếp: “Choĩnên các ngưiphi c gnggim thiu s)ngưi đi BchLĩnh.”

Không có¹đ lưng ngưi,quân Bc Đchs không mcla.”

Tn ThiêNguyt cau mày,Ĩhn im lngĩnhìn S Du:Đi phu nhân,ïkhông còn cáchnào khác sao?”

“Nếu như cóícách khác… SDu ngưc mtnhìn hn: “Ta{còn nói binıpháp này rađsao?”

Tt ctrm mc lnna, Tn ThiNguyt cau mày.[Cũng chính lúc²này, mt gingĩnói đim tĩnhĭvang lên: “Taèđi.”

S Duìngng đu, ThmľHu đng bêncnh, v mtâbình thn: “BcĐch hn ‘phnòđ như taïthu xương, tajcũng rt hiubn chúng. Đếnlúc đó, taĬcó th dnitheo mt điĺnhân mã nhĩngu trang tantác, dn dìbn chúng vàoTuyết Lĩnh.”

SôDu lng lngnhìn hn, Tn{Thi Nguyt lêntiếng: “Thm huynhĩ

“Ta chng cógì c.” ThmHu bình tĩnhnói: “Không cóĺph mu, khôngècó huynh đôt mui, cũngkhông có thê:nhi, không cócái gì vưngîbn. Ta đi,là thích hp)nht.”

Nhưng mà[

Đưc.”

S Duîquyết đnh, nàngìr mt, bìnhĩtĩnh nói: “ChIvi ngươi cònchưa đ, trongquân các ngưicó gián đipĨBc Đch nàoɪđang theo dõifkhông?”

“Có mtÍtên vn đang)trông chng.”

ĐàoTuyn lên tiếng.ĮS Du gtЇđu: “C ýïtruyn tin chobn chúng, borng đến lúcđó Thm Hud đnh chiaĨquân thành haiĩhưng, chính dinèsáu vn quân,Ïphía sau bnîvn quân, sđánh lén bnìchúng t MaiàT Lâm. Khiĩy, quân BcĐch chc chns đến Mai{T Lâm trưc°đ cn đưngếThm Hu. Khongcách Mai TùLâm cách TuyếtLĩnh rt gn.Thm Hu, khibn chúng đếnthì ngươi dchúng đến TuyếtLĩnh, ri châmthuc n.”

Thm°Hu gt đu:“Rõ.”

Vy quyếtđnh vào naítháng sau.”

SDu đim tĩnhnói: “Ngày mai,įchuyn binh lcđến Côn Châu,đng tĩnh nhmt chút, đngđ ngưi khácíphát giác. Naótháng sau, Thm}Hu lp tcãhành đng, cùngīThi Nguyt tiuɪtr quân Triu.ĩChiến tuyến tiếnìhành cùng mtľlúc, bo đmđến lúc đánh,vào Hoa Kinh,)Tô Tra khôngàkp phn ng.”ɩ

“Rõ.”

Mi ngưinghe lnh. SįDu cm thyhơi mt, nàngkhoát tay áo:¹Đi đi, trưc³tiên ngh ngơiđi.”

Dt li,S Du đbng đng dy.

Đêmcui cùng, aichun b vicĪny.

Tn Thi Nguytngi trong thưèphòng, viết tngit giy phngtheo bút tíchíNgu Thanh Bình.

Trước đây, Nguỵ Thanh Bình vẫn luôn chê chữ hắn xấu, không thích hắn lầm lì. Hắn bị chê bai, trong lòng lại không vui. Nhưng hôm nay bắt chước theo chữ của Nguỵ Thanh Bình, bỗng nhiên hắn cảm thấy thật ra ngay cả chuyện nàng mắng người cũng đã là một hạnh phúc. Nếu như nàng trở về, hắn bằng lòng cho nàng mắng cả đời.

Tống Thế Lan đã nhốt mình trong phòng ba ngày.

Tống Thế Lan ngồi trong phòng, sững sờ.

Đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng bảo trọng.

Nếu như nàng trở về, dù bị Nguỵ Vương đánh chết, hắn cũng phải tới cửa cầu hôn.

“Vậy không hay lắm đâu.” Tưởng Thuần ngồi ngoài cửa, nhếch môi: “Chẳng phải quá phô trương lãng phí rồi sao?”

Nguỵ Thanh Bình.

Nghĩ vậy, chữ viết cũng run run. Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phương xa.

Tưởng Thuần mang thuốc và đơn thuốc, đứng bên ngoài đập cửa phòng Tống Thế Lan: “Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình gửi đơn thuốc rồi. Ngài được cứu rồi, ngài mở cửa, mở cửa đi!”

Nguỵ Thanh Bình.

Thật ra sự nồng nhiệt của bọn họ rất ít. Nhiều năm qua, đa phần đều là một người đợi ở ngoài cửa, một người đợi ở trong cửa. Giữa bọn họ có một con sông dài, vĩnh viễn không thể vượt qua.Vương Lam không lên tiếng. Nhiều năm nay, nàng đã quen đứng ở trong cửa im lặng đợi trời sáng cùng hắn.“Làm gì lại…”

Trong lòng hắn thầm gọi cái tên ấy, hắn nghĩ bọn họ đều sẽ sống thật tốt.

Nếu như nàng trở về, dù bị Nguỵ Vương đánh chết, hắn cũng phải tới cửa cầu hôn.

Vương Lam ngồi bên trong thêu hoa, nghe Thẩm Hữu gọi, tay nàng run lên một cái. Kim đâm vào ngón trỏ, nàng vội mút lấy ngón tay, sau đó nghe tiếng Thẩm Hữu bên ngoài nói: “Ta phải ra chiến trường rồi.”

Mà ngoài trăm dặm, Nguỵ Thanh Bình đang quan sát bệnh nhân vừa sử dụng thuốc mới.

“Nàng có nhớ lúc ấy nàng tặng ta một miếng noãn ngọc không? Ta cảm thấy nàng thật có tiền, cả đời này của ta còn chưa bao giờ thấy cô nương nào vừa tặng đã tặng noãn ngọc.”

Vương Lam rủ mắt.

Sáng sớm nhận được truyền thư của Sở Du, nàng bèn thử ngay vị thuốc kia. Cho đến hiện tại, rõ ràng bệnh nhân có chuyển biến tích cực. Nàng đứng dậy, gấp gáp nói: “Mau đưa phương thuốc mới tới Thái Bình Thành!”

Hắn nằm trong một khoảng không gian đặc biệt, tuyết chất phía trên hắn, xung quanh giống như một cái kén, bảo vệ hắn ở giữa. Vương Lam không dám dừng lại, dù cho tay nàng đều là máu, nàng vẫn cố gắng đào đối phương ra.

Trong thư Sở Du đã thuật lại tình hình hiện nay. Tống Thế Lan là mấu chốt của trận chiến này, vì vậy bất luận thế nào, người cần cứu trước nhất chính là Tống Thế Lan.

Thư tín từ khắp trời Nam biển Bắc chất từng chồng bên cạnh tay nàng, tất cả đều là tin tức mới nhất. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi mọi chuyện cứ thế diễn ra.

Vương Lam im lặng nghe hắn nói, cả người đều mệt mỏi. Thẩm Hữu ngồi trên gò đất trước sân viện, giọng nói mang theo ý cười: “Thật ra cuộc đời này, thời điểm ta vui vẻ nhất là lúc chúng ta mới quen nhau. Khi đó, ta cảm thấy cô nương nàng thật sự rất đáng yêu.”

Lúc chim bồ câu vỗ cánh bay về hướng Thái Bình Thành, Thẩm Hữu vẫn còn đang tiếp tục đứng trước cửa phòng Vương Lam.

Nàng nhận ra đó là màu sắc quân phục của Thẩm Hữu. Hắn là tướng quân, quân trang vốn dĩ có màu khác. Vương Lam sững sờ, vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, bắt đầu ra sức đào.Bấy giờ, Tô Tra bị Cố Sở Sinh dỗ dành đâu vào đấy. Cố Sở Sinh liên tục dẫn hắn dạo thanh lâu và sòng bạc Hoa Kinh. Quân vương từ Bắc Địch đến, lần đầu nhìn thấy kinh đô Hoa Kinh phồn hoa phong lưu, căn bản không thể kiềm chế. Toàn bộ quân đội Bắc Địch đều đắm mình hoan lạc thâu đêm tại đây, còn Cố Sở Sinh là người dẫn đường tốt nhất của bọn chúng.

Mỗi lần hắn xuất chinh đều sẽ đứng trước cửa phòng Vương Lam, trước đây hắn chỉ đứng một đêm rồi đi, chưa bao giờ nói chuyện, chưa bao giờ lên tiếng. Nhưng tối nay, hắn đứng trước cửa, thấp giọng gọi một tiếng: “Vương Lam.”

Hắn không muốn để Tưởng Thuần nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Mấy ngày qua, hắn nhìn thấy rất nhiều người chết mà mặt mày dữ tợn, đau đớn không chịu nổi. Hắn dự cảm được mình sắp đi đến bước đó, hắn không muốn để Tưởng Thuần thấy. Hắn hi vọng trong trí nhớ của Tưởng Thuần, mình vẫn luôn là công tử anh tuấn tao nhã, luôn luôn cười đùa với nàng kia.

Trôi qua rồi thì tức là trôi qua rồi.

Vương Lam ngồi bên trong thêu hoa, nghe Thẩm Hữu gọi, tay nàng run lên một cái. Kim đâm vào ngón trỏ, nàng vội mút lấy ngón tay, sau đó nghe tiếng Thẩm Hữu bên ngoài nói: “Ta phải ra chiến trường rồi.”

“Vương Lam.” Bình minh ló dạng, Thẩm Hữu buông tiếng thở dài: “Nàng nói xem, nếu như tất cả chuyện trước đây đều chưa từng xảy ra thì hay biết mấy.”

Nghe nói thế, Vương Lam chợt mở to mắt. Lát sau, nàng không hề do dự mà xông ra ngoài, Sở Du chỉ nghe một tiếng “Rầm”, bên ngoài vang lên tiếng gọi lo lắng: “Lục phu nhân…”

Vương Lam rủ mắt.

“Thẩm Hữu!”Sau đó thuốc nổ chôn sẵn trên Tuyết Lĩnh đột ngột nổ tung, tuyết trên núi trút xuống. Thẩm Hữu xoay người lăn vào một cái hốc, bịt chặt lấy trái tim. Nơi đó là noãn ngọc năm ấy Vương Lam tặng hắn, cũng là món đồ duy nhất mà đời này Vương Lam từng tặng hắn.

“Ta biết nàng không muốn gặp ta, thật ra ta cũng không biết gặp nàng thì phải nói gì.”

“Ta luôn luôn nghĩ, rốt cuộc kiếp này  phải làm thế nào mới có thể ở bên cạnh nàng. Nhưng dù nghĩ thế nào, dường như cũng chẳng có cách gì để chuộc lại lỗi lầm. Một người làm sai thì tức là đã sai rồi, sai rồi thì chính là cả đời. Cho dù sai lầm này là vô tình hay cố ý, suốt đời vẫn tẩy không sạch.”Bệnh tình của hắn bắt đầu chuyển xấu, hiện giờ hắn từ chối Tưởng Thuần tiếp cận mình. Mỗi ngày, hắn chỉ ở trong phòng, lấy thuốc và cơm từ cửa sổ nhỏ.

“Ta luôn luôn nghĩ, rốt cuộc kiếp này  phải làm thế nào mới có thể ở bên cạnh nàng. Nhưng dù nghĩ thế nào, dường như cũng chẳng có cách gì để chuộc lại lỗi lầm. Một người làm sai thì tức là đã sai rồi, sai rồi thì chính là cả đời. Cho dù sai lầm này là vô tình hay cố ý, suốt đời vẫn tẩy không sạch.”

Hôm Sở Du nhận được tin của Cố Sở Sinh, nàng chỉ lẳng lặng ngồi trong đình viện.Lúc chim bồ câu vỗ cánh bay về hướng Thái Bình Thành, Thẩm Hữu vẫn còn đang tiếp tục đứng trước cửa phòng Vương Lam.

Vương Lam im lặng nghe hắn nói, cả người đều mệt mỏi. Thẩm Hữu ngồi trên gò đất trước sân viện, giọng nói mang theo ý cười: “Thật ra cuộc đời này, thời điểm ta vui vẻ nhất là lúc chúng ta mới quen nhau. Khi đó, ta cảm thấy cô nương nàng thật sự rất đáng yêu.”

Nhưng nàng cũng không cảm thấy hai từ này có gì đặc biệt, nàng chỉ ngồi ngây ngốc trước bàn đá hồi lâu, cuối cùng mới đứng dậy.

Thẩm Hữu cười khẽ, nhắc lại quá khứ của họ.

Mỗi lần hắn xuất chinh đều sẽ đứng trước cửa phòng Vương Lam, trước đây hắn chỉ đứng một đêm rồi đi, chưa bao giờ nói chuyện, chưa bao giờ lên tiếng. Nhưng tối nay, hắn đứng trước cửa, thấp giọng gọi một tiếng: “Vương Lam.”

Thật ra sự nồng nhiệt của bọn họ rất ít. Nhiều năm qua, đa phần đều là một người đợi ở ngoài cửa, một người đợi ở trong cửa. Giữa bọn họ có một con sông dài, vĩnh viễn không thể vượt qua.

Nàng khàn giọng mở miệng: “Huynh mở mắt ra, mở mắt ra đi. Lần này, chúng ta xem như tất cả dĩ vãng không còn tồn tại. Chúng ta hãy sống thật hạnh phúc, chỉ cần huynh sống sót, có được không?”

“Nàng có nhớ lúc ấy nàng tặng ta một miếng noãn ngọc không? Ta cảm thấy nàng thật có tiền, cả đời này của ta còn chưa bao giờ thấy cô nương nào vừa tặng đã tặng noãn ngọc.”

Thẩm Hữu không trả lời, Vương Lam cắn răng.

“Vương Lam.” Bình minh ló dạng, Thẩm Hữu buông tiếng thở dài: “Nàng nói xem, nếu như tất cả chuyện trước đây đều chưa từng xảy ra thì hay biết mấy.”

Đợi đến cuối cùng, nàng cũng moi được hắn ra, hai tay nàng vẫn đang run rẩy. Vương Lam kéo hắn lên, cõng trên lưng, bước từng bước một.

Hoặc là chưa từng có ân oán vướng mắc, hoặc là chưa từng có yêu hận dây dưa.

Ngày đó, Vương Lam cõng người đàn ông kia bước từng bước về phía trước trong gió tuyết, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy.

Tống Thế Lan giơ kiếm lên đầu Tống Tứ, nhẹ nhàng nói: “Ca ca còn chưa có chết đâu.”

Nghĩ vậy, chữ viết cũng run run. Tần Thời Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phương xa.

Vương Lam không lên tiếng. Nhiều năm nay, nàng đã quen đứng ở trong cửa im lặng đợi trời sáng cùng hắn.

Sáng sớm nhận được truyền thư của Sở Du, nàng bèn thử ngay vị thuốc kia. Cho đến hiện tại, rõ ràng bệnh nhân có chuyển biến tích cực. Nàng đứng dậy, gấp gáp nói: “Mau đưa phương thuốc mới tới Thái Bình Thành!”

Thẩm Hữu thở dài, hắn đứng dậy, dịu dàng nói: “Vương Lam, bảo trọng.”

“Thẩm Hữu!”

Vương Lam sững sờ.

Nàng ngồi trong đình viện, khắp Đại Sở đều là tiếng hò hét chém giết.

Đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng bảo trọng.

Trước đây, hắn đều luôn nói hẹn gặp lại.

Nhưng nàng cũng không cảm thấy hai từ này có gì đặc biệt, nàng chỉ ngồi ngây ngốc trước bàn đá hồi lâu, cuối cùng mới đứng dậy.

Tưởng Thuần đi sắc thuốc cho hắn trước, sau đó bưng đến bên cửa sổ.

Bạch Lĩnh cách biên cảnh không xa, Thẩm Hữu đi một ngày đã đến Bạch Thành, sau đó bắt đầu chỉnh đốn quân lính.

Thẩm Hữu thở dài, hắn đứng dậy, dịu dàng nói: “Vương Lam, bảo trọng.”

Mà lúc này, Tưởng Thuần ở tại Thái Bình Thành đã nhận được đơn thuốc Nguỵ Thanh Bình viết. Nàng vội vàng bảo người phối thuốc rồi chạy tới trước cửa phòng Tống Thế Lan.

Trong lòng hắn thầm gọi cái tên ấy, hắn nghĩ bọn họ đều sẽ sống thật tốt.

Vương Lam sững sờ.

Tống Thế Lan đã nhốt mình trong phòng ba ngày.

Nàng bắt đầu sắc thuốc mỗi ngày cho hắn, hàng ngày đều uống. Thuốc rất nhanh thấy được hiệu quả, gần như ngay ngày đầu tiên, Tống Thế Lan đã cảm giác thể lực chuyển biến, giọng nói cũng trong hơn. Hắn và Tưởng Thuần ngồi cách cửa, thì thầm tính chuyện tương lai.

Bệnh tình của hắn bắt đầu chuyển xấu, hiện giờ hắn từ chối Tưởng Thuần tiếp cận mình. Mỗi ngày, hắn chỉ ở trong phòng, lấy thuốc và cơm từ cửa sổ nhỏ.

Tưởng Thuần mang thuốc và đơn thuốc, đứng bên ngoài đập cửa phòng Tống Thế Lan: “Thế Lan, Nguỵ Thanh Bình gửi đơn thuốc rồi. Ngài được cứu rồi, ngài mở cửa, mở cửa đi!”

Tống Thế Lan ngồi trong phòng, sững sờ.

Giờ phút này hắn rất nhếch nhác, khắp người đều là mụn mủ lở loét.

Nàng vừa gọi vừa khóc. Cả Tuyết Lĩnh yên tĩnh đến quỷ dị, nàng đứng bên trên cố gắng tìm dấu vết. Đi tới chỗ phát nổ, nàng đột nhiên nhìn thấy một vạt áo.

Hắn không muốn để Tưởng Thuần nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Mấy ngày qua, hắn nhìn thấy rất nhiều người chết mà mặt mày dữ tợn, đau đớn không chịu nổi. Hắn dự cảm được mình sắp đi đến bước đó, hắn không muốn để Tưởng Thuần thấy. Hắn hi vọng trong trí nhớ của Tưởng Thuần, mình vẫn luôn là công tử anh tuấn tao nhã, luôn luôn cười đùa với nàng kia.

Hôm nay, đột nhiên nghe nàng nói vậy, hắn còn có chút cảm giác không chân thật. Hắn khẽ ho hai tiếng, nói với nàng: “Nàng đặt thuốc lên cửa sổ nhỏ đi.”

Tưởng Thuần biết con người hắn kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không để mình nhìn thấy dáng vẻ của mình hôm nay, dù rằng nàng đã nhìn lén rất nhiều lần.

Tưởng Thuần biết con người hắn kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không để mình nhìn thấy dáng vẻ của mình hôm nay, dù rằng nàng đã nhìn lén rất nhiều lần.

Mà lúc này, Tưởng Thuần ở tại Thái Bình Thành đã nhận được đơn thuốc Nguỵ Thanh Bình viết. Nàng vội vàng bảo người phối thuốc rồi chạy tới trước cửa phòng Tống Thế Lan.

Tưởng Thuần đi sắc thuốc cho hắn trước, sau đó bưng đến bên cửa sổ.

Sau khi lén trốn ở một góc, nàng nhìn thấy một bàn tay toàn là mụn mủ lở loét vươn ra cầm chén thuốc vào.

Thẩm Hữu dẫn theo người chạy vào Tuyết Lĩnh, Tần Thời Nguyệt dẫn theo quân đội liều mình chém giết với quân Triệu, Tống Thế Lan và Tưởng Thuần dẫn người xông vào vương phủ Quỳnh Châu, đạp Tống Tứ dưới đất.

Nàng bắt đầu sắc thuốc mỗi ngày cho hắn, hàng ngày đều uống. Thuốc rất nhanh thấy được hiệu quả, gần như ngay ngày đầu tiên, Tống Thế Lan đã cảm giác thể lực chuyển biến, giọng nói cũng trong hơn. Hắn và Tưởng Thuần ngồi cách cửa, thì thầm tính chuyện tương lai.

Hắn nhanh chóng móc nối quan hệ với Bắc Địch, nhận được sự tín nhiệm của Tô Tra. Lúc mọi người đang sống nơm nớp lo sợ, Cố Sở Sinh lại như cá gặp nước. Sở Du nhanh chóng liên lạc với hắn, Cố Sở Sinh tính toán trong lòng, nhanh chóng thuật lại chuyện Hoa Kinh cho Sở Du một lượt, sau đó nói: “Ta sẽ bảo vệ Vệ Uẩn, cứ việc công thành.”

“Đến lúc đó, ta muốn trải thảm đỏ suốt đường đi từ Quỳnh Châu đến Bạch Lĩnh để đón nàng.”

“Thẩm Hữu.” Đời này, nàng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, mỗi một bước đi đều vô cùng khó nhọc. Nhưng nàng vẫn cắn răng, bước từng bước về phía trước: “Lần này, huynh sạch sẽ rồi.”

“Vậy không hay lắm đâu.” Tưởng Thuần ngồi ngoài cửa, nhếch môi: “Chẳng phải quá phô trương lãng phí rồi sao?”

“Làm gì lại…”

Đến ngày thứ tư, Tống Thế Lan dừng phát sốt, ho khan, tiêu chảy, tất cả vết thương bắt đầu kết vảy.

Rốt cuộc hắn cũng bước ra khỏi phòng. Khi ấy, ánh nắng rực rỡ, vạn dăm không mây. Tưởng Thuần đứng ngoài cửa phòng, nụ cười trong veo.

Mà hôm đó chính là ngày Thẩm Hữu khai chiến với Bắc Địch, cũng là ngày Tần Thời Nguyệt khai chiến với quân Triệu.

Bấy giờ, Tô Tra bị Cố Sở Sinh dỗ dành đâu vào đấy. Cố Sở Sinh liên tục dẫn hắn dạo thanh lâu và sòng bạc Hoa Kinh. Quân vương từ Bắc Địch đến, lần đầu nhìn thấy kinh đô Hoa Kinh phồn hoa phong lưu, căn bản không thể kiềm chế. Toàn bộ quân đội Bắc Địch đều đắm mình hoan lạc thâu đêm tại đây, còn Cố Sở Sinh là người dẫn đường tốt nhất của bọn chúng.

Hắn nhanh chóng móc nối quan hệ với Bắc Địch, nhận được sự tín nhiệm của Tô Tra. Lúc mọi người đang sống nơm nớp lo sợ, Cố Sở Sinh lại như cá gặp nước. Sở Du nhanh chóng liên lạc với hắn, Cố Sở Sinh tính toán trong lòng, nhanh chóng thuật lại chuyện Hoa Kinh cho Sở Du một lượt, sau đó nói: “Ta sẽ bảo vệ Vệ Uẩn, cứ việc công thành.”

Bạch Lĩnh cách biên cảnh không xa, Thẩm Hữu đi một ngày đã đến Bạch Thành, sau đó bắt đầu chỉnh đốn quân lính.

Hôm Sở Du nhận được tin của Cố Sở Sinh, nàng chỉ lẳng lặng ngồi trong đình viện.

Thư tín từ khắp trời Nam biển Bắc chất từng chồng bên cạnh tay nàng, tất cả đều là tin tức mới nhất. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi mọi chuyện cứ thế diễn ra.

Rốt cuộc hắn cũng bước ra khỏi phòng. Khi ấy, ánh nắng rực rỡ, vạn dăm không mây. Tưởng Thuần đứng ngoài cửa phòng, nụ cười trong veo.

Nàng ngồi trong đình viện, khắp Đại Sở đều là tiếng hò hét chém giết.

Nàng cảm nhận hơi ấm của trái tim hắn, lắng nghe nhịp tim yếu ớt của hắn.

Thẩm Hữu dẫn theo người chạy vào Tuyết Lĩnh, Tần Thời Nguyệt dẫn theo quân đội liều mình chém giết với quân Triệu, Tống Thế Lan và Tưởng Thuần dẫn người xông vào vương phủ Quỳnh Châu, đạp Tống Tứ dưới đất.

“Ca ca bảo đệ ngoan ngoãn phối hợp với Vệ vương gia, sao không nghe lời hả?”

“Ta biết nàng không muốn gặp ta, thật ra ta cũng không biết gặp nàng thì phải nói gì.”

Tống Thế Lan giơ kiếm lên đầu Tống Tứ, nhẹ nhàng nói: “Ca ca còn chưa có chết đâu.”

Sau đó thuốc nổ chôn sẵn trên Tuyết Lĩnh đột ngột nổ tung, tuyết trên núi trút xuống. Thẩm Hữu xoay người lăn vào một cái hốc, bịt chặt lấy trái tim. Nơi đó là noãn ngọc năm ấy Vương Lam tặng hắn, cũng là món đồ duy nhất mà đời này Vương Lam từng tặng hắn.

Trong thư Sở Du đã thuật lại tình hình hiện nay. Tống Thế Lan là mấu chốt của trận chiến này, vì vậy bất luận thế nào, người cần cứu trước nhất chính là Tống Thế Lan.

Tuyết lở cực lớn khiến Bạch Lĩnh cũng có cảm giác chấn động, nhịp tim Vương Lam bỗng nhiên đập nhanh hơn. Nàng đứng dậy, vội vã lao ra khỏi viện, tìm Sở Du hỏi: “A Du, xảy ra chuyện gì vậy?”

Sở Du uống trà, ngẩn người. Lát sau, nàng chậm rãi nói: “Thẩm Hữu cho nổ thuốc nổ ở Tuyết Lĩnh, hẳn là đã chôn cùng Bắc Địch.”

Nghe nói thế, Vương Lam chợt mở to mắt. Lát sau, nàng không hề do dự mà xông ra ngoài, Sở Du chỉ nghe một tiếng “Rầm”, bên ngoài vang lên tiếng gọi lo lắng: “Lục phu nhân…”

Trước đây, hắn đều luôn nói hẹn gặp lại.

Vương Lam chạy thẳng một mạch lên Tuyết Lĩnh. Ngọn núi đóng tuyết quanh năm, lúc nàng chạy tới thì đã gần một ngày trôi qua. Cuộc chiến đã kết thúc, tuyết lở chôn vùi tất cả, có cánh tay vươn từ dưới lên, trông vô cùng đáng sợ.

Vương Lam giẫm lên tuyết, lớn tiếng gọi tên Thẩm Hữu.

Vương Lam giẫm lên tuyết, lớn tiếng gọi tên Thẩm Hữu.

Tuyết lở cực lớn khiến Bạch Lĩnh cũng có cảm giác chấn động, nhịp tim Vương Lam bỗng nhiên đập nhanh hơn. Nàng đứng dậy, vội vã lao ra khỏi viện, tìm Sở Du hỏi: “A Du, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thẩm Hữu!”

“Ca ca bảo đệ ngoan ngoãn phối hợp với Vệ vương gia, sao không nghe lời hả?”

“Thẩm Hữu!”

Nàng vừa gọi vừa khóc. Cả Tuyết Lĩnh yên tĩnh đến quỷ dị, nàng đứng bên trên cố gắng tìm dấu vết. Đi tới chỗ phát nổ, nàng đột nhiên nhìn thấy một vạt áo.

Nàng nhận ra đó là màu sắc quân phục của Thẩm Hữu. Hắn là tướng quân, quân trang vốn dĩ có màu khác. Vương Lam sững sờ, vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, bắt đầu ra sức đào.

Giờ phút này hắn rất nhếch nhác, khắp người đều là mụn mủ lở loét.

Tuyết đông lạnh khiến tay nàng đỏ ửng, binh khí cắt trúng ngón tay, máu nhuộm xuống tuyết. Sau đó, nàng bắt đầu nhìn thấy tóc, kế là khuôn mặt người kia cũng lộ ra.

“Đến lúc đó, ta muốn trải thảm đỏ suốt đường đi từ Quỳnh Châu đến Bạch Lĩnh để đón nàng.”

Hắn nằm trong một khoảng không gian đặc biệt, tuyết chất phía trên hắn, xung quanh giống như một cái kén, bảo vệ hắn ở giữa. Vương Lam không dám dừng lại, dù cho tay nàng đều là máu, nàng vẫn cố gắng đào đối phương ra.

Đợi đến cuối cùng, nàng cũng moi được hắn ra, hai tay nàng vẫn đang run rẩy. Vương Lam kéo hắn lên, cõng trên lưng, bước từng bước một.

Sở Du uống trà, ngẩn người. Lát sau, nàng chậm rãi nói: “Thẩm Hữu cho nổ thuốc nổ ở Tuyết Lĩnh, hẳn là đã chôn cùng Bắc Địch.”

Nàng cảm nhận hơi ấm của trái tim hắn, lắng nghe nhịp tim yếu ớt của hắn.

“Thẩm Hữu.” Đời này, nàng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, mỗi một bước đi đều vô cùng khó nhọc. Nhưng nàng vẫn cắn răng, bước từng bước về phía trước: “Lần này, huynh sạch sẽ rồi.”

Nàng khàn giọng mở miệng: “Huynh mở mắt ra, mở mắt ra đi. Lần này, chúng ta xem như tất cả dĩ vãng không còn tồn tại. Chúng ta hãy sống thật hạnh phúc, chỉ cần huynh sống sót, có được không?”

Đời người không có khó khăn nào không thể vượt qua, không có tội lỗi nào không thể chuộc tội.

Thẩm Hữu không trả lời, Vương Lam cắn răng.

Tuyết đông lạnh khiến tay nàng đỏ ửng, binh khí cắt trúng ngón tay, máu nhuộm xuống tuyết. Sau đó, nàng bắt đầu nhìn thấy tóc, kế là khuôn mặt người kia cũng lộ ra.

Ngày đó, Vương Lam cõng người đàn ông kia bước từng bước về phía trước trong gió tuyết, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy.

Đời người không có khó khăn nào không thể vượt qua, không có tội lỗi nào không thể chuộc tội.

Trôi qua rồi thì tức là trôi qua rồi.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Khóc vì Thẩm Hữu, hạnh phúc cùng VL nhé TH 🙂

NoNa
NoNa
4 Năm Cách đây

Đúng là những chương cuối này, khóc cạn cả nước mắt mà…

Bông Bông
Bông Bông
4 Năm Cách đây

Huhu thẩm hữu cố lên

Nguyen Minh
Nguyen Minh
4 Năm Cách đây

Thẩm Hữu cố vượt qua nha. Vương Lam chấp nhận thật sự rồi

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Cứ toàn đến giây phút chót lại như vậy :((((( TH nhất định phải sống nhé :((((

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Vệ Uẩn nói đúng, Vệ phủ cần Sở Du, tướng sĩ Vệ gia cần nàng. Chương này đã chứng minh bản lĩnh của nàng

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đúng vậy trôi qua tức là trôi qua rồi, chỉ có vậy

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Mấy chị nhà này khỏe thật toàn cõng mấy a thui??❤

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!