Thế giới IX : Cứu vớt Nông phu 26 tuổi (6)
Chương 50
Người chuyển ngữ: Hoà
Beta: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
Donate cho Zens Zens: Link
***
Ngôn Thương từng nói cô đã gặp qua rất nhiều người.
Chỉ cần quan sát biểu cảm và hành động của đối phương, không cần biết người đó giấu giếm tâm tư sâu đến đâu, cô đều có thể đoán được một hai phần.
Bởi vì Lý Thiết Trụ nói chuyện lạnh lùng, lại quay lưng với cô, trong chốc lát Ngôn Thương không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng khi hắn lạnh giọng nhắc đến Chu Tam Quý, cô lập tức hiểu ra nguyên do.
Người đàn ông này đã hai mươi sáu tuổi, nhưng đối với chuyện tình cảm lại như một tờ giấy trắng thuần khiết vụng về.
Sau khi Lý Thiết Trụ nói xong câu ấy thì vung cuốc thật mạnh.
Hắn đang đợi từ nữ tử kia giải thích. Hắn biết nàng cố ý tới tìm hắn, nàng còn mang theo một hộp thức ăn, có lẽ bên trong là thức ăn mang đến cho hắn. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy nàng và Chu Tam Quý đi cùng nhau, vừa thấy nàng cười xán lạn với tên kia, trong lòng lập tức cảm giác buồn bực đến luống cuống, lời nói với nàng cũng bỗng rét lạnh.
Hai mươi sáu năm qua chưa từng có cảm giác như vậy, hắn cần gấp người đến dạy hắn phải làm thế nào, dù cho bản thân hắn không chịu thừa nhận sự vụng về của mình.
Tuy nhiên, nữ tử sau lưng lại không có động tĩnh gì. Chiếc ô kia vẫn vững vàng che trên đỉnh đầu hắn, thậm chí còn di chuyển theo bước chân của hắn, nhưng nàng lại không hề nói thêm lời nào.
Bất giác mưa ngày càng nhỏ, động tác của Lý Thiết Trụ cũng dần chậm lại.
Qua hồi lâu, hắn dừng tay, xoay người nhìn nàng.
“Không cần che ô cho ta.”
Nữ tử không sợ hãi mà đón lấy ánh mắt sâu thẳm đáng sợ của hắn, giọng nói có phần tủi thân: “Ta còn tưởng huynh sẽ cuốc đất mãi, không để ý đến ta, để ta cứ mãi che ô cho huynh.”
Hắn cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi giày thêu đã bị bùn đất thấm ướt của nàng, lông mày khẽ cau lại: “Ta không cần người che ô, cô lên bờ ruộng chờ đi.”
Tay nữ tử cầm ô run run: “Huynh chịu để ta ở đây, không đuổi ta?”
Lý Thiết Trụ quay người đi, tiếp tục cuốc đất.
“Đỗ cô nương, cô đến đây tìm ai?”
“Tìm huynh đấy!”
“Vậy ta bảo cô đứng đợi, không đuổi cô đi thì có gì lạ.”
Ngôn Thương bị hắn chặn họng bằng một câu nhưng lại không thấy tức giận, hắn chịu giận dỗi với nàng như vậy đã rất may rồi. So với việc hai người chẳng nói chẳng rằng, đứng ở đây tốn thời gian, hắn bảo nàng tránh sang một bên chờ đã là chuyện tốt lắm rồi.
Ngôn Thương nghe lời lùi sang một bên, đứng trên bờ nhìn Lý Thiết Trụ đào mương.
Hắn giơ cánh tay cường tráng của mình lên, cho dù đang mặc quần áo vải thô, nhưng chỉ cần khẽ cử động, cơ bắp rắn chắc sẽ kéo y phục căng ra. Khi hắn cúi người nhặt đá dưới đất ném đi, cơ đùi của hắn cũng nổi lên. Bởi vì dùng sức nên cổ và mu bàn tay đều hiện gân xanh, bị nước mưa xối đến bóng loáng mê người.
Lý Thiết Trụ: “…”
Cho dù không quay đầu lại, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của nữ tử phóng tới sau lưng hắn. Hắn biết cơ thể mình có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, cũng có nhiều phụ nữ trong thôn thường lén lút nhìn hắn, nhưng hắn chưa bao giờ gặp được người nào nhìn chằm chằm cơ thể hắn như vậy, ngay cả chớp mắt cũng không.
Nhưng hắn không thể quay lại bảo nàng đừng nhìn, lời như vậy sẽ khiến nàng xấu hổ, dù gì nàng cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi mà thôi…
Thật ra cho nàng nhìn một chút cũng không hề gì.
Nghĩ như vậy, Lý Thiết Trụ cảm thấy mặt mình nóng dần lên, lại càng ra sức cuốc đất.
Lý Thiết Trụ suy nghĩ mọi mặt vì Ngôn Thương, nhưng lại không biết lúc này trong đầu nữ nhân nhìn chằm chằm vào thân thể hắn ở đằng sau đều là chuyện làm thế nào để sờ được cơ bắp của hắn, làm sao để công lược hắn, làm sao mới có thể nắm hắn trong lòng bàn tay.
Hai người đều ôm suy nghĩ riêng. Một người cuốc đất, một người ngây ngốc đứng trên bờ ruộng, không ai nói với ai câu nào, rốt cuộc sắc trời cũng ngả về chiều.
Lý Thiết Trụ xoay người lau mưa và mồ hôi vương trên trán, đúng lúc nhìn thấy nữ tử vẫn còn đứng ở đó, mắt nhìn thẳng qua đây. Hắn cứng đờ, cầm cuốc bước tới, cúi đầu nhìn nàng.
Ánh mắt nàng vẫn dán chặt lên ngực hắn, giống như đang nhìn chằm chằm một xiên thịt nướng ngon lành.
Lý Thiết Trụ: “…Đỗ cô nương, cô có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Đôi môi nữ tử trước mặt mấp máy, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt thơ thẩn nhìn hắn: “Ta cảm thấy chuyện này không nên đứng ở bờ ruộng nói”.
Lý Thiết Trụ: “…”
Hắn ho hai tiếng. Thật ra Lý Thiết Trụ đã sớm nhận ra chuyện mình vừa làm ngu ngốc cỡ nào. Nàng đến tìm hắn, hắn nhìn thấy nàng đi cùng Chu Tam Quý thì tức giận trong lòng, vậy mà bản thân lại cuốc đất, gạt nàng sang một bên.
Bây giờ trời cũng đã trễ, hắn không yên tâm để nàng quay về một mình.
Lý Thiết Trụ ngoảnh mặt sang một bên, nhìn sắc trời tối dần: “Vậy để hôm khác rồi nói, ta đưa cô về.”
Ai biết được nữ tử mất một lúc lâu cũng không trả lời hắn, hắn quay mặt lại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng: “Huynh muốn đưa ta về sao?”
Thấy hắn nhìn nàng không trả lời, nàng dứt khoát lùi về sau một bước, cách xa hắn một chút.
“Nếu không nói chuyện rõ ràng với huynh, ta sẽ không quay về.”
Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng mà nàng nhất định phải nói với hắn hôm nay…
Lý Thiết Trụ ngơ ngác. Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, tim hắn từ từ đập nhanh hơn.
“Lý đại ca, huynh…”
Hắn chỉ cảm thấy giọng mình trầm khàn đến đáng sợ, đánh gãy lời nàng: “Cô muốn nói gì?”
Bị hắn hỏi thẳng như vậy, Ngôn Thương ngẩng đầu có thể nhìn thấy cảm xúc nào đó như ánh lửa lóe lên trong đôi mắt tối tăm và sâu thẳm của hắn, nàng chợt cảm thấy nhịp tim mình chững lại.
“Ta…”
Lý Thiết Trụ chậm rãi cau mày, tay nắm cuốc càng gia tăng sức lực.
“Ta muốn…”
Lý Thiết Trụ lắng nghe nàng nói từng chữ một, quả thật là sắp bóp gãy cả cuốc.
Nàng chậm rãi đưa hộp thức ăn tới trước mặt hắn: “Ta muốn huynh nếm thử món ăn ta mới nghiên cứu ra.”
Lý Thiết Trụ: “…”
Lý Thiết Trụ cảm thấy nhất thời trong lòng thả lòng, nếu nàng thật sự nói ra những lời trong đầu hắn, ngược lại hắn sẽ không biết nên trả lời thế nào. Nhưng suy nghĩ lại, hắn bỗng cảm thấy trong lòng trống trải. Nhìn nụ cười dần dần hiện lên trên khóe môi nàng, hắn không biết là nàng cố ý trêu chọc trái tim hắn hay là thật sự định nói với hắn những lời ấy.
Thực ra hắn biết nàng không thể nào đi xa như vậy chỉ để nói với hắn những lời này.
Không biết tại sao hắn lại có thể dám chắc như vậy, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của nàng, hắn liền biết chắc chắn nàng có chuyện gì đó quan trọng muốn nói với hắn.
Ngôn Thương vốn định trêu chọc Lý Thiết Trụ, khiến hắn thấp thỏm vài lần trong lòng rồi mới biểu lộ tâm ý, ai ngờ vẻ mặt mới thấp thỏm một lần của hắn đã trở nên nặng nề đến đáng sợ. Nàng thầm thở phào, may mà mình chưa nói lời gì khiến hắn tức giận.
“Lý đại ca, những món ăn này đều là ta cố ý làm cho huynh và mẹ huynh.”
Nàng cười trong trẻo, lắc lắc hộp thức ăn trong tay: “Ta biết nhà huynh còn có mẹ già, huynh lại là người hiếu thảo, vì vậy trong này toàn là món vừa ngon vừa mềm. Huynh là đại nam nhân, chắc chắn không thể nấu được những món tỉ mỉ, buổi trưa hẳn là lại ăn bánh ngô linh tinh, ngay cả mẹ huynh cũng ăn bánh ngô với huynh luôn.”
Thấy hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, Ngôn Thương cúi đầu, tiếp tục nói: “Lý đại ca, ta đi xa như vậy là để đưa đồ ăn cho huynh, nhưng cũng không phải chỉ để đưa đồ ăn cho huynh. Ta là nữ tử làm việc chốn trăng hoa, cho dù ngoài miệng huynh không coi thường ta, nhưng nhất định trong lòng cũng sẽ có thành kiến, nếu không huynh sẽ chẳng mãi không tới tìm ta. Ta đưa ô cho huynh, huynh đã nói sẽ quay lại trả, ta tưởng rằng ám thị như vậy là đã đủ rồi. Nhưng huynh vẫn mãi không quay lại, đại khái ta cũng có thể hiểu được huynh suy nghĩ cái gì. Có mấy lời ta chưa có tư cách nói với huynh, vì ta và huynh mới chỉ gặp nhau vài lần, và cũng bởi vì ta chắc chắn huynh đã biết những gì ta muốn nói. Huynh không cần phải thấy có lỗi với ta. Lý đại ca, huynh chỉ cần ăn hết đồ ăn mà ta làm, ta đã mãn nguyện rồi.”
Khuôn mặt Lý Thiết Trụ không cảm xúc nhìn nàng. Khi Ngôn Thương kéo lấy tay hắn, nàng cảm nhận được lòng bàn tay to lớn nóng hổi khẽ run lên. Nàng cạy mở ngón tay hắn rồi nhét hộp thức ăn vào.
“Cầm cẩn thận một chút, bên trong còn có canh.” Bàn tay của nàng chạm đến tay hắn không muốn buông ra, nhưng hắn lại nhanh chóng rụt tay lại, vì thế nàng chỉ có thể cười gượng mà thu tay về.
“Xin lỗi, ta không kiềm được… Đúng rồi, chắc canh kia cũng đã nguội, phải hâm lại bằng lửa nhỏ mới có thể uống. Còn nữa, bên trong có một món trông giống đậu phộng đã bóc vỏ, thực ra món đó là để cho người già bồi bổ cơ thể, huynh đừng ăn quá nhiều, sẽ bị chảy máu mũi. À còn nữa…”
Lý Thiết Trụ cố gắng cắt ngang câu nói thao thao bất tuyệt của nàng: “Đỗ cô nương…”
“Còn nữa! Phía dưới cùng có một đĩa điểm tâm, là ta làm riêng cho huynh. Chắc huynh không thích ăn ngọt, vì vậy ta đã cho thêm một chút quả dại còn xanh vào, hơi chua…”
“Đỗ cô nương!”
Câu nói của nữ tử trước mặt dừng lại, nàng không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ che ô lùi lại một bước: “…Lời ta muốn nói hình như cũng chỉ có nhiêu đây thôi, huynh không cần tiễn ta, ta vẫn nhớ đường về.”
Dứt lời, nàng xoay người định đi. Lý Thiết Trụ không hề kéo nàng lại, nhưng hắn chỉ nói một câu đã khiến nàng lập tức dừng bước.
“Đỗ cô nương, ta không để cô chạm vào ta là vì tay ta bẩn.”
Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, hắn cau mày mở tay ra trước mắt nàng.
Tay hắn rất to, đầy vết chai sần, vừa nhìn đã biết đôi bàn tay này thuộc về người đàn ông có trách nhiệm. Vì làm việc cả buổi chiều nên lòng bàn tay dính không ít nước bùn, kẽ ngón tay còn mắc một ít cát.
Tay hắn rất bẩn, nhưng nàng lại chầm chậm ném chiếc ô xuống, vươn tay nắm lấy tay hắn, bỗng chốc bàn tay hai người đều run rẩy.
Nàng rút khăn tay của mình ra định lau thì tay hắn đã rụt trở về.
“Lý đại ca, không sao đâu.”
Vì vậy, hắn không giãy giụa nữa, để mặc nàng cẩn thận lau sạch tay mình. Chiếc khăn tay cũng bị nhuộm bẩn thành một màu khác.
Cuối cùng nàng lau sạch tay cho hắn, tuy bàn tay hắn sạch sẽ nhưng vẫn chẳng dễ coi nổi. Thô ráp, nứt nẻ, mu bàn tay còn có vết máu do cỏ dại cắt qua.
Nhưng Ngôn Thương chỉ nắm lấy tay hắn, thương tiếc mà nhìn chăm chú, giống như đang nhìn ngắm một bảo vật.
Trong không gian vang lên giọng nói trầm ổn của Lý Thiết Trụ: “Đỗ cô nương, ta hiểu tâm ý của cô. Nhưng cô đã thấy rồi đấy, ta là nông dân, ngày nào cũng phải làm những việc này.”
“Ta biết.”
“Tay của ta như thế nào, cô thấy rồi đấy, rất khó coi.”Hắn cau mày nhìn lên khuôn mặt nàng, nhưng ánh mắt lại dần dần dịu dàng: “Nhưng nếu nàng ở bên ta, ta nhất định sẽ giữ cho tay nàng mãi mãi như hiện tại, không bao giờ chai sần”.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thiết Trụ: Ta nguyện làm SOD(*) mật ong của nàng.
(*) Viết tắt của Superoxide Dismutase, là một loại enzyme giúp thúc đẩy sản xuất chất chống oxi hóa trong cơ thể
Đỗ Tập Yên: Ta nguyện làm trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương(*) của huynh.
(*) Là một trường dạy nấu ăn của trung Quốc, thành lập năm 1988
Tác giả:… Vậy tôi làm cái bóng đèn tiết kiệm điện cho mấy người là được rồi.
Tác giả thật mặn mòi