Thế giới IX : Cứu vớt Nông phu 26 tuổi (7)
Chương 51
Người chuyển ngữ: Hoà
Beta: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
Donate cho Zens Zens: Link
***
Mưa nhỏ tựa như sự vỗ về êm ái, nhưng xối vào cây cỏ trên bùn lầy vẫn phát ra âm thanh sàn sạt.
Lời Lý Thiết Trụ nói chẳng êm tai là bao, nhưng lại giống như hòn đá ném vào mặt nước, tạo thành từng vòng gợn sóng lớn trong lòng Ngôn Thương.
Thật ra tay nàng không mịn màng lắm. Nàng là nữ đầu bếp, lúc mới học nấu ăn đã từng cắt vào tay mình nhiều lần, những chuyện lặt vặt như nhặt rau, sơ chế rau củ đều sẽ làm tay bị thương nhiều lần. Cứ thế lâu dần, đôi tay của cô đã mất đi sự mịn màng mà phụ nữ nên có.
Tuy nhiên so với tay hắn thì tay cô vẫn được tính là đẹp.
Từ rất nhỏ, hắn đã bắt đầu phụ giúp đồng án, tay luôn tiếp xúc với bùn cát và hoa màu khô héo nên thô ráp hơn cô không biết bao nhiêu lần.
Tay cô là tay của một đầu bếp, tay hắn là tay của một nông phu. Bây giờ, cô dùng tay của nữ đầu bếp nắm lấy tay của nông phu, nghe hắn nói với cô lời hứa hẹn mộc mạc nhất.
“Tay huynh rất đẹp, rất ấm.” Cô nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, thật lâu sau mới nắm chặt tay hắn. “Ta nghĩ…”
Lý Thiết Trụ bị nàng nắm lấy, cảm thấy cổ họng thắt lại. Hắn nhớ tới mấy câu thơ từng nghe được ở thư viện hồi nhỏ. Hắn chưa bao giờ nhớ hết những thứ văn tự nho nhã ấy, nhưng lúc này, không hiểu sao trong đầu bỗng dưng hiện lên một câu thơ hắn từng nghe qua: Ta đã yêu dáng dấp của chàng, chàng cũng mến nhan sắc của ta(*).
(*) Câu gốc là 我既媚君姿, 君亦悦我颜,Một câu trong tác phẩm “Đính ước” của Phồn Khâm, có nghĩa là hai người đều bị tướng mạo đôi bên hấp dẫn.
Hắn đột nhiên hơi hối hận khi nhỏ không đọc thêm ít sách, nếu không người đang rối rắm làm sao biểu lộ tâm ý sẽ không phải là nàng, mà là hắn. Hắn là nam tử, hắn nên dùng những câu thơ hay nhất, những áng văn hay nhất tỏ tình với nàng.
Tuy nàng không đẹp, nhưng hắn thích dáng vẻ của nàng.
“Lý đại ca, ta muốn ở bên huynh.”
Nàng nhìn hắn, cả khuôn mặt thoáng ửng màu hoa đào, ánh mắt ươn ướt, mang theo một chút chờ mong. Lý Thiết Trụ giật mình, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, tim đập nhanh đến vô thực.
“Ta… là một nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời…”
“Ta biết.” Sắc mặt nàng không hề tỏ vẻ không vui, ngược lại khẽ rũ mắt nhìn bàn tay to lớn của hắn, “Ta bằng lòng đi theo huynh, làm một thôn phụ nấu cơm cho huynh.”
“Nàng thật sự bằng lòng?”
“Ta bằng lòng.”
Nghe câu trả lời không hề do dự của nàng, tim hắn thả lỏng, sau đó lại cảm thấy khẽ nhói đau. Tay nàng rất nhỏ, chỉ bằng khoảng hai phần ba tay hắn. Lý Thiết Trụ mở lòng bàn tay, nhẹ nhàng mà vững vàng nắm lấy tay nàng.
“Vậy… tốt quá.”
Hắn không nói được lời nào hay hơn, rõ ràng thâm tâm vô cùng vui sướng, nhưng thấy nàng cười trong trẻo nhìn mình, hắn cảm giác cổ họng khô khốc, trong lòng giống như có một tảng đá lớn được dời đi, rồi lại bị thứ gì đó nặng nề hơn đè lên.
Nàng là một cô gái rất tốt, còn hắn chỉ là một nông phu.
Chẳng qua thời điểm trong lòng nghĩ đến, hắn không cảm thấy hai người không hợp, tất cả những gì hắn có thể nghĩ là làm thế nào hỏi nàng đã có hôn phối chưa. Nhưng khi hai người bày tỏ lòng mình, hắn chợt nhận ra bản thân là người thế nào. Cả đời hắn cũng không ra khỏi cái thôn này, còn nàng lại thuộc về chốn phồn hoa.
“Đỗ cô nương, nàng có thể nghĩ lại…” Hắn khó khăn mở miệng.
“Không cần nghĩ lại!” Nàng cười khẽ một tiếng, đột nhiên buông tay hắn, nhào vào lòng hắn, ôm chặt vòng eo săn chắc. Cố tình mặc kệ thân thể cứng đờ đến dọa người trong chớp mắt của Lý Thiết Trụ, vùi mặt vào ngực, ngửi thấy mùi nước mưa và mồ hôi mang theo hơi thở đàn ông của riêng hắn .
Lý Thiết Trụ cảm thấy bản thân đã hóa thành một tảng đá lớn, không thể cử động, hai tay cứng ngắc đặt bên hông. Đầu hắn đã thành một cục hồ nhão từ lâu, ôm vào không được, mà đẩy ra cũng chẳng xong, cứ đứng đực ra đấy, nghe tiếng cười của nàng truyền đến từ trong lòng hắn: “Lần đầu tiên ta thích một người như vậy, Lý đại ca, ta không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ những điều vô nghĩa.”
Lý Thiết Trụ chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc(*) trong lòng mình nóng lên, bất lực mở miệng : “Đỗ cô nương, nàng hãy buông ta ra trước.”
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: hình dung cơ thể nữ tử mềm mại thơm tho
Nghe thấy lời của hắn, nàng lại càng ôm chặt hơn, lỗ tai dán sát vào lồng ngực hắn có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập rất nhanh: “Ta không buông, huynh có thể đẩy ta ra!”
Lý Thiết Trụ im lặng. Qua hồi lâu, hắn mới thử đặt tay lên vai nàng. Nhưng ngay khi chạm vào bờ vai ấm áp của cô, tay hắn lập tức buông ra như thể bị lửa đốt, mặt cũng nóng ran.
Vì vậy cô tiếp tục càn quấy ôm hắn, còn dụi mặt vào ngực hắn hai lần như thị uy, dụi đến mức thân thể hắn run lên.
Hắn không khỏi cao giọng: “Đỗ cô nương!”
Cô lại cười khẽ: “Sao?”
Lý Thiết Trụ bị câu trả lời thản nhiên của cô làm cho không nóng nảy nổi. Hắn ra sức nắm chặt tay, rồi lại thả lỏng, lặp lại như thế vài lần, cuối cùng hắn cũng hạ giọng, giọng nói mang theo chút bất lực.
“…Sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Cô ở trong lòng hắn bật cười không dứt, một lúc mới sau mới buông hắn ra, kéo lấy bàn tay to lớn nóng hổi của hắn lần nữa. Mặt nàng hơi ửng đỏ, nhìn hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi tựa như chợt nhận ra: “Ta biết rồi, Lý đại ca, ý của huynh là huynh cũng muốn ôm ta, muốn tìm một nơi không người để ôm ta.”
Lý Thiết Trụ: “…”
Đúng là hắn muốn ôm nàng, nhưng bị nói như vậy, bỗng dưng hắn trở thành một kẻ xấu xa ngấm ngầm lên kế hoạch để chạm vào nàng.
Ngay thời điểm hắn không nói nên lời, nữ tử đã lấy lại hộp thức ăn trên tay hắn, một tay cầm hộp, một tay nhặt ô, cố gắng kiễng chân che trên đầu hắn. Cô vốn được xem là cao ráo so với đám nữ tử, tiếc là thân hình hắn cao to hơn, cô chỉ có kiễng chân mới có thể che được hết người hắn.
“Lý đại ca, ta về nhà với huynh, sau đó huynh lại tiễn ta về được không?”
Lý Thiết Trụ thấy nàng kiễng chân che ô mà vẫn háo hức nhìn mình, lòng không thể từ chối nổi. Hắn rũ mắt nhìn đôi giày ướt của nàng, mấp máy môi, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
“Đường trơn trượt, nàng giẫm lên dấu chân của ta, cẩn thận kẻo ngã.”
Nụ cười của nàng lập tức tươi tắn hẳn, chói đến mức khiến hắn đau mắt. Lý Thiết Trụ vội xoay người, vác cuốc đi vài bước rồi lại đặt xuống.
Trước đây khi chỉ có một mình hắn, đúng là vác cuốc tiết kiệm sức lực. Nhưng hiện tại nữ tử mà hắn thích vẫn đi theo sau lưng hắn, cho dù quay lưng lại với nàng, hắn cũng có thể cảm nhận được nàng đang nhìn vào tấm lưng của hắn, ánh mắt sáng rực.
Hắn thà cầm cuốc trên tay, tốn sức một chút, cũng không muốn vì vác cuốc mà hại nàng tránh né, cách xa hắn ra.
“Lý đại ca, huynh đi chậm chút…”
Hô hấp của cô dần tăng lên, bước chân của hắn thật dài, cô rất khó bắt kịp. Lý Thiết Trụ không đáp, nhưng rõ ràng chân đã chậm lại. Cảm giác được cô vẫn đang cầm ô che trên đỉnh đầu mình, hắn ho một tiếng: “Nàng tự che cho mình là được rồi, không cần lo cho ta. Ta thường dầm mưa, chút ít này không tính là gì.”
Cảm giác được cô thoáng do dự, nhưng chắc hẳn duy trì tư thế này rất mệt, vì vậy một lát sau, cô cũng rút tay về, bám sát từng bước theo hắn.
Nhà Lý Thiết Trụ nằm sâu trong rừng trúc. Mẹ Lý cho rằng chồng mình bị nữ tử thanh lâu dụ dỗ đến mắc bệnh đường sinh dục rất mất mặt, vì vậy sau khi chồng chết mới cố ý nhờ người xây nhà ở sâu trong rừng trúc, ít người qua lại.
Lý Thiết Trụ dẫn nữ tử sau lưng đi qua rừng trúc nhỏ giọt tí tách, ngang qua ao nước gợn sóng từng vòng trước nhà, khi tới cổng, trời đã tối hẳn.
Nữ tử sau lưng cảm thán thốt lên một tiếng. Lý Thiết Trụ còn đang do dự muốn hỏi tại sao, nàng đã kéo tay áo hắn: “Lý đại ca, chỗ ở của huynh thật sự rất được, làm ta nhớ đến một câu thơ.”
Lý Thiết Trụ: “…”
Hắn đang định quay lại nhìn, nàng đã cười khẽ một tiếng.
“Lý đại ca, huynh không cần quay đầu lại thì ta cũng có thể đoán được hiện giờ huynh đang có vẻ mặt gì.” Giọng điệu của cô tràn đầy sự ái mộ và đắc ý, “Vẻ mặt hiếu kì của huynh, thoạt nhìn thật khiến người ta muốn ôm chặt huynh .”
Lý Thiết Trụ: “…”
Lời nói hành động của nàng hôm nay lại càng bạo dạn hơn rồi.
Bị cô nói như vậy, Lý Thiết Trụ cũng từ bỏ ý nghĩ quay đầu. Hắn để mặc nàng nắm lấy tay áo, đẩy cửa lớn bện bằng cây mận gai ra, trong nhà một mảnh tối om.
“Lý đại ca, mẹ huynh đâu?” Giọng nói của cô lộ vẻ tò mò.
“Bình thường mẹ ta đều ở nhà, nếu buổi tối không ở đây, hẳn là đã sang nhà cữu cữu rồi.”
Nữ tử sau lưng im lặng.
Lý Thiết Trụ không nghĩ sâu xa tại sao nàng im lặng, hắn sắp xếp nàng ngồi trên một chiếc ghế mây rồi ra ngoài bưng một chậu nước đặt trước mặt nàng.
“Ta sẽ xoay người, nàng cởi giày đi.”
“Cởi giày làm gì?”
Bị nàng ngạc nhiên hỏi, Lý Thiết Trụ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Ta chà sạch cho nàng… Nàng yên tâm cởi giày, ta sẽ không nhìn.”
Nữ tử nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn, cuối cùng không nhịn được vươn tay về phía mặt hắn. Lý Thiết Trụ cứng đờ, muốn lùi lại theo bản năng, nhưng nàng dứt khoát đứng dậy, theo hắn tiến về trước một bước.
“Giày không cần chà.” Cô vừa nói vừa cười kì lạ: “Nhưng mẹ huynh không có ở đây, vâỵ thì chỗ này không có ai rồi.”
Lý Thiết Trụ: “…”
Hắn biết nàng muốn làm gì.
Nhưng dù biết, khi nàng giang tay ôm lấy eo hắn, hắn vẫn không hề tránh né, thậm chí còn hơi ngẩng đầu để nàng có thể thuận lợi vùi mặt vào lòng hắn.
Không sao cả, chỉ ôm một cái thôi.
Vừa hay, hắn cũng muốn ôm nàng.
Nữ tử không an phận cọ mặt tới lui trước ngực hắn, cho dù trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi nhưng Lý Thiết Trụ vẫn không nhúc nhích, để mặc nàng cọ cho đủ.
“Đỗ cô nương, dù nàng nói nàng không cần suy nghĩ, ta vẫn để nàng suy nghĩ mấy ngày.”
“…Tại sao?”
“Hiện tại, có thể nàng cảm thấy gả tới thôn này cũng chẳng sao, nhưng đây là chuyện liên quan cả đời người. Ta mong nàng có thể suy nghĩ thật kỹ.”
Điều hắn không nói ra miệng chính là hắn không mong đợi đến khi gả cho hắn rồi, nàng mới phát hiện là nàng hối hận.
Hắn thật lòng muốn cưới nàng, không muốn nàng hối hận.
Lý Thiết Trụ nói xong lời này, nàng cũng không nói thêm gì nữa. Ngay lúc trong lòng hắn đang thấp thỏm bất an, nàng đã chậm rãi buông hắn ra.
“Lý đại ca…”
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định, vừa khẽ gọi tên hắn, vừa kiễng chân áp sát bờ môi hắn…
Chị ơi chị không edit tiếp nữa ạ :((
Có em, mà tại chị đang mất hứng làm bộ này ^^
chủ nhà ơi bộ này còn ra không ạ. Em đợi bộ này ra chương mới hơn 3 tháng rồi ạ.
Bộ này chắc còn lâu lắm bạn, vì mình đang mất hứng edit 🙁