Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 01

Chương 01

Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn và các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Tần Vãn, vi sư cho con một cơ hội cuối cùng.”

Một tiếng “keng” vang lên, trường kiếm quấn phù chú kỳ Độ Kiếp rơi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển, giọng nói lạnh băng bình thản phát ra từ bên trên: “Hoặc là con nói ra cách đánh thức Nguyệt Ly, hoặc là…” Người bên trên gằn giọng: “Con tự phế tu vi. Từ nay về sau, con và Vấn Tâm Tông không còn liên quan!”

Tần Uyển Uyển không dám đáp lời. Nàng run rẩy quỳ gối dưới đất, nhìn chằm chằm thanh kiếm tự sát và hoạ tiết trận pháp chuyên dùng để phong ấn tu vi, lắng nghe âm thanh đòi đánh đòi giết xung quanh, đầu óc ong ong.

Trưc khi m mt, nàngvn đang Tiên gii, làcon ông cháuÎcha giàu cóɪnht, mnh nht,ɩxinh đp nht,ɨcao quý nhttrong truyn thuyết(Tiên gii –Tch Sơn n[quân.

Trong bn cáinht này, nhngĭcái khác đuưtht, ch có“mnh nht làgi.

Không biết nguyênnhân có phivì nàng làthai xuyên(*) tthế k haiòmươi mt đếnTiên gii hayĮkhông, mà tkhi sinh ra,ôth cht nàngđã yếu t,khó lòng tuluyn, thm chí³b phán sngkhông quá batrăm tui.

(*) Thaiįxuyên: linh hnĮnhp vào khiĩch th vnlà bào thai,ĩcòn gi nguyênký c kiếpótrưc.

Vì cu nàng,cha m quyếtđnh đi đếnnhng thế giiĩkhác tìm thuc.ĩNhưng trưc khiđi, h liìs nàng bngưi ta ăníhiếp, vì vymua chuc anhhùng các nơi,đdng nên chonàng mt cái(danh “Con ôngícháu cha mnhnht Tiên giiļ.

Danh xưng nàybo đm an¹toàn cho nàngíhết hai trămànăm. Ai ngmy năm trưc,đt nhiên mtk đu ócđngu si, tchi phát trintên Gin HànhChi phi thăng,lên Tiên gii.Y bo munýly chiến chng(đo, đánh hếtmt lưt nhngngưi hơi có²tên tui trênÏTiên gii, cuicùng đánh tilên đu TnUyn Uyn.

Hai ngưigiao chiến. TniUyn Uyn làmsao là điÍth ca sátthn này, nàngìb chém mtnhát rt xungĮđt. Không nhngthế, đi phươngôcòn không chutin đó lànăng lc thcs ca nàng,tiếp tc gimlên đu nàng,ch kiếm uyĩhiếp: “Nếu côkhông xut kiếm,ĩta s san]bng đnh núica cô, đpếnát hành cungÎca cô, khiếnĩt trên xungdưi Tch Sơn,òchó gà khôngyên.”

Lúc đó,ênàng tc gin,nàng kích đng,nàng mun nhyếdng lên đpb cái đu[chó ca ngưiônày.

Nhưng nàng chngếlàm đưc gì,ɨch có thdn sc lcícui cùng hôlên mt tiếng:“Cu… mng…

Cũngâtrong khonh khcđó, tri giángkinh lôi, dòngđin xoèn xotchy dc toànɪthân nàng. Kếtiếp, nàng đếnđây.

Nàng bây gi

TnUyn Uyn hoangmang nghĩ… liưxuyên na h?

“Cơjth này caĪcô tên làáTn Vãn… Cònchưa nghĩ rađáp án, mtging nói máymóc lnh băngđi kèm vitiếng xoèn xotca dòng đin[vang lên trongЇđu Tn Uyn¹Uyn: “Là nfph ác đctrong cun truynİMary Sue vôđch.”

Ti cùngĩh thng làùmt lot cnhtưng ký c.

“Côy vn là²Đi tiu thưídanh môn thếgia Tuchân gii, thunh đính hônvi thiếu chÍNhc Thành làưQuân Thù. Mtchuyn ngoài ýmun xy ra,gia đình côy b ditmôn. Quân thànhch mang theou t kpЇthi cu TnóVãn, đưa côây vào VnìTâm Tông, trthành đ tïnhp tht caChưng môn ThmTri Minh. VnÎTâm Tông đijx vi TnVãn rt tt,cô y coi}Thm Tri Minhónhư ph thân,ľcoi sư huynhTng Tích Niênnhư huynh trưng,vi Quân Thùĭcu mình vagp đã yêu.Vì đ xngđôi vi QuânThù và khôngĩph lòng sưph, Tn Vãnchăm ch tuluyn t nh,ĩchưa ti mưiâlăm tui đãbưc vào KimĐan.”

Nhưng nămĩcô y mưiâlăm tui, nchính Tô NguytĪLy xut hin.Theo ct truyn,cô ta vnch là con¹gái nông h,sau khi thônľlàng b Matc tàn sát,³cô ta đưcThm Tri Minhïmang lên núinuôi dưng. TôNguyt Ly tiãVn Tâm Tông,įtt c đàníông đu yêu[cô ta. ThmTri Minh, TngíTích Niên, QuânThù đu vâyquanh cô ta.ĩTn Vãn càngéthêm căm hn.Vì đ hpđdn s chúĬý ca QuânThù và huynhítrưng, cô yɩt mình saïngã, ngày càng[kiêu căng, thmchí còn muamt nam sngtên Gin ChiDin v núi,mun chc gin(Quân Thù, nhưngmi vic đuãch càng đyĩngưi bên cnhõra xa.”

“Xyìra chuyn ngoàiý mun, TnìVãn và TôNguyt Ly cùngégp nn, cɪhai b mtÏcon Thanh longđt kích. Vìòcu Tô NguytįLy, Tn Vãnđy cô ta}xung núi, cònmình huyết chiếnùmưi ngày viĩThanh long, cuiìcùng ăn đưcLong đan micó th kéodài tính mng.ĩNgay lúc TnđVãn mt mìnhtr v VnɨTâm Tông, côãy phát hinQuân Thù đãsm cu TôNguyt Ly, nhưngbi vì TôíNguyt Ly hônmê bt tnhcho nên khôngmt ai trêndưi Vn Tâm]Tông đi tìmơTn Vãn.”

Chngnhng thế, bnïh còn nhìnĺthy Tn Vãnéđy Tô NguytLy té xung)vc t Tõthế châu(*) màcô ta mangtheo bên ngưi.ùCho rng s}dĩ Tô NguytLy hôn mêòbt tnh làdo Tn Vãnmưu hi, bnh không phân{phi trái đúngsai, Tn Vãnva v đếnăTông môn đãbt cô yìđến Đài thmámnh x lý,ĺđnh trc xutísư môn.”

(*)Ht ngc xemīli quá kh

Đbo v mình,ìTn Vãn nóira chuyn caThanh long. Khôngng khi ThmTri Minh biếttrong ngưi côímang Long đan,ívì cu TôNguyt Ly, ôngta ny sinhÍý đnh mócêLong đan đưaúcho Tô NguytíLy, hi KimếĐan Tn Vãnb tn hi,ïkhó lòng phiįthăng.”

Đến đây,Tn Vãn hoànđtoàn hc hoá.ıCô y đuquân cho Boss,îtr thành njph ác đcnht truyn, đuđá liên miênļvi n chính,làm ra vôs chuyn ác.”ô

“Ngưi bên cnhdn dn riĩxa, Tn Vãnch còn li[nam sng GinChi Din mualúc trưc. GinChi Din thưngxuyên khuyên côìy t bÏân oán quákh, tu thànhchính đo, nhưngĩTn Vãn khôngchu t bchp nim, baln bn lưtlàm vic xu.Cho đến cui,cùng, cô yĮb Tô NguytįLy dn theoáLiên minh Tiêngii tiu tr Huyn Sơn.IGin Chi Dinìđ mt kiếmcho Tn Vãnímà chết, cònTn Vãn bĩđâm mt kiếmxuyên tim.”

Trưcàkhi chết, côЇy rt cucbiết đưc sphn n phìca mình, bènđng ý haiĩnguyn vng.”

Thnht, phn kíchên chính, tuthành đi đo.”

Th hai, dcõsc bo vGin Chi Din.”õ

Sau khi hthng nói xong,ký c quáĩkh và hinti t t]hp li làmÎmt, đu Tn°Uyn Uyn đaunhư búa b,m hôi lnhâthm ưt yísam.

Tn Uyn Uynnhìn màn hìnhtrong sut trưcìmt, bên trênĨviết theo liĩch khi:

Nhimv mt: Boúv Long đan,đon tuyt quanh vi VnTâm Tông.

Có tiếpnhn nhim vĪhay không?

Có haykhông?

Ch “Có kiaưsáng lên, liêntc nhp nháy,ũva nhìn làɩbiết đáp ánmà nó hijvng nàng laìchn.

“Tiếp nhn nhimèv đi, hoànthành tâm nguyn)nguyên ch làcô có thtr v Tiênĩgii.” H thnglnh lùng mìming: “Đng lãngīphí thi gian.”

Tn Uyn Uynİkhông dám nóicâu nào. Nàng:dè dt ngngùđu lên gingİnhư chim cút,Ïlưt nhanh bnĮphía.

Đp vào mtlà mt ngưiíthiếu niên đangnm bên trái,¸cách nàng gnnht. Y mctrưng sam màutrng thêu hoamai, bên ngoàiīkhoác mt lpìsa mng, tócdài buông xoãsau lưng, lra n kýhoa văn ngnìla biu trưngjcho nô l mt cáchân.

Lúc nãy, GinChi Din chuthay mt chưngIca Quân Thùcho Tn UynUyn ri nmlăn ra đó.

Khôngbiết mt chưngõca Quân Thùthế nào, bâyľgi Gin ChiDin vn nmĮdưi đt chưaĩtnh, thnh thongco rúm mtÎcái như bđin git, cóv vô cùngİđau đn.

Mt thanh:niên áo tím:ngi trên đàicao phía sauGin Chi Din,mt mày trngtro, đo bàoíthêu hc.

Ngưi đóơtrông hơn haiúmươi tui nhưngli có s°trm n lnhlùng ca ngưingi lâu trênĭthưng v. Đâylà sư phĩmt tay nuôinng Tn UynUyn, Tông chưVn Tâm TôngThm TriĨMinh.

Mt ngưi thanhɪniên đeo đao,mc kính trangĐng phía sauThm Tri Minh.Dáng dp yjkhôi ngô, ngũïquan anh tunÎcương ngh, đanglo lng nhìnTn Uyn Uyn.ýRõ ràng đây)là sư huynh,nàng, ngưi duy)nht xót thươngnàng trong VnïTâm Tông –đTng Tích Niên.İ

Ngưi ngi bêntay trái TngTích Niên làv hôn phuQuân Thù caĩTn Vãn. Hnlưi nhác talên áo lôngcáo màu bchĬkim, tay xoayàtiêu ngc, nhnhàng mm cưiĮnhìn Tn UynUyn, mt ncha rét lnh.

Theotm mt TnɪUyn Uyn, hĮthng bênĪcnh to khôngkhí, lnh lùngļgii thích.

“Có gìphi do dĪđâu? Đây chínhľlà thế giiơmi ca cô.”

Giọng điệu của nó hờ hững, khiến người khác lạnh lòng: “Với tư cách là một nữ phụ ác độc, ở thế giới này, sư phụ sẽ vứt bỏ cô, sư huynh sẽ chán ghét cô, người trong lòng sẽ tự tay giết cô. Người duy nhất thật lòng với cô trên đời chỉ có tên ăn bám chẳng được tích sự gì, nằm khóc xỉu bên cạnh.”

Tần Uyển Uyển cổ vũ chính mình, run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía đám người.

Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn Giản Chi Diễn lần nữa, phát hiện người kia co rút nghiêm trọng hơn. Nàng lờ mờ cảm thấy hình như y muốn đứng lên, nhưng động tác quá yếu ớt, khiến Tần Uyển Uyển cảm giác như bị ảo giác.

(1) Đại nữ chính: bộ phim hoặc bộ truyện có suất diễn nữ chính nhiều hơn nam chính, lấy nữ chính làm chủ đạo.

Nghĩ thế, nàng run rẩy giơ kiếm, chĩa mũi kiếm vào mình.

“Cho nên cô phải học cách đối xử tàn nhẫn với kẻ khác, với bản thân mình càng tàn nhẫn hơn. Như vậy, cô mới có thể ‘Tranh mệnh với trời’, phản kích nữ chính!”

Lưỡi kiếm xuyên qua hai người. Người thiếu niên ôm hờ nàng từ đằng sau, tóc đen rủ xuống hai bên tựa như tấm rèm ngăn ra một mảng thiên địa cho nàng, bảo vệ nàng trong lòng.

“Lên đi!” Chữ “Có” trên bảng hệ thống kia càng nhấp nháy dữ dội hơn, giọng điệu của hệ thống không khỏi sục sôi. “Nhặt kiếm lên, đâm chính mình, lớn tiếng nói cho bọn họ biết —— từ nay về sau, cô và bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dính líu!”

Quân Thù vừa nói, vừa chầm chậm đi tới cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, tưởng tượng đến cảnh đó, bỗng chốc mồ hôi lạnh túa ra.

Hai đầu gối Tần Uyển Uyển mềm nhũn, quỵ xuống đất lần nữa.

Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nuốt nước bọt, đánh giá tình huống lại một lượt. Xác thực không còn lựa chọn nào khác, nàng mới run run, cố gắng kiểm soát biểu cảm sợ hãi của mình, bò về phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên.

Tần Uyển Uyển ngơ ngác nhìn hắn. Công tử bạch y bước xuống bậc, đi từng bước về phía nàng, vừa mở miệng đã miêu tả cảnh tượng cực kỳ tàn nhẫn bằng giọng điệu hết sức dịu dàng : “Không ngờ muội thà chịu nỗi đau ruột thủng bụng nát cũng không bằng lòng cứu Nguyệt Ly.”

Ngay khoảnh khắc nàng nhặt kiếm, chữ “Có” trước mặt sáng lên giống như bị nhấp chọn, toàn bộ giao diện lập tức biến mất, trong đầu đều là âm thanh tải trang của hệ thống.

Không sao, giơ kiếm lên, dốc ra can đảm tiêm vắc-xin năm đó, nàng rất dũng cảm! Rất kiên cường!

Giọng điệu của nó hờ hững, khiến người khác lạnh lòng: “Với tư cách là một nữ phụ ác độc, ở thế giới này, sư phụ sẽ vứt bỏ cô, sư huynh sẽ chán ghét cô, người trong lòng sẽ tự tay giết cô. Người duy nhất thật lòng với cô trên đời chỉ có tên ăn bám chẳng được tích sự gì, nằm khóc xỉu bên cạnh.”

“Chúc mừng bạn đã ràng buộc thành công với ‘Hệ thống phản kích Đại nữ chính(1). Bắt đầu từ hôm nay, hệ thống 3838438(2) sẽ dành cho bạn sự phục vụ phản kích chất lượng nhất, vì bạn tạo nên hình tượng cuồng ngạo chói loá, mở ra cuộc sống phản kích khủng bố.”

“Chúc mừng bạn đã ràng buộc thành công với ‘Hệ thống phản kích Đại nữ chính(1). Bắt đầu từ hôm nay, hệ thống 3838438(2) sẽ dành cho bạn sự phục vụ phản kích chất lượng nhất, vì bạn tạo nên hình tượng cuồng ngạo chói loá, mở ra cuộc sống phản kích khủng bố.”

Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tống Tích Niên mặt mày lo lắng, Quân Thù hứng thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà biên độ co giật của Giản Chi Diễn nằm bên cạnh đang dần nhỏ lại.

“Bây giờ, mời bạn dựa theo chỉ thị mà hoàn thành bước đầu tiên kích hoạt hệ thống: Tự đâm chính mình, hô vang khẩu hiệu ‘Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan’!”Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tống Tích Niên mặt mày lo lắng, Quân Thù hứng thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà biên độ co giật của Giản Chi Diễn nằm bên cạnh đang dần nhỏ lại.Mà nội tâm Tần Uyển Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ chính mình:(1) Đại nữ chính: bộ phim hoặc bộ truyện có suất diễn nữ chính nhiều hơn nam chính, lấy nữ chính làm chủ đạo.

Thanh kiếm vẫn còn mang theo chú thuật của Thẩm Tri Minh, vừa chém ra đã bức lui Quân Thù ba trượng. Tần Uyển Uyển thậm chí còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chợt cảm giác mũi kiếm kia xoay một vòng, không hề do dự, quả quyết dứt khoát, hung hăng tàn nhẫn —— đâm vào người nàng!

Có thật là Tần Vãn hại Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh không?“Một người phản kích Đại nữ chính như cô ngăn cảm giác đau làm gì?” Giọng hệ thống 38 tràn đầy khinh thường: “Tiến lên, đâm đi, đâm thật tàn nhẫn cho chúng thấy!”Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nuốt nước bọt, đánh giá tình huống lại một lượt. Xác thực không còn lựa chọn nào khác, nàng mới run run, cố gắng kiểm soát biểu cảm sợ hãi của mình, bò về phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên.(2) 3838438: nghĩa là “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được.”

“Bây giờ, mời bạn dựa theo chỉ thị mà hoàn thành bước đầu tiên kích hoạt hệ thống: Tự đâm chính mình, hô vang khẩu hiệu ‘Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan’!”

Nàng ngây người cúi đầu nhìn chuôi kiếm trước bụng. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy tay nàng đặt trên chuôi kiếm, máu chảy từ bụng nàng dần nhuộm lấy hai bàn tay giao nhau, thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống tay áo trắng nửa rũ dưới đất, nổi bật rực rỡ cùng với hoa mai trên tay áo.

Động tác này rất đơn giản.

Tần Uyển Uyển cổ vũ chính mình, run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía đám người.

Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn Giản Chi Diễn lần nữa, phát hiện người kia co rút nghiêm trọng hơn. Nàng lờ mờ cảm thấy hình như y muốn đứng lên, nhưng động tác quá yếu ớt, khiến Tần Uyển Uyển cảm giác như bị ảo giác.

Không sao, rất đơn giản, đâm một cái là xong.

Có thật là Tần Vãn hại Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh không?

Xem ra chẳng những hệ thống này không có ngăn cảm giác đau, mà còn muốn đốc thúc nàng tạo nên một hình tượng Đại nữ chính.

Nàng không ngừng trấn an tinh thần. Gió thổi qua, y sam dính máu bay phần phật trong gió, một người một kiếm đứng giữa Đài thẩm mệnh tựa như cô hạc(*) nhuốm máu, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp.

Động tác này rất đơn giản.

Tiếng la ó đòi giết của đệ tử xung quanh bỗng chốc ngưng bặt, mọi người đều sững sờ nhìn Tần Vãn trên đài.(2) 3838438: nghĩa là “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được.”(*) Cô hạc: con hạc cô độc

Nàng phải ổn định thế cục, kéo dài thời gian, tìm ra chứng cứ.

“Vãn Nhi à.” Tiêu ngọc trong tay Quân Thù ngồi trên kim toạ xoay một vòng, hắn thong thả ung dung đứng lên.

Tiếng la ó đòi giết của đệ tử xung quanh bỗng chốc ngưng bặt, mọi người đều sững sờ nhìn Tần Vãn trên đài.

(2) 3838438: nghĩa là “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được.”

Ai nấy đều biết Vấn Tâm Tông là nhà của Tần Vãn. Trái tim nàng luôn đặt lên ba người là Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên. Trước nay, nàng thà chết cũng không rời Vấn Tâm Tông. Hôm nay, Thẩm Tri Minh lấy hình phạt tự phế tu vi, trục xuất sư môn bức ép, lẽ nào Tần Vãn thà trở thành người ly khai khỏi Vấn Tâm Tông cũng không muốn cứu Tô Nguyệt Ly?

“Bây giờ, mời bạn dựa theo chỉ thị mà hoàn thành bước đầu tiên kích hoạt hệ thống: Tự đâm chính mình, hô vang khẩu hiệu ‘Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan’!”

Đây rốt cuộc là không muốn cứu thật, hay là không thể cứu?

“Không phiền Đạo quân phí tâm.” Giọng nói người nam mang theo sự trong trẻo đặc hữu của thiếu niên, lại mang nét lạnh lùng trầm ổn sau khi cửu chiến sa trường mới có được. Y nói rõ ràng từng chữ lời kịch mà nàng chưa kịp nói: “Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn và các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”

“Đồ nhi biết sai rồi.” Nàng giơ kiếm lên, chân thành nhìn Thẩm Tri Minh ngồi trên cao: “Hãy cho con một cơ hội làm lại từ đầu, con chắc chắn…”

Có thật là Tần Vãn hại Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh không?

Trong nhất thời, tất cả đều thoáng dao động.

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển nhìn thấy một bóng trắng vụt qua trước mặt, đột nhiên có người kéo nàng dậy, ôm vào lòng, nắm chặt tay, vững vàng chém ra một quang kiếm.

Mà nội tâm Tần Uyển Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ chính mình:

(*) Cô hạc: con hạc cô độc

“Đâm đi!” Hệ thống nhìn nàng chậm chạp không ra tay, bèn khuyến khích: “Không cần sợ! Đao kiếm xuyên qua ruột, hệ thống ở trong tim! Có ta ở đây, đừng sợ!”

Không sao, giơ kiếm lên, dốc ra can đảm tiêm vắc-xin năm đó, nàng rất dũng cảm! Rất kiên cường!

“Hơn nữa, đây không phải đau đớn nhất thời, dù Vãn Nhi tu vi kỳ Kim Đan thì chú văn này cũng phải kéo dài ba đến năm ngày. Trong ba đến năm ngày này, vết thương không lành, máu chảy liên tục, chú văn chạy theo gân mạch bò thẳng lên lục phủ ngũ tạng…”

Nàng không ngừng trấn an tinh thần. Gió thổi qua, y sam dính máu bay phần phật trong gió, một người một kiếm đứng giữa Đài thẩm mệnh tựa như cô hạc(*) nhuốm máu, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp.

Nghĩ thế, nàng run rẩy giơ kiếm, chĩa mũi kiếm vào mình.

“Một người phản kích Đại nữ chính như cô ngăn cảm giác đau làm gì?” Giọng hệ thống 38 tràn đầy khinh thường: “Tiến lên, đâm đi, đâm thật tàn nhẫn cho chúng thấy!”

Đây rốt cuộc là không muốn cứu thật, hay là không thể cứu?

Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tống Tích Niên mặt mày lo lắng, Quân Thù hứng thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà biên độ co giật của Giản Chi Diễn nằm bên cạnh đang dần nhỏ lại.

“Đâm đi!” Hệ thống nhìn nàng chậm chạp không ra tay, bèn khuyến khích: “Không cần sợ! Đao kiếm xuyên qua ruột, hệ thống ở trong tim! Có ta ở đây, đừng sợ!”

(*) Cô hạc: con hạc cô độc

Tốc độ xoay chuyển trong đầu nàng vượt cả khả năng vận hành cao nhất cả hai kiếp, hệ thống cũng bị nàng làm sững sờ: “Cô… cô tính làm gì…”

“Thế…”

Tần Uyển Uyển có ảo giác lên nhầm thuyền giặc, nàng nhìn chăm chú mũi kiếm, hô hấp dồn dập. Thật lâu sau, cuối cùng nàng dồn hết can đảm, giơ tay lên đâm về phía chính mình. Nhưng cũng ngay lúc đó, nàng bỗng nghe thấy một tiếng hô: “Khoan đã!”

Tần Uyển Uyển nhớ đến nhát kiếm Giản Hành Chi chém nàng trước khi xuyên không đau tới mức bây giờ tứ chi vẫn còn ảo giác. Nàng nhìn chằm chằm trường kiếm mang theo chú thuật kỳ Độ Kiếp, rốt cuộc không nhịn được hỏi bóng gió hệ thống: “Ta đâm vào có đau không?”

Tần Uyển Uyển trợn tròn mắt. Nàng cầm kiếm, bàn chân nhũn ra, quỳ “bịch” xuống đất. Quân Thù khẽ mỉm cười, kề sát bên tai Tần Uyển Uyển: “Đến lúc đó ruột thủng bụng nát, ngũ tạng chảy mủ…”

“Cô hỏi kỳ vậy?” Hệ thống không hiểu câu hỏi của nàng lắm: “Ai bị đâm mà chẳng đau?”

Trong nhất thời, tất cả đều thoáng dao động.

“Cậu…” Tần Uyển Uyển thấy hệ thống không tiếp chiêu, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: “Cậu không có chức năng đặc biệt gì đó, ví dụ như ngăn cảm giác đau à?”

“Sư phụ!”

“Một người phản kích Đại nữ chính như cô ngăn cảm giác đau làm gì?” Giọng hệ thống 38 tràn đầy khinh thường: “Tiến lên, đâm đi, đâm thật tàn nhẫn cho chúng thấy!”

“Cô hỏi kỳ vậy?” Hệ thống không hiểu câu hỏi của nàng lắm: “Ai bị đâm mà chẳng đau?”

Nàng không thể lấy trứng chọi đá với đám người Thẩm Tri Minh, nàng muốn rửa sạch hàm oan cho Tần Vãn rồi mới rời đi. Nhóm người Thẩm Tri Minh cho rằng nàng có vấn đề, Tần Vãn đời trước lấy cái chết chứng minh có khiến bọn họ tin không?

Xem ra chẳng những hệ thống này không có ngăn cảm giác đau, mà còn muốn đốc thúc nàng tạo nên một hình tượng Đại nữ chính.

“Kiếm này mang theo chú thuật của Thông Chân đạo quân. Muội vừa đâm vào, những chú văn kia sẽ lập tức chui vào kỳ kinh bát mạch giống như côn trùng theo miệng vết thương. Dọc đường đi, bọn chúng sẽ hút sạch tu vi của muội, đau đớn tựa gãy xương, hơn cả xé xác.”

Tần Uyển Uyển có ảo giác lên nhầm thuyền giặc, nàng nhìn chăm chú mũi kiếm, hô hấp dồn dập. Thật lâu sau, cuối cùng nàng dồn hết can đảm, giơ tay lên đâm về phía chính mình. Nhưng cũng ngay lúc đó, nàng bỗng nghe thấy một tiếng hô: “Khoan đã!”

Nghe tiếng gọi, Tần Uyển Uyển lập tức dừng tay. Nàng mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn thấy người lên tiếng trên cao đang mỉm cười trong trẻo nhìn nàng.

“Vãn Nhi à.” Tiêu ngọc trong tay Quân Thù ngồi trên kim toạ xoay một vòng, hắn thong thả ung dung đứng lên.

Hệ thống không nhịn được mắng chửi: “Sao cái tên này phiền phức vậy, nói lung ta lung tung.”

Tần Uyển Uyển ngơ ngác nhìn hắn. Công tử bạch y bước xuống bậc, đi từng bước về phía nàng, vừa mở miệng đã miêu tả cảnh tượng cực kỳ tàn nhẫn bằng giọng điệu hết sức dịu dàng : “Không ngờ muội thà chịu nỗi đau ruột thủng bụng nát cũng không bằng lòng cứu Nguyệt Ly.”

Cái từ “Ruột thủng bụng nát” này vừa vang lên, Tần Uyển Uyển cứng đờ.

Nghe tiếng gọi, Tần Uyển Uyển lập tức dừng tay. Nàng mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn thấy người lên tiếng trên cao đang mỉm cười trong trẻo nhìn nàng.

Hệ thống nhanh nhẹn trấn an: “Cô đừng nghe hắn nói bậy. Cô chỉ cần nhắm mắt đâm một cái, chả đau chút nào.”

“Lên đi!” Chữ “Có” trên bảng hệ thống kia càng nhấp nháy dữ dội hơn, giọng điệu của hệ thống không khỏi sục sôi. “Nhặt kiếm lên, đâm chính mình, lớn tiếng nói cho bọn họ biết —— từ nay về sau, cô và bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dính líu!”

“Kiếm này mang theo chú thuật của Thông Chân đạo quân. Muội vừa đâm vào, những chú văn kia sẽ lập tức chui vào kỳ kinh bát mạch giống như côn trùng theo miệng vết thương. Dọc đường đi, bọn chúng sẽ hút sạch tu vi của muội, đau đớn tựa gãy xương, hơn cả xé xác.”

Tần Uyển Uyển đột nhiên nghĩ thông. Cái gì mà hệ thống, cái gì mà phản kích nữ chính chó má, người làm đại sự biết co biết duỗi, đường nào cũng về La Mã, vì sao nàng phải chịu tội như thế?

Quân Thù vừa nói, vừa chầm chậm đi tới cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, tưởng tượng đến cảnh đó, bỗng chốc mồ hôi lạnh túa ra.

Hệ thống không nhịn được mắng chửi: “Sao cái tên này phiền phức vậy, nói lung ta lung tung.”

“Hơn nữa, đây không phải đau đớn nhất thời, dù Vãn Nhi tu vi kỳ Kim Đan thì chú văn này cũng phải kéo dài ba đến năm ngày. Trong ba đến năm ngày này, vết thương không lành, máu chảy liên tục, chú văn chạy theo gân mạch bò thẳng lên lục phủ ngũ tạng…”

“Cậu…” Tần Uyển Uyển thấy hệ thống không tiếp chiêu, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: “Cậu không có chức năng đặc biệt gì đó, ví dụ như ngăn cảm giác đau à?”

Tần Uyển Uyển trợn tròn mắt. Nàng cầm kiếm, bàn chân nhũn ra, quỳ “bịch” xuống đất. Quân Thù khẽ mỉm cười, kề sát bên tai Tần Uyển Uyển: “Đến lúc đó ruột thủng bụng nát, ngũ tạng chảy mủ…”

“Sư phụ!”

Tần Uyển Uyển đột nhiên nghĩ thông. Cái gì mà hệ thống, cái gì mà phản kích nữ chính chó má, người làm đại sự biết co biết duỗi, đường nào cũng về La Mã, vì sao nàng phải chịu tội như thế?

Người sống vui vẻ là quan trọng nhất. Tay móc Long đan đau, kiếm này đâm xuống lại càng đau, lẽ nào không có biện pháp vẹn cả đôi đường?

Chắc chắn có!

Nàng không thể lấy trứng chọi đá với đám người Thẩm Tri Minh, nàng muốn rửa sạch hàm oan cho Tần Vãn rồi mới rời đi. Nhóm người Thẩm Tri Minh cho rằng nàng có vấn đề, Tần Vãn đời trước lấy cái chết chứng minh có khiến bọn họ tin không?

Chắc chắn có!

Nàng phải ổn định thế cục, kéo dài thời gian, tìm ra chứng cứ.

Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nuốt nước bọt, đánh giá tình huống lại một lượt. Xác thực không còn lựa chọn nào khác, nàng mới run run, cố gắng kiểm soát biểu cảm sợ hãi của mình, bò về phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên.

Tốc độ xoay chuyển trong đầu nàng vượt cả khả năng vận hành cao nhất cả hai kiếp, hệ thống cũng bị nàng làm sững sờ: “Cô… cô tính làm gì…”

Không sao, rất đơn giản, đâm một cái là xong.

“Đồ nhi biết sai rồi.” Nàng giơ kiếm lên, chân thành nhìn Thẩm Tri Minh ngồi trên cao: “Hãy cho con một cơ hội làm lại từ đầu, con chắc chắn…”

Mà nội tâm Tần Uyển Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ chính mình:

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển nhìn thấy một bóng trắng vụt qua trước mặt, đột nhiên có người kéo nàng dậy, ôm vào lòng, nắm chặt tay, vững vàng chém ra một quang kiếm.

Thanh kiếm vẫn còn mang theo chú thuật của Thẩm Tri Minh, vừa chém ra đã bức lui Quân Thù ba trượng. Tần Uyển Uyển thậm chí còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chợt cảm giác mũi kiếm kia xoay một vòng, không hề do dự, quả quyết dứt khoát, hung hăng tàn nhẫn —— đâm vào người nàng!

Ai nấy đều biết Vấn Tâm Tông là nhà của Tần Vãn. Trái tim nàng luôn đặt lên ba người là Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên. Trước nay, nàng thà chết cũng không rời Vấn Tâm Tông. Hôm nay, Thẩm Tri Minh lấy hình phạt tự phế tu vi, trục xuất sư môn bức ép, lẽ nào Tần Vãn thà trở thành người ly khai khỏi Vấn Tâm Tông cũng không muốn cứu Tô Nguyệt Ly?

Hai đầu gối Tần Uyển Uyển mềm nhũn, quỵ xuống đất lần nữa.

Nàng ngây người cúi đầu nhìn chuôi kiếm trước bụng. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy tay nàng đặt trên chuôi kiếm, máu chảy từ bụng nàng dần nhuộm lấy hai bàn tay giao nhau, thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống tay áo trắng nửa rũ dưới đất, nổi bật rực rỡ cùng với hoa mai trên tay áo.

Lưỡi kiếm xuyên qua hai người. Người thiếu niên ôm hờ nàng từ đằng sau, tóc đen rủ xuống hai bên tựa như tấm rèm ngăn ra một mảng thiên địa cho nàng, bảo vệ nàng trong lòng.

“Không phiền Đạo quân phí tâm.” Giọng nói người nam mang theo sự trong trẻo đặc hữu của thiếu niên, lại mang nét lạnh lùng trầm ổn sau khi cửu chiến sa trường mới có được. Y nói rõ ràng từng chữ lời kịch mà nàng chưa kịp nói: “Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn và các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”

4.9 44 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

58 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Linh râu
Linh râu
1 Năm Cách đây

Cày lại lần 2

aekari
aekari
1 Năm Cách đây

đọc chương 1 mà cười bò

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Cày lại 1 lần nữa

nguyenhanh
nguyenhanh
10 Tháng Cách đây

ôi đoạn cuối xịn vãi

58
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!