Chương 01
Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn và các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Tần Vãn, vi sư cho con một cơ hội cuối cùng.”
Một tiếng “keng” vang lên, trường kiếm quấn phù chú kỳ Độ Kiếp rơi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển, giọng nói lạnh băng bình thản phát ra từ bên trên: “Hoặc là con nói ra cách đánh thức Nguyệt Ly, hoặc là…” Người bên trên gằn giọng: “Con tự phế tu vi. Từ nay về sau, con và Vấn Tâm Tông không còn liên quan!”
Tần Uyển Uyển không dám đáp lời. Nàng run rẩy quỳ gối dưới đất, nhìn chằm chằm thanh kiếm tự sát và hoạ tiết trận pháp chuyên dùng để phong ấn tu vi, lắng nghe âm thanh đòi đánh đòi giết xung quanh, đầu óc ong ong.
Trước khi mở mắt, nàngẩvẫn đang ởẩTiên giới, làἳcon ông cháuÎcha giàu cóɪnhất, mạnh nhất,ɩxinh đẹp nhất,ɨcao quý nhấtἲtrong truyền thuyết(Tiên giới –ἷTịch Sơn nữ[quân.
Trong bốn cáiờnhất này, nhữngĭcái khác đềuưthật, chỉ cóἱ“mạnh nhất” làḷgiả.
Không biết nguyênụnhân có phảiỉvì nàng làỵthai xuyên(*) từửthế kỷ haiòmươi mốt đếnỳTiên giới hayĮkhông, mà từớkhi sinh ra,ôthể chất nàngỉđã yếu ớt,ẳkhó lòng tuἵluyện, thậm chí³bị phán sốngờkhông quá baỉtrăm tuổi.
(*) Thaiįxuyên: linh hồnĮnhập vào khiĩchủ thể vẫnễlà bào thai,ĩcòn giữ nguyênễký ức kiếpótrước.
Vì cứu nàng,ứcha mẹ quyếtắđịnh đi đếnụnhững thế giớiĩkhác tìm thuốc.ĩNhưng trước khiảđi, họ lạiìsợ nàng bịộngười ta ăníhiếp, vì vậyốmua chuộc anhἷhùng các nơi,đdựng nên choḻnàng một cái(danh “Con ôngícháu cha mạnhỉnhất Tiên giới”ļ.
Danh xưng nàyấbảo đảm an¹toàn cho nàngíhết hai trămànăm. Ai ngờỷmấy năm trước,ἷđột nhiên mộtỉkẻ đầu ócđngu si, tứỉchi phát triểnữtên Giản HànhḷChi phi thăng,lên Tiên giới.ẽY bảo muốnýlấy chiến chứng(đạo, đánh hếtờmột lượt nhữngửngười hơi có²tên tuổi trênÏTiên giới, cuốiầcùng đánh tớiἶlên đầu TầnẵUyển Uyển.
Hai ngườiởgiao chiến. TầniUyển Uyển làmọsao là đốiÍthủ của sátứthần này, nàngìbị chém mộtắnhát rớt xuốngĮđất. Không nhữngằthế, đối phươngôcòn không chịuἶtin đó làẩnăng lực thựcệsự của nàng,ἰtiếp tục giẫmốlên đầu nàng,ựchỉ kiếm uyĩhiếp: “Nếu côḷkhông xuất kiếm,ĩta sẽ san]bằng đỉnh núiắcủa cô, đậpếnát hành cungÎcủa cô, khiếnĩtừ trên xuốngắdưới Tịch Sơn,òchó gà khôngἱyên.”
Lúc đó,ênàng tức giận,ỵnàng kích động,ịnàng muốn nhảyếdựng lên đậpậbể cái đầu[chó của ngườiônày.
Nhưng nàng chẳngếlàm được gì,ɨchỉ có thểờdồn sức lựcícuối cùng hôểlên một tiếng:ἷ“Cứu… mạng…”
Cũngâtrong khoảnh khắcệđó, trời giángỉkinh lôi, dòngồđiện xoèn xoẹtỷchạy dọc toànɪthân nàng. Kếừtiếp, nàng đếnởđây.
Nàng bây giờ…
TầnởUyển Uyển hoangἴmang nghĩ… lạiưxuyên nữa hả?
“Cơjthể này củaĪcô tên làáTần Vãn…” Cònḻchưa nghĩ raựđáp án, mộtἷgiọng nói máyựmóc lạnh băngọđi kèm vớiễtiếng xoèn xoẹtịcủa dòng điện[vang lên trongЇđầu Tần Uyển¹Uyển: “Là nữfphụ ác độcốtrong cuốn truyệnİMary Sue vôịđịch.”
Tới cùngĩhệ thống làùmột loạt cảnhịtượng ký ức.
“Côẽấy vốn là²Đại tiểu thưídanh môn thếỳgia ở Tuἶchân giới, thuởỹnhỏ đính hônớvới thiếu chủÍNhạc Thành làưQuân Thù. Mộtồchuyện ngoài ýỡmuốn xảy ra,ằgia đình côờấy bị diệtấmôn. Quân thànhỉchủ mang theoḻấu tử kịpЇthời cứu TầnóVãn, đưa côâấy vào VấnìTâm Tông, trởỹthành đệ tửïnhập thất củaἶChưởng môn ThẩmỷTri Minh. VấnÎTâm Tông đốijxử với TầnỳVãn rất tốt,ỉcô ấy coi}Thẩm Tri Minhónhư phụ thân,ľcoi sư huynhớTống Tích Niênỗnhư huynh trưởng,ờvới Quân Thùĭcứu mình vừaấgặp đã yêu.ỏVì để xứngẫđôi với QuânấThù và khôngĩphụ lòng sưổphụ, Tần Vãnἴchăm chỉ tuọluyện từ nhỏ,ĩchưa tới mườiâlăm tuổi đãẵbước vào KimẵĐan.”
“Nhưng nămĩcô ấy mườiâlăm tuổi, nữọchính Tô NguyệtĪLy xuất hiện.ẹTheo cốt truyện,ἲcô ta vốnồchỉ là con¹gái nông hộ,ồsau khi thônľlàng bị Maỡtộc tàn sát,³cô ta đượcựThẩm Tri Minhïmang lên núiἴnuôi dưỡng. TôịNguyệt Ly tớiãVấn Tâm Tông,įtất cả đàníông đều yêu[cô ta. ThẩmịTri Minh, TốngíTích Niên, QuânỷThù đều vâyẵquanh cô ta.ĩTần Vãn càngéthêm căm hận.ỉVì để hấpđdẫn sự chúĬý của QuânἵThù và huynhítrưởng, cô ấyɩtự mình saïngã, ngày càng[kiêu căng, thậmềchí còn muaỵmột nam sủngểtên Giản ChiịDiễn về núi,ẽmuốn chọc giận(Quân Thù, nhưngẻmọi việc đềuãchỉ càng đẩyĩngười bên cạnhõra xa.”
“Xảyìra chuyện ngoàiẽý muốn, TầnìVãn và TôồNguyệt Ly cùngégặp nạn, cảɪhai bị mộtÏcon Thanh longủđột kích. Vìòcứu Tô NguyệtįLy, Tần Vãnẫđẩy cô ta}xuống núi, cònậmình huyết chiếnùmười ngày vớiĩThanh long, cuốiìcùng ăn đượcỹLong đan mớiữcó thể kéoợdài tính mạng.ĩNgay lúc TầnđVãn một mìnhịtrở về VấnɨTâm Tông, côãấy phát hiệnẻQuân Thù đã‹sớm cứu TôỉNguyệt Ly, nhưngỗbởi vì TôíNguyệt Ly hôn‹mê bất tỉnhἱcho nên khôngḻmột ai trênịdưới Vấn Tâm]Tông đi tìmơTần Vãn.”
“Chẳngỉnhững thế, bọnïhọ còn nhìnĺthấy Tần Vãnéđẩy Tô NguyệtủLy té xuống)vực từ Tốõthế châu(*) màἷcô ta mangẫtheo bên người.ùCho rằng sở}dĩ Tô NguyệtộLy hôn mêòbất tỉnh làửdo Tần Vãnịmưu hại, bọnỉhọ không phân{phải trái đúngớsai, Tần Vãnỵvừa về đếnăTông môn đãἳbắt cô ấyìđến Đài thẩmámệnh xử lý,ĺđịnh trục xuấtísư môn.”
(*)ựHạt ngọc xemīlại quá khứ
“Đểịbảo vệ mình,ìTần Vãn nóiỹra chuyện củaờThanh long. Khôngệngờ khi ThẩmịTri Minh biếtỳtrong người côímang Long đan,ívì cứu Tô‹Nguyệt Ly, ôngốta nảy sinhÍý định mócêLong đan đưaúcho Tô NguyệtíLy, hại KimếĐan Tần Vãnữbị tổn hại,ïkhó lòng phiįthăng.”
“Đến đây,ịTần Vãn hoànđtoàn hắc hoá.ıCô ấy đầuịquân cho Boss,îtrở thành nữjphụ ác độcờnhất truyện, đấuẹđá liên miênļvới nữ chính,ἷlàm ra vôỷsố chuyện ác.”ô
“Người bên cạnhịdần dần rờiĩxa, Tần Vãnừchỉ còn lại[nam sủng GiảnἶChi Diễn muaἲlúc trước. GiảnỗChi Diễn thườngỡxuyên khuyên côìấy từ bỏÏân oán quáớkhứ, tu thànhồchính đạo, nhưngĩTần Vãn khôngởchịu từ bỏỉchấp niệm, baổlần bốn lượtỡlàm việc xấu.ổCho đến cuối,cùng, cô ấyĮbị Tô NguyệtįLy dẫn theoáLiên minh Tiênỉgiới tiễu trừỉở Huyền Sơn.IGiản Chi Diễnìđỡ một kiếm‹cho Tần Vãnímà chết, cònềTần Vãn bịĩđâm một kiếmộxuyên tim.”
“Trướcàkhi chết, côЇấy rốt cuộcỉbiết được sốἵphận nữ phụìcủa mình, bènằđồng ý haiĩnguyện vọng.”
“Thứầnhất, phản kíchênữ chính, tuỏthành đại đạo.”ἰ
“Thứ hai, dốcõsức bảo vệḷGiản Chi Diễn.”õ
Sau khi hệốthống nói xong,ừký ức quáĩkhứ và hiệnửtại từ từ]hợp lại làmÎmột, đầu Tần°Uyển Uyển đauỳnhư búa bổ,ịmồ hôi lạnhâthấm ướt yísam.
Tần Uyển Uyểnởnhìn màn hìnhớtrong suốt trướcìmặt, bên trênĨviết theo lốiĩchữ khải:
Nhiệmἱvụ một: Bảoúvệ Long đan,ốđoạn tuyệt quanịhệ với VấnữTâm Tông.
Có tiếpỉnhận nhiệm vụĪhay không?
Có hayἶkhông?
Chữ “Có” kiaưsáng lên, liênợtục nhấp nháy,ũvừa nhìn làɩbiết đáp ánỏmà nó hijvọng nàng lựaìchọn.
“Tiếp nhận nhiệmèvụ đi, hoànẹthành tâm nguyện)nguyên chủ làặcô có thểấtrở về Tiênĩgiới.” Hệ thốngỉlạnh lùng mởìmiệng: “Đừng lãngīphí thời gian.”ọ
Tần Uyển Uyểnİkhông dám nóiἶcâu nào. Nàng:dè dặt ngẩngùđầu lên giốngİnhư chim cút,Ïlướt nhanh bốnĮphía.
Đập vào mắtịlà một ngườiíthiếu niên đangủnằm bên trái,¸cách nàng gầnἵnhất. Y mặcỷtrường sam màuịtrắng thêu hoaựmai, bên ngoàiīkhoác một lớpìsa mỏng, tócểdài buông xoãởsau lưng, lộỵra ấn kýừhoa văn ngọnìlửa biểu trưngjcho nô lệầở mắt cáệchân.
Lúc nãy, GiảnủChi Diễn chịuổthay một chưởngIcủa Quân Thùịcho Tần UyểnἵUyển rồi nằmộlăn ra đó.
Khôngịbiết một chưởngõcủa Quân Thùἴthế nào, bâyľgiờ Giản ChiởDiễn vẫn nằmĮdưới đất chưaĩtỉnh, thỉnh thoảngẽco rúm mộtÎcái như bịễđiện giật, cóịvẻ vô cùngİđau đớn.
Một thanh:niên áo tím:ngồi trên đàiứcao phía sauἰGiản Chi Diễn,ừmặt mày trắngạtrẻo, đạo bàoíthêu hạc.
Người đóơtrông hơn haiúmươi tuổi nhưngộlại có sự°trầm ổn lạnhḻlùng của ngườiậngồi lâu trênĭthượng vị. Đâyồlà sư phụĩmột tay nuôiấnấng Tần UyểnἰUyển, Tông chủưVấn Tâm Tôngỵ– Thẩm TriĨMinh.
Một người thanhɪniên đeo đao,ởmặc kính trangἷĐứng phía sauỡThẩm Tri Minh.ửDáng dấp yjkhôi ngô, ngũïquan anh tuấnÎcương nghị, đangἶlo lắng nhìnịTần Uyển Uyển.ýRõ ràng đây)là sư huynh,nàng, người duy)nhất xót thươngởnàng trong VấnïTâm Tông –đTống Tích Niên.İ
Người ngồi bênệtay trái TốngợTích Niên làἶvị hôn phuợQuân Thù củaĩTần Vãn. Hắnữlười nhác tựaịlên áo lôngỏcáo màu bạchĬkim, tay xoayàtiêu ngọc, nhẹụnhàng mỉm cườiĮnhìn Tần Uyển‹Uyển, mắt ẩnờchứa rét lạnh.
Theoụtầm mắt TầnɪUyển Uyển, hệĮthống ở bênĪcạnh tạo khôngẳkhí, lạnh lùngļgiải thích.
“Có gìứphải do dựĪđâu? Đây chínhľlà thế giớiơmới của cô.”ệ
Giọng điệu của nó hờ hững, khiến người khác lạnh lòng: “Với tư cách là một nữ phụ ác độc, ở thế giới này, sư phụ sẽ vứt bỏ cô, sư huynh sẽ chán ghét cô, người trong lòng sẽ tự tay giết cô. Người duy nhất thật lòng với cô trên đời chỉ có tên ăn bám chẳng được tích sự gì, nằm khóc xỉu bên cạnh.”
Tần Uyển Uyển cổ vũ chính mình, run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía đám người.
Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn Giản Chi Diễn lần nữa, phát hiện người kia co rút nghiêm trọng hơn. Nàng lờ mờ cảm thấy hình như y muốn đứng lên, nhưng động tác quá yếu ớt, khiến Tần Uyển Uyển cảm giác như bị ảo giác.
(1) Đại nữ chính: bộ phim hoặc bộ truyện có suất diễn nữ chính nhiều hơn nam chính, lấy nữ chính làm chủ đạo.
Nghĩ thế, nàng run rẩy giơ kiếm, chĩa mũi kiếm vào mình.
“Cho nên cô phải học cách đối xử tàn nhẫn với kẻ khác, với bản thân mình càng tàn nhẫn hơn. Như vậy, cô mới có thể ‘Tranh mệnh với trời’, phản kích nữ chính!”
Lưỡi kiếm xuyên qua hai người. Người thiếu niên ôm hờ nàng từ đằng sau, tóc đen rủ xuống hai bên tựa như tấm rèm ngăn ra một mảng thiên địa cho nàng, bảo vệ nàng trong lòng.
“Lên đi!” Chữ “Có” trên bảng hệ thống kia càng nhấp nháy dữ dội hơn, giọng điệu của hệ thống không khỏi sục sôi. “Nhặt kiếm lên, đâm chính mình, lớn tiếng nói cho bọn họ biết —— từ nay về sau, cô và bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dính líu!”
Quân Thù vừa nói, vừa chầm chậm đi tới cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, tưởng tượng đến cảnh đó, bỗng chốc mồ hôi lạnh túa ra.
Hai đầu gối Tần Uyển Uyển mềm nhũn, quỵ xuống đất lần nữa.
Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nuốt nước bọt, đánh giá tình huống lại một lượt. Xác thực không còn lựa chọn nào khác, nàng mới run run, cố gắng kiểm soát biểu cảm sợ hãi của mình, bò về phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên.
Tần Uyển Uyển ngơ ngác nhìn hắn. Công tử bạch y bước xuống bậc, đi từng bước về phía nàng, vừa mở miệng đã miêu tả cảnh tượng cực kỳ tàn nhẫn bằng giọng điệu hết sức dịu dàng : “Không ngờ muội thà chịu nỗi đau ruột thủng bụng nát cũng không bằng lòng cứu Nguyệt Ly.”
Ngay khoảnh khắc nàng nhặt kiếm, chữ “Có” trước mặt sáng lên giống như bị nhấp chọn, toàn bộ giao diện lập tức biến mất, trong đầu đều là âm thanh tải trang của hệ thống.
Không sao, giơ kiếm lên, dốc ra can đảm tiêm vắc-xin năm đó, nàng rất dũng cảm! Rất kiên cường!
Giọng điệu của nó hờ hững, khiến người khác lạnh lòng: “Với tư cách là một nữ phụ ác độc, ở thế giới này, sư phụ sẽ vứt bỏ cô, sư huynh sẽ chán ghét cô, người trong lòng sẽ tự tay giết cô. Người duy nhất thật lòng với cô trên đời chỉ có tên ăn bám chẳng được tích sự gì, nằm khóc xỉu bên cạnh.”
“Chúc mừng bạn đã ràng buộc thành công với ‘Hệ thống phản kích Đại nữ chính(1). Bắt đầu từ hôm nay, hệ thống 3838438(2) sẽ dành cho bạn sự phục vụ phản kích chất lượng nhất, vì bạn tạo nên hình tượng cuồng ngạo chói loá, mở ra cuộc sống phản kích khủng bố.”
“Chúc mừng bạn đã ràng buộc thành công với ‘Hệ thống phản kích Đại nữ chính(1). Bắt đầu từ hôm nay, hệ thống 3838438(2) sẽ dành cho bạn sự phục vụ phản kích chất lượng nhất, vì bạn tạo nên hình tượng cuồng ngạo chói loá, mở ra cuộc sống phản kích khủng bố.”
Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tống Tích Niên mặt mày lo lắng, Quân Thù hứng thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà biên độ co giật của Giản Chi Diễn nằm bên cạnh đang dần nhỏ lại.
“Bây giờ, mời bạn dựa theo chỉ thị mà hoàn thành bước đầu tiên kích hoạt hệ thống: Tự đâm chính mình, hô vang khẩu hiệu ‘Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan’!”Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tống Tích Niên mặt mày lo lắng, Quân Thù hứng thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà biên độ co giật của Giản Chi Diễn nằm bên cạnh đang dần nhỏ lại.Mà nội tâm Tần Uyển Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ chính mình:(1) Đại nữ chính: bộ phim hoặc bộ truyện có suất diễn nữ chính nhiều hơn nam chính, lấy nữ chính làm chủ đạo.
Thanh kiếm vẫn còn mang theo chú thuật của Thẩm Tri Minh, vừa chém ra đã bức lui Quân Thù ba trượng. Tần Uyển Uyển thậm chí còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chợt cảm giác mũi kiếm kia xoay một vòng, không hề do dự, quả quyết dứt khoát, hung hăng tàn nhẫn —— đâm vào người nàng!
Có thật là Tần Vãn hại Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh không?“Một người phản kích Đại nữ chính như cô ngăn cảm giác đau làm gì?” Giọng hệ thống 38 tràn đầy khinh thường: “Tiến lên, đâm đi, đâm thật tàn nhẫn cho chúng thấy!”Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nuốt nước bọt, đánh giá tình huống lại một lượt. Xác thực không còn lựa chọn nào khác, nàng mới run run, cố gắng kiểm soát biểu cảm sợ hãi của mình, bò về phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên.(2) 3838438: nghĩa là “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được.”
“Bây giờ, mời bạn dựa theo chỉ thị mà hoàn thành bước đầu tiên kích hoạt hệ thống: Tự đâm chính mình, hô vang khẩu hiệu ‘Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan’!”
Nàng ngây người cúi đầu nhìn chuôi kiếm trước bụng. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy tay nàng đặt trên chuôi kiếm, máu chảy từ bụng nàng dần nhuộm lấy hai bàn tay giao nhau, thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống tay áo trắng nửa rũ dưới đất, nổi bật rực rỡ cùng với hoa mai trên tay áo.
Động tác này rất đơn giản.
Tần Uyển Uyển cổ vũ chính mình, run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía đám người.
Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn Giản Chi Diễn lần nữa, phát hiện người kia co rút nghiêm trọng hơn. Nàng lờ mờ cảm thấy hình như y muốn đứng lên, nhưng động tác quá yếu ớt, khiến Tần Uyển Uyển cảm giác như bị ảo giác.
Không sao, rất đơn giản, đâm một cái là xong.
Có thật là Tần Vãn hại Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh không?
Xem ra chẳng những hệ thống này không có ngăn cảm giác đau, mà còn muốn đốc thúc nàng tạo nên một hình tượng Đại nữ chính.
Nàng không ngừng trấn an tinh thần. Gió thổi qua, y sam dính máu bay phần phật trong gió, một người một kiếm đứng giữa Đài thẩm mệnh tựa như cô hạc(*) nhuốm máu, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp.
Động tác này rất đơn giản.
Tiếng la ó đòi giết của đệ tử xung quanh bỗng chốc ngưng bặt, mọi người đều sững sờ nhìn Tần Vãn trên đài.(2) 3838438: nghĩa là “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được.”(*) Cô hạc: con hạc cô độc
Nàng phải ổn định thế cục, kéo dài thời gian, tìm ra chứng cứ.
“Vãn Nhi à.” Tiêu ngọc trong tay Quân Thù ngồi trên kim toạ xoay một vòng, hắn thong thả ung dung đứng lên.
Tiếng la ó đòi giết của đệ tử xung quanh bỗng chốc ngưng bặt, mọi người đều sững sờ nhìn Tần Vãn trên đài.
(2) 3838438: nghĩa là “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được.”
Ai nấy đều biết Vấn Tâm Tông là nhà của Tần Vãn. Trái tim nàng luôn đặt lên ba người là Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên. Trước nay, nàng thà chết cũng không rời Vấn Tâm Tông. Hôm nay, Thẩm Tri Minh lấy hình phạt tự phế tu vi, trục xuất sư môn bức ép, lẽ nào Tần Vãn thà trở thành người ly khai khỏi Vấn Tâm Tông cũng không muốn cứu Tô Nguyệt Ly?
“Bây giờ, mời bạn dựa theo chỉ thị mà hoàn thành bước đầu tiên kích hoạt hệ thống: Tự đâm chính mình, hô vang khẩu hiệu ‘Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan’!”
Đây rốt cuộc là không muốn cứu thật, hay là không thể cứu?
“Không phiền Đạo quân phí tâm.” Giọng nói người nam mang theo sự trong trẻo đặc hữu của thiếu niên, lại mang nét lạnh lùng trầm ổn sau khi cửu chiến sa trường mới có được. Y nói rõ ràng từng chữ lời kịch mà nàng chưa kịp nói: “Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn và các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”
“Đồ nhi biết sai rồi.” Nàng giơ kiếm lên, chân thành nhìn Thẩm Tri Minh ngồi trên cao: “Hãy cho con một cơ hội làm lại từ đầu, con chắc chắn…”
Có thật là Tần Vãn hại Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh không?
Trong nhất thời, tất cả đều thoáng dao động.
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển nhìn thấy một bóng trắng vụt qua trước mặt, đột nhiên có người kéo nàng dậy, ôm vào lòng, nắm chặt tay, vững vàng chém ra một quang kiếm.
Mà nội tâm Tần Uyển Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ chính mình:
(*) Cô hạc: con hạc cô độc
“Đâm đi!” Hệ thống nhìn nàng chậm chạp không ra tay, bèn khuyến khích: “Không cần sợ! Đao kiếm xuyên qua ruột, hệ thống ở trong tim! Có ta ở đây, đừng sợ!”
Không sao, giơ kiếm lên, dốc ra can đảm tiêm vắc-xin năm đó, nàng rất dũng cảm! Rất kiên cường!
“Hơn nữa, đây không phải đau đớn nhất thời, dù Vãn Nhi tu vi kỳ Kim Đan thì chú văn này cũng phải kéo dài ba đến năm ngày. Trong ba đến năm ngày này, vết thương không lành, máu chảy liên tục, chú văn chạy theo gân mạch bò thẳng lên lục phủ ngũ tạng…”
Nàng không ngừng trấn an tinh thần. Gió thổi qua, y sam dính máu bay phần phật trong gió, một người một kiếm đứng giữa Đài thẩm mệnh tựa như cô hạc(*) nhuốm máu, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp.
Nghĩ thế, nàng run rẩy giơ kiếm, chĩa mũi kiếm vào mình.
“Một người phản kích Đại nữ chính như cô ngăn cảm giác đau làm gì?” Giọng hệ thống 38 tràn đầy khinh thường: “Tiến lên, đâm đi, đâm thật tàn nhẫn cho chúng thấy!”
Đây rốt cuộc là không muốn cứu thật, hay là không thể cứu?
Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tống Tích Niên mặt mày lo lắng, Quân Thù hứng thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà biên độ co giật của Giản Chi Diễn nằm bên cạnh đang dần nhỏ lại.
“Đâm đi!” Hệ thống nhìn nàng chậm chạp không ra tay, bèn khuyến khích: “Không cần sợ! Đao kiếm xuyên qua ruột, hệ thống ở trong tim! Có ta ở đây, đừng sợ!”
(*) Cô hạc: con hạc cô độc
Tốc độ xoay chuyển trong đầu nàng vượt cả khả năng vận hành cao nhất cả hai kiếp, hệ thống cũng bị nàng làm sững sờ: “Cô… cô tính làm gì…”
“Thế…”
Tần Uyển Uyển có ảo giác lên nhầm thuyền giặc, nàng nhìn chăm chú mũi kiếm, hô hấp dồn dập. Thật lâu sau, cuối cùng nàng dồn hết can đảm, giơ tay lên đâm về phía chính mình. Nhưng cũng ngay lúc đó, nàng bỗng nghe thấy một tiếng hô: “Khoan đã!”
Tần Uyển Uyển nhớ đến nhát kiếm Giản Hành Chi chém nàng trước khi xuyên không đau tới mức bây giờ tứ chi vẫn còn ảo giác. Nàng nhìn chằm chằm trường kiếm mang theo chú thuật kỳ Độ Kiếp, rốt cuộc không nhịn được hỏi bóng gió hệ thống: “Ta đâm vào có đau không?”
Tần Uyển Uyển trợn tròn mắt. Nàng cầm kiếm, bàn chân nhũn ra, quỳ “bịch” xuống đất. Quân Thù khẽ mỉm cười, kề sát bên tai Tần Uyển Uyển: “Đến lúc đó ruột thủng bụng nát, ngũ tạng chảy mủ…”
“Cô hỏi kỳ vậy?” Hệ thống không hiểu câu hỏi của nàng lắm: “Ai bị đâm mà chẳng đau?”
Trong nhất thời, tất cả đều thoáng dao động.
“Cậu…” Tần Uyển Uyển thấy hệ thống không tiếp chiêu, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: “Cậu không có chức năng đặc biệt gì đó, ví dụ như ngăn cảm giác đau à?”
“Sư phụ!”
“Một người phản kích Đại nữ chính như cô ngăn cảm giác đau làm gì?” Giọng hệ thống 38 tràn đầy khinh thường: “Tiến lên, đâm đi, đâm thật tàn nhẫn cho chúng thấy!”
“Cô hỏi kỳ vậy?” Hệ thống không hiểu câu hỏi của nàng lắm: “Ai bị đâm mà chẳng đau?”
Nàng không thể lấy trứng chọi đá với đám người Thẩm Tri Minh, nàng muốn rửa sạch hàm oan cho Tần Vãn rồi mới rời đi. Nhóm người Thẩm Tri Minh cho rằng nàng có vấn đề, Tần Vãn đời trước lấy cái chết chứng minh có khiến bọn họ tin không?
Xem ra chẳng những hệ thống này không có ngăn cảm giác đau, mà còn muốn đốc thúc nàng tạo nên một hình tượng Đại nữ chính.
“Kiếm này mang theo chú thuật của Thông Chân đạo quân. Muội vừa đâm vào, những chú văn kia sẽ lập tức chui vào kỳ kinh bát mạch giống như côn trùng theo miệng vết thương. Dọc đường đi, bọn chúng sẽ hút sạch tu vi của muội, đau đớn tựa gãy xương, hơn cả xé xác.”
Tần Uyển Uyển có ảo giác lên nhầm thuyền giặc, nàng nhìn chăm chú mũi kiếm, hô hấp dồn dập. Thật lâu sau, cuối cùng nàng dồn hết can đảm, giơ tay lên đâm về phía chính mình. Nhưng cũng ngay lúc đó, nàng bỗng nghe thấy một tiếng hô: “Khoan đã!”
Nghe tiếng gọi, Tần Uyển Uyển lập tức dừng tay. Nàng mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn thấy người lên tiếng trên cao đang mỉm cười trong trẻo nhìn nàng.
“Vãn Nhi à.” Tiêu ngọc trong tay Quân Thù ngồi trên kim toạ xoay một vòng, hắn thong thả ung dung đứng lên.
Hệ thống không nhịn được mắng chửi: “Sao cái tên này phiền phức vậy, nói lung ta lung tung.”
Tần Uyển Uyển ngơ ngác nhìn hắn. Công tử bạch y bước xuống bậc, đi từng bước về phía nàng, vừa mở miệng đã miêu tả cảnh tượng cực kỳ tàn nhẫn bằng giọng điệu hết sức dịu dàng : “Không ngờ muội thà chịu nỗi đau ruột thủng bụng nát cũng không bằng lòng cứu Nguyệt Ly.”
Cái từ “Ruột thủng bụng nát” này vừa vang lên, Tần Uyển Uyển cứng đờ.
Nghe tiếng gọi, Tần Uyển Uyển lập tức dừng tay. Nàng mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn thấy người lên tiếng trên cao đang mỉm cười trong trẻo nhìn nàng.
Hệ thống nhanh nhẹn trấn an: “Cô đừng nghe hắn nói bậy. Cô chỉ cần nhắm mắt đâm một cái, chả đau chút nào.”
“Lên đi!” Chữ “Có” trên bảng hệ thống kia càng nhấp nháy dữ dội hơn, giọng điệu của hệ thống không khỏi sục sôi. “Nhặt kiếm lên, đâm chính mình, lớn tiếng nói cho bọn họ biết —— từ nay về sau, cô và bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dính líu!”
“Kiếm này mang theo chú thuật của Thông Chân đạo quân. Muội vừa đâm vào, những chú văn kia sẽ lập tức chui vào kỳ kinh bát mạch giống như côn trùng theo miệng vết thương. Dọc đường đi, bọn chúng sẽ hút sạch tu vi của muội, đau đớn tựa gãy xương, hơn cả xé xác.”
Tần Uyển Uyển đột nhiên nghĩ thông. Cái gì mà hệ thống, cái gì mà phản kích nữ chính chó má, người làm đại sự biết co biết duỗi, đường nào cũng về La Mã, vì sao nàng phải chịu tội như thế?
Quân Thù vừa nói, vừa chầm chậm đi tới cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, tưởng tượng đến cảnh đó, bỗng chốc mồ hôi lạnh túa ra.
Hệ thống không nhịn được mắng chửi: “Sao cái tên này phiền phức vậy, nói lung ta lung tung.”
“Hơn nữa, đây không phải đau đớn nhất thời, dù Vãn Nhi tu vi kỳ Kim Đan thì chú văn này cũng phải kéo dài ba đến năm ngày. Trong ba đến năm ngày này, vết thương không lành, máu chảy liên tục, chú văn chạy theo gân mạch bò thẳng lên lục phủ ngũ tạng…”
“Cậu…” Tần Uyển Uyển thấy hệ thống không tiếp chiêu, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: “Cậu không có chức năng đặc biệt gì đó, ví dụ như ngăn cảm giác đau à?”
Tần Uyển Uyển trợn tròn mắt. Nàng cầm kiếm, bàn chân nhũn ra, quỳ “bịch” xuống đất. Quân Thù khẽ mỉm cười, kề sát bên tai Tần Uyển Uyển: “Đến lúc đó ruột thủng bụng nát, ngũ tạng chảy mủ…”
“Sư phụ!”
Tần Uyển Uyển đột nhiên nghĩ thông. Cái gì mà hệ thống, cái gì mà phản kích nữ chính chó má, người làm đại sự biết co biết duỗi, đường nào cũng về La Mã, vì sao nàng phải chịu tội như thế?
Người sống vui vẻ là quan trọng nhất. Tay móc Long đan đau, kiếm này đâm xuống lại càng đau, lẽ nào không có biện pháp vẹn cả đôi đường?
Chắc chắn có!
Nàng không thể lấy trứng chọi đá với đám người Thẩm Tri Minh, nàng muốn rửa sạch hàm oan cho Tần Vãn rồi mới rời đi. Nhóm người Thẩm Tri Minh cho rằng nàng có vấn đề, Tần Vãn đời trước lấy cái chết chứng minh có khiến bọn họ tin không?
Chắc chắn có!
Nàng phải ổn định thế cục, kéo dài thời gian, tìm ra chứng cứ.
Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nuốt nước bọt, đánh giá tình huống lại một lượt. Xác thực không còn lựa chọn nào khác, nàng mới run run, cố gắng kiểm soát biểu cảm sợ hãi của mình, bò về phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên.
Tốc độ xoay chuyển trong đầu nàng vượt cả khả năng vận hành cao nhất cả hai kiếp, hệ thống cũng bị nàng làm sững sờ: “Cô… cô tính làm gì…”
Không sao, rất đơn giản, đâm một cái là xong.
“Đồ nhi biết sai rồi.” Nàng giơ kiếm lên, chân thành nhìn Thẩm Tri Minh ngồi trên cao: “Hãy cho con một cơ hội làm lại từ đầu, con chắc chắn…”
Mà nội tâm Tần Uyển Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ chính mình:
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển nhìn thấy một bóng trắng vụt qua trước mặt, đột nhiên có người kéo nàng dậy, ôm vào lòng, nắm chặt tay, vững vàng chém ra một quang kiếm.
Thanh kiếm vẫn còn mang theo chú thuật của Thẩm Tri Minh, vừa chém ra đã bức lui Quân Thù ba trượng. Tần Uyển Uyển thậm chí còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chợt cảm giác mũi kiếm kia xoay một vòng, không hề do dự, quả quyết dứt khoát, hung hăng tàn nhẫn —— đâm vào người nàng!
Ai nấy đều biết Vấn Tâm Tông là nhà của Tần Vãn. Trái tim nàng luôn đặt lên ba người là Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên. Trước nay, nàng thà chết cũng không rời Vấn Tâm Tông. Hôm nay, Thẩm Tri Minh lấy hình phạt tự phế tu vi, trục xuất sư môn bức ép, lẽ nào Tần Vãn thà trở thành người ly khai khỏi Vấn Tâm Tông cũng không muốn cứu Tô Nguyệt Ly?
Hai đầu gối Tần Uyển Uyển mềm nhũn, quỵ xuống đất lần nữa.
Nàng ngây người cúi đầu nhìn chuôi kiếm trước bụng. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy tay nàng đặt trên chuôi kiếm, máu chảy từ bụng nàng dần nhuộm lấy hai bàn tay giao nhau, thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống tay áo trắng nửa rũ dưới đất, nổi bật rực rỡ cùng với hoa mai trên tay áo.
Lưỡi kiếm xuyên qua hai người. Người thiếu niên ôm hờ nàng từ đằng sau, tóc đen rủ xuống hai bên tựa như tấm rèm ngăn ra một mảng thiên địa cho nàng, bảo vệ nàng trong lòng.
“Không phiền Đạo quân phí tâm.” Giọng nói người nam mang theo sự trong trẻo đặc hữu của thiếu niên, lại mang nét lạnh lùng trầm ổn sau khi cửu chiến sa trường mới có được. Y nói rõ ràng từng chữ lời kịch mà nàng chưa kịp nói: “Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn và các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”
Cày lại lần 2
đọc chương 1 mà cười bò
Cày lại 1 lần nữa
ôi đoạn cuối xịn vãi