Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 02

Chương 02

Làm màu bị sét đánh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Vừa dứt lời, người sau lưng quyết đoán rút kiếm. Khoảnh khắc kiếm cắt qua máu thịt rút khỏi cơ thể, cuối cùng Tần Uyển Uyển cũng bừng tỉnh.

Đau đớn dữ dội ùn ùn kéo tới, nàng bịt miệng vết thương, gục xuống đất thở dốc từng cơn.

Quân Thù không hề gạt nàng. Vết thương của kiếm không phải là thứ đau nhất, đau nhất là phù chú mà Thẩm Tri Minh đã hạ.

Những phù chú kia giống như nghìn vạn châu chấu càn quét, dọc đường cắn nuốt tu vi của nàng. Tần Uyển Uyển có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn của gân mạch bị hàng vạn sâu kiến gặm cắn, cơn đau khiến sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc là tên thần kinh nào lên cơn!

Đp vào mt là bóngèdáng màu trng,Ïy sam thêuhoa mai, bênđngoài khoác mtĩlp sa mng.Bàn tay nhummáu vng vàngîcm trưng kiếm,màu máu trên¸bng ging nhưmt đoá hoaĮmu đơn dimél bung ntrên chiếc áo¹trng.

Tn UynUyn sng s,¸bt giác mming: “Gin Chi(Din?”

Ngưi kiakhông đáp li,y đưa lưngv phía nàng,siết cht kiếm,ɩnhìn chm chmÎđng trưc.

Nhưng ngưiĩkhác không nhn}ra s khácthưng ca y,ch có bnìthân y biết]vào gi phútnày, y phiĭchu đng giàyîvò thế nào.

GinĮChi Din, hayɪphi nói làGin Hành Chi.

Yèvn là thntiên va miphi thăng chưađưc năm mươiònăm trên Tiêngii, đo hàoĪTuế Hành. Thunh, y tu}đo trong núiĩsâu, mưi sáuîtui xut sơn,ìkhiêu chiến hàngòtrăm Tông phái,²ly chiến chngĭđo, chưa tiItrăm năm đãtam hoa tđnh(*), phi thăngùTiên gii. Sauĩkhi lên Tiêngii, vì cugii hn kiếmĺđo, y libt đu tháchìđu bn phương,đchém khp Tăhi Cu châu,cui cùng đánhti Tch Sơnn quân thnĭbí nht trongïtruyn thuyết –Tn Uyn Uyn.

(*)Tam hoa tđnh: là trng,thái TinhơKhíThnòhp nht tiĩNê Hoàng Cung(mt huyt nmí đâu đótrên đưng giaɨchân mày điɪqua đnh đuti gáy), ngưiđt đến trngêthái này giòlà Chân nhân,ílà bc tiênĩnhân gia điĮthưng

Tn Uyn Uynɨdùng tà thutļdn thiên lôiđánh lén, kéoóy ti thếógii này, nhp{vào thân thmt k tênɪGin Chi Din,Ïli còn đàcái th giìlà h thng666(*) xâm nhpóvào thn thcļca y.

(*) 666:Theo ngôn ngõmng Trung Qucthì có nghĩacc k mnh,fcc k trâubò.

Cái h thng°này nói choɪy biết đâyãlà mt quynì“tiu thuyết nph trùng sinhphn kích gìđó. Thân thnày ca yĩlà nam sngca n ph)phn kích Tn]Vãn trong quyn¸sách.

Nếu y muntr li Tiêngii thì binpháp duy nhtđó là trgiúp n phíphi thăng điđo.

Vì tr vTiên gii tìmĬTn Uyn Uynbáo thù, y}dt khoát đngļý hp tácưvi h thngnày, tr giúpÎTn Vãn phi°thăng.

Y đã dùngĨthn thc quétìqua cơ thɨmình, mc dùõkhông có tuvi gì, nhưngïlinh căn vnĩcòn, thn thcívn là thnthc ca mình.Vi năng lcca y, mưinăm đ kiếp,ïly thiên tàiÎđa bo(*) đưacô gái nàyiphi thăng khôngũthành vn đ.

(*)ếThiên tài đaĩbo: tài nguyênbo vt trongtri đt

Không ngìh thng nàyéchng nhng muny giúp côgái kia phiưthăng, mà còn]yêu cu yphi ly thânphn Gin Chi[Din đ tiếnhành, không thùlàm trái kchíbn gc canhân vt này.

MàGin Chi Dinļhoàn toàn làómt công câhình ngưi trongļb truyn. Chuynɪy cn làmúđó là:

Gây chuyncho Tn Vãn,đ nàng giiìquyết, sau đóİly đưc cơduyên;

Trêu chc đànýông cho TnVãn, giúp nànglàm quen, sauđó ly đưcs ái mÎca đàn ông;

Đi}thi khc cuiícùng thì chnáđao cho TnÏVãn, đ nàngphi thăng thànhÎcông.

Nhng chuyn khácîđu không liênìquan ti y.ÎVí d nhưùvào gi phútìnày, y chìcn nm yên,đi cô gáiĪkia cõng yĺđi là xong.

Chuynnày làm saoĬchu đưc?

Như vyăkhông phi làIphế vt sao?!

Choádù Gin HànhChi y mtâsch tu viìthì cũng skhông làm tênéhèn nhát ănbám ph n!

Hơnína trông TnÎVãn cm kiếmıđâm mình màcòn s st(run như cyĺsy, đi nàngta t mìnhĬphi thăng thìnhim v nàyìbiết ti nămthìn bão ltnào?

Vì thế Gin²Hành Chi đưaļra quyết đnh,lnh lùng ngo²mn nói vi666: “Ta hoànthành nhim v³là đưc, cô¹không cn đý ta dùngâcách nào.”

Dtli, y nhy]ra, giúp Tn]Vãn đâm chínhmình.

Nàng không nóili kch, ynói giúp nàng.ĩNàng không đitheo tình tiết,íy đi giúpìnàng. Mc tiêuíca bn hlà nhanh chónghoàn thành nhim³v, mưi nămphi thăng. Sau]đó, y trli Tiên gii,àtìm Tch Sơnăn quân, nghinxương thành tro,õbm thây vnđon, khiến nàng(ta biết GinHành Chi ykhông phi làngưi có thÏbn ct!

Nhưng làmĺtrái h thngètương đương vib trng pht.

Vàogi phút này,y không nhngb thng bng,ĩcòn phi chuđng “đin gitjmà h thngtrng pht trênɨngưi, đng thinghe h thngli nhi: “Đica, dng tayđi. Ngài ch:là mt tênÎăn bám thoơmai, không cnìlàm nhiu vyãđâu! Ngài càngâlàm trái tính[cách nhân vt,đin git càngđau. Ngài đãɪđâm ri, buôngõra đi, đıTn Vãn cõngngài xung núi!”

Ging nói cah thng 666hết sc chânthành, nhưng GinHành Chi khôngįh đ tâm.

Ytu đo nhiuɨnăm, đin gitìlà cái tháĩgì?

Gin HànhìChi chu đngcm giác đauđn do đinîgit mang đến,cưi trào phúngítrong thc hi(*):ĭCh da vàocái cô gilà đin gitémà mun ngănÍcn bn quân?Cô ngm mingch xem, ta¹s mang TnãVãn xung núi!”ý

(*) Thc hi:àch toàn bĺtri thc coníngưi cha trongđu, ging nhưýbin rng, trithc càng nhiuthì thc hiĬcàng ln (mìnhõnghĩ chc nóïtương t tâmtrí vy).

666: “…:

Nim tin quayòv Tiên giiđâm Tn UynľUyn báo thùļquanh qun trongđu Gin HànhChi. Y nhmmt, sau đóIhít sâu mtòhơi, siết cht°kiếm, ngưc mtnhìn Quân Thùngăn trưc mt,ílnh lùng nóiívi Tn Uyn²Uyn sau lưng:đ“Tn Vãn, đngĩlên.”

Nói xong,mt tay trong¹tay áo yív trn pháp,đdùng trn pháphút linh khívào cơ th.

Sctri xung quanhįdn sm xung,úlinh khí to)thành mt vòngÎxoáy, ùn ùn(lao v phía¹y. Sc mtîmi ngưi đunng n, QuânThù mt lnh²nhìn Gin ChiDin, bt giácnm cht tiêuóngc.

Tn Uyn Uyncũng nhn ralinh khí btthưng, nàng ngngđu nhìn sc]tri, li quayjsang nhìn bóngĮlưng Gin ChiưDin.

Y mc trưngsam thêu hoa,kp mt chiếcîkp bươm bưmõsau tai, giócun tay áophn pht, bươmíbưm rung rinh.ếKiếm trên tayy n đnhvng vàng, dángìđng va gingnhư ngn núi,li như mũikiếm giương cao.

Y²m ming, ging(điu trm tĩnh,ınhưng li mangtheo s ngomn vô cùngquen thuc: “Côđng lên, ta:dn cô đi.”

“Ngươi kéo…

TnUyn Uyn càsc chng ngưiĩdy. Câu nói]“Ngươi kéo taïlên vn cònèchưa nói xong,ómt tiếng cưiũkhy đã vanglên, ct ngangli Tn Uyn]Uyn: “Ngươi làcái thá gì?”²

Tt c miìngưi nghe thyíđu nhìn sang,Quân Thù đãchn đưng xungnúi.

Hn xoay tiêuìngc trên tay,cưi trào phúngGin Chi Din:ì“Nếu ta nhĩkhông lm thìngươi ch làímt tên nôtài mà VãnNhi mua nh? Ngang nhiêngiết ch QuânThù đt ngtĩlnh m: “Aicho ngươi lágan đó!”

Đngtác ca TnĨUyn Uyn khngîli, nàng suynghĩ, tiếp tcnm tr vãmt đt.

Thng biìchưa phân, nàng²không cn đngvi như thế.

LĨnhư Gin ChiDin đánh thua,nàng li phinm li na.

“Ngươiìmun cn ta?”ĩ

Gin Hành Chiákhông h đý hành đngįca Tn Uyn}Uyn, ánh mty nhìn vphía Quân Thù,ih hng mming ging nhưđang hi ‘ngươiīmun ung nưckhông: “Ngươi munĭlên mt mình,ãhay lên mtlưt?”

Bu khôngÏkhí càng lnhơlo, gió thiýxen ln láĮcây. Tn UynUyn nm dưiļđt càng cunmình nh hơn.

QuânĬThù nghe nóiIthế thì tcɩquá hoá cưi:(“Bn thiếu chЇkhông giết ngưiphàm.”

“Ngươi cóìbn lĩnh giếtīta sao?”

QuânThù: “…

“Rútìkiếm đi.” Ngòđiu Gin HànhĩChi thn nhiên,li nói cóưsc tn thươngkhông ln, nhưngli vũ nhccc mnh, nhnhàng bình thnging như mttuyt thế caoth: “Nếu khôngta s ngươiđkhông tiếp nimt chiêu dưiútay ta.”

LiĨnày va buôngra, mi ngưi{đu rùng mình.ĭTn Uyn Uynàvà h thngcũng ngng th.

Dùîsao Quân Thù(cũng là Thiếuch Nhc Thành,jcn k HoáIThn. Gin ChiÍDin…

Tn Uyn Uynİkhông nhn đưcxác nhn lnna: “Y chìlà mt nam{sng, không cótu vi đúngİkhông?”

Phi… Lnnày h thngcũng không dám:chc, lp bp:ЇPhi không nh?”

Dù sao bâyègi nhìn thếnào cũng thyđtên Gin ChiDin này khôngíging ngưi bìnhàthưng!

Bt bìnhɩthưng.

Ai ny đucm giác đưctên Gin ChiɩDin này btbình thưng.

Mc kЇbt bình thưngíthế nào, điũvi Quân Thùmà nói, kdám nói rali như thếnghĩa là đangh nhc hn.

QuânĨThù gt đu:ɨĐưc.”

Cui cùnghn đã bìchc gin hoànÍtoàn, tiêu ngcótrong tay xoaymt vòng: “Munchết, bn Thiếuch thành toàn°cho ngươi.”

Vadt li, QuânThù đánh mttiêu v phíaİGin Hành Chi,kiếm trên tayâGin Hành ChiĬgiơ lên chémômt nhát vóphía Quân Thù!

Nhátèkiếm này mangtheo kiếm ýsm chp, tanhư cung phongbo vũ.

Ôi mơi.”

Tn Uyn³Uyn nhn raícao thp, đt¸ngt ngi thngdy, mt phátýra ánh sáng,hi vng.

Vi trìnhìđ này thìhôm nay hcó hi vngxung núi ri!

Tần Uyển Uyển vội vàng nhìn Giản Hành Chi. Nhưng ngay khoảnh khắc kiếm sắp đến trước mặt Quân Thù, y đột nhiên giống như bị dòng điện một trăm nghìn Vôn giật, hai tay đột ngột buông ra, toàn thân co giật, nghênh đón trực diện tiêu ngọc của Quân Thù, không hề có bất kỳ phản kháng, lập tức bị tiêu ngọc đánh bay. Đám người chỉ nghe một tiếng nổ “ầm”, cả người y đã văng lên giữa Đài thẩm mệnh, đập vào đá, lún nửa trượng.

Tần Uyển Uyển điên cuồng suy nghĩ, nàng chưa bao giờ nỗ lực như vậy, thông minh như vậy, đầu nàng đều bị pháp thuật mà nàng từng học ở Tiên giới bủa vây.

Sau đó, Quân Thù tựa như ma quỷ, túm người trong hố ra, đá thật mạnh lên trời!

“Ký chủ, cô làm gì vậy? Đứng lên đi! Bọn họ muốn bắt cô, sắp móc Long đan rồi! Cô không sợ hả?! Không sợ hả?!”

Giản Chi Diễn phun một búng máu xuống đất. Tần Uyển Uyển run lên, tiếp đó nàng nhìn thấy Giản Chi Diễn bị Quân Thù đá tới đá lui, đánh qua đánh lại, bay tán loạn trong không trung giống như quả bóng cao su, cuối cùng “rầm” một cái, đập xuống đất, nằm im bất động.

Tần uyển uyển ổn định nhịp thở, nhắm mắt lại.

(*) Bán thảm: lợi dụng sự thảm hại để nhận sự đồng tình.

Bụi đất xung quanh bay tứ tung, 38 mắng to trong đầu nàng: “Ta cứ cưởng là nhân vật trâu bò gì, đúng là lãng phí thời gian! Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây. Ký chủ, đứng lên, tiếp tục kịch bản. Tống Tích Niên và Thẩm Tri Minh vẫn còn tình cảm với cô, nhân dịp này nhanh chóng bán thảm(*), cõng người xuống núi!”

Tiên giới thường dùng một loại chú thuật ẩn giấu, quy vạn vật về hạt bụi, hoá mọi thứ về bình thường, ẩn giấu trong vô hình.

Cùng lúc đó, Giản Hành Chi và hệ thống 666 của mình đang cãi nhau.

Tống Tích Niên thấy người nam sủng này đã phiền, y cũng lười quan tâm sống chết của một phàm nhân.

Bây giờ đứng lên có tác dụng gì? Ngoại trừ đau đớn thì chẳng có ích gì.(*) Bán thảm: lợi dụng sự thảm hại để nhận sự đồng tình.

Đệ tử kính cẩn đáp lời, nhanh chóng nâng cáng cứu thương ra ngoài.

Nàng học pháp thuật cao cấp, loại pháp thuật nhỏ này lại không phải sở trường của nàng

Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng sững sờ nhìn Giản Chi Diễn toàn thân đầy máu bị đập xuống đất co rúm, nuốt nước bọt. Sau một hồi suy nghĩ, nàng bình tĩnh nằm xuống đất, kéo áo khoác, trùm kín mình một chút.

Tống Tích Niên siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Thù hồi lâu, sau đó nghe thấy đệ tử đứng đằng sau hỏi: “Đại sư huynh, tên nô tài moi từ dưới đất này lên phải xử lý thế nào?”

“Ký chủ, cô làm gì vậy? Đứng lên đi! Bọn họ muốn bắt cô, sắp móc Long đan rồi! Cô không sợ hả?! Không sợ hả?!”

Tiếng bước chân truyền từ bên cạnh tới, hệ thống gấp đến xoay mòng mòng.

Ngón tay này biểu trưng cho ý chí kiên cường bất khuất của Tuế Hành đạo quân.

Tần Uyển Uyển cuộn tròn dưới đất, nuốt nước miếng, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, bảo hệ thống: “Tạm thời cậu đừng nói, để ta ngẫm lại…”

Có điều Quy trần này tinh diệu, phải dùng nhiều lần, dùng càng nhiều thì lĩnh hội càng sâu.

Bây giờ đứng lên có tác dụng gì? Ngoại trừ đau đớn thì chẳng có ích gì.

Ông thần này, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Dứt lời, Quân Thù thi lễ với Tống Tích Niên rồi xoay người br đi.

Ở đây một người Độ Kiếp, một đám Nguyên Anh, Tần Vãn chỉ là Kim Đan, bình thường nàng không trọng thương còn có thể cố sức đánh một trận, bây giờ mà còn cứng chọi cứng thì chẳng phải muốn chết sao?

Dứt lời, Tống Tích Niên không nhịn được còn bổ sung thêm một câu: “Vứt xa một chút!”

Dù sao Tiên giới cũng là thượng giới của thế giới này, một pháp thuật linh tinh nào đó cũng là thuật pháp bậc Thiên nơi đây.

“Hôm nay cứ vậy đi, Tống huynh.” Quân Thù chỉnh trang xong, khẽ mỉm cười với Tống Tích Niên: “Ta đi thăm Nguyệt Ly trước, nếu Vãn Nhi tỉnh, mong huynh lập tức thông báo.”

Thái độ quân thù như vậy, chắc chắn sẽ không thả nàng đi. Cho dù bây giờ nàng xuống núi, gánh lấy ô danh, thì sau khi xuống núi, Quân Thù sẽ buông tha nàng à?

Giản Hành Chi: “Trước đây, ta lấy chiến luyện đạo, gặp mạnh lại càng mạnh, tung hoành hai giới, chưa từng thua trận…”

Vừa nhìn đã thấy hệ thống này không đáng tin, nàng phải nghĩ cách khác.

Vừa nhìn đã thấy hệ thống này không đáng tin, nàng phải nghĩ cách khác.

Vấn Tâm Tông…

Tần uyển uyển ổn định nhịp thở, nhắm mắt lại.

Giản Hành Chi: “Ngày đầu tiên ta và Uyển Uyển gặp nhau ở dị thế, dòng điện thật mạnh, còn mạnh hơn so với thiên kiếp lúc ta phi thăng…”

Viếc cấp bách trước mắt là nàng phải giấu Long đan đi.

Giản Hành Chi nói những lời này xong, y cảm giác rõ điện giật giảm đi nhiều. Y bình tĩnh, hít sâu một hơi, nằm sấp dưới đất, lấy ngón tay thấm máu, bắt đầu vẽ lá bùa trong lòng bàn tay.

Làm sao giấu?

Làm sao giấu?

666 vừa giận vừa tức: “Bây giờ chắc chắn là hiệu ứng cánh bướm của ngài. Nữ chính bị ngài đâm đến đứng không nổi, nếu để người khác phát hiện Long đan trong cơ thể cô ấy, mổ lấy Long đan, nữ chính đánh mất cơ duyên, còn phi thăng cái rắm!”

Trong các pháp thuật nàng biết, pháp thuật nào có thể giấu đi viên Long đan này mà thậm chí tu sĩ Độ Kiếp cũng không thể tìm ra?

Viếc cấp bách trước mắt là nàng phải giấu Long đan đi.

Tần Uyển Uyển điên cuồng suy nghĩ, nàng chưa bao giờ nỗ lực như vậy, thông minh như vậy, đầu nàng đều bị pháp thuật mà nàng từng học ở Tiên giới bủa vây.

Vở kịch nhỏ 1

Dù sao Tiên giới cũng là thượng giới của thế giới này, một pháp thuật linh tinh nào đó cũng là thuật pháp bậc Thiên nơi đây.

Cơ thể Giản Hành Chi đập xuống đất, lăn dọc theo triền núi nhanh như chớp.

Mặc dù hai trăm năm qua, nàng không thể tu luyện vì thể chất cơ thể, nhưng đều nhớ nằm lòng tất cả pháp quyết Tịch Sơn, sức mạnh thần thức vượt xa người thường, chẳng qua không thể vận dụng mà thôi.

Còn cái hệ thống khốn kiếp giật điện y, sớm muộn cũng có một ngày…

Là cái gì? Rốt cuộc pháp thuật nào thì thích hợp?

Dứt lời, Thẩm Tri Minh ôm Tần Uyển Uyển biến mất tại chỗ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Tần Uyển Uyển cầu khấn như điên.

Vở kịch nhỏ 2

Ở đây một người Độ Kiếp, một đám Nguyên Anh, Tần Vãn chỉ là Kim Đan, bình thường nàng không trọng thương còn có thể cố sức đánh một trận, bây giờ mà còn cứng chọi cứng thì chẳng phải muốn chết sao?

Cùng lúc đó, Giản Hành Chi và hệ thống 666 của mình đang cãi nhau.

“Ta đã nói rồi, càng làm trái hình tượng nhân vật thì điện giật càng đau. Ngài làm trái quy tắc còn đổ thừa cho ta?”

Tống Tích Niên quay đầu nhìn, thấy Giản Chi Diễn bị hai đệ tử đặt trên cáng cứu thương. Đệ tử còn cẩn thận phủ vải bố trắng cho y, trông giống hệt đã chết.

Mặc dù hai trăm năm qua, nàng không thể tu luyện vì thể chất cơ thể, nhưng đều nhớ nằm lòng tất cả pháp quyết Tịch Sơn, sức mạnh thần thức vượt xa người thường, chẳng qua không thể vận dụng mà thôi.

Giây phút nhìn thấy phù văn kia, một dòng linh lực bỗng chui từ ấn đường vào cơ thể, mà Tần Uyển Uyển cũng lập tức nhận ra được đó là gì.

“Cô như vậy là giật điện sao?” Giản Hành Chi tức giận mắng: “Đây rõ ràng là thiên kiếp! Sấm sét lúc ta phi thăng còn chưa mạnh như vậy!”

Tiếng bước chân truyền từ bên cạnh tới, hệ thống gấp đến xoay mòng mòng.

Giản Hành Chi thề độc trong lòng, còn chưa thề xong đã nghe thấy giọng hai đệ tử truyền đến bên tai: “Một, hai, ba, ném!”

“Bây giờ mọi chuyện đều không quan trọng, ngài làm tới nông nỗi này, ngài bảo nữ chính phải làm thế nào đây?”

Nàng mở mắt, nhìn thấy một bàn tay gian nan giơ lên dưới hố sâu.

666 vừa giận vừa tức: “Bây giờ chắc chắn là hiệu ứng cánh bướm của ngài. Nữ chính bị ngài đâm đến đứng không nổi, nếu để người khác phát hiện Long đan trong cơ thể cô ấy, mổ lấy Long đan, nữ chính đánh mất cơ duyên, còn phi thăng cái rắm!”

Hệ thống 666 trong đầu y thở phào.

Giản Hành Chi bị người khiêng đi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ,  run run giơ một ngón tay lên trong cơn đau dữ dội do điện giật.

“Chỉ là một viên Long đan nhỏ nhoi, ta có cách.”

Sau đó, Quân Thù tựa như ma quỷ, túm người trong hố ra, đá thật mạnh lên trời!

Giản Hành Chi nói những lời này xong, y cảm giác rõ điện giật giảm đi nhiều. Y bình tĩnh, hít sâu một hơi, nằm sấp dưới đất, lấy ngón tay thấm máu, bắt đầu vẽ lá bùa trong lòng bàn tay.

Tần Uyển Uyển hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nàng cảm giác được một hòn đá nhỏ ném tới trước mặt mình.

“Chỉ là một viên Long đan nhỏ nhoi, ta có cách.”

Quân Thù không nhận ra sự khác thường của nàng, chỉ xem như nàng bị kinh hãi. Hắn bước lên một bước, giẫm vào đầu Giản Chi Diễn, lắc bàn chân nhấn xuống, Giản Chi Diễn lún thêm mấy phân. Ánh mắt Quân Thù chứa đầy cảnh cáo: “Nếu còn chưa nghĩ xong, có lẽ hôm nay vị nam sủng này của muội sẽ phải chôn thây tại…”

“Ta đã nói rồi, càng làm trái hình tượng nhân vật thì điện giật càng đau. Ngài làm trái quy tắc còn đổ thừa cho ta?”

Nàng mở mắt, nhìn thấy một bàn tay gian nan giơ lên dưới hố sâu.

Nhưng mới biến mất được một nửa, một chiếc giầy thêu hoa văn rồng màu bạc đột nhiên xuất hiện, tao nhã mà mạnh mẽ giẫm lên bàn tay biểu trưng cho hi vọng, phát ra âm thanh trong trẻo của khớp xương vụn vỡ.

Là “Quy trần”!

Trên bàn tay kia là phù văn viết bằng máu, giống như một lá cờ xí, một toà hải đăng, chiếu rọi con đường phía trước của Tần Uyển Uyển!

Giây phút nhìn thấy phù văn kia, một dòng linh lực bỗng chui từ ấn đường vào cơ thể, mà Tần Uyển Uyển cũng lập tức nhận ra được đó là gì.

Là “Quy trần”!

Trong các pháp thuật nàng biết, pháp thuật nào có thể giấu đi viên Long đan này mà thậm chí tu sĩ Độ Kiếp cũng không thể tìm ra?

“Vâng.”

Tiên giới thường dùng một loại chú thuật ẩn giấu, quy vạn vật về hạt bụi, hoá mọi thứ về bình thường, ẩn giấu trong vô hình.

Loại pháp thuật này không cần nhiều linh khí, dùng Quy trần ẩn giấu một hạt châu trong thân thể là một chuyện quá sức đơn giản!

Sớm muộn cũng có một ngày ta san bằng đỉnh núi các người, đập nát đạo cung các người, khiến cho trên dưới Vấn Tâm Tôn, chó gà không yên!

Có điều Quy trần này tinh diệu, phải dùng nhiều lần, dùng càng nhiều thì lĩnh hội càng sâu.

Nàng học pháp thuật cao cấp, loại pháp thuật nhỏ này lại không phải sở trường của nàng

Bụi đất xung quanh bay tứ tung, 38 mắng to trong đầu nàng: “Ta cứ cưởng là nhân vật trâu bò gì, đúng là lãng phí thời gian! Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây. Ký chủ, đứng lên, tiếp tục kịch bản. Tống Tích Niên và Thẩm Tri Minh vẫn còn tình cảm với cô, nhân dịp này nhanh chóng bán thảm(*), cõng người xuống núi!”

Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng được cứu rồi!

Tần Uyển Uyển mừng như điên, phù chú trên lòng bàn tay Giản Hành Chi chầm chậm biến mất. Phù văn biến mất cho thấy Tần Uyển Uyển đang tiếp nhận chú lực.

Nhưng mới biến mất được một nửa, một chiếc giầy thêu hoa văn rồng màu bạc đột nhiên xuất hiện, tao nhã mà mạnh mẽ giẫm lên bàn tay biểu trưng cho hi vọng, phát ra âm thanh trong trẻo của khớp xương vụn vỡ.

Tần Uyển Uyển: “…”

Giản Hành Chi: “…”

Tần Uyển Uyển nhìn theo đôi giầy hướng lên trên, thấy tay Quân Thù cầm tiêu ngọc, mặt nở nụ cười, dịu dạng hỏi: “Vãn Nhi, suy nghĩ làm thế nào cứu Nguyệt Ly chưa?”

Tần Uyển Uyển không đáp, nàng bịt miệng vết thương, ánh mắt rời rạc, nhanh chóng thúc đẩy linh lực bổ sung hết một nửa phù văn, thần thức căng thẳng quan sát Chú quy trần bao bọc lấy Long đan.

***

Quân Thù không nhận ra sự khác thường của nàng, chỉ xem như nàng bị kinh hãi. Hắn bước lên một bước, giẫm vào đầu Giản Chi Diễn, lắc bàn chân nhấn xuống, Giản Chi Diễn lún thêm mấy phân. Ánh mắt Quân Thù chứa đầy cảnh cáo: “Nếu còn chưa nghĩ xong, có lẽ hôm nay vị nam sủng này của muội sẽ phải chôn thây tại…”

Lời còn chưa dứt, phù chú và Long đan đã dính chặt vào nhau, lập tức linh lực trong cơ thể nàng bị phù chú hấp thu. Long đan loé lên một cái rồi hoàn toàn tắt ngúm, mà cùng lúc đó Tần Uyển Uyển cũng hết chịu nổi, nhắm hai mắt lại, không còn hơi thở!

Hơi thở vừa biến mất, xung quanh cảm nhận được ngay. Thẩm Tri Minh phản ứng đầu tiên, lập tức xuất hiện trên Đài thẩm mệnh, trực tiếp ôm Tần Uyển Uyển lên, dặn dò người khác: “Tích Niên giải quyết chuyện còn lại, ta mang Tần Vãn đến Bách Thảo Đường.”

Dứt lời, Thẩm Tri Minh ôm Tần Uyển Uyển biến mất tại chỗ.

Y vừa lăn vừa nghĩ, còn hai tên đệ tử này nữa, sớm muộn cũng có một ngày…

Tống Tích Niên bừng tỉnh, tức giận nhìn về phía Quân Thù: “Quân thiếu chủ, ngài đã nói sẽ không tổn thương tính mạng sư muội mà!”

“Ta đồng ý không đả thương muội ấy.”

Tần Uyển Uyển cuộn tròn dưới đất, nuốt nước miếng, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, bảo hệ thống: “Tạm thời cậu đừng nói, để ta ngẫm lại…”

Quân Thù rút bàn chân khỏi đầu Giản Hành Chi, thị nữ nhanh chóng bước tới lau bàn chân từng giẫm lên Giản Hành Chi thay Quân Thù.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Tần Uyển Uyển cầu khấn như điên.

“Hôm nay cứ vậy đi, Tống huynh.” Quân Thù chỉnh trang xong, khẽ mỉm cười với Tống Tích Niên: “Ta đi thăm Nguyệt Ly trước, nếu Vãn Nhi tỉnh, mong huynh lập tức thông báo.”

Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng sững sờ nhìn Giản Chi Diễn toàn thân đầy máu bị đập xuống đất co rúm, nuốt nước bọt. Sau một hồi suy nghĩ, nàng bình tĩnh nằm xuống đất, kéo áo khoác, trùm kín mình một chút.

Dứt lời, Quân Thù thi lễ với Tống Tích Niên rồi xoay người br đi.

Tống Tích Niên siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Thù hồi lâu, sau đó nghe thấy đệ tử đứng đằng sau hỏi: “Đại sư huynh, tên nô tài moi từ dưới đất này lên phải xử lý thế nào?”

Tống Tích Niên quay đầu nhìn, thấy Giản Chi Diễn bị hai đệ tử đặt trên cáng cứu thương. Đệ tử còn cẩn thận phủ vải bố trắng cho y, trông giống hệt đã chết.

Thái độ quân thù như vậy, chắc chắn sẽ không thả nàng đi. Cho dù bây giờ nàng xuống núi, gánh lấy ô danh, thì sau khi xuống núi, Quân Thù sẽ buông tha nàng à?

“Vứt đi!”

666: “Vậy từ hôm nay, hệ thống dạy ký chủ làm người.”

Tống Tích Niên thấy người nam sủng này đã phiền, y cũng lười quan tâm sống chết của một phàm nhân.

Dứt lời, Tống Tích Niên không nhịn được còn bổ sung thêm một câu: “Vứt xa một chút!”

“Vâng.”

Đệ tử kính cẩn đáp lời, nhanh chóng nâng cáng cứu thương ra ngoài.

Giản Hành Chi: “…”

Giản Hành Chi bị người khiêng đi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ,  run run giơ một ngón tay lên trong cơn đau dữ dội do điện giật.

Ngón tay này biểu trưng cho ý chí kiên cường bất khuất của Tuế Hành đạo quân.

Các người đợi đấy!

Vấn Tâm Tông…

Các người đợi đấy!

Sớm muộn cũng có một ngày ta san bằng đỉnh núi các người, đập nát đạo cung các người, khiến cho trên dưới Vấn Tâm Tôn, chó gà không yên!

Giản Chi Diễn phun một búng máu xuống đất. Tần Uyển Uyển run lên, tiếp đó nàng nhìn thấy Giản Chi Diễn bị Quân Thù đá tới đá lui, đánh qua đánh lại, bay tán loạn trong không trung giống như quả bóng cao su, cuối cùng “rầm” một cái, đập xuống đất, nằm im bất động.

Còn cái hệ thống khốn kiếp giật điện y, sớm muộn cũng có một ngày…

Giản Hành Chi thề độc trong lòng, còn chưa thề xong đã nghe thấy giọng hai đệ tử truyền đến bên tai: “Một, hai, ba, ném!”

Dứt lời, hai người cùng hợp sức hất Giản Hành Chi ra ngoài.

【Vở kịch nhỏ 1】

Cơ thể Giản Hành Chi đập xuống đất, lăn dọc theo triền núi nhanh như chớp.

Y vừa lăn vừa nghĩ, còn hai tên đệ tử này nữa, sớm muộn cũng có một ngày…

“Bốp”, một âm thanh vang lên, Giản Hành Chi chưa kịp suy nghĩ gì, đầu đã đập vào tảng đá. Hai mắt y tối sầm, rốt cuộc mất đi ý thức.

(*) Bán thảm: lợi dụng sự thảm hại để nhận sự đồng tình.

Lời còn chưa dứt, phù chú và Long đan đã dính chặt vào nhau, lập tức linh lực trong cơ thể nàng bị phù chú hấp thu. Long đan loé lên một cái rồi hoàn toàn tắt ngúm, mà cùng lúc đó Tần Uyển Uyển cũng hết chịu nổi, nhắm hai mắt lại, không còn hơi thở!

Hệ thống 666 trong đầu y thở phào.

Là cái gì? Rốt cuộc pháp thuật nào thì thích hợp?

Ông thần này, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

***

Tống Tích Niên bừng tỉnh, tức giận nhìn về phía Quân Thù: “Quân thiếu chủ, ngài đã nói sẽ không tổn thương tính mạng sư muội mà!”“Hôm nay cứ vậy đi, Tống huynh.” Quân Thù chỉnh trang xong, khẽ mỉm cười với Tống Tích Niên: “Ta đi thăm Nguyệt Ly trước, nếu Vãn Nhi tỉnh, mong huynh lập tức thông báo.”Giản Hành Chi thề độc trong lòng, còn chưa thề xong đã nghe thấy giọng hai đệ tử truyền đến bên tai: “Một, hai, ba, ném!”Hơi thở vừa biến mất, xung quanh cảm nhận được ngay. Thẩm Tri Minh phản ứng đầu tiên, lập tức xuất hiện trên Đài thẩm mệnh, trực tiếp ôm Tần Uyển Uyển lên, dặn dò người khác: “Tích Niên giải quyết chuyện còn lại, ta mang Tần Vãn đến Bách Thảo Đường.”【Vở kịch nhỏ 2】Vở kịch nhỏ 1Là cái gì? Rốt cuộc pháp thuật nào thì thích hợp?Vừa nhìn đã thấy hệ thống này không đáng tin, nàng phải nghĩ cách khác.

“Bây giờ mọi chuyện đều không quan trọng, ngài làm tới nông nỗi này, ngài bảo nữ chính phải làm thế nào đây?”

Giản Hành Chi: “Ngày đầu tiên ta và Uyển Uyển gặp nhau ở dị thế, dòng điện thật mạnh, còn mạnh hơn so với thiên kiếp lúc ta phi thăng…”

Có điều Quy trần này tinh diệu, phải dùng nhiều lần, dùng càng nhiều thì lĩnh hội càng sâu.Làm sao giấu?Vở kịch nhỏ 2Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng được cứu rồi!“Bây giờ mọi chuyện đều không quan trọng, ngài làm tới nông nỗi này, ngài bảo nữ chính phải làm thế nào đây?”

Giản Hành Chi: “Trước đây, ta lấy chiến luyện đạo, gặp mạnh lại càng mạnh, tung hoành hai giới, chưa từng thua trận…”

666: “Vậy từ hôm nay, hệ thống dạy ký chủ làm người.”

4.9 39 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

58 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
chanchan
chanchan
1 Năm Cách đây

đúng kiểu giết trước yêu sau ?

aekari
aekari
1 Năm Cách đây

lần đầu đọc truyện có hệ thống cute đến vậy

Mai Anh
Mai Anh
Reply to  aekari
7 Tháng Cách đây

2 hệ thống này là người iu đó bạn, trong truyện “Nhân vật phản diện tôi nuôi đều ngoẻo” hài lắm

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Đọc lại mà vẫn thấy thương ông thần này

nguyenhanh
nguyenhanh
11 Tháng Cách đây

trời ơi cười chết tôi =)))))))))

Via
Via
10 Tháng Cách đây

tau cười quá tr

58
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!