Chương 03
Ta muốn giết hệ thống, sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc Giản Hành Chi bị ném xuống núi, Tần Uyển Uyển đang nằm mơ.
Trong giấc mơ là một cánh cổng lớn lấp lánh ánh vàng đứng trong mây, nối từ trời xuống đất bằng một loạt bậc thang.
Tần Uyển Uyển nghe thấy tiếng nước tựa như từng đợt sóng biển truyền từ đằng xa tới.
Nàng đứng trước cổng, ngẩng đầu nhìn bên trên viết ba chữ lớn —— Đăng Tiên Môn.
Đăng Tiên Môn?
Tần Uyển Uyển thoáng ngỡêngàng.
Nàng biết truyềnỉthuyết về ĐăngîTiên Môn. Đăng¹Tiên Môn củaỷTiên giới thậtỷra chính làắLong Môn trongẫCá chép vượtïLong Môn theo)lời kể nhânĭgian. Đó làằcon đường liênīthông mà Thiênĩgiới đặc biệtẽmở riêng choỹLong tộc, phàmìlà huyết mạchįLong tộc, chỉἰcần vượt quaịĐăng Tiên Mônĭđều có thểệtrực tiếp phiĩthăng.
Vì sao nàngứlại ở đây?
TầnệUyển Uyển chưaỡkịp suy nghĩặthêm, bỗng nhiênânàng nghe thấy]tiếng rồng gầmâgừ, tiếp đóíâm thanh sóngũbiển xung quanhẹdần biến mất,ìtiếng hệ thốngỵcàng ngày càngìto: “Ký chủ?ỉ Cô cònếsống không, kýỳchủ?”
Tần UyểnịUyển run runảđôi mắt. Đầuïtiên, nàng ngửiứthấy mùi thuốc,ĩsau khi gắngôgượng mở mắtủra, đập vàoįmắt là đầu}giường treo tủẹthuốc đặc thùìcủa Bách ThảoựĐường.
“Ký chủ, côľtỉnh rồi.”
Giọngờ38 kích động:ΓCô hù chếtưta, ta tưởngếcô sắp ngủmЇrồi chứ!”
TầnũUyển Uyển khôngĩđể ý tớiệnó. Nàng nằmĩyên trên giườngómột lát, sauìđó giơ tay}sờ bụng mình.ẳVừa chạm vào,ẻnàng đã ngheựthấy tiếng nóiêbình tĩnh củaἷThẩm Tri Minhẻtruyền từ bênúcạnh tới: “TaĪđã giải trừđchú thuật trênảngười con, cũngẻđã để Bạchẫsư thúc mayỉngoại thương lại.ầCon tĩnh dưỡngồmột thời gianẹsẽ không cóἵgì đáng ngại.”ị
Nghe thấy lờiứThẩm Tri Minh,ủTần Uyển Uyểnăxoay đầu theo°bản năng, nhìnĨthấy ông taíngồi ở cạnhừbàn. Tống TíchỉNiên đứng sauĮlưng ông ta,²lo lắng nhìnộTần Uyển Uyển.
TầnıUyển Uyển đờựngười, cảm giácİđau đớn trênỉbụng lập tứcănhắc nhở tấtjcả mọi chuyệnἰxảy ra trướcĩkhi bất tỉnh.ỉNàng không dámócử động, kìmỵchế sự căng²thẳng, cố sứcộsuy nghĩ làmđsao ứng phójvới tôn đại¸thần.
Thẩm Tri Minhἰvà Tống TíchíNiên không giếtếnàng, thậm chíựngay lúc nàngĩcận kề cáiấchết thì cứuọnàng trước tiên.ɩDựa theo tìnhįtiết gốc cóìthể xem nhưỵTần Vãn đượcảhai người nàyũnuôi lớn, khôngíthể nào bọnùhọ không cóợchút tình cảm,ịchẳng qua cốtĩtruyện thúc đẩyânhững người yêuÏnữ chính hầuẫhết đều teo[não, mà tìnhỹcảm đối vớiἶTần Vãn vàơsự quan tâmàquá mức đối°với Tô NguyệtứLy này đềuộlà điểm màánàng có thểềlợi dụng.
Nàng phảiīxuống núi. Baộchuyện quan trọng(nhất hiện nayờđó là dưỡng(thương, giải oanủvà tách khỏiỉThẩm Tri Minh.
Tuủvi Thẩm TriẫMinh quá cao,ựcó ông taệở đây, rấtïnhiều việc không³tiện hành động.,Thẩm Tri MinhĬvừa đi, cóờthể làm đượcỉrất nhiều thứũvới cường độỹthần thức củaốmình.
Đầu óc TầnèUyển Uyển vậnÍhành cực nhanh.
ThẩmỉTri Minh thấyínàng không nóiílời nào, bèníđứng dậy điẵtới trước mặtậnàng.
Ông ta vừaẫđộng đậy, TầnļUyển Uyển lậpɨtức căng thẳng.°Thẩm Tri Minhĩcúi đầu nhìnἱnàng, ánh mắt³ẩn chứa đôiɪchút xót thương.
Ôngĺta hiểu đồóđệ này, mặc(dù tự caoἱtự đại, nhưngílại vô cùngíkiêu ngạo, chưaọbao giờ tỏıra yếu thế{trước người khác,ãtu vi làḷtất cả củaýnàng.
Mà hôm nay,ýnàng lại trởảthành thế này.
Thàỉchết cũng khôngýchịu nhận tội…
“Viịsư hỏi con:lần cuối…” ThẩmàTri Minh nhìnứnàng, trong mắtếmang theo sựỹsăm soi: “Có,thật Nguyệt Lyúkhông phải doểcon đả thương?”ἵ
“Mặc kệ ôngữta.”
“Thật sựĨkhông phải con!”ĩ
Hệ thống vàủTần Uyển Uyểníđồng thời mở[miệng. Lời vừađdứt, Tần UyểníUyển lập tứcĩcảm giác đượcĩđau đớn củaįdòng điện chạyỹqua cơ thể.ЇĐau đớn khiếnịnàng bổ nhàoìvề trước, theoầđà túm lấyĬquần của Thẩm³Tri Minh.
Thẩm TriờMinh cứng đờ.ọTần Uyển Uyểnịkhông biết, nàng°ngẩng đầu, chảyĺnước mắt vìɩđau đớn, rưngửrưng nhìn Thẩm{Tri Minh: “Sưáphụ, thật sựíkhông phải conἲmà.”
“Con buông{tay trước đã.”ï
Thẩm Tri Minhửgiả vờ bìnhẫtĩnh níu dâyìlưng quần trênĩeo. Tần Uyển³Uyển hoàn toànãkhông để tâmổmình túm phảiἳcái gì, nàngỉchỉ cảm giácọđược dòng điệnùxoèn xoẹt chạyầqua cơ thể.ũHệ thống hétIinh ỏi bênủtai: “Ký chủ,ỹmột Đại nữɨchính như cô³không thể dễìdàng giải thíchónhư vậy được.ịCô phải caoợngạo, phải lạnhõlùng, phải khôngãnói lời nào!”ì
“Đại nữ chínhícũng không phảiĪđồ ngốc! CứĬnhất định ngậmốchặt miệng vậy,hả?!”
Tần UyểnỉUyển túm chặtớquần Thẩm TriịMinh, quyết địnhếđấu tranh vớiỳhệ thống tớiửcùng. Nhìn kếtòcục của GiảnưChi Diễn kia,ḷnàng chẳng muốnĩmình bị đánhílún đất rồiếvứt xuống núiăchút nào!
Tần UyểníUyển xem chiếc]quần kia giốngưnhư công cụìgiảm đau, vừaİkéo mạnh hòngẫtrút hết đauἰđớn, vừa vộiívã giải thích:[“Hôm đó chúngĩcon đều bịĮthương nặng, cóĭmột con… mộtócon nhím cấpíchín nhảy raísau lưng sưímuội. Con nhấtọthời gấp gápẻđẩy muội ấyổxuống sườn núi,ítránh cho muộiíấy bị conɨnhím tổn thương.ἱTố thế châuἱthấy cảnh đó,ặnhưng con thậtịsự không muốnĩhại muội ấy.”ọ
Dứt lời, TầnịUyển Uyển dựaḽtheo suy luậnờThẩm Tri Minhẻđã để ýḷtới Tô NguyệtễLy, vậy thìèkhiến ông taìchú ý tớiĬcách đánh thứcíTô Nguyệt Ly,jnghĩ biện phápịdụ ông taửra khỏi VấnêTâm Tông.
“Con vốnặkhông biết tạiỵsao muội ấyĺhôn mê bấtĨtỉnh, chắc chắnợcó lý doḷkhác! Sư phụ,ỳngười mau cứuĬsư muội đi,Ïđừng lãng phíĺthời gian chỗɩcon nữa!”
“Conɪbuông tay.”
NhưngÎThẩm Tri Minhấlúc này cănḽbản không muốnἴquan tâm sốngỏchết của TôịNguyệt Ly, ôngĩta chỉ muốnỉgiữ lấy quầnềcủa mình. TầnởUyển Uyển lắcấđầu nguầy nguậy:ἲ“Sư phụ, conèkhông buông. Nếuingười không tinÍcon, con khôngỷbuông tay!
“Buông tay!”ứ
“Không!”
“Tần Vãn!”:
“Sư phụ, huăhu hu huįhu hu! Mauụcứu con, cứuĭsư muội đi,ánếu không sẽἴkhông kịp mất!”ỉ
Đau quá, dòngɪđiện khiến cảỉngười nàng như:sụp đổ đếnùnơi. Cơn đauἳlàm nàng gàoổkhóc thảm thiết,ḻThẩm Tri Minhậlại không nhậnýlời, nàng sắpắchịu hết nổiịrồi.
Thẩm Tri Minhỵnhắm mắt, hítỵsâu một hơi,ĩcố nén suyĩnghĩ muốn đánhỹmột chưởng đậpîchết tên nghịchỉđồ này. ÔngIta kiềm chếọbản thân, mởɩmiệng: “Vi sưἵtạm tin con,ũbuông tay ra!”ỉ
Nghe nói thế,ἷcuối cùng tayἳkéo quần củaạTần Uyển Uyểnḹcũng thả lỏng.ļNàng ngước mắtḹnhìn Thẩm TriẻMinh: “Sư phụ,ìthật không?”
“Viἴsư sẽ đíchЇthân đến MậtĪcảnh một chuyến.”ịThẩm Tri Minhỉthấy nàng buôngịtay bèn thở]phào: “Trước tiên,ắcon yên tâmîdưỡng thương, nếuừkhông phải conúhại sư muội,ỡvi sư sẽờtrả lại công¹bằng cho con.ỹCòn nếu thậtḷsự là conơhại…” Thẩm TriếMinh lạnh mặt:ằ“Đừng trách vi‹sư ra tayâthanh lý mônĮhộ.”
“Người yênỳtâm.” Tần UyểnỗUyển ngồi thẳngḽdậy, giơ tayìlên, vẻ mặtíchân thành: “Conịlấy tính mạngịTần Vãn xin,thề với người,ícon không hềăcó lòng hãmằhại sư muộiḻchút nào.”
Dùèsao Tần Vãnđcũng đã mấtįrồi.
Mà về phíaἰThẩm Tri Minh,ẻlời thề củaìtu sĩ đềuícó Thiên Đạoẳràng buộc. ThẩmẵTri Minh thấyīthế liền trầmḹngâm, cuối cùngĩgật đầu, lựaịchọn tin tưởngἵTần Uyển Uyển.
38ỷở trong thứcịhải nghe thấyĩlời thề nàyìthì không khỏiẹcảm khái: “Côḷthật là khôngἰbiết xấu hổ…”ỹ
Tần Uyển Uyểnỉhoàn toàn bỏíngoài tai lờiľphàn nàn củaἱhệ thống, ngoan¹ngoãn nhìn Thẩm[Tri Minh.
“Con nghỉíngơi trước đi.”ơThẩm Tri Minhílẳng lặng lùiẫvề sau mộtõbước, cách xaắTần Uyển Uyển,ồsau đó nhìnéTống Tích Niên:í“Những ngày taộđi, hãy trôngậnom sư muộiɩcon nhiều hơn.”ỉ
“Vâng.”
Tống TíchỳNiên đáp lời,âTần Uyển Uyểnɪthấy Thẩm TriìMinh định rời¸đi, vội vàngịlên tiếng: “Sư}phụ, còn mộtựchuyện nữa.”
ThẩmìTri Minh ngheἷvậy thì quayậđầu lại nhìnỏnàng. Tần Uyển]Uyển trầm giọng:ỉ“Con cảm thấyíQuân thiếu chủõcó mưu đồ[xấu với con.”}
Nghe nói thế,íThẩm Tri Minhìvà Tống TíchĩNiên nhìn nhau,ârõ ràng khôngỉtin tưởng lắm.ľTần Uyển Uyểnộrưng rưng, ấmĩức mở miệng:ề“Ban nãy trênềĐài thẩm mệnh,âcon cảm giácửhuynh ấy đãỵlàm gì đóốvới con. Sauấđó trong chớpổmắt, tu viἴKim Đan của)con mất hết!ẳSư phụ, bâyİgiờ con làịphế nhân rồi,ữngười không ởĪđây, nếu Quânàthiếu chủ muốnàlàm gì con…”õ
Thẩm Tri Minhờkhông lên tiếng,ḹTống Tích Niênũnhíu mày.
Bọn họÎkhông rõ QuânḹThù muốn làmògì Tần UyểnɪUyển, nhưng quảỉthật linh lựcìTần Uyển Uyểnḻbiến mất quáỏnhanh không phảiichuyện bình thường.,Lúc đó, QuânἴThù cách nàngụgần nhất, xảyýra chuyện gìἷcũng chỉ cóỵhai người bọnẩhọ biết.
Thẩm Tri¸Minh ngẫm nghĩ,ïgiơ tay lên,ìchấm vào ấnềđường Tần UyểnɪUyển. Tần UyểnắUyển lập tứcĭcảm thấy cóửhai luồng linhịlực chui vào:cơ thể mình.
“Đâyịlà một kiếmờquyết và mộtļChú truy tìm.ĩBình thường cóìviệc gì, conïcó thể gọiîsư huynh giúpẽcon. Thời điểmìquan trọng, nếuỉcó người gâyỗbất lợi, luồngịkiếm quyết nàyởcủa vi sưữcó thể bảoẽvệ con bìnhệan. Sắp tới,jcon yên phậnɪở lại VấnệTâm Tông, đợiЇvi sư trởèvề. Nếu conửmuốn chạy trốn…”ı
“Con sẽ khôngỉtrốn!”
Tần Uyển Uyển vội vàng lắc đầu: “Chúng con đợi sư phụ trở về, tẩy sạch oan khuất cho con.”
Đúng là ngu ngốc, không có thực lực của Giản Hành Chi, mà lại muốn giả làm Giản Hành Chi, giả bộ thất bại còn bị đánh. Kiểu người này ở trên phim truyền hình thì chính là bia đỡ đạn dùng để gây cười. Mang y theo bên cạnh, nàng có mấy cái mạng giúp y giải quyết vấn đề?
Tần Uyển Uyển: “…”
“Nghĩ rồi nhé.” 38 nói một cách tự tin: “Chúng ta đã tính hết rồi. Trước tiên cô trốn đi, sau đó tìm chỗ tiêu hóa Long đan, kế tiếp Quân Thù sẽ bắt cô tra tấn. Cô chịu đủ mọi hành hạ, trải qua gian khổ mà ngộ đạo, thăng cấp từ trong tuyệt cảnh, sau đó vượt ngục trốn thoát! Đợi Tô Nguyệt Ly bị bọn họ đánh thức, nỗi oan của cô sẽ tự động rửa sạch! Đến lúc đó, bọn họ sẽ khóc lóc thảm thiết, mà cô và bọn họ không đội trời chung. Kiểu Đại nữ chính thăng cấp đẫm máu thế này, cô thấy kiên cường không?”
“Ừ.”
“Cô còn biết OOC?” 38 thở dài: “Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới giấu được Long đan, cô lại gạt Thẩm Tri Minh đến Mật cảnh. Ông ta vừa nhìn là biết ngay cô giết Thanh long, biết cô giết Thanh long liền biết cô nuốt Long đan, chờ ông ta trở về sẽ móc Long đan của cô ngay cho xem.”
“Thịt kho tàu.” Nàng quay đầu nhìn Tống Tích Niên, nhẹ nhàng đặt câu hỏi: “Đầu bếp Vấn Tâm Tông biết làm không?”
Thẩm Tri Minh không nói gì nhiều, thấy Tần Uyển Uyển ngoan ngoãn, ông ta gật đầu rồi xoay người rời đi.
“Cho nên…” Tần Uyển Uyển nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái đơn thuần khi nằm trên giường, ánh mắt thờ ơ: “Trước khi ông ta trở về, ta tẩy sạch nỗi oan cho Tần Vãn rồi xuống núi.”
Đợi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển thở phào. Bây giờ, nàng đã tách khỏi Thẩm Tri Minh, có được một luồng kiếm quyết của ông ta, tách Quân Thù ra là có thể yên ổn dưỡng thương, tiếp tục tính bước kế tiếp.
“Sư muội…” Tống Tích Niên áy náy cúi đầu: “Huynh…”
Nhìn khuôn mặt ảm đạm của Tần Uyển Uyển, nhớ tới trước giờ sư muội một mình một đao, luôn là dáng vẻ người đầu tiên dưới Kim Đan(*), Tống Tích Niên có phần đau lòng.
Tống Tích Niên đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển nhìn thấy nàng vẫn đang sờ ấn đường của mình giống như một đứa trẻ.
Tống Tích Niên nhìn một lát thì bật cười: “Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân thiết như thế với huynh và sư phụ.”
】
Nàng hiểu rồi, Đại nữ chính mà hệ thống gọi đó là làm việc không cần não.
Nghe vậy, động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, giả vờ mỉm cười chua xót: “Đó chẳng phải là do hai người thiên vị sao. Từ khi sư muội đến Vấn Tâm Tông…” Tần Uyển Uyển lộ vẻ đau lòng trên mặt: “Hai người đều không thèm quan tâm muội nữa. Sư huynh biết không, lúc đó ở Mật cảnh, muội và con nhím huyết chiến mười ngày mười đêm. Muội vẫn luôn chờ đợi, hi vọng sư huynh và sư phụ tới cứu mình. Nhưng các người…”
Lời vừa nói ra, Tống Tích Niên cảm thấy xấu hổ, y đứng cứng ngắc tại chỗ: “Sư muội luôn kiên cường, chúng ta đều tưởng…”
Đồ ăn bám khó ưa, xấu xa!
“Vậy không còn gì tốt hơn.” Tần Uyển Uyển cười: “Đã xuống núi rồi, huynh không ngại mua thêm vài thứ chứ?”
“Tưởng muội sẽ không chết à?” Tần Uyển Uyển xoay đầu qua, ánh mắt thê lương nhìn Tống Tích Niên: “Bây giờ, muội đã là phế nhân. Sư huynh, huynh có thể đối xử tốt với muội hơn một chút không?”
“Tưởng muội sẽ không chết à?” Tần Uyển Uyển xoay đầu qua, ánh mắt thê lương nhìn Tống Tích Niên: “Bây giờ, muội đã là phế nhân. Sư huynh, huynh có thể đối xử tốt với muội hơn một chút không?”
“Sư muội đừng nản lòng thế…” Tống Tích Niên vừa nghe vậy đã lập tức nghiêm nghị lại: “Với thiên phú của sư muội, trùng tu Kim Đan không khó.”
“Trùng tu Kim Đan không khó…” Tần Uyển Uyển thở dài, càng diễn càng nhập tâm: “Nhưng lòng người như nước, nước đổ khó thu.”
Nếu Tần Vãn thật sự bị đổ oan, y có bù đắp thế nào cũng không đủ.
【 Vở kịch nhỏ 】
“Sư muội…” Tống Tích Niên áy náy cúi đầu: “Huynh…”
Thẩm Tri Minh không nói gì nhiều, thấy Tần Uyển Uyển ngoan ngoãn, ông ta gật đầu rồi xoay người rời đi.
38: “Ai mà không vậy?”
“Có điều sư huynh cũng đừng buồn…” Không biết có phải vì lời kịch phù hợp với thiết lập Đại nữ chính hay không mà cảm giác điện giật từ từ biến mất. Tần Uyển Uyển quay sang, tiên phong đạo cốt(*) trầm tĩnh mỉm cười: “Dạo một vòng sinh tử, muội đã nghĩ thông suốt rồi. Trước đây do muội quá cưỡng cầu, chuyện hôm qua tựa như đã chết hôm qua, từ hôm nay trở đi, chúng ta trân trọng từng thời khắc trôi qua là được.”
Tần Uyển Uyển như sợ mình ăn bữa nay không có bữa mai, tiếp tục nói: “Hạt dẻ rang, hạt thông rang, mứt hồ lô ngào đường, kẹo xí muội,…“Cô còn biết OOC?” 38 thở dài: “Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới giấu được Long đan, cô lại gạt Thẩm Tri Minh đến Mật cảnh. Ông ta vừa nhìn là biết ngay cô giết Thanh long, biết cô giết Thanh long liền biết cô nuốt Long đan, chờ ông ta trở về sẽ móc Long đan của cô ngay cho xem.”(*) Tiên phong đạo cốt: phong phạm tiên nhân, khí khái đạo trưởng
666: “Ký chủ của em cũng rất có chính kiến.”
666: “…”
***
“Sư muội nói chí phải!” Tống Tích Niên nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói thì vui vẻ lên: “Sư muội, muội muốn cái gì cứ việc nói với sư huynh.”
Lời vừa nói ra, Tống Tích Niên cảm thấy xấu hổ, y đứng cứng ngắc tại chỗ: “Sư muội luôn kiên cường, chúng ta đều tưởng…”
“Sư huynh.” Tần Uyển Uyển ngoảnh mặt về phương xa, có cảm giác đại triệt đại ngộ, nhìn thấu sinh tử: “Trước đây, muội vẫn luôn kiềm chế ham muốn, cai khói lửa nhân gian, chưa bao giờ hưởng thụ phồn hoa kiếp này. Hôm nay muội muốn thử một chút.”
“Ta phải nghĩ cách giết cô.” Giản Hành Chi nhắm mắt lại, thề son sắt: “Sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù.”
Mà lúc này, rốt cuộc Giản Hành Chi nằm dưới chân núi chậm rãi mở mắt ra.
“Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
“Sư muội muốn?”
“Thịt kho tàu.” Nàng quay đầu nhìn Tống Tích Niên, nhẹ nhàng đặt câu hỏi: “Đầu bếp Vấn Tâm Tông biết làm không?”
“Trùng tu Kim Đan không khó…” Tần Uyển Uyển thở dài, càng diễn càng nhập tâm: “Nhưng lòng người như nước, nước đổ khó thu.”
Tống Tích Niên sững sờ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Huynh có thể xuống chân núi mua cho muội.”
Nghe vậy, động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, giả vờ mỉm cười chua xót: “Đó chẳng phải là do hai người thiên vị sao. Từ khi sư muội đến Vấn Tâm Tông…” Tần Uyển Uyển lộ vẻ đau lòng trên mặt: “Hai người đều không thèm quan tâm muội nữa. Sư huynh biết không, lúc đó ở Mật cảnh, muội và con nhím huyết chiến mười ngày mười đêm. Muội vẫn luôn chờ đợi, hi vọng sư huynh và sư phụ tới cứu mình. Nhưng các người…”
“Vậy không còn gì tốt hơn.” Tần Uyển Uyển cười: “Đã xuống núi rồi, huynh không ngại mua thêm vài thứ chứ?”
Trời xanh mây trắng đập vào mắt, chiếc lá xoay vần nhẹ nhàng rơi. Giản Hành Chi hít sâu một hơi, làm một cú cá chép lộn mình, trở người ngồi dậy. Y ngồi xếp bằng, thuần thục giơ tay vẽ trận pháp hồi phục dưới đất, lại chồng lên một đống trận pháp phức tạp, sau đó trở tay kết ấn đặt tại đầu gối, nhắm mắt vận hành trận pháp.
“Sư muội còn muốn mua gì?”
“Vậy tốt quá rồi.” 38 hào hứng, lời nói tràn trề hi vọng: “Chúng ta mau xuống núi, cứu Giản Chi Diễn, sau đó mở khoá nhiệm vụ tuyến chính. Hai người một hệ thống chúng ta cùng lưu lạc chân trời!”
Tần Uyển Uyển vội vàng lắc đầu: “Chúng con đợi sư phụ trở về, tẩy sạch oan khuất cho con.”
Nhìn khuôn mặt ảm đạm của Tần Uyển Uyển, nhớ tới trước giờ sư muội một mình một đao, luôn là dáng vẻ người Kim Đan cấp hạ, Tống Tích Niên có phần đau lòng.
.” Tần Uyển Uyển ngoảnh ?”3
Vở kịch nhỏ 6
. Mình cũng chẳng hiểu ý tác giả là gì nữa, rõ ràng là Tần Vãn đã Kim Đan nhưng lại ghi dưới Kim Đan, ai hiểu thì comment phía dưới để mình sửa nha.
(*) Tiên phong đạo cốt: phong phạm tiên nhân, khí khái đạo trư
Nếu Tần Vãn thật sự bị đổ oan, y có bù đắp thế nào cũng không đủ.
Tống Tích Niên sững sờ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Huynh có thể xuống chân núi mua cho muội.”
“Ừ.”
Nếu không phải đổ oan… e rằng sư phụ sẽ không bỏ qua cho nàng. Dù sao cũng là sư muội một tay y dạy dỗ, cho dù đi con đường tà đạo, y cũng muốn tiễn nàng chặng đường cuối cùng.
Nếu không phải đổ oan… e rằng sư phụ sẽ không bỏ qua cho nàng. Dù sao cũng là sư muội một tay y dạy dỗ, cho dù đi con đường tà đạo, y cũng muốn tiễn nàng chặng đường cuối cùng.
Dám đâm nàng, tới giờ bụng nàng vẫn còn đau.
Tần Uyển Uyển không nhận ra tâm trạng phức tạp của Tống Tích Niên. Nghe lời Tống Tích Niên nói, nàng lập tức mở miệng: “Muội muốn ăn —— trứng vịt muối, vịt muối, gà xé tay, ngỗng quay, sườn heo chua ngọt, thịt viên ngũ phúc, đầu sư tử, ớt Hàng Châu xào cà tím, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo khoai lang tím…”
38: “Ký chủ của anh rất có chính kiến, không bao giờ nghe lời hệ thống.”
“Vì sao các người…” Tần Uyển Uyển nghiêm túc giải thích: “Không thể dùng não một chút vậy. Sao chúng ta không ổn định thế cục, tra rõ chân tướng, dưới tình trạng thân thể khỏe mạnh mà dễ dàng chạy xuống núi? Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên có tình cảm với Tần Vãn, sao các người không lợi dụng tình cảm này để sự việc suôn sẻ một chút? Sao cứ nhất thiết phải lụi một nhát?”
Tống Tích Niên thấy nàng nói một tràng dài, lập tức lấy bút trong túi ra ghi chép.
乃金丹之下第一人的模样
Tần Uyển Uyển không nhận ra tâm trạng phức tạp của Tống Tích Niên. Nghe lời Tống Tích Niên nói, nàng lập tức mở miệng: “Muội muốn ăn —— trứng vịt muối, vịt muối, gà xé tay, ngỗng quay, sườn heo chua ngọt, thịt viên ngũ phúc, đầu sư tử, ớt Hàng Châu xào cà tím, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo khoai lang tím…”
Tần Uyển Uyển như sợ mình ăn bữa nay không có bữa mai, tiếp tục nói: “Hạt dẻ rang, hạt thông rang, mứt hồ lô ngào đường, kẹo xí muội,…
“Sư muội.” Ghi một hồi, Tống Tích Niên dứt khoát ngẩng đầu, cắt lời Tần Uyển Uyển: “Đừng nói nữa, sư huynh bắt đầu bếp lên núi cho muội.”
“Cô nói vậy…” 38 ngớ ra: “Cũng có lý…”
“Đại… Đại ca…”
Dứt lời, Tống Tích Niên biến mất tăm khỏi phòng giống như sợ Tần Uyển Uyển còn tiếp tục yêu cầu gì nữa.
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển im lặng không đáp.
Nguyện vọng của Tần Vãn chỉ nói bảo vệ Giản Chi Diễn, đâu có nói muốn Giản Chi Diễn phi thăng đúng không?
Đợi sau khi Tống Tích Niên đi, Tần Uyển Uyển ngã “bịch” xuống giường, lẩm bẩm hỏi hệ thống: “Đây là trừng phạt sau khi OOC(*) nhân vật trong truyền thuyết à?”
(*) Nguyên văn là thế này
“Sư muội…” Tống Tích Niên áy náy cúi đầu: “Huynh…”(*) Viết tắt củaTống Tích Niên đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển nhìn thấy nàng vẫn đang sờ ấn đường của mình giống như một đứa trẻ. “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
“Cô còn biết OOC?” 38 thở dài: “Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới giấu được Long đan, cô lại gạt Thẩm Tri Minh đến Mật cảnh. Ông ta vừa nhìn là biết ngay cô giết Thanh long, biết cô giết Thanh long liền biết cô nuốt Long đan, chờ ông ta trở về sẽ móc Long đan của cô ngay cho xem.”
“Có phải hệ thống tính toán của các người có vấn đề không?” Tần Uyển Uyển uể oải nói: “Dựa theo tình hình trên Đài thẩm mệnh, cho dù ta chịu một dao, Thẩm Tri Minh xuất phát từ đạo nghĩa mà thả ta xuống núi, nhưng tên khốn kiếp Quân Thù sẽ để ta xuống núi sao? Đến lúc đó, thân ta mang trọng thương, một mình gặp phải tên biến thái Quân Thù, cậu có nghĩ tới sẽ thế nào không?”
“Cho nên…” Tần Uyển Uyển nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái đơn thuần khi nằm trên giường, ánh mắt thờ ơ: “Trước khi ông ta trở về, ta tẩy sạch nỗi oan cho Tần Vãn rồi xuống núi.”
“Sư muội nói chí phải!” Tống Tích Niên nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói thì vui vẻ lên: “Sư muội, muội muốn cái gì cứ việc nói với sư huynh.”
“Nỗi oan?”
Tống Tích Niên đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển nhìn thấy nàng vẫn đang sờ ấn đường của mình giống như một đứa trẻ.
“Có phải hệ thống tính toán của các người có vấn đề không?” Tần Uyển Uyển uể oải nói: “Dựa theo tình hình trên Đài thẩm mệnh, cho dù ta chịu một dao, Thẩm Tri Minh xuất phát từ đạo nghĩa mà thả ta xuống núi, nhưng tên khốn kiếp Quân Thù sẽ để ta xuống núi sao? Đến lúc đó, thân ta mang trọng thương, một mình gặp phải tên biến thái Quân Thù, cậu có nghĩ tới sẽ thế nào không?”
“Nghĩ rồi nhé.” 38 nói một cách tự tin: “Chúng ta đã tính hết rồi. Trước tiên cô trốn đi, sau đó tìm chỗ tiêu hóa Long đan, kế tiếp Quân Thù sẽ bắt cô tra tấn. Cô chịu đủ mọi hành hạ, trải qua gian khổ mà ngộ đạo, thăng cấp từ trong tuyệt cảnh, sau đó vượt ngục trốn thoát! Đợi Tô Nguyệt Ly bị bọn họ đánh thức, nỗi oan của cô sẽ tự động rửa sạch! Đến lúc đó, bọn họ sẽ khóc lóc thảm thiết, mà cô và bọn họ không đội trời chung. Kiểu Đại nữ chính thăng cấp đẫm máu thế này, cô thấy kiên cường không?”
“Vị huynh đệ này.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lười và ngốc không giống nhau, sợ và đần cũng không giống nhau. Phiền cậu tôn trọng chỉ số IQ của ta.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Đợi sau khi Tống Tích Niên đi, Tần Uyển Uyển ngã “bịch” xuống giường, lẩm bẩm hỏi hệ thống: “Đây là trừng phạt sau khi OOC(*) nhân vật trong truyền thuyết à?”
Nàng hiểu rồi, Đại nữ chính mà hệ thống gọi đó là làm việc không cần não.
“Vì sao các người…” Tần Uyển Uyển nghiêm túc giải thích: “Không thể dùng não một chút vậy. Sao chúng ta không ổn định thế cục, tra rõ chân tướng, dưới tình trạng thân thể khỏe mạnh mà dễ dàng chạy xuống núi? Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên có tình cảm với Tần Vãn, sao các người không lợi dụng tình cảm này để sự việc suôn sẻ một chút? Sao cứ nhất thiết phải lụi một nhát?”
Tống Tích Niên nhìn một lát thì bật cười: “Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân thiết như thế với huynh và sư phụ.”
“Cô nói vậy…” 38 ngớ ra: “Cũng có lý…”
Ngài muốn giết ta cũng không cần nói ta biết đâu, thật đấy.
Dứt lời, 38 sực tỉnh: “Cô không ngốc à?”
Vở kịch nhỏ
“Vị huynh đệ này.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lười và ngốc không giống nhau, sợ và đần cũng không giống nhau. Phiền cậu tôn trọng chỉ số IQ của ta.”
(*) Nguyên văn là thế này乃金丹之下第一人的模样. Mình cũng chẳng hiểu ý tác giả là gì nữa, rõ ràng là Tần Vãn đã Kim Đan nhưng lại ghi dưới Kim Đan, ai hiểu thì comment phía dưới để mình sửa nha.
Dứt lời, 38 sực tỉnh: “Cô không ngốc à?”
“Vậy tốt quá rồi.” 38 hào hứng, lời nói tràn trề hi vọng: “Chúng ta mau xuống núi, cứu Giản Chi Diễn, sau đó mở khoá nhiệm vụ tuyến chính. Hai người một hệ thống chúng ta cùng lưu lạc chân trời!”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển im lặng không đáp.
(*) Viết tắt của
Tống Tích Niên thấy nàng nói một tràng dài, lập tức lấy bút trong túi ra ghi chép.
Hai người một hệ thống lưu lạc chân trời? Bộ sợ mạng nàng lớn quá hả?
Đúng là ngu ngốc, không có thực lực của Giản Hành Chi, mà lại muốn giả làm Giản Hành Chi, giả bộ thất bại còn bị đánh. Kiểu người này ở trên phim truyền hình thì chính là bia đỡ đạn dùng để gây cười. Mang y theo bên cạnh, nàng có mấy cái mạng giúp y giải quyết vấn đề?
Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng tức. Nàng nghĩ kỹ rồi, đợi nàng nghĩ cách xuống núi, nàng sẽ bán tên đó cho một nhà khá giả, để y yên ổn sống hết đời, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Dám đâm nàng, tới giờ bụng nàng vẫn còn đau.
“Sư muội muốn?”
Đồ ăn bám khó ưa, xấu xa!
Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng tức. Nàng nghĩ kỹ rồi, đợi nàng nghĩ cách xuống núi, nàng sẽ bán tên đó cho một nhà khá giả, để y yên ổn sống hết đời, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Còn chuyện phi thăng…
Nguyện vọng của Tần Vãn chỉ nói bảo vệ Giản Chi Diễn, đâu có nói muốn Giản Chi Diễn phi thăng đúng không?
“Sư huynh.” Tần Uyển Uyển ngoảnh mặt về phương xa, có cảm giác đại triệt đại ngộ, nhìn thấu sinh tử: “Trước đây, muội vẫn luôn kiềm chế ham muốn, cai khói lửa nhân gian, chưa bao giờ hưởng thụ phồn hoa kiếp này. Hôm nay muội muốn thử một chút.”
666: “Ký chủ của anh chắc chắn không lì lợm bằng của em.”
Tần Uyển Uyển cảm thấy hài lòng với tương lai dự tính, nhắm mắt nhớ đến thịt kho tàu của mình.
Hai người một hệ thống lưu lạc chân trời? Bộ sợ mạng nàng lớn quá hả?
Mà lúc này, rốt cuộc Giản Hành Chi nằm dưới chân núi chậm rãi mở mắt ra.
【
Trời xanh mây trắng đập vào mắt, chiếc lá xoay vần nhẹ nhàng rơi. Giản Hành Chi hít sâu một hơi, làm một cú cá chép lộn mình, trở người ngồi dậy. Y ngồi xếp bằng, thuần thục giơ tay vẽ trận pháp hồi phục dưới đất, lại chồng lên một đống trận pháp phức tạp, sau đó trở tay kết ấn đặt tại đầu gối, nhắm mắt vận hành trận pháp.
“Đại… Đại ca…”
Hệ thống 666 run rẩy mở miệng: “Ngài… ngài lại muốn làm gì?”
38: “Cũng không nghe lời?”
Đợi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển thở phào. Bây giờ, nàng đã tách khỏi Thẩm Tri Minh, có được một luồng kiếm quyết của ông ta, tách Quân Thù ra là có thể yên ổn dưỡng thương, tiếp tục tính bước kế tiếp.
“Ta phải nghĩ cách giết cô.” Giản Hành Chi nhắm mắt lại, thề son sắt: “Sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù.”
666: “…”
Ngài muốn giết ta cũng không cần nói ta biết đâu, thật đấy.
***
Mà lúc này, rốt cuộc Giản Hành Chi nằm dưới chân núi chậm rãi mở mắt ra.“Ta phải nghĩ cách giết cô.” Giản Hành Chi nhắm mắt lại, thề son sắt: “Sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù.”【***38: “Ai mà không vậy?” Vở kịch nhỏ Tống Tích Niên sững sờ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Huynh có thể xuống chân núi mua cho muội.”666: “Chẳng những không nghe, anh ta còn muốn giết em đây này.”】
666: “Đây là ký chủ khó nhất mà em từng dẫn dắt.”
38: “Ai mà không vậy?”
666: “Ký chủ của anh chắc chắn không lì lợm bằng của em.”
38: “Ký chủ của anh rất có chính kiến, không bao giờ nghe lời hệ thống.”
Tần Uyển Uyển như sợ mình ăn bữa nay không có bữa mai, tiếp tục nói: “Hạt dẻ rang, hạt thông rang, mứt hồ lô ngào đường, kẹo xí muội,…
666: “Ký chủ của em cũng rất có chính kiến.”
38: “Cũng không nghe lời?”
666: “Chẳng những không nghe, anh ta còn muốn giết em đây này.”
38: “…”
Dù hông có tu vi nhưng mà anh vẫn xịn, chỉ cần đừng làm quá để bị điện giật là oke.
Mở miệng rất to là mình oan, đỉnh nhé Uyển Uyển!
Mà thương cho hoàn cảnh của ông sư phụ, bị túm quần vậy ai chẳng hốt! Đã thế Uyển Uyển còn cực nhây nữa!
Kí chủ dở người còn gặp hệ thống dở hơi nữa thì đường phi thăng không biết như nào luôn.
chị thì tẩy não hệ thống, còn anh thì mún diệt nó lun, tội ghê khi gặp phải 2 ng này hahaha. Nếu hệ thống ko có điện là nó delete từ chương 3 lun.
Hệ thống nói: Làm công ăn lương thật sự quá áp lực đi huhuhuhu
3 chương chỉ thấy nam chính nói nhiều thật ? độc thoại nội tâm cũng mình ô ý
cười chết