Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 03

Chương 03

Ta muốn giết hệ thống, sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lúc Giản Hành Chi bị ném xuống núi, Tần Uyển Uyển đang nằm mơ.

Trong giấc mơ là một cánh cổng lớn lấp lánh ánh vàng đứng trong mây, nối từ trời xuống đất bằng một loạt bậc thang.

Tần Uyển Uyển nghe thấy tiếng nước tựa như từng đợt sóng biển truyền từ đằng xa tới.

Nàng đứng trước cổng, ngẩng đầu nhìn bên trên viết ba chữ lớn —— Đăng Tiên Môn.

Đăng Tiên Môn?

Tn Uyn Uyn thoáng ngêngàng.

Nàng biết truynthuyết v ĐăngîTiên Môn. Đăng¹Tiên Môn caTiên gii thtra chính làLong Môn trongCá chép vưtïLong Môn theo)li k nhânĭgian. Đó làcon đưng liênīthông mà Thiênĩgii đc bitm riêng choLong tc, phàmìlà huyết mchįLong tc, chcn vưt quaĐăng Tiên Mônĭđu có thtrc tiếp phiĩthăng.

Vì sao nàngli đây?

TnUyn Uyn chưakp suy nghĩthêm, bng nhiênânàng nghe thy]tiếng rng gmâg, tiếp đóíâm thanh sóngũbin xung quanhdn biến mt,ìtiếng h thngcàng ngày càngìto: “Ký ch? Cô cònếsng không, kých?”

Tn UynUyn run runđôi mt. Đuïtiên, nàng ngithy mùi thuc,ĩsau khi gngôgưng m mtra, đp vàoįmt là đu}giưng treo tthuc đc thùìca Bách ThoĐưng.

Ký ch, côľtnh ri.”

Ging38 kích đng:ΓCô hù chếtưta, ta tưngếcô sp ngmЇri ch!”

TnũUyn Uyn khôngĩđ ý tinó. Nàng nmĩyên trên giưngómt lát, sauìđó giơ tay}s bng mình.Va chm vào,nàng đã nghethy tiếng nóiêbình tĩnh caThm Tri Minhtruyn t bênúcnh ti: “TaĪđã gii trđchú thut trênngưi con, cũngđã đ Bchsư thúc mayngoi thương li.Con tĩnh dưngmt thi gians không cógì đáng ngi.”

Nghe thy liThm Tri Minh,Tn Uyn Uynăxoay đu theo°bn năng, nhìnĨthy ông taíngi cnhbàn. Tng TíchNiên đng sauĮlưng ông ta,²lo lng nhìnTn Uyn Uyn.

TnıUyn Uyn đngưi, cm giácİđau đn trênbng lp tcănhc nh ttjc mi chuynxy ra trưcĩkhi bt tnh.Nàng không dámóc đng, kìmchế s căng²thng, c scsuy nghĩ làmđsao ng phójvi tôn đi¸thn.

Thm Tri Minhvà Tng TíchíNiên không giếtếnàng, thm chíngay lúc nàngĩcn k cáichết thì cunàng trưc tiên.ɩDa theo tìnhįtiết gc cóìth xem nhưTn Vãn đưchai ngưi nàyũnuôi ln, khôngíth nào bnùh không cóchút tình cm,chng qua ctĩtruyn thúc đyânhng ngưi yêuÏn chính huhết đu teo[não, mà tìnhcm đi viTn Vãn vàơs quan tâmàquá mc đi°vi Tô NguytLy này đulà đim màánàng có thli dng.

Nàng phiīxung núi. Bachuyn quan trng(nht hin nayđó là dưng(thương, gii oanvà tách khiThm Tri Minh.

Tuvi Thm TriMinh quá cao,có ông ta đây, rtïnhiu vic không³tin hành đng.,Thm Tri MinhĬva đi, cóth làm đưcrt nhiu thũvi cưng đthn thc camình.

Đu óc TnèUyn Uyn vnÍhành cc nhanh.

ThmTri Minh thyínàng không nóiíli nào, bèníđng dy điti trưc mtnàng.

Ông ta vađng đy, TnļUyn Uyn lpɨtc căng thng.°Thm Tri Minhĩcúi đu nhìnnàng, ánh mt³n cha đôiɪchút xót thương.

Ôngĺta hiu đóđ này, mc(dù t caot đi, nhưngíli vô cùngíkiêu ngo, chưabao gi tıra yếu thế{trưc ngưi khác,ãtu vi làtt c caýnàng.

Mà hôm nay,ýnàng li trthành thế này.

Thàchết cũng khôngýchu nhn ti…

Visư hi con:ln cui… ThmàTri Minh nhìnnàng, trong mtếmang theo ssăm soi: “Có,tht Nguyt Lyúkhông phi docon đ thương?”

“Mc k ôngta.”

Tht sĨkhông phi con!”ĩ

H thng vàTn Uyn Uyníđng thi m[ming. Li vađdt, Tn UyníUyn lp tcĩcm giác đưcĩđau đn caįdòng đin chyqua cơ th.ЇĐau đn khiếnnàng b nhàoìv trưc, theođà túm lyĬqun ca Thm³Tri Minh.

Thm TriMinh cng đ.Tn Uyn Uynkhông biết, nàng°ngng đu, chyĺnưc mt vìɩđau đn, rưngrưng nhìn Thm{Tri Minh: “Sưáph, tht síkhông phi conmà.”

“Con buông{tay trưc đã.”ï

Thm Tri Minhgi v bìnhtĩnh níu dâyìlưng qun trênĩeo. Tn Uyn³Uyn hoàn toànãkhông đ tâmmình túm phicái gì, nàngch cm giácđưc dòng đinùxoèn xot chyqua cơ th.ũH thng hétIinh i bêntai: “Ký ch,mt Đi nɨchính như cô³không th dìdàng gii thíchónhư vy đưc.Cô phi caongo, phi lnhõlùng, phi khôngãnói li nào!”ì

Đi n chínhícũng không phiĪđ ngc! CĬnht đnh ngmcht ming vy,h?!”

Tn UynUyn túm chtqun Thm TriMinh, quyết đnhếđu tranh vih thng ticùng. Nhìn kếtòcc ca GinưChi Din kia,nàng chng munĩmình b đánhílún đt riếvt xung núiăchút nào!

Tn UyníUyn xem chiếc]qun kia gingưnhư công cìgim đau, vaİkéo mnh hòngtrút hết đauđn, va viívã gii thích:[“Hôm đó chúngĩcon đu bĮthương nng, cóĭmt con… mtócon nhím cpíchín nhy raísau lưng sưímui. Con nhtthi gp gápđy mui yxung sưn núi,ítránh cho muiíy b conɨnhím tn thương.T thế châuthy cnh đó,nhưng con thts không munĩhi mui y.”

Dt li, TnUyn Uyn datheo suy lunThm Tri Minhđã đ ýti Tô NguytLy, vy thìèkhiến ông taìchú ý tiĬcách đánh thcíTô Nguyt Ly,jnghĩ bin phápd ông tara khi VnêTâm Tông.

“Con vnkhông biết tisao mui yĺhôn mê btĨtnh, chc chncó lý dokhác! Sư ph,ngưi mau cuĬsư mui đi,Ïđng lãng phíĺthi gian chɩcon na!”

“Conɪbuông tay.”

NhưngÎThm Tri Minhlúc này cănbn không munquan tâm sngchết ca TôNguyt Ly, ôngĩta ch mungi ly qunca mình. TnUyn Uyn lcđu nguy nguy:“Sư ph, conèkhông buông. Nếuingưi không tinÍcon, con khôngbuông tay!

“Buông tay!”

Không!”

“Tn Vãn!”:

“Sư ph, huăhu hu huįhu hu! Maucu con, cuĭsư mui đi,ánếu không skhông kp mt!”

Đau quá, dòngɪđin khiến cngưi nàng như:sp đ đếnùnơi. Cơn đaulàm nàng gàokhóc thm thiết,Thm Tri Minhli không nhnýli, nàng spchu hết niri.

Thm Tri Minhnhm mt, hítsâu mt hơi,ĩc nén suyĩnghĩ mun đánhmt chưng đpîchết tên nghchđ này. ÔngIta kim chếbn thân, mɩming: “Vi sưtm tin con,ũbuông tay ra!”

Nghe nói thế,cui cùng taykéo qun caTn Uyn Uyncũng th lng.ļNàng ngưc mtnhìn Thm TriMinh: “Sư ph,ìtht không?”

Visư s đíchЇthân đến MtĪcnh mt chuyến.”Thm Tri Minhthy nàng buôngtay bèn th]phào: “Trưc tiên,con yên tâmîdưng thương, nếukhông phi conúhi sư mui,vi sư str li công¹bng cho con.Còn nếu thts là conơhi… Thm TriếMinh lnh mt:Đng trách visư ra tayâthanh lý mônĮh.”

“Ngưi yêntâm.” Tn UynUyn ngi thngdy, giơ tayìlên, v mtíchân thành: “Conly tính mngTn Vãn xin,th vi ngưi,ícon không hăcó lòng hãmhi sư muichút nào.”

Dùèsao Tn Vãnđcũng đã mtįri.

Mà v phíaThm Tri Minh,li th caìtu sĩ đuícó Thiên Đoràng buc. ThmTri Minh thyīthế lin trmngâm, cui cùngĩgt đu, lachn tin tưngTn Uyn Uyn.

38 trong thchi nghe thyĩli th nàyìthì không khicm khái: “Côtht là khôngbiết xu h

Tn Uyn Uynhoàn toàn bíngoài tai liľphàn nàn cah thng, ngoan¹ngoãn nhìn Thm[Tri Minh.

“Con nghíngơi trưc đi.”ơThm Tri Minhílng lng lùiv sau mtõbưc, cách xaTn Uyn Uyn,sau đó nhìnéTng Tích Niên:íNhng ngày tađi, hãy trôngnom sư muiɩcon nhiu hơn.”

Vâng.”

Tng TíchNiên đáp li,âTn Uyn Uynɪthy Thm TriìMinh đnh ri¸đi, vi vànglên tiếng: “Sư}ph, còn mtchuyn na.”

ThmìTri Minh nghevy thì quayđu li nhìnnàng. Tn Uyn]Uyn trm ging:“Con cm thyíQuân thiếu chõcó mưu đ[xu vi con.”}

Nghe nói thế,íThm Tri Minhìvà Tng TíchĩNiên nhìn nhau,ârõ ràng khôngtin tưng lm.ľTn Uyn Uynrưng rưng, mĩc m ming:“Ban nãy trênĐài thm mnh,âcon cm giáchuynh y đãlàm gì đóvi con. Sauđó trong chpmt, tu viKim Đan ca)con mt hết!Sư ph, bâyİgi con làphế nhân ri,ngưi không Īđây, nếu Quânàthiếu ch munàlàm gì con…õ

Thm Tri Minhkhông lên tiếng,Tng Tích Niênũnhíu mày.

Bn hÎkhông rõ QuânThù mun làmògì Tn UynɪUyn, nhưng qutht linh lcìTn Uyn Uynbiến mt quánhanh không phiichuyn bình thưng.,Lúc đó, QuânThù cách nànggn nht, xyýra chuyn gìcũng ch cóhai ngưi bnh biết.

Thm Tri¸Minh ngm nghĩ,ïgiơ tay lên,ìchm vào nđưng Tn UynɪUyn. Tn UynUyn lp tcĭcm thy cóhai lung linhlc chui vào:cơ th mình.

Đâylà mt kiếmquyết và mtļChú truy tìm.ĩBình thưng cóìvic gì, conïcó th giîsư huynh giúpcon. Thi đimìquan trng, nếucó ngưi gâybt li, lungkiếm quyết nàyca vi sưcó th bov con bìnhan. Sp ti,jcon yên phnɪ li VnTâm Tông, điЇvi sư trèv. Nếu conmun chy trn…ı

“Con s khôngtrn!”

Tần Uyển Uyển vội vàng lắc đầu: “Chúng con đợi sư phụ trở về, tẩy sạch oan khuất cho con.”

Đúng là ngu ngốc, không có thực lực của Giản Hành Chi, mà lại muốn giả làm Giản Hành Chi, giả bộ thất bại còn bị đánh. Kiểu người này ở trên phim truyền hình thì chính là bia đỡ đạn dùng để gây cười. Mang y theo bên cạnh, nàng có mấy cái mạng giúp y giải quyết vấn đề?

Tần Uyển Uyển: “…”

“Nghĩ rồi nhé.” 38 nói một cách tự tin: “Chúng ta đã tính hết rồi. Trước tiên cô trốn đi, sau đó tìm chỗ tiêu hóa Long đan, kế tiếp Quân Thù sẽ bắt cô tra tấn. Cô chịu đủ mọi hành hạ, trải qua gian khổ mà ngộ đạo, thăng cấp từ trong tuyệt cảnh, sau đó vượt ngục trốn thoát! Đợi Tô Nguyệt Ly bị bọn họ đánh thức, nỗi oan của cô sẽ tự động rửa sạch! Đến lúc đó, bọn họ sẽ khóc lóc thảm thiết, mà cô và bọn họ không đội trời chung. Kiểu Đại nữ chính thăng cấp đẫm máu thế này, cô thấy kiên cường không?”

“Ừ.”

“Cô còn biết OOC?” 38 thở dài: “Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới giấu được Long đan, cô lại gạt Thẩm Tri Minh đến Mật cảnh. Ông ta vừa nhìn là biết ngay cô giết Thanh long, biết cô giết Thanh long liền biết cô nuốt Long đan, chờ ông ta trở về sẽ móc Long đan của cô ngay cho xem.”

“Thịt kho tàu.” Nàng quay đầu nhìn Tống Tích Niên, nhẹ nhàng đặt câu hỏi: “Đầu bếp Vấn Tâm Tông biết làm không?”

Thẩm Tri Minh không nói gì nhiều, thấy Tần Uyển Uyển ngoan ngoãn, ông ta gật đầu rồi xoay người rời đi.

“Cho nên…” Tần Uyển Uyển nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái đơn thuần khi nằm trên giường, ánh mắt thờ ơ: “Trước khi ông ta trở về, ta tẩy sạch nỗi oan cho Tần Vãn rồi xuống núi.”

Đợi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển thở phào. Bây giờ, nàng đã tách khỏi Thẩm Tri Minh, có được một luồng kiếm quyết của ông ta, tách Quân Thù ra là có thể yên ổn dưỡng thương, tiếp tục tính bước kế tiếp.

“Sư muội…” Tống Tích Niên áy náy cúi đầu: “Huynh…”

Nhìn khuôn mặt ảm đạm của Tần Uyển Uyển, nhớ tới trước giờ sư muội một mình một đao, luôn là dáng vẻ người đầu tiên dưới Kim Đan(*), Tống Tích Niên có phần đau lòng.

Tống Tích Niên đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển nhìn thấy nàng vẫn đang sờ ấn đường của mình giống như một đứa trẻ.

Tống Tích Niên nhìn một lát thì bật cười: “Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân thiết như thế với huynh và sư phụ.”

Nàng hiểu rồi, Đại nữ chính mà hệ thống gọi đó là làm việc không cần não.

Nghe vậy, động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, giả vờ mỉm cười chua xót: “Đó chẳng phải là do hai người thiên vị sao. Từ khi sư muội đến Vấn Tâm Tông…” Tần Uyển Uyển lộ vẻ đau lòng trên mặt: “Hai người đều không thèm quan tâm muội nữa. Sư huynh biết không, lúc đó ở Mật cảnh, muội và con nhím huyết chiến mười ngày mười đêm. Muội vẫn luôn chờ đợi, hi vọng sư huynh và sư phụ tới cứu mình. Nhưng các người…”

Lời vừa nói ra, Tống Tích Niên cảm thấy xấu hổ, y đứng cứng ngắc tại chỗ: “Sư muội luôn kiên cường, chúng ta đều tưởng…”

Đồ ăn bám khó ưa, xấu xa!

“Vậy không còn gì tốt hơn.” Tần Uyển Uyển cười: “Đã xuống núi rồi, huynh không ngại mua thêm vài thứ chứ?”

“Tưởng muội sẽ không chết à?” Tần Uyển Uyển xoay đầu qua, ánh mắt thê lương nhìn Tống Tích Niên: “Bây giờ, muội đã là phế nhân. Sư huynh, huynh có thể đối xử tốt với muội hơn một chút không?”

“Tưởng muội sẽ không chết à?” Tần Uyển Uyển xoay đầu qua, ánh mắt thê lương nhìn Tống Tích Niên: “Bây giờ, muội đã là phế nhân. Sư huynh, huynh có thể đối xử tốt với muội hơn một chút không?”

“Sư muội đừng nản lòng thế…” Tống Tích Niên vừa nghe vậy đã lập tức nghiêm nghị lại: “Với thiên phú của sư muội, trùng tu Kim Đan không khó.”

“Trùng tu Kim Đan không khó…” Tần Uyển Uyển thở dài, càng diễn càng nhập tâm: “Nhưng lòng người như nước, nước đổ khó thu.”

Nếu Tần Vãn thật sự bị đổ oan, y có bù đắp thế nào cũng không đủ.

【 Vở kịch nhỏ 】

“Sư muội…” Tống Tích Niên áy náy cúi đầu: “Huynh…”

Thẩm Tri Minh không nói gì nhiều, thấy Tần Uyển Uyển ngoan ngoãn, ông ta gật đầu rồi xoay người rời đi.

38: “Ai mà không vậy?”

“Có điều sư huynh cũng đừng buồn…” Không biết có phải vì lời kịch phù hợp với thiết lập Đại nữ chính hay không mà cảm giác điện giật từ từ biến mất. Tần Uyển Uyển quay sang, tiên phong đạo cốt(*) trầm tĩnh mỉm cười: “Dạo một vòng sinh tử, muội đã nghĩ thông suốt rồi. Trước đây do muội quá cưỡng cầu, chuyện hôm qua tựa như đã chết hôm qua, từ hôm nay trở đi, chúng ta trân trọng từng thời khắc trôi qua là được.”

Tần Uyển Uyển như sợ mình ăn bữa nay không có bữa mai, tiếp tục nói: “Hạt dẻ rang, hạt thông rang, mứt hồ lô ngào đường, kẹo xí muội,…“Cô còn biết OOC?” 38 thở dài: “Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới giấu được Long đan, cô lại gạt Thẩm Tri Minh đến Mật cảnh. Ông ta vừa nhìn là biết ngay cô giết Thanh long, biết cô giết Thanh long liền biết cô nuốt Long đan, chờ ông ta trở về sẽ móc Long đan của cô ngay cho xem.”(*) Tiên phong đạo cốt: phong phạm tiên nhân, khí khái đạo trưởng

666: “Ký chủ của em cũng rất có chính kiến.”

666: “…”

***

“Sư muội nói chí phải!” Tống Tích Niên nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói thì vui vẻ lên: “Sư muội, muội muốn cái gì cứ việc nói với sư huynh.”

Lời vừa nói ra, Tống Tích Niên cảm thấy xấu hổ, y đứng cứng ngắc tại chỗ: “Sư muội luôn kiên cường, chúng ta đều tưởng…”

“Sư huynh.” Tần Uyển Uyển ngoảnh mặt về phương xa, có cảm giác đại triệt đại ngộ, nhìn thấu sinh tử: “Trước đây, muội vẫn luôn kiềm chế ham muốn, cai khói lửa nhân gian, chưa bao giờ hưởng thụ phồn hoa kiếp này. Hôm nay muội muốn thử một chút.”

“Ta phải nghĩ cách giết cô.” Giản Hành Chi nhắm mắt lại, thề son sắt: “Sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù.”

Mà lúc này, rốt cuộc Giản Hành Chi nằm dưới chân núi chậm rãi mở mắt ra.

“Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

“Sư muội muốn?”

“Thịt kho tàu.” Nàng quay đầu nhìn Tống Tích Niên, nhẹ nhàng đặt câu hỏi: “Đầu bếp Vấn Tâm Tông biết làm không?”

“Trùng tu Kim Đan không khó…” Tần Uyển Uyển thở dài, càng diễn càng nhập tâm: “Nhưng lòng người như nước, nước đổ khó thu.”

Tống Tích Niên sững sờ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Huynh có thể xuống chân núi mua cho muội.”

Nghe vậy, động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, giả vờ mỉm cười chua xót: “Đó chẳng phải là do hai người thiên vị sao. Từ khi sư muội đến Vấn Tâm Tông…” Tần Uyển Uyển lộ vẻ đau lòng trên mặt: “Hai người đều không thèm quan tâm muội nữa. Sư huynh biết không, lúc đó ở Mật cảnh, muội và con nhím huyết chiến mười ngày mười đêm. Muội vẫn luôn chờ đợi, hi vọng sư huynh và sư phụ tới cứu mình. Nhưng các người…”

“Vậy không còn gì tốt hơn.” Tần Uyển Uyển cười: “Đã xuống núi rồi, huynh không ngại mua thêm vài thứ chứ?”

Trời xanh mây trắng đập vào mắt, chiếc lá xoay vần nhẹ nhàng rơi. Giản Hành Chi hít sâu một hơi, làm một cú cá chép lộn mình, trở người ngồi dậy. Y ngồi xếp bằng, thuần thục giơ tay vẽ trận pháp hồi phục dưới đất, lại chồng lên một đống trận pháp phức tạp, sau đó trở tay kết ấn đặt tại đầu gối, nhắm mắt vận hành trận pháp.

“Sư muội còn muốn mua gì?”

“Vậy tốt quá rồi.” 38 hào hứng, lời nói tràn trề hi vọng: “Chúng ta mau xuống núi, cứu Giản Chi Diễn, sau đó mở khoá nhiệm vụ tuyến chính. Hai người một hệ thống chúng ta cùng lưu lạc chân trời!”

Tần Uyển Uyển vội vàng lắc đầu: “Chúng con đợi sư phụ trở về, tẩy sạch oan khuất cho con.”

Nhìn khuôn mặt ảm đạm của Tần Uyển Uyển, nhớ tới trước giờ sư muội một mình một đao, luôn là dáng vẻ người Kim Đan cấp hạ, Tống Tích Niên có phần đau lòng.

.” Tần Uyển Uyển ngoảnh ?”3

Vở kịch nhỏ 6

. Mình cũng chẳng hiểu ý tác giả là gì nữa, rõ ràng là Tần Vãn đã Kim Đan nhưng lại ghi dưới Kim Đan, ai hiểu thì comment phía dưới để mình sửa nha.

(*) Tiên phong đạo cốt: phong phạm tiên nhân, khí khái đạo trư

Nếu Tần Vãn thật sự bị đổ oan, y có bù đắp thế nào cũng không đủ.

Tống Tích Niên sững sờ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Huynh có thể xuống chân núi mua cho muội.”

“Ừ.”

Nếu không phải đổ oan… e rằng sư phụ sẽ không bỏ qua cho nàng. Dù sao cũng là sư muội một tay y dạy dỗ, cho dù đi con đường tà đạo, y cũng muốn tiễn nàng chặng đường cuối cùng.

Nếu không phải đổ oan… e rằng sư phụ sẽ không bỏ qua cho nàng. Dù sao cũng là sư muội một tay y dạy dỗ, cho dù đi con đường tà đạo, y cũng muốn tiễn nàng chặng đường cuối cùng.

Dám đâm nàng, tới giờ bụng nàng vẫn còn đau.

Tần Uyển Uyển không nhận ra tâm trạng phức tạp của Tống Tích Niên. Nghe lời Tống Tích Niên nói, nàng lập tức mở miệng: “Muội muốn ăn —— trứng vịt muối, vịt muối, gà xé tay, ngỗng quay, sườn heo chua ngọt, thịt viên ngũ phúc, đầu sư tử, ớt Hàng Châu xào cà tím, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo khoai lang tím…”

38: “Ký chủ của anh rất có chính kiến, không bao giờ nghe lời hệ thống.”

“Vì sao các người…” Tần Uyển Uyển nghiêm túc giải thích: “Không thể dùng não một chút vậy. Sao chúng ta không ổn định thế cục, tra rõ chân tướng, dưới tình trạng thân thể khỏe mạnh mà dễ dàng chạy xuống núi? Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên có tình cảm với Tần Vãn, sao các người không lợi dụng tình cảm này để sự việc suôn sẻ một chút? Sao cứ nhất thiết phải lụi một nhát?”

Tống Tích Niên thấy nàng nói một tràng dài, lập tức lấy bút trong túi ra ghi chép.

乃金丹之下第一人的模样

Tần Uyển Uyển không nhận ra tâm trạng phức tạp của Tống Tích Niên. Nghe lời Tống Tích Niên nói, nàng lập tức mở miệng: “Muội muốn ăn —— trứng vịt muối, vịt muối, gà xé tay, ngỗng quay, sườn heo chua ngọt, thịt viên ngũ phúc, đầu sư tử, ớt Hàng Châu xào cà tím, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo khoai lang tím…”

Tần Uyển Uyển như sợ mình ăn bữa nay không có bữa mai, tiếp tục nói: “Hạt dẻ rang, hạt thông rang, mứt hồ lô ngào đường, kẹo xí muội,…

“Sư muội.” Ghi một hồi, Tống Tích Niên dứt khoát ngẩng đầu, cắt lời Tần Uyển Uyển: “Đừng nói nữa, sư huynh bắt đầu bếp lên núi cho muội.”

“Cô nói vậy…” 38 ngớ ra: “Cũng có lý…”

“Đại… Đại ca…”

Dứt lời, Tống Tích Niên biến mất tăm khỏi phòng giống như sợ Tần Uyển Uyển còn tiếp tục yêu cầu gì nữa.

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển im lặng không đáp.

Nguyện vọng của Tần Vãn chỉ nói bảo vệ Giản Chi Diễn, đâu có nói muốn Giản Chi Diễn phi thăng đúng không?

Đợi sau khi Tống Tích Niên đi, Tần Uyển Uyển ngã “bịch” xuống giường, lẩm bẩm hỏi hệ thống: “Đây là trừng phạt sau khi OOC(*) nhân vật trong truyền thuyết à?”

(*) Nguyên văn là thế này

“Sư muội…” Tống Tích Niên áy náy cúi đầu: “Huynh…”(*) Viết tắt củaTống Tích Niên đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển nhìn thấy nàng vẫn đang sờ ấn đường của mình giống như một đứa trẻ. “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

“Cô còn biết OOC?” 38 thở dài: “Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới giấu được Long đan, cô lại gạt Thẩm Tri Minh đến Mật cảnh. Ông ta vừa nhìn là biết ngay cô giết Thanh long, biết cô giết Thanh long liền biết cô nuốt Long đan, chờ ông ta trở về sẽ móc Long đan của cô ngay cho xem.”

“Có phải hệ thống tính toán của các người có vấn đề không?” Tần Uyển Uyển uể oải nói: “Dựa theo tình hình trên Đài thẩm mệnh, cho dù ta chịu một dao, Thẩm Tri Minh xuất phát từ đạo nghĩa mà thả ta xuống núi, nhưng tên khốn kiếp Quân Thù sẽ để ta xuống núi sao? Đến lúc đó, thân ta mang trọng thương, một mình gặp phải tên biến thái Quân Thù, cậu có nghĩ tới sẽ thế nào không?”

“Cho nên…” Tần Uyển Uyển nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái đơn thuần khi nằm trên giường, ánh mắt thờ ơ: “Trước khi ông ta trở về, ta tẩy sạch nỗi oan cho Tần Vãn rồi xuống núi.”

“Sư muội nói chí phải!” Tống Tích Niên nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói thì vui vẻ lên: “Sư muội, muội muốn cái gì cứ việc nói với sư huynh.”

“Nỗi oan?”

Tống Tích Niên đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển nhìn thấy nàng vẫn đang sờ ấn đường của mình giống như một đứa trẻ.

“Có phải hệ thống tính toán của các người có vấn đề không?” Tần Uyển Uyển uể oải nói: “Dựa theo tình hình trên Đài thẩm mệnh, cho dù ta chịu một dao, Thẩm Tri Minh xuất phát từ đạo nghĩa mà thả ta xuống núi, nhưng tên khốn kiếp Quân Thù sẽ để ta xuống núi sao? Đến lúc đó, thân ta mang trọng thương, một mình gặp phải tên biến thái Quân Thù, cậu có nghĩ tới sẽ thế nào không?”

“Nghĩ rồi nhé.” 38 nói một cách tự tin: “Chúng ta đã tính hết rồi. Trước tiên cô trốn đi, sau đó tìm chỗ tiêu hóa Long đan, kế tiếp Quân Thù sẽ bắt cô tra tấn. Cô chịu đủ mọi hành hạ, trải qua gian khổ mà ngộ đạo, thăng cấp từ trong tuyệt cảnh, sau đó vượt ngục trốn thoát! Đợi Tô Nguyệt Ly bị bọn họ đánh thức, nỗi oan của cô sẽ tự động rửa sạch! Đến lúc đó, bọn họ sẽ khóc lóc thảm thiết, mà cô và bọn họ không đội trời chung. Kiểu Đại nữ chính thăng cấp đẫm máu thế này, cô thấy kiên cường không?”

“Vị huynh đệ này.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lười và ngốc không giống nhau, sợ và đần cũng không giống nhau. Phiền cậu tôn trọng chỉ số IQ của ta.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Đợi sau khi Tống Tích Niên đi, Tần Uyển Uyển ngã “bịch” xuống giường, lẩm bẩm hỏi hệ thống: “Đây là trừng phạt sau khi OOC(*) nhân vật trong truyền thuyết à?”

Nàng hiểu rồi, Đại nữ chính mà hệ thống gọi đó là làm việc không cần não.

“Vì sao các người…” Tần Uyển Uyển nghiêm túc giải thích: “Không thể dùng não một chút vậy. Sao chúng ta không ổn định thế cục, tra rõ chân tướng, dưới tình trạng thân thể khỏe mạnh mà dễ dàng chạy xuống núi? Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên có tình cảm với Tần Vãn, sao các người không lợi dụng tình cảm này để sự việc suôn sẻ một chút? Sao cứ nhất thiết phải lụi một nhát?”

Tống Tích Niên nhìn một lát thì bật cười: “Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân thiết như thế với huynh và sư phụ.”

“Cô nói vậy…” 38 ngớ ra: “Cũng có lý…”

Ngài muốn giết ta cũng không cần nói ta biết đâu, thật đấy.

Dứt lời, 38 sực tỉnh: “Cô không ngốc à?”

Vở kịch nhỏ

“Vị huynh đệ này.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lười và ngốc không giống nhau, sợ và đần cũng không giống nhau. Phiền cậu tôn trọng chỉ số IQ của ta.”

(*) Nguyên văn là thế này乃金丹之下第一人的模样. Mình cũng chẳng hiểu ý tác giả là gì nữa, rõ ràng là Tần Vãn đã Kim Đan nhưng lại ghi dưới Kim Đan, ai hiểu thì comment phía dưới để mình sửa nha.

Dứt lời, 38 sực tỉnh: “Cô không ngốc à?”

“Vậy tốt quá rồi.” 38 hào hứng, lời nói tràn trề hi vọng: “Chúng ta mau xuống núi, cứu Giản Chi Diễn, sau đó mở khoá nhiệm vụ tuyến chính. Hai người một hệ thống chúng ta cùng lưu lạc chân trời!”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển im lặng không đáp.

(*) Viết tắt của

Tống Tích Niên thấy nàng nói một tràng dài, lập tức lấy bút trong túi ra ghi chép.

Hai người một hệ thống lưu lạc chân trời? Bộ sợ mạng nàng lớn quá hả?

Đúng là ngu ngốc, không có thực lực của Giản Hành Chi, mà lại muốn giả làm Giản Hành Chi, giả bộ thất bại còn bị đánh. Kiểu người này ở trên phim truyền hình thì chính là bia đỡ đạn dùng để gây cười. Mang y theo bên cạnh, nàng có mấy cái mạng giúp y giải quyết vấn đề?

Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng tức. Nàng nghĩ kỹ rồi, đợi nàng nghĩ cách xuống núi, nàng  sẽ bán tên đó cho một nhà khá giả, để y yên ổn sống hết đời, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Dám đâm nàng, tới giờ bụng nàng vẫn còn đau.

“Sư muội muốn?”

Đồ ăn bám khó ưa, xấu xa!

Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng tức. Nàng nghĩ kỹ rồi, đợi nàng nghĩ cách xuống núi, nàng  sẽ bán tên đó cho một nhà khá giả, để y yên ổn sống hết đời, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Còn chuyện phi thăng…

Nguyện vọng của Tần Vãn chỉ nói bảo vệ Giản Chi Diễn, đâu có nói muốn Giản Chi Diễn phi thăng đúng không?

“Sư huynh.” Tần Uyển Uyển ngoảnh mặt về phương xa, có cảm giác đại triệt đại ngộ, nhìn thấu sinh tử: “Trước đây, muội vẫn luôn kiềm chế ham muốn, cai khói lửa nhân gian, chưa bao giờ hưởng thụ phồn hoa kiếp này. Hôm nay muội muốn thử một chút.”

666: “Ký chủ của anh chắc chắn không lì lợm bằng của em.”

Tần Uyển Uyển cảm thấy hài lòng với tương lai dự tính, nhắm mắt nhớ đến thịt kho tàu của mình.

Hai người một hệ thống lưu lạc chân trời? Bộ sợ mạng nàng lớn quá hả?

Mà lúc này, rốt cuộc Giản Hành Chi nằm dưới chân núi chậm rãi mở mắt ra.

Trời xanh mây trắng đập vào mắt, chiếc lá xoay vần nhẹ nhàng rơi. Giản Hành Chi hít sâu một hơi, làm một cú cá chép lộn mình, trở người ngồi dậy. Y ngồi xếp bằng, thuần thục giơ tay vẽ trận pháp hồi phục dưới đất, lại chồng lên một đống trận pháp phức tạp, sau đó trở tay kết ấn đặt tại đầu gối, nhắm mắt vận hành trận pháp.

“Đại… Đại ca…”

Hệ thống 666 run rẩy mở miệng: “Ngài… ngài lại muốn làm gì?”

38: “Cũng không nghe lời?”

Đợi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển thở phào. Bây giờ, nàng đã tách khỏi Thẩm Tri Minh, có được một luồng kiếm quyết của ông ta, tách Quân Thù ra là có thể yên ổn dưỡng thương, tiếp tục tính bước kế tiếp.

“Ta phải nghĩ cách giết cô.” Giản Hành Chi nhắm mắt lại, thề son sắt: “Sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù.”

666: “…”

Ngài muốn giết ta cũng không cần nói ta biết đâu, thật đấy.

***

Mà lúc này, rốt cuộc Giản Hành Chi nằm dưới chân núi chậm rãi mở mắt ra.“Ta phải nghĩ cách giết cô.” Giản Hành Chi nhắm mắt lại, thề son sắt: “Sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù.”***38: “Ai mà không vậy?” Vở kịch nhỏ Tống Tích Niên sững sờ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Huynh có thể xuống chân núi mua cho muội.”666: “Chẳng những không nghe, anh ta còn muốn giết em đây này.”

666: “Đây là ký chủ khó nhất mà em từng dẫn dắt.”

38: “Ai mà không vậy?”

666: “Ký chủ của anh chắc chắn không lì lợm bằng của em.”

38: “Ký chủ của anh rất có chính kiến, không bao giờ nghe lời hệ thống.”

Tần Uyển Uyển như sợ mình ăn bữa nay không có bữa mai, tiếp tục nói: “Hạt dẻ rang, hạt thông rang, mứt hồ lô ngào đường, kẹo xí muội,…

666: “Ký chủ của em cũng rất có chính kiến.”

38: “Cũng không nghe lời?”

666: “Chẳng những không nghe, anh ta còn muốn giết em đây này.”

38: “…”

5 30 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

39 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Dù hông có tu vi nhưng mà anh vẫn xịn, chỉ cần đừng làm quá để bị điện giật là oke.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Mở miệng rất to là mình oan, đỉnh nhé Uyển Uyển!
Mà thương cho hoàn cảnh của ông sư phụ, bị túm quần vậy ai chẳng hốt! Đã thế Uyển Uyển còn cực nhây nữa!

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Kí chủ dở người còn gặp hệ thống dở hơi nữa thì đường phi thăng không biết như nào luôn.

medosa
medosa
2 Năm Cách đây

chị thì tẩy não hệ thống, còn anh thì mún diệt nó lun, tội ghê khi gặp phải 2 ng này hahaha. Nếu hệ thống ko có điện là nó delete từ chương 3 lun.

Feng
Feng
2 Năm Cách đây

Hệ thống nói: Làm công ăn lương thật sự quá áp lực đi huhuhuhu

chanchan
chanchan
1 Năm Cách đây

3 chương chỉ thấy nam chính nói nhiều thật ? độc thoại nội tâm cũng mình ô ý

Via
Via
1 Năm Cách đây

cười chết

39
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!