Chương 04
Đào lên Vấn Tâm Tông
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Thượng khí hoá lôi, chư thần nghe lệnh, thập phương tru tà, thành trận!”
“Vạn kiếm hợp nhất, kiếm tâm tuỳ hành, đi!
…
Giản Hành Chi ngồi dưới đất, thử đánh hết trận pháp này đến trận pháp khác. 666 ở trong thức hải của y đi từ sợ hãi ban đầu đến cuối cùng nhìn y bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
“Đạo quân.” 666 hơi mệt: “Ngài từ bỏ đi, chúng ta không phải một thứ nguyên, đừng uổng phí sức lực nữa.”
Giản Hành Chi không nóiĩlời nào, yỉcũng hơi mệt,Iđặt hai tayἷtrên đầu gối.ĩSau một hồiựthở dốc, yĬbắt đầu suyựnghĩ.
Y thử tấtıcả phương phápẳthăm dò thứcứhải vẫn khôngảchạm đến đượcỳhệ thộng này,ếnhưng hệ thốngứnày có thểĩđối thoại vớiõy, có thể]hiện lên đồùđạc cho yịthấy. Nó nói]“thứ nguyên” ,Įthứ nguyên làôcái gì? Làimột cái thếịgiới sao?
Giản HànhýChi trầm ngâmỳsuy nghĩ. 666đngáp một tiếng,ĩhết sức buồnóchán.
Giản Hành Chiúnghe tiếng ngápἱcủa 666, yỉsuy nghĩ, dứtừkhoát tĩnh tâmịngưng thần, nhìnừvề phương hướngớtiếng 666 vangèlên ở trongỵthức hải.
Ngay lúcố666 ngáp, GiảnởHành Chi độtfngột lấy nguyênἴthần tụ kiếm,ĭchém mạnh vềỉphía phát raíâm thanh!
Kiếm ýíbay thẳng tớiírìa thức hải.ļThật ra làmInhư vậy rấtḹnguy hiếm, nếuõkhông có cheíchắn, chắc chắnẫthức hải của,y sẽ bịợtổn hại. NhưngIsau một tiếngẹnổ vang, thứcắhải không hềİsuy suyển chútẵnào, tiếng ngápầngưng bặt, xungàquanh bất chợtịlặng im.
Giản HànhừChi nhận raĭđiều gì đó.ḹY bay nhanhẽvề phía vừa]mới chém, lậpồtức phát hiện(cái “rìa” mà³y nghĩ lạiĩdùng tốc độ‹còn nhanh hơnìy gấp rútjlùi về sau.
Đâyỗkhông phải rìaạthức hải củaỉy!
Trong nháy mắt,ľGiản Hành Chiỉnhận ra cáiἶmà hệ thốngộgọi là thứînguyên có thểỡlà một thếỉgiới khác thật.íThế giới kiaờnối liền vớiɪy qua thứcứhải, không chừng°giữa bọn họ}ngăn cách nhauἷmột tấm chắn,ồtấm chắn nàyựnguỵ trang thànhỷthức hải của,y, hệ thốngícó thể nhìnẫxuyên qua tấmľchắn thấy y,ữnhưng y lạiIkhông thể nhìníthấy hệ thống.ơChỉ cần bổïtấm chắn nàyịra…
Giản Hành Chiĺlại tụ kiếmởlần nữa. 666ïhết chịu nổi,înó sợ hãi[kêu lên: “Đại³ca! Có gìútừ từ nói,ḻđừng chém nữa!”ì
“Nếu ta muốnỷchém thì sao?”ɪ
“Đại ca...” 666ẫrun rẩy đáp:ẳ“Ta đoán ngàiĩcũng đâu muốnîchịu thiên kiếpợlần nữa nhỉ…”,
Nghe vậy, GiảnÍHành Chi chợtẽnhớ đến cảmúgiác đau đớnịlúc chém QuânýThù một nhát.
LòngĪy run lên,ổnhưng ngoài mặtɩlại chẳng sợĬhãi: “Cô cảmÎthấy ta khôngơdám giết cô?”ắ
“Ngài dám.” Trongɨlúc nói chuyện,ĩmột cái đầuîmàu vàng độiởmũ nồi hồngụphấn đột nhiênỉnhảy từ giữajhư không ra.éNó quỳ “bịch”Ïxuống trước mặtõGiản Hành Chi,ĩngẩng đầu lên,âđể lộ nướcɪmắt giàn giụa:,“Thiên hạ nàyũcó ai màľngài không dámàgiết? Có điềuỉngài giết taợcũng vô dụngíthôi. Giết taīrồi, ngài vốnồkhông trở vềâthế giới trướcịkia được.”
“Khôngịphải ta khôngáhợp tác vớiɨcô.” Sắc mặtịGiản Hành Chiócao ngạo lạnhìlùng: “Nhưng côăkhông thể giậtɪđiện ta nhưİthế.”
“Đại ca,ịta chỉ làốngười làm côngĩthôi.” Gương mặt,666 tỏ vẻịđau khổ: “Thếồgiới này cóìquy tắc ThiênÏĐạo ràng buộc,ịta còn cóḻthượng cấp bênẫtrên. Chúng taíkhông thể xằng(bậy.”
“Vậy giữẩcô có tácódụng gì?”
GiảnjHành Chi nângļkiếm. 666 vộiẹôm đầu, hôịto: “Có tác‹dụng! Có tácêdụng!”
Kiếm củaớGiản Hành Chi°dừng lại, 666Ĭrun rẩy: “Taỉcó thể giúpởngài nhập số:liệu ở mộtỉthế giới khác,ɨgiúp ngài ănĬgian hợp pháp,ờgiúp ngài…”
“Nóiἶlời nào màỉta nghe hiểuἱấy.” Giản HànhõChi cắt lờiẹnó, 666 khựngồlại, sau đóíphiên dịch mộtỉchút: “Tức làìta có thểágiúp ngài lấyílại tu viờở Tiên giới,ưcòn có thể¸giúp ngài nghĩỉcách tránh néựquy tắc. Nhưngĺdựa trên nguyênộtắc quan trọngẽnhất…” 666 ngẩngẩđầu, nhấn mạnh:ầ“Ngài vẫn phảiẫnguỵ trang thành,Giản Chi Diễn.”ï
“Cái gì làinguyên tắc quanÍtrọng nhất?”
GiảnỷHành Chi cauèmày, 666 nhanhíchóng nói choãy biết: “Thìịnghĩa là khôngảthể ảnh hưởng{đến cốt truyệnạchính, người không{nên chết thìỉkhông thể chết,ọkhông được đểựngười khác phátÍhiện ngài khôngõphải Giản ChiửDiễn.”
“Đó cóửkhác gì trướcạđây?”
Giản HànhắChi lại giơỉkiếm lên lầnầnữa, 666 cuốngɪquít lắc đầu:ĺ“Không giống, rấtἵkhác nhau! Đạiỏca, ngài nghĩịxem, người khôngờthể chết nhưngícó thể tànểmà!”
Động tácõGiản Hành ChiĮkhựng lại, 666°tiếp tục giảiḽthích: “Ngài cóįthể không đểẳngười khác phátỡhiện ra thânớphận thật sựĪcủa ngài, nhưngửkhông chứng tỏỵngài không đượcīlàm những chuyệnịkhác. Lúc khôngíđi theo cốtἶtruyện thì ngàiịvẫn là đạiếca. Ta sẽìtính toán chuẩnìxác mọi thứểcho ngài, đảmĩbảo không để¹bên trên giángịthiên lôi nữa!”ể
Giản Hành Chiđnghe xong đãồhiểu, y hàiơlòng gật đầu:ẫ“Được.” Dứt lời,ỗkiếm trong tayđy biến mấtἵkhỏi lòng bànýtay: “Vậy taàtha cho côẩmột mạng.”
“ĐaItạ, đa tạẫđại ân đạiũđức của ngài!”ạ
666 đứng lên,ălau mồ hôi.ựHai tay GiảnãHành Chi chắpịsau lưng: “Vậyĩbây giờ nếu³ta lên núiḽmang Tần Vãnârời đi thìjlàm thế nàoímới hợp lýìnhất?”
“Hay làìngài nguỵ trangíthành một thânũphận khác tràľtrộn vào, rồiỳlén lút…”
“Nóiìcái đơn giảnẻấy.”
Giản HànhἲChi cắt lờiónó, quay đầuờnhìn Vấn TâmỉTông: “Ta đánh{thẳng lên cóủđược không?”
“Đươngỉnhiên không được.”ư666 gượng cười:ἳ“Dù sao GiảnɨChi Diễn vẫnịlà người phàm,ẵngài không thểôsử dụng phápìthuật đâu.”
“Chỉĩcó thể lực?”í
Giản Hành Chiínhíu mày, 666]suy nghĩ, doįdự mở miệng:Ĭ“Hay là…”
“Hayἶlà?” Trong giọngjnói Giản HànhíChi mang theo(cảnh cáo.
“Đào…” Giọngị666 khẽ run:ỉ“Đào đường hầm?”ỉ
Giản Hành Chiἲtrầm mặc. 666ĩtoát mồ hôi{lạnh, run runứnói: “Tuy làỳđào đường hầm,ĩnhưng có thểựlẩn tránh trậnIpháp hộ sơn,ếlại không cầnỹdùng pháp thuật.ḹHiện giờ vớiịthân phận GiảnḽChi Diễn thìừphương án điíthẳng lên sơn¹môn này làỉkhả thi nhất.ἵCó điều đàoùđường hầm thậtăsự rất tốnôthời gian, ngườiíbình thường hiếm)khi đào đườngἴhầm từ bên²ngoài sơn môn,tới bên trongíTông môn trongἳvòng vài ngày…”í
“Ta là ngườiìbình thường?”
GiảnèHành Chi ngheựvậy liền nhìnıvề phía 666,ỉ666 vội vàngầlắc đầu. GiảnḷHành Chi nhìnἷlên Vấn TâmĪTông, cười khẩy:ọ“Chỉ một đườngIhầm cỏn con,ệhãy xem ta,đào lên VấnỷTâm Tông trongɩmột ngày đây!
GiảnïHành Chi nóiỡlà làm. Yfnghỉ ngơi hồiĩphục sơ bộ,ọdùng pháp thuậtĺkhôi phục thânḹthể xong, dùngơpháp thuật hoáỏdây mây thànhĩcái cuốc, bắtồtay làm việc.
Trongọlúc Giản HànhįChi bắt đầuĺcông trình đườngἰhầm đồ sộ,ìTần Uyển Uyểnỏđang chuẩn bịălên giường điớngủ. Vừa lênờgiường, nàng đãửnghe thấy hệἲthống lạnh lùngõmở miệng: “Kýἲchủ, cô nênìtu luyện rồi.”ỷ
“Hả?!”
Tần UyểnệUyển ngây người:ắ“Tu luyện?”
“Đúng.”¸Hệ thống nóiàmột cách nghiêm}túc: “Căn cứàvào quy địnhúbắt buộc củaÏhệ thống Đạiỹnữ chính, chỉ°cần cô khôngàchấp hành nhiệmìvụ thì mỗiĺngày phải tuíluyện ít nhấtấđủ sáu canh,giờ. Lúc trướcởthân thể côịchưa hồi phục,ḹhiện giờ hồiľphục rồi, nhấtủđịnh phải bắtỉđầu cố gắng!”ỡ
“Sáu canh giờ,ĺmười hai tiếng?”ỵTần Uyển Uyểnịkhông khỏi muốnḹmắng người: “Cậuílàm như taìđi làm ấy?”đ
“Đi làm cũngĪkhông bắt buộcìmười hai tiếng.”ĨHệ thống nóiẽmột cách tựįhào: “Chúng taịvẫn rất nhânḷđạo đó.”
TầnăUyển Uyển: “…”ê
“Mau lên.” Hệéthống thúc giục:ó“Không đủ thờiígian, nhắm chừngỷsẽ có mườiữnghìn Vôn điện…”ủ
“Ta biết rồi.”ḷTần Uyển UyểnĪvừa nghe “mườiĩnghìn Vôn” làủlập tức trảiấvạt áo ra,ửhết sức khôngĪtình nguyện nói:ì“Ta tu luyện,]tu luyện ngayĩđây.”
Xếp chânļngồi trên giường,ỗTần Uyển Uyểnḽbắt đầu hồiữtưởng lại tâmãpháp mà trướcđđây mẫu thânỉdạy nhưng nàngặkhông thể tuéluyện.
Từ góc độ tu luyện, có thể nói thể chất Tần Vãn hoàn mỹ so với thể chất Tiên giới của nàng. Mặc dù ở Tiên giới, nàng tiên thể bẩm sinh, nhưng căn bản không có linh căn và Kim Đan. Cha nàng lấy linh bảo chế tạo một “Nguỵ đan(*)”, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Kim Đan thật.
Y lắng nghe âm thanh tìm tới bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển. 666 ra sức căn dặn: “Ngài nhớ phải duy trì hình tượng của mình. Ngài là Giản Chi Diễn, một nam sủng, nói chuyện phải nhẹ nhàng, đi đường phải tạo dáng. Ngài không thể gọi cô ấy là Tần Vãn, phải gọi là chủ nhân…”
Nàng sững sờ nhìn cửa sổ, chỉ thấy cửa sổ kêu “cót két”, chậm chạp mở ra. Một gương mặt đen đúa dính đầy bùn bất bỗng dưng xuất hiện. Nàng sợ tới mức giơ tay tát một cái, đồng thời thét chói tai: “Aaaaaaa!!!”
(*) Nguỵ đan: đan giả
Tần Uyển Uyển vừa mới trở thành phế nhân mất hết tu vi, dựa theo dự đoán của mọi người thì nàng cần ít nhất một năm để Trúc Cơ.Tần Uyển Uyển đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “chủ nhân” rùng rợn, nàng cứng đờ người. Đủ thứ chuyện ma quái từng nghe lúc trước lập tức tuôn ra trong đầu.(*) Nguỵ đan: đan giả
Nàng mơ mơ màng màng như người trong mộng, loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm gừ. Tần Uyển Uyển quay đầu lại nhìn, phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một bậc thang nối thẳng lên trời, đoạn cuối bậc thang có một cái cổng vàng đứng giữa thiên không.
Hôm nay, nàng dùng đại một ít tâm pháp Tiên giới, nháy mắt đã cảm giác được sự sảng khoái khi linh khi rót vào.
Nhưng nàng chỉ mới tĩnh toạ một ngày? Một ngày?!
Nàng cũng không kinh ngạc, dù sao ở thiên giới thì một ngày Trúc Cơ đã dài lắm rồi.
Giản Hành Chi tìm đến bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển, cách nàng lớp cửa sổ. Y gõ cửa, bóp cổ họng, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân~”
Trước đây tĩnh toạ, nàng chưa bao giờ tiến vào nhập định. Vậy mà bây giờ nhắm mắt vận hành tâm pháp một chốc, nàng đã mất đi nhận thức đối với thời gian.
Giản Hành Chi hận không thể giơ một xẻng đập chết cái hệ thống này, nhưng ngẫm lại nó sống cũng không dễ dàng. Vì để hệ thống om sòm ngậm miệng, rốt cuộc y đành dỗ dành nó: “Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ gọi chủ nhân.”
“Con người thôi.” Tần Uyển Uyển hào phóng tiếp lời: “Ai lại không có một vài bí mật? Giống như huynh thích Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại không thích huynh. Chuyện này có bao nhiêu người biết đâu?”
Nàng mơ mơ màng màng như người trong mộng, loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm gừ. Tần Uyển Uyển quay đầu lại nhìn, phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một bậc thang nối thẳng lên trời, đoạn cuối bậc thang có một cái cổng vàng đứng giữa thiên không.
666 đạt được mục đích liền ngừng, không dám nói nhiều.
Bùn đất trên người nàng rơi xuống từng mảng, Tống Tích Niên sững sờ hồi lâu mới bật ra tiếng nói: “Sư… sư muội…” Y gắng gượng nặn ra nụ cười: “Muội… muội Trúc Cơ sao?”
Nàng đứng trên hòn đảo quan sát từ xa, thanh long đột nhiên ngoi đầu lên ngay vùng biển lân cận, sau đó ngụp xuống biển.
Y cầm cây xẻng, nghỉ ngơi một lát, dùng thần thức dò xét bên trên, xác nhận không có ai mới dứt khoát lấy xẻng chọt lớp bùn đất cuối cùng, trèo vào sân viện.
Đi kèm với tiếng rồng gầm gừ, một bài ca dao văng vẳng từ đằng xa tới:
Nhịp tim Tần Uyển Uyển đập cực nhanh, âm thầm bấm một pháp quyết. Giản Hành Chi không hề dong dài, cúi đầu xuống, kề môi bên tai nàng giống như ma sát vào trái tai, nhanh chóng phát ra âm thanh cực thấp: “Ta là Giản Chi Diễn.”
Từ góc độ tu luyện, có thể nói thể chất Tần Vãn hoàn mỹ so với thể chất Tiên giới của nàng. Mặc dù ở Tiên giới, nàng tiên thể bẩm sinh, nhưng căn bản không có linh căn và Kim Đan. Cha nàng lấy linh bảo chế tạo một “Nguỵ đan(*)”, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Kim Đan thật.
“Ngọc Linh Lung, mở Tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”
Trong những người ở đó, Quân Thù Trúc Cơ nhanh nhất, nhưng năm ấy cũng mất đến nửa năm.
Sau khi Quân Thù đi, Tống Tích Niên nhận ra lúc này Tần Uyển Uyển cần tắm rửa nên cũng vội vã rời khỏi.
Tần Uyển Uyển ngây người lắng nghe ca dao, quay đầu nhìn thấy hình như Long đan to lên rất nhiều, giống như mặt trời khổng lồ, toả ra ánh sáng màu xanh.
Nàng cũng không tự tin một cách mù quáng, bèn giơ tay lên, xấu hổ gãi đầu: “À thì… một ngày Trúc Cơ…” Nàng ngẩng đầu, cười khiêm tốn: “Đâu có gì to tát đúng không?”
Quân Thù nhanh chóng hoàn hồn, điều chỉnh biểu cảm, thờ ơ cười: “Một ngày Trúc Cơ, xem ra Vãn Nhi có rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết.”
Tần Uyển Uyển vừa tĩnh toạ là mất một ngày một đêm. Đợi đến đêm thứ hai, một vầng kim quang từ phòng Tần Uyển Uyển đột ngột bắn về phía chân trời, toàn bộ Vấn Tâm Tông đất rung núi chuyển. Đám người Tống Tích Niên và Quân Thù đồng loạt xông vào phòng Tần Uyển Uyển. Tống Tích Niên đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy người Tần Uyển Uyển bám đầy bùn đất, mọi người ngơ ngác tại chỗ. Tần Uyển Uyển nhận ra có người ngoài vào, bèn chậm rãi mở mắt.
Tống Tích Niên quát lớn một tiếng uy hiếp, ba người tạo thành vòng khép kín hoàn hảo.
Tần Uyển Uyển đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “chủ nhân” rùng rợn, nàng cứng đờ người. Đủ thứ chuyện ma quái từng nghe lúc trước lập tức tuôn ra trong đầu.
Bùn đất trên người nàng rơi xuống từng mảng, Tống Tích Niên sững sờ hồi lâu mới bật ra tiếng nói: “Sư… sư muội…” Y gắng gượng nặn ra nụ cười: “Muội… muội Trúc Cơ sao?”
“Cô phiền chết đi được.”
Nghe nói năm đó, tên Giản Hành Chi vừa mới sinh ra đã là Kim Đan.
Tần Uyển Uyển vừa mới trở thành phế nhân mất hết tu vi, dựa theo dự đoán của mọi người thì nàng cần ít nhất một năm để Trúc Cơ.
“Muội!”
Nhưng nàng chỉ mới tĩnh toạ một ngày? Một ngày?!
Thùng tắm Tiên giới đều dùng Thuỷ châu tự động sinh nước. Tần Uyển Uyển liên tục cọ rửa trong thùng, cọ đến mười thùng mới sạch bản thân, bắt đầu nằm trong thùng tắm hưởng thụ thú vui ngâm mình.
Đã trực tiếp vượt qua Luyện Khí, lên thẳng Trúc Cơ?
Tiếng nói tựa suối trong vỗ vào tảng đá, gợn lên mảng sóng nước giữa thùng.
Đám người ngẩn tò te, ngay cả Quân Thù cũng kinh ngạc. Tần Uyển Uyển sững sờ, bấy giờ mới ý thức được xảy ra chuyện gì.
Nàng cũng không kinh ngạc, dù sao ở thiên giới thì một ngày Trúc Cơ đã dài lắm rồi.
Trước đây tĩnh toạ, nàng chưa bao giờ tiến vào nhập định. Vậy mà bây giờ nhắm mắt vận hành tâm pháp một chốc, nàng đã mất đi nhận thức đối với thời gian.
Một lát sau, y mới nhận thức được xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy tiếng đệ tử bên ngoài đuổi tới, y đành dứt khoát lựa chọn leo vào thùng tắm. Ngay trước khi Tần Uyển Uyển hét thêm tiếng nữa, một bàn tay bịt lấy miệng nàng.
Nghe nói năm đó, tên Giản Hành Chi vừa mới sinh ra đã là Kim Đan.
Đám người ngẩn tò te, ngay cả Quân Thù cũng kinh ngạc. Tần Uyển Uyển sững sờ, bấy giờ mới ý thức được xảy ra chuyện gì.
Nàng cũng không tự tin một cách mù quáng, bèn giơ tay lên, xấu hổ gãi đầu: “À thì… một ngày Trúc Cơ…” Nàng ngẩng đầu, cười khiêm tốn: “Đâu có gì to tát đúng không?”
Đã trực tiếp vượt qua Luyện Khí, lên thẳng Trúc Cơ?
Đám người im re, ai nấy đều cảm thấy đau tim.
Lúc này, Tần Uyển Uyển đang ngân nga ca hát, ngâm mình tắm rửa. Giản Hành Chi cầm xẻng, bùn đất đầy đầu, căn bản không nhận ra là ai.
Hôm nay, nàng dùng đại một ít tâm pháp Tiên giới, nháy mắt đã cảm giác được sự sảng khoái khi linh khi rót vào.
Trong những người ở đó, Quân Thù Trúc Cơ nhanh nhất, nhưng năm ấy cũng mất đến nửa năm.
Tần Uyển Uyển vừa mới trở thành phế nhân mất hết tu vi, dựa theo dự đoán của mọi người thì nàng cần ít nhất một năm để Trúc Cơ.
Quân Thù nhanh chóng hoàn hồn, điều chỉnh biểu cảm, thờ ơ cười: “Một ngày Trúc Cơ, xem ra Vãn Nhi có rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết.”
Vừa mở miệng, y đã trợn mắt buồn nôn.
“Con người thôi.” Tần Uyển Uyển hào phóng tiếp lời: “Ai lại không có một vài bí mật? Giống như huynh thích Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại không thích huynh. Chuyện này có bao nhiêu người biết đâu?”
Dứt lời, Quân Thù phẩy tay áo, xoay người bỏ đi.
“Muội!”
Tần Uyển Uyển ngây người lắng nghe ca dao, quay đầu nhìn thấy hình như Long đan to lên rất nhiều, giống như mặt trời khổng lồ, toả ra ánh sáng màu xanh.
Đợi mọi người đều đi mất, Tần Uyển Uyển mới đứng dậy, khẽ nhúc nhích cơ thể, bùn bẩn tống từ người nàng ra rơi lộp bộp đầy đất. Tần Uyển Uyển cảm thấy buồn nôn, bèn vội vã đến phòng tắm.
Trong nháy mắt, Quân Thù biến sắc. Tần Uyển Uyển lập tức nhìn về phía Tống Tích Niên, mặt mày hoang mang: “Sư huynh!”
Đám người im re, ai nấy đều cảm thấy đau tim.
“Quân thiếu chủ!”
Tống Tích Niên quát lớn một tiếng uy hiếp, ba người tạo thành vòng khép kín hoàn hảo.
“Quân thiếu chủ!”
Cả ba giằng co chốc lát, Quân Thù cười khẩy: “Miệng mồm lanh lợi, để ta xem muội có thể cười tới khi nào.”
Nàng đứng trên hòn đảo quan sát từ xa, thanh long đột nhiên ngoi đầu lên ngay vùng biển lân cận, sau đó ngụp xuống biển.
Dứt lời, Quân Thù phẩy tay áo, xoay người bỏ đi.
Cả ba giằng co chốc lát, Quân Thù cười khẩy: “Miệng mồm lanh lợi, để ta xem muội có thể cười tới khi nào.”
Sau khi Quân Thù đi, Tống Tích Niên nhận ra lúc này Tần Uyển Uyển cần tắm rửa nên cũng vội vã rời khỏi.
Đợi mọi người đều đi mất, Tần Uyển Uyển mới đứng dậy, khẽ nhúc nhích cơ thể, bùn bẩn tống từ người nàng ra rơi lộp bộp đầy đất. Tần Uyển Uyển cảm thấy buồn nôn, bèn vội vã đến phòng tắm.
Thùng tắm Tiên giới đều dùng Thuỷ châu tự động sinh nước. Tần Uyển Uyển liên tục cọ rửa trong thùng, cọ đến mười thùng mới sạch bản thân, bắt đầu nằm trong thùng tắm hưởng thụ thú vui ngâm mình.
Tần Uyển Uyển vừa tĩnh toạ là mất một ngày một đêm. Đợi đến đêm thứ hai, một vầng kim quang từ phòng Tần Uyển Uyển đột ngột bắn về phía chân trời, toàn bộ Vấn Tâm Tông đất rung núi chuyển. Đám người Tống Tích Niên và Quân Thù đồng loạt xông vào phòng Tần Uyển Uyển. Tống Tích Niên đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy người Tần Uyển Uyển bám đầy bùn đất, mọi người ngơ ngác tại chỗ. Tần Uyển Uyển nhận ra có người ngoài vào, bèn chậm rãi mở mắt.
Mà lúc này, Giản Hành Chi đào một ngày một đêm, cuối cùng cũng đào được tới sân viện Tần Uyển Uyển.
Y cầm cây xẻng, nghỉ ngơi một lát, dùng thần thức dò xét bên trên, xác nhận không có ai mới dứt khoát lấy xẻng chọt lớp bùn đất cuối cùng, trèo vào sân viện.
Lúc này, Tần Uyển Uyển đang ngân nga ca hát, ngâm mình tắm rửa. Giản Hành Chi cầm xẻng, bùn đất đầy đầu, căn bản không nhận ra là ai.
Y lắng nghe âm thanh tìm tới bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển. 666 ra sức căn dặn: “Ngài nhớ phải duy trì hình tượng của mình. Ngài là Giản Chi Diễn, một nam sủng, nói chuyện phải nhẹ nhàng, đi đường phải tạo dáng. Ngài không thể gọi cô ấy là Tần Vãn, phải gọi là chủ nhân…”
“Cô phiền chết đi được.”
Giản Hành Chi hận không thể giơ một xẻng đập chết cái hệ thống này, nhưng ngẫm lại nó sống cũng không dễ dàng. Vì để hệ thống om sòm ngậm miệng, rốt cuộc y đành dỗ dành nó: “Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ gọi chủ nhân.”
(*) Nguỵ đan: đan giả
666 đạt được mục đích liền ngừng, không dám nói nhiều.
Giản Hành Chi tìm đến bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển, cách nàng lớp cửa sổ. Y gõ cửa, bóp cổ họng, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân~”
Vừa mở miệng, y đã trợn mắt buồn nôn.
Tần Uyển Uyển đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “chủ nhân” rùng rợn, nàng cứng đờ người. Đủ thứ chuyện ma quái từng nghe lúc trước lập tức tuôn ra trong đầu.
Nàng sững sờ nhìn cửa sổ, chỉ thấy cửa sổ kêu “cót két”, chậm chạp mở ra. Một gương mặt đen đúa dính đầy bùn bất bỗng dưng xuất hiện. Nàng sợ tới mức giơ tay tát một cái, đồng thời thét chói tai: “Aaaaaaa!!!”
“Ngọc Linh Lung, mở Tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”
Giản Hành Chi đơ mặt chịu một cú tát, nhìn sóng nước dập dềnh, ngọc sắc chiếu rọi.
Một lát sau, y mới nhận thức được xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy tiếng đệ tử bên ngoài đuổi tới, y đành dứt khoát lựa chọn leo vào thùng tắm. Ngay trước khi Tần Uyển Uyển hét thêm tiếng nữa, một bàn tay bịt lấy miệng nàng.
Tay này của Giản Hành Chi chống lên thùng, tay kia bịt miệng, thân hình cách người Tần Uyển Uyển chưa đến nửa bàn tay. Bóng y phủ lên người nàng giống như áp cả người tới.
Nhịp tim Tần Uyển Uyển đập cực nhanh, âm thầm bấm một pháp quyết. Giản Hành Chi không hề dong dài, cúi đầu xuống, kề môi bên tai nàng giống như ma sát vào trái tai, nhanh chóng phát ra âm thanh cực thấp: “Ta là Giản Chi Diễn.”
Tiếng nói tựa suối trong vỗ vào tảng đá, gợn lên mảng sóng nước giữa thùng.
Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai. Văn phong xịn thật sự.
Mới sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi đúng là con cưng của Thiên Đạo mà.
Sao thấy soft quá vậy nè
Là Giản Chi Diễn thì sao, là người đã đâm Uyển Uyển đó hả?
Mà Uyển Uyển tắm hẳn 10 thùng tắm, cảm giác sắp tróc da đến nơi.
Đến nơi này Uyển Uyển chắc được hưởng cảm giác thiên tài hehe
Có ai như mình vừa đọc vùa tưởng tượng anh Giản đào đất cười xỉu ko :)) Anw, thanks Zens, edit mượt mà quá đi
Ôi chà nghiệp của Giản Hành Chi đến rồi =))) Nghiệp cao trên m6, xinh, nhà điều kiện, quan trọng nhất là biết co biết duỗi biết chửi người =)))
Hong ngờ được 666 đội nón màu hồng phấn luôn :))))
tay trước giết nữ chính tay sau phải cúi người gọi chủ chân ?
Tự dưng bên tai t cũng thánh thót tiếng ca là như nào nhỉ