Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 04

Chương 04

Đào lên Vấn Tâm Tông

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Thượng khí hoá lôi, chư thần nghe lệnh, thập phương tru tà, thành trận!”

“Vạn kiếm hợp nhất, kiếm tâm tuỳ hành, đi!

Giản Hành Chi ngồi dưới đất, thử đánh hết trận pháp này đến trận pháp khác. 666 ở trong thức hải của y đi từ sợ hãi ban đầu đến cuối cùng nhìn y bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

“Đạo quân.” 666 hơi mệt: “Ngài từ bỏ đi, chúng ta không phải một thứ nguyên, đừng uổng phí sức lực nữa.”

Gin Hành Chi không nóiĩli nào, ycũng hơi mt,Iđt hai taytrên đu gi.ĩSau mt hith dc, yĬbt đu suynghĩ.

Y th ttıc phương phápthăm dò thchi vn khôngchm đến đưch thng này,ếnhưng h thngnày có thĩđi thoi viõy, có th]hin lên đùđc cho ythy. Nó nói]th nguyên,Įth nguyên làôcái gì? Làimt cái thếgii sao?

Gin HànhýChi trm ngâmsuy nghĩ. 666đngáp mt tiếng,ĩhết sc bunóchán.

Gin Hành Chiúnghe tiếng ngápca 666, ysuy nghĩ, dtkhoát tĩnh tâmngưng thn, nhìnv phương hưngtiếng 666 vangèlên trongthc hi.

Ngay lúc666 ngáp, GinHành Chi đtfngt ly nguyênthn t kiếm,ĭchém mnh vphía phát raíâm thanh!

Kiếm ýíbay thng tiírìa thc hi.ļTht ra làmInhư vy rtnguy hiếm, nếuõkhông có cheíchn, chc chnthc hi ca,y s btn hi. NhưngIsau mt tiếngn vang, thchi không hİsuy suyn chútnào, tiếng ngápngưng bt, xungàquanh bt chtlng im.

Gin HànhChi nhn raĭđiu gì đó.Y bay nhanhv phía va]mi chém, lptc phát hin(cái “rìa mà³y nghĩ liĩdùng tc đcòn nhanh hơnìy gp rútjlùi v sau.

Đâykhông phi rìathc hi cay!

Trong nháy mt,ľGin Hành Chinhn ra cáimà h thnggi là thînguyên có thlà mt thếgii khác tht.íThế gii kiani lin viɪy qua thchi, không chng°gia bn h}ngăn cách nhaumt tm chn,tm chn nàyngu trang thànhthc hi ca,y, h thngícó th nhìnxuyên qua tmľchn thy y,nhưng y liIkhông th nhìníthy h thng.ơCh cn bïtm chn nàyra…

Gin Hành Chiĺli t kiếmln na. 666ïhết chu ni,înó s hãi[kêu lên: “Đi³ca! Có gìút t nói,đng chém na!”ì

“Nếu ta munchém thì sao?”ɪ

Đi ca...” 666run ry đáp:“Ta đoán ngàiĩcũng đâu munîchu thiên kiếpln na nh,

Nghe vy, GinÍHành Chi chtnh đến cmúgiác đau đnlúc chém QuânýThù mt nhát.

LòngĪy run lên,nhưng ngoài mtɩli chng sĬhãi: “Cô cmÎthy ta khôngơdám giết cô?”

“Ngài dám.” Trongɨlúc nói chuyn,ĩmt cái đuîmàu vàng đimũ ni hngphn đt nhiênnhy t giajhư không ra.éNó qu “bchÏxung trưc mtõGin Hành Chi,ĩngng đu lên,âđ l nưcɪmt giàn gia:,Thiên h nàyũcó ai màľngài không dámàgiết? Có điungài giết tacũng vô dngíthôi. Giết taīri, ngài vnkhông tr vâthế gii trưckia đưc.”

Khôngphi ta khôngáhp tác viɨcô.” Sc mtGin Hành Chiócao ngo lnhìlùng: “Nhưng côăkhông th gitɪđin ta nhưİthế.”

Đi ca,ta ch làngưi làm côngĩthôi.” Gương mt,666 t vđau kh: “Thếgii này cóìquy tc ThiênÏĐo ràng buc,ta còn cóthưng cp bêntrên. Chúng taíkhông th xng(by.”

Vy gicô có tácódng gì?”

GinjHành Chi nângļkiếm. 666 viôm đu, hôto: “Có tácdng! Có tácêdng!”

Kiếm caGin Hành Chi°dng li, 666Ĭrun ry: “Tacó th giúpngài nhp s:liu mtthế gii khác,ɨgiúp ngài ănĬgian hp pháp,giúp ngài…

“Nóili nào màta nghe hiuy.” Gin HànhõChi ct linó, 666 khngli, sau đóíphiên dch mtchút: “Tc làìta có thágiúp ngài lyíli tu vi Tiên gii,ưcòn có th¸giúp ngài nghĩcách tránh néquy tc. Nhưngĺda trên nguyêntc quan trngnht… 666 ngngđu, nhn mnh:“Ngài vn phingu trang thành,Gin Chi Din.”ï

“Cái gì làinguyên tc quanÍtrng nht?”

GinHành Chi cauèmày, 666 nhanhíchóng nói choãy biết: “Thìnghĩa là khôngth nh hưng{đến ct truynchính, ngưi không{nên chết thìkhông th chết,không đưc đngưi khác phátÍhin ngài khôngõphi Gin ChiDin.”

Đó cókhác gì trưcđây?”

Gin HànhChi li giơkiếm lên lnna, 666 cungɪquít lc đu:ĺKhông ging, rtkhác nhau! Đica, ngài nghĩxem, ngưi khôngth chết nhưngícó th tànmà!”

Đng tácõGin Hành ChiĮkhng li, 666°tiếp tc giithích: “Ngài cóįth không đngưi khác pháthin ra thânphn tht sĪca ngài, nhưngkhông chng tngài không đưcīlàm nhng chuynkhác. Lúc khôngíđi theo cttruyn thì ngàivn là điếca. Ta sìtính toán chunìxác mi thcho ngài, đmĩbo không đ¹bên trên giángthiên lôi na!”

Gin Hành Chiđnghe xong đãhiu, y hàiơlòng gt đu:Đưc.” Dt li,kiếm trong tayđy biến mtkhi lòng bànýtay: “Vy taàtha cho cômt mng.”

ĐaIt, đa tđi ân điũđc ca ngài!”

666 đng lên,ălau m hôi.Hai tay GinãHành Chi chpsau lưng: “Vyĩbây gi nếu³ta lên núimang Tn Vãnâri đi thìjlàm thế nàoími hp lýìnht?”

“Hay làìngài ngu trangíthành mt thânũphn khác tràľtrn vào, rilén lút…

“Nóiìcái đơn giny.”

Gin HànhChi ct liónó, quay đunhìn Vn TâmTông: “Ta đánh{thng lên cóđưc không?”

Đươngnhiên không đưc.”ư666 gưng cưi:“Dù sao GinɨChi Din vnlà ngưi phàm,ngài không thôs dng phápìthut đâu.”

Chĩcó th lc?”í

Gin Hành Chiínhíu mày, 666]suy nghĩ, doįd m ming:Ĭ“Hay là

“Haylà?” Trong gingjnói Gin HànhíChi mang theo(cnh cáo.

Đào… Ging666 kh run:Đào đưng hm?”

Gin Hành Chitrm mc. 666ĩtoát m hôi{lnh, run runnói: “Tuy làđào đưng hm,ĩnhưng có thln tránh trnIpháp h sơn,ếli không cndùng pháp thut.Hin gi vithân phn GinChi Din thìphương án điíthng lên sơn¹môn này làkh thi nht.Có điu đàoùđưng hm thtăs rt tnôthi gian, ngưiíbình thưng hiếm)khi đào đưnghm t bên²ngoài sơn môn,ti bên trongíTông môn trongvòng vài ngày…í

“Ta là ngưiìbình thưng?”

GinèHành Chi nghevy lin nhìnıv phía 666,666 vi vànglc đu. GinHành Chi nhìnlên Vn TâmĪTông, cưi khy:Ch mt đưngIhm cn con,hãy xem ta,đào lên VnTâm Tông trongɩmt ngày đây!

GinïHành Chi nóilà làm. Yfngh ngơi hiĩphc sơ b,dùng pháp thutĺkhôi phc thânth xong, dùngơpháp thut hoádây mây thànhĩcái cuc, bttay làm vic.

Tronglúc Gin HànhįChi bt đuĺcông trình đưnghm đ s,ìTn Uyn Uynđang chun bălên giưng đing. Va lêngiưng, nàng đãnghe thy hthng lnh lùngõm ming: “Kých, cô nênìtu luyn ri.”

“H?!”

Tn UynUyn ngây ngưi:“Tu luyn?”

Đúng.”¸H thng nóiàmt cách nghiêm}túc: “Căn càvào quy đnhúbt buc caÏh thng Đin chính, ch°cn cô khôngàchp hành nhimìv thì miĺngày phi tuíluyn ít nhtđ sáu canh,gi. Lúc trưcthân th côchưa hi phc,hin gi hiľphc ri, nhtđnh phi btđu c gng!”

“Sáu canh gi,ĺmưi hai tiếng?”Tn Uyn Uynkhông khi munmng ngưi: “Cuílàm như taìđi làm y?”đ

Đi làm cũngĪkhông bt bucìmưi hai tiếng.”ĨH thng nóimt cách tįhào: “Chúng tavn rt nhânđo đó.”

TnăUyn Uyn: “…ê

“Mau lên.” Héthng thúc gic:óKhông đ thiígian, nhm chngs có mưinghìn Vôn đin…

“Ta biết ri.”Tn Uyn UynĪva nghe “mưiĩnghìn Vôn làlp tc trivt áo ra,hết sc khôngĪtình nguyn nói:ì“Ta tu luyn,]tu luyn ngayĩđây.”

Xếp chânļngi trên giưng,Tn Uyn Uynbt đu hitưng li tâmãpháp mà trưcđđây mu thândy nhưng nàngkhông th tuéluyn.

Từ góc độ tu luyện, có thể nói thể chất Tần Vãn hoàn mỹ so với thể chất Tiên giới của nàng. Mặc dù ở Tiên giới, nàng tiên thể bẩm sinh, nhưng căn bản không có linh căn và Kim Đan. Cha nàng lấy linh bảo chế tạo một “Nguỵ đan(*)”, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Kim Đan thật.

Y lắng nghe âm thanh tìm tới bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển. 666 ra sức căn dặn: “Ngài nhớ phải duy trì hình tượng của mình. Ngài là Giản Chi Diễn, một nam sủng, nói chuyện phải nhẹ nhàng, đi đường phải tạo dáng. Ngài không thể gọi cô ấy là Tần Vãn, phải gọi là chủ nhân…”

Nàng sững sờ nhìn cửa sổ, chỉ thấy cửa sổ kêu “cót két”, chậm chạp mở ra. Một gương mặt đen đúa dính đầy bùn bất bỗng dưng xuất hiện. Nàng sợ tới mức giơ tay tát một cái, đồng thời thét chói tai: “Aaaaaaa!!!”

(*) Nguỵ đan: đan giả

Tần Uyển Uyển vừa mới trở thành phế nhân mất hết tu vi, dựa theo dự đoán của mọi người thì nàng cần ít nhất một năm để Trúc Cơ.Tần Uyển Uyển đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “chủ nhân” rùng rợn, nàng cứng đờ người. Đủ thứ chuyện ma quái từng nghe lúc trước lập tức tuôn ra trong đầu.(*) Nguỵ đan: đan giả

Nàng mơ mơ màng màng như người trong mộng, loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm gừ. Tần Uyển Uyển quay đầu lại nhìn, phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một bậc thang nối thẳng lên trời, đoạn cuối bậc thang có một cái cổng vàng đứng giữa thiên không.

Hôm nay, nàng dùng đại một ít tâm pháp Tiên giới, nháy mắt đã cảm giác được sự sảng khoái khi linh khi rót vào.

Nhưng nàng chỉ mới tĩnh toạ một ngày? Một ngày?!

Nàng cũng không kinh ngạc, dù sao ở thiên giới thì một ngày Trúc Cơ đã dài lắm rồi.

Giản Hành Chi tìm đến bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển, cách nàng lớp cửa sổ. Y gõ cửa, bóp cổ họng, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân~”

Trước đây tĩnh toạ, nàng chưa bao giờ tiến vào nhập định. Vậy mà bây giờ nhắm mắt vận hành tâm pháp một chốc, nàng đã mất đi nhận thức đối với thời gian.

Giản Hành Chi hận không thể giơ một xẻng đập chết cái hệ thống này, nhưng ngẫm lại nó sống cũng không dễ dàng. Vì để hệ thống om sòm ngậm miệng, rốt cuộc y đành dỗ dành nó: “Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ gọi chủ nhân.”

“Con người thôi.” Tần Uyển Uyển hào phóng tiếp lời: “Ai lại không có một vài bí mật? Giống như huynh thích Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại không thích huynh. Chuyện này có bao nhiêu người biết đâu?”

Nàng mơ mơ màng màng như người trong mộng, loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm gừ. Tần Uyển Uyển quay đầu lại nhìn, phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một bậc thang nối thẳng lên trời, đoạn cuối bậc thang có một cái cổng vàng đứng giữa thiên không.

666 đạt được mục đích liền ngừng, không dám nói nhiều.

Bùn đất trên người nàng rơi xuống từng mảng, Tống Tích Niên sững sờ hồi lâu mới bật ra tiếng nói: “Sư… sư muội…” Y gắng gượng nặn ra nụ cười: “Muội… muội Trúc Cơ sao?”

Nàng đứng trên hòn đảo quan sát từ xa, thanh long đột nhiên ngoi đầu lên ngay vùng biển lân cận, sau đó ngụp xuống biển.

Y cầm cây xẻng, nghỉ ngơi một lát, dùng thần thức dò xét bên trên, xác nhận không có ai mới dứt khoát lấy xẻng chọt lớp bùn đất cuối cùng, trèo vào sân viện.

Đi kèm với tiếng rồng gầm gừ, một bài ca dao văng vẳng từ đằng xa tới:

Nhịp tim Tần Uyển Uyển đập cực nhanh, âm thầm bấm một pháp quyết. Giản Hành Chi không hề dong dài, cúi đầu xuống, kề môi bên tai nàng giống như ma sát vào trái tai, nhanh chóng phát ra âm thanh cực thấp: “Ta là Giản Chi Diễn.”

Từ góc độ tu luyện, có thể nói thể chất Tần Vãn hoàn mỹ so với thể chất Tiên giới của nàng. Mặc dù ở Tiên giới, nàng tiên thể bẩm sinh, nhưng căn bản không có linh căn và Kim Đan. Cha nàng lấy linh bảo chế tạo một “Nguỵ đan(*)”, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Kim Đan thật.

“Ngọc Linh Lung, mở Tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”

Trong những người ở đó, Quân Thù Trúc Cơ nhanh nhất, nhưng năm ấy cũng mất đến nửa năm.

Sau khi Quân Thù đi, Tống Tích Niên nhận ra lúc này Tần Uyển Uyển cần tắm rửa nên cũng vội vã rời khỏi.

Tần Uyển Uyển ngây người lắng nghe ca dao, quay đầu nhìn thấy hình như Long đan to lên rất nhiều, giống như mặt trời khổng lồ, toả ra ánh sáng màu xanh.

Nàng cũng không tự tin một cách mù quáng, bèn giơ tay lên, xấu hổ gãi đầu: “À thì… một ngày Trúc Cơ…” Nàng ngẩng đầu, cười khiêm tốn: “Đâu có gì to tát đúng không?”

Quân Thù nhanh chóng hoàn hồn, điều chỉnh biểu cảm, thờ ơ cười: “Một ngày Trúc Cơ, xem ra Vãn Nhi có rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết.”

Tần Uyển Uyển vừa tĩnh toạ là mất một ngày một đêm. Đợi đến đêm thứ hai, một vầng kim quang từ phòng Tần Uyển Uyển đột ngột bắn về phía chân trời, toàn bộ Vấn Tâm Tông đất rung núi chuyển. Đám người Tống Tích Niên và Quân Thù đồng loạt xông vào phòng Tần Uyển Uyển. Tống Tích Niên đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy người Tần Uyển Uyển bám đầy bùn đất, mọi người ngơ ngác tại chỗ. Tần Uyển Uyển nhận ra có người ngoài vào, bèn chậm rãi mở mắt.

Tống Tích Niên quát lớn một tiếng uy hiếp, ba người tạo thành vòng khép kín hoàn hảo.

Tần Uyển Uyển đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “chủ nhân” rùng rợn, nàng cứng đờ người. Đủ thứ chuyện ma quái từng nghe lúc trước lập tức tuôn ra trong đầu.

Bùn đất trên người nàng rơi xuống từng mảng, Tống Tích Niên sững sờ hồi lâu mới bật ra tiếng nói: “Sư… sư muội…” Y gắng gượng nặn ra nụ cười: “Muội… muội Trúc Cơ sao?”

“Cô phiền chết đi được.”

Nghe nói năm đó, tên Giản Hành Chi vừa mới sinh ra đã là Kim Đan.

Tần Uyển Uyển vừa mới trở thành phế nhân mất hết tu vi, dựa theo dự đoán của mọi người thì nàng cần ít nhất một năm để Trúc Cơ.

“Muội!”

Nhưng nàng chỉ mới tĩnh toạ một ngày? Một ngày?!

Thùng tắm Tiên giới đều dùng Thuỷ châu tự động sinh nước. Tần Uyển Uyển liên tục cọ rửa trong thùng, cọ đến mười thùng mới sạch bản thân, bắt đầu nằm trong thùng tắm hưởng thụ thú vui ngâm mình.

Đã trực tiếp vượt qua Luyện Khí, lên thẳng Trúc Cơ?

Tiếng nói tựa suối trong vỗ vào tảng đá, gợn lên mảng sóng nước giữa thùng.

Đám người ngẩn tò te, ngay cả Quân Thù cũng kinh ngạc. Tần Uyển Uyển sững sờ, bấy giờ mới ý thức được xảy ra chuyện gì.

Nàng cũng không kinh ngạc, dù sao ở thiên giới thì một ngày Trúc Cơ đã dài lắm rồi.

Trước đây tĩnh toạ, nàng chưa bao giờ tiến vào nhập định. Vậy mà bây giờ nhắm mắt vận hành tâm pháp một chốc, nàng đã mất đi nhận thức đối với thời gian.

Một lát sau, y mới nhận thức được xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy tiếng đệ tử bên ngoài đuổi tới, y đành dứt khoát lựa chọn leo vào thùng tắm. Ngay trước khi Tần Uyển Uyển hét thêm tiếng nữa, một bàn tay bịt lấy miệng nàng.

Nghe nói năm đó, tên Giản Hành Chi vừa mới sinh ra đã là Kim Đan.

Đám người ngẩn tò te, ngay cả Quân Thù cũng kinh ngạc. Tần Uyển Uyển sững sờ, bấy giờ mới ý thức được xảy ra chuyện gì.

Nàng cũng không tự tin một cách mù quáng, bèn giơ tay lên, xấu hổ gãi đầu: “À thì… một ngày Trúc Cơ…” Nàng ngẩng đầu, cười khiêm tốn: “Đâu có gì to tát đúng không?”

Đã trực tiếp vượt qua Luyện Khí, lên thẳng Trúc Cơ?

Đám người im re, ai nấy đều cảm thấy đau tim.

Lúc này, Tần Uyển Uyển đang ngân nga ca hát, ngâm mình tắm rửa. Giản Hành Chi cầm xẻng, bùn đất đầy đầu, căn bản không nhận ra là ai.

Hôm nay, nàng dùng đại một ít tâm pháp Tiên giới, nháy mắt đã cảm giác được sự sảng khoái khi linh khi rót vào.

Trong những người ở đó, Quân Thù Trúc Cơ nhanh nhất, nhưng năm ấy cũng mất đến nửa năm.

Tần Uyển Uyển vừa mới trở thành phế nhân mất hết tu vi, dựa theo dự đoán của mọi người thì nàng cần ít nhất một năm để Trúc Cơ.

Quân Thù nhanh chóng hoàn hồn, điều chỉnh biểu cảm, thờ ơ cười: “Một ngày Trúc Cơ, xem ra Vãn Nhi có rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết.”

Vừa mở miệng, y đã trợn mắt buồn nôn.

“Con người thôi.” Tần Uyển Uyển hào phóng tiếp lời: “Ai lại không có một vài bí mật? Giống như huynh thích Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại không thích huynh. Chuyện này có bao nhiêu người biết đâu?”

Dứt lời, Quân Thù phẩy tay áo, xoay người bỏ đi.

“Muội!”

Tần Uyển Uyển ngây người lắng nghe ca dao, quay đầu nhìn thấy hình như Long đan to lên rất nhiều, giống như mặt trời khổng lồ, toả ra ánh sáng màu xanh.

Đợi mọi người đều đi mất, Tần Uyển Uyển mới đứng dậy, khẽ nhúc nhích cơ thể, bùn bẩn tống từ người nàng ra rơi lộp bộp đầy đất. Tần Uyển Uyển cảm thấy buồn nôn, bèn vội vã đến phòng tắm.

Trong nháy mắt, Quân Thù biến sắc. Tần Uyển Uyển lập tức nhìn về phía Tống Tích Niên, mặt mày hoang mang: “Sư huynh!”

Đám người im re, ai nấy đều cảm thấy đau tim.

“Quân thiếu chủ!”

Tống Tích Niên quát lớn một tiếng uy hiếp, ba người tạo thành vòng khép kín hoàn hảo.

“Quân thiếu chủ!”

Cả ba giằng co chốc lát, Quân Thù cười khẩy: “Miệng mồm lanh lợi, để ta xem muội có thể cười tới khi nào.”

Nàng đứng trên hòn đảo quan sát từ xa, thanh long đột nhiên ngoi đầu lên ngay vùng biển lân cận, sau đó ngụp xuống biển.

Dứt lời, Quân Thù phẩy tay áo, xoay người bỏ đi.

Cả ba giằng co chốc lát, Quân Thù cười khẩy: “Miệng mồm lanh lợi, để ta xem muội có thể cười tới khi nào.”

Sau khi Quân Thù đi, Tống Tích Niên nhận ra lúc này Tần Uyển Uyển cần tắm rửa nên cũng vội vã rời khỏi.

Đợi mọi người đều đi mất, Tần Uyển Uyển mới đứng dậy, khẽ nhúc nhích cơ thể, bùn bẩn tống từ người nàng ra rơi lộp bộp đầy đất. Tần Uyển Uyển cảm thấy buồn nôn, bèn vội vã đến phòng tắm.

Thùng tắm Tiên giới đều dùng Thuỷ châu tự động sinh nước. Tần Uyển Uyển liên tục cọ rửa trong thùng, cọ đến mười thùng mới sạch bản thân, bắt đầu nằm trong thùng tắm hưởng thụ thú vui ngâm mình.

Tần Uyển Uyển vừa tĩnh toạ là mất một ngày một đêm. Đợi đến đêm thứ hai, một vầng kim quang từ phòng Tần Uyển Uyển đột ngột bắn về phía chân trời, toàn bộ Vấn Tâm Tông đất rung núi chuyển. Đám người Tống Tích Niên và Quân Thù đồng loạt xông vào phòng Tần Uyển Uyển. Tống Tích Niên đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy người Tần Uyển Uyển bám đầy bùn đất, mọi người ngơ ngác tại chỗ. Tần Uyển Uyển nhận ra có người ngoài vào, bèn chậm rãi mở mắt.

Mà lúc này, Giản Hành Chi đào một ngày một đêm, cuối cùng cũng đào được tới sân viện Tần Uyển Uyển.

Y cầm cây xẻng, nghỉ ngơi một lát, dùng thần thức dò xét bên trên, xác nhận không có ai mới dứt khoát lấy xẻng chọt lớp bùn đất cuối cùng, trèo vào sân viện.

Lúc này, Tần Uyển Uyển đang ngân nga ca hát, ngâm mình tắm rửa. Giản Hành Chi cầm xẻng, bùn đất đầy đầu, căn bản không nhận ra là ai.

Y lắng nghe âm thanh tìm tới bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển. 666 ra sức căn dặn: “Ngài nhớ phải duy trì hình tượng của mình. Ngài là Giản Chi Diễn, một nam sủng, nói chuyện phải nhẹ nhàng, đi đường phải tạo dáng. Ngài không thể gọi cô ấy là Tần Vãn, phải gọi là chủ nhân…”

“Cô phiền chết đi được.”

Giản Hành Chi hận không thể giơ một xẻng đập chết cái hệ thống này, nhưng ngẫm lại nó sống cũng không dễ dàng. Vì để hệ thống om sòm ngậm miệng, rốt cuộc y đành dỗ dành nó: “Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ gọi chủ nhân.”

(*) Nguỵ đan: đan giả

666 đạt được mục đích liền ngừng, không dám nói nhiều.

Giản Hành Chi tìm đến bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển, cách nàng lớp cửa sổ. Y gõ cửa, bóp cổ họng, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân~”

Vừa mở miệng, y đã trợn mắt buồn nôn.

Tần Uyển Uyển đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “chủ nhân” rùng rợn, nàng cứng đờ người. Đủ thứ chuyện ma quái từng nghe lúc trước lập tức tuôn ra trong đầu.

Nàng sững sờ nhìn cửa sổ, chỉ thấy cửa sổ kêu “cót két”, chậm chạp mở ra. Một gương mặt đen đúa dính đầy bùn bất bỗng dưng xuất hiện. Nàng sợ tới mức giơ tay tát một cái, đồng thời thét chói tai: “Aaaaaaa!!!”

“Ngọc Linh Lung, mở Tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”

Giản Hành Chi đơ mặt chịu một cú tát, nhìn sóng nước dập dềnh, ngọc sắc chiếu rọi.

Một lát sau, y mới nhận thức được xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy tiếng đệ tử bên ngoài đuổi tới, y đành dứt khoát lựa chọn leo vào thùng tắm. Ngay trước khi Tần Uyển Uyển hét thêm tiếng nữa, một bàn tay bịt lấy miệng nàng.

Tay này của Giản Hành Chi chống lên thùng, tay kia bịt miệng, thân hình cách người Tần Uyển Uyển chưa đến nửa bàn tay. Bóng y phủ lên người nàng giống như áp cả người tới.

Nhịp tim Tần Uyển Uyển đập cực nhanh, âm thầm bấm một pháp quyết. Giản Hành Chi không hề dong dài, cúi đầu xuống, kề môi bên tai nàng giống như ma sát vào trái tai, nhanh chóng phát ra âm thanh cực thấp: “Ta là Giản Chi Diễn.”

Tiếng nói tựa suối trong vỗ vào tảng đá, gợn lên mảng sóng nước giữa thùng.

4.9 22 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

40 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai. Văn phong xịn thật sự.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mới sinh ra đã là Kim Đan, Giản Hành Chi đúng là con cưng của Thiên Đạo mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao thấy soft quá vậy nè

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Là Giản Chi Diễn thì sao, là người đã đâm Uyển Uyển đó hả?
Mà Uyển Uyển tắm hẳn 10 thùng tắm, cảm giác sắp tróc da đến nơi.
Đến nơi này Uyển Uyển chắc được hưởng cảm giác thiên tài hehe

Feng
Feng
2 Năm Cách đây

Có ai như mình vừa đọc vùa tưởng tượng anh Giản đào đất cười xỉu ko :)) Anw, thanks Zens, edit mượt mà quá đi

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ôi chà nghiệp của Giản Hành Chi đến rồi =))) Nghiệp cao trên m6, xinh, nhà điều kiện, quan trọng nhất là biết co biết duỗi biết chửi người =)))

Annie
Annie
2 Năm Cách đây

Hong ngờ được 666 đội nón màu hồng phấn luôn :))))

chanchan
chanchan
1 Năm Cách đây

tay trước giết nữ chính tay sau phải cúi người gọi chủ chân ?

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Tự dưng bên tai t cũng thánh thót tiếng ca là như nào nhỉ

40
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!