Chương 03
Mắt cận lừa đảo
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Máy tính dưới giường nhấp nháy, xác Nữ nhền nhện bỗng nhiên bị một đôi tay yếu ớt tái nhợt kéo vào lòng đất. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.
Màn hình máy tính ngừng chớp, trang web giống như bị người ta lướt xuống, dừng tại chỗ đầu trang chuyện ma Nữ nhền nhện.
Trang web đổi mới. Nàng quản hạt khu vực là ở thành nam.
“… Bạn có nghe chuyện ma liên quan đến nữ nhân viên y tế nhền nhện trường Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang chưa?… Có rất nhiều người đi vào phòng y tế ban ngày, nhưng chẳng có mấy người nhìn thấy phòng y tế lúc nửa đêm【*&*¥#@#%(Website bị cắt xén)】. . .”
Trang web đổi mới lần nữa. Hạ phụ hắn kể lại gia đình bối cảnh nhân.
“… Sau khi nữ nhân viên y tế nhền nhện bị học sinh nữ không biết tên tấn công, cô ta hồi sinh nhưng không bao giờ ôm lòng nhân từ đối với con người nữa. Nữ nhân viên y tế nhền nhện sẽ hỏi mỗi người bước vào phòng y tế ‘có từng gặp một nữ học sinh tóc nâu trà trơ tráo hay chưa?’.” Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới này.
Nữ nhền nhện lại xuất hiện trước bàn làm việc lần nữa, cô ta vung chân, nở nụ cười âm u bện mạng nhện.
Ánh mặt trời ló dạng, học sinh Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang dậy sớm tập thể dục buổi sáng, có vài học sinh lười biếng không muốn tập bèn kết bạn đi về phía phòng y tế, nhờ cô giáo Kỷ mở miệng làm chứng. Điều thứ nhất rất phí trí nhớ
“Cô Kỷ? Cô Kỷ?” Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.
Cô giáo Kỷ ngỡ ngàng mở mắt, đám học sinh ăn diện trang điểm xinh đẹp đang lo lắng nhìn ả: “Cô Kỷ, sao cô lại ngủ dưới đất vậy?” Đối phương ước chừng ở nàng một thước.
“Cô…” Cô giáo Kỷ cố gắng nhớ lại tình hình hôm qua.
Ả nhớ mình đến nhà vệ sinh nôn ói, sau khi quay về lại chẳng thể tìm được phòng y tế, đau bụng ngất xỉu giữa đường, lúc tỉnh lại thì đã ở phòng y tế rồi. Nhân còn tại trung ương tháp Ánh Sáng.
Ả nhìn sang giường bệnh không một bóng người. Nàng chỉ có thể nhìn nhìn thấy hắn sườn mặt.
… Còn có thể đột phá thật mạnh vây quanh.
Vân Thiển mở mắt, đậpĪvào mắt chỉứcó màu đen.
Vân]Thiển: Nhiều nămỉtrôi qua, cuốiĨcùng tôi lạiứbị mù sao?
“Cuốiấcùng em cũngứtỉnh rồi!” Trênỉđỉnh đầu làɩtiếng kinh ngạcĮreo mừng củaἱTống Hành Chỉ.
Thìâra cô đangìgối lên châníTống Hành Chỉ,ìchắc là đangἱúp mặt lênưchân cậu.
Hai tayỉVân Thiển chống[lên, đứng dậy.
Bắpắđùi thiếu niênîkhông rắn rỏiốcứng cáp nhưọđàn ông trưởngỉthành, có cảmἴgiác mềm mại}của riêng độầtuổi thanh thiếuỗniên.
Ngoài bệnh lườiἰmuốn đi ngủỷbất cứ lúc‹nào và ởἶđâu, Vân Thiểnởcòn thường khôngıkiềm chế nổiἲhành vi khiỡnhìn thấy sắcЇđẹp, dù làậnam hay nữ.
Lần°này cũng vậy.
TốngỡHành Chỉ vộiïvàng cúi người,ıbắt lấy bànờtay dịch lên¸trên bắp đùiÍcậu.
“EM-ĐANG-LÀM-GÌ–VẬY?” Cậu gằnĮtừng chữ một.
VânảThiển: “Cảm nhậnổxem tôi đangĩnằm mơ hayừđã thật sự(thoát khỏi nơiổđáng sợ kia.”ũ
Cô nhéo mạnhẫmột cái.
Tống HànhIChỉ đau đớn‹bật thành tiếng.
VânởThiển: “Xem raãkhông phải mơ.”ỏ
“Người em nhéoílà tôi mà!”ồTống Hành Chỉfđẩy Vân Thiểnîra, lẳng lặngἴôm hai chânêtê dại củaἷmình, đôi mắtíai oán.
Tạ đònớchuyển trường mớiἰđến còn cóìđặc tính háoôsắc, cậu phảiỉcách xa loạiĭngười nguy hiểmļnày một chút.
Ngàyổthường bị ăníhiếp ghét bỏ,[cậu cũng đãįquen nên khôngÎdám hé răng,ểgiờ có ngườiıbằng lòng ở]bên cạnh câuálâu thế này,înói chuyện vớiĩcậu nhiều nhưỉvậy đã tốt°lắm rồi.
Vân Thiểnìngồi thẳng dậy,ỵchỉnh lại quầnỏáo tóc tai.
Ngườiĭcô đã đượcẻxử lý sạchìsẽ, nhưng tổnĩhại lúc vậtílộn vẫn còn.ẹVáy bị tét,ãáo sơ miởlủng lỗ, giốngỏnhư bộ đồórách quái dị.
VânĪThiển: “Cậu cởijđồ tôi lau}người hồi nàoựvậy?”
Tống HànhặChỉ: “Tôi… tôiỉkhông có làmỉchuyện như vậy!ἷSau khi trờiἴsáng, vết máuệtrên quần áoỳtự động biếnứmất.”
Vân Thiển:ỉ“Ờ.”
Giọng nói(khiến Tống HànhọChỉ nghe rafmột chút mấtĨmát.
Tống Hành Chỉ:ì“Cảm ơn eméhôm qua đãđcứu tôi.”
Vân°Thiển quan sátịhoàn cảnh xung³quanh, để ýêthấy nơi nàyịlà tầng thượngĩlầu dạy học,ỵcô nghi hoặcòhỏi: “Tại saoἵchúng ta lạiíở đây, mộtêhọc sinh nữ²chết rồi, cậu:không báo cảnhìsát sao?”
TốngỗHành Chỉ: “Báoứcảnh sát cũngụvô dụng. ĐóĬlà chuyện ma,õchẳng có mấy:người biết đượcửsự hiện diệnɩcủa chuyện ma,ïbây giờ thêmĮmột người nữaọlà em… Ngườiấbị chuyện maỉgiết chết sẽĩbị xoá sạchjmọi dấu vếtỗtrên đời này,ờtrừ người sốngásót khỏi chuyệnĩma thì khôngĬcòn ai nhớḻtới.”
Vân Thiển:I“Liên quan đếnıtruyền thuyết maởquái kia sao?”ố
“Gần như vậy.”[Tống Hành Chỉằgật đầu. ThấyờVân Thiển cauImày, còn địnhẹhỏi thăm tiếp,ịcậu bèn nhắcịnhở: “Em mauảvào học đi,:mặc dù khôngókịp tiết buổiἷchiều, nhưng khôngĪphải còn tiếtỗbuổi tối sao?ũKhông thể trốnồhọc quá mườiétiếng, nếu khôngộsẽ bị trườngïghi tội xửìphạt…”
Vân ThiểnÍvừa đến thếɩgiới tận thếínày một đêm,ḹchưa thăm dòἷtình hình củaẻthế giới này.fSau một hồiểxem xét, côởquyết định ngheìlời Tống HànhìChỉ làm hànhậđộng phù hợpĭvới học sinhđbình thường nênọcó ở thếựgiới này.
Cô nói:ï“Lưu cách liênỗlạc đi.”
Côằsờ túi mới³phát hiện khôngĩcó điện thoại.
TốngéHành Chỉ lấy°làm lạ nhìnẻcô: “Trên nộiíquy trường họcẫcó viết trongấtrường không được³sử dụng vậtĩdụng truyền tin.”ỉ
Vân Thiển trơịmặt nói: “Tôiủtheo thói quenùnhớ tới nộièquy trường họcɩtrước khi chuyểnjtrường. Không sao,ímột cái trườngἰhọc thôi mà,íthế nào cũngảcó cơ hộiđgặp mặt.”
Côἶnhảy một bước)lớn, đột ngột°phóng tới trướcỵmặt Tống HànhếChỉ.
Vóc dáng haiỷngười không chênhửlệch mấy, VânớThiển vừa nhảyẫtới, chiếc mũiảcao suýt đụngẩvào Tống HànhĩChỉ.
Tống HànhìChỉ kinh ngạcĮlui về sau,ưnhưng sau lưngêlà vách tường,ļVân Thiển vẫnḽáp sát như(cũ, cậu không°thể lùi đượcἷnữa.
Hơi thở ấmíáp phả hếtỉvào mặt cậu,ũTống Hành Chỉḷđành nghiêng đầu,íné tránh bờềmôi kề sátỡquá mức củaổcô. Con{ngươi cậu hơiìchuyển dời, nhìnợthấy cô hípỷmắt, đôi mắt¹ẩn hiện nụícười, mang theoἶmột chút lưuịluyến và mơîmàng.
Tống Hành Chỉ:ĭChẳng lẽ tạ{đòn chuyển trườngİyêu cậu từḻcái nhìn đầuìtiên?
Một tay VânîThiển đè TốngưHành Chỉ, một°tay bóp cằmỉcậu, cưỡng épịxoay mặt cậuỳlại.
Gương mặt TốngɩHành Chỉ trongỉtrẻo giống nhưἴmột bức tranhắthuỷ mặc, tuyɩnhiên khoé môiủcậu mang theoĩđộ cong trễểxuống bẩm sinh,ệcó cảm giácἴbất cần đời.
VânīThiển nheo mắtịnhớ kỹ đặcἰđiểm khuôn mặt}cậu đểìtránh sau nàyôgặp lại mà¹quên mất.
Dưới cáiìnhìn như vậy,ágương mặt trắngĩmuốt của thiếu°niên ửng lênụchút hồng. Cậuậxấu hổ vùng³vẫy, nhưng vìửtrời sinh sứcẵlực yếu ớtònên hoàn toànậkhông tránh được.
Cậuỉchỉ có thểãrủ mắt, mặcÏcho lông miÍphủ một mảngệbóng đổ xuốngìdưới, cứ nhưòsau khi làmἷnhư vậy thìòtình cảnh củaịcậu không tớiỷnỗi mất mặtļlắm.
Một lát sau,ềVân Thiển luiıvề sau, nghiêmļtúc gật đầu:ĩ“Được rồi emìtrai, tôi nhớưkỹ dáng vẻİcủa cậu rồi.”ĩCô phất tayịxoay người, bướcĺtừng bước lớn}rời đi.
Tống HànhÍChỉ: “Hả?”
Khôngἷlẽ ‘Nhớ kỹằdáng vẻ củaồcậu’ có nghĩaủlà ‘Tôi nhớ¸khuôn mặt lạnhjlùng không thèmïrung động củaἰcậu rồi’? Chắc{chắn là vậy!
Cậuớthấy có lẽầmình đã làmįtổn thương tráiầtim mới manhũnha của mộtòthiếu nữ.
Khả năngắquan sát củaấTống Hành Chỉĩvẫn luôn rấtỉtốt.
Cậu vớt vátơnói: “…Nếu emểmuốn tìm tôiổthì có thểổđến rừng cây{nhỏ phía Namjtrường học hoặcẽtầng thượng toàĩnhà này làôđược.”
Vân Thiểnĩchẳng hề quayỉđầu, chỉ vẫy{tay cho thấyõđã biết.
Đơn giảnļlà bản thânỉTống Hành Chỉísuy diễn quáĩđộ mà thôi.ửVân Thiển, mộtìngười cận thịợnặng với đôi¸mắt đào hoa,īmỗi lần cô[chăm chú nhìnảai thì đôiốmắt đều mơ,màng, chan chưaồtình cảm.
Dựa theo ký ức cơ bản của nhân vật mà Chúa cứu thế cấp cho, Vân Thiển bước vào lầu dạy học, nơi lớp học của cô đang lên lớp.
Bài giới thiệu trong trường học này giống với mấy bức tranh to đặt đưới đất.
Tiếng dò hỏi vang lên liên tục, tiếng gõ cửa từ buồng trong cùng dần dần hướng ra phía ngoài, cách cô càng ngày càng gần.
Vân Thiển thuận thế ngồi xuống, một cuốn sổ đẩy tới trước mặt cô.
Cô không đi thẳng vào phòng học mà đi vào nhà vệ sinh nữ ở tầng trệt trước.
Sau khi run rẩy qua đi, cô trút hết nước chua trong bụng vào bồn rửa. Loại chuyện như đâm con mắt này mắc ói chết đi được…
Vách tường lối đi tại cửa nhà vệ sinh viết đầy dòng chữ nguệch ngoạc. Vân Thiển ngồi xổm xuống nhìn một lát, phát hiện đó đều là những chữ viết vô nghĩa.
Vân Thiển trơ mặt đáp: “Sao mày không hỏi ốc biển thần kỳ(*) đi?”
Cô không hề có một chút đầu mối nào về nhân tố tận thế của thế giới này, trừ cho cô đồng hồ và balo thì Chúa cứu thế chẳng cấp một gợi ý gì.
Vân Thiển tìm chỗ ngồi.
Giọng nữ u oán âm vang trong không gian trống trải, Vân Thiển giống như bị người ta cưỡng chế giữ chặt cơ thể, không thể phát ra tiếng nói cũng không thể nhúc nhích.
Thứ duy nhất có thể kết nối với tận thế chính là chuyện ma đụng phải hôm qua thì phải?
Dựa theo ký ức cơ bản của nhân vật mà Chúa cứu thế cấp cho, Vân Thiển bước vào lầu dạy học, nơi lớp học của cô đang lên lớp.
(*) Xuất phát từ bộ phim hoạt hình Cậu bé bọt biển
Cô giáo đang dạy đập bàn tức giận: “Vân Thiển, em như vậy là sao? Cho dù em là học sinh chuyển trường, trong người không khỏe thì cũng không thể không trang điểm mà đã lên lớp! Không mang bất cứ đồ trang điểm nào vào phòng học, em đi học hay là tới chơi?”
Vân Thiển bước tới trước bồn rửa mặt, chống hai tay lên mặt bồn, không ngừng run rẩy.
“Tôi là Vương Tư Tuệ, đây là ghi chép tại lớp của tôi. Cô có thể đọc thử, ít nhất biết kế tiếp phải làm gì.”
Biên độ sóng màu xanh lục đại diện cho chỉ số tinh thần bên trong mặt đồng hồ cứu thế dao động cực lớn, mấy lần vượt qua hai đầu trên dưới vạch tuyến, mỗi lần vượt qua vạch tuyến, chỉ số sinh mạng thể hiện bằng trái tim màu đỏ sẽ rớt xuống từ năm đến mười.
Trên giấy trắng viết một hàng chữ nhỏ xinh.
Dưới tình huống chỉ số tinh thần người chơi bất ổn kéo dài, điều này đồng dạng với mất máu.
Vân Thiển: Mịa nó! Nữ nhền nhện đó đúng là quái vật gớm ghiếc!
“Vương Duẫn, quán quân cuộc thi sắc đẹp Nam vương thế giới 2007, giành giải ‘Cơ V-cut đẹp nhất’, mang lại vinh quang cho trường ta!
Sau khi run rẩy qua đi, cô trút hết nước chua trong bụng vào bồn rửa. Loại chuyện như đâm con mắt này mắc ói chết đi được…
Mỗi bài giới thiệu đều có ảnh chân dung cao nửa mét, tư thế giống như những bức tranh thời Trung cổ. Dù là nam hay nữ, gương mặt mỗi người đều tựa như trong tranh mới có.
Làm người có lá gan to bằng hạt óc chó, lúc sợ hãi cực điểm, Vân Thiển sẽ bình tĩnh đến kỳ lạ, mãi tới khi đến nơi mà cô cho là an toàn, cô mới để mặc sợ hãi lan tràn.
Một luồng sức mạnh thần bí thúc giục cô trả lời, giống như chỉ cần cô trả lời là nó có thể làm gì cô vậy…
Cô mở vòi nước, súc miệng rửa tay.
Vân Thiển bước tới trước bồn rửa mặt, chống hai tay lên mặt bồn, không ngừng run rẩy.
Vân Thiển thấm ướt hai tay, gộp tóc xoăn trước ngực ra sau lưng. Đèn trước gương bỗng nhiên rè rè nhấp nháy hai cái, buồng trong cùng của nhà vệ sinh vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Vân Thiển: Mịa nó! Nữ nhền nhện đó đúng là quái vật gớm ghiếc!
“Người bên ngoài ơi, cậu có giấy không?”
“Cốc cốc —— có giấy không?”
Giọng nữ u oán âm vang trong không gian trống trải, Vân Thiển giống như bị người ta cưỡng chế giữ chặt cơ thể, không thể phát ra tiếng nói cũng không thể nhúc nhích.
Cô mở vòi nước, súc miệng rửa tay.
“Cốc cốc —— có giấy không?”
Bài giới thiệu không có nhiều thứ đáng nghiên cứu, Vân Thiển đi về phía phòng học.
Không phải Vân Thiển chủ động để ý tới chúng, cô đi được nửa đường chợt phát hiện có rất nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, khiến cô sởn tóc gáy, chỉ số tinh thần dao động.
Biên độ sóng màu xanh lục đại diện cho chỉ số tinh thần bên trong mặt đồng hồ cứu thế dao động cực lớn, mấy lần vượt qua hai đầu trên dưới vạch tuyến, mỗi lần vượt qua vạch tuyến, chỉ số sinh mạng thể hiện bằng trái tim màu đỏ sẽ rớt xuống từ năm đến mười.
Tiếng dò hỏi vang lên liên tục, tiếng gõ cửa từ buồng trong cùng dần dần hướng ra phía ngoài, cách cô càng ngày càng gần.
Càng ngày càng gần…
Khoảnh khắc sức mạnh giam cầm thân thể giải phóng, Vân Thiển lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy thẳng tới phòng học, nhân tiện giơ ngón tay giữa về phía nhà vệ sinh.
Cuối cùng miệng Vân Thiển đã có thể cử động!
Sau khi mắng phủ đầu một trận, cô giáo bảo Vân Thiển ngồi xuống ngoan ngoãn học tiết trang điểm để bồi dưỡng thẩm mỹ tệ hại của mình.
Một luồng sức mạnh thần bí thúc giục cô trả lời, giống như chỉ cần cô trả lời là nó có thể làm gì cô vậy…
Nếu như không trả lời, cơ thể cô không thể cử động.
“Người bên ngoài ơi, cậu có giấy không?”
Nếu như không trả lời, cơ thể cô không thể cử động.
Vân Thiển: “…”
Vân Thiển trơ mặt đáp: “Sao mày không hỏi ốc biển thần kỳ(*) đi?”
“Cố Thiên Vạn, quán quân…”
Làm người có lá gan to bằng hạt óc chó, lúc sợ hãi cực điểm, Vân Thiển sẽ bình tĩnh đến kỳ lạ, mãi tới khi đến nơi mà cô cho là an toàn, cô mới để mặc sợ hãi lan tràn.Vân Thiển thuận thế ngồi xuống, một cuốn sổ đẩy tới trước mặt cô.(*) Xuất phát từ bộ phim hoạt hình Cậu bé bọt biển
Vân Thiển đọc hết giới thiệu nhân vật treo tường, hầu như tất cả bọn họ đều là quán quân cuộc thi sắc đẹp. Cô liên tưởng đến quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ trên bảng thông báo. Đây là thế giới rất chú trọng bề ngoài sao?
Khoảnh khắc sức mạnh giam cầm thân thể giải phóng, Vân Thiển lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy thẳng tới phòng học, nhân tiện giơ ngón tay giữa về phía nhà vệ sinh.
Càng ngày càng gần…
Lại một câu chuyện ma nữa sao? Là sinh vật giống như Nữ nhền nhện hôm qua ư… Vân Thiển cố nén cơn buồn ngủ, ngáp dài bước đi. Cô để ý đến bài giới thiệu những người nổi tiếng treo hai bên hành lang.
Bài giới thiệu trong trường học này giống với mấy bức tranh to đặt đưới đất.
Không phải Vân Thiển chủ động để ý tới chúng, cô đi được nửa đường chợt phát hiện có rất nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, khiến cô sởn tóc gáy, chỉ số tinh thần dao động.
Mỗi bài giới thiệu đều có ảnh chân dung cao nửa mét, tư thế giống như những bức tranh thời Trung cổ. Dù là nam hay nữ, gương mặt mỗi người đều tựa như trong tranh mới có.
Cuối cùng miệng Vân Thiển đã có thể cử động!
“Xa Na Dung, quán quân cuộc thi sắc đẹp Hoa hậu thế giới 2006, giành giải ‘Chiếc mũi đẹp nhất’, mang lại vinh quang cho trường ta!”
Vách tường lối đi tại cửa nhà vệ sinh viết đầy dòng chữ nguệch ngoạc. Vân Thiển ngồi xổm xuống nhìn một lát, phát hiện đó đều là những chữ viết vô nghĩa.
“Xa Na Dung, quán quân cuộc thi sắc đẹp Hoa hậu thế giới 2006, giành giải ‘Chiếc mũi đẹp nhất’, mang lại vinh quang cho trường ta!”
“Vương Duẫn, quán quân cuộc thi sắc đẹp Nam vương thế giới 2007, giành giải ‘Cơ V-cut đẹp nhất’, mang lại vinh quang cho trường ta!
“Cố Thiên Vạn, quán quân…”
Vân Thiển đọc hết giới thiệu nhân vật treo tường, hầu như tất cả bọn họ đều là quán quân cuộc thi sắc đẹp. Cô liên tưởng đến quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ trên bảng thông báo. Đây là thế giới rất chú trọng bề ngoài sao?
Làm người có lá gan to bằng hạt óc chó, lúc sợ hãi cực điểm, Vân Thiển sẽ bình tĩnh đến kỳ lạ, mãi tới khi đến nơi mà cô cho là an toàn, cô mới để mặc sợ hãi lan tràn.
Bài giới thiệu không có nhiều thứ đáng nghiên cứu, Vân Thiển đi về phía phòng học.
Vân Thiển tìm đến phòng học, đứng gõ cửa rồi mở cửa bước vào.
Đôi mắt vốn nhìn thẳng phía trước của những nhân vật kia chậm rãi chuyển động, nhìn chằm chằm Vân Thiển, hé miệng giống như muốn nói gì đó.
Đồng hồ cứu thế trên cổ tay rung lên, đầu ngón tay Vân Thiển khẽ nhúc nhích. Nếu như gần đây có người chơi khác thì đồng hồ cứu thế sẽ có phản ứng.
Vân Thiển tìm đến phòng học, đứng gõ cửa rồi mở cửa bước vào.
Giờ này vẫn còn đang giờ học, tất cả những người đang tập trung học tập đều dời sự chú ý sang người đến. Sau khi thấy dáng vẻ hiện tại của Vân Thiển, bọn họ cứ như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi, rỉ tai xì xào bàn tán.
Cô giáo đang dạy đập bàn tức giận: “Vân Thiển, em như vậy là sao? Cho dù em là học sinh chuyển trường, trong người không khỏe thì cũng không thể không trang điểm mà đã lên lớp! Không mang bất cứ đồ trang điểm nào vào phòng học, em đi học hay là tới chơi?”
(*) Xuất phát từ bộ phim hoạt hình Cậu bé bọt biển
Cô giáo bước lên trước một bước, để ý tới quần áo Vân Thiển: “Thời trang rách lỗ hết thịnh hành tháng trước rồi, vậy mà em còn sửa đồng phục thành kiểu dáng lỗi thời này à? Em làm ơn có chút nhạy cảm với xu hướng thời trang được không? Học sinh đầu năm nay bị gì vậy, ngay cả trang điểm cũng không làm mà đã trừng hai mắt cá chết vào học, không biết tôn trọng thầy cô gì cả!”
Vân Thiển: “…”
Đồng hồ cứu thế trên cổ tay rung lên, đầu ngón tay Vân Thiển khẽ nhúc nhích. Nếu như gần đây có người chơi khác thì đồng hồ cứu thế sẽ có phản ứng.
Sau khi mắng phủ đầu một trận, cô giáo bảo Vân Thiển ngồi xuống ngoan ngoãn học tiết trang điểm để bồi dưỡng thẩm mỹ tệ hại của mình.
Vân Thiển tìm chỗ ngồi.
“Ngồi chỗ tôi này, chỗ này không có ai.” Giọng nữ vui vẻ trong trẻo, cổ tay bị bắt lấy, đồng hồ cứu thế bị chạm vào một cái.
“Ngồi chỗ tôi này, chỗ này không có ai.” Giọng nữ vui vẻ trong trẻo, cổ tay bị bắt lấy, đồng hồ cứu thế bị chạm vào một cái.
Vân Thiển thuận thế ngồi xuống, một cuốn sổ đẩy tới trước mặt cô.
“Tôi là Vương Tư Tuệ, đây là ghi chép tại lớp của tôi. Cô có thể đọc thử, ít nhất biết kế tiếp phải làm gì.”
Trên giấy trắng viết một hàng chữ nhỏ xinh.
“Chỉ thị của thần —— tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma.”
ai cho chì nhà cái kinh dùm tậu chị quá hong thấy đường rồi còn kề sát mặt anh Tống nữa chớ làm ngta hiểu lầm chị có cảm tình
Sao tui cũng cận mà mắt cá chết chứ không có mơ màng tình ý như nữ chính vậy :))
Là 1 phần tử thuộc nhóm cận thị nặng tôi cực kì hiểu cảm giác mờ mờ ảo ảo của đồng chí Vân Thiển