Chương 04
Bà chúa lừa đảo
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Nhân tố tận thế là chuyện ma thật sao?” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.
Mặt Vân Thiển dán sát vào hàng chữ rồng bay phượng múa bên trên cuốn sổ.
Vương Tư Tuệ để ý tới tư thế đọc chữ kỳ quặc của Vân Thiển, còn tỉ mỉ lướt qua nội dung cô viết, cô kinh ngạc hỏi: “Người chơi mới?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Vân Thiển, độ cong khoé môi vốn dĩ giương lên bỗng trễ xuống.
Ghét bỏ, Vân Thiển có thể cảm nhận được cảm giác ghét bỏ ngập tràn. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu
Vương Tư Tuệ sẽ không nói chuyện với cô nữa, cô dời sự chú ý sang phòng học.
Thời điểm vừa vào phòng học, cô đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, đủ loại nước hoa khác nhau hỗn hợp lại một chỗ nhưng mùi hương không đến nỗi khó chịu. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Tất cả học sinh trong phòng đều trang điểm xinh đẹp, tướng mạo mỗi người giống như được chọn lựa kỹ lưỡng, mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười. Nghiêu Tửu buông ra thủ tháp trung úy cổ áo.
Đương nhiên Vân Thiển không nhìn rõ khuôn mặt học sinh, cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đường nét đại khái của người bên cạnh. Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.
Học sinh nam thì cơ bắp rắn rỏi mà không lực lưỡng, là phiên bản yếu ớt của Schwarzenegger(*).
(*)Arnold Schwarzenegger: người Mỹ gốc Áo, là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên và điện ảnh và chính khách Cộng Hoà, làm thống đốc bang California thứ 38.
Học sinh nữ thì eo dương liễu, thân hình mảnh mai nhưng không ốm yếu, là phiên bản khoẻ mạnh của Lâm Đại Ngọc. Cuối cùng vài chữ, trảm đinh tiệt thiết.
Mỗi một tỉ lệ giống như pho tượng cơ thể người bằng thạch cao được điêu khắc tinh xảo. Một cái phía sau lục tục theo trong tháp.
“Các em nên biết rằngἰxã hội nàyẵhết sức tànậkhốc, không cóịkhuôn mặt đẹp,ạcác em khôngḽthể tồn tạiồtrong xã hộiĮnày! Có châmĮngôn nói rấtýhay, ‘Học giỏiấkỹ thuật trangἲđiểm, đi khắpýthiên hạ cũngìchẳng sợ’. Đừngἰtrách tôi cườngḻđiệu những lờijnày, đây chínhọlà hiện thựcầxã hội! Chỉḹcần các emĪđẹp trai đẹpàgái, các emịsẽ có tất²cả.”
“Học sinhìcó thể bướcĩvào lớp chọnýNhất Trung thựcậnghiệm, cơ bảnèđều không tệ,ằcần tránh kiêuíngạo tự mãn,ḹxem thường kỹἲthuật trang điểm.ÎVí dụ nhưảbạn học sinhɩlúc nãy chẳngổhề chăm chútểhình tượng bảnưthân, đó làẻđang tự chàêđạp bản thân.ịCác em cũngẻthấy bộ dạng[của bạn ấyởrồi đấy, nếuíhọc sinh khôngếthích làm đẹp,như vậy khôngįthay đổi bảnỉthân, sớm muộnăgì cũng rờiẫkhỏi lớp chọn!”ở
Vân Thiển độtỵnhiên bị điểmfdanh: “?”
Rốtủcuộc giá trịấquan của thế)giới này làľgì vậy, nhanásắc tối thượngÏhả?
Cô giáo nóièbô lô ba}la một đống,ĩsau đó gọiầhai học sinhļlên làm mẫuửkỹ thuật trangIđiểm thần kỳ,ịkhiến học sinhỉnữ mặt mũiìdiễm lệ biếnóthành kiểu thuầnễkhiết nhà bên,òhọc sinh namễmặt mũi thanhἶtú biến thànhủkiểu rắn rỏi}rạng ngời.
“Muốn tạoḷcảm giác ngâyỵthơ, quan trọngílà ở lànjda vô cùngĨmịn màng vàỵđôi mắt trongútrẻo đáng yêu.ïPhấn mắt cầnĩphải chọn tôngùmàu ấm, chúïý sự thayĩđổi của kẻỉmắt đối vớiạdáng mắt. Điểmậquan trọng ởìcảm giác ngâyấthơ là gì?ùKhoé mắt hơi³rũ xuống khiếnèngười khác cóỉcảm giác thươngẻtiếc!”
“Muốn rắnírỏi rạng rỡ,ớvậy phải chỉnhịđường nét ngũẩquan và gòĩmá. Mặt mũiībạn học nàyỏquá mờ nhạt,ềnếu không phảiἶvóc người đạtễchuẩn thì dựaítheo tiêu chuẩnònày của cậuĩấy chẳng vàoânổi ban hai.ïBạn học nàyếrất giỏi! Cậuầấy biết thôngôqua nỗ lựcļthay đổi chínhímình!”
“Chúng taľnên biết yêuácầu của xãĩhội hiện tạiệđối với mọiḷngười, kiểu họcỏsinh vừa thiếuậnghị lực vừaɨyếu đuối lại¸chẳng chịu tậpẵluyện, chỉ cóứthể xài tiềnâcha mẹ cựcịkhổ kiếm đượcľsống cho quaúngày đoạn thángỳmà thôi.”
Saujkhi làm mẫu,íhọc sinh phảiĬluyện tập thựcỡhành tại lớp,ıbước lên bục)giảng nhận rươngìtrang điểm giốngịnhau, bắt đầuísửa soạn bảnḽthân.
Trong rương trangľđiểm có kínhļsát tròng làmứđẹp nhưng không³có số độ.
VâníThiển nhỏ giọngíhỏi thăm VươngïTư Tuệ: “Nơiânày có chỗẻnào mua mắtḻkính không? Mắtầtôi cận rấtắnặng…”
Vương TưįTuệ bày raỵvẻ mặt quảἶnhiên là thế,ἶchậc một tiếng,³đáp: “Cô làἱngười chơi khiếmıkhuyết à… Thếĩgiới này khôngicó mắt kính,íchỉ có phẫuÍthuật cận thị.ỹBệnh viện ởângoài trường, họcïsinh có thểùsử dụng thẻİhọc sinh phẫuĩthuật miễn phí.”ó
Vương Tư Tuệĩvẫn giải đápữcâu hỏi củaécô.
Vân Thiển thật³lòng cảm ơnḻVương Tư Tuệ, khôngïhề để ýfthái độ chẳngĭgọi là tốtơmấy của cô ấy.
Dựa vàoĩcách nói củaἲba, từ nhỏícô đã làókiểu người chẳngíai ưa, đếnòsáu tuổi bịjbệnh thì lạiɩcàng như vậy.
Lòngítự trọng vàứliêm sỉ củaècô đã sớmậbị đau khổễkhông ngừng củaỗcuộc sống vàĩbên A khóỵđỡ dập choítơi tả, chỉỉnhiêu đây thìįcó nhằm nhòễgì.
Đương nhiên chuyệnỳnày không chứngïtỏ Vân Thiển}rộng lượng, côỷluôn luôn khoan²dung hơn vớiạngười đồng giớiốmột chút.
“Dán miĩgiả phiền phứcỉchết đi được,ựcái chỗ quỷùquái gì thếịnày, không dánĮnữa.”
Vương TưỉTuệ thầm oán,[đúng lúc VânìThiển vừa trangíđiểm xong: “Cầnằtôi giúp không?”ἵ
Giọng Vương TưíTuệ không mấyôdễ chịu: “Khôngỉcần.”
“Còn mộtặphút nữa, lầnỳtrang điểm nàyửsẽ ghi vàoẩthành tích lớp.ợNgười nào khôngựđạt, lát nữaỉphải ở lạiỗchỉnh sửa. Cácịem tranh thủầthời gian đi!”ĪCô giáo mở[miệng nhắc nhở.
VânỵThiển hỏi lạiỉlần nữa: “Cầnẫtôi giúp không?”ư
Vân Thiển cáchĬVương Tư Tuệỏrất gần, vìĩvậy cô cóįthể thấy rõ]cảm xúc trongἰđôi mắt vàivẻ mặt củaớcô ấy.
Xã súc(*)ốtrưởng thành thôngịqua quan sátísắc mặt vàĪlời nói đểẳphán đoán tínhócách đại kháiỉcủa một người,ựnhằm đưa raĩcách thức ứng‹đối khác nhau,ĩđây là kỹìnăng cơ bảnïphải có nếuímuốn tồn tạiḹtrong xã hội.
(*)íCách gọi nhómặngười ngoan ngoãnЇlàm việc ởơcông ty nhưngầbị công tyİáp bức nhưĩsúc vật, thườngìđược dùng vớiἱý tự giễu.
Bởiỡvì ý tốt,của Vân Thiểnımà gương mặtơVương Tư Tuệạthoáng hiện vẻấáy náy, xemỹra sự ghétọbỏ người chơiốkhiếm khuyết khôngÏxuất phát từÎbản chất củaâcô ấy.
Sau khiôcô đáp ứng,iVân Thiển tới²gần một chút.íVương Tư Tuệãtỏ vẻ khôngíquen người khácệáp sát nhưíthế.
Vương Tư Tuệâvẫn luôn cảnhľgiác nhìn chămļchú vào gương,ìđề phòng đốiíphương làm hỏng.áNhưng việc côḷlo lắng khôngÎxảy ra, lôngÏmi giả dánịrất hoàn hảo.
VânỉThiển: “Quả nhiênạmắt người khôngἴcận thị đềuỹrất có thần,Įsáng ngời nhưỉsao… Có điềuèmắt những ngườiἱbạn không cậnổthị của tôiềcũng chẳng sángặnhư cô.”
VânIThiển độc thoại:ì“Đôi mắt là)cửa sổ tâm¸hồn, lẽ nàoổngười lương thiệnỉthích làm việcễtốt thì đôi}mắt đều cóíhiệu ứng nhườmang kính ápıtròng làm đẹpÏvậy ư? Sauặnày tôi cũngưphải giúp ngườiïlàm niềm vuiộnhiều hơn mớiệđược.”
Vương TưìTuệ ho khẽ:ấ“Cô nói quáèrồi.”
Vân Thiển:ḻ“Không hề, tôiįchưa nói dốiibao giờ …áCách trang điểmậmắt của côầhiện giờ hoànđtoàn không làmÍnổi bật lênἳưu điểm củaỏcô. Cô cóỹngại tôi thayếđổi một chútjkhông?”
Cuối cùngùVương Tư Tuệàđạt được điểmõcao, vượt quaịbài kiểm traítại lớp, trangịđiểm mắt màốVân Thiển làmẫcho cô cóIcông rất lớn.ẻCô lén liếcưnhìn Vân Thiển,ɨhơi xấu hổ.
VươngẫTư Tuệ nghiêmổmặt, nói thầmἵtrong lòng: VươngɪTư Tuệ, màyêtỉnh táo lạiİđi. Đây làứngười chơi khiếmịkhuyết, ở trongéthế giới tận¹thế chỉ tổîcản trở!
Chẳng quaĮnhìn Vân Thiểnộlủi thủi thuἴdọn, lẻ loiĩđơn độc cóứhơi đáng thương.
VươngíTư Tuệ: “Nếuẹcô muốn tìmưngười gộp nhóm,ẵcó thể tìm)ở nhà ăn.ỡNgười bên chỗịtôi… sẽ khôngÎchấp nhận ngườiĩchơi khiếm khuyết.”ì
Vân Thiển nhìnļVương Tư Tuệ,êđột nhiên mỉmĭcười với đốiắphương. Mi mắt¸cô cong cong,ìnụ cười ngọtảngào giống nhưýsữa tươi phaộmật ong.
Có mộtạsức cuốn hútỗkỳ lạ.
Vương TưẫTuệ bất giácẫnở nụ cườiítương tự VânễThiển. Sau khiísực tỉnh, côẫlập tức ngừngơcười, nghiêm mặtīnói: “Chuyện… chuyệnĺgì vậy?”
VânựThiển: “Xin lỗi,ïtôi có biệtìdanh là mặt:trời nhỏ. Khiýtôi cười, ngườiỗkhác cũng sẽĮcười theo, xemẹnhư là ‘khảÍnăng đặc biệt’³từ bé đếnỷlớn của tôi.”ồ
Vương Tư Tuệ:ị“Cô cười vớiễtôi làm gì?!”ἷ
Vân Thiển: “Côiđừng giận, chẳngìqua tôi vừaồmới tới nơiỗnày đã đụngḻphải những chuyệnữkinh khủng kia…”ĮCô rủ mắt,ởngón tay xoắnỏlấy làn váy,ặdè dặt nói:³“Bây giờ độtờnhiên gặp mộtừngười lương thiệnếđối xử tốtịvới mình, tôiĩkhông kiềm chếãđược.”
Vân Thiểnịchợt tạm dừng,ĩnâng cặp mắtếchân thành nhìnẳVương Tư Tuệ, mộtúđôi mắt đàoḽhoa xinh đẹpỡchứa chan tìnhơcảm, giọng nóiɩtrầm bổng duốdương khiến người°nghe dễ chịuītrong lòng.
“Thật sựıcảm ơn cô!ẽTôi biết mắtễcận của mình¸rất vướng víu,ẹchỉ có khoảngĬcách như lúcἵtrang điểm thìétôi mới cóờthể thấy rõ{gương mặt của¸người khác. Tôiìcó thể cảm¹giác được sựἲphiền lòng vàìrối rắm củaécô.”
Sử dụngộsự đồng cảmơkhiến người kiaổcảm thấy mìnhįvà cô ấyἳcùng chung chiếnìtuyến.
“Tôi biết rõềsự phiền phứcľcủa mình, tôiýsẽ không quấnữlấy cô, nhưngũtôi vẫn phảiìbày tỏ lòngɨbiết ơn củaἵmình! Cảm ơnòcô! Cũng xinĭcô đừng rốiḷrắm, sợ rắcìrối là bản¹năng của loàiĭngười, cứ thuậnảtheo lòng mìnhựlà được.”
Cộng‹thêm bán thảm(*)İvà một chútổám thị, ngườiἷmềm lòng không,vững tâm khóímà chống cựòkiểu nói chuyệnĩnày.
(*) Lợi dụngĪsự thảm thươngįđể tìm sựỏđồng tình.
“…” VươngỡTư Tuệ thấyỡsau khi VânờThiển nói cảmủơn thì thậtịsự xoay người¸bỏ đi, côặhơi do dự,ịbắt lấy cổ³tay Vân Thiển.
VânἰThiển: Cá cắnḽcâu rồi.
Cô kiềmăchế ý cườiỗtrên khoé môi,ḽquay đầu, bàyỳvẻ mặt ngơângác: “Sao thế?”ổ
Vương Tư Tuệἴthật thà nói:j“Tôi không ngờIcô cận nặngãnhư vậy, khôngởchừng đến đóḽcũng chẳng tìmịđược người. VừaIhay tôi khôngờgấp tụ họpôvới đồng đội,ἶtôi dẫn côỉqua đó mộtờchuyến.”
Vân Thiểnèmở to mắt:ἰ“Thật không?”
Côícầm ngược lạiĩtay Vương TưἶTuệ: “Tại nơi¸nguy hiểm đenútối như thếİnày mà cóìthể gặp được°người tốt nhưîcô, chẳng lẽỉkiếp trước tôiăđã cứu cảíthế giới? Vậyơmà lúc nãyớtôi còn nghĩÏcó phải côóghét tôi hay[không, suy nghĩ)của tôi thật:xấu xa mà.”ỉ
Vương Tư Tuệ:ệ“…Ừm, tôi khôngĩghét cô.”
VânờThiển: “Biết côἴkhông ghét tôiЇlà tốt rồi!ἳLần đầu tiên³nhìn thấy cô,ítôi đã rấtithích cô! ChúngÍta có thểílàm bạn đượcàkhông?”
Tay kiaἳcủa Vương TưệTuệ ấn lênângực, xoay mặtấsang một bên.ĺTiêu rồi, côũkhông chịu nổiĪkiểu ngây thơáđơn thuần dễItin người này.
VươngỷTư Tuệ lẳng]lặng rút tayảkhỏi lòng VânỉThiển: “Làm bạníthì thôi đi,Ïbây giờ tôiụdẫn cô đi.”Ĭ
Vương Tư Tuệ‹liếc nhìn, đốiẵphương giống nhưĭcô gái nhỏúvui vẻ điĩtheo sau lưngằmình.
Vương Tư TuệЇthở dài, thậtịkhông biết đồἵngốc nghếch nàyĪlàm sao bìnhđyên lớn lênjnữa.
Vân Thiển đểưmặc Vương TưỉTuệ dắt đi,ắánh mắt lộira vẻ hiềnòlành như bàĺcụ nhìn cháuỏgái, lâu rồiịchưa gặp đượcặđứa trẻ nàoỹdễ gạt nhưựvậy.
Dọc đường đi,ḽVân Thiển chậm²rãi trò chuyệnắvới Vương TưḷTuệ.
Thế giới tận¸thế có lớnícó nhỏ, số]lượng người chơiīđưa đến mỗi}thế giới tậnùthế đều khácúnhau. Nhóm VươngļTư Tuệ cóikinh nghiệm, đãâthăm dò được[tình huống đạiïkhái, còn côĩthì lại lãngíphí không ítởthời gian ởẫchỗ chuyện maơNữ nhền nhệnịvà đi ngủ.
Nhóm Vương Tư Tuệ biết nhân tố tận thế là chuyện ma, bọn họ đang tìm cách kích hoạt nó, hiện nay chưa có đầu mối, trong trường cũng chẳng có tin tức liên quan đến chuyện ma.
Vương Tư Tuệ: “Anh ấy là Văn Tư Thành, à, cũng là người chơi khiếm khuyết. Hai người có thể làm bạn, không cần lo lắng, cứ xem như tới du lịch thế giới khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chuyện tiêu diệt nhân tố tận thế chỉ cần đội chúng tôi là đủ.”
Hai tay Văn Tư Thành vỗ bụng.
Tống Hành Chỉ cúi đầu, nhặt sách và bản vẽ nháp dưới nước, có người còn nhanh tay hơn nhặt những quyển sách kia đưa đến cho cậu.
Vân Thiển: “Tôi không thể hành động chung với cậu thật à?”
Cho dù ở trong thế giới hiện thực thì hai người này đều sẽ bị ghét bỏ, chẳng khác gì người tàn phế! Tiêu chuẩn chọn người của Chúa cứu thế thật kỳ quặc, loại người này cho dù đưa đến cũng không có cách nào trợ giúp thế giới tận thế, ý nghĩa tồn tại chính là lãng phí tài nguyên.
Thân phận Văn Tư Thành là gia đình có quan hệ với trường học, nhà rất có tiền. Vì vậy cho dù “Bộ dạng xấu tệ” nhưng anh cũng có thể vào được trường học, bỏ việc chạy đi chơi bất kỳ lúc nào.
Vương Tư Tuệ do dự, lắc đầu: “Đội chúng tôi không cần người chơi khiếm khuyết.”
Người tới là học sinh nam đầu đinh, vóc người khỏe khoắn. Cậu ta tên Đặng Chung, là người chơi cùng đội với Vương Tư Tuệ.
Vân Thiển mỉm cười che giấu chuyện cô từng gặp chuyện ma.
Số lượng người chơi bình thường nhiều nhất, bọn họ sẽ không bị vấn đề của cơ thể ở thế giới hiện thực ảnh hưởng, mọi chỉ số bản thân đều chuyển đến trạng thái tốt nhất.
Văn Tư Thành lăn lộn đứng dậy, tiếp tục khiến chỉ số sinh mạng giảm xuống một nửa.
Lúc hai người đến nhà ăn trường học, sắc trời đã sẩm tối.
Lúc hai người đến nhà ăn trường học, sắc trời đã sẩm tối.
(*) Tiếng Trung là 人类懂王, ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé.
Đặng Chung cũng biết Vân Thiển là người chơi khiếm khuyết từ Vương Tư Tuệ. Mức độ cận thị là kể cả bọn họ đứng ở đây thì cũng không thấy rõ đường nét mặt mũi trông như thế nào.
Ánh đèn đường của trường tù mù, khoác một lớp kính lọc tông lạnh lên hàng cây ven đường.
Vân Thiển hỏi Văn Tư Thành: “Người bên kia đang nhìn em là ai vậy?”
(*) Phó bản: Là bản đồ có quái vật và Boss được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị, ví dụ như trong trò chơi có nhiều vùng đất để đánh chiếm, mỗi vùng có 1 boss đứng đầu, người chơi giết được boss xem như qua được phó bản.
Người chơi thần chọn giống như tên gọi, là người chơi được thần lựa chọn.
Nhà ăn đang cơi nới, bên trái cửa đặt vật liệu lộn xộn thi công được một nửa.
Vương Tư Tuệ trừng mắt: “Không được bất kính với thần!” Lúc đề cập đến thần linh, cô hoàn toàn biến thành người khác.
Người Vương Tư Tuệ muốn tìm ở phía sau bếp, cô nhờ người đi gọi.
Người chơi có thể gộp đội, thành viên đội ngũ tối đa 7 người, chỉ số đóng góp và tổn hại đều cộng hưởng. Sau khi cứu giúp thế giới thành công, những người này có thể lấy được phần thưởng tương ứng.
Một phút sau.
Sau khi người chơi khiếm khuyết tiến vào thế giới tận thế, họ vẫn giữ nguyên thể chất ở thế giới hiện thực, ví dụ như bệnh cận thị và bệnh cũ của Vân Thiển, thân hình mập quá mức của Văn Tư Thành. Những thứ này đều sẽ ảnh hưởng đến hành động của họ tại thế giới tận thế.
Vương Tư Tuệ không hiểu so sánh của Văn Tư Thành, nhưng nghĩ cũng biết không phải lời nào hay ho.
Một người mập mạp thân hình to lớn giống như người khổng lồ chạm rãi đi từ sau bếp ra. Anh đứng đó tựa như một bức tường thịt, khi đến gần, cơ thể thoảng mùi chua sau khi đổ mồ hôi nhiều.
Mặt khác, sau khi gộp đội, người chơi có thể nhìn thấy vị trí đồng đội đánh dấu màu xanh lá trên đồng hồ đeo tay, còn có thể thông qua đồng hồ phát các tín hiệu trao đổi, tập trung, rút lui, tấn công.
Vương Tư Tuệ nghiêm túc nói: “Thông thường người chơi khiếm khuyết đều không tin sự tồn tại của thần.”
Vương Tư Tuệ: “Anh ấy là Văn Tư Thành, à, cũng là người chơi khiếm khuyết. Hai người có thể làm bạn, không cần lo lắng, cứ xem như tới du lịch thế giới khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chuyện tiêu diệt nhân tố tận thế chỉ cần đội chúng tôi là đủ.”
Vân Thiển: Ồ, tìm được nguyên nhân vẫn giữ lại khiếm khuyết sau khi vào thế giới tận thế rồi.
Sau khi người chơi khiếm khuyết tiến vào thế giới tận thế, họ vẫn giữ nguyên thể chất ở thế giới hiện thực, ví dụ như bệnh cận thị và bệnh cũ của Vân Thiển, thân hình mập quá mức của Văn Tư Thành. Những thứ này đều sẽ ảnh hưởng đến hành động của họ tại thế giới tận thế.
Ánh đèn đường của trường tù mù, khoác một lớp kính lọc tông lạnh lên hàng cây ven đường.
Vương Tư Tuệ do dự, lắc đầu: “Đội chúng tôi không cần người chơi khiếm khuyết.”
Thật ra Chúa cứu thế không phân biệt cấp độ rạch ròi giữa những người chơi, nhưng phần lớn người chơi cứu giúp nhiều thế giới tận thế đều tự hiểu trong lòng.
Thật ra Chúa cứu thế không phân biệt cấp độ rạch ròi giữa những người chơi, nhưng phần lớn người chơi cứu giúp nhiều thế giới tận thế đều tự hiểu trong lòng.
Vân Thiển lượm thức ăn rơi vãi bỏ lại trong chén Đặng Chung rồi tới đỡ anh ta dậy, tiện tay lau sạch dầu mỡ dính trên quần áo, khóc sướt mướt: “Xin lỗi anh, người mù không thấy người đi ngang, nếu không tôi đã chẳng duỗi chân rồi.”
Đại khái có thể chia người chơi thành ba loại: Người chơi khiếm khuyết, người chơi bình thường và người chơi thần chọn.
Đặng Chung thấy Vương Tư Tuệ đi một bước ngoảnh đầu ba lần, còn giải thích cho hai người, hỏi xem có thể cho bọn họ vào hai vị trí đội ngũ còn thiếu không. Anh vô cùng khó hiểu.
Số lượng người chơi bình thường nhiều nhất, bọn họ sẽ không bị vấn đề của cơ thể ở thế giới hiện thực ảnh hưởng, mọi chỉ số bản thân đều chuyển đến trạng thái tốt nhất.
Chỉ thấy đèn đường thỉnh thoảng chớp tắt, một bóng dáng gầy gò ốm yếu đang đứng trong khung hình sáng tối đan xen.
“Em bắt đầu nói đỡ cho người chơi khiếm khuyết từ bao giờ thế? Chúng ta đi mua cơm thôi, ăn xong còn chuyện phải làm.” Đặng Chung chẳng nói chẳng rằng kéo Vương Tư Tuệ cách xa nơi này. Người chơi chỉ có thể hồi sinh, còn vấn đề sinh lý cơ bản như ăn uống, bài tiết, đại tiện vẫn phải giải quyết như thường.
Người chơi thần chọn giống như tên gọi, là người chơi được thần lựa chọn.
Vân Thiển gật đầu. Bỗng nhiên cô cảm giác có người đang nhìn mình, Vân Thiển ngước mắt, nhìn khoảng mờ nhòe đằng trước.
“Cái này khác gì người mù?”
Bọn họ có thể lấy được manh mối liên quan trực tiếp đến nhân tố tận thế, thể chất cũng sẽ dựa vào vào độ xem trọng của thần linh mà mức độ gia tăng khác nhau, là người được hoan nghênh nhất trong các người chơi.
Vân Thiển: “Trực giác nói cho em biết là người em quen.”
Vương Tư Tuệ là người chơi thần chọn, là nhân vật được cả đội cưng như trứng ở mỗi thế giới tận thế. Có sự hiện diện của người chơi thần chọn, cơ bản bọn họ nằm không cũng thắng.
Người chơi thần chọn có liên hệ chặt chẽ với thần linh. Sau khi tìm được nhân tố tận thế, bọn họ có thể trực tiếp triệu hồi thần đến, giải quyết nhân tố tận thế.
Văn Tư Thành và Vân Thiển sung sướng cả thể chất lẫn tinh thần ăn xong cơm tối, ra khỏi nhà ăn.
Nhà ăn đang cơi nới, bên trái cửa đặt vật liệu lộn xộn thi công được một nửa.
Vân Thiển nghe thấy lời này của Vương Tư Tuệ, suýt nữa cho rằng bản thân đến thế giới mê tín. Trên đời thật sự có cái gọi là thần linh sao?
Vương Tư Tuệ nghiêm túc nói: “Thông thường người chơi khiếm khuyết đều không tin sự tồn tại của thần.”
Vân Thiển đột ngột duỗi chân, Đặng Chung bất ngờ không phòng bị ngã thẳng xuống đất. Không đợi anh nổi giận, Văn Tư Thành làm bộ vươn vai, trượt chân, đổ ập lên người anh.
(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn
Vân Thiển: Ồ, tìm được nguyên nhân vẫn giữ lại khiếm khuyết sau khi vào thế giới tận thế rồi.
Văn Tư Thành nhỏ giọng càu nhàu: “Cái gì mà người chơi khiếm khuyết, rõ ràng là quá nhiều người nên chẳng thể quan tâm hết, khiến xảy ra bug(*), không chịu sửa chữa bèn để bản thân bug tự chịu hậu quả, còn người chơi thần chọn thì cứu giúp loài người. Đúng là tư bản tìm cu li, cu li còn phải cảm động đến rơi nước mắt.”
(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốnNgười đồng đội tên Đặng Chung của Vương Tư Tuệ bịt mũi đến gần: “Tên mập này thối chết đi được, trên đời sao có người mập như vậy chứ, mắc ói quá đi mà.”(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn
Đặng Chung hung hăng trừng hai người chơi khiếm khuyết đáng chết, giằng lại khay thức ăn Vân Thiển đưa tới, tức giận xoay người bỏ đi. Anh ta không tính toán với đồ bỏ đi!
Văn Tư Thành: “Em dự định kế tiếp làm gì? Nhân phẩm Đặng Chung chẳng ra sao, nhưng cũng coi như người chơi kỳ cựu, những người trong đội đều thế, có lẽ phó bản(*) này thật sự chẳng có chỗ cho chúng ta phát huy.”
Vương Tư Tuệ trừng mắt: “Không được bất kính với thần!” Lúc đề cập đến thần linh, cô hoàn toàn biến thành người khác.
Lát sau, Đặng Chung bưng khay thức ăn đi ngang mặt hai người.
Văn Tư Thành không muốn tranh chấp với Vương Tư Tuệ: “Rồi, lão thần linh vĩ đại lắm, đóng góp còn lớn hơn Vua hiểu biết loài người(*).”
Nhóm Vương Tư Tuệ biết nhân tố tận thế là chuyện ma, bọn họ đang tìm cách kích hoạt nó, hiện nay chưa có đầu mối, trong trường cũng chẳng có tin tức liên quan đến chuyện ma.(*) Tiếng Trung là Vân Thiển cúi đầu, ngón út vén sợi tóc nâu trà ra sau tai.Văn Tư Thành nhỏ giọng càu nhàu: “Cái gì mà người chơi khiếm khuyết, rõ ràng là quá nhiều người nên chẳng thể quan tâm hết, khiến xảy ra bug(*), không chịu sửa chữa bèn để bản thân bug tự chịu hậu quả, còn người chơi thần chọn thì cứu giúp loài người. Đúng là tư bản tìm cu li, cu li còn phải cảm động đến rơi nước mắt.”人类懂王Văn Tư Thành: “Một học sinh nam ẻo lả không phù hợp với thẩm mỹ nơi này, bị bạn học vứt sách trong cặp, cậu ta đang nhặt đồ. Trong lúc nhặt đồ, vẻ mặt cậu ta nhìn thấy em rất kinh ngạc. Em quen à?”, ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé., ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé.
Người chơi thần chọn có liên hệ chặt chẽ với thần linh. Sau khi tìm được nhân tố tận thế, bọn họ có thể trực tiếp triệu hồi thần đến, giải quyết nhân tố tận thế.
Vương Tư Tuệ không hiểu so sánh của Văn Tư Thành, nhưng nghĩ cũng biết không phải lời nào hay ho.
, ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé.
“Tư Tuệ, sao em lại ở đây?”
Nhóm Vương Tư Tuệ biết nhân tố tận thế là chuyện ma, bọn họ đang tìm cách kích hoạt nó, hiện nay chưa có đầu mối, trong trường cũng chẳng có tin tức liên quan đến chuyện ma.
Người tới là học sinh nam đầu đinh, vóc người khỏe khoắn. Cậu ta tên Đặng Chung, là người chơi cùng đội với Vương Tư Tuệ.
Một phút sau.
Người chơi có thể gộp đội, thành viên đội ngũ tối đa 7 người, chỉ số đóng góp và tổn hại đều cộng hưởng. Sau khi cứu giúp thế giới thành công, những người này có thể lấy được phần thưởng tương ứng.
Tống Hành Chỉ đỏ mắt ngước nhìn, trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tò mò của Vân Thiển.
Vân Thiển nghe thấy lời này của Vương Tư Tuệ, suýt nữa cho rằng bản thân đến thế giới mê tín. Trên đời thật sự có cái gọi là thần linh sao?
Mặt khác, sau khi gộp đội, người chơi có thể nhìn thấy vị trí đồng đội đánh dấu màu xanh lá trên đồng hồ đeo tay, còn có thể thông qua đồng hồ phát các tín hiệu trao đổi, tập trung, rút lui, tấn công.
Người đồng đội tên Đặng Chung của Vương Tư Tuệ bịt mũi đến gần: “Tên mập này thối chết đi được, trên đời sao có người mập như vậy chứ, mắc ói quá đi mà.”
(*) Phó bản: Là bản đồ có quái vật và Boss được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị, ví dụ như trong trò chơi có nhiều vùng đất để đánh chiếm, mỗi vùng có 1 boss đứng đầu, người chơi giết được boss xem như qua được phó bản.
Hai tay Văn Tư Thành vỗ bụng.
Người đồng đội tên Đặng Chung của Vương Tư Tuệ bịt mũi đến gần: “Tên mập này thối chết đi được, trên đời sao có người mập như vậy chứ, mắc ói quá đi mà.”
Đặng Chung cũng biết Vân Thiển là người chơi khiếm khuyết từ Vương Tư Tuệ. Mức độ cận thị là kể cả bọn họ đứng ở đây thì cũng không thấy rõ đường nét mặt mũi trông như thế nào.
Đặng Chung được Văn Tư Thành hoảng hốt đỡ dậy: “Xin lỗi nha, tên mập chết tiệt hễ cử động một cái là dễ mất thăng bằng.”
“Cái này khác gì người mù?”
Vân Thiển: “Sách vở là lương thực quý giá của con người, nhìn thấy lương thực bị nhúng nước, có phải nước miếng cậu lại chảy từ trong mắt ra không?”
Vân Thiển cúi đầu, ngón út vén sợi tóc nâu trà ra sau tai.
Vương Tư Tuệ: “Đặng Chung, anh đừng nói thế, không hay lắm đâu.”
“Em bắt đầu nói đỡ cho người chơi khiếm khuyết từ bao giờ thế? Chúng ta đi mua cơm thôi, ăn xong còn chuyện phải làm.” Đặng Chung chẳng nói chẳng rằng kéo Vương Tư Tuệ cách xa nơi này. Người chơi chỉ có thể hồi sinh, còn vấn đề sinh lý cơ bản như ăn uống, bài tiết, đại tiện vẫn phải giải quyết như thường.
Sau ba giây, số lần sử dụng sinh mạng của Đặng Chung đã tăng thêm một lần.
Đặng Chung thấy Vương Tư Tuệ đi một bước ngoảnh đầu ba lần, còn giải thích cho hai người, hỏi xem có thể cho bọn họ vào hai vị trí đội ngũ còn thiếu không. Anh vô cùng khó hiểu.
Vương Tư Tuệ là người chơi thần chọn, là nhân vật được cả đội cưng như trứng ở mỗi thế giới tận thế. Có sự hiện diện của người chơi thần chọn, cơ bản bọn họ nằm không cũng thắng.
Cho dù ở trong thế giới hiện thực thì hai người này đều sẽ bị ghét bỏ, chẳng khác gì người tàn phế! Tiêu chuẩn chọn người của Chúa cứu thế thật kỳ quặc, loại người này cho dù đưa đến cũng không có cách nào trợ giúp thế giới tận thế, ý nghĩa tồn tại chính là lãng phí tài nguyên.
Vân Thiển cúi đầu, ngón út vén sợi tóc nâu trà ra sau tai.
Văn Tư Thành: “Thế giới rộng lớn, đúng là loại nào cũng có.”
Vân Thiển hết sức đồng cảm: “Thật ra em cũng vậy, ưu điểm lớn nhất của em là không ghi thù.”
Vân Thiển mỉm cười nhìn Văn Tư Thành: “Anh ta nói anh như vậy , sao anh không phản ứng?”
Người Vương Tư Tuệ muốn tìm ở phía sau bếp, cô nhờ người đi gọi.
Văn Tư Thành vui vẻ đáp: “Anh là người tốt tính, chưa bao giờ ghi thù.”
(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn
Vân Thiển: “Tôi không thể hành động chung với cậu thật à?”
Vân Thiển hết sức đồng cảm: “Thật ra em cũng vậy, ưu điểm lớn nhất của em là không ghi thù.”
Lát sau, Đặng Chung bưng khay thức ăn đi ngang mặt hai người.
Vân Thiển đột ngột duỗi chân, Đặng Chung bất ngờ không phòng bị ngã thẳng xuống đất. Không đợi anh nổi giận, Văn Tư Thành làm bộ vươn vai, trượt chân, đổ ập lên người anh.
Đặng Chung nghe thấy eo vang lên tiếng răng rắc, chỉ số sinh mạng trên đồng hồ rớt xuống nhanh chóng.
Sau ba giây, số lần sử dụng sinh mạng của Đặng Chung đã tăng thêm một lần.
Văn Tư Thành lăn lộn đứng dậy, tiếp tục khiến chỉ số sinh mạng giảm xuống một nửa.
Đặng Chung được Văn Tư Thành hoảng hốt đỡ dậy: “Xin lỗi nha, tên mập chết tiệt hễ cử động một cái là dễ mất thăng bằng.”
Vân Thiển lượm thức ăn rơi vãi bỏ lại trong chén Đặng Chung rồi tới đỡ anh ta dậy, tiện tay lau sạch dầu mỡ dính trên quần áo, khóc sướt mướt: “Xin lỗi anh, người mù không thấy người đi ngang, nếu không tôi đã chẳng duỗi chân rồi.”
Đây xem như lời mời gộp nhóm, như vậy lỡ hai người có đóng góp gì đó cho thế giới tận thế thì chỉ số đóng góp có thể nhân lên.
Đặng Chung hung hăng trừng hai người chơi khiếm khuyết đáng chết, giằng lại khay thức ăn Vân Thiển đưa tới, tức giận xoay người bỏ đi. Anh ta không tính toán với đồ bỏ đi!
Văn Tư Thành và Vân Thiển sung sướng cả thể chất lẫn tinh thần ăn xong cơm tối, ra khỏi nhà ăn.
Văn Tư Thành nhỏ giọng càu nhàu: “Cái gì mà người chơi khiếm khuyết, rõ ràng là quá nhiều người nên chẳng thể quan tâm hết, khiến xảy ra bug(*), không chịu sửa chữa bèn để bản thân bug tự chịu hậu quả, còn người chơi thần chọn thì cứu giúp loài người. Đúng là tư bản tìm cu li, cu li còn phải cảm động đến rơi nước mắt.”
Thân phận Văn Tư Thành là gia đình có quan hệ với trường học, nhà rất có tiền. Vì vậy cho dù “Bộ dạng xấu tệ” nhưng anh cũng có thể vào được trường học, bỏ việc chạy đi chơi bất kỳ lúc nào.
Văn Tư Thành: “Người cùng chí hướng, vừa khéo anh cũng muốn làm phẫu thuật hút mỡ, cùng đi chứ?”
Văn Tư Thành: “Em dự định kế tiếp làm gì? Nhân phẩm Đặng Chung chẳng ra sao, nhưng cũng coi như người chơi kỳ cựu, những người trong đội đều thế, có lẽ phó bản(*) này thật sự chẳng có chỗ cho chúng ta phát huy.”
Văn Tư Thành: “Một học sinh nam ẻo lả không phù hợp với thẩm mỹ nơi này, bị bạn học vứt sách trong cặp, cậu ta đang nhặt đồ. Trong lúc nhặt đồ, vẻ mặt cậu ta nhìn thấy em rất kinh ngạc. Em quen à?”
Đặng Chung cũng biết Vân Thiển là người chơi khiếm khuyết từ Vương Tư Tuệ. Mức độ cận thị là kể cả bọn họ đứng ở đây thì cũng không thấy rõ đường nét mặt mũi trông như thế nào.(*) Tiếng Trung là Vân Thiển: “Trực giác nói cho em biết là người em quen.”(*) Phó bản: Là bản đồ có quái vật và Boss được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị, ví dụ như trong trò chơi có nhiều vùng đất để đánh chiếm, mỗi vùng có 1 boss đứng đầu, người chơi giết được boss xem như qua được phó bản.
Vân Thiển: “Trải nghiệm du lịch thế giới khác miễn phí một lần, nhân tiện nghĩ cách làm một cặp mắt kính, hoặc ra ngoài trường làm phẫu thuật cận thị. Bọn họ đã nói không cần em, em cũng chẳng ngại làm cá muối.”
Văn Tư Thành: “Người cùng chí hướng, vừa khéo anh cũng muốn làm phẫu thuật hút mỡ, cùng đi chứ?”
Vương Tư Tuệ: “Đặng Chung, anh đừng nói thế, không hay lắm đâu.”
Đây xem như lời mời gộp nhóm, như vậy lỡ hai người có đóng góp gì đó cho thế giới tận thế thì chỉ số đóng góp có thể nhân lên.
Vân Thiển gật đầu. Bỗng nhiên cô cảm giác có người đang nhìn mình, Vân Thiển ngước mắt, nhìn khoảng mờ nhòe đằng trước.
Trước khi Vân Thiển hỏi, anh đã chú ý đến học sinh nam kia, nhìn thấy toàn bộ quá trình đối phương bị ức hiếp.
Văn Tư Thành: “Thế giới rộng lớn, đúng là loại nào cũng có.”
Chỉ thấy đèn đường thỉnh thoảng chớp tắt, một bóng dáng gầy gò ốm yếu đang đứng trong khung hình sáng tối đan xen.
Vân Thiển hỏi Văn Tư Thành: “Người bên kia đang nhìn em là ai vậy?”
Đại khái có thể chia người chơi thành ba loại: Người chơi khiếm khuyết, người chơi bình thường và người chơi thần chọn.
Văn Tư Thành: “Một học sinh nam ẻo lả không phù hợp với thẩm mỹ nơi này, bị bạn học vứt sách trong cặp, cậu ta đang nhặt đồ. Trong lúc nhặt đồ, vẻ mặt cậu ta nhìn thấy em rất kinh ngạc. Em quen à?”
“Tư Tuệ, sao em lại ở đây?”
(*) Tiếng Trung là
Trước khi Vân Thiển hỏi, anh đã chú ý đến học sinh nam kia, nhìn thấy toàn bộ quá trình cậu bị ức hiếp.
Vân Thiển: “Trực giác nói cho em biết là người em quen.”
Tống Hành Chỉ cúi đầu, nhặt sách và bản vẽ nháp dưới nước, có người còn nhanh tay hơn nhặt những quyển sách kia đưa đến cho cậu.
Tống Hành Chỉ đỏ mắt ngước nhìn, trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tò mò của Vân Thiển.
Vân Thiển: “Sách vở là lương thực quý giá của con người, nhìn thấy lương thực bị nhúng nước, có phải nước miếng cậu lại chảy từ trong mắt ra không?”
Văn Tư Thành mới xuất hiện 1 chương mờ thấy dễ thương ghê, mà thế giới này được mổ mắt cận free sướng quá
Thế giới này được mổ cận miễn phí thích thế, phí mổ cận đắt ghê í
Chị Thiển gặp anh Chỉ là lại phải khịa câu nước miếng chảy ra từ mắt :)))
Mít ướt mà cứ khịa ngta chảy nước miếng trên mắt. Thiệt là quá đáng ?