Cá muối cứu thế – Chương 04

Chương 04

Bà chúa lừa đảo

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Nhân tố tận thế là chuyện ma thật sao?” Khả mẹ nó rõ ràng là cái đạn hạt nhân.

Mặt Vân Thiển dán sát vào hàng chữ rồng bay phượng múa bên trên cuốn sổ.

Vương Tư Tuệ để ý tới tư thế đọc chữ kỳ quặc của Vân Thiển, còn tỉ mỉ lướt qua nội dung cô viết, cô kinh ngạc hỏi: “Người chơi mới?” Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Vân Thiển, độ cong khoé môi vốn dĩ giương lên bỗng trễ xuống.

Ghét bỏ, Vân Thiển có thể cảm nhận được cảm giác ghét bỏ ngập tràn. Liệt Phong vững vàng kháp ở Kiêu Điểu

Vương Tư Tuệ sẽ không nói chuyện với cô nữa, cô dời sự chú ý sang phòng học.

Thời điểm vừa vào phòng học, cô đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, đủ loại nước hoa khác nhau hỗn hợp lại một chỗ nhưng mùi hương không đến nỗi khó chịu. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Tất cả học sinh trong phòng đều trang điểm xinh đẹp, tướng mạo mỗi người giống như được chọn lựa kỹ lưỡng, mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười. Nghiêu Tửu buông ra thủ tháp trung úy cổ áo.

Đương nhiên Vân Thiển không nhìn rõ khuôn mặt học sinh, cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đường nét đại khái của người bên cạnh. Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.

Học sinh nam thì cơ bắp rắn rỏi mà không lực lưỡng, là phiên bản yếu ớt của Schwarzenegger(*).

(*)Arnold Schwarzenegger: người Mỹ gốc Áo, là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên và điện ảnh và chính khách Cộng Hoà, làm thống đốc bang California thứ 38.

Học sinh nữ thì eo dương liễu, thân hình mảnh mai nhưng không ốm yếu, là phiên bản khoẻ mạnh của Lâm Đại Ngọc. Cuối cùng vài chữ, trảm đinh tiệt thiết.

Mỗi một tỉ lệ giống như pho tượng cơ thể người bằng thạch cao được điêu khắc tinh xảo. Một cái phía sau lục tục theo trong tháp.

“Các em nên biết rngxã hi nàyhết sc tànkhc, không cókhuôn mt đp,các em khôngth tn titrong xã hiĮnày! Có châmĮngôn nói rtýhay, ‘Hc giik thut trangđim, đi khpýthiên h cũngìchng s. Đngtrách tôi cưngđiu nhng lijnày, đây chínhlà hin thcxã hi! Chcn các emĪđp trai đpàgái, các ems có tt²c.”

“Hc sinhìcó th bưcĩvào lp chnýNht Trung thcnghim, cơ bnèđu không t,cn tránh kiêuíngo t mãn,xem thưng kthut trang đim.ÎVí d nhưbn hc sinhɩlúc nãy chngh chăm chúthình tưng bnưthân, đó làđang t chàêđp bn thân.Các em cũngthy b dng[ca bn yri đy, nếuíhc sinh khôngếthích làm đp,như vy khôngįthay đi bnthân, sm munăgì cũng rikhi lp chn!”

Vân Thin đtnhiên b đimfdanh: “?”

Rtcuc giá trquan ca thế)gii này làľgì vy, nhanásc ti thưngÏh?

Cô giáo nóièbô lô ba}la mt đng,ĩsau đó gihai hc sinhļlên làm muk thut trangIđim thn k,khiến hc sinhn mt mũiìdim l biếnóthành kiu thunkhiết nhà bên,òhc sinh nammt mũi thanhtú biến thànhkiu rn ri}rng ngi.

“Mun tocm giác ngâythơ, quan trngílà lànjda vô cùngĨmn màng vàđôi mt trongútro đáng yêu.ïPhn mt cnĩphi chn tôngùmàu m, chúïý s thayĩđi ca kmt đi vidáng mt. Đimquan trng ìcm giác ngâythơ là gì?ùKhoé mt hơi³rũ xung khiếnèngưi khác cócm giác thươngtiếc!”

“Mun rníri rng r,vy phi chnhđưng nét ngũquan và gòĩmá. Mt mũiībn hc nàyquá m nht,nếu không phivóc ngưi đtchun thì daítheo tiêu chunònày ca cuĩy chng vàoâni ban hai.ïBn hc nàyếrt gii! Cuy biết thôngôqua n lcļthay đi chínhímình!”

Chúng taľnên biết yêuácu ca xãĩhi hin tiđi vi mingưi, kiu hcsinh va thiếungh lc vaɨyếu đui li¸chng chu tpluyn, ch cóth xài tinâcha m cckh kiếm đưcľsng cho quaúngày đon thángmà thôi.”

Saujkhi làm mu,íhc sinh phiĬluyn tp thchành ti lp,ıbưc lên bc)ging nhn rươngìtrang đim gingnhau, bt đuísa son bnthân.

Trong rương trangľđim có kínhļsát tròng làmđp nhưng không³có s đ.

VâníThin nh gingíhi thăm VươngïTư Tu: “Nơiânày có chnào mua mtkính không? Mttôi cn rtnng…

Vương TưįTu bày rav mt qunhiên là thế,chc mt tiếng,³đáp: “Cô làngưi chơi khiếmıkhuyết àThếĩgii này khôngicó mt kính,ích có phuÍthut cn th.Bnh vin ângoài trưng, hcïsinh có thùs dng thİhc sinh phuĩthut min phí.”ó

Vương Tư Tuĩvn gii đápcâu hi caécô.

Vân Thin tht³lòng cm ơnVương Tư Tuệ, khôngïh đ ýfthái đ chngĭgi là ttơmy ca cô ấy.

Da vàoĩcách nói caba, t nhícô đã làókiu ngưi chngíai ưa, đếnòsáu tui bjbnh thì liɩcàng như vy.

Lòngít trng vàliêm s caècô đã smb đau khkhông ngng cacuc sng vàĩbên A khóđ dp choítơi t, chnhiêu đây thìįcó nhm nhògì.

Đương nhiên chuynnày không chngït Vân Thin}rng lưng, côluôn luôn khoan²dung hơn vingưi đng giimt chút.

“Dán miĩgi phin phcchết đi đưc,cái ch quùquái gì thếnày, không dánĮna.”

Vương TưTu thm oán,[đúng lúc VânìThin va trangíđim xong: “Cntôi giúp không?”

Ging Vương TưíTu không myôd chu: “Khôngcn.”

“Còn mtphút na, lntrang đim nàys ghi vàothành tích lp.Ngưi nào khôngđt, lát naphi lichnh sa. Cácem tranh ththi gian đi!”ĪCô giáo m[ming nhc nh.

VânThin hi liln na: “Cntôi giúp không?”ư

Vân Thin cáchĬVương Tư Turt gn, vìĩvy cô cóįth thy rõ]cm xúc trongđôi mt vàiv mt cacô ấy.

Xã súc(*)trưng thành thôngqua quan sátísc mt vàĪli nói đphán đoán tínhócách đi kháica mt ngưi,nhm đưa raĩcách thc ngđi khác nhau,ĩđây là kìnăng cơ bnïphi có nếuímun tn titrong xã hi.

(*)íCách gi nhómngưi ngoan ngoãnЇlàm vic ơcông ty nhưngb công tyİáp bc nhưĩsúc vt, thưngìđưc dùng viý t giu.

Bivì ý tt,ca Vân Thinımà gương mtơVương Tư Tuthoáng hin váy náy, xemra s ghétb ngưi chơikhiếm khuyết khôngÏxut phát tÎbn cht caâcô y.

Sau khiôcô đáp ng,iVân Thin ti²gn mt chút.íVương Tư Tuãt v khôngíquen ngưi khácáp sát nhưíthế.

Vương Tư Tuâvn luôn cnhľgiác nhìn chămļchú vào gương,ìđ phòng điíphương làm hng.áNhưng vic côlo lng khôngÎxy ra, lôngÏmi gi dánrt hoàn ho.

VânThin: “Qu nhiênmt ngưi khôngcn th đurt có thn,Įsáng ngi nhưsao… Có điuèmt nhng ngưibn không cnth ca tôicũng chng sángnhư cô.”

VânIThin đc thoi:ìĐôi mt là)ca s tâm¸hn, l nàongưi lương thinthích làm victt thì đôi}mt đu cóíhiu ng nhưmang kính ápıtròng làm đpÏvy ư? Saunày tôi cũngưphi giúp ngưiïlàm nim vuinhiu hơn miđưc.”

Vương TưìTu ho kh:“Cô nói quáèri.”

Vân Thin:Không h, tôiįchưa nói diibao giáCách trang đimmt ca côhin gi hoànđtoàn không làmÍni bt lênưu đim cacô. Cô cóngi tôi thayếđi mt chútjkhông?”

Cui cùngùVương Tư Tuàđt đưc đimõcao, vưt quabài kim traíti lp, trangđim mt màVân Thin làmcho cô cóIcông rt ln.Cô lén liếcưnhìn Vân Thin,ɨhơi xu h.

VươngTư Tu nghiêmmt, nói thmtrong lòng: VươngɪTư Tu, màyêtnh táo liİđi. Đây làngưi chơi khiếmkhuyết, trongéthế gii tn¹thế ch tîcn tr!

Chng quaĮnhìn Vân Thinli thi thudn, l loiĩđơn đc cóhơi đáng thương.

VươngíTư Tu: “Nếucô mun tìmưngưi gp nhóm,có th tìm) nhà ăn.Ngưi bên chtôi… s khôngÎchp nhn ngưiĩchơi khiếm khuyết.”ì

Vân Thin nhìnļVương Tư Tu,êđt nhiên mmĭcưi vi điphương. Mi mt¸cô cong cong,ìn cưi ngtngào ging nhưýsa tươi phamt ong.

Có mtsc cun hútk l.

Vương TưTu bt giácn n cưiítương t VânThin. Sau khiísc tnh, côlp tc ngngơcưi, nghiêm mtīnói: “Chuyn… chuynĺgì vy?”

VânThin: “Xin li,ïtôi có bitìdanh là mt:tri nh. Khiýtôi cưi, ngưikhác cũng sĮcưi theo, xemnhư làkhÍnăng đc bit³t bé đếnln ca tôi.”

Vương Tư Tu:“Cô cưi vitôi làm gì?!”

Vân Thin: “Côiđng gin, chngìqua tôi vami ti nơinày đã đngphi nhng chuynkinh khng kia…ĮCô r mt,ngón tay xonly làn váy,dè dt nói:³“Bây gi đtnhiên gp mtngưi lương thinếđi x ttvi mình, tôiĩkhông kim chếãđưc.”

Vân Thincht tm dng,ĩnâng cp mtếchân thành nhìnVương Tư Tuệ, mtúđôi mt đàohoa xinh đpcha chan tìnhơcm, ging nóiɩtrm bng dudương khiến ngưi°nghe d chuītrong lòng.

Tht sıcm ơn cô!Tôi biết mtcn ca mình¸rt vưng víu,ch có khongĬcách như lúctrang đim thìétôi mi cóth thy rõ{gương mt ca¸ngưi khác. Tôiìcó th cm¹giác đưc sphin lòng vàìri rm caécô.”

S dngs đng cmơkhiến người kiacm thy mìnhįvà cô ycùng chung chiếnìtuyến.

“Tôi biết rõs phin phcľca mình, tôiýs không qunly cô, nhưngũtôi vn phiìbày t lòngɨbiết ơn camình! Cm ơnòcô! Cũng xinĭcô đng rirm, s rcìri là bn¹năng ca loàiĭngưi, c thuntheo lòng mìnhlà đưc.”

Cngthêm bán thm(*)İvà mt chútám th, ngưimm lòng không,vng tâm khóímà chng còkiu nói chuynĩnày.

(*) Li dngĪs thm thươngįđ tìm sđng tình.

“… VươngTư Tu thysau khi VânThin nói cmơn thì thts xoay ngưi¸b đi, côhơi do d,bt ly c³tay Vân Thin.

VânThin: Cá cncâu ri.

Cô kimăchế ý cưitrên khoé môi,quay đu, bàyv mt ngơângác: “Sao thế?”

Vương Tư Tutht thà nói:j“Tôi không ngIcô cn nngãnhư vy, khôngchng đến đócũng chng tìmđưc ngưi. VaIhay tôi khônggp t hpôvi đng đi,tôi dn côqua đó mtchuyến.”

Vân Thinèm to mt:Tht không?”

Côícm ngưc liĩtay Vương TưTu: “Ti nơi¸nguy him đenúti như thếİnày mà cóìth gp đưc°ngưi tt nhưîcô, chng lkiếp trưc tôiăđã cu cíthế gii? Vyơmà lúc nãytôi còn nghĩÏcó phi côóghét tôi hay[không, suy nghĩ)ca tôi tht:xu xa mà.”

Vương Tư Tu:“…m, tôi khôngĩghét cô.”

VânThin: “Biết côkhông ghét tôiЇlà tt ri!Ln đu tiên³nhìn thy cô,ítôi đã rtithích cô! ChúngÍta có thílàm bn đưcàkhông?”

Tay kiaca Vương TưTu n lênângc, xoay mtsang mt bên.ĺTiêu ri, côũkhông chu niĪkiu ngây thơáđơn thun dItin ngưi này.

VươngTư Tu lng]lng rút taykhi lòng VânThin: “Làm bníthì thôi đi,Ïbây gi tôidn cô đi.”Ĭ

Vương Tư Tuliếc nhìn, điphương ging nhưĭcô gái nhúvui v điĩtheo sau lưngmình.

Vương Tư TuЇth dài, thtkhông biết đngc nghếch nàyĪlàm sao bìnhđyên ln lênjna.

Vân Thin đưmc Vương TưTu dt đi,ánh mt lira v hinòlành như bàĺc nhìn cháugái, lâu richưa gp đưcđa tr nàod gt nhưvy.

Dc đưng đi,Vân Thin chm²rãi trò chuynvi Vương TưTu.

Thế gii tn¸thế có lnícó nh, s]lưng ngưi chơiīđưa đến mi}thế gii tnùthế đu khácúnhau. Nhóm VươngļTư Tu cóikinh nghim, đãâthăm dò đưc[tình hung điïkhái, còn côĩthì li lãngíphí không ítthi gian ch chuyn maơN nhn nhnvà đi ng.

Nhóm Vương Tư Tuệ biết nhân tố tận thế là chuyện ma, bọn họ đang tìm cách kích hoạt nó, hiện nay chưa có đầu mối, trong trường cũng chẳng có tin tức liên quan đến chuyện ma.

Vương Tư Tuệ: “Anh ấy là Văn Tư Thành, à, cũng là người chơi khiếm khuyết. Hai người có thể làm bạn, không cần lo lắng, cứ xem như tới du lịch thế giới khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chuyện tiêu diệt nhân tố tận thế chỉ cần đội chúng tôi là đủ.”

Hai tay Văn Tư Thành vỗ bụng.

Tống Hành Chỉ cúi đầu, nhặt sách và bản vẽ nháp dưới nước, có người còn nhanh tay hơn nhặt những quyển sách kia đưa đến cho cậu.

Vân Thiển: “Tôi không thể hành động chung với cậu thật à?”

Cho dù ở trong thế giới hiện thực thì hai người này đều sẽ bị ghét bỏ, chẳng khác gì người tàn phế! Tiêu chuẩn chọn người của Chúa cứu thế thật kỳ quặc, loại người này cho dù đưa đến cũng không có cách nào trợ giúp thế giới tận thế, ý nghĩa tồn tại chính là lãng phí tài nguyên.

Thân phận Văn Tư Thành là gia đình có quan hệ với trường học, nhà rất có tiền. Vì vậy cho dù “Bộ dạng xấu tệ” nhưng anh cũng có thể vào được trường học, bỏ việc chạy đi chơi bất kỳ lúc nào.

Vương Tư Tuệ do dự, lắc đầu: “Đội chúng tôi không cần người chơi khiếm khuyết.”

Người tới là học sinh nam đầu đinh, vóc người khỏe khoắn. Cậu ta tên Đặng Chung, là người chơi cùng đội với Vương Tư Tuệ.

Vân Thiển mỉm cười che giấu chuyện cô từng gặp chuyện ma.

Số lượng người chơi bình thường nhiều nhất, bọn họ sẽ không bị vấn đề của cơ thể ở thế giới hiện thực ảnh hưởng, mọi chỉ số bản thân đều chuyển đến trạng thái tốt nhất.

Văn Tư Thành lăn lộn đứng dậy, tiếp tục khiến chỉ số sinh mạng giảm xuống một nửa.

Lúc hai người đến nhà ăn trường học, sắc trời đã sẩm tối.

Lúc hai người đến nhà ăn trường học, sắc trời đã sẩm tối.

(*) Tiếng Trung là 人类懂王, ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé.

Đặng Chung cũng biết Vân Thiển là người chơi khiếm khuyết từ Vương Tư Tuệ. Mức độ cận thị là kể cả bọn họ đứng ở đây thì cũng không thấy rõ đường nét mặt mũi trông như thế nào.

Ánh đèn đường của trường tù mù, khoác một lớp kính lọc tông lạnh lên hàng cây ven đường.

Vân Thiển hỏi Văn Tư Thành: “Người bên kia đang nhìn em là ai vậy?”

(*) Phó bản: Là bản đồ có quái vật và Boss được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị, ví dụ như trong trò chơi có nhiều vùng đất để đánh chiếm, mỗi vùng có 1 boss đứng đầu, người chơi giết được boss xem như qua được phó bản.

Người chơi thần chọn giống như tên gọi, là người chơi được thần lựa chọn.

Nhà ăn đang cơi nới, bên trái cửa đặt vật liệu lộn xộn thi công được một nửa.

Vương Tư Tuệ trừng mắt: “Không được bất kính với thần!” Lúc đề cập đến thần linh, cô hoàn toàn biến thành người khác.

Người Vương Tư Tuệ muốn tìm ở phía sau bếp, cô nhờ người đi gọi.

Người chơi có thể gộp đội, thành viên đội ngũ tối đa 7 người, chỉ số đóng góp và tổn hại đều cộng hưởng. Sau khi cứu giúp thế giới thành công, những người này có thể lấy được phần thưởng tương ứng.

Một phút sau.

Sau khi người chơi khiếm khuyết tiến vào thế giới tận thế, họ vẫn giữ nguyên thể chất ở thế giới hiện thực, ví dụ như bệnh cận thị và bệnh cũ của Vân Thiển, thân hình mập quá mức của Văn Tư Thành. Những thứ này đều sẽ ảnh hưởng đến hành động của họ tại thế giới tận thế.

Vương Tư Tuệ không hiểu so sánh của Văn Tư Thành, nhưng nghĩ cũng biết không phải lời nào hay ho.

Một người mập mạp thân hình to lớn giống như người khổng lồ chạm rãi đi từ sau bếp ra. Anh đứng đó tựa như một bức tường thịt, khi đến gần, cơ thể thoảng mùi chua sau khi đổ mồ hôi nhiều.

Mặt khác, sau khi gộp đội, người chơi có thể nhìn thấy vị trí đồng đội đánh dấu màu xanh lá trên đồng hồ đeo tay, còn có thể thông qua đồng hồ phát các tín hiệu trao đổi, tập trung, rút lui, tấn công.

Vương Tư Tuệ nghiêm túc nói: “Thông thường người chơi khiếm khuyết đều không tin sự tồn tại của thần.”

Vương Tư Tuệ: “Anh ấy là Văn Tư Thành, à, cũng là người chơi khiếm khuyết. Hai người có thể làm bạn, không cần lo lắng, cứ xem như tới du lịch thế giới khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chuyện tiêu diệt nhân tố tận thế chỉ cần đội chúng tôi là đủ.”

Vân Thiển: Ồ, tìm được nguyên nhân vẫn giữ lại khiếm khuyết sau khi vào thế giới tận thế rồi.

Sau khi người chơi khiếm khuyết tiến vào thế giới tận thế, họ vẫn giữ nguyên thể chất ở thế giới hiện thực, ví dụ như bệnh cận thị và bệnh cũ của Vân Thiển, thân hình mập quá mức của Văn Tư Thành. Những thứ này đều sẽ ảnh hưởng đến hành động của họ tại thế giới tận thế.

Ánh đèn đường của trường tù mù, khoác một lớp kính lọc tông lạnh lên hàng cây ven đường.

Vương Tư Tuệ do dự, lắc đầu: “Đội chúng tôi không cần người chơi khiếm khuyết.”

Thật ra Chúa cứu thế không phân biệt cấp độ rạch ròi giữa những người chơi, nhưng phần lớn người chơi cứu giúp nhiều thế giới tận thế đều tự hiểu trong lòng.

Thật ra Chúa cứu thế không phân biệt cấp độ rạch ròi giữa những người chơi, nhưng phần lớn người chơi cứu giúp nhiều thế giới tận thế đều tự hiểu trong lòng.

Vân Thiển lượm thức ăn rơi vãi bỏ lại trong chén Đặng Chung rồi tới đỡ anh ta dậy, tiện tay lau sạch dầu mỡ dính trên quần áo, khóc sướt mướt: “Xin lỗi anh, người mù không thấy người đi ngang, nếu không tôi đã chẳng duỗi chân rồi.”

Đại khái có thể chia người chơi thành ba loại: Người chơi khiếm khuyết, người chơi bình thường và người chơi thần chọn.

Đặng Chung thấy Vương Tư Tuệ đi một bước ngoảnh đầu ba lần, còn giải thích cho hai người, hỏi xem có thể cho bọn họ vào hai vị trí đội ngũ còn thiếu không. Anh vô cùng khó hiểu.

Số lượng người chơi bình thường nhiều nhất, bọn họ sẽ không bị vấn đề của cơ thể ở thế giới hiện thực ảnh hưởng, mọi chỉ số bản thân đều chuyển đến trạng thái tốt nhất.

Chỉ thấy đèn đường thỉnh thoảng chớp tắt, một bóng dáng gầy gò ốm yếu đang đứng trong khung hình  sáng tối đan xen.

“Em bắt đầu nói đỡ cho người chơi khiếm khuyết từ bao giờ thế? Chúng ta đi mua cơm thôi, ăn xong còn chuyện phải làm.” Đặng Chung chẳng nói chẳng rằng kéo Vương Tư Tuệ cách xa nơi này. Người chơi chỉ có thể hồi sinh, còn vấn đề sinh lý cơ bản như ăn uống, bài tiết, đại tiện vẫn phải giải quyết như thường.

Người chơi thần chọn giống như tên gọi, là người chơi được thần lựa chọn.

Vân Thiển gật đầu. Bỗng nhiên cô cảm giác có người đang nhìn mình, Vân Thiển ngước mắt, nhìn khoảng mờ nhòe đằng trước.

“Cái này khác gì người mù?”

Bọn họ có thể lấy được manh mối liên quan trực tiếp đến nhân tố tận thế, thể chất cũng sẽ dựa vào vào độ xem trọng của thần linh mà mức độ gia tăng khác nhau, là người được hoan nghênh nhất trong các người chơi.

Vân Thiển: “Trực giác nói cho em biết là người em quen.”

Vương Tư Tuệ là người chơi thần chọn, là nhân vật được cả đội cưng như trứng ở mỗi thế giới tận thế. Có sự hiện diện của người chơi thần chọn, cơ bản bọn họ nằm không cũng thắng.

Người chơi thần chọn có liên hệ chặt chẽ với thần linh. Sau khi tìm được nhân tố tận thế, bọn họ có thể trực tiếp triệu hồi thần đến, giải quyết nhân tố tận thế.

Văn Tư Thành và Vân Thiển sung sướng cả thể chất lẫn tinh thần ăn xong cơm tối, ra khỏi nhà ăn.

Nhà ăn đang cơi nới, bên trái cửa đặt vật liệu lộn xộn thi công được một nửa.

Vân Thiển nghe thấy lời này của Vương Tư Tuệ, suýt nữa cho rằng bản thân đến thế giới mê tín. Trên đời thật sự có cái gọi là thần linh sao?

Vương Tư Tuệ nghiêm túc nói: “Thông thường người chơi khiếm khuyết đều không tin sự tồn tại của thần.”

Vân Thiển đột ngột duỗi chân, Đặng Chung bất ngờ không phòng bị ngã thẳng xuống đất. Không đợi anh nổi giận, Văn Tư Thành làm bộ vươn vai, trượt chân, đổ ập lên người anh.

(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn

Vân Thiển: Ồ, tìm được nguyên nhân vẫn giữ lại khiếm khuyết sau khi vào thế giới tận thế rồi.

Văn Tư Thành nhỏ giọng càu nhàu: “Cái gì mà người chơi khiếm khuyết, rõ ràng là quá nhiều người nên chẳng thể quan tâm hết, khiến xảy ra bug(*), không chịu sửa chữa bèn để bản thân bug tự chịu hậu quả, còn người chơi thần chọn thì cứu giúp loài người. Đúng là tư bản tìm cu li, cu li còn phải cảm động đến rơi nước mắt.”

(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốnNgười đồng đội tên Đặng Chung của Vương Tư Tuệ bịt mũi đến gần: “Tên mập này thối chết đi được, trên đời sao có người mập như vậy chứ, mắc ói quá đi mà.”(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn

Đặng Chung hung hăng trừng hai người chơi khiếm khuyết đáng chết, giằng lại khay thức ăn Vân Thiển đưa tới, tức giận xoay người bỏ đi. Anh ta không tính toán với đồ bỏ đi!

Văn Tư Thành: “Em dự định kế tiếp làm gì? Nhân phẩm Đặng Chung chẳng ra sao, nhưng cũng coi như người chơi kỳ cựu, những người trong đội đều thế, có lẽ phó bản(*) này thật sự chẳng có chỗ cho chúng ta phát huy.”

Vương Tư Tuệ trừng mắt: “Không được bất kính với thần!” Lúc đề cập đến thần linh, cô hoàn toàn biến thành người khác.

Lát sau, Đặng Chung bưng khay thức ăn đi ngang mặt hai người.

Văn Tư Thành không muốn tranh chấp với Vương Tư Tuệ: “Rồi, lão thần linh vĩ đại lắm, đóng góp còn lớn hơn Vua hiểu biết loài người(*).”

Nhóm Vương Tư Tuệ biết nhân tố tận thế là chuyện ma, bọn họ đang tìm cách kích hoạt nó, hiện nay chưa có đầu mối, trong trường cũng chẳng có tin tức liên quan đến chuyện ma.(*) Tiếng Trung là Vân Thiển cúi đầu, ngón út vén sợi tóc nâu trà ra sau tai.Văn Tư Thành nhỏ giọng càu nhàu: “Cái gì mà người chơi khiếm khuyết, rõ ràng là quá nhiều người nên chẳng thể quan tâm hết, khiến xảy ra bug(*), không chịu sửa chữa bèn để bản thân bug tự chịu hậu quả, còn người chơi thần chọn thì cứu giúp loài người. Đúng là tư bản tìm cu li, cu li còn phải cảm động đến rơi nước mắt.”人类懂王Văn Tư Thành: “Một học sinh nam ẻo lả không phù hợp với thẩm mỹ nơi này, bị bạn học vứt sách trong cặp, cậu ta đang nhặt đồ. Trong lúc nhặt đồ, vẻ mặt cậu ta nhìn thấy em rất kinh ngạc. Em quen à?”, ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé., ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé.

Người chơi thần chọn có liên hệ chặt chẽ với thần linh. Sau khi tìm được nhân tố tận thế, bọn họ có thể trực tiếp triệu hồi thần đến, giải quyết nhân tố tận thế.

Vương Tư Tuệ không hiểu so sánh của Văn Tư Thành, nhưng nghĩ cũng biết không phải lời nào hay ho.

, ai muốn tìm hiểu thì tự search nhé.

“Tư Tuệ, sao em lại ở đây?”

Nhóm Vương Tư Tuệ biết nhân tố tận thế là chuyện ma, bọn họ đang tìm cách kích hoạt nó, hiện nay chưa có đầu mối, trong trường cũng chẳng có tin tức liên quan đến chuyện ma.

Người tới là học sinh nam đầu đinh, vóc người khỏe khoắn. Cậu ta tên Đặng Chung, là người chơi cùng đội với Vương Tư Tuệ.

Một phút sau.

Người chơi có thể gộp đội, thành viên đội ngũ tối đa 7 người, chỉ số đóng góp và tổn hại đều cộng hưởng. Sau khi cứu giúp thế giới thành công, những người này có thể lấy được phần thưởng tương ứng.

Tống Hành Chỉ đỏ mắt ngước nhìn, trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tò mò của Vân Thiển.

Vân Thiển nghe thấy lời này của Vương Tư Tuệ, suýt nữa cho rằng bản thân đến thế giới mê tín. Trên đời thật sự có cái gọi là thần linh sao?

Mặt khác, sau khi gộp đội, người chơi có thể nhìn thấy vị trí đồng đội đánh dấu màu xanh lá trên đồng hồ đeo tay, còn có thể thông qua đồng hồ phát các tín hiệu trao đổi, tập trung, rút lui, tấn công.

Người đồng đội tên Đặng Chung của Vương Tư Tuệ bịt mũi đến gần: “Tên mập này thối chết đi được, trên đời sao có người mập như vậy chứ, mắc ói quá đi mà.”

(*) Phó bản: Là bản đồ có quái vật và Boss được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị, ví dụ như trong trò chơi có nhiều vùng đất để đánh chiếm, mỗi vùng có 1 boss đứng đầu, người chơi giết được boss xem như qua được phó bản.

Hai tay Văn Tư Thành vỗ bụng.

Người đồng đội tên Đặng Chung của Vương Tư Tuệ bịt mũi đến gần: “Tên mập này thối chết đi được, trên đời sao có người mập như vậy chứ, mắc ói quá đi mà.”

Đặng Chung cũng biết Vân Thiển là người chơi khiếm khuyết từ Vương Tư Tuệ. Mức độ cận thị là kể cả bọn họ đứng ở đây thì cũng không thấy rõ đường nét mặt mũi trông như thế nào.

Đặng Chung được Văn Tư Thành hoảng hốt đỡ dậy: “Xin lỗi nha, tên mập chết tiệt hễ cử động một cái là dễ mất thăng bằng.”

“Cái này khác gì người mù?”

Vân Thiển: “Sách vở là lương thực quý giá của con người, nhìn thấy lương thực bị nhúng nước, có phải nước miếng cậu lại chảy từ trong mắt ra không?”

Vân Thiển cúi đầu, ngón út vén sợi tóc nâu trà ra sau tai.

Vương Tư Tuệ: “Đặng Chung, anh đừng nói thế, không hay lắm đâu.”

“Em bắt đầu nói đỡ cho người chơi khiếm khuyết từ bao giờ thế? Chúng ta đi mua cơm thôi, ăn xong còn chuyện phải làm.” Đặng Chung chẳng nói chẳng rằng kéo Vương Tư Tuệ cách xa nơi này. Người chơi chỉ có thể hồi sinh, còn vấn đề sinh lý cơ bản như ăn uống, bài tiết, đại tiện vẫn phải giải quyết như thường.

Sau ba giây, số lần sử dụng sinh mạng của Đặng Chung đã tăng thêm một lần.

Đặng Chung thấy Vương Tư Tuệ đi một bước ngoảnh đầu ba lần, còn giải thích cho hai người, hỏi xem có thể cho bọn họ vào hai vị trí đội ngũ còn thiếu không. Anh vô cùng khó hiểu.

Vương Tư Tuệ là người chơi thần chọn, là nhân vật được cả đội cưng như trứng ở mỗi thế giới tận thế. Có sự hiện diện của người chơi thần chọn, cơ bản bọn họ nằm không cũng thắng.

Cho dù ở trong thế giới hiện thực thì hai người này đều sẽ bị ghét bỏ, chẳng khác gì người tàn phế! Tiêu chuẩn chọn người của Chúa cứu thế thật kỳ quặc, loại người này cho dù đưa đến cũng không có cách nào trợ giúp thế giới tận thế, ý nghĩa tồn tại chính là lãng phí tài nguyên.

Vân Thiển cúi đầu, ngón út vén sợi tóc nâu trà ra sau tai.

Văn Tư Thành: “Thế giới rộng lớn, đúng là loại nào cũng có.”

Vân Thiển hết sức đồng cảm: “Thật ra em cũng vậy, ưu điểm lớn nhất của em là không ghi thù.”

Vân Thiển mỉm cười nhìn Văn Tư Thành: “Anh ta nói anh như vậy , sao anh không phản ứng?”

Người Vương Tư Tuệ muốn tìm ở phía sau bếp, cô nhờ người đi gọi.

Văn Tư Thành vui vẻ đáp: “Anh là người tốt tính, chưa bao giờ ghi thù.”

(*) Bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn

Vân Thiển: “Tôi không thể hành động chung với cậu thật à?”

Vân Thiển hết sức đồng cảm: “Thật ra em cũng vậy, ưu điểm lớn nhất của em là không ghi thù.”

Lát sau, Đặng Chung bưng khay thức ăn đi ngang mặt hai người.

Vân Thiển đột ngột duỗi chân, Đặng Chung bất ngờ không phòng bị ngã thẳng xuống đất. Không đợi anh nổi giận, Văn Tư Thành làm bộ vươn vai, trượt chân, đổ ập lên người anh.

Đặng Chung nghe thấy eo vang lên tiếng răng rắc, chỉ số sinh mạng trên đồng hồ rớt xuống nhanh chóng.

Sau ba giây, số lần sử dụng sinh mạng của Đặng Chung đã tăng thêm một lần.

Văn Tư Thành lăn lộn đứng dậy, tiếp tục khiến chỉ số sinh mạng giảm xuống một nửa.

Đặng Chung được Văn Tư Thành hoảng hốt đỡ dậy: “Xin lỗi nha, tên mập chết tiệt hễ cử động một cái là dễ mất thăng bằng.”

Vân Thiển lượm thức ăn rơi vãi bỏ lại trong chén Đặng Chung rồi tới đỡ anh ta dậy, tiện tay lau sạch dầu mỡ dính trên quần áo, khóc sướt mướt: “Xin lỗi anh, người mù không thấy người đi ngang, nếu không tôi đã chẳng duỗi chân rồi.”

Đây xem như lời mời gộp nhóm, như vậy lỡ hai người có đóng góp gì đó cho thế giới tận thế thì chỉ số đóng góp có thể nhân lên.

Đặng Chung hung hăng trừng hai người chơi khiếm khuyết đáng chết, giằng lại khay thức ăn Vân Thiển đưa tới, tức giận xoay người bỏ đi. Anh ta không tính toán với đồ bỏ đi!

Văn Tư Thành và Vân Thiển sung sướng cả thể chất lẫn tinh thần ăn xong cơm tối, ra khỏi nhà ăn.

Văn Tư Thành nhỏ giọng càu nhàu: “Cái gì mà người chơi khiếm khuyết, rõ ràng là quá nhiều người nên chẳng thể quan tâm hết, khiến xảy ra bug(*), không chịu sửa chữa bèn để bản thân bug tự chịu hậu quả, còn người chơi thần chọn thì cứu giúp loài người. Đúng là tư bản tìm cu li, cu li còn phải cảm động đến rơi nước mắt.”

Thân phận Văn Tư Thành là gia đình có quan hệ với trường học, nhà rất có tiền. Vì vậy cho dù “Bộ dạng xấu tệ” nhưng anh cũng có thể vào được trường học, bỏ việc chạy đi chơi bất kỳ lúc nào.

Văn Tư Thành: “Người cùng chí hướng, vừa khéo anh cũng muốn làm phẫu thuật hút mỡ, cùng đi chứ?”

Văn Tư Thành: “Em dự định kế tiếp làm gì? Nhân phẩm Đặng Chung chẳng ra sao, nhưng cũng coi như người chơi kỳ cựu, những người trong đội đều thế, có lẽ phó bản(*) này thật sự chẳng có chỗ cho chúng ta phát huy.”

Văn Tư Thành: “Một học sinh nam ẻo lả không phù hợp với thẩm mỹ nơi này, bị bạn học vứt sách trong cặp, cậu ta đang nhặt đồ. Trong lúc nhặt đồ, vẻ mặt cậu ta nhìn thấy em rất kinh ngạc. Em quen à?”

Đặng Chung cũng biết Vân Thiển là người chơi khiếm khuyết từ Vương Tư Tuệ. Mức độ cận thị là kể cả bọn họ đứng ở đây thì cũng không thấy rõ đường nét mặt mũi trông như thế nào.(*) Tiếng Trung là Vân Thiển: “Trực giác nói cho em biết là người em quen.”(*) Phó bản: Là bản đồ có quái vật và Boss được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị, ví dụ như trong trò chơi có nhiều vùng đất để đánh chiếm, mỗi vùng có 1 boss đứng đầu, người chơi giết được boss xem như qua được phó bản.

Vân Thiển: “Trải nghiệm du lịch thế giới khác miễn phí một lần, nhân tiện nghĩ cách làm một cặp mắt kính, hoặc ra ngoài trường làm phẫu thuật cận thị. Bọn họ đã nói không cần em, em cũng chẳng ngại làm cá muối.”

Văn Tư Thành: “Người cùng chí hướng, vừa khéo anh cũng muốn làm phẫu thuật hút mỡ, cùng đi chứ?”

Vương Tư Tuệ: “Đặng Chung, anh đừng nói thế, không hay lắm đâu.”

Đây xem như lời mời gộp nhóm, như vậy lỡ hai người có đóng góp gì đó cho thế giới tận thế thì chỉ số đóng góp có thể nhân lên.

Vân Thiển gật đầu. Bỗng nhiên cô cảm giác có người đang nhìn mình, Vân Thiển ngước mắt, nhìn khoảng mờ nhòe đằng trước.

Trước khi Vân Thiển hỏi, anh đã chú ý đến học sinh nam kia, nhìn thấy toàn bộ quá trình đối phương bị ức hiếp.

Văn Tư Thành: “Thế giới rộng lớn, đúng là loại nào cũng có.”

Chỉ thấy đèn đường thỉnh thoảng chớp tắt, một bóng dáng gầy gò ốm yếu đang đứng trong khung hình  sáng tối đan xen.

Vân Thiển hỏi Văn Tư Thành: “Người bên kia đang nhìn em là ai vậy?”

Đại khái có thể chia người chơi thành ba loại: Người chơi khiếm khuyết, người chơi bình thường và người chơi thần chọn.

Văn Tư Thành: “Một học sinh nam ẻo lả không phù hợp với thẩm mỹ nơi này, bị bạn học vứt sách trong cặp, cậu ta đang nhặt đồ. Trong lúc nhặt đồ, vẻ mặt cậu ta nhìn thấy em rất kinh ngạc. Em quen à?”

“Tư Tuệ, sao em lại ở đây?”

(*) Tiếng Trung là

Trước khi Vân Thiển hỏi, anh đã chú ý đến học sinh nam kia, nhìn thấy toàn bộ quá trình cậu bị ức hiếp.

Vân Thiển: “Trực giác nói cho em biết là người em quen.”

Tống Hành Chỉ cúi đầu, nhặt sách và bản vẽ nháp dưới nước, có người còn nhanh tay hơn nhặt những quyển sách kia đưa đến cho cậu.

Tống Hành Chỉ đỏ mắt ngước nhìn, trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tò mò của Vân Thiển.

Vân Thiển: “Sách vở là lương thực quý giá của con người, nhìn thấy lương thực bị nhúng nước, có phải nước miếng cậu lại chảy từ trong mắt ra không?”

4.9 31 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

74 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Khanhi
Khanhi
2 Năm Cách đây

Văn Tư Thành mới xuất hiện 1 chương mờ thấy dễ thương ghê, mà thế giới này được mổ mắt cận free sướng quá

Tiên Dứa
Tiên Dứa
2 Năm Cách đây

Thế giới này được mổ cận miễn phí thích thế, phí mổ cận đắt ghê í

Phương
Phương
2 Năm Cách đây

Chị Thiển gặp anh Chỉ là lại phải khịa câu nước miếng chảy ra từ mắt :)))

Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

Mít ướt mà cứ khịa ngta chảy nước miếng trên mắt. Thiệt là quá đáng ?

74
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!