Cá muối cứu thế – Chương 07

Chương 07

Là một cục sắt

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Xin lỗi, chúng tôi không thể tìm ra nguyên nhân chứng bệnh con gái anh chị. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Mắt cận thị vô pháp tiếp thu bất luận cái gì ánh mắt tín hiệu.

Vân Thiển lại mơ thấy cô được ba mẹ mang đi khám khắp các bệnh viện cả nước, nhưng không có bệnh viện nào tìm ra nguyên nhân cô thường xuyên hôn mê, kiệt sức cũng hôn mê, cảm xúc thất thường cũng hôn mê, nghe thấy âm thanh kỳ lạ cũng hôn mê.

Hỏi cô nguyên nhân, lúc đó cô đáp: “Trong người con giấu một tên tiểu nhân thích lười, lúc con đánh không lại nó, con sẽ bắt đầu đi ngủ.” Châu âu này mới nhìn thấy hắn chống khởi chăn một góc.

Trừ chứng hôn mê, cô còn một triệu chứng khác là dễ nảy sinh ham muốn tình dục dẫn đến biến đổi hành vi.

Cũng may chứng bệnh này chỉ nhằm vào người có chỉ số nhan sắc cực cao, không dễ dàng phát bệnh. Sau nhiều năm, cô dần dần có thể khống chế, chuyển thành “cuồng yêu sắc đẹp, không phân nam nữ”. Chính, một danh nữ sinh ôm bụng, cửa tiến vào giáo y thất.

Chuyển qua chuyển lại nhiều bệnh viện không có kết quả, bác sĩ đề nghị bọn họ thử phương pháp tâm linh. Nàng giống như là một cái thân thể nữ nhân cưỡng ép bị con nhện.

Bọn họ đã thử đủ cách từ mời bà đồng đến đại tiên nhưng không có tác dụng. Nữ sinh xoay người liền trốn, đồng thời phát ra thét chói tai tiếng.

Trước khi Vân Thiển hôn mê sẽ có khoảng thời gian nhất định để phản ứng. Ba mẹ cô đã dặn trước trường học, vì vậy cô có thể đi học bình thường, chỉ cần không phát bệnh thì trông cô không khác gì người thường. Nhưng sau khi mắc bệnh, bạn bè bên cạnh cô ít đi. Liên tiếp vài tiếng sau, chói tai thét chói tai dừng lại.

Vân Thiển học ở trường một thời gian dài, cô được chụp hai chiếc mũ. Nữ nhền nhện còn ở hưởng thụ nàng đích loài người bữa tối.

Chiếc thứ nhất gọi là “Lười”, chiếc thứ hai gọi là “Sắc”. Hạ nhân chỉ dọa đắc phát hiện chăn bông phồng khởi một khối.

Trong trường học, khác biệt với người khác không phải là chuyện tốt, học sinh thích gạt bỏ người khác biệt ra ngoài quần thể. Bạn bè Vân Thiển càng ngày càng ít, cô xinh đẹp cũng vô dụng, nói chuyện êm tai cũng vô dụng, chỉ cần biết cô mắc chứng bệnh kỳ lạ thì người khác rất ít tiếp cận cô. Có thể nghe hiểu ‘Duy trì yên tĩnh? Bắt đầu từ bây giờ.

Con người mà, đều là những sinh vật sợ phiền phức.

“Chạy không thoát, chạy không thoát thật rồi! Vân Thiển, em mà không tỉnh lại, anh ném em xuống đất đấy!” Nữ nhền nhện tức giận địa nhìn về phía Tên hạ nhân.

 

Na thân dưi Vân Thinrung lc ddi. Cô mmt ra, Văn°Tư Thành đangvác cô chyđiên cung quanhbng thông báo.

Phíaīsau anh cóìmt ngưi đui,sát không buông.

VânThin không biếtngưi n trôngthế nào, nhưngnhìn Văn TưThành chy dĩnhư vy thìĩtám phn làchuyn ma.

Sau lưngĬchuyn ma lilà mt đámÏngưi khác đuitheo.

Đám ngưi đóélà bn VươngTư Tu và¹Đng Chung.

Lý VĩCơ không đuikp Văn TưèThành – mtngưi béo đangchy tc đcc nhanh, BniVương Tư Tuili đui khôngkp Lý VĩáCơ – ngưiđang di chuyn)vi tc đtương t.

Đèn đưngígi đây làjđèn pha sânìkhu, chiếu sánghành vi ngtàu ca baýbên.

Ch còn mtchút, ch cònľmt chút là³có th btđưc ngưi trưcĺmt!

Ba bên đngthi tăng tc,Ign như chyЇra vt bóngm.

Đng Chung mng:ê“Tên béo VănįTư Thành chếttit này điĨngưc cu trúccơ bn cacơ th ngưiļvà điu kin¹trng lc haysao vy? NgưiIbéo sao cóÏth chy nhanhnhư thế?”

VănơTư Thành xoayïđu mng: “Cuíthì biết cái°ma gì, chuynĭma cũng cóèphm vi. Còn²trng lc h,np quan tàiũca L Tncũng đè khôngïni đâu(*)!”

(*)ìCâu này nghĩa)làL Tnýtc đến niphi đi mếsng dy, ngayc np quanâtài ca LɨTn cũng đè{không ni,ítht ra nhcɩđến trng lcthì phi nóiĬđến Newton miùđúng, Văn TưThành nói nhm.

LýVĩ Cơ: “Chúngòmày khinh ngưi(quá đáng!”

VănTư Thành: “Màylà ngưi à?ùMày là ngưiļkh mc, aiÏlàm gì màyóh?”

Tình cnhvưt quá tmkim soát.

Tht vntrên ngưi LýÎVĩ Cơ rung¸lc chc rt,cu ta rt}mt miếng thtĮném mnh vftrưc, mùi hôiɩthi lan tràn.

VânļThin b thiįmà tnh, khôngîcòn mt na.ĩCô hi: “Saoũkhông phi npquan tài Newtonımà li làìL Tn?”

VănTư Thành mnghúm: “Cui cùngem cũng tnhri! Chuyn manày thy emthì chng đý ai khác,đui bán sngįbán chết gingįnhư nhìn thyìxương vy. Anhsp chy hếtni ri!”

VâníThin: “Anh cóľth b emĭxung, dù saoếcũng ch làchuyn mt chútmáu…

Văn TưThành ôm chtIVân Thin hthong: “Vy thìsao, em ngmê man khôngtnh, l chuynma kia làmchuyn gì káquái thì sao?”Ï

Anh phát hinVân Thin bngcưi không ngng,ngay c cơèth cũng runólên: “Anh làngưi tt.”

Haichân Văn TưİThành vn nngnhư rót chì,bng nhiên gánhâthêm ngoi lcĮkhiến cho anhngã chúi vtrưc, Vân Thinùtrên vai laoăra ngoài nhưđn pháo.

Vân Thin:I?”

Vân Thin::Phát phiếu ngưiÏtt thôi mà,có cn nhưvy không?

Văn TưĩThành nng cân,đng lc anh°ngã xung tora y htımáy bay phnlc, Vân Thinkhông có cáchánào xoay chuynkhng chế cơíth gia khôngĩtrung.

“Mày tưng làm,như vy làcô ta cóĮth trn thoátĪsao?” Lý VĩCơ cưi khy,Îcơ th hoáthành trng tháinhiu ht(*) caĩtivi cũ. Sau,tiếng xoèn xot,ľcu ta xutfhin ti đimcui chVân Thinbay ti.

(*) Tivi nhiu htlà thế này

VânThin lao chun(xác vào lòngLý Vĩ Cơ.

LýàVĩ Cơ đauơđến h mttiếng, eo gpv phía sau,ũhai tay ômĩcht ngưi con(gái. Cô lănımt cái, lănùvào khuu taycu ta.

Lý VĩCơ thm nghĩêcui cùng cũngbt đưc conngưi ngang ngưcnày, không nhngjng trưc mtcu ta, màɪcòn din xiếcãtrưc mt cu)ta. K dámЇđi x viíchuyn ma nhưôvy đáng bìgiết chết!

Cu tađc ý ômly Vân Thin.

Kiuôm công chúa.

VănèTư Thành, ĐngîChung, đám ngưiVương Tư Tutr mt đngnhìn.

Nếu Lý VĩíCơ không phiïchuyn ma đangènh máu toànĪthân, ánh đènếxung quanh khôngâm u đángs, cnh tưnghin gi thmchí có phn°duy m.

Vương TưTu thm nghĩtrong lòng: Chuynõma bá đovà cô vĨchy trn nhưĩđn ca hn.

Giâykế tiếp.

Lý VĩľCơ: “Nng, nngIquá.”

Đây làsc nng màcuc sng khôngóth nào chuni chăng?!

Cu taqu gi xungɨđt, Vân Thinïnng ht nhưìcc st, đèđến mc haiĭtay cu taõmt cm giác.

Đámăngưi chơi thyÎcnh tưng này³lp tc bưcïlên đánh chuynma, nhân dpếcu ta yếumà tn chomt trn!

Lý VĩCơ gào lên,tiếng gào gingĩnhư Genji(1) bWinston(2) git đinémông đít, vôếcùng đau đn.

(1)(2)Nhân vt trongĩgame Overwatch

Lý VĩíCơ b đámìđông rưt đuihi lâu c¸thế b khngĩchế. Vân Thiníkhông th rikhi chuyn ma,(hin gi côging như Đáìtrn yêu, ngi[trên ngưi chuynma là cóth khiến chuyn(ma không thnhúc nhích.

Đng Chung}hơi thay đièthái đ khinhthưng đi viìngưi chơi khiếmɩkhuyết. Anh nghĩ³không chng VânThin tìm đưcvũ khí điɪphó chuyn ma.

Vừa nãy cô ngủ say trên vai Văn Tư Thành, Văn Tư Thành vẫn không bỏ xuống, việc chuyện ma đuổi sát không buông đã tìm được nguyên nhân.

Vương Lâm thúc giục: “Ngài Giới, chúng ta phải đi rồi.”

Thứ tốt như vậy, hầu như người tìm được đều không muốn chia sẻ. Đặng Chung lấy bụng ta suy bụng người, xem ra phải nhận người này vào đội mới được.

Ánh sáng trên người Vương Tư Tuệ hoá thành quả cầu ánh sáng, biến mất trong không khí. Mấy vạn điểm sáng đại diện cho lời khấn nguyện của tín đồ tạo thành dòng sông ánh sáng  bay về phía nơi cao không thể với tới.

Văn Tư Thành ngồi xổm bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Vậy còn phải xem người nói là ai.”

Những người chơi khác cũng có suy nghĩ gần giống Đặng Chung.

Mọi người nhìn Vương Tư Tuệ, cô nói: “Em thỉnh thần.”

Vương Tư Tuệ nói cô không định thỉnh thần tới thật, chỉ muốn dùng “Ánh sáng thần thánh” lúc triệu hồi thần linh đối phó Lý Vĩ Cơ, dù gì thần linh cũng sẽ chỉ đáp ứng lời triệu hồi khi nhìn thấy nhân tố tận thế thật sự…

Văn Tư Thành: “Không ngờ cô còn có bản lĩnh này, sao lúc nãy không dùng sớm một chút?”

Đoạn hình ảnh thoáng hiện lên rồi chợt tắt, quả cầu ánh sáng phản chiếu khuôn mặt người kia. Phần gương mặt bị ánh sáng ngăn che, chỉ nhìn thấy đường cong của chiếc cằm rắn rỏi thanh thoát và đôi môi mỏng với khóe môi hơi trễ xuống, lộ vẻ bất cần đời.

Đặng Chung quyết định sau khi giải quyết chuyện ma sẽ thương lượng chuyện cô tìm được vũ khí.

“Làm sao tôi biết.” Vân Thiển chẳng hiểu mô tê gì, cô hỏi kế tiếp phải làm thế nào.

“Làm sao tôi biết.” Vân Thiển chẳng hiểu mô tê gì, cô hỏi kế tiếp phải làm thế nào.

Đặng Chung quyết định sau khi giải quyết chuyện ma sẽ thương lượng chuyện cô tìm được vũ khí.

Sông tín ngưỡng chưa bao giờ xuất hiện trước cửa thần điện ngài.

Ngài vứt quả cầu kia trở lại Sông tín ngưỡng.

Lý Vĩ Cơ kín miệng như bưng, mặc kệ người chơi ép hỏi thế nào, cậu ta vẫn không lên tiếng.

Giới nhìn Sông tín ngưỡng lần cuối, chợt bước chân ngài khựng lại. Một quả cầu ánh sáng nhảy ra khỏi dòng sông, bước tập tễnh giống như đứa trẻ tập đi, run run bay về phía ngài.

Nghe thấy Đặng Chung bảo muốn giết mình, Lý Vĩ Cơ khinh thường nói: “Cô ta đã nói trước với tao sẽ có người muốn tìm mình. Đối phó cô ta, chỉ bằng đám chúng mày chẳng —— Ui da!!!”

“Bị người ta lót đít ngồi còn bày đặt lên mặt cái gì.” Vân Thiển vặn vẹo mông. Cô không biết tại sao mình có thể khống chế chuyện ma, lại còn có thể gây ra đau đớn cho chúng. Lúc trước đánh nhau với nữ nhền nhện cũng chẳng xuất hiện tình huống này.

Nét mặt già nua của Vương Lam vô cùng kinh ngạc.

“Trông ngài không được vui lắm, chỉ cần tập hợp những mảnh dục vọng còn lại, ngài sẽ có thể đạt tới địa vị của thần tự nhiên. Thần tối cao luôn rất xem trọng ngài, ngài ấy sẽ trọng dụng ngài thôi.”

Lý Vĩ Cơ rất đau đớn, nhưng hắn vẫn không khai gì như cũ.

Khi nào ngài mới có thể có tín đồ của mình…

Thời gian trên đồng hồ là ba giờ rưỡi, trời sắp sáng rồi.

Lý Vĩ Cơ để ý mảng sáng nơi rìa chân trời, đôi mắt thoáng hiện vui vẻ.

Lý Vĩ Cơ kín miệng như bưng, mặc kệ người chơi ép hỏi thế nào, cậu ta vẫn không lên tiếng.

Vương Tư Tuệ: “Để em thử.”

Nghe thấy Đặng Chung bảo muốn giết mình, Lý Vĩ Cơ khinh thường nói: “Cô ta đã nói trước với tao sẽ có người muốn tìm mình. Đối phó cô ta, chỉ bằng đám chúng mày chẳng —— Ui da!!!”

Vương Tư Tuệ: “Để em thử.”

Mọi người nhìn Vương Tư Tuệ, cô nói: “Em thỉnh thần.”

Vương Tư Tuệ: “Tôi bằng lòng dâng hiến trái tim và cơ thể cho chủ tôi, trở thành thân xác giáng xuống thế gian của người, mắt nhìn vạn vật…” Mặt đồng hồ của cô toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Một ông lão tóc hoa râm đứng đằng sau bước lên: “Là người đột nhiên xuất hiện, khu vực những thần linh khác cũng xuất hiện đám người này, có lẽ liên quan đến Thần điện Ánh Sáng… Hình như ngài đã thu hồi được Giết chóc?”

Vẻ mặt mọi người kinh ngạc kiểu “Đánh yêu quái lôm côm mà em đã thỉnh thần, sau này đánh Boss thì phải làm sao”.

Văn Tư Thành: “Không ngờ cô còn có bản lĩnh này, sao lúc nãy không dùng sớm một chút?”

Vương Tư Tuệ nói cô không định thỉnh thần tới thật, chỉ muốn dùng “Ánh sáng thần thánh” lúc triệu hồi thần linh đối phó Lý Vĩ Cơ, dù gì thần linh cũng sẽ chỉ đáp ứng lời triệu hồi khi nhìn thấy nhân tố tận thế thật sự…

Lời giải thích này của Vương Tư Tuệ khiến bọn Vân Thiển sáng tỏ.

“Dừng lại, đây là cái gì, mau dừng lại! Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày muốn biết cái gì, tao sẽ nói hết!”

Vẻ mặt mọi người kinh ngạc kiểu “Đánh yêu quái lôm côm mà em đã thỉnh thần, sau này đánh Boss thì phải làm sao”.

 

Vương Tư Tuệ: “Tôi bằng lòng dâng hiến trái tim và cơ thể cho chủ tôi, trở thành thân xác giáng xuống thế gian của người, mắt nhìn vạn vật…” Mặt đồng hồ của cô toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Ánh sáng cách Lý Vĩ Cơ rất xa, nhưng cậu ta đã cảm nhận được cực hình vạn trùng cắn tim đau đớn. Cậu ta phát ra tiếng thét chói tai, âm thanh chấn động phá huỷ toàn bộ đèn đường gần bảng thông báo!

“Dừng lại, đây là cái gì, mau dừng lại! Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày muốn biết cái gì, tao sẽ nói hết!”

Trong bóng tối chỉ có ánh sáng mờ ảo bao phủ người Vương Tư Tuệ, vẻ mặt của cô trở nên thánh khiết, cao quý, không gì có thể xâm phạm.

Lời giải thích này của Vương Tư Tuệ khiến bọn Vân Thiển sáng tỏ.

【Nói đại mấy lời ngô nghê như vậy là có thể triệu hồi thần linh? Thần linh mất giá quá vậy.】

Vân Thiển nhìn về phía ánh sáng, miệng lẩm bẩm lại lời Vương Tư Tuệ niệm lúc nãy: “Nói đại mấy lời ngô nghê như vậy là có thể triệu hồi thần linh? Thần linh mất giá quá vậy.”

“Ừ.”

Văn Tư Thành ngồi xổm bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Vậy còn phải xem người nói là ai.”

Giới: “…”

“Bị người ta lót đít ngồi còn bày đặt lên mặt cái gì.” Vân Thiển vặn vẹo mông. Cô không biết tại sao mình có thể khống chế chuyện ma, lại còn có thể gây ra đau đớn cho chúng. Lúc trước đánh nhau với nữ nhền nhện cũng chẳng xuất hiện tình huống này.

Ánh sáng trên người Vương Tư Tuệ hoá thành quả cầu ánh sáng, biến mất trong không khí. Mấy vạn điểm sáng đại diện cho lời khấn nguyện của tín đồ tạo thành dòng sông ánh sáng  bay về phía nơi cao không thể với tới.

“Vậy ư… Đó vốn là một phần của ngài, bọn họ sẽ tự động trở lại bên cạnh ngài giống như Giết chóc mà thôi. Ngài Giới, ngài hấp thu xong chưa, chúng ta nên đổi chỗ rồi. Thời gian kéo dài, người của Thần điện Ánh Sáng sẽ đuổi tới…”

Một luồng sáng xám bạc phóng từ dưới lên, cắt ngang dòng sông ánh sáng. Ngón tay thon dài trắng bệch vớt lấy một quả cầu ánh sáng trên dòng sông, bên trong có một cô gái đang triệu hồi thần linh.

Một luồng sáng xám bạc phóng từ dưới lên, cắt ngang dòng sông ánh sáng. Ngón tay thon dài trắng bệch vớt lấy một quả cầu ánh sáng trên dòng sông, bên trong có một cô gái đang triệu hồi thần linh.

Đoạn hình ảnh thoáng hiện lên rồi chợt tắt, quả cầu ánh sáng phản chiếu khuôn mặt người kia. Phần gương mặt bị ánh sáng ngăn che, chỉ nhìn thấy đường cong của chiếc cằm rắn rỏi thanh thoát và đôi môi mỏng với khóe môi hơi trễ xuống, lộ vẻ bất cần đời.

“… Từ khi nào nơi ta cai quản lại xuất hiện những người này? Vương Lâm.”

Lý Vĩ Cơ rất đau đớn, nhưng hắn vẫn không khai gì như cũ.

Một ông lão tóc hoa râm đứng đằng sau bước lên: “Là người đột nhiên xuất hiện, khu vực những thần linh khác cũng xuất hiện đám người này, có lẽ liên quan đến Thần điện Ánh Sáng… Hình như ngài đã thu hồi được Giết chóc?”

Sông tín ngưỡng sẽ chảy ngang qua mỗi thần điện của thần linh có tín đồ. Thần linh có sức mạnh tín ngưỡng càng nhiều, thực lực sẽ càng mạnh.

“Ừ.”

Vân Thiển nhìn về phía ánh sáng, miệng lẩm bẩm lại lời Vương Tư Tuệ niệm lúc nãy: “Nói đại mấy lời ngô nghê như vậy là có thể triệu hồi thần linh? Thần linh mất giá quá vậy.”

“Trông ngài không được vui lắm, chỉ cần tập hợp những mảnh dục vọng còn lại, ngài sẽ có thể đạt tới địa vị của thần tự nhiên. Thần tối cao luôn rất xem trọng ngài, ngài ấy sẽ trọng dụng ngài thôi.”

“…Ta không thể nào cảm ứng được Lười biếng và Tính dục.

“Vậy ư… Đó vốn là một phần của ngài, bọn họ sẽ tự động trở lại bên cạnh ngài giống như Giết chóc mà thôi. Ngài Giới, ngài hấp thu xong chưa, chúng ta nên đổi chỗ rồi. Thời gian kéo dài, người của Thần điện Ánh Sáng sẽ đuổi tới…”

Vị thần được gọi là Giới kia nhìn về phía dòng sông lấp lánh ánh sao. Đây là Sông tín ngưỡng, con sông được tạo ra từ sức mạnh tín ngưỡng của tín đồ.

Sông tín ngưỡng sẽ chảy ngang qua mỗi thần điện của thần linh có tín đồ. Thần linh có sức mạnh tín ngưỡng càng nhiều, thực lực sẽ càng mạnh.

Sông tín ngưỡng chưa bao giờ xuất hiện trước cửa thần điện ngài.

Thứ tốt như vậy, hầu như người tìm được đều không muốn chia sẻ. Đặng Chung lấy bụng ta suy bụng người, xem ra phải nhận người này vào đội mới được.

Khi nào ngài mới có thể có tín đồ của mình…

Thời gian trên đồng hồ là ba giờ rưỡi, trời sắp sáng rồi.

Vương Lâm thúc giục: “Ngài Giới, chúng ta phải đi rồi.”

Giới nhìn Sông tín ngưỡng lần cuối, chợt bước chân ngài khựng lại. Một quả cầu ánh sáng nhảy ra khỏi dòng sông, bước tập tễnh giống như đứa trẻ tập đi, run run bay về phía ngài.

 

Nét mặt già nua của Vương Lam vô cùng kinh ngạc.

Giới được tín ngưỡng mà hoảng hốt, đón lấy quả cầu ánh sáng yếu ớt, tràn đầy mong đợi lắng nghe lời thỉnh cầu của tín đồ.

【Nói đại mấy lời ngô nghê như vậy là có thể triệu hồi thần linh? Thần linh mất giá quá vậy.】

Giới: “…”

Ngài vứt quả cầu kia trở lại Sông tín ngưỡng.

5 24 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

71 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tiết vy
tiết vy
1 Năm Cách đây

má ơi, cứu ttttt =))))))) hài quá dãy

71
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!