Cá muối cứu thế – Chương 08

Chương 08

Thần linh ghi thù

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Ánh sáng thần thánh sinh ra lúc triệu hồi thần linh có thể gây thương tích cho nhân tố tận thế của thế giới tận thế, bất kể nhân tố tận thế là loại hình gì. Tiên tri Chỉ là bị vứt bỏ tại viện mồ côi đích hài tử.

Dưới tác dụng của ánh sáng thần thánh, Lý Vĩ Cơ bằng lòng khai ra tất cả mọi chuyện. Thịt vùng cổ và mặt của cậu ta thối rữa nhiều hơn, thân quỷ giống như được vớt từ dưới nước lên, toàn là mồ hôi vã ra vì đau đớn. Hắn thành tích xuất sắc nhất, khảo thượng trong thành phố.

Chí ít chuyện ma lúc này giống quái vật có thực thể hơn hồn ma. Hết lần này đến lần khác đích ăn hiếp, từ hắn tiến cao trung sau.

Lý Vĩ Cơ rất suy yếu, Vân Thiển không cần kiềm hãm cậu ta nữa. Lúc cô đứng dậy, tay Văn Tư Thành và Vương Tư Tuệ đều đồng thời duỗi ra trước mặt cô.

Xấu hổ. Tên hạ nhân nghe Hạ nhânChỉ thống khổ đích tố nói đến đây sau.

Vương Tư Tuệ lập tức định rút tay lại. Nơi nào ngờ tới ác nhân chỉ bị hành hạ liễu một đoạn thời gian.

Vân Thiển đặt hai bàn tay lên tay hai người: “Đãi ngộ của Hoàng đế, tôi được hoan nghênh quá mà, đành chịu thôi.” Câu nói làm hai người câm nín nhìn cô, thành công hoá giải bầu không khí lúng túng.

Đặng Chung: “Mày vừa nói ‘Cô ta đã nói trước với tao sẽ có người muốn tìm mình’, cô ta trong câu này là ai?” Hắn ta nói chuyện ma quy tắc sẽ ở trò chơi chuyện ma.

Lý Vĩ Cơ tỉnh táo lại từ cơn đau, ánh mắt rời rạc, hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Tiện nhân cảm thấy bọn oan kiếp là cá nhân tài.

“Chúng tao là chuyện ma, chỉ cần con người tiếp tục lưu truyền câu chuyện về chúng tao, chuyện ma sẽ mãi mãi tồn tại. Loài người không thể nào ngăn cản được sự phát triển của chuyện ma, chỗ này chỉ là nơi bắt đầu…” Củ hành Chỉ đã là quan thẩm phán, máy tính cũng tới từ với hắn.

“Cô ta và những thủ lĩnh khác sẽ dẫn chúng tao đi về hướng thắng lợi.”

Quả nhiên chuyện ma có thủ lĩnh, “cô ta” trong miệng Lý Vĩ Cơ hẳn là thủ lĩnh. Hiện tại còn không phải thu hồi đích thời điểm.

Đặng Chung giơ chân đạp lên vùng cổ thối rữa của Lý Vĩ Cơ, thịt thối rớt xuống: “Đây không phải là câu trả lời tao muốn, nói tao biết tên của thủ lĩnh! Thủ lĩnh là chuyện ma gì?”

Lý Vĩ Cơ ngước mắt, nhìn màn sương đen chậm rãi ngưng tụ trên đầu Đặng Chung. Cậu ta vừa định cười, Vương Tư Tuệ bên kia đã niệm lời triệu hồi lần nữa… khơi dậy nỗi đau bị ánh sáng thần bí giày vò của Lý Vĩ Cơ. Không thể không thừa nhận, đây là một cái mỹ đến cực hạn.

Cậu ta hô lên: “Ngũ đại quái ——” Thế rồi Chỉ núp ở Tên hạ nhân sau lưng, thân thể run rẩy.

Sương đen đột ngột chui vào cơ thể Lý Vĩ Cơ. Chỗ ngồi thượng đích mỹ học gia hiển nhiên sửng sốt.

Nhóm Vân Thin ch thyLý Vĩ Cơcht há toming, vô cùngđau đn nmgc xung, thtïlưng dán chtãdưi đt, taychân li liên¸tc giơ lên,[làn da màuìthan chì mtđi sc sng,ci b scxanh, ch cònýli màu xámtro, cui cùng¸nhanh chóng khôqut li.

Cùng lúcâđó, thân thLý Vĩ Cơgãy đôi tiìch! Phn lưng,mông và chânôco qup, hngphát ra tiếngícưi khng khc:Ĭ“Cô ta tcígin ri.”

Ngaylp tc ccu ta quay³ba trăm sáumươi đ.

Đôi mtľch còn liĩtròng trng nhìnÏthng v phíah, chy haivt máu dài.

Đámngưi Văn TưîThành, Vương TưĪTu, Thiên HànhéKin bt tiếngĭnôn o. Sc{mt Đng Chungɪcũng không dãcoi, anh giơtay lên btũming, di mt,ĩkim chế nônma sp tràoơkhi cung hng.

Chs tinh thnļmi ngưi chơiìlên xung ddi, thưng gilà rt san(*),¸biên đ chıs sinh mng(h thp.

(*) Rtòsan: tc rtĮđim Sanity

Tr VânThin.

Vân Thin bình}tĩnh vut lưngtng ngưi. Côľch nhìn thy¸mt đng mosaic,Îcăn bn khôngbiết cnh tưngĩkinh khng c}nào.

“Ngũ đi quáiĭgì, ngũ điíquái đàm(*) sao?”)

(*) Năm chuynîma ln

Thi gianitrên đng hɩnhy lên, 04:15.

Banmai yếu txut hin cùngívi ánh mttri. Thi thľđáng s caLý Vĩ Cơïging như bcc ty bôijđi, chm rãiùbiến mt.

Mt manhmi Lý VĩCơ, bn hĪđành phi btđu điu traĩchuyn ma liìt đu.

Đng LanLan vn luônkhông có cmgiác hin dinm ming đìngh: “Nếu cóưtrang web nhưBaidu Google đÎtra nhanh thôngđtin chuyn maưthì hay ri…

Đng Lan Lan]trông ging nhưmt cô tiuíthư, nhưng khíícht chín chn,ging nói duîdàng, tràn đyphong thái chìĐi. T đuđến cui, côıta đu rtim lng.

Lúc miɨngưi trm mcđkhông có ýľtưng gì, côâta mi mming nói.

Li nóiĪnày nhc nhVân Thin.

Vân Thinngng đu: “Khôngphi có dinđàn có thļxem thông tinìchuyn ma sao?”ế

Cô k liĩvic mình gpĩphi chuyn maįN nhn nhn,īda vào đimĩyếu chuyn maátrong bài đăngũca din đànĮmà thun liɩphn kích chy¸thoát.

Không nói choóVương Tư TuÏlà chuyn trưckia, bây giIcô li munnói ri.

Đôi lúcĩVân Thin làmvic hết sctu hng, daìtheo tâm trngmà làm.

Vương TưèTu cũng khôngãnghĩ nhiu, côÍhi: “Chúng tôikhông biết din:đàn này, đa{ch trang webɨlà gì?”

VânThin va đnhtr li, nhưngtrong trí nhìch có mtĩtrang web bn thanh đa,ch, không thytên trang web.

Côđáp: “Tôi phihi thăm ngưi cùng tôilúc đó, màyýtính là docu y choɪtôi xem.”

VươngĬTư Tu: “TiuTng à?”

Anhk sơ lưcchuyn v TngHành Ch, khôngnói quá khcu tng triĩqua, ch nóicu y đangíđiu tra chuynįma, hình nhưfcòn mun tìmơngưi hp tác}đi phó chuynĬma.

T đu đếnìcui, anh đugi “Tiu Tng, không hđ cp tênếđy đ caTng Hành Ch.

ĐngChung tc gin}quát: “Ngưi quantrng như thế,sao các ngưikhông nói choóchúng tôi sm?!”é

Vân Thin vàVăn Tư Thànhnhìn tên ngcİtrưc mt.

Đng Chungõcht hiu. Thtĩra ch sàIQ và EQca anh taơkhông thp, chng}qua xu ming,ếtính tình tmt chút. Anhta hi: “VânThin, cô munúgia nhp đichúng tôi không?”

Vân Thin: “?”ĩ

Đng Chung: “CôÎcó vũ khícó th khcchế chuyn ma,vũ khí làÎca cô, tôis không giành,ĩnhưng tôi hiЇvng cô cóôth gia nhpđi chúng tôi,īgiúp đ chúngtôi… Tôi xinìli vì liitng nói nhà ăn lúcãtrưc, hi vngícô có thɪtha th cho°tôi. Chúng tacùng nhau cugiúp thế gii!”¹

Vân Thin: “Trênngưi tôi khôngãcó vũ khífđi phó chuyn[ma.”

Đng Chungĩgt đu, t,v thu hiu:Không sao, vy³cô cũng cóĨth gia nhpɨđi chúng tôi.”

Vân Thin: “…ìCô không cótht mà.

Đng Chungnói mt cáchthành khn, nhưngɩthái đ caanh ta liìkhông t ranhư thế. VâniThin có thcm nhn đưcìngưi này tưngcô có bàntay vàng nênmi mun chiêum cô vđi.

Văn Tư Thànhúkhông nói tiếngļnào, hai tayĩđt lên bng,v mt gingìnhư con lưiôch đi phánquyết s phn.

VânThin: “Tôi cóđi ri, đng[đi tôi đây.”

Văn TưThànhôiİchao mt tiếng,vnh ngón tayíhoa lan(*) chcívào b vaiVân Thin: “Ghétghê, không ungЇcông khi nãyanh vác emchy na ngày.”)

(*) Ngón tayhoa lan:

Vân Thinrùng mình mcíói, ghét b:đy Văn TưThành ra, nói}vi Đng Chung:“Tôi có thhi Tiu Tngăgiúp anh. Cuy biết rõchuyn ma, cócu y giúp,chc mi ngưis thun licu giúp thếgii hơn.”

VânđThin quyết tâmlàm cá mui,đi theo đámìngưi Đng Chungchc chn phiđu đá lungtung vi chuynma. Cô Įchung vi VănếTư Thành cóili hơn, dù,sao anh cũngîkhông b rơicô.

Đng Chung nóiıhai ngưi chcn cho bnih biết tênTiu Tng thìĩh có thíti tìm cuĬta.

Nhưng Vân Thinêvn kiên quyết{nói: “Tôi sđi hi cuìy, cu yâđng ý thìtôi s dncu y đếnigp mi ngưi.”õ

Đng Chung cònơđnh nói gìÏđó, Vương TưũTu đã đngɨra ging hòa.

VânìThin và bnh hn đađim gp mt,cài đt Đngh cu thếquan h hpútác đi ngũă. Đến lúciđó, bn h(có th thôngqua Đng hĩcu thế gi¸tín hiu tphp.

Tri sáng, aiĬny tiếp tc:sm vai nhânvt ca mình.

Đèn{camera trong trưngnhp nháy, VănTư Thành phànnàn: “Đt camera:có ích gì,Ĩtrưng hc khôngìcó ai saīcamera sao?”

VânɪThin: “Bui tigp li.”

VănTư Thành biếtcô mun điìtìm Tng HànhjCh.

Tng Hành Chnói mun tìmãcu thì cóêth ti haiýnơi là rngcây nh phíaNam và tngĩthưng toà nhààch bn h lúc đó,ìcũng chính làtoà nhà sby.

Vân Thin hctiết sc khoívà sc đpbui sáng xongthì đi tiľtng thưng toàĬnhà s by.

Mtđôi tình nhân,đang trênĨtng thưng traođi nưc miếng.íVân Thin khôngĩthy rõ nhưng]có th nghethy tiếng chépming. Nơi nàykhông có TngHành Ch.

Cô li°đi ti rngcây nh phíaNam.

Vân Thin đi¹mt cách cnIthn, dù sao]đây cũng làĺnơi gp phichuyn ma giáo}viên ch nhim.

Chắc chuyện ma sẽ không xuất hiện ban ngày —— thời điểm Lý Vĩ Cơ biến mất cũng là trời sáng.

Vân Thiển: “…”

Vân Thiển vẫn còn hơi sợ, dù sao cô cũng là người có lá gan chỉ bằng hạt óc chó.

Cậu là dục vọng Cố chấp của Giới.

(*) Thần bộc: nô bộc của thần linh

Cô lén lén lút lút giống như con chuột trộm đồ, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn xung quanh.

Nghĩ thế nào thì con người cũng chẳng thể trốn trên trời được, không đúng, chưa biết chừng là thần linh  thì sao?

Cô cũng không biết mình đang nhìn thấy cái gì. Với thị lực hiện nay, cô nhìn cái gì cũng đều mờ nhoè.

Cô cũng không biết mình đang nhìn thấy cái gì. Với thị lực hiện nay, cô nhìn cái gì cũng đều mờ nhoè.

Tưởng tượng thần linh mang khuôn mặt Vua hiểu biết giơ ngón tay khổng tước(*), trốn sau đám mây lén lút nhìn tới nhìn lui.

Rừng cây nhỏ phía Nam cũng không có Tống Hành Chỉ.

Bước chân Vân Thiển khựng lại, có người đang nhìn cô, chắc chắn có người đang nhìn cô, trực giác của cô ít khi sai lầm.

Thiếu niên mang gương mặt giống hệt Giới trước khi trưởng thành.

Giới nhắm mắt, lắng nghe tiếng lòng của tín đồ.

Cô lại nhìn trái nhìn phải lần nữa, rốt cuộc tầm mắt dừng lại chỗ bầu trời trên đỉnh đầu.

Tống Hành Chỉ mở to mắt: “Ý em là bọn họ cần tôi giúp đỡ? Bạn của em cần tôi giúp đỡ?”

Xuyên qua mây trắng và hơi nước, người bên trong Thuỷ kính(*) bỗng ngước mắt, mặt đối mặt với ngài.

Cô cũng không biết mình đang nhìn thấy cái gì. Với thị lực hiện nay, cô nhìn cái gì cũng đều mờ nhoè.Giới bất giác vươn tay thu Thuỷ kính lại. Nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình, ngài lại làm phép tái hiện Thuỷ kính.Vương Lâm không hỏi Giới vì sao lại quan sát dục vọng Cố chấp, lẽ nào vì những người ngoại lai có liên quan đến Thần điện Ánh Sáng?(*) Thuỷ kính: Gương nước

Đó là trái với lòng mình.

Đôi mắt chan chứa tình cảm, tràn ngập hơi sương, long lanh tựa đầm nước trong vắt bên trong rừng đào, lăn tăn gợn sóng.

Thiếu niên trong Thuỷ Kính được xoa đầu, lộ ra gương mặt vừa ngạc nhiên lại vừa ngượng ngùng. Lúc Vương Lâm đến thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Giới bất giác vươn tay thu Thuỷ kính lại. Nhớ ra cô không nhìn thấy mình, ngài lại làm phép tái hiện Thuỷ kính.

Vân Thiển ngồi xuống bên cạnh cậu: “Đi không được, đi nửa ngày vẫn trở về trường học, đụng trúng giáo viên chủ nhiệm mà cậu nói, may mà số hên, thoát được một kiếp.”

Nhìn thấy là Vân Thiển, khoé môi bình thường trễ xuống của cậu giương lên, bày ra gương mặt tươi cười.

Là ảo giác sau khi gặp chuyện ma sao…

Sau khi vứt quả cầu ánh sáng trở về Sông tín ngưỡng, quả cầu kia lại bay theo ngài trở về thần điện, sống chết quấn lấy.

Xuyên qua mây trắng và hơi nước, người bên trong Thuỷ kính(*) bỗng ngước mắt, mặt đối mặt với ngài.

Thân phận ra đời của Giới đặc biệt, ngài không có tín đồ, đây là tín đồ duy nhất.

Ông ta khom lưng nói: “Hình như dục vọng Cố chấp của ngài vẫn chưa tới mức thu hồi.”

(*) Ngón tay khổng tước

Ngài không hiếu kỳ sao?

Lại ở cùng với tín đồ vô lại, đáng chết, cả gan suy đoán ác ý, hơn nữa còn nhục mạ thần linh?

Vân Thiển vẫn còn hơi sợ, dù sao cô cũng là người có lá gan chỉ bằng hạt óc chó.

Đó là trái với lòng mình.

Giới: Việc này là để thăm dò âm mưu của Thần điện Ánh Sáng.

Ngài lại nhìn cảnh trong Thuỷ kính, cô đang lau nước mắt chảy ra.

Cô lại nhìn trái nhìn phải lần nữa, rốt cuộc tầm mắt dừng lại chỗ bầu trời trên đỉnh đầu.

Ngài quyết định cho tín đồ duy nhất một cơ hội nữa. Loài người khóc đến mức này, chắc chắn là đang cần trợ giúp. Lời triệu hồi lúc trước của cô ắt có lý do.

Ngài lại nhìn cảnh trong Thuỷ kính, đối phương đang lau nước mắt chảy ra.

Sắc mặt Tống Hành Chỉ biến đổi theo lời Vân Thiển kể. Nghe xong, cậu thở dài: “Em không sao là tốt rồi.”

Giới nhắm mắt, lắng nghe tiếng lòng của tín đồ.

Chắc chuyện ma sẽ không xuất hiện ban ngày —— thời điểm Lý Vĩ Cơ biến mất cũng là trời sáng.

Cậu sực nhớ: “Hai người không đi sao?”

Vân Thiển giơ ngón tay lau giọt lệ trên khoé mắt. Mắt cận rất sợ sáng, nhìn ánh sáng yếu cũng dễ chói mắt, nước mắt chảy ròng ròng.

Giới hờ hững đáp “Ừ”.

Là ảo giác sau khi gặp chuyện ma sao…

Vân Thiển dời tầm mắt đang nhìn lên bầu trời.

Tống Hành Chỉ đỏ mặt, im lặng cười khẽ. Cậu sờ chiếc nhẫn gỗ trên tay, xoay nhẹ.

Nghĩ thế nào thì con người cũng chẳng thể trốn trên trời được, không đúng, chưa biết chừng là thần linh  thì sao?

Dưới ánh hoàng hôn, làn da trắng muốt của cậu khoác lên một lớp ánh sáng vàng, rất giống ánh sáng phát ra trên người Vương Tư Tuệ lúc triệu hồi thần linh.

Vương Lâm không hỏi Giới vì sao lại quan sát dục vọng Cố chấp, lẽ nào vì những người ngoại lai có liên quan đến Thần điện Ánh Sáng?

Tưởng tượng thần linh mang khuôn mặt Vua hiểu biết giơ ngón tay khổng tước(*), trốn sau đám mây lén lút nhìn tới nhìn lui.

Đôi mắt chan chứa tình cảm, tràn ngập hơi sương, long lanh tựa đầm nước trong vắt bên trong rừng đào, lăn tăn gợn sóng.

Nghĩ thế nào thì con người cũng chẳng thể trốn trên trời được, không đúng, chưa biết chừng là thần linh  thì sao?Học xong tiết buổi chiều, Vân Thiển lại tới tầng thượng. Bấy giờ, trời đã xế chiều, tịch dương chân trời nhuộm màu lên áng mây hết sức rực rỡ, Tống Hành Chỉ đang ngồi dưới đất lật sách.Lại ở cùng với tín đồ vô lại, đáng chết, cả gan suy đoán ác ý, hơn nữa còn nhục mạ thần linh?(*) Ngón tay khổng tước

Giới bất giác vươn tay thu Thuỷ kính lại. Nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình, ngài lại làm phép tái hiện Thuỷ kính.

Giới: Việc này là để thăm dò âm mưu của Thần điện Ánh Sáng.

Vân Thiển: “…”

(*) Thuỷ kính: Gương nước

Thần linh biết rình mò hả? Chậc, vừa mất giá vừa biến thái.

Ngài không hiếu kỳ sao?

Hai đống cứt chim rơi xuống hai đầu vai Vân Thiển. Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, trên trời không có bóng dáng loài chim nào.

Học xong tiết buổi chiều, Vân Thiển lại tới tầng thượng. Bấy giờ, trời đã xế chiều, tịch dương chân trời nhuộm màu lên áng mây hết sức rực rỡ, Tống Hành Chỉ đang ngồi dưới đất lật sách.

Vân Thiển dời tầm mắt đang nhìn lên bầu trời.

Vương Lâm là thần bộc(*), nhiệm vụ của ông ta là phục vụ thần linh.

Phát giác có người lên tầng thượng, đầu mày cậu hơi cau lại, gần như không thể nhận ra.

Nhìn thấy là Vân Thiển, khoé môi bình thường trễ xuống của cậu giương lên, bày ra gương mặt tươi cười.

Rừng cây nhỏ phía Nam cũng không có Tống Hành Chỉ.

Cậu sực nhớ: “Hai người không đi sao?”

Vân Thiển ngồi xuống bên cạnh cậu: “Đi không được, đi nửa ngày vẫn trở về trường học, đụng trúng giáo viên chủ nhiệm mà cậu nói, may mà số hên, thoát được một kiếp.”

Ngài quyết định cho tín đồ duy nhất một cơ hội nữa. Loài người khóc đến mức này, chắc chắn là đang cần trợ giúp. Lời triệu hồi lúc trước của cô ắt có lý do.

Phát giác có người lên tầng thượng, đầu mày cậu hơi cau lại, gần như không thể nhận ra.

Sắc mặt Tống Hành Chỉ biến đổi theo lời Vân Thiển kể. Nghe xong, cậu thở dài: “Em không sao là tốt rồi.”

Vân Thiển: “Nếu có chuyện, bây giờ tôi đã không ngồi bên cạnh cậu rồi.”

Tống Hành Chỉ đỏ mặt, im lặng cười khẽ. Cậu sờ chiếc nhẫn gỗ trên tay, xoay nhẹ.

Vân Thiển kể lại chuyện đám người Đặng Chung và Vương Tư Tuệ tìm cách đối phó chuyện ma.

Vân Thiển kể lại chuyện đám người Đặng Chung và Vương Tư Tuệ tìm cách đối phó chuyện ma.

Học xong tiết buổi chiều, Vân Thiển lại tới tầng thượng. Bấy giờ, trời đã xế chiều, tịch dương chân trời nhuộm màu lên áng mây hết sức rực rỡ, Tống Hành Chỉ đang ngồi dưới đất lật sách.

Tống Hành Chỉ mở to mắt: “Ý em là bọn họ cần tôi giúp đỡ? Bạn của em cần tôi giúp đỡ?”

Dưới ánh hoàng hôn, làn da trắng muốt của cậu khoác lên một lớp ánh sáng vàng, rất giống ánh sáng phát ra trên người Vương Tư Tuệ lúc triệu hồi thần linh.

Hai đống cứt chim rơi xuống hai đầu vai Vân Thiển. Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, trên trời không có bóng dáng loài chim nào.

Vân Thiển: “Nếu có chuyện, bây giờ tôi đã không ngồi bên cạnh cậu rồi.”

Vân Thiển vươn tay xoa đầu cậu: “Ừ.”

Thiếu niên trong Thuỷ Kính được xoa đầu, lộ ra gương mặt vừa ngạc nhiên lại vừa ngượng ngùng. Lúc Vương Lâm đến thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Thiếu niên mang gương mặt giống hệt Giới trước khi trưởng thành.

Thần linh biết rình mò hả? Chậc, vừa mất giá vừa biến thái.

Cậu là dục vọng Cố chấp của Giới.

Vương Lâm không hỏi Giới vì sao lại quan sát dục vọng Cố chấp, lẽ nào vì những người ngoại lai có liên quan đến Thần điện Ánh Sáng?

Thân phận ra đời của Giới đặc biệt, ngài không có tín đồ, đây là tín đồ duy nhất.

Vương Lâm là thần bộc(*), nhiệm vụ của ông ta là phục vụ thần linh.

Rừng cây nhỏ phía Nam cũng không có Tống Hành Chỉ.Tống Hành Chỉ đỏ mặt, im lặng cười khẽ. Cậu sờ chiếc nhẫn gỗ trên tay, xoay nhẹ.Phát giác có người lên tầng thượng, đầu mày cậu hơi cau lại, gần như không thể nhận ra.(*) Thần bộc: nô bộc của thần linh

Ông ta khom lưng nói: “Hình như dục vọng Cố chấp của ngài vẫn chưa tới mức thu hồi.”

Giới hờ hững đáp “Ừ”.

Vì sao dục vọng Cố chấp của ngài…

Lại ở cùng với tín đồ vô lại, đáng chết, cả gan suy đoán ác ý, hơn nữa còn nhục mạ thần linh?

4.9 23 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

77 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ánh Linh
Ánh Linh
2 Năm Cách đây

tín đồ duy nhất của thần có khác được Giới ưu ái hơn hẳn luôn nhé chứ là người khác thì …

Last edited 2 Năm Cách đây by Ánh Linh
Khanhi
Khanhi
2 Năm Cách đây

thì ra anh Tống là một phần của nam chính nãy t còn tưởng anh Tống là trùm cuối nữa chớ

Phương
Phương
2 Năm Cách đây

Có nhẽ từ đây chúng ta sẽ thường xuyên thấy tiết mục thần nhìn trộm tín đồ :))

Chang
Chang
2 Năm Cách đây

Cạn lời với Thần Giới luôn. Ngoài lạnh trong nóng. Thiển tỷ pro quá, thần cũng ghi nhớ luôn.

Trỏ Mặt Sẹo
Trỏ Mặt Sẹo
2 Năm Cách đây

Hê hê biết ngay mà =))) lúc đầu nghĩ bạn Tống là nam chính nhưng mà thấy bạn Tống cứ yếu yếu nên hơi nghi ngờ =)))) với cả nếu k phải nhân vật chính thì sao lại được miêu tả kĩ thế =))))) giờ đã hiểu rồi ?

Phạm Minh Anh
Phạm Minh Anh
1 Năm Cách đây

lúc đầu đọc chẳng hiểu mô tê gìii,mong càng về sau càng thấm nhanh hơn

77
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!