Chương 08
Thần linh ghi thù
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ánh sáng thần thánh sinh ra lúc triệu hồi thần linh có thể gây thương tích cho nhân tố tận thế của thế giới tận thế, bất kể nhân tố tận thế là loại hình gì. Tiên tri Chỉ là bị vứt bỏ tại viện mồ côi đích hài tử.
Dưới tác dụng của ánh sáng thần thánh, Lý Vĩ Cơ bằng lòng khai ra tất cả mọi chuyện. Thịt vùng cổ và mặt của cậu ta thối rữa nhiều hơn, thân quỷ giống như được vớt từ dưới nước lên, toàn là mồ hôi vã ra vì đau đớn. Hắn thành tích xuất sắc nhất, khảo thượng trong thành phố.
Chí ít chuyện ma lúc này giống quái vật có thực thể hơn hồn ma. Hết lần này đến lần khác đích ăn hiếp, từ hắn tiến cao trung sau.
Lý Vĩ Cơ rất suy yếu, Vân Thiển không cần kiềm hãm cậu ta nữa. Lúc cô đứng dậy, tay Văn Tư Thành và Vương Tư Tuệ đều đồng thời duỗi ra trước mặt cô.
Xấu hổ. Tên hạ nhân nghe Hạ nhânChỉ thống khổ đích tố nói đến đây sau.
Vương Tư Tuệ lập tức định rút tay lại. Nơi nào ngờ tới ác nhân chỉ bị hành hạ liễu một đoạn thời gian.
Vân Thiển đặt hai bàn tay lên tay hai người: “Đãi ngộ của Hoàng đế, tôi được hoan nghênh quá mà, đành chịu thôi.” Câu nói làm hai người câm nín nhìn cô, thành công hoá giải bầu không khí lúng túng.
Đặng Chung: “Mày vừa nói ‘Cô ta đã nói trước với tao sẽ có người muốn tìm mình’, cô ta trong câu này là ai?” Hắn ta nói chuyện ma quy tắc sẽ ở trò chơi chuyện ma.
Lý Vĩ Cơ tỉnh táo lại từ cơn đau, ánh mắt rời rạc, hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Tiện nhân cảm thấy bọn oan kiếp là cá nhân tài.
“Chúng tao là chuyện ma, chỉ cần con người tiếp tục lưu truyền câu chuyện về chúng tao, chuyện ma sẽ mãi mãi tồn tại. Loài người không thể nào ngăn cản được sự phát triển của chuyện ma, chỗ này chỉ là nơi bắt đầu…” Củ hành Chỉ đã là quan thẩm phán, máy tính cũng tới từ với hắn.
“Cô ta và những thủ lĩnh khác sẽ dẫn chúng tao đi về hướng thắng lợi.”
Quả nhiên chuyện ma có thủ lĩnh, “cô ta” trong miệng Lý Vĩ Cơ hẳn là thủ lĩnh. Hiện tại còn không phải thu hồi đích thời điểm.
Đặng Chung giơ chân đạp lên vùng cổ thối rữa của Lý Vĩ Cơ, thịt thối rớt xuống: “Đây không phải là câu trả lời tao muốn, nói tao biết tên của thủ lĩnh! Thủ lĩnh là chuyện ma gì?”
Lý Vĩ Cơ ngước mắt, nhìn màn sương đen chậm rãi ngưng tụ trên đầu Đặng Chung. Cậu ta vừa định cười, Vương Tư Tuệ bên kia đã niệm lời triệu hồi lần nữa… khơi dậy nỗi đau bị ánh sáng thần bí giày vò của Lý Vĩ Cơ. Không thể không thừa nhận, đây là một cái mỹ đến cực hạn.
Cậu ta hô lên: “Ngũ đại quái ——” Thế rồi Chỉ núp ở Tên hạ nhân sau lưng, thân thể run rẩy.
Sương đen đột ngột chui vào cơ thể Lý Vĩ Cơ. Chỗ ngồi thượng đích mỹ học gia hiển nhiên sửng sốt.
Nhóm Vân Thiển chỉ thấyỉLý Vĩ Cơẳchợt há toἱmiệng, vô cùngểđau đớn nằmẳgục xuống, thắtïlưng dán chặtãdưới đất, tayịchân lại liên¸tục giơ lên,[làn da màuìthan chì mấtảđi sức sống,ẫcởi bỏ sắcẩxanh, chỉ cònýlại màu xámửtro, cuối cùng¸nhanh chóng khôἲquắt lại.
Cùng lúcâđó, thân thểἰLý Vĩ Cơựgãy đôi tạiìchỗ! Phần lưng,ọmông và chânôco quắp, họngẻphát ra tiếngícười khằng khặc:Ĭ“Cô ta tứcígiận rồi.”
Ngayἶlập tức cổịcậu ta quay³ba trăm sáuứmươi độ.
Đôi mắtľchỉ còn lạiĩtròng trắng nhìnÏthẳng về phíaἶhọ, chảy haiủvệt máu dài.
Đámἷngười Văn TưîThành, Vương TưĪTuệ, Thiên HànhéKiện bật tiếngĭnôn oẹ. Sắc{mặt Đặng Chungɪcũng không dễãcoi, anh giơổtay lên bịtũmiệng, dời mắt,ĩkiềm chế nônợmửa sắp tràoơkhỏi cuống họng.
Chỉẫsố tinh thầnļmỗi người chơiìlên xuống dữểdội, thường gọiἴlà rớt san(*),¸biên độ chỉısố sinh mạng(hạ thấp.
(*) Rớtòsan: tức rớtĮđiểm Sanity
Trừ VânỉThiển.
Vân Thiển bình}tĩnh vuốt lưngỏtừng người. Côľchỉ nhìn thấy¸một đống mosaic,Îcăn bản khôngỵbiết cảnh tượngĩkinh khủng cỡ}nào.
“Ngũ đại quáiĭgì, ngũ đạiíquái đàm(*) sao?”)
(*) Năm chuyệnîma lớn
Thời gianitrên đồng hồɩnhảy lên, 04:15.
Banịmai yếu ớtụxuất hiện cùngívới ánh mặtậtrời. Thi thểľđáng sợ củaỉLý Vĩ Cơïgiống như bịởcục tẩy bôijđi, chậm rãiùbiến mất.
Mất manhịmối Lý VĩễCơ, bọn họĪđành phải bắtặđầu điều traĩchuyện ma lạiìtừ đầu.
Đặng LanἵLan vẫn luônἲkhông có cảmἳgiác hiện diệnấmở miệng đềìnghị: “Nếu cóưtrang web nhưḽBaidu Google đểÎtra nhanh thôngđtin chuyện maưthì hay rồi…”ớ
Đặng Lan Lan]trông giống nhưἶmột cô tiểuíthư, nhưng khííchất chín chắn,ễgiọng nói dịuîdàng, tràn đầyảphong thái chịìĐại. Từ đầuổđến cuối, côıta đều rấtἵim lặng.
Lúc mọiɨngười trầm mặcđkhông có ýľtưởng gì, côâta mới mởỉmiệng nói.
Lời nóiĪnày nhắc nhởἱVân Thiển.
Vân Thiểnụngẩng đầu: “Khôngọphải có diễnỉđàn có thểļxem thông tinìchuyện ma sao?”ế
Cô kể lạiĩviệc mình gặpĩphải chuyện maįNữ nhền nhện,īdựa vào điểmĩyếu chuyện maátrong bài đăngũcủa diễn đànĮmà thuận lợiɩphản kích chạy¸thoát.
Không nói choóVương Tư TuệÏlà chuyện trướcểkia, bây giờIcô lại muốnảnói rồi.
Đôi lúcĩVân Thiển làmốviệc hết sứcịtuỳ hứng, dựaìtheo tâm trạngỏmà làm.
Vương TưèTuệ cũng khôngãnghĩ nhiều, côÍhỏi: “Chúng tôiỉkhông biết diễn:đàn này, địa{chỉ trang webɨlà gì?”
VânựThiển vừa địnhọtrả lời, nhưngỷtrong trí nhớìchỉ có mộtĩtrang web bịỉẩn thanh địa,chỉ, không thấyểtên trang web.
Côữđáp: “Tôi phảiỉhỏi thăm ngườiồở cùng tôiễlúc đó, màyýtính là doủcậu ấy choɪtôi xem.”
VươngĬTư Tuệ: “TiểuễTống à?”
Anhἳkể sơ lượcẹchuyện về TốngịHành Chỉ, khôngἴnói quá khứắcậu từng trảiĩqua, chỉ nóiỉcậu ấy đangíđiều tra chuyệnįma, hình nhưfcòn muốn tìmơngười hợp tác}đối phó chuyệnĬma.
Từ đầu đếnìcuối, anh đềuạgọi “Tiểu Tống”ể, không hềặđề cập tênếđầy đủ củaồTống Hành Chỉ.
ĐặngắChung tức giận}quát: “Người quanἶtrọng như thế,ỹsao các ngườiẳkhông nói choóchúng tôi sớm?!”é
Vân Thiển vàẹVăn Tư Thànhḹnhìn tên ngốcİtrước mặt.
Đặng Chungõchợt hiểu. Thậtĩra chỉ sốàIQ và EQἱcủa anh taơkhông thấp, chẳng}qua xấu miệng,ếtính tình tệỉmột chút. Anhễta hỏi: “VânἴThiển, cô muốnúgia nhập độiỹchúng tôi không?”ỡ
Vân Thiển: “?”ĩ
Đặng Chung: “CôÎcó vũ khíẫcó thể khắcỷchế chuyện ma,ỉvũ khí làÎcủa cô, tôiịsẽ không giành,ĩnhưng tôi hiЇvọng cô cóôthể gia nhậpẫđội chúng tôi,īgiúp đỡ chúngịtôi… Tôi xinìlỗi vì lờiitừng nói ởἶnhà ăn lúcãtrước, hi vọngícô có thểɪtha thứ cho°tôi. Chúng taỷcùng nhau cứuỗgiúp thế giới!”¹
Vân Thiển: “Trên‹người tôi khôngãcó vũ khífđối phó chuyện[ma.”
Đặng Chungĩgật đầu, tỏ,vẻ thấu hiểu:ặ“Không sao, vậy³cô cũng cóĨthể gia nhậpɨđội chúng tôi.”ḻ
Vân Thiển: “…”ìCô không cóỡthật mà.
Đặng Chungịnói một cáchẵthành khẩn, nhưngɩthái độ củaἵanh ta lạiìkhông tỏ raừnhư thế. VâniThiển có thểịcảm nhận đượcìngười này tưởngởcô có bànỉtay vàng nênịmới muốn chiêuỗmộ cô vềẽđội.
Văn Tư Thànhúkhông nói tiếngļnào, hai tayĩđặt lên bụng,ợvẻ mặt giốngìnhư con lườiôchờ đợi phánἱquyết số phận.
VânễThiển: “Tôi cóằđội rồi, đồng[đội tôi ởứđây.”
Văn TưẫThành “ôiİchao” một tiếng,ịvểnh ngón tayíhoa lan(*) chọcívào bả vaiỉVân Thiển: “Ghétỉghê, không uổngЇcông khi nãyịanh vác emỉchạy nửa ngày.”)
(*) Ngón tayồhoa lan:
Vân Thiểnấrùng mình mắcíói, ghét bỏ:đẩy Văn TưẳThành ra, nói}với Đặng Chung:ỵ“Tôi có thểọhỏi Tiểu Tốngăgiúp anh. Cậuịấy biết rõỷchuyện ma, cóửcậu ấy giúp,ἲchắc mọi ngườiỹsẽ thuận lợiỷcứu giúp thếốgiới hơn.”
VânđThiển quyết tâmỡlàm cá muối,ủđi theo đámìngười Đặng Chungỉchắc chắn phảiḽđấu đá lungẫtung với chuyệnỉma. Cô ởĮchung với VănếTư Thành cóilợi hơn, dù,sao anh cũngîkhông bỏ rơiỏcô.
Đặng Chung nóiıhai người chỉỗcần cho bọnihọ biết tênấTiểu Tống thìĩhọ có thểítới tìm cậuĬta.
Nhưng Vân Thiểnêvẫn kiên quyết{nói: “Tôi sẽứđi hỏi cậuìấy, cậu ấyâđồng ý thìọtôi sẽ dẫnầcậu ấy đếnigặp mọi người.”õ
Đặng Chung cònơđịnh nói gìÏđó, Vương TưũTuệ đã đứngɨra giảng hòa.
VânìThiển và bọnễhọ hẹn địaịđiểm gặp mặt,ỏcài đặt Đồngừhồ cứu thếặquan hệ hợpútác đội ngũă. Đến lúciđó, bọn họ(có thể thôngọqua Đồng hồĩcứu thế gửi¸tín hiệu tậpọhợp.
Trời sáng, aiĬnấy tiếp tục:sắm vai nhânἵvật của mình.
Đèn{camera trong trườngἱnhấp nháy, VănỵTư Thành phànịnàn: “Đặt camera:có ích gì,Ĩtrường học khôngìcó ai sửaīcamera sao?”
VânɪThiển: “Buổi tốiữgặp lại.”
VănụTư Thành biếtỉcô muốn điìtìm Tống HànhjChỉ.
Tống Hành Chỉảnói muốn tìmãcậu thì cóêthể tới haiýnơi là rừngịcây nhỏ phíaịNam và tầngĩthượng toà nhààchỗ bọn họụở lúc đó,ìcũng chính làấtoà nhà sốḹbảy.
Vân Thiển họcịtiết sức khoẻívà sắc đẹpụbuổi sáng xongỉthì đi tớiľtầng thượng toàĬnhà số bảy.
Mộtỉđôi tình nhân,đang ở trênĨtầng thượng traoấđổi nước miếng.íVân Thiển khôngĩthấy rõ nhưng]có thể ngheịthấy tiếng chépỉmiệng. Nơi nàyỹkhông có TốngḷHành Chỉ.
Cô lại°đi tới rừngỉcây nhỏ phíaẽNam.
Vân Thiển đi¹một cách cẩnIthận, dù sao]đây cũng làĺnơi gặp phảiừchuyện ma giáo}viên chủ nhiệm.
Chắc chuyện ma sẽ không xuất hiện ban ngày —— thời điểm Lý Vĩ Cơ biến mất cũng là trời sáng.
Vân Thiển: “…”
Vân Thiển vẫn còn hơi sợ, dù sao cô cũng là người có lá gan chỉ bằng hạt óc chó.
Cậu là dục vọng Cố chấp của Giới.
(*) Thần bộc: nô bộc của thần linh
Cô lén lén lút lút giống như con chuột trộm đồ, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn xung quanh.
Nghĩ thế nào thì con người cũng chẳng thể trốn trên trời được, không đúng, chưa biết chừng là thần linh thì sao?
Cô cũng không biết mình đang nhìn thấy cái gì. Với thị lực hiện nay, cô nhìn cái gì cũng đều mờ nhoè.
Cô cũng không biết mình đang nhìn thấy cái gì. Với thị lực hiện nay, cô nhìn cái gì cũng đều mờ nhoè.
Tưởng tượng thần linh mang khuôn mặt Vua hiểu biết giơ ngón tay khổng tước(*), trốn sau đám mây lén lút nhìn tới nhìn lui.
Rừng cây nhỏ phía Nam cũng không có Tống Hành Chỉ.
Bước chân Vân Thiển khựng lại, có người đang nhìn cô, chắc chắn có người đang nhìn cô, trực giác của cô ít khi sai lầm.
Thiếu niên mang gương mặt giống hệt Giới trước khi trưởng thành.
Giới nhắm mắt, lắng nghe tiếng lòng của tín đồ.
Cô lại nhìn trái nhìn phải lần nữa, rốt cuộc tầm mắt dừng lại chỗ bầu trời trên đỉnh đầu.
Tống Hành Chỉ mở to mắt: “Ý em là bọn họ cần tôi giúp đỡ? Bạn của em cần tôi giúp đỡ?”
Xuyên qua mây trắng và hơi nước, người bên trong Thuỷ kính(*) bỗng ngước mắt, mặt đối mặt với ngài.
Cô cũng không biết mình đang nhìn thấy cái gì. Với thị lực hiện nay, cô nhìn cái gì cũng đều mờ nhoè.Giới bất giác vươn tay thu Thuỷ kính lại. Nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình, ngài lại làm phép tái hiện Thuỷ kính.Vương Lâm không hỏi Giới vì sao lại quan sát dục vọng Cố chấp, lẽ nào vì những người ngoại lai có liên quan đến Thần điện Ánh Sáng?(*) Thuỷ kính: Gương nước
Đó là trái với lòng mình.
Đôi mắt chan chứa tình cảm, tràn ngập hơi sương, long lanh tựa đầm nước trong vắt bên trong rừng đào, lăn tăn gợn sóng.
Thiếu niên trong Thuỷ Kính được xoa đầu, lộ ra gương mặt vừa ngạc nhiên lại vừa ngượng ngùng. Lúc Vương Lâm đến thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Giới bất giác vươn tay thu Thuỷ kính lại. Nhớ ra cô không nhìn thấy mình, ngài lại làm phép tái hiện Thuỷ kính.
Vân Thiển ngồi xuống bên cạnh cậu: “Đi không được, đi nửa ngày vẫn trở về trường học, đụng trúng giáo viên chủ nhiệm mà cậu nói, may mà số hên, thoát được một kiếp.”
Nhìn thấy là Vân Thiển, khoé môi bình thường trễ xuống của cậu giương lên, bày ra gương mặt tươi cười.
Là ảo giác sau khi gặp chuyện ma sao…
Sau khi vứt quả cầu ánh sáng trở về Sông tín ngưỡng, quả cầu kia lại bay theo ngài trở về thần điện, sống chết quấn lấy.
Xuyên qua mây trắng và hơi nước, người bên trong Thuỷ kính(*) bỗng ngước mắt, mặt đối mặt với ngài.
Thân phận ra đời của Giới đặc biệt, ngài không có tín đồ, đây là tín đồ duy nhất.
Ông ta khom lưng nói: “Hình như dục vọng Cố chấp của ngài vẫn chưa tới mức thu hồi.”
(*) Ngón tay khổng tước
Ngài không hiếu kỳ sao?
Lại ở cùng với tín đồ vô lại, đáng chết, cả gan suy đoán ác ý, hơn nữa còn nhục mạ thần linh?
Vân Thiển vẫn còn hơi sợ, dù sao cô cũng là người có lá gan chỉ bằng hạt óc chó.
Đó là trái với lòng mình.
…
Giới: Việc này là để thăm dò âm mưu của Thần điện Ánh Sáng.
Ngài lại nhìn cảnh trong Thuỷ kính, cô đang lau nước mắt chảy ra.
Cô lại nhìn trái nhìn phải lần nữa, rốt cuộc tầm mắt dừng lại chỗ bầu trời trên đỉnh đầu.
Ngài quyết định cho tín đồ duy nhất một cơ hội nữa. Loài người khóc đến mức này, chắc chắn là đang cần trợ giúp. Lời triệu hồi lúc trước của cô ắt có lý do.
Ngài lại nhìn cảnh trong Thuỷ kính, đối phương đang lau nước mắt chảy ra.
Sắc mặt Tống Hành Chỉ biến đổi theo lời Vân Thiển kể. Nghe xong, cậu thở dài: “Em không sao là tốt rồi.”
Giới nhắm mắt, lắng nghe tiếng lòng của tín đồ.
Chắc chuyện ma sẽ không xuất hiện ban ngày —— thời điểm Lý Vĩ Cơ biến mất cũng là trời sáng.
…
Cậu sực nhớ: “Hai người không đi sao?”
Vân Thiển giơ ngón tay lau giọt lệ trên khoé mắt. Mắt cận rất sợ sáng, nhìn ánh sáng yếu cũng dễ chói mắt, nước mắt chảy ròng ròng.
Giới hờ hững đáp “Ừ”.
Là ảo giác sau khi gặp chuyện ma sao…
Vân Thiển dời tầm mắt đang nhìn lên bầu trời.
Tống Hành Chỉ đỏ mặt, im lặng cười khẽ. Cậu sờ chiếc nhẫn gỗ trên tay, xoay nhẹ.
Nghĩ thế nào thì con người cũng chẳng thể trốn trên trời được, không đúng, chưa biết chừng là thần linh thì sao?
Dưới ánh hoàng hôn, làn da trắng muốt của cậu khoác lên một lớp ánh sáng vàng, rất giống ánh sáng phát ra trên người Vương Tư Tuệ lúc triệu hồi thần linh.
Vương Lâm không hỏi Giới vì sao lại quan sát dục vọng Cố chấp, lẽ nào vì những người ngoại lai có liên quan đến Thần điện Ánh Sáng?
Tưởng tượng thần linh mang khuôn mặt Vua hiểu biết giơ ngón tay khổng tước(*), trốn sau đám mây lén lút nhìn tới nhìn lui.
Đôi mắt chan chứa tình cảm, tràn ngập hơi sương, long lanh tựa đầm nước trong vắt bên trong rừng đào, lăn tăn gợn sóng.
Nghĩ thế nào thì con người cũng chẳng thể trốn trên trời được, không đúng, chưa biết chừng là thần linh thì sao?Học xong tiết buổi chiều, Vân Thiển lại tới tầng thượng. Bấy giờ, trời đã xế chiều, tịch dương chân trời nhuộm màu lên áng mây hết sức rực rỡ, Tống Hành Chỉ đang ngồi dưới đất lật sách.Lại ở cùng với tín đồ vô lại, đáng chết, cả gan suy đoán ác ý, hơn nữa còn nhục mạ thần linh?(*) Ngón tay khổng tước
Giới bất giác vươn tay thu Thuỷ kính lại. Nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình, ngài lại làm phép tái hiện Thuỷ kính.
Giới: Việc này là để thăm dò âm mưu của Thần điện Ánh Sáng.
Vân Thiển: “…”
(*) Thuỷ kính: Gương nước
Thần linh biết rình mò hả? Chậc, vừa mất giá vừa biến thái.
Ngài không hiếu kỳ sao?
Hai đống cứt chim rơi xuống hai đầu vai Vân Thiển. Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, trên trời không có bóng dáng loài chim nào.
Học xong tiết buổi chiều, Vân Thiển lại tới tầng thượng. Bấy giờ, trời đã xế chiều, tịch dương chân trời nhuộm màu lên áng mây hết sức rực rỡ, Tống Hành Chỉ đang ngồi dưới đất lật sách.
Vân Thiển dời tầm mắt đang nhìn lên bầu trời.
Vương Lâm là thần bộc(*), nhiệm vụ của ông ta là phục vụ thần linh.
Phát giác có người lên tầng thượng, đầu mày cậu hơi cau lại, gần như không thể nhận ra.
Nhìn thấy là Vân Thiển, khoé môi bình thường trễ xuống của cậu giương lên, bày ra gương mặt tươi cười.
Rừng cây nhỏ phía Nam cũng không có Tống Hành Chỉ.
Cậu sực nhớ: “Hai người không đi sao?”
Vân Thiển ngồi xuống bên cạnh cậu: “Đi không được, đi nửa ngày vẫn trở về trường học, đụng trúng giáo viên chủ nhiệm mà cậu nói, may mà số hên, thoát được một kiếp.”
Ngài quyết định cho tín đồ duy nhất một cơ hội nữa. Loài người khóc đến mức này, chắc chắn là đang cần trợ giúp. Lời triệu hồi lúc trước của cô ắt có lý do.
Phát giác có người lên tầng thượng, đầu mày cậu hơi cau lại, gần như không thể nhận ra.
Sắc mặt Tống Hành Chỉ biến đổi theo lời Vân Thiển kể. Nghe xong, cậu thở dài: “Em không sao là tốt rồi.”
Vân Thiển: “Nếu có chuyện, bây giờ tôi đã không ngồi bên cạnh cậu rồi.”
Tống Hành Chỉ đỏ mặt, im lặng cười khẽ. Cậu sờ chiếc nhẫn gỗ trên tay, xoay nhẹ.
Vân Thiển kể lại chuyện đám người Đặng Chung và Vương Tư Tuệ tìm cách đối phó chuyện ma.
Vân Thiển kể lại chuyện đám người Đặng Chung và Vương Tư Tuệ tìm cách đối phó chuyện ma.
Học xong tiết buổi chiều, Vân Thiển lại tới tầng thượng. Bấy giờ, trời đã xế chiều, tịch dương chân trời nhuộm màu lên áng mây hết sức rực rỡ, Tống Hành Chỉ đang ngồi dưới đất lật sách.
Tống Hành Chỉ mở to mắt: “Ý em là bọn họ cần tôi giúp đỡ? Bạn của em cần tôi giúp đỡ?”
Dưới ánh hoàng hôn, làn da trắng muốt của cậu khoác lên một lớp ánh sáng vàng, rất giống ánh sáng phát ra trên người Vương Tư Tuệ lúc triệu hồi thần linh.
Hai đống cứt chim rơi xuống hai đầu vai Vân Thiển. Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, trên trời không có bóng dáng loài chim nào.
Vân Thiển: “Nếu có chuyện, bây giờ tôi đã không ngồi bên cạnh cậu rồi.”
Vân Thiển vươn tay xoa đầu cậu: “Ừ.”
Thiếu niên trong Thuỷ Kính được xoa đầu, lộ ra gương mặt vừa ngạc nhiên lại vừa ngượng ngùng. Lúc Vương Lâm đến thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Thiếu niên mang gương mặt giống hệt Giới trước khi trưởng thành.
Thần linh biết rình mò hả? Chậc, vừa mất giá vừa biến thái.
Cậu là dục vọng Cố chấp của Giới.
Vương Lâm không hỏi Giới vì sao lại quan sát dục vọng Cố chấp, lẽ nào vì những người ngoại lai có liên quan đến Thần điện Ánh Sáng?
Thân phận ra đời của Giới đặc biệt, ngài không có tín đồ, đây là tín đồ duy nhất.
Vương Lâm là thần bộc(*), nhiệm vụ của ông ta là phục vụ thần linh.
Rừng cây nhỏ phía Nam cũng không có Tống Hành Chỉ.Tống Hành Chỉ đỏ mặt, im lặng cười khẽ. Cậu sờ chiếc nhẫn gỗ trên tay, xoay nhẹ.Phát giác có người lên tầng thượng, đầu mày cậu hơi cau lại, gần như không thể nhận ra.(*) Thần bộc: nô bộc của thần linh
Ông ta khom lưng nói: “Hình như dục vọng Cố chấp của ngài vẫn chưa tới mức thu hồi.”
Giới hờ hững đáp “Ừ”.
Vì sao dục vọng Cố chấp của ngài…
Lại ở cùng với tín đồ vô lại, đáng chết, cả gan suy đoán ác ý, hơn nữa còn nhục mạ thần linh?
tín đồ duy nhất của thần có khác được Giới ưu ái hơn hẳn luôn nhé chứ là người khác thì …
thì ra anh Tống là một phần của nam chính nãy t còn tưởng anh Tống là trùm cuối nữa chớ
Có nhẽ từ đây chúng ta sẽ thường xuyên thấy tiết mục thần nhìn trộm tín đồ :))
Cạn lời với Thần Giới luôn. Ngoài lạnh trong nóng. Thiển tỷ pro quá, thần cũng ghi nhớ luôn.
Hê hê biết ngay mà =))) lúc đầu nghĩ bạn Tống là nam chính nhưng mà thấy bạn Tống cứ yếu yếu nên hơi nghi ngờ =)))) với cả nếu k phải nhân vật chính thì sao lại được miêu tả kĩ thế =))))) giờ đã hiểu rồi ?
lúc đầu đọc chẳng hiểu mô tê gìii,mong càng về sau càng thấm nhanh hơn