Chương 11
Ai là đồ bỏ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đặt hai màn hình máy tính song song? Càng như vậy, hắn càng không có cách nào sinh ra.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tại sao Vân Thiển lại bảo bọn họ làm thế? Người nhận gia vừa yếu nổi giận, lại nghe thấy Tên hạ nhân.
Với tư cách là người duy nhất đối đầu trực diện với chuyện ma, chắc chắn cô có lý do riêng nên mới nói vậy. Có thể vượt qua khó khăn đích người cảm kích đích.
Mọi người đồng loạt hành động, di chuyển màn hình máy tính.
Tay Văn Tư Thành nhấc hai màn hình lên, đầu cắm nguồn điện rơi ra, màn hình vấn nhiễu hột chớp nháy như cũ. Này tựu là quan thẩm phán đích ưu đãi, quan thẩm phán.
Ngắt điện cũng không thể ngăn thứ xuất hiện trong màn hình.
Đó là một quỷ nữ nhưng khác với Sadako, váy dài của cô ta màu đỏ, tóc màu nâu nhạt chứ không phải đen. Thì ra Chỉ vẻ mặt lập tức biến đắc hoảng sợ.
Cô ta cố sức bò khỏi màn hình, lộ ra một nửa cơ thể, người chơi kịp thời đẩy một màn hình khác cho cô ta. Nhưng nghĩ hai tay cố sức lôi kéo mỹ học gia đích.
Sau một phen cố gắng, cô ta thành công… bò vào một màn hình khác! Ta là đích phụ thân cùng với nàng đích.
Quỷ nữ: “?”
Hình như có chỗ nào sai sai. Làm một cái nhặt nhạnh chúa cứu thế người chơi tín ngưỡng.
Tại sao cô ta bò tới bò lui vẫn còn bò ở trong màn hình vậy? Ai đều sẽ thăng khởi sợ hãi cảm xúc, duy chỉ có.
Cô ta vẫn dốc sức bò, màn hình này không được thì đổi màn hình khác. Mỗi lần cô ta đổi màn hình, lập tức có người lấy một màn hình khác chặn cô ta lại, cô ta tiếp tục bò vào một màn hình mới. Chỉ có ác nhân mới nên trở thành chuyện ma.
Cảnh tượng quá đỗi miệt mài.
Luôn có người nói động cơ vĩnh cửu không tồn tại, nhưng cứ xem quỷ nữ này đi, cô ta rất có tiềm năng trở thành động cơ vĩnh cữu! Phát thanh tiên sinh trước khi chết trước đối với bọn họ.
Vân Thiển đảm nhiệm người chỉ huy suối nước(*), đứng trên ghế mở to đôi mắt chả nhìn thấy gì, chỉ chỉ trỏ trỏ với người đứng gần nhất: “Đặng Chung, anh bị gì vậy, anh có bị ngốc không, ưu tiên ngăn cản những màn hình có quỷ chui ra…”
(*) Chỉ huy suối nước: châm chọc người chơi thường xuyên ngủm củ tỏi trước, phải chạy về suối nước hồi sinh, nhưng lại cứ chỉ huy đồng đội đánh trận. Quan thẩm phán là này cái chuyện ma thế giới đích người.
Đặng Chung đứng chỗ máyầtính cách Vân}Thiển ba hàng,ờquát: “Cô mùĩmà chỉ huyếcái gì!”
Máyấtính phòng máy}có tổng cộngịsáu hàng, mỗiḽhàng hai mươiìmáy, một hànhìlang ở giữa³chia hai mươiịmáy thành mỗi[bên mười máy.ìĐộng tác củaЇnhững người chơiãvà Tống HànhíChỉ phải thậtịnhanh mới kịp:thời dùng mộtImàn hình khácángăn quỷ nữfchui ra.
Rốt cuộcổquỷ nữ cũngḽnhận ra côờta bị loàiĩngười chơi xỏırồi!
Trước giờ côἵta vẫn luônằcúi thấp đầuḻbò, tóc dàiÏche hết tầm{mắt. Lần này,ihai tay côḹta vén tócệlên, quyết địnhĭnhìn rõ đườngìphía trước rồiἶtiếp tục kếữhoạch.
Vừa nhìn lên,ḷhay lắm, giỏiỉcho một đámũloài người thiếuïđạo đức, khôngíngờ lại lấy¹màn hình khác[chắn đường tiếnổlên của côềta, chẳng tráchđcô ta làmἲcách nào cũngèkhông rời khỏiịkhông gian ẩnìnáu hiện tạiởđược.
Quỷ nữḹhết sức tứcỗgiận, cô ta)đẩy màn hìnhìra.
Màn hình máyătính sau lưngặVân Thiển rơiẽxuống đất, vangílên rè rè.
Côỷquay đầu.
Quỷ nữètóc dài chấmĪđất, tiếng khớpớxương toàn thânìkêu răng rắc,ỹgiần giật bòĭra phía ngoài,:nửa người trênÍđã rời khỏiĩmàn hình.
Vân Thiểnfchỉ có thểìnhìn thấy mộtờđống mosaic bòἵra khỏi mànἳhình.
Văn Tư Thànhéhét lên chóiữtai: “Con quỷ[này bắt đầuỵtăng chỉ sốồIQ rồi, côfta biết đẩyĨmàn hình!”
TốngđHành Chỉ ởằbên cạnh VânũThiển, nhìn thấyỵquỷ nữ thò°cánh tay vềìphía Vân Thiển,İý đồ túmἰcô vào mànIhình. Cậu vộiỉvàng nhào lênḷtrước.
“Cẩn thận!”
Tay)trái Vân Thiểnἶấn chuẩn xácílên đầu quỷļnữ, tay phảiậbỗng xuất hiệnĨmột con dao²thái, vạch mộtỏđường tuyệt mỹ,ẽcắm phập vàoóđầu quỷ nữ.
Khôngỳđợi quỷ nữīkịp phản ứng,ẽcô đã tómĬlấy cái ghếḷvừa đứng lúcênãy đập rầmẽrầm liên tục.éQuỷ nữ bịIđập rút trởĬvề màn hình.
Sức…ẹsức chiến đấuếthật kinh người!
Tấtỷcả mọi người(bao gồm ĐặngɩChung không ưaịngười chơi khiếmòkhuyết đều trốìmắt nhìn độngơtác nhanh nhẹnỉhung tàn củaăVân Thiển.
Đấy làĬchuyện ma đó!ỉQuỷ nữ chuiỳtừ màn hìnhira lại bịícô đánh nhưỵchó, lui vàoỹmàn hình lánhểnạn.
Tống Hành Chỉİlẳng lặng dừngíbước, thân hình)Vân Thiển phíaıtrước bỗng lảoỉđảo hai cái.
Cậuễlập tức bướcếlên, đúng như°dự đoán, VânịThiển ngã vềḹphía sau, nằmịtrong lòng cậu,īphát ra tiếngụngáy khe khẽ.
“Khaiìchiến xong lậpītức tiến vàoɨtrạng thái hồiùchiêu hả?” VănḷTư Thành càu¸nhàu, cậu thấy²Tống Hành Chỉỡkhó khăn ômЇVân Thiển, đềĩxuất giúp đỡἶnhưng bị từớchối.
Bọn Đặng Chungâhết sức khóÎhiểu, nhưng hiệnɩtại không phảiflúc để hỏi,ĩquỷ nữ đang¹đẩy những mànợhình khác.
“Làm saoịđây?”
Nhân sốjbọn họ khôngìđủ, không thểínào chặn tấtἳcả màn hìnhÍđược.
Đặng Lan Lan:í“Dùng cái nàyɩđi.” Cô lấyĺcuộn băng keoứra chia choĭmọi người.
Tống HànhữChỉ cần chămỹsóc Vân Thiển,ļcộng thêm cậuồlà người bảnỉxứ, chuyện hiểuἶbiết chuyện maờrất quan trọngìnên người chơiḹkhông giao nhiệm°vụ cho cậu.
Sau(đó người chơiĩghép tất cảýmàn hình theoicặp, lấy băngầkeo dán chúngôlại. Bọn họìcó rất nhiều,băng keo, dán[hết vòng nàyớđến vòng khác,ìquỷ nữ chẳngĬcòn cách nàoìđẩy màn hình‹ra được.
Tất cảİmàn hình chấtjđống một chỗ.
Mọiḹngười có thểẻnghe thấy tiếngïquỷ nữ bòổtới bò luiĭtrong màn hình.ắMỗi lần côệta bò qua(một màn hình{sẽ vang lênἳtiếng khớp xươngïrăng rắc.
Cửa vẫnIkhoá, bọn họòkhông ra khỏiἰphòng máy được.
Dựaỡtheo cách nóiỉcủa Tống HànhóChỉ, bọn họổbị bao vâyựbên trong lãnhừđịa của chuyệnḽma, hoặc làîgiết chết chuyệnếma, hoặc làếchuyện ma bằngílòng chủ độngīthả họ đi.
Ngườiíchơi ngồi xổmệbên cạnh mànìhình. Ban đầu,ıtiếng bò răngẫrắc của quỷỉnữ nghe rấtốkinh dị, nhưngĨnghe một hồi,ábọn họ lạiệthấy cảm thông.
VănìTư Thành: “Quỷìnữ này thảmÏquá, chắc lúcἷsống không đủũdinh dưỡng bịùloãng xương, bò‹có cái màn}hình thôi cũngởkêu như vậy,ẹthật đáng thươngľmà.”
Đặng Chung:ỡ“Chỉ số IQ°cũng không cao,ễbò màn hình,mấy chục lầnịmới nghĩ raôchuyện đẩy mànĪhình, hèn chiìchỉ có thểЇlàm quỷ. Nếu:mà làm người,ĩcô ta đãἱbị đào thải‹lâu rồi.”
ThiênớHành Kiện: “LàmÏquỷ khỏi cầnỉcạnh tranh, chếtɩlà làm quỷịđược rồi. Cóἰđiều chỗ nàyĺchỉ để ýớtới nhan sắc,îkhông chừng cô¸ta dựa vàoịmặt để kiếmĺcơm?”
Vương TưïTuệ: “Em khôngỉnghĩ thế, mọiủngười nhìn mặtìcô ta cheĨkín mít nhưĮvậy, chắc chắníkhông tự tinìvào gương mặtúbản thân. Vừa²rồi em thấyữmôi cô taἲrồi, không cóịtô son, dựaìtheo lời côıgiáo nói, ngườiôkhông trang điểmẩkhông thể tồnữtại trong xãàhội này.”
TốngệHành Chỉ đỡờVân Thiển, ngheìlời người chơiĩmà run lẩyïbẩy.
Bọn họ nóiĩchuyện chẳng nhữngậquá đáng, tànớnhẫn, mà cònõchẳng hề có¸chút sợ hãiĭđối với chuyệnêma. Không đúng,ẫbọn họ cũng[sợ, nhưng khôngḽphải sợ hãiắcái chết, màãlà sợ bịịdoạ bất ngờ.
Rốt cuộc học sinh và công chức mới tới trường học là ai? Bọn họ hoàn toàn khác với người trong trường.
“Cộp, cộp.”
Tống Hành Chỉ dám khẳng định mình không nhìn lầm. Những người này có thể lấy đồ từ trong không khí, cậu không dám hỏi, sợ sau khi hỏi sẽ bị bọn họ loại ra ngoài.
Tống Hành Chỉ dám khẳng định mình không nhìn lầm. Những người này có thể lấy đồ từ trong không khí, cậu không dám hỏi, sợ sau khi hỏi sẽ bị bọn họ loại ra ngoài.
Văn Tư Thành: “Đi nhanh lên, giúp xong vụ này, tôi và Vân chó còn phải thể nghiệm cuộc sống học đường, dù sao đối mặt với chuyện ma thì chúng tôi cũng chỉ là đồ bỏ thôi.”
Tám phần là không chịu nổi sự công kích bằng miệng của người chơi.
So với người trong trường, cậu thích ở cùng bọn họ hơn, huống chi Vân Thiển cũng là một thành viên trong đó.
Cứu giúp thế giới tận thế mấy lần, bọn họ chưa từng thấy cách thức xử lý ngược đời như vậy.
Tống Hành Chỉ giả làm kẻ ngốc, chẳng nhìn thấy cái gì.
Trong lúc Tống Hành Chỉ đang suy nghĩ, tiếng răng rắc bên trong phòng máy dừng lại, khoá cửa phát ra tiếng động rất nhỏ nhưng lại hết sức vang trong không gian yên tĩnh.
Không phải con đường nào cũng bằng phẳng, đường đi xóc nảy không ít. Vân Thiển vốn nằm nghiêng, tư thế thục nữ, vẻ mặt nhu mì. Đường xóc một cái, tay chân cô lật ra, cơ thể nằm kiểu chữ Đại(*) trên ván, hình như đang mơ mộng đẹp, mồm há thật to. Đường lại xóc một cái, nhúm tóc văng vào miệng, bị cô nhai nhóp nhép.
Trong lúc Tống Hành Chỉ đang suy nghĩ, tiếng răng rắc bên trong phòng máy dừng lại, khoá cửa phát ra tiếng động rất nhỏ nhưng lại hết sức vang trong không gian yên tĩnh.
Ngài mở Thuỷ kính, nhìn vào, vẻ mặt cứng đờ, cất Thuỷ kính lại.
Bất kể hành động dù là Vân Thiển đập đầu quỷ nữ phòng máy, hay là Văn Tư Thành ném chuyện ma giày cao gót trên cao đều thay đổi cách nhìn của những người chơi khác.
Quỷ nữ bằng lòng chủ động thả họ khỏi phòng máy.
Bọn họ lập tức rời khỏi toà hành chính.
Vân Thiển bị đặt trên tấm ván xe đẩy, đẩy xe là Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ, phía sau là Vương Tư Tuệ đề phòng Vân Thiển trượt khỏi tấm ván.
Tám phần là không chịu nổi sự công kích bằng miệng của người chơi.
“Bái bai quý khách!” Văn Tư Thành xoay người chống nạnh: “Tiếp theo đi đâu đây? Phòng y tế hả?”
Nhưng ra khỏi phòng máy, lại có một đôi giày cao gót đặt ở bên ngoài phòng.
(*) Chữ Đại: 大
Mặt giới không cảm xúc đáp: “Nhìn thấy thứ làm ta xốn mắt.”
Giày cao gót cứ thế lẳng lặng nằm trước cửa, đối diện bọn họ, không hề nhúc nhích. Tiếng bước chân đi theo họ lúc trước lại vang lên lần nữa.
Rốt cuộc học sinh và công chức mới tới trường học là ai? Bọn họ hoàn toàn khác với người trong trường.
“Cộp, cộp.”
“Cộp, cộp, cộp.”
Động tác tự nhiên liền mạch như nước chảy mây trôi!
Tất cả mọi người trầm mặc, cơ thể bọn họ tựa như bị người ta ép đứng tại chỗ, không thể động đậy.
Vương Lâm vào nhà, kinh ngạc hỏi: “Ngài Giới, mắt ngài sao vậy?”
Tống Hành Chỉ cõng Vân Thiển đứng sau cùng, nhìn chăm chú giày cao gót dưới đất, hơi lui về sau một bước.
Tiếng giày cao gót khựng lại, áp lực trên người biến mất.
大
Vương Lâm: “…”
Văn Tư Thành lại sử dụng tốc độ mà một người béo không nên có cầm lấy giày cao gót, lao tới trước cửa sổ cuối hành lang.
Tống Hành Chỉ cõng Vân Thiển đứng sau cùng, nhìn chăm chú giày cao gót dưới đất, hơi lui về sau một bước.
Bọn họ đồng loạt lộ ra ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa luống cuống.
Mở cửa, ném giày, khoá cửa, dựng thẳng ngón giữa.
…
Động tác tự nhiên liền mạch như nước chảy mây trôi!
“Bái bai quý khách!” Văn Tư Thành xoay người chống nạnh: “Tiếp theo đi đâu đây? Phòng y tế hả?”
Chuyện khu vực quản hạt liên quan đến Thần điện Bóng Tối nhưng lại xuất hiện loài người kỳ lạ thuộc sự quản lý của Thần điện Ánh Sáng.
Nhưng ra khỏi phòng máy, lại có một đôi giày cao gót đặt ở bên ngoài phòng.
Bất kể hành động dù là Vân Thiển đập đầu quỷ nữ phòng máy, hay là Văn Tư Thành ném chuyện ma giày cao gót trên cao đều thay đổi cách nhìn của những người chơi khác.
Giới đột nhiên nổi hứng muốn xem tín đồ bại não đang làm gì.
Cứu giúp thế giới tận thế mấy lần, bọn họ chưa từng thấy cách thức xử lý ngược đời như vậy.
Một mảnh vải đen mỏng quấn trên đôi mắt ngài thần linh, buộc chặt sau gáy, phần rũ xuống chảy xuôi trên mái tóc bạc.
Văn Tư Thành: “Đi nhanh lên, giúp xong vụ này, tôi và Vân chó còn phải thể nghiệm cuộc sống học đường, dù sao đối mặt với chuyện ma thì chúng tôi cũng chỉ là đồ bỏ thôi.”
Văn Tư Thành lại sử dụng tốc độ mà một người béo không nên có cầm lấy giày cao gót, lao tới trước cửa sổ cuối hành lang.
“Cộp, cộp, cộp.”
Người chơi thần chọn Vương Tư Tuệ, người chơi bình thường Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Đặng Lan Lan và Lý Duy, từ đầu đến cuối đều chưa từng đối đầu trực diện với chuyện ma.
Cả đám nghi ngờ Văn Tư Thành ngầm chửi bọn họ là đồ bỏ, nhưng lại chẳng có chứng cứ.
Bọn họ đồng loạt lộ ra ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa luống cuống.
Cả đám nghi ngờ Văn Tư Thành ngầm chửi bọn họ là đồ bỏ, nhưng lại chẳng có chứng cứ.
Tống Hành Chỉ nhắc nhở: “Lát nữa là trời sáng rồi.”
Chuyện ma chỉ xuất hiện vào thời gian nhất định, trời vừa sáng thì tất cả sẽ biến mất. Đây là tin tức mà Tống Hành Chỉ nói cho bọn họ biết.
Tống Hành Chỉ nhắc nhở: “Lát nữa là trời sáng rồi.”
Bọn họ lập tức rời khỏi toà hành chính.
Chuyện ma chỉ xuất hiện vào thời gian nhất định, trời vừa sáng thì tất cả sẽ biến mất. Đây là tin tức mà Tống Hành Chỉ nói cho bọn họ biết.
Trước toà hành chính đậu không ít xe đạp việt dã, Đặng Chung thuần thục cạy khoá, mọi người đạp xe chạy về phía phòng y tế.
Vân Thiển bị đặt trên tấm ván xe đẩy, đẩy xe là Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ, phía sau là Vương Tư Tuệ đề phòng Vân Thiển trượt khỏi tấm ván.
Không phải con đường nào cũng bằng phẳng, đường đi xóc nảy không ít. Vân Thiển vốn nằm nghiêng, tư thế thục nữ, vẻ mặt nhu mì. Đường xóc một cái, tay chân cô lật ra, cơ thể nằm kiểu chữ Đại(*) trên ván, hình như đang mơ mộng đẹp, mồm há thật to. Đường lại xóc một cái, nhúm tóc văng vào miệng, bị cô nhai nhóp nhép.
Quỷ nữ bằng lòng chủ động thả họ khỏi phòng máy.(*) Chữ Đại: Cả đám nghi ngờ Văn Tư Thành ngầm chửi bọn họ là đồ bỏ, nhưng lại chẳng có chứng cứ.Chuyện khu vực quản hạt liên quan đến Thần điện Bóng Tối nhưng lại xuất hiện loài người kỳ lạ thuộc sự quản lý của Thần điện Ánh Sáng.大
…
(*) Chữ Đại:
Tiếng giày cao gót khựng lại, áp lực trên người biến mất.
Giới đột nhiên nổi hứng muốn xem tín đồ bại não đang làm gì.
Ngài mở Thuỷ kính, nhìn vào, vẻ mặt cứng đờ, cất Thuỷ kính lại.
Vương Lâm vào nhà, kinh ngạc hỏi: “Ngài Giới, mắt ngài sao vậy?”
Người chơi thần chọn Vương Tư Tuệ, người chơi bình thường Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Đặng Lan Lan và Lý Duy, từ đầu đến cuối đều chưa từng đối đầu trực diện với chuyện ma.
Tống Hành Chỉ giả làm kẻ ngốc, chẳng nhìn thấy cái gì.
Một mảnh vải đen mỏng quấn trên đôi mắt ngài thần linh, buộc chặt sau gáy, phần rũ xuống chảy xuôi trên mái tóc bạc.
Mặt giới không cảm xúc đáp: “Nhìn thấy thứ làm ta xốn mắt.”
Vương Lâm: “…”
Ông ta báo cáo kết quả điều tra với Giới.
Chuyện khu vực quản hạt liên quan đến Thần điện Bóng Tối nhưng lại xuất hiện loài người kỳ lạ thuộc sự quản lý của Thần điện Ánh Sáng.
Chương này cười rung giường. Một sadako IQ thấp, một nữ cận nặng bạo lực và một Giới câm nín.
Giới kiểu: Tín đồ bại não quả đúng là tín đồ bại não. Chị không còn hình tượng để mất với thần nữa rồi ???.
Chị không còn hình tượng gì trước mặt thần nữa rồi haha, nhưng mà Giới có phải nam chính không ta
tín đồ duy nhất có khác khiến thần câm nín luôn thật là bội phục tướng ngủ của chị
chị nhà là tín đồ duy nhất mờ sao Giới nỡ ghét bỏ chị vì tướng ngủ chị hơi lạ xíu
Tín đồ đầu tiên và duy nhất có khác :))) khác ngừoi :))))
Con ma gặp chị này cũng nổ não. phải vén cái mái tóc 1000 năm 1 kiểu lên nhìn xem ai mà kinh thế
Tự dưng mình có cảm giác như bà ma là cô nữ sinh ngại ngùng lúc nào cũng cúi mặt bị một đám người khi dễ ? tội nghịp
Trời đất ơi :))))), cười muốn xỉu, lần đầu đọc truyện linh dị mà 1 chút hồi hộp tui cũng ko có, haha