Cá muối cứu thế – Chương 12

Chương 12

Đanh đá chửi đổng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cửa phòng y tế khép hờ, ánh sáng màu trắng lạnh chiếu sáng một phần hành lang. Một chiếc giày đồng phục nam đạp lên ánh sáng trắng, Đặng Chung nghiêng người mở lớn khe cửa. Đến tối hắn chỉ, hắn nói: “Ta chưa khóc, ta, ta không sợ nàng”.

Góc nhìn hiện tại có thể thấy rõ gần hết phòng y tế, chỗ bàn làm việc không người, ba giường bệnh đều trống, góc khuất không lớn. Với hình thể Nữ nhền nhện mà Tống Hành Chỉ miêu tả thì ả không thể ẩn núp được. Nàng đích chân nhện cáu kỉnh địa đạp đánh mặt đất.

Trong phòng rất yên tĩnh, gió lùa hù hù qua khe cửa sổ, trần nhà trắng xoá chói loà giống như đèn huỳnh quang, không hề thấy bất kỳ đường nét nào. Thâm thâm địa đâm lại rút ra, dừng lại tại hai người đích mặt trước.

Đặng Chung để ý tới máy tính dựng nghiêng bên dưới giường bệnh, màn hình tối đen.

“Nữ nhền nhện không ở bên trong.” Anh thấp giọng: “Tôi nhìn thấy máy tính rồi.” Chỉ kém một centimet, hội đâm xuyên da của bọn họ.

Đặng Chung dự định một mình anh vào, những người khác trông chừng ở ngoài là được. Loại này cá chết chọi gà nhãn thật đáng sợ liễu.

Khoảnh khắc vừa bước chân vào phòng y tế, cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi, vách tường màu trắng biến thành vách sơn động nhấp nhô, tơ nhện rũ xuống khắp nơi. Nữ nhền nhện cảnh cáo sau, hai người im như thóc.

Đặng Chung giật thót, đành phải dừng lại động tác bước vào phòng. Nghiên cứu ban nãy hơn đích nữ sĩ đồng hồ đeo tay.

Vương Tư Tuệ hỏi: “Sao vậy?” Cũng bày ra tư thế đề phòng.

Đặng Chung quan sát phòng y tế, tất cả bình thường, giống như cảnh tượng mà anh thoắt thấy chỉ là ảo giác. Cứu thế biểu một chút cơ sở thuộc tính mức.

Đng Chung thut li sơlưc chuyn cnhtưng k lĩva thy, dùsao đây cũngìlà chuyn ma,¹kh năng anhïny sinh oЇgiác không ln.Chín mươi chínIphn trăm là{phòng y tếécó vn đ,ìk cho đng]bn là đmi ngưi đóphòng.

Ngưi chơi skhông chết, nhưngngưi chơi sb vây hãm.

Lnhư b hànhh, kh năngàchu đng khôngtt rt dïsuy sp tinh[thn. Đng Chungìđã tng thytrưng hp nhưfvy.

Nói xong, anhchun b vàoĩtrong, Văn TưThành bng nhiênùgi li.

“Gì h?!”Đng Chung mtÍkiên nhn.

Văn TưThành ném mtsi dây thngùti. Đây làícông c màúanh chun bÏsau khi gpĩchuyn ma giáoũviên ch nhimôhôm trưc. Dâynày dùng đĩct tng thtđheo ln, khá{chn chn.

“Cu bucýlên ngưi, lnhư có chuyngì tôi dÍkéo cu ra…ưTôi và Vânɨchó suy đoánicó th chuynîma không thínào ri khilãnh đa caãbn chúng.”

ĐngĩChung trm mcíhi lâu, nhnly dây thngbuc lên ngưi.êTrưc khi vàoïca, anh nhfging nói “cmíơn.”

Văn Tư)Thành ct đuĮdây còn livào ngưi mình.óVi trng lưng(này, ch cnanh đng yênthì đã làímt cây cc.

Hànhlang yên tĩnh,Ĭtrong phòng yítế càng yênếtĩnh hơn.

Đng Chungnhm thng mcơtiêu chy vphía máy tính,dưi giưng, nmsp xung, đuIngón tay chmvào máy tính,đnh đt ngayìmáy vào baloĩnhưng li nhnđưc cnh báoũkhông th ctgi.

Balo mưi ngănįca ngưi chơiôch có thđđt vt phmôkhông có sinhīmnh.

Máy tính nàylà chuyn ma,chuyn ma đưcquyết đnh làìvt phm có,sinh mnh nênîđương nhiên khôngũth ct vàoábalo.

Đng Chung chìđành ôm nóvào lòng. Đangàđnh rút lui,bng anh nhìnthy mt cáiíkén hình ngưi:dng đng chgóc khut màòca ra vàoîkhông nhìn thy.

Khuônìmt đau đnòca con ngưiĪin hn lên:tơ nhn màutrng. Đng Chungbưc lên, kéomnh mt cáijkén trong sĩđó, bên tronglà mt hcÎsinh nam, cònth thoi thóp.

Anhtháo liên tiếpónhng cái kén)khác, tt cbên trong đu°là con ngưi,²du hiu sinhtn rt yếu.

Tngcng mưi lămĺcái kén, anhêln lưt kéojra, nhìn thyngưi nào cũngcòn sng, mtmình anh khôngth mang hếtra khi đây.

Khtht.” Đng Chungmng mt câu.

Tròíchơi Chúa cu²thế đưc ngưichơi gi làıtrò chơi, nhưng]thế gii tnàthế là thế)gii tht. NgưiÏbn x khôngphi NPC trongtrò chơi, màưlà ngưi tht.Anh không thõthy chết khôngЇcu!

Đng Chung némmáy tính chongưi ngoài ca)trưc: “Đng LanLan, ch lymáy tính, trôngchng Tng HànhíCh và VânìThin, nhng ngưiɪkhác vào đây[giúp mt tay.,Trong này cómưi lăm hcîsinh b nht,tt c đu(còn sng.”

TngHành Ch ngheăĐng Chung vaįnói xong, nhngngưi khác khôngíh do dmà bưc vàophòng y tếcu ngưi, bnh còn chngàquan tâm tiftính mng caīmình. Đây làĮđc tính caothưng trong bêsách xut bnĩnhiu năm trưc¸mà cu tngíđc sao?

Tng Hành(Ch vô cùnglo lng, nhìnv phía ĐngLan Lan: “Bn{h không saoch?”

Đng LanÍLan n nĩcưi nhàn nht:ãThay vì lolng cho h,chi bng trưctiên chúng ta[đc hết thôngătin v chuynIma trên máyđtính. Đến lúcđó, chúng taúcó th nâng²cao hiu sutđi phó chuynĩma.”

Cô taýbình tĩnh đếnếđáng s, khôngÏh có chútfcm xúc kíchĺđng nào.

Máy tính²trong tay ĐngĪLan Lan mĩkhông lên, gingnhư hết pin.

ĐngILan Lan cauémày: “Phi tìmĩnơi sc pinémi đưc.”

TngïHành Ch đtìVân Thin nmìtrên chân mình,ĩvươn tay vĩphía Đng LanLan: “Đ tôióth xem, nóãkhông phi máyètính bình thưng.”

Máy tính vàotay Tng HànhíCh t đngïsáng lên, khôngìh có bt:c giao dinkhi đng nào,màn hình đenphát ra ánhísáng m o,vào thng dinòđàn trưng hc,ưnhy ti mcChuyn ma】

Miïmt bài đăngđu viết tên]tui chuyn maļkhác nhau, mu[câu đu là【Tên chuyn ma+ Đa đim°nào đó ɨtrưng】

Có th này,ıbn h điɪphó chuyn maâd dàng hơnnhiu.

Ta đ bàiđăng chuyn maļbng thông báo¸mà Tng Hành,Ch xem lúc{trưc biến thànhímàu xám, khôngèth nhp vào.

Chuynma N nhnìnhn đang Ítrên cùng, sļlưt xem lnnht.

“…Bn có nghechưa? Sau khin nhân viêny tế nhnnhn b hcɨsinh n không[biết tên tnļcông, cô taíhi sinh nhưngkhông bao giôm lòng nhânt đi viícon ngưi na.ïN nhân viêny tế nhnìnhn s hi²mi ngưi bưcvào phòng yítế ‘Có tngıgp mt hcâsinh n tócnâu trà trơtráo hay chưa?.Nếu bn khôngth cho ra:đáp án màìN nhn nhnhài lòng, bnĨs biến thànhcht dinh dưngĩsng.”

“…Gai đcàcm vào cơĭth bn, bơmnc đc. Ncđc ăn mònýni tng, khiếnìbn tan chyíthành thc ung:d hút, bnĭs không điđưc bt c}ai ti cu.ɪNên nh, ban¸đêm không đưcãbưc vào phòngơy tế

Đcĭti đây, scîmt Đng LanLan và TngHành Ch chtèbiến. Nếu nhưĭđng phi Nļnhn nhn, bn°s không điЇđưc bt cai ti cu,vy ngưi sngmà Đng Chungénhìn thy làgì?

Ging như nhnra ý nghĩca h, caéphòng y tế]đóng sm li.

Ttc ngưi trongíphòng đu kinhĬhãi.

Lúc nhn sănưmi, nó thíchth mi câu°trên mng nhn,ưch nhng coními khác mcby.

Ch cn conìmi bưc vàoõphm vi mngănhn, con nhncó th phánáđoán v tríũvà s lưng{con mi davào s rungèđng ca mngĮnhn.

Kén hình ngưiİch là micâu mà Nnhn nhn cĩtình bày ra.

Mtloi mi câucó cha chtcc đc.

Con ngưiy à, khómà vt b:đng loi, dùɩbiết nơi nàyīn giu nguyĩhim thì bnàh cũng sdũng cm quênìmình.

Tơ nhện trên trần nhà chậm chạp rũ xuống , từng vòng tơ nhện nguỵ trang thành trần nhà rời ra, để lộ Nữ nhền nhện ẩn núp bên dưới.

Người lần trước khiến ả tức giận như vậy là học sinh nữ thừa cơ làm móng lại đánh lén ả. Cái tên loài người lần này còn to gan hơn, dám đòi nướng ả ăn…

Bọn Đặng Chung ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà. Một con nhện khổng lồ bám bên trên, rình rập bọn họ như hổ rình mồi.

So với Nữ nhền nhện mà Vân Thiển và Tống Hành Chỉ gặp lúc trước, hình dáng Nữ nhền nhện bây giờ gần như hoàn toàn hoá nhện, chỉ còn phần đầu là gương mặt phụ nữ méo mó.

Văn Tư Thành đập ầm ầm lên cửa.

Tơ nhện trên trần nhà chậm chạp rũ xuống , từng vòng tơ nhện nguỵ trang thành trần nhà rời ra, để lộ Nữ nhền nhện ẩn núp bên dưới.

Năm người Đặng Chung, Văn Tư Thành, Vương Tư Tuệ khiêng học sinh tới cửa. Vừa đi được nửa đường, cửa đã đóng lại. Sức nặng trên bả vai dần dần giảm xuống, cuối cùng hoá thành chất lỏng chảy khắp người bọn họ.

Văn Tư Thành thật đúng không uổng phí cơ thể phì nhiêu chắc nịch, sức lực anh rất lớn, kéo giữ cơ thể khổng lồ của Nữ nhền nhện chỉ bằng sức của mình.

Vân Thiển giơ tay lên bịt miệng Tống Hành Chỉ. Cánh môi dưới lòng bàn tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể người này vẫn thấp như trước.

Tính ăn mòn của chất độc cực mạnh, tốc độ ăn mòn rất nhanh, nhanh đến độ người chơi chưa kịp nhận ra đau đớn thì chỉ số sinh mạng đã cấp tốc giảm sút. Đến khi số mạng tăng thêm một, trạng thái tất cả mọi người phục hồi, chất lỏng biến mất.

Nội dung trên bài đăng chuyện ma sẽ căn cứ vào những gì chuyện ma trải qua mà thay đổi. Bài đăng ban đầu về điểm yếu của Nữ nhền nhện đã biến mất không còn tăm hơi, vậy nghĩa là Nữ nhền nhện không còn điểm yếu sao?

“Mở cửa! Nữ nhền nhện, cô có gan nhốt bạn tôi thì có gan mở cửa đi! Lần trước, một mình tôi làm móng cho cô chưa đủ sao, bây giờ còn muốn bắt bạn tôi làm móng cho cô nữa à? Làm chuyện ma thì đừng nên tham quá, cô mà tham quá, tôi nhìn cô là nghĩ tới phần mộ tổ tiên bốc khói trắng, một đàn cò trắng giữa trời xanh đấy!”

Tính ăn mòn của chất độc cực mạnh, tốc độ ăn mòn rất nhanh, nhanh đến độ người chơi chưa kịp nhận ra đau đớn thì chỉ số sinh mạng đã cấp tốc giảm sút. Đến khi số mạng tăng thêm một, trạng thái tất cả mọi người phục hồi, chất lỏng biến mất.

Nữ nhền nhện: “?”

Vương Tư Tuệ sợ côn trùng, cô không chịu nổi dáng vẻ của Nữ nhền nhện, liên tục lùi người về phía sau cho đến khi chạm vào cửa.

Bẫy mồi của ả bẫy hụt sao?

Nữ nhền nhện: “?”

Năm người Đặng Chung, Văn Tư Thành, Vương Tư Tuệ khiêng học sinh tới cửa. Vừa đi được nửa đường, cửa đã đóng lại. Sức nặng trên bả vai dần dần giảm xuống, cuối cùng hoá thành chất lỏng chảy khắp người bọn họ.

Bọn Đặng Chung ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà. Một con nhện khổng lồ bám bên trên, rình rập bọn họ như hổ rình mồi.

Người chơi lập tức chạy trốn tứ phía, cách xa cửa ra vào, né tránh đòn công kích của Nữ nhền nhện.

Vương Tư Tuệ sợ côn trùng, cô không chịu nổi dáng vẻ của Nữ nhền nhện, liên tục lùi người về phía sau cho đến khi chạm vào cửa.

Theo lời Vân Thiển, dao phẫu thuật là vũ khí mà Nữ nhền nhện sợ hãi.

Cửa không mở được, bọn họ bị bao vây trong phạm vi chuyện ma.

So với Nữ nhền nhện mà Vân Thiển và Tống Hành Chỉ gặp lúc trước, hình dáng Nữ nhền nhện bây giờ gần như hoàn toàn hoá nhện, chỉ còn phần đầu là gương mặt phụ nữ méo mó.

Văn Tư Thành nuốt nước miếng một tiếng ực, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.

Cửa mở rồi.

Đặng Chung theo bản năng cảm thấy Văn Tư Thành không phải nuốt nước miếng vì căng thẳng, mà vì nguyên nhân khác.

Văn Tư Thành lau nước miếng khoé miệng: “Mọi người đã ăn nhện nướng Campuchia chưa? Vừa ngon vừa giòn, giá trị dinh dưỡng lại cao, con nhện lớn như vậy mà không nướng ăn thì tiếc lắm —— Đệch!”

Điểm yếu mà Vân Thiển tấn công Nữ nhền nhện trước đây không còn là điểm yếu của đối phương.

Văn Tư Thành lau nước miếng khoé miệng: “Mọi người đã ăn nhện nướng Campuchia chưa? Vừa ngon vừa giòn, giá trị dinh dưỡng lại cao, con nhện lớn như vậy mà không nướng ăn thì tiếc lắm —— Đệch!”

Nữ nhền nhện nhảy từ trần nhà xuống, móng nhọn như dao ở chân trước đâm lún xuống đất, đơn giản giống như cắm vào tàu hủ.

Bọn Văn Tư Thành bị nhốt trong phòng y tế, trước tiên cô phải nghĩ cách mở cửa mới được.

Người chơi lập tức chạy trốn tứ phía, cách xa cửa ra vào, né tránh đòn công kích của Nữ nhền nhện.

Vẻ mặt Vân Thiển nặng nề bước tới trước cửa.

Nữ nhền nhện bị lời của Văn Tư Thành chọc giận.

Đặng Chung theo bản năng cảm thấy Văn Tư Thành không phải nuốt nước miếng vì căng thẳng, mà vì nguyên nhân khác.

Người lần trước khiến ả tức giận như vậy là học sinh nữ thừa cơ làm móng lại đánh lén ả. Cái tên loài người lần này còn to gan hơn, dám đòi nướng ả ăn…

Người chơi bên trong phòng y tế đều trải qua vài thế giới tận thế, cơ thể không phải linh hoạt bẩm sinh nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.

Không thể tha thứ!

Không! Thể! Tha! Thứ!

Đặng Lan Lan và Tống Hành Chỉ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nếu như đanh đá chửi đổng là có thể khiến chuyện ma mở cửa, vậy chuyện ma này…

Bẫy mồi của ả bẫy hụt sao?

Người chơi bên trong phòng y tế đều trải qua vài thế giới tận thế, cơ thể không phải linh hoạt bẩm sinh nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.

Vân Thiển nói: “Tạm thời cậu đừng khóc, khóc làm tôi đau đầu, kể rõ tình hình rồi hẳn khóc.”

Bọn họ nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Nữ nhền nhện, dưới đất đặt dao phẫu thuật.

Nữ nhền nhện bị lời của Văn Tư Thành chọc giận.

Theo lời Vân Thiển, dao phẫu thuật là vũ khí mà Nữ nhền nhện sợ hãi.

Vương Tư Tuệ nhặt dao lên, cơ bắp cánh tay căng ra, vạch một vết sâu hoắm trên chân nhện.

Đặng Chung nhân cơ hội nhảy lên lưng ả, vòng từ sau ra trước, đâm vào mắt ả!

Nữ nhền nhện: “Mày tưởng thứ này còn có thể gây thương tích cho tao sao?” Một chân giẫm lên Vương Tư Tuệ, chân khác đâm vào người cô.

Nữ nhền nhện chuẩn bị bồi thêm một cước giẫm vỡ đầu Vương Tư Tuệ, bỗng cơ thể ả khựng lại.

Cửa không mở được, bọn họ bị bao vây trong phạm vi chuyện ma.

Vương Tư Tuệ đau đớn kêu lên. Mặc dù có thể hồi sinh, nhưng đau đớn lúc bị tấn công không hề giảm bớt, chỉ đành cầu chỉ số sinh mạng chóng cạn để bước vào sinh mạng mới, như vậy mới không bị đau đớn ảnh hưởng.

Nữ nhền nhện nhảy từ trần nhà xuống, móng nhọn như dao ở chân trước đâm lún xuống đất, đơn giản giống như cắm vào tàu hủ.

Nữ nhền nhện thấy Vương Tư Tuệ bất tử, cô ả chợt nhớ tới Vân Thiển càng đánh càng hăng, tâm trạng ả cực kỳ xấu.

Nữ nhền nhện chuẩn bị bồi thêm một cước giẫm vỡ đầu Vương Tư Tuệ, bỗng cơ thể ả khựng lại.

Cô vừa tỉnh lại đã nghe Tống Hành Chỉ nói bằng giọng mếu máo nóng ruột: “Mọi người bị nhốt bên trong rồi, chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở cửa. Nữ nhền nhện sẽ giết bọn họ mất, chúng ta phải làm sao đây?”

Văn Tư Thành thật đúng không uổng phí cơ thể phì nhiêu chắc nịch, sức lực anh rất lớn, kéo giữ cơ thể khổng lồ của Nữ nhền nhện chỉ bằng sức của mình.

Vân Thiển nhìn nội dung bài đăng trong máy, ánh mắt cô dừng lại ở câu “Có từng gặp một học sinh nữ tóc nâu trà trơ tráo hay chưa?”.

Đặng Chung nhân cơ hội nhảy lên lưng ả, vòng từ sau ra trước, đâm vào mắt ả!

Tất cả mọi người bị hất văng.

Bọn họ nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Nữ nhền nhện, dưới đất đặt dao phẫu thuật.

Vương Tư Tuệ đau đớn kêu lên. Mặc dù có thể hồi sinh, nhưng đau đớn lúc bị tấn công không hề giảm bớt, chỉ đành cầu chỉ số sinh mạng chóng cạn để bước vào sinh mạng mới, như vậy mới không bị đau đớn ảnh hưởng.

Điểm yếu mà Vân Thiển tấn công Nữ nhền nhện trước đây không còn là điểm yếu của đối phương.

Văn Tư Thành đập ầm ầm lên cửa.

Nữ nhền nhện: “Mày tưởng thứ này còn có thể gây thương tích cho tao sao?” Một chân giẫm lên Vương Tư Tuệ, chân khác đâm vào người cô.

Tiếng đập như sấm nổ đánh thức Vân Thiển khỏi cơn mơ.

Cô vừa tỉnh lại đã nghe Tống Hành Chỉ nói bằng giọng mếu máo nóng ruột: “Mọi người bị nhốt bên trong rồi, chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở cửa. Nữ nhền nhện sẽ giết bọn họ mất, chúng ta phải làm sao đây?”

Vân Thiển giơ tay lên bịt miệng Tống Hành Chỉ. Cánh môi dưới lòng bàn tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể người này vẫn thấp như trước.

Đặng Lan Lan kể lại rõ ràng mạch lạc tất cả sự việc.

Vân Thiển nói: “Tạm thời cậu đừng khóc, khóc làm tôi đau đầu, kể rõ tình hình rồi hẳn khóc.”

Vương Tư Tuệ nhặt dao lên, cơ bắp cánh tay căng ra, vạch một vết sâu hoắm trên chân nhện.

Đặng Lan Lan kể lại rõ ràng mạch lạc tất cả sự việc.

Vân Thiển nhìn nội dung bài đăng trong máy, ánh mắt cô dừng lại ở câu “Có từng gặp một học sinh nữ tóc nâu trà trơ tráo hay chưa?”.

Lẽ nào câu này là nói cô?

Nội dung trên bài đăng chuyện ma sẽ căn cứ vào những gì chuyện ma trải qua mà thay đổi. Bài đăng ban đầu về điểm yếu của Nữ nhền nhện đã biến mất không còn tăm hơi, vậy nghĩa là Nữ nhền nhện không còn điểm yếu sao?

Bọn Văn Tư Thành bị nhốt trong phòng y tế, trước tiên cô phải nghĩ cách mở cửa mới được.

Tất cả mọi người bị hất văng.

Vẻ mặt Vân Thiển nặng nề bước tới trước cửa.

Cô giơ tay gõ.

Lẽ nào câu này là nói cô?

“Mở cửa! Nữ nhền nhện, cô có gan nhốt bạn tôi thì có gan mở cửa đi! Lần trước, một mình tôi làm móng cho cô chưa đủ sao, bây giờ còn muốn bắt bạn tôi làm móng cho cô nữa à? Làm chuyện ma thì đừng nên tham quá, cô mà tham quá, tôi nhìn cô là nghĩ tới phần mộ tổ tiên bốc khói trắng, một đàn cò trắng giữa trời xanh đấy!”

Đặng Lan Lan và Tống Hành Chỉ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nếu như đanh đá chửi đổng là có thể khiến chuyện ma mở cửa, vậy chuyện ma này…

Cửa mở rồi.

***

Gợi ý pass Chương 13: Chuyện ma giáo viên chủ nhiệm ở rừng cây phía Nam tên gì? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)

5 14 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

68 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mướp đắng sấy khô
Mướp đắng sấy khô
2 Năm Cách đây

Văn Tư Thành mà không phải cao thủ núp bóng thì không tin.
Đặng Chung có cái xấu tính, nhưng đúng là vẫn có góc tốt, dù quả thực là không chết nhưng chả ai muốn cái cảm giác đau chết đi cả

Ash Hyeong do
Ash Hyeong do
2 Năm Cách đây

Lòng tốt của Đặng Chung đã hoàn toàn xoá sạch điểm trừ khinh người trước đây của anh ta trong mắt mình.
Trước đây từng đọc mấy bộ xuyên thế giới như vậy, hầu hết các nhân vật đều rất lạnh lùng với người bản xứ vì coi họ là NPC thấy rất là cấn. Bộ này không phụ sự mong đợi của mình nhaaa.

Ann Nguyen
Ann Nguyen
2 Năm Cách đây

Chị lại có thêm biệt danh: “Học sinh nữ tóc nâu trà trơ tráo” haha, Văn Tư Thành hài ghê, còn đòi ăn cả nhện ma.

Ánh Linh
Ánh Linh
2 Năm Cách đây

tổ hợp này đúng kiểu đi đến kéo theo giá trị thù hận đến đấy mà @@

Khanhi
Khanhi
2 Năm Cách đây

không ngờ Đặng Chung lương thiện z làm t hơi bất ngờ do bình thường Đặng Chung độc miệng quá mà

Phương
Phương
2 Năm Cách đây

Mỗi nhân vật lúc đàu sẽ có điểm xấu về mặt nào đó nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt họ vẫn rất tốt, đọc mà thay đổi cách nhìn về Đặng Chung luôn í

Thèm truyện
Thèm truyện
1 Năm Cách đây

Huhu kiếm được pass thử đi thử lại rồi mà mãi không đúng ở chương 13 cứu tui

Nhi
Nhi
5 Tháng Cách đây

Ủa nếu giới hạn khu vực mà bà nhện có thể hoạt động là trong phòng y tế thì sao bạn nữ (người qua đường)trước chạy ra khỏi cửa y tế vẫn bị thịt nhỉ?

68
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!