Chương 12
Đanh đá chửi đổng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cửa phòng y tế khép hờ, ánh sáng màu trắng lạnh chiếu sáng một phần hành lang. Một chiếc giày đồng phục nam đạp lên ánh sáng trắng, Đặng Chung nghiêng người mở lớn khe cửa. Đến tối hắn chỉ, hắn nói: “Ta chưa khóc, ta, ta không sợ nàng”.
Góc nhìn hiện tại có thể thấy rõ gần hết phòng y tế, chỗ bàn làm việc không người, ba giường bệnh đều trống, góc khuất không lớn. Với hình thể Nữ nhền nhện mà Tống Hành Chỉ miêu tả thì ả không thể ẩn núp được. Nàng đích chân nhện cáu kỉnh địa đạp đánh mặt đất.
Trong phòng rất yên tĩnh, gió lùa hù hù qua khe cửa sổ, trần nhà trắng xoá chói loà giống như đèn huỳnh quang, không hề thấy bất kỳ đường nét nào. Thâm thâm địa đâm lại rút ra, dừng lại tại hai người đích mặt trước.
Đặng Chung để ý tới máy tính dựng nghiêng bên dưới giường bệnh, màn hình tối đen.
“Nữ nhền nhện không ở bên trong.” Anh thấp giọng: “Tôi nhìn thấy máy tính rồi.” Chỉ kém một centimet, hội đâm xuyên da của bọn họ.
Đặng Chung dự định một mình anh vào, những người khác trông chừng ở ngoài là được. Loại này cá chết chọi gà nhãn thật đáng sợ liễu.
Khoảnh khắc vừa bước chân vào phòng y tế, cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi, vách tường màu trắng biến thành vách sơn động nhấp nhô, tơ nhện rũ xuống khắp nơi. Nữ nhền nhện cảnh cáo sau, hai người im như thóc.
Đặng Chung giật thót, đành phải dừng lại động tác bước vào phòng. Nghiên cứu ban nãy hơn đích nữ sĩ đồng hồ đeo tay.
Vương Tư Tuệ hỏi: “Sao vậy?” Cũng bày ra tư thế đề phòng.
Đặng Chung quan sát phòng y tế, tất cả bình thường, giống như cảnh tượng mà anh thoắt thấy chỉ là ảo giác. Cứu thế biểu một chút cơ sở thuộc tính mức.
Đặng Chung thuật lại sơịlược chuyện cảnhậtượng kỳ lạĩvừa thấy, dùἰsao đây cũngìlà chuyện ma,¹khả năng anhïnảy sinh ảoЇgiác không lớn.ἶChín mươi chínIphần trăm là{phòng y tếécó vấn đề,ìkể cho đồng]bạn là để‹mọi người đềóphòng.
Người chơi sẽἲkhông chết, nhưngựngười chơi sẽữbị vây hãm.
Lỡệnhư bị hànhẳhạ, khả năngàchịu đựng khôngἰtốt rất dễïsuy sụp tinh[thần. Đặng Chungìđã từng thấyụtrường hợp nhưfvậy.
Nói xong, anhẵchuẩn bị vàoĩtrong, Văn TưἴThành bỗng nhiênùgọi lại.
“Gì hả?!”ỗĐặng Chung mấtÍkiên nhẫn.
Văn TưụThành ném mộtồsợi dây thừngùtới. Đây làícông cụ màúanh chuẩn bịÏsau khi gặpĩchuyện ma giáoũviên chủ nhiệmôhôm trước. Dâyấnày dùng đểĩcột tảng thịtđheo lớn, khá{chắn chắn.
“Cậu buộcýlên người, lỡỉnhư có chuyệnẻgì tôi dễÍkéo cậu ra…ưTôi và Vânɨchó suy đoánicó thể chuyệnîma không thểínào rời khỏiấlãnh địa củaãbọn chúng.”
ĐặngĩChung trầm mặcíhồi lâu, nhậnịlấy dây thừngἳbuộc lên người.êTrước khi vàoïcửa, anh nhỏfgiọng nói “cảmíơn.”
Văn Tư)Thành cột đầuĮdây còn lạiịvào người mình.óVới trọng lượng(này, chỉ cầnẩanh đứng yênịthì đã làímột cây cọc.
Hànhấlang yên tĩnh,Ĭtrong phòng yítế càng yênếtĩnh hơn.
Đặng Chungụnhắm thẳng mụcơtiêu chạy vềỳphía máy tính,dưới giường, nằmắsấp xuống, đầuIngón tay chạmịvào máy tính,ềđịnh đặt ngayìmáy vào baloĩnhưng lại nhậnἶđược cảnh báoũkhông thể cấtỡgiữ.
Balo mười ngănįcủa người chơiôchỉ có thểđđặt vật phẩmôkhông có sinhīmệnh.
Máy tính nàyềlà chuyện ma,ẹchuyện ma đượcổquyết định làìvật phẩm có,sinh mệnh nênîđương nhiên khôngũthể cất vàoábalo.
Đặng Chung chỉìđành ôm nóịvào lòng. Đangàđịnh rút lui,ứbỗng anh nhìnỉthấy một cáiíkén hình người:dựng đứng chỗỹgóc khuất màòcửa ra vàoîkhông nhìn thấy.
Khuônìmặt đau đớnòcủa con ngườiĪin hằn lên:tơ nhện màuẩtrắng. Đặng Chungỵbước lên, kéoứmạnh một cáijkén trong sốĩđó, bên trongἷlà một họcÎsinh nam, còn‹thở thoi thóp.
Anhốtháo liên tiếpónhững cái kén)khác, tất cảẵbên trong đều°là con người,²dấu hiệu sinhḷtồn rất yếu.
Tổngẹcộng mười lămĺcái kén, anhêlần lượt kéojra, nhìn thấyẹngười nào cũngỉcòn sống, mộtἲmình anh khôngậthể mang hếtịra khỏi đây.
“Khỉạthật.” Đặng Chungớmắng một câu.
Tròíchơi Chúa cứu²thế được ngườiọchơi gọi làıtrò chơi, nhưng]thế giới tậnàthế là thế)giới thật. NgườiÏbản xứ khôngợphải NPC trongọtrò chơi, màưlà người thật.ỡAnh không thểõthấy chết khôngЇcứu!
Đặng Chung némấmáy tính choằngười ngoài cửa)trước: “Đặng LanἶLan, chị lấyụmáy tính, trôngẽchừng Tống HànhíChỉ và VânìThiển, những ngườiɪkhác vào đây[giúp một tay.,Trong này cóớmười lăm họcîsinh bị nhốt,ỉtất cả đều(còn sống.”
TốngỳHành Chỉ ngheăĐặng Chung vừaįnói xong, nhữngỷngười khác khôngíhề do dựẻmà bước vàoἶphòng y tếồcứu người, bọnỉhọ còn chẳngàquan tâm tớiftính mạng củaīmình. Đây làĮđức tính caoặthượng trong bộêsách xuất bảnĩnhiều năm trước¸mà cậu từngíđọc sao?
Tống Hành(Chỉ vô cùngẹlo lắng, nhìnắvề phía ĐặngọLan Lan: “Bọn{họ không saoẻchứ?”
Đặng LanÍLan nở nụĩcười nhàn nhạt:ã“Thay vì loựlắng cho họ,ẽchi bằng trướcắtiên chúng ta[đọc hết thôngătin về chuyệnIma trên máyđtính. Đến lúcẵđó, chúng taúcó thể nâng²cao hiệu suấtḽđối phó chuyệnĩma.”
Cô taýbình tĩnh đếnếđáng sợ, khôngÏhề có chútfcảm xúc kíchĺđộng nào.
Máy tính²trong tay ĐặngĪLan Lan mởĩkhông lên, giốngḷnhư hết pin.
ĐặngILan Lan cauémày: “Phải tìmĩnơi sạc pinémới được.”
TốngïHành Chỉ đặtìVân Thiển nằmìtrên chân mình,ĩvươn tay vềĩphía Đặng LanấLan: “Để tôióthử xem, nóãkhông phải máyètính bình thường.”ἱ
Máy tính vàoịtay Tống HànhíChỉ tự độngïsáng lên, khôngìhề có bất:cứ giao diệnẵkhởi động nào,ớmàn hình đenợphát ra ánhísáng mờ ảo,ầvào thẳng diễnòđàn trường học,ưnhảy tới mụcḹ【 Chuyện ma】
Mỗiïmột bài đăngộđều viết tên]tuổi chuyện maļkhác nhau, mẫu[câu đều làỷ【Tên chuyện maἰ+ Địa điểm°nào đó ởɨtrường】
Có thứ này,ıbọn họ đốiɪphó chuyện maâdễ dàng hơnọnhiều.
Tựa đề bàiốđăng chuyện maļbảng thông báo¸mà Tống Hành,Chỉ xem lúc{trước biến thànhímàu xám, khôngèthể nhấp vào.
Chuyệnἶma Nữ nhềnìnhện đang ởÍtrên cùng, sốļlượt xem lớnịnhất.
“…Bạn có ngheỗchưa? Sau khiỏnữ nhân viênệy tế nhềnἲnhện bị họcɨsinh nữ không[biết tên tấnļcông, cô taíhồi sinh nhưngḹkhông bao giờổôm lòng nhânỹtừ đối vớiícon người nữa.ïNữ nhân viênỵy tế nhềnìnhện sẽ hỏi²mỗi người bướcểvào phòng yítế ‘Có từngıgặp một họcâsinh nữ tócỉnâu trà trơỏtráo hay chưa?’.ịNếu bạn khôngụthể cho ra:đáp án màìNữ nhền nhệnἵhài lòng, bạnĨsẽ biến thànhạchất dinh dưỡngĩsống.”
“…Gai độcàcắm vào cơĭthể bạn, bơmἱnọc độc. Nọcỉđộc ăn mònýnội tạng, khiếnìbạn tan chảyíthành thức uống:dễ hút, bạnĭsẽ không đợiửđược bất cứ}ai tới cứu.ɪNên nhớ, ban¸đêm không đượcãbước vào phòngơy tế…”
Đọcĭtới đây, sắcîmặt Đặng LanồLan và TốngợHành Chỉ chợtèbiến. Nếu nhưĭđụng phải Nữļnhền nhện, bạn°sẽ không đợiЇđược bất cứớai tới cứu,ỉvậy người sốngốmà Đặng Chungénhìn thấy làểgì?
Giống như nhậnỗra ý nghĩữcủa họ, cửaéphòng y tế]đóng sầm lại.
Tấtụcả người trongíphòng đều kinhĬhãi.
Lúc nhện sănưmồi, nó thíchỉthả mồi câu°trên mạng nhện,ưchờ những conímồi khác mắcỵbẫy.
Chỉ cần conìmồi bước vàoõphạm vi mạngănhện, con nhệnẽcó thể phánáđoán vị tríũvà số lượng{con mồi dựaỏvào sự rungèđộng của mạngĮnhện.
Kén hình ngườiİchỉ là mồiỳcâu mà Nữổnhền nhện cốĩtình bày ra.
Mộtẵloại mồi câuịcó chứa chấtἲcực độc.
Con ngườiẫấy à, khóớmà vứt bỏ:đồng loại, dùɩbiết nơi nàyīẩn giấu nguyĩhiểm thì bọnàhọ cũng sẽỉdũng cảm quênìmình.
Tơ nhện trên trần nhà chậm chạp rũ xuống , từng vòng tơ nhện nguỵ trang thành trần nhà rời ra, để lộ Nữ nhền nhện ẩn núp bên dưới.
Người lần trước khiến ả tức giận như vậy là học sinh nữ thừa cơ làm móng lại đánh lén ả. Cái tên loài người lần này còn to gan hơn, dám đòi nướng ả ăn…
Bọn Đặng Chung ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà. Một con nhện khổng lồ bám bên trên, rình rập bọn họ như hổ rình mồi.
So với Nữ nhền nhện mà Vân Thiển và Tống Hành Chỉ gặp lúc trước, hình dáng Nữ nhền nhện bây giờ gần như hoàn toàn hoá nhện, chỉ còn phần đầu là gương mặt phụ nữ méo mó.
Văn Tư Thành đập ầm ầm lên cửa.
Tơ nhện trên trần nhà chậm chạp rũ xuống , từng vòng tơ nhện nguỵ trang thành trần nhà rời ra, để lộ Nữ nhền nhện ẩn núp bên dưới.
Năm người Đặng Chung, Văn Tư Thành, Vương Tư Tuệ khiêng học sinh tới cửa. Vừa đi được nửa đường, cửa đã đóng lại. Sức nặng trên bả vai dần dần giảm xuống, cuối cùng hoá thành chất lỏng chảy khắp người bọn họ.
Văn Tư Thành thật đúng không uổng phí cơ thể phì nhiêu chắc nịch, sức lực anh rất lớn, kéo giữ cơ thể khổng lồ của Nữ nhền nhện chỉ bằng sức của mình.
Vân Thiển giơ tay lên bịt miệng Tống Hành Chỉ. Cánh môi dưới lòng bàn tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể người này vẫn thấp như trước.
Tính ăn mòn của chất độc cực mạnh, tốc độ ăn mòn rất nhanh, nhanh đến độ người chơi chưa kịp nhận ra đau đớn thì chỉ số sinh mạng đã cấp tốc giảm sút. Đến khi số mạng tăng thêm một, trạng thái tất cả mọi người phục hồi, chất lỏng biến mất.
Nội dung trên bài đăng chuyện ma sẽ căn cứ vào những gì chuyện ma trải qua mà thay đổi. Bài đăng ban đầu về điểm yếu của Nữ nhền nhện đã biến mất không còn tăm hơi, vậy nghĩa là Nữ nhền nhện không còn điểm yếu sao?
“Mở cửa! Nữ nhền nhện, cô có gan nhốt bạn tôi thì có gan mở cửa đi! Lần trước, một mình tôi làm móng cho cô chưa đủ sao, bây giờ còn muốn bắt bạn tôi làm móng cho cô nữa à? Làm chuyện ma thì đừng nên tham quá, cô mà tham quá, tôi nhìn cô là nghĩ tới phần mộ tổ tiên bốc khói trắng, một đàn cò trắng giữa trời xanh đấy!”
Tính ăn mòn của chất độc cực mạnh, tốc độ ăn mòn rất nhanh, nhanh đến độ người chơi chưa kịp nhận ra đau đớn thì chỉ số sinh mạng đã cấp tốc giảm sút. Đến khi số mạng tăng thêm một, trạng thái tất cả mọi người phục hồi, chất lỏng biến mất.
Nữ nhền nhện: “?”
Vương Tư Tuệ sợ côn trùng, cô không chịu nổi dáng vẻ của Nữ nhền nhện, liên tục lùi người về phía sau cho đến khi chạm vào cửa.
Bẫy mồi của ả bẫy hụt sao?
Nữ nhền nhện: “?”
Năm người Đặng Chung, Văn Tư Thành, Vương Tư Tuệ khiêng học sinh tới cửa. Vừa đi được nửa đường, cửa đã đóng lại. Sức nặng trên bả vai dần dần giảm xuống, cuối cùng hoá thành chất lỏng chảy khắp người bọn họ.
Bọn Đặng Chung ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà. Một con nhện khổng lồ bám bên trên, rình rập bọn họ như hổ rình mồi.
Người chơi lập tức chạy trốn tứ phía, cách xa cửa ra vào, né tránh đòn công kích của Nữ nhền nhện.
Vương Tư Tuệ sợ côn trùng, cô không chịu nổi dáng vẻ của Nữ nhền nhện, liên tục lùi người về phía sau cho đến khi chạm vào cửa.
Theo lời Vân Thiển, dao phẫu thuật là vũ khí mà Nữ nhền nhện sợ hãi.
Cửa không mở được, bọn họ bị bao vây trong phạm vi chuyện ma.
So với Nữ nhền nhện mà Vân Thiển và Tống Hành Chỉ gặp lúc trước, hình dáng Nữ nhền nhện bây giờ gần như hoàn toàn hoá nhện, chỉ còn phần đầu là gương mặt phụ nữ méo mó.
Văn Tư Thành nuốt nước miếng một tiếng ực, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.
Cửa mở rồi.
Đặng Chung theo bản năng cảm thấy Văn Tư Thành không phải nuốt nước miếng vì căng thẳng, mà vì nguyên nhân khác.
Văn Tư Thành lau nước miếng khoé miệng: “Mọi người đã ăn nhện nướng Campuchia chưa? Vừa ngon vừa giòn, giá trị dinh dưỡng lại cao, con nhện lớn như vậy mà không nướng ăn thì tiếc lắm —— Đệch!”
Điểm yếu mà Vân Thiển tấn công Nữ nhền nhện trước đây không còn là điểm yếu của đối phương.
Văn Tư Thành lau nước miếng khoé miệng: “Mọi người đã ăn nhện nướng Campuchia chưa? Vừa ngon vừa giòn, giá trị dinh dưỡng lại cao, con nhện lớn như vậy mà không nướng ăn thì tiếc lắm —— Đệch!”
Nữ nhền nhện nhảy từ trần nhà xuống, móng nhọn như dao ở chân trước đâm lún xuống đất, đơn giản giống như cắm vào tàu hủ.
Bọn Văn Tư Thành bị nhốt trong phòng y tế, trước tiên cô phải nghĩ cách mở cửa mới được.
Người chơi lập tức chạy trốn tứ phía, cách xa cửa ra vào, né tránh đòn công kích của Nữ nhền nhện.
Vẻ mặt Vân Thiển nặng nề bước tới trước cửa.
Nữ nhền nhện bị lời của Văn Tư Thành chọc giận.
Đặng Chung theo bản năng cảm thấy Văn Tư Thành không phải nuốt nước miếng vì căng thẳng, mà vì nguyên nhân khác.
Người lần trước khiến ả tức giận như vậy là học sinh nữ thừa cơ làm móng lại đánh lén ả. Cái tên loài người lần này còn to gan hơn, dám đòi nướng ả ăn…
Người chơi bên trong phòng y tế đều trải qua vài thế giới tận thế, cơ thể không phải linh hoạt bẩm sinh nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.
Không thể tha thứ!
Không! Thể! Tha! Thứ!
Đặng Lan Lan và Tống Hành Chỉ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nếu như đanh đá chửi đổng là có thể khiến chuyện ma mở cửa, vậy chuyện ma này…
Bẫy mồi của ả bẫy hụt sao?
Người chơi bên trong phòng y tế đều trải qua vài thế giới tận thế, cơ thể không phải linh hoạt bẩm sinh nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.
Vân Thiển nói: “Tạm thời cậu đừng khóc, khóc làm tôi đau đầu, kể rõ tình hình rồi hẳn khóc.”
Bọn họ nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Nữ nhền nhện, dưới đất đặt dao phẫu thuật.
Nữ nhền nhện bị lời của Văn Tư Thành chọc giận.
Theo lời Vân Thiển, dao phẫu thuật là vũ khí mà Nữ nhền nhện sợ hãi.
Vương Tư Tuệ nhặt dao lên, cơ bắp cánh tay căng ra, vạch một vết sâu hoắm trên chân nhện.
Đặng Chung nhân cơ hội nhảy lên lưng ả, vòng từ sau ra trước, đâm vào mắt ả!
Nữ nhền nhện: “Mày tưởng thứ này còn có thể gây thương tích cho tao sao?” Một chân giẫm lên Vương Tư Tuệ, chân khác đâm vào người cô.
Nữ nhền nhện chuẩn bị bồi thêm một cước giẫm vỡ đầu Vương Tư Tuệ, bỗng cơ thể ả khựng lại.
Cửa không mở được, bọn họ bị bao vây trong phạm vi chuyện ma.
Vương Tư Tuệ đau đớn kêu lên. Mặc dù có thể hồi sinh, nhưng đau đớn lúc bị tấn công không hề giảm bớt, chỉ đành cầu chỉ số sinh mạng chóng cạn để bước vào sinh mạng mới, như vậy mới không bị đau đớn ảnh hưởng.
Nữ nhền nhện nhảy từ trần nhà xuống, móng nhọn như dao ở chân trước đâm lún xuống đất, đơn giản giống như cắm vào tàu hủ.
Nữ nhền nhện thấy Vương Tư Tuệ bất tử, cô ả chợt nhớ tới Vân Thiển càng đánh càng hăng, tâm trạng ả cực kỳ xấu.
Nữ nhền nhện chuẩn bị bồi thêm một cước giẫm vỡ đầu Vương Tư Tuệ, bỗng cơ thể ả khựng lại.
Cô vừa tỉnh lại đã nghe Tống Hành Chỉ nói bằng giọng mếu máo nóng ruột: “Mọi người bị nhốt bên trong rồi, chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở cửa. Nữ nhền nhện sẽ giết bọn họ mất, chúng ta phải làm sao đây?”
Văn Tư Thành thật đúng không uổng phí cơ thể phì nhiêu chắc nịch, sức lực anh rất lớn, kéo giữ cơ thể khổng lồ của Nữ nhền nhện chỉ bằng sức của mình.
Vân Thiển nhìn nội dung bài đăng trong máy, ánh mắt cô dừng lại ở câu “Có từng gặp một học sinh nữ tóc nâu trà trơ tráo hay chưa?”.
Đặng Chung nhân cơ hội nhảy lên lưng ả, vòng từ sau ra trước, đâm vào mắt ả!
Tất cả mọi người bị hất văng.
Bọn họ nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Nữ nhền nhện, dưới đất đặt dao phẫu thuật.
Vương Tư Tuệ đau đớn kêu lên. Mặc dù có thể hồi sinh, nhưng đau đớn lúc bị tấn công không hề giảm bớt, chỉ đành cầu chỉ số sinh mạng chóng cạn để bước vào sinh mạng mới, như vậy mới không bị đau đớn ảnh hưởng.
Điểm yếu mà Vân Thiển tấn công Nữ nhền nhện trước đây không còn là điểm yếu của đối phương.
Văn Tư Thành đập ầm ầm lên cửa.
Nữ nhền nhện: “Mày tưởng thứ này còn có thể gây thương tích cho tao sao?” Một chân giẫm lên Vương Tư Tuệ, chân khác đâm vào người cô.
Tiếng đập như sấm nổ đánh thức Vân Thiển khỏi cơn mơ.
Cô vừa tỉnh lại đã nghe Tống Hành Chỉ nói bằng giọng mếu máo nóng ruột: “Mọi người bị nhốt bên trong rồi, chúng ta dùng mọi cách cũng không thể mở cửa. Nữ nhền nhện sẽ giết bọn họ mất, chúng ta phải làm sao đây?”
Vân Thiển giơ tay lên bịt miệng Tống Hành Chỉ. Cánh môi dưới lòng bàn tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể người này vẫn thấp như trước.
Đặng Lan Lan kể lại rõ ràng mạch lạc tất cả sự việc.
Vân Thiển nói: “Tạm thời cậu đừng khóc, khóc làm tôi đau đầu, kể rõ tình hình rồi hẳn khóc.”
Vương Tư Tuệ nhặt dao lên, cơ bắp cánh tay căng ra, vạch một vết sâu hoắm trên chân nhện.
Đặng Lan Lan kể lại rõ ràng mạch lạc tất cả sự việc.
Vân Thiển nhìn nội dung bài đăng trong máy, ánh mắt cô dừng lại ở câu “Có từng gặp một học sinh nữ tóc nâu trà trơ tráo hay chưa?”.
Lẽ nào câu này là nói cô?
Nội dung trên bài đăng chuyện ma sẽ căn cứ vào những gì chuyện ma trải qua mà thay đổi. Bài đăng ban đầu về điểm yếu của Nữ nhền nhện đã biến mất không còn tăm hơi, vậy nghĩa là Nữ nhền nhện không còn điểm yếu sao?
Bọn Văn Tư Thành bị nhốt trong phòng y tế, trước tiên cô phải nghĩ cách mở cửa mới được.
Tất cả mọi người bị hất văng.
Vẻ mặt Vân Thiển nặng nề bước tới trước cửa.
Cô giơ tay gõ.
Lẽ nào câu này là nói cô?
“Mở cửa! Nữ nhền nhện, cô có gan nhốt bạn tôi thì có gan mở cửa đi! Lần trước, một mình tôi làm móng cho cô chưa đủ sao, bây giờ còn muốn bắt bạn tôi làm móng cho cô nữa à? Làm chuyện ma thì đừng nên tham quá, cô mà tham quá, tôi nhìn cô là nghĩ tới phần mộ tổ tiên bốc khói trắng, một đàn cò trắng giữa trời xanh đấy!”
Đặng Lan Lan và Tống Hành Chỉ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nếu như đanh đá chửi đổng là có thể khiến chuyện ma mở cửa, vậy chuyện ma này…
Cửa mở rồi.
***
Gợi ý pass Chương 13: Chuyện ma giáo viên chủ nhiệm ở rừng cây phía Nam tên gì? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)
Văn Tư Thành mà không phải cao thủ núp bóng thì không tin.
Đặng Chung có cái xấu tính, nhưng đúng là vẫn có góc tốt, dù quả thực là không chết nhưng chả ai muốn cái cảm giác đau chết đi cả
Lòng tốt của Đặng Chung đã hoàn toàn xoá sạch điểm trừ khinh người trước đây của anh ta trong mắt mình.
Trước đây từng đọc mấy bộ xuyên thế giới như vậy, hầu hết các nhân vật đều rất lạnh lùng với người bản xứ vì coi họ là NPC thấy rất là cấn. Bộ này không phụ sự mong đợi của mình nhaaa.
Chị lại có thêm biệt danh: “Học sinh nữ tóc nâu trà trơ tráo” haha, Văn Tư Thành hài ghê, còn đòi ăn cả nhện ma.
tổ hợp này đúng kiểu đi đến kéo theo giá trị thù hận đến đấy mà @@
không ngờ Đặng Chung lương thiện z làm t hơi bất ngờ do bình thường Đặng Chung độc miệng quá mà
Mỗi nhân vật lúc đàu sẽ có điểm xấu về mặt nào đó nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt họ vẫn rất tốt, đọc mà thay đổi cách nhìn về Đặng Chung luôn í
Huhu kiếm được pass thử đi thử lại rồi mà mãi không đúng ở chương 13 cứu tui
Ủa nếu giới hạn khu vực mà bà nhện có thể hoạt động là trong phòng y tế thì sao bạn nữ (người qua đường)trước chạy ra khỏi cửa y tế vẫn bị thịt nhỉ?