Cá muối cứu thế – Chương 14

Chương 14

Toàn trường sợ hãi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nơi sáng đèn ở Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang càng ngày càng nhiều, trường học giống như sống lại, đâu đâu cũng đầy ắp tiếng bàn tán. Chính hắn gia đầu bì đau nhói, kia cái nữ nhân đáng chết.

Hiệu trưởng đang ở khu biệt thự phía Tây Nam trường học, đa phần thầy cô và lãnh đạo có chức vụ cao đều ở chỗ này. Hiệu trưởng liên lạc bảo vệ chịu trách nhiệm quản lý trường học buổi tối. Này tựu là quan thẩm phán đích ưu đãi, quan thẩm phán.

Trong trường chỉ có học sinh và nhân viên bình thường không có vật dụng truyền tin, hiệu trưởng và một số lãnh đạo thì có.

Tít —— Nhưng nghĩ hai tay cố sức lôi kéo mỹ học gia đích.

Tít —— Không không không, ta nghĩ ngươi nhầm lẫn sao liễu.

Điện thoại nối máy. Vân biết nhổ trọc mỹ học gia một khác chỉ nhãn.

“Giọng nói ban nãy là gì, tại sao lúc này phòng phát thanh lại có người , nhân viên phụ trách bên kia đâu?! Mấy người tuần tra kiểu gì vậy?”

Sau khi mắng xong, hiệu trưởng phát hiện đầu dây bên kia không có âm thanh. Ông ta cẩn thận lắng nghe, chỉ có tiếng dòng điện rè rè. Những người khác không có phát hiện thần linh cùng Vương Tư.

Đèn bàn đầu giường ông ta chớp tắt hai lần, trong ống nghe chợt vang lên tiếng thét thảm thiết, doạ hiệu trưởng đánh rơi điện thoại xuống đất.

Màn hình điện thoại nhấp nháy, tự động nhận tin nhắn MMS.

MMS tải hình ảnh. Bọn họ hết sức tò mò Tên hạ nhân rốt cuộc đối chuyện ma.

Tải thành công. Thiển muốn dắt khởi nàng đích tay, nhưng lại trảo liễu cái trống.

Hiệu trưởng bật dậy khỏi giường, nửa người để trần, cơ thể vạm vỡ dựa vào vách tường, hoảng sợ nhìn tấm hình kia. Hoàn có rất nhiều đích nội dung, cùng với một cái nghe trứ nhượng.

Thi thể trong hình bị cắt thành từng mảnh, không mảnh vải che thân, máu chảy đầm đìa,.

“Người kế tiếp là mày.” Mới bắt đầu quan thẩm phán cố ý trao quyền xuống quyền lực.

Lại một tin nhắn nữa, trong tin viết câu nói như vậy.

Không đi hiu trưng kpéphn ng, ôngìta phát hinvách tưng phíasau t tìmm nhũn. Hiu[trưng chm chpquay đu, mt¸đôi tay thòĩt bên sưnmt ra, buvào mt ôngĨta.

Đến lưt màyri nhé.” Tiếngth th dudàng ging nhưngưi tình.

Đu ngưiđàn ông lăn°xung đt, đin}thoi t đng²chuyn sang giaodin radio, chiếckim quay tiquay lui, vanglên tiếng rèũrè.

“…Bn có nghechuyn K phanhthây khuɨbit th côngếchc chưa? Bngi mt cúđin thoi đêm,nhưng ngưi đinthoi kết niļkhông phi làngưi bn quen¸biết, mà làĬmt tiếng thétthm thiết xal. Đó làđi tưng Kãphanh thây đang¹xé xác. Màbn, ngưi nhnéđin thoi caĨgã chính làÎmc tiêu kếtiếp…

Bàn tayıdính máu nhtÎđin thoi dưiđt lên, đènđu giưng nhpnháy ri pht(tt vì khôngchu ni ti,Īkhông gian trongéphòng ch còn³li bóng ti.

Gingnói ch nhânbàn tay runry vì kíchđng: “Trưc trisáng có thìgiết thêm myđa đây? Mtđa? Mưi đa?°Năm mươi đa?ĨHay là mtftrăm đa?”

Lúcìnày, hc sinhtrong phòng kýtúc xá khôngh hay biếtchuyn hiu trưng²đã mt mng,bn h vnđang bàn tánv tiếng phátthanh.

“Xy ra chuyngì vy…

“Hìnhnhư tôi ngheľcái gì mà¹Trò chơi chuyníma, là aiÎđang đùa thế?”î

“Sao đêm hôm(khuya khot liđánh thc ngưita dy, ngkhông ngon thìÍsáng mai daèd s khôngđp đâu, baoĩnhiêu m phmÎdưng da cũngchng cu ni.”

“Tiếng nói trongìphát thanh nghed tht, khôngging ngưi tíïnào, chng líchuyn ma làtht. Không phitrưc đây cóngưi lén lútìk my câuchuyn ma sao…ĩCh cn gim{lên bc thang,th mưi balà có thchnh sa toànb khuyết đimb ngoài trênìngưi…

“Cái gì?”

Nghe nói đến}có th chnhsa tt c{khuyết đim bìngoài, toàn bhc sinh trong[phòng ng vnh{tai lên, cck hng thú.įNhưng không đibn h ngheİthy ni dung,có ngưi cmloa phóng thanhĩhô to bêníngoài lu kýítúc xá :“Tt c miĨngưi hãy rikhi lu kýtúc xá, hinõti ký túcxá rt nguyihim. Tt clp tc xunglu, tp hpİđi v phíaùnhà ăn.”

“Mcík nhìn thyícái gì hocínghe thy âmthanh gì, miĩngưi phi pht²l tt c,îkhông đưc nhìnvào mt chúng,îkhông đưc nghetheo chúng…

Đámhc sinh ĩt ghé vàoban công, cmđèn pin chiếuxung.

Chú bo vímc đng phcbo v caòtrưng, đôi mtdưi mũ trànđy b dâu,râu quai nónkhông co ri{bù, giu kínɨmi biu cmtrên mt ông.

Đóílà ai? Bo,v trưng chúngta à? Chưa,tng gp baogi.”

Á, là{ông ta. Tiíhôm trưc, lúcătôi và bntrai hn hòfb ông taɩbt gp dnv phòng. Đúnglà đ phiníphc.”

“Tôi cũngĩgp chú bov râu riaxm xoàm vàoĮbui ti. Chúáy tt lm,bo bên ngoàinguy him, nóitôi bui tikhông nên ri,khi ký túcéxá.”

Hc sinhvn không đĩý li boưv, tr phithy cô đếnũthông báo, chcho rng boúv lên cơn:nói hai câu,įkhông ai thèmătin..

Bn h xoayìngưi tr vɨphòng ng tiếp,ìhôm sau cònphi lên lp:na.

Thế nhưng…

Đóđólà cái gì!

HcÏsinh tt cicác phòng đuđng lot nhìnâthy th này.

Mtngưi dày đcĩbên trong miíkhe h.

Khe hơt sách vàıbàn hc, kheìh ngăn kéobàn, khe hca khép h,ĩtt c đulà gương mtĪđau kh đangĬnhp nhô, nhìnĩbn h viđôi mt rétĬlnh.

Không h phátra âm thanhínào.

S hãi xâmľchiếm mi tếbào trong cơth, bn hìch có thtrng mt đimt vi thđkia, nhìn chúngthò tng chútêra khi kheh, ging nhưđưc nn ra°t cht nhnĪma quái, bòv phía bnh.

Vào vi chúngÏta.”

Vào viýchúng ta s¸không bao gicô đơn na.”

Vào vi chúng?Į trong kheĩh cht hpđó vi chúng?

Khôngĩkhông không!

Nhúc nhíchđi! Mau nhúcnhích đi! Tisao cơ thkhông th c]đng ch!

Mt tiếngíquát ln kéoêtt c hcsinh ra khi²ni s ——

“Mcàk nhìn thyigì, nghe thy)gì, pht lõbn chúng! KhôngĮđưc nhìn vàoÎmt chúng, không}đưc nghe chúng,úbt k xyòra chuyn gìÎcũng ch cníchy tht nhanh,ĭri khi kýôtúc xá làâđưc!

Cơ th hc}sinh khôi phc°c đng. BnIh ghi nhk li bov, mc kîmi th chyļra ngoài, cmЇđu chy, chımun ri khiký túc xá

“Tiâsao mun riikhi đây?”

“Tisao không thamgia vi chúngta?”

Hoá rađtrong ký túcxá có nhiukhe h nhưvy, đâu đâu¹cũng là tiếngnói ca đámĬmt ngưi nĩnúp trong đó,¸ging nói mơh có namýcó n ,n cha smê hoc khngkhiếp.

Có mt namõsinh không khng²chế tiếp cnkhe h.

Trong nháy{mt, khe hĩmc ra vôs đôi tayãtúm ly cơîth cu ta,Їkéo cu tavào!

Lp tc bêntrong khe htăng thêm gươngïmt cu nam(sinh này, trng(bch vô cmging ht nhnggương mt khácītrong dó, mòming nói “Vàovi chúng taĮ.

Thấy hai người không buông tay, Vân Thiển nói: “Được rồi, tôi nói thật. Thật ra tôi chỉ muốn nhìn gần thử xem người yêu tôi tha thiết trông như thế nào.”

Học sinh tụ tập ở khu vực trống trải dưới lầu ký túc xá càng ngày càng nhiều. Chú bảo vệ đếm số lượng người, ông nhìn về phía ánh sáng tù mù ẩn hiện nơi cuối chân trời.

“Chú bảo vệ, tại sao chú không nói, có phải chú biết cái gì không?”

Ông không thể đợi nữa, đợi nữa thì ngay cả đám học sinh này cũng không giữ được, ông phải đưa bọn họ tới nơi an toàn.

Những người này trốn đằng sau thân cây, ném đá, côn trùng chết và thức ăn thối về phía học sinh đi đường.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Những thứ trong khe hở đó là gì?”

Sau tiếng phát thanh tuyên bố Trò chơi chuyện ma bắt đầu, phòng y tế chỗ bọn họ đứng xuất hiện rất nhiều mặt người núp trong khe hở, trông mà ớn óc.

Ông không thể đợi nữa, đợi nữa thì ngay cả đám học sinh này cũng không giữ được, ông phải đưa bọn họ tới nơi an toàn.

“Bạn của tôi bị hút vào khe hở rồi, làm sao đây, ai cứu bạn ấy đi!”

“Chú bảo vệ, tại sao chú không nói, có phải chú biết cái gì không?”

“Chuyện ma, là chuyện ma sao? Trò chơi chuyện ma nói trong phát thanh…”

Vương Tư Tuệ: “Thần ban chỉ thị mới, trừ nhiệm vụ tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma, lần này chúng ta còn phải bảo vệ người bản xứ, không để họ bị chuyện ma giết hết… Hiện giờ, bọn họ đang gặp nguy hiểm, vị trí là…”

“Chuyện ma, là chuyện ma sao? Trò chơi chuyện ma nói trong phát thanh…”

Chú bảo vệ mỉm cười, hai cẳng chân bắt đầu biến thành nửa trong suốt giống như Quỷ ồn ào: “Bởi vì tôi cũng là một trong số chúng.”

Vương Tư Tuệ đột nhiên buông tay, Vân Thiển lập tức biến thành Husky đứt dây, xông về phía đám chuyện ma khốn kiếp trốn đằng sau gốc cây.

Sau khi an toàn liền có học sinh sực nhớ: “Làm sao đây, tôi chạy gấp quá nên chỉ mặc áo ngủ, chẳng trang điểm gì cả, thế này làm sao nhìn mặt người khác?”

Vân Thiển chịu hết nổi, cô lấy dao và cục gạch từ trong balo ra. Vừa định nhào về phía đám ma trong rừng cây nhỏ, tay trái đã bị Văn Tư Thành giữ, tay phải bị Vương Tư Tuệ kéo.

Lần này đổi lại Vân Thiển ôm lấy cậu, tựa như ôm một chú thú bông xinh đẹp nhẹ tênh.

Bên đường lại ném đá ra, hòn đá chính xác vượt qua tất cả mọi người đập trúng cái đầu sáng sủa của Vân Thiển.

“Mấy người khóc cái gì, đợi thầy cô tới cứu chúng ta. Khoan đã, lỡ nhìn thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề của chúng ta, có khi nào thầy cô sẽ trừ điểm chuyên cần không?”

Bọn họ tra được chuyện ma liên quan đến phát thanh, địa điểm chuyện ma là phòng phát thanh trung tâm .

“Ban nãy là hiệu ứng đặc biệt cố tình tạo ra không chừng, nhằm kiểm tra dưới tình huống hỗn loạn thì chúng ta có thể duy trì theo đuổi cái đẹp hay không…”

Chú bảo vệ: “Đừng để ý tới bọn chúng, chúng là chuyện ma Quỷ ồn ào. Bọn chúng chỉ thích đùa dai chứ không giết người.”

“Im miệng!” Chú bảo vệ quát lớn, ông quyết định không đợi nữa. Trên sân thượng ký túc xá còn có học sinh cầu cứu, nhưng ông chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.

“Muốn giữ mạng thì theo tôi.” Ông nói xong thì trừng mắt về học sinh vẫn còn để ý tới mặt mũi: “Giờ này mà vẫn còn quan tâm ngoại hình, rốt cuộc mấy đứa còn muốn cống nạp cho cô ta bao nhiêu sức mạnh nữa?”

Vương Tư Tuệ đứng yên, ánh mắt rời rạc. Nửa phút sau, cô hoàn hồn, đôi mắt hơi lóe ánh sáng vàng, nhìn về phía mọi người.

Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang là một trường cấp ba. Học sinh tuổi này đa phần không có sức phán đoán, đối diện với nguy hiểm không biết tên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là đi theo người lớn đáng tin nhất.

Học sinh đi theo sau lưng chú bảo vệ, bọn họ phải đi đến nhà ăn trường học phía Nam.

Học sinh đi theo sau lưng chú bảo vệ, bọn họ phải đi đến nhà ăn trường học phía Nam.

Trước giờ Vân Thiển vẫn luôn tỏ vẻ lười nhác bất cần, nhưng có vài chuyện khiến cô rất để tâm. Trong đó, thứ cô để tâm nhất chính là gương mặt mình, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mà mỗi sáng cô đều phải ngắm nghía mười phút đồng hồ.

Chú bảo vệ cũng không giải thích tại sao phải đi tới đó.

Nghe thì có vẻ chuyện ma này giống người hiểu rõ sự tình, mọi người muốn qua giao lưu với đối phương một chút, nếu được thì giết luôn càng tốt.

Ban đầu, trên đường khá yên tĩnh, đi đứng rất bình thường. Đột nhiên hành lang hai bên bỗng xuất hiện một đám người nửa trong suốt, bọn họ mặc đồng phục học sinh kiểu dáng mười mấy năm trước của Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang.

Những người này trốn đằng sau thân cây, ném đá, côn trùng chết và thức ăn thối về phía học sinh đi đường.

Tống Hành Chỉ kịp thời bước lên, tựa như buộc dây lại cho Vân Thiển, cô bị kéo lê dưới cánh tay hai người, nhe răng với đám chuyện ma.

Tầm mắt cô dừng lại trên người Tống Hành Chỉ. Đặng Chung nhận ra, đánh ngất Tống Hành Chỉ.

Học sinh bị doạ thét lên, đám người nửa trong suốt kia hào hứng vỗ tay, số lần ném tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn.

Bọn họ bèn rời khỏi toà nhà kia, chuẩn bị đến phòng phát thanh trung tâm.

“…Nhà ăn trường học.”

Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang là một trường cấp ba. Học sinh tuổi này đa phần không có sức phán đoán, đối diện với nguy hiểm không biết tên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là đi theo người lớn đáng tin nhất.

Chú bảo vệ: “Đừng để ý tới bọn chúng, chúng là chuyện ma Quỷ ồn ào. Bọn chúng chỉ thích đùa dai chứ không giết người.”

Ban đầu, trên đường khá yên tĩnh, đi đứng rất bình thường. Đột nhiên hành lang hai bên bỗng xuất hiện một đám người nửa trong suốt, bọn họ mặc đồng phục học sinh kiểu dáng mười mấy năm trước của Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang.

Có học sỉnh hỏi tại sao chú bảo vệ lại biết rõ như thế.

Chú bảo vệ mỉm cười, hai cẳng chân bắt đầu biến thành nửa trong suốt giống như Quỷ ồn ào: “Bởi vì tôi cũng là một trong số chúng.”

“Bạn của tôi bị hút vào khe hở rồi, làm sao đây, ai cứu bạn ấy đi!”

Bên đường lại ném đá ra, hòn đá chính xác vượt qua tất cả mọi người đập trúng cái đầu sáng sủa của Vân Thiển.

Vân Thiển chịu hết nổi, cô lấy dao và cục gạch từ trong balo ra. Vừa định nhào về phía đám ma trong rừng cây nhỏ, tay trái đã bị Văn Tư Thành giữ, tay phải bị Vương Tư Tuệ kéo.

Vân Thiển: “Tôi không vào, tôi muốn lý luận với bọn chúng. Ở đây có nhiều người xuất sắc như vậy, tại sao chỉ ném vào một mình tôi?”

Nếu như trên tay cô không có con dao và cục gạch thì có lẽ nhóm người sẽ tin.

Sau tiếng phát thanh tuyên bố Trò chơi chuyện ma bắt đầu, phòng y tế chỗ bọn họ đứng xuất hiện rất nhiều mặt người núp trong khe hở, trông mà ớn óc.

Cô vừa lắng nghe tiếng nói của thần.

Bọn họ bèn rời khỏi toà nhà kia, chuẩn bị đến phòng phát thanh trung tâm.

Bọn họ tra được chuyện ma liên quan đến phát thanh, địa điểm chuyện ma là phòng phát thanh trung tâm .

Nghe thì có vẻ chuyện ma này giống người hiểu rõ sự tình, mọi người muốn qua giao lưu với đối phương một chút, nếu được thì giết luôn càng tốt.

Văn Tư Thành: “Chưa chắc, chưa chắc, lỡ đây là bẫy thì sao? Không chừng bọn chúng không thể ra ngoài sáng, bèn dụ chúng ta vào trong.”

Vân Thiển: “Tôi không vào, tôi muốn lý luận với bọn chúng. Ở đây có nhiều người xuất sắc như vậy, tại sao chỉ ném vào một mình tôi?”

Thấy hai người không buông tay, Vân Thiển nói: “Được rồi, tôi nói thật. Thật ra tôi chỉ muốn nhìn gần thử xem người yêu tôi tha thiết trông như thế nào.”

Văn Tư Thành: “Chưa chắc, chưa chắc, lỡ đây là bẫy thì sao? Không chừng bọn chúng không thể ra ngoài sáng, bèn dụ chúng ta vào trong.”

Nếu như trên tay cô không có con dao và cục gạch thì có lẽ nhóm người sẽ tin.

Vương Tư Tuệ đột nhiên buông tay, Vân Thiển lập tức biến thành Husky đứt dây, xông về phía đám chuyện ma khốn kiếp trốn đằng sau gốc cây.

Trước giờ Vân Thiển vẫn luôn tỏ vẻ lười nhác bất cần, nhưng có vài chuyện khiến cô rất để tâm. Trong đó, thứ cô để tâm nhất chính là gương mặt mình, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mà mỗi sáng cô đều phải ngắm nghía mười phút đồng hồ.

Gương mặt xinh đẹp, người gặp người yêu thế này mà hôm nay lại bị ném đá tận mười hai lần!

Chú bảo vệ cũng không giải thích tại sao phải đi tới đó.

Tống Hành Chỉ kịp thời bước lên, tựa như buộc dây lại cho Vân Thiển, cô bị kéo lê dưới cánh tay hai người, nhe răng với đám chuyện ma.

“Ban nãy là hiệu ứng đặc biệt cố tình tạo ra không chừng, nhằm kiểm tra dưới tình huống hỗn loạn thì chúng ta có thể duy trì theo đuổi cái đẹp hay không…”

Văn Tư Thành: “Vương Tư Tuệ, em tin lời cô ấy thật à?”

Gương mặt xinh đẹp, người gặp người yêu thế này mà hôm nay lại bị ném đá tận mười hai lần!

Vương Tư Tuệ đứng yên, ánh mắt rời rạc. Nửa phút sau, cô hoàn hồn, đôi mắt hơi lóe ánh sáng vàng, nhìn về phía mọi người.

Cô vừa lắng nghe tiếng nói của thần.

Tầm mắt cô dừng lại trên người Tống Hành Chỉ. Đặng Chung nhận ra, đánh ngất Tống Hành Chỉ.

Văn Tư Thành: “Vương Tư Tuệ, em tin lời cô ấy thật à?”

Lần này đổi lại Vân Thiển ôm lấy cậu, tựa như ôm một chú thú bông xinh đẹp nhẹ tênh.

Vương Tư Tuệ: “Thần ban chỉ thị mới, trừ nhiệm vụ tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma, lần này chúng ta còn phải bảo vệ người bản xứ, không để họ bị chuyện ma giết hết… Hiện giờ, bọn họ đang gặp nguy hiểm, vị trí là…”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Những thứ trong khe hở đó là gì?”

Sau khi an toàn liền có học sinh sực nhớ: “Làm sao đây, tôi chạy gấp quá nên chỉ mặc áo ngủ, chẳng trang điểm gì cả, thế này làm sao nhìn mặt người khác?”

“…Nhà ăn trường học.”

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 15: Chiếc máy tính mà Tống Hành Chỉ giữ là chuyện ma gì? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)

 

4.9 14 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

65 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Khanhi
Khanhi
2 Năm Cách đây

ngay lúc gay cấn mà chị nhà vẫn quan tâm tới khuôn mặt cạn lời luôn ó mà thui chị đẹp chị có quyền

Phương
Phương
2 Năm Cách đây

Ấn tượng mạnh với nhân vật chua bảo vệ ghê

Hương
Hương
2 Năm Cách đây

Đang đọc gay cấn

65
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!