Chương 14
Toàn trường sợ hãi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nơi sáng đèn ở Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang càng ngày càng nhiều, trường học giống như sống lại, đâu đâu cũng đầy ắp tiếng bàn tán. Chính hắn gia đầu bì đau nhói, kia cái nữ nhân đáng chết.
Hiệu trưởng đang ở khu biệt thự phía Tây Nam trường học, đa phần thầy cô và lãnh đạo có chức vụ cao đều ở chỗ này. Hiệu trưởng liên lạc bảo vệ chịu trách nhiệm quản lý trường học buổi tối. Này tựu là quan thẩm phán đích ưu đãi, quan thẩm phán.
Trong trường chỉ có học sinh và nhân viên bình thường không có vật dụng truyền tin, hiệu trưởng và một số lãnh đạo thì có.
Tít —— Nhưng nghĩ hai tay cố sức lôi kéo mỹ học gia đích.
Tít —— Không không không, ta nghĩ ngươi nhầm lẫn sao liễu.
Điện thoại nối máy. Vân biết nhổ trọc mỹ học gia một khác chỉ nhãn.
“Giọng nói ban nãy là gì, tại sao lúc này phòng phát thanh lại có người , nhân viên phụ trách bên kia đâu?! Mấy người tuần tra kiểu gì vậy?”
Sau khi mắng xong, hiệu trưởng phát hiện đầu dây bên kia không có âm thanh. Ông ta cẩn thận lắng nghe, chỉ có tiếng dòng điện rè rè. Những người khác không có phát hiện thần linh cùng Vương Tư.
Đèn bàn đầu giường ông ta chớp tắt hai lần, trong ống nghe chợt vang lên tiếng thét thảm thiết, doạ hiệu trưởng đánh rơi điện thoại xuống đất.
Màn hình điện thoại nhấp nháy, tự động nhận tin nhắn MMS.
MMS tải hình ảnh. Bọn họ hết sức tò mò Tên hạ nhân rốt cuộc đối chuyện ma.
Tải thành công. Thiển muốn dắt khởi nàng đích tay, nhưng lại trảo liễu cái trống.
Hiệu trưởng bật dậy khỏi giường, nửa người để trần, cơ thể vạm vỡ dựa vào vách tường, hoảng sợ nhìn tấm hình kia. Hoàn có rất nhiều đích nội dung, cùng với một cái nghe trứ nhượng.
Thi thể trong hình bị cắt thành từng mảnh, không mảnh vải che thân, máu chảy đầm đìa,.
“Người kế tiếp là mày.” Mới bắt đầu quan thẩm phán cố ý trao quyền xuống quyền lực.
Lại một tin nhắn nữa, trong tin viết câu nói như vậy.
Không đợi hiệu trưởng kịpéphản ứng, ôngìta phát hiệnỉvách tường phíaịsau từ từìmềm nhũn. Hiệu[trưởng chậm chạpặquay đầu, một¸đôi tay thòĩtừ bên sườnỵmặt ra, bấuẵvào mặt ôngĨta.
“Đến lượt màyịrồi nhé.” Tiếngớthủ thỉ dịuệdàng giống nhưἴngười tình.
Đầu ngườiḽđàn ông lăn°xuống đất, điện}thoại tự động²chuyển sang giaoớdiện radio, chiếcụkim quay tớiịquay lui, vangỉlên tiếng rèũrè.
“…Bạn có ngheảchuyện Kẻ phanhịthây ở khuɨbiệt thự côngếchức chưa? Bạnịgọi một cúởđiện thoại đêm,ềnhưng người điệnạthoại kết nốiļkhông phải làặngười bạn quen¸biết, mà làĬmột tiếng thétἳthảm thiết xa‹lạ. Đó làằđối tượng Kẻãphanh thây đang¹xé xác. Màồbạn, người nhậnéđiện thoại củaĨgã chính làÎmục tiêu kếềtiếp…”
Bàn tayıdính máu nhặtÎđiện thoại dướiừđất lên, đènốđầu giường nhấpớnháy rồi phụt(tắt vì khôngἲchịu nổi tải,Īkhông gian trongéphòng chỉ còn³lại bóng tối.
Giọngựnói chủ nhânἵbàn tay runỉrẩy vì kíchἱđộng: “Trước trờiẽsáng có thểìgiết thêm mấyỡđứa đây? Mộtọđứa? Mười đứa?°Năm mươi đứa?ĨHay là mộtftrăm đứa?”
Lúcìnày, học sinhặtrong phòng kýἶtúc xá khôngỉhề hay biếtựchuyện hiệu trưởng²đã mất mạng,ḻbọn họ vẫnảđang bàn tánịvề tiếng phátừthanh.
“Xảy ra chuyệnỗgì vậy…”
“Hìnhẵnhư tôi ngheľcái gì mà¹Trò chơi chuyệníma, là aiÎđang đùa thế?”î
“Sao đêm hôm(khuya khoắt lạiạđánh thức người‹ta dậy, ngủḽkhông ngon thìÍsáng mai daèdẻ sẽ khôngềđẹp đâu, baoĩnhiêu mỹ phẩmÎdưỡng da cũngợchẳng cứu nổi.”ἲ
“Tiếng nói trongìphát thanh ngheỷdị thật, khôngậgiống người tíïnào, chẳng lẽíchuyện ma làịthật. Không phảiỉtrước đây cóỹngười lén lútìkể mấy câuờchuyện ma sao…ĩChỉ cần giẫm{lên bậc thang,thứ mười baỉlà có thểịchỉnh sửa toànḻbộ khuyết điểmịbề ngoài trênìngười…”
“Cái gì?”ị
Nghe nói đến}có thể chỉnhờsửa tất cả{khuyết điểm bềìngoài, toàn bộỉhọc sinh trong[phòng ngủ vểnh{tai lên, cựcốkỳ hứng thú.įNhưng không đợiứbọn họ ngheİthấy nội dung,ữcó người cầmụloa phóng thanhĩhô to bêníngoài lầu kýítúc xá :ḽ“Tất cả mọiĨngười hãy rờiựkhỏi lầu kýềtúc xá, hiệnõtại ký túcỳxá rất nguyihiểm. Tất cảẫlập tức xuốngịlầu, tập hợpİđi về phíaùnhà ăn.”
“Mặcíkệ nhìn thấyícái gì hoặcínghe thấy âmἱthanh gì, mọiĩngười phải phớt²lờ tất cả,îkhông được nhìnἴvào mắt chúng,îkhông được ngheẵtheo chúng…”
Đámửhọc sinh ồĩạt ghé vàoịban công, cầmỗđèn pin chiếuḹxuống.
Chú bảo vệímặc đồng phụcễbảo vệ củaòtrường, đôi mắtẹdưới mũ trànộđầy bể dâu,ờrâu quai nónịkhông cạo rối{bù, giấu kínɨmọi biểu cảmἳtrên mặt ông.
“Đóílà ai? Bảo,vệ trường chúngịta à? Chưa,từng gặp bao‹giờ.”
“Á, là{ông ta. Tốiíhôm trước, lúcătôi và bạnẹtrai hẹn hòfbị ông taɩbắt gặp dẫnἲvề phòng. Đúngụlà đồ phiềníphức.”
“Tôi cũngĩgặp chú bảoỡvệ râu riaἵxồm xoàm vàoĮbuổi tối. Chúáấy tốt lắm,ἷbảo bên ngoàiịnguy hiểm, nóiệtôi buổi tốiữkhông nên rời,khỏi ký túcéxá.”
Học sinhềvốn không đểĩý lời bảoưvệ, trừ phiẫthầy cô đếnũthông báo, chỉẹcho rằng bảoúvệ lên cơn:nói hai câu,įkhông ai thèmătin..
Bọn họ xoayìngười trở vềɨphòng ngủ tiếp,ìhôm sau cònấphải lên lớp:nữa.
Thế nhưng…
Đó… đóẩlà cái gì!
HọcÏsinh tất cảicác phòng đềuụđồng loạt nhìnâthấy thứ này.
Mặtỗngười dày đặcĩbên trong mỗiíkhe hở.
Khe hởơtủ sách vàıbàn học, kheìhở ngăn kéoἲbàn, khe hởἷcửa khép hờ,ĩtất cả đềuἴlà gương mặtĪđau khổ đangĬnhấp nhô, nhìnĩbọn họ vớiẹđôi mắt rétĬlạnh.
Không hề phátỏra âm thanhínào.
Sợ hãi xâmľchiếm mỗi tếἷbào trong cơợthể, bọn họìchỉ có thểỹtrừng mắt đốiịmặt với thứđkia, nhìn chúngỉthò từng chútêra khỏi kheằhở, giống nhưựđược nặn ra°từ chất nhờnĪma quái, bòẫvề phía bọnỏhọ.
“Vào với chúngÏta.”
“Vào vớiýchúng ta sẽ¸không bao giờẽcô đơn nữa.”ủ
Vào với chúng?ĮỞ trong kheĩhở chật hẹpỉđó với chúng?
Khôngĩkhông không!
Nhúc nhíchứđi! Mau nhúcịnhích đi! Tạiỉsao cơ thểἴkhông thể cử]động chứ!
Một tiếngíquát lớn kéoêtất cả họcửsinh ra khỏi²nỗi sợ ——
“Mặcàkệ nhìn thấyigì, nghe thấy)gì, phớt lờõbọn chúng! KhôngĮđược nhìn vàoÎmắt chúng, không}được nghe chúng,úbất kể xảyòra chuyện gìÎcũng chỉ cầníchạy thật nhanh,ĭrời khỏi kýôtúc xá làâđược!
Cơ thể học}sinh khôi phục°cử động. BọnIhọ ghi nhớἶkỹ lời bảoẫvệ, mặc kệîmọi thứ chạyļra ngoài, cắmЇđầu chạy, chỉımuốn rời khỏiẻký túc xá…
“Tạiâsao muốn rờiikhỏi đây?”
“Tạiộsao không thamἵgia với chúngỗta?”
Hoá rađtrong ký túcạxá có nhiềuộkhe hở nhưịvậy, đâu đâu¹cũng là tiếngầnói của đámĬmặt người ẩnĩnúp trong đó,¸giọng nói mơợhồ có namýcó nữ ,ỉẩn chứa sựἴmê hoặc khủngảkhiếp.
Có một namõsinh không khống²chế tiếp cậnừkhe hở.
Trong nháy{mắt, khe hởĩmọc ra vôễsố đôi tayãtúm lấy cơîthể cậu ta,Їkéo cậu taộvào!
Lập tức bênỗtrong khe hởἳtăng thêm gươngïmặt cậu nam(sinh này, trắng(bệch vô cảmịgiống hệt nhữngờgương mặt khácītrong dó, mởòmiệng nói “Vàoẳvới chúng ta”Į.
…
Thấy hai người không buông tay, Vân Thiển nói: “Được rồi, tôi nói thật. Thật ra tôi chỉ muốn nhìn gần thử xem người yêu tôi tha thiết trông như thế nào.”
Học sinh tụ tập ở khu vực trống trải dưới lầu ký túc xá càng ngày càng nhiều. Chú bảo vệ đếm số lượng người, ông nhìn về phía ánh sáng tù mù ẩn hiện nơi cuối chân trời.
“Chú bảo vệ, tại sao chú không nói, có phải chú biết cái gì không?”
Ông không thể đợi nữa, đợi nữa thì ngay cả đám học sinh này cũng không giữ được, ông phải đưa bọn họ tới nơi an toàn.
Những người này trốn đằng sau thân cây, ném đá, côn trùng chết và thức ăn thối về phía học sinh đi đường.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Những thứ trong khe hở đó là gì?”
Sau tiếng phát thanh tuyên bố Trò chơi chuyện ma bắt đầu, phòng y tế chỗ bọn họ đứng xuất hiện rất nhiều mặt người núp trong khe hở, trông mà ớn óc.
Ông không thể đợi nữa, đợi nữa thì ngay cả đám học sinh này cũng không giữ được, ông phải đưa bọn họ tới nơi an toàn.
“Bạn của tôi bị hút vào khe hở rồi, làm sao đây, ai cứu bạn ấy đi!”
“Chú bảo vệ, tại sao chú không nói, có phải chú biết cái gì không?”
“Chuyện ma, là chuyện ma sao? Trò chơi chuyện ma nói trong phát thanh…”
Vương Tư Tuệ: “Thần ban chỉ thị mới, trừ nhiệm vụ tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma, lần này chúng ta còn phải bảo vệ người bản xứ, không để họ bị chuyện ma giết hết… Hiện giờ, bọn họ đang gặp nguy hiểm, vị trí là…”
“Chuyện ma, là chuyện ma sao? Trò chơi chuyện ma nói trong phát thanh…”
Chú bảo vệ mỉm cười, hai cẳng chân bắt đầu biến thành nửa trong suốt giống như Quỷ ồn ào: “Bởi vì tôi cũng là một trong số chúng.”
Vương Tư Tuệ đột nhiên buông tay, Vân Thiển lập tức biến thành Husky đứt dây, xông về phía đám chuyện ma khốn kiếp trốn đằng sau gốc cây.
Sau khi an toàn liền có học sinh sực nhớ: “Làm sao đây, tôi chạy gấp quá nên chỉ mặc áo ngủ, chẳng trang điểm gì cả, thế này làm sao nhìn mặt người khác?”
Vân Thiển chịu hết nổi, cô lấy dao và cục gạch từ trong balo ra. Vừa định nhào về phía đám ma trong rừng cây nhỏ, tay trái đã bị Văn Tư Thành giữ, tay phải bị Vương Tư Tuệ kéo.
Lần này đổi lại Vân Thiển ôm lấy cậu, tựa như ôm một chú thú bông xinh đẹp nhẹ tênh.
Bên đường lại ném đá ra, hòn đá chính xác vượt qua tất cả mọi người đập trúng cái đầu sáng sủa của Vân Thiển.
“Mấy người khóc cái gì, đợi thầy cô tới cứu chúng ta. Khoan đã, lỡ nhìn thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề của chúng ta, có khi nào thầy cô sẽ trừ điểm chuyên cần không?”
Bọn họ tra được chuyện ma liên quan đến phát thanh, địa điểm chuyện ma là phòng phát thanh trung tâm .
“Ban nãy là hiệu ứng đặc biệt cố tình tạo ra không chừng, nhằm kiểm tra dưới tình huống hỗn loạn thì chúng ta có thể duy trì theo đuổi cái đẹp hay không…”
Chú bảo vệ: “Đừng để ý tới bọn chúng, chúng là chuyện ma Quỷ ồn ào. Bọn chúng chỉ thích đùa dai chứ không giết người.”
“Im miệng!” Chú bảo vệ quát lớn, ông quyết định không đợi nữa. Trên sân thượng ký túc xá còn có học sinh cầu cứu, nhưng ông chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
“Muốn giữ mạng thì theo tôi.” Ông nói xong thì trừng mắt về học sinh vẫn còn để ý tới mặt mũi: “Giờ này mà vẫn còn quan tâm ngoại hình, rốt cuộc mấy đứa còn muốn cống nạp cho cô ta bao nhiêu sức mạnh nữa?”
Vương Tư Tuệ đứng yên, ánh mắt rời rạc. Nửa phút sau, cô hoàn hồn, đôi mắt hơi lóe ánh sáng vàng, nhìn về phía mọi người.
Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang là một trường cấp ba. Học sinh tuổi này đa phần không có sức phán đoán, đối diện với nguy hiểm không biết tên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là đi theo người lớn đáng tin nhất.
Học sinh đi theo sau lưng chú bảo vệ, bọn họ phải đi đến nhà ăn trường học phía Nam.
Học sinh đi theo sau lưng chú bảo vệ, bọn họ phải đi đến nhà ăn trường học phía Nam.
Trước giờ Vân Thiển vẫn luôn tỏ vẻ lười nhác bất cần, nhưng có vài chuyện khiến cô rất để tâm. Trong đó, thứ cô để tâm nhất chính là gương mặt mình, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mà mỗi sáng cô đều phải ngắm nghía mười phút đồng hồ.
Chú bảo vệ cũng không giải thích tại sao phải đi tới đó.
Nghe thì có vẻ chuyện ma này giống người hiểu rõ sự tình, mọi người muốn qua giao lưu với đối phương một chút, nếu được thì giết luôn càng tốt.
Ban đầu, trên đường khá yên tĩnh, đi đứng rất bình thường. Đột nhiên hành lang hai bên bỗng xuất hiện một đám người nửa trong suốt, bọn họ mặc đồng phục học sinh kiểu dáng mười mấy năm trước của Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang.
Những người này trốn đằng sau thân cây, ném đá, côn trùng chết và thức ăn thối về phía học sinh đi đường.
Tống Hành Chỉ kịp thời bước lên, tựa như buộc dây lại cho Vân Thiển, cô bị kéo lê dưới cánh tay hai người, nhe răng với đám chuyện ma.
Tầm mắt cô dừng lại trên người Tống Hành Chỉ. Đặng Chung nhận ra, đánh ngất Tống Hành Chỉ.
Học sinh bị doạ thét lên, đám người nửa trong suốt kia hào hứng vỗ tay, số lần ném tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn.
Bọn họ bèn rời khỏi toà nhà kia, chuẩn bị đến phòng phát thanh trung tâm.
“…Nhà ăn trường học.”
Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang là một trường cấp ba. Học sinh tuổi này đa phần không có sức phán đoán, đối diện với nguy hiểm không biết tên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là đi theo người lớn đáng tin nhất.
Chú bảo vệ: “Đừng để ý tới bọn chúng, chúng là chuyện ma Quỷ ồn ào. Bọn chúng chỉ thích đùa dai chứ không giết người.”
Ban đầu, trên đường khá yên tĩnh, đi đứng rất bình thường. Đột nhiên hành lang hai bên bỗng xuất hiện một đám người nửa trong suốt, bọn họ mặc đồng phục học sinh kiểu dáng mười mấy năm trước của Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang.
Có học sỉnh hỏi tại sao chú bảo vệ lại biết rõ như thế.
Chú bảo vệ mỉm cười, hai cẳng chân bắt đầu biến thành nửa trong suốt giống như Quỷ ồn ào: “Bởi vì tôi cũng là một trong số chúng.”
“Bạn của tôi bị hút vào khe hở rồi, làm sao đây, ai cứu bạn ấy đi!”
…
…
Bên đường lại ném đá ra, hòn đá chính xác vượt qua tất cả mọi người đập trúng cái đầu sáng sủa của Vân Thiển.
…
Vân Thiển chịu hết nổi, cô lấy dao và cục gạch từ trong balo ra. Vừa định nhào về phía đám ma trong rừng cây nhỏ, tay trái đã bị Văn Tư Thành giữ, tay phải bị Vương Tư Tuệ kéo.
Vân Thiển: “Tôi không vào, tôi muốn lý luận với bọn chúng. Ở đây có nhiều người xuất sắc như vậy, tại sao chỉ ném vào một mình tôi?”
Nếu như trên tay cô không có con dao và cục gạch thì có lẽ nhóm người sẽ tin.
Sau tiếng phát thanh tuyên bố Trò chơi chuyện ma bắt đầu, phòng y tế chỗ bọn họ đứng xuất hiện rất nhiều mặt người núp trong khe hở, trông mà ớn óc.
Cô vừa lắng nghe tiếng nói của thần.
Bọn họ bèn rời khỏi toà nhà kia, chuẩn bị đến phòng phát thanh trung tâm.
Bọn họ tra được chuyện ma liên quan đến phát thanh, địa điểm chuyện ma là phòng phát thanh trung tâm .
Nghe thì có vẻ chuyện ma này giống người hiểu rõ sự tình, mọi người muốn qua giao lưu với đối phương một chút, nếu được thì giết luôn càng tốt.
Văn Tư Thành: “Chưa chắc, chưa chắc, lỡ đây là bẫy thì sao? Không chừng bọn chúng không thể ra ngoài sáng, bèn dụ chúng ta vào trong.”
Vân Thiển: “Tôi không vào, tôi muốn lý luận với bọn chúng. Ở đây có nhiều người xuất sắc như vậy, tại sao chỉ ném vào một mình tôi?”
Thấy hai người không buông tay, Vân Thiển nói: “Được rồi, tôi nói thật. Thật ra tôi chỉ muốn nhìn gần thử xem người yêu tôi tha thiết trông như thế nào.”
Văn Tư Thành: “Chưa chắc, chưa chắc, lỡ đây là bẫy thì sao? Không chừng bọn chúng không thể ra ngoài sáng, bèn dụ chúng ta vào trong.”
Nếu như trên tay cô không có con dao và cục gạch thì có lẽ nhóm người sẽ tin.
Vương Tư Tuệ đột nhiên buông tay, Vân Thiển lập tức biến thành Husky đứt dây, xông về phía đám chuyện ma khốn kiếp trốn đằng sau gốc cây.
Trước giờ Vân Thiển vẫn luôn tỏ vẻ lười nhác bất cần, nhưng có vài chuyện khiến cô rất để tâm. Trong đó, thứ cô để tâm nhất chính là gương mặt mình, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mà mỗi sáng cô đều phải ngắm nghía mười phút đồng hồ.
Gương mặt xinh đẹp, người gặp người yêu thế này mà hôm nay lại bị ném đá tận mười hai lần!
Chú bảo vệ cũng không giải thích tại sao phải đi tới đó.
Tống Hành Chỉ kịp thời bước lên, tựa như buộc dây lại cho Vân Thiển, cô bị kéo lê dưới cánh tay hai người, nhe răng với đám chuyện ma.
“Ban nãy là hiệu ứng đặc biệt cố tình tạo ra không chừng, nhằm kiểm tra dưới tình huống hỗn loạn thì chúng ta có thể duy trì theo đuổi cái đẹp hay không…”
Văn Tư Thành: “Vương Tư Tuệ, em tin lời cô ấy thật à?”
Gương mặt xinh đẹp, người gặp người yêu thế này mà hôm nay lại bị ném đá tận mười hai lần!
Vương Tư Tuệ đứng yên, ánh mắt rời rạc. Nửa phút sau, cô hoàn hồn, đôi mắt hơi lóe ánh sáng vàng, nhìn về phía mọi người.
Cô vừa lắng nghe tiếng nói của thần.
Tầm mắt cô dừng lại trên người Tống Hành Chỉ. Đặng Chung nhận ra, đánh ngất Tống Hành Chỉ.
Văn Tư Thành: “Vương Tư Tuệ, em tin lời cô ấy thật à?”
Lần này đổi lại Vân Thiển ôm lấy cậu, tựa như ôm một chú thú bông xinh đẹp nhẹ tênh.
Vương Tư Tuệ: “Thần ban chỉ thị mới, trừ nhiệm vụ tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma, lần này chúng ta còn phải bảo vệ người bản xứ, không để họ bị chuyện ma giết hết… Hiện giờ, bọn họ đang gặp nguy hiểm, vị trí là…”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Những thứ trong khe hở đó là gì?”
Sau khi an toàn liền có học sinh sực nhớ: “Làm sao đây, tôi chạy gấp quá nên chỉ mặc áo ngủ, chẳng trang điểm gì cả, thế này làm sao nhìn mặt người khác?”
“…Nhà ăn trường học.”
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 15: Chiếc máy tính mà Tống Hành Chỉ giữ là chuyện ma gì? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)
ngay lúc gay cấn mà chị nhà vẫn quan tâm tới khuôn mặt cạn lời luôn ó mà thui chị đẹp chị có quyền
Ấn tượng mạnh với nhân vật chua bảo vệ ghê
Đang đọc gay cấn