Chương 15
Quái vật áo choàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhà ăn trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang rất lớn, cộng thêm tầng hầm chứa thực phẩm thì có tổng cộng ba tầng. Mỗi ngày có hàng nghìn giáo viên học sinh ngồi trước bàn inox ở đại sảnh tầng một ăn bữa ăn ngon lành. Ngươi đem thăm dò đến đích tình huống cho biết cho bọn hắn đi.
Các nhân viên ở tầng hai nhà ăn. Nơi này cung cấp bữa sáng, mỗi ngày đòi hỏi phải dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bọn họ ở tại nhà ăn thuận tiện hơn. Hắn tại “Chỉ cần” hai chữ thượng tăng thêm âm đọc.
Lúc này, nhân viên nhà ăn và học sinh trốn thoát cùng nhau ngồi dưới ánh đèn phòng ăn. Độ sáng bóng đèn trên đầu được chỉnh tối đa. Chú bảo vệ dẫn học sinh tới chỗ này đứng trong góc tối mà bóng đèn không thể chiếu tới, nói chuyện với một người khác. Chỉ bị nó nhìn trúng nhất nhãn, ta liền tổn thất ba nghìn.
Người nọ cao gần hai mét, dáng dấp hung ác. Bảo anh ta là người cũng không đúng, bởi vì anh ta mang một cái đầu heo, vẻ mặt hết sức dữ tợn, thỉnh thoảng bắn ánh mắt rùng rợn về phía đại sảnh nhà ăn… tựa như muốn băm vằm cả đám. Một câu nói kết thúc giải thích, bên trong phòng khách.
Nhóm người câm như hến. Nếu như không tìm được ngọn nguồn tiến hành ngăn lại.
Nhân viên nhà ăn biết tên kia. Đó là cái đầu heo mà mỗi ngày cho dù bọn họ ném đi hay dùng bất cứ cách nào phá hủy thì sáng hôm sau đều sẽ xuất hiện trong phòng lạnh. Bọn họ từng báo chuyện này lên trường, nhưng trường học bảo bọn họ mặc kệ là được.
Bây giờ, đầu heo biến thành Người đầu heo đáng sợ rồi.
Anh ta cũng là chuyện ma mà phát thanh nói sao? Như nửa năm này, Thành đá quý tích cóp đích thực lực vẫn chưa.
Chú bảo vệ là chuyện ma. Trên đường dẫn học sinh đến đây, ông cố ý nói ra thân phận chuyện ma của mình để bọn họ tưởng ông muốn giết chết mình, thành công dọa dẫm cả đám. Đồng dạng là bảo thạch sư, vì cái gì đại gia chênh lệch lớn như vậy.
Nhưng trên đường đi, chú bảo vệ vẫn luôn làm người giám hộ. Kể cả khi tới nhà ăn, Người đầu heo không cho bọn họ vào, cũng chính chú bảo vệ hiến nửa cánh tay cho Người đầu heo, bọn họ mới có thể bước vào nơi này. Quá khiêm tốn liễu, ngươi phù hợp đương bán hàng đa cấp trùm.
Bên kia vẫn đứng nói chuyện như cũ. Đứa con trai tử xem trứ da thô thịt dày tựu kinh đắc khởi huấn luyện.
Giọng Người đầu heo âm{u đáng sợ:ơ“Ông tốn côngơbảo vệ conĩngười làm gì?ïSau khi Tròɪchơi chuyện maẽbắt đầu, chúngíta và bọnịhọ là kẻịđịch. Ông làmЇvậy chỉ tổ¸chọc giận thủằlĩnh tôi thôi.”‹
Chú bảo vệ:Ï“Chỉ cần choịbọn họ ởÎlại đây đợi°đến trời sángĩlà được, ítằnhất những chuyệnἶma khác khôngặdám đến chỗýcậu, được ngàyɪnào hay ngàyìnấy. Tối mai,étôi sẽ nghĩơtiếp cách khác.”ị
Người đầu heoìliếc xéo ông::“Ông vẫn cònìcơ hội hốiđhận, tôi cóĩthể trả lạiịcánh tay nàyfcho ông, sửậdụng cách giángỡcấp thế này[để bảo vệ]con người khôngâphải lựa chọnảsáng suốt… Tôi{sợ lần sauơnhìn thấy ông,¹ông đã đồngỳcấp với đámảchuyện ma Quỷẵồn ào rồi.”ự
Chú bảo vệ[lắc đầu.
Người đầuưheo hừ mộtĪtiếng, cầm cánhơtay chú bảoậvệ định nhétĩvào miệng, chợtįsắc mặt anhḹta lạnh lẽo,ơtrả cánh tayἳlại.
“Thủ lĩnh tôiĩtới rồi.”
Đèn)đường ngoài phòngἳăn nhấp nháy.‹Lúc ánh đènệsáng đến cựcỗhạn, tiếng vỡítoang khẽ vangảlên, toàn bộỡđèn đuốc tắtẻngúm.
Tất cả mọiĪngười đều ngheìthấy tiếng vỗἷcánh. Nương theo,ánh sáng trắng[của nhà ănểhắt ra, mộtìbóng dáng cao{lớn đứng ngoàiἵcửa kính. Kẻ°đó khoác áoếchoàng rộng thùngìthình, bên dướiĬchiếc mũ choàngîlà hai đôiἰmắt nhuộm màuốđỏ máu.
Gã tớiìgần cửa kính,àdán lên trên,îlè lưỡi liếmíláp giống nhưàđang thưởng thứcĩmùi vị conểngười bên trong.
Gãỉnhìn chằm chằmàngười trong phòngốăn, gỡ mũἱchoàng xuống, lộíra khuôn mặt,‹bật cười lạnhélẽo: “Tao có¹nên cám ơnũthằng phản phúcạnhà mày thay²tao tập hợpḻtất cả thức‹ăn hay khôngíđây?”
Đám người{hoảng sợ laẻhét.
Quái vật nàyἳtrông thật khủngõkhiếp. Nanh nhọnfdài tới cằm,úbộ phận vốnỉlà chiếc mũiἴchỉ có haiĩcái lỗ, mắtữkhông có mí,ỉmáu thịt chỗἳhốc mắt lòiỳra, thỉnh thoảngởrỉ một ít{máu đỏ thẫm.
Quáiìvật áo choàngἰbên ngoài phòngĪăn nghe thấyătiếng la ó,ắsay mê hítḽlấy sự sợἴhãi dày đặcĩtrong không khíợlúc này. Đúngưrồi, sợ nữaờđi, sợ thêm,nữa đi!
Chú bảoộvệ quát: “Bìnhìtĩnh lại, sựựsợ hãi củaèloài người chínhịlà thức ănỹcủa gã. Cácíngười càng sợ,ộgã càng hưngįphấn!”
Sắc mặtἰQuái vật áoằchoàng trầm xuống,ềđang định dạyỉdỗ, bỗng thấyìchú bảo vệúrút côn cảnhễsát nhắm vàoigã!
Nhưng ngay lúcẫcôn cảnh sátẵsắp đánh trúngờQuái vật áoĩchoàng, vô sốịxích sắt xuấtIhiện từ hưỉkhông khóa chặtịchú bảo vệúlại.
Quái vật áoồchoàng giơ vuốtẻphải lên, nhắmìvào vị tríĭtrái tim củaĬchú bảo vệ:Ï“Mày dám bấtằkính với tao?ἴGiúp loài ngườiêlâu quá, màyịquên mất quyItắc trong chuyệnima rồi à?ıBây giờ làẳthời gian Tròìchơi chuyện ma,ẫưu đãi màụQuan thẩm phánẫcho mày đãõmất rồi! Điớchết đi!”
Gãũhung hăng càoîxuống ——
“Tiểu đoànĬtrưởng số haiịmãi mãi sẽềkhông lấy lạiỷđược đại bácỵItaly(*)!”
(*) Câuúnày xuất phátìtừ bộ phimἲ“Gươm Sáng” ,ỡ“đại bác Italy”ặthường dùng đểichỉ một vũjkhí rất lợiỡhại, cả câu)có nghĩa làĩQuái vật áoĩchoàng sẽ khôngìthể xuất raḹđược đòn sát:thủ
Quái vật áoỏchoàng bị vật¹nặng đập vàoĭthắt lưng, lựcệném mạnh mẽɩlàm gã téớngã, khiến chúìbảo vệ cũngἱté lây.
Khốn kiếp!ḹLà con voiЇnào đè lênồngười gã?
Quái vậtĮáo choàng muốn,đứng dậy vàiỡlần, nhưng vẫnủchẳng thể nào³nhúc nhích. Gãựước gì bảnũthân giống với]đám thủ lĩnhἲchưa có thực)thể khác.
Chú bảoịvệ cũng bịĩđè khó chịuịgiống vậy. Đâyụlà sức nặngớgì thế, mấyíchục cái tạỉđòn đồng loạtỷnện xuống hayỷsao?
Ông vất vảậngẩng đầu, lậpìtức đối diệnámột đôi mắtáđào hoa xinhỹđẹp mờ mịt,Їđồng thời trànẵđầy ấm ức.
Chú‹bảo vệ nhớạhọc sinh nữἷnày. Ông từngɪgặp côíhai lần, mộtïlần tại phòngjy tế, mộtálần trên conịđường đi đến:rừng cây nhỏiphía Nam.
Quái vậtfáo choàng: “Đầuɨheo chết bầm,ụcòn không mauỗtới giúp!”
Ngườiăđầu heo đứngìtrong phòng ănìkhông nhúc nhích:ư“Thủ lĩnh, tôiịkhông giống ngài.fNgài nằm ởíngoài cửa, đóẫlà phạm viằngoài nhà ăn,ởtôi không thểửtới đó giúpấđược.”
Quái vậtấáo choàng: “Thứịchết tiệt nàoĩđè lên ngườiátao!”
“Thứ chếtótiệt đè lêníngười mày làìbà cố nộiồmày đấy!” VânửThiển đau khổἴôm đầu. VănọTư Thành đúngồlà đồ giaịsúc, không ngờữanh lại xemôcô là đạnípháo mà ném.
Conừngười có thểĩlàm chuyện như‹vậy sao?
Trước khiḹđến nhà ăn,êtrên đường điơ, bọn họĮgặp phải Ngườiìgậy gỗ, mộtêđám chuyện maIkiểu lưu manhíăn vạ độtủnhiên xuất hiệnẽnằm vắt ngangɩmặt đất.
Chuyện maἵNgười gậy gỗÏtrông giống nhưạmột cây gậyìbằng gỗ, chiềuịdài hơn nămđmươi centimet. Mỗièlần chúng nóἷxuất hiện đều¸khiến bọn họìchẳng kịp phòngâbị, tốc độìxuất hiện nhanh,étốc độ chạyổtrốn càng nhanh,¹làm người taẻtức đến ứaìgan.
Thị lực Vânîthiển vốn khôngêtốt, cô bịĺngười gậy gỗ‹làm vấp ngã¸mấy lần. Đây[vốn là chuyệníhết sức biằthảm, nhưng nhữngãngười chơi khácễphát hiện ngườiịgậy gỗ bịìVân Thiển đèílên lại khôngỹthể chạy thoát.
Lầnớtrước chuyện majbảng thông báoļLý Vĩ Cơĭcũng thế.
Vân Thiểnễđúng là hòníđá trấn yêu,ỷà không, làũhòn đá trấnìchuyện ma.
Dù đặngèchung gặng hỏiịthế nào, VânòThiển đều nóiɪtrên người mìnhĮkhông có vũẩkhí đối phóĺchuyện ma, thậmìchí cô cònẹmuốn cởi sạchãquần áo chứngôminh bản thân.ĩSau đó, Đặng]Chung bị baẹngười Văn TưắThành, Thiên HànhìKiện và LýêDuy đè xuốngậđánh một trận.
VươngộTư Tuệ nóiįcô từng gặp[người có thểİchất giống nhưũVân Thiển.
Vương Tư Tuệ: “Một số ít người chơi thần chọn có thiên phú đặc biệt, đó là quà tặng thần linh ban cho bọn họ.”
(*) Nhân vật phản diện trong Harry Potter
Người đầu heo: “…”
Nhưng Vân Thiển không phải người chơi thần chọn. Nhóm người vội vàng đi tới nhà ăn cứu người bản xứ, không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa.
“Mau tìm điểm yếu của gã đi!”
Vương Tư Tuệ cảm thấy sai sai, không phải Vân Thiển thuộc kiểu ngây thơ trong sáng sao?
Có thêm một món đồ chơi đối phó Chuyện ma, bọn họ mừng còn không kịp, làm gì có chuyện ghét bỏ.
Chuyện ma bị khống chế, chú bảo vệ được cứu. Học sinh và nhân viên nhìn thấy bên ngoài là con người chứ không phải chuyện ma thì rất vui mừng.
Đám người tăng tốc, cuối cùng cũng đuổi đến nhà ăn, nhìn thấy con quái vật còn mù hơn cả Voldemort(*) đang định giết chú bảo vệ, người mà vừa nhìn đã biết người tốt.
Chú bảo vệ vẫn bị đè bên dưới Quái vật áo choàng. Dựa vào lời của chú bảo vệ thì tốc độ thứ này hết sức kỳ quái, Vân Thiển không thể động đậy, một khi cô động đậy, Quái vật áo choàng sẽ chạy thoát.
Hơn nữa, cách này làm sao có thể thành công!
Vương Tư Tuệ: “Một số ít người chơi thần chọn có thiên phú đặc biệt, đó là quà tặng thần linh ban cho bọn họ.”Là người tới cứu bọn họ sao?Anh ta lẳng lặng rút xuống tầng hầm dưới đất.(*) Nhân vật phản diện trong Harry Potter
Sau đó, họ trố mắt nhìn Quái vật áo choàng bị đạn pháo Vân Thiển bắn hạ tại chỗ, không thể nhúc nhích, mất sạch sức chiến đấu.
Không ngờ hiệu quả đá trấn yêu Vân Thiển có thời hạn hiệu lực…
Văn Tư Thành đặt Tống Hành Chỉ vẫn luôn hôn mê trên vai xuống, đi về phía Vân Thiển, đồng thời nói: “Vân chó, đây là thời khắc vinh quan thuộc về em!”
(*) Nhân vật phản diện trong Harry Potter
Văn Tư Thành: “Môn ném tạ lớp mười, anh đều hạng nhất đấy!”
Vân Thiển: “?”
Là người tới cứu bọn họ sao?
Cơ thể mất trọng lực, cả người bị nhấc lên.
Quên mất mặt hàng này còn biết ăn nói hơn cả anh, Văn Tư Thành cúi đầu nhận sai: “Chị Hai, em sai rồi, lần sau em không dám nữa.”
Văn Tư Thành: “Môn ném tạ lớp mười, anh đều hạng nhất đấy!”
Ba người Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Thiên Hành Kiện đồng thanh khuyên ngăn: “Khoan đã, chúng ta có thể nghĩ cách khác…”
Có thêm một món đồ chơi đối phó Chuyện ma, bọn họ mừng còn không kịp, làm gì có chuyện ghét bỏ.
Ba người Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Thiên Hành Kiện đồng thanh khuyên ngăn: “Khoan đã, chúng ta có thể nghĩ cách khác…”
Đám người tăng tốc, cuối cùng cũng đuổi đến nhà ăn, nhìn thấy con quái vật còn mù hơn cả Voldemort(*) đang định giết chú bảo vệ, người mà vừa nhìn đã biết người tốt.
Hơn nữa, cách này làm sao có thể thành công!
Văn Tư Thành đặt Tống Hành Chỉ vẫn luôn hôn mê trên vai xuống, đi về phía Vân Thiển, đồng thời nói: “Vân chó, đây là thời khắc vinh quan thuộc về em!”
Sau đó, họ trố mắt nhìn Quái vật áo choàng bị đạn pháo Vân Thiển bắn hạ tại chỗ, không thể nhúc nhích, mất sạch sức chiến đấu.
Vân Thiển: “?”
Anh ta lẳng lặng rút xuống tầng hầm dưới đất.
Chuyện ma bị khống chế, chú bảo vệ được cứu. Học sinh và nhân viên nhìn thấy bên ngoài là con người chứ không phải chuyện ma thì rất vui mừng.
Là người tới cứu bọn họ sao?
Bấy giờ, Quái vật áo choàng khiến bọn họ sợ hãi đang dán mặt dưới đất, học sinh nữ mảnh mai xinh đẹp đang ngồi vững như Thái Sơn bên trên, khuôn mặt chẳng hề sợ hãi quái vật, bảo gã gọi cô là bà cố nội.
Tất cả mọi người chen chúc trước cửa kính, nhìn ra bên ngoài.
Bấy giờ, Quái vật áo choàng khiến bọn họ sợ hãi đang dán mặt dưới đất, học sinh nữ mảnh mai xinh đẹp đang ngồi vững như Thái Sơn bên trên, khuôn mặt chẳng hề sợ hãi quái vật, bảo gã gọi cô là bà cố nội.
Tựa đề bài đăng: “Kẻ hấp thụ nỗi sợ ngao du tại khuôn viên phía Bắc.”
Đặng Lan Lan: “Tìm được rồi.” Cô ta đưa màn hình máy tính cho nhóm người.
Người đầu heo: “…”
Nhưng Vân Thiển không phải người chơi thần chọn. Nhóm người vội vàng đi tới nhà ăn cứu người bản xứ, không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa.
Anh ta lẳng lặng rút xuống tầng hầm dưới đất.
Đặng Lan Lan lấy máy tính, tìm kiếm thông tin Quái vật áo choàng trong Chuyện ma.
Cơ thể mất trọng lực, cả người bị nhấc lên.
Chú bảo vệ vẫn bị đè bên dưới Quái vật áo choàng. Dựa vào lời của chú bảo vệ thì tốc độ thứ này hết sức kỳ quái, Vân Thiển không thể động đậy, một khi cô động đậy, Quái vật áo choàng sẽ chạy thoát.
Hai tay Văn Tư Thành ôm đầu, quỳ gối bên cạnh Vân Thiển: “Chị Vân, em sai rồi. Lúc đó tình thế cấp bách, chú bảo vệ đang trong tình trang nguy hiểm. Em đúng là ấm đầu, không nên chưa được chị cho phép mà đã ném chị, lại còn ném xa như vậy. Tất cả là tại chị quá nhẹ nên mới thế.”
Văn Tư Thành: “…”
Anh ngấm ngầm khen Vân Thiển.
Đặng Chung, Thiên Hành Kiện và Lý Duy kinh ngạc nhìn về phía Văn Tư Thành. Tên này biết ăn nói thật đấy.
Vân Thiển lắc ngón tay: “Anh tỉnh táo lại đi, anh đang chơi chữ trước mặt em đó à? Thứ nhất, đạo đức bắt cóc chỉ có tác dụng với người có đạo đức, em không nằm trong đó. Thứ hai, anh muốn ngầm khen em thì xin khen cho đúng. Em không có hứng thú với lời khen về cân nặng.”
Vương Tư Tuệ cảm thấy sai sai, không phải Vân Thiển thuộc kiểu ngây thơ trong sáng sao?
Vương Tư Tuệ: “Một số ít người chơi thần chọn có thiên phú đặc biệt, đó là quà tặng thần linh ban cho bọn họ.”
Văn Tư Thành: “…”
Tất cả mọi người chen chúc trước cửa kính, nhìn ra bên ngoài.
Vân Thiển lắc ngón tay: “Anh tỉnh táo lại đi, anh đang chơi chữ trước mặt em đó à? Thứ nhất, đạo đức bắt cóc chỉ có tác dụng với người có đạo đức, em không nằm trong đó. Thứ hai, anh muốn ngầm khen em thì xin khen cho đúng. Em không có hứng thú với lời khen về cân nặng.”
Quên mất mặt hàng này còn biết ăn nói hơn cả anh, Văn Tư Thành cúi đầu nhận sai: “Chị Hai, em sai rồi, lần sau em không dám nữa.”
Anh ngấm ngầm khen Vân Thiển.
Đặng Lan Lan: “Tìm được rồi.” Cô ta đưa màn hình máy tính cho nhóm người.
Tựa đề bài đăng: “Kẻ hấp thụ nỗi sợ ngao du tại khuôn viên phía Bắc.”
Cả đám đang định tới xem, cơ thể Vân Thiển chợt lảo đảo, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, suýt nữa Quái vật áo choàng trốn thoát khỏi người cô.
Cô không ngồi vững vàng giống như trước nữa, mỗi động tác của gã đều khiến cô lắc lư.
Hai tay Văn Tư Thành ôm đầu, quỳ gối bên cạnh Vân Thiển: “Chị Vân, em sai rồi. Lúc đó tình thế cấp bách, đối phương đang trong tình trang nguy hiểm. Em đúng là ấm đầu, không nên chưa được chị cho phép mà đã ném chị, lại còn ném xa như vậy. Tất cả là tại chị quá nhẹ nên mới thế.”
Không ngờ hiệu quả đá trấn yêu Vân Thiển có thời hạn hiệu lực…
“Mau tìm điểm yếu của gã đi!”
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 16: Những chương trước từng nhắc đến ai có đứa con trai mười lăm tuổi? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)
Ném, bị xem như đạn pháo mà ném… Má nữ9 đúng shock tinh thần thiệc chứ?
Tất cả lui ra cho c vân thể hiện năng lực mạnh mẽ của mình nào
Vân – đá trấn chuyện ma – Thiển có hạn sử dụng đấy, chị chuẩn bị hồi chiêu r
Vân – đá trấn ma – Thiển từ đây sẽ nằm trong top list ưu ái của các anh chị em người chơi. Xin lỗi chị, nhìn chị bị bắn đi, em cười không ngậm được mồm
Thế giới đã có vật chất đặc biệt tên Vân Thiển-trọng lượng riêng có thể thay đổi linh hoạt
sao lại xem chị tôi như cục tạ mà ném để trấn chuyện mà thế kia haha, chắc chị shock lắm
Công nhận lúc đọc đoạn miêu tả Quát vật áo choàng mị nhớ ngay đến cái mũi của Voldemort ấy.
ông Văn Tư Thành này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả ?
lần đầu t đọc truyện mà xem nữ chính như đạn pháo mà ném đi á, bất lực với anh Thành quá nhen
Hình như pass chương này tới mấy chương sau mới đề cập á. Lúc đầu mình bấm mãi phongyte, nunhennhen, diendantruong ko ra nên đọc convert chương này sau mới nhận ra r quay lại giải pass để đọc