Chương 17(1)
Vỗ tay vang trời
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Bộ mặt gã vặn vẹo dữ tợn, hai cánh tay túm lấy học sinh bên cạnh xé thành hai nửa, ruột chảy đầy đất. Khâm sai là một phó máy trợ thính.
Răng nanh Quái vật áo choàng nhuốm máu, gã hút lấy máu tươi và sự sợ hãi, cơ bắp sống lưng căng phồng, thể hình biến to gấp mấy lần, cao xấp xỉ trần nhà ăn.
Đặng Chung bị vứt dưới đất. Sau khi bước vào mạng mới, thương tích trên cơ thể hoàn toàn phục hồi, có điều ký ức đau đớn bị đâm thủng bụng hãy còn như mới. Quân sư chỉ thấy tên quan lại lui về phía sau.
Khác biệt lớn nhất giữa người chơi mới và người chơi cũ là đa số người chơi cũ có thể nhịn đau. Bị đánh càng nhiều, đau đớn dần thành thói quen, nhưng cũng sẽ có giới hạn chịu đựng. Tiên tri Chỉ là bị vứt bỏ tại viện mồ côi đích hài tử.
Đặng Chung đứng dậy, chạy lấy đà nhảy lên lưng Quái vật áo choàng. Cánh tay anh bóp chặt cổ đối phương, quát những học sinh bị dọa nhũn người dưới đất: “Chạy xa một chút!” Trong trường học đích ác bá chòng chọc thượng hắn.
Học sinh kia cố gắng đứng lên, nhưng thử mấy lần cũng không làm được.
Quái vật áo choàng hất Đặng Chung khỏi lưng. Một tiếng nổ ầm vang, Đặng Chung bị ném xuống đất lần nữa. Sức tấn công đáng sợ của chuyện ma khiến anh mất đi nửa cái mạng. Nơi nào ngờ tới ác nhân chỉ bị hành hạ liễu một đoạn thời gian.
Sau khi giải quyết Đặng Chung, Quái vật áo choàng tiếp tục nhắm mục tiêu về phía học sinh dưới đất.
Học sinh liên tục lùiἶvề sau, màuìsắc ở giữaụđũng quần ngủđdần đậm hơnḷvì thấm nước.ởCậu ta bịịdọa tè raằquần.
Móng sắc củaìQuái vật áoứchoàng chỉ cáchịcậu ta nửaòcentimet, bỗng mộtữcây xẻng bayốtừ bên cạnhïtới!
Tiếng bốc cháyıxèo xèo, Quáiòvật áo choàngỉlập tức rụtỉcánh tay lại,èhung dữ trừngĩngười tấn công}mình.
Văn Tư Thành¸đứng thẳng tắpịở đó: “Ănỉhiếp con nítἱcó gì hay,ịgiỏi thì đánhἰvới tao này!”ị
Nhìn thoáng qua,(thân hình anhἱvà Quái vậtẻáo choàng đềuỉcực kỳ khổngílồ, không chênhīlệch mấy. í
Có điều cơỉbắp Quái vật³áo choàng uốn[lượn giống nhưịgốc cây cổóthụ, còn cơ{thể mập mạpïcủa anh thìἰrun lẩy bẩy.
TốngḷHành Chỉ ômɩVân Thiển chạyìvào nhà ăn,ẳđúng lúc nhìnỉthấy cảnh tượngīnày, không khỏiĩkhen ngợi: “Nhìn¸bóng lưng anh¸Văn còn cường°tráng hơn cảởchuyện ma, ngườiônhư anh ấyẩchắc chắn rấtịmạnh, may thậtỡđấy.”
Chú bảoĺvệ đứng bênãcạnh Tống HànhèChỉ định giúpḻcậu đỡ VânăThiển, dù gìícô cũng kháînặng.
Tống Hành Chỉùlại không cầnigiúp đỡ. Haiểngày nay, dườngốnhư Vân Thiển¹ốm đi rấtảnhiều, so vớiịcân nặng tạẻđòn lúc trướcỷthì bây giờἷcô nhẹ bỗng,ớcậu có thểɩcõng một cáchfnhẹ nhàng.
Chú bảoỵvệ vẫn cònùđưa tay ra,ịông sững người,ỵtrọng lượng VânἲThiển không nặngĩkhủng khiếp nhưftrước nữa.
Tống HànhïChỉ: “Chú, chỗỉtôi không cầnỉgiúp.”
Bên kia,ĩQuái vật áoâchoàng tức giậnịlao vào đánhínhau với VănẽTư Thành.
Văn TưỗThành chuẩn bịđsẵn tinh thầnÍbị quái vậtýđánh bay, nhưngἶđợi lúc Quáiẵvật áo choàngĩđánh lên ngườiềthật, anh lạiïphát hiện sứcìlực đối phươngềchẳng đau chẳngầngứa…
Anh lập tứcảgiơ quả đấm,ḽđấm cú mócẩtrái lên mặtfQuái vật áoîchoàng, tiếp đóĩđánh vào hạởtam lộ(*)!
(*) Hạịtam lộ: gồmjbụng, háng, chân;İtrong võ học,ệđánh vào hạἲtam lộ làỵchiêu thức kháЇhung tàn, đốiẵphương có thểɪbị ngất hoặcἴtử vong
Văn Tư,Thành: “Hầu tửũtrộm đào!”
Quáiıvật áo choàngīgiống như bịfxe tải hạngỹnặng cán qua,íxương cốt toànḽthân không chịuĬnổi sức tấnđcông phát raỉtiếng răng rắc,ïcặp mắt màu]đỏ kinh hoàngằnhìn Văn TưļThành.
Tại sao tênĭloài người nàyïlại có sứcưmạnh lớn nhưềvậy?!
Văn Tư Thànhỡcòn hết hồnỉhơn Quái vật²áo choàng, anhầnổ seed(*) hayĩsao vậy?
(*) Cụmἵtừ xuất phátởtừ bộ phimúhoạt hình Nhậtấ“Mobile Suit GundamịSEED”, trong phimἰnhân vật chínhổcó khả năngİđặc biệt vàậcó một hạtìgiống (seed) sức[mạnh trong tim.ỏKhi hạt giốngẻnày bùng nổ,ỉngười đó sẽìcó được khảļnăng tư duyĩvà thể chấtếphi thường
Văn TưịThành: “Mọi ngườiặrút lui trước³đi, để mộtḷmình tôi ởỉđây được rồi!”ĩ
Một người mộtìquái lại bắtứđầu quần thảo.
VươngɪTư Tuệ nhânỉcơ hội nàyíđưa học sinh{kia và những¹học sinh bị[dọa ngây ngườiẹkhác rời đi,]sau đó chạyЇtới tầng hầm.
Soìvới đại sảnhἲcó Quái vậtắáo choàng vàổbên ngoài nhàẩăn đầy chuyệnêma, tầng hầmḽdưới đất anÎtoàn hơn nhiều.
Chúốbảo vệ cứuềĐặng Chung bịửthương, ngăn cảnĮhành vi tựỉsát của anh,ἴdẫn theo đốiýphương đang chánủchường chạy cùngởVương Tư Tuệ.
TốngỳHành Chỉ cõngếVân Thiển bámịsát phía sau.
Đạiỳsảnh chỉ còn,lại một mìnhậVăn Tư Thànhἲgiữ chân Quáiịvật áo choàng.
Tiến¹triển của tầngốhầm cũng khôngịtốt lắm.
Đám ngườiàkhông tìm đượcàhạt giống trongĬkho lưu trữîthực phẩm dướiẹtầng hầm.
Nhân viên:nhà ăn cuốngỳcuồng chạy khắpẳcác kệ, bọnủhọ nhớ nơiÏnày hẳn đặtèrất nhiều hạt²giống rau củɪmới đúng, nếuĩkhông thì đậuĩnành đậu xanhàgì đó cũngỉđược, tại saoèchẳng thấy cáiỉnào?
Các loại rau,âquả, gạo đặtùtrên kệ đềuităm tắp, khôngļhề có bấtỉkỳ chỗ trốngḹnào.
Mấy chỗ trữịhạt giống màἲnhân viên nhàỵăn nói chỉḻcó bao gạoụvà khoai tây,Îdường như hạtửgiống từng ởỷđây, tro vẫn,còn dính trênįmép túi.
Học¹sinh sốt ruộtônói: “Rốt cuộcỏtrong nhà ănơcó hạt giốngêhay không? Đừngïnói vì mấyẵngười muốn xuốngîhầm lánh nạnẵnên cố ýĩnói nơi nàyủcó hạt giống°đấy nhé!”
Cánh{cửa tầng hầmẩcực kỳ chắc]chắc, bên trongỉkhóa thì bênɨngoài khó màἵmở ra đượcì—— Đó làọđối với conỉngười.
Thiên Hành Kiện[lên tiếng: “Nếuàkhông có hạtIgiống thì cũngếđâu cần nóiἳdối, chúng tôi¹vẫn sẽ dốcĩsức cứu người,ĩkhông vì vậyìmà bỏ rơiècác người đâu.”]
Nhân viên nhàọăn có trămĬmiệng cũng chẳngácãi được: “Tôiînói thật mà,²đáng lý hạtằgiống phải ởộđây, nhưng khôngĺbiết tại sao³không thấy nữa…”ỉ
Thiên Hành Kiệnéđỡ trán, anhịchú ý tớiɩgiá đỗ ngâmánước trong gócồtường: “Giá đỗ…ɪcũng được tínhộlà hạt giốngựnhỉ?”
Đặng LanẩLan bình tĩnhḹđáp: “Vậy anhỳđi hỏi Kẻẹhấp thụ nỗiốsợ xem gãìcó biết giáặđỗ là hạtįgiống không.”
ThiênỳHành Kiện khôngĩđể ý tớiặthái độ lạnhộnhạt hơn trướcẳcùng với giọngỏđiệu chẳng chứaḹcảm xúc gììcủa Đặng LanấLan, hoặc anhấta cảm thấyïĐặng Lan Lanỗvốn có tháiũđộ như vậy,ữcho nên mới³chẳng lấy làmểlạ.
Trái lại LýịDuy liếc nhìnἲĐặng Lan Lan.ìMọi người đềuửlà người sauọkhi bước vàoĩthế giới tậnỳthế mới gộpớđội, thực tếíhoàn toàn khôngἱquen biết… Tuyợnhiên trong giaoưtiếp giữa nhữngấngười trưởng thành,¸dù không quenḷcũng có thểĬlàm như thânĩquen nhiều năm.
ĐặngăLan Lan tuyệtịđối không giống[bà chủ giaỉđình trong ấnḽtượng của anh,ɩkhông phải bềứngoại, mà là…Īcảm giác hờủhững khi thỉnhἳthoảng nhắc đếnÍngười nhà.
Lý Duyờrút lại mạchốsuy nghĩ. Anhịtiếp cận kệùchứa đồ, đểỉý tới bụiɪbặm đóng xungἳquanh bao thựcẳphẩm. Anh tới,gần chút nữa,‹bỗng nhiên vươnẵtay thò vàoĭtrong.
Đặng Lan Lan:ó“Đã phát hiệnἴgì à?”
LýủDuy rút tayẵra, đầu ngónìtay bóp mộtĮhạt đậu nành:ì“Bọn họ khôngỉnói dối, hẳnẻban đầu nơiỉnày đặt hạtỡgiống, có điềuýbị người tajchuyển đi rồi…”ì
Anh giải thích đơn giản quỹ đạo chuyển động của tro bụi và cách xếp đặt bao thực phẩm không ăn khớp, sau đó hỏi: “Trước khi chúng ta xuống hầm có ai từng vào đây rồi?”
Có lẽ ông không nên tiếp tục đứng về phía loài người…
Dòng điện kỳ lạ lan khắp cơ thể, có thứ gì đó trong lòng kêu gào chiếm lấy người con gái trên lưng, ai cũng đừng hòng cướp!
Một học sinh nữ giơ tay, cô chỉnh lại tóc xong mới yếu ớt nói: “Vốn trong đại sảnh có một Người đầu heo, sau khi mọi người tới, anh ta liền biến mất tăm… Tôi thấy anh ta đi về hướng tầng hầm.”
Giới: “Chuẩn bị thêm nhiều nước trời.”
Ông nói tiếp: “Nếu thật sự là cậu ta lấy hạt giống, vậy về tình có thể tha thứ, dù là chúng tôi cũng không muốn chết sớm như vậy.
Nhân viên nhà ăn nói: “Đúng! Người đầu heo, chắc chắn là anh ta… Cái đầu heo kia vốn là thứ tà ma, cứ mãi ở trong phòng lạnh, cho dù ném bao nhiêu lần cũng không biến mất, lần này còn biến luôn thành một người cao hơn hai mét. Chắc chắn anh ta cố ý lấy đi, bọn họ là một phe!”
Nước trời vừa đưa đến đã bị Giới giằng lấy.
Học sinh lập tức hoảng sợ, so với Thiên Hành Kiện thì chú bảo vệ từng cứu bọn họ đáng tin hơn.
Ngài ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, quai hàm phồng lên rồi xẹp xuống, sau đó ngài vung tay, nước bên trong miệng biến mất.
Chú bảo vệ: “Nơi này vốn là nhà cậu ta.”
“Ào ——”
Vị trí trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang từng là lò mổ, Người đầu heo là một đồ tể có tiếng ở đó.
Nhân viên nhà ăn nói: “Đúng! Người đầu heo, chắc chắn là anh ta… Cái đầu heo kia vốn là thứ tà ma, cứ mãi ở trong phòng lạnh, cho dù ném bao nhiêu lần cũng không biến mất, lần này còn biến luôn thành một người cao hơn hai mét. Chắc chắn anh ta cố ý lấy đi, bọn họ là một phe!”
Tiếng xối nước vang lên.
Ông nói tiếp: “Nếu thật sự là cậu ta lấy hạt giống, vậy về tình có thể tha thứ, dù là chúng tôi cũng không muốn chết sớm như vậy.
Chú bảo vệ dở khóc dở cười nhìn tập thể học sinh trốn sau lưng mình. Ông nói với Thiên Hành Kiện: “Giá đỗ không phải hạt giống.”
Có những người mặc dù là người nhưng hành vi càng giống chuyện ma hơn chuyện ma.
Sự mở miệng đột ngột của chú bảo vệ khiến mọi người im lặng. Suy cho cùng, ông cũng là chuyện ma, đồng loại với Quái vật áo choàng ngoài kia.
Vương Lâm: “…”
Thái độ của ông bây giờ tỏ ra rất tốt, ai biết kế tiếp có đột ngột nổi điên muốn giết bọn họ hay không?
Tình cảnh nhất thời rơi vào yên lặng.
Chú bảo vệ: “Nơi này vốn là nhà cậu ta.”
Chú bảo vệ nhìn đám học sinh được ông cứu, mím môi. Môi ông bị bộ râu dày che kín, không ai để ý khóe môi ông trễ xuống, có hơi đáng thương.
Hiện giờ ông là chuyện ma, mặc dù lòng hướng về con người nhưng ông vẫn sẽ không được loài người chấp nhận.
Vương Lâm lấy làm lạ: “Ngài Giới?”
Một học sinh nữ giơ tay, cô chỉnh lại tóc xong mới yếu ớt nói: “Vốn trong đại sảnh có một Người đầu heo, sau khi mọi người tới, anh ta liền biến mất tăm… Tôi thấy anh ta đi về hướng tầng hầm.”
Có lẽ ông không nên tiếp tục đứng về phía loài người…
Sự mở miệng đột ngột của chú bảo vệ khiến mọi người im lặng. Suy cho cùng, ông cũng là chuyện ma, đồng loại với Quái vật áo choàng ngoài kia.
Tình cảnh nhất thời rơi vào yên lặng.
Tống Hành Chỉ bỗng ngước mắt nhìn chú bảo vệ, cậu ôm chặt hai cánh tay Vân Thiển, chầm chậm rủ mắt, cằm hơi bạnh ra, cánh môi tiếp xúc với da thịt mềm mại của cô.
Hiện giờ ông là chuyện ma, mặc dù lòng hướng về con người nhưng ông vẫn sẽ không được loài người chấp nhận.
Vương Lâm và Giới đang bàn bạc giữa chừng, đột nhiên được ngài yêu cầu đi lấy nước trời, loại nước có thể thanh tẩy mọi thứ.
Thiên Hành Kiện bưng đống giá đỗ đi tới, giá đỗ vẫn còn nhỏ nước xuống đất.
Giống như kẹo bông gòn, vừa mềm mại vừa thơm ngon, thẩm thấu mùi vị thơm ngọt.
“Khoan…” Đặng Chung yếu ớt giơ tay: “Trước tiên cho tôi sang mạng mới đã.”
Tống Hành Chỉ với tư cách là dục vọng Cố chấp của Giới, trong khoảnh khắc dục vọng kia thức tỉnh, mọi cảm giác đều truyền đến trên người ngài.
Cậu tựa như bị mê hoặc, đưa đầu lưỡi chạm vào một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Thiên Hành Kiện: “Lỡ như đối phương trốn rồi sao?”
Dòng điện kỳ lạ lan khắp cơ thể, có thứ gì đó trong lòng kêu gào chiếm lấy người con gái trên lưng, ai cũng đừng hòng cướp!
Giới cách nơi này rất xa bỗng nhiên rùng mình.
Tống Hành Chỉ với tư cách là dục vọng Cố chấp của Giới, trong khoảnh khắc dục vọng kia thức tỉnh, mọi cảm giác đều truyền đến trên người ngài.
Nước trời được thần tối cao ban tặng, là bảo vật trân quý mà chúng thần đều muốn.
Vương Lâm và Giới đang bàn bạc giữa chừng, đột nhiên được ngài yêu cầu đi lấy nước trời, loại nước có thể thanh tẩy mọi thứ.
Anh ta hỏi: “Gì đây? Không phải chứ, ánh mắt mấy cô cậu như vậy là sao, chú bảo vệ từng cứu các người khỏi ký túc xá, vậy mà các người nhìn ông ấy như vậy hả? Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, đầu tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ khi các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu!”
Vị trí trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang từng là lò mổ, Người đầu heo là một đồ tể có tiếng ở đó.
Nước trời được thần tối cao ban tặng, là bảo vật trân quý mà chúng thần đều muốn.
Người chơi để người bản xứ chờ tại chỗ, bọn họ đi về phía phòng lạnh.
Tống Hành Chỉ bỗng ngước mắt nhìn chú bảo vệ, cậu ôm chặt hai cánh tay Vân Thiển, chầm chậm rủ mắt, cằm hơi bạnh ra, cánh môi tiếp xúc với da thịt mềm mại của cô.
Nước trời vừa đưa đến đã bị Giới giằng lấy.
Thiên Hành Kiện: “…”
Ngài ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, quai hàm phồng lên rồi xẹp xuống, sau đó ngài vung tay, nước bên trong miệng biến mất.
Giống như kẹo bông gòn, vừa mềm mại vừa thơm ngon, thẩm thấu mùi vị thơm ngọt.
Cậu tựa như bị mê hoặc, đưa đầu lưỡi chạm vào một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Vương Lâm lấy làm lạ: “Ngài Giới?”
Chú bảo vệ nhìn đám học sinh được ông cứu, mím môi. Môi ông bị bộ râu dày che kín, không ai để ý khóe môi ông trễ xuống, có hơi đáng thương.
Đầu lưỡi Giới vẫn còn sót lại cảm giác da thịt tiếp xúc kia, ngài mặt không cảm xúc nói: “Ta bị vấy bẩn rồi.”
Chuyện ma cũng xuất hiện rồi, người bị thương mà lắc hai cái là khỏe cũng chẳng có gì lạ.
Vương Lâm: “…”
Ngài phải tắm rửa!
Giới: “Chuẩn bị thêm nhiều nước trời.”
Ngài phải tắm rửa!
“Ào ——”
Tiếng xối nước vang lên.
Thiên Hành Kiện bưng đống giá đỗ đi tới, giá đỗ vẫn còn nhỏ nước xuống đất.
Vương Tư Tuệ bước tới lắc Đặng Chung hai cái, khiến nội tạng vốn đã xuất máu không chịu nổi, chỉ số sinh mạng tuột dốc thần tốc, Đặng Chung lại khỏe như vâm lần nữa.
Anh ta hỏi: “Gì đây? Không phải chứ, ánh mắt mấy cô cậu như vậy là sao, chú bảo vệ từng cứu các người khỏi ký túc xá, vậy mà các người nhìn ông ấy như vậy hả? Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, đầu tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ khi các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu!”
Học sinh lập tức hoảng sợ, so với Thiên Hành Kiện thì chú bảo vệ từng cứu bọn họ đáng tin hơn.
Có những người mặc dù là người nhưng hành vi càng giống chuyện ma hơn chuyện ma.
Thái độ của ông bây giờ tỏ ra rất tốt, ai biết kế tiếp có đột ngột nổi điên muốn giết bọn họ hay không?
Chú bảo vệ dở khóc dở cười nhìn tập thể học sinh trốn sau lưng mình. Ông nói với Thiên Hành Kiện: “Giá đỗ không phải hạt giống.”
Thiên Hành Kiện: “…”
Lý Duy: “Đến phòng lạnh, kẻ hiềm nghi ăn cắp hạt giống lớn nhất là Người đầu heo.”
Thiên Hành Kiện: “Lỡ như đối phương trốn rồi sao?”
Lý Duy: “Bọn họ từng kể về vóc dáng Người đầu heo. Cửa ra vào tầng hầm chỉ có một, miệng thông khí thì thân hình nhỏ nhắn mới chui lọt, nơi này không có, nơi còn lại chỉ có phòng lạnh.”
“Khoan…” Đặng Chung yếu ớt giơ tay: “Trước tiên cho tôi sang mạng mới đã.”
Vương Tư Tuệ bước tới lắc Đặng Chung hai cái, khiến nội tạng vốn đã xuất máu không chịu nổi, chỉ số sinh mạng tuột dốc thần tốc, Đặng Chung lại khỏe như vâm lần nữa.
Người chơi nghe xong chẳng thể vui nổi. Nếu không phải thần ra chỉ thị bảo vệ người bản xứ, với cái kiểu người bản xứ miệng tiện như vầy, bọn họ muốn ném thẳng ra ngoài cho xong.
Những người khác cảm thấy đám người chơi này rất kỳ lạ, nhưng không có gan hỏi.
Chuyện ma cũng xuất hiện rồi, người bị thương mà lắc hai cái là khỏe cũng chẳng có gì lạ.
Những người khác cảm thấy đám người chơi này rất kỳ lạ, nhưng không có gan hỏi.
Người chơi để người bản xứ chờ tại chỗ, bọn họ đi về phía phòng lạnh.
Hành động này khiến người bản xứ rất cảm động: “Mặc dù mặt mũi các người xấu xí nhưng đúng là người tốt!”
Lý Duy: “Đến phòng lạnh, kẻ hiềm nghi ăn cắp hạt giống lớn nhất là Người đầu heo.”
Người chơi nghe xong chẳng thể vui nổi. Nếu không phải thần ra chỉ thị bảo vệ người bản xứ, với cái kiểu người bản xứ miệng tiện như vầy, bọn họ muốn ném thẳng ra ngoài cho xong.
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 17(2): Chú bảo vệ đánh đổi cái gì với Người đầu heo để học sinh được vào nhà ăn? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)
Anh nhà đúng là nhân lúc cháy nhà ăn hết đậu hũ của chị
Giới lúc thì ‘ ta bị xốn mắt ‘ lúc thì ‘ ta bị vấy bẩn ‘
Tội nghiệp Vương Lâm chả hiểu ông thần nhà mình bị gì ?
Thương chú bảo vệ quá, mặc dù chú là chuyện ma nhưng chú vẫn muốn giúp con người. Thôi rồi, anh Giới đã bị vấy bẩn bởi chính mình =))))
Đừng vội “thanh tẩy” thế chứ, biết đâu sau này người lại muốn được “vấy bẩn”.
Mấy chương trước thấy Đặng Lan Lan kì kì rồi, tò mò ghê, phải đây là nữ thủ lĩnh Lý Vĩ Cơ nhắc tới không ta
Chương trước công lớn thuộc về chị Thiển, chương này lại đến anh Thành gánh team đối đầu Áo choàng. Quả là hai con cá muối xức sắc mà ??.
uổng công cứu người rồi bị người ta chê xấu đúng là thế giới nhìn mặt mà lúc nguy hiểm z nà vẫn phải để ý mặt mũi, thương chú bảo vệ quá tốt z mà
Xin hãy nhớ rõ sứ mệnh cá muối của mình nha 2 vị Thiển Thành :)))
Mà phải dừng lại