Cá muối cứu thế – Chương 17(1)

Chương 17(1)

Vỗ tay vang trời

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Bộ mặt gã vặn vẹo dữ tợn, hai cánh tay túm lấy học sinh bên cạnh xé thành hai nửa, ruột chảy đầy đất. Khâm sai là một phó máy trợ thính.

Răng nanh Quái vật áo choàng nhuốm máu, gã hút lấy máu tươi và sự sợ hãi, cơ bắp sống lưng căng phồng, thể hình biến to gấp mấy lần, cao xấp xỉ trần nhà ăn.

Đặng Chung bị vứt dưới đất. Sau khi bước vào mạng mới, thương tích trên cơ thể hoàn toàn phục hồi, có điều ký ức đau đớn bị đâm thủng bụng hãy còn như mới. Quân sư chỉ thấy tên quan lại lui về phía sau.

Khác biệt lớn nhất giữa người chơi mới và người chơi cũ là đa số người chơi cũ có thể nhịn đau. Bị đánh càng nhiều, đau đớn dần thành thói quen, nhưng cũng sẽ có giới hạn chịu đựng. Tiên tri Chỉ là bị vứt bỏ tại viện mồ côi đích hài tử.

Đặng Chung đứng dậy, chạy lấy đà nhảy lên lưng Quái vật áo choàng. Cánh tay anh bóp chặt cổ đối phương, quát những học sinh bị dọa nhũn người dưới đất: “Chạy xa một chút!” Trong trường học đích ác bá chòng chọc thượng hắn.

Học sinh kia cố gắng đứng lên, nhưng thử mấy lần cũng không làm được.

Quái vật áo choàng hất Đặng Chung khỏi lưng. Một tiếng nổ ầm vang, Đặng Chung bị ném xuống đất lần nữa. Sức tấn công đáng sợ của chuyện ma khiến anh mất đi nửa cái mạng. Nơi nào ngờ tới ác nhân chỉ bị hành hạ liễu một đoạn thời gian.

Sau khi giải quyết Đặng Chung, Quái vật áo choàng tiếp tục nhắm mục tiêu về phía học sinh dưới đất.

Hc sinh liên tc lùiv sau, màuìsc giađũng qun ngđdn đm hơnvì thm nưc.Cu ta bda tè raqun.

Móng sc caìQuái vt áochoàng ch cáchcu ta naòcentimet, bng mtcây xng bayt bên cnhïti!

Tiếng bc cháyıxèo xèo, Quáiòvt áo choànglp tc rtcánh tay li,èhung d trngĩngưi tn công}mình.

Văn Tư Thành¸đng thng tp đó: “Ănhiếp con nítcó gì hay,gii thì đánhvi tao này!”

Nhìn thoáng qua,(thân hình anhvà Quái vtáo choàng đucc k khngíl, không chênhīlch my. í

Có điu cơbp Quái vt³áo choàng un[lưn ging nhưgc cây cóth, còn cơ{th mp mpïca anh thìrun ly by.

TngHành Ch ômɩVân Thin chyìvào nhà ăn,đúng lúc nhìnthy cnh tưngīnày, không khiĩkhen ngi: “Nhìn¸bóng lưng anh¸Văn còn cưng°tráng hơn cchuyn ma, ngưiônhư anh ychc chn rtmnh, may thtđy.”

Chú boĺv đng bênãcnh Tng HànhèCh đnh giúpcu đ VânăThin, dù gìícô cũng kháînng.

Tng Hành Chùli không cnigiúp đ. Haingày nay, dưngnhư Vân Thin¹m đi rtnhiu, so vicân nng tđòn lúc trưcthì bây gicô nh bng,cu có thɩcõng mt cáchfnh nhàng.

Chú bov vn cònùđưa tay ra,ông sng ngưi,trng lưng VânThin không nngĩkhng khiếp nhưftrưc na.

Tng HànhïCh: “Chú, chtôi không cngiúp.”

Bên kia,ĩQuái vt áoâchoàng tc ginlao vào đánhínhau vi VănTư Thành.

Văn TưThành chun bđsn tinh thnÍb quái vtýđánh bay, nhưngđi lúc Quáivt áo choàngĩđánh lên ngưitht, anh liïphát hin scìlc đi phươngchng đau chngnga…

Anh lp tcgiơ qu đm,đm cú móctrái lên mtfQuái vt áoîchoàng, tiếp đóĩđánh vào htam l(*)!

(*) Htam l: gmjbng, háng, chân;İtrong võ hc,đánh vào htam l làchiêu thc kháЇhung tàn, điphương có thɪb ngt hoct vong

Văn Tư,Thành: “Hu tũtrm đào!”

Quáiıvt áo choàngīging như bfxe ti hngnng cán qua,íxương ct toànthân không chuĬni sc tnđcông phát ratiếng răng rc,ïcp mt màu]đ kinh hoàngnhìn Văn TưļThành.

Ti sao tênĭloài ngưi nàyïli có scưmnh ln nhưvy?!

Văn Tư Thànhcòn hết hnhơn Quái vt²áo choàng, anhn seed(*) hayĩsao vy?

(*) Cmt xut phátt b phimúhot hình Nht“Mobile Suit GundamSEED”, trong phimnhân vt chínhcó kh năngİđc bit vàcó mt htìging (seed) sc[mnh trong tim.Khi ht gingnày bùng n,ngưi đó sìcó đưc khļnăng tư duyĩvà th chtếphi thưng

Văn TưThành: “Mi ngưirút lui trưc³đi, đ mtmình tôi đây đưc ri!”ĩ

Mt ngưi mtìquái li btđu qun tho.

VươngɪTư Tu nhâncơ hi nàyíđưa hc sinh{kia và nhng¹hc sinh b[da ngây ngưikhác ri đi,]sau đó chyЇti tng hm.

Soìvi đi snhcó Quái vtáo choàng vàbên ngoài nhàăn đy chuynêma, tng hmdưi đt anÎtoàn hơn nhiu.

Chúbo v cuĐng Chung bthương, ngăn cnĮhành vi tsát ca anh,dn theo điýphương đang chánchưng chy cùngVương Tư Tu.

TngHành Ch cõngếVân Thin bámsát phía sau.

Đisnh ch còn,li mt mìnhVăn Tư Thànhgi chân Quáivt áo choàng.

Tiến¹trin ca tnghm cũng khôngtt lm.

Đám ngưiàkhông tìm đưcàht ging trongĬkho lưu trîthc phm dưitng hm.

Nhân viên:nhà ăn cungcung chy khpcác k, bnh nh nơiÏnày hn đtèrt nhiu ht²ging rau cɪmi đúng, nếuĩkhông thì đuĩnành đu xanhàgì đó cũngđưc, ti saoèchng thy cáinào?

Các loi rau,âqu, go đtùtrên k đuităm tp, khôngļh có btk ch trngnào.

My ch trht ging mànhân viên nhàăn nói chcó bao govà khoai tây,Îdưng như htging tng đây, tro vn,còn dính trênįmép túi.

Hc¹sinh st rutônói: “Rt cuctrong nhà ănơcó ht gingêhay không? Đngïnói vì myngưi mun xungîhm lánh nnnên c ýĩnói nơi nàycó ht ging°đy nhé!”

Cánh{ca tng hmcc k chc]chc, bên trongkhóa thì bênɨngoài khó màm ra đưcì—— Đó làđi vi conngưi.

Thiên Hành Kin[lên tiếng: “Nếuàkhông có htIging thì cũngếđâu cn nóidi, chúng tôi¹vn s dcĩsc cu ngưi,ĩkhông vì vyìmà b rơiècác ngưi đâu.”]

Nhân viên nhàăn có trămĬming cũng chngácãi đưc: “Tôiînói tht mà,²đáng lý htging phi đây, nhưng khôngĺbiết ti sao³không thy na…

Thiên Hành Kinéđ trán, anhchú ý tiɩgiá đ ngâmánưc trong góctưng: “Giá đɪcũng đưc tínhlà ht gingnh?”

Đng LanLan bình tĩnhđáp: “Vy anhđi hi Khp th nis xem gãìcó biết giáđ là htįging không.”

ThiênHành Kin khôngĩđ ý tithái đ lnhnht hơn trưccùng vi gingđiu chng chacm xúc gììca Đng LanLan, hoc anhta cm thyïĐng Lan Lanvn có tháiũđ như vy,cho nên mi³chng ly làml.

Trái li LýDuy liếc nhìnĐng Lan Lan.ìMi ngưi đulà ngưi saukhi bưc vàoĩthế gii tnthế mi gpđi, thc tếíhoàn toàn khôngquen biết… Tuynhiên trong giaoưtiếp gia nhngngưi trưng thành,¸dù không quencũng có thĬlàm như thânĩquen nhiu năm.

ĐngăLan Lan tuytđi không ging[bà ch giađình trong ntưng ca anh,ɩkhông phi bngoi, mà làĪcm giác hhng khi thnhthong nhc đếnÍngưi nhà.

Lý Duyrút li mchsuy nghĩ. Anhtiếp cn kùcha đ, đý ti biɪbm đóng xungquanh bao thcphm. Anh ti,gn chút na,bng nhiên vươntay thò vàoĭtrong.

Đng Lan Lan:óĐã phát hingì à?”

LýDuy rút tayra, đu ngónìtay bóp mtĮht đu nành:ì“Bn h khôngnói di, hnban đu nơinày đt htging, có điuýb ngưi tajchuyn đi ri…ì

Anh giải thích đơn giản quỹ đạo chuyển động của tro bụi và cách xếp đặt bao thực phẩm không ăn khớp, sau đó hỏi: “Trước khi chúng ta xuống hầm có ai từng vào đây rồi?”

Có lẽ ông không nên tiếp tục đứng về phía loài người…

Dòng điện kỳ lạ lan khắp cơ thể, có thứ gì đó trong lòng kêu gào chiếm lấy người con gái trên lưng, ai cũng đừng hòng cướp!

Một học sinh nữ giơ tay, cô chỉnh lại tóc xong mới yếu ớt nói: “Vốn trong đại sảnh có một Người đầu heo, sau khi mọi người tới, anh ta liền biến mất tăm… Tôi thấy anh ta đi về hướng tầng hầm.”

Giới: “Chuẩn bị thêm nhiều nước trời.”

Ông nói tiếp: “Nếu thật sự là cậu ta lấy hạt giống, vậy về tình có thể tha thứ, dù là chúng tôi cũng không muốn chết sớm như vậy.

Nhân viên nhà ăn nói: “Đúng! Người đầu heo, chắc chắn là anh ta… Cái đầu heo kia vốn là thứ tà ma, cứ mãi ở trong  phòng lạnh, cho dù ném bao nhiêu lần cũng không biến mất, lần này còn biến luôn thành một người cao hơn hai mét. Chắc chắn anh ta cố ý lấy đi, bọn họ là một phe!”

Nước trời vừa đưa đến đã bị Giới giằng lấy.

Học sinh lập tức hoảng sợ, so với Thiên Hành Kiện thì chú bảo vệ từng cứu bọn họ đáng tin hơn.

Ngài ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, quai hàm phồng lên rồi xẹp xuống, sau đó ngài vung tay, nước bên trong miệng biến mất.

Chú bảo vệ: “Nơi này vốn là nhà cậu ta.”

“Ào ——”

Vị trí trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang từng là lò mổ, Người đầu heo là một đồ tể có tiếng ở đó.

Nhân viên nhà ăn nói: “Đúng! Người đầu heo, chắc chắn là anh ta… Cái đầu heo kia vốn là thứ tà ma, cứ mãi ở trong  phòng lạnh, cho dù ném bao nhiêu lần cũng không biến mất, lần này còn biến luôn thành một người cao hơn hai mét. Chắc chắn anh ta cố ý lấy đi, bọn họ là một phe!”

Tiếng xối nước vang lên.

Ông nói tiếp: “Nếu thật sự là cậu ta lấy hạt giống, vậy về tình có thể tha thứ, dù là chúng tôi cũng không muốn chết sớm như vậy.

Chú bảo vệ dở khóc dở cười nhìn tập thể học sinh trốn sau lưng mình. Ông nói với Thiên Hành Kiện: “Giá đỗ không phải hạt giống.”

Có những người mặc dù là người nhưng hành vi càng giống chuyện ma hơn chuyện ma.

Sự mở miệng đột ngột của chú bảo vệ khiến mọi người im lặng. Suy cho cùng, ông cũng là chuyện ma, đồng loại với Quái vật áo choàng ngoài kia.

Vương Lâm: “…”

Thái độ của ông bây giờ tỏ ra rất tốt, ai biết kế tiếp có đột ngột nổi điên muốn giết bọn họ hay không?

Tình cảnh nhất thời rơi vào yên lặng.

Chú bảo vệ: “Nơi này vốn là nhà cậu ta.”

Chú bảo vệ nhìn đám học sinh được ông cứu, mím môi. Môi ông bị bộ râu dày che kín, không ai để ý khóe môi ông trễ xuống, có hơi đáng thương.

Hiện giờ ông là chuyện ma, mặc dù lòng hướng về con người nhưng ông vẫn sẽ không được loài người chấp nhận.

Vương Lâm lấy làm lạ: “Ngài Giới?”

Một học sinh nữ giơ tay, cô chỉnh lại tóc xong mới yếu ớt nói: “Vốn trong đại sảnh có một Người đầu heo, sau khi mọi người tới, anh ta liền biến mất tăm… Tôi thấy anh ta đi về hướng tầng hầm.”

Có lẽ ông không nên tiếp tục đứng về phía loài người…

Sự mở miệng đột ngột của chú bảo vệ khiến mọi người im lặng. Suy cho cùng, ông cũng là chuyện ma, đồng loại với Quái vật áo choàng ngoài kia.

Tình cảnh nhất thời rơi vào yên lặng.

Tống Hành Chỉ bỗng ngước mắt nhìn chú bảo vệ, cậu ôm chặt hai cánh tay Vân Thiển, chầm chậm rủ mắt, cằm hơi bạnh ra, cánh môi tiếp xúc với da thịt mềm mại của cô.

Hiện giờ ông là chuyện ma, mặc dù lòng hướng về con người nhưng ông vẫn sẽ không được loài người chấp nhận.

Vương Lâm và Giới đang bàn bạc giữa chừng, đột nhiên được ngài yêu cầu đi lấy nước trời, loại nước có thể thanh tẩy mọi thứ.

Thiên Hành Kiện bưng đống giá đỗ đi tới, giá đỗ vẫn còn nhỏ nước xuống đất.

Giống như kẹo bông gòn, vừa mềm mại vừa thơm ngon, thẩm thấu mùi vị thơm ngọt.

“Khoan…” Đặng Chung yếu ớt giơ tay: “Trước tiên cho tôi sang mạng mới đã.”

Tống Hành Chỉ với tư cách là dục vọng Cố chấp của Giới, trong khoảnh khắc dục vọng kia thức tỉnh, mọi cảm giác đều truyền đến trên người ngài.

Cậu tựa như bị mê hoặc, đưa đầu lưỡi chạm vào một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Thiên Hành Kiện: “Lỡ như đối phương trốn rồi sao?”

Dòng điện kỳ lạ lan khắp cơ thể, có thứ gì đó trong lòng kêu gào chiếm lấy người con gái trên lưng, ai cũng đừng hòng cướp!

Giới cách nơi này rất xa bỗng nhiên rùng mình.

Tống Hành Chỉ với tư cách là dục vọng Cố chấp của Giới, trong khoảnh khắc dục vọng kia thức tỉnh, mọi cảm giác đều truyền đến trên người ngài.

Nước trời được thần tối cao ban tặng, là bảo vật trân quý mà chúng thần đều muốn.

Vương Lâm và Giới đang bàn bạc giữa chừng, đột nhiên được ngài yêu cầu đi lấy nước trời, loại nước có thể thanh tẩy mọi thứ.

Anh ta hỏi: “Gì đây? Không phải chứ, ánh mắt mấy cô cậu như vậy là sao, chú bảo vệ từng cứu các người khỏi ký túc xá, vậy mà các người nhìn ông ấy như vậy hả? Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, đầu tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ khi các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu!”

Vị trí trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang từng là lò mổ, Người đầu heo là một đồ tể có tiếng ở đó.

Nước trời được thần tối cao ban tặng, là bảo vật trân quý mà chúng thần đều muốn.

Người chơi để người bản xứ chờ tại chỗ, bọn họ đi về phía phòng lạnh.

Tống Hành Chỉ bỗng ngước mắt nhìn chú bảo vệ, cậu ôm chặt hai cánh tay Vân Thiển, chầm chậm rủ mắt, cằm hơi bạnh ra, cánh môi tiếp xúc với da thịt mềm mại của cô.

Nước trời vừa đưa đến đã bị Giới giằng lấy.

Thiên Hành Kiện: “…”

Ngài ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, quai hàm phồng lên rồi xẹp xuống, sau đó ngài vung tay, nước bên trong miệng biến mất.

Giống như kẹo bông gòn, vừa mềm mại vừa thơm ngon, thẩm thấu mùi vị thơm ngọt.

Cậu tựa như bị mê hoặc, đưa đầu lưỡi chạm vào một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Vương Lâm lấy làm lạ: “Ngài Giới?”

Chú bảo vệ nhìn đám học sinh được ông cứu, mím môi. Môi ông bị bộ râu dày che kín, không ai để ý khóe môi ông trễ xuống, có hơi đáng thương.

Đầu lưỡi Giới vẫn còn sót lại cảm giác da thịt tiếp xúc kia, ngài mặt không cảm xúc nói: “Ta bị vấy bẩn rồi.”

Chuyện ma cũng xuất hiện rồi, người bị thương mà lắc hai cái là khỏe cũng chẳng có gì lạ.

Vương Lâm: “…”

Ngài phải tắm rửa!

Giới: “Chuẩn bị thêm nhiều nước trời.”

Ngài phải tắm rửa!

“Ào ——”

Tiếng xối nước vang lên.

Thiên Hành Kiện bưng đống giá đỗ đi tới, giá đỗ vẫn còn nhỏ nước xuống đất.

Vương Tư Tuệ bước tới lắc Đặng Chung hai cái, khiến nội tạng vốn đã xuất máu không chịu nổi, chỉ số sinh mạng tuột dốc thần tốc, Đặng Chung lại khỏe như vâm lần nữa.

Anh ta hỏi: “Gì đây? Không phải chứ, ánh mắt mấy cô cậu như vậy là sao, chú bảo vệ từng cứu các người khỏi ký túc xá, vậy mà các người nhìn ông ấy như vậy hả? Đổi lại là tôi, bây giờ tôi lập tức vứt hết mấy cô cậu cho cá mập, đầu tiên sẽ xé đứt tay chân, rồi lại khắc chữ lên da, chờ khi các cô cậu thấy mình sắp tiêu đời thì vặn đứt đầu!”

Học sinh lập tức hoảng sợ, so với Thiên Hành Kiện thì chú bảo vệ từng cứu bọn họ đáng tin hơn.

Có những người mặc dù là người nhưng hành vi càng giống chuyện ma hơn chuyện ma.

Thái độ của ông bây giờ tỏ ra rất tốt, ai biết kế tiếp có đột ngột nổi điên muốn giết bọn họ hay không?

Chú bảo vệ dở khóc dở cười nhìn tập thể học sinh trốn sau lưng mình. Ông nói với Thiên Hành Kiện: “Giá đỗ không phải hạt giống.”

Thiên Hành Kiện: “…”

Lý Duy: “Đến phòng lạnh, kẻ hiềm nghi ăn cắp hạt giống lớn nhất là Người đầu heo.”

Thiên Hành Kiện: “Lỡ như đối phương trốn rồi sao?”

Lý Duy: “Bọn họ từng kể về vóc dáng Người đầu heo. Cửa ra vào tầng hầm chỉ có một, miệng thông khí thì thân hình nhỏ nhắn mới chui lọt, nơi này không có, nơi còn lại chỉ có phòng lạnh.”

“Khoan…” Đặng Chung yếu ớt giơ tay: “Trước tiên cho tôi sang mạng mới đã.”

Vương Tư Tuệ bước tới lắc Đặng Chung hai cái, khiến nội tạng vốn đã xuất máu không chịu nổi, chỉ số sinh mạng tuột dốc thần tốc, Đặng Chung lại khỏe như vâm lần nữa.

Người chơi nghe xong chẳng thể vui nổi. Nếu không phải thần ra chỉ thị bảo vệ người bản xứ, với cái kiểu người bản xứ miệng tiện như vầy, bọn họ muốn ném thẳng ra ngoài cho xong.

Những người khác cảm thấy đám người chơi này rất kỳ lạ, nhưng không có gan hỏi.

Chuyện ma cũng xuất hiện rồi, người bị thương mà lắc hai cái là khỏe cũng chẳng có gì lạ.

Những người khác cảm thấy đám người chơi này rất kỳ lạ, nhưng không có gan hỏi.

Người chơi để người bản xứ chờ tại chỗ, bọn họ đi về phía phòng lạnh.

Hành động này khiến người bản xứ rất cảm động: “Mặc dù mặt mũi các người xấu xí nhưng đúng là người tốt!”

Lý Duy: “Đến phòng lạnh, kẻ hiềm nghi ăn cắp hạt giống lớn nhất là Người đầu heo.”

Người chơi nghe xong chẳng thể vui nổi. Nếu không phải thần ra chỉ thị bảo vệ người bản xứ, với cái kiểu người bản xứ miệng tiện như vầy, bọn họ muốn ném thẳng ra ngoài cho xong.

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 17(2): Chú bảo vệ đánh đổi cái gì với Người đầu heo để học sinh được vào nhà ăn? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)

4.9 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

59 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Yukichi
Yukichi
2 Năm Cách đây

Anh nhà đúng là nhân lúc cháy nhà ăn hết đậu hũ của chị

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Giới lúc thì ‘ ta bị xốn mắt ‘ lúc thì ‘ ta bị vấy bẩn ‘
Tội nghiệp Vương Lâm chả hiểu ông thần nhà mình bị gì ?

Hapin
Hapin
2 Năm Cách đây

Thương chú bảo vệ quá, mặc dù chú là chuyện ma nhưng chú vẫn muốn giúp con người. Thôi rồi, anh Giới đã bị vấy bẩn bởi chính mình =))))

Mướp đắng sấy khô
Mướp đắng sấy khô
2 Năm Cách đây

Đừng vội “thanh tẩy” thế chứ, biết đâu sau này người lại muốn được “vấy bẩn”.

Ann Nguyen
Ann Nguyen
2 Năm Cách đây

Mấy chương trước thấy Đặng Lan Lan kì kì rồi, tò mò ghê, phải đây là nữ thủ lĩnh Lý Vĩ Cơ nhắc tới không ta

Ash Hyeong do
Ash Hyeong do
2 Năm Cách đây

Chương trước công lớn thuộc về chị Thiển, chương này lại đến anh Thành gánh team đối đầu Áo choàng. Quả là hai con cá muối xức sắc mà ??.

Khanhi
Khanhi
2 Năm Cách đây

uổng công cứu người rồi bị người ta chê xấu đúng là thế giới nhìn mặt mà lúc nguy hiểm z nà vẫn phải để ý mặt mũi, thương chú bảo vệ quá tốt z mà

Phương
Phương
2 Năm Cách đây

Xin hãy nhớ rõ sứ mệnh cá muối của mình nha 2 vị Thiển Thành :)))

Hương
Hương
2 Năm Cách đây

Mà phải dừng lại

59
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!