Chương 17(2)
Vỗ tay vang trời
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Người chơi đứng trước phòng lạnh, Lý Duy để ý dấu vết dưới cửa. Anh chỉ trỏ, nhóm người không hiểu ý. Ra sau lưng kia u thâm âm lãnh đích ánh mắt.
Lý Duy: “Dấu vết còn mới, ban nãy chúng ta nói chuyện, chắc hẳn anh ta mở cửa nghe thấy.” Tên hạ nhân đứng lại tại phòng cho thuê đích tủ lạnh trước.
Đặng Chung hết sức kinh ngạc, từ dấu vết bao thức ăn ban nãy cho đến dấu vết dưới cửa hiện tại, người bình thường ít khi chú ý đến chi tiết này.
Mọi người thử mở cửa. Hiển nhiên không có cách nào tạo thành một bát nóng hổi đích.
Cửa phòng lạnh không thể khóa từ bên trong, chỉ có thể mở từ bên ngoài. Nhưng lúc mọi người định mở cửa phòng lạnh, cửa phòng lại bị giữ chặt ở bên trong.
Lý Duy: “Mọi người hợp lực đi, xem thử sức lực của anh ta lớn hay là chúng ta đồng tâm hiệp lực lớn! Cũng tuyệt không đụng nó một miệng.
Đặng Chung: “Anh làm nghề gì?” Tên hạ nhân đem nhăn nhúm đích tiền giấy cất tại trong túi.
Nói thật mặt mũi Lý Duy không những bình thường, mà còn hơi lấm la lấm lét, nhúm tóc sau ót nhuộm hightlight màu vàng nổi bần bật, chỉ lúc vén tóc mới thấy được, trông vô cùng bất nhất. Con trai duy nhất đoạn trước ngày ở trong trường học tiêm nhiễm.
Đặng Chung cứ nghĩ anh là côn đồ cắc ké.
Lý Duy: “Tôi? Cảnh sát địa phương.” Nàng chưa niệm quá sách cũng không biết nên như thế nào miêu tả.
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ, Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan đều khựng lại, bọn họ nhìn chằm chằm Lý Duy hồi lâu, cuối cùng quay đầu tiếp tục kéo cửa.
Lý Duy bất mãn: “Sao hả, vẻ mặt mấy người như vậy là sao, đừng có trông mặt mà bắt hình dong chứ!” Thường xuyên có chút lưu manh hội đánh nàng đích ý nghĩ.
Nhóm người im lặng hợp sức mở cửa. Những thứ lưu manh kia đứng đi vào bò đi ra.
Sức người bên trong rất mạnh, mặc dù bên người chơi có đến mấy người cũng khó mà đấu lại anh ta. Trở nên đau lòng, nàng một bên đóng gói thức ăn, một bên hỏi.
Vương Tư Tuệ là ngườiẹchơi thần chọn,ỉnhưng cô khôngảthể tăng cườngÎsức mạnh. Nếuẫnhư cho côệđến những thếİgiới tận thếļkiểu dị năngètinh thần, khôngįchừng cô cóẵthể phóng raḻtia sáng.
Bây giờợcô không tiệnἳtiến hành triệuẹhồi, một làìtriệu hồi đòiịhỏi hoàn cảnhıyên tĩnh, haiâlà lúc ngườiÎbản xứ đangЇở đây thìắkhông những triệuòhồi thất bạiịmà ngay cảỉthần quang cũngấít xuất hiện.
Nơiễnày rơi vàoïgiằng co.
Chú bảoìvệ bước lênểgiúp đỡ. Ôngïkhông phụ mộtitay, chỉ nói)với bên trongícửa: “Sống màìbị người taīkhống chế từĩngày này sangịngày khác nhưḷchúng ta vuiịlắm sao?”
Sứcỉlực bên kiaỗcánh cửa bỗngịgiảm xuống, bọn²Đặng Chung lậpítức gia tăngâsức lực, cửaụmở ra.
Người đầuïheo đứng trongỉphòng lạnh, phíafsau anh taẵđặt rất nhiều]bao bố, cóIvài miệng baoờmở to, hạtềgiống bên trongIrơi vãi.
Người đầufheo: “Tại saoḷkhông muốn sống?ìMặc dù tồnitại dưới dạngộchuyện ma thìựcũng là sống.”ẽAnh ta mócõmột cây daoĺróc xương ra:ḹ“Tôi cứ nghĩɨchúng ta làìbạn bè nênẻmới giúp ông,)nhưng nếu ýíđịnh của ôngìlà giết thủɨlĩnh thì tôiưkhông bao giờĭđồng ý!”
Chúìbảo vệ: “Nếuảthủ lĩnh chết,îchuyện ma dướiḹquyền gã đềuớsẽ biến mất.”ἵ
Ông cố ýựnói lời nàyỉcho đám ĐặngỷChung nghe, hiũvọng bọn họắcó thể thôngĭcảm cho cảmữxúc kích độngícủa Người đầuạheo.
Chú bảo vệ:ẵ“Mọi người cóἰthể để tôiỵnói vài câuļvới cậu ấyIkhông?”
Đặng Chungữnhìn về phíaỉđồng đội, đồngữđội lại đợiἶanh quyết định.ồDo dự vàiặgiây, anh gậtịđầu.
Chú bảo vệ,bước vào phòngļlạnh, cửa đóngïlại.
Thiên Hành Kiện:ì“Sao chú bảoɨvệ này giống{tăng sư quétérác(*)vậy, chuyện gìõcũng biết.”
(*)ãMột nhân vậtừvõ công caoĩcường trong ThiênILong Bát Bộ,ịphụ trách quétīrác ở ThiếuấLâm Tự, hiệnἰnay được dùngЇđể chỉ nhữngĨngười tài nghệ°cực cao, thâmĺtàng bất lộ
Vương[Tư Tuệ: “Đốiẹvới chúng taĩmà nói cóẹmột người biếtọchuyện dẫn đườngĨsẽ dễ hànhĩđộng hơn.”
ĐặngíChung tỏ vẻİnôn nóng: “Hiἲvọng bọn họïcó thể nhanhọlên, Văn TưưThành vẫn còn¹ở ngoài đốiôphó quỷ hútỏmáu, số mạng¸sử dụng quáửcao thì phầnăthưởng cuối cùng,sẽ không được°nhiều.”
Nói câu,này xong, anhíchợt để ýɨtới ánh mắtđkhôi hài củaìnhững người chơiíkhác bắn tới.
Lý¸Duy: “Không phảiốlúc trước cậuḻkhinh thường ngườiɨchơi khiếm khuyếtụà? Bảo nàoìlà không baoɨgiờ để loạiẵngười chẳng khácớgì tàn phếỏnhư Văn TườThành và VânἲThiển vào đội,ềcũng sẽ khôngêbao giờ hợpặtác, bây giờđcậu lại bắtĩđầu quan tâmịbọn họ sao?fMới có baoἴlâu nhỉ, hai°ngày thôi đấy.”ẫ
Đặng Chung đỏἲmặt, ấp úngémột hồi mớiỳphun ra mộtẳcâu: “Anh biếtĮcái đách gì.”²
Sau khi chúĩbảo vệ điịvào, ông rấtľnhanh bước ra:ỏ“Bây giờ, mọiụngười có thểĬvào lấy hạtỷgiống rồi.”
Mọiįngười đi lướtếqua vai Ngườiòđầu heo, ngheầthấy tiếng nóiủchua xót củaἲđối phương: “Điềuẻông nói làíthật sao? Bởiổvì ông cóờsự ưu đãiĮcủa Quan thẩmɪphán nên mớiũbiết được tấtịcả sự thậtíphải không?”
Chúḽbảo vệ gậtỉđầu. Người đầuĨheo ngồi dướiÎđất, anh taìkhông bao giờìmở miệng nữa,Įtựa như phoẽtượng đứng bấtộđộng trong phòngịlạnh.
Nhóm Đặng Chungấcầm trên tayIrất nhiều hạtľgiống và cả²trong balo.
Bọn họìbảo người bảnỉxứ chờ ởìtầng hầm, rồiiđi lên đạiịsảnh tiếp ứngữVăn Tư Thành.
Nhómἷngười bước xuốngἰtầng hầm chừng¹mười phút.
Văn TưĩThành và Quáiἶvật áo choàngἱđánh túi bụiἲbên ngoài.
Quái vật,áo choàng nghĩìcái tên toọbéo trước mặtĩgã mới là,quái vật thật)sự.
Rõ ràng anhîbị gã hútíkhô máu mấyIlần, vết thương²trí mạng cũngợdính mấy nhát,ứnhưng vẫn lànhấlặn như cũ.
Thậtđra Văn TưằThành sắp chịuàhết nổi rồi.
Chếtầthì không chết,ủnhưng đau đớnĩliên hồi khiếnẵnão của anhềcàng ngày càngļchậm chạp. Sứcḽmạnh bất ngờĩcó được củaíanh lúc đượcïlúc không, mỗiỡlần mất hiệuưlực, chính làìlúc Quái vậtïáo choàng hànhãhạ cái đầuăchó của anh.
Anhộhùng không dễịlàm, Văn TưốThành muốn làmícẩu hùng(*) hơn.
(*)ỉCẩu hùng (狗熊):âgấu ngựa, dùng:để chỉ nhữngớngười vô tíchỗsự, nhát gan,ɪvô dụng.
Lúc cóíthể hưởng lạcɪthì ai lại¹muốn chịu khổ.ỏAnh cảm thấyặngười bản xứđở thế giớiịtận thế nàyèrất đáng ghét.ìAnh vốn khôngĩthích người khácưbàn tán vócãdáng của mình,ìở đây anhỷtoàn bị ngườiỗkhác đối xửĩnhư rác rưởi.
Nếuằcho Văn Tư³Thành một cơịhội, anh vẫnảsẽ cứu đámịngười bản xứĨđáng ghét kia.
Cóīlúc anh thậtúhi vọng đâyẩlà trò chơi,ĺtoàn bộ ngườiụbản xứ làĨNPC. Như vậy,ỷanh có thểđvờ như khôngđthấy, chẳng cầnưbị trách nhiệmẵchủ nghĩa anhạhùng trong lòng{trói buộc.
Bình thườngīVăn Tư Thànhĩvừa cá muốiỉvừa vô dụng,ựnhưng với tưủcách là “ngườiîtrồng hoa(*)” ,ỉtừ nhỏ anhốđã được hunòđúc thế nàoḽlà ý thứcЇtrách nhiệm, thếınào là gánhẹvác, thế nàoĩlà nghĩa lớn…
(*)ẵĐồng âm với‹“người Trung Hoa”đ
Năng lực càngỉmạnh, trách nhiệmìcàng cao.
Trong thếỗgiới tận thế,ỉanh là ngườiìchơi bất tửĨvô địch. Mặcẳdù làm cáiịgì, đổ bểĩcái đó, nhưngīanh có thểàlàm khiêng thịtìcứu người!
“Mịa nhàĩmày, đau quá!”íVăn Tư Thànhậla hét ỏmḷtỏi, giống nhưìlàm thế cóἰthể trừ bỏùđau đớn khỏiècơ thể.
Rốt cuộcíđầu óc khôngềnghe sai bảo,¹lúc Văn TưἳThành ngã xuống,ộanh vẫn nhắm)về phía Quái,vật áo choàng,‹hi vọng thểătrọng của anh°có thể kiềm]chế đối phươngạmột lúc.
Bỗng! Từngằhạt từng hạtàgiống rơi xuốngɪnền gạch, âmĩthanh lào rào²tuyệt vời tựa]như “ngọc toÍngọc nhỏ rơiậđầy trên mâm(*)”)từng học trongísách giáo khoaìtrước đây.
(*) Mộtýcâu trong bàiể“Tỳ bà hành”ἵcủa Bạch CưểDị.
Quái vật áojchoàng mắng toẳmột tiếng khốnắkiếp, gã muốnâgiết chết VănơTư Thành gầnÍngay trước mắt.
Gãờkhông thể kiềmἰchế bản năngịcơ thể, bịÏép ngồi xổmúxuống đếm từngἷhạt giống dướiựđất.
“Một, hai, ba,ĩbốn,…” Gã nhặtɪtừng hạt bằngĨcặp móng nhọnịhoắc, đặt vàoìlòng bàn tay,èmiệng nhẩm đếm.
ĐặngíChung định đỡ:Văn Tư Thànhỉdậy: “Này, anh[giả chết cáiİgì, chúng taồsẽ không chếtẳở chỗ này.”ỷ
Cơ thể VănḷTư Thành đầyἳmồ hôi, dạngĩngười mập mạpịcó vóc dángịnhư anh khiởđổ mồ hôiíthường có mùièchua. Anh xụiἷlơ nói: “BâyIgiờ, cậu khôngịchê tôi hôiἱà?”
“Hôi chếtỹđi được.” ĐặngỏChung đặt cánh²tay Văn TưấThành lên bảɪvai mình: “ThiênĩHành Kiện đến]đây phụ mộtĪtay đi, mộtỏmình tôi khôngïđỡ nổi anhỉta.”
Thiên HànhỉKiện lập tứcĮbước lên giúpíđỡ.
Văn Tư Thành dồn chút sức lực bốc lấy hạt giống trên tay Thiên Hành Kiện, ném từng nắm vào Quái vật áo choàng: “Mày ở đó mà nhặt đi, nhặt tới mặt trời lên phơi chết mày!”
Cô rũ tay xuống, chạm phải một gò má nóng hầm hập.
Quái vật áo choàng trừng mắt, cùng với sắc trời bên ngoài ngày một sáng, sợ hãi nơi đáy mắt gã không cách nào che giấu.
Học sinh tại đó nhiều như vậy mà lại chẳng có một ai quen Tống Hành Chỉ.
Vương Tư Tuệ chỉ vào tầng hầm: “Tống Hành Chỉ trông chừng cô ấy. Tình hình vừa rồi, chúng tôi không tiện mang cô ấy ra đây.”
Tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào nhà ăn. Ánh sáng màu vàng từ từ lan đến chiếc áo choàng phết đất của Quái vật áo choàng, từng đốm lửa đỏ li ti bừng sáng. Nơi nào có tia lửa, nơi đó chầm chậm cháy thành tro.
Thiên Hành Kiện khoát tay, tỏ vẻ không để ý.
Nhân viên nhà ăn: “Chúng tôi không thể ra ngoài cầu cứu sao? Trong phòng hiệu trưởng có điện thoại, có thể gọi cho bên ngoài…”
Tiếng kêu đau đớn của Quái vật áo choàng vô cùng chói tai, nhưng vào tai người chơi lại hết sức êm ái.
Vân Thiển: “Cậu bệnh rồi.”
Tiếp theo là tiếng phát thanh không mấy vui vẻ: “Ngày đầu tiên tiến hành Trò chơi chuyện ma, bên chiếm ưu thế: Chuyện ma… Mời con người tiếp tục cố gắng.”
Văn Tư Thành đá xoáy không nương tay: “Nguy hiểm chỗ nào? Có nguy hiểm hơn mấy đứa ngu không vừa ý một chút là ra đường chém người không?”
Sắc trời rực sáng, ánh nắng xóa tan hơi lạnh âm u trong sân trường, đồng thời rọi sáng những đoạn tay chân người còn sót lại trong góc.
Vân Thiển và Văn Tư Thành đưa Tống Hành Chỉ trở về phòng lấy thuốc, đúng lúc nhóm học sinh có thể đi theo bọn họ lấy nhu yếu phẩm, chẳng ai biết sẽ sống ở nhà ăn bao lâu.
Trừ học sinh được chú bảo vệ cứu và nhân viên tại nhà ăn, người ở những nơi khác trong trường đều bị chuyện ma tóm gọn!
Có vẻ tất cả học sinh A11 đều chết hết, chỉ còn lại một mình Tống Hành Chỉ đi theo người chơi hành động.
Văn Tư Thành bình phục lại nhiều, anh lướt mắt nhìn đám người: “Vân chó đâu?”
Chẳng biết Vân Thiển tỉnh lại từ khi nào, cô chống nửa người dậy, mắt mơ màng nhìn về phía người nói.
Vương Tư Tuệ chỉ vào tầng hầm: “Tống Hành Chỉ trông chừng cô ấy. Tình hình vừa rồi, chúng tôi không tiện mang cô ấy ra đây.”
Quái vật áo choàng trừng mắt, cùng với sắc trời bên ngoài ngày một sáng, sợ hãi nơi đáy mắt gã không cách nào che giấu.
Văn Tư Thành dồn chút sức lực bốc lấy hạt giống trên tay Thiên Hành Kiện, ném từng nắm vào Quái vật áo choàng: “Mày ở đó mà nhặt đi, nhặt tới mặt trời lên phơi chết mày!”
Thiên Hành Kiện: “Kiểu hôn mê ngắt quãng của Vân Thiển là thế nào? Lẽ nào trong hiện thực cũng như vậy, thế cũng nguy hiểm quá rồi…”
Thiên Hành Kiện: “Kiểu hôn mê ngắt quãng của Vân Thiển là thế nào? Lẽ nào trong hiện thực cũng như vậy, thế cũng nguy hiểm quá rồi…”
Người bản xứ hỏi: “Tiếp theo, chúng ta phải làm sao?”
Người bản xứ chuyển lại lời của chú bảo vệ.
Văn Tư Thành đá xoáy không nương tay: “Nguy hiểm chỗ nào? Có nguy hiểm hơn mấy đứa ngu không vừa ý một chút là ra đường chém người không?”
Tống Hành Chỉ: “Trong ký túc xá, thuốc…” Lời còn chưa dứt, cậu đã mất đi ý thức.
Máy tính trong tay Đặng Lan Lan tắt máy ngay khi trời sáng, không có cách nào bật lên được, hơn nữa còn có thể đặt vào balo không gian người chơi.
Lần này Đặng Chung lại đảm nhiệm vai người hòa giải: “Ý của Thiên Hành Kiện là thể chất này của Vân Thiển khiến cô ấy dễ rơi vào nguy hiểm, chứ không có ý nói Vân Thiển nguy hiểm.”
Văn Tư Thành: “Ò, thì ra là ý này, tôi hiểu lầm rồi… Anh trai, xin lỗi nhé.”
Văn Tư Thành nói: “Cậu ấy là học sinh lớp 12A11.”
Văn Tư Thành: “Ò, thì ra là ý này, tôi hiểu lầm rồi… Anh trai, xin lỗi nhé.”
Một học sinh nam lớp 12A10 đứng ra, cậu ta nói phòng ngủ học sinh nam ban mười một ở tầng trên bọn họ. Tối hôm qua, lúc chạy khỏi ký túc xá, cậu ta nhìn thấy một đám chuyện ma đứng ở lối đi cầu thang, chặn hết học sinh nam A11…
Thiên Hành Kiện khoát tay, tỏ vẻ không để ý.
Tiếp theo là tiếng phát thanh không mấy vui vẻ: “Ngày đầu tiên tiến hành Trò chơi chuyện ma, bên chiếm ưu thế: Chuyện ma… Mời con người tiếp tục cố gắng.”
Bọn họ đi về phía tầng hầm: “Quái vật kia đã chết, bây giờ là ban ngày, mọi người an toàn rồi.”
Văn Tư Thành chạy đến bên cạnh Vân Thiển: “Lần này em ngủ thời gian ngắn nhỉ.”
Đám người bản xứ nhảy nhót hoan hô.
Lúc người chơi hỏi vị trí chú bảo vệ, người bản xứ đáp: “Lúc nãy, Người đầu heo trong phòng lạnh chạy ra nói hẹn gặp lại với chú ấy, sau đó biến thành tro. Chú ấy cũng bước vào trong tường rồi biến mất… bảo là gần tối lại đến tìm chúng ta.”
Người bản xứ chuyển lại lời của chú bảo vệ.
Trừ học sinh được chú bảo vệ cứu và nhân viên tại nhà ăn, người ở những nơi khác trong trường đều bị chuyện ma tóm gọn!
Chú bảo vệ nói thủ lĩnh chuyện ma phía Bắc chết, chuyện ma phía Bắc này sẽ không hiện ra, hiện giờ nhà ăn là tòa nhà an toàn nhất.
Tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào nhà ăn. Ánh sáng màu vàng từ từ lan đến chiếc áo choàng phết đất của Quái vật áo choàng, từng đốm lửa đỏ li ti bừng sáng. Nơi nào có tia lửa, nơi đó chầm chậm cháy thành tro.
Người chơi hỏi thời gian cụ thể bảo vệ và Người đầu heo biến mất. Người đầu heo hóa thành tro sau khi Quái vật áo choàng chết, chú bảo vệ biến mất sau khi trời sáng hẳn.
“Ừ.” Vân Thiển sờ chỗ cánh tay. Lần nãy không những cô tỉnh sớm, cơ thể còn có cảm giác tràn trề năng lượng, không chừng trong thời gian ngắn sẽ không phát bệnh?
Máy tính trong tay Đặng Lan Lan tắt máy ngay khi trời sáng, không có cách nào bật lên được, hơn nữa còn có thể đặt vào balo không gian người chơi.
Đám Đặng Chung bắt đầu thực hiện kế hoạch đã vạch ra trước đó.
Xem ra chuyện ma không thể xuất hiện vào ban ngày.
Xem ra chuyện ma không thể xuất hiện vào ban ngày.
Đặng Lan Lan nói cô ta đã đọc hết phần lớn bài đăng chuyện ma, không phải chuyện ma nào cũng có nhược điểm viết trong bài đăng. Cô ta ghi nhớ tất cả nhược điểm chuyện ma từng xem, trong đó có nhiều vật dụng không thể tìm được tại nhà ăn, cần phải đi tìm ở những nơi khác trong trường.
Đám người bản xứ nhảy nhót hoan hô.
“Cậu ấy sốt rồi.” Vân Thiển chạm lên trán Tống Hành Chỉ. Cô và Tống Hành Chỉ từng tiếp xúc vài lần, biết nhiệt độ cơ thể đối phương thiên về lạnh. Cậu sốt cao vậy sao?
Người bản xứ hỏi: “Tiếp theo, chúng ta phải làm sao?”
Lúc người chơi hỏi vị trí chú bảo vệ, người bản xứ đáp: “Lúc nãy, Người đầu heo trong phòng lạnh chạy ra nói hẹn gặp lại với chú ấy, sau đó biến thành tro. Chú ấy cũng bước vào trong tường rồi biến mất… bảo là gần tối lại đến tìm chúng ta.”
Chú bảo vệ nói thủ lĩnh chuyện ma phía Bắc chết, chuyện ma phía Bắc này sẽ không hiện ra, hiện giờ nhà ăn là tòa nhà an toàn nhất.
Đặng Chung trầm tư một lúc, chia nhiệm vụ khác nhau cho người bản xứ, cố gắng hết sức sửa chữa cánh cửa nhà ăn, bên cạnh là dụng cụ của đội thi công, thực tế không xây tiếp cũng được.
Nhóm còn lại đi tìm vật dụng trên bản liệt kê mà bọn họ đề ra, không tìm được cũng chẳng sao, nhất định phải trở lại nhà ăn trước trời tối.
Bọn họ đi về phía tầng hầm: “Quái vật kia đã chết, bây giờ là ban ngày, mọi người an toàn rồi.”
Ngoài ra, bọn họ cũng cần dụng cụ truyền tin, ví dụ mấy thứ như bộ đàm.
Vương Tư Tuệ hỏi thăm học sinh: “Có ai biết phòng ngủ Tống Hành Chỉ ở đâu không?”
Nhân viên nhà ăn: “Chúng tôi không thể ra ngoài cầu cứu sao? Trong phòng hiệu trưởng có điện thoại, có thể gọi cho bên ngoài…”
Ngoài ra, bọn họ cũng cần dụng cụ truyền tin, ví dụ mấy thứ như bộ đàm.
“Buổi tối hôm trước, tôi từng thử ra ngoài, nhưng không thể rời khỏi, không chừng ban ngày có thể thử xem.”
Chẳng biết Vân Thiển tỉnh lại từ khi nào, cô chống nửa người dậy, mắt mơ màng nhìn về phía người nói.
Văn Tư Thành chạy đến bên cạnh Vân Thiển: “Lần này em ngủ thời gian ngắn nhỉ.”
Đặng Chung trầm tư một lúc, chia nhiệm vụ khác nhau cho người bản xứ, cố gắng hết sức sửa chữa cánh cửa nhà ăn, bên cạnh là dụng cụ của đội thi công, thực tế không xây tiếp cũng được.
Người chơi hỏi thời gian cụ thể bảo vệ và Người đầu heo biến mất. Người đầu heo hóa thành tro sau khi Quái vật áo choàng chết, chú bảo vệ biến mất sau khi trời sáng hẳn.
“Ừ.” Vân Thiển sờ chỗ cánh tay. Lần nãy không những cô tỉnh sớm, cơ thể còn có cảm giác tràn trề năng lượng, không chừng trong thời gian ngắn sẽ không phát bệnh?
Nhóm còn lại đi tìm vật dụng trên bản liệt kê mà bọn họ đề ra, không tìm được cũng chẳng sao, nhất định phải trở lại nhà ăn trước trời tối.
Cô rũ tay xuống, chạm phải một gò má nóng hầm hập.
“Cậu ấy sốt rồi.” Vân Thiển chạm lên trán Tống Hành Chỉ. Cô và Tống Hành Chỉ từng tiếp xúc vài lần, biết nhiệt độ cơ thể cậu thiên về lạnh. Cậu sốt cao vậy sao?
Tống Hành Chỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu bắt lấy tay Vân Thiển, nhỏ giọng nói: “…Đừng bỏ rơi tôi…”
Vân Thiển: “Cậu bệnh rồi.”
Tống Hành Chỉ: “Trong ký túc xá, thuốc…” Lời còn chưa dứt, cậu đã mất đi ý thức.
Tống Hành Chỉ cung cấp cho người chơi sự trợ giúp lớn nhất, chiếc máy tính kia có khả năng ghi chép thông tin chuyện ma. Cậu xảy ra chuyện, đương nhiên người chơi sẽ quan tâm.
Tất cả mọi người lắc đầu.
Vương Tư Tuệ hỏi thăm học sinh: “Có ai biết phòng ngủ Tống Hành Chỉ ở đâu không?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
Học sinh tại đó nhiều như vậy mà lại chẳng có một ai quen Tống Hành Chỉ.
“Buổi tối hôm trước, tôi từng thử ra ngoài, nhưng không thể rời khỏi, không chừng ban ngày có thể thử xem.”
Văn Tư Thành nói: “Cậu ấy là học sinh lớp 12A11.”
Một học sinh nam lớp 12A10 đứng ra, cậu ta nói phòng ngủ học sinh nam ban mười một ở tầng trên bọn họ. Tối hôm qua, lúc chạy khỏi ký túc xá, cậu ta nhìn thấy một đám chuyện ma đứng ở lối đi cầu thang, chặn hết học sinh nam A11…
Lần này Đặng Chung lại đảm nhiệm vai người hòa giải: “Ý của Thiên Hành Kiện là thể chất này của Vân Thiển khiến cô ấy dễ rơi vào nguy hiểm, chứ không có ý nói Vân Thiển nguy hiểm.”
Có vẻ tất cả học sinh A11 đều chết hết, chỉ còn lại một mình Tống Hành Chỉ đi theo người chơi hành động.
Vân Thiển và Văn Tư Thành đưa Tống Hành Chỉ trở về phòng lấy thuốc, đúng lúc nhóm học sinh có thể đi theo bọn họ lấy nhu yếu phẩm, chẳng ai biết sẽ sống ở nhà ăn bao lâu.
Đám Đặng Chung bắt đầu thực hiện kế hoạch đã vạch ra trước đó.
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 17(3): Thần bộc của Giới tên gì? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)
èm em hỏi chút, thần bộc là chỉ cái gì thế ạ:’)))??
Là nô bộc của thần đó bạn