Cá muối cứu thế – Chương 17(2)

Chương 17(2)

Vỗ tay vang trời

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Người chơi đứng trước phòng lạnh, Lý Duy để ý dấu vết dưới cửa. Anh chỉ trỏ, nhóm người không hiểu ý. Ra sau lưng kia u thâm âm lãnh đích ánh mắt.

Lý Duy: “Dấu vết còn mới, ban nãy chúng ta nói chuyện, chắc hẳn anh ta mở cửa nghe thấy.” Tên hạ nhân đứng lại tại phòng cho thuê đích tủ lạnh trước.

Đặng Chung hết sức kinh ngạc, từ dấu vết bao thức ăn ban nãy cho đến dấu vết dưới cửa hiện tại, người bình thường ít khi chú ý đến chi tiết này.

Mọi người thử mở cửa. Hiển nhiên không có cách nào tạo thành một bát nóng hổi đích.

Cửa phòng lạnh không thể khóa từ bên trong, chỉ có thể mở từ bên ngoài. Nhưng lúc mọi người định mở cửa phòng lạnh, cửa phòng lại bị giữ chặt ở bên trong.

Lý Duy: “Mọi người hợp lực đi, xem thử sức lực của anh ta lớn hay là chúng ta đồng tâm hiệp lực lớn! Cũng tuyệt không đụng nó một miệng.

Đặng Chung: “Anh làm nghề gì?” Tên hạ nhân đem nhăn nhúm đích tiền giấy cất tại trong túi.

Nói thật mặt mũi Lý Duy không những bình thường, mà còn hơi lấm la lấm lét, nhúm tóc sau ót nhuộm hightlight màu vàng nổi bần bật, chỉ lúc vén tóc mới thấy được, trông vô cùng bất nhất. Con trai duy nhất đoạn trước ngày ở trong trường học tiêm nhiễm.

Đặng Chung cứ nghĩ anh là côn đồ cắc ké.

Lý Duy: “Tôi? Cảnh sát địa phương.” Nàng chưa niệm quá sách cũng không biết nên như thế nào miêu tả.

Đặng Chung, Vương Tư Tuệ, Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan đều khựng lại, bọn họ nhìn chằm chằm Lý Duy hồi lâu, cuối cùng quay đầu tiếp tục kéo cửa.

Lý Duy bất mãn: “Sao hả, vẻ mặt mấy người như vậy là sao, đừng có trông mặt mà bắt hình dong chứ!” Thường xuyên có chút lưu manh hội đánh nàng đích ý nghĩ.

Nhóm người im lặng hợp sức mở cửa. Những thứ lưu manh kia đứng đi vào bò đi ra.

Sức người bên trong rất mạnh, mặc dù bên người chơi có đến mấy người cũng khó mà đấu lại anh ta. Trở nên đau lòng, nàng một bên đóng gói thức ăn, một bên hỏi.

Vương Tư Tu là ngưichơi thn chn,nhưng cô khôngth tăng cưngÎsc mnh. Nếunhư cho côđến nhng thếİgii tn thếļkiu d năngètinh thn, khôngįchng cô cóth phóng ratia sáng.

Bây gicô không tintiến hành triuhi, mt làìtriu hi đòihi hoàn cnhıyên tĩnh, haiâlà lúc ngưiÎbn x đangЇ đây thìkhông nhng triuòhi tht bimà ngay cthn quang cũngít xut hin.

Nơinày rơi vàoïging co.

Chú boìv bưc lêngiúp đ. Ôngïkhông ph mtitay, ch nói)vi bên trongíca: “Sng màìb ngưi taīkhng chế tĩngày này sangngày khác nhưchúng ta vuilm sao?”

Sclc bên kiacánh ca bnggim xung, bn²Đng Chung lpítc gia tăngâsc lc, cam ra.

Ngưi đuïheo đng trongphòng lnh, phíafsau anh tađt rt nhiu]bao b, cóIvài ming baom to, htging bên trongIrơi vãi.

Ngưi đufheo: “Ti saokhông mun sng?ìMc dù tniti dưi dngchuyn ma thìcũng là sng.”Anh ta mócõmt cây daoĺróc xương ra:“Tôi c nghĩɨchúng ta làìbn bè nênmi giúp ông,)nhưng nếu ýíđnh ca ôngìlà giết thɨlĩnh thì tôiưkhông bao giĭđng ý!”

Chúìbo v: “Nếuth lĩnh chết,îchuyn ma dưiquyn gã đus biến mt.”

Ông c ýnói li nàycho đám ĐngChung nghe, hiũvng bn hcó th thôngĭcm cho cmxúc kích đngíca Ngưi đuheo.

Chú bo v:“Mi ngưi cóth đ tôinói vài câuļvi cu yIkhông?”

Đng Chungnhìn v phíađng đi, đngđi li đianh quyết đnh.Do d vàigiây, anh gtđu.

Chú bo v,bưc vào phòngļlnh, ca đóngïli.

Thiên Hành Kin:ì“Sao chú boɨv này ging{tăng sư quétérác(*)vy, chuyn gìõcũng biết.”

(*)ãMt nhân vtvõ công caoĩcưng trong ThiênILong Bát B,ph trách quétīrác ThiếuLâm T, hinnay đưc dùngЇđ ch nhngĨngưi tài ngh°cc cao, thâmĺtàng bt l

Vương[Tư Tu: “Đivi chúng taĩmà nói cómt ngưi biếtchuyn dn đưngĨs d hànhĩđng hơn.”

ĐngíChung t vİnôn nóng: “Hivng bn hïcó th nhanhlên, Văn TưưThành vn còn¹ ngoài điôphó qu hútmáu, s mng¸s dng quácao thì phnăthưng cui cùng,s không đưc°nhiu.”

Nói câu,này xong, anhícht đ ýɨti ánh mtđkhôi hài caìnhng ngưi chơiíkhác bn ti.

Lý¸Duy: “Không philúc trưc cukhinh thưng ngưiɨchơi khiếm khuyếtà? Bo nàoìlà không baoɨgi đ loingưi chng khácgì tàn phếnhư Văn TưThành và VânThin vào đi,cũng s khôngêbao gi hptác, bây giđcu li btĩđu quan tâmbn h sao?fMi có baolâu nh, hai°ngày thôi đy.”

Đng Chung đmt, p úngémt hi miphun ra mtcâu: “Anh biếtĮcái đách gì.”²

Sau khi chúĩbo v đivào, ông rtľnhanh bưc ra:“Bây gi, mingưi có thĬvào ly htging ri.”

Miįngưi đi lưtếqua vai Ngưiòđu heo, nghethy tiếng nóichua xót cađi phương: “Điuông nói làítht sao? Bivì ông cós ưu đãiĮca Quan thmɪphán nên miũbiết đưc ttc s thtíphi không?”

Chúbo v gtđu. Ngưi đuĨheo ngi dưiÎđt, anh taìkhông bao giìm ming na,Įta như photưng đng btđng trong phònglnh.

Nhóm Đng Chungcm trên tayIrt nhiu htľging và c²trong balo.

Bn hìbo ngưi bnx ch ìtng hm, riiđi lên đisnh tiếp ngVăn Tư Thành.

Nhómngưi bưc xungtng hm chng¹mưi phút.

Văn TưĩThành và Quáivt áo choàngđánh túi bibên ngoài.

Quái vt,áo choàng nghĩìcái tên tobéo trưc mtĩgã mi là,quái vt tht)s.

Rõ ràng anhîb gã hútíkhô máu myIln, vết thương²trí mng cũngdính my nhát,nhưng vn lànhln như cũ.

Thtđra Văn TưThành sp chuàhết ni ri.

Chếtthì không chết,nhưng đau đnĩliên hi khiếnnão ca anhcàng ngày càngļchm chp. Scmnh bt ngĩcó đưc caíanh lúc đưcïlúc không, miln mt hiuưlc, chính làìlúc Quái vtïáo choàng hànhãh cái đuăchó ca anh.

Anhhùng không dlàm, Văn TưThành mun làmícu hùng(*) hơn.

(*)Cu hùng (狗熊):âgu nga, dùng:đ ch nhngngưi vô tíchs, nhát gan,ɪvô dng.

Lúc cóíth hưng lcɪthì ai li¹mun chu kh.Anh cm thyngưi bn xđ thế giitn thế nàyèrt đáng ghét.ìAnh vn khôngĩthích ngưi khácưbàn tán vócãdáng ca mình,ì đây anhtoàn b ngưikhác đi xĩnhư rác rưi.

Nếucho Văn Tư³Thành mt cơhi, anh vns cu đámngưi bn xĨđáng ghét kia.

Cóīlúc anh thtúhi vng đâylà trò chơi,ĺtoàn b ngưibn x làĨNPC. Như vy,anh có thđv như khôngđthy, chng cnưb trách nhimch nghĩa anhhùng trong lòng{trói buc.

Bình thưngīVăn Tư Thànhĩva cá muiva vô dng,nhưng vi tưcách là “ngưiîtrng hoa(*),t nh anhđã đưc hunòđúc thế nàolà ý thcЇtrách nhim, thếınào là gánhvác, thế nàoĩlà nghĩa ln…

(*)Đng âm vi“ngưi Trung Hoađ

Năng lc càngmnh, trách nhimìcàng cao.

Trong thếgii tn thế,anh là ngưiìchơi bt tĨvô đch. Mcdù làm cáigì, đ bĩcái đó, nhưngīanh có thàlàm khiêng thtìcu ngưi!

“Ma nhàĩmày, đau quá!”íVăn Tư Thànhla hét mti, ging nhưìlàm thế cóth tr bùđau đn khiècơ th.

Rt cucíđu óc khôngnghe sai bo,¹lúc Văn TưThành ngã xung,anh vn nhm)v phía Quái,vt áo choàng,hi vng thătrng ca anh°có th kim]chế đi phươngmt lúc.

Bng! Tnght tng htàging rơi xungɪnn gch, âmĩthanh lào rào²tuyt vi ta]như “ngc toÍngc nh rơiđy trên mâm(*))tng hc trongísách giáo khoaìtrưc đây.

(*) Mtýcâu trong bài“T bà hànhca Bch CưD.

Quái vt áojchoàng mng tomt tiếng khnkiếp, gã munâgiết chết VănơTư Thành gnÍngay trưc mt.

Gãkhông th kimchế bn năngcơ th, bÏép ngi xmúxung đếm tnght ging dưiđt.

“Mt, hai, ba,ĩbn,… Gã nhtɪtng ht bngĨcp móng nhnhoc, đt vàoìlòng bàn tay,èming nhm đếm.

ĐngíChung đnh đ:Văn Tư Thànhdy: “Này, anh[gi chết cáiİgì, chúng tas không chết ch này.”

Cơ th VănTư Thành đym hôi, dngĩngưi mp mpcó vóc dángnhư anh khiđ m hôiíthưng có mùièchua. Anh xilơ nói: “BâyIgi, cu khôngchê tôi hôià?”

“Hôi chếtđi đưc.” ĐngChung đt cánh²tay Văn TưThành lên bɪvai mình: “ThiênĩHành Kin đến]đây ph mtĪtay đi, mtmình tôi khôngïđ ni anhta.”

Thiên HànhKin lp tcĮbưc lên giúpíđ.

Văn Tư Thành dồn chút sức lực bốc lấy hạt giống trên tay Thiên Hành Kiện, ném từng nắm vào Quái vật áo choàng: “Mày ở đó mà nhặt đi, nhặt tới mặt trời lên phơi chết mày!”

Cô rũ tay xuống, chạm phải một gò má nóng hầm hập.

Quái vật áo choàng trừng mắt, cùng với sắc trời bên ngoài ngày một sáng, sợ hãi nơi đáy mắt gã không cách nào che giấu.

Học sinh tại đó nhiều như vậy mà lại chẳng có một ai quen Tống Hành Chỉ.

Vương Tư Tuệ chỉ vào tầng hầm: “Tống Hành Chỉ trông chừng cô ấy. Tình hình vừa rồi, chúng tôi không tiện mang cô ấy ra đây.”

Tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào nhà ăn. Ánh sáng màu vàng từ từ lan đến chiếc áo choàng phết đất của Quái vật áo choàng, từng đốm lửa đỏ li ti bừng sáng. Nơi nào có tia lửa, nơi đó chầm chậm cháy thành tro.

Thiên Hành Kiện khoát tay, tỏ vẻ không để ý.

Nhân viên nhà ăn: “Chúng tôi không thể ra ngoài cầu cứu sao? Trong phòng hiệu trưởng có điện thoại, có thể gọi cho bên ngoài…”

Tiếng kêu đau đớn của Quái vật áo choàng vô cùng chói tai, nhưng vào tai người chơi lại hết sức êm ái.

Vân Thiển: “Cậu bệnh rồi.”

Tiếp theo là tiếng phát thanh không mấy vui vẻ: “Ngày đầu tiên tiến hành Trò chơi chuyện ma, bên chiếm ưu thế: Chuyện ma… Mời con người tiếp tục cố gắng.”

Văn Tư Thành đá xoáy không nương tay: “Nguy hiểm chỗ nào? Có nguy hiểm hơn mấy đứa ngu không vừa ý một chút là ra đường chém người không?”

Sắc trời rực sáng, ánh nắng xóa tan hơi lạnh âm u trong sân trường, đồng thời rọi sáng những đoạn tay chân người còn sót lại trong góc.

Vân Thiển và Văn Tư Thành đưa Tống Hành Chỉ trở về phòng lấy thuốc, đúng lúc nhóm học sinh có thể đi theo bọn họ lấy nhu yếu phẩm, chẳng ai biết sẽ sống ở nhà ăn bao lâu.

Trừ học sinh được chú bảo vệ cứu và nhân viên tại nhà ăn, người ở những nơi khác trong trường đều bị chuyện ma tóm gọn!

Có vẻ tất cả học sinh A11 đều chết hết, chỉ còn lại một mình Tống Hành Chỉ đi theo người chơi hành động.

Văn Tư Thành bình phục lại nhiều, anh lướt mắt nhìn đám người: “Vân chó đâu?”

Chẳng biết Vân Thiển tỉnh lại từ khi nào, cô chống nửa người dậy, mắt mơ màng nhìn về phía người nói.

Vương Tư Tuệ chỉ vào tầng hầm: “Tống Hành Chỉ trông chừng cô ấy. Tình hình vừa rồi, chúng tôi không tiện mang cô ấy ra đây.”

Quái vật áo choàng trừng mắt, cùng với sắc trời bên ngoài ngày một sáng, sợ hãi nơi đáy mắt gã không cách nào che giấu.

Văn Tư Thành dồn chút sức lực bốc lấy hạt giống trên tay Thiên Hành Kiện, ném từng nắm vào Quái vật áo choàng: “Mày ở đó mà nhặt đi, nhặt tới mặt trời lên phơi chết mày!”

Thiên Hành Kiện: “Kiểu hôn mê ngắt quãng của Vân Thiển là thế nào? Lẽ nào trong hiện thực cũng như vậy, thế cũng nguy hiểm quá rồi…”

Thiên Hành Kiện: “Kiểu hôn mê ngắt quãng của Vân Thiển là thế nào? Lẽ nào trong hiện thực cũng như vậy, thế cũng nguy hiểm quá rồi…”

Người bản xứ hỏi: “Tiếp theo, chúng ta phải làm sao?”

Người bản xứ chuyển lại lời của chú bảo vệ.

Văn Tư Thành đá xoáy không nương tay: “Nguy hiểm chỗ nào? Có nguy hiểm hơn mấy đứa ngu không vừa ý một chút là ra đường chém người không?”

Tống Hành Chỉ: “Trong ký túc xá, thuốc…” Lời còn chưa dứt, cậu đã mất đi ý thức.

Máy tính trong tay Đặng Lan Lan tắt máy ngay khi trời sáng, không có cách nào bật lên được, hơn nữa còn có thể đặt vào balo không gian người chơi.

Lần này Đặng Chung lại đảm nhiệm vai người hòa giải: “Ý của Thiên Hành Kiện là thể chất này của Vân Thiển khiến cô ấy dễ rơi vào nguy hiểm, chứ không có ý nói Vân Thiển nguy hiểm.”

Văn Tư Thành: “Ò, thì ra là ý này, tôi hiểu lầm rồi… Anh trai, xin lỗi nhé.”

Văn Tư Thành nói: “Cậu ấy là học sinh lớp 12A11.”

Văn Tư Thành: “Ò, thì ra là ý này, tôi hiểu lầm rồi… Anh trai, xin lỗi nhé.”

Một học sinh nam lớp 12A10 đứng ra, cậu ta nói phòng ngủ học sinh nam ban mười một ở tầng trên bọn họ. Tối hôm qua, lúc chạy khỏi ký túc xá, cậu ta nhìn thấy một đám chuyện ma đứng ở lối đi cầu thang, chặn hết học sinh nam A11…

Thiên Hành Kiện khoát tay, tỏ vẻ không để ý.

Tiếp theo là tiếng phát thanh không mấy vui vẻ: “Ngày đầu tiên tiến hành Trò chơi chuyện ma, bên chiếm ưu thế: Chuyện ma… Mời con người tiếp tục cố gắng.”

Bọn họ đi về phía tầng hầm: “Quái vật kia đã chết, bây giờ là ban ngày, mọi người an toàn rồi.”

Văn Tư Thành chạy đến bên cạnh Vân Thiển: “Lần này em ngủ thời gian ngắn nhỉ.”

Đám người bản xứ nhảy nhót hoan hô.

Lúc người chơi hỏi vị trí chú bảo vệ, người bản xứ đáp: “Lúc nãy, Người đầu heo trong phòng lạnh chạy ra nói hẹn gặp lại với chú ấy, sau đó biến thành tro. Chú ấy cũng bước vào trong tường rồi biến mất… bảo là gần tối lại đến tìm chúng ta.”

Người bản xứ chuyển lại lời của chú bảo vệ.

Trừ học sinh được chú bảo vệ cứu và nhân viên tại nhà ăn, người ở những nơi khác trong trường đều bị chuyện ma tóm gọn!

Chú bảo vệ nói thủ lĩnh chuyện ma phía Bắc chết, chuyện ma phía Bắc này sẽ không hiện ra, hiện giờ nhà ăn là tòa nhà an toàn nhất.

Tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào nhà ăn. Ánh sáng màu vàng từ từ lan đến chiếc áo choàng phết đất của Quái vật áo choàng, từng đốm lửa đỏ li ti bừng sáng. Nơi nào có tia lửa, nơi đó chầm chậm cháy thành tro.

Người chơi hỏi thời gian cụ thể bảo vệ và Người đầu heo biến mất. Người đầu heo hóa thành tro sau khi Quái vật áo choàng chết, chú bảo vệ biến mất sau khi trời sáng hẳn.

“Ừ.” Vân Thiển sờ chỗ cánh tay. Lần nãy không những cô tỉnh sớm, cơ thể còn có cảm giác tràn trề năng lượng, không chừng trong thời gian ngắn sẽ không phát bệnh?

Máy tính trong tay Đặng Lan Lan tắt máy ngay khi trời sáng, không có cách nào bật lên được, hơn nữa còn có thể đặt vào balo không gian người chơi.

Đám Đặng Chung bắt đầu thực hiện kế hoạch đã vạch ra trước đó.

Xem ra chuyện ma không thể xuất hiện vào ban ngày.

Xem ra chuyện ma không thể xuất hiện vào ban ngày.

Đặng Lan Lan nói cô ta đã đọc hết phần lớn bài đăng chuyện ma, không phải chuyện ma nào cũng có nhược điểm viết trong bài đăng. Cô ta ghi nhớ tất cả nhược điểm chuyện ma từng xem, trong đó có nhiều vật dụng không thể tìm được tại nhà ăn, cần phải đi tìm ở những nơi khác trong trường.

Đám người bản xứ nhảy nhót hoan hô.

“Cậu ấy sốt rồi.” Vân Thiển chạm lên trán Tống Hành Chỉ. Cô và Tống Hành Chỉ từng tiếp xúc vài lần, biết nhiệt độ cơ thể đối phương thiên về lạnh. Cậu sốt cao vậy sao?

Người bản xứ hỏi: “Tiếp theo, chúng ta phải làm sao?”

Lúc người chơi hỏi vị trí chú bảo vệ, người bản xứ đáp: “Lúc nãy, Người đầu heo trong phòng lạnh chạy ra nói hẹn gặp lại với chú ấy, sau đó biến thành tro. Chú ấy cũng bước vào trong tường rồi biến mất… bảo là gần tối lại đến tìm chúng ta.”

Chú bảo vệ nói thủ lĩnh chuyện ma phía Bắc chết, chuyện ma phía Bắc này sẽ không hiện ra, hiện giờ nhà ăn là tòa nhà an toàn nhất.

Đặng Chung trầm tư một lúc, chia nhiệm vụ khác nhau cho người bản xứ, cố gắng hết sức sửa chữa cánh cửa nhà ăn, bên cạnh là dụng cụ của đội thi công, thực tế không xây tiếp cũng được.

Nhóm còn lại đi tìm vật dụng trên bản liệt kê mà bọn họ đề ra, không tìm được cũng chẳng sao, nhất định phải trở lại nhà ăn trước trời tối.

Bọn họ đi về phía tầng hầm: “Quái vật kia đã chết, bây giờ là ban ngày, mọi người an toàn rồi.”

Ngoài ra, bọn họ cũng cần dụng cụ truyền tin, ví dụ mấy thứ như bộ đàm.

Vương Tư Tuệ hỏi thăm học sinh: “Có ai biết phòng ngủ Tống Hành Chỉ ở đâu không?”

Nhân viên nhà ăn: “Chúng tôi không thể ra ngoài cầu cứu sao? Trong phòng hiệu trưởng có điện thoại, có thể gọi cho bên ngoài…”

Ngoài ra, bọn họ cũng cần dụng cụ truyền tin, ví dụ mấy thứ như bộ đàm.

“Buổi tối hôm trước, tôi từng thử ra ngoài, nhưng không thể rời khỏi, không chừng ban ngày có thể thử xem.”

Chẳng biết Vân Thiển tỉnh lại từ khi nào, cô chống nửa người dậy, mắt mơ màng nhìn về phía người nói.

Văn Tư Thành chạy đến bên cạnh Vân Thiển: “Lần này em ngủ thời gian ngắn nhỉ.”

Đặng Chung trầm tư một lúc, chia nhiệm vụ khác nhau cho người bản xứ, cố gắng hết sức sửa chữa cánh cửa nhà ăn, bên cạnh là dụng cụ của đội thi công, thực tế không xây tiếp cũng được.

Người chơi hỏi thời gian cụ thể bảo vệ và Người đầu heo biến mất. Người đầu heo hóa thành tro sau khi Quái vật áo choàng chết, chú bảo vệ biến mất sau khi trời sáng hẳn.

“Ừ.” Vân Thiển sờ chỗ cánh tay. Lần nãy không những cô tỉnh sớm, cơ thể còn có cảm giác tràn trề năng lượng, không chừng trong thời gian ngắn sẽ không phát bệnh?

Nhóm còn lại đi tìm vật dụng trên bản liệt kê mà bọn họ đề ra, không tìm được cũng chẳng sao, nhất định phải trở lại nhà ăn trước trời tối.

Cô rũ tay xuống, chạm phải một gò má nóng hầm hập.

“Cậu ấy sốt rồi.” Vân Thiển chạm lên trán Tống Hành Chỉ. Cô và Tống Hành Chỉ từng tiếp xúc vài lần, biết nhiệt độ cơ thể cậu thiên về lạnh. Cậu sốt cao vậy sao?

Tống Hành Chỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu bắt lấy tay Vân Thiển, nhỏ giọng nói: “…Đừng bỏ rơi tôi…”

Vân Thiển: “Cậu bệnh rồi.”

Tống Hành Chỉ: “Trong ký túc xá, thuốc…” Lời còn chưa dứt, cậu đã mất đi ý thức.

Tống Hành Chỉ cung cấp cho người chơi sự trợ giúp lớn nhất, chiếc máy tính kia có khả năng ghi chép thông tin chuyện ma. Cậu xảy ra chuyện, đương nhiên người chơi sẽ quan tâm.

Tất cả mọi người lắc đầu.

Vương Tư Tuệ hỏi thăm học sinh: “Có ai biết phòng ngủ Tống Hành Chỉ ở đâu không?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

Học sinh tại đó nhiều như vậy mà lại chẳng có một ai quen Tống Hành Chỉ.

“Buổi tối hôm trước, tôi từng thử ra ngoài, nhưng không thể rời khỏi, không chừng ban ngày có thể thử xem.”

Văn Tư Thành nói: “Cậu ấy là học sinh lớp 12A11.”

Một học sinh nam lớp 12A10 đứng ra, cậu ta nói phòng ngủ học sinh nam ban mười một ở tầng trên bọn họ. Tối hôm qua, lúc chạy khỏi ký túc xá, cậu ta nhìn thấy một đám chuyện ma đứng ở lối đi cầu thang, chặn hết học sinh nam A11…

Lần này Đặng Chung lại đảm nhiệm vai người hòa giải: “Ý của Thiên Hành Kiện là thể chất này của Vân Thiển khiến cô ấy dễ rơi vào nguy hiểm, chứ không có ý nói Vân Thiển nguy hiểm.”

Có vẻ tất cả học sinh A11 đều chết hết, chỉ còn lại một mình Tống Hành Chỉ đi theo người chơi hành động.

Vân Thiển và Văn Tư Thành đưa Tống Hành Chỉ trở về phòng lấy thuốc, đúng lúc nhóm học sinh có thể đi theo bọn họ lấy nhu yếu phẩm, chẳng ai biết sẽ sống ở nhà ăn bao lâu.

Đám Đặng Chung bắt đầu thực hiện kế hoạch đã vạch ra trước đó.

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 17(3): Thần bộc của Giới tên gì? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

62 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
almira
almira
1 Năm Cách đây

èm em hỏi chút, thần bộc là chỉ cái gì thế ạ:’)))??

zens2510
Admin
Reply to  almira
1 Năm Cách đây

Là nô bộc của thần đó bạn

62
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!