Cá muối cứu thế – Chương 17(3)

Chương 17(3)

Vỗ tay vang trời

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Từng người chơi dẫn một đám người bản xứ tiến hành hành động. Dọc đường đi, bọn họ nhìn thấy không ít thi thể, không phải chuyện ma nào cũng có thể khiến con người chết không toàn thây. Cùng đá quý tiến hành đích quyết đấu đá quý, cùng yêu.

Học sinh có người nôn mửa, có người cảm thấy suy sụp muốn về nhà, cũng có người ý chí vững vàng nối gót theo bước người chơi, còn có người đến lúc này vẫn muốn ăn diện trang điểm…

Điện thoại phòng hiệu trưởng không thể liên lạc với bên ngoài, cầm lên chỉ nghe tiếng báo bận liên hồi. Theo trứ thu phục đá quý đích số lượng tăng nhiều.

Cổng chính trường học mở toang, nhưng sương mù bên ngoài lượn lờ dày đặc, trắng xóa một vùng. Có học sinh kích động mặc kệ người chơi ngăn cản mà lao vào màn sương. Này tựu là quyết đấu đá quý thất bại đích trừng phạt.

Trong sương mù vang lên tiếng cối xay. Một lát sau, máu thịt học sinh kia bị phun trở về.

Bọn họ bị bao vây hoàn toàn trong trường, chỉ đành chơi cái gọi là Trò chơi chuyện ma với chuyện ma. Chỉ cần tiếp tục học tập màu sắc phân biệt.

Nhưng Trò chơi chuyện ma này cũng là đường chết, mọi người nhớ ra phần thưởng chiến thắng của trò chơi là —— trở thành chuyện ma.

Tới đâu tính tới đó vậy. Bọn họ nín đắc rất đau, biểu cảm thượng cũng có thể nhìn ra.

Sương mù ngoài trường có xu hướng tràn vào bên trong.

Màn sương này tạo cho người ta cảm giác uy hiếp, cứ như chỉ cần nó phân tán khắp trường sẽ xảy ra chuyện không hay. Đường Giác lãnh trứ hai tiểu tử kia tiến lai, thuấn gian.

Tia nước văng khắp nơi. Thực tế sự tình xử lý xong liễu, kế tiếp khôi phục ngày càng.

Mt chân Vân Thin gimvào vũng nưc,nhìn k thìđây đâu phiɩvũng nưc bìnhđthưng, rõ ràngếlà máu loãng!

VănITư Thành cauímày nhìn vĩphía lu kýĭtúc xá. Thangălu thông tngging như đangc trn gian,íđâu đâu cũnglà vn taychân b ctônh, ging nhưibn t bêntrong ký túcâxá ra.

Hc sinhđi theo saulưng hai ngưich vào mtcái đu, nói:Đó là TuĮTu, hôm quacu y bùth trong kheh lôi vào…í

Hc sinh btɩđu nh gingkhóc nc n.ìVăn Tư Thànhıthy bn hïs ti haichân run ry,íbèn bào bnh ch ìbên ngoài kýftúc xá.

Hc sinhkhông mun, bênõngoài cũng đángs ging vy,échi bng đitheo ngưi tocon này cùngĩnhau hành đng.

VânThin thp gingnh nh trn}an: “Đng s,jcó chúng tôi đây boăv mi ngưi.ãTôi biết mi¹ngưi đu làļngưi rt kiêncưng, chng phiếkhóc xu lmīsao? Bình thưngmi ngưi đtâm hình tưngca mình nht,Ïcho dù trongtình hung này,chúng ta cũngàphi đi din{k đch bngb dng đpnht mi đúng!”

Hc sinh hítìmũi. Đúng vy,bn h khôngth bày raľdáng v nhếchnhác, bn háphi đi dinmi th mtõcách xinh đp.

Cuicùng tiếng khóccũng ngng, VăníTư Thành lénũgiơ ngón tayĭcái vi VânÍThin.

Anh cõng TngíHành Ch điĺv phía tngĩlu ký túcxá lp 12A11.

Bêntrong lu kýtúc xá rtèyên tĩnh, mùiĭmáu tanh nhànénht và mùiăhôi thi trànЇngp khp tòanhà. Bn h{bưc lên tngêlu mt, tmthi không thychuyn ma kheh xut hin.

Miângưi dn th²lng, chuyn ma°s không xutïhin vào buiĩsáng.

Sau khi thlng, bn h¸bt đu chianhau hành đng.áMi ngưi nhôk li dnÍca Văn TưThành và VânThin, trưc tiênÏly nhu yếuIphm, đng điìquá xa, bođm có ngưitiếp ng lnnhau, nếu gpnguy him phila to lên.

Trênđưng đi, TngHành Ch tnhfli mt ln,ĺbáo s phòngìca mình.

Vân Thinɨvà Văn TưĩThành bưc vàoĩphòng ng TngHành Ch. Đây)là phòng ngbn ngưi, trênlà giưng, dưilà bàn. Giưngİđm Tng HànhếCh nm ĩtrong cùng, trêníbàn có rtĪnhiu vết ctĺdao rc giy,còn có myícâu nói quáđáng viết bngЇbút lông du.

Đichết đi.”

“Màysng chng cóĭý nghĩa gì.”

“Mày tht bunínôn, ti saoĭli tn tijquái vt như³mày?”

“Ngưi làìdo mày giết!”

Giưng đm ưtsũng tí tách,Îb ngưi taìtt nưc đếnĩgi chưa khô,àcăn bn khôngîth nm ng.

VănTư Thành tìmìđưc hp thucìtrong t dưibàn hc, nhưngùthuc bên trong(đu đ hết,ícó thuc nưcĩchy ra, viêncon nhng bíngm nưc, khôngĩtìm đưc btīc thuc nàoĩcòn ung đưc.

VănĨTư Thành: “Anh¹cc k ghét(con nít tui này, bnnó s làmĺra my chuynkhó mà tưng]tưng ni, nhưngli ch cmÏthy mình đangbiu dương chínhìnghĩa.”

Vân Thinãt chi cho(ý kiến. Cô}ly túi chưmđá trong balokhông gian, chunb h nhitītiếp cho Tng)Hành Ch.

“Hình nhưícu y hİst ri.” Vân°Thin kim traêtoàn thân TngôHành Ch. LúcĪnãy c ngưicu nóng lên,íbây gi đãtr v nhitđ cơ thbình thưng, scĩmt cũng tươi}hơn nhiu.

Văn TưĩThành th phào.Anh cũng theoếbn năng sănìsóc Tng HànhɪCh ging VânThin.

Anh quan tâmÎTng Hành Ch¹là vì anhvà cu gingìnhau, tng bîăn hiếp thmăthương thi cpÍba nên btũgiác có cmtình, còn tiưsao Vân Thinĩlàm vy thìÏkhông biết.

Bn hIđóng gói vtdng có ths dng trongphòng.

Lúc tìm đ,Văn Tư Thành}càu nhàu: “Saoàli có sươngmù ri?”

VânThin chng thyĩrõ th gì,ĺcô ch giúpđóng gói đđc.

Có tiếng đngkhe kh.

Hai ngưilp tc dngđng tác, nhìnív phía phátũra âm thanh.

Caĩphòng ng chmơchp đóng li,ăc như cóíngưi kéo.

mt²sau cánh ca,¹mt khuôn mtămc lên, mtmũi méo móĩvn vo, đưcto thành tõvô s khuônmt nh. Gươngêmt kia bt(ra tiếng cưiãâm u viÎbn h, gingúnhư tiếng móngtai cào vàobng đen, đâmjvào tai ngưiÏmt cách khófchu.

“Ba.”

Ba? Làĩch ba ngưiĨbn h sao?

Gương¹mt này trôngĨmà mun rtsan(1). Không đi¸Vân Thin lyócc gch cuiĩcùng trong baloÏkhông gian ra,ùVăn Tư Thànhđã ném TngHành Ch chojcô, cưp cab chy(2)!

(1)Rt san:ãgim sút chs Sanity, ,Ĭđây là trs th hins tnh táoca nhân vt,khi nói rtésan tc làkhi nhìn thyÎth gì đóìxu xí, khngíb

(2) Cm ttương đương vicâu “tông caɩb chy

“…Vân Thin háming ri liăthôi. Cô nhìnÍth trong tayìVăn Tư Thành,rt cuc khôngnhn đưc hi:î“Anh cm cánhca làm gìđy?”

“Cưp caľb chy caVăn Tư Thànhļtc là cưpĨca mà chytheo đúng nghĩaÍđen.

“Đột nhiên sức mạnh tăng vọt, không cảm thấy sức nặng trên tay.” Văn Tư Thành ném cửa xuống đất, thuận tiện giẫm lên gương mặt cố tỏ vẻ thần bí kia. “Rõ ràng là ban ngày, sao lại xuất hiện chuyện ma chứ, tình huống bất thường.”

“Điều kiện bị bắt là có thể thấy rõ bộ dạng Quỷ khe hở trong khe.”

Quỷ khe hở trơ mắt nhìn Vân Thiển dần dần bịt kín lối vào của mình. Chúng nhìn khuôn mặt Vân Thiển gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời.

Hai người gọi tất cả học sinh trở lại, thông qua đồng hồ cứu thế phát tin nhắn “Tình huống ngoài dự tính”, sau đó trở lại nhà ăn.

“Vào với chúng ta, cô sẽ không bao giờ thấy cô đơn nữa.”

Sương mù này giống hệt sương mù ăn thịt người ngoài cổng trường, mọi nơi nó đi qua đều trở nên âm u lạnh lẽo, bầu trời tối hơn mấy phần.

(*) Theo thần thoại Trung Quốc, Bàn Cổ là người khai thiên lập địa.

Đặng Chung: “Xảy ra chuyện gì?”

Chuyện ma có quy tắc của chuyện ma, phù hợp với quy tắc thì chúng mới có thể bắt người.

“Rõ ràng là đồ mù, sao lại tới trường đi học chứ?”

Vân Thiển kể lại chuyện mặt người kỳ lạ xuất hiện trong ký túc xá cho mọi người, còn có sương mù mà Văn Tư Thành bảo đột nhiên xuất hiện.

Vân Thiển cười nhạo: “Khinh thường người cận thị nặng hả? Chúng mày tưởng tao có thể thấy rõ bộ dạng chúng mày ở khoảng cách này sao, quá ngây thơ rồi!”

(*) Theo thần thoại Trung Quốc, Bàn Cổ là người khai thiên lập địa.

Tiếng vỗ tay vang trời.

Vừa nói xong, mọi người mới phát hiện: “Sương… sương mù bay tới rồi.”

“Kẻ ghi chép không được ở trong tay con người, nó là của chúng ta!”

Hai người gọi tất cả học sinh trở lại, thông qua đồng hồ cứu thế phát tin nhắn “Tình huống ngoài dự tính”, sau đó trở lại nhà ăn.

Sương mù này giống hệt sương mù ăn thịt người ngoài cổng trường, mọi nơi nó đi qua đều trở nên âm u lạnh lẽo, bầu trời tối hơn mấy phần.

Đặng Chung: “Xảy ra chuyện gì?”

Chỉ có nhà ăn đỡ hơn một tí.

Vừa nói xong, mọi người mới phát hiện: “Sương… sương mù bay tới rồi.”

“Chạy về nhà ăn!”

Dù vậy, sương mù vẫn len qua khe hở bị chắp vá mà chui vào nhà ăn.

Mỗi một khe hở trong nhà ăn đều xuất hiện dày đặc mặt người màu xanh xám. Học sinh thét chói tai: “Chính bọn chúng bắt người trong ký túc xá tối qua!”

“Trả đây, trả Kẻ ghi chép cho chúng ta.”

Tốc độ nói chuyện của Đặng Lan Lan vừa nhanh vừa điềm tĩnh: “Quỷ khe hở, chuyện ma tồn tại trong khe hở, có thể bắt người thấy rõ dáng vẻ của bọn chúng vào trong khe, chỉ cần đứng phạm vi cách chúng mười centimet thì đều sẽ bị lôi vào… Không ai biết bên trong đó là cái gì…”

“Kẻ ghi chép không được ở trong tay con người, nó là của chúng ta!”

Tại sao lại điểm danh cô, lẽ nào muốn một cô gái yếu đuối như cô đi đối phó Quỷ khe hở, bịt lại tất cả khe hở trong nhà ăn?

“Trả đây…”

Quỷ khe hở mừng thầm, mấy chục đôi tay ra sức kéo… kéo không khí!

“Đột nhiên sức mạnh tăng vọt, không cảm thấy sức nặng trên tay.” Văn Tư Thành ném cửa xuống đất, thuận tiện giẫm lên gương mặt cố tỏ vẻ thần bí kia. “Rõ ràng là ban ngày, sao lại xuất hiện chuyện ma chứ, tình huống bất thường.”

Mỗi một khe hở trong nhà ăn đều xuất hiện dày đặc mặt người màu xanh xám. Học sinh thét chói tai: “Chính bọn chúng bắt người trong ký túc xá tối qua!”

Vân Thiển đến gần hơn như bọn chúng mong muốn.

Đám người chỉ huy suối nước Văn Tư Thành, Đặng Chung  ở đằng sau lập tức kêu la: “Sang trái một chút, lên trên một chút, lên trên nữa, lên nữa, đúng đúng chỗ đó.”

Tốc độ nói chuyện của Đặng Lan Lan vừa nhanh vừa điềm tĩnh: “Quỷ khe hở, chuyện ma tồn tại trong khe hở, có thể bắt người thấy rõ dáng vẻ của bọn chúng vào trong khe, chỉ cần đứng phạm vi cách chúng mười centimet thì đều sẽ bị lôi vào… Không ai biết bên trong đó là cái gì…”

Đặng Chung: “Lẽ nào không có cách gì đối phó chúng?”

Quỷ khe hở thò vô số cánh tay muốn bắt lấy Vân Thiển, nhưng tay bọn chúng và Vân Thiển chỉ có thể lỡ nhau. Trừ Vân Thiển, những người khác đều cách xa khe hở, bọn chúng chỉ có thể đối phó con người này trước, tuyệt đối không thể để cô dán hết tất cả khe hở.

Nửa phút sau, Vân Thiển đơ mặt ôm một đống băng keo, bứt xé, bứt dán.

Đặng Lan Lan: “Có, chỉ cần đứng ở khoảng cách gần, bịt khe hở lại là được.”

Vân Thiển kể lại chuyện mặt người kỳ lạ xuất hiện trong ký túc xá cho mọi người, còn có sương mù mà Văn Tư Thành bảo đột nhiên xuất hiện.

“Nhưng không phải cô nói đến gần sẽ bị bắt vào trong sao?”

Đặng Lan Lan: “Có, chỉ cần đứng ở khoảng cách gần, bịt khe hở lại là được.”

“Điều kiện bị bắt là có thể thấy rõ bộ dạng Quỷ khe hở trong khe.”

“Vân Thiển?”

“Vân Thiển?”

Vân Thiển: “?”

“Đến gần đây, gần nữa nào.”

Tại sao lại điểm danh cô, lẽ nào muốn một cô gái yếu đuối như cô đi đối phó Quỷ khe hở, bịt lại tất cả khe hở trong nhà ăn?

“Chạy về nhà ăn!”

Nửa phút sau, Vân Thiển đơ mặt ôm một đống băng keo, bứt xé, bứt dán.

Dù vậy, sương mù vẫn len qua khe hở bị chắp vá mà chui vào nhà ăn.

Quỷ khe hở thò vô số cánh tay muốn bắt lấy Vân Thiển, nhưng tay bọn chúng và Vân Thiển chỉ có thể lỡ nhau. Trừ Vân Thiển, những người khác đều cách xa khe hở, bọn chúng chỉ có thể đối phó con người này trước, tuyệt đối không thể để cô dán hết tất cả khe hở.

Chuyện ma có quy tắc của chuyện ma, phù hợp với quy tắc thì chúng mới có thể bắt người.

“Đến gần đây, gần nữa nào.”

“Cô không muốn vào với chúng ta sao?”

Cô giật một đoạn băng keo, bịt lấy khe hở trước mặt. Vân Thiển không thấy rõ vị trí cụ thể, chỉ có thể phán đoán dựa vào mosaic, thỉnh thoảng sẽ dán lệch vài cái.

“Vào với chúng ta, cô sẽ không bao giờ thấy cô đơn nữa.”

Vân Thiển đến gần hơn như bọn chúng mong muốn.

“Trả đây, trả Kẻ ghi chép cho chúng ta.”

Quỷ khe hở mừng thầm, mấy chục đôi tay ra sức kéo… kéo không khí!

Bước chân Kẻ phanh thây ngoài nhà ăn khựng lại, lộ vẻ mặt ngờ vực. Bên trong có bẫy à?

Vân Thiển cười nhạo: “Khinh thường người cận thị nặng hả? Chúng mày tưởng tao có thể thấy rõ bộ dạng chúng mày ở khoảng cách này sao, quá ngây thơ rồi!”

Cô giật một đoạn băng keo, bịt lấy khe hở trước mặt. Vân Thiển không thấy rõ vị trí cụ thể, chỉ có thể phán đoán dựa vào mosaic, thỉnh thoảng sẽ dán lệch vài cái.

Đám người chỉ huy suối nước Văn Tư Thành, Đặng Chung  ở đằng sau lập tức kêu la: “Sang trái một chút, lên trên một chút, lên trên nữa, lên nữa, đúng đúng chỗ đó.”

Quỷ khe hở trơ mắt nhìn Vân Thiển dần dần bịt kín lối vào của mình. Chúng nhìn khuôn mặt Vân Thiển gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời.

“Rõ ràng là đồ mù, sao lại tới trường đi học chứ?”

Nếu như cô không tới trường học, bọn chúng sẽ bách chiến bách thắng, không cần phải đối diện với hoàn cảnh khốn cùng này, chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ thủ lĩnh giao cho.

Vân Thiển: “Sao chúng mày không đi trách Bàn Cổ khai thiên lập địa(*) đi?”

Đặng Chung: “Lẽ nào không có cách gì đối phó chúng?”“Điều kiện bị bắt là có thể thấy rõ bộ dạng Quỷ khe hở trong khe.”“Trả đây, trả Kẻ ghi chép cho chúng ta.”(*) Theo thần thoại Trung Quốc, Bàn Cổ là người khai thiên lập địa.

Văn Tư Thành đằng sau vỗ tay như hải sư, kéo đám người Đặng Chung cũng vỗ tay theo: “Nói hay lắm!”

“Nhưng không phải cô nói đến gần sẽ bị bắt vào trong sao?”

Vẻ mặt học sinh ngỡ ngàng, Bàn Cổ là gì, nghe không hiểu gì cả. Bọn họ cũng vỗ tay dưới sự dẫn dắt của Văn Tư Thành.

Vẻ mặt học sinh ngỡ ngàng, Bàn Cổ là gì, nghe không hiểu gì cả. Bọn họ cũng vỗ tay dưới sự dẫn dắt của Văn Tư Thành.

Vân Thiển: “Sao chúng mày không đi trách Bàn Cổ khai thiên lập địa(*) đi?”

Tiếng vỗ tay vang trời.

Bước chân Kẻ phanh thây ngoài nhà ăn khựng lại, lộ vẻ mặt ngờ vực. Bên trong có bẫy à?

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 18: Vân Thiển gộp chung nhóm với ai? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

64 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Chang
Chang
2 Năm Cách đây

Thấy sự lợi hại của cận nặng chưa. tui đi cận cũng nặng lắm mà thôi ko dám tranh lợi hại với vân thiển.

Hương
Hương
2 Năm Cách đây

Cmt làm nhiệm vụ để xem tiếp

Quanh
Quanh
2 Năm Cách đây

Mọi người chắc belaik may là team mình có người cận nặng tới mức mù dở như Vân Thiển quá :)))))))

anh
anh
1 Năm Cách đây

chưa bao giờ tôi nghĩ cận đến nặng lại được sử dụng như này

64
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!