Chương 18
Xâm nhập sương mù
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng vỗ tay trong phòng ăn vang lên liên tục, có cao có thấp, chưa bao giờ ngừng. Lăn lộn bán manh cho ta nhiều hơn đích bình luận vịt điểm thỏm.
Sắc mặt Kẻ phanh thây càng thêm nghiêm trọng, gã biết chuyện ma được phái vào đó là Quỷ khe hở.
Cấp bậc Quỷ khe hở thấp, nhưng cực kỳ khó đối phó. Nếu không phải số lượng bọn chúng quá đông, thực lực cá thể không đủ làm thủ lĩnh, bằng không trong các thủ lĩnh hiện giờ đã có vị trí của chúng. Mặt khác chuyên mục đã có hoàn kết thứ tư thiên tai lưu văn.
Quỷ khe hở là chuyện ma được cô ta phái đi đánh trận đầu. Kẻ phanh thây cứ tưởng gã có thể đạp lên cảnh tượng gió tanh mưa máu do Quỷ khe hở tạo thành bước vào nhà ăn, không ngờ bọn họ lại cùng nhau mở hội diễn văn nghệ trong đó!
Kẻ phanh thây không dám tưởng tượng Quỷ khe hở gặp phải chuyện gì, chắc hẳn bị đối xử hết sức kinh khủng. Nữ nhền nhện lại một lần xuất hiện tại bàn công tác trước.
Cái chết của Kẻ hấp thụ nỗi sợ khiến nhóm thủ lĩnh kinh hoàng, bọn họ không bao giờ ngờ Kẻ ghi chép lại ghi cách đối phó thủ lĩnh chuyện ma. Kỷ giáo y ngỡ ngàng địa mở nhãn, ăn diện đắc trang điểm xinh đẹp.
Kẻ ghi chép là sự tồn tại đặc biệt, chỉ có Quan thẩm phán và con người có thể đọc được nội dung ghi bên trong. Hóa ra nàng gối lên Hạ nhânChỉ đích chân thượng.
Nhất định phải giành lạiįKẻ ghi chép…
Dù²là chuyện maÍcấp thủ lĩnh³thì vẫn nảyâsinh ra sợἷhãi đối vớiýchuyện có thểầtạo nên cáiıchết cho mình.
Kẻỵphanh thây cẩnúthận quan sát:người trong nhàợăn, gã sẽ²không dễ bịɨlừa giống nhưjKẻ hấp thụľnỗi sợ nguỉsi kia.
Gã chúạý tới cóìcái lỗ nhỏọtrên cánh cửaĩđóng kín củaɩnhà ăn, hẳnálà thông quaļcái lỗ kiaỳcó thể thấyĮđược bên trong.
Con‹ngươi màu vàng‹đồng của Kẻạphanh thây ápỹsát lỗ hổng,ỉnhìn vào.
…
“Vân Thiển,ètrên cửa cònúcái lỗ màíchúng ta dùngầlàm mắt mèoḽlúc trước, bịtỵnó lại luônịđi.” Thiên HànhɪKiện nói rấtịlớn.
Vân Thiển giậtọmột đoạn băngἲkeo, đi tớiЇcửa chính. Thậtἰra xung quanhỗđây không cóýtiếng của QuỷÏkhe hở, côồbước lại gầnừnhìn qua lỗľhổng.
Không có Quỷĩkhe hở, chỉữcó một mảngỹố vàng, ở³giữa có cáiăchấm đen.
Bỗng nhiênĨcơ thể VânềThiển cứng đờ,ḻtay chuẩn bịỉdán băng dínhđkhựng lại. Đâyɪlà con mắtIsao?
Da gà daīvịt nổi lên,²cô đo đạcỷkích thước lỗẵhổng , vờinhư không cóɨchuyện gì, đứngἴdậy chạy vềİchỗ người chơi:ï“Có đũa hayằnĩa không?”
Văn}Tư Thành đưa¸cho cô mộtîcây nĩa: “SaoÎvậy?”
Vân Thiểnêcầm nĩa bướcịnhanh tới gầnởlỗ hổng. KhiÎxưa bị mấyfmẩu chuyện như{“Nhìn qua lỗíkhóa chỉ thấyắmột mảng màuịđỏ, thì raầlà con mắtẫlão Vương cách}vách” dọa choùcàng nghĩ càngịsợ, cô vẫnỏluôn muốn làm}một việc.
Cho dùểlà quỷ, cũngổkhông được rìnhũmò lung tung!
Côựtới gần lỗổhổng, màu vàngỉvẫn còn đó.
Tấtứcả mọi người°nhìn Vân Thiểnộđột ngột cắmờcây nĩa vàoìlỗ mắt mèo.ľBên ngoài dộiũlên một tiếngạthét tím ruộtễtím gan, chiếcḻnĩa biến mấtứkhỏi lỗ hổng.
“Đệch,ẳcái gì vậy?ĩBên ngoài cóẳchuyện ma nhìnịchúng ta sao?”í
Vân Thiển xấu[hổ cười: “Đúngăvậy, tôi nhìnḻthấy một conļmắt, chắc chắnÍkhông phải mắtİngười, cho nênἳxiên rớt nóìrồi.”
Người chơiốmặc niệm hồiɩlâu, nói sangĭchuyện khác: “Hìnhỷnhư sương mùĬtăng lên khôngđít.”
Văn TưđThành: “Nếu cóẽthêm tàn tro,‹trông chúng ta²giống như đangýtrải nghiệm phiênỹbản thực ‘Ngọn)đồi câm lặng(*)’ắrồi.”
(*) ɪLà một bộõphim tâm lýỉkinh dị nămé2006, chuyển thểЇtừ trò chơiĩđiện tử cùngằtên năm 1999
Quỷẽkhe hở ởἵchỗ khe hởỏbị bịt kínổvẫn đang lảiánhải liên hồi.
Ngườiἵchơi bàn bạcătiếp theo phảiổlàm gì. Tháiïđộ ung dungĨcủa bọn họìlây sang ngườiửbản xứ, bấtĩgiác khiến ngườiĭbản xứ bĩnhựtĩnh hơn nhiều,ớdường như tìnhíhình hiện tạiậkhông tới nỗiỗtuyệt vọng.
Sương mùõlại tăng lên,ἵmàu trắng màẩmắt thường cóóthể thấy đượcẵđang ngăn cáchỗmỗi người.
Tống HànhíChỉ chậm rãiổtỉnh lại, cậuỉđang nằm trongàmột vòng ômἳêm ái, vừaớấm áp vừaòkhiến người taἷlưu luyến, lồngìngực tựa vàoõmềm mại giống:như là… Cậuỉngượng ngùng nắmíchặt quần áo,ửxấu hổ chớpọmắt.
Văn Tư Thànhâcúi đầu nhìn.ìTống Hành Chỉɪtúm lấy lưngḽquần anh, gươngỉmặt tái nhợtἵđỏ ửng vìľngượng, rốt cuộcảcũng trông khỏe²mạnh hơn nhiều.
Tầmímắt Tống HànhđChỉ và VănẫTư Thành giaoẵnhau, ngay lậpítức nóng giãyḷtrên gương mặtἵcậu bay sạch.
VănợTư Thành: “Tôiîđo rồi, ngựcľcủa tôi cupḷD(*) đó. Bạnốcùng phòng đạiòhọc nói cảmũgiác bóp rấtịsướng tay, choônên cậu cũngỉđừng thất vọngânhư thế.”
(*)ằCup D: sốẽđó vòng ngựcờtừ 88 –đ110 cm
Tống HànhỉChỉ: “…”
TốngôHành Chỉ: AnhđVăn nói chuyệnụthật đáng sợ.
ĐặngđChung không tưởngẹtượng nổi, quayơđầu mắng: “Mịaἴkiếp, anh nóiịgì với thằngôbé vậy? Đừngặcó lấy tưútưởng đáng khinhẩcủa mình vấyổbẩn tâm hồnịthuần khiết của:người khác.”
Văn}Tư Thành nhìnỗbóng lưng TốngjHành Chỉ chạyỡvề phía VânἶThiển, càu nhàu:ạ“Thuần khiết cái¹gì, năm đóẵlúc tôi lớnừnhư vậy cònἲchưa biết mỗiἱngày vờn quanhỉem gái… Chúngɪtôi tìm đượcầkhông ít đồểdùng sạch vàɨquần áo đểḹthay trong phòngἰngủ, mấy ngườiịthì sao?”
ĐặngổChung: “Đúng lúc)kiểm tra lạiimột chút.”
Mọiἳngười mang đồộđạc lấy đượcìgom lại mộtĭchỗ, bao gồmỉnhững vật dụngĨnhư bản đồínội khu trường,íbộ đàm, đènìpin siêu sáng,âđèn tia tử(ngoại, còn cóıống sắt vàἲgậy thép có{thể dùng làmúvũ khí.
Đặng Chungïlục lọi trongúđống đồ đạc{ra một cáiἵbao đầu gốiîcho Văn TưấThành: “Lúc nãy,ḽanh chạy cứỉxoa đầu gốiếmãi, chắc cóễthể dùng cáiớnày.”
Văn TưįThành kinh ngạc,ἵanh nhìn ĐặngẵChung tìm đượcụmột cây súngἲcho Lý Duy.
VươngĩTư Tuệ làĩmột cặp nútjbịt tai, côợtừng nói lúcľngười chơi thầníchọn triệu hồi{thần linh cầníhoàn cảnh yênỗtĩnh, Đặng Chungébèn ghi nhớ.
ThiênḻHành Kiện vàớĐặng Lan Lanẩcũng lấy đượcívật phẩm cầnỉthiết từ ĐặngἶChung, cuối cùng‹là Vân Thiển.ÍĐặng Chung lấyỷra mười mấyõcặp mắt kính:ï“Tôi không biếtisố độ củaốcô bao nhiêu,ἱcô xem thửЇcó thể dùngἶtạm hay không,ỷkhông được thìêvứt, xem nhưıtôi nhiều chuyện.”ô
Mắt kính lấyọtừ phòng trưngốbày bên cạnhỗlầu dạy học,ỉdùng làm víɨdụ tiêu cực.ẹKính cận đượcóxem như vậtỹtrưng bày củaờmột trong các°“Vũ khí tốiỡcao tàn pháĩnhan sắc” .{Trong cả đốngịmắt kính, ĐặngồChung lấy điİtoàn bộ thấuìkính dày nhất.
VânắThiển: “Cảm ơn.”ự
Cô chọn lựa)trong đống mắtũkính, ở đâyậkhông có mắtɨkính hợp vớiósố độ củaécô. Vân Thiểnḹchọn mắt kínhưgọng vàng có[số độ cao‹nhất đeo lên.
Thế:giới trước mắtếtừ mosaic bảnĩto hóa thànhứmosaic bản nhỏ,²đeo không dễúchịu nhưng cóặthể dùng khiỉkhẩn cấp.
Vân Thiểnỉgỡ mắt kínhậxuống, gọng mắt¹kính có mộtừsợi dây mócỡvào, thuận tiệnḷđeo lên cổ.
VânữThiển chân thànhậcảm ơn lầnằnữa, Đặng Chungĺtỏ vẻ ngượngýngùng nói: “Chẳngɨqua tôi thấyἷbộ dạng cácụngười phiền phứcẩquá thôi… cácỉngười đừng nghĩ}nhiều, tôi phiềnùquá nên mớiỉlàm thế… Khôngïphải tôi nghĩùđến các người,ọchỉ là tiệnḹtay, tiện tay{đấy biết không?íĐừng phát phiếuờngười tốt choỉtôi, tôi thậtỗsự rất xấuἵđấy!”
Người chơi:{“Rồi rồi rồi,Ĭcậu xấu lắm.”ɩ
Đặng Chung: “…”ḷ
Cậu ta phồngḷmang như conIcá nóc, ngồiảxổm xuống đấtinghịch đèn tửừngoại.
Đèn tử ngoạiỉlà thiết bịĭcó thể phátọtia tửa ngoại,Īthường dùng đểìkiểm tra đo]đạc, cũng cóἴthể dùng khửữtrùng vật lý.
Ánh‹sáng đèn tiaẳtử ngoại kháЇdịu, nhưng đốiἲvới sương trắng,íánh sáng kiaìnhư mãnh thúľbão lũ.
Mọi ngườiêkhông ngờ sẽĭcó phát hiệnặbất ngờ này,ĩđèn tia tửòngoại có thểòđối phó sương,trắng.
Học sinh bênɪkia chạy tớiĮnói: “Chú bảoἰvệ ở tầngéhầm!”
Người chơiịchạy xuống tầngếhầm, bọn họïphát hiện trongἳnày cũng cóâsương trắng dàyíđặc.
Ban đầu chúĩbảo vệ khóỉhiểu tại saoĩban ngày màịông có thểĩxuất hiện, sauЇđó ông chúḻý đến sươngútrắng, miệng buôngìtiếng thở dài.
“Tôiựtưởng ban ngàyılà lúc mọi}người an toàn,ặkhông ngờ ngayỗcả trường họcįmà cô ta}cũng khống chếãđược.”
“Ông biếtếchuyện gì, cóĪthể nói choìchúng tôi biếtủkhông?”
“Mọi ngườiỉmuốn biết cáiứgì?”
“Tất cảẻchuyện liên quanïđến chuyện ma.”ợ
Chú bảo vệЇnhìn người chơi,[nói: “Tôi biếtImọi người lấyĩchìa khóa phòngímáy chỗ tôi,įcũng biết tốiÎhôm đó mọiẹngười muốn dụItôi đi.”
Ôngĩnhìn Đặng Chungỉvà Thiên HànhạKiện.
Thiên Hành Kiện:ἳ“Vậy sao ôngĩcòn để bịílừa?”
“Đây làịquy tắc.” Chú]bảo vệ khôngἷgiải thích tiếp,,ngược lại nói:ê“Mục đích cuốiícùng của Trò‹chơi chuyện maọkhông phải làêbên nào giànhậphần thắng, mà{là tăng thêmàchuyện ma mới.ồNếu có thểἲgiết chết toànìbộ loài ngườiửtrong trường, thựcùlực phía chuyệnÍma sẽ tăngỹlên nhiều. Nếuĩloài người giếtđđược chuyện ma,ìsau khi bọn¸họ trở thànhỡchuyện ma sẽẹlà chuyện maỉcực mạnh… Choɩdù mọi ngườiílàm gì ởἶđây thì đềuậlà công cốc,{kết thúc trò³chơi, ai cũngïnhư ai.”
VânáThiển không hiểu:i“Tại sao phảiữgia tăng chuyệnĩma mới?”
CôĬcử động cánhìtay đang bịḽôm, Tống HànhÍChỉ vẫn điýtheo, núp sauîlưng cô.
Chú bảoúvệ nhìn VânấThiển: “Cô nênỵhỏi Quan thẩmàphán, ngài ấyïlà người biếtỹđáp án thậtľsự.”
Vương Tư[Tuệ: “Quan thẩmỉphán là chuyện‹ma mạnh nhấtểtrong chuyện ma?”ở
Chỉ thị củaíthần là tiêuẹdiệt thủ lĩnhôchuyện ma, bọnưhọ chỉ cầnốgiải quyết kẻâmạnh nhất trongĭchuyện ma, thếἵgiới tận thếĩnày sẽ được°cứu.
Chú bảo vệflắc đầu: “Nếuổnhư nói ngườiảcó sức mạnhìlớn nhất thìỡchắc là cô:ta… Cô taìcó thể kéoíhết trường họcậvào phạm vi,ợkhiến ban ngàyἱmà chuyện maĩcũng có thểĨxuất hiện… Tất{cả mọi ngườiùđều đang cungἱcấp sức mạnhἵcho cô ta,ἲđến bây giờ,ìcô ta đãἳcó khả năngĪlàm được thếỉnày. Mọi ngườiĨgiết chết thủựlĩnh, cô taẳbiết Kẻ ghiìchép ở trongẻtay mọi người,ễcô ta muốnĩKẻ ghi chép.”ḷ
Đặng Chung: “Cô ta là ai? Là chuyện ma nào? Tên gọi Kẻ ghi chép là chỉ cái máy tính kia sao?”
Thời gian Vân Thiển do dự càng dài, ngay cả bả vai cậu cũng run lên, khóe mắt dần ửng đỏ, cả người giống như sắp chết đến nơi.
Vương Tư Tuệ gật đầu tán đồng.
Chú bảo vệ gật đầu: “Cô ta là một trong những thủ lĩnh, tôi không thể nói thẳng tên ra. Cô ta quản lý khu vực ở giữa trường học, tại ở vị trí trung tâm nhất.”
Bọn họ nhìn thấy một bóng dáng cao hơn ba mét, hai mắt như cặp đèn pin, có điều là ánh sáng màu đỏ.
Sau khi cô ta nói ra địa điểm, sương trắng có dấu hiệu tan dần. Cơ thể chú bảo vệ trở nên trong suốt, chuyện ma muốn xuất hiện ban ngày cần có sương trắng.
Trong tay Đặng Lan Lan là bản đồ trường học, cô ta hỏi: “Thư viện sao?”
Khóe mắt Tống Hành Chỉ ngấn lệ, ai không biết còn tưởng Vân Thiển làm gì cậu.
Trước tiên tới xem thử, cùng lắm thì chết vài lần rồi tìm cách giải quyết.
Sau khi cô ta nói ra địa điểm, sương trắng có dấu hiệu tan dần. Cơ thể chú bảo vệ trở nên trong suốt, chuyện ma muốn xuất hiện ban ngày cần có sương trắng.
Chiếc nhẫn gỗ này được tạo tác vô cùng thô sơ, đeo rất cấn tay.
“Chuyện ma có phân chia cấp bậc rõ ràng, thủ lĩnh chuyện ma cai quản khu vực khác nhau. Nếu thủ lĩnh chuyện ma chết, chuyện ma dưới quyền cũng biến mất toàn bộ. Giống như khi mọi người đối phó thủ lĩnh tối qua, sau khi gã chết, đồ tể với tư cách là thuộc hạ của gã cũng biến mất giống vậy.”
“Quỷ khe hở mà mọi người nhìn thấy là chuyện ma cấp thấp nhất. chuyện ma cấp thấp không thể tấn công chuyện ma cấp cao, nếu không sẽ bị ‘trừng phạt’…”
Thiên Hành Kiện ngớ người: “Ông chú mật báo cho chúng ta bị giết hay là biến mất bình thường, buổi tối lại xuất hiện?”
…
Vân Thiển: “Trừng phạt là xích sắt xuất hiện dưới chân các người đấy à? Có phải các người không thể rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình không?
Tống Hành Chỉ: “Tôi cũng muốn đi.”
Chú bảo vệ: “Không sai, chuyện ma cấp độ càng cao, phạm vi giới hạn càng lớn. Bây giờ, tôi đã mất đi ưu đãi của Quan thẩm phán, không thể nào giúp đỡ mọi người. Nếu có thể, tôi hi vọng mọi người có thể kết thúc tất cả.”
Đặng Chung kinh ngạc: “Bài tập thủ công nhà trẻ của cô vẫn còn làm nhẫn sao?”
“Tại sao lại làm thế, mày là đồ quái vật, các người nên giết nó! Giết nó là xong rồi!”
Vân Thiển: “Mọi người đừng nghĩ nhiều, chiếc nhẫn này rất giống bài tập thủ công nhà trẻ của tôi, độ hoàn thiện sơ sài cũng y hệt.”
Sương trắng càng ngày càng nhạt, cơ thể ông càng trong suốt hơn.
“Quỷ khe hở mà mọi người nhìn thấy là chuyện ma cấp thấp nhất. chuyện ma cấp thấp không thể tấn công chuyện ma cấp cao, nếu không sẽ bị ‘trừng phạt’…”
Vân Thiển: “Ưu đãi của Quan thẩm phán là gì?”
Cậu vô thức định xoay chiếc nhẫn, nhưng bỗng nhớ mình đã đưa nó cho Vân Thiển.
(*) Là một loài động vật hoang dã thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết Cố hương của Lỗ Tấn.
Văn Tư Thành: “Sao Tiểu Tống lại dựa dẫm vào em vậy nhỉ?”
Chú bảo vệ: “Quan thẩm phán từng cho tôi ưu đãi không sợ uy quyền, làm người bảo vệ cho cả trường học… Vì vậy tôi là người duy nhất có thể dùng thân phận cấp thấp tấn công chuyện ma cấp cao, không có khu vực hạn chế… Buổi tối, mọi người có thể để những người khác xuống tầng hầm, nơi này rất an toàn, đến lúc đó tôi sẽ dốc hết sức lực bảo vệ bọn họ.”
Làn da của Tống Hành Chỉ còn trắng hơn Vân Thiển, chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay phải của cậu, cả bàn tay khẽ run.
Sương trắng hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng chú bảo vệ đâu nữa.
Lại đi tiếp một đoạn, sương mù càng dày hơn.
Thiên Hành Kiện ngớ người: “Ông chú mật báo cho chúng ta bị giết hay là biến mất bình thường, buổi tối lại xuất hiện?”
Đặng Chung, Văn Tư Thành đã chuẩn bị xong, Vân Thiển theo bước bọn họ xuất phát.
“Chắc biến mất bình thường.” Lý Duy suy đoán: “Sau khi Quái vật áo choàng và Người đầu heo chết, nơi bọn họ biến mất đều rơi xuống thứ như tro cốt, chỗ ông chú biến mất không thấy.”
Vân Thiển: “Có thể do em từng cứu cậu ấy một mạng.”
Văn Tư Thành: “Lý Duy, anh nghiêm túc suy đoán chi vậy, chẳng phải chú ấy nói buổi tối còn xuất hiện bảo vệ học sinh à?”
Chỉ một chốc như vậy, Tống Hành Chỉ bắt đầu nhớ Vân Thiển, chỉ có cô nhìn cậu chăm chú như thế.
Người chơi lấy được manh mối về chuyện ma thủ lĩnh, ở thư viện sao?
Sương trắng tại đại sảnh vẫn như cũ. Người chơi bảo người bản xứ tự sử dụng đèn tử ngoại phân tán sương trắng, buổi tối trốn vào tầng hầm có chú bảo vệ. Dặn dò một hồi, bọn họ chuẩn bị đi thẳng đến thư viện.
Vân Thiển không đồng ý: “Quá nguy hiểm, cậu ở lại nhà ăn với những bạn khác đi. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề.”
Trước tiên tới xem thử, cùng lắm thì chết vài lần rồi tìm cách giải quyết.
Trong lòng mỗi người đều có một con tra(*) chạy lăng xăng, ăn dưa là bản tính, no chết cũng hả dạ.
Có một câu nói rất hay: Có thực tiễn mới có hiểu biết thật sự, bọn họ sẽ tìm được cách giết chuyện ma dựa trên thực tiễn.
Đây là bí mật giữa Vân Thiển và cậu, mặc dù còn vài người biết, nhưng không quan trọng, hoàn toàn có thể bỏ qua. Đó là bí mật giữa hai người cậu và Vân Thiển!
Tống Hành Chỉ: “Tôi cũng muốn đi.”
Tống Hành Chỉ giơ tay lên bịt tai. Cậu nhìn khắp nơi, tất cả mọi người đều đang bận bịu, không có ai nói những lời đó.
Sương trắng tại đại sảnh vẫn như cũ. Người chơi bảo người bản xứ tự sử dụng đèn tử ngoại phân tán sương trắng, buổi tối trốn vào tầng hầm có chú bảo vệ. Dặn dò một hồi, bọn họ chuẩn bị đi thẳng đến thư viện.
Vân Thiển không đồng ý: “Quá nguy hiểm, cậu ở lại nhà ăn với những bạn khác đi. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề.”
Hai mắt cậu sáng như sao.
Vân Thiển đeo chiếc nhẫn cũng là của cậu.
Tống Hành Chỉ: “Vì chúng ta không cùng một loại người sao?” Tầm mắt cậu dừng ở chỗ Vân Thiển một lúc, rồi lại dời qua đám người Vương Tư Tuệ: “Các người từ đâu tới?”
Vân Thiển: “Đúng rồi, cho nên tôi làm một trăm chiếc nhẫn gỗ, nhìn thấy trai đẹp đều chạy tới đeo cho người ta, đặt cọc làm chồng tương lai của mình.”
Người chơi: “…”
Tống Hành Chỉ nửa tin nửa ngờ.
Văn Tư Thành: “Lý Duy, anh nghiêm túc suy đoán chi vậy, chẳng phải chú ấy nói buổi tối còn xuất hiện bảo vệ học sinh à?”
Đồng hồ cứu thế trên cổ tay mà chỉ có người chơi thấy được rung lên, hiển thị cảnh cáo bọn họ bị người bản xứ phát hiện thân phận. Nếu không kịp thời loại bỏ nghi ngờ của người bản xứ, chỉ số cống hiến của bọn họ sẽ bị trừ.
Người chơi: “…”
Tiêu rồi, làm sao đây?
Sương trắng càng ngày càng nhạt, cơ thể ông càng trong suốt hơn.
Cậu nhóc này ở quá gần bọn họ, bọn họ lại chẳng để ý hành động và lời nói, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ…
Đám người Vương Tư Tuệ, Đặng Chung vểnh lỗ tai.
“Đó là gì?”
Vân Thiển khẽ chớp mắt, cô áp sát Tống Hành Chỉ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra chúng tôi là người quốc gia phái tới. Bên trên phát hiện Nhất Trung thực nghiệm rất kỳ lạ, bảo chúng tôi cải trang thân phận đến đây điều tra.”
Ánh sáng đỏ tiếp cận bọn họ.
Đặng Chung: “Cô ta là ai? Là chuyện ma nào? Tên gọi Kẻ ghi chép là chỉ cái máy tính kia sao?”
Tống Hành Chỉ nửa tin nửa ngờ.
Vân Thiển: “Ưu đãi của Quan thẩm phán là gì?”
Vân Thiển: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu, cậu nhất định phải bảo vệ bí mật giữa chúng ta.”
Tống Hành Chỉ rút chiếc nhẫn trên ngón cái ra, đưa cho Vân Thiển: “Đây là bùa hộ thân tôi đeo từ nhỏ đến lớn, cũng là bùa may mắn, hi vọng nó có thể mang đến may mắn cho em.”
Tống Hành Chỉ: “Ừ!”
Vân Thiển sờ chiếc nhẫn trên tay.
“Đừng đụng vào anh ta, nếu anh ta có chuyện gì, bọn nhỏ phải làm sao?!”
Hai mắt cậu sáng như sao.
Đây là bí mật giữa Vân Thiển và cậu, mặc dù còn vài người biết, nhưng không quan trọng, hoàn toàn có thể bỏ qua. Đó là bí mật giữa hai người cậu và Vân Thiển!
Chiếc nhẫn là của cậu.
Đồng hồ cứu thế không rung cảnh cáo nữa.
Cho dù là học sinh hay nhân viên nhà ăn đều làm như không thấy cậu.
Tống Hành Chỉ rút chiếc nhẫn trên ngón cái ra, đưa cho Vân Thiển: “Đây là bùa hộ thân tôi đeo từ nhỏ đến lớn, cũng là bùa may mắn, hi vọng nó có thể mang đến may mắn cho em.”
Cậu nhóc này ở quá gần bọn họ, bọn họ lại chẳng để ý hành động và lời nói, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ…
Vân Thiển sững người, cô đeo mắt kính trên cổ lên.
Tít tít tít ——
Số độ không đủ, nhưng ít nhất có thể giúp Vân Thiển thấy rõ đại khái vẻ mặt của người khác ở khoảng cách này, đi kèm với hiệu ứng làm đẹp và ánh sáng dìu dịu.
Làn da của Tống Hành Chỉ còn trắng hơn Vân Thiển, chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay phải của cậu, cả bàn tay khẽ run.
Vân Thiển: “Trừng phạt là xích sắt xuất hiện dưới chân các người đấy à? Có phải các người không thể rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình không?
Thời gian Vân Thiển do dự càng dài, ngay cả bả vai cậu cũng run lên, khóe mắt dần ửng đỏ, cả người giống như sắp chết đến nơi.
“Cảm ơn.” Vân Thiển cầm lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón cái, độ rộng vừa vặn.
Khóe mắt Tống Hành Chỉ ngấn lệ, ai không biết còn tưởng Vân Thiển làm gì cậu.
Từ nhà trẻ đã bắt đầu như vậy?
Đặng Chung, Văn Tư Thành đã chuẩn bị xong, Vân Thiển theo bước bọn họ xuất phát.
Tống Hành Chỉ dõi mắt nhìn bọn đi vào màn sương.
Tống Hành Chỉ dõi mắt nhìn bọn đi vào màn sương.
“Cảm ơn.” Vân Thiển cầm lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón cái, độ rộng vừa vặn.
Cậu xoay người nhìn vào đám đông ở đại sảnh.
Cho dù là học sinh hay nhân viên nhà ăn đều làm như không thấy cậu.
Đồng hồ cứu thế trên cổ tay mà chỉ có người chơi thấy được rung lên, hiển thị cảnh cáo bọn họ bị người bản xứ phát hiện thân phận. Nếu không kịp thời loại bỏ nghi ngờ của người bản xứ, chỉ số cống hiến của bọn họ sẽ bị trừ.
Chỉ một chốc như vậy, Tống Hành Chỉ bắt đầu nhớ Vân Thiển, chỉ có cô nhìn cậu chăm chú như thế.
Người chơi lấy được manh mối về chuyện ma thủ lĩnh, ở thư viện sao?
Tít tít tít ——
Tiếng kêu gấp gáp cùng với ánh sáng đỏ lờ mờ quanh mắt.
(*) Là một loài động vật hoang dã thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết Cố hương của Lỗ Tấn.
“Xin anh thả con tôi ra, nó biết sai rồi.”
Vân Thiển khẽ chớp mắt, cô áp sát Tống Hành Chỉ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra chúng tôi là người quốc gia phái tới. Bên trên phát hiện Nhất Trung thực nghiệm rất kỳ lạ, bảo chúng tôi cải trang thân phận đến đây điều tra.”
“Tại sao lại làm thế, mày là đồ quái vật, các người nên giết nó! Giết nó là xong rồi!”
“Đừng đụng vào anh ta, nếu anh ta có chuyện gì, bọn nhỏ phải làm sao?!”
Số độ không đủ, nhưng ít nhất có thể giúp Vân Thiển thấy rõ đại khái vẻ mặt của người khác ở khoảng cách này, đi kèm với hiệu ứng làm đẹp và ánh sáng dìu dịu.
Tống Hành Chỉ giơ tay lên bịt tai. Cậu nhìn khắp nơi, tất cả mọi người đều đang bận bịu, không có ai nói những lời đó.
Sương trắng hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng chú bảo vệ đâu nữa.
Cậu vô thức định xoay chiếc nhẫn, nhưng bỗng nhớ mình đã đưa nó cho Vân Thiển.
Chiếc nhẫn là của cậu.
Chú bảo vệ: “Quan thẩm phán từng cho tôi ưu đãi không sợ uy quyền, làm người bảo vệ cho cả trường học… Vì vậy tôi là người duy nhất có thể dùng thân phận cấp thấp tấn công chuyện ma cấp cao, không có khu vực hạn chế… Buổi tối, mọi người có thể để những người khác xuống tầng hầm, nơi này rất an toàn, đến lúc đó tôi sẽ dốc hết sức lực bảo vệ bọn họ.”
Vân Thiển đeo chiếc nhẫn cũng là của cậu.
…
Vương Tư Tuệ: “Nhẫn rất lãng mạn, nhất là đeo nhẫn cho người mình thích, cảm giác như quyết định số phận cả đời.”
Vân Thiển sờ chiếc nhẫn trên tay.
Trong tay Đặng Lan Lan là bản đồ trường học, cô ta hỏi: “Thư viện sao?”
Chiếc nhẫn gỗ này được tạo tác vô cùng thô sơ, đeo rất cấn tay.
Văn Tư Thành: “Sao Tiểu Tống lại dựa dẫm vào em vậy nhỉ?”
“Chắc biến mất bình thường.” Lý Duy suy đoán: “Sau khi Quái vật áo choàng và Người đầu heo chết, nơi bọn họ biến mất đều rơi xuống thứ như tro cốt, chỗ ông chú biến mất không thấy.”
Đám người Vương Tư Tuệ, Đặng Chung vểnh lỗ tai.
Trong lòng mỗi người đều có một con tra(*) chạy lăng xăng, ăn dưa là bản tính, no chết cũng hả dạ.
Đặng Chung kinh ngạc: “Bài tập thủ công nhà trẻ của cô vẫn còn làm nhẫn sao?”(*) Là một loài động vật hoang dã thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết Cố hương của Lỗ Tấn.
Cả nhóm người im phăng phắc.
Vân Thiển: “Có thể do em từng cứu cậu ấy một mạng.”
Chú bảo vệ: “Không sai, chuyện ma cấp độ càng cao, phạm vi giới hạn càng lớn. Bây giờ, tôi đã mất đi ưu đãi của Quan thẩm phán, không thể nào giúp đỡ mọi người. Nếu có thể, tôi hi vọng mọi người có thể kết thúc tất cả.”
Văn Tư Thành hừ hừ hai tiếng: “Anh từng ở một thế giới tận thế hơn nửa năm, từng thích một người bản xứ, thích đến muốn ở lại thế giới tận thế kia. Nhưng sau khi nhân tố tận thế bị tiêu diệt, dù chúng ta muốn ở lại cỡ nào, rốt cuộc vẫn phải rời đi.”
Vương Tư Tuệ gật đầu tán đồng.
Vân Thiển: “Mọi người đừng nghĩ nhiều, chiếc nhẫn này rất giống bài tập thủ công nhà trẻ của tôi, độ hoàn thiện sơ sài cũng y hệt.”
Đặng Chung kinh ngạc: “Bài tập thủ công nhà trẻ của cô vẫn còn làm nhẫn sao?”
Tống Hành Chỉ: “Ừ!”
Vân Thiển: “Cô giáo bảo tôi làm cái khác, có điều tôi thích làm nhẫn gỗ.”
Vương Tư Tuệ: “Nhẫn rất lãng mạn, nhất là đeo nhẫn cho người mình thích, cảm giác như quyết định số phận cả đời.”
Vân Thiển: “Đúng rồi, cho nên tôi làm một trăm chiếc nhẫn gỗ, nhìn thấy trai đẹp đều chạy tới đeo cho người ta, đặt cọc làm chồng tương lai của mình.”
Tống Hành Chỉ: “Vì chúng ta không cùng một loại người sao?” Tầm mắt cậu dừng ở chỗ Vân Thiển một lúc, rồi lại dời qua đám người Vương Tư Tuệ: “Các người từ đâu tới?”
Từ nhà trẻ đã bắt đầu như vậy?
Cả nhóm người im phăng phắc.
Vân Thiển: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu, cậu nhất định phải bảo vệ bí mật giữa chúng ta.”
Lại đi tiếp một đoạn, sương mù càng dày hơn.
“Chuyện ma có phân chia cấp bậc rõ ràng, thủ lĩnh chuyện ma cai quản khu vực khác nhau. Nếu thủ lĩnh chuyện ma chết, chuyện ma dưới quyền cũng biến mất toàn bộ. Giống như khi mọi người đối phó thủ lĩnh tối qua, sau khi gã chết, đồ tể với tư cách là thuộc hạ của gã cũng biến mất giống vậy.”
“Đó là gì?”
Bọn họ nhìn thấy một bóng dáng cao hơn ba mét, hai mắt như cặp đèn pin, có điều là ánh sáng màu đỏ.
Ánh sáng đỏ tiếp cận bọn họ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cô bé Thiển Thiển: Từ nhỏ đã có ước mơ làm vua biển cả(*).
(*) Dùng để chỉ người có nhiều quan hệ ái muội, nhiều như sinh vật dưới đáy biển, lấy tư tưởng giăng lưới bắt cá làm chính, giống như một vua biển cả
Hi vọng sẽ sớm được xem tiếp