Cá muối cứu thế – Chương 18

Chương 18

Xâm nhập sương mù

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tiếng vỗ tay trong phòng ăn vang lên liên tục, có cao có thấp, chưa bao giờ ngừng. Lăn lộn bán manh cho ta nhiều hơn đích bình luận vịt điểm thỏm.

Sắc mặt Kẻ phanh thây càng thêm nghiêm trọng, gã biết chuyện ma được phái vào đó là Quỷ khe hở.

Cấp bậc Quỷ khe hở thấp, nhưng cực kỳ khó đối phó. Nếu không phải số lượng bọn chúng quá đông, thực lực cá thể không đủ làm thủ lĩnh,  bằng không trong các thủ lĩnh hiện giờ đã có vị trí của chúng. Mặt khác chuyên mục đã có hoàn kết thứ tư thiên tai lưu văn.

Quỷ khe hở là chuyện ma được cô ta phái đi đánh trận đầu. Kẻ phanh thây cứ tưởng gã có thể đạp lên cảnh tượng gió tanh mưa máu do Quỷ khe hở tạo thành bước vào nhà ăn, không ngờ bọn họ lại cùng nhau mở hội diễn văn nghệ trong đó!

Kẻ phanh thây không dám tưởng tượng Quỷ khe hở gặp phải chuyện gì, chắc hẳn bị đối xử hết sức kinh khủng. Nữ nhền nhện lại một lần xuất hiện tại bàn công tác trước.

Cái chết của Kẻ hấp thụ nỗi sợ khiến nhóm thủ lĩnh kinh hoàng, bọn họ không bao giờ ngờ Kẻ ghi chép lại ghi cách đối phó thủ lĩnh chuyện ma. Kỷ giáo y ngỡ ngàng địa mở nhãn, ăn diện đắc trang điểm xinh đẹp.

Kẻ ghi chép là sự tồn tại đặc biệt, chỉ có Quan thẩm phán và con người có thể đọc được nội dung ghi bên trong. Hóa ra nàng gối lên Hạ nhânChỉ đích chân thượng.

Nht đnh phi giành liįK ghi chép…

Dù²là chuyn maÍcp th lĩnh³thì vn nyâsinh ra shãi đi viýchuyn có thto nên cáiıchết cho mình.

Kphanh thây cnúthn quan sát:ngưi trong nhàăn, gã s²không d bɨla ging nhưjK hp thľni s ngusi kia.

Gã chúý ti cóìcái l nhtrên cánh caĩđóng kín caɩnhà ăn, hnálà thông quaļcái l kiacó th thyĮđưc bên trong.

Conngươi màu vàngđng ca Kphanh thây ápsát l hng,nhìn vào.

Vân Thin,ètrên ca cònúcái l màíchúng ta dùnglàm mt mèolúc trưc, btnó li luônđi.” Thiên HànhɪKin nói rtln.

Vân Thin gitmt đon băngkeo, đi tiЇca chính. Thtra xung quanhđây không cóýtiếng ca QuÏkhe h, côbưc li gnnhìn qua lľhng.

Không có Quĩkhe h, chcó mt mng vàng, ³gia có cáiăchm đen.

Bng nhiênĨcơ th VânThin cng đ,tay chun bdán băng dínhđkhng li. Đâyɪlà con mtIsao?

Da gà daīvt ni lên,²cô đo đckích thưc lhng , vinhư không cóɨchuyn gì, đngdy chy vİch ngưi chơi:ï“Có đũa haynĩa không?”

Văn}Tư Thành đưa¸cho cô mtîcây nĩa: “SaoÎvy?”

Vân Thinêcm nĩa bưcnhanh ti gnl hng. KhiÎxưa b myfmu chuyn như{Nhìn qua líkhóa ch thymt mng màuđ, thì ralà con mtlão Vương cách}vách da choùcàng nghĩ càngs, cô vnluôn mun làm}mt vic.

Cho dùlà qu, cũngkhông đưc rìnhũmò lung tung!

Côti gn lhng, màu vàngvn còn đó.

Ttc mi ngưi°nhìn Vân Thinđt ngt cmcây nĩa vàoìl mt mèo.ľBên ngoài diũlên mt tiếngthét tím ruttím gan, chiếcnĩa biến mtkhi l hng.

Đch,cái gì vy?ĩBên ngoài cóchuyn ma nhìnchúng ta sao?”í

Vân Thin xu[h cưi: “Đúngăvy, tôi nhìnthy mt conļmt, chc chnÍkhông phi mtİngưi, cho nênxiên rt nóìri.”

Ngưi chơimc nim hiɩlâu, nói sangĭchuyn khác: “Hìnhnhư sương mùĬtăng lên khôngđít.”

Văn TưđThành: “Nếu cóthêm tàn tro,trông chúng ta²ging như đangýtri nghim phiênbn thc ‘Ngn)đi câm lng(*)ri.”

(*) ɪLà mt bõphim tâm lýkinh d nămé2006, chuyn thЇt trò chơiĩđin t cùngtên năm 1999

Qukhe h ch khe hb bt kínvn đang liánhi liên hi.

Ngưichơi bàn bcătiếp theo philàm gì. Tháiïđ ung dungĨca bn hìlây sang ngưibn x, btĩgiác khiến ngưiĭbn x bĩnhtĩnh hơn nhiu,dưng như tìnhíhình hin tikhông ti nituyt vng.

Sương mùõli tăng lên,màu trng màmt thưng cóóth thy đưcđang ngăn cáchmi ngưi.

Tng HànhíCh chm rãitnh li, cuđang nm trongàmt vòng ômêm ái, vam áp vaòkhiến ngưi talưu luyến, lngìngc ta vàoõmm mi ging:như là… Cungưng ngùng nmícht qun áo,xu h chpmt.

Văn Tư Thànhâcúi đu nhìn.ìTng Hành Chɪtúm ly lưngqun anh, gươngmt tái nhtđ ng vìľngưng, rt cuccũng trông khe²mnh hơn nhiu.

Tmímt Tng HànhđCh và VănTư Thành giaonhau, ngay lpítc nóng giãytrên gương mtcu bay sch.

VănTư Thành: “Tôiîđo ri, ngcľca tôi cupD(*) đó. Bncùng phòng điòhc nói cmũgiác bóp rtsưng tay, choônên cu cũngđng tht vngânhư thế.”

(*)Cup D: sđó vòng ngct 88 –đ110 cm

Tng HànhCh: “…

TngôHành Ch: AnhđVăn nói chuyntht đáng s.

ĐngđChung không tưngtưng ni, quayơđu mng: “Makiếp, anh nóigì vi thngôbé vy? Đngcó ly tưútưng đáng khinhca mình vybn tâm hnthun khiết ca:ngưi khác.”

Văn}Tư Thành nhìnbóng lưng TngjHành Ch chyv phía VânThin, càu nhàu:Thun khiết cái¹gì, năm đólúc tôi lnnhư vy cònchưa biết mingày vn quanhem gái… Chúngɪtôi tìm đưckhông ít đdùng sch vàɨqun áo đthay trong phòngng, my ngưithì sao?”

ĐngChung: “Đúng lúc)kim tra liimt chút.”

Mingưi mang đđc ly đưcìgom li mtĭch, bao gmnhng vt dngĨnhư bn đíni khu trưng,íb đàm, đènìpin siêu sáng,âđèn tia t(ngoi, còn cóıng st vàgy thép có{th dùng làmúvũ khí.

Đng Chungïlc li trongúđng đ đc{ra mt cáibao đu giîcho Văn TưThành: “Lúc nãy,anh chy cxoa đu giếmãi, chc cóth dùng cáinày.”

Văn TưįThành kinh ngc,anh nhìn ĐngChung tìm đưcmt cây súngcho Lý Duy.

VươngĩTư Tu làĩmt cp nútjbt tai, côtng nói lúcľngưi chơi thníchn triu hi{thn linh cníhoàn cnh yêntĩnh, Đng Chungébèn ghi nh.

ThiênHành Kin vàĐng Lan Lancũng ly đưcívt phm cnthiết t ĐngChung, cui cùnglà Vân Thin.ÍĐng Chung lyra mưi myõcp mt kính:ï“Tôi không biếtis đ cacô bao nhiêu,cô xem thЇcó th dùngtm hay không,không đưc thìêvt, xem nhưıtôi nhiu chuyn.”ô

Mt kính lyt phòng trưngbày bên cnhlu dy hc,dùng làm víɨd tiêu cc.Kính cn đưcóxem như vttrưng bày camt trong các°Vũ khí ticao tàn pháĩnhan sc.{Trong c đngmt kính, ĐngChung ly điİtoàn b thuìkính dày nht.

VânThin: “Cm ơn.”

Cô chn la)trong đng mtũkính, đâykhông có mtɨkính hp viós đ caécô. Vân Thinchn mt kínhưgng vàng có[s đ caonht đeo lên.

Thế:gii trưc mtết mosaic bnĩto hóa thànhmosaic bn nh,²đeo không dúchu nhưng cóth dùng khikhn cp.

Vân Thing mt kínhxung, gng mt¹kính có mtsi dây mócvào, thun tinđeo lên c.

VânThin chân thànhcm ơn lnna, Đng Chungĺt v ngưngýngùng nói: “Chngɨqua tôi thyb dng cácngưi phin phcquá thôi… cácngưi đng nghĩ}nhiu, tôi phinùquá nên milàm thếKhôngïphi tôi nghĩùđến các ngưi,ch là tintay, tin tay{đy biết không?íĐng phát phiếungưi tt chotôi, tôi thts rt xuđy!”

Ngưi chơi:{“Ri ri ri,Ĭcu xu lm.”ɩ

Đng Chung: “…

Cu ta phngmang như conIcá nóc, ngixm xung đtinghch đèn tngoi.

Đèn t ngoilà thiết bĭcó th pháttia ta ngoi,Īthưng dùng đìkim tra đo]đc, cũng cóth dùng khtrùng vt lý.

Ánhsáng đèn tiat ngoi kháЇdu, nhưng đivi sương trng,íánh sáng kiaìnhư mãnh thúľbão lũ.

Mi ngưiêkhông ng sĭcó phát hinbt ng này,ĩđèn tia tòngoi có thòđi phó sương,trng.

Hc sinh bênɪkia chy tiĮnói: “Chú bov tngéhm!”

Ngưi chơichy xung tngếhm, bn hïphát hin trongnày cũng cóâsương trng dàyíđc.

Ban đu chúĩbo v khóhiu ti saoĩban ngày màông có thĩxut hin, sauЇđó ông chúý đến sươngútrng, ming buôngìtiếng th dài.

“Tôitưng ban ngàyılà lúc mi}ngưi an toàn,không ng ngayc trưng hcįmà cô ta}cũng khng chếãđưc.”

Ông biếtếchuyn gì, cóĪth nói choìchúng tôi biếtkhông?”

“Mi ngưimun biết cáigì?”

“Tt cchuyn liên quanïđến chuyn ma.”

Chú bo vЇnhìn ngưi chơi,[nói: “Tôi biếtImi ngưi lyĩchìa khóa phòngímáy ch tôi,įcũng biết tiÎhôm đó mingưi mun dItôi đi.”

Ôngĩnhìn Đng Chungvà Thiên HànhKin.

Thiên Hành Kin:Vy sao ôngĩcòn đ bíla?”

Đây làquy tc.” Chú]bo v khônggii thích tiếp,,ngưc li nói:ê“Mc đích cuiícùng ca Tròchơi chuyn makhông phi làêbên nào giànhphn thng, mà{là tăng thêmàchuyn ma mi.Nếu có thgiết chết toànìb loài ngưitrong trưng, thcùlc phía chuynÍma s tănglên nhiu. Nếuĩloài ngưi giếtđđưc chuyn ma,ìsau khi bn¸h tr thànhchuyn ma slà chuyn macc mnhChoɩdù mi ngưiílàm gì đây thì đulà công cc,{kết thúc trò³chơi, ai cũngïnhư ai.”

VânáThin không hiu:i“Ti sao phigia tăng chuynĩma mi?”

CôĬc đng cánhìtay đang bôm, Tng HànhÍCh vn điýtheo, núp sauîlưng cô.

Chú boúv nhìn VânThin: “Cô nênhi Quan thmàphán, ngài yïlà ngưi biếtđáp án thtľs.”

Vương Tư[Tu: “Quan thmphán là chuynma mnh nhttrong chuyn ma?”

Ch th caíthn là tiêudit th lĩnhôchuyn ma, bnưh ch cngii quyết kâmnh nht trongĭchuyn ma, thếgii tn thếĩnày s đưc°cu.

Chú bo vflc đu: “Nếunhư nói ngưicó sc mnhìln nht thìchc là cô:ta… Cô taìcó th kéoíhết trưng hcvào phm vi,khiến ban ngàymà chuyn maĩcũng có thĨxut hin… Tt{c mi ngưiùđu đang cungcp sc mnhcho cô ta,đến bây gi,ìcô ta đãcó kh năngĪlàm đưc thếnày. Mi ngưiĨgiết chết thlĩnh, cô tabiết K ghiìchép trongtay mi ngưi,cô ta munĩK ghi chép.”

Đặng Chung: “Cô ta là ai? Là chuyện ma nào? Tên gọi Kẻ ghi chép là chỉ cái máy tính kia sao?”

Thời gian Vân Thiển do dự càng dài, ngay cả bả vai cậu cũng run lên, khóe mắt dần ửng đỏ, cả người giống như sắp chết đến nơi.

Vương Tư Tuệ gật đầu tán đồng.

Chú bảo vệ gật đầu: “Cô ta là một trong những thủ lĩnh, tôi không thể nói thẳng tên ra. Cô ta quản lý khu vực ở giữa trường học, tại ở vị trí trung tâm nhất.”

Bọn họ nhìn thấy một bóng dáng cao hơn ba mét, hai mắt như cặp đèn pin, có điều là ánh sáng màu đỏ.

Sau khi cô ta nói ra địa điểm, sương trắng có dấu hiệu tan dần. Cơ thể chú bảo vệ trở nên trong suốt, chuyện ma muốn xuất hiện ban ngày cần có sương trắng.

Trong tay Đặng Lan Lan là bản đồ trường học, cô ta hỏi: “Thư viện sao?”

Khóe mắt Tống Hành Chỉ ngấn lệ, ai không biết còn tưởng Vân Thiển làm gì cậu.

Trước tiên tới xem thử, cùng lắm thì chết vài lần rồi tìm cách giải quyết.

Sau khi cô ta nói ra địa điểm, sương trắng có dấu hiệu tan dần. Cơ thể chú bảo vệ trở nên trong suốt, chuyện ma muốn xuất hiện ban ngày cần có sương trắng.

Chiếc nhẫn gỗ này được tạo tác vô cùng thô sơ, đeo rất cấn tay.

“Chuyện ma có phân chia cấp bậc rõ ràng, thủ lĩnh chuyện ma cai quản khu vực khác nhau. Nếu thủ lĩnh chuyện ma chết, chuyện ma dưới quyền cũng biến mất toàn bộ. Giống như khi mọi người đối phó thủ lĩnh tối qua, sau khi gã chết, đồ tể với tư cách là thuộc hạ của gã cũng biến mất giống vậy.”

“Quỷ khe hở mà mọi người nhìn thấy là chuyện ma cấp thấp nhất. chuyện ma cấp thấp không thể tấn công chuyện ma cấp cao, nếu không sẽ bị ‘trừng phạt’…”

Thiên Hành Kiện ngớ người: “Ông chú mật báo cho chúng ta bị giết hay là biến mất bình thường, buổi tối lại xuất hiện?”

Vân Thiển: “Trừng phạt là xích sắt xuất hiện dưới chân các người đấy à? Có phải các người không thể rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình không?

Tống Hành Chỉ: “Tôi cũng muốn đi.”

Chú bảo vệ: “Không sai, chuyện ma cấp độ càng cao, phạm vi giới hạn càng lớn. Bây giờ, tôi đã mất đi ưu đãi của Quan thẩm phán, không thể nào giúp đỡ mọi người. Nếu có thể, tôi hi vọng mọi người có thể kết thúc tất cả.”

Đặng Chung kinh ngạc: “Bài tập thủ công nhà trẻ của cô vẫn còn làm nhẫn sao?”

“Tại sao lại làm thế, mày là đồ quái vật, các người nên giết nó! Giết nó là xong rồi!”

Vân Thiển: “Mọi người đừng nghĩ nhiều, chiếc nhẫn này rất giống bài tập thủ công nhà trẻ của tôi, độ hoàn thiện sơ sài cũng y hệt.”

Sương trắng càng ngày càng nhạt, cơ thể ông càng trong suốt hơn.

“Quỷ khe hở mà mọi người nhìn thấy là chuyện ma cấp thấp nhất. chuyện ma cấp thấp không thể tấn công chuyện ma cấp cao, nếu không sẽ bị ‘trừng phạt’…”

Vân Thiển: “Ưu đãi của Quan thẩm phán là gì?”

Cậu vô thức định xoay chiếc nhẫn, nhưng bỗng nhớ mình đã đưa nó cho Vân Thiển.

(*) Là một loài động vật hoang dã thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết Cố hương của Lỗ Tấn.

Văn Tư Thành: “Sao Tiểu Tống lại dựa dẫm vào em vậy nhỉ?”

Chú bảo vệ: “Quan thẩm phán từng cho tôi ưu đãi không sợ uy quyền, làm người bảo vệ cho cả trường học… Vì vậy tôi là người duy nhất có thể dùng thân phận cấp thấp tấn công chuyện ma cấp cao, không có khu vực hạn chế… Buổi tối, mọi người có thể để những người khác xuống tầng hầm, nơi này rất an toàn, đến lúc đó tôi sẽ dốc hết sức lực bảo vệ bọn họ.”

Làn da của Tống Hành Chỉ còn trắng hơn Vân Thiển, chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay phải của cậu, cả bàn tay khẽ run.

Sương trắng hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng chú bảo vệ đâu nữa.

Lại đi tiếp một đoạn, sương mù càng dày hơn.

Thiên Hành Kiện ngớ người: “Ông chú mật báo cho chúng ta bị giết hay là biến mất bình thường, buổi tối lại xuất hiện?”

Đặng Chung, Văn Tư Thành đã chuẩn bị xong, Vân Thiển theo bước bọn họ xuất phát.

“Chắc biến mất bình thường.” Lý Duy suy đoán: “Sau khi Quái vật áo choàng và Người đầu heo chết, nơi bọn họ biến mất đều rơi xuống thứ như tro cốt, chỗ ông chú biến mất không thấy.”

Vân Thiển: “Có thể do em từng cứu cậu ấy một mạng.”

Văn Tư Thành: “Lý Duy, anh nghiêm túc suy đoán chi vậy, chẳng phải chú ấy nói buổi tối còn xuất hiện bảo vệ học sinh à?”

Chỉ một chốc như vậy, Tống Hành Chỉ bắt đầu nhớ Vân Thiển, chỉ có cô nhìn cậu chăm chú như thế.

Người chơi lấy được manh mối về chuyện ma thủ lĩnh, ở thư viện sao?

Sương trắng tại đại sảnh vẫn như cũ. Người chơi bảo người bản xứ tự sử dụng đèn tử ngoại phân tán sương trắng, buổi tối trốn vào tầng hầm có chú bảo vệ. Dặn dò một hồi, bọn họ chuẩn bị đi thẳng đến thư viện.

Vân Thiển không đồng ý: “Quá nguy hiểm, cậu ở lại nhà ăn với những bạn khác đi. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề.”

Trước tiên tới xem thử, cùng lắm thì chết vài lần rồi tìm cách giải quyết.

Trong lòng mỗi người đều có một con tra(*) chạy lăng xăng, ăn dưa là bản tính, no chết cũng hả dạ.

Có một câu nói rất hay: Có thực tiễn mới có hiểu biết thật sự, bọn họ sẽ tìm được cách giết chuyện ma dựa trên thực tiễn.

Đây là bí mật giữa Vân Thiển và cậu, mặc dù còn vài người biết, nhưng không quan trọng, hoàn toàn có thể bỏ qua. Đó là bí mật giữa hai người cậu và Vân Thiển!

Tống Hành Chỉ: “Tôi cũng muốn đi.”

Tống Hành Chỉ giơ tay lên bịt tai. Cậu nhìn khắp nơi, tất cả mọi người đều đang bận bịu, không có ai nói những lời đó.

Sương trắng tại đại sảnh vẫn như cũ. Người chơi bảo người bản xứ tự sử dụng đèn tử ngoại phân tán sương trắng, buổi tối trốn vào tầng hầm có chú bảo vệ. Dặn dò một hồi, bọn họ chuẩn bị đi thẳng đến thư viện.

Vân Thiển không đồng ý: “Quá nguy hiểm, cậu ở lại nhà ăn với những bạn khác đi. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề.”

Hai mắt cậu sáng như sao.

Vân Thiển đeo chiếc nhẫn cũng là của cậu.

Tống Hành Chỉ: “Vì chúng ta không cùng một loại người sao?” Tầm mắt cậu dừng ở chỗ Vân Thiển một lúc, rồi lại dời qua đám người Vương Tư Tuệ: “Các người từ đâu tới?”

Vân Thiển: “Đúng rồi, cho nên tôi làm một trăm chiếc nhẫn gỗ, nhìn thấy trai đẹp đều chạy tới đeo cho người ta, đặt cọc làm chồng tương lai của mình.”

Người chơi: “…”

Tống Hành Chỉ nửa tin nửa ngờ.

Văn Tư Thành: “Lý Duy, anh nghiêm túc suy đoán chi vậy, chẳng phải chú ấy nói buổi tối còn xuất hiện bảo vệ học sinh à?”

Đồng hồ cứu thế trên cổ tay mà chỉ có người chơi thấy được rung lên, hiển thị cảnh cáo bọn họ bị người bản xứ phát hiện thân phận. Nếu không kịp thời loại bỏ nghi ngờ của người bản xứ, chỉ số cống hiến của bọn họ sẽ bị trừ.

Người chơi: “…”

Tiêu rồi, làm sao đây?

Sương trắng càng ngày càng nhạt, cơ thể ông càng trong suốt hơn.

Cậu nhóc này ở quá gần bọn họ, bọn họ lại chẳng để ý hành động và lời nói, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ…

Đám người Vương Tư Tuệ, Đặng Chung vểnh lỗ tai.

“Đó là gì?”

Vân Thiển khẽ chớp mắt, cô áp sát Tống Hành Chỉ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra chúng tôi là người quốc gia phái tới. Bên trên phát hiện Nhất Trung thực nghiệm rất kỳ lạ, bảo chúng tôi cải trang thân phận đến đây điều tra.”

Ánh sáng đỏ tiếp cận bọn họ.

Đặng Chung: “Cô ta là ai? Là chuyện ma nào? Tên gọi Kẻ ghi chép là chỉ cái máy tính kia sao?”

Tống Hành Chỉ nửa tin nửa ngờ.

Vân Thiển: “Ưu đãi của Quan thẩm phán là gì?”

Vân Thiển: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu, cậu nhất định phải bảo vệ bí mật giữa chúng ta.”

Tống Hành Chỉ rút chiếc nhẫn trên ngón cái ra, đưa cho Vân Thiển: “Đây là bùa hộ thân tôi đeo từ nhỏ đến lớn, cũng là bùa may mắn, hi vọng nó có thể mang đến may mắn cho em.”

Tống Hành Chỉ: “Ừ!”

Vân Thiển sờ chiếc nhẫn trên tay.

“Đừng đụng vào anh ta, nếu anh ta có chuyện gì, bọn nhỏ phải làm sao?!”

Hai mắt cậu sáng như sao.

Đây là bí mật giữa Vân Thiển và cậu, mặc dù còn vài người biết, nhưng không quan trọng, hoàn toàn có thể bỏ qua. Đó là bí mật giữa hai người cậu và Vân Thiển!

Chiếc nhẫn là của cậu.

Đồng hồ cứu thế không rung cảnh cáo nữa.

Cho dù là học sinh hay nhân viên nhà ăn đều làm như không thấy cậu.

Tống Hành Chỉ rút chiếc nhẫn trên ngón cái ra, đưa cho Vân Thiển: “Đây là bùa hộ thân tôi đeo từ nhỏ đến lớn, cũng là bùa may mắn, hi vọng nó có thể mang đến may mắn cho em.”

Cậu nhóc này ở quá gần bọn họ, bọn họ lại chẳng để ý hành động và lời nói, bị phát hiện cũng chẳng có gì lạ…

Vân Thiển sững người, cô đeo mắt kính trên cổ lên.

Tít tít tít ——

Số độ không đủ, nhưng ít nhất có thể giúp Vân Thiển thấy rõ đại khái vẻ mặt của người khác ở khoảng cách này, đi kèm với hiệu ứng làm đẹp và ánh sáng dìu dịu.

Làn da của Tống Hành Chỉ còn trắng hơn Vân Thiển, chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay phải của cậu, cả bàn tay khẽ run.

Vân Thiển: “Trừng phạt là xích sắt xuất hiện dưới chân các người đấy à? Có phải các người không thể rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình không?

Thời gian Vân Thiển do dự càng dài, ngay cả bả vai cậu cũng run lên, khóe mắt dần ửng đỏ, cả người giống như sắp chết đến nơi.

“Cảm ơn.” Vân Thiển cầm lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón cái, độ rộng vừa vặn.

Khóe mắt Tống Hành Chỉ ngấn lệ, ai không biết còn tưởng Vân Thiển làm gì cậu.

Từ nhà trẻ đã bắt đầu như vậy?

Đặng Chung, Văn Tư Thành đã chuẩn bị xong, Vân Thiển theo bước bọn họ xuất phát.

Tống Hành Chỉ dõi mắt nhìn bọn đi vào màn sương.

Tống Hành Chỉ dõi mắt nhìn bọn đi vào màn sương.

“Cảm ơn.” Vân Thiển cầm lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón cái, độ rộng vừa vặn.

Cậu xoay người nhìn vào đám đông ở đại sảnh.

Cho dù là học sinh hay nhân viên nhà ăn đều làm như không thấy cậu.

Đồng hồ cứu thế trên cổ tay mà chỉ có người chơi thấy được rung lên, hiển thị cảnh cáo bọn họ bị người bản xứ phát hiện thân phận. Nếu không kịp thời loại bỏ nghi ngờ của người bản xứ, chỉ số cống hiến của bọn họ sẽ bị trừ.

Chỉ một chốc như vậy, Tống Hành Chỉ bắt đầu nhớ Vân Thiển, chỉ có cô nhìn cậu chăm chú như thế.

Người chơi lấy được manh mối về chuyện ma thủ lĩnh, ở thư viện sao?

Tít tít tít ——

Tiếng kêu gấp gáp cùng với ánh sáng đỏ lờ mờ quanh mắt.

(*) Là một loài động vật hoang dã thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết Cố hương của Lỗ Tấn.

“Xin anh thả con tôi ra, nó biết sai rồi.”

Vân Thiển khẽ chớp mắt, cô áp sát Tống Hành Chỉ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra chúng tôi là người quốc gia phái tới. Bên trên phát hiện Nhất Trung thực nghiệm rất kỳ lạ, bảo chúng tôi cải trang thân phận đến đây điều tra.”

“Tại sao lại làm thế, mày là đồ quái vật, các người nên giết nó! Giết nó là xong rồi!”

“Đừng đụng vào anh ta, nếu anh ta có chuyện gì, bọn nhỏ phải làm sao?!”

Số độ không đủ, nhưng ít nhất có thể giúp Vân Thiển thấy rõ đại khái vẻ mặt của người khác ở khoảng cách này, đi kèm với hiệu ứng làm đẹp và ánh sáng dìu dịu.

Tống Hành Chỉ giơ tay lên bịt tai. Cậu nhìn khắp nơi, tất cả mọi người đều đang bận bịu, không có ai nói những lời đó.

Sương trắng hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng chú bảo vệ đâu nữa.

Cậu vô thức định xoay chiếc nhẫn, nhưng bỗng nhớ mình đã đưa nó cho Vân Thiển.

Chiếc nhẫn là của cậu.

Chú bảo vệ: “Quan thẩm phán từng cho tôi ưu đãi không sợ uy quyền, làm người bảo vệ cho cả trường học… Vì vậy tôi là người duy nhất có thể dùng thân phận cấp thấp tấn công chuyện ma cấp cao, không có khu vực hạn chế… Buổi tối, mọi người có thể để những người khác xuống tầng hầm, nơi này rất an toàn, đến lúc đó tôi sẽ dốc hết sức lực bảo vệ bọn họ.”

Vân Thiển đeo chiếc nhẫn cũng là của cậu.

Vương Tư Tuệ: “Nhẫn rất lãng mạn, nhất là đeo nhẫn cho người mình thích, cảm giác như quyết định số phận cả đời.”

Vân Thiển sờ chiếc nhẫn trên tay.

Trong tay Đặng Lan Lan là bản đồ trường học, cô ta hỏi: “Thư viện sao?”

Chiếc nhẫn gỗ này được tạo tác vô cùng thô sơ, đeo rất cấn tay.

Văn Tư Thành: “Sao Tiểu Tống lại dựa dẫm vào em vậy nhỉ?”

“Chắc biến mất bình thường.” Lý Duy suy đoán: “Sau khi Quái vật áo choàng và Người đầu heo chết, nơi bọn họ biến mất đều rơi xuống thứ như tro cốt, chỗ ông chú biến mất không thấy.”

Đám người Vương Tư Tuệ, Đặng Chung vểnh lỗ tai.

Trong lòng mỗi người đều có một con tra(*) chạy lăng xăng, ăn dưa là bản tính, no chết cũng hả dạ.

Đặng Chung kinh ngạc: “Bài tập thủ công nhà trẻ của cô vẫn còn làm nhẫn sao?”(*) Là một loài động vật hoang dã thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết Cố hương của Lỗ Tấn.

Cả nhóm người im phăng phắc.

Vân Thiển: “Có thể do em từng cứu cậu ấy một mạng.”

Chú bảo vệ: “Không sai, chuyện ma cấp độ càng cao, phạm vi giới hạn càng lớn. Bây giờ, tôi đã mất đi ưu đãi của Quan thẩm phán, không thể nào giúp đỡ mọi người. Nếu có thể, tôi hi vọng mọi người có thể kết thúc tất cả.”

Văn Tư Thành hừ hừ hai tiếng: “Anh từng ở một thế giới tận thế hơn nửa năm, từng thích một người bản xứ, thích đến muốn ở lại thế giới tận thế kia. Nhưng sau khi nhân tố tận thế bị tiêu diệt, dù chúng ta muốn ở lại cỡ nào, rốt cuộc vẫn phải rời đi.”

Vương Tư Tuệ gật đầu tán đồng.

Vân Thiển: “Mọi người đừng nghĩ nhiều, chiếc nhẫn này rất giống bài tập thủ công nhà trẻ của tôi, độ hoàn thiện sơ sài cũng y hệt.”

Đặng Chung kinh ngạc: “Bài tập thủ công nhà trẻ của cô vẫn còn làm nhẫn sao?”

Tống Hành Chỉ: “Ừ!”

Vân Thiển: “Cô giáo bảo tôi làm cái khác, có điều tôi thích làm nhẫn gỗ.”

Vương Tư Tuệ: “Nhẫn rất lãng mạn, nhất là đeo nhẫn cho người mình thích, cảm giác như quyết định số phận cả đời.”

Vân Thiển: “Đúng rồi, cho nên tôi làm một trăm chiếc nhẫn gỗ, nhìn thấy trai đẹp đều chạy tới đeo cho người ta, đặt cọc làm chồng tương lai của mình.”

Tống Hành Chỉ: “Vì chúng ta không cùng một loại người sao?” Tầm mắt cậu dừng ở chỗ Vân Thiển một lúc, rồi lại dời qua đám người Vương Tư Tuệ: “Các người từ đâu tới?”

Từ nhà trẻ đã bắt đầu như vậy?

Cả nhóm người im phăng phắc.

Vân Thiển: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu, cậu nhất định phải bảo vệ bí mật giữa chúng ta.”

Lại đi tiếp một đoạn, sương mù càng dày hơn.

“Chuyện ma có phân chia cấp bậc rõ ràng, thủ lĩnh chuyện ma cai quản khu vực khác nhau. Nếu thủ lĩnh chuyện ma chết, chuyện ma dưới quyền cũng biến mất toàn bộ. Giống như khi mọi người đối phó thủ lĩnh tối qua, sau khi gã chết, đồ tể với tư cách là thuộc hạ của gã cũng biến mất giống vậy.”

“Đó là gì?”

Bọn họ nhìn thấy một bóng dáng cao hơn ba mét, hai mắt như cặp đèn pin, có điều là ánh sáng màu đỏ.

Ánh sáng đỏ tiếp cận bọn họ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cô bé Thiển Thiển: Từ nhỏ đã có ước mơ làm vua biển cả(*).

(*) Dùng để chỉ người có nhiều quan hệ ái muội, nhiều như sinh vật dưới đáy biển, lấy tư tưởng giăng lưới bắt cá làm chính, giống như một vua biển cả

 

4.8 17 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

61 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hương
Hương
2 Năm Cách đây

Hi vọng sẽ sớm được xem tiếp

61
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!