Chương 19
Không có cảm xúc
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thứ kia chầm chậm tiến lại gần. Bọn họ phát hiện nó không chỉ cao ba mét, cả cơ thể hình người bị kéo dài vặn vẹo, bề mặt cơ thể khô khốc nâu sẫm, từng mẩu da nhăn nhúm lại. Nàng đích chân nhện cáu kỉnh địa đạp đánh mặt đất.
Đầu của nó không có mắt mũi miệng, chỉ có hai hốc mắt phát ra ánh sáng đỏ, thân hình còng xuống, hai cánh tay dài tới cẳng chân. Thâm thâm địa đâm lại rút ra, dừng lại tại hai người đích mặt trước.
Nó đi qua đi lại giống như canh giữ lầu dạy học, tìm kiếm thứ nó cho là nguy hiểm xung quanh.
Bọn Vân Thiển không biết đây là chủng loại chuyện ma nào, bọn họ theo bản năng nghĩ mình không thể bị ánh đèn đỏ chiếu vào, bèn núp ở nơi kín đáo gần tòa nhà. Chân nhện thượng nhỏ bé dày lông tơ, đỉnh đích mảnh.
Mặc dù đã chuẩn bị tình thần chuyện ma xuất hiện mọi lúc mọi nơi, nhưng lúc chuyện ma thật sự xuất hiện, mỗi người tại đó đều sản sinh sợ hãi trong lòng. Lại Lý Huynh không cầu xin giúp đỡ địa nhìn về Tên hạ nhân.
Đặng Lan Lan lấy máy tính từ trong balo đeo vai ra. Sau khi sương mù dày đặc xuất hiện, máy tính tự động rời khỏi balo không gian, chỉ có thể bỏ vào balo khác. Nữ nhền nhện cảnh cáo sau, hai người im như thóc.
Màn hình máy tính đang ở mục Chuyện ma, cô ta nhập các từ khóa, muốn tìm bài viết về Quái vật đèn đỏ.
Hai tay Thiên Hành Kiện ôm ngực, tim đập rất nhanh. Anh ta có chứng sợ vật thể khổng lồ, nhìn thấy Quái vật đèn đỏ hoàn toàn xứng với danh hiệu vật thể khổng lồ, trái tim anh ta không chịu nổi. Nghiên cứu ban nãy hơn đích nữ sĩ đồng hồ đeo tay.
Ánh sáng đỏ nhạy bén lướt nhanh qua chỗ Thiên Hành Kiện, hai cánh tay dài của nó vung lên, vách tường mà Thiên Hành Kiện trốn sụp đổ tại chỗ. Như hiện tại sử dụng đích sinh mạng số lần, tinh thần trị số.
Những người khác giật nảy mình, rõ ràng không hề phát ra tiếng động, tại sao Quái vật đèn đỏ lại phát hiện bọn họ? Chốt mở khóa nằm ở cứu thế biểu mặt đồng hồ bên trái.
Kế tiếp đến Vân Thiển,ỉchẳng qua côìchỉ đeo mắtĩkính nhìn lướtỉngang qua chỗạQuái vật đènổđỏ, lá ganịóc chó lậpĪtức vỡ nát,ịcảm xúc daoḹđộng…
Cảm xúc daoĬđộng?
Vân Thiển đeoļmắt kính, hơiíthấy rõ bộơdạng của Quáiợvật đèn đỏ,ésợ hãi dângứlên trong lòng.‹Quả nhiên giâyếtiếp theo, Quáiívật đèn đỏḻtấn công cô.
Conìđường Quái vậtéđèn đỏ tiếpứcận Vân Thiểnịphải đi ngangīThiên Hành Kiện.fAnh ta thấyộQuái vật đènịđỏ đến gần,Įbị dọa hétấtoáng lên, nhưngằhiển nhiên khôngἱsợ bằng VânõThiển.
Vân Thiển bịớdọa mặt màyêtrắng bệch, kiềmôchế sức lựcẵtoàn thân mớiợkhông tháo mắtứkính xuống.
Tiếngḷhét cũng khôngìkhiến Quái vậtéđèn đỏ thayỉđổi phương hướng,ḷbước chân nó:kiên định nhắmîvề phía VânịThiển.
Cánh tay dàiãquét qua, VânĭThiển tháo mắtỉkính xuống, trướcộmắt chỉ cònịmosaic, cảm xúcếsợ hãi giảm°đi rất nhiều.
Trí²tưởng tượng củaîVân Thiển vềạvật thể kinhɩdị không đượcïtốt lắm, chỉẫcần không thấyíthì không sợ.
Quáiịvật đèn đỏɩngược lại tấnảcông Thiên Hành³Kiện.
Vân Thiển nhắcỵnhở: “Tôi đoánĮcó thể nóăthông qua sợ}hãi, cũng cóìthể là nhữngạcảm xúc daoơđộng khác đểụphán đoán vịỉtrí chúng ta.ýHãy kiềm chếịcảm xúc…”
Tiếngẳnói của VânýThiển cũng khôngỷlàm Quái vật°đèn đỏ thayừđổi ý định,įnó cố chấpèđuổi theo Thiên]Hành Kiện, muốnảgiết chết ngườiḹnày.
Thiên Hành Kiện:ẹ“Tôi không khốngįchế được sợἶhãi! Sao nóýchỉ đuổi theoémình tôi vậy?”ể
Lý Duy: “TrongĪmọi người, anhļsợ nhất, rốtễcuộc anh sợἰcái gì, trôngìnó đâu gớmíghiếc mấy.”
Thiên‹Hành Kiện: “Conìkhỉ chứ khôngừghiếc, cảm giácĮgiữa người vớiệngười không giốngỳnhau. Cậu khôngữgớm ghiếc kệịcậu, tôi cảmḻthấy gớm ghiếc!”õ
Anh ta lănĺlê bò toàiítránh né đòn,tấn công củaìQuái vật đènĨđỏ.
Đặng Lan Lan:ỉ“Tìm được rồi.”ể
Cô ta đọcõlớn nội dungìbài viết: “Kẻủcanh giữ sươngimù. Kẻ canhìgiữ xuất hiệnỉcùng với sươngèmù trắng thần¸bí, đôi mắtĬcó thể thămidò tất cảècảm xúc, phụẻtrách bảo vệỡan toàn một(vài Chuyện ma,ìlà chuyện maɨcanh giữ vừaĪđáng tin vừaỹmạnh mẽ.”
ĐặngĨChung: “Nhược điểmìđâu? Nhược điểmòlà gì?”
Bọnằhọ thử điávòng qua Quáiỉvật đèn đỏïnhưng không được,Ínhất định phảiắgiải quyết nóẽrồi mới cófthể đi tiếp.
ĐặngựLan Lan: “Ngayḻgiữa gáy nójcó một bứcỉtranh sơn dầu,àđó là ýἰthức có thểẩkhiến nó hànhẵđộng. Lúc bứcĩtranh biến mất,ĩnó sẽ trởốlại là mộtỉthành viên bìnhưthường trong sươngỳmù.”
Đúng lúcềQuái vật đènɩđỏ đánh ThiênìHành Kiện mãiịkhông chết, nóẹchậm rãi đứngĩthẳng người dậy,íđầu chìm vàoỏmàn sương trênâcao.
Văn Tư Thành:ɩ“Vậy phải làmɩsao?”
Anh nhìnìlầu dạy họcìtrong sương mù,Їđộ cao củaâtòa nhà caoỵhơn Quái vậtjđèn đỏ khôngọít.
Vân Thiển: “Chúngìta nhảy từἶtòa lầu bênicạnh lên người²nó, có điềuỡcần phải cóỡngười dụ nóẵtới gần mớiẳđược.
Đặng Chung: “Cứỗvậy đi.”
ThiênẹHành Kiện dụỡQuái vật đènɨđỏ, những ngườiἷkhác leo lên³tầng thượng lầuἰdạy học, thừaɨdịp nó tới:gần thì nhảyèlên người.
Lầu dạyìhọc mà bọnõhọ đi vàoâlà nơi Vân²Thiển và Vương²Tư Tuệ từngáhọc mấy ngàyếtrước. Người trongıbức vẽ trênĩhành lang tựaớnhư sống dậy,Ívị trí bọnìchúng treo ngangḻvới chiều caoɩmọi người, ánhimắt âm u³dõi theo ngườiốbước vào hànhjlang.
Đặng Chung điɪđầu, trước mặtờlà tranh, đằngấsau cũng làớtranh.
Anh bị ánhĺmắt nhìn chòngậchọc của ngườiïtrong hình làmɨsởn gai ốc.ĩAnh không thểòtỏ vẻ sợạhãi, khiến đồngỉbạn cũng sợătheo.
Anh nói: “Đừngặnhìn chúng, chắcáchắn chúng chảílàm được tíchísự gì. Chúngắta chỉ cầnɪđi thẳng vềɩtrước là được.”ữ
Không ai đápÎlại anh.
Đặng Chung³quay đầu nhìn.ÎVân Thiển vàáVăn Tư Thành²đang giơ daoọrọc giấy rạchìbỏ phần mắtìngười trong tranhứra. Vương TưẳTuệ, Đặng LanặLan và LýíDuy thấy vậyịcũng làm theo.ẵ
Chỉ cần tranhõkhông có mắt,ụchúng sẽ khôngïthể nhìn ngườiẫbằng cặp mắtìâm u.
Kế hoạchằthành công!
Dọc hànhÏlang đều làòtranh, gương mặtủmỗi người trongớtranh đều tuyệtỉđẹp. Vốn dĩỳmắt chúng đềuĩnhắm vào ĐặngẹChung, bây giờớkhông những bọnậchúng dời mắtâvề chỗ cũ,ỏcòn nhắm mắtìthật chặt, sợἳđám gia súcịnày sẽ rạchἵmất mắt mình.
VănồTư Thành hảἴhê: “Coi nhưÍchúng mày thứcIthời.”
Đặng Chung:°“…”
Anh cảmìthấy mình vàÍnơi này cựcặkỳ không ănínhập.
Số lượng chuyệnịma trong lầu²dạy học rấtónhiều. Dưới mànợsương trắng, chuyện³ma xuất hiệníkhông phân ngàyỉđêm, luôn cóɪchuyện ma độtừngột xuất hiệnịngăn cản bọnḹhọ đi vềĩphía tầng thượng.
Cấpđbậc những chuyệnêma này khôngềcao, Đặng LaníLan có thể{nhanh chóng traằđược trong diễnἲđàn, báo cho°mọi người cáchĮgiải quyết.
Vân Thiểnénói lá ganýmình rất nhỏ,ạnhưng lúc phảiìra tay đốiàphó chuyện ma,ỉmồm mép côἳnhanh, quyền cướcìđấm đá càngịnhanh hơn.
Mọi ngườiịlo lắng VânưThiển gắng sức(như vậy, lỡ°lát nữa ngủặthì làm sao?
VănÎTư Thành bènfmở miệng hỏi:ắ“Lần này emíkhông mở thờiặkỳ hồi chiêuẻà? Em raísức cũng được,ĩnhưng đừng gắngốsức. Bây giờ,ùchúng ta khôngĪnhàn nhã như¹trước. Em màɩhôn mê, đếnệlúc đó lạiìtăng thêm phiềnĨphức cho mọi¸người.”
Lời này nói quá thẳng, Vương Tư Tuệ đổi phương thức đề nghị uyển chuyển một chút.
Đặng Lan Lan cười dịu dàng, giống như bà chị thân thiết: “Đặng Chung, tôi không cảm nhận được cảm xúc, cũng không có cách nào biểu đạt ra cảm xúc tương ứng. Tôi biết cảm xúc cậu truyền đạt bây giờ hẳn là lo lắng, nhưng tôi không thể cảm giác được, chỉ có thể thông qua ánh mắt, sắc mặt, phản ứng những người khác để phán đoán…”
Vân Thiển không để ý nói: “Hiện giờ sức lực em dư thừa, không cần lo lắng xuất hiện tình trạng hôn mê.”
Vân Thiển không để ý nói: “Hiện giờ sức lực em dư thừa, không cần lo lắng xuất hiện tình trạng hôn mê.”
“Vậy thì được.” Cách biểu đạt thẳng thắn của Văn Tư Thành khá được Vân Thiển ưa thích.
Đặng Lan Lan: “Để chị, không cần thỉnh thần, phiền phức lắm.”
Trong quá trình đối phó chuyện ma, mọi người phát hiện đặc tính Đá trấn yêu của Vân Thiển trước chuyện ma đã biến mất, ngược lại Văn Tư Thành có sức mạnh cực đại chỉ phát huy tác dụng khi đối phó chuyện ma.
Sương mù dày đặc trở lại. Việc phân biệt phương hướng trong sương mù rất khó khăn, nhóm Vân Thiển vừa đi vừa ngừng, liên tục đối chiếu bản đồ và tòa nhà bên trong tầm nhìn. Tốc độ đi của họ không nhanh, nhưng đúng hướng.
Nhờ vậy Đặng Chung mới biết hóa ra Vân Thiển không nói dối, trên người cô không có vũ khí đối phó chuyện ma.
Vương Tư Tuệ: “Đó gần như là tình huống suy sụp tinh thần…”
Đối với việc tại sao xảy ra thay đổi này, bọn họ cũng chẳng có đầu mối.
Trong quá trình đối phó chuyện ma, mọi người phát hiện đặc tính Đá trấn yêu của Vân Thiển trước chuyện ma đã biến mất, ngược lại Văn Tư Thành có sức mạnh cực đại chỉ phát huy tác dụng khi đối phó chuyện ma.
Nhóm người dần phối hợp ăn ý, tốc độ giải quyết chuyện ma nhanh hơn. Ngay lúc Thiên Hành Kiện bỏ mạng lần thứ tám dưới tay Quái vật đèn đỏ, anh hết chịu nổi gửi tín hiệu mắng người, rốt cuộc bọn họ cũng lên được tầng thượng.
Đặng Chung tưởng rằng Đặng Lan Lan lớn tuổi, cơ thể không thể chịu nổi đau đớn khi bị chuyện ma giết chết. Dù sao cũng đã đi tới nước này, thất bại trong gang tất rất uổng phí.
Vân Thiển tháo mắt kính xuống, mặc cho cảnh tượng trước mặt biến thành mosaic.
Quái vật đèn đỏ muốn tới gần nơi này.
Giống như cô ta nói, cô ta là người không cảm giác được và cũng không thể biểu hiện cảm xúc. Đặng Lan Lan giống như một hạt bụi rơi nhè nhẹ xuống đỉnh đầu Quái vật đèn đỏ, quái vật không hề có cảm giác gì.
Quái vật đèn đỏ vẫn luôn chú ý tới Thiên Hành Kiện bỗng nhiên quay đầu, mắt đỏ quét về phía Lý Duy, cánh tay bất chợt giơ lên!
Lý Duy là người nhảy xuống đầu tiên. Thấy mình sắp rơi xuống đỉnh đầu Quái vật đèn đỏ, anh mừng thầm trong lòng, hãy xem anh sắp trở thành anh hùng cứu Thiên Hành Kiện đây!
Cô ta đặt balo và máy tính xuống đất.
Lý Duy nhớ đến mà rùng mình. Anh nhận ra sự dao động vui sướng trong lòng vừa lấn át nỗi sợ của Thiên Hành Kiện, vì vậy mới khiến Quái vật đèn đỏ quay lại tấn công anh ta.
Quái vật đèn đỏ vẫn luôn chú ý tới Thiên Hành Kiện bỗng nhiên quay đầu, mắt đỏ quét về phía Lý Duy, cánh tay bất chợt giơ lên!
Thiên Hành Kiện ngồi xụi lơ dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Biểu hiện xuất sắc, là một giáo viên thể dục, thể lực của mình vẫn chưa đủ, trở lại thế giới hiện thực phải chăm chỉ rèn luyện mới được…”
Những chiếc gai nhọn dài trên ngón tay nó đâm sâu vào người Lý Duy.
Vương Tư Tuệ nói: “Để tôi triệu hồi thần linh tới giúp.”
Bàn tay phẫy nhẹ, Lý Duy bị ném xuống đất, cơ thể nát thành một bãi bùn, sau đó khôi phục lần nữa.
Xuyên qua lớp sương mù mịt, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Đặng Lan Lan cầm lấy balo và máy tính từ tay Vân Thiển. Sau khi nói cảm ơn xong, cô ta lại đi về phía cuối đội, một mình yên tĩnh đứng đấy, thỉnh thoảng mỉm cười với mọi người.
Quái vật đèn đỏ muốn tới gần nơi này.
Lý Duy nhớ đến mà rùng mình. Anh nhận ra sự dao động vui sướng trong lòng vừa lấn át nỗi sợ của Thiên Hành Kiện, vì vậy mới khiến Quái vật đèn đỏ quay lại tấn công anh ta.
Tiếp theo là mức độ giơ tay không thấy năm ngón, giống như bên trong đại dương màu trắng chỉ có một mình mình.
Thế nhưng sự dao động cảm xúc theo bản năng thì làm sao kiềm chế?
Bọn Vân Thiển trên tầng thượng nhận ra đây là một vấn đề nan giải, ai có thể luôn luôn duy trì cảm xúc ổn định trong lúc đối phó Quái vật đèn đỏ…
Đã gần năm giờ chiều, bọn họ càng tới gần thư viện, sương mù càng dày đặc đến mức không thể thấy rõ người đứng trong vòng nửa mét.
Bọn Vân Thiển trên tầng thượng nhận ra đây là một vấn đề nan giải, ai có thể luôn luôn duy trì cảm xúc ổn định trong lúc đối phó Quái vật đèn đỏ…
Vương Tư Tuệ nói: “Để tôi triệu hồi thần linh tới giúp.”
Nhóm người dần phối hợp ăn ý, tốc độ giải quyết chuyện ma nhanh hơn. Ngay lúc Thiên Hành Kiện bỏ mạng lần thứ tám dưới tay Quái vật đèn đỏ, anh hết chịu nổi gửi tín hiệu mắng người, rốt cuộc bọn họ cũng lên được tầng thượng.
Đặng Lan Lan: “Để chị, không cần thỉnh thần, phiền phức lắm.”
Đằng trước có ba thư viện, kể cả kiến trúc vây quanh thư viện đều giống nhau y đúc.
Lời này nói quá thẳng, Vương Tư Tuệ đổi phương thức đề nghị uyển chuyển một chút.
Cô ta đặt balo và máy tính xuống đất.
Những chiếc gai nhọn dài trên ngón tay nó đâm sâu vào người Lý Duy.
Bàn tay phẫy nhẹ, Lý Duy bị ném xuống đất, cơ thể nát thành một bãi bùn, sau đó khôi phục lần nữa.
Đặng Chung cường điệu sự khó khăn trong đó. Hơn nữa cảm giác bị chuyện ma giết rất đau, nếu chỉ số tinh thần vượt qua điểm giới hạn quá lâu sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.
Vân Thiển kinh ngạc, thì ra còn bị đá ra khỏi thế giới tận thế nữa sao?
Vương Tư Tuệ: “Đó gần như là tình huống suy sụp tinh thần…”
Đặng Chung tưởng rằng Đặng Lan Lan lớn tuổi, cơ thể không thể chịu nổi đau đớn khi bị chuyện ma giết chết. Dù sao cũng đã đi tới nước này, thất bại trong gang tất rất uổng phí.
Lý Duy là người nhảy xuống đầu tiên. Thấy mình sắp rơi xuống đỉnh đầu Quái vật đèn đỏ, anh mừng thầm trong lòng, hãy xem anh sắp trở thành anh hùng cứu Thiên Hành Kiện đây!
Đặng Lan Lan cười dịu dàng, giống như bà chị thân thiết: “Đặng Chung, tôi không cảm nhận được cảm xúc, cũng không có cách nào biểu đạt ra cảm xúc tương ứng. Tôi biết cảm xúc cậu truyền đạt bây giờ hẳn là lo lắng, nhưng tôi không thể cảm giác được, chỉ có thể thông qua ánh mắt, sắc mặt, phản ứng những người khác để phán đoán…”
Vân Thiển kinh ngạc, thì ra còn bị đá ra khỏi thế giới tận thế nữa sao?
Thừa dịp mọi người đều ngây ra, Đặng Lan Lan nhảy xuống chỗ Quái vật đèn đỏ đang tiếp cận lầu dạy học lần nữa.
Giống như cô ta nói, cô ta là người không cảm giác được và cũng không thể biểu hiện cảm xúc. Đặng Lan Lan giống như một hạt bụi rơi nhè nhẹ xuống đỉnh đầu Quái vật đèn đỏ, quái vật không hề có cảm giác gì.
Nhờ vậy Đặng Chung mới biết hóa ra Vân Thiển không nói dối, trên người cô không có vũ khí đối phó chuyện ma.
Cô ta nhìn thấy bức tranh sau gáy Quái vật đèn đỏ, đó là bức tranh một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Cô ta nhìn thấy bức tranh sau gáy Quái vật đèn đỏ, đó là bức tranh một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Đường nét trên khuôn mặt là vẻ đẹp tuyệt vời mà chỉ có trải qua chỉnh sửa tỉ mỉ mới có thể có được, cộng thêm nụ cười mê người, mọi thứ đều hoàn mỹ.
Đặng Lan Lan không có cảm xúc này. Cô ta lau sạch bức tranh bằng thái độ lau dọn dầu mỡ dính trên máy hút khói nhà bếp.
Nếu như người bình thường nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn sẽ sinh ra cảm xúc không nỡ, không muốn hủy hoại nó chứ đừng nói chi lau sạch nó.
Cô hỏi: “Chúng ta nên vào thư viện nào?”
Thế nhưng sự dao động cảm xúc theo bản năng thì làm sao kiềm chế?
Đặng Lan Lan không có cảm xúc này. Cô ta lau sạch bức tranh bằng thái độ lau dọn dầu mỡ dính trên máy hút khói nhà bếp.
Đối với việc tại sao xảy ra thay đổi này, bọn họ cũng chẳng có đầu mối.
Quái vật đèn đỏ ngã ầm xuống đất, cơ thể dần hóa thành tàn tro.
Đặng Chung cường điệu sự khó khăn trong đó. Hơn nữa cảm giác bị chuyện ma giết rất đau, nếu chỉ số tinh thần vượt qua điểm giới hạn quá lâu sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.
Nếu như người bình thường nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn sẽ sinh ra cảm xúc không nỡ, không muốn hủy hoại nó chứ đừng nói chi lau sạch nó.
Thiên Hành Kiện ngồi xụi lơ dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Biểu hiện xuất sắc, là một giáo viên thể dục, thể lực của mình vẫn chưa đủ, trở lại thế giới hiện thực phải chăm chỉ rèn luyện mới được…”
Đặng Lan Lan cầm lấy balo và máy tính từ tay Vân Thiển. Sau khi nói cảm ơn xong, cô ta lại đi về phía cuối đội, một mình yên tĩnh đứng đấy, thỉnh thoảng mỉm cười với mọi người.
Sương mù dày đặc trở lại. Việc phân biệt phương hướng trong sương mù rất khó khăn, nhóm Vân Thiển vừa đi vừa ngừng, liên tục đối chiếu bản đồ và tòa nhà bên trong tầm nhìn. Tốc độ đi của họ không nhanh, nhưng đúng hướng.
Đã gần năm giờ chiều, bọn họ càng tới gần thư viện, sương mù càng dày đặc đến mức không thể thấy rõ người đứng trong vòng nửa mét.
Tiếp theo là mức độ giơ tay không thấy năm ngón, giống như bên trong đại dương màu trắng chỉ có một mình mình.
“Vậy thì được.” Cách biểu đạt thẳng thắn của Văn Tư Thành khá được Vân Thiển ưa thích.
Đường nét trên khuôn mặt là vẻ đẹp tuyệt vời mà chỉ có trải qua chỉnh sửa tỉ mỉ mới có thể có được, cộng thêm nụ cười mê người, mọi thứ đều hoàn mỹ.
Nhóm Vân Thiển cần phải phán đoán vị trí thông qua đồng hồ cứu thế. Để không bị phân tán, bọn họ buộc dây thừng giữa eo nhằm đề phòng.
Xuyên qua lớp sương mù mịt, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Thư viện nằm tại khu vực trung tâm trường học đang ở phía trước.
Vân Thiển tháo mắt kính xuống, mặc cho cảnh tượng trước mặt biến thành mosaic.
Cô hỏi: “Chúng ta nên vào thư viện nào?”
Đằng trước có ba thư viện, kể cả kiến trúc vây quanh thư viện đều giống nhau y đúc.
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 20(1): Nghề nghiệp của Lý Duy là gì? (Pass 4 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)
Mỗi người trong đội tính cách đều rất khác nhau nhưng có thể hỗ trợ cho nhau. Một team tuyệt vời rồi ấy nhỉ
Ở chương đầu có đoạn ng chơi phù hợp hay đủ tư cách gì đó, có lẽ mỗi ng chơi đều có một đặc thù riêng chứ k phải ng bình thường
ui pass chương này đơn giản mà lại khó giải kinh khủng, nhập mấy lần mới đúng. Chương này chị Lan quá đỉnh, không biết ngoài thế giới thật chị là người như thế nào
Không thể cảm nhận cảm xúc cũng như không thể biểu hiện cảm xúc, trong cuộc sống chẳng phải đó cũng là một khiếm khuyết ư. Cho nên đúng là chẳng khiếm khuyết nào hoàn toàn là khiếm khuyết cả, tuỳ lúc có thể bộc lộ thành ưu điểm nữa.
chị Lan đỉnh quá z tò mò ở thế giới thực chị Lan là người như nào quá
1h sáng gòiiii
Cách giải quyết hay ghê :)))) thay vì tránh nhìn vào mắt mấy người trong tranh thì chúng ta làm chúng bay mắt luôn khỏi liếc :))))))