Cá muối cứu thế – Chương 20(2)

Chương 20(2)

Chia binh ba hướng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Hoa Dung Đạo.” Giọng Vân Thiển vang lên trong bộ đàm: “Không biết có thể dùng làm gì, trước tiên bắt đầu thử xem.” Tên khốn nạn đích càu nhàu nói : “Nên đi ngủ liễu.”.

Vương Tư Tuệ và Đặng Lan Lan đều không biết Hoa Dung Đạo, chỉ đành để Vân Thiển. Hắn không biết chính mình có phải là thật hay không đích quỷ.

Vương Tư Tuệ thấy Vân Thiển muốn thử, nhịn không được hỏi: “Cô rất rành trò này à?” Bóng ma bản thân não bổ sau cười khẩy liên tục.

Vân Thiển khoát tay: “Không biết, tôi chỉ biết chơi trò đơn giản.” Nàng là liễu giải, rõ ràng chuyện ma đích người.

Vương Tư Tuệ lo lắng không biết làm sao. Lý Duy thì biết, nhưng anh chẳng thể qua đây.

Hiện tại, nút trượt từ trên xuống dưới của Vân Thiển là Đường ray, Chim, Búp bê, Bông hoa, điểm nút bên phải Bông hoa là Rắn. Soi sáng ra bãi cỏ trong nữ học sinh đích gầy yếu bóng dáng.

Chim là nút trượt cố định, không thể di chuyển.

Khe trượt ở giữa Búp bê thông đến Chim bị ngắt ở giữa, nó chỉ có thể di chuyển đến điểm nút trên cùng, hoặc là di chuyển xuống dưới chỗ không có điểm nút.

Vân Thiển di chuyển Búp bê xuống dưới.

Văn Tư Thành: “Có cái nút búp bê cầu nắng trượt đến chỗ anh!”

Vân Thiển: “Đúng là có thể kết nối, anh lặp lại hình vẽ bên anh lần nữa đi.” Trường học phòng y tế đích đèn trần rất sáng.

Văn Tư Thành và VânĪThin miêu tli cnh tưng¹ch mình vài{ln, đng thi[tưng tưng điÍkhái hình dángákhe trưt sauơkhi kết hptrong đu.”

Bnõh không cóîgiy bút, máyùtính kia tr]xem trang webóthì chng thús dng chươngîtrình nào khác,ếch có thda vào trính.

Vân Thin btđu di núttrưt, xem thĨcó gì xy{ra.

Lúc cô diRn xung dưiChim, Lý Duyvà Thiên HànhKin la lên:“Bên dưi mclên mt câyĬcu… y, chcó mt phncây cu, cònđcó mt phnàmt qu.”

LýDuy kim chếâcơn bun nôn,fbưc ti gnmt cu. Haitm mt cutri t dưi,lên, anh gimlên mt cuth nht, mtngưi chi chíttrên đó tnra, hin lên,hoa văn hìnhfcon chim.

Mt cuth hai niãlin là hìnhrn.

Vân Thin: “Nhìngiúp tôi xemìmun sang bênkia cu cn:khong my mt,cu?”

Vương TưèTu nhìn sang,ókhông chc chnnói: “Khong sáuđến by cái.”

Đim nút đni thành tuyếnĩđưng ch cóínhiu nht nămcái.

Vân Thin xếpìchân ngi dưiíđt, nghiêng ngưiïv trưc, nheomt, bt đudi chuyn núttrưt. Văn TưĩThành bên kia,cn di chuynínút trưt phiúhp đng thiĩvi cô.

Chim riđến Rn, Rnri đến Búpbê, Búp bêÎri đến Đưngray. giahai nút trưtékhác nhau nhtđnh phi cós liên kếtca khe trưt,ìnếu không liênkết, mt cuùkhông th nânglên.

Nhưng nếu cóéhai mt cutr lên duyɪtrì trng tháiïliên kết, mc:dù đim liênĪkết trưc sauíđu không có,ĩbn h vncó th đngyên ti ch.

VănTư Thành: “Chuynma này li đây đúngúlà mai mtnhân tài mà,có gii saokhông đi bàyjtrò gii đăđi? Bn chúngchng có tưÍduy khai thácbn thân gìïc, làm chuyníma thì c³phi giết ngưià? Sadako có]th theo đidu kích khángıNht, bn chúngcũng có thľm nhà matri nghim thctế

Vân Thin:“Anh nói chuynýs làm embt giác đĩý đến anh.”

Bi vì cntrao đi thôngİtin bt kilúc nào nênõb đàm vnduy trì trngưthái m.

Văn TưíThành bênĩđó lm bmliên mm, nhiuưln làm đtâmch suy nghĩca Vân Thin.

Dchli Vân Thinũra tiếng ngưinghĩa là: Câmâming.

Lúc đưng rayxut hin, mtòcu mc tīdưi lên xutĪhin mt ngãba, khong cáchlch v bênītrái, không thnào đến đưcìthư vin.

Saukhi th nghim,nút trưt kếtiếp bên tráingã ba làếQuyn sách, nút²trưt bên phingã ba là¹Bông hoa.

Văn TưïThành: “Như vyıthì d ri,tìm đưng cònli ca Bônghoa là xong.

VânÎThin: “Không đưc,ĩkhông có cáchnào liên kếtnút trưt cònli… Nếu đicon đưng Quynõsách kia trưc…Văn Tư Thành,¸anh đt Quynsách đimìtrên cùng bêntrái, Đưng rayđt đimînút bên phiphía dưi, sauếđó đng đngvào hai cáinút này. Thiên²Hành Kin, LýDuy, hai ngưi³đng trên mtcu Quyn sách(kia.

Mi ngưi ngheľtheo s spxếp ca VânìThin.

Sau khi ThiênúHành Kin vàLý Duy nhìnèthy mình đngĬtrên Quyn sách,Vân Thin kéohết mt cuíphía trưc Đưngĩray xung. Bnõh không cònđưng phía trưc,(cũng không cònđưng lui, đng° gia runóly by.

Mt qubt ra tiếngácưi quái d,Ïluôn ming kêu“Ba, ba, baì. Mi ngưiÏkhông biết rtcuc nó kêu:như vy làícó ý gì.

Sương¸mù bn phíaòdn bay lên,tiếng khóc xaxôi văng vngíliên hi.

Lòng ThiênHành Kin sìhãi, dưng nhưìanh nghe thyơtiếng gì đóÎvang lên đngìsau. Đúng làcó tiếng gìđó, có điu)đến t bêncnh.

Anh và LýDuy quay đuínhìn, gương mtɪqu bên dưit t điìlên, n nàcưi k qucЇvi bn h.

Hoa¹cúc hai ngưithít cht, lpļtc mng mtĭchĐch,³mun chy nhưngÍđng trưc hếtìđưng, li khôngcó cách nào³lui đến vĩtr ban đu.

Giâphi làm sao?!

ĐiùBông hoa!” Vân¸Thin nói trongb đàm.

Nhưng đngtrưc Bông hoakhông có đưngímà! Bn hch có thơtin cô

Vương TưTu nhìn thyVân Thin nhanhtay chuyn dinút trưt, đngthi cn bênphía Văn TưThành phi hpáthn tc.

Thiên HànhKin và LýɩDuy cn răng,cm đu xônglên trưc. Mtíqu đui theo,ábn h chyõthng mt mch,ưcui cùng đâmthng vào caĬthư vin!

Không ngfbn h tiìri!

Mt qu khôngĩth nào tiếpicn thư vin,Ïch đành tc³gin lui xungđáy vc.

Vân Thin:“Xong.”

Cô tháo[mt kính xung,°xoa sng mũivà huyt TháiìDương. Đeo mtjkính không đúngóđ lâu rtfd mi mt,nht là ngưi(cn th nngnhư cô.

Vân Thin¸đng dy, VươngTư Tu đcô, nh gingíkhen: “Cô giiitht.”

Vân Thin:)?”

Câu đđơn gin nhưthế mà côùtn nhiu thiãgian như vy,(Vương Tư Tuìcòn cm thy³cô gii, xemra cô nươngnày không nhngЇngây thơ màcòn chng thôngĪminh lm.

Vân Thinhin t xoaĨđu Vương TưíTu, đưc côđ dy ginglão pht gia.

ChɪLý Duy và{Thiên Hành KinĨcũng có cái:nút. Ngưi ba bên lnĮlưt n nút,ơl trên phiếnđá đưc rótúđy máu.

“Rc ——

Khóa m.

Ca thưvin ch miôngưi đang đngÏt t mĪra, vc sâu¹sau lưng bníh ta như{b cc tyinh nhàng bôisch, bôi thngЇđến dưi chân]bn h

Vàıvn tiếp tc[bôi.

Bôi đến mũiĬchân, ch ssinh mng bngàtt xung!

Nhóm VânàThin lp tcxoay ngưi chyvào thư vin.Ngay khonh khcchân bưc vào,ìbóng ti baoèph hoàn toàn,fkhông th thy³đưc bt cth gì hocưnghe thy âm:thanh gì.

Đi lúcɪmt dn thíchng, Vân Thinìphát hin VươngTư Tu và(Đng Lan Lanđã không thyɨđâu, ngưi bêncnh cô biếnthành Thiên HànhKin.

Thiên Hành Kin°cũng kinh ngcùging vy: “Khôngưphi tôi ɩcnh Lý Duyísao? Sao côéli ti đây?”)

Vân Thin lcđu t ýùkhông biết.

Về hai người vốn ở cạnh Vân Thiển, Vương Tư Tuệ đến chỗ Văn Tư Thành và Đặng Chung, Đặng Lan Lan đến chỗ Lý Duy.

Với tư cách là cảnh sát, Lý Duy không thích loại người này, dù là ở trong thế giới tận thế cũng vậy. Anh nhìn thấy loại người này là sợ khiếp vía, nhất là dưới tình huống chỉ có hai người.

(*) Jump scare (hù dọa bất ngờ): là một kỹ thuật dọa dẫm bằng cách sử dụng âm thanh lớn, thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet.

Lúc trước đi thu gom đồ đạc nhìn thấy tay chân người còn sót lại, anh dựa vào việc không nhìn để miễn cưỡng vượt qua, bây giờ tấm ảnh này đặt chình ình trước mặt.

Lý Duy nhìn thấy Đặng Lan Lan, lông mày vô thức cau lại.

Về hai người vốn ở cạnh Vân Thiển, Vương Tư Tuệ đến chỗ Văn Tư Thành và Đặng Chung, Đặng Lan Lan đến chỗ Lý Duy.

Từ góc độ tâm lý học mà nói, loại người bẩm sinh không thể cảm nhận và biểu hiện cảm xúc như Đặng Lan Lan chia làm hai trường hợp. Một là trong lòng họ có cảm xúc, nhưng kênh liên lạc với cảm xúc bên ngoài bị ngắt kết nối, khiến họ không thể bộc lộ cảm xúc. Trường hợp khác là họ thật sự không có cảm xúc, nhưng con người chắc chắn phải có cảm xúc và dục vọng, vì vậy bình thường loại người này sẽ có một nhu cầu khác, đó là khao khát khống chế.

Anh lấy đèn pin trong balo không gian ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi này giống như một mê cung ngầm, dưới chân có nước đọng chưa tới mắt cá, thỉnh thoảng trên đầu nhỏ xuống một hai giọt nước. Anh mở miệng: “Trước tiên, chúng ta nghĩ cách ra khỏi nơi này, hẳn sẽ có mấy chuyện ma linh tinh tới đối phó chúng ta. Đến lúc đó, chị núp sau lưng tôi là được.”

Tức là rất dễ có đặc tính phản xã hội.

Lý Duy bình tĩnh kéo giãn khoảng cách an toàn với Đặng Lan Lan: “Không biết là cạm bẫy gì, rõ ràng bước vào không cùng một nơi nhưng lại bị đưa đến cùng một nơi.”

Với tư cách là cảnh sát, Lý Duy không thích loại người này, dù là ở trong thế giới tận thế cũng vậy. Anh nhìn thấy loại người này là sợ khiếp vía, nhất là dưới tình huống chỉ có hai người.

Phạm vi nhuốm máu càng ngày càng rộng…

Kẻ phanh thây và Kẻ hấp thụ nỗi sợ giống nhau, là chuyện ma có thực thể, hành động và suy luận giống với —— ác nhân trong nhân loại.

“Reng reng reng——”

Lý Duy bình tĩnh kéo giãn khoảng cách an toàn với Đặng Lan Lan: “Không biết là cạm bẫy gì, rõ ràng bước vào không cùng một nơi nhưng lại bị đưa đến cùng một nơi.”

Đặng Lan Lan thở dài, cô ta cần đồng đội cùng hành động.

Anh phát tín hiệu trên đồng hồ cứu thế, đồng thời phát hiện vị trí mọi người hoàn toàn phân tán. Dựa theo bản đồ trường học mà anh từng xem phán đoán, anh và Đặng Lan Lan hiện đang ở góc Tây Nam trường học, một nhóm ở phía Bắc, một nhóm ở ngay trung tâm.

Cô ta ngước mắt nhìn Kẻ phanh thây, cảm giác dịu dàng giả tạo trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng cách xa vời vợi.

Đặng Lan Lan nở nụ cười dịu dàng, không để tâm sự xa lánh của Lý Duy: “Xem ra chuyện ma cố ý phân tán chúng ta để đánh lẻ.”

Anh phát tín hiệu trên đồng hồ cứu thế, đồng thời phát hiện vị trí mọi người hoàn toàn phân tán. Dựa theo bản đồ trường học mà anh từng xem phán đoán, anh và Đặng Lan Lan hiện đang ở góc Tây Nam trường học, một nhóm ở phía Bắc, một nhóm ở ngay trung tâm.

Một chiếc điện thoại nằm ở chỗ nước cạn đằng trước, màn hình điện thoại sáng lên bởi cuộc gọi đến, tự động nối máy.

Lý Duy: “Chúng ta muốn hành động tập thể như trò chơi trước thư viện cũng không được.”

Người khác sợ hãi gọi gã là Kẻ phanh thây bởi vì sợ cái danh tội phạm giết người liên hoàn của gã, cho dù là trước hay sau khi trở thành chuyện ma đi nữa.

Giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nước, từ từ lan tỏa.

Anh lấy đèn pin trong balo không gian ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi này giống như một mê cung ngầm, dưới chân có nước đọng chưa tới mắt cá, thỉnh thoảng trên đầu nhỏ xuống một hai giọt nước. Anh mở miệng: “Trước tiên, chúng ta nghĩ cách ra khỏi nơi này, hẳn sẽ có mấy chuyện ma linh tinh tới đối phó chúng ta. Đến lúc đó, chị núp sau lưng tôi là được.”

Ánh mắt Lý Duy rời rạc, chỉ số tinh thần trên đồng hồ liên tục vượt điểm giới hạn, chỉ số sinh mạng bị trừ nhanh chóng.

Đặng Lan Lan: “Cảm ơn.”

Lý Duy đứng hình.

Dao phẫu thuật xuất hiện giữa ngón tay cô ta. Đây là dụng cụ cô ta tìm được trong hộp cấp cứu lúc thu gom vật tư, không thuận tay như trong hiện thực nhưng đủ khiến cô ta hài lòng.

Lý Duy căng thẳng đứng phía trước dò đường, Đặng Lan Lan chậm rãi theo sau.

Động tác Đặng Lan Lan nhẹ nhàng tránh né, ngẩng đầu nhìn vóc dáng cao lớn của Kẻ phanh thây, mỉm cười, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Thằng nhóc thô lỗ, để chị đây dạy mày nghệ thuật phanh thây thật sự. Mày có biết mặt người có bao nhiêu khối cơ không?”

Đặng Lan Lan phát hiện vách tường sau lưng Lý Duy từ từ chui ra một cái đầu trọc.

“Reng reng reng——”

Đó là Kẻ phanh thây. Da tay gã có màu vôi, đôi mắt màu vàng đồng, gương mặt rất giống ác quỷ mắt vàng phương Tây. Gã có một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, cho dù trước khi trở thành chuyện ma thì sức lực đôi tay này cũng vượt xa người thường, khiến gã dễ dàng xé nát thi thể.

Ánh đèn trên tay Lý Duy chợt run lên, chiếu về phía trước.

Đặng Lan Lan: “Cảm ơn.”

Tức là rất dễ có đặc tính phản xã hội.

Một chiếc điện thoại nằm ở chỗ nước cạn đằng trước, màn hình điện thoại sáng lên bởi cuộc gọi đến, tự động nối máy.

“Đến lượt mày rồi ——”. Một giọng nam trầm thấp vang lên, màn hình xuất hiện tấm ảnh MMS. Lúc này Lý Duy vô cùng hi vọng mắt mình cận thị giống như Vân Thiển, như vậy anh khỏi phải nhìn thấy rõ thi thể!

Sau khi Đặng Lan Lan nói lời khinh bỉ, Kẻ phanh thây thật sự không để ý đến Lý Duy mà xông thẳng về phía Đặng Lan Lan.

Vốn Lý Duy muốn làm cảnh sát hình sự, nhưng anh rất sợ thi thể người. Mặc dù bên ngoài không nhìn ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy thi thể, cho dù chỉ là tấm ảnh hay là bên ngoài, đầu anh đều trống rỗng không thể cử động.

“Kẻ phanh thây.” Sau khi Đặng Lan Lan nghe thấy âm thanh và nhìn thấy tấm ảnh, cô liên hệ trực tiếp tới bài đăng trên mục chuyện ma từng đọc, mở miệng nói: “Kẻ phanh thây giống với Kẻ hấp thụ nỗi sợ. Kẻ phanh thây thông qua thiết bị truyền tin tạo ra jump scare cấp thấp, chi phối cảm xúc sợ hãi của con người, từ đó thỏa mãn điều kiện tấn công. Chỉ cần anh không bị dọa, duy trì bình tĩnh là…”

Vốn Lý Duy muốn làm cảnh sát hình sự, nhưng anh rất sợ thi thể người. Mặc dù bên ngoài không nhìn ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy thi thể, cho dù chỉ là tấm ảnh hay là bên ngoài, đầu anh đều trống rỗng không thể cử động.

Từ góc độ tâm lý học mà nói, loại người bẩm sinh không thể cảm nhận và biểu hiện cảm xúc như Đặng Lan Lan chia làm hai trường hợp. Một là trong lòng họ có cảm xúc, nhưng kênh liên lạc với cảm xúc bên ngoài bị ngắt kết nối, khiến họ không thể bộc lộ cảm xúc. Trường hợp khác là họ thật sự không có cảm xúc, nhưng con người chắc chắn phải có cảm xúc và dục vọng, vì vậy bình thường loại người này sẽ có một nhu cầu khác, đó là khao khát khống chế.

Lý Duy nhìn thấy Đặng Lan Lan, lông mày vô thức cau lại.

Lúc trước đi thu gom đồ đạc nhìn thấy tay chân người còn sót lại, anh dựa vào việc không nhìn để miễn cưỡng vượt qua, bây giờ tấm ảnh này đặt chình ình trước mặt.

(*) Jump scare (hù dọa bất ngờ): là một kỹ thuật dọa dẫm bằng cách sử dụng âm thanh lớn, thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet.

Gã luôn tự hào với phương pháp giết người của mình.

Lý Duy đứng hình.

“Đến lượt mày rồi ——”. Một giọng nam trầm thấp vang lên, màn hình xuất hiện tấm ảnh MMS. Lúc này Lý Duy vô cùng hi vọng mắt mình cận thị giống như Vân Thiển, như vậy anh khỏi phải nhìn thấy rõ thi thể!

“Kẻ phanh thây.” Sau khi Đặng Lan Lan nghe thấy âm thanh và nhìn thấy tấm ảnh, cô liên hệ trực tiếp tới bài đăng trên mục chuyện ma từng đọc, mở miệng nói: “Kẻ phanh thây giống với Kẻ hấp thụ nỗi sợ. Kẻ phanh thây thông qua thiết bị truyền tin tạo ra jump scare cấp thấp, chi phối cảm xúc sợ hãi của con người, từ đó thỏa mãn điều kiện tấn công. Chỉ cần anh không bị dọa, duy trì bình tĩnh là…”

Nếu như lại chịu sự tấn công của Kẻ phanh thây, có thể anh sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.(*) Jump scare (hù dọa bất ngờ): là một kỹ thuật dọa dẫm bằng cách sử dụng âm thanh lớn, thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet.

Lý Duy căng thẳng đứng phía trước dò đường, Đặng Lan Lan chậm rãi theo sau.

Ánh đèn trên tay Lý Duy chợt run lên, chiếu về phía trước.

Đặng Lan Lan phát hiện vách tường sau lưng Lý Duy từ từ chui ra một cái đầu trọc.

Đặng Lan Lan nhìn tay trái Kẻ phanh thây giữ trán Lý Duy, tay phải giữ cằm anh, chỉ cần dùng sức là đầu Lý Duy sẽ bị bẻ xuống.

Đó là Kẻ phanh thây. Da tay gã có màu vôi, đôi mắt màu vàng đồng, gương mặt rất giống ác quỷ mắt vàng phương Tây. Gã có một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, cho dù trước khi trở thành chuyện ma thì sức lực đôi tay này cũng vượt xa người thường, khiến gã dễ dàng xé nát thi thể.

Gã là kẻ cuồng phanh thây, thích xé cơ thể người sống thành từng mảnh rồi thu gom một phần thi thể lại, lúc thì dùng để ăn, lúc thì biến thành bộ sưu tập.

Gã luôn tự hào với phương pháp giết người của mình.

Người khác sợ hãi gọi gã là Kẻ phanh thây bởi vì sợ cái danh tội phạm giết người liên hoàn của gã, cho dù là trước hay sau khi trở thành chuyện ma đi nữa.

Đặng Lan Lan nhìn tay trái Kẻ phanh thây giữ trán Lý Duy, tay phải giữ cằm anh, chỉ cần dùng sức là đầu Lý Duy sẽ bị bẻ xuống.

Ánh mắt Lý Duy rời rạc, chỉ số tinh thần trên đồng hồ liên tục vượt điểm giới hạn, chỉ số sinh mạng bị trừ nhanh chóng.

Đặng Lan Lan nở nụ cười dịu dàng, không để tâm sự xa lánh của Lý Duy: “Xem ra chuyện ma cố ý phân tán chúng ta để đánh lẻ.”

Nếu như lại chịu sự tấn công của Kẻ phanh thây, có thể anh sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.

Đặng Lan Lan thở dài, cô ta cần đồng đội cùng hành động.

Cô ta ngước mắt nhìn Kẻ phanh thây, cảm giác dịu dàng giả tạo trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng cách xa vời vợi.

“Mày chỉ biết bẻ đầu người thôi à? Kiểu hành vi giết người cấp thấp, chẳng có tí tính nghệ thuật. Tao đọc được thông tin của mày trong máy, nhớ rõ từng chữ một, loại như mày mà cũng xứng được gọi là tội phạm giết người liên hoàn?”

Nếu như lại chịu sự tấn công của Kẻ phanh thây, có thể anh sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.

Kẻ phanh thây và Kẻ hấp thụ nỗi sợ giống nhau, là chuyện ma có thực thể, hành động và suy luận giống với —— ác nhân trong nhân loại.

Dao phẫu thuật cắt rách lớp da, cắm vào giữa thớ thịt tựa như lóc xương.

Dựa vào ghi chép về Kẻ phanh thây, đây là kẻ không cho phép mình bị nghi ngờ.

Sau khi Đặng Lan Lan nói lời khinh bỉ, Kẻ phanh thây thật sự không để ý đến Lý Duy mà xông thẳng về phía Đặng Lan Lan.

Dao phẫu thuật xuất hiện giữa ngón tay cô ta. Đây là dụng cụ cô ta tìm được trong hộp cấp cứu lúc thu gom vật tư, không thuận tay như trong hiện thực nhưng đủ khiến cô ta hài lòng.

Động tác Đặng Lan Lan nhẹ nhàng tránh né, ngẩng đầu nhìn vóc dáng cao lớn của Kẻ phanh thây, mỉm cười, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Thằng nhóc thô lỗ, để chị đây dạy mày nghệ thuật phanh thây thật sự. Mày có biết mặt người có bao nhiêu khối cơ không?”

Dao phẫu thuật cắt rách lớp da, cắm vào giữa thớ thịt tựa như lóc xương.

Giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nước, từ từ lan tỏa.

Phạm vi nhuốm máu càng ngày càng rộng…

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 20(3): Biệt danh Vân Thiển đặt cho Văn Tư Thành là gì? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

59 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Mấy cái nơron thần kinh miễn cưỡng hoạt động hết công suất cuối cùng cx đc nghỉ ngơi rồi
Xem ra Lan tỷ tỷ là bác sĩ nhỉ

Double_V
Double_V
2 Năm Cách đây

Tui mạnh dạn dự đoán chị Lan làm nghề có liên quan đến cơ thể con người như là bác sĩ hoặc pháp y ?

Hapin
Hapin
2 Năm Cách đây

Lúc chị nhà bảo anh Thành im miệng mà nói bóng gió á, tui nghĩ trong lòng anh Thành sẽ đáp lại: “Em hay ra dẻ quá à”! =))))

Mướp đắng sấy khô
Mướp đắng sấy khô
2 Năm Cách đây

Thế giới đầu tiên tại trường học, nhiều khi quên mất người chơi đều không còn là học sinh. Lâu lâu lại nghĩ Vân chó, Thành ca là các bạn học vui tính.

Thùy Linh
Thùy Linh
2 Năm Cách đây

Mấy chương này có phần trò chơi thật sự khó hiểu??
Với tốc độ đọc rùa bò này ko biết e có kịp đọc hết ko??

Ann Nguyen
Ann Nguyen
2 Năm Cách đây

tò mò về chị Lan ghê, không biết ngoài đời chị làm gì, nhân vật tốt hay phản diện

Ánh Linh
Ánh Linh
2 Năm Cách đây

mình thấy nhân vật chị Lan này chắc không đơn giản đâu cảm giác khá là thần bí

Ash Hyeong do
Ash Hyeong do
2 Năm Cách đây

Uầy chị Lan ngầu quá đi à. Tốc độ đọc kinh khủng một phút bốn ngang chữ thì thôi đi, trí nhớ còn đỉnh chóp nữa.

Khanhi
Khanhi
2 Năm Cách đây

quư chị Lan chương đây còn đỉnh hơn chương trước nữa, chắc ngoài đời chị Lan làm bác sĩ hoặc pháp y

59
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!