Chương 20(2)
Chia binh ba hướng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Hoa Dung Đạo.” Giọng Vân Thiển vang lên trong bộ đàm: “Không biết có thể dùng làm gì, trước tiên bắt đầu thử xem.” Tên khốn nạn đích càu nhàu nói : “Nên đi ngủ liễu.”.
Vương Tư Tuệ và Đặng Lan Lan đều không biết Hoa Dung Đạo, chỉ đành để Vân Thiển. Hắn không biết chính mình có phải là thật hay không đích quỷ.
Vương Tư Tuệ thấy Vân Thiển muốn thử, nhịn không được hỏi: “Cô rất rành trò này à?” Bóng ma bản thân não bổ sau cười khẩy liên tục.
Vân Thiển khoát tay: “Không biết, tôi chỉ biết chơi trò đơn giản.” Nàng là liễu giải, rõ ràng chuyện ma đích người.
Vương Tư Tuệ lo lắng không biết làm sao. Lý Duy thì biết, nhưng anh chẳng thể qua đây.
Hiện tại, nút trượt từ trên xuống dưới của Vân Thiển là Đường ray, Chim, Búp bê, Bông hoa, điểm nút bên phải Bông hoa là Rắn. Soi sáng ra bãi cỏ trong nữ học sinh đích gầy yếu bóng dáng.
Chim là nút trượt cố định, không thể di chuyển.
Khe trượt ở giữa Búp bê thông đến Chim bị ngắt ở giữa, nó chỉ có thể di chuyển đến điểm nút trên cùng, hoặc là di chuyển xuống dưới chỗ không có điểm nút.
Vân Thiển di chuyển Búp bê xuống dưới.
Văn Tư Thành: “Có cái nút búp bê cầu nắng trượt đến chỗ anh!”
Vân Thiển: “Đúng là có thể kết nối, anh lặp lại hình vẽ bên anh lần nữa đi.” Trường học phòng y tế đích đèn trần rất sáng.
Văn Tư Thành và VânĪThiển miêu tảừlại cảnh tượng¹chỗ mình vài{lần, đồng thời[tưởng tượng đạiÍkhái hình dángákhe trượt sauơkhi kết hợpỡtrong đầu.”
Bọnõhọ không cóîgiấy bút, máyùtính kia trừ]xem trang webóthì chẳng thểúsử dụng chươngîtrình nào khác,ếchỉ có thểổdựa vào tríệnhớ.
Vân Thiển bắtợđầu dời nútễtrượt, xem thửĨcó gì xảy{ra.
Lúc cô dờiổRắn xuống dướiẵChim, Lý Duyἴvà Thiên HànhἲKiện la lên:ẻ“Bên dưới mọcắlên một câyĬcầu… Ấy, chỉỉcó một phầnἷcây cầu, cònđcó một phầnàmặt quỷ.”
LýửDuy kiềm chếâcơn buồn nôn,fbước tới gầnἲmặt cầu. Haiἵtấm mặt cầuễtrồi từ dưới,lên, anh giẫmậlên mặt cầuỷthứ nhất, mặtἷngười chi chítẻtrên đó tảnỉra, hiện lên,hoa văn hìnhfcon chim.
Mặt cầuẫthứ hai nốiãliền là hìnhậrắn.
Vân Thiển: “Nhìnủgiúp tôi xemìmuốn sang bênủkia cầu cần:khoảng mấy mặt,cầu?”
Vương TưèTuệ nhìn sang,ókhông chắc chắnốnói: “Khoảng sáuἲđến bảy cái.”ἳ
Điểm nút đủứnối thành tuyếnĩđường chỉ cóínhiều nhất nămịcái.
Vân Thiển xếpìchân ngồi dướiíđất, nghiêng ngườiïvề trước, nheoổmắt, bắt đầuỏdi chuyển nútắtrượt. Văn TưĩThành bên kia,cần di chuyểnínút trượt phốiúhợp đồng thờiĩvới cô.
Chim rồi‹đến Rắn, Rắnịrồi đến Búpịbê, Búp bêÎrồi đến Đườngỉray. Ở giữaổhai nút trượtékhác nhau nhấtậđịnh phải cóỉsự liên kếtỡcủa khe trượt,ìnếu không liênỹkết, mặt cầuùkhông thể nângầlên.
Nhưng nếu cóéhai mặt cầuịtrở lên duyɪtrì trạng tháiïliên kết, mặc:dù điểm liênĪkết trước sauíđều không có,ĩbọn họ vẫnἳcó thể đứngỉyên tại chỗ.
VănậTư Thành: “Chuyệnἳma này ởộlại đây đúngúlà mai mộtἳnhân tài mà,ớcó giỏi saoḻkhông đi bàyjtrò giải đốăđi? Bọn chúngịchẳng có tưÍduy khai thácἷbản thân gìïcả, làm chuyệníma thì cứ³phải giết ngườiịà? Sadako có]thể theo độiịdu kích khángıNhật, bọn chúngứcũng có thểľmở nhà maồtrải nghiệm thựcụtế…”
Vân Thiển:ḷ“Anh nói chuyệnýsẽ làm emợbất giác đểĩý đến anh.”ậ
Bởi vì cầnầtrao đổi thôngİtin bất kỳilúc nào nênõbộ đàm vẫnổduy trì trạngưthái mở.
Văn TưíThành ở bênĩđó lẩm bẩmỉliên mồm, nhiềuưlần làm đứtâmạch suy nghĩἲcủa Vân Thiển.
Dịchẳlời Vân Thiểnũra tiếng ngườiấnghĩa là: Câmâmiệng.
Lúc đường rayồxuất hiện, mặtòcầu mọc từīdưới lên xuấtĪhiện một ngãἰba, khoảng cáchớlệch về bênītrái, không thể‹nào đến đượcìthư viện.
Sauẻkhi thử nghiệm,ứnút trượt kếửtiếp bên tráiḽngã ba làếQuyển sách, nút²trượt bên phảiằngã ba là¹Bông hoa.
Văn TưïThành: “Như vầyıthì dễ rồi,ḻtìm đường cònởlại của Bôngắhoa là xong.
VânÎThiển: “Không được,ĩkhông có cáchḷnào liên kếtịnút trượt cònỷlại… Nếu điứcon đường Quyểnõsách kia trước…ỡVăn Tư Thành,¸anh đặt Quyểnἶsách ở điểmìtrên cùng bênẻtrái, Đường rayẳđặt ở điểmînút bên phảiỉphía dưới, sauếđó đừng đụngầvào hai cáiỳnút này. Thiên²Hành Kiện, LýḽDuy, hai người³đứng trên mặtịcầu Quyển sách(kia.
Mọi người ngheľtheo sự sắpἰxếp của VânìThiển.
Sau khi ThiênúHành Kiện vàỏLý Duy nhìnèthấy mình đứngĬtrên Quyển sách,ứVân Thiển kéoềhết mặt cầuíphía trước Đườngĩray xuống. Bọnõhọ không cònỡđường phía trước,(cũng không cònịđường lui, đứng°ở giữa runólẩy bẩy.
Mặt quỷửbật ra tiếngácười quái dị,Ïluôn miệng kêuộ“Ba, ba, ba”ì. Mọi ngườiÏkhông biết rốtữcuộc nó kêu:như vậy làícó ý gì.
Sương¸mù bốn phíaòdần bay lên,ἷtiếng khóc xaềxôi văng vẳngíliên hồi.
Lòng ThiênẩHành Kiện sợìhãi, dường nhưìanh nghe thấyơtiếng gì đóÎvang lên đằngìsau. Đúng làἰcó tiếng gìệđó, có điều)đến từ bênịcạnh.
Anh và LýựDuy quay đầuínhìn, gương mặtɪquỷ bên dướiồtừ từ điìlên, nở nụàcười kỳ quặcЇvới bọn họ.
Hoa¹cúc hai ngườiổthít chặt, lậpļtức mắng mộtĭchữ “Đệch” ,³muốn chạy nhưngÍđằng trước hếtìđường, lại khôngịcó cách nào³lui đến vịĩtrị ban đầu.
Giờâphải làm sao?!
“ĐiùBông hoa!” Vân¸Thiển nói trongḻbộ đàm.
Nhưng đằngἳtrước Bông hoaḻkhông có đườngímà! Bọn họảchỉ có thểơtin cô…
Vương TưựTuệ nhìn thấyỳVân Thiển nhanhỉtay chuyển dờiốnút trượt, đồngẳthời cần bênḻphía Văn TưἶThành phối hợpáthần tốc.
Thiên HànhọKiện và LýɩDuy cắn răng,ỏcắm đầu xôngỉlên trước. Mặtíquỷ đuổi theo,ábọn họ chạyõthẳng một mạch,ưcuối cùng đâmềthẳng vào cửaĬthư viện!
Không ngờfbọn họ tớiìrồi!
Mặt quỷ khôngĩthể nào tiếpicận thư viện,Ïchỉ đành tức³giận lui xuốngấđáy vực.
Vân Thiển:ị“Xong.”
Cô tháo[mắt kính xuống,°xoa sống mũiỉvà huyệt TháiìDương. Đeo mắtjkính không đúngóđộ lâu rấtfdễ mỏi mắt,ởnhất là người(cận thị nặngἷnhư cô.
Vân Thiển¸đứng dậy, VươngừTư Tuệ đỡằcô, nhỏ giọngíkhen: “Cô giỏiithật.”
Vân Thiển:)“?”
Câu đốểđơn giản nhưịthế mà côùtốn nhiều thờiãgian như vậy,(Vương Tư Tuệìcòn cảm thấy³cô giỏi, xemẽra cô nươngỹnày không nhữngЇngây thơ màừcòn chẳng thôngĪminh lắm.
Vân Thiểnḹhiền từ xoaĨđầu Vương TưíTuệ, được côữđỡ dậy giốngἰlão phật gia.
ChỗɪLý Duy và{Thiên Hành KiệnĨcũng có cái:nút. Người ởựba bên lầnĮlượt ấn nút,ơlỗ trên phiếnịđá được rótúđầy máu.
“Rắc ——”ἰ
Khóa mở.
Cửa thưỉviện chỗ mọiôngười đang đứngÏtừ từ mởĪra, vực sâu¹sau lưng bọníhọ tựa như{bị cục tẩyinhẹ nhàng bôiἲsạch, bôi thẳngЇđến dưới chân]bọn họ…
Vàıvẫn tiếp tục[bôi.
Bôi đến mũiĬchân, chỉ sốỉsinh mạng bỗngàtụt xuống!
Nhóm VânàThiển lập tứcỏxoay người chạyớvào thư viện.ịNgay khoảnh khắcḹchân bước vào,ìbóng tối baoèphủ hoàn toàn,fkhông thể thấy³được bất cứẻthứ gì hoặcưnghe thấy âm:thanh gì.
Đợi lúcɪmắt dần thíchἱứng, Vân Thiểnìphát hiện VươngẹTư Tuệ và(Đặng Lan Lanỹđã không thấyɨđâu, người bênẵcạnh cô biếnỡthành Thiên HànhồKiện.
Thiên Hành Kiện°cũng kinh ngạcùgiống vậy: “Khôngưphải tôi ởɩcạnh Lý Duyísao? Sao côélại tới đây?”)
Vân Thiển lắcờđầu tỏ ýùkhông biết.
Về hai người vốn ở cạnh Vân Thiển, Vương Tư Tuệ đến chỗ Văn Tư Thành và Đặng Chung, Đặng Lan Lan đến chỗ Lý Duy.
Với tư cách là cảnh sát, Lý Duy không thích loại người này, dù là ở trong thế giới tận thế cũng vậy. Anh nhìn thấy loại người này là sợ khiếp vía, nhất là dưới tình huống chỉ có hai người.
(*) Jump scare (hù dọa bất ngờ): là một kỹ thuật dọa dẫm bằng cách sử dụng âm thanh lớn, thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet.
Lúc trước đi thu gom đồ đạc nhìn thấy tay chân người còn sót lại, anh dựa vào việc không nhìn để miễn cưỡng vượt qua, bây giờ tấm ảnh này đặt chình ình trước mặt.
Lý Duy nhìn thấy Đặng Lan Lan, lông mày vô thức cau lại.
Về hai người vốn ở cạnh Vân Thiển, Vương Tư Tuệ đến chỗ Văn Tư Thành và Đặng Chung, Đặng Lan Lan đến chỗ Lý Duy.
Từ góc độ tâm lý học mà nói, loại người bẩm sinh không thể cảm nhận và biểu hiện cảm xúc như Đặng Lan Lan chia làm hai trường hợp. Một là trong lòng họ có cảm xúc, nhưng kênh liên lạc với cảm xúc bên ngoài bị ngắt kết nối, khiến họ không thể bộc lộ cảm xúc. Trường hợp khác là họ thật sự không có cảm xúc, nhưng con người chắc chắn phải có cảm xúc và dục vọng, vì vậy bình thường loại người này sẽ có một nhu cầu khác, đó là khao khát khống chế.
Anh lấy đèn pin trong balo không gian ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi này giống như một mê cung ngầm, dưới chân có nước đọng chưa tới mắt cá, thỉnh thoảng trên đầu nhỏ xuống một hai giọt nước. Anh mở miệng: “Trước tiên, chúng ta nghĩ cách ra khỏi nơi này, hẳn sẽ có mấy chuyện ma linh tinh tới đối phó chúng ta. Đến lúc đó, chị núp sau lưng tôi là được.”
Tức là rất dễ có đặc tính phản xã hội.
Lý Duy bình tĩnh kéo giãn khoảng cách an toàn với Đặng Lan Lan: “Không biết là cạm bẫy gì, rõ ràng bước vào không cùng một nơi nhưng lại bị đưa đến cùng một nơi.”
Với tư cách là cảnh sát, Lý Duy không thích loại người này, dù là ở trong thế giới tận thế cũng vậy. Anh nhìn thấy loại người này là sợ khiếp vía, nhất là dưới tình huống chỉ có hai người.
Phạm vi nhuốm máu càng ngày càng rộng…
Kẻ phanh thây và Kẻ hấp thụ nỗi sợ giống nhau, là chuyện ma có thực thể, hành động và suy luận giống với —— ác nhân trong nhân loại.
“Reng reng reng——”
Lý Duy bình tĩnh kéo giãn khoảng cách an toàn với Đặng Lan Lan: “Không biết là cạm bẫy gì, rõ ràng bước vào không cùng một nơi nhưng lại bị đưa đến cùng một nơi.”
Đặng Lan Lan thở dài, cô ta cần đồng đội cùng hành động.
Anh phát tín hiệu trên đồng hồ cứu thế, đồng thời phát hiện vị trí mọi người hoàn toàn phân tán. Dựa theo bản đồ trường học mà anh từng xem phán đoán, anh và Đặng Lan Lan hiện đang ở góc Tây Nam trường học, một nhóm ở phía Bắc, một nhóm ở ngay trung tâm.
Cô ta ngước mắt nhìn Kẻ phanh thây, cảm giác dịu dàng giả tạo trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng cách xa vời vợi.
Đặng Lan Lan nở nụ cười dịu dàng, không để tâm sự xa lánh của Lý Duy: “Xem ra chuyện ma cố ý phân tán chúng ta để đánh lẻ.”
Anh phát tín hiệu trên đồng hồ cứu thế, đồng thời phát hiện vị trí mọi người hoàn toàn phân tán. Dựa theo bản đồ trường học mà anh từng xem phán đoán, anh và Đặng Lan Lan hiện đang ở góc Tây Nam trường học, một nhóm ở phía Bắc, một nhóm ở ngay trung tâm.
Một chiếc điện thoại nằm ở chỗ nước cạn đằng trước, màn hình điện thoại sáng lên bởi cuộc gọi đến, tự động nối máy.
Lý Duy: “Chúng ta muốn hành động tập thể như trò chơi trước thư viện cũng không được.”
Người khác sợ hãi gọi gã là Kẻ phanh thây bởi vì sợ cái danh tội phạm giết người liên hoàn của gã, cho dù là trước hay sau khi trở thành chuyện ma đi nữa.
Giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nước, từ từ lan tỏa.
Anh lấy đèn pin trong balo không gian ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi này giống như một mê cung ngầm, dưới chân có nước đọng chưa tới mắt cá, thỉnh thoảng trên đầu nhỏ xuống một hai giọt nước. Anh mở miệng: “Trước tiên, chúng ta nghĩ cách ra khỏi nơi này, hẳn sẽ có mấy chuyện ma linh tinh tới đối phó chúng ta. Đến lúc đó, chị núp sau lưng tôi là được.”
Ánh mắt Lý Duy rời rạc, chỉ số tinh thần trên đồng hồ liên tục vượt điểm giới hạn, chỉ số sinh mạng bị trừ nhanh chóng.
Đặng Lan Lan: “Cảm ơn.”
Lý Duy đứng hình.
Dao phẫu thuật xuất hiện giữa ngón tay cô ta. Đây là dụng cụ cô ta tìm được trong hộp cấp cứu lúc thu gom vật tư, không thuận tay như trong hiện thực nhưng đủ khiến cô ta hài lòng.
Lý Duy căng thẳng đứng phía trước dò đường, Đặng Lan Lan chậm rãi theo sau.
Động tác Đặng Lan Lan nhẹ nhàng tránh né, ngẩng đầu nhìn vóc dáng cao lớn của Kẻ phanh thây, mỉm cười, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Thằng nhóc thô lỗ, để chị đây dạy mày nghệ thuật phanh thây thật sự. Mày có biết mặt người có bao nhiêu khối cơ không?”
Đặng Lan Lan phát hiện vách tường sau lưng Lý Duy từ từ chui ra một cái đầu trọc.
“Reng reng reng——”
Đó là Kẻ phanh thây. Da tay gã có màu vôi, đôi mắt màu vàng đồng, gương mặt rất giống ác quỷ mắt vàng phương Tây. Gã có một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, cho dù trước khi trở thành chuyện ma thì sức lực đôi tay này cũng vượt xa người thường, khiến gã dễ dàng xé nát thi thể.
Ánh đèn trên tay Lý Duy chợt run lên, chiếu về phía trước.
Đặng Lan Lan: “Cảm ơn.”
Tức là rất dễ có đặc tính phản xã hội.
Một chiếc điện thoại nằm ở chỗ nước cạn đằng trước, màn hình điện thoại sáng lên bởi cuộc gọi đến, tự động nối máy.
“Đến lượt mày rồi ——”. Một giọng nam trầm thấp vang lên, màn hình xuất hiện tấm ảnh MMS. Lúc này Lý Duy vô cùng hi vọng mắt mình cận thị giống như Vân Thiển, như vậy anh khỏi phải nhìn thấy rõ thi thể!
Sau khi Đặng Lan Lan nói lời khinh bỉ, Kẻ phanh thây thật sự không để ý đến Lý Duy mà xông thẳng về phía Đặng Lan Lan.
Vốn Lý Duy muốn làm cảnh sát hình sự, nhưng anh rất sợ thi thể người. Mặc dù bên ngoài không nhìn ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy thi thể, cho dù chỉ là tấm ảnh hay là bên ngoài, đầu anh đều trống rỗng không thể cử động.
“Kẻ phanh thây.” Sau khi Đặng Lan Lan nghe thấy âm thanh và nhìn thấy tấm ảnh, cô liên hệ trực tiếp tới bài đăng trên mục chuyện ma từng đọc, mở miệng nói: “Kẻ phanh thây giống với Kẻ hấp thụ nỗi sợ. Kẻ phanh thây thông qua thiết bị truyền tin tạo ra jump scare cấp thấp, chi phối cảm xúc sợ hãi của con người, từ đó thỏa mãn điều kiện tấn công. Chỉ cần anh không bị dọa, duy trì bình tĩnh là…”
Vốn Lý Duy muốn làm cảnh sát hình sự, nhưng anh rất sợ thi thể người. Mặc dù bên ngoài không nhìn ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy thi thể, cho dù chỉ là tấm ảnh hay là bên ngoài, đầu anh đều trống rỗng không thể cử động.
Từ góc độ tâm lý học mà nói, loại người bẩm sinh không thể cảm nhận và biểu hiện cảm xúc như Đặng Lan Lan chia làm hai trường hợp. Một là trong lòng họ có cảm xúc, nhưng kênh liên lạc với cảm xúc bên ngoài bị ngắt kết nối, khiến họ không thể bộc lộ cảm xúc. Trường hợp khác là họ thật sự không có cảm xúc, nhưng con người chắc chắn phải có cảm xúc và dục vọng, vì vậy bình thường loại người này sẽ có một nhu cầu khác, đó là khao khát khống chế.
Lý Duy nhìn thấy Đặng Lan Lan, lông mày vô thức cau lại.
Lúc trước đi thu gom đồ đạc nhìn thấy tay chân người còn sót lại, anh dựa vào việc không nhìn để miễn cưỡng vượt qua, bây giờ tấm ảnh này đặt chình ình trước mặt.
(*) Jump scare (hù dọa bất ngờ): là một kỹ thuật dọa dẫm bằng cách sử dụng âm thanh lớn, thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet.
Gã luôn tự hào với phương pháp giết người của mình.
Lý Duy đứng hình.
“Đến lượt mày rồi ——”. Một giọng nam trầm thấp vang lên, màn hình xuất hiện tấm ảnh MMS. Lúc này Lý Duy vô cùng hi vọng mắt mình cận thị giống như Vân Thiển, như vậy anh khỏi phải nhìn thấy rõ thi thể!
“Kẻ phanh thây.” Sau khi Đặng Lan Lan nghe thấy âm thanh và nhìn thấy tấm ảnh, cô liên hệ trực tiếp tới bài đăng trên mục chuyện ma từng đọc, mở miệng nói: “Kẻ phanh thây giống với Kẻ hấp thụ nỗi sợ. Kẻ phanh thây thông qua thiết bị truyền tin tạo ra jump scare cấp thấp, chi phối cảm xúc sợ hãi của con người, từ đó thỏa mãn điều kiện tấn công. Chỉ cần anh không bị dọa, duy trì bình tĩnh là…”
Nếu như lại chịu sự tấn công của Kẻ phanh thây, có thể anh sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.(*) Jump scare (hù dọa bất ngờ): là một kỹ thuật dọa dẫm bằng cách sử dụng âm thanh lớn, thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet.
Lý Duy căng thẳng đứng phía trước dò đường, Đặng Lan Lan chậm rãi theo sau.
Ánh đèn trên tay Lý Duy chợt run lên, chiếu về phía trước.
Đặng Lan Lan phát hiện vách tường sau lưng Lý Duy từ từ chui ra một cái đầu trọc.
Đặng Lan Lan nhìn tay trái Kẻ phanh thây giữ trán Lý Duy, tay phải giữ cằm anh, chỉ cần dùng sức là đầu Lý Duy sẽ bị bẻ xuống.
Đó là Kẻ phanh thây. Da tay gã có màu vôi, đôi mắt màu vàng đồng, gương mặt rất giống ác quỷ mắt vàng phương Tây. Gã có một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, cho dù trước khi trở thành chuyện ma thì sức lực đôi tay này cũng vượt xa người thường, khiến gã dễ dàng xé nát thi thể.
Gã là kẻ cuồng phanh thây, thích xé cơ thể người sống thành từng mảnh rồi thu gom một phần thi thể lại, lúc thì dùng để ăn, lúc thì biến thành bộ sưu tập.
Gã luôn tự hào với phương pháp giết người của mình.
Người khác sợ hãi gọi gã là Kẻ phanh thây bởi vì sợ cái danh tội phạm giết người liên hoàn của gã, cho dù là trước hay sau khi trở thành chuyện ma đi nữa.
Đặng Lan Lan nhìn tay trái Kẻ phanh thây giữ trán Lý Duy, tay phải giữ cằm anh, chỉ cần dùng sức là đầu Lý Duy sẽ bị bẻ xuống.
Ánh mắt Lý Duy rời rạc, chỉ số tinh thần trên đồng hồ liên tục vượt điểm giới hạn, chỉ số sinh mạng bị trừ nhanh chóng.
Đặng Lan Lan nở nụ cười dịu dàng, không để tâm sự xa lánh của Lý Duy: “Xem ra chuyện ma cố ý phân tán chúng ta để đánh lẻ.”
Nếu như lại chịu sự tấn công của Kẻ phanh thây, có thể anh sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.
Đặng Lan Lan thở dài, cô ta cần đồng đội cùng hành động.
Cô ta ngước mắt nhìn Kẻ phanh thây, cảm giác dịu dàng giả tạo trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng cách xa vời vợi.
“Mày chỉ biết bẻ đầu người thôi à? Kiểu hành vi giết người cấp thấp, chẳng có tí tính nghệ thuật. Tao đọc được thông tin của mày trong máy, nhớ rõ từng chữ một, loại như mày mà cũng xứng được gọi là tội phạm giết người liên hoàn?”
Nếu như lại chịu sự tấn công của Kẻ phanh thây, có thể anh sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.
Kẻ phanh thây và Kẻ hấp thụ nỗi sợ giống nhau, là chuyện ma có thực thể, hành động và suy luận giống với —— ác nhân trong nhân loại.
Dao phẫu thuật cắt rách lớp da, cắm vào giữa thớ thịt tựa như lóc xương.
Dựa vào ghi chép về Kẻ phanh thây, đây là kẻ không cho phép mình bị nghi ngờ.
Sau khi Đặng Lan Lan nói lời khinh bỉ, Kẻ phanh thây thật sự không để ý đến Lý Duy mà xông thẳng về phía Đặng Lan Lan.
Dao phẫu thuật xuất hiện giữa ngón tay cô ta. Đây là dụng cụ cô ta tìm được trong hộp cấp cứu lúc thu gom vật tư, không thuận tay như trong hiện thực nhưng đủ khiến cô ta hài lòng.
Động tác Đặng Lan Lan nhẹ nhàng tránh né, ngẩng đầu nhìn vóc dáng cao lớn của Kẻ phanh thây, mỉm cười, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Thằng nhóc thô lỗ, để chị đây dạy mày nghệ thuật phanh thây thật sự. Mày có biết mặt người có bao nhiêu khối cơ không?”
Dao phẫu thuật cắt rách lớp da, cắm vào giữa thớ thịt tựa như lóc xương.
Giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nước, từ từ lan tỏa.
Phạm vi nhuốm máu càng ngày càng rộng…
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 20(3): Biệt danh Vân Thiển đặt cho Văn Tư Thành là gì? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, viết không dấu)
Mấy cái nơron thần kinh miễn cưỡng hoạt động hết công suất cuối cùng cx đc nghỉ ngơi rồi
Xem ra Lan tỷ tỷ là bác sĩ nhỉ
Tui mạnh dạn dự đoán chị Lan làm nghề có liên quan đến cơ thể con người như là bác sĩ hoặc pháp y ?
Lúc chị nhà bảo anh Thành im miệng mà nói bóng gió á, tui nghĩ trong lòng anh Thành sẽ đáp lại: “Em hay ra dẻ quá à”! =))))
Thế giới đầu tiên tại trường học, nhiều khi quên mất người chơi đều không còn là học sinh. Lâu lâu lại nghĩ Vân chó, Thành ca là các bạn học vui tính.
Mấy chương này có phần trò chơi thật sự khó hiểu??
Với tốc độ đọc rùa bò này ko biết e có kịp đọc hết ko??
tò mò về chị Lan ghê, không biết ngoài đời chị làm gì, nhân vật tốt hay phản diện
mình thấy nhân vật chị Lan này chắc không đơn giản đâu cảm giác khá là thần bí
Uầy chị Lan ngầu quá đi à. Tốc độ đọc kinh khủng một phút bốn ngang chữ thì thôi đi, trí nhớ còn đỉnh chóp nữa.
quư chị Lan chương đây còn đỉnh hơn chương trước nữa, chắc ngoài đời chị Lan làm bác sĩ hoặc pháp y