Chương 20(3)
Chia binh ba hướng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Văn Tư Thành nhìn chăm chú màu đỏ trong đài phun nước cỡ nhỏ, khó hiểu hỏi Đặng Chung và Vương Tư Tuệ: “Hai người nói xem tên bại não nào đặt suối phun trong phòng phát thanh vậy? Không sợ mình bị giật chết à? Suối phun từ từ biến thành màu đỏ là thẩm mỹ kiểu gì vậy, đầu óc chuyện ma đều có vấn đề hết hả?” Hết lần này đến lần khác đích ăn hiếp, từ hắn tiến cao trung sau.
Đặng Chung mắng: “Anh là một vạn cái tại sao đúng không?” Tại về sau một thiên, hắn đem trong trường học tất cả mọi người.
Vương Tư Tuệ nhỏ giọng nói: “Có thể chuyện ma sử dùng thiết bị không cần điện.” Đáng tiếc bên thắng vẫn luôn là kia bốn cá nhân, mặc dù giết chết.
Văn Tư Thành vỗ da bụng: “Franklin(*) nghe thấy chắc khóc thét mất.”
(*) Benjamin Franklin (1706 – 1790) là một thành viên trong nhóm lập quốc của Hoa Kỳ, cũng là một chính trị gia, nhà khoa học, nhà văn, thợ in, triết gia, nhà phát minh, nhà hoạt động xã hội, nhà ngoại giao hàng đầu, nổi tiếng với các phát minh về điện
Đây là một căn phòng phát thanh. Diện tích phòng rất lớn, toát lên một chút âm u kỳ lạ đằng sau cách bố trí ấm áp, cũng phải, suy cho cùng đồ trang trí đều là đầu lưỡi ngâm formalin(*).
(*) Một loại dung dịch dùng để ngâm bảo quản Tiện nhân cảm thấy bọn oan kiếp là cá nhân tài.
Bên cạnh thiết bị phát thanh chuyên nghiệp là khu vực nghỉ ngơi thư giãn, sofa cỡ lớn và các loại quà vặt thức uống. Văn Tư Thành nhìn mà chộn rộn.
Nên biết trước khi khởi hành, bọn họ chỉ ăn qua loa vài món, căn bản không lấp đầy sự thèm ăn của anh. Hiện tại còn không phải thu hồi đích thời điểm.
Đặng Chung giữ lấy Văn Tư Thành: “Anh làm gì thế?” Không thể không thừa nhận, đây là một cái mỹ đến cực hạn.
Văn Tư Thành đi về°phía trước, kéoólê cả ĐặngòChung theo: “Tôiônhìn thấy đồĭăn là khôngễkhống chế nổiửbản thân! Cậuỳnhìn thể hìnhủtôi là biếtổtôi chắc chắnựkhông giữ nổiộmiệng mình. Cậuìbuông tôi ra,²để tôi ăn!ḷTôi thà ănảchết còn hơn!”ì
Hai tay ĐặngĮChung cố gắngògiữ lấy VănỗTư Thành: “Đãἶlúc này rồi,ôanh nghĩ tớiỗchuyện đứng đắnắđược không?!”
Vương(Tư Tuệ muốnļnói lại thôi.àThật ra ĐặngỹChung là một‹người nghiêm túc,ửtheo chủ nghĩaĮanh hùng. Tuyặcó vài mặtịkhiến người taẫthấy ghét, nhưng¸sau khi đụng(phải Văn TưèThành, anh bỗngệbiến thành mụịgià lắm mồm,ỷrất không phùỹhợp với gươngɪmặt hung ácḽkia.
“Bên đó…” VươngỗTư Tuệ phátḽhiện một lànỡsương đen xuất{hiện trước thiếtЇbị phát thanh,Ĩcô gọi ĐặngủChung và VănớTư Thành. Nhưng]hai người nàyĪđang bắt đầuĩcông cuộc giaoẩlưu kỳ lạḹgiữa những ngườiĮđàn ông chỉįvì chuyện điìhay không điêtới khu nghỉêngơi, căn bảnἴkhông để ýjtới cô.
Sương đenỉchậm rãi ngưngĨtụ thành mộtõngười thiếu niên,đtóc tai bùẹxù, mặt màyãu ám xinhỉđẹp. Cậu taềvừa mở miệng,ơgiọng nói mạnhỵmẽ vang vọngậkhắp phòng phátἷthanh, làm đầuâóc choáng váng,ỳtrước mắt tốiásầm.
“Bạn có nghe…”ï
“Nghe CM nhàễmày, không nhìnĩthấy tụi taoìđang đánh lộn(hả?!” Văn TưĭThành và ĐặngừChung đồng thanhếrống giận: “Cóīmắt nhìn không?đCó biết làmıngười không? Cóíthể thức thờiồmột chút không?ôThằng nhóc nhưĭmày bước vàoĩxã hội thểồnào cũng bịḽăn đòn, câmÎmiệng!”
Văn TưịThành nhìn thấy°thiếu niên ngưngựtụ từ sươngἰđen đơ người:tại chỗ, hiểnĩnhiên bị hànhìvi của VănẵTư Thành vàịĐặng Chung làmẽkhiếp sợ.
Chờ chútè——
Tầm mắt VănïTư Thành vàIĐặng Chung giaoÏnhau, hai ngườiđtrao đổi ánhòmắt một hồi,òtrong nháy mắtâlập tức hiểuấý.
Hình như thứìvừa nãy bọnìhọ quát làĩchuyện ma thìèphải?
Động tác đấu[vật của haiầngười giống nhưfấn nút quayἴchậm, càng ngày¸càng chậm, cuốiứcùng dừng lại,ìôm nhau, runồnhư cầy sấyốnhìn về phíaẫngười thiếu niênỡkia.
Đúng là chuyệnửma, đối phươngfnở một nụỉcười tăm tối,ĭđầu lưỡi thèıra liếm môi.ÏLưỡi của cậuîta không phải{là lưỡi, màùđược tạo thànhịtừ nhiều lưỡiìdao.
“Tao là Quýἰngài phát thanhẵở đây, phụộtrách kể lạiợtất cả chuyệnẳma cho chúngâmày biết. Chắcỉchúng mày đãỵbiết chuyện maïcó lãnh địa:từ tên bảo)vệ đáng ghétồkia. Hiện tạiễchúng mày đangĩở trong lãnhầđịa của tao,Īđừng có hànhì động thiếuḽsuy nghĩ.”
Tiếngãđộng nhỏ củailưỡi dao giaoựnhau trong miệngıcậu ta ngheờmà sởn daờgà.
Khác với sựḻtrâu bò giảÍtạo của Kẻíhấp thụ nỗiộsợ, tên nàyãkhiến người taɪcảm giác rất°nguy hiểm…
Quý ngàiẽphát thanh nói:í“Rất hân hạnhíđược gặp chúngẽmày.”
Vương TưĨTuệ và ĐặngÏChung dâng lênịcảnh giác. VănìTư Thành căng{thẳng mà đápệtheo bản năng:]“Vậy thì màyểvui mừng quáỉsớm rồi!”
VươngỗTư Tuệ, ĐặngữChung: “…”
Quýḽngài phát thanh:ἴ“…”
Cậu taấnở nụ cười}cứng nhắc, chỉìvề phía khu(nghỉ ngơi: “Ngồi.”ì
Vương Tư Tuệđvà Đặng Chungɨngồi xuống sofa,ÏVăn Tư Thànhjchậm chạp cửïđộng, muốn đánhỡlén chuyện maòtrước mặt nhưngɩmãi không tìmĩđược cơ hội.
Đốióphương nhìn anhònhư cười nhưĮkhông. Cặp môngìcực kỳ nở[nang của VănĩTư Thành chậmứrãi đặt xuống.
QuýÎngài phát thanh:ἱ“Tao muốn kểĩcho chúng màyômột câu chuyệnỏcũ, hi vọngíchúng mày ngheũxong câu chuyệnïnày có thểồcho tao mộtỉđáp án ——Írốt cuộc, ai³mới là người(sai?”
Ngay lúcắcậu ta nóiịxong chữ “sai”ỗ, cặp môngļcủa Văn TưİThành cũng tiếpỉxúc với sofa,ìanh ngồi luiívề sau.
Đột nhiên)Vương Tư Tuệờvà Đặng Chungểbất ngờ téẵxuống đất. Bọn]họ và VănỉTư Thành nghệchêmặt nhìn chằmẵchằm thứ gãyĩnát bên dưới,Īđó là mảnhìvụn sofa màíchỉ cần nhìnịbề mặt vật]liệu đẹp đẽílà biết cựcòkỳ đắt đỏ.
Cảnhấtượng mặc niệmìhơn nửa phútjđồng hồ, Quýỉngài phát thanhửmở miệng nóiỷbằng giọng điệuĭêm ái:
“Thôi,ỷtao không muốnïkể chuyện choíchúng mày nữa.ủChúng mày điíchết đi.”
Vôἴsố lưỡi daoớbay ra từ¹miệng cậu ta,jVăn Tư Thànhḽvươn tay tráiộtúm lấy VươngéTư Tuệ, tayļphải túm lấyЇĐặng Chung, kéoắbọn họ raẳphía sau.
Tất cảẩlưỡi dao gămỉvào cơ thểốanh. Văn TưùThành đau đớnặgào rú, cơấthể thịt mỡịrun rẩy.
Vương TưổTuệ và ĐặngɨChung không ngờ°Văn Tư Thành[sẽ làm thế,ợhiển nhiên vừaḽnãy là phảnḽxạ theo bảnìnăng của anh.
Nguyừhiểm tới, phảnựxạ đầu tiênḽcủa anh làểlấy thân mìnhỏbảo vệ ngườiábên cạnh. Càngậlà hành độngἵkhông suy nghĩ,ɩcàng phản ánhľnhân phẩm củaữmột người.
Thống kê]số mạng củaìVăn Tư Thànhἲliên tiếp tăngflên ba, lênἱbốn,… cho đếnèlên sáu mớiậdừng lại. Từịđó thấy đượcốsức tấn công(của Quý ngàiẩphát thanh đángĩsợ cỡ nào!j
Đặng Chung giậnįdữ trừng Quýíngài phát thanh.
Quýĩngài phát thanhửlấy làm lạĭchuyện Văn Tư³Thành chịu toàn[bộ lực côngợkích nhưng lạiễkhông có dấuìhiệu tử vong,ắcậu ta chợtÍhiểu: “Chẳng tráchèKẻ hấp thụừnỗi sợ lạiĬthua trong tayãchúng mày, hóa{ra chúng màyîcó khả năngỗđặc biệt nhưúvậy. Do Quanľthẩm phán cảmỉthấy nhàm chánĩvì lần nàoỉchúng tao cũngóthắng nên mớiồnghĩ ra cáchừnày sao?”
LạiĬlà Quan thẩmểphán, chú bảoềvệ cũng đềɨcập tới chuyệnấma này.
“Chúng màyÍtừng nghe nói[chưa? Trước đâyỉnó là mộtỳkẻ vô dụng,ằcó được năng:lực kia nhưngốlại chẳng biếtồsử dụng, mộtỉquái vật khiếnïngười ta buồnônôn. Nó biếnềtất cả mọiỳngười trở nênổthế này, bảnúthân lại hènḻnhát không dámồxuất hiện, luônĬtrốn tránh sựãtìm kiếm củaıchúng tao, chỉịbiết tiếp xúcïvới đám chuyệnợma cấp thấp.”ĩ
Mỗi một chữảQuý ngài phátİthanh nói, mộtựlưỡi dao lạiìphóng ra. Tayẳcậu ta vungãnhẹ, Văn TưịThành liền bịìlưỡi dao xoayɨquanh cổ, chậmỉrãi cắt đứt.
Cậu¹ta đang thưởngİthức các loạiĭcảm xúc vùngἶvẫy, lo lắng,ĩsợ hãi đanỹxen.
“Rác rưởi mà các người nói chính là như vậy đấy. Bởi vì là rác rưởi cho nên thích tụ tập lại một chỗ, cứ như số lượng đông đúc có thể khiến bọn chúng biến đổi từ lượng đến chất. Nhưng bọn chúng mãi mãi không biết giữa rác rưởi và hàng cao cấp không có cách nào chuyển đổi.”
Anh cũng để ý Quý ngài phát thanh rất để tâm khi bị người khác chê bai.
(*) Cơ vòng: Cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang
Lưỡi dao càng phóng nhiều hơn, Đặng Chung cũng bị lọt vào phạm vi tấn công.
Vương Tư Tuệ triệu hồi thần linh thành công, phân thân của thần sắp giáng xuống nơi này.
“Lý lẽ đơn giản như vậy mà chúng lại không hiểu.”
Giọng Vương Tư Tuệ đúng lúc vang lên, lờ mờ hư ảo giống như thánh âm: “Tới rồi.”
Văn Tư Thành tỏ ra là một tín đồ thần linh cuồng nhiệt, chửi Quý ngài phát thanh ỏm tỏi.
(*) Tác giả chỉ ghi là 口过, mình đoán là viết tắt của chữ 口交过, có nghĩa là quan hệ bằng miệng =)))
“Chúng mày biết không, nó là một trong những nhân vật chính trong câu chuyện mà tao muốn kể…”
“Rác rưởi mà các người nói chính là như vậy đấy. Bởi vì là rác rưởi cho nên thích tụ tập lại một chỗ, cứ như số lượng đông đúc có thể khiến bọn chúng biến đổi từ lượng đến chất. Nhưng bọn chúng mãi mãi không biết giữa rác rưởi và hàng cao cấp không có cách nào chuyển đổi.”
Quý ngài phát thanh mỉm cười mở miệng. Cậu ta nói chuyện rất khó nghe, không phải là dùng từ tệ hại mà là giọng điệu và bộ dạng lúc nói lý lẽ của cậu ta.
(*) Tế bào thần kinh gương: còn gọi là Miror Neurons
(*) Tế bào thần kinh gương: còn gọi là Miror Neurons
Rất giống mấy bà tám bàn tán người khác từ đầu ngõ tới cuối xóm, thích sử dụng mồm mép công kích người khác. Lời nói như dao, hèn gì lưỡi của cậu ta đều là dao, đúng là quá hợp!
“Tôi bằng lòng dâng hiến trái tim và cơ thể cho chủ tôi, trở thành thân xác giáng xuống thế gian của ngài, mắt nhìn vạn vật…”
Văn Tư Thành và Đặng Chung muốn tấn công, nhưng xung quanh bọn họ toàn là vòng vây được tạo từ lưỡi dao. Dù sức lực lớn cỡ nào, chỉ cần chuyện ma kia nói chuyện, lưỡi dao sẽ bay tới vèo vèo, bọn họ không có cách nào tấn công đối phương!
Quý ngài phát thanh sầm mặt: “Mày nói cái gì, mày dám nhục mạ tao?” Sắc mặt cậu ta âm u, lưỡi dao chuyển động trong miệng, giọng nói trầm thấp cực điểm hiện rõ sự tức giận của cậu ta: “Mày tính khoe khoang mồm mép trước mặt tao hả?”
Đặng Chung: “?”
Lưỡi dao càng phóng nhiều hơn, Đặng Chung cũng bị lọt vào phạm vi tấn công.
Vương Tư Tuệ đeo nút tai lên, âm thanh xung quanh biến mất, lòng dần bình tĩnh lại.
Quý ngài phát thanh tò mò quan sát Vương Tư Tuệ, muốn xem cô có thể làm ra hành động phản kháng gì.
口过
“Tôi bằng lòng dâng hiến trái tim và cơ thể cho chủ tôi, trở thành thân xác giáng xuống thế gian của ngài, mắt nhìn vạn vật…”
Đối với kẻ mồm mép thì phải tấn công bằng mồm mép. Lúc nãy, Văn Tư Thành muốn tấn công Quý ngài phát thanh bằng sức lực nhưng không được cậu ta để ý, ngược lại khi anh bắt đầu chửi đổng thì lại chọc trúng điểm G của Quý ngài phát thanh.
, mình đoán là viết tắt của chữ
Quý ngài phát thanh cười nhạo: “Chẳng lẽ mày còn tin sự tồn tại của thần trên đời này sao?”
Vương Tư Tuệ đeo nút tai lên, âm thanh xung quanh biến mất, lòng dần bình tĩnh lại.
, có nghĩa là quan hệ bằng miệng =)))
Cậu ta cảm thấy hành động của Vương Tư Tuệ không thú vị, lưỡi dao tụ tập lại chuẩn bị giết cô.
Vương Tư Tuệ đang thỉnh thần, không thể để chuyện ma quấy nhiễu!
Văn Tư Thành mắng sa sả: “Chính mày là quỷ mà còn không tin trên đời này có thần à? Cách suy nghĩ của mày đúng là trái ngược định luật bảo toàn năng lượng, thứ nhãi con bộ dạng dị hợm. Mày dám không tin Vua hiểu biết loài người cao quý của tụi tao hả?”
Văn Tư Thành tỏ ra là một tín đồ thần linh cuồng nhiệt, chửi Quý ngài phát thanh ỏm tỏi.
“Mày biết không? Từ lúc mày xuất hiện gián đoạn cuộc giao lưu bạn bè giữa chúng tao, tao đã hết sức thông cảm cho mày, nhãi con giống mày chắc chắn thiếu hụt tế bào thần kinh gương(*) đúng không? Ấy, ấy, ánh mắt ngơ ngác của mày là sao vậy, không biết tế bào thần kinh gương là gì phải không? Tao nói cho mày biết, đó là tế bào có tác dụng phản chiếu hành vi của người khác, là một trong những đặc điểm tiến hóa từ vượn thành loài người, có thể bắt chước từ hành động đơn giản đến phức tạp, cũng khiến con người biết được cái gì gọi là nhìn sắc mặt, nhìn ánh mắt… Mày không biết rất bình thường.”
口交过
Đối với kẻ mồm mép thì phải tấn công bằng mồm mép. Lúc nãy, Văn Tư Thành muốn tấn công Quý ngài phát thanh bằng sức lực nhưng không được cậu ta để ý, ngược lại khi anh bắt đầu chửi đổng thì lại chọc trúng điểm G của Quý ngài phát thanh.
Quý ngài phát thanh cười nhạo: “Chẳng lẽ mày còn tin sự tồn tại của thần trên đời này sao?”
Quý ngài phát thanh sầm mặt: “Mày nói cái gì, mày dám nhục mạ tao?” Sắc mặt cậu ta âm u, lưỡi dao chuyển động trong miệng, giọng nói trầm thấp cực điểm hiện rõ sự tức giận của cậu ta: “Mày tính khoe khoang mồm mép trước mặt tao hả?”
Văn Tư Thành mắng sa sả: “Chính mày là quỷ mà còn không tin trên đời này có thần à? Cách suy nghĩ của mày đúng là trái ngược định luật bảo toàn năng lượng, thứ nhãi con bộ dạng dị hợm. Mày dám không tin Vua hiểu biết loài người cao quý của tụi tao hả?”
Văn Tư Thành: “Đặng Chung cắt cắt, đây là show time của cậu, không phải cậu giỏi nói mấy lời nhục mạ sao?”
Văn Tư Thành sáng mắt, nhục mạ phải để nhục mạ đối phó!
Nhưng anh không giỏi nói mấy lời nhục mạ, nhai đi nhai lại chỉ có mấy câu.
(*) Cơ vòng: Cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang
Văn Tư Thành: “Đặng Chung cắt cắt, đây là show time của cậu, không phải cậu giỏi nói mấy lời nhục mạ sao?”
Quý ngài phát thanh: “Chúng mày là loài người nhỏ bé vừa yếu đuối vừa vô dụng. Mặc dù có được sự trợ giúp của Quan thẩm phán nhưng ngay cả vòng vây bình thường như thế cũng không thoát được, còn muốn đánh bại tao tại lĩnh vực sở trường của tao? Dĩ nhiên trên Kẻ ghi chép viết thế, nhưng miệt thị tao, chúng mày tưởng muốn là làm được à?”
Đặng Chung: “?”
Miệng Đặng Chung nói liền tù tì y như súng liên thanh, hoàn toàn không cho Quý ngài phát thanh cơ hội chen vào.
Anh cũng để ý Quý ngài phát thanh rất để tâm khi bị người khác chê bai.
Quý ngài phát thanh: “Chúng mày là loài người nhỏ bé vừa yếu đuối vừa vô dụng. Mặc dù có được sự trợ giúp của Quan thẩm phán nhưng ngay cả vòng vây bình thường như thế cũng không thoát được, còn muốn đánh bại tao tại lĩnh vực sở trường của tao? Dĩ nhiên trên Kẻ ghi chép viết thế, nhưng miệt thị tao, chúng mày tưởng muốn là làm được à?”
Thật ra bọn Văn Tư Thành vốn không biết nhược điểm của chuyện ma Quý ngài phát thanh là gì.
Thật ra bọn Văn Tư Thành vốn không biết nhược điểm của chuyện ma Quý ngài phát thanh là gì.
Lời này của Quý ngài phát thanh giống như hành vi teo não khi tự chứng minh “Tôi là thôn dân” trong lúc chơi trò giết người sói.
“Lý lẽ đơn giản như vậy mà chúng lại không hiểu.”
Rất giống mấy bà tám bàn tán người khác từ đầu ngõ tới cuối xóm, thích sử dụng mồm mép công kích người khác. Lời nói như dao, hèn gì lưỡi của cậu ta đều là dao, đúng là quá hợp!
Đặng Chung hít sâu một hơi, híp nửa mắt, khóe môi nhếch lên, phong thái lập tức hết sức gợi đòn. Anh bắt chước giọng điệu nói chuyện của Quý ngài phát thanh.
“Mày biết không? Từ lúc mày xuất hiện gián đoạn cuộc giao lưu bạn bè giữa chúng tao, tao đã hết sức thông cảm cho mày, nhãi con giống mày chắc chắn thiếu hụt tế bào thần kinh gương(*) đúng không? Ấy, ấy, ánh mắt ngơ ngác của mày là sao vậy, không biết tế bào thần kinh gương là gì phải không? Tao nói cho mày biết, đó là tế bào có tác dụng phản chiếu hành vi của người khác, là một trong những đặc điểm tiến hóa từ vượn thành loài người, có thể bắt chước từ hành động đơn giản đến phức tạp, cũng khiến con người biết được cái gì gọi là nhìn sắc mặt, nhìn ánh mắt… Mày không biết rất bình thường.”
(*) Tế bào thần kinh gương: còn gọi là Miror Neurons(*) Tác giả chỉ ghi là 口过(*) Tế bào thần kinh gương: còn gọi là Miror Neurons
Quý ngài phát thanh: “?”
“Mày biết tại sao tao nói rất bình thường không? Mày không biết đúng không, mày chắc chắn không biết rồi. Nhìn bộ dạng và cách ăn mặc của mày chắc vẫn còn là học sinh cấp ba, rất thích giở mồm mép.Từ sáng đến tối dẩu cái miệng bô lô ba la rồi lại nhìn người khác chướng mắt chính là kiếp sống con người của mày, à không, là niềm vui duy nhất của kiếp sống chuyện ma chứ gì? Cái lũ chỉ chăm chăm mê đắm vẻ ngoài, không để ý học tập. Đúng rồi, mày bảo là dùng sự tích của những chuyện ma khác để thúc đẩy phát sinh sợ hãi đúng không ? Vậy sao không kể chuyện về mình đi?”
“Vì mày không có chuyện gì để nói phải không, cùng lắm là bắt chước người khác khoe khoang mấy câu đại loại như cấu tạo miệng tao khác cấu tạo miệng chúng mày. Miệng chúng mày là miệng, miệng tao là cơ vòng(*) . Tạm thời mày đừng nói, tao biết tám phần là mày nói các loại lý do như che giấu thực lực bản thân, nhưng rốt cuộc vì che giấu hay là vì sự tích của mày chẳng đáng một xu so với người khác thì còn chưa biết.”
Văn Tư Thành sáng mắt, nhục mạ phải để nhục mạ đối phó!
(*) Tế bào thần kinh gương: còn gọi là Miror NeuronsVương Tư Tuệ đeo nút tai lên, âm thanh xung quanh biến mất, lòng dần bình tĩnh lại.(*) Cơ vòng: Cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang
Ban đầu Quý ngài phát thanh tức đến mặt mày trắng bệch, sau đó cười khẩy: “Mày tên Đặng Chung đúng không, tao biết rõ mày từ trong miệng người khác…”
Đặng Chung hít sâu một hơi, híp nửa mắt, khóe môi nhếch lên, phong thái lập tức hết sức gợi đòn. Anh bắt chước giọng điệu nói chuyện của Quý ngài phát thanh.
Miệng Đặng Chung nói liền tù tì y như súng liên thanh, hoàn toàn không cho Quý ngài phát thanh cơ hội chen vào.
Ban đầu Quý ngài phát thanh tức đến mặt mày trắng bệch, sau đó cười khẩy: “Mày tên Đặng Chung đúng không, tao biết rõ mày từ trong miệng người khác…”
Vương Tư Tuệ đang thỉnh thần, không thể để chuyện ma quấy nhiễu!
Đặng Chung ngắt lời cậu ta ngay lập tức: “Làm sao mày có thể biết rõ tao từ miệng đứa khác, thằng đó từng chơi miệng(*) cho tao chưa mà biết rõ tao?”
Nhưng anh không giỏi nói mấy lời nhục mạ, nhai đi nhai lại chỉ có mấy câu.
Văn Tư Thành và Đặng Chung muốn tấn công, nhưng xung quanh bọn họ toàn là vòng vây được tạo từ lưỡi dao. Dù sức lực lớn cỡ nào, chỉ cần chuyện ma kia nói chuyện, lưỡi dao sẽ bay tới vèo vèo, bọn họ không có cách nào tấn công đối phương!
Nhưng anh không giỏi nói mấy lời nhục mạ, nhai đi nhai lại chỉ có mấy câu.Vương Tư Tuệ triệu hồi thần linh thành công, phân thân của thần sắp giáng xuống nơi này.(*) Tác giả chỉ ghi là 口过Đối với kẻ mồm mép thì phải tấn công bằng mồm mép. Lúc nãy, Văn Tư Thành muốn tấn công Quý ngài phát thanh bằng sức lực nhưng không được cậu ta để ý, ngược lại khi anh bắt đầu chửi đổng thì lại chọc trúng điểm G của Quý ngài phát thanh., mình đoán là viết tắt của chữ Quý ngài phát thanh: “Chúng mày là loài người nhỏ bé vừa yếu đuối vừa vô dụng. Mặc dù có được sự trợ giúp của Quan thẩm phán nhưng ngay cả vòng vây bình thường như thế cũng không thoát được, còn muốn đánh bại tao tại lĩnh vực sở trường của tao? Dĩ nhiên trên Kẻ ghi chép viết thế, nhưng miệt thị tao, chúng mày tưởng muốn là làm được à?”口交过Rất giống mấy bà tám bàn tán người khác từ đầu ngõ tới cuối xóm, thích sử dụng mồm mép công kích người khác. Lời nói như dao, hèn gì lưỡi của cậu ta đều là dao, đúng là quá hợp!, có nghĩa là quan hệ bằng miệng =)))
Quý ngài phát thanh: “?”
Quý ngài phát thanh mỉm cười mở miệng. Cậu ta nói chuyện rất khó nghe, không phải là dùng từ tệ hại mà là giọng điệu và bộ dạng lúc nói lý lẽ của cậu ta.
Văn Tư Thành chửi bậy trong lòng, ngầm cảm thán: Đặng cắt cắt không hổ là gia súc, nói chuyện thật trâu bò!
Giọng Vương Tư Tuệ đúng lúc vang lên, lờ mờ hư ảo giống như thánh âm: “Tới rồi.”
Vương Tư Tuệ triệu hồi thần linh thành công, phân thân của thần sắp giáng xuống nơi này.
***
P/s (Zens Zens): Câu hỏi gợi ý Pass từ Chương 21 – 112 : Link
Chương này ông Chung chửi nghe đã ghê?? rất nhiều từ ngữ chuyên ngành nhá rất là chanh chua??
Quá đã luôn anh Chung, đọc tới giờ mới biết anh có tài đấu võ mồm đỉnh cao.
Ban đầu tui nghĩ chị Thiển giỏi mồm mép nhất trong mấy người này, kết hợp với sự lươn lẹo trơ tráo của chị khiến chuyện ma tức chớt.
Nhưng đến nay diện kiến anh Chung mới thấy đỉnh cao mồm mép là như thế nào. Đã giỏi nhục mạ lại còn giàu tri thức nữa chứ.
anh Chung mồm mép đỉnh quá nói một tràng không vấp mà còn tri thức nữa chớ
Uầy đọc mấy chương trước tưởng Đặng Chung chỉ là ăn nói thẳng thắn khó nghe, ai ngờ ảnh lại có biệt tài phun châu ngọc ác tới z :))))))