Cá muối cứu thế – Chương 21

Chương 21

Thật muốn đè anh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Thần âm bay xa. Sau khi nhận được lời thỉnh cầu của tín đồ, một đường liên thông sẽ bắt đầu được dựng nên giữa nơi ở của tín đồ và nơi ở của thần linh.  Bình thường đường liên thông lúc tín đồ triệu hồi không thể nào chịu nổi sức mạnh bản thể của thần linh, chỉ có thể để phân thân đi qua.

Đương nhiên thần linh cũng sẽ không sử dụng bản thể đi đến những thế giới nhỏ kia, như vậy quá mất giá. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.

Nơi bình thường thần linh ở gọi là Thần giới, bên dưới Thần giới là vô số thế giới nhỏ. Một trong những nguồn sức mạnh quan trọng tạo nên sức mạnh thần linh là sức mạnh tín ngưỡng đến từ mỗi thế giới nhỏ. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

Sau khi Vương Tư Tuệ được Chúa cứu thế chọn lựa, thần linh cô chọn tín ngưỡng không phải thần linh có lai lịch quá lớn. Nhóm thần linh sức mạnh không lớn như vậy thường có xác suất đáp ứng triệu hồi cao hơn.

Thần tín ngưỡng của Vương Tư Tuệ là Thần Bùn Vàng, không có tên họ. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Thần linh cấp bậc như ngài không thể có tên họ, thường thần linh có tên có nghĩa là họ sắp có Thần cách(*). Đối với thần linh bình thường mà nói, Thần cách là chuyện xa xôi không thể chạm đến. Bọn họ ở này cứu người của chính mình.

(*) Thần cách: là thứ chứng minh tư cách của một vị thần. Đó sẽ là đồ vật, luồng khí, hào quang hay bất cứ cái gì có thể đại diện cho việc người đó là thần. Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà.

Thn Bùn Vàng va khôngthuc Thn đinīÁnh Sáng liĮva không thucThn đin BóngîTi, thn linhtrung lp nhưângài còn cóĨrt nhiu. Ngàinghe nói nhiuĬthn linh trunglp nht nhnhđưc sc mnhĩtín ngưng īThn đin ÁnhĩSáng, ngài cũnggóp vui nhtđưc không ítloài ngưi đưcgi là ‘ngưi]chơi, đúng làcó th thôngơqua bn hly đưc khôngít sc mnhtín ngưng.

Thế giiính nơi ngưichơi đt chânùti khác viînhng thế giiõnh khác. Đólà mt trongɪnhng thế gii²gc mà Thnmu khai sáng,nhưng s pháttrin li chmnht, thm chíİcòn không bngfthế gii nhmà vài thnòlinh cai qun.à

Nhưng nhvy, bn hmi có đưcvinh quang hinĩti —— cơhi tr thànhÎthn linh làmthuê, loài ngưicó tài đcigì mi cóth ly đưcĩcơ hi nhưļvy.

Thn Bùn Vàngphân ra mtïphân thân ginght mình. Tócĩvà đôi mtmàu bùn vàng,mày rm mtto ging mtĩcu nhóc hotĮbát loài ngưi,chm rãi bưcvào đưng liênũthông.

Mc dù đápÍng li triuìhi ca tínđ, nhưng vitư cách làthn linh, phongũcách và tcđ phi tItn đ tĪrõ thân phnca bn thân.

Bngnhiên mt chùmsáng bc bayăti, nháy mtchém đt phânthân ca ngài.Thn Bùn Vàngļhong ht, làưai?

Ngài nhìn vĺphía ngưi ti.

Đólà mt thnìlinh mà biîvì cp bckhông đ nênngài không thyļrõ mt. Ngưión dáng gy,fmc trưng bào¹màu đen thucùv Thn đinBóng Ti, tócdài màu bcïbuông xõa nhưìthác đ sauđlưng, buc tùytin mt sidây dài ngangeo.

Thn Bùn Vàngíngước mt nhìnİmt đi phương,nhưng ch thyĩhai bên khóeímôi hơi tríxung, ging nhưtâm trng vnóluôn không vuiá.

Ngón cái ngàiđeo mt chiếcnhn th côngìbng g, hpĭdn ánh mtngưi khác.

Không phido chiếc nhnɪkia đp, màêlà chiếc nhnđó đưc toÎtác quá sơsài, hoàn toànkhông tương xngvi thân phnív thn trưcɩmt.

Thn Bùn Vàngĺkhông quen vĩthn này, ngàiich biết thcÍlc và đaòv đi phươngđu hơn hnmình rt nhiu.ĩNgài rt rèìhi đi phươngti sao đtnhiên ra tayĨlàm trái quytc Thn gii.

Hiòxong, ngài lpãtc mun cnòđt đu lưimình cho xong.íQuy tc thnlinh Thngii do Thnõđin Ánh Sánglp ra, thnlinh Thn đinBóng Ti hoànİtoàn xem thưng.õHu như bnh rt ítti Thn gii,đđa phn là mt thếếgii gc khác.

Gii:Không đưc sêcho phép cata đã tĩtin đến thế(gii ta caiíqun, ngươi muncưp sc mnhàtín ngưng ttrong tay ta…ĩsao?”

Li vabuông ra, ThnľBùn Vàng bída suýt naɪqu xung. Scmnh tín ngưngìlà đim giihn ca thnìlinh, nếu cóĩk nào dám:đng vào scmnh tín ngưngca thn linhkhác, thì tcľlà tát thngvào mt điİphương.

Thn Bùn Vànglp bp: “Hãynghe ta giiâthích

Ngài nóiótrong thế giica đi phươngɪcó mt tínòđ ca ngài,s lưng tínđ ca ngàikhông nhiu, vì¹vy lúc tín³đ gp khókhăn thì hunhư đu sïra tay tràgiúp. Ln này,Ingài cm ngóđưc tín đlâm vào tìnhÍtrng vô cùngnguy him cho]nên mi munđến thế giiĩđó.

Lúc Thn Bùn{Vàng nói đếnăcâu “Tín đĩca ta rtòít, ch có³vài nghìn ngưi, áp sutthp trên ngưiļGii lưn vòng.

ThníBùn Vàng: “Đaìv như ngàichc chn khôngícn tn sc{lo lng slưng tín đ,t hn tínđ ca ngàinhiu không đếmìxu.”

Gii: “…í

Thn Bùn Vàngįnnh nt: “Nhtĺđnh tín đ°ca ngài cck ưu tú.”

Gii: “…

ThnBùn Vàng khôngh biết mìnhĮđang khiêu vũâtrên bãi mìnĮca Gii, ngàiìnhìn xung quanh[đnh tìm cơhi b chy.ĬCh cn gnđây có bùnvàng, ngài cóìth chy trnïngay lp tc.

Nhưngêngay lúc ThnBùn Vàng spđp lên vũngbùn, c áoĩđng sau bngb ngưi taàtúm ly: “Khôngɩphi ngươi munđi cu tínļđ sao? Saokhông đi?”

ThnBùn Vàng ngưngngùng cưi: “PhânÎthân đã mt,ta không thbiến ra cáiíth hai…

Giinh nhàng nói:Không sao, tacó th mangbn th cangươi đi.”

NgàiЇtúm Thn BùnVàng bưc vàofđưng liên thôngíyếu t, giơ,tay vy mtãcái, cng cđưng liên thôngïlung lay spđ. Gii phiđđi thu hi,dc vng Cĩchp đã thctnh kia camình.

Nơi ngài điÍqua đ liİánh sao lp¹lánh.

Thn Bùn Vàngđt nhiên xut¸hin giaĪVương Tư Tu,íĐng Chung, VănĪTư Thành vàQuý ngài phátĩthanh. Đúng lúc,đôi bên đang³đánh nhau.

Quý ngàiphát thanh phóng¸lưi dao, Văn[Tư Thành vàĐng Chung vungădao thái, toànļb đòn tncông đu phithng lên ngưi:Thn Bùn Vàng.

ThnfBùn Vàng: “…ĩ

Mc dù ngàiıkhông đau, nhưngb th kļquc cm sâuvào ngưi nhưvy thì tâm¸trng cũng khóímà tt ni.

VănTư Thành: “Đâyĩlà thn linhh?”

Trưc đâylúc Thn BùnêVàng xut hinđu là oình không thyīrõ mt, màlúc này liílà thc thhoàn toàn.

Đây làõln đu tiên[Vương Tư Tuĩnhìn thy toàníthân Thn Bùn³Vàng, cô kính:cn ngưc nhìnīthần linh.

Thn linhdù sao cũngĩlà thn linh,b dng khôngĩđáng tin, nhưnggii quyết chuynma li cck đáng tin.

ThnBùn Vàng đánhQuý ngài phátthanh té spímt hai baãln, nhưng khôngcó đánh chết.(Ngài không ng)tín đ khn}cp triu hi³ngài đ điđi phó thýd dàng nhưèvy. Ngài cònútưng là sinhvt bán thngì ch… rtcuc li làIlinh hn nhân{loi tm thưng.

Ngàiùxut ra thcİlc hùng mnhɪkhiến Vương TưíTu càng thêmsùng bái, scįmnh tín ngưngthun khiết cunơcun tràn vàoýcơ th ngài.

Tínđ càng tínngưng tuyt đi,èsc mnh tín]ngưng cung cpêcàng thun khiết,õnói mt tínđ như vycó th đíli nghìn vntín đ cũngòkhông ngoa.

Đó cũngïlà nguyên nhânthn linh sthu nhn tínîđ ưu túЇlàm thn bcimang theo bên)ngưi.

Thần Bùn Vàng thận trọng nhìn về phía Vương Tư Tuệ, không hề tỏ vẻ kích động như thần linh cấp thấp khi hút được sức mạnh tín ngưỡng loại này. Ngài mở miệng nói: “Thỉnh cầu của ngươi đã thành.”

Cô phải tìm chuyện ma trong thư viện, nhưng đi khắp nơi trong này vẫn không tìm được tung tích chuyện ma.

Hơi thở cô bất chợt chậm lại, chỉ sợ hủy đi cảnh đẹp như họa trước mắt.

Ngài chầm chậm đi tới vách tường, sử dụng thần thuật biến ra đường liên thông trở về Thần giới.

Thần Bùn Vàng cố ý bày ra dáng dấp kiêu ngạo của thần linh, để lại một bóng lưng cao lớn cho tín đồ.

Thần Bùn Vàng sửng sốt trừng vách tường.

Thần Bùn Vàng cố ý bày ra dáng dấp kiêu ngạo của thần linh, để lại một bóng lưng cao lớn cho tín đồ.

Ngài lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đốm sáng màu bạc nhanh chóng tắt đi.

Giới: Tín đồ này của ta quá hoang dã rồi.

“Cốp ——”

Vân Thiển đeo mắt kính, vịn lan can cầu thang, nghiêng người về trước lấy bìa sách đỏ tươi trên giá.

Giới: “…”

Văn Tư Thành và Đặng Chung trầm mặc nhìn vị thần bưng trán kêu gào sau khi đâm đầu vào tường. Đây là thần linh sao, đúng là lợi hại, người thường chẳng thể nào đập đầu mình tới mức này.

Đáng tiếc Tống Hành Chỉ quá nhỏ… Xuất phát từ đạo đức con người bình thường, cô có thích cũng không xuống tay được.

Vương Tư Tuệ hoang mang bước lên: “Ngài không sao chứ?!”

Người phụ nữ tên là Đặng Lan Lan, người đàn ông tên là Lý Duy.

Thần Bùn Vàng sửng sốt trừng vách tường.

Giới chạm lên vết cắt trên vách tường, nhắm đôi mắt suy tư, cơ thể nhạt dần trong không khí, đi tới nơi khác.

Khốn thật, tên thần linh mang bản thể ngài tới thế giới này đã đóng toàn bộ đường liên thông từ thế giới này đến thế giới khác.

Chỗ này là thư viện. Khác với thư viện bình thường, giá sách nơi này rất cao, kéo dài từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, người tìm sách bắt buộc phải nhờ vào cầu thang di động trước giá sách.

(*) Cosplay

Giới không biết Thần Bùn Vàng đang lén mắng mình, ngài đang lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt cảm ứng vị trí hiện tại của dục vọng Cố chấp.

Mặc dù cách rất xa, nhưng cô cũng có thể thấy rõ diện mạo đối phương.

Cảm ứng không được, ngài chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng vàng trong mắt chuyển động, lập tức cơ thể xuất hiện tại một nơi dưới lòng đất.

Chỉ cần ngài muốn, loài người sẽ không thể nhìn thấy ngài.

Vân Thiển và Thiên Hành Kiện chia nhau ra. Lúc thăm dò thư viện, một bức tường đột nhiên xuất hiện chắn giữa bọn họ, khiến bọn họ tách khỏi nhau.

Giới nhìn một người phụ nữ mỉm cười dịu dàng bóc tách cơ thể một linh hồn đã hóa thực thể, người đàn ông sau lưng cô ta nằm xụi lơ trên vũng nước dưới đất.

Khốn thật, tên thần linh mang bản thể ngài tới thế giới này đã đóng toàn bộ đường liên thông từ thế giới này đến thế giới khác.

Ngài có thể nghe thấy tiếng lòng của hai người, không cần mất nhiều thời gian đã biết thân phận cả hai.

【Thật muốn đè anh!】

Văn Tư Thành và Đặng Chung trầm mặc nhìn vị thần bưng trán kêu gào sau khi đâm đầu vào tường. Đây là thần linh sao, đúng là lợi hại, người thường chẳng thể nào đập đầu mình tới mức này.

Người phụ nữ tên là Đặng Lan Lan, người đàn ông tên là Lý Duy.

Thần Bùn Vàng thận trọng nhìn về phía Vương Tư Tuệ, không hề tỏ vẻ kích động như thần linh cấp thấp khi hút được sức mạnh tín ngưỡng loại này. Ngài mở miệng nói: “Thỉnh cầu của ngươi đã thành.”

Dục vọng Cố chấp từng tới đây nhưng đã rời đi.

(*) Cosplay

Dục vọng Cố chấp từng tới đây nhưng đã rời đi.

Giới hờ hững nhìn lướt qua mảnh vụn thi thể dưới đất, cơ thể dịch chuyển, xuất hiện ở một nơi khác.

Hiện giờ chỉ còn lại một mình Vân Thiển. Thư viện rộng lớn, ánh đèn tù mù, không hề có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở của cô.

Người bản xứ trong phòng ăn trốn hết xuống tầng hầm, dục vọng Cố chấp từng ở chỗ này một thời gian dài, mùi dục vọng để lại nồng đậm… Nó muốn cô gái kia đến thế sao?

Giới không biết Thần Bùn Vàng đang lén mắng mình, ngài đang lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt cảm ứng vị trí hiện tại của dục vọng Cố chấp.

Giới chạm lên vết cắt trên vách tường, nhắm đôi mắt suy tư, cơ thể nhạt dần trong không khí, đi tới nơi khác.

Cảm ứng không được, ngài chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng vàng trong mắt chuyển động, lập tức cơ thể xuất hiện tại một nơi dưới lòng đất.

Chỗ này là thư viện. Khác với thư viện bình thường, giá sách nơi này rất cao, kéo dài từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, người tìm sách bắt buộc phải nhờ vào cầu thang di động trước giá sách.

Vương Tư Tuệ hoang mang bước lên: “Ngài không sao chứ?!”

Vân Thiển và Thiên Hành Kiện chia nhau ra. Lúc thăm dò thư viện, một bức tường đột nhiên xuất hiện chắn giữa bọn họ, khiến bọn họ tách khỏi nhau.

Tay cô chợt khựng lại, một người thanh niên mặc áo bào đen đang lơ lửng đằng sau giá sách.

Bọn họ dự định đi đường vòng tụ họp, không ngờ càng đi càng xa. Định vị đồng hồ trên tay cho thấy bọn họ đang ở hai nơi khác nhau.

Mà người trước mặt này mang khuôn mặt Tống Hành Chỉ sau khi thoát khỏi vẻ thiếu niên. Đường nét cởi bỏ sự ngây ngô, càng hiện rõ sự lạnh lùng, chỉ có khí chất yếu đuối mong manh của mỹ nhân ốm yếu thì vẫn như cũ.

Vân Thiển cho rằng dưới môi trường chịu áp lực quá lớn, cộng với bệnh cũ nên  cô mới tưởng tượng ra một Tống Hành Chỉ phiên bản thành niên mặc áo choàng tắm cổ chữ V xẻ tà cao, đội tóc giả giống như đang chơi cos(*), đi kèm hiệu ứng làm đẹp đặc biệt bằng ánh sáng mờ ảo.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn diện tích thư viện trên bản đồ, vị trí hiện tại của Thiên Hành Kiện chắc chắn không còn nằm trong thư viện.

Hiện giờ chỉ còn lại một mình Vân Thiển. Thư viện rộng lớn, ánh đèn tù mù, không hề có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở của cô.

Vân Thiển từng nói với Tống Hành Chỉ mỗi một điểm trên người cậu đều đúng gu của cô, câu đó là thật.

Cô phải tìm chuyện ma trong thư viện, nhưng đi khắp nơi trong này vẫn không tìm được tung tích chuyện ma.

Bỗng khóe mắt cô liếc thấy một mảng màu đỏ trên giá sách, màu đỏ kia tươi đến mức thu hút cô giữa một đống mosaic.

Bọn họ dự định đi đường vòng tụ họp, không ngờ càng đi càng xa. Định vị đồng hồ trên tay cho thấy bọn họ đang ở hai nơi khác nhau.

Vân Thiển đeo mắt kính, vịn lan can cầu thang, nghiêng người về trước lấy bìa sách đỏ tươi trên giá.

Tay cô chợt khựng lại, một người thanh niên mặc áo bào đen đang lơ lửng đằng sau giá sách.

Mặc dù cách rất xa, nhưng cô cũng có thể thấy rõ diện mạo người đó.

Hơi thở cô bất chợt chậm lại, chỉ sợ hủy đi cảnh đẹp như họa trước mắt.

“Cốp ——”

Vân Thiển từng nói với Tống Hành Chỉ mỗi một điểm trên người cậu đều đúng gu của cô, câu đó là thật.

Đáng tiếc Tống Hành Chỉ quá nhỏ… Xuất phát từ đạo đức con người bình thường, cô có thích cũng không xuống tay được.

Ngài chầm chậm đi tới vách tường, sử dụng thần thuật biến ra đường liên thông trở về Thần giới.

Mà người trước mặt này mang khuôn mặt Tống Hành Chỉ sau khi thoát khỏi vẻ thiếu niên. Đường nét cởi bỏ sự ngây ngô, càng hiện rõ sự lạnh lùng, chỉ có khí chất yếu đuối mong manh của mỹ nhân ốm yếu thì vẫn như cũ.

Chỉ cần ngài muốn, loài người sẽ không thể nhìn thấy ngài.

Đôi mắt màu vàng nhạt và độ cong của khóe môi trễ xuống toát lên vẻ bất cần và xa cách. Đường cong xương quai xanh nơi cổ áo bào đen đan chéo như ẩn như hiện, một sợi tóc trắng lẳng lặng nằm trên xương quai xanh, ngăn cản tầm mắt, khiến người khác muốn gạt nó ra.

Vân Thiển quan sát toàn bộ cơ thể người kia từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại chỗ đường nét hàm dưới căng chặt, tràn đầy cảm giác cấm dục. Khao khát trong mắt cô không hề che đậy, dục vọng tuôn trào, nghìn lời vạn chữ cuối cùng hóa thành bốn chữ.

“Bậc thang thư viện thứ mười ba —— trước khi thư viện xây dựng, trên tầng cao nhất có một phòng mỹ thuật…”

【Thật muốn đè anh!】

Ngài có thể nghe thấy tiếng lòng của hai người, không cần mất nhiều thời gian đã biết thân phận cả hai.

Giới: “…”

Ngài lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đốm sáng màu bạc nhanh chóng tắt đi.

Vân Thiển cho rằng dưới môi trường chịu áp lực quá lớn, cộng với bệnh cũ nên  cô mới tưởng tượng ra một Tống Hành Chỉ phiên bản thành niên mặc áo choàng tắm cổ chữ V xẻ tà cao, đội tóc giả giống như đang chơi cos(*), đi kèm hiệu ứng làm đẹp đặc biệt bằng ánh sáng mờ ảo.

Bỗng khóe mắt cô liếc thấy một mảng màu đỏ trên giá sách, màu đỏ kia tươi đến mức thu hút cô giữa một đống mosaic.

Người bản xứ trong phòng ăn trốn hết xuống tầng hầm, dục vọng Cố chấp từng ở chỗ này một thời gian dài, mùi dục vọng để lại nồng đậm… Nó muốn cô gái kia đến thế sao?Dục vọng Cố chấp từng tới đây nhưng đã rời đi.Vân Thiển từng nói với Tống Hành Chỉ mỗi một điểm trên người cậu đều đúng gu của cô, câu đó là thật.(*) Cosplay

Đôi mắt màu vàng nhạt và độ cong của khóe môi trễ xuống toát lên vẻ bất cần và xa cách. Đường cong xương quai xanh nơi cổ áo bào đen đan chéo như ẩn như hiện, một sợi tóc trắng lẳng lặng nằm trên xương quai xanh, ngăn cản tầm mắt, khiến người khác muốn gạt nó ra.

Dù sao cô cũng không thể thấy rõ khuôn mặt ngoài một mét, trừ khi là ảo giác. Trước đây lúc mắc bệnh từng có tình trạng tượng tự, cô cũng chẳng để chuyện này trong lòng.

Vân Thiển ném suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục lấy quyển sách bìa đỏ xuống, lật ra.

“Bậc thang thư viện thứ mười ba —— trước khi thư viện xây dựng, trên tầng cao nhất có một phòng mỹ thuật…”

Vân Thiển quan sát toàn bộ cơ thể đối phương từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại chỗ đường nét hàm dưới căng chặt, tràn đầy cảm giác cấm dục. Khao khát trong mắt cô không hề che đậy, dục vọng tuôn trào, nghìn lời vạn chữ cuối cùng hóa thành bốn chữ.

***

Thần Bùn Vàng cố ý bày ra dáng dấp kiêu ngạo của thần linh, để lại một bóng lưng cao lớn cho tín đồ.Tác giả có lời muốn nói:

Giới: Tín đồ này của ta quá hoang dã rồi.

4.7 15 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

21 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thùy Linh
Thùy Linh
2 Năm Cách đây

Giới cạn lời với tín đồ luôn?? ai bảo sắc của anh rớt vô chị ấy chứ?

21
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!