Chương 21
Thật muốn đè anh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thần âm bay xa. Sau khi nhận được lời thỉnh cầu của tín đồ, một đường liên thông sẽ bắt đầu được dựng nên giữa nơi ở của tín đồ và nơi ở của thần linh. Bình thường đường liên thông lúc tín đồ triệu hồi không thể nào chịu nổi sức mạnh bản thể của thần linh, chỉ có thể để phân thân đi qua.
Đương nhiên thần linh cũng sẽ không sử dụng bản thể đi đến những thế giới nhỏ kia, như vậy quá mất giá. Mà chính là trong chớp nhoáng này trì đốn.
Nơi bình thường thần linh ở gọi là Thần giới, bên dưới Thần giới là vô số thế giới nhỏ. Một trong những nguồn sức mạnh quan trọng tạo nên sức mạnh thần linh là sức mạnh tín ngưỡng đến từ mỗi thế giới nhỏ. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
Sau khi Vương Tư Tuệ được Chúa cứu thế chọn lựa, thần linh cô chọn tín ngưỡng không phải thần linh có lai lịch quá lớn. Nhóm thần linh sức mạnh không lớn như vậy thường có xác suất đáp ứng triệu hồi cao hơn.
Thần tín ngưỡng của Vương Tư Tuệ là Thần Bùn Vàng, không có tên họ. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Thần linh cấp bậc như ngài không thể có tên họ, thường thần linh có tên có nghĩa là họ sắp có Thần cách(*). Đối với thần linh bình thường mà nói, Thần cách là chuyện xa xôi không thể chạm đến. Bọn họ ở này cứu người của chính mình.
(*) Thần cách: là thứ chứng minh tư cách của một vị thần. Đó sẽ là đồ vật, luồng khí, hào quang hay bất cứ cái gì có thể đại diện cho việc người đó là thần. Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà.
Thần Bùn Vàng vừa khôngỳthuộc Thần điệnīÁnh Sáng lạiĮvừa không thuộcịThần điện BóngîTối, thần linhḻtrung lập nhưângài còn cóĨrất nhiều. Ngàiầnghe nói nhiềuĬthần linh trungẽlập nhặt nhạnhịđược sức mạnhĩtín ngưỡng ởīThần điện ÁnhĩSáng, ngài cũngịgóp vui nhặtἴđược không ít‹loài người đượcỉgọi là ‘người]chơi’, đúng làỏcó thể thôngơqua bọn họậlấy được khôngốít sức mạnhẻtín ngưỡng.
Thế giớiínhỏ nơi ngườiỉchơi đặt chânùtới khác vớiînhững thế giớiõnhỏ khác. Đóḷlà một trongɪnhững thế giới²gốc mà Thầnộmẫu khai sáng,ầnhưng sự phátỹtriển lại chậmịnhất, thậm chíİcòn không bằngfthế giới nhỏỹmà vài thầnòlinh cai quản.à
Nhưng nhờỵvậy, bọn họἶmới có đượcỉvinh quang hiệnĩtại —— cơἴhội trở thànhÎthần linh làmỏthuê, loài ngườiἳcó tài đứcigì mới cóỡthể lấy đượcĩcơ hội nhưļvậy.
Thần Bùn Vàngỳphân ra mộtïphân thân giốngửhệt mình. Tócĩvà đôi mắtḹmàu bùn vàng,ἳmày rậm mắtằto giống mộtĩcậu nhóc hoạtĮbát loài người,ḻchậm rãi bướcắvào đường liênũthông.
Mặc dù đápÍứng lời triệuìhồi của tínẹđồ, nhưng vớiỗtư cách làἵthần linh, phongũcách và tốcỉđộ phải từItốn để tỏĪrõ thân phậnỉcủa bản thân.
Bỗngỉnhiên một chùmặsáng bạc bayătới, nháy mắtỵchém đứt phânịthân của ngài.ạThần Bùn Vàngļhoảng hốt, làưai?
Ngài nhìn vềĺphía người tới.
Đóḹlà một thầnìlinh mà bởiîvì cấp bậcḹkhông đủ nênểngài không thấyļrõ mặt. Ngườiónọ dáng gầy,fmặc trường bào¹màu đen thuộcùvề Thần điệnởBóng Tối, tócữdài màu bạcïbuông xõa nhưìthác đổ sauđlưng, buộc tùyẳtiện một sợi‹dây dài ngangốeo.
Thần Bùn Vàngíngước mắt nhìnİmặt đối phương,ổnhưng chỉ thấyĩhai bên khóeímôi hơi trễíxuống, giống nhưắtâm trạng vẫnóluôn không vuiá.
Ngón cái ngàiợđeo một chiếcảnhẫn thủ côngìbằng gỗ, hấpĭdẫn ánh mắtổngười khác.
Không phảiỹdo chiếc nhẫnɪkia đẹp, màêlà chiếc nhẫnἶđó được tạoÎtác quá sơẳsài, hoàn toànἴkhông tương xứngḽvới thân phậnívị thần trướcɩmắt.
Thần Bùn Vàngĺkhông quen vịĩthần này, ngàiichỉ biết thựcÍlực và địaòvị đối phươngẳđều hơn hẳnἷmình rất nhiều.ĩNgài rụt rèìhỏi đối phươngệtại sao độtổnhiên ra tayĨlàm trái quyịtắc Thần giới.
Hỏiòxong, ngài lậpãtức muốn cắnòđứt đầu lưỡiỹmình cho xong.íQuy tắc thầnởlinh ở Thầnựgiới do Thầnõđiện Ánh Sángằlập ra, thầnỉlinh Thần điệnịBóng Tối hoànİtoàn xem thường.õHầu như bọnẽhọ rất ítḷtới Thần giới,đđa phần làậở một thếếgiới gốc khác.
Giới:ẫ“Không được sựêcho phép củaỹta đã tựĩtiện đến thế(giới ta caiíquản, ngươi muốnểcướp sức mạnhàtín ngưỡng từắtrong tay ta…ĩsao?”
Lời vừaầbuông ra, ThầnľBùn Vàng bịídọa suýt nữaɪquỵ xuống. Sứcủmạnh tín ngưỡngìlà điểm giớiịhạn của thầnìlinh, nếu cóĩkẻ nào dám:động vào sứcἵmạnh tín ngưỡngỳcủa thần linhừkhác, thì tứcľlà tát thẳngỏvào mặt đốiİphương.
Thần Bùn Vàngấlắp bắp: “Hãyốnghe ta giảiâthích…”
Ngài nóiótrong thế giớiộcủa đối phươngɪcó một tínòđồ của ngài,ặsố lượng tínứđồ của ngàiἷkhông nhiều, vì¹vậy lúc tín³đồ gặp khóỉkhăn thì hầuỉnhư đều sẽïra tay trợàgiúp. Lần này,Ingài cảm ứngóđược tín đồụlâm vào tìnhÍtrạng vô cùngἳnguy hiểm cho]nên mới muốnệđến thế giớiĩđó.
Lúc Thần Bùn{Vàng nói đếnăcâu “Tín đồĩcủa ta rấtòít, chỉ có³vài nghìn người”ỗ, áp suấtỉthấp trên ngườiļGiới lượn vòng.
ThầníBùn Vàng: “Địaìvị như ngàiớchắc chắn khôngícần tốn sức{lo lắng sốửlượng tín đồ,ậắt hẳn tínỉđồ của ngàiḹnhiều không đếmìxuể.”
Giới: “…”í
Thần Bùn Vàngįnịnh nọt: “Nhấtĺđịnh tín đồ°của ngài cựcἴkỳ ưu tú.”ỉ
Giới: “…”
ThầnửBùn Vàng khôngứhề biết mìnhĮđang khiêu vũâtrên bãi mìnĮcủa Giới, ngàiìnhìn xung quanh[định tìm cơữhội bỏ chạy.ĬChỉ cần gầnẹđây có bùn‹vàng, ngài cóìthể chạy trốnïngay lập tức.
Nhưngêngay lúc ThầnἷBùn Vàng sắpỷđạp lên vũngẻbùn, cổ áoĩđằng sau bỗngảbị người taàtúm lấy: “Khôngɩphải ngươi muốnờđi cứu tínļđồ sao? Saoạkhông đi?”
ThầnựBùn Vàng ngượngỹngùng cười: “PhânÎthân đã mất,ừta không thểằbiến ra cáiíthứ hai…”
Giớiỉnhẹ nhàng nói:ệ“Không sao, taἲcó thể mangổbản thể củaịngươi đi.”
NgàiЇtúm Thần BùnỳVàng bước vàofđường liên thôngíyếu ớt, giơ,tay vẫy mộtãcái, củng cốḹđường liên thôngïlung lay sắpằđổ. Giới phảiđđi thu hồi,dục vọng Cốĩchấp đã thứcịtỉnh kia củaỳmình.
Nơi ngài điÍqua để lạiİánh sao lấp¹lánh.
Thần Bùn Vàngấđột nhiên xuất¸hiện ở giữaĪVương Tư Tuệ,íĐặng Chung, VănĪTư Thành vàỉQuý ngài phátĩthanh. Đúng lúc,ẳđôi bên đang³đánh nhau.
Quý ngàiẵphát thanh phóng¸lưỡi dao, Văn[Tư Thành vàἴĐặng Chung vungădao thái, toànļbộ đòn tấnἲcông đều phiỏthẳng lên người:Thần Bùn Vàng.
ThầnfBùn Vàng: “…”ĩ
Mặc dù ngàiıkhông đau, nhưngỏbị thứ kỳļquặc cắm sâuựvào người nhưḷvậy thì tâm¸trạng cũng khóímà tốt nổi.
Văn‹Tư Thành: “Đâyĩlà thần linhỵhả?”
Trước đâyỡlúc Thần BùnêVàng xuất hiệnỉđều là ảoìảnh không thấyīrõ mặt, màẳlúc này lạiílà thực thểừhoàn toàn.
Đây làõlần đầu tiên[Vương Tư Tuệĩnhìn thấy toàníthân Thần Bùn³Vàng, cô kính:cẩn ngước nhìnīthần linh.
Thần linhḽdù sao cũngĩlà thần linh,ỷbộ dạng khôngĩđáng tin, nhưngửgiải quyết chuyệnồma lại cựcỉkỳ đáng tin.
ThầnừBùn Vàng đánhỳQuý ngài phátịthanh té sấpímặt hai baãlần, nhưng khôngậcó đánh chết.(Ngài không ngờ)tín đồ khẩn}cấp triệu hồi³ngài để điầđối phó thứýdễ dàng nhưèvậy. Ngài cònútưởng là sinhỵvật bán thầnậgì chứ… rốtầcuộc lại làIlinh hồn nhân{loại tầm thường.
Ngàiùxuất ra thựcİlực hùng mạnhɪkhiến Vương TưíTuệ càng thêmẹsùng bái, sứcįmạnh tín ngưỡngợthuần khiết cuồnơcuộn tràn vàoýcơ thể ngài.
Tínỉđồ càng tínỵngưỡng tuyệt đối,èsức mạnh tín]ngưỡng cung cấpêcàng thuần khiết,õnói một tínỉđồ như vậyảcó thể đọílại nghìn vạnữtín đồ cũngòkhông ngoa.
Đó cũngïlà nguyên nhânứthần linh sẽịthu nhận tínîđồ ưu túЇlàm thần bộcimang theo bên)người.
Thần Bùn Vàng thận trọng nhìn về phía Vương Tư Tuệ, không hề tỏ vẻ kích động như thần linh cấp thấp khi hút được sức mạnh tín ngưỡng loại này. Ngài mở miệng nói: “Thỉnh cầu của ngươi đã thành.”
Cô phải tìm chuyện ma trong thư viện, nhưng đi khắp nơi trong này vẫn không tìm được tung tích chuyện ma.
Hơi thở cô bất chợt chậm lại, chỉ sợ hủy đi cảnh đẹp như họa trước mắt.
Ngài chầm chậm đi tới vách tường, sử dụng thần thuật biến ra đường liên thông trở về Thần giới.
Thần Bùn Vàng cố ý bày ra dáng dấp kiêu ngạo của thần linh, để lại một bóng lưng cao lớn cho tín đồ.
Thần Bùn Vàng sửng sốt trừng vách tường.
Thần Bùn Vàng cố ý bày ra dáng dấp kiêu ngạo của thần linh, để lại một bóng lưng cao lớn cho tín đồ.
Ngài lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đốm sáng màu bạc nhanh chóng tắt đi.
Giới: Tín đồ này của ta quá hoang dã rồi.
“Cốp ——”
Vân Thiển đeo mắt kính, vịn lan can cầu thang, nghiêng người về trước lấy bìa sách đỏ tươi trên giá.
Giới: “…”
Văn Tư Thành và Đặng Chung trầm mặc nhìn vị thần bưng trán kêu gào sau khi đâm đầu vào tường. Đây là thần linh sao, đúng là lợi hại, người thường chẳng thể nào đập đầu mình tới mức này.
Đáng tiếc Tống Hành Chỉ quá nhỏ… Xuất phát từ đạo đức con người bình thường, cô có thích cũng không xuống tay được.
Vương Tư Tuệ hoang mang bước lên: “Ngài không sao chứ?!”
Người phụ nữ tên là Đặng Lan Lan, người đàn ông tên là Lý Duy.
Thần Bùn Vàng sửng sốt trừng vách tường.
Giới chạm lên vết cắt trên vách tường, nhắm đôi mắt suy tư, cơ thể nhạt dần trong không khí, đi tới nơi khác.
Khốn thật, tên thần linh mang bản thể ngài tới thế giới này đã đóng toàn bộ đường liên thông từ thế giới này đến thế giới khác.
Chỗ này là thư viện. Khác với thư viện bình thường, giá sách nơi này rất cao, kéo dài từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, người tìm sách bắt buộc phải nhờ vào cầu thang di động trước giá sách.
(*) Cosplay
Giới không biết Thần Bùn Vàng đang lén mắng mình, ngài đang lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt cảm ứng vị trí hiện tại của dục vọng Cố chấp.
Mặc dù cách rất xa, nhưng cô cũng có thể thấy rõ diện mạo đối phương.
Cảm ứng không được, ngài chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng vàng trong mắt chuyển động, lập tức cơ thể xuất hiện tại một nơi dưới lòng đất.
Chỉ cần ngài muốn, loài người sẽ không thể nhìn thấy ngài.
Vân Thiển và Thiên Hành Kiện chia nhau ra. Lúc thăm dò thư viện, một bức tường đột nhiên xuất hiện chắn giữa bọn họ, khiến bọn họ tách khỏi nhau.
Giới nhìn một người phụ nữ mỉm cười dịu dàng bóc tách cơ thể một linh hồn đã hóa thực thể, người đàn ông sau lưng cô ta nằm xụi lơ trên vũng nước dưới đất.
Khốn thật, tên thần linh mang bản thể ngài tới thế giới này đã đóng toàn bộ đường liên thông từ thế giới này đến thế giới khác.
Ngài có thể nghe thấy tiếng lòng của hai người, không cần mất nhiều thời gian đã biết thân phận cả hai.
【Thật muốn đè anh!】
Văn Tư Thành và Đặng Chung trầm mặc nhìn vị thần bưng trán kêu gào sau khi đâm đầu vào tường. Đây là thần linh sao, đúng là lợi hại, người thường chẳng thể nào đập đầu mình tới mức này.
Người phụ nữ tên là Đặng Lan Lan, người đàn ông tên là Lý Duy.
Thần Bùn Vàng thận trọng nhìn về phía Vương Tư Tuệ, không hề tỏ vẻ kích động như thần linh cấp thấp khi hút được sức mạnh tín ngưỡng loại này. Ngài mở miệng nói: “Thỉnh cầu của ngươi đã thành.”
Dục vọng Cố chấp từng tới đây nhưng đã rời đi.
(*) Cosplay
Dục vọng Cố chấp từng tới đây nhưng đã rời đi.
Giới hờ hững nhìn lướt qua mảnh vụn thi thể dưới đất, cơ thể dịch chuyển, xuất hiện ở một nơi khác.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình Vân Thiển. Thư viện rộng lớn, ánh đèn tù mù, không hề có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở của cô.
Người bản xứ trong phòng ăn trốn hết xuống tầng hầm, dục vọng Cố chấp từng ở chỗ này một thời gian dài, mùi dục vọng để lại nồng đậm… Nó muốn cô gái kia đến thế sao?
Giới không biết Thần Bùn Vàng đang lén mắng mình, ngài đang lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt cảm ứng vị trí hiện tại của dục vọng Cố chấp.
Giới chạm lên vết cắt trên vách tường, nhắm đôi mắt suy tư, cơ thể nhạt dần trong không khí, đi tới nơi khác.
Cảm ứng không được, ngài chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng vàng trong mắt chuyển động, lập tức cơ thể xuất hiện tại một nơi dưới lòng đất.
Chỗ này là thư viện. Khác với thư viện bình thường, giá sách nơi này rất cao, kéo dài từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, người tìm sách bắt buộc phải nhờ vào cầu thang di động trước giá sách.
Vương Tư Tuệ hoang mang bước lên: “Ngài không sao chứ?!”
Vân Thiển và Thiên Hành Kiện chia nhau ra. Lúc thăm dò thư viện, một bức tường đột nhiên xuất hiện chắn giữa bọn họ, khiến bọn họ tách khỏi nhau.
Tay cô chợt khựng lại, một người thanh niên mặc áo bào đen đang lơ lửng đằng sau giá sách.
Bọn họ dự định đi đường vòng tụ họp, không ngờ càng đi càng xa. Định vị đồng hồ trên tay cho thấy bọn họ đang ở hai nơi khác nhau.
Mà người trước mặt này mang khuôn mặt Tống Hành Chỉ sau khi thoát khỏi vẻ thiếu niên. Đường nét cởi bỏ sự ngây ngô, càng hiện rõ sự lạnh lùng, chỉ có khí chất yếu đuối mong manh của mỹ nhân ốm yếu thì vẫn như cũ.
Vân Thiển cho rằng dưới môi trường chịu áp lực quá lớn, cộng với bệnh cũ nên cô mới tưởng tượng ra một Tống Hành Chỉ phiên bản thành niên mặc áo choàng tắm cổ chữ V xẻ tà cao, đội tóc giả giống như đang chơi cos(*), đi kèm hiệu ứng làm đẹp đặc biệt bằng ánh sáng mờ ảo.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn diện tích thư viện trên bản đồ, vị trí hiện tại của Thiên Hành Kiện chắc chắn không còn nằm trong thư viện.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình Vân Thiển. Thư viện rộng lớn, ánh đèn tù mù, không hề có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở của cô.
Vân Thiển từng nói với Tống Hành Chỉ mỗi một điểm trên người cậu đều đúng gu của cô, câu đó là thật.
Cô phải tìm chuyện ma trong thư viện, nhưng đi khắp nơi trong này vẫn không tìm được tung tích chuyện ma.
Bỗng khóe mắt cô liếc thấy một mảng màu đỏ trên giá sách, màu đỏ kia tươi đến mức thu hút cô giữa một đống mosaic.
Bọn họ dự định đi đường vòng tụ họp, không ngờ càng đi càng xa. Định vị đồng hồ trên tay cho thấy bọn họ đang ở hai nơi khác nhau.
Vân Thiển đeo mắt kính, vịn lan can cầu thang, nghiêng người về trước lấy bìa sách đỏ tươi trên giá.
Tay cô chợt khựng lại, một người thanh niên mặc áo bào đen đang lơ lửng đằng sau giá sách.
Mặc dù cách rất xa, nhưng cô cũng có thể thấy rõ diện mạo người đó.
Hơi thở cô bất chợt chậm lại, chỉ sợ hủy đi cảnh đẹp như họa trước mắt.
“Cốp ——”
Vân Thiển từng nói với Tống Hành Chỉ mỗi một điểm trên người cậu đều đúng gu của cô, câu đó là thật.
Đáng tiếc Tống Hành Chỉ quá nhỏ… Xuất phát từ đạo đức con người bình thường, cô có thích cũng không xuống tay được.
Ngài chầm chậm đi tới vách tường, sử dụng thần thuật biến ra đường liên thông trở về Thần giới.
Mà người trước mặt này mang khuôn mặt Tống Hành Chỉ sau khi thoát khỏi vẻ thiếu niên. Đường nét cởi bỏ sự ngây ngô, càng hiện rõ sự lạnh lùng, chỉ có khí chất yếu đuối mong manh của mỹ nhân ốm yếu thì vẫn như cũ.
Chỉ cần ngài muốn, loài người sẽ không thể nhìn thấy ngài.
Đôi mắt màu vàng nhạt và độ cong của khóe môi trễ xuống toát lên vẻ bất cần và xa cách. Đường cong xương quai xanh nơi cổ áo bào đen đan chéo như ẩn như hiện, một sợi tóc trắng lẳng lặng nằm trên xương quai xanh, ngăn cản tầm mắt, khiến người khác muốn gạt nó ra.
Vân Thiển quan sát toàn bộ cơ thể người kia từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại chỗ đường nét hàm dưới căng chặt, tràn đầy cảm giác cấm dục. Khao khát trong mắt cô không hề che đậy, dục vọng tuôn trào, nghìn lời vạn chữ cuối cùng hóa thành bốn chữ.
“Bậc thang thư viện thứ mười ba —— trước khi thư viện xây dựng, trên tầng cao nhất có một phòng mỹ thuật…”
【Thật muốn đè anh!】
Ngài có thể nghe thấy tiếng lòng của hai người, không cần mất nhiều thời gian đã biết thân phận cả hai.
Giới: “…”
Ngài lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đốm sáng màu bạc nhanh chóng tắt đi.
Vân Thiển cho rằng dưới môi trường chịu áp lực quá lớn, cộng với bệnh cũ nên cô mới tưởng tượng ra một Tống Hành Chỉ phiên bản thành niên mặc áo choàng tắm cổ chữ V xẻ tà cao, đội tóc giả giống như đang chơi cos(*), đi kèm hiệu ứng làm đẹp đặc biệt bằng ánh sáng mờ ảo.
Bỗng khóe mắt cô liếc thấy một mảng màu đỏ trên giá sách, màu đỏ kia tươi đến mức thu hút cô giữa một đống mosaic.
Người bản xứ trong phòng ăn trốn hết xuống tầng hầm, dục vọng Cố chấp từng ở chỗ này một thời gian dài, mùi dục vọng để lại nồng đậm… Nó muốn cô gái kia đến thế sao?Dục vọng Cố chấp từng tới đây nhưng đã rời đi.Vân Thiển từng nói với Tống Hành Chỉ mỗi một điểm trên người cậu đều đúng gu của cô, câu đó là thật.(*) Cosplay
Đôi mắt màu vàng nhạt và độ cong của khóe môi trễ xuống toát lên vẻ bất cần và xa cách. Đường cong xương quai xanh nơi cổ áo bào đen đan chéo như ẩn như hiện, một sợi tóc trắng lẳng lặng nằm trên xương quai xanh, ngăn cản tầm mắt, khiến người khác muốn gạt nó ra.
Dù sao cô cũng không thể thấy rõ khuôn mặt ngoài một mét, trừ khi là ảo giác. Trước đây lúc mắc bệnh từng có tình trạng tượng tự, cô cũng chẳng để chuyện này trong lòng.
Vân Thiển ném suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục lấy quyển sách bìa đỏ xuống, lật ra.
“Bậc thang thư viện thứ mười ba —— trước khi thư viện xây dựng, trên tầng cao nhất có một phòng mỹ thuật…”
Vân Thiển quan sát toàn bộ cơ thể đối phương từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại chỗ đường nét hàm dưới căng chặt, tràn đầy cảm giác cấm dục. Khao khát trong mắt cô không hề che đậy, dục vọng tuôn trào, nghìn lời vạn chữ cuối cùng hóa thành bốn chữ.
***
Thần Bùn Vàng cố ý bày ra dáng dấp kiêu ngạo của thần linh, để lại một bóng lưng cao lớn cho tín đồ.Tác giả có lời muốn nói:
Giới: Tín đồ này của ta quá hoang dã rồi.
Giới cạn lời với tín đồ luôn?? ai bảo sắc của anh rớt vô chị ấy chứ?