Cá muối cứu thế – Chương 22

Chương 22

Cậu là chuyện ma

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“…Một ngày nọ, phòng mỹ thuật đột nhiên bốc cháy, nhiều học sinh mắc kẹt  bên trong… Sau trận hỏa hoạn, tòa nhà được xây dựng lại, số tầng thư viện giảm xuống, nhưng phòng mỹ thuật vẫn còn tồn tại.” Hắn bắt tay buông dán tại đùi hai sườn.

“Bậc thang thư viện đi lên tầng thượng có tổng cộng mười hai bậc, chỉ cần lòng mang thành ý, một lúc nào đó nó sẽ biến thành mười ba bậc. Khi đó, phòng mỹ thuật sẽ xuất hiện.”

“Đây là nơi có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì, bất cứ nguyện vọng gì.” Thẳng đến đối phương từng bước một đi tới.

Đó là nội dung trang đầu tiên khi mở sách ra, kiểu chữ viết tháu. Nàng vừa mở miệng nói một chữ, người nọ.

Vân Thiển lầm bầm: “Bậc thang hồ ly(*) à? Chỗ này làm gì có đường thông lên tầng thượng.

(*) Tên một bộ phim kinh dị Hàn Quốc Hắn nói chuyện luôn luôn loại chậm rãi hương vị.

Lúc nãy, những nơi có thể đi trong thư viện, cô đều đã đi qua. Tầng trên cùng là phòng kính tương tự nhà ấm, không hề có đường nào thông lên trên. Mà nguyên bản bị vây nhẫn nại giai đoạn.

Cô tiếp tục lật ra sau. Người mù cúi đầu cười rộ lên, quanh thân đều.

Liên tiếp mấy tờ phía sau không có nội dung, cảm giác sờ trang sách không phải loại giấy bình thường, mà giống da động vật nào đó hơn.

Kết hợp chuyện ma mà nghĩ, tám phần là da người. Nàng thẳng đem hắn bàn nhanh ở bên hông mình.

Lật đến tờ cuối cùng, trên giấy xuất hiện hai bức hình vẽ bằng bút sáp, nhìn kỹ khiến người xem hết sức khó chịu.

Bút sáp màu đen vẽ bốn hình người đứng chung một chỗ, còn có một đám bóng đen khán giả. Kính mặt thượng đích bóng ma đã đi qua một khoảng.

Lực vẽ gần như đâm thủng tờ giấy, bốn hình người kia vây quanh một hình người lùn khác, bọn chúng đang ức hiếp nó. Hoán giang thị thực nghiệm một trung.

Hai hình người cao lớn lột quần áo hình người lùn, một hình người tóc dài khác giơ bút lên. Tên hạ nhân khôi phục tùy ý đích thế đứng.

Hai chữ “Súc vật” màu đỏ đậm viết xiêu xiêu vẹo vẹo lên người hình người lùn.

Người còn lại trong bốn hình người quay về phía quần chúng vây xem, từng gợn sóng lan rộng cùng với nốt nhạc cho thấy nó đang nói. Cột công cáo đích kính mặt thượng.

Phía dưi nt nhc treolưi dao, lưiédao rơi vàotay mi ngưi,İbn chúng némľvào hình ngưilùn.

Biu cm caúhình ngưi lùnóđưc v bngnét bút đơngin tràn ngpìđau đn.

Bc vth hai cũnglà cnh tưngtương t nhưvy.

V đau đnca hình ngưiĩlùn trên bcv lan raígương mt miìngưi, k cngưi vây xem,:còn gương mtóbn thân thììtrng rng. Dưiĩchân đám ngưiíxut hin sixích to bn,ùkéo bn chúngxung đt.

Ni}dung quyn sáchàbìa đ dngÍti đây.

VâníThin như suyõnghĩ gì đó,ıxâu chui liĬmi mt chiítiết k l²mà cô cmIthy trưc đây,mt suy nghĩlưt qua đuùcô.

Đúng lúc đó,èlông tơ trênlưng Vân Thindng đng.

Có ngưi)nhìn chm chmđng sau cô,cm giác cacô trưc giũluôn luôn chínhxác.

Lúc này, côíđang trênăcu thang diđng, đ caochng by mét,ĩtrưc mt làÏngõ ct, munïri khi thìhoc là nhy¸xung, hoc làxoay ngưi.

Vân Thinđóng bìa sáchĺli, không thđt nó vàobalo không gian,}cô vén áoĬgit quyn sáchɨlên lưng váyđng phc, tmmt sau lưngóbiến mt chclát ri quayļtr li trênngưi cô.

Cô tháoÍmt kính xung,ch cn khôngthy thì côjchng s gìáhết!

Chun b tâmlý xong, VânThin xoay ngưi°nhìn thng vtrưc.

Qu nhiên cómt đng mosaic)đng cách đókhông xa, mc:dù là mosaicbn to nhưngvn có thônhn ra máuîtht bê bếtca người kia.

Vaânghĩ ti cnhtưng có thıbên dưi mosaic,biên đ hìnhsóng màu xanhilá biu thjch s tinhthn đt ngttăng cao, VânõThin nín th,iđi lưt quaõmosaic.

Mosaic vươn tay,Įmun bt lycô.

Mùi cháy khétýkhó ngi và:máu tanh nngónc bay vàoãmũi Vân Thin,ĩmùi thi rakhiến ngưi tabun nôn.

B vaiïb người kiaìchm vào, VânThin git thót.ùĐang đnh tăngđtc dưi chân,ɩcht cô dngbưc.

Vân Thin quayđu, khó tinnhìn người kia:“Tng Hành Ch?ĮLà cu sao?”

Cô tiến vtrưc mt bưc,ĩngười kia lùiɪv sau mtbưc.

Cái kiu rtùrè cùng vikhí cht mítưt không cnmt kính cũng,có th cmnhn đưc nàykhiến Vân Thincàng khng đnhđây là TngHành Ch.

khong[cách hin ti,ĩVân Thin khôngth nào thyùrõ trên ngưiTng Hành Chïxy ra chuynİgì. Cô đangđnh đeo kính,ngưi cách côrt xa đtànhiên hin raõtrưc mt, ngănЇcn hành đngca cô.

V thin:“Cu không munitôi thy hìnhdáng ca cuľbây gi sao?”(

Bàn tay giĭcô kh run.

VânThin: “Ti sao,òmùi trên ngưicu ging nhưb thiêu cháyvy. Lúc cònsng, cu bbng sao?”

Côưdùng ba ch“lúc còn sngĩcó nghĩa làcô đã khng,đnh Tng HànhãCh là chuynma.

Ln đu tiênêgp Tng HànhCh phòngy tế, lúcơcô và Nnhn nhn đánhĩnhau, tng³mun tn côngTng Hành Chnhưng b dâyxích xut hinơbên dưi ngănli.

Chuyn ma khôngth tn côngìchuyn ma cpôcao.

Ln th hai)cô gp TngľHành Ch nhà ăn, khiđó đèn đưngnhp nháy. TngHành Ch giúpbn h riīkhi trưng hc,cu vn mun²chui l chóđcùng ri đi,énhưng li xutĩhin tiếng dâyõxích.

Cu nóichú bo vïti, nhưng lúcíđó Vân Thinòcách cu gnênht li ngheîthy tiếng dâyxích không phièt bên kiatưng mà làìtrong l chó,ĩcũng chính làtrên ngưi TngHành Ch.

Chuyn maĩkhông th ri,khi lãnh đaca mình.

Ban ngày,cô không tìmĮthy Tng Hành¸Ch, lúc xếáchiu mi tìmđưc cu.

Lúc côđp Quái vtáo choàng riphát bnh, QuáiĮvt áo choàngtn công cô,ĩTng Hành Chbo v cô,cô nh rtrõ cô ngheìthy tiếng dâyxích.

Ban ngày, TngíHành Ch phát²st hôn mê.ũCô và VănìTư Thành dnɩcu đến phòngĬng ca cu,ch khi đngÏphi sương trng…ĩcu không cníung thuc nhưngcũng t hết.

TngHành Ch tngnói bn bèìtrong trưng thíchbt nt cu,nhưng trong nhàăn không cómt hc sinhúnào có nýtưng vi cu.

Đươngnhiên tn tiĩkh năng tình)hung như vy,có điu kếtɩhp vi nhngÎchi tiết khácЇthưng lúc trưcica Tng Hành}Ch, bèn cmthy hết scđáng ng.

Ngoài ra,lúc trưc Tng[Hành Ch tngĩcn nhn trnglưng cô rtnng, nhưng saukhi hiu quđá trn yêubiến mt, culi nói myli như côphi ăn nhiuɩthêm… ch cóÎchuyn ma micó cm nhnnhư vy.

Cu thtús là hcsinh lp 12A11sao?

Trưc đó chlà suy đoánca Vân Thin,dù sao nếuÎnói cu làchuyn ma, TngêHành Ch không}h biu hinbt c ch:nào ging chuynīma, ch là³mt hc sinhtính tình hơiyếu đui màfthôi.

Lúc này côĬnhìn thy tnmt, suy đoánđã đưc chngthc.

Tng Hành Chlà chuyn ma.

Côjhi xong, TngíHành Ch vnùkhông nói tiếngònào.

Vân Thin litiến ti gn,Tng Hành Chli lùi vsau, cho đếnkhi lùi đếnngõ ct màVân Thin đnglúc nãy.

Sau lưngúlà vách tưng,cu không thlùi đưc na.

TngđHành Ch munâb chy, haibên bng b³hai cánh tay²mnh khnh ngănơli, bao vâyĬcu trong mtíkhông gian chtíhp.

Cu ch đành(nhìn cô càngЇngày càng gn,đôi mt chmìrãi híp li,fcon ngươi dnìphn chiếu hìnhnh xu xílúc này cacu.

B bng rtnng.

Vy máu đángĭs sau khi°b cháy chyódài t phnmt đi khptoàn thân, giakhe vy cònЇđm la chưatt, cùng vimáu b cháyikhét chy ra]liên tc.

Khonh khcVân Thin thy³rõ dáng v¸kia, đôi mt¹Tng Hành Chtr nên trngĩrng vô thn.

VânThin sng ngưi,Icô lênmt tiếng: “Tôiîrt thích mttrò chơi tên³là Overwatch, trongítrò chơi cónhân vt Genji(*).ĨMi ln nhânĩvt này sįdng tuyt chiêuĺđu va nguva đp báĭcháy, đc bitcó làn daìxù xì nhưírng. Đ tôi{nghĩ xem nênưmiêu t nóĪthế nào… A,là cm giácăging như cuíbây gi vy!”

(*) Genji:

Cô giơítay đt lênũmt Tng HànhCh, cm giácÏbên dưi lòngbàn tay bùngìcháy d di,ch s sinhùmng t tgim xung, nhưngïcô chng nhíumày mt ln.

VânĪThin nhìn kdáng v TngìHành Ch lúcnày, lp li:ĭ“Xem hoa vănngu lòi vihiu hng ánhla này, đúnglà nhân vtútrò chơi CGébưc ra điɩthc. Qu là}ếch k diu(1)ăn Diu thúygiác(2) đi ti°ngôi nhà kɪdiu ca chutMickey(3), diu đếnìtn nhà

(1)Tênca mt loàiếch trong Pokemon

(2)Têntiếng Trung ca}bánh Bugles

(3)Tên tiếngīAnh là MickeyMouse Clubhouse, mtļb phim hothình 3D dànhcho thiếu nhi

=> C câuínày có nghĩalà vô cùngk diu

Ging nóiíca cô càngêngày càng nh,Vân Thin thÍdài: “Đau không?”ì

Tng Hành Chchp mt, ánhîsáng dn trïli trong đôièmt. Hc mtkhô khc tĬt m ưt,fnưc mt toľnhư ht đuĩrơi tí táchxung mt đt.

Cmígiác bc cháyļdưi tay VâniThin gim xung,òtng mng máurơi ra, đl khuôn mtĩthanh tú trngtro vn có.

Khóeõmt cu ng³đ, vy vaïtróc, làn dami tái sinhhng hào, sĩvào mm minhư tơ laưthưng hng.

Tống Hành Chỉ cọ lên lòng bàn tay Vân Thiển, nức nở nói: “Đau.”

Cho đến khi cơn ác mộng bắt đầu.

Tống Hành Chỉ ngây người, chậm chạp gật đầu.

Ác bá trong trường ghim cậu, dùng việc bắt nạt cậu làm thú vui. Bọn chúng là con gái Trưởng ban giám hiệu, Hội trưởng Hội học sinh, Trưởng ban bóng rổ, còn có tên miệng rộng Ban phát thanh.

Ngõ cụt sau lưng cậu đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, vách tường ầm ầm sụp đổ, lộ ra một bậc thang thông đến nơi không biết tên.

(*) Tomie: tên nhân vật và cũng là tên bộ truyện tranh kinh dị Nhật của tác giả Junji Ito, nói về nữ quỷ xinh đẹp Tomie.

Bậc thang có tổng cộng mười ba bậc.

Ngõ cụt sau lưng cậu đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, vách tường ầm ầm sụp đổ, lộ ra một bậc thang thông đến nơi không biết tên.

Nơi có thể thực hiện nguyện vọng trong quyển sách bìa đỏ từng nói.

Vân Thiển nghe Tống Hành Chỉ kể khổ đến đây, lông mày cau lại, mắng một chữ “F*ck”. Cô không để ý khóe môi cậu dần giương lên.

Mọi chuyện phải kể từ rất lâu về trước.

Vẻ mặt của Tống Hành Chỉ trở nên cứng nhắc trông thấy, hiển nhiên cậu không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Cậu lẩm nhẩm nói: “Sao có thể như vậy? Thảo nào hai lần trước…”

Thế giới nhỏ có hạn chế, chỉ có thể để linh hồn bước vào, hơn nữa còn có quy tắc đặc biệt mà cả cậu cũng không thay đổi được. Vậy cũng chẳng sao, thứ này có thể trở thành cảng tránh gió để thỉnh thoảng cậu chạy trốn hiện thực.

Cô chạy lên bậc thang, Tống Hành Chỉ do dự một lúc rồi cũng lên theo.

Vân Thiển: “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Tại sao cậu lại giả làm người thường, bảo chúng tôi đi tìm chuyện ma, kích hoạt Trò chơi chuyện ma?”

Bậc thang có tổng cộng mười ba bậc.

Sau khi cơ thể hai người bị ánh sáng đỏ nuốt chửng, không khí biến động, Giới xuất hiện.

Ý của lời này là lúc trước cậu lừa cô.

Đoạn cuối của bậc thang là phòng mỹ thuật, hai bên trưng bày tượng điêu khắc xếp hàng ngay ngắn, khoảng giữa các bức tượng trưng bày vài giá vẽ.

Vân Thiển: “Tại sao quan niệm thế giới này lại biến thành nhan sắc tối thượng?”

Cậu có một năng lực kỳ lạ là có thể tạo ra một thế giới nhỏ thuộc về mình, trốn bên trong, không bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp.

Tống Hành Chỉ cuống quít lắc đầu: “Trước khi mọi người bước vào thư viện, tôi không biết gì cả, thậm chí tôi còn không biết hóa ra tôi cũng là chuyện ma… còn là đầu sỏ tạo nên tất cả.”

Vân Thiển lùi về sau, chừa lại không gian hoạt động cho Tống Hành Chỉ, hỏi: “Cậu là Quan thẩm phán? Chú bảo vệ nhận ra cậu?”

Cô ta là thủ lĩnh mạnh nhất trong tất cả chuyện ma —— Nhà mỹ học.

Cậu chỉ có thể thông qua quyền khống chế còn sót lại, xây dựng Trò chơi chuyện ma, tạo ra chuyện ma có thể giết chết bọn chúng, dành ưu đãi cho một số người hoặc chuyện ma, giúp bọn họ đối đầu với chúng.

Chỉ có loài người và Quan thẩm phán có thể thấy được nội dung trên máy tính. Cô từng hỏi tại sao chuyện ma muốn gia tăng chuyện ma mới, chú bảo vệ nhìn về phía cô, bảo cô đi hỏi Quan thẩm phán.

Lúc đó Tống Hành Chỉ đứng sau lưng cô, người chú bảo vệ nhìn không phải cô mà là Tống Hành Chỉ.

“Đã thấy một gương mặt mới, cô nói xem tôi đẹp không?”

Tống Hành Chỉ thấy Vân Thiển lùi về sau, cảm giác hơi mất mát, gò má vẫn còn vươn lại hơi ấm lòng bàn tay của cô.

Vân Thiển: “Cô ta có nhược điểm không?”

Muốn mang cô dung nhập vào nơi này… chiếm thành của riêng.

Không thể không thừa nhận đây là một cô gái đẹp đến cực hạn, không thể dùng ngôn từ nào để miêu tả được vẻ đẹp của cô ta, bất kỳ kẻ nào nhìn thấy đều sẽ bị khí chất và gương mặt hoàn mỹ này mê hoặc.

Tống Hành Chỉ cọ lên lòng bàn tay Vân Thiển, nức nở nói: “Đau.”

Tống Hành Chỉ chú ý Vân Thiển vẫn đeo chiếc nhẫn mình tặng, không hề tháo ra. Cậu rủ mắt che giấu cảm xúc, ầm thầm giơ tay lên kéo vạt áo sơ mi trên váy cô, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ở đây.

“Phải, lúc sau chú ấy mới nhận ra tôi… Đây là lần thứ ba tiến hành Trò chơi chuyện ma. Bởi vì mối quan hệ với tôi, bọn họ cũng giống như tôi, ngay khi trò chơi bắt đầu mới nhớ được chuyện hai lần trước.”

“Phải, lúc sau chú ấy mới nhận ra tôi… Đây là lần thứ ba tiến hành Trò chơi chuyện ma. Bởi vì mối quan hệ với tôi, bọn họ cũng giống như tôi, ngay khi trò chơi bắt đầu mới nhớ được chuyện hai lần trước.”

Tống Hành Chỉ trốn sau lưng Vân Thiển, run rẩy cơ thể.

Mọi chuyện phải kể từ rất lâu về trước.

Việc bắt nạt kéo dài hết lần này đến lần khác, bắt đầu từ sau khi cậu vào cấp ba. Không có bất kỳ ai cứu cậu, cậu chịu đựng đến năm lớp mười hai, việc làm của chúng càng ngày càng quá đáng.

Vân Thiển cảm thấy Tống Hành Chỉ đúng là một nhân tài. Bản thân cậu tạo ra thế giới mà chẳng khống chế được, lại còn bị người khác giành quyền khống chế, đúng là tức chết rồi.

Tống Hành Chỉ là đứa trẻ bị vứt ở viện mồ côi, lớn lên ở đó. Vì dáng dấp và tính tình của mình, cậu đã bị bắt nạt từ nhỏ.

Thành tích cậu xuất sắc, thi đậu vào trường cấp ba tư nhân tốt nhất thành phố là Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, được miễn học phí. Cậu cứ tưởng mình bước vào thiên đường, không ngờ lại đạp xuống địa ngục.

Cậu có một năng lực kỳ lạ là có thể tạo ra một thế giới nhỏ thuộc về mình, trốn bên trong, không bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp.

Thế giới nhỏ có hạn chế, chỉ có thể để linh hồn bước vào, hơn nữa còn có quy tắc đặc biệt mà cả cậu cũng không thay đổi được. Vậy cũng chẳng sao, thứ này có thể trở thành cảng tránh gió để thỉnh thoảng cậu chạy trốn hiện thực.

Cho đến khi cơn ác mộng bắt đầu.

Tống Hành Chỉ thấy Vân Thiển lùi về sau, cảm giác hơi mất mát, gò má vẫn còn vươn lại hơi ấm lòng bàn tay đối phương.

Thành tích cậu xuất sắc, thi đậu vào trường cấp ba tư nhân tốt nhất thành phố là Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, được miễn học phí. Cậu cứ tưởng mình bước vào thiên đường, không ngờ lại đạp xuống địa ngục.

Ác bá trong trường ghim cậu, dùng việc bắt nạt cậu làm thú vui. Bọn chúng là con gái Trưởng ban giám hiệu, Hội trưởng Hội học sinh, Trưởng ban bóng rổ, còn có tên miệng rộng Ban phát thanh.

Việc bắt nạt kéo dài hết lần này đến lần khác, bắt đầu từ sau khi cậu vào cấp ba. Không có bất kỳ ai cứu cậu, cậu chịu đựng đến năm lớp mười hai, việc làm của chúng càng ngày càng quá đáng.

Bọn chúng lột sạch rồi treo ngược cậu ở sân tập từ buổi sáng, ép cậu uống nước trong nhà vệ sinh, khắc chữ “Tôi là chó” lên người để làm nhục cậu…

Vân Thiển nghe Tống Hành Chỉ kể khổ đến đây, lông mày cau lại, mắng một chữ “F*ck”. Cô không để ý khóe môi cậu dần giương lên.

Tống Hành Chỉ chú ý Vân Thiển vẫn đeo chiếc nhẫn mình tặng, không hề tháo ra. Cậu rủ mắt che giấu cảm xúc, ầm thầm giơ tay lên kéo vạt áo sơ mi trên váy cô, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ở đây.

Tống Hành Chỉ: “Vốn là có, nhưng diện mạo cô ta đã đẹp đến cực hạn, không có người nào có thể nghi ngờ sắc đẹp của cô ta. Cô ta không có nhược điểm nữa.”

Không ngờ kẻ ác chỉ bị hành hạ một thời gian, bốn kẻ ban đầu bắt nạt cậu nhanh chóng thích ứng với thân phận chuyện ma. Một người trong đó đảo khách thành chủ, cướp đi phần lớn quyền khống chế từ tay cậu.

Về sau có một ngày, cậu kéo tất cả người trong trường vào thế giới của mình, biến những kẻ làm chuyện xấu thành chuyện ma, khiến bọn chúng đau đớn, những kẻ hùa theo vây xem cũng bị chuyện ma hành hạ như vậy.

Vân Thiển: “Cậu vẫn còn sợ bọn chúng, không muốn đối mặt với chúng sao?”

Không ngờ kẻ ác chỉ bị hành hạ một thời gian, bốn kẻ ban đầu bắt nạt cậu nhanh chóng thích ứng với thân phận chuyện ma. Một người trong đó đảo khách thành chủ, cướp đi phần lớn quyền khống chế từ tay cậu.

Vân Thiển lùi về sau, chừa lại không gian hoạt động cho Tống Hành Chỉ, hỏi: “Cậu là Quan thẩm phán? Chú bảo vệ nhận ra cậu?”

Cậu chỉ có thể thông qua quyền khống chế còn sót lại, xây dựng Trò chơi chuyện ma, tạo ra chuyện ma có thể giết chết bọn chúng, dành ưu đãi cho một số người hoặc chuyện ma, giúp bọn họ đối đầu với chúng.

Đáng tiếc bên thắng vẫn luôn là bốn tên đó. Mặc dù giết chết ba thủ lĩnh trước, nhưng không tìm được thủ lĩnh cuối cùng, thất bại trong gang tấc… May mà cậu có thể đảo ngược thời gian ngắn, vì vậy mới có Trò chơi chuyện ma lần thứ hai, lần thứ ba.

(*) Tomie: tên nhân vật và cũng là tên bộ truyện tranh kinh dị Nhật của tác giả Junji Ito, nói về nữ quỷ xinh đẹp Tomie.

Bởi vì hạn chế của thế giới, cậu sẽ mất đi tất cả ký ức trước khi quay ngược, tưởng rằng mình là một học sinh bình thường.

“Bây giờ tôi đã biết tại sao không tìm được cô ta rồi.”

Chỉ có loài người và Quan thẩm phán có thể thấy được nội dung trên máy tính. Cô từng hỏi tại sao chuyện ma muốn gia tăng chuyện ma mới, chú bảo vệ nhìn về phía cô, bảo cô đi hỏi Quan thẩm phán.

“Bây giờ tôi đã biết tại sao không tìm được cô ta rồi.”

Tống Hành Chỉ nói quy tắc chuyện ma sẽ khiến cậu đi tới nơi này vào cuối trò chơi, chỉ có người bằng lòng chấp nhận hình dạng chuyện ma của cậu, mới có thể mở con đường sau lưng.

Đây mới là nhân tố tận thế gây ra tận thế cho thế giới?

Những lần trước, người đến đây đều tưởng cậu là thủ lĩnh cuối cùng, hoặc là giết cậu hoặc là chạy trốn… càng khỏi phải nói sau khi thế giới bị thủ lĩnh thứ tư ảnh hưởng thế giới quan, loài người nơi này nảy sinh bài trừ những thứ xấu xí trời sinh.

Vân Thiển cảm thấy Tống Hành Chỉ đúng là một nhân tài. Bản thân cậu tạo ra thế giới mà chẳng khống chế được, lại còn bị người khác giành quyền khống chế, đúng là tức chết rồi.

Tống Hành Chỉ: “Cô ta là nhà mỹ học, bất cứ ý nghĩ theo đuổi vẻ đẹp nào cũng sẽ biến thành sức mạnh bất tận cho cô ta, ngay cả tôi cũng bị ảnh hưởng.”

Vậy xem ra kẻ cần giải quyết là chuyện ma đằng sau bậc thang này…

Tống Hành Chỉ nói quy tắc chuyện ma sẽ khiến cậu đi tới nơi này vào cuối trò chơi, chỉ có người bằng lòng chấp nhận hình dạng chuyện ma của cậu, mới có thể mở con đường sau lưng.

Đây mới là nhân tố tận thế gây ra tận thế cho thế giới?

Bây giờ chưa phải thời điểm thu hồi, đợi sau khi phá hủy thế giới này, chấp niệm của dục vọng Cố chấp được thỏa mãn, cậu ta sẽ trở nên mạnh hơn. Khi ấy, ngài thu hồi vẫn còn kịp.

Vân Thiển: “Tại sao quan niệm thế giới này lại biến thành nhan sắc tối thượng?”

Tống Hành Chỉ cuống quít lắc đầu: “Trước khi mọi người bước vào thư viện, tôi không biết gì cả, thậm chí tôi còn không biết hóa ra tôi cũng là chuyện ma… còn là đầu sỏ tạo nên tất cả.”

Tống Hành Chỉ: “Cô ta là nhà mỹ học, bất cứ ý nghĩ theo đuổi vẻ đẹp nào cũng sẽ biến thành sức mạnh bất tận cho cô ta, ngay cả tôi cũng bị ảnh hưởng.”

Vân Thiển: “Cô ta có nhược điểm không?”

Tống Hành Chỉ là đứa trẻ bị vứt ở viện mồ côi, lớn lên ở đó. Vì dáng dấp và tính tình của mình, cậu đã bị bắt nạt từ nhỏ.

Muốn mang cô dung nhập vào nơi này… chiếm thành của riêng.

Tống Hành Chỉ đã là Quan thẩm phán, máy tính cũng tới từ cậu, vậy hẳn cậu biết nhược điểm của chuyện ma.

Tống Hành Chỉ: “Vốn là có, nhưng diện mạo cô ta đã đẹp đến cực hạn, không có người nào có thể nghi ngờ sắc đẹp của cô ta. Cô ta không có nhược điểm nữa.”

Vân Thiển: “Cậu vẫn còn sợ bọn chúng, không muốn đối mặt với chúng sao?”

Vẻ đẹp ấy toát ra từ hơi thở, dù không nhìn rõ gương mặt cũng sẽ cảm giác được cô ta rất xinh đẹp.

Tống Hành Chỉ ngây người, chậm chạp gật đầu.

Vân Thiển: “Phớt lờ chúng là được rồi.”

Cô chạy lên bậc thang, Tống Hành Chỉ do dự một lúc rồi cũng lên theo.

Sau khi cơ thể hai người bị ánh sáng đỏ nuốt chửng, không khí biến động, Giới xuất hiện.

Về sau có một ngày, cậu kéo tất cả người trong trường vào thế giới của mình, biến những kẻ làm chuyện xấu thành chuyện ma, khiến bọn chúng đau đớn, những kẻ hùa theo vây xem cũng bị chuyện ma hành hạ như vậy.

Ngài nhìn chăm chú phương hướng Tống Hành Chỉ biến mất, ánh sáng bạc trên tay tắt đi.

Bây giờ chưa phải thời điểm thu hồi, đợi sau khi phá hủy thế giới này, chấp niệm của dục vọng Cố chấp được thỏa mãn, cậu ta sẽ trở nên mạnh hơn. Khi ấy, ngài thu hồi vẫn còn kịp.

Đoạn cuối của bậc thang là phòng mỹ thuật, hai bên trưng bày tượng điêu khắc xếp hàng ngay ngắn, khoảng giữa các bức tượng trưng bày vài giá vẽ.

Trước giá vẽ gần cửa sổ, một cô gái đang thản nhiên mỉm cười tô màu một bức chân dung dưới ánh sáng vàng lấp lánh. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu nhìn người tới.

Vân Thiển: “Phớt lờ chúng là được rồi.”

Không thể không thừa nhận đây là một cô gái đẹp đến cực hạn, không thể dùng ngôn từ nào để miêu tả được vẻ đẹp của cô ta, bất kỳ kẻ nào nhìn thấy đều sẽ bị khí chất và gương mặt hoàn mỹ này mê hoặc.

Vẻ đẹp ấy toát ra từ hơi thở, dù không nhìn rõ gương mặt cũng sẽ cảm giác được cô ta rất xinh đẹp.

Cô ta là thủ lĩnh mạnh nhất trong tất cả chuyện ma —— Nhà mỹ học.

Vân Thiển: “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Tại sao cậu lại giả làm người thường, bảo chúng tôi đi tìm chuyện ma, kích hoạt Trò chơi chuyện ma?”

Ngài nhìn chăm chú phương hướng Tống Hành Chỉ biến mất, ánh sáng bạc trên tay tắt đi.

“Đã thấy một gương mặt mới, cô nói xem tôi đẹp không?”

Bọn chúng lột sạch rồi treo ngược cậu ở sân tập từ buổi sáng, ép cậu uống nước trong nhà vệ sinh, khắc chữ “Tôi là chó” lên người để làm nhục cậu…

Tống Hành Chỉ trốn sau lưng Vân Thiển, run rẩy cơ thể.

Cô ta mở miệng: “Tống Hành Chỉ, mày phải nên cảm ơn chúng tao. Chỉ có từng bị tổn thương, mày mới có thể tiến bộ trưởng thành, trở nên ưu tú thành thục. Thế giới này không phải là minh chứng tốt nhất hay sao?”

Vân Thiển vốn muốn đeo kính vào thưởng thức dung mạo cô ta một chút, lại nghe thấy Nhà mỹ học cười khẽ với Tống Hành Chỉ.

Nơi có thể thực hiện nguyện vọng trong quyển sách bìa đỏ từng nói.

Cô ta mở miệng: “Tống Hành Chỉ, mày phải nên cảm ơn chúng tao. Chỉ có từng bị tổn thương, mày mới có thể tiến bộ trưởng thành, trở nên ưu tú thành thục. Thế giới này không phải là minh chứng tốt nhất hay sao?”

“Cô đẹp không? Không, cô không đẹp.” Vân Thiển trả lời câu hỏi của Nhà mỹ học một cách hùng hồn: “Cô còn chẳng bằng cái lông đít của Tomie(*)!”

Vẻ mặt của Tống Hành Chỉ trở nên cứng nhắc trông thấy, hiển nhiên cậu không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Cậu lẩm nhẩm nói: “Sao có thể như vậy? Thảo nào hai lần trước…”

Lúc đó Tống Hành Chỉ đứng sau lưng cô, người chú bảo vệ nhìn không phải cô mà là Tống Hành Chỉ.

Về sau có một ngày, cậu kéo tất cả người trong trường vào thế giới của mình, biến những kẻ làm chuyện xấu thành chuyện ma, khiến bọn chúng đau đớn, những kẻ hùa theo vây xem cũng bị chuyện ma hành hạ như vậy.Cậu có một năng lực kỳ lạ là có thể tạo ra một thế giới nhỏ thuộc về mình, trốn bên trong, không bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp.(*) Tomie: tên nhân vật và cũng là tên bộ truyện tranh kinh dị Nhật của tác giả Junji Ito, nói về nữ quỷ xinh đẹp Tomie.

4.9 14 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Serena
Serena
2 Năm Cách đây

Đọc mấy chuyện có bạo lực hđ, tức phát khóc, đhs có thể hành hạ con ngta như thế

Bal
Bal
2 Năm Cách đây

Ái chà tác giả xây dựng truyện bất ngờ thật. Mình ko ngờ đấy. Đã có lời giải thích cho thế giới quan kì lạ của thế giới này rồi

Big fan của trường Damocles
Big fan của trường Damocles
2 Năm Cách đây

Mấy chương trc đã nghi ngờ anh Chỉ là thẩm phán r mà bh đúng thật hhhu Nma quá khứ thương anh Chỉ quá bọn bắt nạt matday thật sự

Luvez
Luvez
2 Năm Cách đây

Cua gắt quá mũ có đội nhưng cũng văng luôn rồi ? Nếu đây là thế giới nhỏ anh Chỉ kéo mọi người vô thì thế giới thật bên ngoài sẽ như nào nhỉ ?
Người lùn là anh Chỉ đúng không ? Thương quá ヘ(。□°)ヘ đọc mà tức cái bọn blhđ kia thiệt chứ ? Vân chó mau oánh ch*t tụi này đi chị (╯ರ ~ ರ)╯︵ ┻━┻

Last edited 2 Năm Cách đây by Luvez
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Càng đọc càng ghét mấy hđ thiếu suy nghĩ của hs

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!