Chương 23
Cô tồn tại sao?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tomie? Dẫu rằng chỉ dọa đắc ngồi khởi, hắn rõ ràng địa nhìn thấy.
Chưa từng nghe.
Hiển nhiên Nhà mỹ học đang ngồi thoáng sửng sốt khi nghe thấy Vân Thiển sử dụng từ ngữ thô bỉ đó để chê bai mình. Cô ta khẽ cười, không thèm để ý. Chỉ kém một centimet, hội đâm xuyên da của bọn họ.
Dường như Nhà mỹ học cảm thấy trên đời này không thể nào có người đẹp hơn mình, đặc biệt là ở nơi này. Cô ta chỉ cho rằng Vân Thiển tùy tiện bịa ra một nhân vật nào đó. Tên hạ nhân trước mắt đích chân nhện bộ dáng.
Nhà mỹ học mặc kệ hai người ngồi xuống, tiếp tục tô màu bức tranh trước mặt. Đó là bức tự họa của cô ta, nét đẹp được vẽ ra không bằng một phần vạn của cô ta. Phạm Băng Băng cũng lặng lẽ đem chính mình bức bí tại trong chăn.
Nhà mỹ học hoàn toàn không quan tâm phòng mỹ thuật có thêm hai người, cô ta chắc chắn cả hai không thể gây hại cho mình. Cứu thế biểu sau khi xuất hiện thông tin rót vào nàng trong trí não.
Vân Thiển liếc nhìn balo không gian, cô không kịp bổ sung vũ khí, bên trong chỉ còn nửa cục gạch. Như hiện tại sử dụng đích sinh mạng số lần, tinh thần trị số.
Cô ghé vào tai Tống Hành Chỉ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghĩ tôi có thể giết chết Nhà mỹ học không?”
Cô nhớ đến năng lực của Quan thẩm phán, muốn thông qua cách này để Tống Hành Chỉ cho cô khả năng “Giết chết Nhà mỹ học”. Balo có thể thu nạp thế giới tận thế đích phi sinh mệnh vật phẩm.
Tống Hành Chỉ do dự. Nàng trong đầu nãy áp mặt chân nhện đích bộ dáng.
Tiếng cười Nhà mỹ học như chuông bạc, cô ta nhẹ nhàng kể lại bộ dạng thảm hại của Tống Hành Chỉ lúc bị bọn chúng dạy dỗ. Mắt cận thị vô pháp tiếp thu bất luận cái gì ánh mắt tín hiệu.
Còn tại sao lại chọn bắt nạt Tống Hành Chỉ, ai bảo cậu có bộ dạng dễ ăn hiếp chứ. Lần nào cậu cũng bày ra vẻ mặt khiến người ta tức giận, ai cũng muốn dạy dỗ cậu. Châu âu này mới nhìn thấy hắn chống khởi chăn một góc.
Cô ta kể lại từng chuyện đã làm với Tống Hành Chỉ, gợi lên sự sợ hãi trong cậu. Chính, một danh nữ sinh ôm bụng, cửa tiến vào giáo y thất.
Càng như vậy, cậu càngâkhông thể nàoùsinh ra ýảnghĩ “cho rằngộVân Thiển cóợthể giết chếtỵNhà mỹ học”ï.
Nhà mỹ học:ỡ“Nó là một¸con chó. Chóíđược chúng taoỵnuôi, chó khôngếnghe lời, đánhÍnó thì đãịsao, chỉ cóýchó nghe lờiảmới có thểítồn tại trongúxã hội này.”ị
Mắt cô taểtỏ vẻ khinhấbỉ: “Nếu nóốcó gan đấuôlại chúng tao,Įlàm sao lại{ở đây, làmỗsao rơi vàoĩtình cảnh này?ịNó có thểïlớn được nhưỵbây giờ phảiİcảm ơn chúngỉtao. Nể tìnhọnó cho chúngĨtao thế giớiọhoàn mỹ này,ītao có thể]tha thứ choòsự…”
Hai chữểvô lễ cònĩchưa nói ra,únửa cục gạchĩđã rít gàoộbay tới, xuyênàqua lồng ngựcíNhà mỹ học,ịđập thẳng xuốngửđất.
Nhà mỹ họcıchưa có thựcḷthể, tương tựậnhư con ma.
VânàThiển bước từngìbước lớn, giốngḽnhư Husky pháịnhà đấm thủngἷbức tự họaẳcủa cô ta,}sau đó xéɨnát.
Nhà mỹ họcọvừa định nổiăgiận, chợt Įnghe thấy VâníThiển nói bằngểgiọng điệu ngâyĺthơ: “Có cảmộthấy bản thânẩlúc này trưởngịthành hơn không,ắcô nên cảmừơn tôi đãửtạo ra khóἴkhăn này choũcô. Chỉ cầnýcô nhịn được,ἴtính nết củaỹcô có thểÎtrưởng thành rồi.”)
Vân Thiển dùngàsuy luận củaîNhà mỹ họcɨđáp trả lại{đối phương, kẻịhung bạo cóἵlý, thật đúngắlà nực cười.
Nhữngἵngười đã vượtểqua khó khăn(không bao giờ}nên cảm ơnựkhó khăn, mà,nên cảm ơnđnội lực mạnhįmẽ giúp bọnổhọ vượt qua(khó khăn.
Một câufnói nhẹ nhàngļcủa Vân Thiểnîphá vỡ hìnhïtượng tốt đẹpḽmà Nhà mỹấhọc cố tìnhỉtạo ra. Côíta giận dữ³đứng dậy, mườiımóng tay mọcờdài, định dùngốmũi chọn cắtũđầu Vân Thiển.
VânâThiển hô to:ạ“Tống Hành Chỉ,²đây là thếộgiới của cậu.[Cậu cảm thấyİnhững chuyện maữnày có thểữtổn thương đượcỗtôi, giết chếtẫtôi sao?”
Chết?ớVân Thiển sao?
TốngἶHành Chỉ lẩmìbẩm: “Không, ởìnơi này khôngácó bất cứἷthứ gì cóằthể tổn thươngịđến em.”
Móng,tay sắc nhọnịchạm vào chiếcİcổ nhỏ nhắnîcủa Vân Thiểnểlại giống nhưíchạm vào đồẵsắt cứng rắn,Îlập tức gãyạđôi.
Đây chính làíưu đãi củaíQuan thẩm phán.ỉKhi Quan thẩmếphán kiên định}cho rằng bạn¹có thể làmậđược chuyện gì,õthì bạn cóĩthể làm đượcựchuyện đó.
Cậu làễthần trong thếígiới này.
Vân Thiển:¹Một vị thầnìcó đặc tínhἰmít ướt vôýdụng.
Nhà mỹ họcốgiận dữ trừngỷTống Hành Chỉ,jVân Thiển nóiòtiếp: “Cô taἳlà chuyện mađphòng mỹ thuật,ỳkhông thể nàoọrời khỏi phòngḻmỹ thuật đúngỉkhông?”
Tống HànhểChỉ: “Đúng vậy.”è
Ngay lập tức,ềNhà mỹ họcἱcảm giác lãnhjđịa của mình)thu hẹp chỉĪcòn lại ³phòng mỹ thuật.ẳCô ta nhậnỉra có sựêtồn tại của]Vân Thiển, dườngĨnhư Tống HànhỉChỉ không dễìđối phó.
Nhà mỹúhọc cười khẩy:à“Tống Hành Chỉ,ỡchẳng lẽ mày]cho rằng côἴta thật sựĩmuốn giúp màyậsao? Nhìn bộẩdạng của màyĩđi, mày cảmỉthấy cô taɩthích mày sao?ỉCô ta cũngỉgiống chúng tao,ímuốn lợi dụngĩmày mà thôi.³Mày nhìn màyọđi, mày cóẵchỗ nào đáng²để người taĺthích?”
Vân Thiểnïvươn tay ômībả vai TốngđHành Chỉ: “Thêmỷmột điều kiệnõnữa, để tôiἱchạm vào côểta được không,áTống Tống đángıyêu mà tôiĺthích nhất?”
“Được,°cái gì cũngủđược hết!”
Trongãđầu Tống HànhìChỉ chỉ cóểcâu “Tống Tốngɨđáng yêu” màἲVân Thiển nói,ụlời của Nhàἱmỹ học giốngĩnhư gió thoảngếmây trôi.
Nhà mỹũhọc nhìn vẻếmặt cười ngâyɪngô của TốngổHành Chỉ, côìta nheo mắt:ļ“Mày muốn đểảtao nói cho°cô ta biếtâmày là ngườiébiến thái thếĪnào không… Tống:Hành Chỉ, sau°khi cô taİbiết rồi, côÎta còn thânờthiết với màyãsao?”
Vẻ mặtĭTống Hành Chỉỳlập tức trởìnên hoảng hốt,ínhưng không đợiĪcậu kịp phảnĩứng, Vân ThiểnĬđã hành độngἳtrước.
Da đầu Nhàậmỹ học đau:nhói, con ảủđáng chết kiaụdám chạy tớiợgiật tóc côữta!
Tống Hành Chỉἰdành sự ưuíđãi cho VânụThiển, khiến côếcó thể chạmɨvào Nhà mỹậhọc không cóẻthực thể.
Chỉ cần(có thể chạmἱvào, mọi việcỳđều dễ xử.
Haiỉtay Vân Thiểnìra sức giật²mái tóc xinhỡđẹp của Nhàĩmỹ học, nghiếnjrăng nghiến lợi:ễ“Từ nhỏ tôiêđã ngứa mắtìđám người bắtẳnạt học đường,ộlại còn cảmìthấy mình rấtựcó lý…”
Nhàúmỹ học đauựđớn thét chóiệtai, không thểơtránh thoát, giậtîngược tóc dàiôcủa Vân Thiển:i“Căm ghét nhưĬvậy, là vìácô gặp phảiìtình huống giốngíTống Hành Chỉỳsao?”
“Không khôngỉkhông, tôi thấyἰcô hiểu lầmắrồi. Đúng làịtôi từng gặpừphải tình huốngỉtương tự…” Tayũphải Vân Thiểnịgiật mạnh tócẩNhà mỹ học,ịvị trí gầnẩsát da đầu,ïkéo cả khuônẹmặt cô taữlên. Tay tráiĩcô vươn tớiỵcon mắt côỉta, giật đứtầtất cả lôngẵmi vừa dàiĮvừa dày.
Nhà mỹ(học chửi ầmốlên: “Cô cóỳbệnh à! Tôiỹphải giết cô!”Ĭ
Vân Thiển: “Chẳngệqua từ nhỏíba tôi đãḷdạy nếu bị:người khác ănừhiếp thì phảiẳđánh bể đầuInó!”
Ba VânơThiển, bác Cả,{bác Hai đều{là cảnh sátòhình sự. Từúnhỏ, cô đãĬtheo học cáchéđánh nhau, có[điều do thườngốxuyên phát bệnhìnên kỹ thuậtợđánh lộn chẳngõra gì, chỉìthích một vàiụchiêu thức ácíđộc tạo hiệuêứng thị giác)cho hả giận.ễKết quả làìcó rất ítấngười đồng trangἴlứa dám đánhinhau với cô.
Mặc dù Nhà mỹ học là chuyện ma, nhưng bản lĩnh đánh nhau cũng chẳng thể bằng Vân Thiển. Về cơ bản, bọn họ vẫn là đám học sinh, học sinh không có bản lĩnh gì, chỉ biết ăn hiếp bạn đồng trang lứa.
Tống Hành Chỉ vẫn quan sát Vân Thiển và Nhà mỹ học. Sau khi thấy hành động của cô, cậu không khỏi băn khoăn rốt cuộc ai mới là thủ lĩnh đây?
Chỉ cần Tống Hành Chỉ vẫn sợ cô ta, bọn họ sẽ không thể nào đối phó cô ta.
Mặc dù Nhà mỹ học là chuyện ma, nhưng bản lĩnh đánh nhau cũng chẳng thể bằng Vân Thiển. Về cơ bản, bọn họ vẫn là đám học sinh, học sinh không có bản lĩnh gì, chỉ biết ăn hiếp bạn đồng trang lứa.
Vân Thiển nhổ sạch lông mi mắt còn lại của Nhà mỹ học, nhẹ nhàng hỏi: “Cô có cảm thấy khó khăn lúc này khiến cuộc sống của cô thăng hoa không, rất cảm động đúng không? Có người con gái xinh đẹp tuyệt trần khéo hiểu lòng người như tôi bằng lòng vứt bỏ hình tượng, cố ý tạo ra khó khăn giúp cô vượt qua giai đoạn tâm lý lệch lạc quan tâm bề ngoài thái quá của thanh thiếu niên, từ đó trở thành con người ưu tú hơn. Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cô, tránh cô không thích ứng được xã hội, bị xã hội đập te tua không gượng dậy được!”
Vân Thiển thong dong chải chuốt mái tóc gợn sóng, đeo mắt kính đã vỡ một nửa lúc đánh nhau. Trước tiên, cô lật tung tất cả pho tượng và giá vẽ trưng bày hai bên phòng mỹ thuật lên, đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng đầy đất.
Vân Thiển: “Tôi từng tận mắt thấy cô ấy cười với tôi.”
Nhà mỹ học bị chọc giận hoàn toàn. Sức mạnh cô ta đột ngột tăng vọt, đẩy Vân Thiển ra, bắt đầu phản công.
Cậu nhìn về phía Vân Thiển. Vân Thiển mang đến cho cậu cảm giác cực kỳ an toàn, giống như cô có thể giải quyết tất cả mọi chuyện trên đời.
Cô kéo băng ghế qua, ngồi ngay ngắn trước mặt Nhà mỹ học, nghiêm túc hỏi: “Nhìn khí chất và tướng mạo này của cô là biết chỗ cô văn hóa sa mạc(*), hay là để tôi kể cô nghe câu chuyện về Kawakami Tomie, cô gái đẹp nhất thế giới?”
Người đang nóng giận không dễ xử lý. Lúc nãy do Vân Thiển đánh bất ngờ, hiện giờ Nhà mỹ học phản đòn lại, thực lực tăng lên nhiều, đôi bên đánh ngang tay.
Cô kể quá chân thật, vẻ mặt si mê không hề giả dối, nhất là lúc kể đến nốt ruồi lệ tuyệt đẹp dưới mắt của Tomie, thậm chí xúc động lau khóe mắt vì vẻ đẹp tuyệt vời của Tomie.
Tống Hành Chỉ ngây người, nhìn chăm chú hai cô gái mặt mày dữ tợn kéo tóc nhau từ đầu này sang đầu kia phòng mỹ thuật. Cảnh tượng hết sức… đáng sợ.
Nhà mỹ học: “Cô nói dối! Cô ta không tồn tại! Cô chỉ tưởng tượng ra một cô gái như vậy!”
Đánh nhau liên tục như vậy khoảng nửa tiếng đồng hồ, hai người dừng trận đấu không hồi kết này lại.
Đánh nhau liên tục như vậy khoảng nửa tiếng đồng hồ, hai người dừng trận đấu không hồi kết này lại.
Bút trong tay Nhà mỹ học lệch đi, bức tự họa bị hủy, nhưng cô ta vẫn không để ý Vân Thiển.
Tống Hành Chỉ không biết làm sao, nếu Nhà mỹ học phớt lờ bọn họ, bọn họ phải làm gì tiếp theo?
Hình tượng Nhà mỹ học gần với con gà trụi lông, cười khẩy Vân Thiển: “Cô không có cách nào giết tôi, bây giờ tôi mới là kẻ mạnh nhất nơi này.”
Nhà mỹ học bị chọc giận hoàn toàn. Sức mạnh cô ta đột ngột tăng vọt, đẩy Vân Thiển ra, bắt đầu phản công.
Tomie là người có khuôn mặt xinh đẹp và sức hấp dẫn kỳ lạ, vẻ đẹp của cô khiến ai nhìn thấy cũng phát điên, muốn độc chiếm cô.
Chỉ cần Tống Hành Chỉ vẫn sợ cô ta, bọn họ sẽ không thể nào đối phó cô ta.
(*) Văn hóa sa mạc: từ dùng để chỉ nơi có ít văn hóa, kém văn hóa.
Nhà mỹ học ngồi trước một giá vẽ, bắt đầu vẽ bức tự họa khác, làm như không thấy hai người bên cạnh.
Tống Hành Chỉ không biết làm sao, nếu Nhà mỹ học phớt lờ bọn họ, bọn họ phải làm gì tiếp theo?
(*) Văn hóa sa mạc: từ dùng để chỉ nơi có ít văn hóa, kém văn hóa.
Cậu nhìn về phía Vân Thiển. Vân Thiển mang đến cho cậu cảm giác cực kỳ an toàn, giống như cô có thể giải quyết tất cả mọi chuyện trên đời.
Vân Thiển thong dong chải chuốt mái tóc gợn sóng, đeo mắt kính đã vỡ một nửa lúc đánh nhau. Trước tiên, cô lật tung tất cả pho tượng và giá vẽ trưng bày hai bên phòng mỹ thuật lên, đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng đầy đất.
Vân Thiển: “Cô vẫn luôn ở trong trường học, ngồi trong phòng mỹ thuật nhỏ xíu, làm sao biết không có? Hay là cô không dám nghe chuyện về Tomie, lo lắng trên đời thật sự có cô gái đẹp hơn cô, khiến lòng cô dao động, khiến cô không còn hoàn hảo nữa?”
Nhà mỹ học không hề phản ứng.
Cách suy nghĩ của cô ta đã bị Vân Thiển bẻ cong.
Vân Thiển đẩy bả vai cô ta: “Giả chết à?”
Nhà mỹ học ngồi trước một giá vẽ, bắt đầu vẽ bức tự họa khác, làm như không thấy hai người bên cạnh.
Bút trong tay Nhà mỹ học lệch đi, bức tự họa bị hủy, nhưng cô ta vẫn không để ý Vân Thiển.
Vân Thiển nhổ sạch lông mi mắt còn lại của Nhà mỹ học, nhẹ nhàng hỏi: “Cô có cảm thấy khó khăn lúc này khiến cuộc sống của cô thăng hoa không, rất cảm động đúng không? Có người con gái xinh đẹp tuyệt trần khéo hiểu lòng người như tôi bằng lòng vứt bỏ hình tượng, cố ý tạo ra khó khăn giúp cô vượt qua giai đoạn tâm lý lệch lạc quan tâm bề ngoài thái quá của thanh thiếu niên, từ đó trở thành con người ưu tú hơn. Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cô, tránh cô không thích ứng được xã hội, bị xã hội đập te tua không gượng dậy được!”
Vân Thiển hóa thân thành trùm du côn, một hồi thì lật giá vẽ, một hồi thì đẩy đầu Nhà mỹ học, một hồi thì lấy màu hắt lên giấy đang vẽ.
Nhà mỹ học kiên định, phớt lờ Vân Thiển.
Nhà mỹ học kiên định, phớt lờ Vân Thiển.
Tống Hành Chỉ vẫn quan sát Vân Thiển và Nhà mỹ học. Sau khi thấy hành động của cô, cậu không khỏi băn khoăn rốt cuộc ai mới là thủ lĩnh đây?
Nhà mỹ học sửng sốt: “Đương nhiên tôi tồn tại.”
Trong khi cậu thất thần, Vân Thiển nghĩ ra ý tưởng mới.
Cô kéo băng ghế qua, ngồi ngay ngắn trước mặt Nhà mỹ học, nghiêm túc hỏi: “Nhìn khí chất và tướng mạo này của cô là biết chỗ cô văn hóa sa mạc(*), hay là để tôi kể cô nghe câu chuyện về Kawakami Tomie, cô gái đẹp nhất thế giới?”
Tomie là người có khuôn mặt xinh đẹp và sức hấp dẫn kỳ lạ, vẻ đẹp của cô khiến ai nhìn thấy cũng phát điên, muốn độc chiếm cô.Nhà mỹ học: “Sao tôi có thể là tưởng tượng của cô, cô đang nói linh tinh gì đấy, đương nhiên tôi tồn tại.”(*) Văn hóa sa mạc: từ dùng để chỉ nơi có ít văn hóa, kém văn hóa.
Vân Thiển gật đầu: “Cô gái đẹp nhất mà cả thế giới công nhận.”
Nghe hai chữ “đẹp nhất”, rốt cuộc Nhà mỹ học cũng có phản ứng. Cô ta nói với Vân Thiển: “Trên đời không có người nào đẹp hơn tôi.”
Nghe hai chữ “đẹp nhất”, rốt cuộc Nhà mỹ học cũng có phản ứng. Cô ta nói với Vân Thiển: “Trên đời không có người nào đẹp hơn tôi.”
Vẻ mặt Vân Thiển nghiêm túc: “Tôi cho rằng cô là tưởng tượng của tôi, trừ tôi ra không ai có thể chạm vào cô. Nghi vấn cô có tồn tại hay không rất lớn, nếu cô đã không tồn tại, cách nói cô đẹp nhất không thể thành lập. Sự vật không tồn tại thì làm sao đẹp nhất được?”
Vân Thiển: “Cô vẫn luôn ở trong trường học, ngồi trong phòng mỹ thuật nhỏ xíu, làm sao biết không có? Hay là cô không dám nghe chuyện về Tomie, lo lắng trên đời thật sự có cô gái đẹp hơn cô, khiến lòng cô dao động, khiến cô không còn hoàn hảo nữa?”
Vân Thiển đẩy bả vai cô ta: “Giả chết à?”
Nhà mỹ học: “Phép khích tướng không có tác dụng với tôi.”
Vân Thiển: “Cô còn biết phép khích tướng à? Cô đã không quan tâm, vậy để tôi kể chuyện Tomie nhé.”
Tomie là người có khuôn mặt xinh đẹp và sức hấp dẫn kỳ lạ, vẻ đẹp của cô khiến ai nhìn thấy cũng phát điên, muốn độc chiếm cô.
Vân Thiển không nói đây là nhân vật manga, chỉ miêu tả tỉ mỉ có bao nhiêu người vì xiêu lòng trước vẻ đẹp của Tomie mà làm ra chuyện điên cuồng khó tin đến cỡ nào. Đồng thời, cô còn nói mỗi nơi Tomie đi đến đều gây ra sóng gió, toàn bộ thế giới có biết bao người mê mẩn cô (fan hâm mộ manga).
Cô kể quá chân thật, vẻ mặt si mê không hề giả dối, nhất là lúc kể đến nốt ruồi lệ tuyệt đẹp dưới mắt của Tomie, thậm chí xúc động lau khóe mắt vì vẻ đẹp tuyệt vời của Tomie.
Tống Hành Chỉ nghe xong cũng tin sái cổ, cậu hỏi: “Thật sự đẹp vậy sao?”
Nhà mỹ học: “?”
Vân Thiển gật đầu: “Cô gái đẹp nhất mà cả thế giới công nhận.”
Vân Thiển không nói đây là nhân vật manga, chỉ miêu tả tỉ mỉ có bao nhiêu người vì xiêu lòng trước vẻ đẹp của Tomie mà làm ra chuyện điên cuồng khó tin đến cỡ nào. Đồng thời, cô còn nói mỗi nơi Tomie đi đến đều gây ra sóng gió, toàn bộ thế giới có biết bao người mê mẩn cô (fan hâm mộ manga).
Rốt cuộc Nhà mỹ học nhịn hết nổi, cô ta mở miệng: “Không thể nào, đây chỉ là nhân vật mà cô nghĩ ra. Cô ta không thể nào tồn tại trên đời!”
Vân Thiển: “Cô còn biết phép khích tướng à? Cô đã không quan tâm, vậy để tôi kể chuyện Tomie nhé.”
Vân Thiển: “Tôi từng tận mắt thấy cô ấy cười với tôi.”
Nhà mỹ học: “Cô nói dối! Cô ta không tồn tại! Cô chỉ tưởng tượng ra một cô gái như vậy!”
Vân Thiển: “Tưởng tượng của tôi à, hình như cũng có lý.” Không đợi Nhà mỹ học vui mừng, cô nói tiếp: “Vậy cô thì sao, cô tồn tại sao?”
Nhà mỹ học sửng sốt: “Đương nhiên tôi tồn tại.”
Vẻ mặt Vân Thiển nghiêm túc: “Tôi cho rằng cô là tưởng tượng của tôi, trừ tôi ra không ai có thể chạm vào cô. Nghi vấn cô có tồn tại hay không rất lớn, nếu cô đã không tồn tại, cách nói cô đẹp nhất không thể thành lập. Sự vật không tồn tại thì làm sao đẹp nhất được?”
Nhà mỹ học không hề phản ứng.
Nhà mỹ học: “Sao tôi có thể là tưởng tượng của cô, cô đang nói linh tinh gì đấy, đương nhiên tôi tồn tại.”
Cách suy nghĩ của cô ta đã bị Vân Thiển bẻ cong.
Vân Thiển: “Ai nói, ai chứng nhận, cô cảm thấy cô không phải tưởng tượng của tôi, vậy mời cô chứng minh sự tồn tại của mình đi.”
Nhà mỹ học: “?”
Bàn về khả năng tẩy não nếu Vân Thiển thứ hai không ai nhận là chủ nhật :v
Đánh không được thì phủ nhận luôn sự tồn tại của ngta