Chương 25(1)
Thủ lĩnh chuyện ma
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Văn Tư Thành, Vương Tư Tuệ và Đặng Chung thông qua triệu hồi thần linh, được Thần Bùn Vàng giúp đỡ giải quyết chuyện ma Quý ngài phát thanh trong phòng phát thanh, nhưng không lập tức giết chết cậu ta. Hắn đi trừ trong đầu không liên quan ý nghĩ, nói nói.
Trước khi chết, Quý ngài phát thanh giải thích rất nhiều chuyện cho bọn họ. Bọn họ nín đắc rất đau, biểu cảm thượng cũng có thể nhìn ra.
Ví dụ như thủ lĩnh chuyện ma có thể khống chế tất cả chuyện ma trong khu vực này. Chuyện ma giáo viên chủ nhiệm mà Vân Thiển và Văn Tư Thành gặp mặt lúc đó đột nhiên trở quẻ là do Quý ngài phát thanh đứng đằng sau khống chế. Hắn tu dài ngón tay nắm trứ màu xanh rượu ly, tôn lên đắc.
Lại ví dụ như Kẻ ghi chép, cũng chính là chiếc máy tính kia, nó là sơ hở mà Quan thẩm phán cố tình để lại để nhắm vào chuyện ma. Lúc ở trên tay Quan thẩm phán, nó có thể phục tùng tất cả, dù là một câu nói cũng có thể thay đổi thuộc tính chuyện ma. Đối phương đáy mắt chỗ sâu lóe lên trứ không thể tiếp cận đích.
Nội dung còn rất nhiều, cùng với một câu chuyện khiến người ta nghe thấy mà phẫn nộ.
Quý ngài phát thanh là một trong những thủ lĩnh chuyện ma. Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang có tổng cộng năm thủ lĩnh chuyện ma, là Ngũ đại quái đàm mà lúc trước Lý Vĩ Cơ từng đề cập tới. Không chừng đặc biệt đến cùng nàng quen biết đích người một dạng.
Bọn chúng bao gồm Kẻ hấp thụ nỗi sợ, Kẻ phanh thây, Quý ngài phát thanh, Nhà mỹ học và Quan thẩm phán.
Quan thẩm phán là người sáng tạo thế giới chuyện ma. Mặc dù bốn thủ lĩnh chuyện ma kia khinh thường cậu nhưng cũng phải thừa nhận cậu mới là thủ lĩnh của tất cả chuyện ma. Thứ ba cái thế giới tận thế truy tới cái quỷ cuồng động dục.
Chuyện ma là do Quan thẩm phán sáng tạo, dựa vào Quan thẩm phán. Không có cậu, những chuyện ma khác đều chẳng là gì.
Lúc mới bắt đầu, Quaníthẩm phán cốổý trao quyềnɩlực, đứng xemìchuyện ma trongÎtrường và conĪngười chém giếtẵlẫn nhau. Cậuĭphát hiện trướcĪchuyện ma, loàiḻngười yếu ớtựkhông chịu nổiùmột đòn, bènồtăng thêm quyõtắc cho chuyện(ma.
Lần sau, độtĮnhiên loài ngườiḽvà chuyện maļcó thể chungẹsống hòa bình.ẽĐiều này không¹hợp ý cậu,ịcậu bèn mởíkhóa Trò chơiÍchuyện ma.
Quan thẩmļphán là kẻôcực kỳ xấuẵxa bệnh hoạn.ẫCậu thích nhìnóthấy người tafchém giết vàạvũng vẫy tìmíđường sống trongỉtuyệt vọng. Lúcộsau còn chưaľthỏa mãn, bảnĨthân cậu cũngếtham gia vàoftrò chơi, hưởngîthụ sự kinhḷngạc và đauíkhổ của ngườiἳkhác sau khiặbiết được sựīthật.
Kẻ hấp thụỉnỗi sợ, Kẻ{phanh thây, Quýḽngài phát thanhïvà Nhà mỹóhọc vốn làụhọc sinh NhấtīTrung thực nghiệmἲThành phố HoánìGiang. Những kẻỵđó lần lượtἷlà Hội trưởngừHội học sinh,ịTrưởng ban bóngỉrổ, thành viênìphòng phát thanhfvà con gáiĩTrưởng ban giámỉhiệu. Tất cảıđều là bạnЇhọc của TốngÍHành Chỉ lúcḽđó.
Hành động củaĩbốn người bọnơchúng trong trườngẫhọc đúng là¸ác bá, nhưngἳcòn lâu mớiẹlàm ra nhữngưhành vi ác)độc như sauɩnày.
Sau khi gặpíTống Hành Chỉ,[con quái thúḹác niệm trong¹lòng bọn chúngồmới hoàn toànưthức tỉnh, lớnỏmạnh lên từngìngày.
Ban đầu bọnìchúng ghét TốngẹHành Chỉ vìἳcậu được thầyỡcô biểu dương,írõ ràng làễcô nhi nghèo)hèn mà lạiİbày ra bộ¸dạng thanh cao,ĩkhông muốn ởăchung với bọnîchúng
Hơn nữa TốngịHành Chỉ làểmột tên biếnợthái.
Cậu thích quanĩsát người khácđbằng ánh mắtộbiến thái, thíchộsưu tầm tưộliệu và ảnhỳchụp xác chếtἷsát thủ liênĪhoàn các kiểu.ếChó mèo điõlạc trong trườngĮsẽ bị cậuíbiến thành tiêuἷbản, còn viếtổmấy câu chuyệnẹbuồn nôn khiếnăngười khác khóĩchịu.
Bọn chúng xéằbài tập của(Tống Hành Chỉ,ỹlật úp bànỵcủa cậu mớiįlộ ra nhữngỏtấm ảnh biếnéthái vừa mớiỉsưu tập, khuyếnìkhích học sinhãcả lớp bàiỉxích Tống HànhЇChỉ, khiến cậuïkhông thể hoànỉthành bài tậpềnhóm, biến thànhḽchuột chạy quaọđường, người ngườiĬđòi đánh. Ban²đầu, bọn chúngữchỉ muốn TốngĪHành Chỉ cúiúđầu.
Cho đến khiỵbọn chúng phátữhiện một họcḹsinh tham giaἱbắt nạt TốngảHành Chỉ mấtἰtích, trừ bốnfngười chúng raỹkhông ai phátịhiện. Học sinhíbị mất tíchấgiống như bịịthế giới xóa‹sạch. Bọn chúngἳrất sợ hãi,ựchạy đi chất²vấn Tống HànhЇChỉ.
Tống Hành Chỉýkhông nói gì,ắsố lượng họcísinh mất tíchịtăng lên.
Hành viùbắt nạt lúcìsau càng trầmἱtrọng , mồiἴdẫn lửa làìbạn thân củaiNhà mỹ họcỉbiến mất. Chuyệnụnày khiến bốnỗngười bọn chúngịrất tức giận.ï
Bọn chúng bắt°Tống Hành Chỉ,°nhốt cậu ởọphòng mỹ thuậtịtrên tầng caoịnhất của thưíviện, đốt lửaỉbên ngoài, lấyἷkhói dọa cậuỉkhai hết mọiỡchuyện.
Chú bảo vệítuần tra điũngang qua, ngheữthấy tiếng gõḻcửa cầu cứuđcủa Tống HànhỷChỉ, nhưng bịừNhà mỹ họcЇdọa đừng loăchuyện bao đồng.ạCon gái chúýbảo vệ cũngàhọc ở trongЇtrường, ông biếtЇkhông thể làmĭgì đám họcỏsinh quyền lực{này, đành phảiịlàm như không¸thấy mà bỏ°đi. Tống HànhỗChỉ không gõổcửa nữa.
Bốn ngườiúbọn chúng bắtĩTống Hành Chỉ(phải khai hếtầmọi chuyện mới‹thả cậu đi.
Lúcísau, ngọn lửaệnhỏ biến thànhỉtrận hỏa hoạnôchỉ là ngoàiiý muốn, bọnớchúng cũng bịíkẹt bên trong.ồCó điều lúcộđược cứu, ngườiĩta hỏi cònịnhững học sinhẹkhác kẹt bênùtrong hay không,ặbọn chúng sợỉbị trách mắngẻbèn không nóiẳcó Tống HànhĨChỉ ở bênítrong.
Lương tâm chúùbảo vệ trỗiũdậy, nói choệđội chữa cháyẵrằng còn mộtἱhọc sinh mắcùkẹt.
Thế nhưng đã}không còn kịp,)bắt đầu từởphòng mỹ thuật,ẻxích sắt dínhìmáu phân bốἲkhắp trường, kéoỉtoàn bộ Nhất(Trung thực nghiệmἵThành phố HoánóGiang xuống vựcìsâu.
Tống Hành Chỉ)trong thế giớiẻnày không phảiἲlà Tống HànhÎChỉ trong thếọgiới hiện thực.
Cậuĩđã là thểưtập hợp củaľsự tà ác.
LúcịQuý ngài phátỹthanh giải thíchụcâu chuyện khôngànói thẳng tên}họ Tống HànhẩChỉ, suốt câuổchuyện chỉ dùngĩ“học sinh nọ”ảđể thay thếệtên người. Sau)khi kể xong,ỉQuý ngài phátfthanh để baớngười Văn TưÏThành đánh giáìcuối cùng aiỉđúng ai saiïtrong chuyện này.
VănộTư Thành ngheÎxong hết sứcầcảm khái: “Hóaĩra không phảiũai ở thếĺgiới này cũng:có mẹ.”
Ngayìlập tức, anhἰvà Đặng Chungỵlao vào đánhủQuý ngài phátắthanh tới tấp.ùLần đầu tiênĪhọ thấy kẻịbạo lực lạiởkhông biết xấuìhổ đi bảoỉbọn họ đánhÏgiá ai đúngỹai sai trongủchuyện này mộtỹcách hiên ngangľnhư vậy!
Nhiệm vụêcủa người chơiỡđi tới thếỉgiới tận thế]là diệt trừɪnhân tố tậnỷthế. Mặc dùḽbọn họ thôngơcảm cho Quanḽthẩm phán, nhưng{lập trường bấtỉđồng, bọn họἳvẫn phải đốiặphó Quan thẩmfphán.
Lúc Văn TưiThành kể chuyệnἳnày cho VânửThiển, Tống HànhắChỉ im lặngĮđứng nghe, khôngũhề ngăn cản.
Chẳngấqua lúc nóiâđến sở thíchĮcủa mình, cậuḷhơi cau mày.
VănḷTư Thành dùngãbốn con súc°vật để miêuıtả đám ngườiĭNhà mỹ học,ïTống Hành Chỉỉkhẽ cười thànhĩtiếng.
Ngón tayõrũ hai bênḹngười cậu khẽínhúc nhích, gânâxanh trên muùbàn tay nổi(lên, mặt đấtítuôn ra từngĩsợi xích sắtạđung đưa, kéoéNhà mỹ họcÏđã rơi vàoitrạng thái điên(dại xuống lòngưđất.
Hành động:lần này dọaítất cả ngườiẩchơi giật mình,ầhọ tưởng TốngīHành Chỉ muốnıđối phó mình.
Cóἷđiều không cần¹sợ, một thầnỉlinh đang đứngịđằng sau bọnăhọ! Đúng lúcɨcó thể đểìngài đối phóạnhân tố tậnỡthế!
Thần Bùn Vàngẩcảm thấy đâyẹlà thời cơ]để tín đồỉthay đổi cáchànhìn về mình.ἲNgài hừ mộtátiếng, không hềïhứng thú vớiícâu chuyện của°loài người. Bảnĺtính con ngườiơlà động vậtḽghê tởm, nhữngắchuyện này hoànÎtoàn bình thường.
Ngàiýphóng thần thuật,ìánh sáng vàngịlóa mắt chiếuúvào dây xích.{Người chơi bịḹchói, không khỏiĪnhắm hai mắtĭlại.
Ánh sáng biếnịmất, chẳng cóỉgì xảy ra.ἵ
Tống Hành Chỉívẫn còn đứng‹đó, tò mòưquan sát ThầnếBùn Vàng, cứũnhư Thần BùnɩVàng đốt pháojhoa rực rỡôcho cậu xem.
TốngĩHành Chỉ: “Ánhésáng này đẹpìthật, ngài đangệlàm ảo thuậtíà?”
Văn TưîThành: “…Cái nàyÍlà ném pháoỏsáng hả?”
ĐặngἵChung, Thiên HànhĩKiện cùng LýềDuy: Hở, đâyÍlà thần linh?
VươngôTư Tuệ trầmịmặc không nói,ïThần Bùn Vàng°càng hoảng hốtệhơn người chơi.)Sao thần thuậtècủa ngài lạiíkhông có hiệuЇquả đối vớiịlinh hồn loàiìngười ở thế²giới này?
Thời điểm mỗi thần linh ra đời đều sẽ có một khả năng thiên phú, Thần Bùn Vàng cũng vậy. Khả năng thiên phú của ngài là đôi mắt sự thật, có thể nhìn thấu mọi dấu vết giả tạo, có điều không thể sử dụng lung tung ở Thần giới, dễ mạo phạm đến những thần linh khác.
Cậu muốn giữ cô lại.
Nhân tố tận thế biết sự tồn tại của người chơi không quan trọng, cuối cùng gì chúng cũng sẽ biến mất, bí mật sẽ không bị tiết lộ.
Thần Bùn Vàng sử dụng đôi mắt sự thật. Ngài phát hiện được một chuyện khó tin, Tống Hành Chỉ không phải linh hồn loài người mà là một bộ phận của thần linh nào đó…
Vân Thiển giơ tay lên lau mắt, khịt mũi. Người xưa nói đúng, đàn ông đẹp mã chẳng có ai tốt, đối xử với đàn ông không thể trao tim chỉ có thể trao thận.
Giới phất tay, đuổi Thần Bùn Vàng ra khỏi thế giới rồi lại biến mất lần nữa.
Thần Bùn Vàng đang muốn nhìn kỹ hơn, bỗng nhiên ngài nhìn thấy vị thần linh mang ngài tới đây xuất hiện. Đôi mắt sự thật chưa đóng của ngài nhìn thấy khuôn mặt thật sự của vị thần linh này.
Vân Thiển muốn về nhà.
Thiên Hành Kiện: “Hầy, thần linh trên đời nhiều như vậy, cái này không được thì đổi cái khác.”
Khuôn mặt hai người họ hoàn toàn giống nhau, chỉ khác là một người thanh niên và một người thiếu niên.
Giới phất tay, đuổi Thần Bùn Vàng ra khỏi thế giới rồi lại biến mất lần nữa.
Sắc mặt Tống Hành Chỉ ảm đạm, nhìn chăm chú Vân Thiển.
Người chơi chỉ thấy Thần Bùn Vàng lâm trận bỏ chạy, tam quan(*) vỡ nát. Đây là thần linh ngược đời gì vậy?
Vân Thiển mặc kệ Tống Hành Chỉ, cô nhìn đám người Văn Tư Thành: “Mọi người ra tay đi, tôi không thể nào ra tay diệt trừ cậu ấy.”
Thời điểm mỗi thần linh ra đời đều sẽ có một khả năng thiên phú, Thần Bùn Vàng cũng vậy. Khả năng thiên phú của ngài là đôi mắt sự thật, có thể nhìn thấu mọi dấu vết giả tạo, có điều không thể sử dụng lung tung ở Thần giới, dễ mạo phạm đến những thần linh khác.
Bọn họ đồng loạt khuyên nhủ cô vứt bỏ gốc cây cũ, chạy về hướng rừng rậm bạt ngàn, cứ như Vương Tư Tuệ bị tên đàn ông đểu cáng tổn thương.Cậu biết rõ thế giới này tệ hại cỡ nào. Cậu nhìn thấy vẻ mặt muốn rời đi trên gương mặt mỗi người, kể cả Vân Thiển.Vân Thiển và Văn Tư Thành không hề nhúc nhích.(*) Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Văn Tư Thành, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện và Lý Duy vây quanh Vương Tư Tuệ: “Em gái, đừng để chuyện này trong lòng.”
Trong lòng những người chơi cũ, người chơi thần chọn và thần linh cực kỳ trâu bò, chỉ cần thần linh giáng xuống, nhân tố gì cũng bị tiêu diệt. Kết quả thì sao?
Cô mở miệng: “Tôi sẽ không trách cậu, trong chuyện này, cậu mới là người vô tội.”
Vương Tư Tuệ bị đả kích tột cùng, có chuyện gì khiến tín đồ tuyệt vọng hơn hình tượng thần linh của mình sụp đổ?
Trong nháy mắt cô ta lên tiếng, Lý Duy giật mình, nhìn ánh mắt đáng sợ của Đặng Lan Lan.
Vân Thiển và Văn Tư Thành không hề nhúc nhích.
Văn Tư Thành, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện và Lý Duy vây quanh Vương Tư Tuệ: “Em gái, đừng để chuyện này trong lòng.”
Vương Tư Tuệ khóc nức nở: “Tại sao ngài ấy bỏ em, do em không tốt sao?”
Vương Tư Tuệ khóc nức nở: “Tại sao ngài ấy bỏ em, do em không tốt sao?”
Cậu không muốn đôi mắt luôn cười của Vân Thiển mang theo cảm xúc khác, đặc biệt là cảm xúc ghét cậu.
(*) Tên hai quyển sách bài tập bổ trợ.
Đặng Chung: “Không thể nào, rõ ràng là bản thân tên kia tệ lậu, chuyện ma cũng không xử lý được.”
Vương Tư Tuệ: “Anh không được nói ngài ấy như vậy!”
Đặng Lan Lan: “Các người không muốn làm thì để tôi.”
Thiên Hành Kiện: “Hầy, thần linh trên đời nhiều như vậy, cái này không được thì đổi cái khác.”
Bọn họ đồng loạt khuyên nhủ cô vứt bỏ gốc cây cũ, chạy về hướng rừng rậm bạt ngàn, cứ như Vương Tư Tuệ bị tên đàn ông đểu cáng tổn thương.
Rốt cuộc Vân Thiển lên tiếng. Cô nhìn về phía Tống Hành Chỉ, đôi mắt không còn trong trạng thái tràn ngập ánh sáng nữa.
Văn Tư Thành vỗ bắp đùi: “Tôi nói này, cũng chỉ có học sinh chỗ cậu là rảnh háng, học sinh cấp ba trường thực nghiệm chúng tôi cả ngày làm bài còn không kịp…”
Tình cảnh vốn dĩ hết sức căng thẳng bỗng trở tràn đầy ấm áp.
Lý Duy khẽ lắc đầu, làm sao Đặng Lan Lan lại cảm thấy gượng ép được. Anh nhớ kỹ khuôn mặt Đặng Lan Lan trong đầu, chỉ đợi lúc trở về hiện thực tiến hành điều tra. Cô ta chắc chắn là một tội phạm!
“Lúc trước, cậu lợi dụng sự đồng cảm của tôi đối với cậu sao? Đúng là lời nói trước phòng mỹ thuật của cậu không phải nói dối, nhưng cậu che giấu chân tướng thật sự… Cậu có thể dễ dàng giải quyết những người này như trở bàn tay, vậy tại sao cậu lại muốn giả vờ đáng thương trước mặt tôi. Tôi không muốn bắt đầu trò chơi lần thứ tư với cậu.”
Rốt cuộc Vân Thiển lên tiếng. Cô nhìn về phía Tống Hành Chỉ, đôi mắt không còn trong trạng thái tràn ngập ánh sáng nữa.
Vương Tư Tuệ: “Chị đừng gượng ép bản thân, chúng ta có thể tìm cách khác rời khỏi…”
Bỗng nhiên Tống Hành Chỉ sợ hãi, cậu muốn giải thích nhưng không biết phải nói cái gì.
Vân Thiển giơ tay lên lau mắt, khịt mũi. Người xưa nói đúng, đàn ông đẹp mã chẳng có ai tốt, đối xử với đàn ông không thể trao tim chỉ có thể trao thận.
Bọn họ đồng loạt khuyên nhủ cô vứt bỏ gốc cây cũ, chạy về hướng rừng rậm bạt ngàn, cứ như Vương Tư Tuệ bị tên đàn ông đểu cáng tổn thương.
Cô mở miệng: “Tôi sẽ không trách cậu, trong chuyện này, cậu mới là người vô tội.”
Bọn Đặng Chung, Thiên Hành Kiện bày ra tư thế phòng thủ theo bản năng, Lý Duy lấy súng lục ra nhắm về phía Tống Hành Chỉ.
Tống Hành Chỉ nhìn thấy khóe mắt Vân Thiển hơi lấp lánh, khí thế giảm xuống số không. Cậu cuống cuồng nói: “Cứ tiếp tục như thế cũng được, nếu em không thích thì chúng ta không bắt đầu lần chơi thứ tư… Em đừng khóc.”
Bỗng nhiên Tống Hành Chỉ sợ hãi, cậu muốn giải thích nhưng không biết phải nói cái gì.
Cậu không muốn đôi mắt luôn cười của Vân Thiển mang theo cảm xúc khác, đặc biệt là cảm xúc ghét cậu.
Bọn họ nói chuyện không kiêng kỵ Tống Hành Chỉ nữa. Tống Hành Chỉ là nhân tố tận thế, không phải người bản xứ, quy tắc bắt người chơi bảo mật với người bản xứ không có hiệu lực —— Về mặt này, Chúa cứu thế khá nhân tính hóa, không phải hệ thống cứng nhắc, sẽ căn cứ vào nhận thức của người chơi mà thay đổi quy tắc. Có điều có thể nhận ra không phải chuyện gì Chúa cứu thế cũng biết, nó cũng cần người chơi đi thăm dò thế giới tận thế.
Tống Hành Chỉ bước tới gần người chơi, xích sắt xê dịch theo, cậu không hề tỏ ra ác ý.
Vân Thiển mặc kệ Tống Hành Chỉ, cô nhìn đám người Văn Tư Thành: “Mọi người ra tay đi, tôi không thể nào ra tay diệt trừ cậu ấy.”
Người chơi chỉ thấy Thần Bùn Vàng lâm trận bỏ chạy, tam quan(*) vỡ nát. Đây là thần linh ngược đời gì vậy?
“Lúc trước, cậu lợi dụng sự đồng cảm của tôi đối với cậu sao? Đúng là lời nói trước phòng mỹ thuật của cậu không phải nói dối, nhưng cậu che giấu chân tướng thật sự… Cậu có thể dễ dàng giải quyết những người này như trở bàn tay, vậy tại sao cậu lại muốn giả vờ đáng thương trước mặt tôi. Tôi không muốn bắt đầu trò chơi lần thứ tư với cậu.”
Sắc mặt Tống Hành Chỉ ảm đạm, nhìn chăm chú Vân Thiển.
(*) Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Văn Tư Thành gãi đầu, gật rồi lại lắc, rốt cuộc thở dài thườn thượt.
Lý Duy: “Tôi cũng không làm được.”
Đặng Chung và Vương Tư Tuệ trầm mặc, Thiên Hành Kiện nói: “Như vậy chúng ta không thể nào rời khỏi nơi này, lẽ nào cứ đứng đây mãi sao?”
Đặng Lan Lan: “Các người không muốn làm thì để tôi.”
Văn Tư Thành gãi đầu, gật rồi lại lắc, rốt cuộc thở dài thườn thượt.
Trong nháy mắt cô ta lên tiếng, Lý Duy giật mình, nhìn ánh mắt đáng sợ của Đặng Lan Lan.
Trong lòng những người chơi cũ, người chơi thần chọn và thần linh cực kỳ trâu bò, chỉ cần thần linh giáng xuống, nhân tố gì cũng bị tiêu diệt. Kết quả thì sao?
Vương Tư Tuệ: “Chị đừng gượng ép bản thân, chúng ta có thể tìm cách khác rời khỏi…”
Tống Hành Chỉ: “Như vậy chắc hẳn mọi người rất muốn trở về.”
Lý Duy khẽ lắc đầu, làm sao Đặng Lan Lan lại cảm thấy gượng ép được. Anh nhớ kỹ khuôn mặt Đặng Lan Lan trong đầu, chỉ đợi lúc trở về hiện thực tiến hành điều tra. Cô ta chắc chắn là một tội phạm!
Tình cảnh vốn dĩ hết sức căng thẳng bỗng trở tràn đầy ấm áp.
Đặng Chung và Vương Tư Tuệ trầm mặc, Thiên Hành Kiện nói: “Như vậy chúng ta không thể nào rời khỏi nơi này, lẽ nào cứ đứng đây mãi sao?”
Đặng Lan Lan: “Sao lại gượng ép, hiện giờ cậu ta là nhân tố dẫn đến thế giới tận thế. Từ nghĩa lớn mà xét, giết cậu ta không phải là đang cứu thế giới sao? Không giết cậu ta, chúng ta sẽ mãi mãi bị nhốt ở thế giới này, không thể nào về nhà.”
Bọn họ nói chuyện không kiêng kỵ Tống Hành Chỉ nữa. Tống Hành Chỉ là nhân tố tận thế, không phải người bản xứ, quy tắc bắt người chơi bảo mật với người bản xứ không có hiệu lực —— Về mặt này, Chúa cứu thế khá nhân tính hóa, không phải hệ thống cứng nhắc, sẽ căn cứ vào nhận thức của người chơi mà thay đổi quy tắc. Có điều có thể nhận ra không phải chuyện gì Chúa cứu thế cũng biết, nó cũng cần người chơi đi thăm dò thế giới tận thế.
Nhân tố tận thế biết sự tồn tại của người chơi không quan trọng, cuối cùng gì chúng cũng sẽ biến mất, bí mật sẽ không bị tiết lộ.
Khuôn mặt hai người họ hoàn toàn giống nhau, chỉ khác là một người thanh niên và một người thiếu niên.
Thiên Hành Kiện: “Đúng vậy, lớp mười hai thì khỏi phải nói, mỗi ngày làm Ngũ tam Hoàng cương(*), đi nhà xí cũng là xa xỉ.”
Đặng Lan Lan không hề áy náy về việc giết Tống Hành Chỉ, nhưng cô ta không biết làm sao để giết cậu.
Dưới sự cản trở của xích sắt, thậm chí cô ta còn chẳng thể đến gần cậu.
Thần Bùn Vàng đang muốn nhìn kỹ hơn, bỗng nhiên ngài nhìn thấy vị thần linh mang ngài tới đây xuất hiện. Đôi mắt sự thật chưa đóng của ngài nhìn thấy khuôn mặt thật sự của vị thần linh này.
Tống Hành Chỉ hoàn hồn, hỏi lại: “Tại sao nói tôi sẽ dẫn đến thế giới tận thế, đây là nguyên nhân người phái các người tới đây khiến tôi biến mất sao? Các người tới từ cùng một nơi, không phải người cùng thế giới với tôi đúng không… Có thể nói cho tôi biết chỗ các người trông như thế nào không?”
Nhưng nếu vậy cô sẽ không cười nữa.
Tống Hành Chỉ hoàn hồn, hỏi lại: “Tại sao nói tôi sẽ dẫn đến thế giới tận thế, đây là nguyên nhân người phái các người tới đây khiến tôi biến mất sao? Các người tới từ cùng một nơi, không phải người cùng thế giới với tôi đúng không… Có thể nói cho tôi biết chỗ các người trông như thế nào không?”
Tống Hành Chỉ bước tới gần người chơi, xích sắt xê dịch theo, cậu không hề tỏ ra ác ý.
Bọn Đặng Chung, Thiên Hành Kiện bày ra tư thế phòng thủ theo bản năng, Lý Duy lấy súng lục ra nhắm về phía Tống Hành Chỉ.
Vân Thiển và Văn Tư Thành không hề nhúc nhích.
Vân Thiển vẫn còn tức giận, ngược lại Văn Tư Thành lại nghiêm túc trả lời sự khác nhau và giống nhau của thế giới bọn họ và nơi này. Tống Hành Chỉ tập trung lắng nghe.
Đặng Lan Lan không hề áy náy về việc giết Tống Hành Chỉ, nhưng cô ta không biết làm sao để giết cậu.
Tống Hành Chỉ nhìn thấy khóe mắt Vân Thiển hơi lấp lánh, khí thế giảm xuống số không. Cậu cuống cuồng nói: “Cứ tiếp tục như thế cũng được, nếu em không thích thì chúng ta không bắt đầu lần chơi thứ tư… Em đừng khóc.”
Văn Tư Thành vỗ bắp đùi: “Tôi nói này, cũng chỉ có học sinh chỗ cậu là rảnh háng, học sinh cấp ba trường thực nghiệm chúng tôi cả ngày làm bài còn không kịp…”
Thiên Hành Kiện: “Đúng vậy, lớp mười hai thì khỏi phải nói, mỗi ngày làm Ngũ tam Hoàng cương(*), đi nhà xí cũng là xa xỉ.”
Thần Bùn Vàng sử dụng đôi mắt sự thật. Ngài phát hiện được một chuyện khó tin, Tống Hành Chỉ không phải linh hồn loài người mà là một bộ phận của thần linh nào đó…Lý Duy: “Tôi cũng không làm được.”(*) Tên hai quyển sách bài tập bổ trợ.
Đặng Lan Lan: “Sao lại gượng ép, hiện giờ cậu ta là nhân tố dẫn đến thế giới tận thế. Từ nghĩa lớn mà xét, giết cậu ta không phải là đang cứu thế giới sao? Không giết cậu ta, chúng ta sẽ mãi mãi bị nhốt ở thế giới này, không thể nào về nhà.”
Trừ Đặng Lan Lan và Vân Thiển, những người còn lại đều tham gia câu chuyện. Bỏ đi xích sắt, mọi người tạo thành một vòng tròn thảo luận dưới ánh mặt trời, hết sức ấm áp.
Cậu biết rõ thế giới này tệ hại cỡ nào. Cậu nhìn thấy vẻ mặt muốn rời đi trên gương mặt mỗi người, kể cả Vân Thiển.
Tống Hành Chỉ: “Như vậy chắc hẳn mọi người rất muốn trở về.”
Cậu biết rõ thế giới này tệ hại cỡ nào. Cậu nhìn thấy vẻ mặt muốn rời đi trên gương mặt mỗi người, kể cả Vân Thiển.
Dưới sự cản trở của xích sắt, thậm chí cô ta còn chẳng thể đến gần cậu.
Vân Thiển muốn về nhà.
Thần Bùn Vàng sử dụng đôi mắt sự thật. Ngài phát hiện được một chuyện khó tin, Tống Hành Chỉ không phải linh hồn loài người mà là một bộ phận của thần linh nào đó…
Vương Tư Tuệ: “Anh không được nói ngài ấy như vậy!”
Cậu muốn giữ cô lại.
Vân Thiển vẫn còn tức giận, ngược lại Văn Tư Thành lại nghiêm túc trả lời sự khác nhau và giống nhau của thế giới bọn họ và nơi này. Tống Hành Chỉ tập trung lắng nghe.
Nhưng nếu vậy cô sẽ không cười nữa.
Đoạn cuối nghe thấy tội tội cho tiểu Tống quá…
Uiii thương Tống Hành Chỉ ghê ???
không biết cuối cùng thì ai ra tay với THC được nhỉ
Ai đúng ai sai cái nỗi gì, đám người đáng ghét chỉ biết bắt nạt người khác thì hay ho gì hơn ai chứ?
Chỉ ca đừng lo cuối cùng vẫn sẽ gặp được Vân chó thôi, Vân chó sẵn sàng trao thận cho anh rồi =))))))
Thương bạn Chỉ quá ? @Giới anh làm gì đi chứ sao chỉ đứng xem z thôi í hả
Ông Giới đâu rồi chx lên sân khấu à?
bạo lực học đường bao giờ mới chấm dứt?