Chương 28
Cầu nguyện với thần
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Không có! Vân Thiển cho ra đáp án trong lòng, bất cứ sinh vật nào trên đời gắn thêm tai mèo đều sẽ gia tăng đặc tính đáng yêu, trừ Vua hiểu biết loài người.
Tiểu nhân trong lòng Vân Thiển ôm đầu la hét, ngoài mặt lại bình thản nhìn Tống Hành Chỉ, điềm tĩnh nói: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Hắn đứng ở bảng thông dùng đầu đụng bảng thông cáo đích kính.
Giọng điệu cậu vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Một vị thần thương tình, thực hiện nguyện vọng của tôi, đưa tôi tới đây gặp Vân Thiển.”
Cái thứ tròn dài chui ra từ trong quần cậu… là đuôi sao? Bảo vệ ngang đánh ôm trứ một danh hôn mê nữ sinh.
Cái gì! Ngay cả đuôi mà cũng có! Một thân một mình, mang theo bất kỳ thẩm mỹ đơn vị đích quảng cáo.
Tống Hành Chỉ lắc cái đuôi sau lưng, vừa nhìn đã biết mềm mại êm ái. Thiên vạn đừng nên Nếu không ngươi đem sẽ cùng hắn một dạng.
Mắt Vân Thiển nhìn chằm chằm vào nó, may mà cô còn một chút tự chủ, nhờ vậy mới chưa chạy tới túm lấy cái đuôi nghịch ngợm phe phẩy kia. Thiếu niên vội vàng đóng khởi máy tính, đặt ở dưới gối.
Vân Thiển không bỏ sót câu nói kia của Tống Hành Chỉ, nguyện vọng của cậu là tới đây gặp cô. Bảo vệ đem người trong ngực đặt ở Hạ nhânChỉ bên phải.
Vân Thiển đang định chuẩn bị mặt lạnh tính sổ màn nổ súng trong phòng mỹ thuật. Không thể tha thứ được, chuyện này đã để lại vết thương không thể xóa nhòa trong tâm hồn cô. Bảo vệ xem liễu nhãn ngoan ngoãn đích thiếu niên.
Tống Hành Chỉ nắm lấy cái đuôi sau lưng ra trước, chán nản nói: “Xấu lắm đúng không? Đây là sự trừng phạt của ngài thần linh vì tôi muốn rời khỏi thế giới của mình. Một khi bị người khác nhìn thấy, tôi sẽ bị xem như kẻ khác loài.”
Chóp đuôi phe phẩy giống như gãi vào lòng Vân Thiển. Nàng bù xù đích tóc nâu dịu dàng liễu tấm trải giường.
Sự chú ý của cô hoàn toàn bị cái đuôi thu hút, cái đuôi chuyển sang bên nào, mắt cô lại chuyển sang bên đấy. Bọn họ thấy thận trọng địa lần nữa lấy ra máy tính xách tay.
Tống Hành Chỉ: “Tôi muốn giật nó xuống!” Nói xong, cậu kéo mạnh cái đuôi.
Vân Thiển hét lên: “DừngÍtay!” Cô giànhùlại cái đuôiốtừ trong tayļcậu, ômἰvào lòng giốngớnhư bảo bối:ứ“Đừng làm thếỏvới nó…”
VânàThiển bóp đuôiịmèo, cảm giácìtê dại truyềnếđi khắp người.ĺCổ họng côἴphát ra tiếngîthỏa mãn, đuôiĺmèo đúng làḽđỉnh mà.
Tất cảịtổn thương trongİtâm hồn côẫđều được trịặkhỏi, làm gìḽnhớ đến chuyệnùtha thứ hayíkhông.
Vân Thiển quảổquyết trong lòng:ựThiếu niên taièmèo chắc chắnẵkhông bao giờÎsai.
Thật ra Giới(cũng ở trongịphòng. Dưới sựịche đậy của{thần thuật, VânìThiển không nhìnửthấy ngài.
Tống HànhừChỉ đang nóiỉdối, tai vàũđuôi mèo làỏthứ cậu cầuἰxin ngài. Hơnổnữa, chỉ cóữVân Thiển thấy:được, những người[khác không thểànhìn thấy.
Người tínẩngưỡng Giới đềuàlà người trungộthành đi theoứdục vọng, khaoăkhát của VânïThiển đối vớiĩsắc đẹp đãĨđạt tới mứcἴchỉ cần tùyútiện niệm mộtễcâu triệu hồi,ẵsức mạnh tínẹngưỡng có thểảtruyền ngay đếnịchỗ Giới.
Tiếng ngườiụcó nghĩa làý—— Chúa háoɪsắc.
Giới có thểỉnghe thấy tiếngẩlòng của VânãThiển, đặc biệtỏlà lúc TốngủHành Chỉ làmịnũng với cô.îLoại ý nghĩíkỳ lạ đóẻcứ luôn đầuĩđộc đầu óc‹ngài.
Giới hết chịuɨnổi, để lạiồcâu nói chỉẳcó Tống HànhõChỉ nghe thấy,ísau đó xoayẳngười rời khỏi:căn phòng nhỏínày.
Ngài bảo TốngêHành Chỉ ngoaningoãn nghe lời,ἷđừng chọc giậnḻnhững thần linhɨkhác, nhất làềthần linh cấpĺcao của Thầnỵđiện Ánh Sáng.ĭNếu như bịấphát hiện thânḷphận, bản thânícậu chính làÏchất dinh dưỡngítốt nhất đểíthần linh dùngîđể gia tăngụsức mạnh.
Thế giớiúcái sàng nàyủgiấu không ítỗsinh vật bánýthần, thêm mộtíTống Hành Chỉỉcũng chẳng sao.
Giớiổdự đoán cứằtheo đà phátỳtriển này, chưaļtới mười năm,ếthế giới VâníThiển đang ởổsẽ đứng trướcẫbờ vực diệtịvong. Sức mạnhớcăn nguyên lúcịthế giới gốcỉbị hủy diệtỷcó thể trợágiúp thần linhủgia tăng sứcịmạnh, hoặc giúpḽsinh vật bánïthân thăng cấpẽthành thần.
Không cófvị thần nàoẽtốn sức vôẽích cứu giúpẩnơi này, thảoìnào lựa chọnớngười nơi nàyìđi đến thếógiới khác, lợiIdụng những thứàbỏ đi à…
Giớiợđứng giữa khôngđtrung nhìn loàiḻngoài giống nhưìcon giun conềdế bận rộnạsinh tồn, khôngũhề biết gìừvề tương lai.ựĐều là thầnìtối cao, nhữngígì Thần ÁnhỷSáng làm cũngỉchẳng khác gìêThần Bóng Tối.
Giớiịbay về phíaítòa kiến trúcịcao nhất thànhĬphố. Đứng trên²đỉnh tháp, mànỉđêm tựa nhưÎmảnh vải nhungơđen phủ kín[viên kim cươngửlấp lánh, đỉnhèđầu và tayïchân truyền đếnÍcảm giác đượcôngười xoa nhẹ.
ChỉÏcần dục vọngứCố chấp cảmễnhận mạnh mẽ,ỉngài sẽ cảmổgiác được yịhệt.
Đầu lưỡi củaửGiới có cảmἱgiác liếm lênịda thịt, mắtằngài lóe lênẽsự mờ mịt.ɩNgài không hiểuítại sao daịngười lại cóạvị hơi ngọt.ẵ
Ngài không cóưTính dục, khôngĬthể cảm nhậnjđược khoái cảmỉmà hành viìnày mang đến.
Tínhịdục khác vớiìtình yêu. Đóɨchỉ là dụcốvọng ra đờiễcùng một lúcìvới tình yêu,ỉlà dục vọngỉthường xuất hiệnỉnhất lúc loàiíngười sinh sản,ɨthậm chí làấtất cả sinhẩvật.
Giới cho rằngỗloại hành viẹnày rất buồnḽnôn. Gió lạnhἶtrên cao rítıgào, ngài gạtìbỏ những cảmìgiác này raἶngoài, nhắm mắtừbắt đầu tuắluyện trên đỉnhĩtháp.
Đơn giản làĮGiới tự suyậdiễn quá nhiều,ẵVân Thiển vàἰTống Hành Chỉăkhông hề làmĩchuyện mà ngàiĺnghĩ.
Tống Hành Chỉòtắm rửa sạchọsẽ trong nhàổtắm của VânỏThiển, lúc côếcầm khăn lauởkhô tóc thì°hai người cóịtiếp xúc tayıchân.
Cậu trai nhỏÍthiếu kinh nghiệm,ưđối diện vớiĩngười mình thíchũthì chỉ cầnếmột hành độngõnhỏ cũng cóệthể khiến mạchỉmáu căng phồng,ïđương nhiên cảmἲxúc kích độngịtruyền hết tớiĩchỗ Giới.
Còn lànẻda vị ngọtἳkia… là vìõVân Thiển đútĭmiếng bánh kemĨsu dài cho{Tống Hành Chỉ,Ĭcậu liếm trúngìngón tay cô.
TốngîHành Chỉ khôngằcó chỗ đểồđi, thần linhἰchỉ tùy tiệnĭcho cậu thânḽphận cư trúĬbất hợp pháp.ἶCậu chẳng biếtЇgì về thếùgiới này, người¸quen duy nhất{chỉ có VânỹThiển.
Dưới cái nhìnôchăm chú của,thiếu niên đángịthương, cùng vớiờsự tấn côngiđồng thời của:tai mèo trênĩđầu, Vân Thiểnõđành chịu thuaừđồng ý choấTống Hành Chỉâở lại nhàỉcô một khoảngɨthời gian. Nhưng,đợi sau khi²Tống Hành Chỉụthích ứng vớiíthế giới này,ẻcậu phải chuyểnḻđi nhanh nhấtạcó thể.
Trong phòngḽchỉ có mộtõchiếc giường nhỏ,òTống Hành Chỉặđành ngủ ởởsofa lười trướcìbàn trà, VânỉThiển lấy tấmựchăn khác choỉcậu, tiện tay(chơi với cáiíđuôi năm phút.
CóẻTống Hành Chỉứở đây, gianἷphòng nóng bứcọtỏa ra hơiḹlạnh, chẳng cầnɪphải mở máyỉđiều hòa.
Vân Thiểnávui vẻ vììtiết kiệm đượcắtiền điện. Tắmỡxong, cô đột{nhiên nhớ tớiɨngười đàn ông°đứng bên cạnhãTống Hành Chỉứlúc nhìn thấyẫcậu ban sáng,ìbèn hỏi mộtIcâu.
Giới không choêTống Hành ChỉÎtiết lộ sựítồn tại củaốngài, Tống HànhủChỉ hoang mangêđáp: “Chỉ cóèmột mình tôi,İkhông có ai¹khác.”
Cậu thấyĺgương mặt lộ‹vẻ thất vọngỡcủa Vân Thiển,ưkhông kiềm đượcỉhỏi: “Sao emừquan tâm thế?”ẵ
Vân Thiển khôngĪtiện nói vìĩcô rất muốnἰđè người đànưông kia ra,ìnhất là ngườiíđàn ông kiaÎtrông giống hệtĮTống Hành Chỉ.ịNói những lờiḹnày với cậufchẳng khác gìùđang gửi đièthông điệp mờiụmọc.
Cô không xuốngửtay với TốngıHành Chỉ được,ỉcậu còn quáổnhỏ, dù nói}mình đã thành:niên nhưng nhìnįbề ngoài vẫnἵnhư mới mườiúsáu, còn trànẻngập khí chấtḽthiếu niên.
Nếu làmİgì thật, côữcứ có cảmăgiác đang phạmἰtội.
Vân Thiển khôngịđối xử vớiĬTống Hành Chỉệnhư đàn ôngưthành niên, côĩrất thích TốngửHành Chỉ nhưngíkhông phải thíchịkiểu nam nữ,ínếu không cũngẽsẽ không thaâthứ cho cậuἱđơn giản nhưḽvậy.
Vân Thiển trầmỹmặc khiến Tống:Hành Chỉ bậtịcười, cậu cườiỉhết sức ngoanļhiền, lấy bánhịsu kem trên]bàn hỏi: “Tôiĩcó thể ănẳhết chứ?”
“Ừ,,cậu ăn đi,ụkhông đủ thìЇtrong tủ lạnhỷvẫn còn.” VânἵThiển bảo TốngĬHành Chỉ tựìnhiên, cô lấyệđiện thoại vàếmáy tính rồiìquay lại giường,ἵxử lý sơÏyếu lý lịchĮtuyển dụng gửiỉthời gian trước.
Thôngẵqua Chúa cứuẻthế, cô kiếmùđược hơn chínậmươi nghìn tệ,Iđi siêu thịἷmua đồ hếtḹ1896 tệ, mộtờthời gian nữa}phải trả tiềnùthuê phòng 700ɩtệ, tiền thuêởtrả mỗi thángẵmột lần, lầnõnày cô địnhɪtrả trước năm[tháng.
Ở nơi nhưíHải Thành, tiền)phòng giá thấp‹như vậy đãỉlà may mắn.
Sơĺyếu lý lịchIgửi đi khôngἲcó hồi đápềđúng như dựĪliệu, Vân Thiểnấlại tìm đếnăđịa chỉ emailậbộ phận nhânísự của vài¹công ty, nhấnỉgửi từng nơi.
TốngỳHành Chỉ cắnộbánh su kem,ìánh mắt âmựu.
Cái cậu ănủkhông phải bánhísu kem màếlà đầu của[lão già, trongđbánh su kem(không phải kem]mà là nãoụcủa lão già.
Giớiɨở trên đỉnhɨtháp dừng tuểluyện. Chỗ Cốỉchấp truyền đếnỹsát ý nhắm{thẳng vào ngài,īkhiến Giới khóýhiểu. Nếu khôngéphải ngài chắcởchắn đây làìdục vọng củaἴngài, dục vọngấphân ra nhất(định sẽ thuĩhồi, dựa vàoễtính tình gợiľđòn này củaỉTống Hành Chỉ,ìGiới đã chémỉđứt đầu cậuĩrồi.
Cuộc sống thườngíngày của VânủThiển rất đơnĪgiản, tối mườiĬgiờ ngủ, sángIsáu giờ dậy.²Sau khi rờiụgiường, đầu tiênİcô ngâm một¸ly hoa cúcậkỷ tử cộng¸thêm một miếngứbánh mì nguyênĨcám(*), ra ngoàiíchạy bộ tậpãthể dục buổiïsáng, trở vềἰđánh bao cátĩđể đảm bảoЇnăng lực tựừvệ cơ bản,ềtắm rửa, đọcớsách, sạc pin.]Ăn cơm trưaíxong, cô xemãtin tức thờiḽsự hoặc tinİtức hội chợởviệc làm, buổiỉchiều học mộtởít ngoại ngữ…
(*)ỉ Là bánhõmì làm từịbột lúa mìãmà khi xayửxát vẫn cònógiữ nguyên lớpãvỏ cám vàịphôi, có thểἶkết hợp thêmïnhiều loại ngũạcốc khác
Tống HànhìChỉ ngây người.ịCậu vẫn chưaĩbiết cụm từἲ“cán bộ già(*)”ľ, nếu nhưĨbiết, chắc chắnÍcậu sẽ dùngòtừ này đểómiêu tả VânểThiển hiện tại.
(*)ỉỞ đây cóờnghĩa là chỉụnhững người quáônghiêm túc
Vân Thiểnìcòn giỏi hơnẫcậu tưởng, nhưngļvì sao trôngìcô có vẻờvô cùng túngịthiếu?
Tống Hành Chỉ)không nhịn đượcàbèn hỏi thử.ἵVân Thiển phổÍcập khoa họcặquá khứ biÏthảm một lượtócho Tống HànhĩChỉ, rõ ràngἰcô vô cùngịưu tú nhưngỉkhông hiểu saoềlàm cái gì,đđổ bể cáiĺđó.
Đương nhiên mỗi:lần Vân Thiểnòsắp chịu hếtɨnổi, bỗng trênếtrời rớt xuốngïmột khoản tiềnĩkhông biết từâđâu ra, đúngἲlúc giúp côưvượt qua cửaĩải khó khăn,¸lấy lại niềmItin cuộc sống.
TốngÍHành Chỉ bùiἷngùi, từ nhỏítới lớn cậuàcũng thảm nhưủvậy, giống nhưòcó người cốỉý tôi luyệnỉcậu ấy.
“Em cóọthể cầu nguyệnívới thần linh,ἵđể thần giúpIcuộc sống củaỉem trở nênắtốt hơn.” TốngЇHành Chỉ đềịnghị: “Trên đờiồnày thật sựắcó tồn tạiἷthần linh, thầnịlinh giúp đỡôtôi là mộtĩvị thần cựcĩkỳ tốt.”
Giớiìnói Vân Thiển)là tín đồằcủa ngài, vậyđhẳn ngài nên(đáp ứng lờiἰcầu nguyện củaúVân Thiển mớiầđúng.
Cho dù Giớiἲkhông chấp nhận,úTống Hành Chỉâcũng sẽ cốìgắng bắt ngài(đồng ý.
Vân Thiểnẳnửa tin nửa[ngờ mà điἷmua nến sápÍong ở cửaạtiệm quà vặtḹdưới lầu theoửlời Tống HànhũChỉ, sau đóḷkéo rèm cửa,ẹthắp nến, bắtἴđầu cầu nguyện.
Tống²Hành Chỉ khẽènói: “Cầu nguyệnợphải thành tâm,Īphải là nguyệnỉvọng em muốnЇthực hiện từửtận đáy lòng.”ỉ
Nguyện vọng từỷtận đáy lòng…
Vân°Thiển nhắm mắtỷlại, truy tìmêbản tâm. Trongéđầu cô hiệnἶlên gương mặtİTống Hành Chỉètóc trắng, họngâlưỡi khô khốc,,mỗi tế bàoĮtrên người đềuíđang kêu gàoἲmuốn có đượcầngười đó.
Cô cầuÎnguyện trong lòng.
Lờiỵcầu nguyện hóaỉthành quả cầuêánh sáng chỉõcó thần linhýthấy được, bayỉthoăn thoắt giữaữkhông trung, tớiἷchỗ Giới.
Giới chấm nhẹ quả cầu, tiếng lòng Vân Thiển vang lên.
Tống Hành Chỉ ở nhà Vân Thiển chưa tới một tuần đã bị Văn Tư Thành nhiệt tình dẫn đi.
Xích sắt dưới chân Tống Hành Chỉ vươn ra, không hề nương tay hất văng người đàn ông mặc âu phục. Tiếp đó, cậu nhìn thấy một gương mặt y hệt cậu, có điều già dặn hơn. Một lão già còn già hơn cả Giới!
【Nếu ngài thần linh có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, xin ngài hãy mang người đàn ông này đến bên giường tôi, để tôi ngủ một lần được không? Mặc dù tôi không có kinh nghiệm nhưng tôi nhất định sẽ khiến anh ta cảm nhận được sung sướng cả đời khó quên!】
Vân Thiển ghi nhớ lời dặn của hai người, nếu như gặp phải người của Bang hội người chơi thì tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu có thể làm cá muối thì tuyệt đối đừng ra tay.
Giới chấm nhẹ quả cầu, tiếng lòng Vân Thiển vang lên.
Cùng với hình ảnh người đàn ông cô ảo tưởng là ngài.
Anh trở về xe, lấy một điện thoại dự phòng, lưu số liên lạc của mình, Vân Thiển và Lý Duy: “Cậu cầm điện thoại này đi, có việc thì lên hệ tôi trước, tôi rảnh hơn hai người bọn họ.”
Chuyện nhân tố tận thế đã bị tiêu diệt ở thế giới tận thế chạy tới thế giới hiện thực bọn họ, còn muốn bọn họ tạo giúp thân phận hình như quá kỳ ảo rồi thì phải?
Vân Thiển cầu nguyện xong, vui vẻ hớn hở đợi thần linh hồi đáp. Thần linh không hồi đáp, Tống Hành Chỉ vươn tay bóp tắt ngọn nến, sẵn tiện bẻ gãy luôn thân nến.
Giới: “…”
Tống Hành Chỉ nở nụ cười: “Mang hi vọng ký thác vào những chuyện thần linh hư vô mờ mịt này, chi bằng bản thân cố gắng gấp bội. Thứ dựa vào hai bàn tay mình có được mới đáng trân trọng, đúng không?”
Ngài trở tay bắn đoạn tiếng lòng này tới chỗ Tống Hành Chỉ.
Vân Thiển và Văn Tư Thành bái phục tiết tháo không có giới hạn của Lý Duy, độ mặt dày ghê gớm thật.
Vân Thiển giống như con mèo bị cây chọc mèo hấp dẫn, toàn bộ sức chú ý đều dồn lên cái đuôi Tống Hành Chỉ.
Bên trong căn phòng nhỏ.
Người đàn ông mặc âu phục đứng dậy, thản nhiên lau vết máu trên khóe môi, đẩy gọng kính, hỏi câu y hệt: “Vân, cậu ta là ai?”
Vân Thiển: “Ừ.”
Vân Thiển cầu nguyện xong, vui vẻ hớn hở đợi thần linh hồi đáp. Thần linh không hồi đáp, Tống Hành Chỉ vươn tay bóp tắt ngọn nến, sẵn tiện bẻ gãy luôn thân nến.
Lý Duy vặn hỏi Tống Hành Chỉ đủ loại câu hỏi, từ chuyện làm sao cậu tới được thế giới này cho đến dự định sau này.
Không ngờ cửa không khóa, cậu vừa gõ đã mở ra.
Tống Hành Chỉ tiếp thu kiến thức ở thế giới hiện tại rất nhanh, nhưng cậu muốn tự sống ở thế giới này còn cần một thân phận thích hợp. Hộ khẩu giả của thần linh cho cậu chắc chắn không thể sử dụng ở Hải Thành.
Vân Thiển: “?”
Văn Tư Thành vận dụng quan hệ trong nhà tạo một thân phận học sinh cấp ba mười tám tuổi cho Tống Hành Chỉ ở Hải Thành, tiện tay đưa cho Tống Hành Chỉ chìa khóa căn hộ cá nhân của mình: “Dù sao Vân Thiển cũng là con gái, cậu ở nhà cô ấy bất tiện, thôi ở chỗ tôi đi. Đây là căn nhà trống chưa ai ở, quần áo gì đó đều có, mỗi tuần sẽ có bác gái tới quét dọn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Hành Chỉ nở nụ cười: “Mang hi vọng ký thác vào những chuyện thần linh hư vô mờ mịt này, chi bằng bản thân cố gắng gấp bội. Thứ dựa vào hai bàn tay mình có được mới đáng trân trọng, đúng không?”
Vân Thiển: “?”
Vân Thiển phản bác: “Nhưng lúc có thể làm cá muối, sao cứ phải tự lực cánh sinh. Cá muối là cảnh giới tối cao của cuộc đời, tôi vẫn lấy đó làm mục tiêu… Lỡ như thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của tôi thì sao?”
Cùng với hình ảnh người đàn ông cô ảo tưởng là ngài.
【Nếu ngài thần linh có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, xin ngài hãy mang người đàn ông này đến bên giường tôi, để tôi ngủ một lần được không? Mặc dù tôi không có kinh nghiệm nhưng tôi nhất định sẽ khiến anh ta cảm nhận được sung sướng cả đời khó quên!】
“Ngài sẽ không thực hiện đâu.” Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Tôi quên lúc nãy chúng ta cầu nguyện không có đồ cúng, cầu nguyện vô dụng.”
Sau hôm đó lại qua vài ngày, Văn Tư Thành và Lý Duy bước vào thế giới tận thế trước Vân Thiển một ngày. Chín giờ bọn họ vào trò chơi, chín giờ lẻ một phút gửi tin nhắn trong group cho Vân Thiển.
Văn Tư Thành: “Đúng vậy, đó là vật phẩm thần linh từng sử dụng, bị thất lạc ở mỗi thế giới tận thế.”
Vân Thiển: “Thần linh…”
Tống Hành Chỉ đứng trước mặt bọn họ giống như học sinh cấp ba, là dáng vẻ học sinh giỏi vừa nhìn đã khiến người khác có cảm tình, trong trẻo thuần khiết. Nhưng bọn họ vẫn không thể chấp nhận chuyện cậu ta đã làm với Vân Thiển!
“Em có thể dạy tôi kiến thức cơ bản ở thế giới này trước được không? Em cũng không hi vọng tôi cứ mãi ở nhà em làm phiền đúng không? Tống Hành Chỉ đứng dậy ngoe nguẩy cái đuôi, quét qua mu bàn tay Vân Thiển đặt trên bàn: “Đừng nói tới thần linh nữa, chúng ta làm vài chuyện thực tế đi.”
***
Vân Thiển giống như con mèo bị cây chọc mèo hấp dẫn, toàn bộ sức chú ý đều dồn lên cái đuôi Tống Hành Chỉ.
Tống Hành Chỉ: Thứ thần linh này thà chết quách đi cho xong.
Vân Thiển khiếp sợ nhìn số lần chết của bọn họ. Văn Tư Thành giải thích số lần chết ở thế giới chiến tranh cũng rất cao, nhưng lần này là vì người của Bang hội người chơi nham hiểm, khiến số lần chết của bọn họ cao chót vót.
Giới lại cảm giác được sát ý cuồn cuồn truyền từ dục vọng Cố chấp. Ngài cau mày, thu hồi thần thuật, cũng chính là đôi tai và đuôi mèo của Tống Hành Chỉ.
Hay thật, trong chớp mắt, sát khí truyền tới sắp bằng Giết chóc luôn rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
…
Văn Tư Thành nghiến răng nghiến lợi: “Đám quái vật kia có sức sát thương cao, lại còn đánh hội đồng. Người chơi tự do ở tuyến đầu chết ít nhất hơn năm trăm lần, độ toàn vẹn thế giới này chưa tới 50%, đánh giá chỉ tàm tạm, phần thưởng tổng cộng là ba mười nghìn tệ, uổng mịa nó công sức rồi!”
Tống Hành Chỉ tiếp thu kiến thức ở thế giới hiện tại rất nhanh, nhưng cậu muốn tự sống ở thế giới này còn cần một thân phận thích hợp. Hộ khẩu giả của thần linh cho cậu chắc chắn không thể sử dụng ở Hải Thành.
Văn Tư Thành: “Anh cũng tưởng thế, nhưng ban nãy anh đập tiền hỏi một người, anh ta nói có vài vật phẩm có thể chứa trong balo, mang ra khỏi thế giới tận thế, lần sau có thể sử dụng ở thế giới khác.”
Sau một phen suy nghĩ, Vân Thiển giành được sự đồng ý của Tống Hành Chỉ, tìm Văn Tư Thành và Lý Duy hỏi xem hai người có cách nào tạo thân phận cho Tống Hành Chỉ không.
Vân Thiển: “…”
Biểu cảm lúc đó của Văn Tư Thành và Lý Duy chắc giống thế này: = 皿 =
Đúng lúc Lý Duy hỏi xong, xem ra Tống Hành Chỉ bây giờ không có vấn đề gì lớn.
Chuyện nhân tố tận thế đã bị tiêu diệt ở thế giới tận thế chạy tới thế giới hiện thực bọn họ, còn muốn bọn họ tạo giúp thân phận hình như quá kỳ ảo rồi thì phải?
Bên trong căn phòng nhỏ.
Lý Duy thấy sự hào phóng của Văn Tư Thành, một người đàn ông cao to vạm vỡ như anh lấm la lấm lét, õng ẹo kêu: “Ông xã, anh là ông xã xa cách nhiều năm của em phải không? Trong bụng em có một trăm lẻ tám đứa con của anh nè!”
Hai người mất nửa ngày mới chấp nhận sự thật này.
“Em có thể dạy tôi kiến thức cơ bản ở thế giới này trước được không? Em cũng không hi vọng tôi cứ mãi ở nhà em làm phiền đúng không? Tống Hành Chỉ đứng dậy ngoe nguẩy cái đuôi, quét qua mu bàn tay Vân Thiển đặt trên bàn: “Đừng nói tới thần linh nữa, chúng ta làm vài chuyện thực tế đi.”
Tống Hành Chỉ đứng trước mặt bọn họ giống như học sinh cấp ba, là dáng vẻ học sinh giỏi vừa nhìn đã khiến người khác có cảm tình, trong trẻo thuần khiết. Nhưng bọn họ vẫn không thể chấp nhận chuyện cậu ta đã làm với Vân Thiển!
Biểu cảm lúc đó của Văn Tư Thành và Lý Duy chắc giống thế này: = 皿 =
Lý Duy vặn hỏi Tống Hành Chỉ đủ loại câu hỏi, từ chuyện làm sao cậu tới được thế giới này cho đến dự định sau này.
Thế giới tận thế lần này bọn họ vào thuộc kiểu thế giới thảm họa, thảm họa động vật khổng lồ, khắp nơi đầy rẫy quái vật kiểu Godzilla, loài người sinh sống trong kẽ hở phế tích.
Văn Tư Thành kéo Vân Thiển qua, đau lòng tức giận nói: “Sắc đẹp là cái không đáng tin nhất trên đời, em đừng để sắc đẹp dụ dỗ rồi nhảy vào hố lửa lần nữa…” Anh nhìn vẻ mặt hiền triết của Vân Thiển: “Đệch, em sẽ không làm vậy chứ?”
Vân Thiển không thể tưởng tượng được: “Trong mắt anh, em là súc sinh sao?”
Tống Hành Chỉ: Thứ thần linh này thà chết quách đi cho xong.
Văn Tư Thành không hề do dự gật đầu, Vân Thiển đấm một cú vào bụng anh, thờ phì phì bỏ đi.
Anh Văn là người tốt, Tống Hành Chỉ biết rõ điều này, nhưng lúc tiếp nhận ý tốt của anh, cậu lại chẳng muốn tí nào, cứ luôn ngoảnh đầu nhìn Vân Thiển.
Sau một phen suy nghĩ, Vân Thiển giành được sự đồng ý của Tống Hành Chỉ, tìm Văn Tư Thành và Lý Duy hỏi xem hai người có cách nào tạo thân phận cho Tống Hành Chỉ không.
Đúng lúc Lý Duy hỏi xong, xem ra Tống Hành Chỉ bây giờ không có vấn đề gì lớn.
Văn Tư Thành vận dụng quan hệ trong nhà tạo một thân phận học sinh cấp ba mười tám tuổi cho Tống Hành Chỉ ở Hải Thành, tiện tay đưa cho Tống Hành Chỉ chìa khóa căn hộ cá nhân của mình: “Dù sao Vân Thiển cũng là con gái, cậu ở nhà cô ấy bất tiện, thôi ở chỗ tôi đi. Đây là căn nhà trống chưa ai ở, quần áo gì đó đều có, mỗi tuần sẽ có bác gái tới quét dọn.”
Vân Thiển: “Trong thế giới tận thế ngoại trừ tiền ra còn chiếm được lợi ích gì, đồ trong đó đâu thể mang ra thế giới hiện tại được?”
Anh trở về xe, lấy một điện thoại dự phòng, lưu số liên lạc của mình, Vân Thiển và Lý Duy: “Cậu cầm điện thoại này đi, có việc thì lên hệ tôi trước, tôi rảnh hơn hai người bọn họ.”
Giới: “…”
Vân Thiển bất giác hỏi: “Có liên quan đến thần linh?”
Bọn họ bị lấy làm bia đỡ đạn dụ quái vật, bị đám đó bao vây trong hang ổ, sống rồi chết, chết rồi lại sống. Cho đến khi người của Bang hội người chơi chiếm hết lợi ích và tiêu diệt nhân tố tận thế, bọn họ mới rời khỏi thế giới tận thế.
Anh Văn là người tốt, Tống Hành Chỉ biết rõ điều này, nhưng lúc tiếp nhận ý tốt của anh, cậu lại chẳng muốn tí nào, cứ luôn ngoảnh đầu nhìn Vân Thiển.
Hay thật, trong chớp mắt, sát khí truyền tới sắp bằng Giết chóc luôn rồi.
Văn Tư Thành: Ôi, đàn ông.
“Ngài sẽ không thực hiện đâu.” Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Tôi quên lúc nãy chúng ta cầu nguyện không có đồ cúng, cầu nguyện vô dụng.”
Lý Duy thấy sự hào phóng của Văn Tư Thành, một người đàn ông cao to vạm vỡ như anh lấm la lấm lét, õng ẹo kêu: “Ông xã, anh là ông xã xa cách nhiều năm của em phải không? Trong bụng em có một trăm lẻ tám đứa con của anh nè!”
Vân Thiển và Văn Tư Thành bái phục tiết tháo không có giới hạn của Lý Duy, độ mặt dày ghê gớm thật.
Tống Hành Chỉ ở nhà Vân Thiển chưa tới một tuần đã bị Văn Tư Thành nhiệt tình dẫn đi.
Sau hôm đó lại qua vài ngày, Văn Tư Thành và Lý Duy bước vào thế giới tận thế trước Vân Thiển một ngày. Chín giờ bọn họ vào trò chơi, chín giờ lẻ một phút gửi tin nhắn trong group cho Vân Thiển.
Văn Tư Thành: “Người chơi tự do tụi anh đều bị người của Bang hội người chơi gài bẫy. Nhân tố tận thế phải giải quyết trong thế giới tận thế này là quái vật mẹ, bắt buộc phải hợp tác với chính phủ thế giới tận thế. Bang hội người chơi đại diện cho người chơi bàn điều kiện với chính phủ, rồi lại hợp tác với người chơi tự do. Người chơi tự do lấy thân phận là chiến binh bất tử ra trận… Nhưng lúc đối phó quái vật, người của Bang hội người chơi dùng tất cả người chơi tự do làm bia đỡ đạn…”
Thế giới tận thế lần này bọn họ vào thuộc kiểu thế giới thảm họa, thảm họa động vật khổng lồ, khắp nơi đầy rẫy quái vật kiểu Godzilla, loài người sinh sống trong kẽ hở phế tích.
Văn Tư Thành: “Người chơi tự do tụi anh đều bị người của Bang hội người chơi gài bẫy. Nhân tố tận thế phải giải quyết trong thế giới tận thế này là quái vật mẹ, bắt buộc phải hợp tác với chính phủ thế giới tận thế. Bang hội người chơi đại diện cho người chơi bàn điều kiện với chính phủ, rồi lại hợp tác với người chơi tự do. Người chơi tự do lấy thân phận là chiến binh bất tử ra trận… Nhưng lúc đối phó quái vật, người của Bang hội người chơi dùng tất cả người chơi tự do làm bia đỡ đạn…”
Văn Tư Thành không hề do dự gật đầu, Vân Thiển đấm một cú vào bụng anh, thờ phì phì bỏ đi.
Văn Tư Thành nghiến răng nghiến lợi: “Đám quái vật kia có sức sát thương cao, lại còn đánh hội đồng. Người chơi tự do ở tuyến đầu chết ít nhất hơn năm trăm lần, độ toàn vẹn thế giới này chưa tới 50%, đánh giá chỉ tàm tạm, phần thưởng tổng cộng là ba mười nghìn tệ, uổng mịa nó công sức rồi!”
Vân Thiển phản bác: “Nhưng lúc có thể làm cá muối, sao cứ phải tự lực cánh sinh. Cá muối là cảnh giới tối cao của cuộc đời, tôi vẫn lấy đó làm mục tiêu… Lỡ như thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của tôi thì sao?”
Vân Thiển: “Thần linh…”
Lý Duy gửi ba dấu chấm tròn trong group, kèm theo biểu tượng gào khóc. Anh nói lần này không những không kiếm được tiền, còn mất ba mươi lăm nghìn tệ.
Vân Thiển khiếp sợ nhìn số lần chết của bọn họ. Văn Tư Thành giải thích số lần chết ở thế giới chiến tranh cũng rất cao, nhưng lần này là vì người của Bang hội người chơi nham hiểm, khiến số lần chết của bọn họ cao chót vót.
Bọn họ bị lấy làm bia đỡ đạn dụ quái vật, bị đám đó bao vây trong hang ổ, sống rồi chết, chết rồi lại sống. Cho đến khi người của Bang hội người chơi chiếm hết lợi ích và tiêu diệt nhân tố tận thế, bọn họ mới rời khỏi thế giới tận thế.
Vân Thiển: “Trong thế giới tận thế ngoại trừ tiền ra còn chiếm được lợi ích gì, đồ trong đó đâu thể mang ra thế giới hiện tại được?”
Văn Tư Thành: Ôi, đàn ông.
Văn Tư Thành: “Anh cũng tưởng thế, nhưng ban nãy anh đập tiền hỏi một người, anh ta nói có vài vật phẩm có thể chứa trong balo, mang ra khỏi thế giới tận thế, lần sau có thể sử dụng ở thế giới khác.”
Vân Thiển không thể tưởng tượng được: “Trong mắt anh, em là súc sinh sao?”
Vân Thiển bất giác hỏi: “Có liên quan đến thần linh?”
Văn Tư Thành: “Đúng vậy, đó là vật phẩm thần linh từng sử dụng, bị thất lạc ở mỗi thế giới tận thế.”
Vân Thiển ghi nhớ lời dặn của hai người, nếu như gặp phải người của Bang hội người chơi thì tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu có thể làm cá muối thì tuyệt đối đừng ra tay.
Giới: Tín đồ bại não mỗi ngày thèm muốn cơ thể ta, còn lừa từng phân thân dục vọng của ta chạy, quá đáng!
Buổi sáng ngày 13 tháng 9, Vân Thiển nhận được tin nhắn của Tống Hành Chỉ.
Buổi sáng ngày 13 tháng 9, Vân Thiển nhận được tin nhắn của Tống Hành Chỉ.
Lý Duy gửi ba dấu chấm tròn trong group, kèm theo biểu tượng gào khóc. Anh nói lần này không những không kiếm được tiền, còn mất ba mươi lăm nghìn tệ.
Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, tôi dùng lò nướng ở nhà anh Văn làm rất nhiều bánh cupcake, buổi chiều đưa sang cho em nhé!”
Vân Thiển: “Ừ.”
Chuyện này phải bắt đầu kể từ thế giới tận thế mà cô đi tới.
Buổi chiều, ba giờ lẻ một giây, Tống Hành Chỉ tươi cười cầm bánh tới, đứng trước nhà Vân Thiển gõ cửa.
Không ngờ cửa không khóa, cậu vừa gõ đã mở ra.
Vân Thiển ngã dưới đất, một người đàn ông mang giày da, mặc âu phục đè lên người cô. Người đó đeo mắt kính viền vàng, tóc ngắn rũ xuống che phủ khuôn mặt, có thể thấy đường nét sườn mặt rất đẹp. Anh ta đeo một đôi găng tay trắng, tay đặt lên lưng váy Vân Thiển.
Xích sắt dưới chân Tống Hành Chỉ vươn ra, không hề nương tay hất văng người đàn ông mặc âu phục. Tiếp đó, cậu nhìn thấy một gương mặt y hệt cậu, có điều già dặn hơn. Một lão già còn già hơn cả Giới!
Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, anh ta là ai?”
Người đàn ông mặc âu phục đứng dậy, thản nhiên lau vết máu trên khóe môi, đẩy gọng kính, hỏi câu y hệt: “Vân, cậu ta là ai?”
Văn Tư Thành kéo Vân Thiển qua, đau lòng tức giận nói: “Sắc đẹp là cái không đáng tin nhất trên đời, em đừng để sắc đẹp dụ dỗ rồi nhảy vào hố lửa lần nữa…” Anh nhìn vẻ mặt hiền triết của Vân Thiển: “Đệch, em sẽ không làm vậy chứ?”
Vân Thiển: “…”
Chuyện này phải bắt đầu kể từ thế giới tận thế mà cô đi tới.
***
Văn Tư Thành: “Anh cũng tưởng thế, nhưng ban nãy anh đập tiền hỏi một người, anh ta nói có vài vật phẩm có thể chứa trong balo, mang ra khỏi thế giới tận thế, lần sau có thể sử dụng ở thế giới khác.”Tác giả có lời muốn nói:
Giới: Tín đồ bại não mỗi ngày thèm muốn cơ thể ta, còn lừa từng phân thân dục vọng của ta chạy, quá đáng!
Ui là tr đọc cuốn chết đi đc ?