Cá muối cứu thế – Chương 28

Chương 28

Cầu nguyện với thần

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Không có! Vân Thiển cho ra đáp án trong lòng, bất cứ sinh vật nào trên đời gắn thêm tai mèo đều sẽ gia tăng đặc tính đáng yêu, trừ Vua hiểu biết loài người.

Tiểu nhân trong lòng Vân Thiển ôm đầu la hét, ngoài mặt lại bình thản nhìn Tống Hành Chỉ, điềm tĩnh nói: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Hắn đứng ở bảng thông dùng đầu đụng bảng thông cáo đích kính.

Giọng điệu cậu vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Một vị thần thương tình, thực hiện nguyện vọng của tôi, đưa tôi tới đây gặp Vân Thiển.”

Cái thứ tròn dài chui ra từ trong quần cậu… là đuôi sao? Bảo vệ ngang đánh ôm trứ một danh hôn mê nữ sinh.

Cái gì! Ngay cả đuôi mà cũng có! Một thân một mình, mang theo bất kỳ thẩm mỹ đơn vị đích quảng cáo.

Tống Hành Chỉ lắc cái đuôi sau lưng, vừa nhìn đã biết mềm mại êm ái. Thiên vạn đừng nên Nếu không ngươi đem sẽ cùng hắn một dạng.

Mắt Vân Thiển nhìn chằm chằm vào nó, may mà cô còn một chút tự chủ, nhờ vậy mới chưa chạy tới túm lấy cái đuôi nghịch ngợm phe phẩy kia. Thiếu niên vội vàng đóng khởi máy tính, đặt ở dưới gối.

Vân Thiển không bỏ sót câu nói kia của Tống Hành Chỉ, nguyện vọng của cậu là tới đây gặp cô. Bảo vệ đem người trong ngực đặt ở Hạ nhânChỉ bên phải.

Vân Thiển đang định chuẩn bị mặt lạnh tính sổ màn nổ súng trong phòng mỹ thuật. Không thể tha thứ được, chuyện này đã để lại vết thương không thể xóa nhòa trong tâm hồn cô. Bảo vệ xem liễu nhãn ngoan ngoãn đích thiếu niên.

Tống Hành Chỉ nắm lấy cái đuôi sau lưng ra trước, chán nản nói: “Xấu lắm đúng không? Đây là sự trừng phạt của ngài thần linh vì tôi muốn rời khỏi thế giới của mình. Một khi bị người khác nhìn thấy, tôi sẽ bị xem như kẻ khác loài.”

Chóp đuôi phe phẩy giống như gãi vào lòng Vân Thiển. Nàng bù xù đích tóc nâu dịu dàng liễu tấm trải giường.

Sự chú ý của cô hoàn toàn bị cái đuôi thu hút, cái đuôi chuyển sang bên nào, mắt cô lại chuyển sang bên đấy. Bọn họ thấy thận trọng địa lần nữa lấy ra máy tính xách tay.

Tống Hành Chỉ: “Tôi muốn giật nó xuống!” Nói xong, cậu kéo mạnh cái đuôi.

Vân Thin hét lên: “DngÍtay!” Cô giànhùli cái đuôit trong tayļcậu, ômvào lòng gingnhư bo bi:Đng làm thếvi nó

VânàThin bóp đuôimèo, cm giácìtê di truynếđi khp ngưi.ĺC hng côphát ra tiếngîtha mãn, đuôiĺmèo đúng làđnh mà.

Tt ctn thương trongİtâm hn côđu đưc trkhi, làm gình đến chuynùtha th hayíkhông.

Vân Thin ququyết trong lòng:Thiếu niên taièmèo chc chnkhông bao giÎsai.

Tht ra Gii(cũng trongphòng. Dưi sche đy ca{thn thut, VânìThin không nhìnthy ngài.

Tng HànhCh đang nóidi, tai vàũđuôi mèo làth cu cuxin ngài. Hơnna, ch cóVân Thin thy:đưc, nhng ngưi[khác không thànhìn thy.

Ngưi tínngưng Gii đuàlà ngưi trungthành đi theodc vng, khaoăkhát ca VânïThin đi viĩsc đp đãĨđt ti mcch cn tùyútin nim mtcâu triu hi,sc mnh tínngưng có thtruyn ngay đếnch Gii.

Tiếng ngưicó nghĩa làý—— Chúa háoɪsc.

Gii có thnghe thy tiếnglòng ca VânãThin, đc bitlà lúc TngHành Ch làmnũng vi cô.îLoi ý nghĩík l đóc luôn đuĩđc đu ócngài.

Gii hết chuɨni, đ licâu nói chcó Tng HànhõCh nghe thy,ísau đó xoayngưi ri khi:căn phòng nhínày.

Ngài bo TngêHành Ch ngoaningoãn nghe li,đng chc ginnhng thn linhɨkhác, nht làthn linh cpĺcao ca Thnđin Ánh Sáng.ĭNếu như bphát hin thânphn, bn thânícu chính làÏcht dinh dưngítt nht đíthn linh dùngîđ gia tăngsc mnh.

Thế giiúcái sàng nàygiu không ítsinh vt bánýthn, thêm mtíTng Hành Chcũng chng sao.

Giid đoán ctheo đà pháttrin này, chưaļti mưi năm,ếthế gii VâníThin đang s đng trưcb vc ditvong. Sc mnhcăn nguyên lúcthế gii gcb hy ditcó th trágiúp thn linhgia tăng scmnh, hoc giúpsinh vt bánïthân thăng cpthành thn.

Không cófv thn nàotn sc vôích cu giúpnơi này, thoìnào la chnngưi nơi nàyìđi đến thếógii khác, liIdng nhng thàb đi à

Giiđng gia khôngđtrung nhìn loàingoài ging nhưìcon giun condế bn rnsinh tn, khôngũh biết gìv tương lai.Đu là thnìti cao, nhngígì Thn ÁnhSáng làm cũngchng khác gìêThn Bóng Ti.

Giibay v phíaítòa kiến trúccao nht thànhĬph. Đng trên²đnh tháp, mànđêm ta nhưÎmnh vi nhungơđen ph kín[viên kim cươnglp lánh, đnhèđu và tayïchân truyn đếnÍcm giác đưcôngưi xoa nh.

ChÏcn dc vngC chp cmnhn mnh m,ngài s cmgiác đưc yht.

Đu lưi caGii có cmgiác liếm lênda tht, mtngài lóe lêns m mt.ɩNgài không hiuíti sao dangưi li cóv hơi ngt.

Ngài không cóưTính dc, khôngĬth cm nhnjđưc khoái cmmà hành viìnày mang đến.

Tínhdc khác viìtình yêu. Đóɨch là dcvng ra đicùng mt lúcìvi tình yêu,là dc vngthưng xut hinnht lúc loàiíngưi sinh sn,ɨthm chí làtt c sinhvt.

Gii cho rngloi hành vinày rt bunnôn. Gió lnhtrên cao rítıgào, ngài gtìb nhng cmìgiác này rangoài, nhm mtbt đu tuluyn trên đnhĩtháp.

Đơn gin làĮGii t suydin quá nhiu,Vân Thin vàTng Hành Chăkhông h làmĩchuyn mà ngàiĺnghĩ.

Tng Hành Chòtm ra schs trong nhàtm ca VânThin, lúc côếcm khăn laukhô tóc thì°hai ngưi cótiếp xúc tayıchân.

Cu trai nhÍthiếu kinh nghim,ưđi din viĩngưi mình thíchũthì ch cnếmt hành đngõnh cũng cóth khiến mchmáu căng phng,ïđương nhiên cmxúc kích đngtruyn hết tiĩch Gii.

Còn lànda v ngtkia… là vìõVân Thin đútĭmiếng bánh kemĨsu dài cho{Tng Hành Ch,Ĭcu liếm trúngìngón tay cô.

TngîHành Ch khôngcó ch đđi, thn linhch tùy tinĭcho cu thânphn cư trúĬbt hp pháp.Cu chng biếtЇgì v thếùgii này, ngưi¸quen duy nht{ch có VânThin.

Dưi cái nhìnôchăm chú ca,thiếu niên đángthương, cùng vis tn côngiđng thi ca:tai mèo trênĩđu, Vân Thinõđành chu thuađng ý choTng Hành Châ li nhàcô mt khongɨthi gian. Nhưng,đi sau khi²Tng Hành Chthích ng viíthế gii này,cu phi chuynđi nhanh nhtcó th.

Trong phòngch có mtõchiếc giưng nh,òTng Hành Chđành ng sofa lưi trưcìbàn trà, VânThin ly tmchăn khác chocu, tin tay(chơi vi cáiíđuôi năm phút.

CóTng Hành Ch đây, gianphòng nóng bcta ra hơilnh, chng cnɪphi m máyđiu hòa.

Vân Thinávui v vììtiết kim đưctin đin. Tmxong, cô đt{nhiên nh tiɨngưi đàn ông°đng bên cnhãTng Hành Chlúc nhìn thycu ban sáng,ìbèn hi mtIcâu.

Gii không choêTng Hành ChÎtiết l sítn ti cangài, Tng HànhCh hoang mangêđáp: “Ch cóèmt mình tôi,İkhông có ai¹khác.”

Cu thyĺgương mt lv tht vngca Vân Thin,ưkhông kim đưchi: “Sao emquan tâm thế?”

Vân Thin khôngĪtin nói vìĩcô rt munđè ngưi đànưông kia ra,ìnht là ngưiíđàn ông kiaÎtrông ging htĮTng Hành Ch.Nói nhng linày vi cufchng khác gìùđang gi đièthông đip mimc.

Cô không xungtay vi TngıHành Ch đưc,cu còn quánh, dù nói}mình đã thành:niên nhưng nhìnįb ngoài vnnhư mi mưiúsáu, còn trànngp khí chtthiếu niên.

Nếu làmİgì tht, côc có cmăgiác đang phmti.

Vân Thin khôngđi x viĬTng Hành Chnhư đàn ôngưthành niên, côĩrt thích TngHành Ch nhưngíkhông phi thíchkiu nam n,ínếu không cũngs không thaâth cho cuđơn gin nhưvy.

Vân Thin trmmc khiến Tng:Hành Ch btcưi, cu cưihết sc ngoanļhin, ly bánhsu kem trên]bàn hi: “Tôiĩcó th ănhết ch?”

,,cu ăn đi,không đ thìЇtrong t lnhvn còn.” VânThin bo TngĬHành Ch tìnhiên, cô lyđin thoi vàếmáy tính riìquay li giưng,x lý sơÏyếu lý lchĮtuyn dng githi gian trưc.

Thôngqua Chúa cuthế, cô kiếmùđưc hơn chínmươi nghìn t,Iđi siêu thmua đ hết1896 t, mtthi gian na}phi tr tinùthuê phòng 700ɩt, tin thuêtr mi thángmt ln, lnõnày cô đnhɪtr trưc năm[tháng.

nơi nhưíHi Thành, tin)phòng giá thpnhư vy đãlà may mn.

Sơĺyếu lý lchIgi đi khôngcó hi đápđúng như dĪliu, Vân Thinli tìm đếnăđa ch emailb phn nhânís ca vài¹công ty, nhngi tng nơi.

TngHành Ch cnbánh su kem,ìánh mt âmu.

Cái cu ănkhông phi bánhísu kem màếlà đu ca[lão già, trongđbánh su kem(không phi kem]mà là nãoca lão già.

Giiɨ trên đnhɨtháp dng tuluyn. Ch Cchp truyn đếnsát ý nhm{thng vào ngài,īkhiến Gii khóýhiu. Nếu khôngéphi ngài chcchn đây làìdc vng cangài, dc vngphân ra nht(đnh s thuĩhi, da vàotính tình giľđòn này caTng Hành Ch,ìGii đã chémđt đu cuĩri.

Cuc sng thưngíngày ca VânThin rt đơnĪgin, ti mưiĬgi ng, sángIsáu gi dy.²Sau khi rigiưng, đu tiênİcô ngâm mt¸ly hoa cúck t cng¸thêm mt miếngbánh mì nguyênĨcám(*), ra ngoàiíchy b tpãth dc buiïsáng, tr vđánh bao cátĩđ đm boЇnăng lc tv cơ bn,tm ra, đcsách, sc pin.]Ăn cơm trưaíxong, cô xemãtin tc this hoc tinİtc hi chvic làm, buichiu hc mtít ngoi ng

(*) Là bánhõmì làm tbt lúa mìãmà khi xayxát vn cònógi nguyên lpãv cám vàphôi, có thkết hp thêmïnhiu loi ngũcc khác

Tng HànhìCh ngây ngưi.Cu vn chưaĩbiết cm t“cán b già(*)ľ, nếu nhưĨbiết, chc chnÍcu s dùngòt này đómiêu t VânThin hin ti.

(*) đây cónghĩa là chnhng ngưi quáônghiêm túc

Vân Thinìcòn gii hơncu tưng, nhưngļvì sao trôngìcô có vvô cùng túngthiếu?

Tng Hành Ch)không nhn đưcàbèn hi th.Vân Thin phÍcp khoa hcquá kh biÏthm mt lưtócho Tng HànhĩCh, rõ ràngcô vô cùngưu tú nhưngkhông hiu saolàm cái gì,đđ b cáiĺđó.

Đương nhiên mi:ln Vân Thinòsp chu hếtɨni, bng trênếtri rt xungïmt khon tinĩkhông biết tâđâu ra, đúnglúc giúp côưvưt qua caĩi khó khăn,¸ly li nimItin cuc sng.

TngÍHành Ch bùingùi, t nhíti ln cuàcũng thm nhưvy, ging nhưòcó ngưi cý tôi luyncu y.

“Em cóth cu nguynívi thn linh,đ thn giúpIcuc sng caem tr nêntt hơn.” TngЇHành Ch đngh: “Trên đinày tht scó tn tithn linh, thnlinh giúp đôtôi là mtĩv thn ccĩk tt.”

Giiìnói Vân Thin)là tín đca ngài, vyđhn ngài nên(đáp ng licu nguyn caúVân Thin miđúng.

Cho dù Giikhông chp nhn,úTng Hành Châcũng s cìgng bt ngài(đng ý.

Vân Thinna tin na[ng mà đimua nến sápÍong catim quà vtdưi lu theoli Tng HànhũCh, sau đókéo rèm ca,thp nến, btđu cu nguyn.

Tng²Hành Ch khènói: “Cu nguynphi thành tâm,Īphi là nguynvng em munЇthc hin ttn đáy lòng.”

Nguyn vng ttn đáy lòng…

Vân°Thin nhm mtli, truy tìmêbn tâm. Trongéđu cô hinlên gương mtİTng Hành Chètóc trng, hngâlưi khô khc,,mi tế bàoĮtrên ngưi đuíđang kêu gàomun có đưcngưi đó.

Cô cuÎnguyn trong lòng.

Licu nguyn hóathành qu cuêánh sáng chõcó thn linhýthy đưc, baythoăn thot giakhông trung, tich Gii.

Giới chấm nhẹ quả cầu, tiếng lòng Vân Thiển vang lên.

Tống Hành Chỉ ở nhà Vân Thiển chưa tới một tuần đã bị Văn Tư Thành nhiệt tình dẫn đi.

Xích sắt dưới chân Tống Hành Chỉ vươn ra, không hề nương tay hất văng người đàn ông mặc âu phục. Tiếp đó, cậu nhìn thấy một gương mặt y hệt cậu, có điều già dặn hơn. Một lão già còn già hơn cả Giới!

【Nếu ngài thần linh có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, xin ngài hãy mang người đàn ông này đến bên giường tôi, để tôi ngủ một lần được không? Mặc dù tôi không có kinh nghiệm nhưng tôi nhất định sẽ khiến anh ta cảm nhận được sung sướng cả đời khó quên!】

Vân Thiển ghi nhớ lời dặn của hai người, nếu như gặp phải người của Bang hội người chơi thì tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu có thể làm cá muối thì tuyệt đối đừng ra tay.

Giới chấm nhẹ quả cầu, tiếng lòng Vân Thiển vang lên.

Cùng với hình ảnh người đàn ông cô ảo tưởng là ngài.

Anh trở về xe, lấy một điện thoại dự phòng, lưu số liên lạc của mình, Vân Thiển và Lý Duy: “Cậu cầm điện thoại này đi, có việc thì lên hệ tôi trước, tôi rảnh hơn hai người bọn họ.”

Chuyện nhân tố tận thế đã bị tiêu diệt ở thế giới tận thế chạy tới thế giới hiện thực bọn họ, còn muốn bọn họ tạo giúp thân phận hình như quá kỳ ảo rồi thì phải?

Vân Thiển cầu nguyện xong, vui vẻ hớn hở đợi thần linh hồi đáp. Thần linh không hồi đáp, Tống Hành Chỉ vươn tay bóp tắt ngọn nến, sẵn tiện bẻ gãy luôn thân nến.

Giới: “…”

Tống Hành Chỉ nở nụ cười: “Mang hi vọng ký thác vào những chuyện thần linh hư vô mờ mịt này, chi bằng bản thân cố gắng gấp bội. Thứ dựa vào hai bàn tay mình có được mới đáng trân trọng, đúng không?”

Ngài trở tay bắn đoạn tiếng lòng này tới chỗ Tống Hành Chỉ.

Vân Thiển và Văn Tư Thành bái phục tiết tháo không có giới hạn của Lý Duy, độ mặt dày ghê gớm thật.

Vân Thiển giống như con mèo bị cây chọc mèo hấp dẫn, toàn bộ sức chú ý đều dồn lên cái đuôi Tống Hành Chỉ.

Bên trong căn phòng nhỏ.

Người đàn ông mặc âu phục đứng dậy, thản nhiên lau vết máu trên khóe môi, đẩy gọng kính, hỏi câu y hệt: “Vân, cậu ta là ai?”

Vân Thiển: “Ừ.”

Vân Thiển cầu nguyện xong, vui vẻ hớn hở đợi thần linh hồi đáp. Thần linh không hồi đáp, Tống Hành Chỉ vươn tay bóp tắt ngọn nến, sẵn tiện bẻ gãy luôn thân nến.

Lý Duy vặn hỏi Tống Hành Chỉ đủ loại câu hỏi, từ chuyện làm sao cậu tới được thế giới này cho đến dự định sau này.

Không ngờ cửa không khóa, cậu vừa gõ đã mở ra.

Tống Hành Chỉ tiếp thu kiến thức ở thế giới hiện tại rất nhanh, nhưng cậu muốn tự sống ở thế giới này còn cần một thân phận thích hợp. Hộ khẩu giả của thần linh cho cậu chắc chắn không thể sử dụng ở Hải Thành.

Vân Thiển: “?”

Văn Tư Thành vận dụng quan hệ trong nhà tạo một thân phận học sinh cấp ba mười tám tuổi cho Tống Hành Chỉ ở Hải Thành, tiện tay đưa cho Tống Hành Chỉ chìa khóa căn hộ cá nhân của mình: “Dù sao Vân Thiển cũng là con gái, cậu ở nhà cô ấy bất tiện, thôi ở chỗ tôi đi. Đây là căn nhà trống chưa ai ở, quần áo gì đó đều có, mỗi tuần sẽ có bác gái tới quét dọn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Hành Chỉ nở nụ cười: “Mang hi vọng ký thác vào những chuyện thần linh hư vô mờ mịt này, chi bằng bản thân cố gắng gấp bội. Thứ dựa vào hai bàn tay mình có được mới đáng trân trọng, đúng không?”

Vân Thiển: “?”

Vân Thiển phản bác: “Nhưng lúc có thể làm cá muối, sao cứ phải tự lực cánh sinh. Cá muối là cảnh giới tối cao của cuộc đời, tôi vẫn lấy đó làm mục tiêu… Lỡ như thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của tôi thì sao?”

Cùng với hình ảnh người đàn ông cô ảo tưởng là ngài.

【Nếu ngài thần linh có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, xin ngài hãy mang người đàn ông này đến bên giường tôi, để tôi ngủ một lần được không? Mặc dù tôi không có kinh nghiệm nhưng tôi nhất định sẽ khiến anh ta cảm nhận được sung sướng cả đời khó quên!】

“Ngài sẽ không thực hiện đâu.” Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Tôi quên lúc nãy chúng ta cầu nguyện không có đồ cúng, cầu nguyện vô dụng.”

Sau hôm đó lại qua vài ngày, Văn Tư Thành và Lý Duy bước vào thế giới tận thế trước Vân Thiển một ngày. Chín giờ bọn họ vào trò chơi, chín giờ lẻ một phút gửi tin nhắn trong group cho Vân Thiển.

Văn Tư Thành: “Đúng vậy, đó là vật phẩm thần linh từng sử dụng, bị thất lạc ở mỗi thế giới tận thế.”

Vân Thiển: “Thần linh…”

Tống Hành Chỉ đứng trước mặt bọn họ giống như học sinh cấp ba, là dáng vẻ học sinh giỏi vừa nhìn đã khiến người khác có cảm tình, trong trẻo thuần khiết. Nhưng bọn họ vẫn không thể chấp nhận chuyện cậu ta đã làm với Vân Thiển!

“Em có thể dạy tôi kiến thức cơ bản ở thế giới này trước được không? Em cũng không hi vọng tôi cứ mãi ở nhà em làm phiền đúng không? Tống Hành Chỉ đứng dậy ngoe nguẩy cái đuôi, quét qua mu bàn tay Vân Thiển đặt trên bàn: “Đừng nói tới thần linh nữa, chúng ta làm vài chuyện thực tế đi.”

***

Vân Thiển giống như con mèo bị cây chọc mèo hấp dẫn, toàn bộ sức chú ý đều dồn lên cái đuôi Tống Hành Chỉ.

Tống Hành Chỉ: Thứ thần linh này thà chết quách đi cho xong.

Vân Thiển khiếp sợ nhìn số lần chết của bọn họ. Văn Tư Thành giải thích số lần chết ở thế giới chiến tranh cũng rất cao, nhưng lần này là vì người của Bang hội người chơi nham hiểm, khiến số lần chết của bọn họ cao chót vót.

Giới lại cảm giác được sát ý cuồn cuồn truyền từ dục vọng Cố chấp. Ngài cau mày, thu hồi thần thuật, cũng chính là đôi tai và đuôi mèo của Tống Hành Chỉ.

Hay thật, trong chớp mắt, sát khí truyền tới sắp bằng Giết chóc luôn rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Tư Thành nghiến răng nghiến lợi: “Đám quái vật kia có sức sát thương cao, lại còn đánh hội đồng. Người chơi tự do ở tuyến đầu chết ít nhất hơn năm trăm lần, độ toàn vẹn thế giới này chưa tới 50%, đánh giá chỉ tàm tạm, phần thưởng tổng cộng là ba mười nghìn tệ, uổng mịa nó công sức rồi!”

Tống Hành Chỉ tiếp thu kiến thức ở thế giới hiện tại rất nhanh, nhưng cậu muốn tự sống ở thế giới này còn cần một thân phận thích hợp. Hộ khẩu giả của thần linh cho cậu chắc chắn không thể sử dụng ở Hải Thành.

Văn Tư Thành: “Anh cũng tưởng thế, nhưng ban nãy anh đập tiền hỏi một người, anh ta nói có vài vật phẩm có thể chứa trong balo, mang ra khỏi thế giới tận thế, lần sau có thể sử dụng ở thế giới khác.”

Sau một phen suy nghĩ, Vân Thiển giành được sự đồng ý của Tống Hành Chỉ, tìm Văn Tư Thành và Lý Duy hỏi xem hai người có cách nào tạo thân phận cho Tống Hành Chỉ không.

Vân Thiển: “…”

Biểu cảm lúc đó của Văn Tư Thành và Lý Duy chắc giống thế này: = 皿 =

Đúng lúc Lý Duy hỏi xong, xem ra Tống Hành Chỉ bây giờ không có vấn đề gì lớn.

Chuyện nhân tố tận thế đã bị tiêu diệt ở thế giới tận thế chạy tới thế giới hiện thực bọn họ, còn muốn bọn họ tạo giúp thân phận hình như quá kỳ ảo rồi thì phải?

Bên trong căn phòng nhỏ.

Lý Duy thấy sự hào phóng của Văn Tư Thành, một người đàn ông cao to vạm vỡ như anh lấm la lấm lét, õng ẹo kêu: “Ông xã, anh là ông xã xa cách nhiều năm của em phải không? Trong bụng em có một trăm lẻ tám đứa con của anh nè!”

Hai người mất nửa ngày mới chấp nhận sự thật này.

“Em có thể dạy tôi kiến thức cơ bản ở thế giới này trước được không? Em cũng không hi vọng tôi cứ mãi ở nhà em làm phiền đúng không? Tống Hành Chỉ đứng dậy ngoe nguẩy cái đuôi, quét qua mu bàn tay Vân Thiển đặt trên bàn: “Đừng nói tới thần linh nữa, chúng ta làm vài chuyện thực tế đi.”

Tống Hành Chỉ đứng trước mặt bọn họ giống như học sinh cấp ba, là dáng vẻ học sinh giỏi vừa nhìn đã khiến người khác có cảm tình, trong trẻo thuần khiết. Nhưng bọn họ vẫn không thể chấp nhận chuyện cậu ta đã làm với Vân Thiển!

Biểu cảm lúc đó của Văn Tư Thành và Lý Duy chắc giống thế này: = 皿 =

Lý Duy vặn hỏi Tống Hành Chỉ đủ loại câu hỏi, từ chuyện làm sao cậu tới được thế giới này cho đến dự định sau này.

Thế giới tận thế lần này bọn họ vào thuộc kiểu thế giới thảm họa, thảm họa động vật khổng lồ, khắp nơi đầy rẫy quái vật kiểu Godzilla, loài người sinh sống trong kẽ hở phế tích.

Văn Tư Thành kéo Vân Thiển qua, đau lòng tức giận nói: “Sắc đẹp là cái không đáng tin nhất trên đời, em đừng để sắc đẹp dụ dỗ rồi nhảy vào hố lửa lần nữa…” Anh nhìn vẻ mặt hiền triết của Vân Thiển: “Đệch, em sẽ không làm vậy chứ?”

Vân Thiển không thể tưởng tượng được: “Trong mắt anh, em là súc sinh sao?”

Tống Hành Chỉ: Thứ thần linh này thà chết quách đi cho xong.

Văn Tư Thành không hề do dự gật đầu, Vân Thiển đấm một cú vào bụng anh, thờ phì phì bỏ đi.

Anh Văn là người tốt, Tống Hành Chỉ biết rõ điều này, nhưng lúc tiếp nhận ý tốt của anh, cậu lại chẳng muốn tí nào, cứ luôn ngoảnh đầu nhìn Vân Thiển.

Sau một phen suy nghĩ, Vân Thiển giành được sự đồng ý của Tống Hành Chỉ, tìm Văn Tư Thành và Lý Duy hỏi xem hai người có cách nào tạo thân phận cho Tống Hành Chỉ không.

Đúng lúc Lý Duy hỏi xong, xem ra Tống Hành Chỉ bây giờ không có vấn đề gì lớn.

Văn Tư Thành vận dụng quan hệ trong nhà tạo một thân phận học sinh cấp ba mười tám tuổi cho Tống Hành Chỉ ở Hải Thành, tiện tay đưa cho Tống Hành Chỉ chìa khóa căn hộ cá nhân của mình: “Dù sao Vân Thiển cũng là con gái, cậu ở nhà cô ấy bất tiện, thôi ở chỗ tôi đi. Đây là căn nhà trống chưa ai ở, quần áo gì đó đều có, mỗi tuần sẽ có bác gái tới quét dọn.”

Vân Thiển: “Trong thế giới tận thế ngoại trừ tiền ra còn chiếm được lợi ích gì, đồ trong đó đâu thể mang ra thế giới hiện tại được?”

Anh trở về xe, lấy một điện thoại dự phòng, lưu số liên lạc của mình, Vân Thiển và Lý Duy: “Cậu cầm điện thoại này đi, có việc thì lên hệ tôi trước, tôi rảnh hơn hai người bọn họ.”

Giới: “…”

Vân Thiển bất giác hỏi: “Có liên quan đến thần linh?”

Bọn họ bị lấy làm bia đỡ đạn dụ quái vật, bị đám đó bao vây trong hang ổ, sống rồi chết, chết rồi lại sống. Cho đến khi người của Bang hội người chơi chiếm hết lợi ích và tiêu diệt nhân tố tận thế, bọn họ mới rời khỏi thế giới tận thế.

Anh Văn là người tốt, Tống Hành Chỉ biết rõ điều này, nhưng lúc tiếp nhận ý tốt của anh, cậu lại chẳng muốn tí nào, cứ luôn ngoảnh đầu nhìn Vân Thiển.

Hay thật, trong chớp mắt, sát khí truyền tới sắp bằng Giết chóc luôn rồi.

Văn Tư Thành: Ôi, đàn ông.

“Ngài sẽ không thực hiện đâu.” Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Tôi quên lúc nãy chúng ta cầu nguyện không có đồ cúng, cầu nguyện vô dụng.”

Lý Duy thấy sự hào phóng của Văn Tư Thành, một người đàn ông cao to vạm vỡ như anh lấm la lấm lét, õng ẹo kêu: “Ông xã, anh là ông xã xa cách nhiều năm của em phải không? Trong bụng em có một trăm lẻ tám đứa con của anh nè!”

Vân Thiển và Văn Tư Thành bái phục tiết tháo không có giới hạn của Lý Duy, độ mặt dày ghê gớm thật.

Tống Hành Chỉ ở nhà Vân Thiển chưa tới một tuần đã bị Văn Tư Thành nhiệt tình dẫn đi.

Sau hôm đó lại qua vài ngày, Văn Tư Thành và Lý Duy bước vào thế giới tận thế trước Vân Thiển một ngày. Chín giờ bọn họ vào trò chơi, chín giờ lẻ một phút gửi tin nhắn trong group cho Vân Thiển.

Văn Tư Thành: “Người chơi tự do tụi anh đều bị người của Bang hội người chơi gài bẫy. Nhân tố tận thế phải giải quyết trong thế giới tận thế này là quái vật mẹ, bắt buộc phải hợp tác với chính phủ thế giới tận thế. Bang hội người chơi đại diện cho người chơi bàn điều kiện với chính phủ, rồi lại hợp tác với người chơi tự do. Người chơi tự do lấy thân phận là chiến binh bất tử ra trận… Nhưng lúc đối phó quái vật, người của Bang hội người chơi dùng tất cả người chơi tự do làm bia đỡ đạn…”

Thế giới tận thế lần này bọn họ vào thuộc kiểu thế giới thảm họa, thảm họa động vật khổng lồ, khắp nơi đầy rẫy quái vật kiểu Godzilla, loài người sinh sống trong kẽ hở phế tích.

Văn Tư Thành: “Người chơi tự do tụi anh đều bị người của Bang hội người chơi gài bẫy. Nhân tố tận thế phải giải quyết trong thế giới tận thế này là quái vật mẹ, bắt buộc phải hợp tác với chính phủ thế giới tận thế. Bang hội người chơi đại diện cho người chơi bàn điều kiện với chính phủ, rồi lại hợp tác với người chơi tự do. Người chơi tự do lấy thân phận là chiến binh bất tử ra trận… Nhưng lúc đối phó quái vật, người của Bang hội người chơi dùng tất cả người chơi tự do làm bia đỡ đạn…”

Văn Tư Thành không hề do dự gật đầu, Vân Thiển đấm một cú vào bụng anh, thờ phì phì bỏ đi.

Văn Tư Thành nghiến răng nghiến lợi: “Đám quái vật kia có sức sát thương cao, lại còn đánh hội đồng. Người chơi tự do ở tuyến đầu chết ít nhất hơn năm trăm lần, độ toàn vẹn thế giới này chưa tới 50%, đánh giá chỉ tàm tạm, phần thưởng tổng cộng là ba mười nghìn tệ, uổng mịa nó công sức rồi!”

Vân Thiển phản bác: “Nhưng lúc có thể làm cá muối, sao cứ phải tự lực cánh sinh. Cá muối là cảnh giới tối cao của cuộc đời, tôi vẫn lấy đó làm mục tiêu… Lỡ như thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của tôi thì sao?”

Vân Thiển: “Thần linh…”

Lý Duy gửi ba dấu chấm tròn trong group, kèm theo biểu tượng gào khóc. Anh nói lần này không những không kiếm được tiền, còn mất ba mươi lăm nghìn tệ.

Vân Thiển khiếp sợ nhìn số lần chết của bọn họ. Văn Tư Thành giải thích số lần chết ở thế giới chiến tranh cũng rất cao, nhưng lần này là vì người của Bang hội người chơi nham hiểm, khiến số lần chết của bọn họ cao chót vót.

Bọn họ bị lấy làm bia đỡ đạn dụ quái vật, bị đám đó bao vây trong hang ổ, sống rồi chết, chết rồi lại sống. Cho đến khi người của Bang hội người chơi chiếm hết lợi ích và tiêu diệt nhân tố tận thế, bọn họ mới rời khỏi thế giới tận thế.

Vân Thiển: “Trong thế giới tận thế ngoại trừ tiền ra còn chiếm được lợi ích gì, đồ trong đó đâu thể mang ra thế giới hiện tại được?”

Văn Tư Thành: Ôi, đàn ông.

Văn Tư Thành: “Anh cũng tưởng thế, nhưng ban nãy anh đập tiền hỏi một người, anh ta nói có vài vật phẩm có thể chứa trong balo, mang ra khỏi thế giới tận thế, lần sau có thể sử dụng ở thế giới khác.”

Vân Thiển không thể tưởng tượng được: “Trong mắt anh, em là súc sinh sao?”

Vân Thiển bất giác hỏi: “Có liên quan đến thần linh?”

Văn Tư Thành: “Đúng vậy, đó là vật phẩm thần linh từng sử dụng, bị thất lạc ở mỗi thế giới tận thế.”

Vân Thiển ghi nhớ lời dặn của hai người, nếu như gặp phải người của Bang hội người chơi thì tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu có thể làm cá muối thì tuyệt đối đừng ra tay.

Giới: Tín đồ bại não mỗi ngày thèm muốn cơ thể ta, còn lừa từng phân thân dục vọng của ta chạy, quá đáng!

Buổi sáng ngày 13 tháng 9, Vân Thiển nhận được tin nhắn của Tống Hành Chỉ.

Buổi sáng ngày 13 tháng 9, Vân Thiển nhận được tin nhắn của Tống Hành Chỉ.

Lý Duy gửi ba dấu chấm tròn trong group, kèm theo biểu tượng gào khóc. Anh nói lần này không những không kiếm được tiền, còn mất ba mươi lăm nghìn tệ.

Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, tôi dùng lò nướng ở nhà anh Văn làm rất nhiều bánh cupcake, buổi chiều đưa sang cho em nhé!”

Vân Thiển: “Ừ.”

Chuyện này phải bắt đầu kể từ thế giới tận thế mà cô đi tới.

Buổi chiều, ba giờ lẻ một giây, Tống Hành Chỉ tươi cười cầm bánh tới, đứng trước nhà Vân Thiển gõ cửa.

Không ngờ cửa không khóa, cậu vừa gõ đã mở ra.

Vân Thiển ngã dưới đất, một người đàn ông mang giày da, mặc âu phục đè lên người cô. Người đó đeo mắt kính viền vàng, tóc ngắn rũ xuống che phủ khuôn mặt, có thể thấy đường nét sườn mặt rất đẹp. Anh ta đeo một đôi găng tay trắng, tay đặt lên lưng váy Vân Thiển.

Xích sắt dưới chân Tống Hành Chỉ vươn ra, không hề nương tay hất văng người đàn ông mặc âu phục. Tiếp đó, cậu nhìn thấy một gương mặt y hệt cậu, có điều già dặn hơn. Một lão già còn già hơn cả Giới!

Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, anh ta là ai?”

Người đàn ông mặc âu phục đứng dậy, thản nhiên lau vết máu trên khóe môi, đẩy gọng kính, hỏi câu y hệt: “Vân, cậu ta là ai?”

Văn Tư Thành kéo Vân Thiển qua, đau lòng tức giận nói: “Sắc đẹp là cái không đáng tin nhất trên đời, em đừng để sắc đẹp dụ dỗ rồi nhảy vào hố lửa lần nữa…” Anh nhìn vẻ mặt hiền triết của Vân Thiển: “Đệch, em sẽ không làm vậy chứ?”

Vân Thiển: “…”

Chuyện này phải bắt đầu kể từ thế giới tận thế mà cô đi tới.

***

Văn Tư Thành: “Anh cũng tưởng thế, nhưng ban nãy anh đập tiền hỏi một người, anh ta nói có vài vật phẩm có thể chứa trong balo, mang ra khỏi thế giới tận thế, lần sau có thể sử dụng ở thế giới khác.”Tác giả có lời muốn nói:

Giới: Tín đồ bại não mỗi ngày thèm muốn cơ thể ta, còn lừa từng phân thân dục vọng của ta chạy, quá đáng!

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Ui là tr đọc cuốn chết đi đc ?

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!