Chương 36
Mọi lời là thật
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Có lẽ Văn Nhân Du bị Vân Thiển chọc tức, mở mắt chưa tới nửa phút đã nhắm lại. Nếu không phải kiểm tra dấu hiệu sinh tồn vẫn ổn, mọi người còn tưởng anh đã chết. Hạ nhânChỉ vội vàng thượng trước, nữ nhân thân thể mềm mại.
Vân Thiển: Mình thật thất đức, lần sau làm tiếp.
Thấy Văn Nhân Du thê thảm như thế, tấm lòng rộng rãi như lỗ kim của Vân Thiển không thèm chấp hành vi xúc phạm của anh lúc trước. Đừng đề thêm càng điều kiện càng chưa hoàn xong đây.
Gương mặt Văn Nhân Du hôn mê hết sức yếu ớt. Anh và Tống Hành Chỉ trông rất giống nhau, chẳng qua số tuổi bất đồng. Dưới giường đích máy tính màn hình chớp tắt, tay kéo tiến lòng đất.
Đường nét khuôn mặt hai người đều toát lên cảm giác ốm yếu. Lúc Văn Nhân Du tỉnh, còn có thể dựa vào biểu cảm để tăng khí thế, nhưng lúc này anh và Tống Hành Chỉ lại giống hệt, chỉ thiếu dán lên người biệt danh “Nhóc đáng thương”.
Hai ngón tay Vân Thiển đẩy gọng kính. Ánh nắng mặt trời hiện ra, thành phố Hoán Giang thực nghiệm.
Cho dù nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn thích khuôn mặt này, có thể đứng ngắm như thế này cả ngày. Nàng nhìn về phía giường bệnh, không có một bóng người.
Những người chơi khác chỉ xem như Vân Thiển đang lo lắng cho Văn Nhân Du, bọn họ ăn ý không bước lên quấy rầy cô đau khổ, đồng thời suy nghĩ xem thế lực đột nhiên xuất hiện này là thế nào. Hóa ra nàng gối lên Hạ nhânChỉ đích chân thượng.
Đợi chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng có người bước vào trại trị thương. Bọn họ mặc đồng phục bảo hộ giống như nhân viên nghiên cứu bắt người trong Resident Evil(*).
(*) Tên một bộ phim được làm từ tựa game cùng tên, nói về zombie. Tên hạ nhân trừ liễu tùy thời tùy ngủ đích bệnh lười ngoài.
Những người này rút máu kiểm tra cơ thể tất cả mọi người. Một nhân viên nghiên cứu khác đeo mặt nạ bảo hộ, mặc áo blouse trắng bước vào giải thích tình huống với mọi người, đồng thời hi vọng họ có thể ký tên thỏa thuận giữ bí mật. Trong ngày thường bị ăn hiếp, ghét bỏ cũng không dám đa hé răng.
Tên người này là HoziaïMed, ông taĩlà Tổng phụĩtrách ở đây.
Hoziaỉnói thế giớiìmà bọn họỹvừa đi lạcịvào là thếégiới ngược, quáiỹvật bên trongἲtràn đầy tínhỗcông kích, hiệnịgiờ chỉ có,một số ítíngười biết nơiởnày.
Nếu chuyện nàyẻbị dân chúngïbiết sẽ kéoồtheo khủng hoảngđdiện rộng, gâyặbất ổn xãạhội.
Mặc dùỗthế giới ngượcơnguy hiểm nhưngìbên trong cũngɪcó nhiều thứĬquý hiếm.
Trong đóỉcó một vàiôthứ sẽ thayľđổi sự phátètriển của ngànhıy học hiệnïtại, không chừngìbệnh ung thưḹmà loài ngườiằgọi là bệnhảnan y sẽảkhông còn bấtĬtrị nữa.
Ông taĩcòn nói mìnhễlà một thànhỉviên của côngḽty dược phẩm‹Tu Chính. Sauồkhi phát hiệnỷthế giới này,ìbọn họ vẫn)luôn hợp tácİvới lính đánhùthuê thăm dòụthế giới ngược.
Đươngjnhiên hiện tạiỉđảng cầm quyềnụđã biết nghiênĬcứu của bọn‹họ, còn cựcĭlực ủng hộ.ứBọn họ khôngÍhi vọng xãἳhội sẽ xảyạra bất cứ(rối loạn nào.
Choɪnên tốt nhấtỉnhóm người VânfThiển đừng mangĩsuy nghĩ “sauỡkhi rời khỏiđđây sẽ tiếtỉlộ chuyện này¹với truyền thông”ẳ.
Công ty dượcĪphẩm Tu Chính…İLogo công tyọmà Bùi Chí}Vũ nhìn thấyòin trên ngựcáHozia và trênἵvăn bản anhɪnhìn thấy giốngíy hệt. Đâyửlà công ty[dược phẩm màọthị trấn cungễcấp nguyên liệu!
BùiẵChí Vũ khôngìnhịn được hỏi:ế“Các người cóếquan hệ gìỡvới thị trấnịHạnh Phúc?”
Hoziaıđáp: “Đó làЇthị trấn đángĨthương, không mayɨbị nối liền²với thế giớiễngược. Hoa đỏĭbọn họ sảnấxuất tại thịịtrấn là mộtốdược liệu rấtạtốt, bên đóívẫn luôn hợpýtác với chúngấtôi…”
Ông taìtạm dừng, saujđó nói tiếp.
“…Hôm¹qua, Thị trưởngļcủa bọn họἳnhờ chúng tôiİcứu quý ông‹kia, vì vậyἱchúng tôi mớiửbiết hóa ra]người bóng xuấtểhiện ở trấnịbọn họ. Thịɩtrưởng rất sợ]hãi, hi vọngữchúng tôi cóẽthể bảo vệĮdân trong trấn.”í
Hozia nhìn vềĩphía Văn NhânơDu: “May màĪthời gian mọiĮngười ở trongỹthế giới ngượcộkhông lâu, nếuỗkhông bắt buộcíphải tiêm thuốcἴmới có thểḷhồi phục giốngĨnhư quý ngàiɨkia. Nhưng dù¸vậy cơ thểụvẫn sẽ đểụlại hậu diồchứng nghiêm trọng.
VânồThiển bất giácồcảm thấy bấtịthường.
Theo thông tinốmà Văn NhânỗDu tiết lộýtới nay, trongỉthị trấn cóímột nhóm nhỏỉngười biết rõìsự tồn tạiįcủa người bóng,ĩhình như cònũmuốn đạt đượcilợi ích gìễđó từ ngườiibóng nên mớiỉkhông muốn lanɨtruyền tin tứcïvề chúng.
Thậm chíἲdưới tình trạngấxuất hiện liên°tục các vụợán mất tíchìtại thị trấn,ỵbọn họ vẫnĩmuốn che giấuỹsự tồn tạiìcủa người bóng.
Bọnýhọ ban hànhỹcấm đi lạiấvào ban đêm.ĭDựa theo ý¸của Văn NhâníDu, hơn mộtởnửa là ngườiâbóng xuất hiệnỉvào buổi tối.èHôm đó, đámăVân Thiển cũngjnhìn thấy vách}tường thịt xuấtéhiện vào nửaểđêm. Thị trấnềlàm như vậyýlà để đềjphòng người bóng,únhưng chỉ cóơThị trưởng mớiİcó quyền raīmệnh lệnh kiểuýnày.
Vậy màăbây giờ Thị²trưởng trong miệngἲHozia lại tỏữvẻ không biếtĭchuyện này…
Hozia gọiụnhân viên côngõtác mới tới,ḷsau khi kiểmịtra thân phậnânhóm Vân Thiểnữmới bảo bọnơhọ ký tênãthỏa thuận bảoЇmật.
Trong lúc kýựtên, đột nhiênɩBùi Hướng Nhuựlên tiếng hỏi:ụ“Cho hỏi quái¹vật đáng sợĩgiống như ngườiếbóng và sựɨtồn tại củaĩthế giới ngược,ênếu bọn chúng¸xuất hiện sốầlượng lớn ởờthế giới hiệnétại chúng taớsống, liệu có(khiến thế giớiĩchúng ta hủyịdiệt không?”
Tiếngỉcười của Hoziaịtruyền từ sau)mặt nạ tới:i“Quý cô xinỹđẹp, cô không²cần lo lắngủvấn đề nhưụvậy. Người bóngểchắc chắn khôngìthể xuất hiệnãsố lượng lớn,ềđiều kiện kếtớnối giữa thếốgiới ngược vàỉthế giới hiệnểthực rất khóứkhăn…”
Thấy ngườiľchơi nghiêm túcɩchờ đợi câuītrả lời, Hoziaíkhông khỏi khựngỉlại. Ông đáp:ẵ“Tôi chỉ có}thể nói xácĪsuất xảy raḷtình huống này{cực kỳ thấp.ĩNếu người bóngóxuất hiện sốềlượng lớn, thếỗgiới của chúngéta sẽ trởềthành lò sátýsinh của bọnĭchúng.”
Bùi HướngἶNhu nói: “Vậyộcầu mong chuyệnốnày đừng baoÍgiờ xảy ra!”[
Nhận được lờiỹkhẳng định củaặHozia, người chơiăcàng chắc chắnưnhân tố tậnḹthế chính làỏngười bóng. Nếu‹vậy, bọn họưphải làm saoógiải quyết nhânôtố tận thếjnày đây?
Người chơiạrơi vào trầmἱtư, có thểếbọn họ nênÏtìm công ty{dược phẩm TuíChính vốn cóἳnghiên cứu vềfthế giới ngược.
VânịThiển chợt phátịhiện có ngườiịđang nhìn mình,ἴcô nhìn lại.ỉKim Thiên Thiênınam nữ khóúphân đang nhìnùchằm chằm cô,ľmuốn nói lạiἷthôi.
Hozia bảo bọnùhọ đợi sốíliệu kiểm traɨcơ thể không¸sao là cóấthể rời khỏi.íÔng ta điἳra ngoài, cửaémật mã tựởđộng khóa lại.
KimèThiên Thiên lậpἲtức bước tớiíkéo Vân Thiểnἶvào một gócốkhó bị đểầý, nhỏ giọngồhỏi: “Lúc đó,ẵcô có cảmịnhận được không?ôNó nói chuyệnḻvới chúng ta.”ấ
Vân Thiển gậtìđầu: “Nó rất(đau lòng.”
KimịThiên Thiên: “Nóɪcòn đưa chúngỡta đến chỗậlính đánh thuê,ốđể chúng taἵđược cứu, anİtoàn rời đi.ẩCô cảm thấyônó là nhânýtố tận thếịsao?”
Vân Thiểnɩnhớ đến TốngịHành Chỉ và°Nhà mỹ họcílúc trước.
Cô dờiờmắt: “Không aiụnói nhân tốụtận thế nhấtÎđịnh là xấu,fchỉ là sựètồn tại củaýchúng sẽ dẫnởđến hủy diệtìmà thôi. Vì]sự tồn vongjcủa nhiều phế…ởngười, bắt buộcfphải tiến hànhótiêu diệt.”
KimĩThiên Thiên: “BanЇnãy cô địnhẹnói phế vậtļà?”
Vân Thiểnİnghiêm túc đáp:ể“Người đáng yêuợnhư tôi sao¹có thể nóiẫra mấy lời¹như thế? Côùnghe nhầm rồi.”ĩ
Kim Thiên Thiênónửa tin nửaọngờ. Bùi HướngôNhu đi vềũphía hai người:Ĭ“Các cô đangĩnói gì vậy?”ĺ
Kim Thiên Thiênẽkể lại chuyệnềQuái vật tổưchim cho BùiḻHướng Nhu khôngặsót một chijtiết nào.
Người chơiẹphản ứng giốngệnhau, thứ kiaốcó thể làỹBoss, nhưng phảiἰxem xét rõỵràng nhân tốİtận thế rồiậbàn bạc cóỗgiết Boss hayĩkhông.
Kế tiếp muốn làm gì cũng phải trao đổi với cộng đồng người chơi, dù sao số lượng người chơi đến thế giới này cũng không ít.
—— Để tăng cảm giác gắn kết của bọn họ với Bang hội người chơi.
“Mức độ thú vị của các người không hề kém hơn người bóng. Tôi là người khá thân thiện, sẽ không làm gì, chỉ hi vọng các người phối hợp nghiên cứu… Đây đều là để cuộc sống loài người trở nên tốt hơn.”
Với tư cách là người lãnh đạo lần này, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cần phải giúp mọi người đều có cảm giác tham dự.
Ảnh hưởng của một trang nhật ký chỉ có như vậy.
Hozia cười nhìn lính đánh thuê dồn người chơi vào góc, áp sát gian phòng trong suốt của Văn Nhân Du.
—— Để tăng cảm giác gắn kết của bọn họ với Bang hội người chơi.
Đám người: “…”
“Chúng tôi là vị khách bí ẩn không sợ cái chết, nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của các người, sẽ giúp đỡ các người vượt qua cửa ải khó khăn. Bất cứ điểm kỳ lạ nào mà các người cảm thấy đều trở nên bình thường. Ngoài ra, các người không thể nói chuyện của chúng tôi cho kẻ khác…”
Quan sát từ định vị trên đồng hồ cứu thế, bọn họ đang ở cách thị trấn Hạnh Phúc không xa.
Vân Thiển nói tiếp nửa câu sau: “Ví dụ như bây giờ các người cho tôi ít tiền, tôi có thể nói cảm ơn ông chủ, khiến các người cảm nhận được cảm giác Bậc bề trên có cấp dưới xinh đẹp.”
Vân Thiển kéo Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên cách cô gần nhất tránh ra, thoát khỏi kim gây mê giấu trong tay áo lính đánh thuê.
Bùi Hướng Nhu ném tờ giấy lên trời, tờ giấy hóa thành điểm sáng bay lên, thổi bay mỗi một người bản xứ trong phạm vi giới hạn.
Sau khi kiểm tra số liệu sức khỏe xong xuôi, Hozia đích thân vào thông báo.
Hozia và lính đánh thuê thất thần chốc lát. Đến khi hoàn hồn, bọn họ lập tức đối xử với người chơi như khách quý, ra sức xin lỗi hành vi mất lịch sự lúc nãy.
Ông ta nói: “Số liệu cơ thể của mọi người khỏe mạnh đến bất ngờ, vật chất đảo ngược không ảnh hưởng đến mọi người. Đây là một chuyện tốt.”
Vân Thiển từng thấy tờ giấy kia, trong mấy trang cuối quyển sách ảnh mà Bùi Chí Vũ cho cô có một cái tên là “Sổ nhật ký thần từng dùng”, hoa văn tờ giấy bên trong sổ nhật ký giống y đúc.
Hozia bảo lính đánh thuê lên dẫn họ đi.
Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc đến nơi, cắt ngang hành động dẫn người chơi đi tra dữ liệu của Hozia.
Lính đánh thuê bước từng bước tới gần, trông mọi việc đều rất bình thường.
Lính đánh thuê bước tới gần.
Lính đánh thuê bước từng bước tới gần, trông mọi việc đều rất bình thường.
Bất thường, hết sức bất thường!
Vân Thiển kéo Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên cách cô gần nhất tránh ra, thoát khỏi kim gây mê giấu trong tay áo lính đánh thuê.
Cô nhanh tay lẹ mắt lăn lê bò toài chui giữa chân bọn họ, nhắm về phía Hoiza giống như quán quân thi chạy trăm mét.
Hozia bảo lính đánh thuê lên dẫn họ đi.
Lính đánh thuê không kịp phản ứng, cái Vân Thiển muốn chính là sự ngây người chốc lát của anh ta.
Bùi Chí Vũ loạng choạng tránh né, có hai người chơi trúng chiêu, lập tức ngã xuống.
Thấy mọi người phản ứng lạnh nhạt, muốn tiếp tục đối phó người chơi.
Bùi Hướng Nhu giận dữ quát: “Các người làm gì vậy!”
“Thần nói tất cả những gì trên giấy bây giờ đều sẽ trở thành sự thật.”
Hozia cười nhìn lính đánh thuê dồn người chơi vào góc, áp sát gian phòng trong suốt của Văn Nhân Du.
Tất cả mọi người bao gồm cả người chơi đều sững sốt nhìn cô gái dưới đất. Đây là phát ngôn chẳng có tiết tháo mà con người có thể nói sao?!
Ông ta nói: “Số liệu kiểm tra máu của các người quá thú vị, tốc độ sinh trưởng tế bào vượt xa con người bình thường, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng cơ thể lại nhanh chóng phục hồi.”
Với tư cách là người lãnh đạo lần này, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cần phải giúp mọi người đều có cảm giác tham dự.
Thấy động tác lính đánh thuê chững lại, Hozia bất mãn, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn làm gì đó sao, bị điên rồi à!
“Mức độ thú vị của các người không hề kém hơn người bóng. Tôi là người khá thân thiện, sẽ không làm gì, chỉ hi vọng các người phối hợp nghiên cứu… Đây đều là để cuộc sống loài người trở nên tốt hơn.”
Bùi Chí Vũ: “ĐM ông, thân thiện cái rắm, người thân thiện lại lấy kim gây mê bắt bọn tôi sao?”
Bùi Hướng Nhu giận dữ quát: “Các người làm gì vậy!”
Hozia bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi không biết các người có bản lĩnh gì, lỡ như sau khi các người rời đi lại không tìm được thì sao… Bắt họ lại!”
Ông ta nói: “Số liệu kiểm tra máu của các người quá thú vị, tốc độ sinh trưởng tế bào vượt xa con người bình thường, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng cơ thể lại nhanh chóng phục hồi.”
Vân Thiển hét to một tiếng, kéo lại sự chú ý.
Lính đánh thuê bước tới gần.
Sự chú ý của đám đông tập trung lên người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu lấy một tờ giấy phát ra ánh sáng yếu ớt bên trong balo không gian.
Vân Thiển không thể đánh thắng những người này. Cô đảo mắt, chợt cô để ý tới vẻ không đành lòng và không tán thành trên mặt của một người lính đánh thuê nào đó.
Hozia bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi không biết các người có bản lĩnh gì, lỡ như sau khi các người rời đi lại không tìm được thì sao… Bắt họ lại!”
Cô lập tức quay sang người nọ: “Anh lính đánh thuê đẹp trai, vừa nhìn mặt là biết anh cực kỳ nghĩa hiệp. Anh chắc chắn là hóa thân của chính nghĩa, nhất định không để lũ nghiên cứu tàn ác vô cớ hãm hại dân lành!”
Lính đánh thuê không kịp phản ứng, cái Vân Thiển muốn chính là sự ngây người chốc lát của anh ta.
Điểm sáng nhập vào cơ thể từng người bản xứ, số mạng đã sử dụng của Bùi Hướng Nhu tăng vọt lên năm trăm!
Quan sát từ định vị trên đồng hồ cứu thế, bọn họ đang ở cách thị trấn Hạnh Phúc không xa.
Cô nhanh tay lẹ mắt lăn lê bò toài chui giữa chân bọn họ, nhắm về phía Hoiza giống như quán quân thi chạy trăm mét.
Bắt giặc phải bắt vua trước ——
Hóa ra công cụ này còn có thể sử dụng như vậy.
Giây kế tiếp, phần gáy sau cổ Vân Thiển bị túm chặt. Lính đánh thuê nào phải loại người dễ lừa, cô lập tức bị nhiều người ấn xuống đất, chĩa kim gây mê vào mình.
Sự chú ý của đám đông tập trung lên người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu lấy một tờ giấy phát ra ánh sáng yếu ớt bên trong balo không gian.
Bùi Chí Vũ: “ĐM ông, thân thiện cái rắm, người thân thiện lại lấy kim gây mê bắt bọn tôi sao?”
Vân Thiển nhìn thấy cánh môi Bùi Hướng Nhu mấp máy, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như lo lắng bị cắt ngang.
Lính đánh thuê đang định quay đầu.
Bắt giặc phải bắt vua trước ——
Vân Thiển hét to một tiếng, kéo lại sự chú ý.
Cô lập tức quay sang người nọ: “Anh lính đánh thuê đẹp trai, vừa nhìn mặt là biết anh cực kỳ nghĩa hiệp. Anh chắc chắn là hóa thân của chính nghĩa, nhất định không để lũ nghiên cứu tàn ác vô cớ hãm hại dân lành!”
“Anh Hai! Chị Hai! Mau dừng tay!” Vân Thiển la lên bằng giọng Trương Phi, khiến tất cả đổ dồn về cô: “Đừng vậy mà, mọi người đều là đồng bào dưới hai mét, đối xử dịu dàng với nhau một chút được không?”
Thấy mọi người phản ứng lạnh nhạt, muốn tiếp tục đối phó người chơi.
Sau khi kiểm tra số liệu sức khỏe xong xuôi, Hozia đích thân vào thông báo.
Vân Thiển hít sâu một thơi, cô yểu điệu nói: “Các người không muốn làm chút gì đó với tôi sao? Ở nơi này, tại chỗ này, ngay lúc này, không chỉ một người… chắc chắn trải nghiệm sẽ hết sức khó quên.”
Tất cả mọi người bao gồm cả người chơi đều sững sốt nhìn cô gái dưới đất. Đây là phát ngôn chẳng có tiết tháo mà con người có thể nói sao?!
Thấy động tác lính đánh thuê chững lại, Hozia bất mãn, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn làm gì đó sao, bị điên rồi à!
Vân Thiển nói tiếp nửa câu sau: “Ví dụ như bây giờ các người cho tôi ít tiền, tôi có thể nói cảm ơn ông chủ, khiến các người cảm nhận được cảm giác Bậc bề trên có cấp dưới xinh đẹp.”
Đám người: “…”
“Thần nói tất cả những gì trên giấy bây giờ đều sẽ trở thành sự thật.”
Bùi Hướng Nhu ném tờ giấy lên trời, tờ giấy hóa thành điểm sáng bay lên, thổi bay mỗi một người bản xứ trong phạm vi giới hạn.
“Chúng tôi là vị khách bí ẩn không sợ cái chết, nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của các người, sẽ giúp đỡ các người vượt qua cửa ải khó khăn. Bất cứ điểm kỳ lạ nào mà các người cảm thấy đều trở nên bình thường. Ngoài ra, các người không thể nói chuyện của chúng tôi cho kẻ khác…”
Kế tiếp muốn làm gì cũng phải trao đổi với cộng đồng người chơi, dù sao số lượng người chơi đến thế giới này cũng không ít.
Điểm sáng nhập vào cơ thể từng người bản xứ, số mạng đã sử dụng của Bùi Hướng Nhu tăng vọt lên năm trăm!
Vân Thiển nhìn thấy cánh môi Bùi Hướng Nhu mấp máy, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như lo lắng bị cắt ngang.
Vân Thiển từng thấy tờ giấy kia, trong mấy trang cuối quyển sách ảnh mà Bùi Chí Vũ cho cô có một cái tên là “Sổ nhật ký thần từng dùng”, hoa văn tờ giấy bên trong sổ nhật ký giống y đúc.
Hóa ra công cụ này còn có thể sử dụng như vậy.
Hozia và lính đánh thuê thất thần chốc lát. Đến khi hoàn hồn, bọn họ lập tức đối xử với người chơi như khách quý, ra sức xin lỗi hành vi mất lịch sự lúc nãy.
Vân Thiển hít sâu một thơi, cô yểu điệu nói: “Các người không muốn làm chút gì đó với tôi sao? Ở nơi này, tại chỗ này, ngay lúc này, không chỉ một người… chắc chắn trải nghiệm sẽ hết sức khó quên.”
Nhân viên công tác tại địa điểm nghiên cứu tạm thời này đều như vậy, phạm vi bên ngoài thì không được.
Ảnh hưởng của một trang nhật ký chỉ có như vậy.
“Anh Hai! Chị Hai! Mau dừng tay!” Vân Thiển la lên bằng giọng Trương Phi, khiến tất cả đổ dồn về cô: “Đừng vậy mà, mọi người đều là đồng bào dưới hai mét, đối xử dịu dàng với nhau một chút được không?”
May mà quyền hạn Hozia đủ cao, có thể tra ra phần lớn tư liệu nghiên cứu liên quan đến thế giới ngược.
Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc đến nơi, cắt ngang hành động dẫn người chơi đi tra dữ liệu của Hozia.
Càng ngày càng hay á trời. Tui ước chi 1 ngày 5 chương cơ…
Mỗi lần ra chương đều nấn ná nên đọc hay để dành . Đọc thì sợ hết mà hok đọc thì tò mò.
Đọc siêu bánh cuốn luôn ?
Tui nghĩ nhân tố tận thế là cái chỗ mà hai người Vân Thiển với bạn Kim nhìn thấy hợp lý hơn.
Cái giá cũng đắt quá, năm trăm mạng là bao nhiêu tiền chứ.
Uay đọc khúc này làm mình nghĩ tới Stramger Things
Cuốn quá không dừng được, cảm ơn Zen rất nhiều vì đã làm bộ truyện này ♥️♥️♥️