Cá muối cứu thế – Chương 36

Chương 36

Mọi lời là thật

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Có lẽ Văn Nhân Du bị Vân Thiển chọc tức, mở mắt chưa tới nửa phút đã nhắm lại. Nếu không phải kiểm tra dấu hiệu sinh tồn vẫn ổn, mọi người còn tưởng anh đã chết. Hạ nhânChỉ vội vàng thượng trước, nữ nhân thân thể mềm mại.

Vân Thiển: Mình thật thất đức, lần sau làm tiếp.

Thấy Văn Nhân Du thê thảm như thế, tấm lòng rộng rãi như lỗ kim của Vân Thiển không thèm chấp hành vi xúc phạm của anh lúc trước. Đừng đề thêm càng điều kiện càng chưa hoàn xong đây.

Gương mặt Văn Nhân Du hôn mê hết sức yếu ớt. Anh và Tống Hành Chỉ trông rất giống nhau, chẳng qua số tuổi bất đồng. Dưới giường đích máy tính màn hình chớp tắt, tay kéo tiến lòng đất.

Đường nét khuôn mặt hai người đều toát lên cảm giác ốm yếu. Lúc Văn Nhân Du tỉnh, còn có thể dựa vào biểu cảm để tăng khí thế, nhưng lúc này anh và Tống Hành Chỉ lại giống hệt, chỉ thiếu dán lên người biệt danh “Nhóc đáng thương”.

Hai ngón tay Vân Thiển đẩy gọng kính. Ánh nắng mặt trời hiện ra, thành phố Hoán Giang thực nghiệm.

Cho dù nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn thích khuôn mặt này, có thể đứng ngắm như thế này cả ngày. Nàng nhìn về phía giường bệnh, không có một bóng người.

Những người chơi khác chỉ xem như Vân Thiển đang lo lắng cho Văn Nhân Du, bọn họ ăn ý không bước lên quấy rầy cô đau khổ, đồng thời suy nghĩ xem thế lực đột nhiên xuất hiện này là thế nào. Hóa ra nàng gối lên Hạ nhânChỉ đích chân thượng.

Đợi chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng có người bước vào trại trị thương. Bọn họ mặc đồng phục bảo hộ giống như nhân viên nghiên cứu bắt người trong Resident Evil(*).

(*) Tên một bộ phim được làm từ tựa game cùng tên, nói về zombie. Tên hạ nhân trừ liễu tùy thời tùy ngủ đích bệnh lười ngoài.

Những người này rút máu kiểm tra cơ thể tất cả mọi người. Một nhân viên nghiên cứu khác đeo mặt nạ bảo hộ, mặc áo blouse trắng bước vào giải thích tình huống với mọi người, đồng thời hi vọng họ có thể ký tên thỏa thuận giữ bí mật. Trong ngày thường bị ăn hiếp, ghét bỏ cũng không dám đa hé răng.

Tên ngưi này là HoziaïMed, ông taĩlà Tng phĩtrách đây.

Hozianói thế giiìmà bn hva đi lcvào là thếégii ngưc, quáivt bên trongtràn đy tínhcông kích, hingi ch có,mt s ítíngưi biết nơinày.

Nếu chuyn nàyb dân chúngïbiết s kéotheo khng hongđdin rng, gâybt n xãhi.

Mc dùthế gii ngưcơnguy him nhưngìbên trong cũngɪcó nhiu thĬquý hiếm.

Trong đócó mt vàiôth s thayľđi s phátètrin ca ngànhıy hc hinïti, không chngìbnh ung thưmà loài ngưigi là bnhnan y skhông còn btĬtr na.

Ông taĩcòn nói mìnhlà mt thànhviên ca côngty dưc phmTu Chính. Saukhi phát hinthế gii này,ìbn h vn)luôn hp tácİvi lính đánhùthuê thăm dòthế gii ngưc.

Đươngjnhiên hin tiđng cm quynđã biết nghiênĬcu ca bnh, còn ccĭlc ng h.Bn h khôngÍhi vng xãhi s xyra bt c(ri lon nào.

Choɪnên tt nhtnhóm ngưi VânfThin đng mangĩsuy nghĩ “saukhi ri khiđđây s tiếtl chuyn này¹vi truyn thông.

Công ty dưcĪphm Tu ChínhİLogo công tymà Bùi Chí}Vũ nhìn thyòin trên ngcáHozia và trênvăn bn anhɪnhìn thy gingíy ht. Đâylà công ty[dưc phm màth trn cungcp nguyên liu!

BùiChí Vũ khôngìnhn đưc hi:ế“Các ngưi cóếquan h gìvi th trnHnh Phúc?”

Hoziaıđáp: “Đó làЇth trn đángĨthương, không mayɨb ni lin²vi thế giingưc. Hoa đĭbn h snxut ti thtrn là mtdưc liu rttt, bên đóívn luôn hpýtác vi chúngtôi…

Ông taìtm dng, saujđó nói tiếp.

“…Hôm¹qua, Th trưngļca bn hnh chúng tôiİcu quý ôngkia, vì vychúng tôi mibiết hóa ra]ngưi bóng xuthin trnbn h. Thɩtrưng rt s]hãi, hi vngchúng tôi cóth bo vĮdân trong trn.”í

Hozia nhìn vĩphía Văn NhânơDu: “May màĪthi gian miĮngưi trongthế gii ngưckhông lâu, nếukhông bt bucíphi tiêm thucmi có thhi phc gingĨnhư quý ngàiɨkia. Nhưng dù¸vy cơ thvn s đli hu dichng nghiêm trng.

VânThin bt giáccm thy btthưng.

Theo thông tinmà Văn NhânDu tiết lýti nay, trongth trn cóímt nhóm nhngưi biết rõìs tn tiįca ngưi bóng,ĩhình như cònũmun đt đưcili ích gìđó t ngưiibóng nên mikhông mun lanɨtruyn tin tcïv chúng.

Thm chídưi tình trngxut hin liên°tc các ván mt tíchìti th trn,bn h vnĩmun che gius tn tiìca ngưi bóng.

Bnýh ban hànhcm đi livào ban đêm.ĭDa theo ý¸ca Văn NhâníDu, hơn mtna là ngưiâbóng xut hinvào bui ti.èHôm đó, đámăVân Thin cũngjnhìn thy vách}tưng tht xutéhin vào nađêm. Th trnlàm như vyýlà đ đjphòng ngưi bóng,únhưng ch cóơTh trưng miİcó quyn raīmnh lnh kiuýnày.

Vy màăbây gi Th²trưng trong mingHozia li tv không biếtĭchuyn này…

Hozia ginhân viên côngõtác mi ti,sau khi kimtra thân phnânhóm Vân Thinmi bo bnơh ký tênãtha thun boЇmt.

Trong lúc kýtên, đt nhiênɩBùi Hưng Nhulên tiếng hi:Cho hi quái¹vt đáng sĩging như ngưiếbóng và sɨtn ti caĩthế gii ngưc,ênếu bn chúng¸xut hin slưng ln thế gii hinéti chúng tasng, liu có(khiến thế giiĩchúng ta hydit không?”

Tiếngcưi ca Hoziatruyn t sau)mt n ti:iQuý cô xinđp, cô không²cn lo lngvn đ nhưvy. Ngưi bóngchc chn khôngìth xut hinãs lưng ln,điu kin kếtni gia thếgii ngưc vàthế gii hinthc rt khókhăn…

Thy ngưiľchơi nghiêm túcɩch đi câuītr li, Hoziaíkhông khi khngli. Ông đáp:“Tôi ch có}th nói xácĪsut xy ratình hung này{cc k thp.ĩNếu ngưi bóngóxut hin slưng ln, thếgii ca chúngéta s trthành lò sátýsinh ca bnĭchúng.”

Bùi HưngNhu nói: “Vycu mong chuynnày đng baoÍgi xy ra!”[

Nhn đưc likhng đnh caHozia, ngưi chơiăcàng chc chnưnhân t tnthế chính làngưi bóng. Nếuvy, bn hưphi làm saoógii quyết nhânôt tn thếjnày đây?

Ngưi chơirơi vào trmtư, có thếbn h nênÏtìm công ty{dưc phm TuíChính vn cónghiên cu vfthế gii ngưc.

VânThin cht pháthin có ngưiđang nhìn mình,cô nhìn li.Kim Thiên Thiênınam n khóúphân đang nhìnùchm chm cô,ľmun nói lithôi.

Hozia bo bnùh đi síliu kim traɨcơ th không¸sao là cóth ri khi.íÔng ta đira ngoài, caémt mã tđng khóa li.

KimèThiên Thiên lptc bưc tiíkéo Vân Thinvào mt góckhó b đý, nh ginghi: “Lúc đó,cô có cmnhn đưc không?ôNó nói chuynvi chúng ta.”

Vân Thin gtìđu: “Nó rt(đau lòng.”

KimThiên Thiên: “Nóɪcòn đưa chúngta đến chlính đánh thuê,đ chúng tađưc cu, anİtoàn ri đi.Cô cm thyônó là nhânýt tn thếsao?”

Vân Thinɩnh đến TngHành Ch và°Nhà m hcílúc trưc.

Cô dimt: “Không ainói nhân ttn thế nhtÎđnh là xu,fch là sètn ti caýchúng s dnđến hy ditìmà thôi. Vì]s tn vongjca nhiu phếngưi, bt bucfphi tiến hànhótiêu dit.”

KimĩThiên Thiên: “BanЇnãy cô đnhnói phế vtļà?”

Vân Thinİnghiêm túc đáp:“Ngưi đáng yêunhư tôi sao¹có th nóira my li¹như thế? Côùnghe nhm ri.”ĩ

Kim Thiên Thiênóna tin nang. Bùi HưngôNhu đi vũphía hai ngưi:Ĭ“Các cô đangĩnói gì vy?”ĺ

Kim Thiên Thiênk li chuynQuái vt tưchim cho BùiHưng Nhu khôngsót mt chijtiết nào.

Ngưi chơiphn ng gingnhau, th kiacó th làBoss, nhưng phixem xét rõràng nhân tİtn thế ribàn bc cógiết Boss hayĩkhông.

Kế tiếp muốn làm gì cũng phải trao đổi với cộng đồng người chơi, dù sao số lượng người chơi đến thế giới này cũng  không ít.

—— Để tăng cảm giác gắn kết của bọn họ với Bang hội người chơi.

“Mức độ thú vị của các người không hề kém hơn người bóng. Tôi là người khá thân thiện, sẽ không làm gì, chỉ hi vọng các người phối hợp nghiên cứu… Đây đều là để cuộc sống loài người trở nên tốt hơn.”

Với tư cách là người lãnh đạo lần này, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cần phải giúp mọi người đều có cảm giác tham dự.

Ảnh hưởng của một trang nhật ký chỉ có như vậy.

Hozia cười nhìn lính đánh thuê dồn người chơi vào góc, áp sát gian phòng trong suốt của Văn Nhân Du.

—— Để tăng cảm giác gắn kết của bọn họ với Bang hội người chơi.

Đám người: “…”

“Chúng tôi là vị khách bí ẩn không sợ cái chết, nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của các người, sẽ giúp đỡ các người vượt qua cửa ải khó khăn. Bất cứ điểm kỳ lạ nào mà các người cảm thấy đều trở nên bình thường. Ngoài ra, các người không thể nói chuyện của chúng tôi cho kẻ khác…”

Quan sát từ định vị trên đồng hồ cứu thế, bọn họ đang ở cách thị trấn Hạnh Phúc không xa.

Vân Thiển nói tiếp nửa câu sau: “Ví dụ như bây giờ các người cho tôi ít tiền, tôi có thể nói cảm ơn ông chủ, khiến các người cảm nhận được cảm giác Bậc bề trên có cấp dưới xinh đẹp.”

Vân Thiển kéo Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên cách cô gần nhất tránh ra, thoát khỏi kim gây mê giấu trong tay áo lính đánh thuê.

Bùi Hướng Nhu ném tờ giấy lên trời, tờ giấy hóa thành điểm sáng bay lên, thổi bay mỗi một người bản xứ trong phạm vi giới hạn.

Sau khi kiểm tra số liệu sức khỏe xong xuôi, Hozia đích thân vào thông báo.

Hozia và lính đánh thuê thất thần chốc lát. Đến khi hoàn hồn, bọn họ lập tức đối xử với người chơi như khách quý, ra sức xin lỗi hành vi mất lịch sự lúc nãy.

Ông ta nói: “Số liệu cơ thể của mọi người khỏe mạnh đến bất ngờ, vật chất đảo ngược không ảnh hưởng đến mọi người. Đây là một chuyện tốt.”

Vân Thiển từng thấy tờ giấy kia, trong mấy trang cuối quyển sách ảnh mà Bùi Chí Vũ cho cô có một cái tên là “Sổ nhật ký thần từng dùng”, hoa văn tờ giấy bên trong sổ nhật ký giống y đúc.

Hozia bảo lính đánh thuê lên dẫn họ đi.

Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc đến nơi, cắt ngang hành động dẫn người chơi đi tra dữ liệu của Hozia.

Lính đánh thuê bước từng bước tới gần, trông mọi việc đều rất bình thường.

Lính đánh thuê bước tới gần.

Lính đánh thuê bước từng bước tới gần, trông mọi việc đều rất bình thường.

Bất thường, hết sức bất thường!

Vân Thiển kéo Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên cách cô gần nhất tránh ra, thoát khỏi kim gây mê giấu trong tay áo lính đánh thuê.

Cô nhanh tay lẹ mắt lăn lê bò toài chui giữa chân bọn họ, nhắm về phía Hoiza giống như quán quân thi chạy trăm mét.

Hozia bảo lính đánh thuê lên dẫn họ đi.

Lính đánh thuê không kịp phản ứng, cái Vân Thiển muốn chính là sự ngây người chốc lát của anh ta.

Bùi Chí Vũ loạng choạng tránh né, có hai người chơi trúng chiêu, lập tức ngã xuống.

Thấy mọi người phản ứng lạnh nhạt, muốn tiếp tục đối phó người chơi.

Bùi Hướng Nhu giận dữ quát: “Các người làm gì vậy!”

“Thần nói tất cả những gì trên giấy bây giờ đều sẽ trở thành sự thật.”

Hozia cười nhìn lính đánh thuê dồn người chơi vào góc, áp sát gian phòng trong suốt của Văn Nhân Du.

Tất cả mọi người bao gồm cả người chơi đều sững sốt nhìn cô gái dưới đất. Đây là phát ngôn chẳng có tiết tháo mà con người có thể nói sao?!

Ông ta nói: “Số liệu kiểm tra máu của các người quá thú vị, tốc độ sinh trưởng tế bào vượt xa con người bình thường, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng cơ thể lại nhanh chóng phục hồi.”

Với tư cách là người lãnh đạo lần này, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cần phải giúp mọi người đều có cảm giác tham dự.

Thấy động tác lính đánh thuê chững lại, Hozia bất mãn, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn làm gì đó sao, bị điên rồi à!

“Mức độ thú vị của các người không hề kém hơn người bóng. Tôi là người khá thân thiện, sẽ không làm gì, chỉ hi vọng các người phối hợp nghiên cứu… Đây đều là để cuộc sống loài người trở nên tốt hơn.”

Bùi Chí Vũ: “ĐM ông, thân thiện cái rắm, người thân thiện lại lấy kim gây mê bắt bọn tôi sao?”

Bùi Hướng Nhu giận dữ quát: “Các người làm gì vậy!”

Hozia bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi không biết các người có bản lĩnh gì, lỡ như sau khi các người rời đi lại không tìm được thì sao… Bắt họ lại!”

Ông ta nói: “Số liệu kiểm tra máu của các người quá thú vị, tốc độ sinh trưởng tế bào vượt xa con người bình thường, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng cơ thể lại nhanh chóng phục hồi.”

Vân Thiển hét to một tiếng, kéo lại sự chú ý.

Lính đánh thuê bước tới gần.

Sự chú ý của đám đông tập trung lên người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu lấy một tờ giấy phát ra ánh sáng yếu ớt bên trong balo không gian.

Vân Thiển không thể đánh thắng những người này. Cô đảo mắt, chợt cô để ý tới vẻ không đành lòng và không tán thành trên mặt của một người lính đánh thuê nào đó.

Hozia bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi không biết các người có bản lĩnh gì, lỡ như sau khi các người rời đi lại không tìm được thì sao… Bắt họ lại!”

Cô lập tức quay sang người nọ: “Anh lính đánh thuê đẹp trai, vừa nhìn mặt là biết anh cực kỳ nghĩa hiệp. Anh chắc chắn là hóa thân của chính nghĩa, nhất định không để lũ nghiên cứu tàn ác vô cớ hãm hại dân lành!”

Lính đánh thuê không kịp phản ứng, cái Vân Thiển muốn chính là sự ngây người chốc lát của anh ta.

Điểm sáng nhập vào cơ thể từng người bản xứ, số mạng đã sử dụng của Bùi Hướng Nhu tăng vọt lên năm trăm!

Quan sát từ định vị trên đồng hồ cứu thế, bọn họ đang ở cách thị trấn Hạnh Phúc không xa.

Cô nhanh tay lẹ mắt lăn lê bò toài chui giữa chân bọn họ, nhắm về phía Hoiza giống như quán quân thi chạy trăm mét.

Bắt giặc phải bắt vua trước ——

Hóa ra công cụ này còn có thể sử dụng như vậy.

Giây kế tiếp, phần gáy sau cổ Vân Thiển bị túm chặt. Lính đánh thuê nào phải loại người dễ lừa, cô lập tức bị nhiều người ấn xuống đất, chĩa kim gây mê vào mình.

Sự chú ý của đám đông tập trung lên người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu lấy một tờ giấy phát ra ánh sáng yếu ớt bên trong balo không gian.

Bùi Chí Vũ: “ĐM ông, thân thiện cái rắm, người thân thiện lại lấy kim gây mê bắt bọn tôi sao?”

Vân Thiển nhìn thấy cánh môi Bùi Hướng Nhu mấp máy, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như lo lắng bị cắt ngang.

Lính đánh thuê đang định quay đầu.

Bắt giặc phải bắt vua trước ——

Vân Thiển hét to một tiếng, kéo lại sự chú ý.

Cô lập tức quay sang người nọ: “Anh lính đánh thuê đẹp trai, vừa nhìn mặt là biết anh cực kỳ nghĩa hiệp. Anh chắc chắn là hóa thân của chính nghĩa, nhất định không để lũ nghiên cứu tàn ác vô cớ hãm hại dân lành!”

“Anh Hai! Chị Hai! Mau dừng tay!” Vân Thiển la lên bằng giọng Trương Phi, khiến tất cả đổ dồn về cô: “Đừng vậy mà, mọi người đều là đồng bào dưới hai mét, đối xử dịu dàng với nhau một chút được không?”

Thấy mọi người phản ứng lạnh nhạt, muốn tiếp tục đối phó người chơi.

Sau khi kiểm tra số liệu sức khỏe xong xuôi, Hozia đích thân vào thông báo.

Vân Thiển hít sâu một thơi, cô yểu điệu nói: “Các người không muốn làm chút gì đó với tôi sao? Ở nơi này, tại chỗ này, ngay lúc này, không chỉ một người… chắc chắn trải nghiệm sẽ hết sức khó quên.”

Tất cả mọi người bao gồm cả người chơi đều sững sốt nhìn cô gái dưới đất. Đây là phát ngôn chẳng có tiết tháo mà con người có thể nói sao?!

Thấy động tác lính đánh thuê chững lại, Hozia bất mãn, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn làm gì đó sao, bị điên rồi à!

Vân Thiển nói tiếp nửa câu sau: “Ví dụ như bây giờ các người cho tôi ít tiền, tôi có thể nói cảm ơn ông chủ, khiến các người cảm nhận được cảm giác Bậc bề trên có cấp dưới xinh đẹp.”

Đám người: “…”

“Thần nói tất cả những gì trên giấy bây giờ đều sẽ trở thành sự thật.”

Bùi Hướng Nhu ném tờ giấy lên trời, tờ giấy hóa thành điểm sáng bay lên, thổi bay mỗi một người bản xứ trong phạm vi giới hạn.

“Chúng tôi là vị khách bí ẩn không sợ cái chết, nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của các người, sẽ giúp đỡ các người vượt qua cửa ải khó khăn. Bất cứ điểm kỳ lạ nào mà các người cảm thấy đều trở nên bình thường. Ngoài ra, các người không thể nói chuyện của chúng tôi cho kẻ khác…”

Kế tiếp muốn làm gì cũng phải trao đổi với cộng đồng người chơi, dù sao số lượng người chơi đến thế giới này cũng  không ít.

Điểm sáng nhập vào cơ thể từng người bản xứ, số mạng đã sử dụng của Bùi Hướng Nhu tăng vọt lên năm trăm!

Vân Thiển nhìn thấy cánh môi Bùi Hướng Nhu mấp máy, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như lo lắng bị cắt ngang.

Vân Thiển từng thấy tờ giấy kia, trong mấy trang cuối quyển sách ảnh mà Bùi Chí Vũ cho cô có một cái tên là “Sổ nhật ký thần từng dùng”, hoa văn tờ giấy bên trong sổ nhật ký giống y đúc.

Hóa ra công cụ này còn có thể sử dụng như vậy.

Hozia và lính đánh thuê thất thần chốc lát. Đến khi hoàn hồn, bọn họ lập tức đối xử với người chơi như khách quý, ra sức xin lỗi hành vi mất lịch sự lúc nãy.

Vân Thiển hít sâu một thơi, cô yểu điệu nói: “Các người không muốn làm chút gì đó với tôi sao? Ở nơi này, tại chỗ này, ngay lúc này, không chỉ một người… chắc chắn trải nghiệm sẽ hết sức khó quên.”

Nhân viên công tác tại địa điểm nghiên cứu tạm thời này đều như vậy, phạm vi bên ngoài thì không được.

Ảnh hưởng của một trang nhật ký chỉ có như vậy.

“Anh Hai! Chị Hai! Mau dừng tay!” Vân Thiển la lên bằng giọng Trương Phi, khiến tất cả đổ dồn về cô: “Đừng vậy mà, mọi người đều là đồng bào dưới hai mét, đối xử dịu dàng với nhau một chút được không?”

May mà quyền hạn Hozia đủ cao, có thể tra ra phần lớn tư liệu nghiên cứu liên quan đến thế giới ngược.

Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc đến nơi, cắt ngang hành động dẫn người chơi đi tra dữ liệu của Hozia.

4.9 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Càng ngày càng hay á trời. Tui ước chi 1 ngày 5 chương cơ…

Tâm Tâm
Tâm Tâm
3 Năm Cách đây

Mỗi lần ra chương đều nấn ná nên đọc hay để dành . Đọc thì sợ hết mà hok đọc thì tò mò.

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

Đọc siêu bánh cuốn luôn ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui nghĩ nhân tố tận thế là cái chỗ mà hai người Vân Thiển với bạn Kim nhìn thấy hợp lý hơn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cái giá cũng đắt quá, năm trăm mạng là bao nhiêu tiền chứ.

Kimmy Nguyen
Kimmy Nguyen
2 Năm Cách đây

Uay đọc khúc này làm mình nghĩ tới Stramger Things

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cuốn quá không dừng được, cảm ơn Zen rất nhiều vì đã làm bộ truyện này ♥️♥️♥️

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!