Cá muối cứu thế – Chương 37

Chương 37

Nỗi khổ Thị trưởng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Người đàn ông trung niên trước mặt ăn mặc rất chuẩn mực, nhưng vi hoảng loạn mà âu phục cài lệch một nút. Sau khi được nhắc nhở, ông ta mới cài lại lần nữa cho đúng.

Vùng biển Địa Trung Hải(*) của ông ta phản xạ dưới ánh đèn, sợi tóc thưa thớt vây quanh vùng hói được cố định bốn phía bằng sáp .

(*) Tiếng lóng để chỉ đầu hói, còn vì sao thì các bạn xem bản đồ là biết. Thế nhưng đã không kịp liễu, từ phòng mỹ thuật bắt đầu.

Đây là Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc – Marion Harris. Hắn thòng tại bên người ngón tay khẽ nhúc nhích.

Ông ta chạy tới đây là vì Văn Nhân Du. Bất quá không cần sợ, phía sau bọn họ đứng trứ một.

Marion nhìn Văn Nhân Du không rõ sống chết trên cáng cứu thương. Ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi hột toát ra liên tục, tự trách bản thân. Mỗi cái thần linh ra đời đích thời điểm đều sẽ có một.

“Nếu biết trước xảy ra chuyện này, lúc đó tôi đã không bị quỷ ám mà đồng ý trồng Hoa đỏ trong trấn. Chính vì lấy thứ không thuộc về mình cho nên thị trấn bây giờ phải chịu sự trừng phạt của trời!”

Bùi Hướng Nhu hỏi xảy ra chuyện gì. Cùng tên kia loài người bất quá là thiếu niên cùng thanh niên.

Nghe ý trong lời nói, Hoa đỏ mọc rải rác khắp thị trấn không phải là sản vật địa phương sao? Bọn họ nói chuyện không lại kiêng kỵ Tống.

Marion không trả lời Bùi Hướng Nhu mà nhìn về phía Hozia cầu xin giúp đỡ: “Bọn họ là ai?” Hắn hướng trước tiếp cận người chơi, xích sắt đi theo xê dịch.

Hozia cũng không hiểu chuyện Marion nói là gì. Công ty dược phẩm Tu Chính liên kết với thị trấn qua người khác, ông ta chủ yếu chịu trách nhiệm nghiên cứu thế giới ngược. Này không giống là thượng cái thế giới tận thế.

Nếu không phải thị trấn xuất hiện người bóng và cửa vào thế giới ngược thì ông ta đã không tới đây. Bên ngoài tương đối mà nói nguy hiểm hơn.

Hozia giải thích người chơi là người hỗ trợ rất tốt, bọn họ có kháng thể đối với vật chất trong thế giới ngược. Có bọn họ, Tu Chính có thể tăng cường thăm dò phạm vi trong thế giới ngược, đẩy mạnh tốc độ nghiên cứu.

Ban đu, Marion sng st,ếsau đó ông°ta th dài:(“Cm ơn ôngtri đã khôngÏvt b chúngĬtôi.”

Kế tiếp,ông ta btìđu k rõchuyn va nóilúc nãy.

Marion: “Du}tr nên nhưvy là vìũtôi, con tôiCharles đã đâmcu y b:thương ri némfvào nơi hoangvng, chc chnmùi tanh camáu đã kéongưi bóng ti…ɩLúc tôi tpïhp ngưi trong:trn tìm kiếmêcu y naíngày nhưng không²tìm đưc, hncu y đãõb bt ri.Tôi dám chcchuyn này nênúmi cu cumi ngưi.”

“Tôibiết Tu Chính)đang nghiên cu¸thế gii ngưc.ĩLúc trưc khiĩtôi ung rưuvi mt ngưi,ông y ung²nhiu nên đãếtiết l chuyn]này cho tôiĬbiết.”

V mtÏHozia ti sm.Ngưi biết vthế gii ngưc,vy chc chnĭlà mt thànhăviên trong dán. Là aiđã bt chpĩquy tc boếmt mà nóiÍlung tung rangoài…

Ông ta nghĩjMarion cu xingiúp đ làdo đánh byïđánh b, khôngng là cíý.

Marion vi nói:“Xin đng tráchông y, nếukhông phi ôngIy l mingnói thì lnnày tôi khôngbiết phi cucu ai.”

Hozialnh lùng nói:ô“Tiếp tc.”

VânýThin và nhngngưi khác đmnhim phông nn,[nghiêm túc lngЇnghe đon đithoi.

Vân Thinõđy mt kính,ũđng tác lauưm hôi liênïtc ca Marionïin vào mt.

Thécht Th trưng}này rt dÎtoát m hôi²nh?

Hay vì quáĪcăng thng, mhôi trán cìtuôn không ngng,nhit đ tronglu tri cũng¹đâu cao lm.

Marionòli nói ln¸na: “Chuyn nàyIđu ti tôi.”à

“Du là ngưiĩđu tiên pháthin ca vào.íAnh y vôĩtình bưc vàotrong đó, tìmđưc thn dưc,chúng tôi đttên dưc liuĨđó bng cáitên đơn ginlà ‘Hoa đ.Tên càng đơnũgin, càng tônÎlên xut x¹đc bit canó.”

Cho dùHoa đ kếthp vi thucnào, nó đucó th phátĪhuy công dngĮti đa caıcác thành phnêkhác trong thucìmà không hfgây ra tácĩdng ph.”

Chúngtôi lén làmjrt nhiu thíũnghim. Du rtgii chuyn này,hoc nói ch°cn là chuyncó th kiếmtin, cu yđu rt thànhtho.”

Chúng tôiĺnhn ra nóõcó th khiếnth trn thoátInghèo. Nếu Hoađ đưc trngìs lưng lnìti đây, thtrn s khôngcn lo sangănăm phi sng)thế nào…

M)hôi Marion tuônìnhư mưa, cáo sơ mib m hôithm ưt đm.ĨHozia nhìn hếtfni, h nhitİđ trong phòngxung, Marion đ}hơn nhiu.

“Sau khiDu ly htging v, chúngtôi bèn btcht nơi đó,ĩdu sao đi²nhm vào thếgii ngưc rtĩnguy him. Mingày trng Hoađ ri bánЇging như sngtrong mng đp,đám quái vtkia xut hinīđã phá vmng đp cađchúng tôi.”

Marionĩnói sau khitrng Hoa đ[mt năm rưi,ĺth trn đtnhiên có ngưiýmt tích, kế¹tiếp có ngưiýnhìn thy quáinhân lúc naįđêm. Bn hđiu tra, pháthin quái vtkia ti tích Hoa đtng .

Chc chnưbn h mangHoa đ đi{đã chc ginưchúng!

Marion bưng mt:ĮCh ti chúngtôi quá thamùlam, không mun{t b caquý t trênjtri rơi xung:này.”

Bi vìngưi bóng ch³xut hin buiti và sĮkhông tiếp cnnơi ri nưcúHoa đ, choìnên bn hla chn bov ca quýnày, chng aimun tr linhng ngày thángtrưc đây.

Xét tli nói caĬMarion, nguyên nhânêch yếu thïtrn Hnh Phúcâb ngưi bóngìđe da đuđến t vicVăn Nhân Duly đi htging Hoa đ thế giiàngưc.

Hình như Quáivt t chimtrong thế giingưc đang tìmkiếm th gìjđó, vì khôngtìm đưc nênc mãi đaukh. Chng lth bn chúngĩmun tìm làúHoa đ?

Ngưi chơiim lng suyĩnghĩ.

Cũng đúng, Hoađ có côngjdng ln nhưĬvy, chc chnrt quan trngvi ngưi bóng.

KimThiên Thiên: “Cóđth mang nóıtr v không?ĨChúng ta trli ri, cóЇl ngưi bóngs không tcgin na.”

Khôngđi Marion trli, Hozia nóitrưc: “Ngưi bónglà th sănĭmáu lnh khôngìcó tình cm.áBây gi, bnìchúng đã xemIth trn HnhếPhúc là conĩmi, không cóth săn nàoli buông thaĩcon mi đếntay.”

Marion: “Triơi, vy chúngtôi phi làm)sao?!”

Ánh mtĩHozia bình tĩnhnhìn ông ta:,“Mang phương pháptrng Hoa đđưa cho chúngũtôi, đi lichúng tôi sïh tr thtrn dn dpcánh cng niìlin hin hu.”

Marion ngp ngngâna ngày, ôngİta đáp: “Đâylà th smang đến taiha.”

Hozia: “Chúngôtôi có cáchĩđi phó ngưibóng, ch có¹th trn cácngưi trng Hoaìđ thì quálãng phí.”

Ngưichơi đng lotĩcau mày, đúnglà t đâmđu vào chìchết, tho nàoЇdn ti thếgii dit vong.Bn h biếtrõ th nàynguy him nhưngĩvn không chuábuông tay.

Bùi HưngNhu: “Các ngưiĩmun b đng}mà ch đingưi bóng tncông sao? Nếubn chúng trànưvào thế giihin ti viđs lưng ln,s mt baoĩnhiêu mng ngưina?”

Bi vìBùi Hưng Nhus dng côngc nên tháiýđ gii thíchca Hoiza rtũmm mng: “Chúngátôi s tɪt dn dpngưi bóng ɩthế gii ngưc,nhưng ngưi bóngũs tái sinhfliên tc, khôngth giết chếtļhết đưc.”

BùiĭChí Vũ lưiquanh co, anhnói thng: “Giiquyết th lĩnhca chúng, chúngs không thsng na.”

Hoziaékinh ngc, chuynİngưi bóng cóīth lĩnh chcó vài ngưi¹biết. Đúng làĩv khách bíýn, bí mtnhư vy màcũng biết.

Ông tami nhóm ngưira khi tritr thương, điti ch ôngta làm vicĺđ bàn bck lưng, nhântin xem tưìliu.

Người chơi hợp tác với công ty dược phẩm và chính phủ quốc gia đứng đằng sau họ. Cho dù người bản xứ không xuất lực, trên người nhóm Bùi Hướng Nhu chắc chắn không chỉ có một công cụ thần linh từng dùng, chuyện đối phó người bóng chỉ là vấn đề thời gian.

Văn Nhân Du nghe thấy câu nói của Marion thì im lặng rất lâu, sau đó đáp: “Đợi cơ thể khỏe lại, sau khi giải quyết xong chuyện trong tay, tôi sẽ rời thị trấn.”

Vân Thiển bắt tay tạm biệt Marion. Rõ ràng lòng bàn tay đã lau rồi nhưng vẫn dính cả đống mồ hôi, có lẽ do xấu hổ, ông ta nắm nhẹ tay Vân Thiển rồi lập tức buông ra.

Đây chính là Bang hội người chơi.

Ánh mắt Văn Nhân Du lướt qua Marion, dừng lại trên mặt Vân Thiển chốc lát, rồi lại nhìn về Marion: “Thị trưởng, ông từng hỏi ý kiến những người khác chưa?”

Marion: “Bọn họ có bao nhiêu người, so sánh bọn họ và tiền bạc, tôi quan tâm sự an toàn của tất cả người dân trong trấn hơn… Của quý này, tôi không cần nữa, hiện giờ tôi nhận ra thứ còn quan trọng hơn nó.”

Vân Thiển nói: “Tôi không đi, mọi người cố lên.”

Đây là thể loại gia súc gì vậy?!

Cô giơ nắm tay, bày ra tư thế đáng yêu giống như mèo chiêu tài, rồi lại giả vờ mặt mày buồn rầu: “Tôi từng nghe qua một câu ‘Ở bên nhau có thể mang đến sức mạnh không lời’. Tôi muốn ở đây với anh ấy…”

Điều này khiến mánh khóe mà Văn Nhân Du chuẩn bị sẵn không có chỗ dùng.

Sẵn tiện vọc nước sờ cá(*).

Văn Nhân Du vừa định nói gì, giây kế tiếp, anh kinh hoàng nhảy dựng lên, hai tay bịt hai điểm trước ngực giống như con nhà lành bị chấm mút, khiếp sợ nhìn Vân Thiển.

Người chơi đồng loạt lắc đầu. Với tư cách là người của Chúa cứu thế, bọn họ phải giữ khoảng cách với người bản xứ, nếu không sẽ rơi vào đau khổ giống như Vân Thiển.

Marion do dự không biết có nên chuyện với Vân Thiển hay không, ông đáp: “Cô có quan hệ gì với Du?”Trong trại trị thương chỉ còn lại ba người, Vân Thiển lấy Văn Nhân Du làm cớ sờ cá, Marion thoạt nhìn rất nóng và Văn Nhân Du nằm trên cáng cứu thương truyền nước.(*) Làm biếng

Người chơi đồng loạt lắc đầu. Với tư cách là người của Chúa cứu thế, bọn họ phải giữ khoảng cách với người bản xứ, nếu không sẽ rơi vào đau khổ giống như Vân Thiển.

Vân Thiển vô tội đáp: “Tôi chỉ véo đáp trả thôi, anh đừng kích động.”

Nhóm người đi theo Hozia ra ngoài.

“Ông Harris.”

Marion: “Du là một người kỳ lạ.”

Trong trại trị thương chỉ còn lại ba người, Vân Thiển lấy Văn Nhân Du làm cớ sờ cá, Marion thoạt nhìn rất nóng và Văn Nhân Du nằm trên cáng cứu thương truyền nước.

Vân Thiển: Đây là một Thị trưởng tốt đã hoàn toàn tỉnh ngộ!

Vân Thiển định chơi Rắn săn mồi, điện thoại cô vẫn còn 70% pin, thời lượng pin của máy phím cơ vượt xa màn hình cảm ứng, nói điện thoại có thể chờ một tháng cũng không ngoa.

Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, ông biết tính anh ấy rồi đấy, mở miệng ngậm miệng đều là tiền… Mặc dù là tình nhân, nhưng tôi cũng rất lo lắng cho anh ấy. Tuy tôi bao anh ấy một tuần, nhưng anh ấy chỉ phục vụ chưa tới hai ngày.”

“Du mang về vật báu cho thị trấn chúng tôi, tôi bèn khen ngợi Du trước mặt Charles, mắng nó từ sáng đến tối chỉ biết ăn chơi đàng điếm, mặt nào cũng chẳng bằng Du… Tôi không ngờ nó lại nóng nảy ra tay với Du, người luôn xem nó là bạn tốt!”

Marion áy náy nhìn Văn Nhân Du, Vân Thiển cũng ngại, bèn bắt chuyện với ông ta.

Vân Thiển đuổi theo: “Dẫn theo tôi với, anh không muốn có một người xinh đẹp đáng yêu, tâm lành miệng ngọt, lại còn biết chăm sóc người khác à?”

Vân Thiển định chơi Rắn săn mồi, điện thoại cô vẫn còn 70% pin, thời lượng pin của máy phím cơ vượt xa màn hình cảm ứng, nói điện thoại có thể chờ một tháng cũng không ngoa.

Hai điểm trước ngực Văn Nhân Du đau âm ỷ, anh nghiến răng trừng Vân Thiển, cầm lấy tấm trải giường khoác lên người: “Tôi muốn ra khỏi đây.”

“Ông Harris.”

Vân Thiển thu hút sự chú ý của Marion: “Tôi từng gặp Charles, trông quan hệ giữa anh ta và anh Văn Nhân rõ ràng rất tốt, tại sao anh ta lại làm chuyện như vậy?”

Vân Thiển nghi ngờ có phải Charles không chịu nổi hành vi vòi tiền của Văn Nhân Du nên mới thay trời… À không, ra tay ác độc.

Nhóm người đi theo Hozia ra ngoài.

Giọng Marion tỏ vẻ hổ thẹn: “Lúc nãy, cô cũng nghe rồi đấy.”

(*) Làm biếng

Marion do dự không biết có nên chuyện với Vân Thiển hay không, ông đáp: “Cô có quan hệ gì với Du?”

Hình như ông ta không biết nhóm người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên từng bị bắt vào đồn cảnh sát , đối xử với bọn họ rất xa lạ.

Sẵn tiện vọc nước sờ cá(*).

Mắt kính của anh đã mất trong thế giới ngược, đôi mắt nhỏ dài hơi nheo lại, mỗi một khối cơ trên mặt đều đang nói anh không vui.

Vân Thiển nghiêm trang nói: “Anh ấy là tình nhân bao nuôi của tôi .”

Cô giơ nắm tay, bày ra tư thế đáng yêu giống như mèo chiêu tài, rồi lại giả vờ mặt mày buồn rầu: “Tôi từng nghe qua một câu ‘Ở bên nhau có thể mang đến sức mạnh không lời’. Tôi muốn ở đây với anh ấy…”

Marion đờ người: “Ngay cả cách kiếm tiền này mà Du cũng không bỏ qua sao?”

Trong trại trị thương chỉ còn lại ba người, Vân Thiển lấy Văn Nhân Du làm cớ sờ cá, Marion thoạt nhìn rất nóng và Văn Nhân Du nằm trên cáng cứu thương truyền nước.

Vết thương trên người Văn Nhân Du lành lặn thần tốc thấy rõ. Anh ra khỏi gian cách ly, hùng hổ tới gần Vân Thiển, giữ chặt eo cô hỏi: “Hình như cô rất vui khi nhìn thấy bộ dạng bị thương của tôi?”

Hình như ông ta không biết nhóm người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên từng bị bắt vào đồn cảnh sát , đối xử với bọn họ rất xa lạ.

Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, ông biết tính anh ấy rồi đấy, mở miệng ngậm miệng đều là tiền… Mặc dù là tình nhân, nhưng tôi cũng rất lo lắng cho anh ấy. Tuy tôi bao anh ấy một tuần, nhưng anh ấy chỉ phục vụ chưa tới hai ngày.”

Vân Thiển: Nhân tố tận thế đã tìm được, ai biết tốc độ xử lý của Bang hội người chơi nhanh cỡ nào, cô phải tranh thủ ngủ với người này trước.

“Khụ khụ ——” Gian cách ly truyền đến tiếng ho.

Lúc anh được mang về cấp cứu khẩn cấp, bọn họ chỉ cởi áo, quần vẫn còn nguyên.

Giọng Marion tỏ vẻ hổ thẹn: “Lúc nãy, cô cũng nghe rồi đấy.”

Vân Thiển nói: “Tôi không đi, mọi người cố lên.”

“Du mang về vật báu cho thị trấn chúng tôi, tôi bèn khen ngợi Du trước mặt Charles, mắng nó từ sáng đến tối chỉ biết ăn chơi đàng điếm, mặt nào cũng chẳng bằng Du… Tôi không ngờ nó lại nóng nảy ra tay với Du, người luôn xem nó là bạn tốt!”

(*) Làm biếng

Marion áy náy nhìn Văn Nhân Du, Vân Thiển cũng ngại, bèn bắt chuyện với ông ta.

“Khụ khụ ——” Gian cách ly truyền đến tiếng ho.

Vân Thiển lau mồ hôi dính tay lên váy. Cô đi tới trước giường Văn Nhân Du, nhìn thấy anh rút ống tiêm trên tay, lấy ống thuốc dưới ống quần uống.

Marion do dự không biết có nên chuyện với Vân Thiển hay không, ông đáp: “Cô có quan hệ gì với Du?”

Hai người vào xem.

Vẻ mặt của cô như đang nói “Chuyện đánh nhau trước kia chỉ là giận dỗi mà thôi, không làm chậm trễ chuyện vui vẻ trên giường”.

Marion bước nhanh lên trước, đặt hai tay lên rèm che: “Cậu tỉnh rồi, bây giờ cơ thể cảm thấy thế nào? Tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc thối Charles kia! Tôi cũng đã cầu xin cứu Tu Chính, không cần lo lắng người bóng trong trấn nữa…”

Ánh mắt Văn Nhân Du lướt qua Marion, dừng lại trên mặt Vân Thiển chốc lát, rồi lại nhìn về Marion: “Thị trưởng, ông từng hỏi ý kiến những người khác chưa?”

Marion: “Bọn họ có bao nhiêu người, so sánh bọn họ và tiền bạc, tôi quan tâm sự an toàn của tất cả người dân trong trấn hơn… Của quý này, tôi không cần nữa, hiện giờ tôi nhận ra thứ còn quan trọng hơn nó.”

Vân Thiển: Đây là một Thị trưởng tốt đã hoàn toàn tỉnh ngộ!

Văn Nhân Du nghe thấy câu nói của Marion thì im lặng rất lâu, sau đó đáp: “Đợi cơ thể khỏe lại, sau khi giải quyết xong chuyện trong tay, tôi sẽ rời thị trấn.”

Hai tay Vân Thiển đặt lên ngực anh: “Lúc trước anh muốn bóp chết tôi thì sao?”

Marion nở nụ cười hiền lành. Ông ta còn chuyện khác phải làm, trước khi rời khỏi trại trị thương, ông ta còn nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Việc kinh doanh như bán thân không dễ làm, với xuất thân hiện tại của cậu làm vậy không đáng đâu…”

Văn Nhân Du: “?”

Văn Nhân Du: “?”

Có một dạng người luôn nhận thức sai lầm về sự tồn tại của bản thân.

Ai bán thân? Anh sao?

Người chơi hợp tác với công ty dược phẩm và chính phủ quốc gia đứng đằng sau họ. Cho dù người bản xứ không xuất lực, trên người nhóm Bùi Hướng Nhu chắc chắn không chỉ có một công cụ thần linh từng dùng, chuyện đối phó người bóng chỉ là vấn đề thời gian.

Vân Thiển bắt tay tạm biệt Marion. Rõ ràng lòng bàn tay đã lau rồi nhưng vẫn dính cả đống mồ hôi, có lẽ do xấu hổ, ông ta nắm nhẹ tay Vân Thiển rồi lập tức buông ra.

Marion: “Du là một người kỳ lạ.”

Marion nở nụ cười hiền lành. Ông ta còn chuyện khác phải làm, trước khi rời khỏi trại trị thương, ông ta còn nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Việc kinh doanh như bán thân không dễ làm, với xuất thân hiện tại của cậu làm vậy không đáng đâu…”

Vân Thiển lau mồ hôi dính tay lên váy. Cô đi tới trước giường Văn Nhân Du, nhìn thấy anh rút ống tiêm trên tay, lấy ống thuốc dưới ống quần uống.

Marion bước nhanh lên trước, đặt hai tay lên rèm che: “Cậu tỉnh rồi, bây giờ cơ thể cảm thấy thế nào? Tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc thối Charles kia! Tôi cũng đã cầu xin cứu Tu Chính, không cần lo lắng người bóng trong trấn nữa…”

Lúc anh được mang về cấp cứu khẩn cấp, bọn họ chỉ cởi áo, quần vẫn còn nguyên.

Hai người vào xem.

Vết thương trên người Văn Nhân Du lành lặn thần tốc thấy rõ. Anh ra khỏi gian cách ly, hùng hổ tới gần Vân Thiển, giữ chặt eo cô hỏi: “Hình như cô rất vui khi nhìn thấy bộ dạng bị thương của tôi?”

Mắt kính của anh đã mất trong thế giới ngược, đôi mắt nhỏ dài hơi nheo lại, mỗi một khối cơ trên mặt đều đang nói anh không vui.

Hai tay Vân Thiển đặt lên ngực anh: “Lúc trước anh muốn bóp chết tôi thì sao?”

Văn Nhân Du vừa định nói gì, giây kế tiếp, anh kinh hoàng nhảy dựng lên, hai tay bịt hai điểm trước ngực giống như con nhà lành bị chấm mút, khiếp sợ nhìn Vân Thiển.

Đây là thể loại gia súc gì vậy?!

Vân Thiển vô tội đáp: “Tôi chỉ véo đáp trả thôi, anh đừng kích động.”

Hai điểm trước ngực Văn Nhân Du đau âm ỷ, anh nghiến răng trừng Vân Thiển, cầm lấy tấm trải giường khoác lên người: “Tôi muốn ra khỏi đây.”

Vân Thiển đuổi theo: “Dẫn theo tôi với, anh không muốn có một người xinh đẹp đáng yêu, tâm lành miệng ngọt, lại còn biết chăm sóc người khác à?”

Vẻ mặt của cô như đang nói “Chuyện đánh nhau trước kia chỉ là giận dỗi mà thôi, không làm chậm trễ chuyện vui vẻ trên giường”.

Vân Thiển nghiêm trang nói: “Anh ấy là tình nhân bao nuôi của tôi .”

Văn Nhân Du: “…”

Marion đờ người: “Ngay cả cách kiếm tiền này mà Du cũng không bỏ qua sao?”

Có một dạng người luôn nhận thức sai lầm về sự tồn tại của bản thân.

Cơ thể Văn Nhân Du bỗng dưng lành lặn rất kỳ lạ, nhưng đi cùng anh là Vân Thiển – người được nhân viên nghiên cứu cho là vị khách bí ẩn, nên anh không bị hỏi gì nhiều, có thể trực tiếp rời đi.

Điều này khiến mánh khóe mà Văn Nhân Du chuẩn bị sẵn không có chỗ dùng.

Văn Nhân Du không cắt đuôi được Vân Thiển, chỉ đành mang cô về lữ quán.

Vân Thiển: Nhân tố tận thế đã tìm được, ai biết tốc độ xử lý của Bang hội người chơi nhanh cỡ nào, cô phải tranh thủ ngủ với người này trước.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Đúng là trai đẹp ai kg mê cho được. Tui mà là bà Thiển thì tui cũng phải chấm mút chút gì trước khi rời khỏi thế giới tận thế. Mà bà Thiển bả chuyên gia phá cảnh ghê nơi…

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

Nha lúc nào cũng canh me ngủ bới người ta, hư quá à

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là hông gì đáng sợ bằng lòng tham con người, biết rõ nguy hiểm mà vẫn cứ đâm đầu vào.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cứ phải chấm mút cho đã lúc có cơ hội, không thì biết đợi đến bao giờ ???

keobonggonmauhong
keobonggonmauhong
2 Năm Cách đây

luôn có nhân loại thiểu năng luôn muốn ngủ cùng ta. Thắp nén nhang cho Giới

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!