Chương 38
Tắm ra quả cầu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chuyện Công ty dược phẩm Tu Chính và lính đánh thuê tham gia dọn dẹp thế giới ngược khiến cho đồn cảnh sát thị trấn Hạnh Phúc không rảnh quan tâm người chơi mất tích trong phòng giam. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.
Hơn nữa cũng không dám quan tâm, bọn họ nhìn thấy hai người chơi bị bắt lúc đó đi bên cạnh người phụ trách lớn nhất sự kiện lần này. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.
Bây giờ chỉ có một số ít người trong trấn biết chuyện thế giới ngược. Dân cư thị trấn quá nhiều, nếu nhiều người biết thì bí mật sẽ càng khó giữ, bọn họ không hi vọng lan truyền chuyện này.
Lính đánh thuê của công ty dược phẩm Tu Chính, người chơi, cảnh sát thị trấn và người biết chuyện tạo thành liên minh tạm thời đối phó thế giới ngược.
Người trong thị trấn biết được chuyện này không nghĩ như vậy. Bọn họ là hai gia tộc lớn sau khi thị trấn giàu có, thuộc xã hội đen, thế lực khá lớn. Họ không cho rằng thế giới ngược sẽ đưa đến hậu quả nghiêm trọng. Loại này xé rách đau đớn làm cho Tần Trà.
Bọn họ cũng giống như người dân trong trấn không biết đến người bóng, sống cuộc sống lười nhác sung sướng mà ở nhà đếm tiền.
Mặc dù Vân Thiển là người chơi nhưng cô lại cực kỳ hòa nhập với thị trấn này. Xem xét dựa trên độ lười biếng, cô càng giỏi hơn những người khác. Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà.
Bấy giờ là giữa trưa, Vân Thiển đang nằm dưới dù che nắng, mắt kính màu hồng tôn lên gương mặt yêu kiều của cô. Vân Thiển vừa ngáp vừa vươn vai.
Áo hai dây màu trắng giật lên, lộ ra vòng eo mảnh mai, quần short jeans cạp cao tạo hiệu ứng thị giác khiến đôi chân thẳng tắp thon dài hơn. Tần Trà nhìn Nghiêu Tửu ở một bên bận việc.
Văn Nhân Du đứng bênỉtrong phòng quảnịlý sắp xếpĩtài liệu khách{cư trú, vừaẹngước mắt lậpftức nhìn thấyỉmột màn kíchɨthích này.
Dường nhưĩVân Thiển nhậnÍra ánh mắtêcủa anh, côįquay đầu, haiỡtay đặt lênổmép môi hônềgió, nhiệt tìnhľđến không thểưnhiệt tình hơn.
Côḻnhìn anh chămἶchú, hai mắtἷđưa tình nhưịsay như tỉnh,ẵgiống như trênḽđời này chỉĪcó anh làìngười mà côḷyêu nhất ởúđầu quả tim.
Giâyἵkế tiếp, mộtĪanh chàng đẹp]trai tóc vàngằmắt xanh đióngang qua, huýtḽsáo thật kêuıvới Vân Thiển.
Cô¸không hề doἵdự, xoay đầuởtươi cười rạngêrỡ với đốiửphương, thế gianĩchỉ có mộtẻmình người.
Văn NhânĩDu ném phạchừsổ tay trênítay, đóng rèmĺlại, mắt khôngĭthấy, tâm khôngỵphiền.
Mỗi buổi tối,ựVân Thiển đềuitới gõ cửaènhà anh, nóiívới anh: “Tôiởthấy anh làẩlập tức vuiɪvẻ, anh làÏcục cưng trên,đầu quả timícủa tôi.”
“Ờ.”ọVăn Nhân Duèlấy mắt kínhờtơ vàng mớiἲmua đeo lên.ẩKhao khát củaîVân Thiển đốiủvới anh khôngỉhề giả dối,īanh đúng làỳngười trên đầuἳquả tim củaĨcô.
Nhưng ——
Tim VânẽThiển là CMNĺtrái sầu riêng,ứkhông biết cóổbao nhiêu đầuĨquả tim, treoἲđược bao nhiêuìngười!
“Cốc cốc.”
VănèNhân Du kéo}rèm ra, nhìnἳthấy gương mặtểdán lên cửaờkính đến biếnốdạng của VânÍThiển.
Văn Nhân Du:ừ“…”
Vân Thiển³làu bàu nói:ì“Tối nay anhIrảnh không?”
VănìNhân Du mỉmìcười: “Tối nayổvần còn…”
Lờiĩnói bị cắtưngang.
“Không rảnh thìẫthôi, tôi đãồhẹn anh traiđkia rồi, đúngỵlúc có anhụở đây, anhÎlàm thủ tụcĩtrả phòng choặtôi đi. Tôiêvà anh traiỉkia có hứngũthú với nhau,ɪhẳn sẽ rấtịhòa hợp, tôiôđến khách sạnĪanh ta ởỗthuê phòng mới.”ẹ
Một hồi trầmìmặc, Văn NhânḹDu sửa miệng:)“…Còn vài chuyệnấchưa xử lýỵxong, đúng lúcİđang rảnh. Dướiễtình huống ngườiỳbóng có thể]xuất hiện bấtỏkỳ lúc nào,étốt nhất côĩđừng đi lungľtung.”
Vân Thiểnἷcười híp mắt:ì“Dù sao ngườiạbóng chỉ xuấtóhiện buổi tối,ịbuổi tối tôiũcòn chuyện phải{làm, sẽ khôngἷra ngoài. Khách³sạn lớn chắcísẽ không quênivẩy nước đuổiợngười bóng giốngịchỗ này củaỉanh.”
Văn NhânɨDu đứng yênìbất động.
Vân Thiểnắgiúp anh mởửquyển sổ, chỉἶvào cột trảớphòng: “Làm thủ[tục trả phòngõcho tôi, tiềnôphòng đưa dưỹkhông cần trả.”ἱ
Văn Nhân Duùbỗng bắt lấyýcổ tay VâníThiển, gằn từngìchữ: “Cô cốïý.”
Vân ThiểnÍchạm tay cònỵlại lên muỉbàn tay đeoЇgăng của anh:Í“Quăng mồi trướcỹmặt anh đấy,ễanh mắc câuđkhông?”
Rốt cuộcĪVân Thiển khôngļlàm được thủằtục trả phòng.
Cóἱđiều tối nayầcô không cầnἲngủ ở lữậquán mà cóịthể ngủ ởẳnhà ai đó.
Đạiíthành công!
Vân Thiểnἴlấy chiếc váyíđen mà côìthích nhất trongýrương hành lýἱra. Chất lượngìváy rất tốt,êlăn lê bòĮtoài trong ngụcİgiam và thếặgiới ngược mà,lại chẳng hưưhỏng gì, mớiâtinh như banởđầu.
“Tí tách.”
Vòiựhoa sen phòngἷtắm nhỏ giọt,[Vân Thiển liếcỉmắt nhìn, tháo)mắt kính bắtỉđầu trang điểm.
Vììcận thị nặngùnên cô đãọluyện được tuyệtἶkỹ không nhìnịgương vẫn cóòthể trang điểmấchính xác. ChỗĪphản quang nhưịxương quai xanhắphải đánh highlightĩmột tí, vậyἶmới lộ nétɨquyến rũ.
Vân Thiển)trang điểm xinhầđẹp tỉ mỉ,ầbước trên đườngɨcũng khiến ngườiợkhác ghé mắt.ľCô thừa dịpắtrước khi trờiợtối tới gõḻcửa biệt thựệVăn Nhân Du.
Cửa{mở, hiếm khijVăn Nhân Du:không mặc trọnởbộ âu phụcỉmà mặc mộtũchiếc áo sơởmi và ghiḷlê, tóc cũngửkhông chải chuốtâtỉ mỉ raếsau bằng sáp.
Vân]Thiển chuẩn bịầbước vào, VănệNhân Du ngănũcô lại: “Mỡáheo bôi trênớmiệng cô làểgì đấy?”
VâníThiển: “?”
Côịtrơ mặt nói:ἵ“Đây là sonỏkem.”
Văn NhânỉDu quét mắtíkhắp người cô,ịdừng lại chỗởxương quai xanh}sáng lấp lánh:é“Cô đổ mồỉhôi mà chưaịtắm sao, trênưngười toàn dầuợmỡ bóng loáng.”ỵ
Vân Thiển nhìnẻvào balo khôngîgian, tiếc làóbên trong không³có dao thái}rau, nếu khôngïcô phải xiênĨchết Văn NhânấDu.
Văn Nhân Duớdo dự mộtjhồi mới choɨVân Thiển vào.ἶVừa vào, cửaỷđã tự độngļxịt thuốc khửİtrùng xuống, rơiĨlên đầu VânĮThiển.
Không đợi côỉkịp phản ứng,ḻmột chiếc khănḷtắm đáp từĬtrên trời xuốngìbao trùm lấyỏcô. Cơ thểĩlơ lửng, côúbị Văn NhânïDu khiêng lênãlầu, ném vàoẽmột phòng tắmóchẳng biết sửễdụng thế nào.
VănụNhân Du: “Mờiớcô tẩy choĩsạch những thứἱkhông cần thiết.
Giọngɩđiệu của anh³hết sức cáuịkỉnh và khóăchịu.
“Thói ở sạch chết tiệt.” Vân Thiển càu nhàu, quay lưng với Văn Nhân Du cởi váy xuống, đặt mắt kính lên kệ, bước tới vòi hoa sen, lấy nước ấm tẩy đi lớp trang điểm.
Quả cầu: “Chít.”
Vân Thiển và cầu lông ông nói gà, bà nói vịt, chẳng ai hiểu ai.
Vân Thiển: Dù sao mình cũng không chết, ôm một cái thử xem.
Hơi nước mờ ảo không quá dày, vừa nhìn đã thấy cơ thể người bên trong không sót chỗ nào.
Anh hỏi: “Cô nghe hiểu nó nói à?”
Văn Nhân Du cúi mắt nhìn vết bẩn trên quần áo của mình, xoay người đi về hướng phòng khác.
Vân Thiển: “Mày là cái gì vậy? Nếu mày là người bóng, tao sẽ giết mày ngay đấy.”
Vân Thiển: “Hình như là thứ tôi tắm ra, cũng không biết vì sao mình xuất hiện ở đây.”
Vân Thiển mặt mày vô cảm nhìn quả cầu lông màu trắng.
Nước chảy dưới chân Vân Thiển thành từng dòng, làm ướt váy đen bên cạnh.
Vân Thiển thích đến không nỡ buông tay, có điều cô nhanh chóng sực nhớ đây là thế giới tận thế, không phải thú cưng thế giới hòa bình thân thiện gì.
Lông tơ còn mềm hơn mèo con, bóp vào êm ái như kẹo bông gòn, ngoài tiếng “Chít” ra, nó còn thở gù gù như mèo.
Hơi nước chưa bay hết, Vân Thiển không thấy rõ khung cảnh trong nhà tắm. Đúng lúc cô định tới gần, một quả cầu nửa trắng giống như chứa đầy sương khói trong người kêu chít chít nhảy ra, bọt nước văng tung tóe.
Cô nhắm mắt cọ rửa lớp trang điểm, nước dưới chân dần tụ lại thành hình.
Văn Nhân Du tròn mắt, rõ ràng giống loài cũng chẳng phải loài người, tại sao Vân Thiển lại bình tĩnh như vậy.
Tay Văn Nhân Du cách lớp găng tay bị bề mặt cơ thể người bóng đâm bị thương, anh không cầm được quái vật nhỏ, nó rơi thẳng xuống đất.
Văn Nhân Du cúi mắt nhìn vết bẩn trên quần áo của mình, xoay người đi về hướng phòng khác.
Một quả cầu trong suốt tập hợp từ nước lớn chừng hai lòng bàn tay, sau đó biến thành quả cầu màu trắng nửa trong suốt.
“Chít.”
Một người bóng mini.
Vân Thiển bị tiếng kêu bất thình lình dọa suýt té, cảm xúc dưới chân nhầy nhụa, cô giẫm bẹp nó một phát, nhào ra ngoài phòng tắm, lấy khăn quấn mình rồi đeo mắt kính lên.
Anh mở miệng: “Thứ không biết thì đừng chạm lung tung.”
Hơi nước chưa bay hết, Vân Thiển không thấy rõ khung cảnh trong nhà tắm. Đúng lúc cô định tới gần, một quả cầu nửa trắng giống như chứa đầy sương khói trong người kêu chít chít nhảy ra, bọt nước văng tung tóe.
“Thói ở sạch chết tiệt.” Vân Thiển càu nhàu, quay lưng với Văn Nhân Du cởi váy xuống, đặt mắt kính lên kệ, bước tới vòi hoa sen, lấy nước ấm tẩy đi lớp trang điểm.
Bãn nãy cô giẫm lên vật này à?
Cô nhắm mắt cọ rửa lớp trang điểm, nước dưới chân dần tụ lại thành hình.
Một quả cầu trong suốt tập hợp từ nước lớn chừng hai lòng bàn tay, sau đó biến thành quả cầu màu trắng nửa trong suốt.
Hình như quả cầu không có ác ý, Vân Thiển thuận theo vách tường từ từ ngồi xuống, vươn một ngón tay chọc vào nó.
Ôi, xúc cảm thần tiên gì thế này…
Bề mặt cơ thể quả cầu gợn sóng lăn tăn, lông tơ màu trắng bên ngoài của nó mềm mại, vị trí trên cùng mọc hai con mắt hạt đậu màu đen, nhìn người phía trước một cách đáng thương.
Văn Nhân Du trầm giọng hỏi: “Đó là gì?”
Vân Thiển mặt mày vô cảm nhìn quả cầu lông màu trắng.
Quả cầu: “Chít.”
Cầu lông: “Chít chít chít!”
Vân Thiển: Dù sao mình cũng không chết, ôm một cái thử xem.
Nước chảy dưới chân Vân Thiển thành từng dòng, làm ướt váy đen bên cạnh.
“Chít.”
Tay cô vươn về phía cầu lông trắng, nó lui về sau một chút. Thấy Vân Thiển không có ác ý, nó bật nhảy vào lòng bàn tay cô.
Tay cô vươn về phía cầu lông trắng, đối phương lui về sau một chút. Thấy Vân Thiển không có ác ý, nó bật nhảy vào lòng bàn tay cô.
Ôi, xúc cảm thần tiên gì thế này…
Lông tơ còn mềm hơn mèo con, bóp vào êm ái như kẹo bông gòn, ngoài tiếng “Chít” ra, nó còn thở gù gù như mèo.
Hai ngón tay đeo găng tay của anh cầm cầu lông lên.
Cơ thể tỏa ra mùi thơm cỏ xanh nhàn nhạt.
Cơ thể tỏa ra mùi thơm cỏ xanh nhàn nhạt.
Vân Thiển thích đến không nỡ buông tay, có điều cô nhanh chóng sực nhớ đây là thế giới tận thế, không phải thú cưng thế giới hòa bình thân thiện gì.
Vân Thiển: “Mày là cái gì vậy? Nếu mày là người bóng, tao sẽ giết mày ngay đấy.”
Bãn nãy cô giẫm lên vật này à?
Cầu lông: “Chít!”
Bề mặt cơ thể quả cầu gợn sóng lăn tăn, lông tơ màu trắng bên ngoài của nó mềm mại, vị trí trên cùng mọc hai con mắt hạt đậu màu đen, nhìn người phía trước một cách đáng thương.
Vân Thiển: “Lẽ nào mày cũng không biết mày là vật gì?”
Vân Thiển: “Lẽ nào mày cũng không biết mày là vật gì?”
Cầu lông: “Chít!”
Bề mặt cơ thể cầu lông hiện ra gợn sống, lông tơ màu trắng rụng xuống, vảy cá mọc dài, mùi hôi thối tràn ngập, chính giữa cặp mắt hạt đậu từ từ lồi lên, mọc ra một cái mặt hoa cúc, phần phía sau kéo dài tạo thành cái đuôi giống như người bóng.
Hình như quả cầu không có ác ý, Vân Thiển thuận theo vách tường từ từ ngồi xuống, vươn một ngón tay chọc vào nó.
Vân Thiển và cầu lông ông nói gà, bà nói vịt, chẳng ai hiểu ai.
Văn Nhân Du sửa soạn bản thân xong, quay trở về liền thấy cảnh tượng như vậy. Không biết Vân Thiển đang ôm cái quỷ gì lầm bầm lầu bầu, cảnh tượng cực kỳ kinh dị.
Văn Nhân Du: “…” Thế mà sao nói như đúng rồi vậy?
“Chít chít chít!”
Văn Nhân Du trầm giọng hỏi: “Đó là gì?”
Văn Nhân Du chậm rãi lắc đầu.
Vân Thiển: “Hình như là thứ tôi tắm ra, cũng không biết vì sao mình xuất hiện ở đây.”
Vân Thiển bị tiếng kêu bất thình lình dọa suýt té, cảm xúc dưới chân nhầy nhụa, cô giẫm bẹp nó một phát, nhào ra ngoài phòng tắm, lấy khăn quấn mình rồi đeo mắt kính lên.
Cầu lông: “Chít chít chít!”
Cầu lông: “Chít!”
Văn Nhân Du tròn mắt, rõ ràng giống loài cũng chẳng phải loài người, tại sao Vân Thiển lại bình tĩnh như vậy.
Vân Thiển vươn tay theo bản năng, bắt được người bóng. Gợn sóng lăn tăn, người bóng mini biến lại thành cầu lông trắng, nũng nịu cọ vào lòng bàn tay Vân Thiển.
Anh hỏi: “Cô nghe hiểu nó nói à?”
Vân Thiển: “Sao hiểu được, tôi đoán thôi.”
Văn Nhân Du: “…” Thế mà sao nói như đúng rồi vậy?
Hơi nước mờ ảo không quá dày, vừa nhìn đã thấy cơ thể người bên trong không sót chỗ nào.
Anh mở miệng: “Thứ không biết thì đừng chạm lung tung.”
Hai ngón tay đeo găng tay của anh cầm cầu lông lên.
Bề mặt cơ thể cầu lông hiện ra gợn sống, lông tơ màu trắng rụng xuống, vảy cá mọc dài, mùi hôi thối tràn ngập, chính giữa cặp mắt hạt đậu từ từ lồi lên, mọc ra một cái mặt hoa cúc, phần phía sau kéo dài tạo thành cái đuôi giống như người bóng.
Một người bóng mini.
Tay Văn Nhân Du cách lớp găng tay bị bề mặt cơ thể người bóng đâm bị thương, anh không cầm được quái vật nhỏ, nó rơi thẳng xuống đất.
“Chít chít chít!”
Vân Thiển vươn tay theo bản năng, bắt được người bóng. Gợn sóng lăn tăn, người bóng mini biến lại thành cầu lông trắng, nũng nịu cọ vào lòng bàn tay Vân Thiển.
Vân Thiển: “Sao hiểu được, tôi đoán thôi.”
Vân Thiển: “Anh biết chuyện gì xảy ra không?”
Văn Nhân Du chậm rãi lắc đầu.
Ui trời! Lại hết chương rồi. Tui hóng quá cơ…
Tắm ra người bóng =))))
Sao vào tay anh Văn thì là người bóng, còn vào tay Vân Thiển lại thành cầu lông, ảnh cũng là người phát hiện ra hoa đỏ ở thế giới ngược, đáng nghi quớ.
Văn Nhân Du thật không hiểu phong tình :)))))
Vân chó tắm ra người bóng mini vì đã ăn ngón chân người bóng lúc ở trong ngục à ???