Cá muối cứu thế – Chương 38

Chương 38

Tắm ra quả cầu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chuyện Công ty dược phẩm Tu Chính và lính đánh thuê tham gia dọn dẹp thế giới ngược khiến cho đồn cảnh sát thị trấn Hạnh Phúc không rảnh quan tâm người chơi mất tích trong phòng giam. Bí đao kinh sợ , hắn ba ba nói.

Hơn nữa cũng không dám quan tâm, bọn họ nhìn thấy hai người chơi bị bắt lúc đó đi bên cạnh người phụ trách lớn nhất sự kiện lần này. Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh.

Bây giờ chỉ có một số ít người trong trấn biết chuyện thế giới ngược. Dân cư thị trấn quá nhiều, nếu nhiều người biết thì bí mật sẽ càng khó giữ, bọn họ không hi vọng lan truyền chuyện này.

Lính đánh thuê của công ty dược phẩm Tu Chính, người chơi, cảnh sát thị trấn và người biết chuyện tạo thành liên minh tạm thời đối phó thế giới ngược.

Người trong thị trấn biết được chuyện này không nghĩ như vậy. Bọn họ là hai gia tộc lớn sau khi thị trấn giàu có, thuộc xã hội đen, thế lực khá lớn. Họ không cho rằng thế giới ngược sẽ đưa đến hậu quả nghiêm trọng. Loại này xé rách đau đớn làm cho Tần Trà.

Bọn họ cũng giống như người dân trong trấn không biết đến người bóng, sống cuộc sống lười nhác sung sướng mà ở nhà đếm tiền.

Mặc dù Vân Thiển là người chơi nhưng cô lại cực kỳ hòa nhập với thị trấn này. Xem xét dựa trên độ lười biếng, cô càng giỏi hơn những người khác. Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà.

Bấy giờ là giữa trưa, Vân Thiển đang nằm dưới dù che nắng, mắt kính màu hồng tôn lên gương mặt yêu kiều của cô. Vân Thiển vừa ngáp vừa vươn vai.

Áo hai dây màu trắng giật lên, lộ ra vòng eo mảnh mai, quần short jeans cạp cao tạo hiệu ứng thị giác khiến đôi chân thẳng tắp thon dài hơn. Tần Trà nhìn Nghiêu Tửu ở một bên bận việc.

Văn Nhân Du đng bêntrong phòng qunlý sp xếpĩtài liu khách{cư trú, vangước mt lpftc nhìn thymt màn kíchɨthích này.

Dưng nhưĩVân Thin nhnÍra ánh mtêca anh, côįquay đu, haitay đt lênmép môi hôngió, nhit tìnhľđến không thưnhit tình hơn.

Cônhìn anh chămchú, hai mtđưa tình nhưsay như tnh,ging như trênđi này chĪcó anh làìngưi mà côyêu nht úđu qu tim.

Giâykế tiếp, mtĪanh chàng đp]trai tóc vàngmt xanh đióngang qua, huýtsáo tht kêuıvi Vân Thin.

Cô¸không h dod, xoay đutươi cưi rngêr vi điphương, thế gianĩch có mtmình ngưi.

Văn NhânĩDu ném phchs tay trênítay, đóng rèmĺli, mt khôngĭthy, tâm khôngphin.

Mi bui ti,Vân Thin đuiti gõ caènhà anh, nóiívi anh: “Tôithy anh làlp tc vuiɪv, anh làÏcc cưng trên,đu qu timíca tôi.”

.”Văn Nhân Duèly mt kínhtơ vàng mimua đeo lên.Khao khát caîVân Thin đivi anh khôngh gi di,īanh đúng làngưi trên đuqu tim caĨcô.

Nhưng ——

Tim VânThin là CMNĺtrái su riêng,không biết cóbao nhiêu đuĨqu tim, treođưc bao nhiêuìngưi!

“Cc cc.”

VănèNhân Du kéo}rèm ra, nhìnthy gương mtdán lên cakính đến biếndng ca VânÍThin.

Văn Nhân Du:“…

Vân Thin³làu bàu nói:ì“Ti nay anhIrnh không?”

VănìNhân Du mmìcưi: “Ti nayvn còn…

Liĩnói b ctưngang.

Không rnh thìthôi, tôi đãhn anh traiđkia ri, đúnglúc có anh đây, anhÎlàm th tcĩtr phòng chotôi đi. Tôiêvà anh traikia có hngũthú vi nhau,ɪhn s rthòa hp, tôiôđến khách snĪanh ta thuê phòng mi.”

Mt hi trmìmc, Văn NhânDu sa ming:)“…Còn vài chuynchưa x lýxong, đúng lúcİđang rnh. Dưitình hung ngưibóng có th]xut hin btk lúc nào,étt nht côĩđng đi lungľtung.”

Vân Thincưi híp mt:ì“Dù sao ngưibóng ch xutóhin bui ti,bui ti tôiũcòn chuyn phi{làm, s khôngra ngoài. Khách³sn ln chcís không quênivy nưc đuingưi bóng gingch này caanh.”

Văn NhânɨDu đng yênìbt đng.

Vân Thingiúp anh mquyn s, chvào ct trphòng: “Làm th[tc tr phòngõcho tôi, tinôphòng đưa dưkhông cn tr.”

Văn Nhân Duùbng bt lyýc tay VâníThin, gn tngìch: “Cô cïý.”

Vân ThinÍchm tay cònli lên mubàn tay đeoЇgăng ca anh:ÍQuăng mi trưcmt anh đy,anh mc câuđkhông?”

Rt cucĪVân Thin khôngļlàm đưc thtc tr phòng.

Cóđiu ti naycô không cnng lquán mà cóth ng nhà ai đó.

Điíthành công!

Vân Thinly chiếc váyíđen mà côìthích nht trongýrương hành lýra. Cht lưngìváy rt tt,êlăn lê bòĮtoài trong ngcİgiam và thếgii ngưc mà,li chng hưưhng gì, miâtinh như banđu.

“Tí tách.”

Vòihoa sen phòngtm nh git,[Vân Thin liếcmt nhìn, tháo)mt kính btđu trang đim.

Vììcn th nngùnên cô đãluyn đưc tuytk không nhìngương vn cóòth trang đimchính xác. ChĪphn quang nhưxương quai xanhphi đánh highlightĩmt tí, vymi l nétɨquyến rũ.

Vân Thin)trang đim xinhđp t m,bưc trên đưngɨcũng khiến ngưikhác ghé mt.ľCô tha dptrưc khi triti ti gõca bit thVăn Nhân Du.

Ca{m, hiếm khijVăn Nhân Du:không mc trnb âu phcmà mc mtũchiếc áo sơmi và ghilê, tóc cũngkhông chi chutât m raếsau bng sáp.

Vân]Thin chun bbưc vào, VănNhân Du ngănũcô li: “Máheo bôi trênming cô làgì đy?”

VâníThin: “?”

Côtrơ mt nói:Đây là sonkem.”

Văn NhânDu quét mtíkhp ngưi cô,dng li chxương quai xanh}sáng lp lánh:é“Cô đ mhôi mà chưatm sao, trênưngưi toàn dum bóng loáng.”

Vân Thin nhìnvào balo khôngîgian, tiếc làóbên trong không³có dao thái}rau, nếu khôngïcô phi xiênĨchết Văn NhânDu.

Văn Nhân Dudo d mtjhi mi choɨVân Thin vào.Va vào, cađã t đngļxt thuc khİtrùng xung, rơiĨlên đu VânĮThin.

Không đi côkp phn ng,mt chiếc khăntm đáp tĬtrên tri xungìbao trùm lycô. Cơ thĩlơ lng, côúb Văn NhânïDu khiêng lênãlu, ném vàomt phòng tmóchng biết sdng thế nào.

VănNhân Du: “Micô ty choĩsch nhng thkhông cn thiết.

Gingɩđiu ca anh³hết sc cáuknh và khóăchu.

“Thói ở sạch chết tiệt.” Vân Thiển càu nhàu, quay lưng với Văn Nhân Du cởi váy xuống, đặt mắt kính lên kệ, bước tới vòi hoa sen, lấy nước ấm tẩy đi lớp trang điểm.

Quả cầu: “Chít.”

Vân Thiển và cầu lông ông nói gà, bà nói vịt, chẳng ai hiểu ai.

Vân Thiển: Dù sao mình cũng không chết, ôm một cái thử xem.

Hơi nước mờ ảo không quá dày, vừa nhìn đã thấy cơ thể người bên trong không sót chỗ nào.

Anh hỏi: “Cô nghe hiểu nó nói à?”

Văn Nhân Du cúi mắt nhìn vết bẩn trên quần áo của mình, xoay người đi về hướng phòng khác.

Vân Thiển: “Mày là cái gì vậy? Nếu mày là người bóng, tao sẽ giết mày ngay đấy.”

Vân Thiển: “Hình như là thứ tôi tắm ra, cũng không biết vì sao mình xuất hiện ở đây.”

Vân Thiển mặt mày vô cảm nhìn quả cầu lông màu trắng.

Nước chảy dưới chân Vân Thiển thành từng dòng, làm ướt váy đen bên cạnh.

Vân Thiển thích đến không nỡ buông tay, có điều cô nhanh chóng sực nhớ đây là thế giới tận thế, không phải thú cưng thế giới hòa bình thân thiện gì.

Lông tơ còn mềm hơn mèo con, bóp vào êm ái như kẹo bông gòn, ngoài tiếng “Chít” ra, nó còn thở gù gù như mèo.

Hơi nước chưa bay hết, Vân Thiển không thấy rõ khung cảnh trong nhà tắm. Đúng lúc cô định tới gần, một quả cầu nửa trắng giống như chứa đầy sương khói trong người kêu chít chít nhảy ra, bọt nước văng tung tóe.

Cô nhắm mắt cọ rửa lớp trang điểm, nước dưới chân dần tụ lại thành hình.

Văn Nhân Du tròn mắt, rõ ràng giống loài cũng chẳng phải loài người, tại sao Vân Thiển lại bình tĩnh như vậy.

Tay Văn Nhân Du cách lớp găng tay bị bề mặt cơ thể người bóng đâm bị thương, anh không cầm được quái vật nhỏ, nó rơi thẳng xuống đất.

Văn Nhân Du cúi mắt nhìn vết bẩn trên quần áo của mình, xoay người đi về hướng phòng khác.

Một quả cầu trong suốt tập hợp từ nước lớn chừng hai lòng bàn tay, sau đó biến thành quả cầu màu trắng nửa trong suốt.

“Chít.”

Một người bóng mini.

Vân Thiển bị tiếng kêu bất thình lình dọa suýt té, cảm xúc dưới chân nhầy nhụa, cô giẫm bẹp nó một phát, nhào ra ngoài phòng tắm, lấy khăn quấn mình rồi đeo mắt kính lên.

Anh mở miệng: “Thứ không biết thì đừng chạm lung tung.”

Hơi nước chưa bay hết, Vân Thiển không thấy rõ khung cảnh trong nhà tắm. Đúng lúc cô định tới gần, một quả cầu nửa trắng giống như chứa đầy sương khói trong người kêu chít chít nhảy ra, bọt nước văng tung tóe.

“Thói ở sạch chết tiệt.” Vân Thiển càu nhàu, quay lưng với Văn Nhân Du cởi váy xuống, đặt mắt kính lên kệ, bước tới vòi hoa sen, lấy nước ấm tẩy đi lớp trang điểm.

Bãn nãy cô giẫm lên vật này à?

Cô nhắm mắt cọ rửa lớp trang điểm, nước dưới chân dần tụ lại thành hình.

Một quả cầu trong suốt tập hợp từ nước lớn chừng hai lòng bàn tay, sau đó biến thành quả cầu màu trắng nửa trong suốt.

Hình như quả cầu không có ác ý, Vân Thiển thuận theo vách tường từ từ ngồi xuống, vươn một ngón tay chọc vào nó.

Ôi, xúc cảm thần tiên gì thế này…

Bề mặt cơ thể quả cầu gợn sóng lăn tăn, lông tơ màu trắng bên ngoài của nó mềm mại, vị trí trên cùng mọc hai con mắt hạt đậu màu đen, nhìn người phía trước một cách đáng thương.

Văn Nhân Du trầm giọng hỏi: “Đó là gì?”

Vân Thiển mặt mày vô cảm nhìn quả cầu lông màu trắng.

Quả cầu: “Chít.”

Cầu lông: “Chít chít chít!”

Vân Thiển: Dù sao mình cũng không chết, ôm một cái thử xem.

Nước chảy dưới chân Vân Thiển thành từng dòng, làm ướt váy đen bên cạnh.

“Chít.”

Tay cô vươn về phía cầu lông trắng, nó lui về sau một chút. Thấy Vân Thiển không có ác ý, nó bật nhảy vào lòng bàn tay cô.

Tay cô vươn về phía cầu lông trắng, đối phương lui về sau một chút. Thấy Vân Thiển không có ác ý, nó bật nhảy vào lòng bàn tay cô.

Ôi, xúc cảm thần tiên gì thế này…

Lông tơ còn mềm hơn mèo con, bóp vào êm ái như kẹo bông gòn, ngoài tiếng “Chít” ra, nó còn thở gù gù như mèo.

Hai ngón tay đeo găng tay của anh cầm cầu lông lên.

Cơ thể tỏa ra mùi thơm cỏ xanh nhàn nhạt.

Cơ thể tỏa ra mùi thơm cỏ xanh nhàn nhạt.

Vân Thiển thích đến không nỡ buông tay, có điều cô nhanh chóng sực nhớ đây là thế giới tận thế, không phải thú cưng thế giới hòa bình thân thiện gì.

Vân Thiển: “Mày là cái gì vậy? Nếu mày là người bóng, tao sẽ giết mày ngay đấy.”

Bãn nãy cô giẫm lên vật này à?

Cầu lông: “Chít!”

Bề mặt cơ thể quả cầu gợn sóng lăn tăn, lông tơ màu trắng bên ngoài của nó mềm mại, vị trí trên cùng mọc hai con mắt hạt đậu màu đen, nhìn người phía trước một cách đáng thương.

Vân Thiển: “Lẽ nào mày cũng không biết mày là vật gì?”

Vân Thiển: “Lẽ nào mày cũng không biết mày là vật gì?”

Cầu lông: “Chít!”

Bề mặt cơ thể cầu lông hiện ra gợn sống, lông tơ màu trắng rụng xuống, vảy cá mọc dài, mùi hôi thối tràn ngập, chính giữa cặp mắt hạt đậu từ từ lồi lên, mọc ra một cái mặt hoa cúc, phần phía sau kéo dài tạo thành cái đuôi giống như người bóng.

Hình như quả cầu không có ác ý, Vân Thiển thuận theo vách tường từ từ ngồi xuống, vươn một ngón tay chọc vào nó.

Vân Thiển và cầu lông ông nói gà, bà nói vịt, chẳng ai hiểu ai.

Văn Nhân Du sửa soạn bản thân xong, quay trở về liền thấy cảnh tượng như vậy. Không biết Vân Thiển đang ôm cái quỷ gì lầm bầm lầu bầu, cảnh tượng cực kỳ kinh dị.

Văn Nhân Du: “…” Thế mà sao nói như đúng rồi vậy?

“Chít chít chít!”

Văn Nhân Du trầm giọng hỏi: “Đó là gì?”

Văn Nhân Du chậm rãi lắc đầu.

Vân Thiển: “Hình như là thứ tôi tắm ra, cũng không biết vì sao mình xuất hiện ở đây.”

Vân Thiển bị tiếng kêu bất thình lình dọa suýt té, cảm xúc dưới chân nhầy nhụa, cô giẫm bẹp nó một phát, nhào ra ngoài phòng tắm, lấy khăn quấn mình rồi đeo mắt kính lên.

Cầu lông: “Chít chít chít!”

Cầu lông: “Chít!”

Văn Nhân Du tròn mắt, rõ ràng giống loài cũng chẳng phải loài người, tại sao Vân Thiển lại bình tĩnh như vậy.

Vân Thiển vươn tay theo bản năng, bắt được người bóng. Gợn sóng lăn tăn, người bóng mini biến lại thành cầu lông trắng, nũng nịu cọ vào lòng bàn tay Vân Thiển.

Anh hỏi: “Cô nghe hiểu nó nói à?”

Vân Thiển: “Sao hiểu được, tôi đoán thôi.”

Văn Nhân Du: “…” Thế mà sao nói như đúng rồi vậy?

Hơi nước mờ ảo không quá dày, vừa nhìn đã thấy cơ thể người bên trong không sót chỗ nào.

Anh mở miệng: “Thứ không biết thì đừng chạm lung tung.”

Hai ngón tay đeo găng tay của anh cầm cầu lông lên.

Bề mặt cơ thể cầu lông hiện ra gợn sống, lông tơ màu trắng rụng xuống, vảy cá mọc dài, mùi hôi thối tràn ngập, chính giữa cặp mắt hạt đậu từ từ lồi lên, mọc ra một cái mặt hoa cúc, phần phía sau kéo dài tạo thành cái đuôi giống như người bóng.

Một người bóng mini.

Tay Văn Nhân Du cách lớp găng tay bị bề mặt cơ thể người bóng đâm bị thương, anh không cầm được quái vật nhỏ, nó rơi thẳng xuống đất.

“Chít chít chít!”

Vân Thiển vươn tay theo bản năng, bắt được người bóng. Gợn sóng lăn tăn, người bóng mini biến lại thành cầu lông trắng, nũng nịu cọ vào lòng bàn tay Vân Thiển.

Vân Thiển: “Sao hiểu được, tôi đoán thôi.”

Vân Thiển: “Anh biết chuyện gì xảy ra không?”

Văn Nhân Du chậm rãi lắc đầu.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Ui trời! Lại hết chương rồi. Tui hóng quá cơ…

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

Tắm ra người bóng =))))

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao vào tay anh Văn thì là người bóng, còn vào tay Vân Thiển lại thành cầu lông, ảnh cũng là người phát hiện ra hoa đỏ ở thế giới ngược, đáng nghi quớ.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Văn Nhân Du thật không hiểu phong tình :)))))
Vân chó tắm ra người bóng mini vì đã ăn ngón chân người bóng lúc ở trong ngục à ???

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!