Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 06

Chương 06

Giá y chúc phúc đều có, chẳng qua tân lang đã thay đổi

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Tịch An Hành rời cung không lâu, Thánh chỉ đã truyền tới Tịch phủ, cùng lúc đó chiếu cáo thiên hạ Thái Tử Cố Chung Việt thành hôn với đích nữ Tịch gia Tịch Phong Hà.

Sau hôn lễ của Nhị tiểu thư Tịch gia và Tướng quân Sơ Dương, dân chúng trong kinh đô lại có đề tài nói chuyện. Phủ Thừa Tướng gả nữ, Thái Tử cưới thê, đúng là vui mừng gấp đôi.

Dân chúng khen phủ Thừa Tướng biết dạy nữ nhi. Một người gả cho Tướng quân Sơ Dương chiến công hiển hách, một người là mẫu nghi thiên hạ, Hoàng Hậu tương lai.

Tuy Tịch Phong Hà là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng thường qua lại với dân chúng và tiểu thương trong kinh. Nàng học võ từ nhỏ, mặc dù chưa tới mức cao siêu, nhưng giúp người qua đường bắt tiểu tặc, giúp ông chủ cửa hàng đánh lưu manh thì dư dả. Rất nhiều tiểu thương phố Trường Minh chịu ân huệ của nàng. Hiện tại Tịch Phong Hà gả cho Thái Tử, mọi người phố Trường Minh tấp nập gửi lễ. Đối với Tịch gia mà nói mấy thứ này không trân quý, nhưng Tịch An Hành rất vui vì tình cảm dân chúng dành cho Tịch Phong Hà. Thậm chí ông cảm thấy Tịch Phong Hà có thể đảm đương chức trách Hoàng Hậu.

Na tháng sau, hôn lc hành.

Mưi dmòhng trang, chiêngótrng vang tri,xe nga kéoơdài ph TrưngļMinh. Cung n[nha hoàn cungùkính đi theođhai bên xenga, bên đưnglà b binhgi gìn trtĪt. Ngưi vâyxem đng đyĪtp np haibên ca hàng,cúi đu chngìkiến hôn lngàn năm cómt.

Tch Phong Hàngi trên xeĩnga, Chu Khinhngi cnh nàng.ĩTch Phong Hàcúi đu, thôngìqua khăn voan¸đ thm cóth thy giáy trên ngưi.Gm vóc sangquý, hoa vănĺphưng vàng chĪbc tưng trưngcho thân phnHoàng gia.

Tch PhongHà mê mang,{mt tháng trưcnàng còn otưng mình mcgiá y đİthm s nhưthế nào. Nhtđnh nàng sĨlà tân nươngýđp nht, cùngĩnam t mìnhthương bái đưng,ĩquan khách vuiõv chúc phúc.ĮT nay vsau, nàng vàhn sm ticó nhau, cùngsinh cùng t.

Giáy chúc phúcìđu có, chngíqua tân langđã thay đi.

Nưcmt lăn xungÏgò má, nhlên mu bàntay.

Chu Khinh nhìnthy, vi lauɩnưc mt trênÍtay nàng, loįlng gi: “Tiuĩthư

Tch Phong:Hà nm tay{Chu Khinh, bìnhítĩnh đáp: “Taếkhông sao. Chuynđã đến bưcđưng này, nênđan phn thôi.”[

Đi đón dâuĩchm rãi rikhi ph TrưngɪMinh vào cung.Dân chúng ttp đy haibên đưng, cungnhân Hoàng Thưngphái ti btùđu phân phátĬlá vàng vàko cưi, xungquanh sôi nináo nhit.

Lu haiãm Hòa Lâu,Sơ Dương ngiÏ v tríTch Phong Hàhay ngi. Tùytùng Lâm Xuyênïđng phía sauhn ta, haiángưi đu tara khí thếnghiêm túc, khôngh dung hpļvi bu khôngkhí trên đưng.

LâmXuyên, ngươi nóiĮxem… Xe ngaíbiến mt trong]tm mt, SơDương nhp hpítrà, “Ngày yta và TúcáVũ thành thân,úcó phi nàngìcũng nhìn chúngta như bâygi không?” Đauõđn, bi thương,ïli không thlàm gì đưc.

LâmĩXuyên ging SơDương, đu làngưi kim li.ɪHn ta cúi°đu không đáp,ɩthy Sơ Dươngíngây ngc nhìnĩbánh hoa lê,hn ta milên tiếng, “Tưngquân, chúng taĮv thôi. Nếuúkhông phu nhâns lo lng.”

Đi.”

Xuyên quaca s, SơDương nhìn Hoàngìcung phía xa:xa. Vn làĪbc tưng uyănghiêm vng chcmãi mãi khôngth vưt qua,íngăn cách hnta và TchÏPhong Hà.

. .³.

Ngoài kia ănung linh đình,trong đin ánhınến lay đng,Tch Phong Hàómc h bàođ thm ngayngn ngi trên¹giưng. Trang dungĩdim l, đôimôi đ thm,đôi mt sángnhư sao, ttc giu dưilp khăn voan,ıging biết bao¹tân nương khácĪngưng ngùng chtrưng phu ti.Mà Tch PhongíHà li chéthp thm khôngèyên, thm chíĩcòn hơi xuİh.

My ngày trưcìmu thân và)các ma maưđã dy nàngchuyn nam n.ưTch Phong Hàɨnh li mà}xon quy, liìhi hn vìIđng ý caĩhôn nhân này.ĨSao nàng dámcùng mt namìt xa lìTch Phong Hàbt an vnngón tay, nghĩɩthm nếu TháijT dám làmgì nàng, davào chút côngphu xoàng, nàngnht đnh chohn biết tay.

“Tiuthư, yến hikết thúc ri.íThái T đinãh đang tiđây .” ChuĩKhinh nh ging.

ChuiKhinh, có cáchInào đ ngàiy không ti¸đây không?” TchđPhong Hà dưiĩlp khăn voanđăm chiêu.

“Tiu thư,ngưi đng nóiïgin. Hôm nay³là đêm đngphòng hoa chúc]ca ngưi vàũThái T, nàoĩcó ai đêm[đng phòng khôngécho tân langếvào ca.”

TchPhong Hà khôngɨnói gin, saocó th đngũphòng vi mt¹nam t xaĮl. Hung chinàng đã smùbiết nàng chlà mt phnÍli thế HoàngɩThưng trao choThái T. Cóĩnàng, Tch giaís ng hɨThái T, hơnna quan hca Tch gia[và Sơ Dươngđ đ tươnglai Thái Tđăng cơ màïkhông phi phinnão.

Có l TháiT cũng khôngthích nàng. Nhưngthân bt doík, tt cđu vì quynlc.

Nàng và TháiT là quanh hp tác.Gia tc nàngıgiúp Thái Tingi vng vtrí Đông Cung,có l hnếkhông thương nàng,:nhưng tuyt đi²không bc đãiúnàng.

Vy nên nếuếnàng không munõcùng Thái Tcó l hns đng ý

Đang²nghĩ ngi, chtócó ngưi đyca đi vào.

ChuKhinh ngc nhiên,Ibưc lên trưcĩhành l: “Nôĩt Chu Khinhbái kiến TháiíT đin h.”[

Tch Phong Hàãkhông nhìn thyImt ngưi n,hình như hnpht tay, ChuĩKhinh ra ngoài.

Tiếngbưc chân li¹gn, Tch PhongóHà cúi đu,thy mt đôigiày uyên ươngĩmàu đ đm.Trong lúc nht[thi, nàng nmcht bàn tayjmình.

Cố Chung Việt cầm gậy hỉ, nhẹ nhàng vén khăn voan của Tịch Phong Hà lên. Vén được một nửa, Cố Chung Việt phát hiện nàng đang run. Hắn mỉm cười buông gậy hỉ xuống.

Lan Sùng nhìn thấy nàng, kinh ngạc không nói thành lời, nửa ngày sau mới lắp bắp: “Ngươi… ngươi là… thị nữ của “nợ đào hoa”? Sao ngươi lại ở đây? Ai phái ngươi tới? Có phải chủ tử của ngươi không? Ta… ta nói cho ngươi biết, Thái Tử điện hạ đã cưới Tịch tiểu thư. Nói cho chủ tử của ngươi… bảo nàng ta cắt đứt tâm tư đi!”

“Tịch tiểu thư, nếu sợ hãi vậy sao còn đồng ý cửa hôn sự này?”

“Tịch tiểu thư, nếu sợ hãi vậy sao còn đồng ý cửa hôn sự này?”

Tịch Phong Hà đang khẩn trương lập tức bình tĩnh lại, giọng nói này quen quen?

Chu Khinh đá vào chỗ hiểm của Lan Sùng, Lan Sùng đau tới mức không dậy nổi. Nàng ta khinh thường lườm hắn ta, “Nhớ kỹ, ta là nha hoàn của Tịch tiểu thư. Tiểu như nhà ta quốc sắc thiên hương, không một ai xứng đáng với người!”

“Tịch tiểu thư còn nhớ ta không?’ Cố Chung Việt cố ý trầm giọng, mang theo chút nghiền ngẫm, trái tim Tịch Phong Hà đập thình thịch.

“Cái… cái gì?”

Nam tử kỳ quái ở quán trà ngày đó chính là Thái Tử!

Tịch Phong Hà thầm khinh thường, biết nàng không bằng còn bắt nàng chơi với hắn nhiều như vậy. Cố ý xấu mặt nàng rồi lại yêu cầu nàng chơi tiếp.

Cứ như vậy, Tịch Phong Hà ngây ngốc chơi cờ vây với Cố Chung Việt suốt một buổi tối. Nàng không giỏi chơi cờ vây, mặc dù từng được phụ thân và Sơ Dương chỉ dạy, nhưng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Tịch Phong Hà kéo khăn voan xuống, đứng lên nhìn thẳng đôi mắt hoa đào đang cười kia. Đôi mắt hắn trong suốt, làm Tịch Phong Hà nhớ tới ngày còn bé rúc vào ngực mẫu thân ngắm bầu trời đầy sao.

Nam tử kỳ quái ở quán trà ngày đó chính là Thái Tử!

Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Tịch Phong Hà, nàng hơi ngứa, không tiền đồ đỏ mặt. Tịch Phong Hà nghĩ thầm may mắn nàng thoa phấn, hắn không nhận ra.

Nàng ngây ngốc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chất vấn: “Người là Thái Tử! Vậy người đã sớm biết hôn sự của chúng ta rồi đúng không? Ngày đó ở quán trà, người cố ý tiếp cận thần!”

“Không. Chúng ta… chơi cờ vây đi.”

Hai người im lặng không nói.

Cố Chung Việt cười không đáp, không biết lôi bộ cờ vây từ đâu ra, “Có biết chơi cờ không? Làm một ván?”

Lan Sùng thấy nàng không để ý tới mình, giữ ống tay áo nàng lại: “Ê! Ngươi có phải… A!”

Cố Chung Việt cười không đáp, không biết lôi bộ cờ vây từ đâu ra, “Có biết chơi cờ không? Làm một ván?”

“Cái… cái gì?”

“Tịch tiểu thư còn nhớ ta không?’ Cố Chung Việt cố ý trầm giọng, mang theo chút nghiền ngẫm, trái tim Tịch Phong Hà đập thình thịch.

Tịch Phong Hà đang khẩn trương lập tức bình tĩnh lại, giọng nói này quen quen?

“Hoặc…” Cố Chung Việt lại gần Tịch Phong Hà, dán sát bên tai nàng nói: “Nàng muốn động phòng với ta?”

Nàng ngây ngốc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chất vấn: “Người là Thái Tử! Vậy người đã sớm biết hôn sự của chúng ta rồi đúng không? Ngày đó ở quán trà, người cố ý tiếp cận thần!”

Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Tịch Phong Hà, nàng hơi ngứa, không tiền đồ đỏ mặt. Tịch Phong Hà nghĩ thầm may mắn nàng thoa phấn, hắn không nhận ra.

Cố Chung Việt kiêu ngạo mỉm cười, giống hệt như đứa nhóc vừa thắng trận.

“Không. Chúng ta… chơi cờ vây đi.”

Chu Khinh đứng bên ngoài chưa đi, vừa rồi nàng ta nhìn thấy Thái Tử điện hạ, không ngờ nam tử bình phẩm câu chuyện ngày đó ở quán trà chính là hắn, trong lòng có hơi khó hiểu.

Cứ như vậy, Tịch Phong Hà ngây ngốc chơi cờ vây với Cố Chung Việt suốt một buổi tối. Nàng không giỏi chơi cờ vây, mặc dù từng được phụ thân và Sơ Dương chỉ dạy, nhưng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

“Được.”

Cố Chung Việt thì khác, hắn được sư phó tốt nhất cầm tay chỉ dẫn. Ngày thường rảnh rỗi hắn cũng sẽ mặc thường phục ra ngoài tỷ thí với đại sư, ngàn tinh túy tụ vào một người, hiện tại ở kinh thành này hắn cũng coi như số một số hai.

“Hoặc…” Cố Chung Việt lại gần Tịch Phong Hà, dán sát bên tai nàng nói: “Nàng muốn động phòng với ta?”

Thua liên tiếp mấy trận, Tịch Phong Hà phiền não: “Thôi thôi, thần học không tinh.” Ngài cũng không biết nhường thần.

Hắn đóng cửa, chần chờ một lúc, mỉm cười lắc đầu, đi vào thư phòng.

Cố Chung Việt kiêu ngạo mỉm cười, giống hệt như đứa nhóc vừa thắng trận.

“Kỳ nghệ của ta do sư phó tốt nhất trong cung bồi dưỡng. Nàng có thể đi nhiều bước như vậy cũng rất lợi hại.”

“Kỳ nghệ của ta do sư phó tốt nhất trong cung bồi dưỡng. Nàng có thể đi nhiều bước như vậy cũng rất lợi hại.”

Tịch Phong Hà thầm khinh thường, biết nàng không bằng còn bắt nàng chơi với hắn nhiều như vậy. Cố ý xấu mặt nàng rồi lại yêu cầu nàng chơi tiếp.

Chu Khinh khinh thường nhìn hắn ta, quay lưng trở về chỗ ở của cung nữ. Nàng mới đến, vẫn nên tạo mối quan hệ với các tỷ tỷ trong cung thì hơn.

Hai người im lặng không nói.

Tịch Phong Hà thấp thỏm, nàng quay đầu nhìn Cố Chung Việt.

“Tiếp ván nữa.”

“Được.”

Chu Khinh đứng bên ngoài chưa đi, vừa rồi nàng ta nhìn thấy Thái Tử điện hạ, không ngờ nam tử bình phẩm câu chuyện ngày đó ở quán trà chính là hắn, trong lòng có hơi khó hiểu.

Canh gác bên ngoài một lúc, thấy bên trong không có động tĩnh, Chu Khinh tính toán rời đi. Nào ngờ đụng mặt thiếu niên đứng xếp hàng mua bánh hoa lê, ngẫm lại mới biết hắn ta mua cho ai.

Lan Sùng nhìn thấy nàng, kinh ngạc không nói thành lời, nửa ngày sau mới lắp bắp: “Ngươi… ngươi là… thị nữ của “nợ đào hoa”? Sao ngươi lại ở đây? Ai phái ngươi tới? Có phải chủ tử của ngươi không? Ta… ta nói cho ngươi biết, Thái Tử điện hạ đã cưới Tịch tiểu thư. Nói cho chủ tử của ngươi… bảo nàng ta cắt đứt tâm tư đi!”

Chu Khinh khinh thường nhìn hắn ta, quay lưng trở về chỗ ở của cung nữ. Nàng mới đến, vẫn nên tạo mối quan hệ với các tỷ tỷ trong cung thì hơn.

Lan Sùng thấy nàng không để ý tới mình, giữ ống tay áo nàng lại: “Ê! Ngươi có phải… A!”

Chu Khinh đá vào chỗ hiểm của Lan Sùng, Lan Sùng đau tới mức không dậy nổi. Nàng ta khinh thường lườm hắn ta, “Nhớ kỹ, ta là nha hoàn của Tịch tiểu thư. Tiểu như nhà ta quốc sắc thiên hương, không một ai xứng đáng với người!”

Dứt lời, Chu Khinh rời đi, để lại Lan Sùng một mình gặm nhấm nỗi đau.

Cố Chung Việt cầm gậy hỉ, nhẹ nhàng vén khăn voan của Tịch Phong Hà lên. Vén được một nửa, Cố Chung Việt phát hiện nàng đang run. Hắn mỉm cười buông gậy hỉ xuống.

Ánh nến trong phòng đã tắt, Lan Sùng hồi hồn một lúc, run rẩy đứng dậy. Không lâu sau một bóng dáng đỏ thẫm đẩy cửa ra ngoài, đúng là Cố Chung Việt.

Hắn đóng cửa, chần chờ một lúc, mỉm cười lắc đầu, đi vào thư phòng.

4.8 17 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
munln
munln
3 Năm Cách đây

Đêm động phòng mà Thái tử nỡ bỏ em Hà ngủ một mình à??? Ôi, Lan Sùng cũng hóm hỉnh quá đi ?

Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Tui cứ tưởng Lan Sùng là tiểu thái giám cơ mà vẫn dùng chiêu đoạn tử tuyệt tôn được ư??

Hạnh Lê
Hạnh Lê
3 Năm Cách đây

Coi như bước dầu vậy cũng khá ổn. Chung sống hòa bình, tương kính như tân. Tình cảm vẫn có thể bồi dưỡng hen. Cơ mà người hầu thân cận của nam nữ chính cũng đáng yêu quá cơ. Hehehe………

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!