Chương 06
Giá y chúc phúc đều có, chẳng qua tân lang đã thay đổi
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Tịch An Hành rời cung không lâu, Thánh chỉ đã truyền tới Tịch phủ, cùng lúc đó chiếu cáo thiên hạ Thái Tử Cố Chung Việt thành hôn với đích nữ Tịch gia Tịch Phong Hà.
Sau hôn lễ của Nhị tiểu thư Tịch gia và Tướng quân Sơ Dương, dân chúng trong kinh đô lại có đề tài nói chuyện. Phủ Thừa Tướng gả nữ, Thái Tử cưới thê, đúng là vui mừng gấp đôi.
Dân chúng khen phủ Thừa Tướng biết dạy nữ nhi. Một người gả cho Tướng quân Sơ Dương chiến công hiển hách, một người là mẫu nghi thiên hạ, Hoàng Hậu tương lai.
Tuy Tịch Phong Hà là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng thường qua lại với dân chúng và tiểu thương trong kinh. Nàng học võ từ nhỏ, mặc dù chưa tới mức cao siêu, nhưng giúp người qua đường bắt tiểu tặc, giúp ông chủ cửa hàng đánh lưu manh thì dư dả. Rất nhiều tiểu thương phố Trường Minh chịu ân huệ của nàng. Hiện tại Tịch Phong Hà gả cho Thái Tử, mọi người phố Trường Minh tấp nập gửi lễ. Đối với Tịch gia mà nói mấy thứ này không trân quý, nhưng Tịch An Hành rất vui vì tình cảm dân chúng dành cho Tịch Phong Hà. Thậm chí ông cảm thấy Tịch Phong Hà có thể đảm đương chức trách Hoàng Hậu.
Nửa tháng sau, hôn lễịcử hành.
Mười dặmòhồng trang, chiêngótrống vang trời,ểxe ngựa kéoơdài phố TrườngļMinh. Cung nữ[nha hoàn cungùkính đi theođhai bên xeẫngựa, bên đườngịlà bộ binhẩgiữ gìn trậtĪtự. Người vâyểxem đứng đầyĪtấp nập haiởbên cửa hàng,ịcúi đầu chứngìkiến hôn lễộngàn năm cóḻmột.
Tịch Phong Hàἴngồi trên xeĩngựa, Chu Khinhỉngồi cạnh nàng.ĩTịch Phong Hàỉcúi đầu, thôngìqua khăn voan¸đỏ thẫm cóệthể thấy giáἱy trên người.ọGấm vóc sangốquý, hoa vănĺphượng vàng chỉĪbạc tượng trưngễcho thân phậnẵHoàng gia.
Tịch PhongẽHà mê mang,{một tháng trướcứnàng còn ảoợtưởng mình mặcịgiá y đỏİthẫm sẽ nhưỹthế nào. Nhấtḻđịnh nàng sẽĨlà tân nươngýđẹp nhất, cùngĩnam tử mìnhẹthương bái đường,ĩquan khách vuiõvẻ chúc phúc.ĮTừ nay vềỉsau, nàng vàớhắn sớm tốiựcó nhau, cùngạsinh cùng tử.
Giáḷy chúc phúcìđều có, chẳngíqua tân langỉđã thay đổi.
Nướcἴmắt lăn xuốngÏgò má, nhỏứlên mu bànểtay.
Chu Khinh nhìn‹thấy, vội lauɩnước mắt trênÍtay nàng, loįlắng gọi: “Tiểuĩthư…”
Tịch Phong:Hà nắm tay{Chu Khinh, bìnhítĩnh đáp: “Taếkhông sao. Chuyệnằđã đến bướcịđường này, nênđan phận thôi.”[
Đội đón dâuĩchậm rãi rờiằkhỏi phố TrườngɪMinh vào cung.ọDân chúng tụẵtập đầy haiấbên đường, cungẫnhân Hoàng Thượngỗphái tới bắtùđầu phân phátĬlá vàng vàỷkẹo cưới, xungứquanh sôi nổiữnáo nhiệt.
Lầu haiãẨm Hòa Lâu,ỉSơ Dương ngồiÏở vị tríễTịch Phong Hàờhay ngồi. Tùyẩtùng Lâm Xuyênïđứng phía sauễhắn ta, haiángười đều tỏaằra khí thế‹nghiêm túc, khôngỏhề dung hợpļvới bầu khôngấkhí trên đường.
“LâmỹXuyên, ngươi nóiĮxem…” Xe ngựaíbiến mất trong]tầm mắt, SơịDương nhấp hớpítrà, “Ngày ấyằta và TúcáVũ thành thân,úcó phải nàngìcũng nhìn chúngạta như bâyừgiờ không?” Đauõđớn, bi thương,ïlại không thểộlàm gì được.
LâmĩXuyên giống SơạDương, đều làỏngười kiệm lời.ɪHắn ta cúi°đầu không đáp,ɩthấy Sơ Dươngíngây ngốc nhìnĩbánh hoa lê,ỷhắn ta mớiịlên tiếng, “Tướngỉquân, chúng taĮvề thôi. Nếuúkhông phu nhânịsẽ lo lắng.”ḻ
“Đi.”
Xuyên quaộcửa sổ, SơἳDương nhìn Hoàngìcung phía xa:xa. Vẫn làĪbức tường uyănghiêm vững chắcọmãi mãi khôngḻthể vượt qua,íngăn cách hắnẵta và TịchÏPhong Hà.
. .³.
Ngoài kia ănỳuống linh đình,ẽtrong điện ánhınến lay động,ỉTịch Phong Hàómặc hỉ bàoỉđỏ thẫm ngayẵngắn ngồi trên¹giường. Trang dungĩdiễm lệ, đôiứmôi đỏ thắm,ỉđôi mắt sángểnhư sao, tấtḻcả giấu dướiỉlớp khăn voan,ıgiống biết bao¹tân nương khácĪngượng ngùng chờịtrượng phu tới.ỗMà Tịch PhongíHà lại chỉéthấp thỏm khôngèyên, thậm chíĩcòn hơi xấuİhổ.
Mấy ngày trướcìmẫu thân và)các ma maưđã dạy nàngỏchuyện nam nữ.ưTịch Phong Hàɨnhớ lại mà}xoắn quẩy, lạiìhối hận vìIđồng ý cửaĩhôn nhân này.ĨSao nàng dámễcùng một namìtử xa lạ…ìTịch Phong Hàịbất an vặnỷngón tay, nghĩɩthầm nếu TháijTử dám làmịgì nàng, dựaậvào chút côngẫphu xoàng, nàngẫnhất định choệhắn biết tay.
“Tiểuἴthư, yến hộiịkết thúc rồi.íThái Tử điệnãhạ đang tớiἷđây ạ.” ChuĩKhinh nhỏ giọng.
“ChuiKhinh, có cáchInào để ngàiἲấy không tới¸đây không?” TịchđPhong Hà dướiĩlớp khăn voanịđăm chiêu.
“Tiểu thư,ụngười đừng nóiïgiỡn. Hôm nay³là đêm độngệphòng hoa chúc]của người vàũThái Tử, nàoĩcó ai đêm[động phòng khôngécho tân langếvào cửa.”
TịchḹPhong Hà khôngɨnói giỡn, saoễcó thể độngũphòng với một¹nam tử xaĮlạ. Huống chiịnàng đã sớmùbiết nàng chỉἱlà một phầnÍlợi thế HoàngɩThượng trao choịThái Tử. Cóĩnàng, Tịch giaísẽ ủng hộɨThái Tử, hơnỉnữa quan hệẳcủa Tịch gia[và Sơ Dươngấđủ để tươngỏlai Thái Tửἵđăng cơ màïkhông phải phiềnỷnão.
Có lẽ TháiệTử cũng khôngỳthích nàng. Nhưngẳthân bất doíkỷ, tất cảệđều vì quyềnịlực.
Nàng và TháiốTử là quanἱhệ hợp tác.ọGia tộc nàngıgiúp Thái Tửingồi vững vịἲtrí Đông Cung,ắcó lẽ hắnếkhông thương nàng,:nhưng tuyệt đối²không bạc đãiúnàng.
Vậy nên nếuếnàng không muốnõcùng Thái Tử…ỹcó lẽ hắnừsẽ đồng ý…
Đang²nghĩ ngợi, chợtócó người đẩyừcửa đi vào.
ChuẫKhinh ngạc nhiên,Ibước lên trướcĩhành lễ: “Nôĩtỳ Chu Khinhỡbái kiến TháiíTử điện hạ.”[
Tịch Phong Hàãkhông nhìn thấyImặt người nọ,ẫhình như hắnịphất tay, ChuĩKhinh ra ngoài.
Tiếngễbước chân lại¹gần, Tịch PhongóHà cúi đầu,ốthấy một đôiỳgiày uyên ươngĩmàu đỏ đậm.ửTrong lúc nhất[thời, nàng nắmẫchặt bàn tayjmình.
Cố Chung Việt cầm gậy hỉ, nhẹ nhàng vén khăn voan của Tịch Phong Hà lên. Vén được một nửa, Cố Chung Việt phát hiện nàng đang run. Hắn mỉm cười buông gậy hỉ xuống.
Lan Sùng nhìn thấy nàng, kinh ngạc không nói thành lời, nửa ngày sau mới lắp bắp: “Ngươi… ngươi là… thị nữ của “nợ đào hoa”? Sao ngươi lại ở đây? Ai phái ngươi tới? Có phải chủ tử của ngươi không? Ta… ta nói cho ngươi biết, Thái Tử điện hạ đã cưới Tịch tiểu thư. Nói cho chủ tử của ngươi… bảo nàng ta cắt đứt tâm tư đi!”“Tịch tiểu thư, nếu sợ hãi vậy sao còn đồng ý cửa hôn sự này?”
“Tịch tiểu thư, nếu sợ hãi vậy sao còn đồng ý cửa hôn sự này?”
Tịch Phong Hà đang khẩn trương lập tức bình tĩnh lại, giọng nói này quen quen?
Chu Khinh đá vào chỗ hiểm của Lan Sùng, Lan Sùng đau tới mức không dậy nổi. Nàng ta khinh thường lườm hắn ta, “Nhớ kỹ, ta là nha hoàn của Tịch tiểu thư. Tiểu như nhà ta quốc sắc thiên hương, không một ai xứng đáng với người!”
“Tịch tiểu thư còn nhớ ta không?’ Cố Chung Việt cố ý trầm giọng, mang theo chút nghiền ngẫm, trái tim Tịch Phong Hà đập thình thịch.
“Cái… cái gì?”Nam tử kỳ quái ở quán trà ngày đó chính là Thái Tử!
Tịch Phong Hà thầm khinh thường, biết nàng không bằng còn bắt nàng chơi với hắn nhiều như vậy. Cố ý xấu mặt nàng rồi lại yêu cầu nàng chơi tiếp.
Cứ như vậy, Tịch Phong Hà ngây ngốc chơi cờ vây với Cố Chung Việt suốt một buổi tối. Nàng không giỏi chơi cờ vây, mặc dù từng được phụ thân và Sơ Dương chỉ dạy, nhưng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.Tịch Phong Hà kéo khăn voan xuống, đứng lên nhìn thẳng đôi mắt hoa đào đang cười kia. Đôi mắt hắn trong suốt, làm Tịch Phong Hà nhớ tới ngày còn bé rúc vào ngực mẫu thân ngắm bầu trời đầy sao.
Nam tử kỳ quái ở quán trà ngày đó chính là Thái Tử!
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Tịch Phong Hà, nàng hơi ngứa, không tiền đồ đỏ mặt. Tịch Phong Hà nghĩ thầm may mắn nàng thoa phấn, hắn không nhận ra.Nàng ngây ngốc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chất vấn: “Người là Thái Tử! Vậy người đã sớm biết hôn sự của chúng ta rồi đúng không? Ngày đó ở quán trà, người cố ý tiếp cận thần!”
“Không. Chúng ta… chơi cờ vây đi.”Hai người im lặng không nói.
Cố Chung Việt cười không đáp, không biết lôi bộ cờ vây từ đâu ra, “Có biết chơi cờ không? Làm một ván?”
Lan Sùng thấy nàng không để ý tới mình, giữ ống tay áo nàng lại: “Ê! Ngươi có phải… A!”
Cố Chung Việt cười không đáp, không biết lôi bộ cờ vây từ đâu ra, “Có biết chơi cờ không? Làm một ván?”
“Cái… cái gì?”
“Tịch tiểu thư còn nhớ ta không?’ Cố Chung Việt cố ý trầm giọng, mang theo chút nghiền ngẫm, trái tim Tịch Phong Hà đập thình thịch.
Tịch Phong Hà đang khẩn trương lập tức bình tĩnh lại, giọng nói này quen quen?“Hoặc…” Cố Chung Việt lại gần Tịch Phong Hà, dán sát bên tai nàng nói: “Nàng muốn động phòng với ta?”
Nàng ngây ngốc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chất vấn: “Người là Thái Tử! Vậy người đã sớm biết hôn sự của chúng ta rồi đúng không? Ngày đó ở quán trà, người cố ý tiếp cận thần!”Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Tịch Phong Hà, nàng hơi ngứa, không tiền đồ đỏ mặt. Tịch Phong Hà nghĩ thầm may mắn nàng thoa phấn, hắn không nhận ra.
Cố Chung Việt kiêu ngạo mỉm cười, giống hệt như đứa nhóc vừa thắng trận.
“Không. Chúng ta… chơi cờ vây đi.”
Chu Khinh đứng bên ngoài chưa đi, vừa rồi nàng ta nhìn thấy Thái Tử điện hạ, không ngờ nam tử bình phẩm câu chuyện ngày đó ở quán trà chính là hắn, trong lòng có hơi khó hiểu.
Cứ như vậy, Tịch Phong Hà ngây ngốc chơi cờ vây với Cố Chung Việt suốt một buổi tối. Nàng không giỏi chơi cờ vây, mặc dù từng được phụ thân và Sơ Dương chỉ dạy, nhưng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
“Được.”
Cố Chung Việt thì khác, hắn được sư phó tốt nhất cầm tay chỉ dẫn. Ngày thường rảnh rỗi hắn cũng sẽ mặc thường phục ra ngoài tỷ thí với đại sư, ngàn tinh túy tụ vào một người, hiện tại ở kinh thành này hắn cũng coi như số một số hai.
“Hoặc…” Cố Chung Việt lại gần Tịch Phong Hà, dán sát bên tai nàng nói: “Nàng muốn động phòng với ta?”Thua liên tiếp mấy trận, Tịch Phong Hà phiền não: “Thôi thôi, thần học không tinh.” Ngài cũng không biết nhường thần.
Hắn đóng cửa, chần chờ một lúc, mỉm cười lắc đầu, đi vào thư phòng.Cố Chung Việt kiêu ngạo mỉm cười, giống hệt như đứa nhóc vừa thắng trận.
“Kỳ nghệ của ta do sư phó tốt nhất trong cung bồi dưỡng. Nàng có thể đi nhiều bước như vậy cũng rất lợi hại.”
“Kỳ nghệ của ta do sư phó tốt nhất trong cung bồi dưỡng. Nàng có thể đi nhiều bước như vậy cũng rất lợi hại.”Tịch Phong Hà thầm khinh thường, biết nàng không bằng còn bắt nàng chơi với hắn nhiều như vậy. Cố ý xấu mặt nàng rồi lại yêu cầu nàng chơi tiếp.
Chu Khinh khinh thường nhìn hắn ta, quay lưng trở về chỗ ở của cung nữ. Nàng mới đến, vẫn nên tạo mối quan hệ với các tỷ tỷ trong cung thì hơn.Hai người im lặng không nói.
Tịch Phong Hà thấp thỏm, nàng quay đầu nhìn Cố Chung Việt.
“Tiếp ván nữa.”
“Được.”
Chu Khinh đứng bên ngoài chưa đi, vừa rồi nàng ta nhìn thấy Thái Tử điện hạ, không ngờ nam tử bình phẩm câu chuyện ngày đó ở quán trà chính là hắn, trong lòng có hơi khó hiểu.
Canh gác bên ngoài một lúc, thấy bên trong không có động tĩnh, Chu Khinh tính toán rời đi. Nào ngờ đụng mặt thiếu niên đứng xếp hàng mua bánh hoa lê, ngẫm lại mới biết hắn ta mua cho ai.
Lan Sùng nhìn thấy nàng, kinh ngạc không nói thành lời, nửa ngày sau mới lắp bắp: “Ngươi… ngươi là… thị nữ của “nợ đào hoa”? Sao ngươi lại ở đây? Ai phái ngươi tới? Có phải chủ tử của ngươi không? Ta… ta nói cho ngươi biết, Thái Tử điện hạ đã cưới Tịch tiểu thư. Nói cho chủ tử của ngươi… bảo nàng ta cắt đứt tâm tư đi!”
Chu Khinh khinh thường nhìn hắn ta, quay lưng trở về chỗ ở của cung nữ. Nàng mới đến, vẫn nên tạo mối quan hệ với các tỷ tỷ trong cung thì hơn.
Lan Sùng thấy nàng không để ý tới mình, giữ ống tay áo nàng lại: “Ê! Ngươi có phải… A!”
Chu Khinh đá vào chỗ hiểm của Lan Sùng, Lan Sùng đau tới mức không dậy nổi. Nàng ta khinh thường lườm hắn ta, “Nhớ kỹ, ta là nha hoàn của Tịch tiểu thư. Tiểu như nhà ta quốc sắc thiên hương, không một ai xứng đáng với người!”
Dứt lời, Chu Khinh rời đi, để lại Lan Sùng một mình gặm nhấm nỗi đau.
Cố Chung Việt cầm gậy hỉ, nhẹ nhàng vén khăn voan của Tịch Phong Hà lên. Vén được một nửa, Cố Chung Việt phát hiện nàng đang run. Hắn mỉm cười buông gậy hỉ xuống.
Ánh nến trong phòng đã tắt, Lan Sùng hồi hồn một lúc, run rẩy đứng dậy. Không lâu sau một bóng dáng đỏ thẫm đẩy cửa ra ngoài, đúng là Cố Chung Việt.
Hắn đóng cửa, chần chờ một lúc, mỉm cười lắc đầu, đi vào thư phòng.
Đêm động phòng mà Thái tử nỡ bỏ em Hà ngủ một mình à??? Ôi, Lan Sùng cũng hóm hỉnh quá đi ?
Tui cứ tưởng Lan Sùng là tiểu thái giám cơ mà vẫn dùng chiêu đoạn tử tuyệt tôn được ư??
Coi như bước dầu vậy cũng khá ổn. Chung sống hòa bình, tương kính như tân. Tình cảm vẫn có thể bồi dưỡng hen. Cơ mà người hầu thân cận của nam nữ chính cũng đáng yêu quá cơ. Hehehe………