Chương 07
Ta tin tưởng con
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Sáng hôm sau, Tịch Phong Hà tỉnh dậy trên giường. Nàng vẫn mặc giá y và giày thêu, trên bàn còn ván cờ dang dở, Cố Chung Việt đã biến mất. Tịch Phong Hà nhớ mang máng nàng thua mấy trận, nhưng vẫn liều mạng ngăn cản. Cố gắng mấy ván, cuối cùng nàng chịu thua ngủ mất.
Tối hôm qua nàng ghé vào bàn ngủ, có lẽ Cố Chung Việt bế nàng lên giường… Mặt Tịch Phong Hà đỏ ửng.
Ấn tượng ban đầu Cố Chung Việt khá lỗ mãng, còn dám ngạo mạn chê trách tình yêu của Đế Hậu. Lần thứ hai gặp mặt, lúc đó Tịch Phong Hà đang khóc lóc, tuy thái độ của hắn vẫn khiến nàng tức giận, nhưng ít nhiều hắn đã xua tan mây đen trong lòng nàng.
Tối qua ở chung, Tịch Phong Hà cảm thấy Cố Chung Việt là một người khó lường. Nhưng hắn là chính nhân quân tử, không nhân cơ hội chiếm đoạt nàng, đáng giá kết giao. Hai người đã là phu thê, mặc dù không có tình yêu, nhưng chỉ cần Cố Chung Việt tôn trọng nàng, nàng sẽ không bạc đãi hắn, giống như trước kia nàng vẫn luôn bảo vệ những đứa bé trên phố.
Trong tiềm thức, Tịch Phong Hà đã coi Cố Chung Việt là thân nhân của mình.
Tịch Phong Hà hỏi Chu Khinh mới biết tối qua Cố Chung Việt ngủ ở thư phòng. Cảm tình của nàng dành cho hắn lại tăng thêm.
Ăn sáng xong, Chu Khinh nhắc nàng hôm nay đi gặp Hoàng Thượng.
“Ta tự đi? Cố Chung Việt không cần đi?”
“Tiểu thư… Thái tử phi, không được gọi tên của Thái Tử!”
“Không sao, nơi này không có người ngoài. Với cả lần sau đừng gọi ta là Thái tử phi, nghe mất tự nhiên lắm.”
Chu Khinh đau đầu, “Nương nương, hiện tại người là Thái tử phi, mỗi một cử chỉ tiếng nói đều bị người trong cung chú ý. Nếu người có lòng nghe thấy, Thừa Tướng đại nhân lại trách người cho mà xem.”
“Rồi rồi, ta sẽ chú ý.” Tịch Phong Hà mất kiên nhẫn đáp, dí chóp mũi Chu Khinh, “Về sau không có người ngoài đừng gọi ta là Thái Tử phi, trước như thế nào thì cứ như thế đó.”
Chu Khinh còn muốn cự cãi, Tịch Phong Hà đã đứng dậy, không cho nàng ta cơ hội từ chối, “Ăn no rồi, giúp ta thay xiêm y. Ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
. . .
“Thái Tử phi, phía trước là điện Hoành Khánh của Hoàng Thượng, người thường hay nghỉ ngơi và xử lý chính vụ ở đây. Bên phải là điện Kiền Nguyên, Hoàng Thượng chuyên dùng để tiếp kiến triều thần và người ngoài. Vừa rồi chúng ta đi qua điện yến, hôm qua hỉ yến của người và Thái Tử tổ chức ở đó. Men theo con đường này đi thẳng là Ngự Hoa Viên, hoa ở đây do các tượng công tốt nhất trong cung tỉ mỉ chăm sóc. Có thể coi Ngự Hoa Viên là bốn mùa thu nhỏ, đẹp nhất trần gian, nói là tiên cảnh cũng không sai. Hiện tại Hoàng Thượng đang ở đình Tân Sơn chờ người đấy ạ.”
Chu công công dẫn đường là thuộc hạ theo hầu Hoàng Thượng nhiều năm. Ông ấy vừa đi vừa giới thiệu đình đài lầu các cho Tịch Phong Hà. Ngoại trừ bảng hiệu khác nhau, chỗ nào trong cung điện cũng là ngói vàng tường đỏ, xanh vàng rực rỡ. Nhất là điện Hoành Khánh và điện Kiền Nguyên tỏa khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm, càng khiến con người ta áp lực.
Chu công công giảng giải tất cả cung điện dọc Ngự Hoa Viên, nhưng bỏ qua tòa điện gần nó nhất. Cung điện đó không khác các cung điện bên cạnh là bao, chẳng qua không treo biển mà thôi.
Tịch Phong Hà chăm chú lắng nghe, thấy vậy lập tức hỏi: “Công công, tòa cung điện kia tên là gì? Vì sao không có bảng hiệu?”
Sắc mặt Chu công công hơi tái, chăm chú nhìn cửa điện đóng chặt, nói: “Đó là điện Phượng Nghi của Mẫn Tuệ Hoàng Hậu. Sau khi Hoàng Hậu qua đời, bệ hạ sai người gỡ bảng hiệu xuống. Chẳng qua mỗi lần đi qua đây, bệ hạ lại tức cảnh sinh tình. Đáng thương Hoàng Hậu nương nương của chúng thần, người hiền lành biết bao, cứ thế buông tay ra đi…” Ông tiếc thương đáp.
“Lão nô lắm miệng, mong Thái Tử phi tha tội. Lát nữa gặp mặt Hoàng Thượng, người tuyệt đối đừng đề cập tới Hoàng Hậu nương nương.”
“Ta biết, cảm tạ công công nhắc nhở.” Nghe Chu công công nói, Tịch Phong Hà biết Hoàng Đế thật lòng yêu Hoàng Hậu. Mấy câu chuyện truyền miệng cũng chân thành, nhưng mất đi tính chân thực và tiếc thương, ngoại trừ Hoàng Thượng, không một ai có thể lay động.
Đình Tân Sơn nằm giữa hồ Tân Sơn trong Ngự Hoa Viên. Lá sen phủ kín con hồ, đang tháng sáu, búp sen nhú lên. Kiến trúc đình Tân Sơn vô cùng tinh xảo, nóc đình đỏ thẫm, cây cầu lơ lửng giữa hồ. Chu công công bảo đây là cầu An Minh, đích thân Hoàng Đế đặt tên.
Cố Thịnh mặc thường phục màu lê trắng, đưa lưng về phía Tịch Phong Hà. Thân hình đĩnh bạt, khí thế phi phàm, xung quanh ông không có người hầu kẻ hạ, ông ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Tịch Phong Hà cùng Chu công công qua cầu. Tới đình, Cố Thịnh quay đầu, nở nụ cười trưởng bối hiền lành.
Tịch Phong Hà vừa hành lễ vừa đánh giá ông. Cố Chung Việt giống Cố Thịnh sáu phần, chẳng qua mặt mày dịu dàng hơn, có lẽ thừa hưởng nét đẹp của mẫu thân.
Khóe mắt Cố Thịnh hằn sâu nếp nhăn, mái tóc sương muối, đáy mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Ngày bé nàng từng gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn bế nàng. Khi đó Hoàng Thượng trẻ hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt mỏi mệt y như bây giờ. Sau này Tịch Phong Hà mới hiểu, có lẽ nuối tiếc tình cảm nên ông mới trở nên như vậy, uể oải tới mức… không màng sinh tử.
“Phong Hà, ta và phụ thân con là bằng hữu nhiều năm.” Hàn huyên vài câu, đột nhiên Hoàng Thượng nghiêm giọng.
Tịch Phong Hà bất giác thẳng lưng.
“Phụ thân con từng là thư đồng của ta. Sau này ta bị phái tới Bắc Cương, mọi người tránh ta như rắn rết, chỉ có duy nhất phụ thân con qua lại với ta. Trong trận chiến đoạt vị, phụ thân con cũng kiên định lựa chọn ta. Ta và phụ thân con không chỉ là quân thần, còn là bằng hữu chí cốt.”
Tịch Phong Hà đoán được Hoàng Thượng muốn nói gì. Đêm tân hôn Thái Tử ngủ ở thư phòng, Hoàng Thượng biết nhưng không can thiệp, có vẻ đã đoán được trước đó.
Tịch Phong Hà đáp, trước kia gia phụ cũng từng nhắc tới tình cảm huynh đệ với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn nàng, ánh mắt chuyển sang nơi khác, “Phong Hà, ta tin tưởng phụ thân con.” Ông ngừng một lúc, “Nhưng ta không tin những người khác. Tương lai Việt Nhi đăng cơ, thế lực không vững, nhất định những người đó sẽ ép tuyển phi. Khi ấy Hoàng Hậu nên bảo hộ ý trung nhân của nó, có tấm lòng bao dung vị tha. Ta không muốn Việt Nhi sẩy chân giống như ta.”
Tịch Phong Hà và Chu Khinh vừa đi, đột nhiên Chu Khinh dừng lại hỏi: “Chẳng phải bệ hạ từng có ý định hứa hôn Công Chúa An Bình cho Tướng quân Sơ Dương sao?”
Lúc trước Tịch Phong Hà tưởng Hoàng Thượng coi trọng quyền thế Tịch gia, muốn mượn mẫu tộc để củng cố địa vị. Không ngờ ông còn muốn nàng củng cố Hậu cung. Tịch Phong Hà vừa áp lực vừa thương tâm, thế mà nàng lại trở thành cái bia bảo hộ cho ý trung nhân của Cố Chung Việt. Tuy hiện tại nàng không cầu mong gì hơn, nhưng lòng vẫn đau nhói, cảm giác bị an bài thật sự khổ sở.
Chu công công thấy nàng nghỉ chân, đề nghị tới chòi tránh nóng ngồi.
“Người không sợ con đố kỷ tham lam, không thèm quản Hậu cung sao?” Tịch Phong Hà khó hiểu, tại sao Hoàng Thượng lại nghĩ nàng có thể cáng đáng chức vị Thái Tử phi.
Tịch Phong Hà đỏ mắt, mũi nghẹn ứ. Nhìn Hoàng Đế mới gặp vài lần đã tỏ ra thân thiết, nàng âm thầm quyết định, dù tương lai như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không phản bội tín nhiệm ông dành cho nàng.
Cố Thịnh nở nụ cười kiêu ngạo: “Bởi vì con là nữ nhi do đích thân An Hành chỉ bảo. Ta tin tưởng con.”
Cố Chung Việt không hề ngạc nhiên, “Tuyết viên gần Thấm Mộc Hiên của tỷ tỷ, tỷ tỷ thường tới đó dạo chơi.”
Hôm nay Tịch Phong Hà mặc xiêm y đỏ hồng thêu hoa văn phức tạp. Chu Khinh nói nàng vừa mới thành thân, nên mặc màu gì đó vui vẻ. Nàng quên mất màu đỏ diễm lệ, hiện tại Cố Chung Khanh nhắc nhở, Tịch Phong Hà hơi xấu hổ.
Tịch Phong Hà đỏ mắt, mũi nghẹn ứ. Nhìn Hoàng Đế mới gặp vài lần đã tỏ ra thân thiết, nàng âm thầm quyết định, dù tương lai như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không phản bội tín nhiệm ông dành cho nàng.
Bọn họ chậm rãi vào chòi, Tịch Phong Hà phát hiện dưới chòi có hai nữ tử đang nghỉ mát. Một người mặc váy tơ tằm màu xanh thêu hoa bách hợp ngồi trong đình đá, người còn lại mặc xiêm y cung nữ đứng bên cạnh. Thấy có người vào, nàng ấy đứng dậy, Chu công công cúi đầu hành lễ, “Lão nô bái kiến Công Chúa điện hạ.”
Tịch Phong Hà dừng chân.
Hai người hàn huyên mấy câu. Thái giám báo Bộ Binh Thượng Thư Lý Sùng yết kiến, Cố Thịnh rời đi, trước khi đi còn dặn Chu công công dẫn Tịch Phong Hà đi dạo.
Tịch Phong Hà nhớ ra, hai người yên lặng. Hoàng Thượng muốn tứ hôn, hiển nhiên là ý Công Chúa An Bình. Tính đi tính lại, Tịch Phong Hà vừa trò chuyện với tình địch của mình, nghĩ lại mà sợ, không biết Công Chúa An Bình có biết hay không…
Ba người đi về hướng bắc, qua một cái vườn, trong vườn có cây mai và cây lê. Lê đang độ nở hoa, hoa mai thì chưa, lá cây xanh biếc, so với muôn hồng nghìn tía thì cực kỳ trong trắng.
“…”
Tịch Phong Hà dừng chân.
“Thái Tử phi điện hạ, đây là Tuyết viên. Xuân hạ có hoa lê, thu đông có bạch mai, hai giống hoa trắng trong thuần khiết bù đắp cho nhau.”
Chu công công thấy nàng nghỉ chân, đề nghị tới chòi tránh nóng ngồi.
Tịch An Hành từng kể, sau khi Hoàng Hậu qua đời, Hoàng Thượng bận việc triều chính, ít khi quan tâm đôi nhi nữ. Tình cảm phụ tử không được khăng khít cho lắm.
“Thái Tử phi điện hạ, đây là Tuyết viên. Xuân hạ có hoa lê, thu đông có bạch mai, hai giống hoa trắng trong thuần khiết bù đắp cho nhau.”
Bọn họ chậm rãi vào chòi, Tịch Phong Hà phát hiện dưới chòi có hai nữ tử đang nghỉ mát. Một người mặc váy tơ tằm màu xanh thêu hoa bách hợp ngồi trong đình đá, người còn lại mặc xiêm y cung nữ đứng bên cạnh. Thấy có người vào, nàng ấy đứng dậy, Chu công công cúi đầu hành lễ, “Lão nô bái kiến Công Chúa điện hạ.”
Hóa ra là tỷ tỷ Cố Chung Việt, Công Chúa An Bình Cố Chung Khanh.
“Không nói gì cả. Thần vừa mới tiến cung, không hiểu quy củ, Hoàng Thượng dặn dò thần mấy câu.”
Hóa ra là tỷ tỷ Cố Chung Việt, Công Chúa An Bình Cố Chung Khanh.
Cố Thịnh nở nụ cười kiêu ngạo: “Bởi vì con là nữ nhi do đích thân An Hành chỉ bảo. Ta tin tưởng con.”
Tịch Phong Hà hành lễ, nàng ấy cũng uốn gối, cười đáp: “Xa xa thấy bóng dáng màu đỏ, ta còn nghĩ là người cung nào. Hóa ra là đệ muội.” Giọng nói dịu dàng thân mật, giống hệt như trưởng tỷ của Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà hành lễ, nàng ấy cũng uốn gối, cười đáp: “Xa xa thấy bóng dáng màu đỏ, ta còn nghĩ là người cung nào. Hóa ra là đệ muội.” Giọng nói dịu dàng thân mật, giống hệt như trưởng tỷ của Tịch Phong Hà.
Cố Chung Việt nghe Tịch Phong Hà tới Ngự Hoa Viên gặp Hoàng Thượng, lạnh mặt, “Người nói với nàng cái gì?”
Hôm nay Tịch Phong Hà mặc xiêm y đỏ hồng thêu hoa văn phức tạp. Chu Khinh nói nàng vừa mới thành thân, nên mặc màu gì đó vui vẻ. Nàng quên mất màu đỏ diễm lệ, hiện tại Cố Chung Khanh nhắc nhở, Tịch Phong Hà hơi xấu hổ.
Lúc trước Tịch Phong Hà tưởng Hoàng Thượng coi trọng quyền thế Tịch gia, muốn mượn mẫu tộc để củng cố địa vị. Không ngờ ông còn muốn nàng củng cố Hậu cung. Tịch Phong Hà vừa áp lực vừa thương tâm, thế mà nàng lại trở thành cái bia bảo hộ cho ý trung nhân của Cố Chung Việt. Tuy hiện tại nàng không cầu mong gì hơn, nhưng lòng vẫn đau nhói, cảm giác bị an bài thật sự khổ sở.
Cố Chung Khanh không nhận ra, khách sáo nói mấy câu, lại kể cho đệ muội mấy chuyện hồi nhỏ của Cố Chung Việt.
Nàng nhếch môi, nói: “Cố Chung Việt, hồi bé chàng mặc xiêm y cung nữ thật sao?”
Đột nhiên Tịch Phong Hà phì cười, Cố Chung Việt khó hiểu nhìn nàng.
Hai người hàn huyên một lúc, Tịch Phong Hà lấy cớ rời đi, lại bảo Chu công công hồi điện Kiền Nguyên. Nàng và Chu Khinh tự về được.
Tịch Phong Hà và Chu Khinh vừa đi, đột nhiên Chu Khinh dừng lại hỏi: “Chẳng phải bệ hạ từng có ý định hứa hôn Công Chúa An Bình cho Tướng quân Sơ Dương sao?”
Cố Chung Khanh không nhận ra, khách sáo nói mấy câu, lại kể cho đệ muội mấy chuyện hồi nhỏ của Cố Chung Việt.
Tịch Phong Hà nhớ ra, hai người yên lặng. Hoàng Thượng muốn tứ hôn, hiển nhiên là ý Công Chúa An Bình. Tính đi tính lại, Tịch Phong Hà vừa trò chuyện với tình địch của mình, nghĩ lại mà sợ, không biết Công Chúa An Bình có biết hay không…
Hai người hàn huyên mấy câu. Thái giám báo Bộ Binh Thượng Thư Lý Sùng yết kiến, Cố Thịnh rời đi, trước khi đi còn dặn Chu công công dẫn Tịch Phong Hà đi dạo.
Hai người mang theo tâm sự về điện Quy Ngữ. Cố Chung Việt đang ở trong điện dùng cơm, Tịch Phong Hà không chút khách khí ngồi bên. Cố Chung Việt hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn sai Sùng Lan bưng một đôi đũa một cái bát.
Hai người hàn huyên một lúc, Tịch Phong Hà lấy cớ rời đi, lại bảo Chu công công hồi điện Kiền Nguyên. Nàng và Chu Khinh tự về được.
Cố Chung Việt nghe Tịch Phong Hà tới Ngự Hoa Viên gặp Hoàng Thượng, lạnh mặt, “Người nói với nàng cái gì?”
Tịch An Hành từng kể, sau khi Hoàng Hậu qua đời, Hoàng Thượng bận việc triều chính, ít khi quan tâm đôi nhi nữ. Tình cảm phụ tử không được khăng khít cho lắm.
Hai người mang theo tâm sự về điện Quy Ngữ. Cố Chung Việt đang ở trong điện dùng cơm, Tịch Phong Hà không chút khách khí ngồi bên. Cố Chung Việt hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn sai Sùng Lan bưng một đôi đũa một cái bát.
“Không nói gì cả. Thần vừa mới tiến cung, không hiểu quy củ, Hoàng Thượng dặn dò thần mấy câu.”
Thấy Cố Chung Việt không tin, Tịch Phong Hà vội lảng sang chuyện khác, “Hôm nay thần thấy tỷ tỷ ở Tuyết viên.”
Cố Chung Việt không hề ngạc nhiên, “Tuyết viên gần Thấm Mộc Hiên của tỷ tỷ, tỷ tỷ thường tới đó dạo chơi.”
Đột nhiên Tịch Phong Hà phì cười, Cố Chung Việt khó hiểu nhìn nàng.
Thấy Cố Chung Việt không tin, Tịch Phong Hà vội lảng sang chuyện khác, “Hôm nay thần thấy tỷ tỷ ở Tuyết viên.”
Nàng nhếch môi, nói: “Cố Chung Việt, hồi bé chàng mặc xiêm y cung nữ thật sao?”
“…”
Đúng là tấm lòng của người làm cha làm mẹ. Lo lắng, chu toàn cho con mọi mặt bằng mọi giá… bất kể là làm tổn thương con của người khác. Chẳng biết đáng buồn hay đáng giận nữa.
Mình thì thấy đáng giận, dù sao đó là con gái mà bạn thân ông yêu thương nhất. Sự ích kỷ của Hoàng thượng phụ tình bạn và tình người còn gì.
Bắt đầu bị dơ mặt :)))))) mình cứ nghĩ Cố Thịnh trải qua quá khứ như thế thì sẽ thông cảm hơn cho thế hệ sau, nào ngờ vẫn tán đồng với truyền thống nạp nữ nhi của quan thần để củng cố hậu cung, haizz
Sao lại lấy con gái bạn thân làm bia đỡ đạn để bảo vệ tình yêu của Thái tử, trong khi ổng không bảo vệ được người ổng yêu, thấy hoàng thượng ích kỷ
Rồi xong hình tương lạnh lùng boy của thái tử hoàn toàn sụp đổ =]]