Chương 05
Nàng đi rồi, ta cần thiên hạ này làm gì?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Ngày hôm sau, Tịch An Hành mang theo vô vàn tâm sự tiến cung. Thân thể Hoàng Thượng càng lúc càng kém, thỉnh thoảng nói chuyện với Tịch An Hành lại ho khù khụ hai tiếng. Chẳng qua lúc lên triều ông sẽ giấu nhẹm, văn võ bá quan tưởng ông vẫn hùng tâm tráng chí, Tịch An Hành lại cảm nhận được ông mỏi mệt cỡ nào.
Nghe Tịch Phong Hà đồng ý gả cho Thái Tử, hiếm khi Hoàng Thượng mỉm cười.
“An Hành, khụ khụ, từ nhỏ Việt Nhi sống trong thâm cung, thằng bé không biết dịu dàng là gì. Nhưng hai đứa còn nhỏ, Phong Hà lại hoạt bát, trẫm tin chắc hai đứa sống chung rất tốt.”
Tịch An Hành thầm nghĩ, hôn nhân là chuyện đại sự, nào ai biết trước hòa thuận hay không.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cố Thịnh, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.
Cố Thịnh và Tịch AniHành đều mớiịbốn mươi, CốfThịnh lại giàânua chẳng khácẻông lão hơnđnăm mươi tuổi.
Ôngìcũng từng mộtịthời tuổi trẻЇhăng hái, nhưngĩsau khi NgữíTịch ra đi,ĺtrong một đêmùông già hơnimười tuổi. Ôngïmất hứng thúïvới tất cảẻmọi thứ, ngoạiľtrừ đối mặtÍvới hai đứaìcon, Tịch AnậHành hiếm khiỳthấy ông mỉmìcười.
Văn võ báặquan khuyên hếtâlời, Tịch AnĮHành đi thămỏCố Thịnh. Ôngἵđã quỳ trướcồbài vị củaìHoàng Hậu suốtêhai ngày, khôngİchịu lên triều,ḽkhông chịu ănủcơm. Năm ấy,ıtiểu Công Chúaɪmới ba tuổi,Îvú nuôi bếẳtiểu Hoàng Tửíđang khóc oeẩoe.
Công Chúa ômứphụ hoàng rơiẫlệ, Cố Thịnhâlại như cáiỏxác không hồn,°khuôn mặt tiềuẩtụy, tóc taiftán loạn. Ôngíquỳ gối trướcởbài vị HoàngĬHậu, không hề³để ý CôngếChúa và HoàngàTử đang khóc.
TịchọAn Hành đauửlòng, bất đắcỉdĩ lại gần,íbảo vú nuôiédẫn Công Chúaɪvà Hoàng Tử(lui xuống.
“Hoàng Thượng,İTịch Nhi điẵrồi, thỉnh ngườiờnén bi thương.”ị
Cố Thịnh ngướcĩmắt không đáp.
Tịch°An Hành nóngữnảy, giật cổiáo ông, bắtìông nhìn thẳngạvào mắt mình,¸“Năm đó ngườiínói như thếỉnào? Người nóiỉngười phải làmỏMinh Quân, ngườiЇmuốn thiên hạļthái bình, dânệchúng an cưįlạc nghiệp! Ngườiĩnhìn người hiệnjtại đi, vìịmột nữ tửỉmà như thếịnày đây!”
CốịThịnh run rẩy,ỹgiống như nhớịtới ngày ấyįhai người đứngạtrên quan trường,²ông dõng dạcịtuyên bố hùngìhồn. Đôi mắtἷông lóe lênỏtia sáng, nhưngĬnhanh chóng bịḷbi thương cheîgiấu.
“…Nàng đi rồi,àta cần thiênấhạ này làmỉgì?”
Tịch An¸Hành không kiềmậchế được nữa,õđấm thẳng mặtồCố Thịnh.
“Nếu HoàngâHậu nương nươngĩnhìn thấy ngườiînhư thế này,ĭnhất định sẽợhối hận gảêcho người. HoàngἵHậu nương nươngilà mẫu nghiÎthiên hạ, mộtỉlòng thương dânỉnhư con. Tiểuἰcung nữ trongácung ngã bệnh,‹người còn tựÍmình hỏi thăm.òHiện tại LạcêXuyên hạn hán,ấhoa màu chếtįkhô, dân chúngễtrôi dạt khắpầnơi, sơn tặcâhoành hành. NếuĩHoàng Hậu biếtữtình trạng củaịLạc Xuyên, eìlà dưới suốièvàng cũng khôngīthể ngủ yên.”¸
Cố Thịnh khôngἲđáp, ánh nến‹từ đường chậpìchờn chiếu vàoíbài vị HoàngớHậu. Cố ThịnhĬnhìn dòng chữЇ“Bài vị hiềnĩthê” , đôiïmắt phiếm lệ.
Ôngïnhớ lại lần‹đầu gặp NgữíTịch ở BắcủCương. Bắc Cươngảxa xôi, khíụhậu ác liệt,ỳdân Bắc Cươngủrộng rãi hàoĭphóng, không quanặtrọng lễ nghĩaínhư Trung Nguyên,ậcàng không đểặHoàng Tử nhưïông vào mắt.
NgữĩTịch là côìnương đẹp nhấtíBắc Cương, khácỉvới các côừnương Bắc Cươngệhào sảng khác,ỉbà vốn làídân Trung Nguyên,ỳtừ nhỏ theoỗchân phụ mẫuệchuyển tới BắcỗCương. Phụ thânɪbà là mộtẹthư sinh, từngἳtham gia khoaıcử bổ nhiệmľchức quan. Đángỉtiếc ông liêmỳminh công chính,ỷkhông dung thứÍcho đồng nghiệpọlàm bậy, bịỉhãm hại đày,tới Bắc Cương.
Từắnhỏ Ngữ Tịchệđã theo phụḽthân học tập,õcó tri thứcἶhiểu lễ nghĩa,Ihiền lành am[hiểu lòng người.íBà tựa nhưïcơn gió ấmứáp, mềm mại,tan chảy tráiỡtim Cố Thịnh.
CốiThịnh và NgữἷTịch tự địnhôchung thân. NgàyЇhôm đó chânítrời đỏ lửa,ỡhai má NgữἱTịch cũng phiếmịđỏ.
Cố Thịnh nói:ă“Tương lai taịchỉ là mộtïVương gia nhànựtản, nàng theoỉta sẽ…”
NgữặTịch che miệngọông, mỉm cườiùđáp: “Thần thậtổlòng hy vọngĺchàng làm Vươngẩgia nhàn tản,ỵnhư vậy chàngἶmới có thểụthường xuyên ởĩbên thần.”
Nắngịchiều say lòng,İhai người thềạnguyện trao lờiíhẹn ước.
Chuyện sauìnày y nhưẽtrong sách viết,īCố Thịnh lênỏlàm Hoàng Đế,úNgữ Tịch làmįHoàng Hậu.
Tiểu côộnương đơn thuầnḽthiện lương chốnĩthảo nguyên bịụcuốn vào tranhÎđấu Hậu cung.ẳCố Thịnh miễnἶcưỡng tiếp nhậnļvô số cungɩtần mỹ nữ,ļbọn họ ghenỉtỵ tình yêuởCố Thịnh dành(cho Ngữ Tịch,ἷbày mưu tínhộkế đủ thứ.
BọnЇhọ kết thànhẳliên minh nhằmảvào Ngữ Tịch,ốngấm ngầm ngáng(chân bà. Ngữ‹Tịch lớn lênĩở Bắc Cương,ọtâm tư đơnЇthuần, nào cóềthể đọ lạiâlục đục chốnợthâm cung. Bàìlại quá hiềnỉlành, không muốnựliên lụy tớiìcung nhân vôỉtội, vậy nênïnén nuốt oanékhuất vào trong.
CốốThịnh biết cuộcļsống của NgữưTịch không tốt,ửnhưng ông vừaủmới đăng cơ,ẳcăn cơ khôngỉổn định. Ôngἰkhông thể đụngâvào đám nữìnhi trọng thần,ậcùng lắm rănìdạy bọn họọvài câu, sauẳđó đối tốtἴNgữ Tịch gấpóbội. Nhưng ông³lại quên càngêlàm vậy nữàtử càng đốýkỵ.
Ngữ Tịch chết trong lòng ông.
Hiện tại Thái Tử thành thân, lại có Tịch gia che chở, e là Cố Thịnh…Thiếu niên vẫn ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu chạy như điên.
Lúc ấy thân thể bà như đèn cạn dầu, nói: “Chăm sóc con… thật tốt. Phải làm… Minh Quân… không thể vì thần mà… bỏ mặc đất nước…”
Mười sáu năm, Cố Thịnh nhìn như bình thường, nhưng Tịch An Hành biết trái tim ông đã chết từ lâu. Hiện tại điều duy nhất vướng bận ông là Công Chúa và Thái Tử chưa thành gia lập thất.
Trong mắt bà không có trách cứ, không có lưu luyến, cứ như vậy bình thản ra đi.
“Hức…” Lan Sùng uất ức bịt miệng.
Cung nữ vẫn luôn chăm sóc Ngữ Tịch khóc không thành tiếng, “Nương nương… nương nương… chịu khổ nhiều quá.”
Thừa dịp mấy ma ma chưa tới, Tịch Phong Hà kéo Chu Khinh trộm ra ngoài, muốn nếm thử bánh hoa lê [1] Ẩm Hòa Lâu mới ra. Không ngờ lúc tới Ẩm Hòa Lâu lại gặp người hầu của nam tử kỳ quái hôm đó. Hắn ta đứng trước Tịch Phong Hà, cũng mua bánh hoa lê, chẳng qua đóng gói mang đi.
Hồi cung, hắn ta kể lại chuyện này cho Thái Tử. Hôm nay sau khi rời khỏi cung Hoàng Thượng, tâm trạng Thái Tử điện hạ không tốt, không thèm phản ứng hắn ta. Nhưng lúc ăn điểm tâm, người lại ngây ngẩn đăm chiêu.
Trong mắt bà không có trách cứ, không có lưu luyến, cứ như vậy bình thản ra đi.
Cố Thịnh nợ bà.
Không ngờ Thái Tử điện hạ lại lạnh mặt trừng hắn, “Im mồm.”
Buổi chiều Tịch An Hành rời khỏi từ đường, hôm sau Hoàng Thượng lâm triều. Từ đó trở đi ông giống hệt như trước kia, thậm chí còn cần cù gấp bội, chẳng qua không hề bước vào Hậu cung.
Cố Thịnh nợ bà.
Văn võ bá quan khuyên đủ điều cũng vô dụng.
Ông lắc đầu, cố gắng bỏ thứ suy nghĩ này ra khỏi não.
Mười sáu năm, Cố Thịnh nhìn như bình thường, nhưng Tịch An Hành biết trái tim ông đã chết từ lâu. Hiện tại điều duy nhất vướng bận ông là Công Chúa và Thái Tử chưa thành gia lập thất.
Hiện tại Thái Tử thành thân, lại có Tịch gia che chở, e là Cố Thịnh…
Giống hệt như buổi chiều mười sáu năm trước, Tịch An Hành xoay người rời đi. Cố Thịnh lẳng lặng đứng đó, Tịch An Hành đau xót, cảm giác bằng hữu buông xuôi bất cứ lúc nào.
“Ăn ngon thật, chẳng trách cô nương kia cũng mua.” Lan Sùng cắn một miếng bánh hoa lê, cười nói.
Ông lắc đầu, cố gắng bỏ thứ suy nghĩ này ra khỏi não.
Tịch Phong Hà vẫn còn giữ khăn tay của người đó, gọi hắn ta, nhìn điểm tâm trong tay hắn ta, “Này! Chủ nhân của ngươi đâu?”Hôm nay Lan Sùng tới Ẩm Hòa Lâu mua bánh hoa lê cho Cố Chung Việt. Điện hạ không xuất cung được, đành sai hắn ta đi mua. Hắn ta vừa mới trả tiền, đột nhiên bị một nữ tử xinh đẹp gọi lại, hắn ta cảm thấy nữ tử này khá quen mắt, nhưng không nhớ từng gặp ở đâu. Nữ tử đó nói gì mà chủ tử, khăn tay, hắn ta đoán nàng là “nợ đào hoa” mà Thái Tử hay nhắc tới. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn ta chạy mất dép.
Còn chưa ra khỏi cung, Tịch An Hành đã thấy Thái Tử. Thái Tử đi gặp phụ thân, có lẽ sẽ đề cập tới cửa hôn nhân này. Hắn lạnh lùng nhìn ông vấn an, hai người lướt qua nhau.
Giống hệt như buổi chiều mười sáu năm trước, Tịch An Hành xoay người rời đi. Cố Thịnh lẳng lặng đứng đó, Tịch An Hành đau xót, cảm giác bằng hữu buông xuôi bất cứ lúc nào.
Tịch An Hành biết, với tính tình của Thái Tử, chắc chắn người sẽ không từ chối nhưng cũng không vui vẻ. Có lẽ người chỉ coi Tịch Phong Hà là một món đồ được ban tặng. Ông thở dài, mệt mỏi vì không xoay chuyển được số mệnh. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình già rồi, con đường phía trước để tụi nhỏ tự đi mà thôi.
Tịch An Hành biết, với tính tình của Thái Tử, chắc chắn người sẽ không từ chối nhưng cũng không vui vẻ. Có lẽ người chỉ coi Tịch Phong Hà là một món đồ được ban tặng. Ông thở dài, mệt mỏi vì không xoay chuyển được số mệnh. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình già rồi, con đường phía trước để tụi nhỏ tự đi mà thôi.
Văn võ bá quan khuyên đủ điều cũng vô dụng.
Tịch Phong Hà ở trong phủ cũng dày vò không kém. Thánh chỉ còn chưa hạ, Tịch phủ đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, mẫu thân nói cho nàng tú nương trong cung đang gấp gáp may giá y. Hơn mười tú nương đẩy nhanh tiến độ, nhất định sẽ sớm ngày hoàn thành. Mấy ma ma giáo dưỡng thật đáng ghét, mắng mỏ Tịch Phong Hà không đáng một đồng, nếu không phải nể mặt phụ mẫu, Tịch Phong Hà thật sự muốn ném bọn họ ra ngoài.
Buổi chiều Tịch An Hành rời khỏi từ đường, hôm sau Hoàng Thượng lâm triều. Từ đó trở đi ông giống hệt như trước kia, thậm chí còn cần cù gấp bội, chẳng qua không hề bước vào Hậu cung.
Thừa dịp mấy ma ma chưa tới, Tịch Phong Hà kéo Chu Khinh trộm ra ngoài, muốn nếm thử bánh hoa lê [1] Ẩm Hòa Lâu mới ra. Không ngờ lúc tới Ẩm Hòa Lâu lại gặp người hầu của nam tử kỳ quái hôm đó. Hắn ta đứng trước Tịch Phong Hà, cũng mua bánh hoa lê, chẳng qua đóng gói mang đi.
Tịch Phong Hà vẫn còn giữ khăn tay của người đó, gọi hắn ta, nhìn điểm tâm trong tay hắn ta, “Này! Chủ nhân của ngươi đâu?”
Tịch Phong Hà và Chu Khinh nhìn bóng dáng hắn ta, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đúng là kỳ quái giống hệt chủ nhân.
Thiếu niên kia ngây ngốc nhìn nàng, theo bản năng ôm chặt điểm tâm trong tay, nhìn thế nào cũng giống như vừa bị Tịch Phong Hà bắt nạt. Tịch Phong Hà thấy hắn ta không đáp, lại hỏi: “Ta đang nói ngươi đấy. Hôm đó người đi cùng với ngươi để quên khăn tay ở chỗ ta, ngươi có muốn mang về cho hắn không?”
Cung nữ vẫn luôn chăm sóc Ngữ Tịch khóc không thành tiếng, “Nương nương… nương nương… chịu khổ nhiều quá.”
Thiếu niên vẫn ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu chạy như điên.
Nợ đào hoa của mình còn không cho người ta nhắc tới, Thái Tử điện hạ thật đáng ghét. Cũng không biết tiểu thư Tịch gia có chịu được người hay không. Lan Sùng thầm lo lắng cho chủ tử tương lai, một lúc sau lại ném ra sau đầu, chà chà, bánh hoa lê ngon quá đi mất.
Thiếu niên kia ngây ngốc nhìn nàng, theo bản năng ôm chặt điểm tâm trong tay, nhìn thế nào cũng giống như vừa bị Tịch Phong Hà bắt nạt. Tịch Phong Hà thấy hắn ta không đáp, lại hỏi: “Ta đang nói ngươi đấy. Hôm đó người đi cùng với ngươi để quên khăn tay ở chỗ ta, ngươi có muốn mang về cho hắn không?”
Tịch Phong Hà và Chu Khinh nhìn bóng dáng hắn ta, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đúng là kỳ quái giống hệt chủ nhân.
Tịch Phong Hà bị điểm tâm hấp dẫn, nàng gọi ông chủ: “Ông chủ! Cho hai đĩa bánh hoa lê bưng lên lầu hai, chỗ cũ!”
Tịch Phong Hà ở trong phủ cũng dày vò không kém. Thánh chỉ còn chưa hạ, Tịch phủ đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, mẫu thân nói cho nàng tú nương trong cung đang gấp gáp may giá y. Hơn mười tú nương đẩy nhanh tiến độ, nhất định sẽ sớm ngày hoàn thành. Mấy ma ma giáo dưỡng thật đáng ghét, mắng mỏ Tịch Phong Hà không đáng một đồng, nếu không phải nể mặt phụ mẫu, Tịch Phong Hà thật sự muốn ném bọn họ ra ngoài.
Hôm nay Lan Sùng tới Ẩm Hòa Lâu mua bánh hoa lê cho Cố Chung Việt. Điện hạ không xuất cung được, đành sai hắn ta đi mua. Hắn ta vừa mới trả tiền, đột nhiên bị một nữ tử xinh đẹp gọi lại, hắn ta cảm thấy nữ tử này khá quen mắt, nhưng không nhớ từng gặp ở đâu. Nữ tử đó nói gì mà chủ tử, khăn tay, hắn ta đoán nàng là “nợ đào hoa” mà Thái Tử hay nhắc tới. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn ta chạy mất dép.
Hồi cung, hắn ta kể lại chuyện này cho Thái Tử. Hôm nay sau khi rời khỏi cung Hoàng Thượng, tâm trạng Thái Tử điện hạ không tốt, không thèm phản ứng hắn ta. Nhưng lúc ăn điểm tâm, người lại ngây ngẩn đăm chiêu.
“Ăn ngon thật, chẳng trách cô nương kia cũng mua.” Lan Sùng cắn một miếng bánh hoa lê, cười nói.
Không ngờ Thái Tử điện hạ lại lạnh mặt trừng hắn, “Im mồm.”
“Hức…” Lan Sùng uất ức bịt miệng.
Nợ đào hoa của mình còn không cho người ta nhắc tới, Thái Tử điện hạ thật đáng ghét. Cũng không biết tiểu thư Tịch gia có chịu được người hay không. Lan Sùng thầm lo lắng cho chủ tử tương lai, một lúc sau lại ném ra sau đầu, chà chà, bánh hoa lê ngon quá đi mất.
_________
[1] Bánh hoa lê:
Lỗi đánh máy: Tịch Phong Hà bị điểm TÂM hấp dẫn …
Đã sửa <3
Tương lai như thế nào chẳng thể biết trước được. Phải đi rồi mới biết…. Hic,…. thương cho Phong Hà. Cũng chỉ là một nhân tố bị động cuốn vào vòng xoáy quyền lực – giống như hoàng hậu. Chỉ là kết cụ của Phong Hà có như Hoàng hậu?
Nợ đào hoa là vợ ông đấy hahahahah
Mặt đen thui như ai nợ anh mấy triệu thì nợ đào hoa đâu ra âhhahahah