Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 05

Chương 05

Nàng đi rồi, ta cần thiên hạ này làm gì?

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Ngày hôm sau, Tịch An Hành mang theo vô vàn tâm sự tiến cung. Thân thể Hoàng Thượng càng lúc càng kém, thỉnh thoảng nói chuyện với Tịch An Hành lại ho khù khụ hai tiếng. Chẳng qua lúc lên triều ông sẽ giấu nhẹm, văn võ bá quan tưởng ông vẫn hùng tâm tráng chí, Tịch An Hành lại cảm nhận được ông mỏi mệt cỡ nào.

Nghe Tịch Phong Hà đồng ý gả cho Thái Tử, hiếm khi Hoàng Thượng mỉm cười.

“An Hành, khụ khụ, từ nhỏ Việt Nhi sống trong thâm cung, thằng bé không biết dịu dàng là gì. Nhưng hai đứa còn nhỏ, Phong Hà lại hoạt bát, trẫm tin chắc hai đứa sống chung rất tốt.”

Tịch An Hành thầm nghĩ, hôn nhân là chuyện đại sự, nào ai biết trước hòa thuận hay không.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cố Thịnh, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.

C Thnh và Tch AniHành đu mibn mươi, CfThnh li giàânua chng khácông lão hơnđnăm mươi tui.

Ôngìcũng tng mtthi tui trЇhăng hái, nhưngĩsau khi NgíTch ra đi,ĺtrong mt đêmùông già hơnimưi tui. Ôngïmt hng thúïvi tt cmi th, ngoiľtr đi mtÍvi hai đaìcon, Tch AnHành hiếm khithy ông mmìcưi.

Văn võ báquan khuyên hếtâli, Tch AnĮHành đi thămC Thnh. Ôngđã qu trưcbài v caìHoàng Hu sutêhai ngày, khôngİchu lên triu,không chu ăncơm. Năm y,ıtiu Công Chúaɪmi ba tui,Îvú nuôi bếtiu Hoàng Tíđang khóc oeoe.

Công Chúa ômph hoàng rơil, C Thnhâli như cáixác không hn,°khuôn mt tiuty, tóc taiftán lon. Ôngíqu gi trưcbài v HoàngĬHu, không h³đ ý CôngếChúa và HoàngàT đang khóc.

TchAn Hành đaulòng, bt đcdĩ li gn,íbo vú nuôiédn Công Chúaɪvà Hoàng T(lui xung.

“Hoàng Thưng,İTch Nhi điri, thnh ngưinén bi thương.”

C Thnh ngưcĩmt không đáp.

Tch°An Hành nóngny, git ciáo ông, btìông nhìn thngvào mt mình,¸“Năm đó ngưiínói như thếnào? Ngưi nóingưi phi làmMinh Quân, ngưiЇmun thiên hļthái bình, dânchúng an cưįlc nghip! Ngưiĩnhìn ngưi hinjti đi, vìmt n tmà như thếnày đây!”

CThnh run ry,ging như nhti ngày yįhai ngưi đngtrên quan trưng,²ông dõng dctuyên b hùngìhn. Đôi mtông lóe lêntia sáng, nhưngĬnhanh chóng bbi thương cheîgiu.

“…Nàng đi ri,àta cn thiênh này làmgì?”

Tch An¸Hành không kimchế đưc na,õđm thng mtC Thnh.

“Nếu HoàngâHu nương nươngĩnhìn thy ngưiînhư thế này,ĭnht đnh shi hn gêcho ngưi. HoàngHu nương nươngilà mu nghiÎthiên h, mtlòng thương dânnhư con. Tiucung n trongácung ngã bnh,ngưi còn tÍmình hi thăm.òHin ti LcêXuyên hn hán,hoa màu chếtįkhô, dân chúngtrôi dt khpnơi, sơn tcâhoành hành. NếuĩHoàng Hu biếttình trng caLc Xuyên, eìlà dưi suièvàng cũng khôngīth ng yên.”¸

C Thnh khôngđáp, ánh nếnt đưng chpìchn chiếu vàoíbài v HoàngHu. C ThnhĬnhìn dòng chЇ“Bài v hinĩthê, đôiïmt phiếm l.

Ôngïnh li lnđu gp NgíTch BcCương. Bc Cươngxa xôi, khíhu ác lit,dân Bc Cươngrng rãi hàoĭphóng, không quantrng l nghĩaínhư Trung Nguyên,càng không đHoàng T nhưïông vào mt.

NgĩTch là côìnương đp nhtíBc Cương, khácvi các cônương Bc Cươnghào sng khác,bà vn làídân Trung Nguyên,t nh theochân ph muchuyn ti BcCương. Ph thânɪbà là mtthư sinh, tngtham gia khoaıc b nhimľchc quan. Đángtiếc ông liêmminh công chính,không dung thÍcho đng nghiplàm by, bhãm hi đày,ti Bc Cương.

Tnh Ng Tchđã theo phthân hc tp,õcó tri thchiu l nghĩa,Ihin lành am[hiu lòng ngưi.íBà ta nhưïcơn gió máp, mm mi,tan chy tráitim C Thnh.

CiThnh và NgTch t đnhôchung thân. NgàyЇhôm đó chânítri đ la,hai má NgTch cũng phiếmđ.

C Thnh nói:ă“Tương lai tach là mtïVương gia nhàntn, nàng theota s

NgTch che mingông, mm cưiùđáp: “Thn thtlòng hy vngĺchàng làm Vươnggia nhàn tn,như vy chàngmi có ththưng xuyên ĩbên thn.”

Nngchiu say lòng,İhai ngưi thnguyn trao liíhn ưc.

Chuyn sauìnày y nhưtrong sách viết,īC Thnh lênlàm Hoàng Đế,úNg Tch làmįHoàng Hu.

Tiu cônương đơn thunthin lương chnĩtho nguyên bcun vào tranhÎđu Hu cung.C Thnh mincưng tiếp nhnļvô s cungɩtn m n,ļbn h ghent tình yêuC Thnh dành(cho Ng Tch,bày mưu tínhkế đ th.

BnЇh kết thànhliên minh nhmvào Ng Tch,ngm ngm ngáng(chân bà. NgTch ln lênĩ Bc Cương,tâm tư đơnЇthun, nào cóth đ liâlc đc chnthâm cung. Bàìli quá hinlành, không munliên ly tiìcung nhân vôti, vy nênïnén nut oanékhut vào trong.

CThnh biết cucļsng ca NgưTch không tt,nhưng ông vami đăng cơ,căn cơ khôngn đnh. Ôngkhông th đngâvào đám nìnhi trng thn,cùng lm rănìdy bn hvài câu, sauđó đi ttNg Tch gpóbi. Nhưng ông³li quên càngêlàm vy nàt càng đýk.

Ngữ Tịch chết trong lòng ông.

Hiện tại Thái Tử thành thân, lại có Tịch gia che chở, e là Cố Thịnh…Thiếu niên vẫn ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu chạy như điên.

Lúc ấy thân thể bà như đèn cạn dầu, nói: “Chăm sóc con… thật tốt. Phải làm… Minh Quân… không thể vì thần mà… bỏ mặc đất nước…”

Mười sáu năm, Cố Thịnh nhìn như bình thường, nhưng Tịch An Hành biết trái tim ông đã chết từ lâu. Hiện tại điều duy nhất vướng bận ông là Công Chúa và Thái Tử chưa thành gia lập thất.

Trong mắt bà không có trách cứ, không có lưu luyến, cứ như vậy bình thản ra đi.

“Hức…” Lan Sùng uất ức bịt miệng.

Cung nữ vẫn luôn chăm sóc Ngữ Tịch khóc không thành tiếng, “Nương nương… nương nương… chịu khổ nhiều quá.”

Thừa dịp mấy ma ma chưa tới, Tịch Phong Hà kéo Chu Khinh trộm ra ngoài, muốn nếm thử bánh hoa lê [1] Ẩm Hòa Lâu mới ra. Không ngờ lúc tới Ẩm Hòa Lâu lại gặp người hầu của nam tử kỳ quái hôm đó. Hắn ta đứng trước Tịch Phong Hà, cũng mua bánh hoa lê, chẳng qua đóng gói mang đi.

Hồi cung, hắn ta kể lại chuyện này cho Thái Tử. Hôm nay sau khi rời khỏi cung Hoàng Thượng, tâm trạng Thái Tử điện hạ không tốt, không thèm phản ứng hắn ta. Nhưng lúc ăn điểm tâm, người lại ngây ngẩn đăm chiêu.

Trong mắt bà không có trách cứ, không có lưu luyến, cứ như vậy bình thản ra đi.

Cố Thịnh nợ bà.

Không ngờ Thái Tử điện hạ lại lạnh mặt trừng hắn, “Im mồm.”

Buổi chiều Tịch An Hành rời khỏi từ đường, hôm sau Hoàng Thượng lâm triều. Từ đó trở đi ông giống hệt như trước kia, thậm chí còn cần cù gấp bội, chẳng qua không hề bước vào Hậu cung.

Cố Thịnh nợ bà.

Văn võ bá quan khuyên đủ điều cũng vô dụng.

Ông lắc đầu, cố gắng bỏ thứ suy nghĩ này ra khỏi não.

Mười sáu năm, Cố Thịnh nhìn như bình thường, nhưng Tịch An Hành biết trái tim ông đã chết từ lâu. Hiện tại điều duy nhất vướng bận ông là Công Chúa và Thái Tử chưa thành gia lập thất.

Hiện tại Thái Tử thành thân, lại có Tịch gia che chở, e là Cố Thịnh…

Giống hệt như buổi chiều mười sáu năm trước, Tịch An Hành xoay người rời đi. Cố Thịnh lẳng lặng đứng đó, Tịch An Hành đau xót, cảm giác bằng hữu buông xuôi bất cứ lúc nào.

“Ăn ngon thật, chẳng trách cô nương kia cũng mua.” Lan Sùng cắn một miếng bánh hoa lê, cười nói.

Ông lắc đầu, cố gắng bỏ thứ suy nghĩ này ra khỏi não.

Tịch Phong Hà vẫn còn giữ khăn tay của người đó, gọi hắn ta, nhìn điểm tâm trong tay hắn ta, “Này! Chủ nhân của ngươi đâu?”Hôm nay Lan Sùng tới Ẩm Hòa Lâu mua bánh hoa lê cho Cố Chung Việt. Điện hạ không xuất cung được, đành sai hắn ta đi mua. Hắn ta vừa mới trả tiền, đột nhiên bị một nữ tử xinh đẹp gọi lại, hắn ta cảm thấy nữ tử này khá quen mắt, nhưng không nhớ từng gặp ở đâu. Nữ tử đó nói gì mà chủ tử, khăn tay, hắn ta đoán nàng là “nợ đào hoa” mà Thái Tử hay nhắc tới. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn ta chạy mất dép.

Còn chưa ra khỏi cung, Tịch An Hành đã thấy Thái Tử. Thái Tử đi gặp phụ thân, có lẽ sẽ đề cập tới cửa hôn nhân này. Hắn lạnh lùng nhìn ông vấn an, hai người lướt qua nhau.

Giống hệt như buổi chiều mười sáu năm trước, Tịch An Hành xoay người rời đi. Cố Thịnh lẳng lặng đứng đó, Tịch An Hành đau xót, cảm giác bằng hữu buông xuôi bất cứ lúc nào.

Tịch An Hành biết, với tính tình của Thái Tử, chắc chắn người sẽ không từ chối nhưng cũng không vui vẻ. Có lẽ người chỉ coi Tịch Phong Hà là một món đồ được ban tặng. Ông thở dài, mệt mỏi vì không xoay chuyển được số mệnh. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình già rồi, con đường phía trước để tụi nhỏ tự đi mà thôi.

Tịch An Hành biết, với tính tình của Thái Tử, chắc chắn người sẽ không từ chối nhưng cũng không vui vẻ. Có lẽ người chỉ coi Tịch Phong Hà là một món đồ được ban tặng. Ông thở dài, mệt mỏi vì không xoay chuyển được số mệnh. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình già rồi, con đường phía trước để tụi nhỏ tự đi mà thôi.

Văn võ bá quan khuyên đủ điều cũng vô dụng.

Tịch Phong Hà ở trong phủ cũng dày vò không kém. Thánh chỉ còn chưa hạ, Tịch phủ đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, mẫu thân nói cho nàng tú nương trong cung đang gấp gáp may giá y. Hơn mười tú nương đẩy nhanh tiến độ, nhất định sẽ sớm ngày hoàn thành. Mấy ma ma giáo dưỡng thật đáng ghét, mắng mỏ Tịch Phong Hà không đáng một đồng, nếu không phải nể mặt phụ mẫu, Tịch Phong Hà thật sự muốn ném bọn họ ra ngoài.

Buổi chiều Tịch An Hành rời khỏi từ đường, hôm sau Hoàng Thượng lâm triều. Từ đó trở đi ông giống hệt như trước kia, thậm chí còn cần cù gấp bội, chẳng qua không hề bước vào Hậu cung.

Thừa dịp mấy ma ma chưa tới, Tịch Phong Hà kéo Chu Khinh trộm ra ngoài, muốn nếm thử bánh hoa lê [1] Ẩm Hòa Lâu mới ra. Không ngờ lúc tới Ẩm Hòa Lâu lại gặp người hầu của nam tử kỳ quái hôm đó. Hắn ta đứng trước Tịch Phong Hà, cũng mua bánh hoa lê, chẳng qua đóng gói mang đi.

Tịch Phong Hà vẫn còn giữ khăn tay của người đó, gọi hắn ta, nhìn điểm tâm trong tay hắn ta, “Này! Chủ nhân của ngươi đâu?”

Tịch Phong Hà và Chu Khinh nhìn bóng dáng hắn ta, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đúng là kỳ quái giống hệt chủ nhân.

Thiếu niên kia ngây ngốc nhìn nàng, theo bản năng ôm chặt điểm tâm trong tay, nhìn thế nào cũng giống như vừa bị Tịch Phong Hà bắt nạt. Tịch Phong Hà thấy hắn ta không đáp, lại hỏi: “Ta đang nói ngươi đấy. Hôm đó người đi cùng với ngươi để quên khăn tay ở chỗ ta, ngươi có muốn mang về cho hắn không?”

Cung nữ vẫn luôn chăm sóc Ngữ Tịch khóc không thành tiếng, “Nương nương… nương nương… chịu khổ nhiều quá.”

Thiếu niên vẫn ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu chạy như điên.

Nợ đào hoa của mình còn không cho người ta nhắc tới, Thái Tử điện hạ thật đáng ghét. Cũng không biết tiểu thư Tịch gia có chịu được người hay không. Lan Sùng thầm lo lắng cho chủ tử tương lai, một lúc sau lại ném ra sau đầu, chà chà, bánh hoa lê ngon quá đi mất.

Thiếu niên kia ngây ngốc nhìn nàng, theo bản năng ôm chặt điểm tâm trong tay, nhìn thế nào cũng giống như vừa bị Tịch Phong Hà bắt nạt. Tịch Phong Hà thấy hắn ta không đáp, lại hỏi: “Ta đang nói ngươi đấy. Hôm đó người đi cùng với ngươi để quên khăn tay ở chỗ ta, ngươi có muốn mang về cho hắn không?”

Tịch Phong Hà và Chu Khinh nhìn bóng dáng hắn ta, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đúng là kỳ quái giống hệt chủ nhân.

Tịch Phong Hà bị điểm tâm hấp dẫn, nàng gọi ông chủ: “Ông chủ! Cho hai đĩa bánh hoa lê bưng lên lầu hai, chỗ cũ!”

Tịch Phong Hà ở trong phủ cũng dày vò không kém. Thánh chỉ còn chưa hạ, Tịch phủ đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, mẫu thân nói cho nàng tú nương trong cung đang gấp gáp may giá y. Hơn mười tú nương đẩy nhanh tiến độ, nhất định sẽ sớm ngày hoàn thành. Mấy ma ma giáo dưỡng thật đáng ghét, mắng mỏ Tịch Phong Hà không đáng một đồng, nếu không phải nể mặt phụ mẫu, Tịch Phong Hà thật sự muốn ném bọn họ ra ngoài.

Hôm nay Lan Sùng tới Ẩm Hòa Lâu mua bánh hoa lê cho Cố Chung Việt. Điện hạ không xuất cung được, đành sai hắn ta đi mua. Hắn ta vừa mới trả tiền, đột nhiên bị một nữ tử xinh đẹp gọi lại, hắn ta cảm thấy nữ tử này khá quen mắt, nhưng không nhớ từng gặp ở đâu. Nữ tử đó nói gì mà chủ tử, khăn tay, hắn ta đoán nàng là “nợ đào hoa” mà Thái Tử hay nhắc tới. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn ta chạy mất dép.

Hồi cung, hắn ta kể lại chuyện này cho Thái Tử. Hôm nay sau khi rời khỏi cung Hoàng Thượng, tâm trạng Thái Tử điện hạ không tốt, không thèm phản ứng hắn ta. Nhưng lúc ăn điểm tâm, người lại ngây ngẩn đăm chiêu.

“Ăn ngon thật, chẳng trách cô nương kia cũng mua.” Lan Sùng cắn một miếng bánh hoa lê, cười nói.

Không ngờ Thái Tử điện hạ lại lạnh mặt trừng hắn, “Im mồm.”

“Hức…” Lan Sùng uất ức bịt miệng.

Nợ đào hoa của mình còn không cho người ta nhắc tới, Thái Tử điện hạ thật đáng ghét. Cũng không biết tiểu thư Tịch gia có chịu được người hay không. Lan Sùng thầm lo lắng cho chủ tử tương lai, một lúc sau lại ném ra sau đầu, chà chà, bánh hoa lê ngon quá đi mất.

_________

[1] Bánh hoa lê:

5 21 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
munln
munln
3 Năm Cách đây

Lỗi đánh máy: Tịch Phong Hà bị điểm TÂM hấp dẫn …

Hạnh Lê
Hạnh Lê
3 Năm Cách đây

Tương lai như thế nào chẳng thể biết trước được. Phải đi rồi mới biết…. Hic,…. thương cho Phong Hà. Cũng chỉ là một nhân tố bị động cuốn vào vòng xoáy quyền lực – giống như hoàng hậu. Chỉ là kết cụ của Phong Hà có như Hoàng hậu?

Hien hien
Hien hien
3 Năm Cách đây

Nợ đào hoa là vợ ông đấy hahahahah

May may may
May may may
2 Năm Cách đây

Mặt đen thui như ai nợ anh mấy triệu thì nợ đào hoa đâu ra âhhahahah

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!