Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 11

Chương 11

Hôm nay hành cung im lặng đến đáng sợ

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cố Chung Khanh lại gần, thấy Tịch Phong Hà đang run rẩy thì khó hiểu, thân thiết hỏi han: “Sao vậy? Lạnh à?”

Tịch Phong Hà lấy lại tinh thần, cảm giác vừa rồi mình hơi quá đà, nàng mỉm cười đáp: “Lần đầu tới đây nên không ngủ được.”

Một cơn gió thổi qua, Tịch Phong Hà lại rùng mình.

Cố Chung Khanh thấy vậy, nói rằng buổi đêm ở hành cung khá lạnh, bảo nàng mau chóng về phòng nghỉ ngơi.

Vừa rồi bị dọa sợ, Tịch Phong Hà có hơi mệt mỏi. Nàng dặn Cố Chung Khanh cũng nên nghỉ ngơi sớm, xoay người rời đi.

Nhìn Tch Phong Hà viɪvàng chy biến,ɨn cưi trênmôi C ChungùKhanh dn tt.Ánh mt nàngy tràn ngp)thù hn, nhếchàmôi ma mai:“Tch Phong Hà,ch xem.”

Buɪtri ti đennhư mc, trăngàsáng sao thưa,mây đen kéoýqua che lpúánh trăng, bukhông khí uɪám m đm.

Trongđđêm đen ta)như có đôimt đang nhìntrm.

. . .

Hômsau Tch PhongHà dy mun.ìNàng nh tiļti qua gpC Chung Khanh,ïcm giác cóĬgì đó kãl, vy nên}hôm nay gpC Chung Khanhưkhông đưc tnhiên. C Chung:Khanh vn nhitôtình như cũ,Ïnhưng trong lòngũTch Phong Hàôcó khúc mc,íhai ngưi tròchuyn my câuđthì tách ra.

Cũngmay my ngàyÏqua Tch PhongếHà ít thyînàng y, ngưiúngoài cũng khôngıphát hin btthưng. Nhưng ChuòKhinh hu hnàng t nh,êrt nhanh đãnhìn thu.

“Tiu thư,nô t cóchuyn này muníhi. Không biếttiu thư

Buiti lúc thayxiêm y choùTch Phong Hà,ÏChu Khinh doếd mt lúc,Ïcui cùng vnĩhi Tch Phong³Hà và CfChung Khanh cóɨxích mích gìhay chăng.

“Ngươi cũngcm thy vyăsao?”

Tch PhongđHà nhìn khuônĩmt tiu tytrong gương đng,°li nhìn ChuúKhinh mun nóifli thôi, thdài.

“Nô t cmfgiác my ngàynay tiu thưêtrn tránh TrưngCông Chúa điníh, lo lng°tiu thư vàđin h cãivã không vui.”î

Tch Phong Hàk li chuynđêm đó vôtình gp CôChung Khanh choChu Khinh nghe,hi nàng ta:Chu Khinh, TrưngCông Chúa điĮx vi tart tt. Tali không kínhïn ngưi, cóùphi do tađđa tâm không?”ê

Chu Khinh chnɩch mt lúc,õđáp: “Không diígt tiu thư,tht ra nôt cũng thyTrưng Công Chúacó hơi… nhittình thái quá.Nô t ngheícung n trongcung Trưng CôngĺChúa nói, TrưngİCông Chúa vnlà ngưi lnhnht, ch khi³ trưc mtÏThái T vàđHoàng Thưng ngưimi cưi nhiuhơn bình thưng.Hin ti TrưngCông Chúa đitt vi ngưinhư vy, mióngưi đu nóiưtiu thư hpįlòng Trưng CôngõChúa. Nhưng nôýt cm giác…đTiu thư đngquên, Trưng CôngChúa tng ái¹m Tưng quânSơ Dương.”

TchɩPhong Hà biếtChu Khinh không¸lo lng tha.C Chung Khanhđi tt vinàng, nàng cmèđng tình cmÍC Chung KhanhĪdành cho nàng,)li quên mtth tình cmnày quá mcīk l.

Nhưng ngưiįbiết tâm tưĪnàng dành choìSơ Dương khôngnhiu. Cho dù¹lúc Sơ Dương²đính hôn nàngcũng ch náoílon chút riɪthôi, C ChungíKhanh sng trongàthâm cung, chuynnày không thlt vào taiìnàng y. Vyìrt cuc tiïsao nàng lithy k l?

CChung Vit phátIhin my ngàyìnay Tch PhongïHà không cóĨtinh thn, ngayÍc Chu Khinhìcũng vy. Cht hai ngưiđu ru rĩging như cóɩtâm s. CɩChung Vit hiLan Sùng, cóphi nàng linhàm chán haykhông, hết hngthú vi hànhâcung ri à?

LanìSùng ngm nghĩ,lc đu tĩv không biết.

NghiĮng ca TchPhong Hà nhanhchóng đưc chngthc, bi vìđây là ln(đu tiên nàng(chng kiến tmui C ChungôVit C Chung°Khanh gin di.

Chngìvng hôm đó,Tch Phong Hàvà C ChungVit đang ngi con đìnhgia h dùngba. Tch PhongHà va ănva k chohn m thcìm Hòa Lâuph Trưng MinhĮngon thế nàora sao. CíChung Vit gtđu không đáp.Tch Phong Hàkhông đ ýìti hn, tiếp³tc li nhi,bo rng trên¸đưng hi cungũnht đnh phidng li muamy phn miľđưc.

C Chung Vitikhinh thưng lưmnàng, thy nàngĭhào hng cũngkhông ngt li.Hn va ăniva nghe nàngnói, thnh thongíÀmy tiếng tv bn thânđang nghe.

Na tháng hành cung,quan h haingưi h tt:hơn không ít.Hai ngưi khôngh phát hinra, nhưng trongìmt ngưi ngoàibn h ginght đôi phuĩthê, ngay cChu Khinh LanSùng cũng cócm giác này.

Mtlúc sau CChung Khanh dinkiến, nói rngìtìm thy mtïbc thư trong°tm đin caíVân Đc phi.ļNàng y thyĪthú v, viìmang ti cùngĮxem vi bnùh.

Tch Phong Hà}nhìn vài ln,ch viết thanhtú xinh đp,íchuyn xưa dàidng dc. Baĩngưi đc xong]đu thn thc.

Hóaĩra tháng ngàyĩcòn làm nôngũn trng hoa,âVân Đc phiícó mt vtrúc mã. HaiЇnhà đã đínhhôn, ch chVân Đc phiéti tui, namít kia đucông danh, haingưi s thànhthân.

Nhưng Hoàng Thưngĩxut hin.

Ông nhìnthy Vân Đcìphi gia vưnèhoa, va gpìđã thương. Chodù biết bàđã có hônưc, ông vnĩcưng ép bàɨvào cung. VânĐc phi vàЇv hôn phuca bà tngphn kháng, cònįđnh b trn.ɪNhưng dù saođi phương cũngìlà Hoàng Đế,mun trn cũngkhông trn đưc.

Cuithư, nét chìthay đi, gingɩnhư bc bchĭphn n cangưi viết, VânL nhim bnh,cha mãi khôngkhi, buông tayri nhân gian.ôTa tuân lnhõtheo C Khi cung, bivì nh thươngíVân L nênɨxin phong hàoVân [1].”

[1]:ãĐu đc làVân nhưng tênca Vân Lívà Vân Đcếphi có cáchviết Hán tkhác nhau. VânL là 云礼(Vân trong mây),Vân[Đc phi làè (Ánhɨsáng mt tri).

Có lẽ bức thư này do Vân Đức phi viết, nam tử Vân Lễ kia là vị hôn phu của bà. Mặc dù trong thư viết ông ấy nhiễm bệnh, nhưng mọi người đều hiểu thời gian nhiễm bệnh quá mức trùng hợp. Tiên Đế nổi danh Minh Quân, nhưng ông cũng là người tâm tư sâu rộng. Vì sao Vân Lễ lại chết, người thông minh đều hiểu.

Nghĩ tới việc Tịch Phong Hà từng thích Sơ Dương, hắn và Hoàng tổ phụ chẳng khác gì nhau, hắn cảm giác trái tim nghẹn ứ.

Cố Chung Khanh vừa đi, Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt. Từ sau khi đọc xong bức thư, hắn vẫn luôn lạnh mặt không nói một lời. Tịch Phong Hà nghĩ có thể hắn không chấp nhận được sự thực tổ phụ mình lại là người như vậy, dịu dàng an ủi hắn.

Vân Đức phi cũng biết rõ ràng, nhưng bà còn người nhà, đành nén bi thương vào cung làm phi tử của Tiên Đế. Không biết những lúc triền miên với Tiên Đế, bà đang suy nghĩ cái gì.

“Nàng có ý gì? Ý nàng là a tỷ châm ngòi quan hệ của chúng ta đúng không?” Cố Chung Việt nhướng mày, lạnh lùng quát.

Bên kia, Tịch Phong Hà về phòng, im lặng ngồi bên cửa sổ, xa xa có thể thấy phòng Cố Chung Việt. Tịch Phong Hà căm giận đóng sầm cửa, nằm trên giường hờn dỗi, Chu Khinh đứng bên giường cũng bất đắc dĩ.

Ba người im lặng hồi lâu, Cố Chung Khanh tiếc hận nói: “Tình cảm Vân Đức phi dành cho Vân Lễ thật sâu đậm. Thanh mai trúc mã, vô ưu vô lo, đáng lẽ có thể thành một đôi uyên ương tình thâm, đáng tiếc…” Bỗng nhiên nàng ta nhìn sang Tịch Phong Hà.

Ánh mắt Cố Chung Việt lạnh như băng, Tịch Phong Hà có hơi đau đớn, nàng cảm giác mũi mình nghẹn ứ. Nàng cố kìm nén nước mắt, lạnh giọng nói: “Chúng ta mới quen nhau vài ngày, chàng đừng ra vẻ hiểu thấu ta.”

“Phong Hà, nghe nói muội và Tướng quân Sơ Dương cũng là thanh mai trúc mã. Hiện tại gả cho Việt Nhi nhà tỷ, âu cũng coi như phụ hoàng hủy một mối lương duyên.”

Tịch Phong Hà cười trêu, “Cũng may hai ta không phải phu thê thực sự, nếu không nhất định sẽ bị khích bác cãi nhau cho mà xem.”

Tịch Phong Hà cười đồng ý, trong lòng trào phúng: Muốn giữ gìn cẩn thận còn lôi ra làm gì.

Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt tái mặt. Nghe Cố Chung Khanh nhắc tới thanh mai trúc mã, Tịch Phong Hà có hơi bất an. Hiện tại nàng ấy lại lơ đãng nhắc tới Sơ Dương, nàng lập tức hiểu ra.

Cố Chung Việt im lặng hồi lâu, Lan Sùng lẳng lặng theo sau. Đương nhiên hắn biết ý tứ tỷ tỷ, ngoài mặt tỷ tỷ đơn thuần, nhưng trước kia Cố Chung Việt từng ăn không ít mệt.

Cố Chung Khanh không biết nàng và Cố Chung Việt diễn trò, nhưng ai cũng biết quan hệ của nàng và Sơ Dương. Nhắc tới Sơ Dương, cho dù Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt đều đang vui vẻ cũng khó tránh khỏi cảm xúc thất thường.

Cố Chung Việt đi rồi, Tịch Phong Hà không kiếm chế được nữa, nước mắt rơi như mưa. Chu Khinh bị dọa sợ, cuống quít lấy khăn lau. Tịch Phong Hà hất tay nàng ta, lấy một chiếc khăn tay trong ống tay áo, đó là chiếc khăn Cố Chung Việt cho nàng. Tịch Phong Hà dùng nó lau nước mắt, lại bực bội ném xuống đất, “Chu Khinh, về thôi!” Dứt lời nàng hậm hực bỏ đi.

Vốn là bữa cơm hòa hợp, bởi vì Cố Chung Khanh mà banh chành.

Cố Chung Khanh thấy hai người họ như vậy, cười nói: “Ái chà, tỷ quên mất hiện tại muội và Việt Nhi gắn bó keo sơn, ân ái có thừa. Đang yên đang lành tỷ lại nhắc tới Sơ Dương, chẳng qua do tỷ thổn thức bức thư này thôi, mong muội không để ý.”

Vân Đức phi cũng biết rõ ràng, nhưng bà còn người nhà, đành nén bi thương vào cung làm phi tử của Tiên Đế. Không biết những lúc triền miên với Tiên Đế, bà đang suy nghĩ cái gì.

“Muội để ý làm gì? Muội và Sơ Dương ca ca trong sạch. Huynh ấy là tỷ phu của muội, về sau tỷ tỷ đừng nói mấy lời này, miễn cho người khác hiểu lầm.”

Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt tái mặt. Nghe Cố Chung Khanh nhắc tới thanh mai trúc mã, Tịch Phong Hà có hơi bất an. Hiện tại nàng ấy lại lơ đãng nhắc tới Sơ Dương, nàng lập tức hiểu ra.

Cố Chung Việt chăm chú nhìn nàng, phất tay áo bỏ đi. Lan Sùng luống cuống theo sau, đánh mắt ý bảo Chu Khinh chăm sóc Tịch Phong Hà.

Tịch Phong Hà cười gượng, trái tim lạnh lẽo. Quả nhiên Cố Chung Khanh không thích nàng, tình nguyện hy sinh đệ đệ cũng phải khiến nàng khó chịu.

Điều khiến hắn mệt mỏi hơn cả là Tịch Phong Hà làm như không có gì, hoàn toàn không chút ảnh hưởng, điều này chứng tỏ trong lòng nàng không có hắn.

“Cố Chung Việt, chàng đang nghĩ gì vậy?”

Cố Chung Khanh trêu ghẹo vài câu, lấy cớ rời đi, để lại bức thư Vân Đức phi viết, bảo bọn họ nên bảo quản cẩn thận.

Tịch Phong Hà cười đồng ý, trong lòng trào phúng: Muốn giữ gìn cẩn thận còn lôi ra làm gì.

Cố Chung Khanh thấy hai người họ như vậy, cười nói: “Ái chà, tỷ quên mất hiện tại muội và Việt Nhi gắn bó keo sơn, ân ái có thừa. Đang yên đang lành tỷ lại nhắc tới Sơ Dương, chẳng qua do tỷ thổn thức bức thư này thôi, mong muội không để ý.”

Cố Chung Khanh vừa đi, Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt. Từ sau khi đọc xong bức thư, hắn vẫn luôn lạnh mặt không nói một lời. Tịch Phong Hà nghĩ có thể hắn không chấp nhận được sự thực tổ phụ mình lại là người như vậy, dịu dàng an ủi hắn.

“Tịch Phong Hà, ngày thường a tỷ đối xử với nàng không tệ. Nàng lại nghĩ a tỷ là người như vậy, ta thực sự nhìn nhầm người rồi.”

“Cố Chung Việt, chàng đang nghĩ gì vậy?”

Người khởi xướng cũng đang ngồi trong phòng mình, nào có dáng vẻ hân hoan vì trả thù thành công.

Cố Chung Khanh trêu ghẹo vài câu, lấy cớ rời đi, để lại bức thư Vân Đức phi viết, bảo bọn họ nên bảo quản cẩn thận.

Cố Chung Việt không để ý tới nàng, chăm chú nhìn bức thư kia.

Có lẽ bức thư này do Vân Đức phi viết, nam tử Vân Lễ kia là vị hôn phu của bà. Mặc dù trong thư viết ông ấy nhiễm bệnh, nhưng mọi người đều hiểu thời gian nhiễm bệnh quá mức trùng hợp. Tiên Đế nổi danh Minh Quân, nhưng ông cũng là người tâm tư sâu rộng. Vì sao Vân Lễ lại chết, người thông minh đều hiểu.

Tịch Phong Hà cười trêu, “Cũng may hai ta không phải phu thê thực sự, nếu không nhất định sẽ bị khích bác cãi nhau cho mà xem.”

“Muội để ý làm gì? Muội và Sơ Dương ca ca trong sạch. Huynh ấy là tỷ phu của muội, về sau tỷ tỷ đừng nói mấy lời này, miễn cho người khác hiểu lầm.”

“Nàng có ý gì? Ý nàng là a tỷ châm ngòi quan hệ của chúng ta đúng không?” Cố Chung Việt nhướng mày, lạnh lùng quát.

Hiểu thì hiểu, nhưng hắn thừa nhận thủ đoạn vụng về này vẫn khiến hắn bực tức.

Thấy hắn tức giận, Tịch Phong Hà có hơi ngạc nhiên, bực bội đáp trả: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Phong Hà, nghe nói muội và Tướng quân Sơ Dương cũng là thanh mai trúc mã. Hiện tại gả cho Việt Nhi nhà tỷ, âu cũng coi như phụ hoàng hủy một mối lương duyên.”

Ba người im lặng hồi lâu, Cố Chung Khanh tiếc hận nói: “Tình cảm Vân Đức phi dành cho Vân Lễ thật sâu đậm. Thanh mai trúc mã, vô ưu vô lo, đáng lẽ có thể thành một đôi uyên ương tình thâm, đáng tiếc…” Bỗng nhiên nàng ta nhìn sang Tịch Phong Hà.

“Tịch Phong Hà, ngày thường a tỷ đối xử với nàng không tệ. Nàng lại nghĩ a tỷ là người như vậy, ta thực sự nhìn nhầm người rồi.”

Thấy hắn tức giận, Tịch Phong Hà có hơi ngạc nhiên, bực bội đáp trả: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Ánh mắt Cố Chung Việt lạnh như băng, Tịch Phong Hà có hơi đau đớn, nàng cảm giác mũi mình nghẹn ứ. Nàng cố kìm nén nước mắt, lạnh giọng nói: “Chúng ta mới quen nhau vài ngày, chàng đừng ra vẻ hiểu thấu ta.”

Cố Chung Việt chăm chú nhìn nàng, phất tay áo bỏ đi. Lan Sùng luống cuống theo sau, đánh mắt ý bảo Chu Khinh chăm sóc Tịch Phong Hà.

Cố Chung Việt đi rồi, Tịch Phong Hà không kiếm chế được nữa, nước mắt rơi như mưa. Chu Khinh bị dọa sợ, cuống quít lấy khăn lau. Tịch Phong Hà hất tay nàng ta, lấy một chiếc khăn tay trong ống tay áo, đó là chiếc khăn Cố Chung Việt cho nàng. Tịch Phong Hà dùng nó lau nước mắt, lại bực bội ném xuống đất, “Chu Khinh, về thôi!” Dứt lời nàng hậm hực bỏ đi.

Cố Chung Việt im lặng hồi lâu, Lan Sùng lẳng lặng theo sau. Đương nhiên hắn biết ý tứ tỷ tỷ, ngoài mặt tỷ tỷ đơn thuần, nhưng trước kia Cố Chung Việt từng ăn không ít mệt.

Hiểu thì hiểu, nhưng hắn thừa nhận thủ đoạn vụng về này vẫn khiến hắn bực tức.

Tịch Phong Hà cười gượng, trái tim lạnh lẽo. Quả nhiên Cố Chung Khanh không thích nàng, tình nguyện hy sinh đệ đệ cũng phải khiến nàng khó chịu.

Hắn biết tình cảm Sơ Dương dành cho Tịch Phong Hà, nhưng hắn chưa bao giờ để Sơ Dương vào mắt. Dù sao hiện tại hắn ta đã thành thân, người đó còn là tỷ tỷ của Tịch Phong Hà. Hắn ta tổn thương Tịch Phong Hà, không xứng đáng với nàng.

Tức giận gì chứ, ghen tỵ thì đúng hơn.

Nghĩ tới việc Tịch Phong Hà từng thích Sơ Dương, hắn và Hoàng tổ phụ chẳng khác gì nhau, hắn cảm giác trái tim nghẹn ứ.

Điều khiến hắn mệt mỏi hơn cả là Tịch Phong Hà làm như không có gì, hoàn toàn không chút ảnh hưởng, điều này chứng tỏ trong lòng nàng không có hắn.

Bên kia, Tịch Phong Hà về phòng, im lặng ngồi bên cửa sổ, xa xa có thể thấy phòng Cố Chung Việt. Tịch Phong Hà căm giận đóng sầm cửa, nằm trên giường hờn dỗi, Chu Khinh đứng bên giường cũng bất đắc dĩ.

Vốn là bữa cơm hòa hợp, bởi vì Cố Chung Khanh mà banh chành.

Người khởi xướng cũng đang ngồi trong phòng mình, nào có dáng vẻ hân hoan vì trả thù thành công.

Hôm nay hành cung im lặng đến đáng sợ.

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
munln
munln
3 Năm Cách đây

Tịch Phong Hà không KIỂM chế được nữa …

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!