Chương 11
Hôm nay hành cung im lặng đến đáng sợ
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cố Chung Khanh lại gần, thấy Tịch Phong Hà đang run rẩy thì khó hiểu, thân thiết hỏi han: “Sao vậy? Lạnh à?”
Tịch Phong Hà lấy lại tinh thần, cảm giác vừa rồi mình hơi quá đà, nàng mỉm cười đáp: “Lần đầu tới đây nên không ngủ được.”
Một cơn gió thổi qua, Tịch Phong Hà lại rùng mình.
Cố Chung Khanh thấy vậy, nói rằng buổi đêm ở hành cung khá lạnh, bảo nàng mau chóng về phòng nghỉ ngơi.
Vừa rồi bị dọa sợ, Tịch Phong Hà có hơi mệt mỏi. Nàng dặn Cố Chung Khanh cũng nên nghỉ ngơi sớm, xoay người rời đi.
Nhìn Tịch Phong Hà vộiɪvàng chạy biến,ɨnụ cười trênỉmôi Cố ChungùKhanh dần tắt.ốÁnh mắt nàng‹ấy tràn ngập)thù hận, nhếchàmôi mỉa mai:ợ“Tịch Phong Hà,ẩchờ xem.”
Bầuɪtrời tối đenụnhư mực, trăngàsáng sao thưa,ịmây đen kéoýqua che lấpúánh trăng, bầuụkhông khí uɪám ảm đạm.
Trongđđêm đen tựa)như có đôiựmắt đang nhìnḽtrộm.
. . .
Hômỹsau Tịch PhongἷHà dậy muộn.ìNàng nhớ tớiļtối qua gặpổCố Chung Khanh,ïcảm giác cóĬgì đó kỳãlạ, vậy nên}hôm nay gặpἴCố Chung Khanhưkhông được tựểnhiên. Cố Chung:Khanh vẫn nhiệtôtình như cũ,Ïnhưng trong lòngũTịch Phong Hàôcó khúc mắc,íhai người tròỹchuyện mấy câuđthì tách ra.
Cũngốmay mấy ngàyÏqua Tịch PhongếHà ít thấyînàng ấy, ngườiúngoài cũng khôngıphát hiện bấtấthường. Nhưng ChuòKhinh hầu hạỹnàng từ nhỏ,êrất nhanh đãắnhìn thấu.
“Tiểu thư,ữnô tỳ cóấchuyện này muốníhỏi. Không biếtẵtiểu thư…”
Buổiậtối lúc thayọxiêm y choùTịch Phong Hà,ÏChu Khinh doếdự một lúc,Ïcuối cùng vẫnĩhỏi Tịch Phong³Hà và CốfChung Khanh cóɨxích mích gìẻhay chăng.
“Ngươi cũngἱcảm thấy vậyăsao?”
Tịch PhongđHà nhìn khuônĩmặt tiều tụyỉtrong gương đồng,°lại nhìn ChuúKhinh muốn nóiflại thôi, thởỉdài.
“Nô tỳ cảmfgiác mấy ngàyừnay tiểu thưêtrốn tránh TrưởngἰCông Chúa điệníhạ, lo lắng°tiểu thư vàởđiện hạ cãiỹvã không vui.”î
Tịch Phong Hàứkể lại chuyệnḻđêm đó vôằtình gặp CốôChung Khanh choἴChu Khinh nghe,ợhỏi nàng ta:‹“Chu Khinh, TrưởngợCông Chúa đốiĮxử với taệrất tốt. Taḻlại không kínhïnể người, cóùphải do tađđa tâm không?”ê
Chu Khinh chầnɩchờ một lúc,õđáp: “Không dốiígạt tiểu thư,ệthật ra nôịtỳ cũng thấyịTrưởng Công Chúaịcó hơi… nhiệtẩtình thái quá.ἷNô tỳ ngheícung nữ trongịcung Trưởng CôngĺChúa nói, TrưởngİCông Chúa vốnịlà người lạnhỡnhạt, chỉ khi³ở trước mặtÏThái Tử vàđHoàng Thượng ngườiỵmới cười nhiềuễhơn bình thường.ậHiện tại TrưởngệCông Chúa đốiớtốt với ngườiịnhư vậy, mọióngười đều nóiưtiểu thư hợpįlòng Trưởng CôngõChúa. Nhưng nôýtỳ cảm giác…đTiểu thư đừngởquên, Trưởng CôngụChúa từng ái¹mộ Tướng quânẫSơ Dương.”
TịchɩPhong Hà biếtẹChu Khinh không¸lo lắng thừa.ỡCố Chung Khanhỳđối tốt vớiổnàng, nàng cảmèđộng tình cảmÍCố Chung KhanhĪdành cho nàng,)lại quên mấtừthứ tình cảmạnày quá mứcīkỳ lạ.
Nhưng ngườiįbiết tâm tưĪnàng dành choìSơ Dương khôngẫnhiều. Cho dù¹lúc Sơ Dương²đính hôn nàngủcũng chỉ náoíloạn chút rồiɪthôi, Cố ChungíKhanh sống trongàthâm cung, chuyệnựnày không thểấlọt vào taiìnàng ấy. Vậyìrốt cuộc tạiïsao nàng lạiệthấy kỳ lạ?
CốẳChung Việt phátIhiện mấy ngàyìnay Tịch PhongïHà không cóĨtinh thần, ngayÍcả Chu Khinhìcũng vậy. Chủịtớ hai ngườiốđều rầu rĩỳgiống như cóɩtâm sự. CốɩChung Việt hỏiữLan Sùng, cóủphải nàng lạiẳnhàm chán hayỏkhông, hết hứngỹthú với hànhâcung rồi à?
LanìSùng ngẫm nghĩ,ặlắc đầu tỏĩvẻ không biết.
NghiĮngờ của TịchầPhong Hà nhanhịchóng được chứngớthực, bởi vìḽđây là lần(đầu tiên nàng(chứng kiến tỷἳmuội Cố ChungôViệt Cố Chung°Khanh giận dỗi.
Chạngìvạng hôm đó,ộTịch Phong Hàịvà Cố ChungụViệt đang ngồiụở con đìnhỏgiữa hồ dùngἶbữa. Tịch PhongốHà vừa ănốvừa kể choềhắn mỹ thựcìẨm Hòa Lâuἱphố Trường MinhĮngon thế nàoἴra sao. CốíChung Việt gậtễđầu không đáp.ạTịch Phong Hàịkhông để ýìtới hắn, tiếp³tục lải nhải,ặbảo rằng trên¸đường hồi cungũnhất định phảiἵdừng lại muaẹmấy phần mớiľđược.
Cố Chung Việtikhinh thường lườmổnàng, thấy nàngĭhào hứng cũngẩkhông ngắt lời.ἳHắn vừa ănivừa nghe nàngụnói, thỉnh thoảngí“Ồ” “À” “Ừ”ợmấy tiếng tỏỉvẻ bản thânỳđang nghe.
Nửa thángἰở hành cung,ἵquan hệ haiằngười họ tốt:hơn không ít.ẩHai người khôngỉhề phát hiệnỉra, nhưng trongìmắt người ngoàiịbọn họ giốngứhệt đôi phuĩthê, ngay cảḷChu Khinh LanầSùng cũng cóợcảm giác này.
Mộtỵlúc sau CốệChung Khanh diệnịkiến, nói rằngìtìm thấy mộtïbức thư trong°tẩm điện củaíVân Đức phi.ļNàng ấy thấyĪthú vị, vộiìmang tới cùngĮxem với bọnùhọ.
Tịch Phong Hà}nhìn vài lần,ộchữ viết thanhἱtú xinh đẹp,íchuyện xưa dàiỷdằng dặc. Baĩngười đọc xong]đều thổn thức.
Hóaĩra tháng ngàyĩcòn làm nôngũnữ trồng hoa,âVân Đức phiícó một vịἱtrúc mã. HaiЇnhà đã đínhọhôn, chỉ chờẽVân Đức phiétới tuổi, namítử kia đậuἵcông danh, haiἷngười sẽ thànhểthân.
Nhưng Hoàng Thượngĩxuất hiện.
Ông nhìnẽthấy Vân Đứcìphi giữa vườnèhoa, vừa gặpìđã thương. Choạdù biết bàỡđã có hônỉước, ông vẫnĩcưỡng ép bàɨvào cung. VânịĐức phi vàЇvị hôn phuờcủa bà từngἱphản kháng, cònįđịnh bỏ trốn.ɪNhưng dù saoằđối phương cũngìlà Hoàng Đế,ỷmuốn trốn cũngờkhông trốn được.
Cuốiḽthư, nét chữìthay đổi, giốngɩnhư bộc bạchĭphẫn nộ củaửngười viết, “VânịLễ nhiễm bệnh,ựchữa mãi khôngửkhỏi, buông tayắrời nhân gian.ôTa tuân lệnhõtheo Cố Kỳểhồi cung, bởiỉvì nhớ thươngíVân Lễ nênɨxin phong hàoặVân [1].”
[1]:ãĐều đọc làểVân nhưng tênữcủa Vân Lễívà Vân Đứcếphi có cáchẻviết Hán tựứkhác nhau. VânἳLễ là 云礼ụ(Vân trong mây),Vân[Đức phi làè昀 (Ánhɨsáng mặt trời).
Có lẽ bức thư này do Vân Đức phi viết, nam tử Vân Lễ kia là vị hôn phu của bà. Mặc dù trong thư viết ông ấy nhiễm bệnh, nhưng mọi người đều hiểu thời gian nhiễm bệnh quá mức trùng hợp. Tiên Đế nổi danh Minh Quân, nhưng ông cũng là người tâm tư sâu rộng. Vì sao Vân Lễ lại chết, người thông minh đều hiểu.
Nghĩ tới việc Tịch Phong Hà từng thích Sơ Dương, hắn và Hoàng tổ phụ chẳng khác gì nhau, hắn cảm giác trái tim nghẹn ứ.
Cố Chung Khanh vừa đi, Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt. Từ sau khi đọc xong bức thư, hắn vẫn luôn lạnh mặt không nói một lời. Tịch Phong Hà nghĩ có thể hắn không chấp nhận được sự thực tổ phụ mình lại là người như vậy, dịu dàng an ủi hắn.
Vân Đức phi cũng biết rõ ràng, nhưng bà còn người nhà, đành nén bi thương vào cung làm phi tử của Tiên Đế. Không biết những lúc triền miên với Tiên Đế, bà đang suy nghĩ cái gì.
“Nàng có ý gì? Ý nàng là a tỷ châm ngòi quan hệ của chúng ta đúng không?” Cố Chung Việt nhướng mày, lạnh lùng quát.
Bên kia, Tịch Phong Hà về phòng, im lặng ngồi bên cửa sổ, xa xa có thể thấy phòng Cố Chung Việt. Tịch Phong Hà căm giận đóng sầm cửa, nằm trên giường hờn dỗi, Chu Khinh đứng bên giường cũng bất đắc dĩ.
Ba người im lặng hồi lâu, Cố Chung Khanh tiếc hận nói: “Tình cảm Vân Đức phi dành cho Vân Lễ thật sâu đậm. Thanh mai trúc mã, vô ưu vô lo, đáng lẽ có thể thành một đôi uyên ương tình thâm, đáng tiếc…” Bỗng nhiên nàng ta nhìn sang Tịch Phong Hà.
Ánh mắt Cố Chung Việt lạnh như băng, Tịch Phong Hà có hơi đau đớn, nàng cảm giác mũi mình nghẹn ứ. Nàng cố kìm nén nước mắt, lạnh giọng nói: “Chúng ta mới quen nhau vài ngày, chàng đừng ra vẻ hiểu thấu ta.”
“Phong Hà, nghe nói muội và Tướng quân Sơ Dương cũng là thanh mai trúc mã. Hiện tại gả cho Việt Nhi nhà tỷ, âu cũng coi như phụ hoàng hủy một mối lương duyên.”
Tịch Phong Hà cười trêu, “Cũng may hai ta không phải phu thê thực sự, nếu không nhất định sẽ bị khích bác cãi nhau cho mà xem.”
Tịch Phong Hà cười đồng ý, trong lòng trào phúng: Muốn giữ gìn cẩn thận còn lôi ra làm gì.
Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt tái mặt. Nghe Cố Chung Khanh nhắc tới thanh mai trúc mã, Tịch Phong Hà có hơi bất an. Hiện tại nàng ấy lại lơ đãng nhắc tới Sơ Dương, nàng lập tức hiểu ra.
Cố Chung Việt im lặng hồi lâu, Lan Sùng lẳng lặng theo sau. Đương nhiên hắn biết ý tứ tỷ tỷ, ngoài mặt tỷ tỷ đơn thuần, nhưng trước kia Cố Chung Việt từng ăn không ít mệt.
Cố Chung Khanh không biết nàng và Cố Chung Việt diễn trò, nhưng ai cũng biết quan hệ của nàng và Sơ Dương. Nhắc tới Sơ Dương, cho dù Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt đều đang vui vẻ cũng khó tránh khỏi cảm xúc thất thường.
Cố Chung Việt đi rồi, Tịch Phong Hà không kiếm chế được nữa, nước mắt rơi như mưa. Chu Khinh bị dọa sợ, cuống quít lấy khăn lau. Tịch Phong Hà hất tay nàng ta, lấy một chiếc khăn tay trong ống tay áo, đó là chiếc khăn Cố Chung Việt cho nàng. Tịch Phong Hà dùng nó lau nước mắt, lại bực bội ném xuống đất, “Chu Khinh, về thôi!” Dứt lời nàng hậm hực bỏ đi.
Vốn là bữa cơm hòa hợp, bởi vì Cố Chung Khanh mà banh chành.
Cố Chung Khanh thấy hai người họ như vậy, cười nói: “Ái chà, tỷ quên mất hiện tại muội và Việt Nhi gắn bó keo sơn, ân ái có thừa. Đang yên đang lành tỷ lại nhắc tới Sơ Dương, chẳng qua do tỷ thổn thức bức thư này thôi, mong muội không để ý.”
Vân Đức phi cũng biết rõ ràng, nhưng bà còn người nhà, đành nén bi thương vào cung làm phi tử của Tiên Đế. Không biết những lúc triền miên với Tiên Đế, bà đang suy nghĩ cái gì.
“Muội để ý làm gì? Muội và Sơ Dương ca ca trong sạch. Huynh ấy là tỷ phu của muội, về sau tỷ tỷ đừng nói mấy lời này, miễn cho người khác hiểu lầm.”
Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt tái mặt. Nghe Cố Chung Khanh nhắc tới thanh mai trúc mã, Tịch Phong Hà có hơi bất an. Hiện tại nàng ấy lại lơ đãng nhắc tới Sơ Dương, nàng lập tức hiểu ra.
Cố Chung Việt chăm chú nhìn nàng, phất tay áo bỏ đi. Lan Sùng luống cuống theo sau, đánh mắt ý bảo Chu Khinh chăm sóc Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà cười gượng, trái tim lạnh lẽo. Quả nhiên Cố Chung Khanh không thích nàng, tình nguyện hy sinh đệ đệ cũng phải khiến nàng khó chịu.
Điều khiến hắn mệt mỏi hơn cả là Tịch Phong Hà làm như không có gì, hoàn toàn không chút ảnh hưởng, điều này chứng tỏ trong lòng nàng không có hắn.
“Cố Chung Việt, chàng đang nghĩ gì vậy?”
Cố Chung Khanh trêu ghẹo vài câu, lấy cớ rời đi, để lại bức thư Vân Đức phi viết, bảo bọn họ nên bảo quản cẩn thận.
Tịch Phong Hà cười đồng ý, trong lòng trào phúng: Muốn giữ gìn cẩn thận còn lôi ra làm gì.
Cố Chung Khanh thấy hai người họ như vậy, cười nói: “Ái chà, tỷ quên mất hiện tại muội và Việt Nhi gắn bó keo sơn, ân ái có thừa. Đang yên đang lành tỷ lại nhắc tới Sơ Dương, chẳng qua do tỷ thổn thức bức thư này thôi, mong muội không để ý.”
Cố Chung Khanh vừa đi, Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt. Từ sau khi đọc xong bức thư, hắn vẫn luôn lạnh mặt không nói một lời. Tịch Phong Hà nghĩ có thể hắn không chấp nhận được sự thực tổ phụ mình lại là người như vậy, dịu dàng an ủi hắn.
“Tịch Phong Hà, ngày thường a tỷ đối xử với nàng không tệ. Nàng lại nghĩ a tỷ là người như vậy, ta thực sự nhìn nhầm người rồi.”
“Cố Chung Việt, chàng đang nghĩ gì vậy?”
Người khởi xướng cũng đang ngồi trong phòng mình, nào có dáng vẻ hân hoan vì trả thù thành công.
Cố Chung Khanh trêu ghẹo vài câu, lấy cớ rời đi, để lại bức thư Vân Đức phi viết, bảo bọn họ nên bảo quản cẩn thận.
Cố Chung Việt không để ý tới nàng, chăm chú nhìn bức thư kia.
Có lẽ bức thư này do Vân Đức phi viết, nam tử Vân Lễ kia là vị hôn phu của bà. Mặc dù trong thư viết ông ấy nhiễm bệnh, nhưng mọi người đều hiểu thời gian nhiễm bệnh quá mức trùng hợp. Tiên Đế nổi danh Minh Quân, nhưng ông cũng là người tâm tư sâu rộng. Vì sao Vân Lễ lại chết, người thông minh đều hiểu.
Tịch Phong Hà cười trêu, “Cũng may hai ta không phải phu thê thực sự, nếu không nhất định sẽ bị khích bác cãi nhau cho mà xem.”
“Muội để ý làm gì? Muội và Sơ Dương ca ca trong sạch. Huynh ấy là tỷ phu của muội, về sau tỷ tỷ đừng nói mấy lời này, miễn cho người khác hiểu lầm.”
“Nàng có ý gì? Ý nàng là a tỷ châm ngòi quan hệ của chúng ta đúng không?” Cố Chung Việt nhướng mày, lạnh lùng quát.
Hiểu thì hiểu, nhưng hắn thừa nhận thủ đoạn vụng về này vẫn khiến hắn bực tức.
Thấy hắn tức giận, Tịch Phong Hà có hơi ngạc nhiên, bực bội đáp trả: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Phong Hà, nghe nói muội và Tướng quân Sơ Dương cũng là thanh mai trúc mã. Hiện tại gả cho Việt Nhi nhà tỷ, âu cũng coi như phụ hoàng hủy một mối lương duyên.”
Ba người im lặng hồi lâu, Cố Chung Khanh tiếc hận nói: “Tình cảm Vân Đức phi dành cho Vân Lễ thật sâu đậm. Thanh mai trúc mã, vô ưu vô lo, đáng lẽ có thể thành một đôi uyên ương tình thâm, đáng tiếc…” Bỗng nhiên nàng ta nhìn sang Tịch Phong Hà.
“Tịch Phong Hà, ngày thường a tỷ đối xử với nàng không tệ. Nàng lại nghĩ a tỷ là người như vậy, ta thực sự nhìn nhầm người rồi.”
Thấy hắn tức giận, Tịch Phong Hà có hơi ngạc nhiên, bực bội đáp trả: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ánh mắt Cố Chung Việt lạnh như băng, Tịch Phong Hà có hơi đau đớn, nàng cảm giác mũi mình nghẹn ứ. Nàng cố kìm nén nước mắt, lạnh giọng nói: “Chúng ta mới quen nhau vài ngày, chàng đừng ra vẻ hiểu thấu ta.”
Cố Chung Việt chăm chú nhìn nàng, phất tay áo bỏ đi. Lan Sùng luống cuống theo sau, đánh mắt ý bảo Chu Khinh chăm sóc Tịch Phong Hà.
Cố Chung Việt đi rồi, Tịch Phong Hà không kiếm chế được nữa, nước mắt rơi như mưa. Chu Khinh bị dọa sợ, cuống quít lấy khăn lau. Tịch Phong Hà hất tay nàng ta, lấy một chiếc khăn tay trong ống tay áo, đó là chiếc khăn Cố Chung Việt cho nàng. Tịch Phong Hà dùng nó lau nước mắt, lại bực bội ném xuống đất, “Chu Khinh, về thôi!” Dứt lời nàng hậm hực bỏ đi.
Cố Chung Việt im lặng hồi lâu, Lan Sùng lẳng lặng theo sau. Đương nhiên hắn biết ý tứ tỷ tỷ, ngoài mặt tỷ tỷ đơn thuần, nhưng trước kia Cố Chung Việt từng ăn không ít mệt.
Hiểu thì hiểu, nhưng hắn thừa nhận thủ đoạn vụng về này vẫn khiến hắn bực tức.
Tịch Phong Hà cười gượng, trái tim lạnh lẽo. Quả nhiên Cố Chung Khanh không thích nàng, tình nguyện hy sinh đệ đệ cũng phải khiến nàng khó chịu.
Hắn biết tình cảm Sơ Dương dành cho Tịch Phong Hà, nhưng hắn chưa bao giờ để Sơ Dương vào mắt. Dù sao hiện tại hắn ta đã thành thân, người đó còn là tỷ tỷ của Tịch Phong Hà. Hắn ta tổn thương Tịch Phong Hà, không xứng đáng với nàng.
Tức giận gì chứ, ghen tỵ thì đúng hơn.
Nghĩ tới việc Tịch Phong Hà từng thích Sơ Dương, hắn và Hoàng tổ phụ chẳng khác gì nhau, hắn cảm giác trái tim nghẹn ứ.
Điều khiến hắn mệt mỏi hơn cả là Tịch Phong Hà làm như không có gì, hoàn toàn không chút ảnh hưởng, điều này chứng tỏ trong lòng nàng không có hắn.
Bên kia, Tịch Phong Hà về phòng, im lặng ngồi bên cửa sổ, xa xa có thể thấy phòng Cố Chung Việt. Tịch Phong Hà căm giận đóng sầm cửa, nằm trên giường hờn dỗi, Chu Khinh đứng bên giường cũng bất đắc dĩ.
Vốn là bữa cơm hòa hợp, bởi vì Cố Chung Khanh mà banh chành.
Người khởi xướng cũng đang ngồi trong phòng mình, nào có dáng vẻ hân hoan vì trả thù thành công.
Hôm nay hành cung im lặng đến đáng sợ.
Tịch Phong Hà không KIỂM chế được nữa …