Chương 12
Hà Nhi, tha cho ta đi mà
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Mấy ngày nay Tịch Phong Hà không để ý Cố Chung Việt. Xa xa thấy hắn và Lan Sùng, Tịch Phong Hà kéo Chu Khinh rời đi. Cố Chung Khanh cũng nhốt mình trong phòng không gặp mọi người. Chu Khinh nói Tịch Phong Hà giở tính trẻ con, vì chút chuyện nhỏ mà nổi giận với Thái Tử, chỉ cần xin lỗi hắn sẽ bỏ qua. Tịch Phong Hà nổi giận mắng, “Ta đâu có sai, sao phải xin lỗi!” Dứt lời bỏ đi, làm lơ Chu Khinh.
Thấy tiểu thư nhà mình càng lúc càng nhỏ nhen, cảm xúc Chu Khinh lẫn lộn. Từ trước tới nay người duy nhất có thể khiến tiểu thư nhà nàng như vậy chỉ có Tướng quân Sơ Dương. Sơ Dương kiệm lời, mỗi lần tiểu thư tức giận đều mặc kệ Tướng quân, sau này nguôi giận rồi thì chủ động vui vẻ làm hòa.
Trong mắt Chu Khinh, SơẹDương là Đạiỏtướng quân chiếnợcông hiển hách,{người người ngưỡngổmộ. Tịch PhongêHà cũng thườngỉkhen ngợi hắnýta trước mặt{Chu Khinh. NhưngýChu Khinh không:thích hắn ta,¸nàng ta cảmởthấy tiểu thưấnhà mình dịuìdàng xinh đẹp,ýhoạt bát đángồyêu, nên đượcfsủng ái trongἰlòng bàn tay,Îchứ không phảiậdùng tình cảmḹnhiệt thành hâmỉnóng tảng đáẹlạnh lẽo SơÍDương.
Chu Khinh vừaữlòng Cố ChungặViệt hơn. Mặcấdù tính tình(mưa nắng thấtõthường, nhưng ngàiđấy nguyện ýfchơi với TịchãPhong Hà. Mỗiựlần Tịch PhongỉHà ở vớiớngài ấy, ngườiíluôn nở nụậcười rạng rỡ.
TịchīPhong Hà ngồiễtrong phòng mộtľngày, Chu Khinhụcũng ở trongỉphòng cùng nàng.iTịch Phong Hàẹđang nghiên cứuḷcờ vây, ChuẽKhinh trả lạiἶcho nàng khănỉtay ngày ấyỹnàng vứt đi,ửbên trên thêuẩchữ “Hà” nhoįnhỏ.
“Nhặt lại làmİgì? Còn lâuừta mới thèmẳđồ của CốıChung Việt.” TịchἴPhong Hà bấtɩmãn nhìn nàngἷta.
Chu Khinh mỉmỷcười đáp, “Tiểu,thư, hoa senĺSính Đình viên)nở rồi. Nôếtỳ nghe hạĩnhân hành cungỳnói buổi tốiịthắp hoa đăng{sẽ rất đẹp,ẽtiểu thư cóểmuốn ngồi thuyềnĩdu hồ khôngẫạ?”
Tịch PhongềHà nghĩ tốiọhôm đó raợngoài đụng mặtíCố Chung Khanh,ựnàng buồn bực³ngẫm nghĩ mộtỡlúc. Nàng nhốtỉmình trong phòngἳlâu rồi, cũngửnên ra ngoàiợchơi, “Ăn xongờbữa chiều rồiỉđi.”
“Vậy nôỳtỳ sai cungưnữ chuẩn bịôtrước.” Chu Khinhἴdúi khăn tayậvào tay TịchЇPhong Hà, cườiỹchạy ra ngoài.
TịchỉPhong Hà nhìnẻchiếc khăn tayımàu hồng nhạt,ềghét bỏ vứtỳnó lên giường.íNhìn một lát,ấnàng lại nhặtịnó lên, lầuībầu: “Chu Khinh¸thêu cho ta,Îkhông nên vứt.”î
. . .
AḽTư là tiểuécung nữ SínhḻĐình viên, ngàyἳthường giúp đỡíhoa tượng chămịsóc hoa senịtrong hồ. HômÍnay nàng taẽlặn lội quanh}hồ kiểm traịnguồn nước vàịhoa sen nhưḽmọi hôm, nào)ngờ có ngườiầgọi nàng ta:ũ“A Tư, ngươièchuẩn bị kỹ:vào. Tối nay{Thái Tử tớiĨđây.”
Buổi tối?ơThái Tử? Nàngâta? A Tư¸ngạc nhiên, bỗngúnhớ tới chuyệnḷxưa của Vân{Đức phi vàếTiên Đế, chẳngẻlẽ… Thái Tửđvừa gặp đãạthương nàng ta?
AɪTư hoảng hốt,ìđắm chìm trongľảo tưởng bảnĨthân: Thái Tửừđiện hạ anhỉtuấn tiêu sáiɨngọc thụ lâmớphong, nếu ngàiîthật sự sủngởhạnh nàng ta…jHức, làm saoữbây giờ, nàngưta chỉ làócung nữ, sao:dám từ chối…{Lỡ bị TháiíTử mang vềἳcung hầu hạ,ủThái Tử phiãnổi giận thìísao. Nghĩ tớiĮviệc Thái Tửỉche chở nàngỏta, quả đúng)là hạnh phúcăcỡ nào.
Ma maợquản sự thấyĺnàng ta đỏàmặt, bực tứcıquát: “Nha đầuưchết tiệt nghĩıgì đó?! Tốiữnay Thái Tửívà Thái Tửỡphi tới đây,]ngươi dặn bọnỉhọ chuẩn bịệthuyền và hoaăđăng trước đi.ĩBuổi tối nhớỷthắp hoa đăng.”ἶ
Ngọn lửa hừngɨhực trong lòng[A Tư vừaἱđược thắp lênịđã lập tứcúbị dội gáoônước lạnh. Nàngùta buồn bựcìvâng dạ, tiếpļtục kiểm tra[hồ sen vàἲnguồn nước.
Gọi làệSính Đình viênÍnhưng thực chấtḷđây là mộtἶcon hồ thôngụvới núi. Haiăbên hồ làịhành lang trúc,ĩcuối hành langİlà một chòiɨnghĩ mát. Đứngãtừ xa cóĬthể thấy hoaửsen hồng, hoaễsen trắng, láḻsen xanh. Ban}đêm hành lang(trúc thắp hoaľđăng, ngọn đènùmờ nhạt ánhẹvào trong hồ,ɩphủ thêm sắcịmàu cho mặt{hồ yên tĩnh.ĩCon thuyền đậuềbên hồ tựaênhư đứa nhỏ°đang say ngủ.
Đêmἱhè thỉnh thoảngἰcó gió phấpýphới, làn váyỉxanh lam củaũTịch Phong Hàỉtung bay. TịchḷPhong Hà nhắmúmắt cảm thụìgió lạnh, không,khí thoải máiờlôi cuốn tâmļtrí nàng, khiếnênàng không đểộý hôm nayựkhông có cungịnhân gác đêm.
“Chu‹Khinh, ta muốn³ăn điểm tâm.”àTuy vừa mớiídùng cơm chiều,ờnhìn thấy hồặsen, Tịch PhongἳHà nhớ thươngľmón bánh quếảcao bột sen‹[1], “Ta thèmībánh quế caoíbột sen.”
ChuíKhinh có hơiἷkhó xử, saiĨtrù phòng làũsẽ có điểmĮtâm. Nhưng TịchjPhong Hà chỉàdẫn một mìnhļnàng ta theo,ựnếu nàng taἴrời đi, bênúcạnh Tịch PhongɨHà sẽ khôngɨcòn ai. Nàngớta nhìn chiếcồthuyền bên hồ,³sợ Tịch PhongĨHà ham chơiínhảy xuống háiľhạt sen.
Tịch PhongÎHà nhìn thấuĨsuy nghĩ nàngỗta, nghiêm giọngἶthề, “Ngươi yênàtâm, ta sẽầkhông xuống hồìmột mình. Ngươiἶđừng quên taọcũng biết bơi.”ự
Chu Khinh vẫnỗchần chờ, TịchýPhong Hà phảiỵcam đoan mãiĬsẽ không cóỹchuyện gì xảyĨra, Chu Khinhủmới buông tha,ỵvội chạy tớiỗphòng bếp.
Tịch PhongĩHà thấy bóngýdáng nàng taídần khuất, cườiïtrộm tới bến{thuyền. Nếu ChuữKhinh ở đây,ựcòn lâu nàngâmới được duỵhồ, đáng thươngỉnàng đường đườngĨlà Thái Tửĩphi mà lạiảbị thị nữầquản chặt. TịchỵPhong Hà vừaẫcảm thán vừađdò đầu vàoἵthuyền, đột nhiênỉnhìn thấy mộtĺbóng dáng màuẻđen, nàng bịỡdọa nhảy dựngílên bờ.
“Ai dámýcả gan làmịcàn! Có biếtfta là ai[không? Ta làỹThái Tử phiậĐại Hoằng, ngươi…īngươi…”
Không đợi¸nàng nói xong,ìngười nọ đãĬlại gần. CốìChung Việt mỉmẩcười, vươn tayìvề phía nàng,ľ“Thái Tử phiĺđiện hạ cóỉmuốn du hồ°với ta không?”ư
Tịch Phong Hà ngơ ngác, quên rằng nàng và hắn còn đang chiến tranh lạnh. Nàng ngây ngẩn nắm tay hắn, để hắn kéo nàng xuống thuyền. Tịch Phong Hà ngồi ở mạn thuyền, Cố Chung Việt ngồi ở đầu thuyền vạch hoa sen xung quanh. Hai người không nói không rằng, xung quanh chỉ có tiếng mái chèo khua nước và ve kêu râm ran.
Chu Khinh quay đầu lườm hắn, Lan Sùng rụt tay về sau, ngoan ngoãn đứng im thin thít.
Chu Khinh cảm giác có gì đó không đúng, nhớ tới quanh hồ thắp đầy hoa đăng mà không một ai gác đêm. Nàng ta vội bưng điểm tâm chạy tới đây, thấy con thuyền duy nhất bên bến đã biến mất, Lan Sùng ngây ngốc đứng đó. Nàng ta thầm trách mình quá chủ quan, mới chỉ mấy phút tiểu thư nhà nàng ta đã bị bắt cóc, còn để lại cục nợ Lan Sùng phiền phức.
Cố Chung Việt có hơi mất tự nhiên, cũng may vì trời tối nên Tịch Phong Hà không thấy vẻ mặt của hắn. Hắn bình tĩnh nói dối: “Con hồ này thông với sông nên cảnh sắc xung quanh đều là tự nhiên. Bình thường ban ngày sẽ có người trông nom, buổi tối chỉ sắp xếp một, hai gác đêm. Chắc là đám thị vệ trốn việc, ngày mai ta sẽ bảo công công quản sự trách tội bọn họ.”
“Sao ở Sính Đình viên không có cung nhân?” Bỗng nhiên Tịch Phong Hà nhớ tới. Cả một khu vườn rộng lớn mà không có lính gác đêm và cung nhân, đúng là kỳ lạ.
“Dạ.” Tịch Phong Hà lập tức tỉnh táo lại, thấy Cố Chung Việt nở nụ cười đắc ý, mới nhận ra mình bị thằng nhãi này lừa. Nàng tức giận xoay lưng, không thèm để ý hắn.
“Sao ở Sính Đình viên không có cung nhân?” Bỗng nhiên Tịch Phong Hà nhớ tới. Cả một khu vườn rộng lớn mà không có lính gác đêm và cung nhân, đúng là kỳ lạ.
Cố Chung Việt có hơi mất tự nhiên, cũng may vì trời tối nên Tịch Phong Hà không thấy vẻ mặt của hắn. Hắn bình tĩnh nói dối: “Con hồ này thông với sông nên cảnh sắc xung quanh đều là tự nhiên. Bình thường ban ngày sẽ có người trông nom, buổi tối chỉ sắp xếp một, hai gác đêm. Chắc là đám thị vệ trốn việc, ngày mai ta sẽ bảo công công quản sự trách tội bọn họ.”
“Sao chàng lại ở đây?” Im lặng một lúc, đột nhiên Tịch Phong Hà hỏi.
Chu Khinh tức điên. Nàng ta vừa vào phòng bếp đã thấy trù phòng làm xong bánh quế cao bột sen. Tám chuyện với bọn họ một lúc, nàng ta mới biết chiều nay Thái Tử dặn bọn họ chuẩn bị tốt, nói là để Thái Tử phi ăn vặt buổi đêm.
Tịch Phong Hà ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy, bỏ vào miệng, mới cắn một miếng đã nhổ ra, chau mày quát: “Đắng quá!”
Tịch Phong Hà hiểu ra, tiếp tục nhìn hoa đăng hai bên. Con thuyền nhỏ đi tới chòi nghỉ mát, Cố Chung Việt dừng thuyền, nhẹ nhàng ngồi cạnh Tịch Phong Hà.
“Sao chàng lại ở đây?” Im lặng một lúc, đột nhiên Tịch Phong Hà hỏi.
Nàng ta tức giận đến bên hồ, không thèm nhìn hắn ta. Lan Sùng thấy nàng ta bình tĩnh lại rồi, vỗ bả vai nàng ta, “Yên tâm, Thái Tử bơi giỏi lắm!”
Nương theo ánh đèn mỏng manh hai bên sông, Cố Chung Việt thấy vành tai Tịch Phong Hà ửng đỏ. Hắn mỉm cười, giọng nói quay trở về bình thường, “Nàng tha thứ ta rồi, chúng ta về thôi.”
Cố Chung Việt không giải thích, hắn nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt nàng. Đôi mắt đào hoa tràn ngập dịu dàng, “Xin lỗi. Hôm ấy ta quá lời.”
Giọng nói giống như đứa bé làm sai, tủi thân muốn đối phương bỏ qua cho mình, vừa dịu dàng lại ôn hòa, trái tim Tịch Phong Hà hẫng một nhịp. Nàng thầm nghĩ nếu tương lai Cố Chung Việt có ý trung nhân, hắn cũng nói mấy lời này với nàng ta, không biết tiểu cô nương có thẹn thùng không dám nhìn hắn hay không.
Cung nhân bị cưỡng chế không được gác đêm tập trung đông đủ ở trù phòng. Bọn họ vừa ăn điểm tâm vừa bàn tán vì dỗ Thái Tử phi mà Thái Tử hao tốn biết bao công sức. Chỉ có A Tư lẳng lặng ăn bánh, một cung nữ hỏi nàng ta làm sao vậy, A Tư lắc đầu: A Tư không muốn nói, A Tư không muốn biết Thái Tử và Thái Tử phi ngọt ngào như nào, A Tư không muốn.
Thình lình tạ lỗi làm Tịch Phong Hà không biết xử lý ra sao. Rất ít người trịnh trọng như vậy trước mặt nàng, nàng bối rối không biết nên nói gì, “Không… không trách chàng… Ta cũng sai, ta không nên nói tỷ tỷ chàng như vậy.”
Tịch Phong Hà ngơ ngác, quên rằng nàng và hắn còn đang chiến tranh lạnh. Nàng ngây ngẩn nắm tay hắn, để hắn kéo nàng xuống thuyền. Tịch Phong Hà ngồi ở mạn thuyền, Cố Chung Việt ngồi ở đầu thuyền vạch hoa sen xung quanh. Hai người không nói không rằng, xung quanh chỉ có tiếng mái chèo khua nước và ve kêu râm ran.
“Ta biết a tỷ thích Sơ Dương. Nàng lại thân thiết với Sơ Dương, a tỷ ghen là chuyện bình thường.” Cố Chung Việt nghiêm túc đáp: “Ta biết ý đồ của a tỷ, nhưng người là tỷ tỷ của ta, ta không muốn thừa nhận tỷ tỷ châm ngòi quan hệ của chúng ta. Hôm ấy ta nói quá lời, ta xin lỗi.”
Nàng lắp bắp: “Được… được rồi.”
Cố Chung Việt thấy nàng không đáp, rướn lại gần, nhỏ giọng nói: “Hà Nhi, tha thứ cho ta đi mà.”
Bên hồ, trên bờ, Lan Sùng nhìn Chu Khinh đang nổi cơn tanh bành, mồ hôi túa như mưa.
Giọng nói giống như đứa bé làm sai, tủi thân muốn đối phương bỏ qua cho mình, vừa dịu dàng lại ôn hòa, trái tim Tịch Phong Hà hẫng một nhịp. Nàng thầm nghĩ nếu tương lai Cố Chung Việt có ý trung nhân, hắn cũng nói mấy lời này với nàng ta, không biết tiểu cô nương có thẹn thùng không dám nhìn hắn hay không.
Cố Chung Việt không giải thích, hắn nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt nàng. Đôi mắt đào hoa tràn ngập dịu dàng, “Xin lỗi. Hôm ấy ta quá lời.”
Nàng lắp bắp: “Được… được rồi.”
Nương theo ánh đèn mỏng manh hai bên sông, Cố Chung Việt thấy vành tai Tịch Phong Hà ửng đỏ. Hắn mỉm cười, giọng nói quay trở về bình thường, “Nàng tha thứ ta rồi, chúng ta về thôi.”
“Dạ.” Tịch Phong Hà lập tức tỉnh táo lại, thấy Cố Chung Việt nở nụ cười đắc ý, mới nhận ra mình bị thằng nhãi này lừa. Nàng tức giận xoay lưng, không thèm để ý hắn.
Tịch Phong Hà hiểu ra, tiếp tục nhìn hoa đăng hai bên. Con thuyền nhỏ đi tới chòi nghỉ mát, Cố Chung Việt dừng thuyền, nhẹ nhàng ngồi cạnh Tịch Phong Hà.
Cố Chung Việt thấy nàng tức giận, vội mềm giọng: “Hạt sen chín rồi, muốn nếm thử không?” Dứt lời, hắn tự tay bóc đài sen, để lộ hạt sen trắng nõn bên trong. Hắn vừa tách vừa đưa cho nàng, “Nếm thử đi, ngọt lắm.”
Ngẩng đầu thấy Cố Chung Việt nở nụ cười xấu xa, nàng mắng: “Cố Chung Việt! Chàng trêu ta!” Nàng căm giận ôm chặt Cố Chung Việt, nhét hết mấy hạt sen còn lại trong tay vào miệng hắn.
Tịch Phong Hà ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy, bỏ vào miệng, mới cắn một miếng đã nhổ ra, chau mày quát: “Đắng quá!”
Cố Chung Việt thấy nàng tức giận, vội mềm giọng: “Hạt sen chín rồi, muốn nếm thử không?” Dứt lời, hắn tự tay bóc đài sen, để lộ hạt sen trắng nõn bên trong. Hắn vừa tách vừa đưa cho nàng, “Nếm thử đi, ngọt lắm.”
Ngẩng đầu thấy Cố Chung Việt nở nụ cười xấu xa, nàng mắng: “Cố Chung Việt! Chàng trêu ta!” Nàng căm giận ôm chặt Cố Chung Việt, nhét hết mấy hạt sen còn lại trong tay vào miệng hắn.
Cố Chung Việt cũng nhíu mày vì đắng, Tịch Phong Hà cười to. Hai người náo loạn một lúc, xấu hổ biến mất lúc nào không hay.
“Chu Khinh cô nương, người yên tâm. Thái Tử điện hạ ở đó, Thái Tử phi không sao đâu… ạ.” Lan Sùng chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Hình như mình quên gì đó thì phải?” Ăn xong hạt sen, bỗng nhiên Tịch Phong Hà nhớ ra gì đó.
. . .
Bên hồ, trên bờ, Lan Sùng nhìn Chu Khinh đang nổi cơn tanh bành, mồ hôi túa như mưa.
“Chu Khinh cô nương, người yên tâm. Thái Tử điện hạ ở đó, Thái Tử phi không sao đâu… ạ.” Lan Sùng chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Chu Khinh tức điên. Nàng ta vừa vào phòng bếp đã thấy trù phòng làm xong bánh quế cao bột sen. Tám chuyện với bọn họ một lúc, nàng ta mới biết chiều nay Thái Tử dặn bọn họ chuẩn bị tốt, nói là để Thái Tử phi ăn vặt buổi đêm.
Cố Chung Việt cũng nhíu mày vì đắng, Tịch Phong Hà cười to. Hai người náo loạn một lúc, xấu hổ biến mất lúc nào không hay.
Chu Khinh cảm giác có gì đó không đúng, nhớ tới quanh hồ thắp đầy hoa đăng mà không một ai gác đêm. Nàng ta vội bưng điểm tâm chạy tới đây, thấy con thuyền duy nhất bên bến đã biến mất, Lan Sùng ngây ngốc đứng đó. Nàng ta thầm trách mình quá chủ quan, mới chỉ mấy phút tiểu thư nhà nàng ta đã bị bắt cóc, còn để lại cục nợ Lan Sùng phiền phức.
Nàng ta tức giận đến bên hồ, không thèm nhìn hắn ta. Lan Sùng thấy nàng ta bình tĩnh lại rồi, vỗ bả vai nàng ta, “Yên tâm, Thái Tử bơi giỏi lắm!”
Chu Khinh quay đầu lườm hắn, Lan Sùng rụt tay về sau, ngoan ngoãn đứng im thin thít.
Cung nhân bị cưỡng chế không được gác đêm tập trung đông đủ ở trù phòng. Bọn họ vừa ăn điểm tâm vừa bàn tán vì dỗ Thái Tử phi mà Thái Tử hao tốn biết bao công sức. Chỉ có A Tư lẳng lặng ăn bánh, một cung nữ hỏi nàng ta làm sao vậy, A Tư lắc đầu: A Tư không muốn nói, A Tư không muốn biết Thái Tử và Thái Tử phi ngọt ngào như nào, A Tư không muốn.
_________
[1] Bánh quế cao bột sen:
Bà nại cung nữ thật là ảo tưởng sức mạnh mà…?
Bà cung nữ A tư bị ảo tưởng sức mạnh hả má dì dẫy tr