Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 12

Chương 12

Hà Nhi, tha cho ta đi mà

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Mấy ngày nay Tịch Phong Hà không để ý Cố Chung Việt. Xa xa thấy hắn và Lan Sùng, Tịch Phong Hà kéo Chu Khinh rời đi. Cố Chung Khanh cũng nhốt mình trong phòng không gặp mọi người. Chu Khinh nói Tịch Phong Hà giở tính trẻ con, vì chút chuyện nhỏ mà nổi giận với Thái Tử, chỉ cần xin lỗi hắn sẽ bỏ qua. Tịch Phong Hà nổi giận mắng, “Ta đâu có sai, sao phải xin lỗi!” Dứt lời bỏ đi, làm lơ Chu Khinh.

Thấy tiểu thư nhà mình càng lúc càng nhỏ nhen, cảm xúc Chu Khinh lẫn lộn. Từ trước tới nay người duy nhất có thể khiến tiểu thư nhà nàng như vậy chỉ có Tướng quân Sơ Dương. Sơ Dương kiệm lời, mỗi lần tiểu thư tức giận đều mặc kệ Tướng quân, sau này nguôi giận rồi thì chủ động vui vẻ làm hòa.

Trong mt Chu Khinh, SơDương là Đitưng quân chiếncông hin hách,{ngưi ngưi ngưngm. Tch PhongêHà cũng thưngkhen ngi hnýta trưc mt{Chu Khinh. NhưngýChu Khinh không:thích hn ta,¸nàng ta cmthy tiu thưnhà mình duìdàng xinh đp,ýhot bát đángyêu, nên đưcfsng ái tronglòng bàn tay,Îch không phidùng tình cmnhit thành hâmnóng tng đálnh lo SơÍDương.

Chu Khinh valòng C ChungVit hơn. Mcdù tính tình(mưa nng thtõthưng, nhưng ngàiđy nguyn ýfchơi vi TchãPhong Hà. Miln Tch PhongHà vingài y, ngưiíluôn n ncưi rng r.

TchīPhong Hà ngitrong phòng mtľngày, Chu Khinhcũng trongphòng cùng nàng.iTch Phong Hàđang nghiên cuc vây, ChuKhinh tr licho nàng khăntay ngày ynàng vt đi,bên trên thêuch “Hà nhoįnh.

Nht li làmİgì? Còn lâuta mi thèmđ ca CıChung Vit.” TchPhong Hà btɩmãn nhìn nàngta.

Chu Khinh mmcưi đáp, “Tiu,thư, hoa senĺSính Đình viên)n ri. Nôết nghe hĩnhân hành cungnói bui tithp hoa đăng{s rt đp,tiu thư cómun ngi thuynĩdu h không?”

Tch PhongHà nghĩ tihôm đó rangoài đng mtíC Chung Khanh,nàng bun bc³ngm nghĩ mtlúc. Nàng nhtmình trong phònglâu ri, cũngnên ra ngoàichơi, Ăn xongba chiu riđi.”

Vy nôt sai cungưn chun bôtrưc.” Chu Khinhdúi khăn tayvào tay TchЇPhong Hà, cưichy ra ngoài.

TchPhong Hà nhìnchiếc khăn tayımàu hng nht,ghét b vtnó lên giưng.íNhìn mt lát,nàng li nhtnó lên, luību: “Chu Khinh¸thêu cho ta,Îkhông nên vt.”î

. . .

ATư là tiuécung n SínhĐình viên, ngàythưng giúp đíhoa tưng chămsóc hoa sentrong h. HômÍnay nàng taln li quanh}h kim trangun nưc vàhoa sen nhưmi hôm, nào)ng có ngưigi nàng ta:ũ“A Tư, ngươièchun b k:vào. Ti nay{Thái T tiĨđây.”

Bui ti?ơThái T? Nàngâta? A Tư¸ngc nhiên, bngúnh ti chuynxưa ca Vân{Đc phi vàếTiên Đế, chnglThái Tđva gp đãthương nàng ta?

AɪTư hong ht,ìđm chìm trongľo tưng bnĨthân: Thái Tđin h anhtun tiêu sáiɨngc th lâmphong, nếu ngàiîtht s snghnh nàng ta…jHc, làm saobây gi, nàngưta ch làócung n, sao:dám t chi…{L b TháiíT mang vcung hu h,Thái T phiãni gin thìísao. Nghĩ tiĮvic Thái Tche ch nàngta, qu đúng)là hnh phúcăc nào.

Ma maqun s thyĺnàng ta đàmt, bc tcıquát: “Nha đuưchết tit nghĩıgì đó?! Tinay Thái Tívà Thái Tphi ti đây,]ngươi dn bnh chun bthuyn và hoaăđăng trưc đi.ĩBui ti nhthp hoa đăng.”

Ngn la hngɨhc trong lòng[A Tư vađưc thp lênđã lp tcúb di gáoônưc lnh. Nàngùta bun bcìvâng d, tiếpļtc kim tra[h sen vàngun nưc.

Gi làSính Đình viênÍnhưng thc chtđây là mtcon h thôngvi núi. Haiăbên h làhành lang trúc,ĩcui hành langİlà mt chòiɨnghĩ mát. Đngãt xa cóĬth thy hoasen hng, hoasen trng, lásen xanh. Ban}đêm hành lang(trúc thp hoaľđăng, ngn đènùm nht ánhvào trong h,ɩph thêm scmàu cho mt{h yên tĩnh.ĩCon thuyn đubên h taênhư đa nh°đang say ng.

Đêmhè thnh thongcó gió phpýphi, làn váyxanh lam caũTch Phong Hàtung bay. TchPhong Hà nhmúmt cm thìgió lnh, không,khí thoi máilôi cun tâmļtrí nàng, khiếnênàng không đý hôm naykhông có cungnhân gác đêm.

ChuKhinh, ta mun³ăn đim tâm.”àTuy va miídùng cơm chiu,nhìn thy hsen, Tch PhongHà nh thươngľmón bánh quếcao bt sen[1], “Ta thèmībánh quế caoíbt sen.”

ChuíKhinh có hơikhó x, saiĨtrù phòng làũs có đimĮtâm. Nhưng TchjPhong Hà chàdn mt mìnhļnàng ta theo,nếu nàng tari đi, bênúcnh Tch PhongɨHà s khôngɨcòn ai. Nàngta nhìn chiếcthuyn bên h,³s Tch PhongĨHà ham chơiínhy xung háiľht sen.

Tch PhongÎHà nhìn thuĨsuy nghĩ nàngta, nghiêm gingth, “Ngươi yênàtâm, ta skhông xung hìmt mình. Ngươiđng quên tacũng biết bơi.”

Chu Khinh vnchn ch, TchýPhong Hà phicam đoan mãiĬs không cóchuyn gì xyĨra, Chu Khinhmi buông tha,vi chy tiphòng bếp.

Tch PhongĩHà thy bóngýdáng nàng taídn khut, cưiïtrm ti bến{thuyn. Nếu ChuKhinh đây,còn lâu nàngâmi đưc duh, đáng thươngnàng đưng đưngĨlà Thái Tĩphi mà lib th nqun cht. TchPhong Hà vacm thán vađdò đu vàothuyn, đt nhiênnhìn thy mtĺbóng dáng màuđen, nàng bda nhy dngílên b.

“Ai dámýc gan làmcàn! Có biếtfta là ai[không? Ta làThái T phiĐi Hong, ngươi…īngươi…

Không đi¸nàng nói xong,ìngưi n đãĬli gn. CìChung Vit mmcưi, vươn tayìv phía nàng,ľThái T phiĺđin h cómun du h°vi ta không?”ư

Tịch Phong Hà ngơ ngác, quên rằng nàng và hắn còn đang chiến tranh lạnh. Nàng ngây ngẩn nắm tay hắn, để hắn kéo nàng xuống thuyền. Tịch Phong Hà ngồi ở mạn thuyền, Cố Chung Việt ngồi ở đầu thuyền vạch hoa sen xung quanh. Hai người không nói không rằng, xung quanh chỉ có tiếng mái chèo khua nước và ve kêu râm ran.

Chu Khinh quay đầu lườm hắn, Lan Sùng rụt tay về sau, ngoan ngoãn đứng im thin thít.

Chu Khinh cảm giác có gì đó không đúng, nhớ tới quanh hồ thắp đầy hoa đăng mà không một ai gác đêm. Nàng ta vội bưng điểm tâm chạy tới đây, thấy con thuyền duy nhất bên bến đã biến mất, Lan Sùng ngây ngốc đứng đó. Nàng ta thầm trách mình quá chủ quan, mới chỉ mấy phút tiểu thư nhà nàng ta đã bị bắt cóc, còn để lại cục nợ Lan Sùng phiền phức.

Cố Chung Việt có hơi mất tự nhiên, cũng may vì trời tối nên Tịch Phong Hà không thấy vẻ mặt của hắn. Hắn bình tĩnh nói dối: “Con hồ này thông với sông nên cảnh sắc xung quanh đều là tự nhiên. Bình thường ban ngày sẽ có người trông nom, buổi tối chỉ sắp xếp một, hai gác đêm. Chắc là đám thị vệ trốn việc, ngày mai ta sẽ bảo công công quản sự trách tội bọn họ.”

“Sao ở Sính Đình viên không có cung nhân?” Bỗng nhiên Tịch Phong Hà nhớ tới. Cả một khu vườn rộng lớn mà không có lính gác đêm và cung nhân, đúng là kỳ lạ.

“Dạ.” Tịch Phong Hà lập tức tỉnh táo lại, thấy Cố Chung Việt nở nụ cười đắc ý, mới nhận ra mình bị thằng nhãi này lừa. Nàng tức giận xoay lưng, không thèm để ý hắn.

“Sao ở Sính Đình viên không có cung nhân?” Bỗng nhiên Tịch Phong Hà nhớ tới. Cả một khu vườn rộng lớn mà không có lính gác đêm và cung nhân, đúng là kỳ lạ.

Cố Chung Việt có hơi mất tự nhiên, cũng may vì trời tối nên Tịch Phong Hà không thấy vẻ mặt của hắn. Hắn bình tĩnh nói dối: “Con hồ này thông với sông nên cảnh sắc xung quanh đều là tự nhiên. Bình thường ban ngày sẽ có người trông nom, buổi tối chỉ sắp xếp một, hai gác đêm. Chắc là đám thị vệ trốn việc, ngày mai ta sẽ bảo công công quản sự trách tội bọn họ.”

“Sao chàng lại ở đây?” Im lặng một lúc, đột nhiên Tịch Phong Hà hỏi.

Chu Khinh tức điên. Nàng ta vừa vào phòng bếp đã thấy trù phòng làm xong bánh quế cao bột sen. Tám chuyện với bọn họ một lúc, nàng ta mới biết chiều nay Thái Tử dặn bọn họ chuẩn bị tốt, nói là để Thái Tử phi ăn vặt buổi đêm.

Tịch Phong Hà ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy, bỏ vào miệng, mới cắn một miếng đã nhổ ra, chau mày quát: “Đắng quá!”

Tịch Phong Hà hiểu ra, tiếp tục nhìn hoa đăng hai bên. Con thuyền nhỏ đi tới chòi nghỉ mát, Cố Chung Việt dừng thuyền, nhẹ nhàng ngồi cạnh Tịch Phong Hà.

“Sao chàng lại ở đây?” Im lặng một lúc, đột nhiên Tịch Phong Hà hỏi.

Nàng ta tức giận đến bên hồ, không thèm nhìn hắn ta. Lan Sùng thấy nàng ta bình tĩnh lại rồi, vỗ bả vai nàng ta, “Yên tâm, Thái Tử bơi giỏi lắm!”

Nương theo ánh đèn mỏng manh hai bên sông, Cố Chung Việt thấy vành tai Tịch Phong Hà ửng đỏ. Hắn mỉm cười, giọng nói quay trở về bình thường, “Nàng tha thứ ta rồi, chúng ta về thôi.”

Cố Chung Việt không giải thích, hắn nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt nàng. Đôi mắt đào hoa tràn ngập dịu dàng, “Xin lỗi. Hôm ấy ta quá lời.”

Giọng nói giống như đứa bé làm sai, tủi thân muốn đối phương bỏ qua cho mình, vừa dịu dàng lại ôn hòa, trái tim Tịch Phong Hà hẫng một nhịp. Nàng thầm nghĩ nếu tương lai Cố Chung Việt có ý trung nhân, hắn cũng nói mấy lời này với nàng ta, không biết tiểu cô nương có thẹn thùng không dám nhìn hắn hay không.

Cung nhân bị cưỡng chế không được gác đêm tập trung đông đủ ở trù phòng. Bọn họ vừa ăn điểm tâm vừa bàn tán vì dỗ Thái Tử phi mà Thái Tử hao tốn biết bao công sức. Chỉ có A Tư lẳng lặng ăn bánh, một cung nữ hỏi nàng ta làm sao vậy, A Tư lắc đầu: A Tư không muốn nói, A Tư không muốn biết Thái Tử và Thái Tử phi ngọt ngào như nào, A Tư không muốn.

Thình lình tạ lỗi làm Tịch Phong Hà không biết xử lý ra sao. Rất ít người trịnh trọng như vậy trước mặt nàng, nàng bối rối không biết nên nói gì, “Không… không trách chàng… Ta cũng sai, ta không nên nói tỷ tỷ chàng như vậy.”

Tịch Phong Hà ngơ ngác, quên rằng nàng và hắn còn đang chiến tranh lạnh. Nàng ngây ngẩn nắm tay hắn, để hắn kéo nàng xuống thuyền. Tịch Phong Hà ngồi ở mạn thuyền, Cố Chung Việt ngồi ở đầu thuyền vạch hoa sen xung quanh. Hai người không nói không rằng, xung quanh chỉ có tiếng mái chèo khua nước và ve kêu râm ran.

“Ta biết a tỷ thích Sơ Dương. Nàng lại thân thiết với Sơ Dương, a tỷ ghen là chuyện bình thường.” Cố Chung Việt nghiêm túc đáp: “Ta biết ý đồ của a tỷ, nhưng người là tỷ tỷ của ta, ta không muốn thừa nhận tỷ tỷ châm ngòi quan hệ của chúng ta. Hôm ấy ta nói quá lời, ta xin lỗi.”

Nàng lắp bắp: “Được… được rồi.”

Cố Chung Việt thấy nàng không đáp, rướn lại gần, nhỏ giọng nói: “Hà Nhi, tha thứ cho ta đi mà.”

Bên hồ, trên bờ, Lan Sùng nhìn Chu Khinh đang nổi cơn tanh bành, mồ hôi túa như mưa.

Giọng nói giống như đứa bé làm sai, tủi thân muốn đối phương bỏ qua cho mình, vừa dịu dàng lại ôn hòa, trái tim Tịch Phong Hà hẫng một nhịp. Nàng thầm nghĩ nếu tương lai Cố Chung Việt có ý trung nhân, hắn cũng nói mấy lời này với nàng ta, không biết tiểu cô nương có thẹn thùng không dám nhìn hắn hay không.

Cố Chung Việt không giải thích, hắn nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt nàng. Đôi mắt đào hoa tràn ngập dịu dàng, “Xin lỗi. Hôm ấy ta quá lời.”

Nàng lắp bắp: “Được… được rồi.”

Nương theo ánh đèn mỏng manh hai bên sông, Cố Chung Việt thấy vành tai Tịch Phong Hà ửng đỏ. Hắn mỉm cười, giọng nói quay trở về bình thường, “Nàng tha thứ ta rồi, chúng ta về thôi.”

“Dạ.” Tịch Phong Hà lập tức tỉnh táo lại, thấy Cố Chung Việt nở nụ cười đắc ý, mới nhận ra mình bị thằng nhãi này lừa. Nàng tức giận xoay lưng, không thèm để ý hắn.

Tịch Phong Hà hiểu ra, tiếp tục nhìn hoa đăng hai bên. Con thuyền nhỏ đi tới chòi nghỉ mát, Cố Chung Việt dừng thuyền, nhẹ nhàng ngồi cạnh Tịch Phong Hà.

Cố Chung Việt thấy nàng tức giận, vội mềm giọng: “Hạt sen chín rồi, muốn nếm thử không?” Dứt lời, hắn tự tay bóc đài sen, để lộ hạt sen trắng nõn bên trong. Hắn vừa tách vừa đưa cho nàng, “Nếm thử đi, ngọt lắm.”

Ngẩng đầu thấy Cố Chung Việt nở nụ cười xấu xa, nàng mắng: “Cố Chung Việt! Chàng trêu ta!” Nàng căm giận ôm chặt Cố Chung Việt, nhét hết mấy hạt sen còn lại trong tay vào miệng hắn.

Tịch Phong Hà ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy, bỏ vào miệng, mới cắn một miếng đã nhổ ra, chau mày quát: “Đắng quá!”

Cố Chung Việt thấy nàng tức giận, vội mềm giọng: “Hạt sen chín rồi, muốn nếm thử không?” Dứt lời, hắn tự tay bóc đài sen, để lộ hạt sen trắng nõn bên trong. Hắn vừa tách vừa đưa cho nàng, “Nếm thử đi, ngọt lắm.”

Ngẩng đầu thấy Cố Chung Việt nở nụ cười xấu xa, nàng mắng: “Cố Chung Việt! Chàng trêu ta!” Nàng căm giận ôm chặt Cố Chung Việt, nhét hết mấy hạt sen còn lại trong tay vào miệng hắn.

Cố Chung Việt cũng nhíu mày vì đắng, Tịch Phong Hà cười to. Hai người náo loạn một lúc, xấu hổ biến mất lúc nào không hay.

“Chu Khinh cô nương, người yên tâm. Thái Tử điện hạ ở đó, Thái Tử phi không sao đâu… ạ.” Lan Sùng chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Hình như mình quên gì đó thì phải?” Ăn xong hạt sen, bỗng nhiên Tịch Phong Hà nhớ ra gì đó.

. . .

Bên hồ, trên bờ, Lan Sùng nhìn Chu Khinh đang nổi cơn tanh bành, mồ hôi túa như mưa.

“Chu Khinh cô nương, người yên tâm. Thái Tử điện hạ ở đó, Thái Tử phi không sao đâu… ạ.” Lan Sùng chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Chu Khinh tức điên. Nàng ta vừa vào phòng bếp đã thấy trù phòng làm xong bánh quế cao bột sen. Tám chuyện với bọn họ một lúc, nàng ta mới biết chiều nay Thái Tử dặn bọn họ chuẩn bị tốt, nói là để Thái Tử phi ăn vặt buổi đêm.

Cố Chung Việt cũng nhíu mày vì đắng, Tịch Phong Hà cười to. Hai người náo loạn một lúc, xấu hổ biến mất lúc nào không hay.

Chu Khinh cảm giác có gì đó không đúng, nhớ tới quanh hồ thắp đầy hoa đăng mà không một ai gác đêm. Nàng ta vội bưng điểm tâm chạy tới đây, thấy con thuyền duy nhất bên bến đã biến mất, Lan Sùng ngây ngốc đứng đó. Nàng ta thầm trách mình quá chủ quan, mới chỉ mấy phút tiểu thư nhà nàng ta đã bị bắt cóc, còn để lại cục nợ Lan Sùng phiền phức.

Nàng ta tức giận đến bên hồ, không thèm nhìn hắn ta. Lan Sùng thấy nàng ta bình tĩnh lại rồi, vỗ bả vai nàng ta, “Yên tâm, Thái Tử bơi giỏi lắm!”

Chu Khinh quay đầu lườm hắn, Lan Sùng rụt tay về sau, ngoan ngoãn đứng im thin thít.

Cung nhân bị cưỡng chế không được gác đêm tập trung đông đủ ở trù phòng. Bọn họ vừa ăn điểm tâm vừa bàn tán vì dỗ Thái Tử phi mà Thái Tử hao tốn biết bao công sức. Chỉ có A Tư lẳng lặng ăn bánh, một cung nữ hỏi nàng ta làm sao vậy, A Tư lắc đầu: A Tư không muốn nói, A Tư không muốn biết Thái Tử và Thái Tử phi ngọt ngào như nào, A Tư không muốn.

_________

[1] Bánh quế cao bột sen:

4.9 17 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

2 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Bà nại cung nữ thật là ảo tưởng sức mạnh mà…?

May may may
May may may
1 Năm Cách đây

Bà cung nữ A tư bị ảo tưởng sức mạnh hả má dì dẫy tr

2
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!