Chương 22
Đi đâu giờ này mới về?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Đúng như Cố Chung Việt và Sơ Dương dự đoán, qua trừ tịch Tầm Ngọc Đài không mở cửa. Mắt thấy sắp hết tháng Giêng, gã thợ may Đào Đường kia vẫn không xuất hiện, Cố Chung Việt và Sơ Dương giấu việc này với đám quan viên, ngấm ngầm huy động Cấm Quân và ám vệ. Toàn kinh thành lùng sục hướng đi của Đào Đường và đồng lõa.
“Sao Tầm Ngọc Đài chưa mở cửa nhỉ? Ta còn đang định đặt may mấy bộ xiêm y mùa xuân.” Tịch Phong Hà khó hiểu.
Cố Chung Việt không kể cho nàng chuyện gian tế Nam Cốc. Lúc Tịch Phong Hà đề cập tới Tầm Ngọc Đài, hắn lảng tránh, “Chắc khăn gói về quê rồi.”
Tịch Phong Hà không quanĩtâm. Dù tay¹nghề Tầm NgọcẫĐài tốt, nhưngḻđối với nàngóchỉ là mớiẩmẻ nhất thờiẩmà thôi. Xiêmĩy do tú°nương Thượng PhụcờCục phụ tráchἲtốt hơn gấpưtrăm lần. Nàngĩchưa tới mứcİvì mấy mónẻtrang sức màỉnhớ thương gãúthợ may khôngįbiết mặt.
Tịch PhongIHà cũng khôngébiết người hômđấy Tịch NgônỵVân dẫn về²là Đào Đường.ửTịch Ngôn Vânɪkhông muốn nói,ìnàng không cóửtâm tư xenờvào chuyện ngườiứkhác. Cố Chung‹Việt nhíu màyḽđọc mật thưôSơ Dương gửi,ḷcó vẻ thân]phận gã thợểmay này tônăquý hơn hắnạtưởng tượng.
“Quý hóaỉquá, Tam HoàngặTử Nam Cốcịtự mình tớiïđây…” Hắn lẩmjbẩm, nở nụùcười hàm ý.
.ï. .
Tuyết tanịxuân về, ChuìKhinh mang xiêmòy mùa xuânáThượng Phục Cụcềmới may choựTịch Phong Hàùvề điện QuyớNgữ.
“Chu Khinh tỷễtỷ, Chu Khinhđtỷ tỷ, đợiímuội với!”
Ngheẹcó người gọiìmình, Chu Khinhfquay đầu, thấyámột cung nữìmặc cung trangĩmàu hồng nhạt°đang thở hồngĨhộc chạy tới.íBởi vì nàngểấy chạy quáờnhanh, theo quánἵtính không kịpđdừng lại, suýtīchút nữa đâmĺvào Chu Khinh,ácũng may ChuứKhinh nghiêng ngườiộtránh kịp.
Tiểu côỉnương ngây thơưđáng yêu, đoánũchừng khoảng mườiḽba, mười bốnộtuổi, đôi mắtἰtrong veo phaồlẫn khờ dạiícùng tò mò.İNhìn điệu bộồthất lễ vừaărồi, có vẻẹtiểu cô nương}này chưa trảiãsự đời.
“Chuyện gì?”ĩ
“Chu Khinh tỷ‹tỷ, muội làỹVân Chi ThượngÏPhục Cục. Vừaìrồi lúc tỷịđi lấy xiêmἳy muội cũngôở đó, nhưngổmuội chỉ phụủtrách mấy chuyệnắlặt vặt, chắcằtỷ không nhậnảra muội.” Tiểuịcung nữ VânɩChi cười hììhì nói.
Chu Khinhἵnhớ vừa rồiἱlấy xiêm y,ỵnàng ta cảmɪnhận có ánhỉmắt dáo dácĩtheo sau, hóaĪra là tiểuịnha đầu này.ỷBám theo lâuḻnhư vậy, cóìlẽ muốn lânĨla làm quenõnịnh bợ nàngíta, nghĩ tớiỉtiểu cô nươngúngây thơ đáng°yêu cũng giốngĩbiết bao cungĩnữ thái giám]khác, Chu Khinhἰrùng mình, thậm(chí còn cóĩphần chán ghét.
Nàngḽta hỏi thẳng:í“Vì sao theoõta lâu nhưồvậy?”
Vân Chiìmím môi, đángòthương nhìn ChuìKhinh, hốc mắtİđỏ ửng, nứcúnở nói: “ChuâKhinh tỷ tỷ,ứtỷ giúp muộiɪđi, muội muốnɩgặp Hoàng Hậu¸nương nương.”
Quảầnhiên lại muốn{nịnh bợ HoàngīHậu nương nương,ÎChu Khinh nghiêmĩmặt quát: “HoàngàHậu nương nương[không phải ngườiíngươi muốn gặpựlà được! Thuảhồi tâm tưìcủa ngươi, làmìtốt vị trí{của mình đi,ļtương lai ắtọcó ngày nhìnỉthấy Hoàng Hậuỷnương nương.” Dứtêlời lập tứcἷquay lưng.
Vân Chiỹbất chấp lễìnghĩa tôn ti,ịvội nắm chặt,ống tay áoỉnàng ta, quỳ,xuống khóc lóc:ỷ“Chu Khinh tỷĩtỷ, tỷ giúpịmuội đi. Muộiịvào cung nămÍmười tuổi, suốtἰba năm trờiộkhông gặp phụĩmẫu. Mấy ngàyḹtrước trong nhàệbáo tin nóiɪcha muội nhiễmõbệnh nặng, eÍlà không qua¹khỏi mùa xuânổnăm nay.”
Ngheểnàng ấy nói,ợChu Khinh ngừngĮbước, đỡ nàngľấy lên, “Làmửcách nào đểữta biết ngươiùkhông lừa ta?”ĩ
Vân Chi lau¹nước mắt, lấyĩmột phong thưổgiấu trong ốngátay áo. Phongìthư nhăn nhănínhúm nhúm, vừaỡnhìn đã biếtẫbị niết trong,thời gian dài.
“Chaḷmuội muốn gặpụmuội, ma maịlại không đồngựý. Nghe nóiũHoàng Hậu thương,người, Chu Khinhétỷ tỷ, tỷửgiúp muội gặpỡHoàng Hậu nươngénương đi. Nếuîmuội không về,]chắc chắn cảĩđời này muộiịsẽ sống trongấhối tiếc.”
ChuỵKhinh nhìn lướtóqua phong thư,ổlời Vân Chiửnói đều là:sự thật. Nghĩễtới Hoàng Hậuínhà nàng taớthiện lương hiềnḻlành, nếu hômặnay không dẫnἷtiểu nha đầuònày đi gặpừngười, ngày sauḷngười biết, chắcḽchắn sẽ bịửtrách tội.
“Thôi.” ChuểKhinh trả phongẹthư cho nàngìấy, “Ngươi điĺtheo ta. Trướcịmặt Hoàng Hậuịnương nương nhớựchú ý lễĪnghĩa, tuyệt đốiЇkhông được bộpếchộp như vừaịrồi.”
Vân Chiịmỉm cười, “ĐaĬtạ Chu Khinhờtỷ tỷ. Đời]này Vân Chiờmãi mãi không¹quên đại ân²đại đức củaìtỷ tỷ.”
“Trướcợmặt nương nươngừhẵng nói mấyẳlời này. Taľchỉ dẫn ngươiỉtới, nương nươngígiúp ngươi hayúkhông ta khôngọbiết.”
Tuy nóiôvậy, nhưng ChuếKhinh hiểu rõõtính tình TịchấPhong Hà, đươngốnhiên người sẽÍgiúp.
Quả đúng làḻthế, Vân Chiìthan thở khócợlóc một thôiĩmột hồi, TịchĩPhong Hà ân¹chuẩn cho nàngíấy về nhàἷnửa tháng. Nghe{tin vì giaơcảnh khó khănảmới phải bánɩmình vào cung¸làm nô, nàngúsai Chu Khinhɩchuẩn bị choínàng ấy chútľbạc, trợ cấpàmua sắm đồịdùng thiết yếu.
VânẻChi quỳ xuốngἳcảm tạ, nóiựrằng bao giờľtrở về nguyệnẻlàm trâu làmìngựa cho TịchḽPhong Hà, dùụlên rừng xuốngïbiển cũng khôngἵchối từ. ChuàKhinh nâng nàngờấy dậy, nóiếphụ thân nàngìấy đang ởìnhà chờ. VânỏChi khom lưng‹vái lạy, vộiỗvàng rời đi.
Chờỉnàng ấy điḽxa, Tịch PhongἱHà thì thầm[với Chu Khinh:[“Dò la xemἵma ma nàoἶkhông cho nàngĩấy về nhà.”í
“Nương nương, dạoịnày Thượng PhụcfCục đang bậnἷchuẩn bị xiêmảy mùa xuân,ἳthời điểm nàyícần người nhất.ỉMa ma khôngảcho nàng ấyớvề cũng khôngịsai…”
Tịch Phong Hà lườm nàng, “Ta hiểu. Tra được thì nhắc nhở bà ta đôi câu. Vội thì vội, nhưng ngăn cản không cho nữ nhi gặp cha lần cuối thì quá vô tình.”
Tịch Phong Hà nghĩ tới việc Giang Tranh chăm sóc Cố Chung Khanh, phì cười đáp: “Huynh ấy còn đang bận hầu hạ người nọ.”
“Đừng nhắc tới chàng. Ta không nói cho chàng, chúng ta lẻn đi.”
“Dạ.”
“Ái chà, Giang công tử đấy à. Vừa hay hôm nay Chiết Phiến cô nương không có khách, công tử không phải chờ lâu. Công tử, thỉnh.” Tú bà ăn mặc diễm lệ đon đả mời chào, thuần thục gọi gã sai vặt nghênh đón Giang công tử tới phòng Chiết Phiến.
Tịch Phong Hà thưởng cho gã sai vặt mấy lượng bạc. Gã sai vặt hớn hở lui xuống, ân cần đóng cửa lại.
Tịch Phong Hà thấy Chu Khinh đăm chiêu, lòng thầm thở dài. Chu Khinh là cung nữ nhất đẳng theo hầu nàng, đương nhiên có quyền cho phép tiểu cung nữ xuất cung, sở dĩ dẫn Vân Chi tới đây là vì nàng ta thấy được bóng dáng nàng ta trên người Vân Chi.
Ngày mười lăm tháng tám năm đó, Tịch Phong Hà và phụ mẫu tới chùa cầu phúc, phụ thân Chu Khinh bệnh chết. Hôm ấy Tịch Phong Hà không mang Chu Khinh theo, bảo nàng ta ở lại trong phủ. Quản sự ghen ghét nàng ta được Tịch Phong Hà sủng ái, không cho phép về nhà, Chu Khinh không kịp gặp mặt phụ thân lần cuối. Tuy sau này Tịch Phong Hà bảo phụ thân đuổi quản sự, nhưng việc này mãi mãi trở thành nỗi đau trong lòng Chu Khinh. Ngoài mặt nàng ta ra vẻ chuyện cũ đã qua, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, nàng ta vẫn ân hận.
Chu Khinh cũng bị Vân Chi nhiễu loạn tinh thần, không đành lòng ngăn cản, nhưng cũng không muốn ra ngoài. Thấy Tịch Phong Hà an ủi lấy lòng, nàng ta cảm động, cắn răng đồng ý.
Bởi vì nhà nghèo, Chu Khinh bị bán cho Tịch phủ, vừa tới đã làm nha hoàn thiếp thân của Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt, khoảng thời gian ở Tịch phủ của Chu Khinh không tệ.
Bởi vì nhà nghèo, Chu Khinh bị bán cho Tịch phủ, vừa tới đã làm nha hoàn thiếp thân của Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt, khoảng thời gian ở Tịch phủ của Chu Khinh không tệ.
Ngày mười lăm tháng tám năm đó, Tịch Phong Hà và phụ mẫu tới chùa cầu phúc, phụ thân Chu Khinh bệnh chết. Hôm ấy Tịch Phong Hà không mang Chu Khinh theo, bảo nàng ta ở lại trong phủ. Quản sự ghen ghét nàng ta được Tịch Phong Hà sủng ái, không cho phép về nhà, Chu Khinh không kịp gặp mặt phụ thân lần cuối. Tuy sau này Tịch Phong Hà bảo phụ thân đuổi quản sự, nhưng việc này mãi mãi trở thành nỗi đau trong lòng Chu Khinh. Ngoài mặt nàng ta ra vẻ chuyện cũ đã qua, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, nàng ta vẫn ân hận.
Thấy Chu Khinh im lặng, Tịch Phong Hà biết nàng ta lại nhớ phụ thân. Tịch Phong Hà vỗ bả vai nàng ta, khuyên nhủ: “Chu Khinh, chúng ta xuất cung đi. Ta muốn ăn điểm tâm Ẩm Hòa Lâu, với cả… muốn tới Túy Hoa Lâu nghe Chiết Phiến cô nương hát hí khúc. Đã lâu ta chưa được nghe.”
Từ đó Tịch Phong Hà và Giang Tranh trở thành khách quen Túy Hoa Lâu. Thỉnh thoảng Giang Tranh không tới, Tịch Phong Hà tự mình đi. Hai người lấy danh nghĩa huynh muội, Chiết Phiến không hề nghi ngờ.
Thấy Chu Khinh im lặng, Tịch Phong Hà biết nàng ta lại nhớ phụ thân. Tịch Phong Hà vỗ bả vai nàng ta, khuyên nhủ: “Chu Khinh, chúng ta xuất cung đi. Ta muốn ăn điểm tâm Ẩm Hòa Lâu, với cả… muốn tới Túy Hoa Lâu nghe Chiết Phiến cô nương hát hí khúc. Đã lâu ta chưa được nghe.”
“Được rồi, đang yên đang lành hát bài này làm gì, ta nghe mà khó chịu theo. Đổi sang bài khác di.”
Chu Khinh bị nàng chọc cười, mắng: “Người là Hoàng Hậu nương nương, sao lại tới chốn ăn chơi đàng điếm đó?”
“Chiết Phiến cô nương nhớ ta không?” Vòng qua bình phong, Tịch Phong Hà nhìn bóng dáng Chiết Phiến.
Trong đầu Tịch Phong Hà chỉ còn hai chữ: Xong rồi.
“Ăn chơi đàng điếm? Túy Hoa Lâu là hoa lâu đứng đắn, cô nương nơi đó chỉ bán nghệ không bán thân. Nếu Chiết Phiến cô nương nghe lời ngươi nói, chắc chắn sẽ tức giận cho mà xem.”
Giang Tranh hóng hớt, biết nàng ấy là Chiết Phiến cô nương Túy Hoa Lâu, kéo Tịch Phong Hà tới xem. Chiết Phiến thấy Tịch Phong Hà mặc nam trang nhưng không vạch trần, gảy tỳ bà hát bài “Ô Đề Xuyên” [1]. Giọng hát uyển chuyển du dương, nghe mà ngất ngây.
“Lỡ Hoàng Thượng biết…”
Tịch Phong Hà không để ý, “Với dáng vẻ của huynh ấy, gả cho ai chỉ tội người đó.”
“Đừng nhắc tới chàng. Ta không nói cho chàng, chúng ta lẻn đi.”
“Ăn chơi đàng điếm? Túy Hoa Lâu là hoa lâu đứng đắn, cô nương nơi đó chỉ bán nghệ không bán thân. Nếu Chiết Phiến cô nương nghe lời ngươi nói, chắc chắn sẽ tức giận cho mà xem.”
Dạo này mỗi lần nhìn thấy Cố Chung Việt, trái tim Tịch Phong Hà lại đập thình thịch. Từ sau đêm trừ tịch hôm đó, cảm giác này càng lúc càng tăng, đáp án cực kỳ rõ ràng, nhưng Tịch Phong Hà không muốn thừa nhận. Vậy nên nàng luôn cố gắng né tránh, an ủi chính mình lấy đại sự làm trọng.
Dạo này mỗi lần nhìn thấy Cố Chung Việt, trái tim Tịch Phong Hà lại đập thình thịch. Từ sau đêm trừ tịch hôm đó, cảm giác này càng lúc càng tăng, đáp án cực kỳ rõ ràng, nhưng Tịch Phong Hà không muốn thừa nhận. Vậy nên nàng luôn cố gắng né tránh, an ủi chính mình lấy đại sự làm trọng.
Chu Khinh cũng bị Vân Chi nhiễu loạn tinh thần, không đành lòng ngăn cản, nhưng cũng không muốn ra ngoài. Thấy Tịch Phong Hà an ủi lấy lòng, nàng ta cảm động, cắn răng đồng ý.
. . .
Ngày hôm sau, hai người cải trang xuất cung, lên xe ngựa thẳng hướng tới Túy Hoa Lâu phố Trường Minh.
Chiết Phiến mỉm cười, gảy dây đàn, hát một khúc “Cẩm Sắt” [2]. Giọng hát như hờn như oán, Tịch Phong Hà mê mẩn, thích chí uống thêm mấy chén.
“Ái chà, Giang công tử đấy à. Vừa hay hôm nay Chiết Phiến cô nương không có khách, công tử không phải chờ lâu. Công tử, thỉnh.” Tú bà ăn mặc diễm lệ đon đả mời chào, thuần thục gọi gã sai vặt nghênh đón Giang công tử tới phòng Chiết Phiến.
Tịch Phong Hà và Chu Khinh chơi vui vẻ, quên béng thời gian, tới tận khi nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ mới giật mình nhảy tanh tách. Nàng vội từ biệt Chiết Phiến, kéo Chu Khinh hồi cung.
Chiết Phiến nổi tiếng lạnh lùng, là mỹ nhân đầu bảng Túy Hoa Lâu. Biết bao người trong thiên hạ trao vạn lượng hoàng kim nguyện đổi một nụ cười của nàng ấy, nàng ấy lại khinh thường. Một lần nọ xuất kinh dạo chơi, Tịch Phong Hà và Giang Tranh vô tình chạm trán đám bắt cóc đang áp giải nàng ấy, đánh bọn chúng một trận nhớ đời.
Tịch Phong Hà thưởng cho gã sai vặt mấy lượng bạc. Gã sai vặt hớn hở lui xuống, ân cần đóng cửa lại.
“Dạ.”
“Chiết Phiến cô nương nhớ ta không?” Vòng qua bình phong, Tịch Phong Hà nhìn bóng dáng Chiết Phiến.
“Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.” Chiết Phiến ôm tỳ bà xoay người lại. Khuôn mặt đa tình diễm lệ, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng.
“…Nữ tử sao?”
Giang Tranh giở thói lăng nhăng muốn an ủi mỹ nhân bị dọa sợ. Nào ngờ Chiết Phiên lại tỏ vẻ nàng ấy đã quen mấy chuyện này từ lâu, thản nhiên tạ ơn bọn họ, sau đó cùng nha hoàn còn đang hoảng sợ rời đi. Tịch Phong Hà và Giang Tranh chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Phụ thân Chiết Phiến là người Hồ. Về thân thế của ông ta, Tịch Phong Hà biết một hai, nhưng nàng ấy không muốn đề cập, Tịch Phong Hà cũng không hỏi nhiều.
Chu Khinh bị nàng chọc cười, mắng: “Người là Hoàng Hậu nương nương, sao lại tới chốn ăn chơi đàng điếm đó?”
Ngày hôm sau, hai người cải trang xuất cung, lên xe ngựa thẳng hướng tới Túy Hoa Lâu phố Trường Minh.
Chiết Phiến nổi tiếng lạnh lùng, là mỹ nhân đầu bảng Túy Hoa Lâu. Biết bao người trong thiên hạ trao vạn lượng hoàng kim nguyện đổi một nụ cười của nàng ấy, nàng ấy lại khinh thường. Một lần nọ xuất kinh dạo chơi, Tịch Phong Hà và Giang Tranh vô tình chạm trán đám bắt cóc đang áp giải nàng ấy, đánh bọn chúng một trận nhớ đời.
Giang Tranh giở thói lăng nhăng muốn an ủi mỹ nhân bị dọa sợ. Nào ngờ Chiết Phiên lại tỏ vẻ nàng ấy đã quen mấy chuyện này từ lâu, thản nhiên tạ ơn bọn họ, sau đó cùng nha hoàn còn đang hoảng sợ rời đi. Tịch Phong Hà và Giang Tranh chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Tịch Phong Hà uống rượu, mùi hương quá cay nồng. Nàng thực sự không thích rượu Túy Hoa Lâu.
Giang Tranh hóng hớt, biết nàng ấy là Chiết Phiến cô nương Túy Hoa Lâu, kéo Tịch Phong Hà tới xem. Chiết Phiến thấy Tịch Phong Hà mặc nam trang nhưng không vạch trần, gảy tỳ bà hát bài “Ô Đề Xuyên” [1]. Giọng hát uyển chuyển du dương, nghe mà ngất ngây.
Tịch Phong Hà thấy Chu Khinh đăm chiêu, lòng thầm thở dài. Chu Khinh là cung nữ nhất đẳng theo hầu nàng, đương nhiên có quyền cho phép tiểu cung nữ xuất cung, sở dĩ dẫn Vân Chi tới đây là vì nàng ta thấy được bóng dáng nàng ta trên người Vân Chi.
Từ đó Tịch Phong Hà và Giang Tranh trở thành khách quen Túy Hoa Lâu. Thỉnh thoảng Giang Tranh không tới, Tịch Phong Hà tự mình đi. Hai người lấy danh nghĩa huynh muội, Chiết Phiến không hề nghi ngờ.
“Đã lâu Giang công tử không qua, ai dè người lại tới đây nhiều hơn huynh trưởng.” Nhắc tới Giang Tranh, hai má Chiết Phiến ửng hồng, đôi mắt dịu dàng như nước.
Vừa quay đầu, Tịch Phong Hà thấy Cố Chung Việt đang ngồi trên giường nàng, khuôn mặt bừng bừng lửa giận.
Tịch Phong Hà nghĩ tới việc Giang Tranh chăm sóc Cố Chung Khanh, phì cười đáp: “Huynh ấy còn đang bận hầu hạ người nọ.”
“Đã lâu Giang công tử không qua, ai dè người lại tới đây nhiều hơn huynh trưởng.” Nhắc tới Giang Tranh, hai má Chiết Phiến ửng hồng, đôi mắt dịu dàng như nước.
“…Nữ tử sao?”
Thấy trong điện Quy Ngữ không có ai, Tịch Phong Hà thở phào nhẹ nhõm vào phòng. Ai dè vừa mới đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức tối phía sau, “Đi đâu giờ này mới về?”
“Lỡ Hoàng Thượng biết…”
Tịch Phong Hà uống rượu, mùi hương quá cay nồng. Nàng thực sự không thích rượu Túy Hoa Lâu.
Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất ánh mắt, giọng điệu mất mát, “Đương nhiên tới tuổi thì phải thành hôn.”
“Đúng vậy. Một nữ tử vô cùng phiền phức.”
Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất ánh mắt, giọng điệu mất mát, “Đương nhiên tới tuổi thì phải thành hôn.”
Tịch Phong Hà không để ý, “Với dáng vẻ của huynh ấy, gả cho ai chỉ tội người đó.”
“Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.” Chiết Phiến ôm tỳ bà xoay người lại. Khuôn mặt đa tình diễm lệ, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng.
Chiết Phiến mỉm cười, gảy dây đàn, hát một khúc “Cẩm Sắt” [2]. Giọng hát như hờn như oán, Tịch Phong Hà mê mẩn, thích chí uống thêm mấy chén.
Phụ thân Chiết Phiến là người Hồ. Về thân thế của ông ta, Tịch Phong Hà biết một hai, nhưng nàng ấy không muốn đề cập, Tịch Phong Hà cũng không hỏi nhiều.
“Được rồi, đang yên đang lành hát bài này làm gì, ta nghe mà khó chịu theo. Đổi sang bài khác di.”
Chiết Phiến nhìn thấu tâm tư nàng, mỉm cười đổi sang khúc nhẹ nhàng hơn.
Tịch Phong Hà và Chu Khinh chơi vui vẻ, quên béng thời gian, tới tận khi nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ mới giật mình nhảy tanh tách. Nàng vội từ biệt Chiết Phiến, kéo Chu Khinh hồi cung.
Thấy trong điện Quy Ngữ không có ai, Tịch Phong Hà thở phào nhẹ nhõm vào phòng. Ai dè vừa mới đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức tối phía sau, “Đi đâu giờ này mới về?”
Vừa quay đầu, Tịch Phong Hà thấy Cố Chung Việt đang ngồi trên giường nàng, khuôn mặt bừng bừng lửa giận.
Trong đầu Tịch Phong Hà chỉ còn hai chữ: Xong rồi.
__________
[2] Cẩm Sắt:
Pi sà này gia trưởng quá ạ =)))
Pi sà này gia trưởng quá ạ