Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 22

Chương 22

Đi đâu giờ này mới về?

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Đúng như Cố Chung Việt và Sơ Dương dự đoán, qua trừ tịch Tầm Ngọc Đài không mở cửa. Mắt thấy sắp hết tháng Giêng, gã thợ may Đào Đường kia vẫn không xuất hiện, Cố Chung Việt và Sơ Dương giấu việc này với đám quan viên, ngấm ngầm huy động Cấm Quân và ám vệ. Toàn kinh thành lùng sục hướng đi của Đào Đường và đồng lõa.

“Sao Tầm Ngọc Đài chưa mở cửa nhỉ? Ta còn đang định đặt may mấy bộ xiêm y mùa xuân.” Tịch Phong Hà khó hiểu.

Cố Chung Việt không kể cho nàng chuyện gian tế Nam Cốc. Lúc Tịch Phong Hà đề cập tới Tầm Ngọc Đài, hắn lảng tránh, “Chắc khăn gói về quê rồi.”

Tch Phong Hà không quanĩtâm. Dù tay¹ngh Tm NgcĐài tt, nhưngđi vi nàngóch là mim nht thimà thôi. Xiêmĩy do tú°nương Thưng PhcCc ph tráchtt hơn gpưtrăm ln. Nàngĩchưa ti mcİvì my móntrang sc mành thương gãúth may khôngįbiết mt.

Tch PhongIHà cũng khôngébiết ngưi hômđy Tch NgônVân dn v²là Đào Đưng.Tch Ngôn Vânɪkhông mun nói,ìnàng không cótâm tư xenvào chuyn ngưikhác. C ChungVit nhíu màyđc mt thưôSơ Dương gi,có v thân]phn gã thmay này tônăquý hơn hntưng tưng.

Quý hóaquá, Tam HoàngT Nam Cct mình tiïđây… Hn lmjbm, n nùcưi hàm ý.

.ï. .

Tuyết tanxuân v, ChuìKhinh mang xiêmòy mùa xuânáThưng Phc Ccmi may choTch Phong Hàùv đin QuyNg.

Chu Khinh tt, Chu Khinhđt t, điímui vi!”

Nghecó ngưi giìmình, Chu Khinhfquay đu, thyámt cung nìmc cung trangĩmàu hng nht°đang th hngĨhc chy ti.íBi vì nàngy chy quánhanh, theo quántính không kpđdng li, suýtīchút na đâmĺvào Chu Khinh,ácũng may ChuKhinh nghiêng ngưitránh kp.

Tiu cônương ngây thơưđáng yêu, đoánũchng khong mưiba, mưi bntui, đôi mttrong veo phaln kh diícùng tò mò.İNhìn điu btht l vaări, có vtiu cô nương}này chưa triãs đi.

Chuyn gì?”ĩ

Chu Khinh tt, mui làVân Chi ThưngÏPhc Cc. Vaìri lúc tđi ly xiêmy mui cũngô đó, nhưngmui ch phtrách my chuynlt vt, chct không nhnra mui.” Tiucung n VânɩChi cưi hììhì nói.

Chu Khinhnh va rily xiêm y,nàng ta cmɪnhn có ánhmt dáo dácĩtheo sau, hóaĪra là tiunha đu này.Bám theo lâunhư vy, cóìl mun lânĨla làm quenõnnh b nàngíta, nghĩ titiu cô nươngúngây thơ đáng°yêu cũng gingĩbiết bao cungĩn thái giám]khác, Chu Khinhrùng mình, thm(chí còn cóĩphn chán ghét.

Nàngta hi thng:íVì sao theoõta lâu nhưvy?”

Vân Chiìmím môi, đángòthương nhìn ChuìKhinh, hc mtİđ ng, ncún nói: “ChuâKhinh t t,t giúp muiɪđi, mui munɩgp Hoàng Hu¸nương nương.”

Qunhiên li mun{nnh b HoàngīHu nương nương,ÎChu Khinh nghiêmĩmt quát: “HoàngàHu nương nương[không phi ngưiíngươi mun gplà đưc! Thuhi tâm tưìca ngươi, làmìtt v trí{ca mình đi,ļtương lai tcó ngày nhìnthy Hoàng Hunương nương.” Dtêli lp tcquay lưng.

Vân Chibt chp lìnghĩa tôn ti,vi nm cht,ng tay áonàng ta, qu,xung khóc lóc:Chu Khinh tĩt, t giúpmui đi. Muivào cung nămÍmưi tui, sutba năm trikhông gp phĩmu. My ngàytrưc trong nhàbáo tin nóiɪcha mui nhimõbnh nng, eÍlà không qua¹khi mùa xuânnăm nay.”

Nghenàng y nói,Chu Khinh ngngĮbưc, đ nàngľy lên, Làmcách nào đta biết ngươiùkhông la ta?”ĩ

Vân Chi lau¹nưc mt, lyĩmt phong thưgiu trong ngátay áo. Phongìthư nhăn nhănínhúm nhúm, vanhìn đã biếtb niết trong,thi gian dài.

Chamui mun gpmui, ma mali không đngý. Nghe nóiũHoàng Hu thương,ngưi, Chu Khinhét t, tgiúp mui gpHoàng Hu nươngénương đi. Nếuîmui không v,]chc chn cĩđi này muis sng tronghi tiếc.”

ChuKhinh nhìn lưtóqua phong thư,li Vân Chinói đu là:s tht. Nghĩti Hoàng Huínhà nàng tathin lương hinlành, nếu hômnay không dntiu nha đuònày đi gpngưi, ngày saungưi biết, chcchn s btrách ti.

Thôi.” ChuKhinh tr phongthư cho nàngìy, “Ngươi điĺtheo ta. Trưcmt Hoàng Hunương nương nhchú ý lĪnghĩa, tuyt điЇkhông đưc bpếchp như vari.”

Vân Chimm cưi, ĐaĬt Chu Khinht t. Đi]này Vân Chimãi mãi không¹quên đi ân²đi đc caìt t.”

Trưcmt nương nươnghng nói myli này. Taľch dn ngươiti, nương nươngígiúp ngươi hayúkhông ta khôngbiết.”

Tuy nóiôvy, nhưng ChuếKhinh hiu rõõtính tình TchPhong Hà, đươngnhiên ngưi sÍgiúp.

Qu đúng làthế, Vân Chiìthan th khóclóc mt thôiĩmt hi, TchĩPhong Hà ân¹chun cho nàngíy v nhàna tháng. Nghe{tin vì giaơcnh khó khănmi phi bánɩmình vào cung¸làm nô, nàngúsai Chu Khinhɩchun b choínàng y chútľbc, tr cpàmua sm đdùng thiết yếu.

VânChi qu xungcm t, nóirng bao giľtr v nguynlàm trâu làmìnga cho TchPhong Hà, dùlên rng xungïbin cũng khôngchi t. ChuàKhinh nâng nàngy dy, nóiếph thân nàngìy đang ìnhà ch. VânChi khom lưngvái ly, vivàng ri đi.

Chnàng y đixa, Tch PhongHà thì thm[vi Chu Khinh:[“Dò la xemma ma nàokhông cho nàngĩy v nhà.”í

“Nương nương, donày Thưng PhcfCc đang bnchun b xiêmy mùa xuân,thi đim nàyícn ngưi nht.Ma ma khôngcho nàng yv cũng khôngsai…

Tịch Phong Hà lườm nàng, “Ta hiểu. Tra được thì nhắc nhở bà ta đôi câu. Vội thì vội, nhưng ngăn cản không cho nữ nhi gặp cha lần cuối thì quá vô tình.”

Tịch Phong Hà nghĩ tới việc Giang Tranh chăm sóc Cố Chung Khanh, phì cười đáp: “Huynh ấy còn đang bận hầu hạ người nọ.”

“Đừng nhắc tới chàng. Ta không nói cho chàng, chúng ta lẻn đi.”

“Dạ.”

“Ái chà, Giang công tử đấy à. Vừa hay hôm nay Chiết Phiến cô nương không có khách, công tử không phải chờ lâu. Công tử, thỉnh.” Tú bà ăn mặc diễm lệ đon đả mời chào, thuần thục gọi gã sai vặt nghênh đón Giang công tử tới phòng Chiết Phiến.

Tịch Phong Hà thưởng cho gã sai vặt mấy lượng bạc. Gã sai vặt hớn hở lui xuống, ân cần đóng cửa lại.

Tịch Phong Hà thấy Chu Khinh đăm chiêu, lòng thầm thở dài. Chu Khinh là cung nữ nhất đẳng theo hầu nàng, đương nhiên có quyền cho phép tiểu cung nữ xuất cung, sở dĩ dẫn Vân Chi tới đây là vì nàng ta thấy được bóng dáng nàng ta trên người Vân Chi.

Ngày mười lăm tháng tám năm đó, Tịch Phong Hà và phụ mẫu tới chùa cầu phúc, phụ thân Chu Khinh bệnh chết. Hôm ấy Tịch Phong Hà không mang Chu Khinh theo, bảo nàng ta ở lại trong phủ. Quản sự ghen ghét nàng ta được Tịch Phong Hà sủng ái, không cho phép về nhà, Chu Khinh không kịp gặp mặt phụ thân lần cuối. Tuy sau này Tịch Phong Hà bảo phụ thân đuổi quản sự, nhưng việc này mãi mãi trở thành nỗi đau trong lòng Chu Khinh. Ngoài mặt nàng ta ra vẻ chuyện cũ đã qua, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, nàng ta vẫn ân hận.

Chu Khinh cũng bị Vân Chi nhiễu loạn tinh thần, không đành lòng ngăn cản, nhưng cũng không muốn ra ngoài. Thấy Tịch Phong Hà an ủi lấy lòng, nàng ta cảm động, cắn răng đồng ý.

Bởi vì nhà nghèo, Chu Khinh bị bán cho Tịch phủ, vừa tới đã làm nha hoàn thiếp thân của Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt, khoảng thời gian ở Tịch phủ của Chu Khinh không tệ.

Bởi vì nhà nghèo, Chu Khinh bị bán cho Tịch phủ, vừa tới đã làm nha hoàn thiếp thân của Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt, khoảng thời gian ở Tịch phủ của Chu Khinh không tệ.

Ngày mười lăm tháng tám năm đó, Tịch Phong Hà và phụ mẫu tới chùa cầu phúc, phụ thân Chu Khinh bệnh chết. Hôm ấy Tịch Phong Hà không mang Chu Khinh theo, bảo nàng ta ở lại trong phủ. Quản sự ghen ghét nàng ta được Tịch Phong Hà sủng ái, không cho phép về nhà, Chu Khinh không kịp gặp mặt phụ thân lần cuối. Tuy sau này Tịch Phong Hà bảo phụ thân đuổi quản sự, nhưng việc này mãi mãi trở thành nỗi đau trong lòng Chu Khinh. Ngoài mặt nàng ta ra vẻ chuyện cũ đã qua, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, nàng ta vẫn ân hận.

Thấy Chu Khinh im lặng, Tịch Phong Hà biết nàng ta lại nhớ phụ thân. Tịch Phong Hà vỗ bả vai nàng ta, khuyên nhủ: “Chu Khinh, chúng ta xuất cung đi. Ta muốn ăn điểm tâm Ẩm Hòa Lâu, với cả… muốn tới Túy Hoa Lâu nghe Chiết Phiến cô nương hát hí khúc. Đã lâu ta chưa được nghe.”

Từ đó Tịch Phong Hà và Giang Tranh trở thành khách quen Túy Hoa Lâu. Thỉnh thoảng Giang Tranh không tới, Tịch Phong Hà tự mình đi. Hai người lấy danh nghĩa huynh muội, Chiết Phiến không hề nghi ngờ.

Thấy Chu Khinh im lặng, Tịch Phong Hà biết nàng ta lại nhớ phụ thân. Tịch Phong Hà vỗ bả vai nàng ta, khuyên nhủ: “Chu Khinh, chúng ta xuất cung đi. Ta muốn ăn điểm tâm Ẩm Hòa Lâu, với cả… muốn tới Túy Hoa Lâu nghe Chiết Phiến cô nương hát hí khúc. Đã lâu ta chưa được nghe.”

“Được rồi, đang yên đang lành hát bài này làm gì, ta nghe mà khó chịu theo. Đổi sang bài khác di.”

Chu Khinh bị nàng chọc cười, mắng: “Người là Hoàng Hậu nương nương, sao lại tới chốn ăn chơi đàng điếm đó?”

“Chiết Phiến cô nương nhớ ta không?” Vòng qua bình phong, Tịch Phong Hà nhìn bóng dáng Chiết Phiến.

Trong đầu Tịch Phong Hà chỉ còn hai chữ: Xong rồi.

“Ăn chơi đàng điếm? Túy Hoa Lâu là hoa lâu đứng đắn, cô nương nơi đó chỉ bán nghệ không bán thân. Nếu Chiết Phiến cô nương nghe lời ngươi nói, chắc chắn sẽ tức giận cho mà xem.”

Giang Tranh hóng hớt, biết nàng ấy là Chiết Phiến cô nương Túy Hoa Lâu, kéo Tịch Phong Hà tới xem. Chiết Phiến thấy Tịch Phong Hà mặc nam trang nhưng không vạch trần, gảy tỳ bà hát bài “Ô Đề Xuyên” [1]. Giọng hát uyển chuyển du dương, nghe mà ngất ngây.

“Lỡ Hoàng Thượng biết…”

Tịch Phong Hà không để ý, “Với dáng vẻ của huynh ấy, gả cho ai chỉ tội người đó.”

“Đừng nhắc tới chàng. Ta không nói cho chàng, chúng ta lẻn đi.”

“Ăn chơi đàng điếm? Túy Hoa Lâu là hoa lâu đứng đắn, cô nương nơi đó chỉ bán nghệ không bán thân. Nếu Chiết Phiến cô nương nghe lời ngươi nói, chắc chắn sẽ tức giận cho mà xem.”

Dạo này mỗi lần nhìn thấy Cố Chung Việt, trái tim Tịch Phong Hà lại đập thình thịch. Từ sau đêm trừ tịch hôm đó, cảm giác này càng lúc càng tăng, đáp án cực kỳ rõ ràng, nhưng Tịch Phong Hà không muốn thừa nhận. Vậy nên nàng luôn cố gắng né tránh, an ủi chính mình lấy đại sự làm trọng.

Dạo này mỗi lần nhìn thấy Cố Chung Việt, trái tim Tịch Phong Hà lại đập thình thịch. Từ sau đêm trừ tịch hôm đó, cảm giác này càng lúc càng tăng, đáp án cực kỳ rõ ràng, nhưng Tịch Phong Hà không muốn thừa nhận. Vậy nên nàng luôn cố gắng né tránh, an ủi chính mình lấy đại sự làm trọng.

Chu Khinh cũng bị Vân Chi nhiễu loạn tinh thần, không đành lòng ngăn cản, nhưng cũng không muốn ra ngoài. Thấy Tịch Phong Hà an ủi lấy lòng, nàng ta cảm động, cắn răng đồng ý.

. . .

Ngày hôm sau, hai người cải trang xuất cung, lên xe ngựa thẳng hướng tới Túy Hoa Lâu phố Trường Minh.

Chiết Phiến mỉm cười, gảy dây đàn, hát một khúc “Cẩm Sắt” [2]. Giọng hát như hờn như oán, Tịch Phong Hà mê mẩn, thích chí uống thêm mấy chén.

“Ái chà, Giang công tử đấy à. Vừa hay hôm nay Chiết Phiến cô nương không có khách, công tử không phải chờ lâu. Công tử, thỉnh.” Tú bà ăn mặc diễm lệ đon đả mời chào, thuần thục gọi gã sai vặt nghênh đón Giang công tử tới phòng Chiết Phiến.

Tịch Phong Hà và Chu Khinh chơi vui vẻ, quên béng thời gian, tới tận khi nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ mới giật mình nhảy tanh tách. Nàng vội từ biệt Chiết Phiến, kéo Chu Khinh hồi cung.

Chiết Phiến nổi tiếng lạnh lùng, là mỹ nhân đầu bảng Túy Hoa Lâu. Biết bao người trong thiên hạ trao vạn lượng hoàng kim nguyện đổi một nụ cười của nàng ấy, nàng ấy lại khinh thường. Một lần nọ xuất kinh dạo chơi, Tịch Phong Hà và Giang Tranh vô tình chạm trán đám bắt cóc đang áp giải nàng ấy, đánh bọn chúng một trận nhớ đời.

Tịch Phong Hà thưởng cho gã sai vặt mấy lượng bạc. Gã sai vặt hớn hở lui xuống, ân cần đóng cửa lại.

“Dạ.”

“Chiết Phiến cô nương nhớ ta không?” Vòng qua bình phong, Tịch Phong Hà nhìn bóng dáng Chiết Phiến.

“Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.” Chiết Phiến ôm tỳ bà xoay người lại. Khuôn mặt đa tình diễm lệ, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng.

“…Nữ tử sao?”

Giang Tranh giở thói lăng nhăng muốn an ủi mỹ nhân bị dọa sợ. Nào ngờ Chiết Phiên lại tỏ vẻ nàng ấy đã quen mấy chuyện này từ lâu, thản nhiên tạ ơn bọn họ, sau đó cùng nha hoàn còn đang hoảng sợ rời đi. Tịch Phong Hà và Giang Tranh chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Phụ thân Chiết Phiến là người Hồ. Về thân thế của ông ta, Tịch Phong Hà biết một hai, nhưng nàng ấy không muốn đề cập, Tịch Phong Hà cũng không hỏi nhiều.

Chu Khinh bị nàng chọc cười, mắng: “Người là Hoàng Hậu nương nương, sao lại tới chốn ăn chơi đàng điếm đó?”

Ngày hôm sau, hai người cải trang xuất cung, lên xe ngựa thẳng hướng tới Túy Hoa Lâu phố Trường Minh.

Chiết Phiến nổi tiếng lạnh lùng, là mỹ nhân đầu bảng Túy Hoa Lâu. Biết bao người trong thiên hạ trao vạn lượng hoàng kim nguyện đổi một nụ cười của nàng ấy, nàng ấy lại khinh thường. Một lần nọ xuất kinh dạo chơi, Tịch Phong Hà và Giang Tranh vô tình chạm trán đám bắt cóc đang áp giải nàng ấy, đánh bọn chúng một trận nhớ đời.

Giang Tranh giở thói lăng nhăng muốn an ủi mỹ nhân bị dọa sợ. Nào ngờ Chiết Phiên lại tỏ vẻ nàng ấy đã quen mấy chuyện này từ lâu, thản nhiên tạ ơn bọn họ, sau đó cùng nha hoàn còn đang hoảng sợ rời đi. Tịch Phong Hà và Giang Tranh chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Tịch Phong Hà uống rượu, mùi hương quá cay nồng. Nàng thực sự không thích rượu Túy Hoa Lâu.

Giang Tranh hóng hớt, biết nàng ấy là Chiết Phiến cô nương Túy Hoa Lâu, kéo Tịch Phong Hà tới xem. Chiết Phiến thấy Tịch Phong Hà mặc nam trang nhưng không vạch trần, gảy tỳ bà hát bài “Ô Đề Xuyên” [1]. Giọng hát uyển chuyển du dương, nghe mà ngất ngây.

Tịch Phong Hà thấy Chu Khinh đăm chiêu, lòng thầm thở dài. Chu Khinh là cung nữ nhất đẳng theo hầu nàng, đương nhiên có quyền cho phép tiểu cung nữ xuất cung, sở dĩ dẫn Vân Chi tới đây là vì nàng ta thấy được bóng dáng nàng ta trên người Vân Chi.

Từ đó Tịch Phong Hà và Giang Tranh trở thành khách quen Túy Hoa Lâu. Thỉnh thoảng Giang Tranh không tới, Tịch Phong Hà tự mình đi. Hai người lấy danh nghĩa huynh muội, Chiết Phiến không hề nghi ngờ.

“Đã lâu Giang công tử không qua, ai dè người lại tới đây nhiều hơn huynh trưởng.” Nhắc tới Giang Tranh, hai má Chiết Phiến ửng hồng, đôi mắt dịu dàng như nước.

Vừa quay đầu, Tịch Phong Hà thấy Cố Chung Việt đang ngồi trên giường nàng, khuôn mặt bừng bừng lửa giận.

Tịch Phong Hà nghĩ tới việc Giang Tranh chăm sóc Cố Chung Khanh, phì cười đáp: “Huynh ấy còn đang bận hầu hạ người nọ.”

“Đã lâu Giang công tử không qua, ai dè người lại tới đây nhiều hơn huynh trưởng.” Nhắc tới Giang Tranh, hai má Chiết Phiến ửng hồng, đôi mắt dịu dàng như nước.

“…Nữ tử sao?”

Thấy trong điện Quy Ngữ không có ai, Tịch Phong Hà thở phào nhẹ nhõm vào phòng. Ai dè vừa mới đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức tối phía sau, “Đi đâu giờ này mới về?”

“Lỡ Hoàng Thượng biết…”

Tịch Phong Hà uống rượu, mùi hương quá cay nồng. Nàng thực sự không thích rượu Túy Hoa Lâu.

Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất ánh mắt, giọng điệu mất mát, “Đương nhiên tới tuổi thì phải thành hôn.”

“Đúng vậy. Một nữ tử vô cùng phiền phức.”

Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất ánh mắt, giọng điệu mất mát, “Đương nhiên tới tuổi thì phải thành hôn.”

Tịch Phong Hà không để ý, “Với dáng vẻ của huynh ấy, gả cho ai chỉ tội người đó.”

“Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.” Chiết Phiến ôm tỳ bà xoay người lại. Khuôn mặt đa tình diễm lệ, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng.

Chiết Phiến mỉm cười, gảy dây đàn, hát một khúc “Cẩm Sắt” [2]. Giọng hát như hờn như oán, Tịch Phong Hà mê mẩn, thích chí uống thêm mấy chén.

Phụ thân Chiết Phiến là người Hồ. Về thân thế của ông ta, Tịch Phong Hà biết một hai, nhưng nàng ấy không muốn đề cập, Tịch Phong Hà cũng không hỏi nhiều.

“Được rồi, đang yên đang lành hát bài này làm gì, ta nghe mà khó chịu theo. Đổi sang bài khác di.”

Chiết Phiến nhìn thấu tâm tư nàng, mỉm cười đổi sang khúc nhẹ nhàng hơn.

Tịch Phong Hà và Chu Khinh chơi vui vẻ, quên béng thời gian, tới tận khi nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ mới giật mình nhảy tanh tách. Nàng vội từ biệt Chiết Phiến, kéo Chu Khinh hồi cung.

Thấy trong điện Quy Ngữ không có ai, Tịch Phong Hà thở phào nhẹ nhõm vào phòng. Ai dè vừa mới đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức tối phía sau, “Đi đâu giờ này mới về?”

Vừa quay đầu, Tịch Phong Hà thấy Cố Chung Việt đang ngồi trên giường nàng, khuôn mặt bừng bừng lửa giận.

Trong đầu Tịch Phong Hà chỉ còn hai chữ: Xong rồi.

__________

[2] Cẩm Sắt: 

4.4 25 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

2 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Cẩm tú cầu
Cẩm tú cầu
8 Tháng Cách đây

Pi sà này gia trưởng quá ạ =)))

Cẩm tú cầu
Cẩm tú cầu
8 Tháng Cách đây

Pi sà này gia trưởng quá ạ

2
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!