Chương 48
Biến động ban đầu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lý Duy: “Lẽ nào hai người không tin tôi?!”
Văn Tư Thành: “Không phải không tin anh, chủ yếu là trông Đặng Lan Lan rất bình thường, cùng lắm là người không có tình cảm thôi. Hơn nữa, nếu không phải cô ta tự mình nói, chúng ta cũng không phát hiện ra. Nếu cô ta thật sự có vấn đề…” Người kia đặt ở trên người nàng, nàng mặt.
Vân Thiển: “Tại sao anh cho đó là Đặng Lan Lan?”
Sau khi gửi xong những lời này, Vân Thiển lại mở ảnh chụp màn hình lần nữa. Cô nhìn chăm chú nội dung trả lời bên trên, nhớ đến bản tài liệu nào đó vô tình nhìn thấy trong nhà hồi cấp ba. Hắn như trước bộ màu đen rộng thùng thình vu bào.
Lý Duy: “Lúc đó sau khi bước vào ba cánh cửa, không phải chúng ta bị xáo trộn à? Hai người còn nhớ không, tôi đi chung với Đặng Lan Lan.” Mà cùng lúc đó, người mù đầu ngón tay nhất.
Văn Tư Thành: “Tôi nhớ, lúc đó sau khi tụ họp, trông anh đờ đẫn chết đi được. Tôi còn tưởng anh đụng chuyện ma Kẻ phanh thây, bị dọa sợ nên mới như vậy.”
Lý Duy: “ĐM, tôi là bị Đặng Lan Lan dọa đứng hình đấy. Hai người biết đầu bếp mổ trâu không? Một đầu bếp có kỹ thuật mổ trâu róc thịt cao siêu thuần thục, cắt một nhát là có thể khiến xương một nơi thịt một ngả, hơn nữa còn hợp với âm tiết nhịp điệu…” Này nhân ở liệt hỏa cùng bụi yên tràn ngập trên.
Vương Tư Tuệ: “Cái gì khiến anh nghĩ tôi và Vân chó không biết câu đó hả?” Hắn bắt tay buông dán tại đùi hai sườn.
Lý Duy: “Tôi nói thẳng, Đặng Lan Lan phanh thây Kẻ phanh thây ngay trước mặt tôi, vừa ngâm nga bài hát vừa phanh thây chuyện ma đấy! Anh đọc nội dung bên trên đi, người chết chỉ còn một bộ xương bị cạo sạch toàn bộ, thịt trên người không biết tung tích, trên hàm răng để lại hoa văn ký hiệu kỳ lạ… Ký hiệu đó chắc chắn là một con chim đang bay, không có chân và hai mắt.” Thẳng đến đối phương từng bước một đi tới.
Lý Duy: “Tôi đã báo với cấp trên chuyện này từ lâu, thế nhưng bất kỳ thông tin mẫn cảm gì liên quan đến người chơi Chúa cứu thế đều sẽ tự động bị hợp lý hóa.”
Nếu không phải vậy, chuyệnḹtài khoản ngânỷhàng người chơiứcứ cách mộtἴkhoảng thời gianḻlại nhận mộtưkhoản tiền lạịchắc chắn sẽìbị điều traísớm, đặc biệtįlà người cóịthân phận nhạyảcảm như LýïDuy.
Lý Duy vốnjrất vui vìïđiểm tiện lợi,này mà Chúaïcứu thế mangἱđến, nhưng bâyĮgiờ anh chỉằthấy phiền.
VănỏTư Thành: “Này…ɨanh trai, tôiệnói thật mộtἲcâu, dù choἷngười làm chuyệnựnày trên hotịsearch là ĐặngứLan Lan thật,ἰlàm sao anhìbiết không phảiêlúc đó côốta bắt chướcỉtội phạm chứ?ềDĩ nhiên tôiĨkhông có ýīnói giúp côờta, nhưng sựỷthật là nhưốvậy. Anh đừngìđể mình saịvào mấy chuyệnôtiểu tiết. Vân³chó, em thấyủsao?”
Văn TưļThành không trànờđầy phẫn nộḷnhư Lý Duy,ìanh nhìn thấyï vài ngườiḻđồng hương củaẫngười chết hếtĮsức hả hê,trong bình luận.
Một]trong số nhữngïngười chết cóIngười là tộiờphạm cưỡng hiếp,ĩhọ hàng củaíThị trưởng, cưỡngủhiếp chính conẳnuôi của mìnhýnhưng không cóĩbằng chứng. Sauềkhi con nuôiètự sát, việcìđiều tra chuyệnÏnày cũng bỏẽngõ. Hai kẻἲkhác là ngườifquè chuyên lừaļbán phụ nữửvà trẻ em,ớnghe nói cảụhai từng chônợsống một bàἰcụ đến tìmḹcháu gái vàľcháu gái bàụxuống xi măng,ĩbên trên đãùxây dựng nhàîmáy, vì khôngũcó chứng cứânên cũng chẳng:có sau này.
Đâyớlà giải thích[truyền miệng giữaảnhững người tạiḹđó, chính quyềnớđịa phương raèmặt bác bỏītin đồn rằngîhoàn toàn khôngấcó chuyện nhưĬvậy… còn tiníhay không tùyīvào mỗi người.
Văn)Tư Thành choİrằng loại ngườiḻnày chết đángáđời.
Lý Duy thìỳcho rằng bấtĬkể lý doĪgì, phạm phápẹgiết người ởóthế giới bọnổhọ đang ởỉchắc chắn làéhành vi saiẩtrái. Thế giớiἴbọn họ cóắluật pháp quảnìchế, bất cứЇchuyện gì đềuểcó pháp luậtứtrừng phạt, tuyệtỗđối không thểýthực hiện biệnòpháp trừng trịɩngoài pháp luật.
Lúcỉhai người đề{cập tới chuyệnínày, cuộc trò{chuyện trở nênjkhông mấy vuiívẻ.
Trong lúc đó,õVân Thiển vẫnfkhông lên tiếng:xen vào. Thấyịhai người sắpîầm ĩ trongἲgroup, cô mớiíxuất hiện làmḻngười hòa giải,ĩdời đề tàiữsang chuyện khác.ỉVí dụ nhưìchuyện người chơiởphản lưới nhà,ítìm nhầm nhân¸tố tận thế²ở thế giớiflần này, cùngỉvới chuyện túiıngủ từng đượcăthần sử dụngĩtrị giá nămìnghìn tệ…
Lý Duyồvà Văn TưïThành đều phốiờhợp mà cườiỏnhạo Bang hộiἴngười chơi. Văn,Tư Thành nóiùanh đã mua°chuộc vài nhânôviên cấp thấpĩtrong Bang hộiángười chơi, bọnἳhọ biết mộtïít chuyện “vũ)khí thần chọn”ì. Sau khiìbiết chuyện, anhỗbèn chia sẻẻtin tình báoỳnày cho VânậThiển và LýḽDuy.
Lý Duy: “Ôngļxã, anh tốtḽquá à!”
VănẫTư Thành: “Gọiựba.”
Vân Thiểnửkhông tham dựḹvào đoạn đùaảgiỡn của bọnịhọ, cô mởİdanh bạ điệnḻthoại ra, doõdự một hồiẩmới ấn số³điện thoại trênïhàng “Ba”
“Reng——”ởĐiện thoại bắtộmáy.
Giọng ông Vân¹vẫn nghiêm nghịẹnhư trước. Ngheɪthấy tiếng gọiịnịnh nọt “Ngàiỉđồng chí Vân”ẹở đầu dâyɨbên kia, ông³lập tức nhíuḽmày: “Cái rắm.”í
Vân Thiển khôngἱvui nói: “Ngàiợđồng chí Vân,álà người phụcávụ nhân dân,ãsao ngài cóἲthể nói chuyệnỗthô lỗ nhưÎvậy? Con gáiốcưng đã lâuıkhông gặp gọi(điện cho ngài,Ĩvậy mà ngàiịlạnh lùng thếịà?”
Ông Vân:ẫ“Ha, tôi là¸ai hả, thìįra tôi còn{có con gáiịcơ đấy. Đứaảcon này sauúkhi rời khỏi{Thủ đô hơn}một năm chưaỵtừng gọi vềểmột cú điện:thoại, ngay cảļTết cũng khôngĨthèm về.”
VânụThiển vội nói:ã“Cuối năm nayìcon về, conụhỏi ba chuyện)này.”
Ông Vân:Į“Có chuyện mớiỹló đầu về,(chuyện gì?”
VânἷThiển: “…Cái hotĭsearch đó, chínhélà cái vụÎán phanh thâyỵấy, có phải)vụ đó cùngòmột người vớiívụ án cấp²ba con nhìnốthấy không?”
ÔngóVân im lặngḻhồi lâu: “Conİhỏi chuyện nàyẵlàm gì?”
VânồThiển: “Con đọcụbình luận, cóἲrất nhiều ngườiưsùng bái người‹này. Bọn họếnói người nàyìlà người xétἲxử chính nghĩa,Ĩtội phạm màẫnhà nước khôngıquản lý đượcjđương nhiên sẽĩcó trời…”
ÔngĭVân cắt ngang:j“Con khỉ! Đóḹlà tội phạm,İmột tội phạm‹nguy hiểm khôngểhề có mộtíchút tình cảm,ἶmột tội phạmấIQ cao. Tộiỡphạm chưa baoỉgiờ là ngườiἲxét xử chínhợnghĩa.” Tiếp đóílà một tràngéphổ cập kiếníthức pháp luật,ἳđồng thời rănïdạy Vân ThiểnЇít xem mấyơthứ ngôn luậnêmất não nàyéđi.
Vân Thiển: “PhảiЇphải phải, ngàiíđồng chí Vânínói đều đúngớhết… À phải,]gần đây bệnhècủa con đã{đỡ hơn nhiều,ìtiền cũng khaẳkhá, tiền baịcho con đềuọđể ở trong¹thẻ không đụngἲđến, hôm nàoấtrả lại choẵba. Con cònụcó chuyện, cúpἷmáy trước nhé.”í
Ông Vân dựngìrâu trợn mắtìnhìn điện thoạiặim lìm trongètay, cuối cùngẻhóa thành mộtìtiếng thở dài.
Sauịkhi mẹ VânấThiển ra đi,ửVân Thiển mộtfmình chạy đếnựthành phố khácịsinh sống, ítīkhi trở về,ẵthỉnh thoảng sẽĮgửi tin báoļbình an. Ôngãbiết Vân Thiểnưrời khỏi Thủ)đô không ở²nhà là vì‹bệnh của mình.úCô không muốnụông ngoại trừưcông việc cònữphải vất vảịlo lắng bệnhịcủa mình.
Ông Vânỉkhông suy nghĩἳnữa. Vụ ánἷlần này thànhἵlập tổ đặcơbiệt, bọn họĩphải bắt tênỉtội phạm gâyíán ngang ngượcờphách lối vềİxét xử!
Vân Thiểnİnằm sát mép°giường. Trực giácĩcủa cô khiến¸cô khá tinớvào giải thíchĩcủa Lý Duy.jNhưng không thấyἷtận mắt, cô²sẽ không chụpẹmũ tội phạmừgiết người lênựđầu Đặng LanĩLan.
Cô trở mình,Ĩquên mất mìnhịđang ở mépảgiường, thế là)lăn xuống túiἴngủ dưới đất.
VânịThiển mở raẹmột chân trờiỉmới.
Không ngờ túiĨngủ này làậtúi ngủ hằngἶnhiệt!
Một mình ởẽnhà, vì đểũtiết kiệm tiềnệđiện nên nếuỡtrời không quáἰnóng thì côḻsẽ không mởắđiều hòa. Trongĩphòng hơi nóngïbức, mà nhiệt{độ trong túiểngủ lại vừaếđẹp, bên trongĪcòn có mùiổthơm thoang thoảngủgiống mùi cây}oải hương, cóýthể giúp ngủìngon. Mọi tạpãniệm trong đầu°bị quét sạch.
Cònệthoải mái hơnἵcả giường.
Vân Thiểnụquyết định sau:này ngủ trongừtúi ngủ. Côóngưng mắt nhìnáđèn huỳnh quangítrên đầu, nằmìxuống rồi chẳngịmuốn đứng dậyĮtắt đèn, làmẽsao đây? Mỗiìlần như vậy,ìVân Thiển ướcἴgì mình cóἷmột bạn cùngĨphòng siêng năngļhoặc một ngườiìbạn trai.
Công suấtữđèn huỳnh quang]trên trần nhàờkhông thấp, nếuĨnhư cứ đểớvậy sẽ ngủ}không ngon.
Nhất địnhồphải tắt mớièđược.
Một bàn tayìnhẹ nhàng ấnểcông tắc. Ngayồlúc đèn tắt,ăcậu bé lim[dim trên giườngỹtrong phòng độtânhiên giật mìnhâtỉnh giấc. Cậu]dụi mắt nhìnẵngười đứng ở]cửa: “Mẹ, saoủmẹ về màệkhông báo trướcímột tiếng? Mẹồăn chưa?”
ĐặngìLan Lan cầmivali hành lý‹nhỏ trên tay,àcười đáp: “Mẹíăn rồi, chỉẩtại mẹ ồnìào quá, đánhíthức con.”
Cậuãbé càu nhàu:õ“Mỗi lần mẹɨđi đều giốngínhư mèo vậy,}chỉ toàn dọaĩngười ta, làmẽsao đánh thứcấcon chứ.” Bụngỹcậu phát raἱâm thanh rột[rột.
Đặng Lan Lanỗđặt vali xuống:ỉ“Chu Huân, ănjmì không?”
ChuıHuân gật đầu:ẩ“Dạ, mẹ thêmểmột quả trứngờgà nhé!”
ĐặngЇLan Lan nhìn:nụ cười trênĭmặt Chu Huân,ἰquan sát nếpọnhăn nhỏ nơiĨkhóe mắt vàIđộ cong trênîmôi, chậm rãiệnở nụ cườiľtương tự: “Làmḽtrợ thủ choľmẹ nhé?”
Nồiỉnước trong phòngốbếp bắt đầuỉsôi ùng ục,õdàn âm thanh{trong phòng bếpỉbật nhạc cổẽđiển thư giãn.
Đặng Lan Lan cầm chén đũa sắp xếp lại thành kiểu mình muốn. Chu Huân lên tiếng: “Mẹ, hôm nay bạn cùng lớp tụi con đang bàn tán hot search kẻ trừng trị tội phạm, một người chuyên giết tội phạm gian ác. Chúng con đều nói người đó là sứ giả chính nghĩa, siêu ngầu!”
Là người chơi Chúa cứu thế, bọn họ theo bản năng nghĩ đến cùng một điểm.
Ông lão cho thuê nhà là người địa phương, ông khuyên Vân Thiển đổi chỗ ở. Đồng thời xuất phát từ suy nghĩ “Lỡ như nơi này xảy ra án mạng thì về sau chẳng thể cho thuê nữa”, ông lão trả lại tiền thuê phòng và tiền đặt cọc cho Vân Thiển, dù sao phòng này tạm thời không thể ở được nữa rồi.
Cổ họng cậu tắc nghẹn, bị dọa nói không nên lời.
“Tội phạm giết người mà cũng ngầu sao?” Đặng Lan Lan nhìn sợi mì quay cuồng bên dưới tựa như ngón tay người, cô ta rắc một chút muối, máy móc khuấy sợi mì.
“Con nói có lý.” Đặng Lan Lan đặt trứng lên mì, rưới nước dùng lên, rắc một ít hành lá, dầu mè và xì dầu: “Kẻ đó giết người chỉ bởi vì…lúc giết người có thể mang đến khoái cảm.”
Chu Huân: “Nếu tội phạm giết người bình thường đương nhiên là đáng ghét, nhưng người này chỉ giết kẻ có tội chưa được xét xử. Chắc chắn đó là một người muốn trừng trị cái ác, đề cao cái thiện, giống như những tên trộm nghĩa hiệp cướp của người giàu, chia cho người nghèo thời xưa vậy.”
Chu Huân sửng sốt, mẹ cậu và cậu đang nói cùng một chủ đề sao?
Chu Huân: “Trên đời làm gì có ai giết người lung tung, cho dù là biến thái cũng có lý do giết người. Giống như sứ giả chính nghĩa lần này, người đó giết người chắc chắn là vì không ưa đám khốn kiếp thoát được sự trừng phạt của pháp luật.”
Cậu đón lấy bát: “Nóng quá!” Bát suýt rơi xuống nhưng Đặng Lan Lan đã tiếp được vững vàng, Chu Huân nhìn mẹ sùng bái: “Đúng mà mẹ con, quá dữ!”
“Có thể kẻ đó chỉ đơn giản muốn giết người, những người đó vừa hợp ý mình, không có bất cứ lý do gì cả, chỉ là muốn giết người mà thôi.” Đặng Lan Lan vớt mì sợi ra, vừa đủ hai chén, lại ném hai trứng gà vào trong nước sôi.
Đặng Lan Lan cầm máy tính bảng trên bàn kiểm tra tin tức ba tháng gần đây.
Túi ngủ kín mít màu đen mở từ bên trong ra, Vân Thiển mơ mơ màng màng đeo kính lên, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Chu Huân: “Trên đời làm gì có ai giết người lung tung, cho dù là biến thái cũng có lý do giết người. Giống như sứ giả chính nghĩa lần này, người đó giết người chắc chắn là vì không ưa đám khốn kiếp thoát được sự trừng phạt của pháp luật.”
Đặng Lan Lan cầm dao bước vào phòng tắm, nhìn thấy Chu Huân bị một con gián ép đứng trên nắp bồn cầu, run lẩy bẩy cả người.
“Con nói có lý.” Đặng Lan Lan đặt trứng lên mì, rưới nước dùng lên, rắc một ít hành lá, dầu mè và xì dầu: “Kẻ đó giết người chỉ bởi vì…lúc giết người có thể mang đến khoái cảm.”
Khoan đã… Một con Husky siêu to khổng lồ chạy vào nhà cô hả? Sao thứ gì cũng bị cắn một miếng vậy?!
Nếu Vân Thiển có thể mang người từ thế giới tận thế đến, thậm chí là nhân tố tận thế vẫn giữ nguyên năng lực đến thế giới hiện thực, có khi nào cũng có những người chơi khác mang quái vật ở thế giới tận thế trở về thế giới hiện thực không?
Chu Huân sửng sốt, mẹ cậu và cậu đang nói cùng một chủ đề sao?
Trên túi ngủ có rất nhiều dấu răng, cô nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại, trông mà rùng mình.
Đặng Lan Lan mỉm cười bưng hai chén mì đi về phía phòng khách, Chu Huân đi theo sau: “Để con bưng.”
Chu Huân: “Nếu tội phạm giết người bình thường đương nhiên là đáng ghét, nhưng người này chỉ giết kẻ có tội chưa được xét xử. Chắc chắn đó là một người muốn trừng trị cái ác, đề cao cái thiện, giống như những tên trộm nghĩa hiệp cướp của người giàu, chia cho người nghèo thời xưa vậy.”
Chu Huân bị dọa ngất xỉu.
“Cẩn thận!” Chu Huân nhảy xuống nắp bồn cầu, định chạy tới giúp đỡ Đặng Lan Lan.
Cậu đón lấy bát: “Nóng quá!” Bát suýt rơi xuống nhưng Đặng Lan Lan đã tiếp được vững vàng, Chu Huân nhìn mẹ sùng bái: “Đúng mà mẹ con, quá dữ!”
Lúc ăn mì, Đặng Lan Lan vẫn luôn im lặng, còn Chu Huân thì tíu ta tíu tít.
Chu Huân đang định cảm ơn, bỗng ngẩng đầu lộ ra nét mặt hoảng sợ cùng cực. Một người kỳ dị đứng sau lưng Đặng Lan Lan, làn da màu than chì có dấu hiệu bong tróc, hai mắt đỏ tươi, mắt mũi miệng trông giống vượn người hơn con người.
“Mẹ, tin tức quái thú trong biển mà lúc trước con từng kể với mẹ đấy, nhớ không? Mấy ngày trước lại có người nhìn thấy, hình như là một sinh vật dưới biển sâu mới được phát hiện, nhìn xấu lắm. Mẹ cũng biết mấy sinh vật dưới biển sâu đều trông rất kỳ dị rồi đấy.”
Chu Huân chạy ra cũng bị máu bắn lên người. Cậu rụng rời té xuống đất, nhìn người mẹ bình thường dịu dàng hiền từ băm vằm từng nhát lên đầu quái vật không biết tên.
“Có người lúc đi máy bay nhìn thấy ai đó bay cùng với máy bay, ông ta nghĩ vé mình mua không phải vé máy bay mà là vé máy cày, cho nên tìm tiếp viên khiếu nại tại sao máy bay lại bay chậm như vậy. Tiếp viên cũng nhìn thấy, người trên máy bay đều hoảng hồn.”
Cánh tay quái vật dưới đất đột nhiên bay lên tấn công Đặng Lan Lan, cô ta giẫm một phát nghiền nát nó bằng sức mạnh khó tin.
Cô ta giẫm một cước giết chết con gián, dịu dàng nói: “Không sao rồi.”
“Còn nữa, còn nữa, là chuyện ở thành phố chúng ta. Vài người đang ngủ ngon giấc ở nhà buổi tối, hôm sau đã biến thành xác khô. Mẹ đi du lịch, ba lại đi công tác, để một mình con trong nhà, buổi tối đi ngủ con cũng không dám tắt đèn.”
Trong khoảng từ tháng ba đến tháng chín, hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở thế giới hiện thực ngày càng nhiều, đã sắp bằng với hai mươi năm trước cộng lại.
Đặng Lan Lan thấp giọng nhắc: “Mì nở rồi.”
Vân Thiển bị tổn thất nghiêm trọng lập tức báo cảnh sát, đáng tiếc cảnh sát cũng không tìm ra nguyên nhân. Cảnh sát địa phương nói mấy ngày trước, thành phố lân cận cũng xảy ra vụ án tương tự, có điều số Vân Thiển may mắn, đầu của nạn nhân trong vụ án kia bị cắn đứt một nửa.
Chu Huân lập tức cúi đầu vội vã ăn mì.
Lúc ăn mì, Đặng Lan Lan vẫn luôn im lặng, còn Chu Huân thì tíu ta tíu tít.
Đặng Lan Lan cầm máy tính bảng trên bàn kiểm tra tin tức ba tháng gần đây.
“Có người lúc đi máy bay nhìn thấy ai đó bay cùng với máy bay, ông ta nghĩ vé mình mua không phải vé máy bay mà là vé máy cày, cho nên tìm tiếp viên khiếu nại tại sao máy bay lại bay chậm như vậy. Tiếp viên cũng nhìn thấy, người trên máy bay đều hoảng hồn.”
Trong khoảng từ tháng ba đến tháng chín, hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở thế giới hiện thực ngày càng nhiều, đã sắp bằng với hai mươi năm trước cộng lại.
Vân Thiển: “…”
Vân Thiển ôm túi ngủ và điện thoại duy nhất còn nguyên vẹn rơi vào mờ mịt, sau này cô phải ở đâu đây?
Có liên quan đến Chúa cứu thế sao?
Đặng Lan Lan rửa bát đũa, Chu Huân đi tắm. Chợt cô ta nghe thấy tiếng hét của Chu Huân.
“Có thể kẻ đó chỉ đơn giản muốn giết người, những người đó vừa hợp ý mình, không có bất cứ lý do gì cả, chỉ là muốn giết người mà thôi.” Đặng Lan Lan vớt mì sợi ra, vừa đủ hai chén, lại ném hai trứng gà vào trong nước sôi.
“Mẹ! Cứu con!”
Chuyện này phải điều tra, nhưng 80% kết quả điều tra không giải quyết được. Chuyện phòng của Vân Thiển khiến những khách thuê phòng khác sợ hãi, chủ nhà đã lâu không gặp chỉ xuất hiện lúc thu tiền chạy đến đây.
“Còn nữa, còn nữa, là chuyện ở thành phố chúng ta. Vài người đang ngủ ngon giấc ở nhà buổi tối, hôm sau đã biến thành xác khô. Mẹ đi du lịch, ba lại đi công tác, để một mình con trong nhà, buổi tối đi ngủ con cũng không dám tắt đèn.”
Đặng Lan Lan cầm dao bước vào phòng tắm, nhìn thấy Chu Huân bị một con gián ép đứng trên nắp bồn cầu, run lẩy bẩy cả người.
Không lâu sau, nhà Đặng Lan Lan xuất hiện rất nhiều người, bọn họ thành thạo xử lý thi thể quái vật, trả lại bộ dạng ban đầu cho căn nhà Đặng Lan Lan. Đương nhiên, Đặng Lan Lan phải trả tiền, nếu người gia nhập Bang hội người chơi thì không cần, nhưng tiếc là cô ta không muốn gia nhập.
Cô ta giẫm một cước giết chết con gián, dịu dàng nói: “Không sao rồi.”
Đặng Lan Lan cầm chén đũa sắp xếp lại thành kiểu mình muốn. Chu Huân lên tiếng: “Mẹ, hôm nay bạn cùng lớp tụi con đang bàn tán hot search kẻ trừng trị tội phạm, một người chuyên giết tội phạm gian ác. Chúng con đều nói người đó là sứ giả chính nghĩa, siêu ngầu!”
“Mẹ, tin tức quái thú trong biển mà lúc trước con từng kể với mẹ đấy, nhớ không? Mấy ngày trước lại có người nhìn thấy, hình như là một sinh vật dưới biển sâu mới được phát hiện, nhìn xấu lắm. Mẹ cũng biết mấy sinh vật dưới biển sâu đều trông rất kỳ dị rồi đấy.”
Chu Huân đang định cảm ơn, bỗng ngẩng đầu lộ ra nét mặt hoảng sợ cùng cực. Một người kỳ dị đứng sau lưng Đặng Lan Lan, làn da màu than chì có dấu hiệu bong tróc, hai mắt đỏ tươi, mắt mũi miệng trông giống vượn người hơn con người.
Đặng Lan Lan rửa bát đũa, Chu Huân đi tắm. Chợt cô ta nghe thấy tiếng hét của Chu Huân.
Miệng nó lộ ra răng nanh sắc nhọn, chuẩn bị cắn Đặng Lan Lan.
“Cẩn thận!” Chu Huân nhảy xuống nắp bồn cầu, định chạy tới giúp đỡ Đặng Lan Lan.
Dù trông thế nào thì mức độ phá hoại trong nhà Vân Thiển cũng chẳng giống chuyện con người có thể làm được, nếu một vài quái vật ở thế giới tận thế thì chẳng có gì kỳ lạ…
Có liên quan đến Chúa cứu thế sao?
Đặng Lan Lan còn phản ứng nhanh hơn cậu, con dao ngăn cản răng nanh đối phướng, giơ chân đá quái vật văng ra khỏi phòng tắm, đồng thời rút dao lại, không hề do dự mà đâm xuống đầu kẻ kia.
Chu Huân chạy ra cũng bị máu bắn lên người. Cậu rụng rời té xuống đất, nhìn người mẹ bình thường dịu dàng hiền từ băm vằm từng nhát lên đầu quái vật không biết tên.
Cổ họng cậu tắc nghẹn, bị dọa nói không nên lời.
Đặng Lan Lan lau máu trên mặt, gọi điện thoại cho Bang hội người chơi: “Các người không phát hiện thế giới chúng ta có thêm rất nhiều quái vật sao? Chỉ tấn công người chơi thì không cần quan tâm ngay à? Giải quyết, tôi thấy các người vốn không có cách giải quyết. Nhà tôi vừa xuất hiện một con quái vật suýt giết chết tôi rồi, đương nhiên tôi không chết, nếu chết thì ai đang gọi điện cho các người, mau điều người tới đi… Người chứng kiến?”
“Mẹ! Cứu con!”
Cô nhìn Chu Huân: “Chỉ có mình tôi nhìn thấy, con tôi đang ngủ trong phòng.”
Cánh tay quái vật dưới đất đột nhiên bay lên tấn công Đặng Lan Lan, cô ta giẫm một phát nghiền nát nó bằng sức mạnh khó tin.
Chu Huân bị dọa ngất xỉu.
Không lâu sau, nhà Đặng Lan Lan xuất hiện rất nhiều người, bọn họ thành thạo xử lý thi thể quái vật, trả lại bộ dạng ban đầu cho căn nhà Đặng Lan Lan. Đương nhiên, Đặng Lan Lan phải trả tiền, nếu người gia nhập Bang hội người chơi thì không cần, nhưng tiếc là cô ta không muốn gia nhập.
Trời chóng sáng.
Túi ngủ kín mít màu đen mở từ bên trong ra, Vân Thiển mơ mơ màng màng đeo kính lên, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Khoan đã… Một con Husky siêu to khổng lồ chạy vào nhà cô hả? Sao thứ gì cũng bị cắn một miếng vậy?!
“Tội phạm giết người mà cũng ngầu sao?” Đặng Lan Lan nhìn sợi mì quay cuồng bên dưới tựa như ngón tay người, cô ta rắc một chút muối, máy móc khuấy sợi mì.
Trên túi ngủ có rất nhiều dấu răng, cô nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại, trông mà rùng mình.
Đặng Lan Lan còn phản ứng nhanh hơn cậu, con dao ngăn cản răng nanh đối phướng, giơ chân đá quái vật văng ra khỏi phòng tắm, đồng thời rút dao lại, không hề do dự mà đâm xuống đầu kẻ kia.
Vân Thiển bị tổn thất nghiêm trọng lập tức báo cảnh sát, đáng tiếc cảnh sát cũng không tìm ra nguyên nhân. Cảnh sát địa phương nói mấy ngày trước, thành phố lân cận cũng xảy ra vụ án tương tự, có điều số Vân Thiển may mắn, đầu của nạn nhân trong vụ án kia bị cắn đứt một nửa.
Cảnh sát nói sống động như thật, dọa Vân Thiển không ít.
Vân Thiển: “…”
Đặng Lan Lan mỉm cười bưng hai chén mì đi về phía phòng khách, Chu Huân đi theo sau: “Để con bưng.”
Cô nhìn về phía Lý Duy, lại thấy Lý Duy cũng trố mắt y hệt, hiển nhiên mới nghe thấy lần đầu.
Là người chơi Chúa cứu thế, bọn họ theo bản năng nghĩ đến cùng một điểm.
Cô nhìn về phía Lý Duy, lại thấy Lý Duy cũng trố mắt y hệt, hiển nhiên mới nghe thấy lần đầu.
Nếu Vân Thiển có thể mang người từ thế giới tận thế đến, thậm chí là nhân tố tận thế vẫn giữ nguyên năng lực đến thế giới hiện thực, có khi nào cũng có những người chơi khác mang quái vật ở thế giới tận thế trở về thế giới hiện thực không?
Dù trông thế nào thì mức độ phá hoại trong nhà Vân Thiển cũng chẳng giống chuyện con người có thể làm được, nếu một vài quái vật ở thế giới tận thế thì chẳng có gì kỳ lạ…
Chuyện này phải điều tra, nhưng 80% kết quả điều tra không giải quyết được. Chuyện phòng của Vân Thiển khiến những khách thuê phòng khác sợ hãi, chủ nhà đã lâu không gặp chỉ xuất hiện lúc thu tiền chạy đến đây.
Ông lão cho thuê nhà là người địa phương, ông khuyên Vân Thiển đổi chỗ ở. Đồng thời xuất phát từ suy nghĩ “Lỡ như nơi này xảy ra án mạng thì về sau chẳng thể cho thuê nữa”, ông lão trả lại tiền thuê phòng và tiền đặt cọc cho Vân Thiển, dù sao phòng này tạm thời không thể ở được nữa rồi.
Vân Thiển ôm túi ngủ và điện thoại duy nhất còn nguyên vẹn rơi vào mờ mịt, sau này cô phải ở đâu đây?
Càng ngày càng hấp dẫn và có nhiều vđ cần giải quyết. À em vote cho chị Thiển ở chung với bé Chỉ và anh Du nha….ahihi
Nếu như sinh vật trong thế giới tận thế mà ra được thế giới thật vậy chắc là không bao lâu nữa nó cũng sẽ trở thành một tiểu thế giới đợi người chơi giải cứu mất???.
Y hệt nhưng những gì Giới đoán, thế giới này sẽ sớm trở thành thế giới tận thế thôi vì việc đi xuyên thời không đến thế giới khác đã trái quy luật rồi
Đúng rồi xã hội có luật pháp thì để luật pháp xử lý chứ chẳng thể đồng tình với kẻ giết người nổi.
Tận thế sắp tới thế giới thực rồi sao. Sao nhớ anh Giới nói còn mấy năm lận mà.
Túi ngủ của thần vậy mà cứu chị một mạng, này mà vô dụng gì.
Ngài Giới dự đoán trúng phóc, túi ngủ này có khi nào cũng của Giới không nhỉ ???