Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 24

Chương 24

Cho dù ta thích chàng

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Tịch Phong Hà biết ca ca Lý Trình Tiên của nàng ta. Lý Trình Tiên nổi tiếng thông minh nhanh nhạy, ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, mười lăm tuổi đỗ Trạng Nguyên. Tiên Đế rất yêu thích hắn ta. Chẳng qua hắn ta nổi tiếng ngông nghênh, không coi ai ra gì, không chỉ từ chối lời mời vào triều làm quan của Tiên Đế, còn nói thẳng quan trường bẩn thỉu, lòng người hiểm ác. Hắn ta không muốn thông đồng làm bậy với đám hào môn thế gia, nguyện kết giao với danh sĩ bình thường, gửi gắm tình cảm chốn sơn thủy hữu tình.

Hắn ta sỉ vả triều đình, ngay cả Tịch Phong Hà cũng không nhịn được mắng hắn ta không coi ai ra gì, càng đừng nói trọng thần dốc hết tâm huyết vì nước vì dân. Có mấy vị lão thần tức tới mức hộc máu, nếu không phải Tiên Đế nhân hậu, cha hắn ta lại giữ địa vị vững chắc trong triều, chưa biết chừng hắn ta đã bị ám sát.

Vi tính tình đó, hnta đc tikhông ít ngưi.Nhưng hn talà nhi tduy nht caLý Sùng, LýSùng nào dámđ hn taíchu du sơn¹thy hu tình,Ĭtìm mi cáchgi hn tali trong nhà.ùLý Trình Tiênphn kháng khôngìthành công, đànhícùng bng huthân thiết ³trong vin ngâmthơ v tranh,đàm đo chuyníphong hoa tuyếtnguyt.

Tch Phong Hàtng ti Lýìph làm khách,ývô tình lưtqua bit vinca hn ta.Dưi tàng cây,bên cnh bàn,my gã namĩt hoc rungĩđùi đc ýngâm thơ, hocĩsi tình đ]bút v tranh,ácòn có myngưi không biếtɪđang bàn lunĺcái gì, nóiĬti mc mtôđ tai hng,suýt chút na²gây g. Xungquanh n ào,ìLý Trình Tiênli bình tĩnhïngi gn đó,si mê đckinh thư.

Tch PhongHà b tìnhýhung trưc mtīda s, li{nhanh như th.óT đó thưsinh tr thànhèbóng ma caănàng, nghĩ tivic my gãthư sinh đuIđiên điên khùngkhùng như LýíTrình Tiên, miln có ngưiêti ngh thân,phàm là quanÏvăn, nàng khôngnhìn đã trctiếp t chi.

TchìAn Hành ưmɩg Tch Ngôn[Vân cho LýļTrình Tiên. LýīTrình Tiên ctuyt, khiến TchfAn Hành vàìLý Sùng xuh. Lý TrìnhũTiên b chahn ta phtmt trn nhĪđi, t đótr đi ngoanũngoãn hơn nhiu,không còn xuthin trong kinhíđô.

Đy là lnãduy nht TchPhong Hà khôngcưi nho TchôNgôn Vân, ngưcïli còn cm¹thy may mnhn ta khôngđng ý. Vitính cách đó,Tch Ngôn Vânìg đi cũngchu kh. L¹ngày thành thânõLý Trình Tiêndn bng huca hn tati phòng tânhôn, có khiTch Ngôn Vânìs lp tc,tr mt.

Lý ThưngTông là muiómui hn ta.T nh mưaıdm thm đt,l nàng ta²cũng ging vyùthì sao?

Nhìn thyĩLý Thưng Tông,ĺTch Phong Hàmi phát hinínàng lo lng³nhiu.

Lý Thưng Tôngêmc cung trangémàu hng cánh,sen thêu muônưhoa, dáng ngưinh xinh, nhìnÏthế nào cũngıthy đáng yêu.éNàng ta ănnói t tn,n n cưie l, nóiáxong còn đơmt, ging htmui mui nhàbên, d dàngïkích thích bnÏnăng bo vétrong lòng ngưi°khác. Tch PhongjHà đã đánhgiá vy ri,Íkhông biết đáménam t cònnhư thế nào.

“HoàngĬHu nương nương,ph thân nôít và ThaTưng đi nhânîlà bng huthân thiết. Giaph đã dnphi cùng tĬt tn tâmıphng dưng Hoàng}Thưng.”

Đáng yêuíthì đáng yêu,{Tch Phong Hàĺli không thíchnàng ta, khôngÏchút n nang,íPhng dưng HoàngìThưng là vicɪcá nhân, nào[có chuyn cùngnhau s chia?Chng l muiìmui có sthích này sao?”

Lý Thưng Tôngâhiu hàm ýca nàng, khuônmt đã hngnay càng thêmđ, lp bp:ù“Nô t… nôètkhông cóý đó

TchPhong Hà thyɩnàng ta hoangímang không biếtlàm sao, hơiļcht d, Đngìlo, bn cungìch đùa mtjchút thôi. Muimui tưng thtásao?”

Lý ThưngơTông ng vcĩnhìn nàng, thyįnàng mm cưi,th phào nhnhõm.

“Hôm nay muiɩmui ti đây°ch đ nóiìmy li này?”

“Nô t miđến, theo quytc phi thnhan t t.”

Đúng là đaĩnh ngoan ngoãn,Tch Phong Hàócàng thêm khóchu. Nàng ungđhp trà, thnfnhiên đáp: “Vyísao? Bn cungcòn tưng muiómui ti hcũhi bn cung.”

Lý Thưng Tôngįkhó hiu: “Tt có ýìgì ?”

Theo{quy tc đêm:nay mui muiĩphi th tm,ìbn cung còntưng mui muiti đây xinkinh nghim.”

LýéThưng Tông khôngbiết phi làmưsao. Đã smũnghe nói TchóPhong Hà làïđi th khó,chơi, nhưng đánhĨchết nàng taĬcũng không ngìnàng nói thngĪthng như vy.Nàng ta đìmt, p úngýna ngày khôngrn ra đưccâu nào, đànhİkéo th n[ca mình hànhl, ly đicái c, chtıvt ri đi.

Chnàng ta đixa, Chu Khinhõđng bên nhnkhông đưc nói:“Hoàng Hu nươngơnương, va riăngưi nói gìvy? Nô tnghe mà đhết c mt,ìđng nói NhimíTip Dư, vanhìn đã biết]là ngưi dếxu h.”

“Taòkhông thích nàngăta. Vn dĩcũng đâu munơnói, nhưng liti bên mingɩli không kìm:đưc.”

Chu Khinhthy Tch PhongHà nng lòng,đang đnh khuyênnh nàng đix tt viđNhim Tip Dư,,cui cùng imólng không nóicâu nào.

Tch PhongıHà xoa vinếchiếc cc gchÎmen s, nhìmy li va[ri, đúng làɩquá thng thn.ÏNàng nhíu mày,l nàng tamách li CChung Vit, CChung Vit tưng}nàng mun làmgì đó vihn, không biếtĨhn có ghét]nàng không.

Nghĩ CiChung Vit vàLý Thưng Tôngcá nưc thânÏmt, Tch PhongHà ghê tm,êlng ngc khóchu, d dàyftrào ngưc. CЇhng sc lênơth gì đóngai ngái, tmímt ti đen.

ChuâKhinh… Ta mtquá.”

Dt linàng cúi đunôn. Nhưng myngày nay bba, đâu nônîđưc cái gì.àChu Khinh viv vai nàng,Tch Phong HàĪcm nhn đîm ca nàngúta, lp tcng vào lòngíChu Khinh.

“Ngưi đâu!ĨHoàng Hu nươngĺnương ngt xu,êmau truyn TháiÎY!”

n munchết. Ta mtĩthôi, ng chút²là đưc. Cònchưa kp nóiìthành li, TchéPhong Hà đã°mt ý thc,bên tai vangvng tiếng gàothm thiết caúChu Khinh.

. . .

“Ta bảo ta sẽ không cản trở chàng.” Tịch Phong Hà che giấu.

Lúc Tịch Phong Hà tỉnh lại trời đã tối om. Nàng vươn tay không thấy gì, suýt chút nữa còn tưởng mình mù, nửa ngày trời mới nhận ra trong điện không đốt đèn.

Cố Chung Việt như bị sét đánh. Hắn biết phụ hoàng nhìn trúng thế lực Tịch gia, kéo Tịch Phong Hà và Tịch gia về dưới trướng, lại không biết còn nguyên nhân khác.

“Chu Khinh, sao không thắp nến?” Tịch Phong Hà ngồi dậy, mở miệng mới nhận ra giọng nói khàn đặc.

“Chu Khinh, sao không thắp nến?” Tịch Phong Hà ngồi dậy, mở miệng mới nhận ra giọng nói khàn đặc.

Minh Trâm Lâu.

Không ai trả lời, Tịch Phong Hà lại gọi mấy câu. Đột nhiên một bàn tay nắm tay nàng, hơi ấm quen thuộc khiến trái tim nàng đập thình thịch.

“Thế lực Tịch gia được như ngày hôm nay đều do Tiên Đế giúp đỡ. Phụ thân ta trung thành, chàng không cần hoài nghi. Hai ca ca một lòng vì nước, không hề có tâm tư khác.”

“Sao không chịu ăn cơm?” Xung quanh tối om, Tịch Phong Hà không thấy rõ nét mặt Cố Chung Việt. Giọng hắn khàn khàn, cảm giác hắn ngồi bên cạnh nàng.

Bị Cố Chung Việt ép ăn, Tịch Phong Hà cảm giác dạ dày không còn khó chịu như trước. Nàng đang định hỏi lại, Cố Chung Việt đã đè nàng xuống, giém chăn, “Ngủ!”

“Sao không chịu ăn cơm?” Xung quanh tối om, Tịch Phong Hà không thấy rõ nét mặt Cố Chung Việt. Giọng hắn khàn khàn, cảm giác hắn ngồi bên cạnh nàng.

“Không có tâm trạng. Sao chàng lại ở đây, hôm nay chàng không ở bên Nhiễm Tiệp Dư à?” Tịch Phong Hà muốn rút tay về, ai dè thất bại, còn bị đối phương nắm chặt hơn.

Cố Chung Việt im lặng nửa ngày, đáp: “Biết.”

“Hà Nhi, chúng ta tạm thời gác chuyện Nhiễm Tiệp Dư sang một bên được không? Ta đang làm chuyện này, chờ ta hoàn thành xong, chúng ta cùng nhau thảo luận nhé?” Cố Chung Việt thiếu điều quỳ xuống cầu xin.

“Ta biết.”

“Cố Chung Việt, chàng có biết vì sao Tiên Đế tứ hôn chúng ta không?” Tịch Phong Hà nhìn thẳng mắt Cố Chung Việt. Cho dù xung quanh tối thui, nhưng ánh mắt đó vẫn phát sáng, tựa như lữ khách lưu lạc biển trời mênh mang tìm thấy sao hôm đời mình.

“Bởi vì người muốn sau khi trở thành Hoàng Hậu, ta vận dụng thế lực Tịch gia bảo vệ chàng và người chàng yêu.”

Cố Chung Việt im lặng nửa ngày, đáp: “Biết.”

Thừa dịp hắn chết sững, Tịch Phong Hà rụt tay lại.

“Thế lực Tịch gia được như ngày hôm nay đều do Tiên Đế giúp đỡ. Phụ thân ta trung thành, chàng không cần hoài nghi. Hai ca ca một lòng vì nước, không hề có tâm tư khác.”

“Không, không phải câu này.” Cố Chung Việt nắm chặt tay nàng.

“Hôm nay cháo bí đỏ ngọt thật.”

“Ta biết.”

“Không có tâm trạng. Sao chàng lại ở đây, hôm nay chàng không ở bên Nhiễm Tiệp Dư à?” Tịch Phong Hà muốn rút tay về, ai dè thất bại, còn bị đối phương nắm chặt hơn.

“Vậy chàng có biết vì sao Tiên Đế chọn ta không?” Tịch Phong Hà nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, thầm nhủ thật may mắn vì Cố Chung Việt không thấy mặt nàng.

. . .

“Bởi vì người muốn sau khi trở thành Hoàng Hậu, ta vận dụng thế lực Tịch gia bảo vệ chàng và người chàng yêu.”

. . .

Cố Chung Việt còn đang ngẫm nghĩ lời nói của Tịch Phong Hà, đột nhiên nghe thấy mấy chữ “Ta thích chàng”, hắn bật dậy, nở nụ cười rạng rỡ.

Cố Chung Việt như bị sét đánh. Hắn biết phụ hoàng nhìn trúng thế lực Tịch gia, kéo Tịch Phong Hà và Tịch gia về dưới trướng, lại không biết còn nguyên nhân khác.

“Vậy chàng có biết vì sao Tiên Đế chọn ta không?” Tịch Phong Hà nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, thầm nhủ thật may mắn vì Cố Chung Việt không thấy mặt nàng.

Vốn tưởng tối nay mất ngủ, ai dè Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Nghe tiếng thở đều đều của nàng, Cố Chung Việt dịu dàng cúi đầu hôn.

Thừa dịp hắn chết sững, Tịch Phong Hà rụt tay lại.

Vì trở thành phi tử của chàng, ngay cả nghi thức cưới hỏi đàng hoàng ta cũng không cần, chàng lại nỡ lòng nào đối xử như thế với ta? Không, Cố Chung Việt, ta sẽ khiến chàng yêu ta.

“Vậy nên ta không quấy nhiễu chàng, ta sẽ để chàng tự do. Cho dù ta thích chàng, ta cũng sẽ không chen vào giữa chàng và người chàng yêu.” Tịch Phong Hà nhắm mắt, nói hết tâm tư sâu kín trong lòng. Mọi chuyện đã thành ra như vậy, chi bằng nói thẳng hết tất cả. Cố Chung Việt ghét nàng, đau dài không bằng đau ngắn.

Cố Chung Việt còn đang ngẫm nghĩ lời nói của Tịch Phong Hà, đột nhiên nghe thấy mấy chữ “Ta thích chàng”, hắn bật dậy, nở nụ cười rạng rỡ.

“Hà Nhi vừa nói gì cơ?”

“Ta bảo ta sẽ không cản trở chàng.” Tịch Phong Hà che giấu.

Vuốt ve cây quạt giấy, Lý Thượng Tông nở nụ cười man rợ. Nàng ta đặt cây quạt cạnh gối, dịu dàng nói hai chữ “Ngủ ngon”, mang theo hy vọng chìm vào giấc ngủ say.

“Không, không phải câu này.” Cố Chung Việt nắm chặt tay nàng.

“Hà Nhi, chờ ta. Chạng vạng ngày mai nhớ tới đình Tân Sơn, ta có thứ này muốn dành tặng nàng.”

“Quên đi, không thích thì thôi.” Trái tim Tịch Phong Hà nặng trĩu, quả nhiên là vậy…

“Cố Chung Việt, chàng có biết vì sao Tiên Đế tứ hôn chúng ta không?” Tịch Phong Hà nhìn thẳng mắt Cố Chung Việt. Cho dù xung quanh tối thui, nhưng ánh mắt đó vẫn phát sáng, tựa như lữ khách lưu lạc biển trời mênh mang tìm thấy sao hôm đời mình.

“Hà Nhi, chờ ta. Chạng vạng ngày mai nhớ tới đình Tân Sơn, ta có thứ này muốn dành tặng nàng.”

Lý Thượng Tông ngồi bên giường hồi lâu, cho tới khi nha hoàn báo lại ánh nến điện Quy Ngữ vừa bật lại tắt, bệ hạ không hề rời đi.

Tịch Phong Hà khó hiểu, muốn nói thẳng hết tất cả để sớm kết thúc, miễn cho tối nay nàng lại mất ngủ.

“Hà Nhi, chúng ta tạm thời gác chuyện Nhiễm Tiệp Dư sang một bên được không? Ta đang làm chuyện này, chờ ta hoàn thành xong, chúng ta cùng nhau thảo luận nhé?” Cố Chung Việt thiếu điều quỳ xuống cầu xin.

Cố Chung Việt lại chỉ đáp “Mai nói sau”, chạy ra ngoài gọi Chu Khinh, bảo nàng ta đốt nến và bưng chén cháo bí đỏ vào.

“Vậy nên ta không quấy nhiễu chàng, ta sẽ để chàng tự do. Cho dù ta thích chàng, ta cũng sẽ không chen vào giữa chàng và người chàng yêu.” Tịch Phong Hà nhắm mắt, nói hết tâm tư sâu kín trong lòng. Mọi chuyện đã thành ra như vậy, chi bằng nói thẳng hết tất cả. Cố Chung Việt ghét nàng, đau dài không bằng đau ngắn.

Tịch Phong Hà thầm nghĩ nàng vừa mới dậy, Cố Chung Việt lại không cho nàng cơ hội phản bác. Nàng đành ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm chặt hai mắt.

Bị Cố Chung Việt ép ăn, Tịch Phong Hà cảm giác dạ dày không còn khó chịu như trước. Nàng đang định hỏi lại, Cố Chung Việt đã đè nàng xuống, giém chăn, “Ngủ!”

Tịch Phong Hà thầm nghĩ nàng vừa mới dậy, Cố Chung Việt lại không cho nàng cơ hội phản bác. Nàng đành ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm chặt hai mắt.

Xõa mái tóc được búi tỉ mỉ xuống, khuôn mặt Lý Thượng Tông lạnh lẽo. Tóc dài che khuất nửa mặt nàng ta, đôi môi đỏ thắm càng khiến nàng ta trông như yêu ma quỷ quái.

Lúc Tịch Phong Hà tỉnh lại trời đã tối om. Nàng vươn tay không thấy gì, suýt chút nữa còn tưởng mình mù, nửa ngày trời mới nhận ra trong điện không đốt đèn.

Vốn tưởng tối nay mất ngủ, ai dè Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Nghe tiếng thở đều đều của nàng, Cố Chung Việt dịu dàng cúi đầu hôn.

“Quên đi, không thích thì thôi.” Trái tim Tịch Phong Hà nặng trĩu, quả nhiên là vậy…

“Hôm nay cháo bí đỏ ngọt thật.”

. . .

Cố Chung Việt lại chỉ đáp “Mai nói sau”, chạy ra ngoài gọi Chu Khinh, bảo nàng ta đốt nến và bưng chén cháo bí đỏ vào.

Minh Trâm Lâu.

Lý Thượng Tông ngồi bên giường hồi lâu, cho tới khi nha hoàn báo lại ánh nến điện Quy Ngữ vừa bật lại tắt, bệ hạ không hề rời đi.

Nàng ta nắm chặt chiếc quạt giấy trong tay, lẩm bẩm: “Chàng có biết ta cầu phụ thân bao lâu người mới đồng ý để ta làm phi tử của chàng không? Sao chàng nỡ đối xử với ta như vậy…”

Xõa mái tóc được búi tỉ mỉ xuống, khuôn mặt Lý Thượng Tông lạnh lẽo. Tóc dài che khuất nửa mặt nàng ta, đôi môi đỏ thắm càng khiến nàng ta trông như yêu ma quỷ quái.

Vì trở thành phi tử của chàng, ngay cả nghi thức cưới hỏi đàng hoàng ta cũng không cần, chàng lại nỡ lòng nào đối xử như thế với ta? Không, Cố Chung Việt, ta sẽ khiến chàng yêu ta.

Tịch Phong Hà khó hiểu, muốn nói thẳng hết tất cả để sớm kết thúc, miễn cho tối nay nàng lại mất ngủ.

Vuốt ve cây quạt giấy, Lý Thượng Tông nở nụ cười man rợ. Nàng ta đặt cây quạt cạnh gối, dịu dàng nói hai chữ “Ngủ ngon”, mang theo hy vọng chìm vào giấc ngủ say.

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Hòa cute
Hòa cute
3 Năm Cách đây

Nửa đầu truyện đang diễn ra êm đẹp, đừng nói mấy cái cao trào nằm ở nửa sau nha. Con tim mị không chịu đựng nổi đâu hụ hụ

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!