Chương 24
Cho dù ta thích chàng
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Tịch Phong Hà biết ca ca Lý Trình Tiên của nàng ta. Lý Trình Tiên nổi tiếng thông minh nhanh nhạy, ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, mười lăm tuổi đỗ Trạng Nguyên. Tiên Đế rất yêu thích hắn ta. Chẳng qua hắn ta nổi tiếng ngông nghênh, không coi ai ra gì, không chỉ từ chối lời mời vào triều làm quan của Tiên Đế, còn nói thẳng quan trường bẩn thỉu, lòng người hiểm ác. Hắn ta không muốn thông đồng làm bậy với đám hào môn thế gia, nguyện kết giao với danh sĩ bình thường, gửi gắm tình cảm chốn sơn thủy hữu tình.
Hắn ta sỉ vả triều đình, ngay cả Tịch Phong Hà cũng không nhịn được mắng hắn ta không coi ai ra gì, càng đừng nói trọng thần dốc hết tâm huyết vì nước vì dân. Có mấy vị lão thần tức tới mức hộc máu, nếu không phải Tiên Đế nhân hậu, cha hắn ta lại giữ địa vị vững chắc trong triều, chưa biết chừng hắn ta đã bị ám sát.
Với tính tình đó, hắn‹ta đắc tộiỵkhông ít người.ịNhưng hắn taἷlà nhi tửặduy nhất củaốLý Sùng, LýựSùng nào dámẻđể hắn taíchu du sơn¹thủy hữu tình,Ĭtìm mọi cáchẳgiữ hắn taồlại trong nhà.ùLý Trình Tiênặphản kháng khôngìthành công, đànhícùng bằng hữuỷthân thiết ở³trong viện ngâmἲthơ vẽ tranh,ẹđàm đạo chuyệníphong hoa tuyếtỉnguyệt.
Tịch Phong Hàỉtừng tới Lýìphủ làm khách,ývô tình lướtẫqua biệt việnỉcủa hắn ta.ịDưới tàng cây,ữbên cạnh bàn,ịmấy gã namĩtử hoặc rungĩđùi đắc ýỉngâm thơ, hoặcĩsi tình đề]bút vẽ tranh,ácòn có mấyẳngười không biếtɪđang bàn luậnĺcái gì, nóiĬtới mức mặtôđỏ tai hồng,ἷsuýt chút nữa²gây gổ. Xungạquanh ồn ào,ìLý Trình Tiênậlại bình tĩnhïngồi gần đó,ấsi mê đọcữkinh thư.
Tịch PhongặHà bị tìnhýhuống trước mắtīdọa sợ, lủi{nhanh như thỏ.óTừ đó thưỡsinh trở thànhèbóng ma củaănàng, nghĩ tớiἴviệc mấy gãặthư sinh đềuIđiên điên khùngữkhùng như LýíTrình Tiên, mỗiẻlần có ngườiêtới nghị thân,ạphàm là quanÏvăn, nàng không‹nhìn đã trựcởtiếp từ chối.
TịchìAn Hành ướmɩgả Tịch Ngôn[Vân cho LýļTrình Tiên. LýīTrình Tiên cựồtuyệt, khiến TịchfAn Hành vàìLý Sùng xấuộhổ. Lý TrìnhũTiên bị chaịhắn ta phạtἵmột trận nhớĪđời, từ đóệtrở đi ngoanũngoãn hơn nhiều,ἰkhông còn xuấtẹhiện trong kinhíđô.
Đấy là lầnãduy nhất TịchỉPhong Hà khôngỉcười nhạo TịchôNgôn Vân, ngượcïlại còn cảm¹thấy may mắnửhắn ta khôngỹđồng ý. Vớiạtính cách đó,ẫTịch Ngôn Vânìgả đi cũngỉchịu khổ. Lỡ¹ngày thành thânõLý Trình Tiênớdẫn bằng hữuỉcủa hắn taḽtới phòng tânấhôn, có khiἷTịch Ngôn Vânìsẽ lập tức,trở mặt.
Lý ThượngạTông là muộiómuội hắn ta.ểTừ nhỏ mưaıdầm thấm đất,ἶlỡ nàng ta²cũng giống vậyùthì sao?
Nhìn thấyĩLý Thượng Tông,ĺTịch Phong Hàựmới phát hiệnínàng lo lắng³nhiều.
Lý Thượng Tôngêmặc cung trangémàu hồng cánh,sen thêu muônưhoa, dáng ngườiồnhỏ xinh, nhìnÏthế nào cũngıthấy đáng yêu.éNàng ta ănệnói từ tốn,ỉnở nụ cườiọe lệ, nóiáxong còn đỏơmặt, giống hệtḽmuội muội nhàỷbên, dễ dàngïkích thích bảnÏnăng bảo vệétrong lòng người°khác. Tịch PhongjHà đã đánhứgiá vậy rồi,Íkhông biết đáménam tử cònἳnhư thế nào.
“HoàngĬHậu nương nương,ợphụ thân nôítỳ và ThừaỡTướng đại nhânîlà bằng hữuẳthân thiết. Giaỡphụ đã dặnủphải cùng tỷĬtỷ tận tâmıphụng dưỡng Hoàng}Thượng.”
Đáng yêuíthì đáng yêu,{Tịch Phong Hàĺlại không thíchệnàng ta, khôngÏchút nể nang,í“Phụng dưỡng HoàngìThượng là việcɪcá nhân, nào[có chuyện cùngệnhau sẻ chia?ểChẳng lẽ muộiìmuội có sởἵthích này sao?”ḽ
Lý Thượng Tôngâhiểu hàm ýịcủa nàng, khuônẻmặt đã hồngẩnay càng thêmỉđỏ, lắp bắp:ù“Nô tỳ… nôètỳ… không cóỳý đó…”
TịchấPhong Hà thấyɩnàng ta hoangímang không biếtỹlàm sao, hơiļchột dạ, “Đừngìlo, bản cungìchỉ đùa mộtjchút thôi. Muộiịmuội tưởng thậtásao?”
Lý ThượngơTông ngờ vựcĩnhìn nàng, thấyįnàng mỉm cười,ḹthở phào nhẹằnhõm.
“Hôm nay muộiɩmuội tới đây°chỉ để nóiìmấy lời này?”ứ
“Nô tỳ mớiỉđến, theo quyịtắc phải thỉnhữan tỷ tỷ.”ἳ
Đúng là đứaĩnhỏ ngoan ngoãn,ḷTịch Phong Hàócàng thêm khóạchịu. Nàng uốngđhớp trà, thảnfnhiên đáp: “Vậyísao? Bản cungἰcòn tưởng muộiómuội tới họcũhỏi bản cung.”ậ
Lý Thượng Tôngįkhó hiểu: “Tỷỉtỷ có ýìgì ạ?”
“Theo{quy tắc đêm:nay muội muộiĩphải thị tẩm,ìbản cung cònỉtưởng muội muộiἵtới đây xinịkinh nghiệm.”
LýéThượng Tông khôngịbiết phải làmưsao. Đã sớmũnghe nói TịchóPhong Hà làïđối thủ khó,chơi, nhưng đánhĨchết nàng taĬcũng không ngờìnàng nói thẳngĪthừng như vậy.‹Nàng ta đỏìmặt, ấp úngýnửa ngày khôngịrặn ra đượcỉcâu nào, đànhİkéo thị nữ[của mình hànhḻlễ, lấy đạiốcái cớ, chậtıvật rời đi.
Chờẹnàng ta điịxa, Chu Khinhõđứng bên nhịnẻkhông được nói:ừ“Hoàng Hậu nươngơnương, vừa rồiăngười nói gìợvậy? Nô tỳủnghe mà đỏẵhết cả mặt,ìđừng nói NhiễmíTiệp Dư, vừaợnhìn đã biết]là người dễếxấu hổ.”
“Taòkhông thích nàngăta. Vốn dĩịcũng đâu muốnơnói, nhưng lờiẵtới bên miệngɩlại không kìm:được.”
Chu Khinhủthấy Tịch PhongἶHà nặng lòng,ḹđang định khuyênḹnhủ nàng đốiủxử tốt vớiđNhiễm Tiệp Dư,,cuối cùng imólặng không nóiậcâu nào.
Tịch PhongıHà xoa viềnếchiếc cốc gạchÎmen sứ, nhớìmấy lời vừa[rồi, đúng làɩquá thẳng thắn.ÏNàng nhíu mày,ḽlỡ nàng taủmách lại CốắChung Việt, CốổChung Việt tưởng}nàng muốn làmḻgì đó vớiẳhắn, không biếtĨhắn có ghét]nàng không.
Nghĩ CốiChung Việt vàủLý Thượng Tôngỷcá nước thânÏmật, Tịch PhongἰHà ghê tởm,êlồng ngực khóḻchịu, dạ dàyftrào ngược. CổЇhọng sặc lênơthứ gì đóỡngai ngái, tầmímắt tối đen.
“ChuâKhinh… Ta mệtịquá.”
Dứt lờiịnàng cúi đầu‹nôn. Nhưng mấyịngày nay bỏἱbữa, đâu nônîđược cái gì.àChu Khinh vộiἶvỗ vai nàng,ầTịch Phong HàĪcảm nhận độîấm của nàngúta, lập tứcịngả vào lòngíChu Khinh.
“Người đâu!ĨHoàng Hậu nươngĺnương ngất xỉu,êmau truyền TháiÎY!”
Ồn muốnἶchết. Ta mệtĩthôi, ngủ chút²là được. Cònỏchưa kịp nóiìthành lời, TịchéPhong Hà đã°mất ý thức,ệbên tai vangứvọng tiếng gàoứthảm thiết củaúChu Khinh.
. . .
“Ta bảo ta sẽ không cản trở chàng.” Tịch Phong Hà che giấu.
Lúc Tịch Phong Hà tỉnh lại trời đã tối om. Nàng vươn tay không thấy gì, suýt chút nữa còn tưởng mình mù, nửa ngày trời mới nhận ra trong điện không đốt đèn.
Cố Chung Việt như bị sét đánh. Hắn biết phụ hoàng nhìn trúng thế lực Tịch gia, kéo Tịch Phong Hà và Tịch gia về dưới trướng, lại không biết còn nguyên nhân khác.
“Chu Khinh, sao không thắp nến?” Tịch Phong Hà ngồi dậy, mở miệng mới nhận ra giọng nói khàn đặc.
“Chu Khinh, sao không thắp nến?” Tịch Phong Hà ngồi dậy, mở miệng mới nhận ra giọng nói khàn đặc.
Minh Trâm Lâu.
Không ai trả lời, Tịch Phong Hà lại gọi mấy câu. Đột nhiên một bàn tay nắm tay nàng, hơi ấm quen thuộc khiến trái tim nàng đập thình thịch.
“Thế lực Tịch gia được như ngày hôm nay đều do Tiên Đế giúp đỡ. Phụ thân ta trung thành, chàng không cần hoài nghi. Hai ca ca một lòng vì nước, không hề có tâm tư khác.”
“Sao không chịu ăn cơm?” Xung quanh tối om, Tịch Phong Hà không thấy rõ nét mặt Cố Chung Việt. Giọng hắn khàn khàn, cảm giác hắn ngồi bên cạnh nàng.
Bị Cố Chung Việt ép ăn, Tịch Phong Hà cảm giác dạ dày không còn khó chịu như trước. Nàng đang định hỏi lại, Cố Chung Việt đã đè nàng xuống, giém chăn, “Ngủ!”
“Sao không chịu ăn cơm?” Xung quanh tối om, Tịch Phong Hà không thấy rõ nét mặt Cố Chung Việt. Giọng hắn khàn khàn, cảm giác hắn ngồi bên cạnh nàng.
“Không có tâm trạng. Sao chàng lại ở đây, hôm nay chàng không ở bên Nhiễm Tiệp Dư à?” Tịch Phong Hà muốn rút tay về, ai dè thất bại, còn bị đối phương nắm chặt hơn.
Cố Chung Việt im lặng nửa ngày, đáp: “Biết.”
“Hà Nhi, chúng ta tạm thời gác chuyện Nhiễm Tiệp Dư sang một bên được không? Ta đang làm chuyện này, chờ ta hoàn thành xong, chúng ta cùng nhau thảo luận nhé?” Cố Chung Việt thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
“Ta biết.”
“Cố Chung Việt, chàng có biết vì sao Tiên Đế tứ hôn chúng ta không?” Tịch Phong Hà nhìn thẳng mắt Cố Chung Việt. Cho dù xung quanh tối thui, nhưng ánh mắt đó vẫn phát sáng, tựa như lữ khách lưu lạc biển trời mênh mang tìm thấy sao hôm đời mình.
“Bởi vì người muốn sau khi trở thành Hoàng Hậu, ta vận dụng thế lực Tịch gia bảo vệ chàng và người chàng yêu.”
Cố Chung Việt im lặng nửa ngày, đáp: “Biết.”
Thừa dịp hắn chết sững, Tịch Phong Hà rụt tay lại.
“Thế lực Tịch gia được như ngày hôm nay đều do Tiên Đế giúp đỡ. Phụ thân ta trung thành, chàng không cần hoài nghi. Hai ca ca một lòng vì nước, không hề có tâm tư khác.”
“Không, không phải câu này.” Cố Chung Việt nắm chặt tay nàng.
“Hôm nay cháo bí đỏ ngọt thật.”
“Ta biết.”
“Không có tâm trạng. Sao chàng lại ở đây, hôm nay chàng không ở bên Nhiễm Tiệp Dư à?” Tịch Phong Hà muốn rút tay về, ai dè thất bại, còn bị đối phương nắm chặt hơn.
“Vậy chàng có biết vì sao Tiên Đế chọn ta không?” Tịch Phong Hà nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, thầm nhủ thật may mắn vì Cố Chung Việt không thấy mặt nàng.
. . .
“Bởi vì người muốn sau khi trở thành Hoàng Hậu, ta vận dụng thế lực Tịch gia bảo vệ chàng và người chàng yêu.”
. . .
Cố Chung Việt còn đang ngẫm nghĩ lời nói của Tịch Phong Hà, đột nhiên nghe thấy mấy chữ “Ta thích chàng”, hắn bật dậy, nở nụ cười rạng rỡ.
Cố Chung Việt như bị sét đánh. Hắn biết phụ hoàng nhìn trúng thế lực Tịch gia, kéo Tịch Phong Hà và Tịch gia về dưới trướng, lại không biết còn nguyên nhân khác.
“Vậy chàng có biết vì sao Tiên Đế chọn ta không?” Tịch Phong Hà nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng, thầm nhủ thật may mắn vì Cố Chung Việt không thấy mặt nàng.
Vốn tưởng tối nay mất ngủ, ai dè Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Nghe tiếng thở đều đều của nàng, Cố Chung Việt dịu dàng cúi đầu hôn.
Thừa dịp hắn chết sững, Tịch Phong Hà rụt tay lại.
Vì trở thành phi tử của chàng, ngay cả nghi thức cưới hỏi đàng hoàng ta cũng không cần, chàng lại nỡ lòng nào đối xử như thế với ta? Không, Cố Chung Việt, ta sẽ khiến chàng yêu ta.
“Vậy nên ta không quấy nhiễu chàng, ta sẽ để chàng tự do. Cho dù ta thích chàng, ta cũng sẽ không chen vào giữa chàng và người chàng yêu.” Tịch Phong Hà nhắm mắt, nói hết tâm tư sâu kín trong lòng. Mọi chuyện đã thành ra như vậy, chi bằng nói thẳng hết tất cả. Cố Chung Việt ghét nàng, đau dài không bằng đau ngắn.
Cố Chung Việt còn đang ngẫm nghĩ lời nói của Tịch Phong Hà, đột nhiên nghe thấy mấy chữ “Ta thích chàng”, hắn bật dậy, nở nụ cười rạng rỡ.
“Hà Nhi vừa nói gì cơ?”
“Ta bảo ta sẽ không cản trở chàng.” Tịch Phong Hà che giấu.
Vuốt ve cây quạt giấy, Lý Thượng Tông nở nụ cười man rợ. Nàng ta đặt cây quạt cạnh gối, dịu dàng nói hai chữ “Ngủ ngon”, mang theo hy vọng chìm vào giấc ngủ say.
“Không, không phải câu này.” Cố Chung Việt nắm chặt tay nàng.
“Hà Nhi, chờ ta. Chạng vạng ngày mai nhớ tới đình Tân Sơn, ta có thứ này muốn dành tặng nàng.”
“Quên đi, không thích thì thôi.” Trái tim Tịch Phong Hà nặng trĩu, quả nhiên là vậy…
“Cố Chung Việt, chàng có biết vì sao Tiên Đế tứ hôn chúng ta không?” Tịch Phong Hà nhìn thẳng mắt Cố Chung Việt. Cho dù xung quanh tối thui, nhưng ánh mắt đó vẫn phát sáng, tựa như lữ khách lưu lạc biển trời mênh mang tìm thấy sao hôm đời mình.
“Hà Nhi, chờ ta. Chạng vạng ngày mai nhớ tới đình Tân Sơn, ta có thứ này muốn dành tặng nàng.”
Lý Thượng Tông ngồi bên giường hồi lâu, cho tới khi nha hoàn báo lại ánh nến điện Quy Ngữ vừa bật lại tắt, bệ hạ không hề rời đi.
Tịch Phong Hà khó hiểu, muốn nói thẳng hết tất cả để sớm kết thúc, miễn cho tối nay nàng lại mất ngủ.
“Hà Nhi, chúng ta tạm thời gác chuyện Nhiễm Tiệp Dư sang một bên được không? Ta đang làm chuyện này, chờ ta hoàn thành xong, chúng ta cùng nhau thảo luận nhé?” Cố Chung Việt thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
Cố Chung Việt lại chỉ đáp “Mai nói sau”, chạy ra ngoài gọi Chu Khinh, bảo nàng ta đốt nến và bưng chén cháo bí đỏ vào.
“Vậy nên ta không quấy nhiễu chàng, ta sẽ để chàng tự do. Cho dù ta thích chàng, ta cũng sẽ không chen vào giữa chàng và người chàng yêu.” Tịch Phong Hà nhắm mắt, nói hết tâm tư sâu kín trong lòng. Mọi chuyện đã thành ra như vậy, chi bằng nói thẳng hết tất cả. Cố Chung Việt ghét nàng, đau dài không bằng đau ngắn.
Tịch Phong Hà thầm nghĩ nàng vừa mới dậy, Cố Chung Việt lại không cho nàng cơ hội phản bác. Nàng đành ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm chặt hai mắt.
Bị Cố Chung Việt ép ăn, Tịch Phong Hà cảm giác dạ dày không còn khó chịu như trước. Nàng đang định hỏi lại, Cố Chung Việt đã đè nàng xuống, giém chăn, “Ngủ!”
Tịch Phong Hà thầm nghĩ nàng vừa mới dậy, Cố Chung Việt lại không cho nàng cơ hội phản bác. Nàng đành ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm chặt hai mắt.
Xõa mái tóc được búi tỉ mỉ xuống, khuôn mặt Lý Thượng Tông lạnh lẽo. Tóc dài che khuất nửa mặt nàng ta, đôi môi đỏ thắm càng khiến nàng ta trông như yêu ma quỷ quái.
Lúc Tịch Phong Hà tỉnh lại trời đã tối om. Nàng vươn tay không thấy gì, suýt chút nữa còn tưởng mình mù, nửa ngày trời mới nhận ra trong điện không đốt đèn.
Vốn tưởng tối nay mất ngủ, ai dè Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Nghe tiếng thở đều đều của nàng, Cố Chung Việt dịu dàng cúi đầu hôn.
“Quên đi, không thích thì thôi.” Trái tim Tịch Phong Hà nặng trĩu, quả nhiên là vậy…
“Hôm nay cháo bí đỏ ngọt thật.”
. . .
Cố Chung Việt lại chỉ đáp “Mai nói sau”, chạy ra ngoài gọi Chu Khinh, bảo nàng ta đốt nến và bưng chén cháo bí đỏ vào.
Minh Trâm Lâu.
Lý Thượng Tông ngồi bên giường hồi lâu, cho tới khi nha hoàn báo lại ánh nến điện Quy Ngữ vừa bật lại tắt, bệ hạ không hề rời đi.
Nàng ta nắm chặt chiếc quạt giấy trong tay, lẩm bẩm: “Chàng có biết ta cầu phụ thân bao lâu người mới đồng ý để ta làm phi tử của chàng không? Sao chàng nỡ đối xử với ta như vậy…”
Xõa mái tóc được búi tỉ mỉ xuống, khuôn mặt Lý Thượng Tông lạnh lẽo. Tóc dài che khuất nửa mặt nàng ta, đôi môi đỏ thắm càng khiến nàng ta trông như yêu ma quỷ quái.
Vì trở thành phi tử của chàng, ngay cả nghi thức cưới hỏi đàng hoàng ta cũng không cần, chàng lại nỡ lòng nào đối xử như thế với ta? Không, Cố Chung Việt, ta sẽ khiến chàng yêu ta.
Tịch Phong Hà khó hiểu, muốn nói thẳng hết tất cả để sớm kết thúc, miễn cho tối nay nàng lại mất ngủ.
Vuốt ve cây quạt giấy, Lý Thượng Tông nở nụ cười man rợ. Nàng ta đặt cây quạt cạnh gối, dịu dàng nói hai chữ “Ngủ ngon”, mang theo hy vọng chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đầu truyện đang diễn ra êm đẹp, đừng nói mấy cái cao trào nằm ở nửa sau nha. Con tim mị không chịu đựng nổi đâu hụ hụ