Cá muối cứu thế – Chương 49

Chương 49

Ba người ở chung

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Văn Tư Thành tự nhận là bạn bè nghĩa khí, Vân Thiển có khó khăn, đương nhiên anh đến giúp đỡ sớm nhất. Dẫu rằng chỉ dọa đắc ngồi khởi, hắn rõ ràng địa nhìn thấy.

Thấy Vân Thiển đang chọn khách sạn, so sánh khách sạn nào ở lâu dài có lợi hơn, anh bèn nói: “Ở khách sạn làm gì, điều kiện khách sạn cũng không tốt bằng nhà anh. Chỉ là một căn hộ thôi mà, em chọn đại một khu vực em thích mà ở.” Chỉ kém một centimet, hội đâm xuyên da của bọn họ.

Vân Thiển uyển chuyển từ chối. Văn Tư Thành giúp Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du tìm chỗ đã rất phiền hà rồi, bây giờ bản thân cô còn làm phiền nữa thì không hay lắm.

Văn Tư Thành gãi đầu: “Nếu ngại thì đưa anh ít tiền mướn phòng, mỗi tháng năm sáu trăm là được. Dù sao đó đều là phòng bỏ trống, bình thường cũng chẳng có ai ở.” Tên hạ nhân trước mắt đích chân nhện bộ dáng.

Mấy căn hộ anh kể đều ở khu vực đắt đỏ có tiếng ở Hải Thành, thuê một phòng không dưới mấy chục nghìn một tháng.

Lý Duy: “Anh Văn, tôi thấy chỗ tôi đang ở cũng không tốt lắm. Anh xem…” Phạm Băng Băng cũng lặng lẽ đem chính mình bức bí tại trong chăn.

Văn Tư Thành chỉ trỏ: “Tôi còn nhớ lúc ở thành phố Hoán Giang, anh và Đặng Chung chê tôi là người chơi khiếm khuyết, không chịu dẫn theo tôi đấy.”

Lý Duy: “…Ba, con có lỗi với ba!” Cứu thế biểu một chút cơ sở thuộc tính mức.

Văn Tư Thành cười mắng Lý Duy, kẹp cổ anh lắc qua lắc lại.

Vân Thiển không lay chuyển được Văn Tư Thành, cuối cùng phải đồng ý. Các loại tiền như tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước đương nhiên phải trả, đồng thời cô cũng chịu cái ơn lớn của Văn Tư Thành, sau này nhất định phải trả lại anh. Chốt mở khóa nằm ở cứu thế biểu mặt đồng hồ bên trái.

Vân Thin không có hànhĩlý gì, miếth đu b,phá không còn²mt mnh. LúcVăn Tư Thành}dn Vân Thinũđi mua đ,[Lý Duy tiếptc tr vđi làm.

Văn TưɨThành: “Lúc nãy,anh hi thămngưi trong Bangòhi ngưi chơi,Îkhông ch mtmình em bìtn công, cóêvài ngưi chơisau khi btn công đãìchết bt đck t.”

VânĩThin: “Quái vtítrong thế giiĪtn thế chyưđến thế giiîchúng ta sao?”Cô nh liïvn còn rùngĩmình, nhìn túiýng phía sauxe: “Nếu khôngÍnh th này,không chng bâygi em đãchng còn mng.”

Văn Tư Thành:“Tình hình cth không rõĩlm, Bang hiôngưi chơi nói(chuyn giu giuùgiếm giếm, khôngĨbiết đang giucái gì, bnh ch nói¸bang hi sx lý chuynìnày. Tưng mìnhlà cc qunlý không giansao!” Anh đpmnh xung bàn:Ї“May mà emcó vt phmca thn, khôngthì

Theo nhưìnhng gì VănáTư Thành nghengóng đưc tmt vài ngưiưchơi trong Banghi ngưi chơi,vũ khí thnchn là vtfphm mà thn)tng s dng.íDa vào thnlinh khác nhau,âvũ khí thnĩchn n chaìthn tính khác(nhau. Có mtìvài vũ khíïmnh m cóth trc tiếpK.O(*) nhân ttn thế ìthế gii tn³thế, hoc trcêtiếp to nênành hưng đivi nhn thcca ngưi bnàx thếègii tn thếò(Ví d nhưưgiy nht kýêca thn màBùi Hưng Nhuôtng dùng).

(*) K.O:ùKnock Out

Vũ khíthn chn cóth ly raɪkhi balo khônggian ti thếgii hin thc,t do dchèchuyn sang cácĩthế gii tnthế.

Bi vì làívt dng cathn nên sinhvt bình thưngìs dng sĺphi tr giáírt ln, hunhư đu lymng ra đi.ýNếu s dng thế giitn thế smt my trămmng, chưa cóđbao nhiêu ngưi:dám s dngí thế giihin thc, dùsao h cũngâch có mtcái mng, khôngèdám th lungìtung.

Vân Thin: “…Cô không chếtưđúng là mngɩln.

Văn Tư Thànhfbuông tiếng cmĪkhái y ht.Tiếng tin nhntrên đin thoi,anh vang lên,ìnhân dp đènĩđ, Văn TưìThành đc lưtìqua tin nhn.ăMt anh cngèđ đc nidung bên trên:ĺTrưc khi ‘Dĺvt tng tnìcông ngưi chơib bt, trongêvòng by mươiĨhai tiếng, ngưichơi s gpđt tn côngfth hai. AnhVăn bo bnanh cn thnmt chút, gnđây có không°ít ngưi chơi¸xy ra chuyn,lòng ngưi hoangmang.”

Vân Thin:áTri mun ditíta?”

Sau khibiết s dngïvũ khí thnıchn phi trgiá, Vân Thinkhông dám tùy{tin chui vàoíbên trong túiìng. Nhưng nếuìtrong by mươiĩhai tiếng, Banghi ngưi chơikhông bt đưcĮquái vt tnăcông kia, nóli đến tìmcô

Mt cô gáiɪtrói gà khôngĪcht như côcm cc gchđánh ăn trmvà biến tháicòn đưc, saocó th chngli quái vt…

VânâThin: “Em munùtìm súng.”

VănjTư Thành: “…Chiòbng em ưcĺxut hin dũnhân bo vếem còn hơn.”ó

Vân Thin: “Làmĩgì có dCô khng li.

Haingưi đt nhiênsc nh, chngĩphi còn cóàTng Hành Chísao?

Đây là mtľcăn h caoĩcp có dinátích rt ln,³phong cách trangtrí hu hinđi, tông màuếchính xám lnh.įMt cái đèntrn đơn ginìni lin ttng trên xungtng dưi, cas sát đtnhìn bao quátùhết ánh đèntrang trí caɩHi Thành phnÎhoa rc r.

TngÎHành Ch ìtng dưi, VănNhân Du miìti tng,trên. Hai ngưiúkhông h hayïbiết chuyn VânThin gp phi.

Đtài chung ca{Tng Hành Chïvà Văn NhânDu ch có[Vân Thin, nếuÏbt buc phi}tìm thêm mtcái thì chcó chuyn nóixu bn th{ng tàu làGii.

Tng Hành Chïđang ngi ĺphòng khách ôntp. Văn TưThành tìm mtjtrưng cp ba}mi cho cu,ôphi làm kim,tra nhp hc,Įcho nên cucn nm vngľkiến thc hcsinh cp baý thế giiÍnày mt cáchnhanh nht.

Văn NhânïDu đang trong phòng… dnídp v sinh.Chúa schɨkhông th chuđưc vic đdùng trong nhàchưa kh trùng.

Aiòlàm vic ny,âcùng lm lúcícm xúc haingưi dao đngìs xut hinũkhung cnh trưcmt và cm nhnca người kiaũ. Sau khiìb nhiu ln,bn h đãquen vi hinÍtưng này.

“Bính boong…ă

Tng Hành Chbuông b đbài tp trênĬtay xung, VănTư Thành khngl đang đngbên ngoài, gnnhư chn hếtkhung ca. Cuchưa kp miVăn Tư Thànhĭvào nhà, mtìcái đu lót đng sauļVăn Tư Thànhíra, mái tócɨgn sóng bùxù r xung,ļđôi mt đàoéhoa đng saucp kính nhõhơn mt tíîso vi khôngđeo kính, nhưngívn rt xinh°đp.

Mt Tng HànhCh trn tròn,âcu chnh trangíli qun áotheo bn năng,Ïsau đó minói: “Vân Thin,òsao em liđến đây? Tôiva hm canhìsưn ln, múcicho em mtìbát nhé Âmɪcui cao vútvì vui sưng.ĩ“Anh Văn munìung không?” Âmócui hơi hxung.

Văn Tư Thành:Ї“…Ung.” Anh cútưng Tng HànhЇCh nhit tìnhvi anh lmri… Đúng là{con ngưi khôngnên so sánh,âso sánh sd mt mátãtrong lòng.

Vân Thinètheo sau VănTư Thành, điîdép lê, đngêthi tr liĭcâu hi caTng Hành Ch.

Chuynđk ra dàiõlm, cho nênɨtôi tóm ttthế này. Vìămt vài nguyên,nhân nhm boìv mng nhca mình, tôi:quyết đnh đếnch cu úhai ngày. Cu°có ngi tôitri nm trongìphòng ng cu¹không?”

Á ——(

Vân Thiển và Văn Tư Thành nhìn thấy Tống Hành Chỉ đụng đầu vào khung cửa phòng bếp. Cậu sờ cái trán sưng đỏ, ứa nước mắt xoay người, tốc độ trả lời cực nhanh giống như sợ Vân Thiển đổi ý: “Tất nhiên không ngại!”

Ngón tay Vân Thiển run rẩy, theo bản năng tìm vũ khí tấn công thích hợp, lòng tràn đầy sợ hãi. Khác với nhìn thấy quái vật ở thế giới tận thế, ở thế giới hiện thực, cô chỉ có một mạng.

Ánh mắt Tống Hành Chỉ lạnh lẽo nhìn côn trùng ngọ nguậy ngoài cửa sổ. Nó đang suy nghĩ làm sao gặm tấm kính cửa, bỗng một sợi xích sắt giáng từ trên trời xuống đâm xuyên cơ thể nó. Không đợi nó vùng vẫy, bốn phương tám hướng tuôn ra dây xích khác nhau, hung ác xé nó thành từng mảnh, biến mất giữa không trung.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tống Hành Chỉ, Văn Nhân Du hôn lên trán Vân Thiển rồi ra cửa làm việc, trong phòng chỉ còn lại Vân Thiển hơi e thẹn và Tống Hành Chỉ thở phì phì.

Văn Nhân Du trên lầu cũng bưng trán giống vậy, mức độ cạn lời với Tống Hành Chỉ lại tăng thêm một bậc. Anh bước từ phòng ngủ ra, nhìn ba người dưới lầu.

Văn Tư Thành nhìn chén canh chỉ có nước của Văn Nhân Du. Con người ấy, đôi lúc phải so sánh mới có thể cân bằng tâm lý!

Tống Hành Chỉ nở nụ cười xấu hổ ngượng ngùng, lúc nhìn thấy ánh mắt anh thì ngưng cười.

Văn Tư Thành khen ngợi tay nghề của Tống Hành Chỉ, đóng gói vài miếng sườn lợn ướp sẵn về nhà, đưa số điện thoại anh trai anh cho Văn Nhân Du, tiện thể hỏi: “Anh giỏi đấy, sao anh biết anh tôi?”

Văn Nhân Du: “Xảy ra chuyện gì?”

Sâu lông có màu sắc kỳ lạ, giống như màu sắc phân cực dưới ánh sáng khúc xạ, mỗi một màu trên cơ thể đều khác nhau. Tiếng cạch cạch cạch là âm thanh chân giác hút của nó bò tới lui trên cửa sổ.

Vân Thiển: Ghét thật, sức hấp dẫn của thiếu niên ngây thơ mạnh đến thế sao!

Anh nhìn thấy hành lý trên tay Vân Thiển.

Tống Hành Chỉ nở nụ cười xấu hổ ngượng ngùng, lúc nhìn thấy ánh mắt anh thì ngưng cười.

Nhóm người ngồi vây quanh bàn ăn. Vân Thiển và Văn Tư Thành người này một câu, người kia một câu giống như hai người tung hứng, giải thích rõ mọi chuyện. Tống Hành Chỉ ngay lập tức đảm bảo cậu có thể bảo vệ sự an toàn cho Vân Thiển.

Dưới ánh đèn, đường nét nửa bên mặt cậu vô cùng dịu dàng. Lúc rủ mắt, lông mi rung rung liên hồi. Mép tay áo sơ mi trắng chỉnh tề xắn đến giữa cánh tay, có thể thấy mạch máu màu xanh ẩn hiện trên mu bàn tay cầm bút.

Văn Tư Thành tò mò năng lực Tống Hành Chỉ che giấu mạnh đến độ nào. Sau khi nhìn thấy rồi, anh cho rằng thế giới hiện thực không còn an toàn nữa, anh phải xây lô cốt dưới đất thôi.

Văn Tư Thành: “Thần linh đáng ghét, làm việc chả đáng tin gì cả. Uổng công chúng ta cứu giúp những thế giới khác, kết quả lại đối xử với thế giới chúng ta vậy sao?”

Vân Thiển tò mò nhìn sang, đột nhiên đối diện với một con sâu lông siêu to.

Nhận được câu trả lời, Tống Hành Chỉ rất vui, không hỏi thêm chuyện gì khác, khiến Vân Thiển thở phào.

Anh cúi đầu uống canh, phát hiện trong tô mình chỉ có ba miếng sườn lợn, mà sườn trong chén Vân Thiển đã chất thành núi nhỏ, Tống Hành Chỉ còn đang cố gắng phá kỷ lục độ cao ngọn núi.

Nhóm người ngồi vây quanh bàn ăn. Vân Thiển và Văn Tư Thành người này một câu, người kia một câu giống như hai người tung hứng, giải thích rõ mọi chuyện. Tống Hành Chỉ ngay lập tức đảm bảo cậu có thể bảo vệ sự an toàn cho Vân Thiển.

Văn Tư Thành nhìn chén canh chỉ có nước của Văn Nhân Du. Con người ấy, đôi lúc phải so sánh mới có thể cân bằng tâm lý!

Vân Thiển: “…Cũng không phải.”

Văn Nhân Du suy đoán: “Có thể thế giới của các người đã cực kỳ tồi tệ cho nên mới lợi dụng những đồ bỏ đi, để các người cứu giúp những thế giới khác trước khi diệt vong.”

Vân Thiển vốn nghĩ sẽ xem một bộ phim về đạo đức gia đình, ai có ngờ lại là phim bách hợp mẹ chồng nàng dâu. Nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh, cô bèn quay sang nhìn. Tống Hành Chỉ đang ngồi trên thảm, im lặng đọc sách.

Giọng Tống Hành Chỉ dịu dàng: “Vân Thiển, không sao rồi.”

Vân Thiển và Văn Tư Thành nghe thấy bèn không vui. Cái gì mà lợi dụng đồ bỏ đi, người này trông như chó hình người mà sao nói chuyện chẳng giống tiếng người, khiến người ta khó chịu thế?

Mắt kép của ấu trùng hầu như không mang bất kỳ cảm xúc nào, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta lạnh gáy. Cặp nanh sắc nhọn lộ ra của nó nói cho Vân Thiển biết hôm qua chính nó để lại vô số dấu răng trên túi ngủ của cô, tiếc là không thể nuốt chửng cô vào bụng.

Một bàn tay lành lạnh ấn lên vai cô. Bàn tay đó hơi dùng sức, cô đã rơi vào lồng ngực gầy yếu, trước mắt chẳng thấy quái vật nào, chỉ có màu trắng của áo sơ mi sạch sẽ.

Ngồi ở đây suy đoán lung tung cũng chẳng thể đoán ra chân tướng, cho dù thế giới sắp tận thế thật, một ngày trước khi nó đến, nên làm gì vẫn phải làm nấy thôi.

Văn Tư Thành khen ngợi tay nghề của Tống Hành Chỉ, đóng gói vài miếng sườn lợn ướp sẵn về nhà, đưa số điện thoại anh trai anh cho Văn Nhân Du, tiện thể hỏi: “Anh giỏi đấy, sao anh biết anh tôi?”

Cậu liền dời mắt, giọng nói rất khẽ: “Váy.”

Văn Nhân Du cầm số điện thoại trên tay, mỉm cười không nói. Anh có thể bắt đầu kinh doanh rồi.

Tống Hành Chỉ: “Em thích anh ta?”

Anh nhìn thấy hành lý trên tay Vân Thiển.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tống Hành Chỉ, Văn Nhân Du hôn lên trán Vân Thiển rồi ra cửa làm việc, trong phòng chỉ còn lại Vân Thiển hơi e thẹn và Tống Hành Chỉ thở phì phì.

Tống Hành Chỉ: “Em thích anh ta?”

Văn Nhân Du suy đoán: “Có thể thế giới của các người đã cực kỳ tồi tệ cho nên mới lợi dụng những đồ bỏ đi, để các người cứu giúp những thế giới khác trước khi diệt vong.”

Văn Nhân Du cầm số điện thoại trên tay, mỉm cười không nói. Anh có thể bắt đầu kinh doanh rồi.

Vân Thiển: “…Cũng không phải.”

Ngồi ở đây suy đoán lung tung cũng chẳng thể đoán ra chân tướng, cho dù thế giới sắp tận thế thật, một ngày trước khi nó đến, nên làm gì vẫn phải làm nấy thôi.

Nhận được câu trả lời, Tống Hành Chỉ rất vui, không hỏi thêm chuyện gì khác, khiến Vân Thiển thở phào.

Anh cúi đầu uống canh, phát hiện trong tô mình chỉ có ba miếng sườn lợn, mà sườn trong chén Vân Thiển đã chất thành núi nhỏ, Tống Hành Chỉ còn đang cố gắng phá kỷ lục độ cao ngọn núi.

Nó đang tìm cách vào phòng.

Tivi đang phát phim truyền hình nước T. Con trai dẫn cô vợ không được hoan nghênh về nhà, cô vợ đang tìm nhà vệ sinh bỗng nhìn thấy mẹ chồng nấu ăn trong phòng bếp, thế là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…

Văn Nhân Du trên lầu cũng bưng trán giống vậy, mức độ cạn lời với Tống Hành Chỉ lại tăng thêm một bậc. Anh bước từ phòng ngủ ra, nhìn ba người dưới lầu.

Vân Thiển vốn nghĩ sẽ xem một bộ phim về đạo đức gia đình, ai có ngờ lại là phim bách hợp mẹ chồng nàng dâu. Nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh, cô bèn quay sang nhìn. Tống Hành Chỉ đang ngồi trên thảm, im lặng đọc sách.

Dưới ánh đèn, đường nét nửa bên mặt cậu vô cùng dịu dàng. Lúc rủ mắt, lông mi rung rung liên hồi. Mép tay áo sơ mi trắng chỉnh tề xắn đến giữa cánh tay, có thể thấy mạch máu màu xanh ẩn hiện trên mu bàn tay cầm bút.

Đầu ngòi bút chạm lên giấy phát ra âm thanh sột soạt. Vân Thiển giảm âm lượng tivi, cầm điện thoại lên, dự định đổi chỗ.

Vân Thiển và Văn Tư Thành nghe thấy bèn không vui. Cái gì mà lợi dụng đồ bỏ đi, người này trông như chó hình người mà sao nói chuyện chẳng giống tiếng người, khiến người ta khó chịu thế?

“Xem tivi không làm phiền tôi.” Tống Hành Chỉ ngước mắt nhìn Vân Thiển, khẽ nói: “Em ở bên cạnh càng khiến tôi tập trung học hơn.”

Cậu liền dời mắt, giọng nói rất khẽ: “Váy.”

Lúc này, Vân Thiển mới phát hiện váy chưa rũ xuống hết, cô tỉnh bơ chỉnh lại váy rồi ngồi xuống tiếp, khóe mắt liếc thấy vành tai Tống Hành Chỉ đỏ gay. Trên tivi màn hình rộng, cô vợ và mẹ chồng say rượu xong bèn cùng nhau lăn giường. Vân Thiển mất tự nhiên đổi kênh, xem tin tức phát sóng, mặt bỗng dưng nóng ran kỳ lạ.

Vân Thiển: Ghét thật, sức hấp dẫn của thiếu niên ngây thơ mạnh đến thế sao!

“Xem tivi không làm phiền tôi.” Tống Hành Chỉ ngước mắt nhìn Vân Thiển, khẽ nói: “Em ở bên cạnh càng khiến tôi tập trung học hơn.”

“Cạch cạch cạch cạch ——” Nơi cửa sổ vang lên tiếng giọt mưa tạt vào.

Vân Thiển tò mò nhìn sang, đột nhiên đối diện với một con sâu lông siêu to.

Mắt kép của ấu trùng hầu như không mang bất kỳ cảm xúc nào, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta lạnh gáy. Cặp nanh sắc nhọn lộ ra của nó nói cho Vân Thiển biết hôm qua chính nó để lại vô số dấu răng trên túi ngủ của cô, tiếc là không thể nuốt chửng cô vào bụng.

Ánh đèn trong phòng bị ảnh hưởng, bất chợt tắt ngúm, một mảng tối đen, chỉ có màu huỳnh quang ngũ sắc sặc sỡ của sâu lông chiếu xuyên qua cửa sổ.

Sâu lông có màu sắc kỳ lạ, giống như màu sắc phân cực dưới ánh sáng khúc xạ, mỗi một màu trên cơ thể đều khác nhau. Tiếng cạch cạch cạch là âm thanh chân giác hút của nó bò tới lui trên cửa sổ.

Nó đang tìm cách vào phòng.

Ngón tay Vân Thiển run rẩy, theo bản năng tìm vũ khí tấn công thích hợp, lòng tràn đầy sợ hãi. Khác với nhìn thấy quái vật ở thế giới tận thế, ở thế giới hiện thực, cô chỉ có một mạng.

Tivi đang phát phim truyền hình nước T. Con trai dẫn cô vợ không được hoan nghênh về nhà, cô vợ đang tìm nhà vệ sinh bỗng nhìn thấy mẹ chồng nấu ăn trong phòng bếp, thế là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…

Một bàn tay lành lạnh ấn lên vai cô. Bàn tay đó hơi dùng sức, cô đã rơi vào lồng ngực gầy yếu, trước mắt chẳng thấy quái vật nào, chỉ có màu trắng của áo sơ mi sạch sẽ.

Ánh mắt Tống Hành Chỉ lạnh lẽo nhìn côn trùng ngọ nguậy ngoài cửa sổ. Nó đang suy nghĩ làm sao gặm tấm kính cửa, bỗng một sợi xích sắt giáng từ trên trời xuống đâm xuyên cơ thể nó. Không đợi nó vùng vẫy, bốn phương tám hướng tuôn ra dây xích khác nhau, hung ác xé nó thành từng mảnh, biến mất giữa không trung.

Giọng Tống Hành Chỉ dịu dàng: “Vân Thiển, không sao rồi.”

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Hơi bị mê bé Chỉ rồi, mỹ thiếu niên cứu mỹ nhân…

My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Tống Hành Chỉ soft xỉu?. Nhìn thư sinh yếu đuối chứ đến lúc cần thì bảo vệ Vân Thiển tốt lắm nha.

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

chời oiwww tiểu Tống ngầu quá vừa ngầu vừa moe luôn uwu

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ừa he, Tống Hành Chỉ xịn vậy mà, cục cưng của tui ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Phân biệt đối xử nó vừa, tiểu Tống sợ mọi người không biết mình thích Vân Thiển sao ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chời ơi tui mê sơ mi trắng nhất luôn đó, càng ngày càng thích tiểu Tống thiệt luôn, có thể nào mang ảnh tới thế giới sau luôn không.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Tống Hành Chỉ soft xỉu luôn đó, vừa ngầu vừa soft đúng kiểu tiểu chó săn mít ướt. Bảo sao Vân chó mê như điều đổ =))))))

Last edited 2 Năm Cách đây by Linh
Big fan của trường Damocles
Big fan của trường Damocles
2 Năm Cách đây

Bé tai mèo soft xỉu aaaaa mê quá chời
@thần Giới đẹp trai tài giỏi ngài có thể bán cho tui 1 anh bạn trai tai mèo như z hông ạ

keobonggonmauhong
keobonggonmauhong
2 Năm Cách đây

không sao mà anh đây rồi~~

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

Tống Hành Chỉ đáng yêu cực, quắn quéo vì em quáaaa

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!