Chương 49
Ba người ở chung
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Văn Tư Thành tự nhận là bạn bè nghĩa khí, Vân Thiển có khó khăn, đương nhiên anh đến giúp đỡ sớm nhất. Dẫu rằng chỉ dọa đắc ngồi khởi, hắn rõ ràng địa nhìn thấy.
Thấy Vân Thiển đang chọn khách sạn, so sánh khách sạn nào ở lâu dài có lợi hơn, anh bèn nói: “Ở khách sạn làm gì, điều kiện khách sạn cũng không tốt bằng nhà anh. Chỉ là một căn hộ thôi mà, em chọn đại một khu vực em thích mà ở.” Chỉ kém một centimet, hội đâm xuyên da của bọn họ.
Vân Thiển uyển chuyển từ chối. Văn Tư Thành giúp Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du tìm chỗ đã rất phiền hà rồi, bây giờ bản thân cô còn làm phiền nữa thì không hay lắm.
Văn Tư Thành gãi đầu: “Nếu ngại thì đưa anh ít tiền mướn phòng, mỗi tháng năm sáu trăm là được. Dù sao đó đều là phòng bỏ trống, bình thường cũng chẳng có ai ở.” Tên hạ nhân trước mắt đích chân nhện bộ dáng.
Mấy căn hộ anh kể đều ở khu vực đắt đỏ có tiếng ở Hải Thành, thuê một phòng không dưới mấy chục nghìn một tháng.
Lý Duy: “Anh Văn, tôi thấy chỗ tôi đang ở cũng không tốt lắm. Anh xem…” Phạm Băng Băng cũng lặng lẽ đem chính mình bức bí tại trong chăn.
Văn Tư Thành chỉ trỏ: “Tôi còn nhớ lúc ở thành phố Hoán Giang, anh và Đặng Chung chê tôi là người chơi khiếm khuyết, không chịu dẫn theo tôi đấy.”
Lý Duy: “…Ba, con có lỗi với ba!” Cứu thế biểu một chút cơ sở thuộc tính mức.
Văn Tư Thành cười mắng Lý Duy, kẹp cổ anh lắc qua lắc lại.
Vân Thiển không lay chuyển được Văn Tư Thành, cuối cùng phải đồng ý. Các loại tiền như tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước đương nhiên phải trả, đồng thời cô cũng chịu cái ơn lớn của Văn Tư Thành, sau này nhất định phải trả lại anh. Chốt mở khóa nằm ở cứu thế biểu mặt đồng hồ bên trái.
Vân Thiển không có hànhĩlý gì, mọiếthứ đều bị,phá không còn²một mảnh. LúcạVăn Tư Thành}dẫn Vân Thiểnũđi mua đồ,[Lý Duy tiếpἶtục trở vềỉđi làm.
Văn TưɨThành: “Lúc nãy,ịanh hỏi thămớngười trong Bangòhội người chơi,Îkhông chỉ mộtỉmình em bịìtấn công, cóêvài người chơiἴsau khi bịờtấn công đãìchết bất đắcịkỳ tử.”
VânĩThiển: “Quái vậtítrong thế giớiĪtận thế chạyưđến thế giớiîchúng ta sao?”ẩCô nhớ lạiïvẫn còn rùngĩmình, nhìn túiýngủ phía sauἶxe: “Nếu khôngÍnhờ thứ này,ẫkhông chừng bâyụgiờ em đãừchẳng còn mạng.”ἶ
Văn Tư Thành:ị“Tình hình cụổthể không rõĩlắm, Bang hộiôngười chơi nói(chuyện giấu giấuùgiếm giếm, khôngĨbiết đang giấuịcái gì, bọnộhọ chỉ nói¸bang hội sẽứxử lý chuyệnìnày. Tưởng mìnhỉlà cục quảnạlý không gianỵsao!” Anh đậpịmạnh xuống bàn:Ї“May mà emịcó vật phẩm‹của thần, khôngợthì…”
Theo nhưìnhững gì VănáTư Thành ngheịngóng được từịmột vài ngườiưchơi trong Bangỷhội người chơi,ỉvũ khí thầnấchọn là vậtfphẩm mà thần)từng sử dụng.íDựa vào thầnổlinh khác nhau,âvũ khí thầnĩchọn ẩn chứaìthần tính khác(nhau. Có mộtìvài vũ khíïmạnh mẽ cóỉthể trực tiếpẵK.O(*) nhân tốỡtận thế ởìthế giới tận³thế, hoặc trựcêtiếp tạo nênàảnh hưởng đốiỏvới nhận thứcổcủa người bảnàxứ ở thếègiới tận thếò(Ví dụ nhưưgiấy nhật kýêcủa thần màậBùi Hướng Nhuôtừng dùng).
(*) K.O:ùKnock Out
Vũ khíḹthần chọn cóỉthể lấy raɪkhỏi balo khôngằgian tại thếỉgiới hiện thực,ớtự do dịchèchuyển sang cácĩthế giới tậnởthế.
Bởi vì làívật dụng củaḷthần nên sinhậvật bình thườngìsử dụng sẽĺphải trả giáírất lớn, hầuặnhư đều lấyồmạng ra đổi.ýNếu sử dụngửở thế giớiậtận thế sẽồmất mấy trămỹmạng, chưa cóđbao nhiêu người:dám sử dụngíở thế giớiờhiện thực, dùỉsao họ cũngâchỉ có mộtỉcái mạng, khôngèdám thử lungìtung.
Vân Thiển: “…”ẽCô không chếtưđúng là mạngɩlớn.
Văn Tư Thànhfbuông tiếng cảmĪkhái y hệt.ỗTiếng tin nhắnờtrên điện thoại,anh vang lên,ìnhân dịp đènĩđỏ, Văn TưìThành đọc lướtìqua tin nhắn.ăMặt anh cứngèđờ đọc nộiỉdung bên trên:ĺ“Trước khi ‘Dịĺvật’ từng tấnìcông người chơiợbị bắt, trongêvòng bảy mươiĨhai tiếng, ngườiọchơi sẽ gặpệđợt tấn côngfthứ hai. AnhọVăn bảo bạnỏanh cẩn thậnớmột chút, gầnỵđây có không°ít người chơi¸xảy ra chuyện,ỗlòng người hoangểmang.”
Vân Thiển:á“Trời muốn diệtíta?”
Sau khiἱbiết sử dụngïvũ khí thầnıchọn phải trảỵgiá, Vân Thiểnựkhông dám tùy{tiện chui vàoíbên trong túiìngủ. Nhưng nếuìtrong bảy mươiĩhai tiếng, Bangểhội người chơiἴkhông bắt đượcĮquái vật tấnăcông kia, nóỳlại đến tìmḹcô…
Một cô gáiɪtrói gà khôngĪchặt như côỉcầm cục gạchểđánh ăn trộmểvà biến tháiớcòn được, saoốcó thể chốngểlại quái vật…
VânâThiển: “Em muốnùtìm súng.”
VănjTư Thành: “…Chiòbằng em ướcĺxuất hiện dịũnhân bảo vệếem còn hơn.”ó
Vân Thiển: “Làmĩgì có dị…”ẽCô khựng lại.
Haiịngười đột nhiênịsực nhớ, chẳngĩphải còn cóàTống Hành Chỉísao?
…
Đây là mộtľcăn hộ caoĩcấp có diệnátích rất lớn,³phong cách trangứtrí hậu hiệnộđại, tông màuếchính xám lạnh.įMột cái đènẩtrần đơn giảnìnối liền từợtầng trên xuốngằtầng dưới, cửaἳsổ sát đấtắnhìn bao quátùhết ánh đèn‹trang trí củaɩHải Thành phồnÎhoa rực rỡ.
TốngÎHành Chỉ ởìtầng dưới, VănỷNhân Du mớiìtới ở tầng,trên. Hai ngườiúkhông hề hayïbiết chuyện VânỡThiển gặp phải.
Đềịtài chung của{Tống Hành Chỉïvà Văn NhânịDu chỉ có[Vân Thiển, nếuÏbắt buộc phải}tìm thêm mộtỉcái thì chỉἲcó chuyện nóiấxấu bản thể{ngố tàu làừGiới.
Tống Hành Chỉïđang ngồi ởĺphòng khách ônằtập. Văn TưẫThành tìm mộtjtrường cấp ba}mới cho cậu,ôphải làm kiểm,tra nhập học,Įcho nên cậuẩcần nắm vữngľkiến thức họcḻsinh cấp baýở thế giớiÍnày một cáchữnhanh nhất.
Văn NhânïDu đang ởủtrong phòng… dọnídẹp vệ sinh.ỉChúa ở sạchɨkhông thể chịuạđược việc đồỉdùng trong nhàἰchưa khử trùng.
Aiòlàm việc nấy,âcùng lắm lúcícảm xúc haiỉngười dao độngìsẽ xuất hiệnũkhung cảnh trướcễmặt và cảm nhậnịcủa người kiaũ. Sau khiìbị nhiều lần,ựbọn họ đãẽquen với hiệnÍtượng này.
“Bính boong…”ă
Tống Hành Chỉ‹buông bộ đềỷbài tập trênĬtay xuống, VănểTư Thành khổngḻlồ đang đứngỉbên ngoài, gầnịnhư chắn hếtệkhung cửa. Cậuἳchưa kịp mờiẻVăn Tư Thànhĭvào nhà, mộtìcái đầu lóữtừ đằng sauļVăn Tư Thànhíra, mái tócɨgợn sóng bùắxù rủ xuống,ļđôi mắt đàoéhoa đằng sauắcặp kính nhỏõhơn một tíîso với khôngἲđeo kính, nhưngívẫn rất xinh°đẹp.
Mắt Tống HànhịChỉ trợn tròn,âcậu chỉnh trangílại quần áoỉtheo bản năng,Ïsau đó mớiểnói: “Vân Thiển,òsao em lại‹đến đây? Tôiỉvừa hầm canhìsườn lợn, múcicho em mộtìbát nhé…” Âmɪcuối cao vútỹvì vui sướng.ĩ“Anh Văn muốnìuống không?” Âmócuối hơi hạậxuống.
Văn Tư Thành:Ї“…Uống.” Anh cứútưởng Tống HànhЇChỉ nhiệt tìnhẽvới anh lắmỉrồi… Đúng là{con người khôngỹnên so sánh,âso sánh sẽἳdễ mất mátãtrong lòng.
Vân Thiểnètheo sau VănỵTư Thành, đổiîdép lê, đồngêthời trả lờiĭcâu hỏi củaồTống Hành Chỉ.
“Chuyệnđkể ra dàiõlắm, cho nênɨtôi tóm tắtἷthế này. Vìămột vài nguyên,nhân nhằm bảoìvệ mạng nhỏọcủa mình, tôi:quyết định đếnịchỗ cậu ởúhai ngày. Cậu°có ngại tôiừtrải nệm trongìphòng ngủ cậu¹không?”
“Á ——”(
Vân Thiển và Văn Tư Thành nhìn thấy Tống Hành Chỉ đụng đầu vào khung cửa phòng bếp. Cậu sờ cái trán sưng đỏ, ứa nước mắt xoay người, tốc độ trả lời cực nhanh giống như sợ Vân Thiển đổi ý: “Tất nhiên không ngại!”
Ngón tay Vân Thiển run rẩy, theo bản năng tìm vũ khí tấn công thích hợp, lòng tràn đầy sợ hãi. Khác với nhìn thấy quái vật ở thế giới tận thế, ở thế giới hiện thực, cô chỉ có một mạng.
Ánh mắt Tống Hành Chỉ lạnh lẽo nhìn côn trùng ngọ nguậy ngoài cửa sổ. Nó đang suy nghĩ làm sao gặm tấm kính cửa, bỗng một sợi xích sắt giáng từ trên trời xuống đâm xuyên cơ thể nó. Không đợi nó vùng vẫy, bốn phương tám hướng tuôn ra dây xích khác nhau, hung ác xé nó thành từng mảnh, biến mất giữa không trung.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Tống Hành Chỉ, Văn Nhân Du hôn lên trán Vân Thiển rồi ra cửa làm việc, trong phòng chỉ còn lại Vân Thiển hơi e thẹn và Tống Hành Chỉ thở phì phì.
Văn Nhân Du trên lầu cũng bưng trán giống vậy, mức độ cạn lời với Tống Hành Chỉ lại tăng thêm một bậc. Anh bước từ phòng ngủ ra, nhìn ba người dưới lầu.
Văn Tư Thành nhìn chén canh chỉ có nước của Văn Nhân Du. Con người ấy, đôi lúc phải so sánh mới có thể cân bằng tâm lý!
Tống Hành Chỉ nở nụ cười xấu hổ ngượng ngùng, lúc nhìn thấy ánh mắt anh thì ngưng cười.
Văn Tư Thành khen ngợi tay nghề của Tống Hành Chỉ, đóng gói vài miếng sườn lợn ướp sẵn về nhà, đưa số điện thoại anh trai anh cho Văn Nhân Du, tiện thể hỏi: “Anh giỏi đấy, sao anh biết anh tôi?”
Văn Nhân Du: “Xảy ra chuyện gì?”
Sâu lông có màu sắc kỳ lạ, giống như màu sắc phân cực dưới ánh sáng khúc xạ, mỗi một màu trên cơ thể đều khác nhau. Tiếng cạch cạch cạch là âm thanh chân giác hút của nó bò tới lui trên cửa sổ.
Vân Thiển: Ghét thật, sức hấp dẫn của thiếu niên ngây thơ mạnh đến thế sao!
Anh nhìn thấy hành lý trên tay Vân Thiển.
Tống Hành Chỉ nở nụ cười xấu hổ ngượng ngùng, lúc nhìn thấy ánh mắt anh thì ngưng cười.
Nhóm người ngồi vây quanh bàn ăn. Vân Thiển và Văn Tư Thành người này một câu, người kia một câu giống như hai người tung hứng, giải thích rõ mọi chuyện. Tống Hành Chỉ ngay lập tức đảm bảo cậu có thể bảo vệ sự an toàn cho Vân Thiển.
Dưới ánh đèn, đường nét nửa bên mặt cậu vô cùng dịu dàng. Lúc rủ mắt, lông mi rung rung liên hồi. Mép tay áo sơ mi trắng chỉnh tề xắn đến giữa cánh tay, có thể thấy mạch máu màu xanh ẩn hiện trên mu bàn tay cầm bút.
Văn Tư Thành tò mò năng lực Tống Hành Chỉ che giấu mạnh đến độ nào. Sau khi nhìn thấy rồi, anh cho rằng thế giới hiện thực không còn an toàn nữa, anh phải xây lô cốt dưới đất thôi.
Văn Tư Thành: “Thần linh đáng ghét, làm việc chả đáng tin gì cả. Uổng công chúng ta cứu giúp những thế giới khác, kết quả lại đối xử với thế giới chúng ta vậy sao?”
Vân Thiển tò mò nhìn sang, đột nhiên đối diện với một con sâu lông siêu to.
Nhận được câu trả lời, Tống Hành Chỉ rất vui, không hỏi thêm chuyện gì khác, khiến Vân Thiển thở phào.
Anh cúi đầu uống canh, phát hiện trong tô mình chỉ có ba miếng sườn lợn, mà sườn trong chén Vân Thiển đã chất thành núi nhỏ, Tống Hành Chỉ còn đang cố gắng phá kỷ lục độ cao ngọn núi.
Nhóm người ngồi vây quanh bàn ăn. Vân Thiển và Văn Tư Thành người này một câu, người kia một câu giống như hai người tung hứng, giải thích rõ mọi chuyện. Tống Hành Chỉ ngay lập tức đảm bảo cậu có thể bảo vệ sự an toàn cho Vân Thiển.
Văn Tư Thành nhìn chén canh chỉ có nước của Văn Nhân Du. Con người ấy, đôi lúc phải so sánh mới có thể cân bằng tâm lý!
Vân Thiển: “…Cũng không phải.”
Văn Nhân Du suy đoán: “Có thể thế giới của các người đã cực kỳ tồi tệ cho nên mới lợi dụng những đồ bỏ đi, để các người cứu giúp những thế giới khác trước khi diệt vong.”
Vân Thiển vốn nghĩ sẽ xem một bộ phim về đạo đức gia đình, ai có ngờ lại là phim bách hợp mẹ chồng nàng dâu. Nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh, cô bèn quay sang nhìn. Tống Hành Chỉ đang ngồi trên thảm, im lặng đọc sách.
Giọng Tống Hành Chỉ dịu dàng: “Vân Thiển, không sao rồi.”
Vân Thiển và Văn Tư Thành nghe thấy bèn không vui. Cái gì mà lợi dụng đồ bỏ đi, người này trông như chó hình người mà sao nói chuyện chẳng giống tiếng người, khiến người ta khó chịu thế?
Mắt kép của ấu trùng hầu như không mang bất kỳ cảm xúc nào, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta lạnh gáy. Cặp nanh sắc nhọn lộ ra của nó nói cho Vân Thiển biết hôm qua chính nó để lại vô số dấu răng trên túi ngủ của cô, tiếc là không thể nuốt chửng cô vào bụng.
Một bàn tay lành lạnh ấn lên vai cô. Bàn tay đó hơi dùng sức, cô đã rơi vào lồng ngực gầy yếu, trước mắt chẳng thấy quái vật nào, chỉ có màu trắng của áo sơ mi sạch sẽ.
Ngồi ở đây suy đoán lung tung cũng chẳng thể đoán ra chân tướng, cho dù thế giới sắp tận thế thật, một ngày trước khi nó đến, nên làm gì vẫn phải làm nấy thôi.
Văn Tư Thành khen ngợi tay nghề của Tống Hành Chỉ, đóng gói vài miếng sườn lợn ướp sẵn về nhà, đưa số điện thoại anh trai anh cho Văn Nhân Du, tiện thể hỏi: “Anh giỏi đấy, sao anh biết anh tôi?”
Cậu liền dời mắt, giọng nói rất khẽ: “Váy.”
Văn Nhân Du cầm số điện thoại trên tay, mỉm cười không nói. Anh có thể bắt đầu kinh doanh rồi.
Tống Hành Chỉ: “Em thích anh ta?”
Anh nhìn thấy hành lý trên tay Vân Thiển.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Tống Hành Chỉ, Văn Nhân Du hôn lên trán Vân Thiển rồi ra cửa làm việc, trong phòng chỉ còn lại Vân Thiển hơi e thẹn và Tống Hành Chỉ thở phì phì.
Tống Hành Chỉ: “Em thích anh ta?”
Văn Nhân Du suy đoán: “Có thể thế giới của các người đã cực kỳ tồi tệ cho nên mới lợi dụng những đồ bỏ đi, để các người cứu giúp những thế giới khác trước khi diệt vong.”
Văn Nhân Du cầm số điện thoại trên tay, mỉm cười không nói. Anh có thể bắt đầu kinh doanh rồi.
Vân Thiển: “…Cũng không phải.”
Ngồi ở đây suy đoán lung tung cũng chẳng thể đoán ra chân tướng, cho dù thế giới sắp tận thế thật, một ngày trước khi nó đến, nên làm gì vẫn phải làm nấy thôi.
Nhận được câu trả lời, Tống Hành Chỉ rất vui, không hỏi thêm chuyện gì khác, khiến Vân Thiển thở phào.
Anh cúi đầu uống canh, phát hiện trong tô mình chỉ có ba miếng sườn lợn, mà sườn trong chén Vân Thiển đã chất thành núi nhỏ, Tống Hành Chỉ còn đang cố gắng phá kỷ lục độ cao ngọn núi.
Nó đang tìm cách vào phòng.
Tivi đang phát phim truyền hình nước T. Con trai dẫn cô vợ không được hoan nghênh về nhà, cô vợ đang tìm nhà vệ sinh bỗng nhìn thấy mẹ chồng nấu ăn trong phòng bếp, thế là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Văn Nhân Du trên lầu cũng bưng trán giống vậy, mức độ cạn lời với Tống Hành Chỉ lại tăng thêm một bậc. Anh bước từ phòng ngủ ra, nhìn ba người dưới lầu.
Vân Thiển vốn nghĩ sẽ xem một bộ phim về đạo đức gia đình, ai có ngờ lại là phim bách hợp mẹ chồng nàng dâu. Nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh, cô bèn quay sang nhìn. Tống Hành Chỉ đang ngồi trên thảm, im lặng đọc sách.
Dưới ánh đèn, đường nét nửa bên mặt cậu vô cùng dịu dàng. Lúc rủ mắt, lông mi rung rung liên hồi. Mép tay áo sơ mi trắng chỉnh tề xắn đến giữa cánh tay, có thể thấy mạch máu màu xanh ẩn hiện trên mu bàn tay cầm bút.
Đầu ngòi bút chạm lên giấy phát ra âm thanh sột soạt. Vân Thiển giảm âm lượng tivi, cầm điện thoại lên, dự định đổi chỗ.
Vân Thiển và Văn Tư Thành nghe thấy bèn không vui. Cái gì mà lợi dụng đồ bỏ đi, người này trông như chó hình người mà sao nói chuyện chẳng giống tiếng người, khiến người ta khó chịu thế?
“Xem tivi không làm phiền tôi.” Tống Hành Chỉ ngước mắt nhìn Vân Thiển, khẽ nói: “Em ở bên cạnh càng khiến tôi tập trung học hơn.”
Cậu liền dời mắt, giọng nói rất khẽ: “Váy.”
Lúc này, Vân Thiển mới phát hiện váy chưa rũ xuống hết, cô tỉnh bơ chỉnh lại váy rồi ngồi xuống tiếp, khóe mắt liếc thấy vành tai Tống Hành Chỉ đỏ gay. Trên tivi màn hình rộng, cô vợ và mẹ chồng say rượu xong bèn cùng nhau lăn giường. Vân Thiển mất tự nhiên đổi kênh, xem tin tức phát sóng, mặt bỗng dưng nóng ran kỳ lạ.
Vân Thiển: Ghét thật, sức hấp dẫn của thiếu niên ngây thơ mạnh đến thế sao!
“Xem tivi không làm phiền tôi.” Tống Hành Chỉ ngước mắt nhìn Vân Thiển, khẽ nói: “Em ở bên cạnh càng khiến tôi tập trung học hơn.”
“Cạch cạch cạch cạch ——” Nơi cửa sổ vang lên tiếng giọt mưa tạt vào.
Vân Thiển tò mò nhìn sang, đột nhiên đối diện với một con sâu lông siêu to.
Mắt kép của ấu trùng hầu như không mang bất kỳ cảm xúc nào, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta lạnh gáy. Cặp nanh sắc nhọn lộ ra của nó nói cho Vân Thiển biết hôm qua chính nó để lại vô số dấu răng trên túi ngủ của cô, tiếc là không thể nuốt chửng cô vào bụng.
Ánh đèn trong phòng bị ảnh hưởng, bất chợt tắt ngúm, một mảng tối đen, chỉ có màu huỳnh quang ngũ sắc sặc sỡ của sâu lông chiếu xuyên qua cửa sổ.
Sâu lông có màu sắc kỳ lạ, giống như màu sắc phân cực dưới ánh sáng khúc xạ, mỗi một màu trên cơ thể đều khác nhau. Tiếng cạch cạch cạch là âm thanh chân giác hút của nó bò tới lui trên cửa sổ.
Nó đang tìm cách vào phòng.
Ngón tay Vân Thiển run rẩy, theo bản năng tìm vũ khí tấn công thích hợp, lòng tràn đầy sợ hãi. Khác với nhìn thấy quái vật ở thế giới tận thế, ở thế giới hiện thực, cô chỉ có một mạng.
Tivi đang phát phim truyền hình nước T. Con trai dẫn cô vợ không được hoan nghênh về nhà, cô vợ đang tìm nhà vệ sinh bỗng nhìn thấy mẹ chồng nấu ăn trong phòng bếp, thế là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Một bàn tay lành lạnh ấn lên vai cô. Bàn tay đó hơi dùng sức, cô đã rơi vào lồng ngực gầy yếu, trước mắt chẳng thấy quái vật nào, chỉ có màu trắng của áo sơ mi sạch sẽ.
Ánh mắt Tống Hành Chỉ lạnh lẽo nhìn côn trùng ngọ nguậy ngoài cửa sổ. Nó đang suy nghĩ làm sao gặm tấm kính cửa, bỗng một sợi xích sắt giáng từ trên trời xuống đâm xuyên cơ thể nó. Không đợi nó vùng vẫy, bốn phương tám hướng tuôn ra dây xích khác nhau, hung ác xé nó thành từng mảnh, biến mất giữa không trung.
Giọng Tống Hành Chỉ dịu dàng: “Vân Thiển, không sao rồi.”
Hơi bị mê bé Chỉ rồi, mỹ thiếu niên cứu mỹ nhân…
Tống Hành Chỉ soft xỉu?. Nhìn thư sinh yếu đuối chứ đến lúc cần thì bảo vệ Vân Thiển tốt lắm nha.
chời oiwww tiểu Tống ngầu quá vừa ngầu vừa moe luôn uwu
Ừa he, Tống Hành Chỉ xịn vậy mà, cục cưng của tui ?
Phân biệt đối xử nó vừa, tiểu Tống sợ mọi người không biết mình thích Vân Thiển sao ?
Chời ơi tui mê sơ mi trắng nhất luôn đó, càng ngày càng thích tiểu Tống thiệt luôn, có thể nào mang ảnh tới thế giới sau luôn không.
Tống Hành Chỉ soft xỉu luôn đó, vừa ngầu vừa soft đúng kiểu tiểu chó săn mít ướt. Bảo sao Vân chó mê như điều đổ =))))))
Bé tai mèo soft xỉu aaaaa mê quá chời
@thần Giới đẹp trai tài giỏi ngài có thể bán cho tui 1 anh bạn trai tai mèo như z hông ạ
không sao mà anh đây rồi~~
Tống Hành Chỉ đáng yêu cực, quắn quéo vì em quáaaa