Chương 34
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Giữa hè, trời nắng đến mức ve không thèm kêu, chúng rầu rĩ ghé vào trên cây, tựa như Tịch Phong Hà lúc này đang ghé vào bàn đá.
Mặt trời chói chang, cho dù có hoa tượng chăm sóc, cây cỏ trong Ngự Hoa Viên vẫn héo hon. Cũng may đình Tân Sơn còn mát mẻ.
Từ khi vào hè, kinh đô không hề rơi một giọt mưa, nghe nói hoa màu đang chết dần chết mòn. Dân chúng lo lắng thu hoạch, Cố Chung Việt cũng vì chuyện hoa màu mà sứt đầu mẻ trán. Tịch Phong Hà thở dài, nếu không có mưa, đừng nói hoa màu, ngay cả người cũng không sống nổi.
Đang nghĩ ngợi, Tịch PhongâHà nghe thấyútiếng bước chânἲlại gần, cònýcó người đángjlíu ríu tròἶchuyện, vừa ngheīđã biết là‹Tề Mẫn. TịchồPhong Hà ngồiíthẳng lưng, đoanảtrang chờ bọnâhọ tới đây.
“Trời]ơi, nóng muốnĩchết.” Tề Mẫnỹvừa phất quạtựtròn vừa dùngòkhăn tay lauÏmồ hôi trênặtrán. Hứa KhánhiHoán và ThânĩMục Huyên cũngἰcầm quạt, nhaỉhoàn xung quanhịđiên cuồng phấtớquạt, đáng tiếcĩkhông giảm bớt[nóng bức làЇbao.
“Ông trời màứcho cơn mưaâthì tốt.” Hứa°Khánh Hoán thanɨvãn.
“Ai chả muốn.”õXuyên qua hànhơlang quanh coìkhúc khuỷu, TềἳMẫn nhìn thấyìTịch Phong Hà.
“Hoàng]Hậu nương nương!”ểHứa Khánh Hoánọhưng phấn, nhanhĺchóng chạy tới,ἲhai người cònļlại vội theoẻsau.
Tịch Phong Hàỡnhìn thấy TềíMẫn khoát tayĩHứa Khánh Hoán,ẵcười hỏi: “Baòngười càng lúcẻcàng thân nhỉ.”ú
“Ai thèm thânívới nàng ta,³cái đồ namúkhông ra namợnữ không raḽnữ.” Tề Mẫnýthề thốt phủɨnhận, vội rụtļtay về. Chẳng,qua vừa rồiìnàng chạy nhanhIsợ ngã nênữkéo tay HứaìKhánh Hoán màἱthôi.
Hứa Khánh Hoánỉcăm giận, “Ngươiἳnói ai namókhông ra namỹnữ không raĩnữ?!”
Thân MụcóHuyên khoát tayóxem trò vui.
TịchἷPhong Hà khôngôngờ chỉ thuậnámiệng mà haiɪngười đã gâyỉgổ, mắt thấyîchuẩn bị đánhínhau, Tịch PhongfHà vội hòaõgiải: “Bản cung,bảo Chu Khinhựtới phòng bếpḷlấy nước ôàmai bỏ thêmiít đá lạnh.ặSáng nay bảnựcung có làmụmấy món điểmộtâm, nếu cácừmuội không chêĭthì thưởng thức[cùng bản cung.”ị
Mỹ thực dễ¸dàng hóa giải}mâu thuẫn. Bốnảngười ngồi quanhịbàn đá ănĩđiểm tâm uốngạnước ô mai,âcảm nhận gió²mát quanh hồ.êNắng nóng ngàyềhè tan điľkhông ít.
“Hoàng Hậuìnương nương giỏièquá. Không chỉốbiết thêu túióhương còn nấu(ăn ngon, thầnẫthiếp thì khác,õcái gì cũngİkhông thông.” HứaįKhánh Hoán gắp{một miếng đậuɨrán, sùng bái,nhìn Tịch PhongỵHà.
“Thực ra ngươiốcũng có tài.”ưHiếm khi TềếMẫn không châmăchọc Hứa KhánhIHoán, mọi ngườiḽngạc nhiên nhìn²nàng ấy. TềẹMẫn thản nhiênỉnhón một miếngjmứt táo vàoựtrong miệng, nóiứtiếp: “Ngươi biếtícầm đao múa°thương, lại rấtĩgiỏi đánh nhau.”)
“Ngươi… Đúng làỉmiệng chó không,phun được ngàıvoi.” Hứa KhánhứHoán gắp thêmômột miếng đậu,¹không so đoúvới nàng ấy.
“HoàngἲHậu nương nươngửtự xuống bếpĮạ?” Thân MụcẹHuyên vốn trầmửtĩnh lên tiếng.
“Ừ.ẩHoàng Thượng muốnỏăn, bản cungỗlàm một ít,ḽchờ chàng vềḻrồi cùng thưởngýthức.” Tối quaồCố Chung Việt:ầm ĩ đòiìăn, sáng hômìnay lại khôngịnỡ gọi nàng)dậy, nhịn đóiἰlâm triều. Nghĩỉvậy, Tịch PhongỹHà phì cười.
Bỗngınhiên đám Tề:Mẫn im lặng,ïba mặt nhìnḷnhau, ánh mắtùquái dị. TịchâPhong Hà cảmÎthấy khó hiểu,¹hỏi: “Sao thế?”ứ
Ba người điênểcuồng lắc đầu,ờHứa Khánh Hoánủkích động: “HoàngĩHậu nương nươngỗvất vả quá!”¹
Tịch Phong Hàỉthấy mắt nàngõấy ngấn lệ,ựhoàn toàn câmἶnín.
“…??” Chẳng quaɩnấu chút đồЇăn mà thôi,ílàm gì tớiấmức vất vả…ἳHay do nàngĩthành thân đãilâu nên quen?ỏRõ ràng cácừnàng ấy bằngýtuổi nàng, TịchứPhong Hà lạiõhoàn toàn khôngẽhiểu suy nghĩêbọn họ.
Thân MụcìHuyên vội chuyểnũsang đề tàiákhác, “Hoàng Hậuỹnương nương, NhiễmìTiệp Dư ởἲMinh Trâm Lâuĺbị ốm ạ?fSao thần thiếpỷkhông bao giờ)thấy nàng ấyẻra ngoài?”
SauÎlễ sắc phong,ἵNhiễm Tiệp Dượcó tới tặngÍlễ vật choịcác nàng, từểđó trở điàbiến mất khôngfthấy tăm hơi.ụSau này cácơnàng cũng ítếkhi thấy nàngẫấy.
Tịch Phong Hàĩngớ ra, đềuệlà phi tần,ạCố Chung Việtốkhông nên làmỗlơ Lý ThượngìTông. Hôm nay]nàng phải nhắcĩnhở hắn mớiõđược. Nhưng đểưtay lên ngựcἳtự hỏi, TịchïPhong Hà vẫn°không muốn CốİChung Việt tớiĩMinh Trâm Lâu.ỗDù sao NhiễmĮTiệp Dư cũngἲkhác đám HứaἳKhánh Hoán, nàng¹ta tiến cungỏvì Cố ChungíViệt.
“Hoàng Hậu nươngầnương?” Thấy TịchẻPhong Hà khôngínói gì, ThânàMục Huyên hỏi:ẳ“Có chuyện gìɩkhông tiện nóiâạ?”
“Không phải.”ởTịch Phong Hàưhồi hồn, “Nhiễm,Tiệp Dư thíchĮyên tĩnh, bảnđcung cũng hiếmĩkhi thấy nàngỉấy.”
Tề Mẫnềđáp: “Vậy sao?ùCòn tưởng mọifngười có thể‹hội họp, dùásao trong cungđchỉ có vàiįngười. Ở trongịcung mãi thầnụthiếp cũng thấyἱchán, đúng không,ĺThân Tiệp Dư?”ẻ
Thân Mục Huyênɨkhông hề nhìnợnàng ấy, “Taícảm thấy rấtẫtốt. Ta cònậchưa đọc hếtásách trong HạoứHải Các.”
Thân}Mục Huyên khôngằđồng tình, TềồMẫn nhìn sangịHứa Khánh Hoán.
HứaἲKhánh Hoán khóệhiểu nhìn nàngĩấy, “Ta cũngĩvậy. Đồ ănἳtrong Thượng ThựcỷCục ngon hơnếđồ ăn ởīnhà nhiều.”
Nghĩitới mẫu thânịđã nấu tệỉvẫn nhất quyếtúkiên trì xuốngıbếp, Hứa KhánhếHoán run rẩy.ếTóm lại ởútrong cung vuiẫhơn, vừa cóiđồ ăn ngonįvừa không bịơquản chặt. NàngÏấy có thể{luyện võ thỏaīthích, không aiἷtrách mắng nàngăấy trông khôngĩgiống nữ tử.
Thấy}hai đứa ngốcỷkhông hiểu chuyện,ìTề Mẫn lặng}im nhìn TịchЇPhong Hà.
Tịch PhongéHà vội cứuἱvãn, “Ngươi nóiụcũng đúng. Mấy}ngày nay nắngãnóng, chờ vàoĩthu tiết trờiựmát mẻ sẽỉtổ chức điỗsăn. Đến lúciđó chúng taắsẽ lên núiịdu ngoạn sănìbắn.”
Nhắc tớiạđi săn, baĩngười vô cùngãkích động. Mặcựdù phụ thânđcả ba đều,là trọng thầnitrong triều, ởổnhà các nàngịcũng được sủngɨái, nhưng cácỷnàng chưa baoígiờ được điìsăn. Hiện tạiɩnghe thấy, mọi‹người đều háoịhức. Tề Mẫnừvà Thân MụcểHuyên còn đỡ,ọHứa Khánh Hóanêkhông chịu nổi,Įđôi mắt rựcịsáng, chỉ ướcḷmùa thu tớiìngay bây giờ.
TịchÎPhong Hà từngẽtheo Tịch AnıHành và Giang}Tranh đi săn,đnhưng nàng chưaẵbao giờ vào,khu vực săníHoàng gia. Nhìnácác nàng ấyốháo hức, TịchἷPhong Hà cũngĩchờ mong.
. .j.
Mấy ngày nayảLý Thượng Tôngịđều ở MinhïTrâm Lâu đợi,ýít khi raộngoài. Thứ nhấtỉnàng ta bịịthái độ củaḷđám Tề Mẫnļkích thích, thứ‹hai Cố ChungíViệt không thíchĩnàng ta, khiếnấtrái tim nàngĩta càng lúcícàng lạnh lẽo.í
Lý Thượng mở cây quạt giấy. Chiếc quạt điểm hoạ tiết hoa mẫu đơn đỏ, lá cây xen lẫn hoa thơm, bên cạnh đề bài thơ:
“Cạch.” Lý Thượng Tông bật dậy, quạt giấy rơi xuống mặt đất.
Tịch Phong Hà cúi đầu không đáp. Cố Chung Việt nhìn kỹ, phát hiện bả vai nàng run rẩy.
“Trước sân thược dược đẹp chẳng tinh,
Lý Thượng Tông bị dọa sợ. Nàng ta nắm tay Cố Chung Việt, “Hoàng Thượng sao thế ạ?”
Sen trước ao tranh một chút tình.
Cánh cửa hơi hé, Cố Chung Việt len vào.
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc,
Lý Thượng Tông xoa chiếc quạt, nở nụ cười trào phúng “Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc… Chẳng lẽ chỉ có Hoàng Hậu mới xứng đáng với mẫu đơn thôi sao?”
Cố Chung Việt hoảng hốt, “Hà Nhi đừng khóc. Đều tại ta, tại ta hết.”
Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.”“…” Cố Chung Việt buồn bã tới Minh Trâm Lâu. Tịch Phong Hà không hề ngăn cản. [1]
“…Dạ.”Đột nhiên trời trở mưa, mưa rơi như trút nước.“…Hôm nay gặp đám Tề Chiêu Nghi, ta chia cho các nàng một ít.” Ánh mắt của Cố Chung Việt quá đáng sợ, Tịch Phong Hà chột dạ cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ.[1] Bài thơ Thưởng mẫu đơn của Lưu Vũ Tích, sáng tác vào thời Trung Đường (Nguồn: Thivien.net)
Lý Thượng mở cây quạt giấy. Chiếc quạt điểm hoạ tiết hoa mẫu đơn đỏ, lá cây xen lẫn hoa thơm, bên cạnh đề bài thơ:
Lý Thượng Tông xoa chiếc quạt, nở nụ cười trào phúng “Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc… Chẳng lẽ chỉ có Hoàng Hậu mới xứng đáng với mẫu đơn thôi sao?”
Thấy Cố Chung Việt dần mất kiên nhẫn, Công Bộ Thượng Thư nơm nớp dâng bản phác thảo lên, bẩm báo trợ cấp không đủ. Cố Chung Việt đành phải xuất hai mươi vạn lượng trong quốc khố cho ông ta, cũng nói rõ về sau thiếu tiền cứ nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng.
“Nương nương!” Thị nữ sốt ruột chạy vào.
Cố Chung Việt cầm tách trà ngồi trên giường, càng nghĩ càng giận, đặt mạnh chén trà lên bàn.
“Đừng gào! Không ra thể thống gì hết!” Lý Thượng Tông quát.
“Đã lâu Hoàng Thượng không tới gặp thần thiếp. Để thần thiếp sai phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho người.” Lý Thượng Tông đỏ mặt, đoan trang đứng bên cạnh Cố Chung Việt, đôi mắt dạt dào tình cảm.
Cố Chung Việt không để ý ông ta, nhanh chóng chạy về điện Phượng Nghi.
“Không phải, nương nương…” Thị nữ thở hổn hển, kích động tới mức nói không thông, “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tới!”
Cố Chung Việt càng nghĩ càng thấy ba người họ đang tranh Tịch Phong Hà với hắn. Tịch Phong Hà mới là Hoàng Thượng, hắn chỉ là phi tử trong Hậu cung của nàng, mỗi ngày đều phải giành giật tình cảm của nàng. Cố Chung Việt buồn bã, đang định giả vờ đáng thương để Tịch Phong Hà giữ hắn lại. Ai dè hắn còn chưa nói gì, Tịch Phong Hà đã ra lệnh: “Đúng rồi, chàng tới thăm Nhiễm Tiệp Dư đi. Nàng ta vào cùng đã lâu, chàng ít khi vời nàng ta quá.”
“Cạch.” Lý Thượng Tông bật dậy, quạt giấy rơi xuống mặt đất.
“…Hôm nay gặp đám Tề Chiêu Nghi, ta chia cho các nàng một ít.” Ánh mắt của Cố Chung Việt quá đáng sợ, Tịch Phong Hà chột dạ cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ.
“Đã lâu Hoàng Thượng không tới gặp thần thiếp. Để thần thiếp sai phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho người.” Lý Thượng Tông đỏ mặt, đoan trang đứng bên cạnh Cố Chung Việt, đôi mắt dạt dào tình cảm.
“Không cần.” Cố Chung Việt lạnh lùng đáp.
“Tịch Phong Hà, nàng giỏi lắm.”
Giây phút hắn tới, tất cả oán hận đều hóa thành hư ảo, trong lòng chỉ còn vô hạn vui sướng.
Cố Chung Việt cúi đầu, phát hiện Tịch Phong Hà đang nhịn cười.
Vừa mới tan triều, hắn vui vẻ tới điện Phượng Nghi ăn điểm tâm Tịch Phong Hà làm. Ai dè hắn còn chưa kịp đi, đám Công Bộ đã chặn hắn lại bàn chuyện tưới tiêu hoa màu. Hắn không hiểu bọn họ làm ăn kiểu gì, đã rót một đống bạc, bản thảo phác họa xong, công nhân cũng sẵn sàng, thế mà vẫn còn một đống vấn đề. Đến cả việc chế tạo guồng nước cũng cần hắn thông qua? Chẳng lẽ thợ mộc trên đời này chết hết rồi sao?
“Không cần.” Cố Chung Việt lạnh lùng đáp.
“Không phải, nương nương…” Thị nữ thở hổn hển, kích động tới mức nói không thông, “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tới!”
Vừa mới tan triều, hắn vui vẻ tới điện Phượng Nghi ăn điểm tâm Tịch Phong Hà làm. Ai dè hắn còn chưa kịp đi, đám Công Bộ đã chặn hắn lại bàn chuyện tưới tiêu hoa màu. Hắn không hiểu bọn họ làm ăn kiểu gì, đã rót một đống bạc, bản thảo phác họa xong, công nhân cũng sẵn sàng, thế mà vẫn còn một đống vấn đề. Đến cả việc chế tạo guồng nước cũng cần hắn thông qua? Chẳng lẽ thợ mộc trên đời này chết hết rồi sao?
Thấy Cố Chung Việt dần mất kiên nhẫn, Công Bộ Thượng Thư nơm nớp dâng bản phác thảo lên, bẩm báo trợ cấp không đủ. Cố Chung Việt đành phải xuất hai mươi vạn lượng trong quốc khố cho ông ta, cũng nói rõ về sau thiếu tiền cứ nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng.
Ăn xong điểm tâm, tâm trạng hắn mới tốt hơn chút. Nhưng không hiểu sao điểm tâm hơi ít.
Công Bộ Thượng Thư xấu hổ gật đầu, liên tục tạ tội.
“…” Cố Chung Việt buồn bã tới Minh Trâm Lâu. Tịch Phong Hà không hề ngăn cản.
Cố Chung Việt không để ý ông ta, nhanh chóng chạy về điện Phượng Nghi.
Cố Chung Việt bế Tịch Phong Hà lên, ném nàng xuống giường.
“Hôm nay làm ít thế?” Mọi lần Tịch Phong Hà luôn làm mấy hộp đầy ụ, Cố Chung Việt ăn mãi mới hết.
Ăn xong điểm tâm, tâm trạng hắn mới tốt hơn chút. Nhưng không hiểu sao điểm tâm hơi ít.
“Hà Nhi, ta sai rồi.” Cố Chung Việt ôm Tịch Phong Hà, dịu dàng dỗ dành.
“Hôm nay làm ít thế?” Mọi lần Tịch Phong Hà luôn làm mấy hộp đầy ụ, Cố Chung Việt ăn mãi mới hết.
Nhìn Cố Chung Việt rời khỏi Minh Trâm Lâu, Lý Thượng Tông cúi đầu, đôi mắt lập lòe.
[1] Bài thơ Thưởng mẫu đơn của Lưu Vũ Tích, sáng tác vào thời Trung Đường (Nguồn: Thivien.net)
“…Hôm nay gặp đám Tề Chiêu Nghi, ta chia cho các nàng một ít.” Ánh mắt của Cố Chung Việt quá đáng sợ, Tịch Phong Hà chột dạ cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ.
. . .
Cố Chung Việt khóc không ra nước mắt, lại là các nàng! Rốt cuộc họ là phi tử của hắn hay phi tử của Tịch Phong Hà?!
Giây phút hắn tới, tất cả oán hận đều hóa thành hư ảo, trong lòng chỉ còn vô hạn vui sướng.
Cố Chung Việt càng nghĩ càng thấy ba người họ đang tranh Tịch Phong Hà với hắn. Tịch Phong Hà mới là Hoàng Thượng, hắn chỉ là phi tử trong Hậu cung của nàng, mỗi ngày đều phải giành giật tình cảm của nàng. Cố Chung Việt buồn bã, đang định giả vờ đáng thương để Tịch Phong Hà giữ hắn lại. Ai dè hắn còn chưa nói gì, Tịch Phong Hà đã ra lệnh: “Đúng rồi, chàng tới thăm Nhiễm Tiệp Dư đi. Nàng ta vào cùng đã lâu, chàng ít khi vời nàng ta quá.”
[1]
“…Dạ.”
“…” Cố Chung Việt buồn bã tới Minh Trâm Lâu. Tịch Phong Hà không hề ngăn cản.
Cố Chung Việt cầm tách trà ngồi trên giường, càng nghĩ càng giận, đặt mạnh chén trà lên bàn.
Lý Thượng Tông bị dọa sợ. Nàng ta nắm tay Cố Chung Việt, “Hoàng Thượng sao thế ạ?”
“Không có gì.” Cố Chung Việt lẳng lặng rụt tay lại, “Trẫm nhớ hôm nay còn ít sổ con chưa phê. Nàng nghỉ ngơi trước đi.”
“…Dạ.”
Nhìn Cố Chung Việt rời khỏi Minh Trâm Lâu, Lý Thượng Tông cúi đầu, đôi mắt lập lòe.
“Đừng gào! Không ra thể thống gì hết!” Lý Thượng Tông quát.
. . .
Đột nhiên trời trở mưa, mưa rơi như trút nước.
Đột nhiên trời trở mưa, mưa rơi như trút nước.
“Trước sân thược dược đẹp chẳng tinh,
Cố Chung Việt đứng trước cửa phòng Tịch Phong Hà, quát tháo: “Tịch Phong Hà, nàng mở cửa cho ta! Về sau ta… không dám nữa!”
Trong phòng im ắng.
Công Bộ Thượng Thư xấu hổ gật đầu, liên tục tạ tội.
“Tịch Phong Hà, nếu nàng không mở cửa, ta chết cóng mất!” Cố Chung Việt ai oán.
Cánh cửa hơi hé, Cố Chung Việt len vào.
Trong phòng im ắng.
“Hà Nhi, ta sai rồi.” Cố Chung Việt ôm Tịch Phong Hà, dịu dàng dỗ dành.
[1] Bài thơ Thưởng mẫu đơn của Lưu Vũ Tích, sáng tác vào thời Trung Đường (Nguồn: Thivien.net)
Tịch Phong Hà cúi đầu không đáp. Cố Chung Việt nhìn kỹ, phát hiện bả vai nàng run rẩy.
Cố Chung Việt hoảng hốt, “Hà Nhi đừng khóc. Đều tại ta, tại ta hết.”
Cố Chung Việt cúi đầu, phát hiện Tịch Phong Hà đang nhịn cười.
“Tịch Phong Hà, nàng giỏi lắm.”
Cố Chung Việt bế Tịch Phong Hà lên, ném nàng xuống giường.
Ngày mưa lạnh lẽo, nên làm chuyện gì đó ấm áp thì hơn.
TPH chỉ có 1 thui mà sao 4 người ai cũng muốn ht kkk