Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 34

Chương 34

Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Giữa hè, trời nắng đến mức ve không thèm kêu, chúng rầu rĩ ghé vào trên cây, tựa như Tịch Phong Hà lúc này đang ghé vào bàn đá.

Mặt trời chói chang, cho dù có hoa tượng chăm sóc, cây cỏ trong Ngự Hoa Viên vẫn héo hon. Cũng may đình Tân Sơn còn mát mẻ.

Từ khi vào hè, kinh đô không hề rơi một giọt mưa, nghe nói hoa màu đang chết dần chết mòn. Dân chúng lo lắng thu hoạch, Cố Chung Việt cũng vì chuyện hoa màu mà sứt đầu mẻ trán. Tịch Phong Hà thở dài, nếu không có mưa, đừng nói hoa màu, ngay cả người cũng không sống nổi.

Đang nghĩ ngi, Tch PhongâHà nghe thyútiếng bưc chânli gn, cònýcó ngưi đángjlíu ríu tròchuyn, va ngheīđã biết làT Mn. TchPhong Hà ngiíthng lưng, đoantrang ch bnâh ti đây.

Tri]ơi, nóng munĩchết.” T Mnva pht quttròn va dùngòkhăn tay lauÏm hôi trêntrán. Ha KhánhiHoán và ThânĩMc Huyên cũngcm qut, nhahoàn xung quanhđiên cung phtqut, đáng tiếcĩkhông gim bt[nóng bc làЇbao.

Ông tri màcho cơn mưaâthì tt.” Ha°Khánh Hoán thanɨvãn.

“Ai ch mun.”õXuyên qua hànhơlang quanh coìkhúc khuu, TMn nhìn thyìTch Phong Hà.

“Hoàng]Hu nương nương!”Ha Khánh Hoánhưng phn, nhanhĺchóng chy ti,hai ngưi cònļli vi theosau.

Tch Phong Hànhìn thy TíMn khoát tayĩHa Khánh Hoán,cưi hi: “Baòngưi càng lúccàng thân nh.”ú

“Ai thèm thânívi nàng ta,³cái đ namúkhông ra namn không ran.” T Mnýth tht phɨnhn, vi rtļtay v. Chng,qua va riìnàng chy nhanhIs ngã nênkéo tay HaìKhánh Hoán màthôi.

Ha Khánh Hoáncăm gin, “Ngươinói ai namókhông ra namn không raĩn?!”

Thân McóHuyên khoát tayóxem trò vui.

TchPhong Hà khôngông ch thunáming mà haiɪngưi đã gâyg, mt thyîchun b đánhínhau, Tch PhongfHà vi hòaõgii: “Bn cung,bo Chu Khinhti phòng bếply nưc ôàmai b thêmiít đá lnh.Sáng nay bncung có làmmy món đimtâm, nếu cácmui không chêĭthì thưng thc[cùng bn cung.”

M thc d¸dàng hóa gii}mâu thun. Bnngưi ngi quanhbàn đá ănĩđim tâm ungnưc ô mai,âcm nhn gió²mát quanh h.êNng nóng ngàyhè tan điľkhông ít.

“Hoàng Huìnương nương giièquá. Không chbiết thêu túióhương còn nu(ăn ngon, thnthiếp thì khác,õcái gì cũngİkhông thông.” HaįKhánh Hoán gp{mt miếng đuɨrán, sùng bái,nhìn Tch PhongHà.

Thc ra ngươicũng có tài.”ưHiếm khi TếMn không châmăchc Ha KhánhIHoán, mi ngưingc nhiên nhìn²nàng y. TMn thn nhiênnhón mt miếngjmt táo vàotrong ming, nóitiếp: “Ngươi biếtícm đao múa°thương, li rtĩgii đánh nhau.”)

“Ngươi… Đúng làming chó không,phun đưc ngàıvoi.” Ha KhánhHoán gp thêmômt miếng đu,¹không so đoúvi nàng y.

“HoàngHu nương nươngt xung bếpĮ?” Thân McHuyên vn trmtĩnh lên tiếng.

.Hoàng Thưng munăn, bn cunglàm mt ít,ch chàng vri cùng thưngýthc.” Ti quaC Chung Vit:m ĩ đòiìăn, sáng hômìnay li khôngn gi nàng)dy, nhn đóilâm triu. Nghĩvy, Tch PhongHà phì cưi.

Bngınhiên đám T:Mn im lng,ïba mt nhìnnhau, ánh mtùquái d. TchâPhong Hà cmÎthy khó hiu,¹hi: “Sao thế?”

Ba ngưi điêncung lc đu,Ha Khánh Hoánkích đng: “HoàngĩHu nương nươngvt v quá!”¹

Tch Phong Hàthy mt nàngõy ngn l,hoàn toàn câmnín.

“…??” Chng quaɩnu chút đЇăn mà thôi,ílàm gì timc vt vHay do nàngĩthành thân đãilâu nên quen?Rõ ràng cácnàng y bngýtui nàng, TchPhong Hà liõhoàn toàn khônghiu suy nghĩêbn h.

Thân McìHuyên vi chuynũsang đ tàiákhác, “Hoàng Hunương nương, NhimìTip Dư Minh Trâm Lâuĺb m ?fSao thn thiếpkhông bao gi)thy nàng yra ngoài?”

SauÎl sc phong,Nhim Tip Dưcó ti tngÍl vt chocác nàng, tđó tr điàbiến mt khôngfthy tăm hơi.Sau này cácơnàng cũng ítếkhi thy nàngy.

Tch Phong Hàĩng ra, đulà phi tn,C Chung Vitkhông nên làmlơ Lý ThưngìTông. Hôm nay]nàng phi nhcĩnh hn miõđưc. Nhưng đưtay lên ngct hi, TchïPhong Hà vn°không mun CİChung Vit tiĩMinh Trâm Lâu.Dù sao NhimĮTip Dư cũngkhác đám HaKhánh Hoán, nàng¹ta tiến cungvì C ChungíVit.

“Hoàng Hu nươngnương?” Thy TchPhong Hà khôngínói gì, ThânàMc Huyên hi:“Có chuyn gìɩkhông tin nóiâ?”

Không phi.”Tch Phong Hàưhi hn, Nhim,Tip Dư thíchĮyên tĩnh, bnđcung cũng hiếmĩkhi thy nàngy.”

T Mnđáp: “Vy sao?ùCòn tưng mifngưi có thhi hp, dùásao trong cungđch có vàiįngưi. trongcung mãi thnthiếp cũng thychán, đúng không,ĺThân Tip Dư?”

Thân Mc Huyênɨkhông h nhìnnàng y, “Taícm thy rttt. Ta cònchưa đc hếtásách trong HoHi Các.”

Thân}Mc Huyên khôngđng tình, TMn nhìn sangHa Khánh Hoán.

HaKhánh Hoán khóhiu nhìn nàngĩy, “Ta cũngĩvy. Đ ăntrong Thưng ThcCc ngon hơnếđ ăn īnhà nhiu.”

Nghĩiti mu thânđã nu tvn nht quyếtúkiên trì xungıbếp, Ha KhánhếHoán run ry.ếTóm li útrong cung vuihơn, va cóiđ ăn ngonįva không bơqun cht. NàngÏy có th{luyn võ thaīthích, không aitrách mng nàngăy trông khôngĩging n t.

Thy}hai đa ngckhông hiu chuyn,ìT Mn lng}im nhìn TchЇPhong Hà.

Tch PhongéHà vi cuvãn, “Ngươi nóicũng đúng. My}ngày nay nngãnóng, ch vàoĩthu tiết trimát m st chc đisăn. Đến lúciđó chúng tas lên núidu ngon sănìbn.”

Nhc tiđi săn, baĩngưi vô cùngãkích đng. Mcdù ph thânđc ba đu,là trng thnitrong triu, nhà các nàngcũng đưc sngɨái, nhưng cácnàng chưa baoígi đưc điìsăn. Hin tiɩnghe thy, mingưi đu háohc. T Mnvà Thân McHuyên còn đ,Ha Khánh Hóanêkhông chu ni,Įđôi mt rcsáng, ch ưcmùa thu tiìngay bây gi.

TchÎPhong Hà tngtheo Tch AnıHành và Giang}Tranh đi săn,đnhưng nàng chưabao gi vào,khu vc săníHoàng gia. Nhìnácác nàng yháo hc, TchPhong Hà cũngĩch mong.

. .j.

My ngày nayLý Thưng Tôngđu MinhïTrâm Lâu đi,ýít khi rangoài. Th nhtnàng ta bthái đ cađám T Mnļkích thích, thhai C ChungíVit không thíchĩnàng ta, khiếntrái tim nàngĩta càng lúcícàng lnh lo.í

Lý Thượng mở cây quạt giấy. Chiếc quạt điểm hoạ tiết hoa mẫu đơn đỏ, lá cây xen lẫn hoa thơm, bên cạnh đề bài thơ:

“Cạch.” Lý Thượng Tông bật dậy, quạt giấy rơi xuống mặt đất.

Tịch Phong Hà cúi đầu không đáp. Cố Chung Việt nhìn kỹ, phát hiện bả vai nàng run rẩy.

“Trước sân thược dược đẹp chẳng tinh,

Lý Thượng Tông bị dọa sợ. Nàng ta nắm tay Cố Chung Việt, “Hoàng Thượng sao thế ạ?”

Sen trước ao tranh một chút tình.

Cánh cửa hơi hé, Cố Chung Việt len vào.

Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc,

Lý Thượng Tông xoa chiếc quạt, nở nụ cười trào phúng “Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc… Chẳng lẽ chỉ có Hoàng Hậu mới xứng đáng với mẫu đơn thôi sao?”

Cố Chung Việt hoảng hốt, “Hà Nhi đừng khóc. Đều tại ta, tại ta hết.”

Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.”“…” Cố Chung Việt buồn bã tới Minh Trâm Lâu. Tịch Phong Hà không hề ngăn cản. [1]

“…Dạ.”Đột nhiên trời trở mưa, mưa rơi như trút nước.“…Hôm nay gặp đám Tề Chiêu Nghi, ta chia cho các nàng một ít.” Ánh mắt của Cố Chung Việt quá đáng sợ, Tịch Phong Hà chột dạ cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ.[1] Bài thơ Thưởng mẫu đơn của Lưu Vũ Tích, sáng tác vào thời Trung Đường (Nguồn: Thivien.net)

Lý Thượng mở cây quạt giấy. Chiếc quạt điểm hoạ tiết hoa mẫu đơn đỏ, lá cây xen lẫn hoa thơm, bên cạnh đề bài thơ:

Lý Thượng Tông xoa chiếc quạt, nở nụ cười trào phúng “Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc… Chẳng lẽ chỉ có Hoàng Hậu mới xứng đáng với mẫu đơn thôi sao?”

Thấy Cố Chung Việt dần mất kiên nhẫn, Công Bộ Thượng Thư nơm nớp dâng bản phác thảo lên, bẩm báo trợ cấp không đủ. Cố Chung Việt đành phải xuất hai mươi vạn lượng trong quốc khố cho ông ta, cũng nói rõ về sau thiếu tiền cứ nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng.

“Nương nương!” Thị nữ sốt ruột chạy vào.

Cố Chung Việt cầm tách trà ngồi trên giường, càng nghĩ càng giận, đặt mạnh chén trà lên bàn.

“Đừng gào! Không ra thể thống gì hết!” Lý Thượng Tông quát.

“Đã lâu Hoàng Thượng không tới gặp thần thiếp. Để thần thiếp sai phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho người.” Lý Thượng Tông đỏ mặt, đoan trang đứng bên cạnh Cố Chung Việt, đôi mắt dạt dào tình cảm.

Cố Chung Việt không để ý ông ta, nhanh chóng chạy về điện Phượng Nghi.

“Không phải, nương nương…” Thị nữ thở hổn hển, kích động tới mức nói không thông, “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tới!”

Cố Chung Việt càng nghĩ càng thấy ba người họ đang tranh Tịch Phong Hà với hắn. Tịch Phong Hà mới là Hoàng Thượng, hắn chỉ là phi tử trong Hậu cung của nàng, mỗi ngày đều phải giành giật tình cảm của nàng. Cố Chung Việt buồn bã, đang định giả vờ đáng thương để Tịch Phong Hà giữ hắn lại. Ai dè hắn còn chưa nói gì, Tịch Phong Hà đã ra lệnh: “Đúng rồi, chàng tới thăm Nhiễm Tiệp Dư đi. Nàng ta vào cùng đã lâu, chàng ít khi vời nàng ta quá.”

“Cạch.” Lý Thượng Tông bật dậy, quạt giấy rơi xuống mặt đất.

“…Hôm nay gặp đám Tề Chiêu Nghi, ta chia cho các nàng một ít.” Ánh mắt của Cố Chung Việt quá đáng sợ, Tịch Phong Hà chột dạ cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ.

“Đã lâu Hoàng Thượng không tới gặp thần thiếp. Để thần thiếp sai phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho người.” Lý Thượng Tông đỏ mặt, đoan trang đứng bên cạnh Cố Chung Việt, đôi mắt dạt dào tình cảm.

“Không cần.” Cố Chung Việt lạnh lùng đáp.

“Tịch Phong Hà, nàng giỏi lắm.”

Giây phút hắn tới, tất cả oán hận đều hóa thành hư ảo, trong lòng chỉ còn vô hạn vui sướng.

Cố Chung Việt cúi đầu, phát hiện Tịch Phong Hà đang nhịn cười.

Vừa mới tan triều, hắn vui vẻ tới điện Phượng Nghi ăn điểm tâm Tịch Phong Hà làm. Ai dè hắn còn chưa kịp đi, đám Công Bộ đã chặn hắn lại bàn chuyện tưới tiêu hoa màu. Hắn không hiểu bọn họ làm ăn kiểu gì, đã rót một đống bạc, bản thảo phác họa xong, công nhân cũng sẵn sàng, thế mà vẫn còn một đống vấn đề. Đến cả việc chế tạo guồng nước cũng cần hắn thông qua? Chẳng lẽ thợ mộc trên đời này chết hết rồi sao?

“Không cần.” Cố Chung Việt lạnh lùng đáp.

“Không phải, nương nương…” Thị nữ thở hổn hển, kích động tới mức nói không thông, “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tới!”

Vừa mới tan triều, hắn vui vẻ tới điện Phượng Nghi ăn điểm tâm Tịch Phong Hà làm. Ai dè hắn còn chưa kịp đi, đám Công Bộ đã chặn hắn lại bàn chuyện tưới tiêu hoa màu. Hắn không hiểu bọn họ làm ăn kiểu gì, đã rót một đống bạc, bản thảo phác họa xong, công nhân cũng sẵn sàng, thế mà vẫn còn một đống vấn đề. Đến cả việc chế tạo guồng nước cũng cần hắn thông qua? Chẳng lẽ thợ mộc trên đời này chết hết rồi sao?

Thấy Cố Chung Việt dần mất kiên nhẫn, Công Bộ Thượng Thư nơm nớp dâng bản phác thảo lên, bẩm báo trợ cấp không đủ. Cố Chung Việt đành phải xuất hai mươi vạn lượng trong quốc khố cho ông ta, cũng nói rõ về sau thiếu tiền cứ nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng.

Ăn xong điểm tâm, tâm trạng hắn mới tốt hơn chút. Nhưng không hiểu sao điểm tâm hơi ít.

Công Bộ Thượng Thư xấu hổ gật đầu, liên tục tạ tội.

“…” Cố Chung Việt buồn bã tới Minh Trâm Lâu. Tịch Phong Hà không hề ngăn cản.

Cố Chung Việt không để ý ông ta, nhanh chóng chạy về điện Phượng Nghi.

Cố Chung Việt bế Tịch Phong Hà lên, ném nàng xuống giường.

“Hôm nay làm ít thế?” Mọi lần Tịch Phong Hà luôn làm mấy hộp đầy ụ, Cố Chung Việt ăn mãi mới hết.

Ăn xong điểm tâm, tâm trạng hắn mới tốt hơn chút. Nhưng không hiểu sao điểm tâm hơi ít.

“Hà Nhi, ta sai rồi.” Cố Chung Việt ôm Tịch Phong Hà, dịu dàng dỗ dành.

“Hôm nay làm ít thế?” Mọi lần Tịch Phong Hà luôn làm mấy hộp đầy ụ, Cố Chung Việt ăn mãi mới hết.

Nhìn Cố Chung Việt rời khỏi Minh Trâm Lâu, Lý Thượng Tông cúi đầu, đôi mắt lập lòe.

[1] Bài thơ Thưởng mẫu đơn của Lưu Vũ Tích, sáng tác vào thời Trung Đường (Nguồn: Thivien.net)

“…Hôm nay gặp đám Tề Chiêu Nghi, ta chia cho các nàng một ít.” Ánh mắt của Cố Chung Việt quá đáng sợ, Tịch Phong Hà chột dạ cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ.

. . .

Cố Chung Việt khóc không ra nước mắt, lại là các nàng! Rốt cuộc họ là phi tử của hắn hay phi tử của Tịch Phong Hà?!

Giây phút hắn tới, tất cả oán hận đều hóa thành hư ảo, trong lòng chỉ còn vô hạn vui sướng.

Cố Chung Việt càng nghĩ càng thấy ba người họ đang tranh Tịch Phong Hà với hắn. Tịch Phong Hà mới là Hoàng Thượng, hắn chỉ là phi tử trong Hậu cung của nàng, mỗi ngày đều phải giành giật tình cảm của nàng. Cố Chung Việt buồn bã, đang định giả vờ đáng thương để Tịch Phong Hà giữ hắn lại. Ai dè hắn còn chưa nói gì, Tịch Phong Hà đã ra lệnh: “Đúng rồi, chàng tới thăm Nhiễm Tiệp Dư đi. Nàng ta vào cùng đã lâu, chàng ít khi vời nàng ta quá.”

 [1]

“…Dạ.”

“…” Cố Chung Việt buồn bã tới Minh Trâm Lâu. Tịch Phong Hà không hề ngăn cản.

Cố Chung Việt cầm tách trà ngồi trên giường, càng nghĩ càng giận, đặt mạnh chén trà lên bàn.

Lý Thượng Tông bị dọa sợ. Nàng ta nắm tay Cố Chung Việt, “Hoàng Thượng sao thế ạ?”

“Không có gì.” Cố Chung Việt lẳng lặng rụt tay lại, “Trẫm nhớ hôm nay còn ít sổ con chưa phê. Nàng nghỉ ngơi trước đi.”

“…Dạ.”

Nhìn Cố Chung Việt rời khỏi Minh Trâm Lâu, Lý Thượng Tông cúi đầu, đôi mắt lập lòe.

“Đừng gào! Không ra thể thống gì hết!” Lý Thượng Tông quát.

. . .

Đột nhiên trời trở mưa, mưa rơi như trút nước.

Đột nhiên trời trở mưa, mưa rơi như trút nước.

“Trước sân thược dược đẹp chẳng tinh,

Cố Chung Việt đứng trước cửa phòng Tịch Phong Hà, quát tháo: “Tịch Phong Hà, nàng mở cửa cho ta! Về sau ta… không dám nữa!”

Trong phòng im ắng.

Công Bộ Thượng Thư xấu hổ gật đầu, liên tục tạ tội.

“Tịch Phong Hà, nếu nàng không mở cửa, ta chết cóng mất!” Cố Chung Việt ai oán.

Cánh cửa hơi hé, Cố Chung Việt len vào.

Trong phòng im ắng.

“Hà Nhi, ta sai rồi.” Cố Chung Việt ôm Tịch Phong Hà, dịu dàng dỗ dành.

[1] Bài thơ Thưởng mẫu đơn của Lưu Vũ Tích, sáng tác vào thời Trung Đường (Nguồn: Thivien.net)

Tịch Phong Hà cúi đầu không đáp. Cố Chung Việt nhìn kỹ, phát hiện bả vai nàng run rẩy.

Cố Chung Việt hoảng hốt, “Hà Nhi đừng khóc. Đều tại ta, tại ta hết.”

Cố Chung Việt cúi đầu, phát hiện Tịch Phong Hà đang nhịn cười.

“Tịch Phong Hà, nàng giỏi lắm.”

Cố Chung Việt bế Tịch Phong Hà lên, ném nàng xuống giường.

Ngày mưa lạnh lẽo, nên làm chuyện gì đó ấm áp thì hơn.

 

4.8 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
9 Tháng Cách đây

TPH chỉ có 1 thui mà sao 4 người ai cũng muốn ht kkk

IMG_3179
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!