Chương 33
Hoàng Hậu nương nương thật đáng thương
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Sen hồng sen trắng nở rộ vây quanh đình Tân Sơn, lá sen xanh thẫm xen lẫn hương thơm ngọt ngào trở thành nét riêng chốn cung đình. Bên trong đình có ba nữ tử đương tuổi thanh xuân, bàn tay mềm mại như sương tuyết, mặt mày tươi đẹp như trăng non, đôi môi chúm chím, so với cảnh ngày hè còn diễm lệ hơn gấp ngàn lần.
Lại gần có thể nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tề Mẫn.
“Ái chà, ta nói cho các ngươi nghe. Hôm qua Hoàng Thượng tới cung của ta, ta kích động tới mức mặc xiêm y đẹp nhất ra đón người. Nhưng các ngươi biết gì không?”
Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên ngồi cạnh nàng. Hiếm khi ba người không cãi nhau, bầu không khí khá hòa thuận.
Tề Mẫn nhìn Hứa KhánhịHoán và ThânèMục Huyên. HứaằKhánh Hoán tòímò: “Biết gì?”ơ
Thân Mục Huyênĩkhinh thường nhìnấcác nàng, cúiđđầu chăm chúĬđọc sách.
Tề Mẫnĩmất hứng, ômìcánh tay nàngýấy, “Này, tháiõđộ kiểu gìĩđấy!”
Thân MụcĩHuyên vẫn chămĩchú đọc sách,Їmỉa mai: “Xiêmềy đẹp nhất?ỉE là HoàngộThượng sợ khiàphải chứng kiếnịkhổng tước xòe‹đuôi thì có.”ἵ
“Thân Mục Huyên!”ỉTề Mẫn vén[ống tay áo,ἲchuẩn bị đánhùThân Mục Huyênîmột trận raătrò.
Hứa Khánh Hóaễgiữ nàng lại,íbất đắc dĩ:²“Nói chuyện kiaĺtrước đã.”
“Tốiìhôm đó HoàngíThượng tới chỗằta, ngươi đoánếxem người làmọgì?”
Hai mắtḹHứa Khánh Hoánộmở to, chămìchú nhìn nàng.
TềỗMẫn chớp mắt,ịnhéo cằm nàngỉấy, đáp: “Ngườiàchẳng làm gìạcả!”
“Hừ.” Thân°Mục Huyên khinhìthường.
Hứa Khánh Hoánïthất vọng gụcồđầu “Đúngĩthật là… Taècòn tưởng cóêchuyện gì. Chánẵchết!” Dứt lờiìmuốn bỏ về,ủTề Mẫn vộiãgiữ nàng ấyìlại.
“Đừng đừng, tafcòn chưa kểụxong. Hoàng Thượngùkhông làm gìửta. Nhưng ngườiļcó hứng thúávới xiêm yăson phấn củaḻta, ngắm nghía¸nửa ngày, cònἴhỏi ta muaɩở đâu.” Nhìnêthấy Hứa KhánhÍHoán hiếu kỳ,ĮTề Mẫn kiêuỉngạo hếch mặt.
“Hừ,ợđương nhiên taỉdựa theo côngìthức độc quyềnĩcủa bản thânărồi, trên thếớgian không mộtĩai bắt chướcĩđược.”
Tuy ThânờMục Huyên khôngíthích mấy thứẻnày, nhưng ngheằTề Mẫn tựừmình nghiên cứu,ýnàng từ ghétỵbỏ quay sangềsùng bái.
“Cuối cùngènhư nào?” ThânἷMục Huyên hỏi.
“Ngươiībảo ngươi khôngđquan tâm cònụgì?” Tề Mẫnôkiêu ngạo.
“Nói tiếp.”ĩThân Mục Huyênưra lệnh.
Tề Mẫnĭbị ánh mắtònàng ấy dọaỉsợ, run rẩyìchớp mắt. NàngÎnhanh chóng hồiἴthần, xoa thắtĮlưng đáp: “Sauíđó Hoàng Thượngıở chỗ taễmột lát, ngayảcả cơm chiềuÏcũng không ănÏđã đi rồi.ỉĐây là lầnìđầu ta thịĪtẩm, Hoàng Thượngỉđối xử vớiἶta như vậy,ἰngười ta cũngôbiết buồn chứ]bộ.”
Tề Mẫnḷche ngực, giảòvờ đau lòng.
“SaoĪlại thế?” Hứa,Khánh Hoán nhứcẽđầu. Nàng taḽchưa được thịặtẩm, không biết¹Hoàng Thượng làẫngười như thếónào.
Thân Mục HuyênInhớ lại hômítrước Hoàng ThượngÍtới cung của]mình, lặng yênfsuy nghĩ. Thânịlà Hoàng Thượng,ịtới cung phi¹tử lại chỉọđàm đạo thiÏca, không bànịtới tình yêu,ĩchờ tới đêmithì bỏ đi.ĮĐúng là khóịhiểu.
“Này! Các ngươiẹđoán xem, liệu¸có phải…” TềļMẫn vẫy tay,İý bảo các}nàng lại gần.)Nàng thì thầm:í“Hoàng Thượng… bị…ẻbị…”
Hứa KhánhơHoán khó hiểu:i“Bị gì?”
“Cáiἱđó… cái đóìđó.” Tề Mẫnếngượng ngùng. Tuyốnàng khôn khéo,ẻnhưng bàn chuyệnểnày vẫn cảmỹthấy xấu hổ.
“Đạiênhi tử ThẩmẩQuy Đình củaổLại Bộ ThịăLang Thẩm Tĩnhîcũng như vậyổđó.”
Hứa KhánhἳHoán như rơiăvào sương mù.ởNàng nghe nóiớThẩm Quy Đìnhùlà mỹ namấnức tiếng kinh³thành, nhưng nàngjkhông rõ hắnĭta, cũng chưaìnghe tin đồnıgì thất thiệtĮvề hắn ta.
“Rốtècuộc bị sao?”ò
“Đoạn tụ.” ThâníMục Huyên nóiḻthẳng.
Hứa Khánh Hoánãngây dại. HoàngïThượng… đoạn tụ?
“Nghĩἰmà xem.” Tề]Mẫn tiếp tụcIphân tích: “Trướcἶba chúng ta,ĩHoàng Thượng chỉ²có hai phiītử mà thôi.”ľ
Hứa Khánh Hoánỉgật đầu.
“Một ngườiịlà Hoàng Hậuīnương nương, mộtđngười là NhiễmịTiệp Dư thấtăsủng. Vì saoâHoàng Thượng lạiịđộc sủng HoàngĩHậu nương nương?ấNhất định doõHoàng Hậu nươngịnương biết bíĨmật của HoàngèThượng. Chỉ khiĪở trước mặtêHoàng Hậu, HoàngốThượng mới buông:bỏ ngụy trang,ưsống đúng nhưọmình muốn.”
“VậyĮvì sao HoàngḽHậu nương nươngựgiúp Hoàng Thượngắgiữ bí mật?”ủThân Mục Huyên}hỏi.
“Đương nhiên bởiòHoàng Hậu nươngùnương dịu dàngồhiểu lòng ngườiựrồi!” Tề Mẫnớkích động vỗíbàn, sùng báiἵTịch Phong Hà.
“HoàngẽHậu nương nươngÏthật tốt. VìḻHoàng Thượng màỉngười im lặngīgánh chịu nhiềuùnhư vậy.”
TềơMẫn phân tíchfrõ ràng, Hứa¸Khánh Hoán khôngệnói, ngay cảỗThân Mục Huyên{cũng thấy có{lý. Chớp mắtửhình tượng TịchĩPhong Hà trongềmắt các nàngẵlại cao thêmɩmột bậc.
Ba người]chụm lại bànἵbạc, quyết địnhïche giấu bíầmật này giúpἵHoàng Thượng, khôngẵthể để côngỗsức của HoàngủHậu nương nươngḻuổng phí.
. .í.
Điện Phượng Nghi.
CốẻChung Việt đangἰphê sổ conỳbỗng hắt xìẻmấy cái. TịchἷPhong Hà ngồi²bên hỏi: “Sao,thế?”
“Không cóừgì.” Cố ChungỉViệt nhéo mũi,đthầm nghĩ khôngởhiểu sao lạiɪcảm giác lànhẫlạnh.
Tịch Phong Hàİquơ chiếc túiẫhương thêu đượcİmột nửa trước}mặt hắn, “Đượcìkhông?”
Cố ChungèViệt ngắm nghĩa,étúi hương màu‹đỏ, hai conểbướm màu xanh,ịnhìn mãi vẫnỗthấy… kỳ quái.
“Đẹpẫlắm. Cho taảà?”
Cố Chung Việt sợ mình nói sai sẽ không được tặng túi hương, đành nuốt ý nghĩ bản thân vào bụng. Ai dè Tịch Phong Hà dịu dàng vuốt ve hoạ tiết con bướm mới thêu một nửa trên túi hương, nói: “Còn lâu. Chàng đừng ảo tưởng.”
Cố Chung Việt buồn bã, “Nàng không thêu cho ta còn thêu cho ai?”
Tịch Phong Hà úp mở: “Không nói cho chàng.”
Đôi mắt Cố Chung Việt tối lại. Hắn buông sổ con, sầm mặt lại gần Tịch Phong Hà, giựt lấy túi thêu trong tay nàng.
“Nói cho trẫm kẻ nào không muốn sống? Trẫm sẽ khiến hắn chết không toàn thây.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi.” Tịch Phong Hà hùa theo.
Cố Chung Việt muốn xem bán thành phẩm, Tịch Phong Hà vội giấu đi.
“Đừng nghịch. Ta làm cho Tề Chiêu Nghi đó.”
Ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra Tề Chiêu Nghi là ai, Cố Chung Việt nhíu mày.
“Sao lại làm cho nàng ta?” Đến ta còn chưa có.
“Hôm nọ vô tình gặp, Tề Chiêu Nghi thấy túi hương của ta đẹp nên hỏi thăm. Ta nói ta và Chu Khinh cùng làm, nàng ấy hâm mộ, ta đồng ý thêu cho nàng ấy một cái.”
“Quan hệ của hai người tốt thật.” Cố Chung Việt không nhận ra lời nói của mình sặc mùi ghen tuông.
Tịch Phong Hà không cảm thấy, tự hào đáp: “Không chỉ Tề Chiêu Nghi, ta rất thích ba phi tần mới được sắc phong. Nhất là Hứa Tu Nghi tâm tư đơn thuần, tính tình hào sảng, còn một lòng yêu nước.” Nói tới đây, Tịch Phong Hà thở dài: “Đáng tiếc nàng ấy là nữ tử, nếu không đã có thể kiến công lập nghiệp.”
“Thế thì sao? Sơ phu nhân cũng là nữ tử đó thôi.”
Hai người im lặng. Tuy mẫu thân Sơ Dương là nữ Tướng Quân, nhưng bà cũng phải chịu vô số lời tra tấn của người đời. Nhà mẹ đẻ không hiểu, kẻ thù nhạo báng, bà không để trong lòng, nhưng quả thật bà chịu khổ bởi vì không phải là nam tử. Cũng may Sơ Thành Lễ ủng hộ bà, phu thê dắt tay nhau lên chiến trường, địch quốc nghe tin sợ mất mật. Dân chúng tôn kính phong ông bà làm anh hùng.
Thân là nữ tử, thành gia lập thất là lựa chọn tốt nhất. Nhưng có những người luôn ngạo nghễ chống lại số mệnh, không chịu thuận theo con đường đã được trải sẵn, cố chấp phản kháng vận mệnh của chính bản thân.
Sơ phu nhân là một ví dụ.
Tịch Phong Hà mới chỉ gặp bà vài lần, ấn tượng đã mơ hồ, nhưng trong lòng vẫn luôn kính nể bà.
Bầu không khí có hơi nặng nề, Cố Chung Việt gác cằm lên vai nàng, tủi thân mắng: “Ta không có túi hương, nàng phải làm cho ta.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Tịch Phong Hà chưa từng làm cái gì cho Cố Chung Việt… ngoại trừ hai bộ tẩm y.
“Chờ ta may chiếc túi này xong sẽ làm cho chàng.” Tịch Phong Hà đáp.
“Ta có được chọn màu sắc và họa tiết không?” Cố Chung Việt nhìn Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Sao thế? Chiếc túi này không đẹp à?”
Ờ thì đẹp…
“Đẹp.” Cố Chung Việt trái lương tâm, “Nhưng ta muốn thêu uyên ương.” Hắn ghé sát tai nàng thủ thỉ: “Hoặc thêu tên nàng cũng được.”
Hơi thở ấm áp khiến tai Tịch Phong Hà ngứa ngáy, nàng vội đẩy Cố Chung Việt ra, đáng tiếc vô ích.
“Ngồi yên.” Tịch Phong Hà mắng.
Cố Chung Việt bĩu môi tủi thân.
“Ta nghe lời nàng đi thăm các nàng ấy, còn phải lo lắng nàng ghen tuông vớ vẩn, ngày nào cũng mệt muốn chết. Bây giờ ta muốn đòi thưởng cũng không được sao?”
Vì để đối phó triều thần, Tịch Phong Hà ra lệnh mỗi ngày Cố Chung Việt phải thăm chúng phi. Ban đầu Cố Chung Việt không muốn, nhưng không chịu nổi Tịch Phong Hà cầu xin, đành miễn cưỡng đồng ý. Chạng vạng hắn chạy qua nhìn xem, ngồi chưa được một lúc đã quay về điện Phượng Nghi.
Tịch Phong Hà vì hắn nên mới bảo hắn đi, Cố Chung Việt vì nàng nên mới về sớm. Hắn cũng không muốn ở trong điện Hoành Khánh lạnh như băng.
Cố Chung Việt đã nói vậy, Tịch Phong Hà không nỡ từ chối, đành mặc kệ hắn thích làm gì thì làm. Cố Chung Việt đạt được mục đích, mỉm cười cắn lỗ tai nàng.
Hôm nay theo lịch phải tới chỗ Hứa Khánh Hoán, Cố Chung Việt mặc xiêm y chỉnh tề, lưu luyến tới Vọng Tiên Lâu. Chẳng qua… ánh mắt Hứa Tu Nghi nhìn hắn cứ kỳ kỳ?
Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, nào là đồng tình, tò mò, bài xích xen lẫn trách cứ.
Cố Chung Việt đứng cách Hứa Khánh Hoán một khoảng, có hơi khó hiểu.
Hứa Khánh Hoán lại nghĩ: Hoàng Hậu nương nương thật đáng thương.
chương này bị lặp ạ ?
Mình sửa rồi nhé
Ba vị phi tử mới đến độc đáo quá ^^
3 chị em này có suy nghĩ thật là phong phú mà ????