Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 36

Chương 36

Mọi ký ức sau này của nàng sẽ chỉ có ta

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

 

“Đường muội?” Cố Chung Việt nheo mắt nhìn Giang Tranh. Không ngờ sơn trang Lưu Huỳnh còn có quan hệ với Nam Cốc. 

Giang Tranh bình thản như không có gì xảy ra, vuốt xiêm y nói: “Đường muội Giang Tốc là nữ nhi của thúc thúc, không biết thế nào lại lọt vào mắt Đường Cẩn, trở thành phi tử của ngài ấy, sau này lên làm Vương Hậu. Tính đi tính tính lại cũng thật trùng hợp.”

Giang Tranh thành khẩn khai báo, Cố Chung Việt lại thấy hắn ta đang vô cùng đắc ý.

“Sao ta chưa bao ginghe nói ngươicó đưng mui?”C Chung Vithi.

Giang Tranh hơisng li, không,còn đc ýnhư trưc: “Chuynĩnày… Thnh HoàngThưng tha thGiang gia phmti khi quân.”â

“Nói đi, đngIngi.”

“Mu thânca đưng muilà n nhi)ti thn tronglon Tn Dương.Thúc thúc thtlòng yêu thmthm, vì bàêmà sn sàngđi nghch viɩt ph. Đtránh né triuđình đui bt,ũthúc thúc dn²thê nhi tiĨNam Cc trn.”ì

Giang Tranh nhìnC Chung Vit,thy hn khôngìcó phn ngfgì mi dámyên tâm nóiũtiếp: “ Nam)Cc, thúc thúc¸s dng têngi, c nhàyên m anīvui. Trưc lúcât ph lâm[chung, thn mibiết mình cóīmt mui mui,mt đi ca.Giang gia vnđã thưa tht,ĩti đi thnɨtôn t chìđếm trên đu¹ngón tay. Mcįdù ngày yĩt ph tuyênb không baoïgi nhìn mtũthúc thúc, nhưng²rt cuc vnnh thương ngưi.Vì đ tph an tâm,thn ti NamCc thăm higia đình thúcthúc. Quan hĮca thn viíđưng mui khátt, thưng haygi thư chonhau. Hai nămĭtrưc thn nhnthư ca mui)y mi biếtЇmui y gcho Nh HoàngT Nam Cc,[sau này trthành Vương Hu.”

Giang Tranh ôm]quyn, qu xung³đt, “Hoàng Thưng,:đúng là nhàngoi ca đưng[mui là tithn, nhưng cnhà đã bÎtrng pht, khôngitch thu tàiđsn thì cũngĬchém đu namđinh. Tho dânthnh cu HoàngThưng buông thaĪgia đình thúcáthúc.”

C ChungVit đ hn]ta dy, đáp:ĪChuyn qua lâuùri. Hung chilon Tn Dươngĩcòn nhiu lhng. Nàng tađã là VươngHu Nam Cc,Ĭtrm không thvì n xưacũ mà pháİhư quan hhai nưc. Ngươiɩnói cho trmơnghe, rt cucti sao ĐưngĐào li phnquc?”

Giang Tranhïk li rõ¹ràng rành mch.

ĐưngĪĐào là nhift ca TiênVương Nam Ccèvà mt vsng phi. Dưi³gi Vương Hu²có hai namĩmt n, choédù Đi HoàngíT m yếuùnhiu bnh thìêvn còn NhHoàng T thôngminh sáng d.)Dân chúng đuôbiết ai sĬlà ngưi tiếptheo kế thaùvương v. Nhưng[Tam Hoàng Tílòng lang dЇsói, thy bnthân vô duyênЇvi Vương v,,ngang nhiên cu¹kết ngoi tc.ļCũng may NhHoàng T phátúhin mt thưtrao đi caíbn h, kpthi h gcnhanh tiêu ditgn.

Nh Hoàng Tn tình huynhìđ không giếthn ta, nhưngɨcách tưc v,àbiếm hn taĩlàm thưng dân,âđui khi NamCc. Ai dèhn ta limò ti ĐiàHong.”

Nhn đưcàthư đưng muigi, Giang Tranhõkinh hãi. NếuùĐưng Đào đãíkhông còn thânphn Hoàng T,írt cuc hnta ti ĐiăHong làm gì?íHơn na GiangTranh không thtin tưng hoànÍtoàn li caGiang Tc. Choódù hn và²mui y đulà ngưi nhàÏh Giang, nhưnglòng ngưi khódò.

Hai ngưi imìlng.

Thôi đưc ri,ĩđ trm pháiıngưi ti NamCc dò la.”ơC Chung Vitĺnói.

Giang Tranh kiếnngh: “Hoàng Thưngnht đnh phicn thn, tránhĩbt dây đngìrng.”

Trm biết.”ê

Tch Phong Hàquay tr v,thy hai ngưiĮđu nhíu mày,õnàng cũng lolng theo.

C ChungòVit nhìn nàng,n n cưirng r, “Hànhuyên vi Giangĩtrang ch chút{chuyn giang h)y mà.”

TchPhong Hà tòmò nhìn GiangõTranh, K th}xem nào.”

CÏChung Vit ngoctay, ý boThnh.

Giang Tranhbc bi nhìn°đôi phu thê,Ïđành phi kmy chuyn mìnhnghe đưc dogn đây, hưhư o o,không biết đâuɨlà tht. Nàođlà Minh ch{Giang Minh Minhnp tiu thiếp,ri thì doígn đây MaÍgiáo hoành hành,õđi ti đâuôsinh s tiđó. Ngưi giangh đang hpìsc tiêu ditbn h. Huĩhết đu làchuyn lông gàv ti, GiangfTranh càng nóicàng hăng, CChung Vit vàÎTch Phong HàÎnghe mê mn.

TchòPhong Hà quen)Giang Tranh đãĩlâu, cũng biếtìít chuyn giangéh. C ChungVit thì khác,hn sng trongăthâm cung, đươngnhiên không hiuĺnhiu lut giangh. Hn ch²biết bn hsut ngày đánhìnhau, không ngcòn chia nhiuibang phái nhưvy. Sau này}thoái v, hnvà Tch PhongHà phi raîngoài giang hdu ngon miđưc.

Chng qua…C Chung Vitánheo mt nhìnTch Phong Hà:Còn thiếu mtĪđa nhóc kếìv.

. . .

Buiíchiu, mi ngưiÏđang dùng ba,íđt nhiên mtàv khách khôngúmi vt ti.

“Tiuthúc thúc!” GiangêHoài Tiêu vuiv chy vào.

TchfPhong Hà thyGiang Tranh căngđcng, ging nhưănghe tiếng bùaíđòi mng.

“Tiu thúcthúc, con thyÍ bên ngoàiècó xe ngaɪsang trng lm.Có khách quýti chơi ?”

Giang Hoài Tiêutò mò nhìnĩTch Phong Hàïvà C Chung[Vit.

Đây là GiangĩTranh nhìn bnh, chn chđáp: “… Làkhách quý trongơkinh, không đưcìri lon quyìc.”

“Chậc.” Giang Hoài Tiêu khinh thường nhìn bọn họ, “Khách quý gì thế? Nhà ai vậy ạ?”

Giang Tranh khó xử, lấy cớ đuổi Giang Hoài Tiêu đi, ấp úng: “Đại ca nhà thúc thúc của huynh.”

“Hoài Tiêu.” Giang Tranh dỗ dành, “Hoàng Thượng không truy cứu chuyện ngoại tổ mẫu.”

Giang Tranh banh mặt, lo lắng đứa nhóc lỗ mãng này mạo phạm thân phận Hoàng gia.

Dặn dò Giang Hoài Tiêu xong, Cố Chung Việt gọi Giang Tranh. 

Tịch Phong Hà gật đầu. Nàng quen Giang Tranh lâu như vậy, huynh ấy đã không nguyện ý, chắc đúng là có chuyện khó xử không muốn nói với nàng.

Tịch Phong Hà đánh giá thằng bé. Thoạt nhìn thằng nhóc mới mười ba, mười bốn tuổi, vậy mà đã cao gần bằng Giang Tranh. Tuy vẫn chưa nảy nở, khuôn mặt vương nét trẻ con, nhưng vừa nhìn đã biết tương lai sẽ hớp hồn vô số cô nương. Thằng bé gọi Giang Tranh là tiểu thúc thúc? Tịch Phong Hà quen Giang Tranh bảy, tám năm, chưa bao giờ nghe huynh ấy đề cập tới chất tử.

. . .

Giang Hoài Tiêu không thèm nhìn hắn, “Cái gì?”

Giang Tranh hận không thể đánh thằng bé một cái. Hoàng Thượng nổi tiếng hẹp hòi, thằng bé lại dám làm lơ người.

Giang Tranh giới thiệu: “Đây là chất tử của thần, nhi tử của Đại ca. Đại ca và Đại tẩu đi du lịch, ném tạm thằng bé tới chỗ thần.”

“Con biết?” Giang Tranh kinh ngạc.

“Huynh có Đại ca?” Tịch Phong Hà hỏi.

Giang Tranh khó xử, lấy cớ đuổi Giang Hoài Tiêu đi, ấp úng: “Đại ca nhà thúc thúc của huynh.”

“Hoàng Thượng, thần chỉ biết vậy thôi ạ.”

“Huynh có thúc thúc?”

Giang Tranh mật báo từ đầu tới cuối, khoái chí bán đứng Tịch Phong Hà.

Giang Tranh cầu cứu Cố Chung Việt.

Cố Chung Việt vừa nhìn thằng nhóc đã đoán được một hai, thấy Giang Tranh nhìn mình, hắn vội giải vây: “Chắc có chuyện gì khó nói, đừng hỏi nữa.”

Giang Tranh thấp thỏm, hắn đang khởi binh vấn tội hắn ta đúng không?

Tịch Phong Hà gật đầu. Nàng quen Giang Tranh lâu như vậy, huynh ấy đã không nguyện ý, chắc đúng là có chuyện khó xử không muốn nói với nàng.

“Cố Chung Việt, chàng… Ưm…” Bị Cố Chung Việt lấp kín môi, Tịch Phong Hà vỗ vỗ mấy cái lên vai hắn. Cố Chung Việt vẫn vững như bàn thạch.

Thật ra Giang Tranh cũng muốn nói, chẳng qua trước kia luôn để trong lòng. Hiện tại có Cố Chung Việt ở đây, hắn ta nể mặt Cố Chung Việt, không đề cập tới chuyện tội thần.

Cố Chung Việt tiếp tục hỏi, Giang Tranh nơm nớp trả lời, từ việc quen ca ca Tịch Phong Hà, cho tới khi bái phỏng Tịch phủ lạc vào viện của nàng. Nàng nhầm tưởng hắn ta là thích khách, đánh tới mức mông hắn ta nở hoa. Hôm đó là sinh thần mười một tuổi của Tịch Phong Hà, Giang Tranh nhớ mãi không quên. Tịch Phong Hà ỷ vào mình có ca ca, nhất quyết không chịu nghe Giang Tranh giải thích. Hai ca ca đều nói đỡ thay Tịch Phong Hà, Giang Tranh đành nuốt uất ức vào bụng.

“Nhóc con!” Giang Tranh kéo Giang Hoài Tiêu.

Cố Chung Việt ôm cánh tay Tịch Phong Hà, đỡ nàng xuống giường.

Giang Hoài Tiêu nghiêm nghị nhìn hắn, “Thật không?”

Giang Hoài Tiêu quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn, “Đó là Đế Hậu ạ?”

“Nhóc con!” Giang Tranh kéo Giang Hoài Tiêu.

Cố Chung Việt vừa nhìn thằng nhóc đã đoán được một hai, thấy Giang Tranh nhìn mình, hắn vội giải vây: “Chắc có chuyện gì khó nói, đừng hỏi nữa.”

“Con biết?” Giang Tranh kinh ngạc.

Tịch Phong Hà đánh giá thằng bé. Thoạt nhìn thằng nhóc mới mười ba, mười bốn tuổi, vậy mà đã cao gần bằng Giang Tranh. Tuy vẫn chưa nảy nở, khuôn mặt vương nét trẻ con, nhưng vừa nhìn đã biết tương lai sẽ hớp hồn vô số cô nương. Thằng bé gọi Giang Tranh là tiểu thúc thúc? Tịch Phong Hà quen Giang Tranh bảy, tám năm, chưa bao giờ nghe huynh ấy đề cập tới chất tử.

Giang Hoài Tiêu phất tay, “Ngoại trừ Hoàng Thượng, nào ai dám khắc hoa văn rồng vàng lên xe ngựa. Con đâu có ngốc.”

Mọi ký ức sau này của nàng sẽ chỉ có ta, một mình ta.

“Hoài Tiêu.” Giang Tranh dỗ dành, “Hoàng Thượng không truy cứu chuyện ngoại tổ mẫu.”

Giang Hoài Tiêu cảnh giác nhìn hắn, Cố Chung Việt cười: “Đừng lo. Trẫm sẽ không làm gì các ngươi. Hiện tại trẫm cho ngươi cơ hội, trẫm không chỉ tha thứ chuyện gia tộc các ngươi khi quân, còn có thể lật lại bản án cũ nhà ngoại tổ mẫu của ngươi.”

“Còn lâu con mới sợ. Dượng của con là quốc chủ đấy nhé.”

Giang Tranh cười gật đầu. Vừa định bảo Giang Hoài Tiêu đi, Cố Chung Việt đã tới đây.

“Ngươi có biết chuyện Sơ Dương không?” Cố Chung Việt hồi thần.

“Hà Nhi, ta muốn nữ nhi.”

“Giang Hoài Tiêu?” Cố Chung Việt cười nhìn thằng bé.

Giang Hoài Tiêu không thèm nhìn hắn, “Cái gì?”

Giang Tranh hận không thể đánh thằng bé một cái. Hoàng Thượng nổi tiếng hẹp hòi, thằng bé lại dám làm lơ người.

“Khoảng… bảy, tám năm ạ.” Thật ra là sáu năm lẻ tám tháng. Giang Tranh không dám kể chi tiết, nếu không hắn ta e ngại sẽ không được thấy ánh dương ngày mai.

Cố Chung Việt không giận, nói tiếp: “Trẫm biết chuyện nhà ngươi.”

Cố Chung Việt không giận, nói tiếp: “Trẫm biết chuyện nhà ngươi.”

Thấy sắc mặt Cố Chung Việt tối sầm, hắn ta vội dừng lại.

Giang Hoài Tiêu cảnh giác nhìn hắn, Cố Chung Việt cười: “Đừng lo. Trẫm sẽ không làm gì các ngươi. Hiện tại trẫm cho ngươi cơ hội, trẫm không chỉ tha thứ chuyện gia tộc các ngươi khi quân, còn có thể lật lại bản án cũ nhà ngoại tổ mẫu của ngươi.”

Giang Hoài Tiêu nghiêm nghị nhìn hắn, “Thật không?”

“Quân vô hí ngôn.”

“Chỉ cần ngài không bắt ép thần giết người hỏa táng, cái gì thần cũng làm được.”

Cố Chung Việt mỉm cười, “Không cần giết người hỏa táng, chỉ cần…”

Dặn dò Giang Hoài Tiêu xong, Cố Chung Việt gọi Giang Tranh. 

“Ngươi quen Hà Nhi bao lâu rồi?” Cố Chung Việt hỏi.

Giang Tranh thấp thỏm, hắn đang khởi binh vấn tội hắn ta đúng không?

“Chậc.” Giang Hoài Tiêu khinh thường nhìn bọn họ, “Khách quý gì thế? Nhà ai vậy ạ?”

“Khoảng… bảy, tám năm ạ.” Thật ra là sáu năm lẻ tám tháng. Giang Tranh không dám kể chi tiết, nếu không hắn ta e ngại sẽ không được thấy ánh dương ngày mai.

Ở trong phòng, Tịch Phong Hà vừa dọn dẹp đồ đạc vừa mắng Cố Chung Việt. Thế mà dám ném nàng đi tìm Giang Tranh, rốt cuộc chuyện gì còn quan trọng hơn cả nàng? Nghĩ lại vừa rồi hai người nhíu mày nhăn mặt, Tịch Phong Hà đoán được một hai. Lúc trước Sơ Dương tìm Cố Chung Việt cũng nghiêm trọng như vậy, lẽ nào…

Cố Chung Việt tiếp tục hỏi, Giang Tranh nơm nớp trả lời, từ việc quen ca ca Tịch Phong Hà, cho tới khi bái phỏng Tịch phủ lạc vào viện của nàng. Nàng nhầm tưởng hắn ta là thích khách, đánh tới mức mông hắn ta nở hoa. Hôm đó là sinh thần mười một tuổi của Tịch Phong Hà, Giang Tranh nhớ mãi không quên. Tịch Phong Hà ỷ vào mình có ca ca, nhất quyết không chịu nghe Giang Tranh giải thích. Hai ca ca đều nói đỡ thay Tịch Phong Hà, Giang Tranh đành nuốt uất ức vào bụng.

Hai người từ ghét nhau như chó với mèo trở thành bằng hữu thân thiết.

Giang Tranh nói xong, cẩn thận nhìn Cố Chung Việt đang đăm chiêu, lo sợ từng câu từng chữ có khiến Cố Chung Việt tức giận hay không.

“Huynh có Đại ca?” Tịch Phong Hà hỏi.

Hắn ta đánh bạo hỏi: “Hoàng Thượng hỏi chuyện này làm gì ạ…”

Giang Hoài Tiêu phất tay, “Ngoại trừ Hoàng Thượng, nào ai dám khắc hoa văn rồng vàng lên xe ngựa. Con đâu có ngốc.”

Giang Tranh cười gật đầu. Vừa định bảo Giang Hoài Tiêu đi, Cố Chung Việt đã tới đây.

“Ngươi có biết chuyện Sơ Dương không?” Cố Chung Việt hồi thần.

Giang Tranh mật báo từ đầu tới cuối, khoái chí bán đứng Tịch Phong Hà.

Thấy sắc mặt Cố Chung Việt tối sầm, hắn ta vội dừng lại.

Giang Tranh cầu cứu Cố Chung Việt.

“Hoàng Thượng, thần chỉ biết vậy thôi ạ.”

“Ừ, được rồi.” Cố Chung Việt khoát tay đuổi hắn ta.

Hắn ta đánh bạo hỏi: “Hoàng Thượng hỏi chuyện này làm gì ạ…”

Giang Tranh như được giải phóng, bay nhảy như chim.

. . .

Ở trong phòng, Tịch Phong Hà vừa dọn dẹp đồ đạc vừa mắng Cố Chung Việt. Thế mà dám ném nàng đi tìm Giang Tranh, rốt cuộc chuyện gì còn quan trọng hơn cả nàng? Nghĩ lại vừa rồi hai người nhíu mày nhăn mặt, Tịch Phong Hà đoán được một hai. Lúc trước Sơ Dương tìm Cố Chung Việt cũng nghiêm trọng như vậy, lẽ nào…

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Cố Chung Việt đi vào.

Giang Tranh banh mặt, lo lắng đứa nhóc lỗ mãng này mạo phạm thân phận Hoàng gia.

“Chàng về rồi.” Tịch Phong Hà nhìn hắn. Cố Chung Việt không đáp, lẳng lặng ngồi xuống giường.

“Chàng về rồi.” Tịch Phong Hà nhìn hắn. Cố Chung Việt không đáp, lẳng lặng ngồi xuống giường.

“Cố Chung Việt, chàng… Ưm…” Bị Cố Chung Việt lấp kín môi, Tịch Phong Hà vỗ vỗ mấy cái lên vai hắn. Cố Chung Việt vẫn vững như bàn thạch.

Cố Chung Việt mỉm cười, “Không cần giết người hỏa táng, chỉ cần…”

“Hà Nhi, ta muốn nữ nhi.”

Cố Chung Việt ôm cánh tay Tịch Phong Hà, đỡ nàng xuống giường.

Giang Hoài Tiêu quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn, “Đó là Đế Hậu ạ?”

“Ừ, được rồi.” Cố Chung Việt khoát tay đuổi hắn ta.

Mọi ký ức sau này của nàng sẽ chỉ có ta, một mình ta.

4.8 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
8 Tháng Cách đây

Hủ giấm này chua quá chua

IMG_3180
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!