Chương 36
Mọi ký ức sau này của nàng sẽ chỉ có ta
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
“Đường muội?” Cố Chung Việt nheo mắt nhìn Giang Tranh. Không ngờ sơn trang Lưu Huỳnh còn có quan hệ với Nam Cốc.
Giang Tranh bình thản như không có gì xảy ra, vuốt xiêm y nói: “Đường muội Giang Tốc là nữ nhi của thúc thúc, không biết thế nào lại lọt vào mắt Đường Cẩn, trở thành phi tử của ngài ấy, sau này lên làm Vương Hậu. Tính đi tính tính lại cũng thật trùng hợp.”
Giang Tranh thành khẩn khai báo, Cố Chung Việt lại thấy hắn ta đang vô cùng đắc ý.
“Sao ta chưa bao giờịnghe nói ngươiἴcó đường muội?”ựCố Chung Việtắhỏi.
Giang Tranh hơiẳsững lại, không,còn đắc ýỡnhư trước: “Chuyệnĩnày… Thỉnh HoàngữThượng tha thứỉGiang gia phạmồtội khi quân.”â
“Nói đi, đừngIngại.”
“Mẫu thânἶcủa đường muộiữlà nữ nhi)tội thần trongọloạn Tấn Dương.ồThúc thúc thậtặlòng yêu thẩmỉthẩm, vì bàêmà sẵn sàngỉđối nghịch vớiɩtổ phụ. Đểầtránh né triềuẹđình đuổi bắt,ũthúc thúc dẫn²thê nhi tớiĨNam Cốc trốn.”ì
Giang Tranh nhìnẻCố Chung Việt,ủthấy hắn khôngìcó phản ứngfgì mới dámḹyên tâm nóiũtiếp: “Ở Nam)Cốc, thúc thúc¸sử dụng tênổgiả, cả nhàổyên ấm anīvui. Trước lúcâtổ phụ lâm[chung, thần mớiịbiết mình cóīmột muội muội,ẩmột đại ca.ẵGiang gia vốnứđã thưa thớt,ĩtới đời thầnɨtôn tử chỉìđếm trên đầu¹ngón tay. Mặcįdù ngày ấyĩtổ phụ tuyênểbố không baoïgiờ nhìn mặtũthúc thúc, nhưng²rốt cuộc vẫnủnhớ thương người.ḻVì để tổỡphụ an tâm,ẹthần tới NamἰCốc thăm hỏiẹgia đình thúcịthúc. Quan hệĮcủa thần vớiíđường muội kháẩtốt, thường hayứgửi thư choỉnhau. Hai nămĭtrước thần nhậnỹthư của muội)ấy mới biếtЇmuội ấy gảỳcho Nhị HoàngấTử Nam Cốc,[sau này trởặthành Vương Hậu.”ố
Giang Tranh ôm]quyền, quỳ xuống³đất, “Hoàng Thượng,:đúng là nhàằngoại của đường[muội là tộiứthần, nhưng cảễnhà đã bịÎtrừng phạt, khôngitịch thu tàiđsản thì cũngĬchém đầu namứđinh. Thảo dânịthỉnh cầu HoàngụThượng buông thaĪgia đình thúcáthúc.”
Cố ChungồViệt đỡ hắn]ta dậy, đáp:Ī“Chuyện qua lâuùrồi. Huống chiờloạn Tấn Dươngĩcòn nhiều lỗợhổng. Nàng taữđã là VươngἵHậu Nam Cốc,Ĭtrẫm không thểừvì nợ xưaứcũ mà pháİhư quan hệịhai nước. Ngươiɩnói cho trẫmơnghe, rốt cuộcọtại sao ĐườngậĐào lại phảnụquốc?”
Giang Tranhïkể lại rõ¹ràng rành mạch.
ĐườngĪĐào là nhiftử của TiênẹVương Nam Cốcèvà một vịạsủng phi. Dưới³gối Vương Hậu²có hai namĩmột nữ, choédù Đại HoàngíTử ốm yếuùnhiều bệnh thìêvẫn còn NhịỡHoàng Tử thôngẽminh sáng dạ.)Dân chúng đềuôbiết ai sẽĬlà người tiếpịtheo kế thừaùvương vị. Nhưng[Tam Hoàng Tửílòng lang dạЇsói, thấy bảnễthân vô duyênЇvới Vương vị,,ngang nhiên cấu¹kết ngoại tộc.ļCũng may NhịἲHoàng Tử phátúhiện mật thưỉtrao đổi củaíbọn họ, kịpἳthời hạ gụcỉnhanh tiêu diệtḹgọn.
“Nhị Hoàng Tửụnể tình huynhìđệ không giếtἷhắn ta, nhưngɨcách tước vị,àbiếm hắn taĩlàm thường dân,âđuổi khỏi NamḹCốc. Ai dèồhắn ta lạiịmò tới ĐạiàHoằng.”
Nhận đượcàthư đường muộiỳgửi, Giang Tranhõkinh hãi. NếuùĐường Đào đãíkhông còn thânỉphận Hoàng Tử,írốt cuộc hắnốta tới ĐạiăHoằng làm gì?íHơn nữa GiangịTranh không thểồtin tưởng hoànÍtoàn lời củaộGiang Tốc. Choódù hắn và²muội ấy đềuửlà người nhàÏhọ Giang, nhưngừlòng người khóồdò.
Hai người imìlặng.
“Thôi được rồi,ĩđể trẫm pháiıngười tới NamịCốc dò la.”ơCố Chung Việtĺnói.
Giang Tranh kiếnẹnghị: “Hoàng Thượngỉnhất định phảiỉcẩn thận, tránhĩbứt dây độngìrừng.”
“Trẫm biết.”ê
Tịch Phong Hàỵquay trở về,ἴthấy hai ngườiĮđều nhíu mày,õnàng cũng loẵlắng theo.
Cố ChungòViệt nhìn nàng,ớnở nụ cườiỉrạng rỡ, “Hànổhuyên với Giangĩtrang chủ chút{chuyện giang hồ)ấy mà.”
TịchồPhong Hà tòắmò nhìn GiangõTranh, “Kể thử}xem nào.”
CốÏChung Việt ngoắcἱtay, ý bảoẻ“Thỉnh” .
Giang Tranhờbực bội nhìn°đôi phu thê,Ïđành phải kểằmấy chuyện mìnhỉnghe được dạoứgần đây, hưồhư ảo ảo,ựkhông biết đâuɨlà thật. Nàođlà Minh chủ{Giang Minh Minhịnạp tiểu thiếp,ḽrồi thì dạoígần đây MaÍgiáo hoành hành,õđi tới đâuôsinh sự tớiḽđó. Người giangềhồ đang hợpìsức tiêu diệtẫbọn họ. Hầuĩhết đều làịchuyện lông gàẵvỏ tỏi, GiangfTranh càng nóiớcàng hăng, CốἲChung Việt vàÎTịch Phong HàÎnghe mê mẩn.
TịchòPhong Hà quen)Giang Tranh đãĩlâu, cũng biếtìít chuyện giangéhồ. Cố ChungạViệt thì khác,ἱhắn sống trongăthâm cung, đươngḻnhiên không hiểuĺnhiều luật giangằhồ. Hắn chỉ²biết bọn họểsuốt ngày đánhìnhau, không ngờἶcòn chia nhiềuibang phái nhưỉvậy. Sau này}thoái vị, hắnịvà Tịch PhongḻHà phải raîngoài giang hồḻdu ngoạn mớiềđược.
Chẳng qua…ỳCố Chung Việtánheo mắt nhìnộTịch Phong Hà:ỳCòn thiếu mộtĪđứa nhóc kếìvị.
. . .
Buổiíchiều, mọi ngườiÏđang dùng bữa,íđột nhiên mộtàvị khách khôngúmời vọt tới.
“Tiểuḷthúc thúc!” GiangêHoài Tiêu vuiợvẻ chạy vào.
TịchfPhong Hà thấyỉGiang Tranh căngđcứng, giống nhưănghe tiếng bùaíđòi mạng.
“Tiểu thúcấthúc, con thấyÍở bên ngoàiècó xe ngựaɪsang trọng lắm.ợCó khách quýịtới chơi ạ?”ể
Giang Hoài Tiêuệtò mò nhìnĩTịch Phong Hàïvà Cố Chung[Việt.
“Đây là…” GiangĩTranh nhìn bọnảhọ, chần chờỉđáp: “… Làἲkhách quý trongơkinh, không đượcìrối loạn quyìcủ.”
“Chậc.” Giang Hoài Tiêu khinh thường nhìn bọn họ, “Khách quý gì thế? Nhà ai vậy ạ?”
Giang Tranh khó xử, lấy cớ đuổi Giang Hoài Tiêu đi, ấp úng: “Đại ca nhà thúc thúc của huynh.”
“Hoài Tiêu.” Giang Tranh dỗ dành, “Hoàng Thượng không truy cứu chuyện ngoại tổ mẫu.”
Giang Tranh banh mặt, lo lắng đứa nhóc lỗ mãng này mạo phạm thân phận Hoàng gia.
Dặn dò Giang Hoài Tiêu xong, Cố Chung Việt gọi Giang Tranh.
Tịch Phong Hà gật đầu. Nàng quen Giang Tranh lâu như vậy, huynh ấy đã không nguyện ý, chắc đúng là có chuyện khó xử không muốn nói với nàng.
Tịch Phong Hà đánh giá thằng bé. Thoạt nhìn thằng nhóc mới mười ba, mười bốn tuổi, vậy mà đã cao gần bằng Giang Tranh. Tuy vẫn chưa nảy nở, khuôn mặt vương nét trẻ con, nhưng vừa nhìn đã biết tương lai sẽ hớp hồn vô số cô nương. Thằng bé gọi Giang Tranh là tiểu thúc thúc? Tịch Phong Hà quen Giang Tranh bảy, tám năm, chưa bao giờ nghe huynh ấy đề cập tới chất tử.
. . .
Giang Hoài Tiêu không thèm nhìn hắn, “Cái gì?”
Giang Tranh hận không thể đánh thằng bé một cái. Hoàng Thượng nổi tiếng hẹp hòi, thằng bé lại dám làm lơ người.
Giang Tranh giới thiệu: “Đây là chất tử của thần, nhi tử của Đại ca. Đại ca và Đại tẩu đi du lịch, ném tạm thằng bé tới chỗ thần.”
“Con biết?” Giang Tranh kinh ngạc.
“Huynh có Đại ca?” Tịch Phong Hà hỏi.
Giang Tranh khó xử, lấy cớ đuổi Giang Hoài Tiêu đi, ấp úng: “Đại ca nhà thúc thúc của huynh.”
“Hoàng Thượng, thần chỉ biết vậy thôi ạ.”
“Huynh có thúc thúc?”
Giang Tranh mật báo từ đầu tới cuối, khoái chí bán đứng Tịch Phong Hà.
Giang Tranh cầu cứu Cố Chung Việt.
Cố Chung Việt vừa nhìn thằng nhóc đã đoán được một hai, thấy Giang Tranh nhìn mình, hắn vội giải vây: “Chắc có chuyện gì khó nói, đừng hỏi nữa.”
Giang Tranh thấp thỏm, hắn đang khởi binh vấn tội hắn ta đúng không?
Tịch Phong Hà gật đầu. Nàng quen Giang Tranh lâu như vậy, huynh ấy đã không nguyện ý, chắc đúng là có chuyện khó xử không muốn nói với nàng.
“Cố Chung Việt, chàng… Ưm…” Bị Cố Chung Việt lấp kín môi, Tịch Phong Hà vỗ vỗ mấy cái lên vai hắn. Cố Chung Việt vẫn vững như bàn thạch.
Thật ra Giang Tranh cũng muốn nói, chẳng qua trước kia luôn để trong lòng. Hiện tại có Cố Chung Việt ở đây, hắn ta nể mặt Cố Chung Việt, không đề cập tới chuyện tội thần.
Cố Chung Việt tiếp tục hỏi, Giang Tranh nơm nớp trả lời, từ việc quen ca ca Tịch Phong Hà, cho tới khi bái phỏng Tịch phủ lạc vào viện của nàng. Nàng nhầm tưởng hắn ta là thích khách, đánh tới mức mông hắn ta nở hoa. Hôm đó là sinh thần mười một tuổi của Tịch Phong Hà, Giang Tranh nhớ mãi không quên. Tịch Phong Hà ỷ vào mình có ca ca, nhất quyết không chịu nghe Giang Tranh giải thích. Hai ca ca đều nói đỡ thay Tịch Phong Hà, Giang Tranh đành nuốt uất ức vào bụng.
“Nhóc con!” Giang Tranh kéo Giang Hoài Tiêu.
Cố Chung Việt ôm cánh tay Tịch Phong Hà, đỡ nàng xuống giường.
Giang Hoài Tiêu nghiêm nghị nhìn hắn, “Thật không?”
Giang Hoài Tiêu quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn, “Đó là Đế Hậu ạ?”
“Nhóc con!” Giang Tranh kéo Giang Hoài Tiêu.
Cố Chung Việt vừa nhìn thằng nhóc đã đoán được một hai, thấy Giang Tranh nhìn mình, hắn vội giải vây: “Chắc có chuyện gì khó nói, đừng hỏi nữa.”
“Con biết?” Giang Tranh kinh ngạc.
Tịch Phong Hà đánh giá thằng bé. Thoạt nhìn thằng nhóc mới mười ba, mười bốn tuổi, vậy mà đã cao gần bằng Giang Tranh. Tuy vẫn chưa nảy nở, khuôn mặt vương nét trẻ con, nhưng vừa nhìn đã biết tương lai sẽ hớp hồn vô số cô nương. Thằng bé gọi Giang Tranh là tiểu thúc thúc? Tịch Phong Hà quen Giang Tranh bảy, tám năm, chưa bao giờ nghe huynh ấy đề cập tới chất tử.
Giang Hoài Tiêu phất tay, “Ngoại trừ Hoàng Thượng, nào ai dám khắc hoa văn rồng vàng lên xe ngựa. Con đâu có ngốc.”
Mọi ký ức sau này của nàng sẽ chỉ có ta, một mình ta.
“Hoài Tiêu.” Giang Tranh dỗ dành, “Hoàng Thượng không truy cứu chuyện ngoại tổ mẫu.”
Giang Hoài Tiêu cảnh giác nhìn hắn, Cố Chung Việt cười: “Đừng lo. Trẫm sẽ không làm gì các ngươi. Hiện tại trẫm cho ngươi cơ hội, trẫm không chỉ tha thứ chuyện gia tộc các ngươi khi quân, còn có thể lật lại bản án cũ nhà ngoại tổ mẫu của ngươi.”
“Còn lâu con mới sợ. Dượng của con là quốc chủ đấy nhé.”
Giang Tranh cười gật đầu. Vừa định bảo Giang Hoài Tiêu đi, Cố Chung Việt đã tới đây.
“Ngươi có biết chuyện Sơ Dương không?” Cố Chung Việt hồi thần.
“Hà Nhi, ta muốn nữ nhi.”
“Giang Hoài Tiêu?” Cố Chung Việt cười nhìn thằng bé.
Giang Hoài Tiêu không thèm nhìn hắn, “Cái gì?”
Giang Tranh hận không thể đánh thằng bé một cái. Hoàng Thượng nổi tiếng hẹp hòi, thằng bé lại dám làm lơ người.
“Khoảng… bảy, tám năm ạ.” Thật ra là sáu năm lẻ tám tháng. Giang Tranh không dám kể chi tiết, nếu không hắn ta e ngại sẽ không được thấy ánh dương ngày mai.
Cố Chung Việt không giận, nói tiếp: “Trẫm biết chuyện nhà ngươi.”
Cố Chung Việt không giận, nói tiếp: “Trẫm biết chuyện nhà ngươi.”
Thấy sắc mặt Cố Chung Việt tối sầm, hắn ta vội dừng lại.
Giang Hoài Tiêu cảnh giác nhìn hắn, Cố Chung Việt cười: “Đừng lo. Trẫm sẽ không làm gì các ngươi. Hiện tại trẫm cho ngươi cơ hội, trẫm không chỉ tha thứ chuyện gia tộc các ngươi khi quân, còn có thể lật lại bản án cũ nhà ngoại tổ mẫu của ngươi.”
Giang Hoài Tiêu nghiêm nghị nhìn hắn, “Thật không?”
“Quân vô hí ngôn.”
“Chỉ cần ngài không bắt ép thần giết người hỏa táng, cái gì thần cũng làm được.”
Cố Chung Việt mỉm cười, “Không cần giết người hỏa táng, chỉ cần…”
Dặn dò Giang Hoài Tiêu xong, Cố Chung Việt gọi Giang Tranh.
“Ngươi quen Hà Nhi bao lâu rồi?” Cố Chung Việt hỏi.
Giang Tranh thấp thỏm, hắn đang khởi binh vấn tội hắn ta đúng không?
“Chậc.” Giang Hoài Tiêu khinh thường nhìn bọn họ, “Khách quý gì thế? Nhà ai vậy ạ?”
“Khoảng… bảy, tám năm ạ.” Thật ra là sáu năm lẻ tám tháng. Giang Tranh không dám kể chi tiết, nếu không hắn ta e ngại sẽ không được thấy ánh dương ngày mai.
Ở trong phòng, Tịch Phong Hà vừa dọn dẹp đồ đạc vừa mắng Cố Chung Việt. Thế mà dám ném nàng đi tìm Giang Tranh, rốt cuộc chuyện gì còn quan trọng hơn cả nàng? Nghĩ lại vừa rồi hai người nhíu mày nhăn mặt, Tịch Phong Hà đoán được một hai. Lúc trước Sơ Dương tìm Cố Chung Việt cũng nghiêm trọng như vậy, lẽ nào…
Cố Chung Việt tiếp tục hỏi, Giang Tranh nơm nớp trả lời, từ việc quen ca ca Tịch Phong Hà, cho tới khi bái phỏng Tịch phủ lạc vào viện của nàng. Nàng nhầm tưởng hắn ta là thích khách, đánh tới mức mông hắn ta nở hoa. Hôm đó là sinh thần mười một tuổi của Tịch Phong Hà, Giang Tranh nhớ mãi không quên. Tịch Phong Hà ỷ vào mình có ca ca, nhất quyết không chịu nghe Giang Tranh giải thích. Hai ca ca đều nói đỡ thay Tịch Phong Hà, Giang Tranh đành nuốt uất ức vào bụng.
Hai người từ ghét nhau như chó với mèo trở thành bằng hữu thân thiết.
Giang Tranh nói xong, cẩn thận nhìn Cố Chung Việt đang đăm chiêu, lo sợ từng câu từng chữ có khiến Cố Chung Việt tức giận hay không.
“Huynh có Đại ca?” Tịch Phong Hà hỏi.
Hắn ta đánh bạo hỏi: “Hoàng Thượng hỏi chuyện này làm gì ạ…”
Giang Hoài Tiêu phất tay, “Ngoại trừ Hoàng Thượng, nào ai dám khắc hoa văn rồng vàng lên xe ngựa. Con đâu có ngốc.”
Giang Tranh cười gật đầu. Vừa định bảo Giang Hoài Tiêu đi, Cố Chung Việt đã tới đây.
“Ngươi có biết chuyện Sơ Dương không?” Cố Chung Việt hồi thần.
Giang Tranh mật báo từ đầu tới cuối, khoái chí bán đứng Tịch Phong Hà.
Thấy sắc mặt Cố Chung Việt tối sầm, hắn ta vội dừng lại.
Giang Tranh cầu cứu Cố Chung Việt.
“Hoàng Thượng, thần chỉ biết vậy thôi ạ.”
“Ừ, được rồi.” Cố Chung Việt khoát tay đuổi hắn ta.
Hắn ta đánh bạo hỏi: “Hoàng Thượng hỏi chuyện này làm gì ạ…”
Giang Tranh như được giải phóng, bay nhảy như chim.
. . .
Ở trong phòng, Tịch Phong Hà vừa dọn dẹp đồ đạc vừa mắng Cố Chung Việt. Thế mà dám ném nàng đi tìm Giang Tranh, rốt cuộc chuyện gì còn quan trọng hơn cả nàng? Nghĩ lại vừa rồi hai người nhíu mày nhăn mặt, Tịch Phong Hà đoán được một hai. Lúc trước Sơ Dương tìm Cố Chung Việt cũng nghiêm trọng như vậy, lẽ nào…
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Cố Chung Việt đi vào.
Giang Tranh banh mặt, lo lắng đứa nhóc lỗ mãng này mạo phạm thân phận Hoàng gia.
“Chàng về rồi.” Tịch Phong Hà nhìn hắn. Cố Chung Việt không đáp, lẳng lặng ngồi xuống giường.
“Chàng về rồi.” Tịch Phong Hà nhìn hắn. Cố Chung Việt không đáp, lẳng lặng ngồi xuống giường.
“Cố Chung Việt, chàng… Ưm…” Bị Cố Chung Việt lấp kín môi, Tịch Phong Hà vỗ vỗ mấy cái lên vai hắn. Cố Chung Việt vẫn vững như bàn thạch.
Cố Chung Việt mỉm cười, “Không cần giết người hỏa táng, chỉ cần…”
“Hà Nhi, ta muốn nữ nhi.”
Cố Chung Việt ôm cánh tay Tịch Phong Hà, đỡ nàng xuống giường.
Giang Hoài Tiêu quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn, “Đó là Đế Hậu ạ?”
“Ừ, được rồi.” Cố Chung Việt khoát tay đuổi hắn ta.
Mọi ký ức sau này của nàng sẽ chỉ có ta, một mình ta.
Hủ giấm này chua quá chua