Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 39

Chương 39

Nguyện ý chắn thay nàng

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Nửa tháng không hồi cung, Tịch Phong Hà nhớ tới ba người kia, cũng không biết các nàng thế nào. Nàng mang trọng trách Hoàng Hậu, không thể mặt dày đùa nghịch như các nàng, chỉ đành oán giận với Cố Chung Việt. Nàng cũng muốn chơi đùa lắm chứ bộ.

“Cứ chơi đi.” Cố Chung Việt nhéo mặt nàng, dịu dàng đáp.

“Nhưng phụ thân bảo Hoàng Hậu đứng đầu Hậu cung, cần phải nghiêm túc khéo léo…”

Cố Chung Việt xen mồm: “Nàng biết nghe lời nhạc phụ đại nhân?”

Ngẫm lại cũng đúng, Tịch Phong Hà toàn chọc Tịch An Hành tới mức thổi râu trợn mắt. Nếu thuở nhỏ nàng ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể biến thành độc nhất vô nhị như bây giờ, ngay cả Hoàng Thượng cũng không để vào mắt.

“Ta đâu có khinh thưngai. Lúc nàota chng cungõkính vi chàng.”Tch Phong Hà[bĩu môi. Trongtriu có vôs cp mttheo dõi nàngvà C ChungVit, nàng khôngmun ngưi tabt đưc nhưcưđim ca nàng,Įdâng s coníti trưc mtïC Chung Vit.

CChung Vit xoaítóc nàng, cưitrêu: “, lúcnào nàng cũngcung kính vita. Đng dèđchng, nàng íHu cung nhưthế nào, chİcn ta khôngnói, nhc phs không biết.”

Hai mt TchíPhong Hà sánglên, còn cóįth như vyũsao? Nhưng nghĩti cơ s¹ngm trong cung,ЇTch Phong Hàľx mt. CíChung Vit nhìnthu suy nghĩca nàng, cúiđu hôn lên(trán, “Yên tâm,îta nh schbn chúng ri.”Î

Đc bit làcơ s ngmîca Lý ThưngĩTông lén lútìchôn th gìêđó dưi câylê ca nàng.

Chcn ta đây, không mtai có thíthương tn nàng.Nàng c vicsng mt đi:vô lo vôìnghĩ, mc kưchuyn gì xyra, ta nguyný chn thay[nàng.

C Chung Vitđã chc chnïnhư vy, TchİPhong Hà mĩ đòi hicung ngay lpĩtc. Nàng cũngmun nghiên cuácách làm sonvi T Mn,īluyn võ cùngHa Khánh Hoán.

CChung Vit thyõTch Phong Hàìvui v, va,thương va xót.)Hoàng Hu cahn thích phit ca hn,âtương lai hntht sng phiílàm sao bâygi?

. . .

ĐìnhTân Sơn.

Hoa senêchính v đãìbt đu cóɩdu hiu suytàn. Bi vìtri nóng, ếchïkhông chu niľh sen, ghévào bên bkp “p p. C ChungVit đnh saiÎngưi bt đànĬếch, Tch Phong(Hà vi ngănli. Thiếu ếch,mùa sen chngkhác nào thiếuêthan m ngàytuyết rơi.

Hn khônghiu cách vívon ca TchiPhong Hà, nhưngcui cùng vnãnghe li nàngīgi đàn ếchli.

Hin ti nghe]đàn ếch náoɨlon, gân xanhtrên trán CChung Vit gitIgit. Không chbi lũ ếchũđáng ghét, cònvì cung nbâu đy chtõních hành langĭđình Tân Sơn.ÎXung quanh rnĬràng nhn nháo,trong đình lnxn cht chi.óTrên bàn đábày mt đngbình s, TMn đang tiếpđón các nàng.

“Nàonào nào, sonbt nưc chínhtay bn cunglàm đây! Thếɪgian này có]mt không hai,cc k quýôgiá, ai đingang qua đngb l nhé!”Nhìn thế nàoõcũng ging bàch ca hàngson phn phTrưng Minh.

Ha KhánhĮHoán ngi bênĩđếm tin, trưcfmt nàng talà mt đng¹bc vn.

C ChungVit im lngđng bên bhi lâu. Lan¹Sùng cm nhnơđưc bu khôngíkhí ác ma,lén lút lùiíli hai bưc.âBng nhiên hnta nhìn thybóng dáng quenthuc, vi la:“Hoàng Thưng, HoàngiHu nương nươngcũng trongĩđình kìa!”

“…â

Lan Sùng cmâthy không n,va ngng đulp tc đidin vi ánh¸mt chết chócca C ChungVit, toàn thânfphng phng lagin.

C Chung Vitbưc ti hànhĬlang, Lan Sùngvà Tôn DoanhÍcung quít theosau.

“Hoàng Thưng giálâm.” Tôn DoanhĮcao ging hét.Mi ngưi hongs, quay đunhìn Thn ChếtêC Chung Vit,hong ht bchy.

Lan Sùng chpmt, hình nhưva ri hnta thy đngliêu ca mình

Xuyênqua hành lang,C Chung Vit,ngi thy mùiĭhương nng nc.ĬTch Phong Hà:ngi chính giaba ngưi, bìnhtĩnh nhìn hnđi ti.

“Tch PhongĬHà, các ngươi)đang làm gì?Các ngươi coiHu cung làïgì!”

Đám TõMn chưa baogi thy CChung Vit tcògin như vy.Ha Khánh Hoánrun ry ômtay T Mn,ɩđến c ThânMc Huyên vnluôn bình tĩnhnay cũng xanhmt.

Tch Phong Hàchng nói chngrng xếp gn,đng son phntrên bàn. Ngónjtay trng nõnlưt qua bìnhĬs và hpīson đ thm,ĩnhìn thế nào)cũng thy cnhđp ý vui.ÏTrái tim CIChung Vit đpúthình thch, tcgin tiêu tanìhơn na, nhưngídù sao vicìnày vn cnéli gii thích.

“TchéPhong Hà, trmâđang hi nàngđy.”

“Hoàng Thưng,ũchúng thn… T²Mn thy TchPhong Hà khôngđáp, đnh giivây giúp nàng,ai dè valên tiếng đãb ngt li.

CChung Vit trngnàng ta, “Câmïming! Trm đangfhi Hoàng Hu.”İ

Tch Phong Hàdn xong đngson phn, vòngãqua bàn, nmtay C ChungVit.

“Nào, hi cungnói sau.”

ĐámìT Mn hongɨs. Tuy TchÏPhong Hà làīHoàng Hu, nhưngăngưi y làɨHoàng Thưng. HoàngThưng mà niĩgin thì… H?íHoàng Thưng ngoan{ngoãn theo HoàngHu nương nương?

Bađngưi ngây ngcnhìn nhau. LaníSùng khinh thưnglưm các nàng:Chc, tui trchưa tri sđi.

T Mn vn¹chưa ly libình tĩnh, ngithp xung, “SaoHoàng Thưng liýtc gin? Chúng²ta ch bán:son thôi mà.òChng l phi{np hết choĩngưi?”

“Các ngươigây ri Hu(cung, vy đãɪđ chưa?” ThânMc Huyên hiĪngưc li.

T Mnɩbc tc nhìnnàng y, Đâuphi mi chúngta, ngươi cũngũtham gia chÏb!”

Thân McHuyên h mttiếng, không phnbác.

Ha Khánh HoánĮthy Tch PhongÍHà và CChung Vit riđi, nhp nhmôkhông yên.

Liu HoàngõHu nương nươngcó sao không?”į

T Mn vàĭThân Mc Huyênĩnhìn bóng dánghai ngưi h,cũng lo lngtheo.

. . .

ĐinfPhưng Nghi.

“Tịch Phong Hà, nàng nhìn nàng xem. Phi tần Hậu cung bán hàng rong còn ra thể thống gì?” Nhớ tới cảnh tượng đông như vỡ chợ vừa rồi, Cố Chung Việt nổi giận.

“Được, một lời đã định!” Cố Chung Việt vui vẻ.

Một lúc sau, Chu Khinh cô nương lại đây báo Đế Hậu đang dùng bữa trưa, thỉnh các nàng hồi cung. Biết được Hoàng Hậu nương nương bình an vô sự, cả đám thở phào nhẹ nhõm, tính toán trở về.

“Chàng bảo ta làm gì cũng được mà?” Tịch Phong Hà vô tội đáp.

Đột nhiên một tiểu cung nữ mắt hạnh chạy tới, gọi với các nàng.

Cố Chung Việt nghẹn họng, giống hệt như bị hắt thau nước lạnh, chán nản ngả xuống giường. Đáng lẽ ra hắn không nên cổ vũ nàng bắt chước đám Tề Mẫn. Mới hồi cung vài ngày, Tịch Phong Hà đã gia nhập nhóm các nàng. Trước khi lên triều, Cố Chung Việt dặn Chu Khinh bảo Tịch Phong Hà nghỉ ngơi thật tốt, tan triều hắn sẽ về với nàng. Nhưng hai ngày nay Tịch Phong Hà biến mất không thấy tăm hơi. Không phải ở Vọng Tiên Lâu, Hoàng Lý Cư thì cũng là cung Thúy Vy, dù sao đều loanh quanh đó.

“Sau này… ta không dám nữa. Hôm nay ta không đi đâu, nguyện ý ở bên chàng.”

Hiện tại có đám Tề Mẫn, mấy cô nương bằng tuổi nhau, Tịch Phong Hà như quay trở về tuổi ấu thơ. Nàng ngồi cạnh Tề Mẫn nghiền son, buồn ngủ nằm nghe Thân Mục Huyên đọc tứ thư ngũ kinh, nhàm chán thì qua chỗ Hứa Khánh Hoán nghiên cứu võ nghệ… Tuy phần lớn thời gian đều là một mình Hứa Khánh Hoán múa kiếm.

Tịch Phong Hà mới hai mươi tuổi. Tuy ngày bé nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian đều tự túc là hạnh phúc, ngây ngốc nhìn Tịch Túc Vũ và Tịch Ngôn Vân đánh đàn, hái hoa ngắt cỏ đằng xa. Bề ngoài nàng khinh thường các nàng ấy, nhưng Chu Khinh biết, mỗi lần trèo lên cây, Tịch Phong Hà luôn nhìn Thanh Lạc Uyển.

Tịch Phong Hà mới hai mươi tuổi. Tuy ngày bé nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian đều tự túc là hạnh phúc, ngây ngốc nhìn Tịch Túc Vũ và Tịch Ngôn Vân đánh đàn, hái hoa ngắt cỏ đằng xa. Bề ngoài nàng khinh thường các nàng ấy, nhưng Chu Khinh biết, mỗi lần trèo lên cây, Tịch Phong Hà luôn nhìn Thanh Lạc Uyển.

Lúc này Tịch Phong Hà nhớ ra, hôm nay gánh hát tiến cung, ngày mai mới hát hí khúc.

Hiện tại có đám Tề Mẫn, mấy cô nương bằng tuổi nhau, Tịch Phong Hà như quay trở về tuổi ấu thơ. Nàng ngồi cạnh Tề Mẫn nghiền son, buồn ngủ nằm nghe Thân Mục Huyên đọc tứ thư ngũ kinh, nhàm chán thì qua chỗ Hứa Khánh Hoán nghiên cứu võ nghệ… Tuy phần lớn thời gian đều là một mình Hứa Khánh Hoán múa kiếm.

Lúc này Vân Chi mới nhớ tới mục đích, “Nghe nói các nương nương bán loại son độc nhất vô nhị, muội muốn mua cho tỷ tỷ một hộp.”

“Phụ thân muội đi rồi, nhưng muội kịp thời tiễn người đoạn đường cuối, người mỉm cười ra đi trong hạnh phúc.” Vân Chi đáp, đôi mắt ngấn lệ, khóe miệng rưng rưng. 

Cố Chung Việt cũng biết hiện tại Tịch Phong Hà rất vui vẻ. Hiếm khi hắn thấy nàng nở nụ cười hạnh phúc như vậy, phần lớn đều là khi Tịch Phong Hà rúc vào lòng hắn. Hiện tại nàng nói cười với bằng hữu, Cố Chung Việt cảm nhận nguy cơ trước nay chưa từng có.

Ngự Hoa Viên.

“Nàng chẳng dành thời gian cho ta.” Cố Chung Việt hồi hồn, ôm Tịch Phong Hà nói: “Chúng ta còn có cái hẹn tới Minh Uyển nghe khúc đấy.”

Tề Mẫn làm son, Thân Mục Huyên lên kế hoạch. Hoàng Hậu vô tình đi ngang qua xem náo nhiệt, không ngờ phải gánh thay các nàng. Các nàng thật sự hối hận.

Bởi vì muốn bù đắp thời gian làm bạn với Tịch Phong Hà, dạo gần đây Cố Chung Việt hay nghe diễn. Mấy ngày trước hắn sai người dựng sân khấu, hôm nay mời gánh hát Vân Dao tới hát hí khúc.

“Cố Chung Việt, chàng dám…” Tịch Phong Hà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ầng ậc nước của Cố Chung Việt. Đôi mắt đào hoa quá đỗi đáng thương, nàng nhìn mà đau lòng.

Ý thức được dạo gần đây… ham chơi quá đà, Tịch Phong Hà áy náy ôm Cố Chung Việt, không biết làm thế nào.

Đống bạc thu được đã trả lại hết cho các cung nữ, bên trong chỉ còn một hộp son cuối cùng.

“Sau này… ta không dám nữa. Hôm nay ta không đi đâu, nguyện ý ở bên chàng.”

“Chúng ta dùng bữa đi. Ta bảo Chu Khinh chuẩn bị nước ô mai tiêu thực.” Dứt lời, nàng kéo Cố Chung Việt ra ngoài.

“Được, một lời đã định!” Cố Chung Việt vui vẻ.

Cố Chung Việt cũng biết hiện tại Tịch Phong Hà rất vui vẻ. Hiếm khi hắn thấy nàng nở nụ cười hạnh phúc như vậy, phần lớn đều là khi Tịch Phong Hà rúc vào lòng hắn. Hiện tại nàng nói cười với bằng hữu, Cố Chung Việt cảm nhận nguy cơ trước nay chưa từng có.

Bởi vì muốn bù đắp thời gian làm bạn với Tịch Phong Hà, dạo gần đây Cố Chung Việt hay nghe diễn. Mấy ngày trước hắn sai người dựng sân khấu, hôm nay mời gánh hát Vân Dao tới hát hí khúc.

Lúc này Tịch Phong Hà nhớ ra, hôm nay gánh hát tiến cung, ngày mai mới hát hí khúc.

“Vân Chi, ngươi tới đây làm gì?” Chu Khinh hỏi.

“Cố Chung Việt, chàng dám…” Tịch Phong Hà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ầng ậc nước của Cố Chung Việt. Đôi mắt đào hoa quá đỗi đáng thương, nàng nhìn mà đau lòng.

Ba người chán nản lấy quạt tròn phẩy chuồn chuồn, đúng là mất hứng. Tịch Phong Hà vẫn chưa về, bọn họ lo lắng Hoàng Thượng nổi giận khiển trách Hoàng Hậu.

Tịch Phong Hà ôm hắn, “Chàng ăn trưa chưa?”

Tịch Phong Hà ôm hắn, “Chàng ăn trưa chưa?”

“Chưa.” Cố Chung Việt dịu dàng nhìn nàng, đồng tử phản chiếu bóng hình Tịch Phong Hà.

Mọi người im lặng.

“Chúng ta dùng bữa đi. Ta bảo Chu Khinh chuẩn bị nước ô mai tiêu thực.” Dứt lời, nàng kéo Cố Chung Việt ra ngoài.

Cố Chung Việt ngoan ngoãn theo sau, thầm cười trộm: Đám nữ tử kia ra mà xem, chơi với nàng thì có ích gì? Chỉ có hắn hiểu Hà Nhi nhất mà thôi.

“Nàng chẳng dành thời gian cho ta.” Cố Chung Việt hồi hồn, ôm Tịch Phong Hà nói: “Chúng ta còn có cái hẹn tới Minh Uyển nghe khúc đấy.”

. . .

Ngự Hoa Viên.

Ba người chán nản lấy quạt tròn phẩy chuồn chuồn, đúng là mất hứng. Tịch Phong Hà vẫn chưa về, bọn họ lo lắng Hoàng Thượng nổi giận khiển trách Hoàng Hậu.

Đống bạc thu được đã trả lại hết cho các cung nữ, bên trong chỉ còn một hộp son cuối cùng.

Bọn họ không thiếu bạc, chẳng qua lâu rồi không được cảm nhận bầu không khí họp chợ náo nhiệt. Vừa hay Tề Mẫn mới ra lò một đống son phấn, mọi người dùng không hết nên nghĩ ra trò hay.

Bọn họ không thiếu bạc, chẳng qua lâu rồi không được cảm nhận bầu không khí họp chợ náo nhiệt. Vừa hay Tề Mẫn mới ra lò một đống son phấn, mọi người dùng không hết nên nghĩ ra trò hay.

Chu Khinh kể lại chuyện lúc trước cho các nàng nghe. Mọi người ngạc nhiên gật đầu, cảm thán Hoàng Hậu nương nương thật hiền huệ.

Tề Mẫn làm son, Thân Mục Huyên lên kế hoạch. Hoàng Hậu vô tình đi ngang qua xem náo nhiệt, không ngờ phải gánh thay các nàng. Các nàng thật sự hối hận.

“Ngươi còn có tỷ tỷ?”

Một lúc sau, Chu Khinh cô nương lại đây báo Đế Hậu đang dùng bữa trưa, thỉnh các nàng hồi cung. Biết được Hoàng Hậu nương nương bình an vô sự, cả đám thở phào nhẹ nhõm, tính toán trở về.

Đột nhiên một tiểu cung nữ mắt hạnh chạy tới, gọi với các nàng.

Chu Khinh quay đầu, “Vân Chi?”

Chu Khinh quay đầu, “Vân Chi?”

Vân Chi mỉm cười chào hỏi, “Vân Chi bái kiến các nương nương, Chu Khinh tỷ tỷ.” Vân Chi hành lễ, đám Tề Mẫn tò mò nhìn Chu Khinh.

Cố Chung Việt nghẹn họng, giống hệt như bị hắt thau nước lạnh, chán nản ngả xuống giường. Đáng lẽ ra hắn không nên cổ vũ nàng bắt chước đám Tề Mẫn. Mới hồi cung vài ngày, Tịch Phong Hà đã gia nhập nhóm các nàng. Trước khi lên triều, Cố Chung Việt dặn Chu Khinh bảo Tịch Phong Hà nghỉ ngơi thật tốt, tan triều hắn sẽ về với nàng. Nhưng hai ngày nay Tịch Phong Hà biến mất không thấy tăm hơi. Không phải ở Vọng Tiên Lâu, Hoàng Lý Cư thì cũng là cung Thúy Vy, dù sao đều loanh quanh đó.

Chu Khinh kể lại chuyện lúc trước cho các nàng nghe. Mọi người ngạc nhiên gật đầu, cảm thán Hoàng Hậu nương nương thật hiền huệ.

“Phụ thân muội đi rồi, nhưng muội kịp thời tiễn người đoạn đường cuối, người mỉm cười ra đi trong hạnh phúc.” Vân Chi đáp, đôi mắt ngấn lệ, khóe miệng rưng rưng. 

Mọi người im lặng.

“Vân Chi, ngươi tới đây làm gì?” Chu Khinh hỏi.

Lúc này Vân Chi mới nhớ tới mục đích, “Nghe nói các nương nương bán loại son độc nhất vô nhị, muội muốn mua cho tỷ tỷ một hộp.”

. . .

Cố Chung Việt ngoan ngoãn theo sau, thầm cười trộm: Đám nữ tử kia ra mà xem, chơi với nàng thì có ích gì? Chỉ có hắn hiểu Hà Nhi nhất mà thôi.

“Ngươi còn có tỷ tỷ?”

“Dạ!” Vân Chi kiêu ngạo, “Hiện tại tỷ tỷ đang là ngôi sao sáng giá của xã đoàn Vân Dao!”

4.8 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
8 Tháng Cách đây

Kêu ngta thích làm gì thì làm cho đã ròi giận

IMG_3183
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!