Chương 39
Nguyện ý chắn thay nàng
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Nửa tháng không hồi cung, Tịch Phong Hà nhớ tới ba người kia, cũng không biết các nàng thế nào. Nàng mang trọng trách Hoàng Hậu, không thể mặt dày đùa nghịch như các nàng, chỉ đành oán giận với Cố Chung Việt. Nàng cũng muốn chơi đùa lắm chứ bộ.
“Cứ chơi đi.” Cố Chung Việt nhéo mặt nàng, dịu dàng đáp.
“Nhưng phụ thân bảo Hoàng Hậu đứng đầu Hậu cung, cần phải nghiêm túc khéo léo…”
Cố Chung Việt xen mồm: “Nàng biết nghe lời nhạc phụ đại nhân?”
Ngẫm lại cũng đúng, Tịch Phong Hà toàn chọc Tịch An Hành tới mức thổi râu trợn mắt. Nếu thuở nhỏ nàng ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể biến thành độc nhất vô nhị như bây giờ, ngay cả Hoàng Thượng cũng không để vào mắt.
“Ta đâu có khinh thườngửai. Lúc nàoớta chẳng cungõkính với chàng.”‹Tịch Phong Hà[bĩu môi. Trongịtriều có vôộsố cặp mắtỵtheo dõi nàngịvà Cố ChungỉViệt, nàng khôngểmuốn người taụbắt được nhượcưđiểm của nàng,Įdâng sổ conítới trước mặtïCố Chung Việt.
CốửChung Việt xoaítóc nàng, cườiẽtrêu: “Ừ, lúcỉnào nàng cũngỉcung kính vớiḷta. Đừng dèđchừng, nàng ởíHậu cung nhưἱthế nào, chỉİcần ta khôngứnói, nhạc phụẵsẽ không biết.”ỗ
Hai mắt TịchíPhong Hà sángỏlên, còn cóįthể như vậyũsao? Nhưng nghĩẹtới cơ sở¹ngầm trong cung,ЇTịch Phong Hàľxụ mặt. CốíChung Việt nhìnổthấu suy nghĩởcủa nàng, cúiḷđầu hôn lên(trán, “Yên tâm,îta nhổ sạchửbọn chúng rồi.”Î
Đặc biệt làỹcơ sở ngầmîcủa Lý ThượngĩTông lén lútìchôn thứ gìêđó dưới câyẹlê của nàng.
Chỉỗcần ta ởắđây, không mộtấai có thểíthương tổn nàng.ỉNàng cứ việcứsống một đời:vô lo vôìnghĩ, mặc kệưchuyện gì xảyạra, ta nguyệnịý chắn thay[nàng.
Cố Chung Việtḻđã chắc chắnïnhư vậy, TịchİPhong Hà ầmḹĩ đòi hồiằcung ngay lậpĩtức. Nàng cũngịmuốn nghiên cứuácách làm sonểvới Tề Mẫn,īluyện võ cùngệHứa Khánh Hoán.
CốịChung Việt thấyõTịch Phong Hàìvui vẻ, vừa,thương vừa xót.)Hoàng Hậu củaớhắn thích phiḹtử của hắn,âtương lai hắnἱthất sủng phảiílàm sao bâyẻgiờ?
. . .
ĐìnhịTân Sơn.
Hoa senêchính vụ đãìbắt đầu cóɩdấu hiệu suyệtàn. Bởi vìợtrời nóng, ếchïkhông chịu nổiľhồ sen, ghé‹vào bên bờớkệp “ộp ộp”ộ. Cố Chung‹Việt định saiÎngười bắt đànĬếch, Tịch Phong(Hà vội ngănịlại. Thiếu ếch,mùa sen chẳngẹkhác nào thiếuêthan ấm ngàyỡtuyết rơi.
Hắn khôngẽhiểu cách víặvon của TịchiPhong Hà, nhưngịcuối cùng vẫnãnghe lời nàngīgiữ đàn ếchỵlại.
Hiện tại nghe]đàn ếch náoɨloạn, gân xanhấtrên trán CốẽChung Việt giậtIgiật. Không chỉẳbởi lũ ếchũđáng ghét, cònἶvì cung nữỉbâu đầy chậtõních hành langĭđình Tân Sơn.ÎXung quanh rộnĬràng nhốn nháo,‹trong đình lộnỹxộn chật chội.óTrên bàn đáắbày một đốngịbình sứ, TềịMẫn đang tiếpộđón các nàng.
“Nào‹nào nào, sonậbột nước chínhḻtay bổn cungỏlàm đây! Thếɪgian này có]một không hai,ẳcực kỳ quýôgiá, ai điậngang qua đừngẳbỏ lỡ nhé!”ọNhìn thế nàoõcũng giống bàờchủ cửa hàngổson phấn phốịTrường Minh.
Hứa KhánhĮHoán ngồi bênĩđếm tiền, trướcfmặt nàng taἷlà một đống¹bạc vụn.
Cố ChungịViệt im lặngịđứng bên bờạhồi lâu. Lan¹Sùng cảm nhậnơđược bầu khôngíkhí ác ma,ẻlén lút lùiílại hai bước.âBỗng nhiên hắnứta nhìn thấyộbóng dáng quenởthuộc, vội la:ọ“Hoàng Thượng, HoàngiHậu nương nươngịcũng ở trongĩđình kìa!”
“…”â
Lan Sùng cảmâthấy không ổn,ềvừa ngẩng đầuỉlập tức đốiềdiện với ánh¸mắt chết chócἱcủa Cố ChungảViệt, toàn thânfphừng phừng lửaỉgiận.
Cố Chung Việtịbước tới hànhĬlang, Lan Sùngồvà Tôn DoanhÍcuống quít theoấsau.
“Hoàng Thượng giáẩlâm.” Tôn DoanhĮcao giọng hét.‹Mọi người hoảngặsợ, quay đầuởnhìn Thần ChếtêCố Chung Việt,ểhoảng hốt bỏἳchạy.
Lan Sùng chớpỷmắt, hình nhườvừa rồi hắnộta thấy đồngểliêu của mình…
Xuyênἶqua hành lang,ỏCố Chung Việt,ngửi thấy mùiĭhương nồng nặc.ĬTịch Phong Hà:ngồi chính giữaịba người, bìnhḹtĩnh nhìn hắnἳđi tới.
“Tịch PhongĬHà, các ngươi)đang làm gì?ỉCác ngươi coiạHậu cung làïgì!”
Đám TềõMẫn chưa baoỡgiờ thấy CốịChung Việt tứcògiận như vậy.ễHứa Khánh Hoánỡrun rẩy ômọtay Tề Mẫn,ɩđến cả ThânḽMục Huyên vốnủluôn bình tĩnhἱnay cũng xanhắmặt.
Tịch Phong Hàồchẳng nói chẳngḹrằng xếp gọn,đống son phấnởtrên bàn. Ngónjtay trắng nõnẩlướt qua bìnhĬsứ và hộpīson đỏ thắm,ĩnhìn thế nào)cũng thấy cảnhịđẹp ý vui.ÏTrái tim CốIChung Việt đậpúthình thịch, tứcẫgiận tiêu tanìhơn nửa, nhưngídù sao việcìnày vẫn cầnélời giải thích.
“TịchéPhong Hà, trẫmâđang hỏi nàngḹđấy.”
“Hoàng Thượng,ũchúng thần…” Tề²Mẫn thấy TịchảPhong Hà khôngờđáp, định giảiḷvây giúp nàng,ụai dè vừaổlên tiếng đãửbị ngắt lời.
CốầChung Việt trừngỉnàng ta, “Câmïmiệng! Trẫm đangfhỏi Hoàng Hậu.”İ
Tịch Phong Hàỉdọn xong đốngủson phấn, vòngãqua bàn, nắmἴtay Cố ChungẹViệt.
“Nào, hồi cungἷnói sau.”
ĐámìTề Mẫn hoảngɨsợ. Tuy TịchÏPhong Hà làīHoàng Hậu, nhưngăngười ấy làɨHoàng Thượng. HoàngỉThượng mà nổiĩgiận thì… Hả?íHoàng Thượng ngoan{ngoãn theo HoàngỉHậu nương nương?
Bađngười ngây ngốcọnhìn nhau. LaníSùng khinh thườngềlườm các nàng:ḽChậc, tuổi trẻἵchưa trải sựồđời.
Tề Mẫn vẫn¹chưa lấy lạiịbình tĩnh, ngồiửthụp xuống, “SaoệHoàng Thượng lạiýtức giận? Chúng²ta chỉ bán:son thôi mà.òChẳng lẽ phải{nộp hết choĩngười?”
“Các ngươiịgây rối Hậu(cung, vậy đãɪđủ chưa?” ThânụMục Huyên hỏiĪngược lại.
Tề Mẫnɩbực tức nhìnểnàng ấy, “Đâuớphải mỗi chúngẵta, ngươi cũngũtham gia chứÏbộ!”
Thân MụcồHuyên hừ mộtἵtiếng, không phảnầbác.
Hứa Khánh HoánĮthấy Tịch PhongÍHà và CốἵChung Việt rờiựđi, nhấp nhổmôkhông yên.
“Liệu HoàngõHậu nương nươngẹcó sao không?”į
Tề Mẫn vàĭThân Mục Huyênĩnhìn bóng dángẩhai người họ,ỉcũng lo lắngἷtheo.
. . .
ĐiệnfPhượng Nghi.
“Tịch Phong Hà, nàng nhìn nàng xem. Phi tần Hậu cung bán hàng rong còn ra thể thống gì?” Nhớ tới cảnh tượng đông như vỡ chợ vừa rồi, Cố Chung Việt nổi giận.
“Được, một lời đã định!” Cố Chung Việt vui vẻ.
Một lúc sau, Chu Khinh cô nương lại đây báo Đế Hậu đang dùng bữa trưa, thỉnh các nàng hồi cung. Biết được Hoàng Hậu nương nương bình an vô sự, cả đám thở phào nhẹ nhõm, tính toán trở về.
“Chàng bảo ta làm gì cũng được mà?” Tịch Phong Hà vô tội đáp.
Đột nhiên một tiểu cung nữ mắt hạnh chạy tới, gọi với các nàng.
Cố Chung Việt nghẹn họng, giống hệt như bị hắt thau nước lạnh, chán nản ngả xuống giường. Đáng lẽ ra hắn không nên cổ vũ nàng bắt chước đám Tề Mẫn. Mới hồi cung vài ngày, Tịch Phong Hà đã gia nhập nhóm các nàng. Trước khi lên triều, Cố Chung Việt dặn Chu Khinh bảo Tịch Phong Hà nghỉ ngơi thật tốt, tan triều hắn sẽ về với nàng. Nhưng hai ngày nay Tịch Phong Hà biến mất không thấy tăm hơi. Không phải ở Vọng Tiên Lâu, Hoàng Lý Cư thì cũng là cung Thúy Vy, dù sao đều loanh quanh đó.
“Sau này… ta không dám nữa. Hôm nay ta không đi đâu, nguyện ý ở bên chàng.”
Hiện tại có đám Tề Mẫn, mấy cô nương bằng tuổi nhau, Tịch Phong Hà như quay trở về tuổi ấu thơ. Nàng ngồi cạnh Tề Mẫn nghiền son, buồn ngủ nằm nghe Thân Mục Huyên đọc tứ thư ngũ kinh, nhàm chán thì qua chỗ Hứa Khánh Hoán nghiên cứu võ nghệ… Tuy phần lớn thời gian đều là một mình Hứa Khánh Hoán múa kiếm.
Tịch Phong Hà mới hai mươi tuổi. Tuy ngày bé nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian đều tự túc là hạnh phúc, ngây ngốc nhìn Tịch Túc Vũ và Tịch Ngôn Vân đánh đàn, hái hoa ngắt cỏ đằng xa. Bề ngoài nàng khinh thường các nàng ấy, nhưng Chu Khinh biết, mỗi lần trèo lên cây, Tịch Phong Hà luôn nhìn Thanh Lạc Uyển.
Tịch Phong Hà mới hai mươi tuổi. Tuy ngày bé nghịch ngợm, nhưng phần lớn thời gian đều tự túc là hạnh phúc, ngây ngốc nhìn Tịch Túc Vũ và Tịch Ngôn Vân đánh đàn, hái hoa ngắt cỏ đằng xa. Bề ngoài nàng khinh thường các nàng ấy, nhưng Chu Khinh biết, mỗi lần trèo lên cây, Tịch Phong Hà luôn nhìn Thanh Lạc Uyển.
Lúc này Tịch Phong Hà nhớ ra, hôm nay gánh hát tiến cung, ngày mai mới hát hí khúc.
Hiện tại có đám Tề Mẫn, mấy cô nương bằng tuổi nhau, Tịch Phong Hà như quay trở về tuổi ấu thơ. Nàng ngồi cạnh Tề Mẫn nghiền son, buồn ngủ nằm nghe Thân Mục Huyên đọc tứ thư ngũ kinh, nhàm chán thì qua chỗ Hứa Khánh Hoán nghiên cứu võ nghệ… Tuy phần lớn thời gian đều là một mình Hứa Khánh Hoán múa kiếm.
Lúc này Vân Chi mới nhớ tới mục đích, “Nghe nói các nương nương bán loại son độc nhất vô nhị, muội muốn mua cho tỷ tỷ một hộp.”
“Phụ thân muội đi rồi, nhưng muội kịp thời tiễn người đoạn đường cuối, người mỉm cười ra đi trong hạnh phúc.” Vân Chi đáp, đôi mắt ngấn lệ, khóe miệng rưng rưng.
Cố Chung Việt cũng biết hiện tại Tịch Phong Hà rất vui vẻ. Hiếm khi hắn thấy nàng nở nụ cười hạnh phúc như vậy, phần lớn đều là khi Tịch Phong Hà rúc vào lòng hắn. Hiện tại nàng nói cười với bằng hữu, Cố Chung Việt cảm nhận nguy cơ trước nay chưa từng có.
Ngự Hoa Viên.
“Nàng chẳng dành thời gian cho ta.” Cố Chung Việt hồi hồn, ôm Tịch Phong Hà nói: “Chúng ta còn có cái hẹn tới Minh Uyển nghe khúc đấy.”
Tề Mẫn làm son, Thân Mục Huyên lên kế hoạch. Hoàng Hậu vô tình đi ngang qua xem náo nhiệt, không ngờ phải gánh thay các nàng. Các nàng thật sự hối hận.
Bởi vì muốn bù đắp thời gian làm bạn với Tịch Phong Hà, dạo gần đây Cố Chung Việt hay nghe diễn. Mấy ngày trước hắn sai người dựng sân khấu, hôm nay mời gánh hát Vân Dao tới hát hí khúc.
“Cố Chung Việt, chàng dám…” Tịch Phong Hà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ầng ậc nước của Cố Chung Việt. Đôi mắt đào hoa quá đỗi đáng thương, nàng nhìn mà đau lòng.
Ý thức được dạo gần đây… ham chơi quá đà, Tịch Phong Hà áy náy ôm Cố Chung Việt, không biết làm thế nào.
Đống bạc thu được đã trả lại hết cho các cung nữ, bên trong chỉ còn một hộp son cuối cùng.
“Sau này… ta không dám nữa. Hôm nay ta không đi đâu, nguyện ý ở bên chàng.”
“Chúng ta dùng bữa đi. Ta bảo Chu Khinh chuẩn bị nước ô mai tiêu thực.” Dứt lời, nàng kéo Cố Chung Việt ra ngoài.
“Được, một lời đã định!” Cố Chung Việt vui vẻ.
Cố Chung Việt cũng biết hiện tại Tịch Phong Hà rất vui vẻ. Hiếm khi hắn thấy nàng nở nụ cười hạnh phúc như vậy, phần lớn đều là khi Tịch Phong Hà rúc vào lòng hắn. Hiện tại nàng nói cười với bằng hữu, Cố Chung Việt cảm nhận nguy cơ trước nay chưa từng có.
Bởi vì muốn bù đắp thời gian làm bạn với Tịch Phong Hà, dạo gần đây Cố Chung Việt hay nghe diễn. Mấy ngày trước hắn sai người dựng sân khấu, hôm nay mời gánh hát Vân Dao tới hát hí khúc.
Lúc này Tịch Phong Hà nhớ ra, hôm nay gánh hát tiến cung, ngày mai mới hát hí khúc.
“Vân Chi, ngươi tới đây làm gì?” Chu Khinh hỏi.
“Cố Chung Việt, chàng dám…” Tịch Phong Hà ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ầng ậc nước của Cố Chung Việt. Đôi mắt đào hoa quá đỗi đáng thương, nàng nhìn mà đau lòng.
Ba người chán nản lấy quạt tròn phẩy chuồn chuồn, đúng là mất hứng. Tịch Phong Hà vẫn chưa về, bọn họ lo lắng Hoàng Thượng nổi giận khiển trách Hoàng Hậu.
Tịch Phong Hà ôm hắn, “Chàng ăn trưa chưa?”
Tịch Phong Hà ôm hắn, “Chàng ăn trưa chưa?”
“Chưa.” Cố Chung Việt dịu dàng nhìn nàng, đồng tử phản chiếu bóng hình Tịch Phong Hà.
Mọi người im lặng.
“Chúng ta dùng bữa đi. Ta bảo Chu Khinh chuẩn bị nước ô mai tiêu thực.” Dứt lời, nàng kéo Cố Chung Việt ra ngoài.
Cố Chung Việt ngoan ngoãn theo sau, thầm cười trộm: Đám nữ tử kia ra mà xem, chơi với nàng thì có ích gì? Chỉ có hắn hiểu Hà Nhi nhất mà thôi.
“Nàng chẳng dành thời gian cho ta.” Cố Chung Việt hồi hồn, ôm Tịch Phong Hà nói: “Chúng ta còn có cái hẹn tới Minh Uyển nghe khúc đấy.”
. . .
Ngự Hoa Viên.
Ba người chán nản lấy quạt tròn phẩy chuồn chuồn, đúng là mất hứng. Tịch Phong Hà vẫn chưa về, bọn họ lo lắng Hoàng Thượng nổi giận khiển trách Hoàng Hậu.
Đống bạc thu được đã trả lại hết cho các cung nữ, bên trong chỉ còn một hộp son cuối cùng.
Bọn họ không thiếu bạc, chẳng qua lâu rồi không được cảm nhận bầu không khí họp chợ náo nhiệt. Vừa hay Tề Mẫn mới ra lò một đống son phấn, mọi người dùng không hết nên nghĩ ra trò hay.
Bọn họ không thiếu bạc, chẳng qua lâu rồi không được cảm nhận bầu không khí họp chợ náo nhiệt. Vừa hay Tề Mẫn mới ra lò một đống son phấn, mọi người dùng không hết nên nghĩ ra trò hay.
Chu Khinh kể lại chuyện lúc trước cho các nàng nghe. Mọi người ngạc nhiên gật đầu, cảm thán Hoàng Hậu nương nương thật hiền huệ.
Tề Mẫn làm son, Thân Mục Huyên lên kế hoạch. Hoàng Hậu vô tình đi ngang qua xem náo nhiệt, không ngờ phải gánh thay các nàng. Các nàng thật sự hối hận.
“Ngươi còn có tỷ tỷ?”
Một lúc sau, Chu Khinh cô nương lại đây báo Đế Hậu đang dùng bữa trưa, thỉnh các nàng hồi cung. Biết được Hoàng Hậu nương nương bình an vô sự, cả đám thở phào nhẹ nhõm, tính toán trở về.
Đột nhiên một tiểu cung nữ mắt hạnh chạy tới, gọi với các nàng.
Chu Khinh quay đầu, “Vân Chi?”
Chu Khinh quay đầu, “Vân Chi?”
Vân Chi mỉm cười chào hỏi, “Vân Chi bái kiến các nương nương, Chu Khinh tỷ tỷ.” Vân Chi hành lễ, đám Tề Mẫn tò mò nhìn Chu Khinh.
Cố Chung Việt nghẹn họng, giống hệt như bị hắt thau nước lạnh, chán nản ngả xuống giường. Đáng lẽ ra hắn không nên cổ vũ nàng bắt chước đám Tề Mẫn. Mới hồi cung vài ngày, Tịch Phong Hà đã gia nhập nhóm các nàng. Trước khi lên triều, Cố Chung Việt dặn Chu Khinh bảo Tịch Phong Hà nghỉ ngơi thật tốt, tan triều hắn sẽ về với nàng. Nhưng hai ngày nay Tịch Phong Hà biến mất không thấy tăm hơi. Không phải ở Vọng Tiên Lâu, Hoàng Lý Cư thì cũng là cung Thúy Vy, dù sao đều loanh quanh đó.
Chu Khinh kể lại chuyện lúc trước cho các nàng nghe. Mọi người ngạc nhiên gật đầu, cảm thán Hoàng Hậu nương nương thật hiền huệ.
“Phụ thân muội đi rồi, nhưng muội kịp thời tiễn người đoạn đường cuối, người mỉm cười ra đi trong hạnh phúc.” Vân Chi đáp, đôi mắt ngấn lệ, khóe miệng rưng rưng.
Mọi người im lặng.
“Vân Chi, ngươi tới đây làm gì?” Chu Khinh hỏi.
Lúc này Vân Chi mới nhớ tới mục đích, “Nghe nói các nương nương bán loại son độc nhất vô nhị, muội muốn mua cho tỷ tỷ một hộp.”
. . .
Cố Chung Việt ngoan ngoãn theo sau, thầm cười trộm: Đám nữ tử kia ra mà xem, chơi với nàng thì có ích gì? Chỉ có hắn hiểu Hà Nhi nhất mà thôi.
“Ngươi còn có tỷ tỷ?”
“Dạ!” Vân Chi kiêu ngạo, “Hiện tại tỷ tỷ đang là ngôi sao sáng giá của xã đoàn Vân Dao!”
Kêu ngta thích làm gì thì làm cho đã ròi giận