Chương 41
Ngươi là quái vật!
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cảm nhận được động tác người bên cạnh, Cố Chung Việt định giữ Tịch Phong Hà lại. Nhưng hắn có chuyện phải làm, đành để nàng đi trước.
Cố Chung Việt đăm chiêu nhìn Vân Dao đang liếc trộm hắn.
Chờ hắn hồi thần, buổi diễn đã kết thúc. Minh Uyển to lớn chỉ còn một mình hắn.
Vân Dao cởi trang phục diễn, mặc xiêm y màu anh đào đỏ, uyển chuyển từng bước, đồng thời khoe khéo vòng eo con kiến, tựa như liễu rủ sáp lại gần hắn.
“Hoàng Thượng.” Vân Dao xấu hổ, ánh mắt quyến rũ mị hoặc, “Nghe nói vì nô tỳ mà Hoàng Thượng mới yêu thích xã đoàn Vân Dao, nô tỳ được sủng mà lo sợ.”
Vân Dao dán lại gầnẫhắn, không biếtòvô tình hay²cố ý, bướcễchân lảo đảo,ἲnhào về phíaớCố Chung Việt.
CốịChung Việt nghiêngἰngười. Vân Daoĩnhìn thấy mìnhặsắp ngã xuốngặnền đất lạnhĬnhư băng, vội]nắm chặt chiếcằghế xanh bênẳcạnh, miễn cưỡngfthẳng thân mình.
“HoàngểThượng đúng làôkhông biết thươngơhương tiếc ngọc.”ĩVân Dao ômɪngực oán trách.
“ThỉnhỉVân Dao côổnương tự trọng.”ỏ
Đôi mắt CốĮChung Việt lạnhfbăng. Hắn trộm²nhìn ra bênĩngoài, may mắnáTịch Phong Hàỉkhông ở đây.ừHắn lùi lạiĩvài bước, giữ:khoảng cách vớiἶVân Dao.
Vân Daoìthấy hắn như)vậy, nào cònĩdáng vẻ mềmẻmại quyến rũ.ủNàng ta tứcἰgiận nhìn CốíChung Việt.
“Hoàng Thượngἳcó ý gì,İchẳng lẽ ngườiũtìm nô tỳ)chỉ vì ngheụdiễn?”
“Đương nhiên.”ɩ
Vân Dao khôngẫngờ hắn dámọđáp lại nhưèvậy, chết đứngĩnhư trời trồng.
Lúcạcung nhân mờiĨxã đoàn VânἵDao vào cung,ặbọn họ thưởngícho xã đoànĨvà Vân Dao°vô số ngọcingà châu báu.iMọi người đồnấthổi sắc đẹpìcủa Vân Daoínổi tiếng đếnểmức ngay cảἳHoàng Thượng cũngĬbiết, nàng taịsắp bay lênĮcành cao làmἱPhượng Hoàng. VânÎDao nghe bọnểhọ nghị luận,ýghen tỵ có,:nịnh bợ cũngẹkhông thiếu. VânĩDao tin chắcíHoàng Thượng coiÎtrọng nàng ta,ấcả ngày chìmĨtrong mộng đẹpạvinh hoa phúỗquý. Hiện tạiõnàng ta dụâdỗ, Cố ChungỵViệt lại bình:thản như thường,úchẳng lẽ hắnẩđang lạt mềmũbuộc chặt?
“Ngươi hátúrất hay, đươngẩnhiên trẫm phảiЇtrọng thưởng.” CốọChung Việt nói:{“Về phần chuyệnḽkhác, thỉnh VânĺDao cô nương³tự trọng.”
VânêDao ngây ngốcìnhìn hắn, bànĭtay nắm chặtļthành ghế. Nàngợta diễn nhiềuủnăm, biết baoɨngười theo đuổi,ītrong mắt namỵtử chỉ cóîdục vọng nóngɪcháy. Vậy màïCố Chung Việtũlại tỏ tháiẵđộ lạnh nhạt,ằVân Dao cảmệthấy như bịìhạ nhục.
Nàng taồbuông lỏng tayĺđứng dậy, mỉm¸cười đáp: “Ngườiľlà Hoàng Thượng,ĭnô tỳ phậnļcon hát, saođdám mơ màng.íBầu gánh cònếđang chờ, nôìtỳ không thểĺtiếp chuyện, thỉnhốHoàng Thượng thứẽlỗi.”
Dứt lời,ĬVân Dao vộiịchạy vào hậuḽtrường.
Nhìn bóng dángÎnàng ta, Cố[Chung Việt nhíuỉmày. Trông thếớnào cũng thấyfnữ tử nàyĩgiống con hátíthấp kém, chẳngểlẽ tình báoósai rồi? Cònệchưa nghĩ xong,íphía sau cóịtiếng bước chân,àCố Chung Việtốquay đầu, Tịch³Phong Hà chậmấrãi tới trướcỷmặt hắn.
Nhìn câyốquạt giấy trongạtay Tịch PhongἵHà, Cố ChungịViệt ngạc nhiên,ữthầm nghĩ khôngữổn.
Lại nói đámíTề Mẫn, cácĭnàng vừa vềịthì bắt gặpờVân Dao monìmen lại gầnèCố Chung Việt.¸Nghĩ tới tínhỗnết Cố ChungıViệt, các nàngýtránh ở chòiḷbên nhìn trộm.
Áiĺchà, nữ tửảkia nhào vàoỉHoàng Thượng!
Ấy ấy,íHoàng Thượng tránhộrồi!
Trời ạ, HoàngưThượng từ chốiḽnàng ta! Khôngửđúng, Hoàng Thượngļđoạn tụ mà.
Hừm,ẵnữ tử kiaợlật mặt nhanhɪthật, quả nhiênİvừa rồi diễnİtrò cả!
Chậc chậc,ịnàng ta điảrồi. Hoàng Thượngùđang nghĩ gìằthế?
“Các ngươi đangàlàm gì vậy?”ἰTịch Phong Hàĩtrở về, thấyộđám Tề Mẫnļđứng trước cửa.]Tề Mẫn dựaIvào vai HứaặKhánh Hoán, ThânḷMục Huyên đứng¹sau hai nàng,ầba người ngẩngỵđầu nhìn vàoòbên trong.
Tề Mẫnĺbị dọa sợ,ũquay đầu phátăhiện Tịch PhongĨHà, đon đả)kể lại chuyệnảvừa rồi.
“Không ngờìHoàng Thượng giữĭmình trong sạchảđến mức này.”ẹHứa Khánh Hoánḽcảm thán.
Tịch PhongỹHà sầm mặt,ểnàng biết ngayİVân Dao khôngľcó ý tốtôvới Cố ChungỗViệt.
“Diễn xong rồi,âcác ngươi thấyĩchán thì vềếđiện trước đi.ơBản cung cònăcó chuyện vớiùHoàng Thượng.” TịchɪPhong Hà ápĩchế tức giận,ĩcười nói vớiộcác nàng.
Mấy ngườiẽđã sớm muốnătrở về, cũng]không dám nhiềuũlời. Hoàng Thượngîở đây, cácïnàng kìm nénftới khó chịu.ỉHiện tại đượcỉTịch Phong Hà‹cho phép, cảɪđám như đượcỉban thưởng, vộifvội vàng vàngảbỏ chạy.
Nụ cườiừtrên môi TịchúPhong Hà vụtftắt, nàng bìnhễtĩnh cầm câyùquạt đi vào.
“HàứNhi nghe taḹgiải thích…”
“VânỹDao kia làmồgì?” Tịch Phong}Hà thấy Cố¹Chung Việt bốiồrối, lạnh lùngíchất vấn.
Cố ChungịViệt còn tưởngỗTịch Phong Hà¹hỏi hắn chuyệnồLý Thượng Tông.ẻVốn định lẳngúlặng ém đi,ἱai dè nhìnễthấy cây quạtịgiấy trong tayInàng, trái timỡhắn lạnh hơnĪnửa.
Cố Chung Việtỉcòn đang suyÍnghĩ nên giảiốthích như thế(nào, Tịch Phong[Hà nhắc tớiợVân Dao. CốẵChung Việt ngẩnủra, lập tứcḹmỉm cười: “Ghenỳà?”
“Ừ!” TịchúPhong Hà đúngĩlý hợp tình.
LýẵThượng Tông và³Vân Dao, aiịcũng đáng ghét.
CốỵChung Việt ngạcợnhiên, Tịch PhongīHà chưa baoùgiờ thừa nhậnımình ghen. Nhìnộmặt nàng đỏ)bừng vì tức,ἴCố Chung Việtônuốt nước bọt…ặHôm nay nóngıthật.
“Cố Chung Việt,Ībảo sao mấyéngày nay chàngảthích nghe diễn.ɨHóa ra chàngéchờ tới ngàyíhôm nay đúngíkhông?!”
Tịch Phong Hà ném cây quạt về phía Cố Chung Việt, “Còn cả Lý Thượng Tông và Lý Trình Tiên nữa, rốt cuộc là sao? Chuyện lớn như vậy mà không nói cho ta biết!”
“Đa tạ!” Vân Chi cười đáp.
“Mau xử lý thi thể, đừng kinh động thị vệ trong cung.” Ả lạnh lùng nói.
Cố Chung Việt không nghe được gì cả, hiện tại hắn chỉ muốn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải. Nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên sâu khấu không còn ai, Lan Sùng đã bị đuổi ra ngoài, Chu Khinh canh giữ trước cửa. Hắn đang định xuống tay, ai dè Tôn Doanh lại chường mặt, Cố Chung Việt tức muốn nổ phổi.
Vân Chi mê man, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn động tĩnh. Thấy Vân Chi đã chết, Mạnh Thu buông tay, cúi đầu nhìn đôi mắt hoảng hốt trừng lớn.
Càng lúc càng chướng mắt…
Tôn Doanh cảm nhận được sát khí vô hình, rụt cổ lùi về sau, cố gắng làm mờ sự tồn tại của mình, tránh tổn hại tới bản thân. Gã ta cũng đâu muốn chứng kiến Đế Hậu cãi nhau!
“Xin lỗi.” Ả khép mắt Vân Chi lại.
Tịch Phong Hà còn đang nổi nóng, muốn buông tay Cố Chung Việt. Hắn lại nắm chặt không để nàng rời ra.
Thôi, Cố Chung Việt thở dài, nắm tay Tịch Phong Hà nói: “Hà Nhi theo ta về đi, ta giải thích cho nàng.”
“Ngài biết Vân Dao cô nương ở đâu không?” Vân Chi hỏi.
Tịch Phong Hà còn đang nổi nóng, muốn buông tay Cố Chung Việt. Hắn lại nắm chặt không để nàng rời ra.
Cố Chung Việt không nghe được gì cả, hiện tại hắn chỉ muốn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải. Nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên sâu khấu không còn ai, Lan Sùng đã bị đuổi ra ngoài, Chu Khinh canh giữ trước cửa. Hắn đang định xuống tay, ai dè Tôn Doanh lại chường mặt, Cố Chung Việt tức muốn nổ phổi.
Tịch Phong Hà ném cây quạt về phía Cố Chung Việt, “Còn cả Lý Thượng Tông và Lý Trình Tiên nữa, rốt cuộc là sao? Chuyện lớn như vậy mà không nói cho ta biết!”
Tịch Phong Hà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Chung Việt, lửa giận lập tức bay biến. Hắn tựa như sói lạc đàn dạo quanh thảo nguyên, vô tình nhìn thấy sơn dương xinh đẹp, ánh mắt ngập tràn dục vọng, sẵn sàng nhào lên cắn nuốt con mồi vào bụng.
Càng lúc càng chướng mắt…
Đi được một lát, Vân Chi nhìn một cánh cửa đóng kín, xung quanh không bóng người. Xuyên qua khe hở, Vân Chi thấy có người đang ngồi trước bàn trang điểm, đúng là tỷ tỷ nàng ta.
Tịch Phong Hà đỏ mặt, xấu hổ từ bỏ giãy giụa, cảm nhận độ ấm trên tay, thẽ thọt: “Dạ…”
Người nọ ngẩn ngơ nhìn Vân Chi, có lẽ bị Vân Chi kích thích, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn. Mạnh Thu lấy một sợi dây thừng, Vân Chi chưa kịp phản ứng, dây thừng đã siết chặt cổ nàng ta.
Thôi, Cố Chung Việt thở dài, nắm tay Tịch Phong Hà nói: “Hà Nhi theo ta về đi, ta giải thích cho nàng.”
Ả bình tĩnh quay đầu, Vân Chi lẳng lặng nằm đó, giống như đang ngủ say.
. . .
“Rõ.”
Sau Minh Uyển.
Vân Chi nhõng nhẽo với quản sự hồi lâu mới được cho phép tới Minh Uyển. Quản sự dặn dò nàng ta phải cẩn thận, không được va chạm Thánh giá. Vân Chi cam đoan đủ thứ mới được rời khỏi Thượng Phục Cục, vừa hát vừa nhảy chân sáo tới Minh Uyển, ôm chặt hộp son trong lòng.
Từ sau chuyện lần trước, nàng ta cảm giác quản sự lải nhải nhiều hơn.
Từ sau chuyện lần trước, nàng ta cảm giác quản sự lải nhải nhiều hơn.
Lúc Vân Chi tới Minh Uyển, Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt đã rời đi, chỉ còn mấy hạ nhân đang dọn dẹp đồ đạc.
“Ngài biết Vân Dao cô nương ở đâu không?” Vân Chi hỏi.
Một người mặc xiêm y tạp vụ đi vào, nhìn thi thể Vân Chi cũng không ngạc nhiên, khom lưng cung kính chờ lệnh Mạnh Thu.
Thấy Vân Chi và Vân Dao khá giống nhau, người nọ ngập ngừng chỉ hướng.
“Đa tạ!” Vân Chi cười đáp.
“A tỷ!” Vân Chi nhẹ vỗ vai.
Đi được một lát, Vân Chi nhìn một cánh cửa đóng kín, xung quanh không bóng người. Xuyên qua khe hở, Vân Chi thấy có người đang ngồi trước bàn trang điểm, đúng là tỷ tỷ nàng ta.
“Người đâu.”
Vân Chi nhõng nhẽo với quản sự hồi lâu mới được cho phép tới Minh Uyển. Quản sự dặn dò nàng ta phải cẩn thận, không được va chạm Thánh giá. Vân Chi cam đoan đủ thứ mới được rời khỏi Thượng Phục Cục, vừa hát vừa nhảy chân sáo tới Minh Uyển, ôm chặt hộp son trong lòng.
Nàng ta rón rén lại gần, muốn tạo bất ngờ cho tỷ tỷ.
Thấy Vân Chi và Vân Dao khá giống nhau, người nọ ngập ngừng chỉ hướng.
“A tỷ!” Vân Chi nhẹ vỗ vai.
Người nọ quay đầu, để lộ khuôn mặt xa lạ. Vân Chi sợ tới mức ngã ngồi xuống đất. Người trước mắt vô cùng đáng sợ, khuôn mặt bỏng rát chằng chịt vết sẹo, da thịt dính vào nhau, tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Người nọ quay đầu, để lộ khuôn mặt xa lạ. Vân Chi sợ tới mức ngã ngồi xuống đất. Người trước mắt vô cùng đáng sợ, khuôn mặt bỏng rát chằng chịt vết sẹo, da thịt dính vào nhau, tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Lúc Vân Chi tới Minh Uyển, Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt đã rời đi, chỉ còn mấy hạ nhân đang dọn dẹp đồ đạc.
Vân Chi hoảng hốt lùi lại, nàng nhìn thấy mặt nạ phía sau, đúng là khuôn mặt a tỷ nàng ta. Vân Chi cố nén sợ hãi, quát: “Ngươi là ai? Tỷ tỷ của ta đâu?! Người giấu tỷ tỷ của ta ở đâu! Ngươi… ngươi là quái vật!”
Tịch Phong Hà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Chung Việt, lửa giận lập tức bay biến. Hắn tựa như sói lạc đàn dạo quanh thảo nguyên, vô tình nhìn thấy sơn dương xinh đẹp, ánh mắt ngập tràn dục vọng, sẵn sàng nhào lên cắn nuốt con mồi vào bụng.
Tạp vụ ngựa quen đường cũ lôi kéo thi thể Vân Chi, túm nàng ta ra ngoài. Đột nhiên thứ gì đó rớt khỏi ngực Vân Chi, lăn tới chân Mạnh Thu. Ả cúi đầu nhặt lên, mở ra, là một hộp son.
Người nọ ngẩn ngơ nhìn Vân Chi, có lẽ bị Vân Chi kích thích, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn. Mạnh Thu lấy một sợi dây thừng, Vân Chi chưa kịp phản ứng, dây thừng đã siết chặt cổ nàng ta.
. . .
“Ai cho phép ngươi nhục mạ ta?! Chẳng phải ngươi muốn gặp tỷ tỷ sao, vậy thì xuống địa ngục gặp nó đi!”
Vân Chi mê man, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn động tĩnh. Thấy Vân Chi đã chết, Mạnh Thu buông tay, cúi đầu nhìn đôi mắt hoảng hốt trừng lớn.
“Xin lỗi.” Ả khép mắt Vân Chi lại.
Vân Chi hoảng hốt lùi lại, nàng nhìn thấy mặt nạ phía sau, đúng là khuôn mặt a tỷ nàng ta. Vân Chi cố nén sợ hãi, quát: “Ngươi là ai? Tỷ tỷ của ta đâu?! Người giấu tỷ tỷ của ta ở đâu! Ngươi… ngươi là quái vật!”
Buông thi thể Vân Chi, Mạnh Thu đi tới trước bàn trang điểm. Nhìn khuôn mặt dữ tợn, ả cười khinh thường, đắp mặt nạ lên.
Mạnh Thu cầm một tờ giấy nhỏ, tới trước cửa sổ huýt sáo. Một lúc sau con bồ câu đen bay tới, đậu trước mặt ả. Ả bỏ tờ giấy vào ống trúc buộc quanh chân bồ câu, nhìn nó bay xa, cuối cùng biến mất nơi chân trời.
Ả bình tĩnh quay đầu, Vân Chi lẳng lặng nằm đó, giống như đang ngủ say.
“Người đâu.”
Một người mặc xiêm y tạp vụ đi vào, nhìn thi thể Vân Chi cũng không ngạc nhiên, khom lưng cung kính chờ lệnh Mạnh Thu.
Nàng ta rón rén lại gần, muốn tạo bất ngờ cho tỷ tỷ.
“Mau xử lý thi thể, đừng kinh động thị vệ trong cung.” Ả lạnh lùng nói.
“Rõ.”
Sau Minh Uyển.
Tịch Phong Hà đỏ mặt, xấu hổ từ bỏ giãy giụa, cảm nhận độ ấm trên tay, thẽ thọt: “Dạ…”
Tạp vụ ngựa quen đường cũ lôi kéo thi thể Vân Chi, túm nàng ta ra ngoài. Đột nhiên thứ gì đó rớt khỏi ngực Vân Chi, lăn tới chân Mạnh Thu. Ả cúi đầu nhặt lên, mở ra, là một hộp son.
Màu son đỏ thắm, thơm mùi hoa sơn chi, ả thử bôi lên mặt. Đúng là đồ tốt, đáng tiếc ả không hưởng thụ được.
Tội nghiệp Vân Chi quá ????