Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 41

Chương 41

Ngươi là quái vật!

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cảm nhận được động tác người bên cạnh, Cố Chung Việt định giữ Tịch Phong Hà lại. Nhưng hắn có chuyện phải làm, đành để nàng đi trước.

Cố Chung Việt đăm chiêu nhìn Vân Dao đang liếc trộm hắn.

Chờ hắn hồi thần, buổi diễn đã kết thúc. Minh Uyển to lớn chỉ còn một mình hắn.

Vân Dao cởi trang phục diễn, mặc xiêm y màu anh đào đỏ, uyển chuyển từng bước, đồng thời khoe khéo vòng eo con kiến, tựa như liễu rủ sáp lại gần hắn.

“Hoàng Thượng.” Vân Dao xấu hổ, ánh mắt quyến rũ mị hoặc, “Nghe nói vì nô tỳ mà Hoàng Thượng mới yêu thích xã đoàn Vân Dao, nô tỳ được sủng mà lo sợ.”

Vân Dao dán li gnhn, không biếtòvô tình hay²c ý, bưcchân lo đo,nhào v phíaC Chung Vit.

CChung Vit nghiêngngưi. Vân Daoĩnhìn thy mìnhsp ngã xungnn đt lnhĬnhư băng, vi]nm cht chiếcghế xanh bêncnh, min cưngfthng thân mình.

“HoàngThưng đúng làôkhông biết thươngơhương tiếc ngc.”ĩVân Dao ômɪngc oán trách.

ThnhVân Dao cônương t trng.”

Đôi mt CĮChung Vit lnhfbăng. Hn trm²nhìn ra bênĩngoài, may mnáTch Phong Hàkhông đây.Hn lùi liĩvài bưc, gi:khong cách viVân Dao.

Vân Daoìthy hn như)vy, nào cònĩdáng v mmmi quyến rũ.Nàng ta tcgin nhìn CíChung Vit.

“Hoàng Thưngcó ý gì,İchng l ngưiũtìm nô t)ch vì nghedin?”

Đương nhiên.”ɩ

Vân Dao khôngng hn dámđáp li nhưèvy, chết đngĩnhư tri trng.

Lúccung nhân miĨxã đoàn VânDao vào cung,bn h thưngícho xã đoànĨvà Vân Dao°vô s ngcingà châu báu.iMi ngưi đnthi sc đpìca Vân Daoíni tiếng đếnmc ngay cHoàng Thưng cũngĬbiết, nàng tasp bay lênĮcành cao làmPhưng Hoàng. VânÎDao nghe bnh ngh lun,ýghen t có,:nnh b cũngkhông thiếu. VânĩDao tin chcíHoàng Thưng coiÎtrng nàng ta,c ngày chìmĨtrong mng đpvinh hoa phúquý. Hin tiõnàng ta dâd, C ChungVit li bình:thn như thưng,úchng l hnđang lt mmũbuc cht?

“Ngươi hátúrt hay, đươngnhiên trm phiЇtrng thưng.” CChung Vit nói:{V phn chuynkhác, thnh VânĺDao cô nương³t trng.”

VânêDao ngây ngcìnhìn hn, bànĭtay nm chtļthành ghế. Nàngta din nhiunăm, biết baoɨngưi theo đui,ītrong mt namt ch cóîdc vng nóngɪcháy. Vy màïC Chung Vitũli t tháiđ lnh nht,Vân Dao cmthy như bìh nhc.

Nàng tabuông lng tayĺđng dy, mm¸cưi đáp: “Ngưiľlà Hoàng Thưng,ĭnô t phnļcon hát, saođdám mơ màng.íBu gánh cònếđang ch, nôìt không thĺtiếp chuyn, thnhHoàng Thưng thli.”

Dt li,ĬVân Dao vichy vào hutrưng.

Nhìn bóng dángÎnàng ta, C[Chung Vit nhíumày. Trông thếnào cũng thyfn t nàyĩging con hátíthp kém, chngl tình báoósai ri? Cònchưa nghĩ xong,íphía sau cótiếng bưc chân,àC Chung Vitquay đu, Tch³Phong Hà chmrãi ti trưcmt hn.

Nhìn câyqut giy trongtay Tch PhongHà, C ChungVit ngc nhiên,thm nghĩ khôngn.

Li nói đámíT Mn, cácĭnàng va vthì bt gpVân Dao monìmen li gnèC Chung Vit.¸Nghĩ ti tínhnết C ChungıVit, các nàngýtránh chòibên nhìn trm.

Áiĺchà, n tkia nhào vàoHoàng Thưng!

y y,íHoàng Thưng tránhri!

Tri , HoàngưThưng t chinàng ta! Khôngđúng, Hoàng Thưngļđon t mà.

Hm,n t kialt mt nhanhɪtht, qu nhiênİva ri dinİtrò c!

Chc chc,nàng ta điri. Hoàng Thưngùđang nghĩ gìthế?

“Các ngươi đangàlàm gì vy?”Tch Phong Hàĩtr v, thyđám T Mnļđng trưc ca.]T Mn daIvào vai HaKhánh Hoán, ThânMc Huyên đng¹sau hai nàng,ba ngưi ngngđu nhìn vàoòbên trong.

T Mnĺb da s,ũquay đu phátăhin Tch PhongĨHà, đon đ)k li chuynva ri.

Không ngìHoàng Thưng giĭmình trong schđến mc này.”Ha Khánh Hoáncm thán.

Tch PhongHà sm mt,nàng biết ngayİVân Dao khôngľcó ý ttôvi C ChungVit.

“Din xong ri,âcác ngươi thyĩchán thì vếđin trưc đi.ơBn cung cònăcó chuyn viùHoàng Thưng.” TchɪPhong Hà ápĩchế tc gin,ĩcưi nói vicác nàng.

My ngưiđã sm munătr v, cũng]không dám nhiuũli. Hoàng Thưngî đây, cácïnàng kìm nénfti khó chu.Hin ti đưcTch Phong Hàcho phép, cɪđám như đưcban thưng, vifvi vàng vàngb chy.

N cưitrên môi TchúPhong Hà vtftt, nàng bìnhtĩnh cm câyùqut đi vào.

“HàNhi nghe tagii thích

VânDao kia làmgì?” Tch Phong}Hà thy C¹Chung Vit biri, lnh lùngícht vn.

C ChungVit còn tưngTch Phong Hà¹hi hn chuynLý Thưng Tông.Vn đnh lngúlng ém đi,ai dè nhìnthy cây qutgiy trong tayInàng, trái timhn lnh hơnĪna.

C Chung Vitcòn đang suyÍnghĩ nên giithích như thế(nào, Tch Phong[Hà nhc tiVân Dao. CChung Vit ngnra, lp tcmm cưi: “Ghenà?”

!” TchúPhong Hà đúngĩlý hp tình.

LýThưng Tông và³Vân Dao, aicũng đáng ghét.

CChung Vit ngcnhiên, Tch PhongīHà chưa baoùgi tha nhnımình ghen. Nhìnmt nàng đ)bng vì tc,C Chung Vitônut nưc bt…Hôm nay nóngıtht.

“C Chung Vit,Ībo sao myéngày nay chàngthích nghe din.ɨHóa ra chàngéch ti ngàyíhôm nay đúngíkhông?!”

Tịch Phong Hà ném cây quạt về phía Cố Chung Việt, “Còn cả Lý Thượng Tông và Lý Trình Tiên nữa, rốt cuộc là sao? Chuyện lớn như vậy mà không nói cho ta biết!”

“Đa tạ!” Vân Chi cười đáp.

“Mau xử lý thi thể, đừng kinh động thị vệ trong cung.” Ả lạnh lùng nói.

Cố Chung Việt không nghe được gì cả, hiện tại hắn chỉ muốn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải. Nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên sâu khấu không còn ai, Lan Sùng đã bị đuổi ra ngoài, Chu Khinh canh giữ trước cửa. Hắn đang định xuống tay, ai dè Tôn Doanh lại chường mặt, Cố Chung Việt tức muốn nổ phổi.

Vân Chi mê man, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn động tĩnh. Thấy Vân Chi đã chết, Mạnh Thu buông tay, cúi đầu nhìn đôi mắt hoảng hốt trừng lớn.

Càng lúc càng chướng mắt…

Tôn Doanh cảm nhận được sát khí vô hình, rụt cổ lùi về sau, cố gắng làm mờ sự tồn tại của mình, tránh tổn hại tới bản thân. Gã ta cũng đâu muốn chứng kiến Đế Hậu cãi nhau!

“Xin lỗi.” Ả khép mắt Vân Chi lại.

Tịch Phong Hà còn đang nổi nóng, muốn buông tay Cố Chung Việt. Hắn lại nắm chặt không để nàng rời ra.

Thôi, Cố Chung Việt thở dài, nắm tay Tịch Phong Hà nói: “Hà Nhi theo ta về đi, ta giải thích cho nàng.”

“Ngài biết Vân Dao cô nương ở đâu không?” Vân Chi hỏi.

Tịch Phong Hà còn đang nổi nóng, muốn buông tay Cố Chung Việt. Hắn lại nắm chặt không để nàng rời ra.

Cố Chung Việt không nghe được gì cả, hiện tại hắn chỉ muốn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải. Nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên sâu khấu không còn ai, Lan Sùng đã bị đuổi ra ngoài, Chu Khinh canh giữ trước cửa. Hắn đang định xuống tay, ai dè Tôn Doanh lại chường mặt, Cố Chung Việt tức muốn nổ phổi.

Tịch Phong Hà ném cây quạt về phía Cố Chung Việt, “Còn cả Lý Thượng Tông và Lý Trình Tiên nữa, rốt cuộc là sao? Chuyện lớn như vậy mà không nói cho ta biết!”

Tịch Phong Hà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Chung Việt, lửa giận lập tức bay biến. Hắn tựa như sói lạc đàn dạo quanh thảo nguyên, vô tình nhìn thấy sơn dương xinh đẹp, ánh mắt ngập tràn dục vọng, sẵn sàng nhào lên cắn nuốt con mồi vào bụng.

Càng lúc càng chướng mắt…

Đi được một lát, Vân Chi nhìn một cánh cửa đóng kín, xung quanh không bóng người. Xuyên qua khe hở, Vân Chi thấy có người đang ngồi trước bàn trang điểm, đúng là tỷ tỷ nàng ta.

Tịch Phong Hà đỏ mặt, xấu hổ từ bỏ giãy giụa, cảm nhận độ ấm trên tay, thẽ thọt: “Dạ…”

Người nọ ngẩn ngơ nhìn Vân Chi, có lẽ bị Vân Chi kích thích, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn. Mạnh Thu lấy một sợi dây thừng, Vân Chi chưa kịp phản ứng, dây thừng đã siết chặt cổ nàng ta.

Thôi, Cố Chung Việt thở dài, nắm tay Tịch Phong Hà nói: “Hà Nhi theo ta về đi, ta giải thích cho nàng.”

Ả bình tĩnh quay đầu, Vân Chi lẳng lặng nằm đó, giống như đang ngủ say.

. . .

“Rõ.”

Sau Minh Uyển.

Vân Chi nhõng nhẽo với quản sự hồi lâu mới được cho phép tới Minh Uyển. Quản sự dặn dò nàng ta phải cẩn thận, không được va chạm Thánh giá. Vân Chi cam đoan đủ thứ mới được rời khỏi Thượng Phục Cục, vừa hát vừa nhảy chân sáo tới Minh Uyển, ôm chặt hộp son trong lòng.

Từ sau chuyện lần trước, nàng ta cảm giác quản sự lải nhải nhiều hơn.

Từ sau chuyện lần trước, nàng ta cảm giác quản sự lải nhải nhiều hơn.

Lúc Vân Chi tới Minh Uyển, Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt đã rời đi, chỉ còn mấy hạ nhân đang dọn dẹp đồ đạc.

“Ngài biết Vân Dao cô nương ở đâu không?” Vân Chi hỏi.

Một người mặc xiêm y tạp vụ đi vào, nhìn thi thể Vân Chi cũng không ngạc nhiên, khom lưng cung kính chờ lệnh Mạnh Thu.

Thấy Vân Chi và Vân Dao khá giống nhau, người nọ ngập ngừng chỉ hướng.

“Đa tạ!” Vân Chi cười đáp.

“A tỷ!” Vân Chi nhẹ vỗ vai.

Đi được một lát, Vân Chi nhìn một cánh cửa đóng kín, xung quanh không bóng người. Xuyên qua khe hở, Vân Chi thấy có người đang ngồi trước bàn trang điểm, đúng là tỷ tỷ nàng ta.

“Người đâu.”

Vân Chi nhõng nhẽo với quản sự hồi lâu mới được cho phép tới Minh Uyển. Quản sự dặn dò nàng ta phải cẩn thận, không được va chạm Thánh giá. Vân Chi cam đoan đủ thứ mới được rời khỏi Thượng Phục Cục, vừa hát vừa nhảy chân sáo tới Minh Uyển, ôm chặt hộp son trong lòng.

Nàng ta rón rén lại gần, muốn tạo bất ngờ cho tỷ tỷ.

Thấy Vân Chi và Vân Dao khá giống nhau, người nọ ngập ngừng chỉ hướng.

“A tỷ!” Vân Chi nhẹ vỗ vai.

Người nọ quay đầu, để lộ khuôn mặt xa lạ. Vân Chi sợ tới mức ngã ngồi xuống đất. Người trước mắt vô cùng đáng sợ, khuôn mặt bỏng rát chằng chịt vết sẹo, da thịt dính vào nhau, tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

Người nọ quay đầu, để lộ khuôn mặt xa lạ. Vân Chi sợ tới mức ngã ngồi xuống đất. Người trước mắt vô cùng đáng sợ, khuôn mặt bỏng rát chằng chịt vết sẹo, da thịt dính vào nhau, tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

Lúc Vân Chi tới Minh Uyển, Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt đã rời đi, chỉ còn mấy hạ nhân đang dọn dẹp đồ đạc.

Vân Chi hoảng hốt lùi lại, nàng nhìn thấy mặt nạ phía sau, đúng là khuôn mặt a tỷ nàng ta. Vân Chi cố nén sợ hãi, quát: “Ngươi là ai? Tỷ tỷ của ta đâu?! Người giấu tỷ tỷ của ta ở đâu! Ngươi… ngươi là quái vật!”

Tịch Phong Hà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Chung Việt, lửa giận lập tức bay biến. Hắn tựa như sói lạc đàn dạo quanh thảo nguyên, vô tình nhìn thấy sơn dương xinh đẹp, ánh mắt ngập tràn dục vọng, sẵn sàng nhào lên cắn nuốt con mồi vào bụng.

Tạp vụ ngựa quen đường cũ lôi kéo thi thể Vân Chi, túm nàng ta ra ngoài. Đột nhiên thứ gì đó rớt khỏi ngực Vân Chi, lăn tới chân Mạnh Thu. Ả cúi đầu nhặt lên, mở ra, là một hộp son.

Người nọ ngẩn ngơ nhìn Vân Chi, có lẽ bị Vân Chi kích thích, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn. Mạnh Thu lấy một sợi dây thừng, Vân Chi chưa kịp phản ứng, dây thừng đã siết chặt cổ nàng ta.

. . .

“Ai cho phép ngươi nhục mạ ta?! Chẳng phải ngươi muốn gặp tỷ tỷ sao, vậy thì xuống địa ngục gặp nó đi!”

Vân Chi mê man, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn động tĩnh. Thấy Vân Chi đã chết, Mạnh Thu buông tay, cúi đầu nhìn đôi mắt hoảng hốt trừng lớn.

“Xin lỗi.” Ả khép mắt Vân Chi lại.

Vân Chi hoảng hốt lùi lại, nàng nhìn thấy mặt nạ phía sau, đúng là khuôn mặt a tỷ nàng ta. Vân Chi cố nén sợ hãi, quát: “Ngươi là ai? Tỷ tỷ của ta đâu?! Người giấu tỷ tỷ của ta ở đâu! Ngươi… ngươi là quái vật!”

Buông thi thể Vân Chi, Mạnh Thu đi tới trước bàn trang điểm. Nhìn khuôn mặt dữ tợn, ả cười khinh thường, đắp mặt nạ lên.

Mạnh Thu cầm một tờ giấy nhỏ, tới trước cửa sổ huýt sáo. Một lúc sau con bồ câu đen bay tới, đậu trước mặt ả. Ả bỏ tờ giấy vào ống trúc buộc quanh chân bồ câu, nhìn nó bay xa, cuối cùng biến mất nơi chân trời.

Ả bình tĩnh quay đầu, Vân Chi lẳng lặng nằm đó, giống như đang ngủ say.

“Người đâu.”

Một người mặc xiêm y tạp vụ đi vào, nhìn thi thể Vân Chi cũng không ngạc nhiên, khom lưng cung kính chờ lệnh Mạnh Thu.

Nàng ta rón rén lại gần, muốn tạo bất ngờ cho tỷ tỷ.

“Mau xử lý thi thể, đừng kinh động thị vệ trong cung.” Ả lạnh lùng nói.

“Rõ.”

Sau Minh Uyển.

Tịch Phong Hà đỏ mặt, xấu hổ từ bỏ giãy giụa, cảm nhận độ ấm trên tay, thẽ thọt: “Dạ…”

Tạp vụ ngựa quen đường cũ lôi kéo thi thể Vân Chi, túm nàng ta ra ngoài. Đột nhiên thứ gì đó rớt khỏi ngực Vân Chi, lăn tới chân Mạnh Thu. Ả cúi đầu nhặt lên, mở ra, là một hộp son.

Màu son đỏ thắm, thơm mùi hoa sơn chi, ả thử bôi lên mặt. Đúng là đồ tốt, đáng tiếc ả không hưởng thụ được.

4.8 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
8 Tháng Cách đây

Tội nghiệp Vân Chi quá ????

IMG_3185
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!